Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 162: Lộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 162: Lộc

Editor: Rosaline

Beta: Ken Le


Trong Bạch gia trang, bốn tiểu bằng hữu Lương Thần Mỹ Cảnh lên lớp nửa ngày, rốt cục viết xong công khóa Công Tôn an bài cho bọn hắn.

Công Tôn còn cảm thấy rất mỹ mãn, công khóa của bốn tiểu hài tử vẫn luôn tốt, Lương Thần Mỹ tuy rằng nghịch ngợm, nhưng đều rất thông minh, hơn nữa cũng coi như nghe lời. Không nhìn nội dung bài, nhìn chữ viết, bốn tiểu bằng hữu làm không tệ!

Bên này mấy tiểu hài nhi đang đứng lên duỗi người, vừa thu khóa bản vừa thảo luận đi chỗ nào ăn.

Bên kia Triệu Phổ cùng Trâu Lương chia ra đi hai cửa đến ngoài viện.

Trâu Lương lắc đầu.

Triệu Phổ liền cau mày.

Lúc này, Lâm Dạ Hỏa cũng lắc tay áo đi vào.

Trâu Lương còn quay đầu lại hỏi hắn "Tìm thấy không?"

Lâm Dạ Hỏa buông tay, "Ta đến khu vực gần đây đều nhìn qua, không phát hiện Hồng Mao kia."

Triệu Phổ liền lẩm bẩm, "Đi nơi nào?"

Công Tôn hỏi Triệu Phổ, "Làm sao vậy? "

Triệu Phổ nói, "Không tìm được Hồng Mao!"

Ban nãy Triệu Phổ cùng Trâu Lương vốn định liên thủ trộm phong thư của Âu Dương, nhưng chỉ chớp mắt, phát hiện Âu Dương không thấy đâu, cũng không biết đi đâu.

Hai người ở đằng trước đằng sau Bạch phủ tìm một lần, đều không thấy người.

Thủ vệ phụ trách quân hoàng thành nói, ban nãy quan tiên phong có tới sau đó bọn họ cũng không thấy tăm hơi hắn đâu.

Triệu Phổ có chút bận tâm, đang muốn phái ít người ra ngoài tìm, chỉ thấy đối diện bốn tiểu hài nhi Lương Thần Mỹ Cảnh đột nhiên đều nhìn chằm chằm cửa.

Triệu Phổ bọn họ vừa quay đầu lại, chỉ thấy Âu Dương lén lén lút lút chạy vào, khom người, hai tay hình như là ôm cái gì đó, là một bọc lớn.

Vào cửa, Âu Dương nhanh chân chạy về gian phòng mình, một cước đạp cánh cửa vào phòng lại một cước đạp đóng cửa lại, toàn bộ quá trình chỉ thấy "vụt" một cái.

Mọi người đều ngốc tại chỗ, mấy tiểu bằng hữu nhìn nhau một cái, đều chạy đến cửa gian phòng của Âu Dương.

Triệu Phổ bọn hắn cũng vây quanh.

Tiểu Lương Tử đưa tay, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa.

Mấy tiểu hài nhi ôm khung cửa đi vào trong nhìn xung quanh.

Chỉ thấy Âu Dương đang đứng bên cạnh bàn, đưa lưng về phía cánh cửa, trong tay tựa hồ đang trêu ghẹo thứ gì.

Nghe được phía sau có động tĩnh, Âu Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Đằng trước mấy tiểu hài nhi, Triệu Phổ cùng Trâu Lương cũng đi vào trong nhìn, Triệu Phổ hỏi hắn, "Ngươi làm gì thế ? "

Mới vừa hỏi, chợt nghe trong lòng Âu Dương truyền đến, "Ô ô" hai tiếng.

Tất cả mọi người sửng sốt.

Âu Dương quay đầu lại tiếp tục trêu ghẹo .

Công Tôn chọc chọc Triệu Phổ cùng Trâu Lương, hướng hai bên khoát khoát tay, ý kia —— mở cửa hết ra!

Trâu Lương cùng Triệu Phổ đem cửa đẩy ra, Công Tôn sải bước liền đi vào, đi theo phía sau là một nhóm tiểu bằng hữu.

Công Tôn đi tới bên cạnh bàn, chỉ thấy Âu Dương đang chồng một cái đệm vông, vài khối sợi bông của cái đệm lòi ra ngoài một bộ y phục rách rưới, giống như một cái ổ, mà nhìn trong lòng Âu Dương một cái túi lớn phình ra, bên trong hình như là có vật gì đó.

Công Tôn nhìn chằm chằm một hồi, "túi" kia còn động hai cái, phát ra một tiếng "U".

Công Tôn đưa tay xé ra vạt áo trước của Âu Dương.

Kéo một cái chỉ thấy một cái đầu lộc chui ra, một đôi mắt to tò mò nhìn chung quanh một chút, lông mi kia thật dài nhấp nháy nhấp nháy, còn là màu vàng.

Công Tôn nhìn thấy tâm cũng mềm —— ai nha! Con lộc này giống Tiểu Tứ Tử!

"Oa!" Mấy tiểu bằng hữu cũng đều xông tới.

Âu Dương nhanh chóng 'Xuỵt!"

Như hướng mọi người nói, "Nhỏ giọng! Nhỏ giọng một chút!"

Triệu Phổ cùng Trâu Lương đều đến bên cạnh bàn nhìn, chỉ thấy Âu Dương cẩn thận đem lộc trong lòng lấy ra, bỏ vào trong ổ.

Lộc này hình như được sinh chưa được bao lâu, đặc biệt nhỏ, toàn thân màu vàng kim nhạt, bụng trắng như tuyết, chân màu đen, trên người có mấy ấn hoa mai nhàn nhạt.

Tiểu Tứ Tử đưa tay sờ sờ lộc, "Là mai hoa lộc* nha."

*hươu sao

Lộc kia lại "Ô ô" hai tiếng.

Thẩm Nguyên Thần cùng Đường Lạc Mai đều là lần đầu tiên nghe thấy lộc kêu, hoá ra là như vậy a, còn thật dễ nghe!

Triệu Phổ có chút không hiểu nhìn Âu Dương, "Lộc từ đâu tới a? Ngươi trộm a?"

Âu Dương "Thiết" một cái, "Tiểu hoa đào nhà ta nhờ ta nuôi."

Tất cả mọi người sửng sốt, Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ hỏi, "Chinh Chinh ngươi nhìn thấy hoa đào tỷ tỷ rồi sao?"

Âu Dương "Hắc hắc" mấy tiếng cười, "Không sai biệt lắm !"

"Không sai biệt lắm? "

Trâu Lương hỏi, "Vậy rốt cuộc là có thấy hay không?"

Âu Dương đưa tay móc phong thư kia ra... chỉ thấy trên góc phong thư có viết một hàng chữ, ngày mai sau giờ ngọ tại rừng cánh đông cách đình mười dặm phía Tây.

Tất cả mọi người híp mắt, "Diệu..."

Triệu Phổ rất bất mãn —— này có cái gì mà bảo mật!

Âu Dương không tín nhiệm mà nhìn hắn —— nếu như nói cho các ngươi biết, các ngươi sẽ không đi vây sao? Đám người nhàn rỗi các ngươi!

Tất cả mọi người nhìn trời —— ngược lại cũng đúng.

"Vậy rốt cuộc là có thấy hay không?" Trâu Lương sốt ruột.

"Ta không phải là đã đến cánh rừng đó sao, chỉ thấy một bà bà." Âu Dương lại từ trong ngực móc ra một phong thơ, "Một phong thơ thêm một con lộc!"

"Cho nên là không thấy?" Lâm Dạ Hỏa cũng có chút không biết nói gì, "Nha đầu kia còn rất thần bí."

"Ừm... Một mặt là tương đối xấu hổ, về phương diện khác sao." Lá thư này Âu Dương đã mở niêm phong nhìn rồi, bày tỏ mọi người lấy ra xem.

Công Tôn rút thư ra.

Lần này nội dung trong thơ còn thật nhiều, đại thể chính là, con lộc này là Kim Diệp, cũng có liên quan đến Ngân Tuyết, nhờ Âu Dương thay mặt chiếu cố, ngàn vạn lần đừng để người khác phát hiện.

Mặt khác, tiểu hoa đào có chuyện quan trọng muốn làm, tạm thời không thể lộ diện, muốn Âu Dương buổi tối nên về phòng ngủ, đừng ở trên nóc nhà phát điên.

Tin cuối cùng, lại một lần nữa căn dặn mọi người, cẩn thận lộc cùng hùng.

.............................

Mọi người xem xong thư, đều nhìn Âu Dương.

Âu Dương cười tủm tỉm, đầu ngón tay đùa giỡn với lộc kia, dáng vẻ tâm tình rất tốt.

"Không thấy ngươi còn vui vẻ như vậy?" Triệu Phổ hỏi.

Âu Dương đưa tay lấy ra giày tùy thân, nói, "Giày!"

Nói xong, vừa chỉ chỉ lộc trên bàn, "Hài tử!" lại chỉ chỉ Ngân Tuyết ngoài viện đang ngủ gật, "Hổ tử!"

Chỉ xong, Âu Dương vỗ vỗ mình, "Đều để cho ta chiếu cố! Vậy có nghĩa gì?"

Tất cả mọi người không giải thích được, "Có nghĩa gì?"

"Nghĩa là nàng cảm thấy ta đáng tin a!" Âu Dương nói xong, để mọi người trông Kim Diệp chút, hắn đi tìm chút sữa tới đút hài tử.

Triệu Phổ quay lại hỏi Công Tôn, huynh đệ của mình bình thường sao?

Công Tôn cảm thấy trên phương diện thân thể hẳn là rất bình thường, phương diện thần chí thì không ổn.

Âu Dương vừa ngâm nga vừa chạy ra bên ngoài, tất cả mọi người vây quanh bên cạnh bàn nhìn lộc, nghiên cứu xem nó có phải là "Kim Lộc" không?

..............................................

Cùng lúc đó, trong Lộc Trân Đường, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường phát hiện thiếu chưởng quỹ của cửa hàng Lục Diêu Thiên, đối với bức họa "Sơn thần" kia có chút phản ứng.

Triển Chiêu cặn kẽ hỏi, liền từ trong miệng Lục Diêu Thiên nghe được một quái sự.

Chưởng quỹ Lộc Trân Đường, cũng chính là đại bá Lộc Tuyên của Lục Diêu Thiên, kỳ thực bây giờ tuổi tác cũng không lớn, mới hơn bốn mươi một chút.

Ban đầu Lục Diêu Thiên là một văn nhân, cũng không muốn tiếp nhận sinh ý của Lộc Trân Đường... Nhưng nửa năm trước, Lộc Tuyên đột nhiên bị bệnh.

Mời rất nhiều đại phu cũng nhìn không ra bệnh, Lộc Tuyên không ngoại thương cũng không bị bệnh, hắn là bị kinh hách, người thay đổi rất không bình thường.

Nửa năm trước, Lộc Tuyên mang theo người đi cúng mộ phần tổ tiên.

Phần mộ tổ tiên của Lục gia ở trên Hội Kê sơn, có một từ đường rất lớn. Lục gia Kim Hoa phủ cũng là một tộc lớn, mỗi người đều là thân thích cùng nhau hẹn tế tổ xong, sau đó sẽ ở biệt viện phía sau từ đường ở một đêm, ngày thứ hai rồi trở về.

Ngày đó ban ngày hết thảy đều bình thường, đến buổi tối, trong phòng của Lộc Tuyên bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.

Các thân thích đều chạy qua xem, lúc đó Lục Diêu Thiên cũng ở đó.

Mọi người phá cửa mà vào, Lộc Tuyên đã ở trên mặt đất trong phòng, tựa hồ là bị kinh hách, đã bất tỉnh.

Mọi người luống cuống tay chân đem Lộc Tuyên đưa đến chỗ đại phu dưới chân núi, kiểm tra hồi lâu cũng không tra ra vấn đề.

Lộc Tuyên đến sáng sớm ngày thứ hai mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại liền nhiều lần nói, tối hôm qua có một người phát sáng trắng tìm hắn, cùng hắn muốn thần lộc...

"Thần lộc?"

Triển Chiêu hỏi, "Bá phụ ngươi cùng thần lộc có quan hệ gì? "

Lục Diêu Thiên lắc đầu, "Thật sự không biết, chỉ biết là bá phụ ta trước kia có giúp người trong nhà nuôi lộc ở vườn lộc, về sau sau khi lớn lên bá phụ tiếp nhận vườn lộc, cũng chính là Lộc Trân Đường bây giờ."

"Vậy bá phụ ngươi có nhắc qua thần lộc chưa?"

Lục Diêu Thiên suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Không nghe hắn nói qua... Bá phụ liên tục nói tối hôm đó có một người toàn thân phát sáng xuất hiện trong phòng của hắn, ép hỏi hắn chỗ của thần lộc. Sau đó bá phụ còn vẽ bức tranh tương tự, mà lúc đó bọn ta chỉ cho là tối hôm đó hắn thấy ác mộng nên bị hù dọa đến hồ đồ, thật không nghĩ tới, hắn nói đều là sự thật."

Triển Chiêu nói muốn gặp Lộc Tuyên một lần, Lục Diêu Thiên nói bá phụ hắn trong khoảng thời gian này cũng không ở đây, theo người trong nhà ngồi thuyền chung quanh du lịch, nói là không muốn ở Kim Hoa phủ ngây người.

Mọi người cũng có chút tiếc nuối.

"Đúng rồi." Lục Diêu Thiên suy nghĩ một chút, nói, "Bá phụ ta tuy rằng không có nhắc qua thần lộc, thế nhưng có nói qua chút chuyện kỳ quái."

Mọi người đều ngẩng đầu —— còn có hi vọng?

"Bá phụ trước khi ra cửa nhắc nhở ta, mấy ngày nay phải ít đi ra ngoài, đặc biệt không nên đi đến Hội Kê Sơn, còn nói cái gì mà... Tính toán thời gian cũng không chênh lệch lắm, lộc phỏng chừng cũng gần ra đời rồi."

Bạch Ngọc Đường nghe xong cảm thấy có chút khả nghi —— vừa thần lộc vừa sơn thần.....

Triển Chiêu lại cùng hỏa kế nhận thức Phí lão bản hỏi thăm một chút tình huống của hắn.

Hỏa kế nói Phí lão bản không có nhà ở Kim Hoa phủ, đều ở khách điếm, chỗ ở mỗi lần cũng đều không giống nhau.

Mọi người bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói tạ ơn chuẩn bị chào tạm biệt.

Nhưng lúc ra cửa, hỏa kế lại nghĩ tới chút chuyện, nói là Phí lão bản ở trong Vũ Hương các hình như có một tương hảo, không bằng đi chỗ đó tra một chút sẽ có đầu mối.

Triển Chiêu bọn họ từ Yêu Vương nghe nói về chút cố sự của người khổng lồ, tâm tình chính là lên xuống, hoàn hảo, cũng coi như có không ít thu hoạch.

Mọi người rời khỏi Lộc Trân Đường, lại đến Vũ Hương các.

Mới ra cửa, Triển Chiêu chỉ thấy Giao Giao đã trở về, nhảy lên hai cái, rơi xuống đầu vai mình.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường —— không phải là để nó theo Hùng Khê sao? Tại sao trở lại?

Kỳ thực không chỉ Giao Giao trở về, mấy ảnh vệ trách theo dõi hắn cũng trở về.

Nhóm ảnh vệ nói, sau khi Hùng Khê rời đi, trực tiếp đi lên Hội Kê sơn.

"Vào núi?" Bạch Ngọc Đường cũng hoài nghi.

"Chúng ta lúc đầu muốn lên, nhưng hắn cầm trong tay tấm bản đồ, hình như muốn đến chỗ nào đó, núi kia đừng nhìn không lớn nhưng địa thế tương đối phức tạp, chỉ chốc lát sau đã mất dấu." Mấy ảnh vệ cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Vũ Hương các là một nơi phong nguyệt rất nổi danh ở Kim Hoa phủ, Yêu Vương cùng Thiên Tôn Ân Hậu không có hứng thú nên chạy trước, nói là muốn đi mua chân giò hun khói.

Triển Chiêu vừa nghe chân giò hun khói thiếu chút nữa cũng chạy theo, cuối cùng bị Bạch Ngọc Đường tóm trở về.

Còn có Nam Cung Kỷ đỡ trán, hoàng đế Đại Tống lại hăng hái bừng bừng tham quan kỹ quán. Nam Cung yên lặng thở dài, nếu để cho Thái hậu cùng Bát vương gia biết hắn mang hoàng thượng vào kỹ viện, không phải sẽ bị phạt sao.

Triệu Trinh cũng mặc kệ những thứ này, phe phẩy cây quạt, chỉ vào một tràng phía trước thấy thế nào cũng thấy ra tòa lâu khí son phấn rất nặng, hỏi, "Là chỗ kia phải không? Có đúng hay không?"

Lúc này trên đường đặc biệt náo nhiệt, hơn nữa ban ngày người nào lại đến chỗ kia a, nhiều người qua đường đều nhìn Triệu Trinh cười.

Nam Cung đỏ mặt, lôi hoàng đế mất mặt này đi nhanh.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa đồng tình nhìn Nam Cung.

Vũ Hương các này thoạt nhìn đẳng cấp còn không thấp, mọi người vào cửa, chưởng quỹ mở cờ trong bụng mà ra đón, tâm nói thật nhiều người ! Triển Chiêu liền đem một khối lệnh bài nha môn trước đó Diêu Đình Uyên cho hắn đem ra để nàng nhìn.

Chưởng quỹ biết nha môn có quy củ, mấy quan viên không được đến chỗ này giải trí, cho nên mấy quan gia là tìm người hay là thẩm vấn?

Triển Chiêu lấy ra bức họa của Phí lão bản kia cho chưởng quỹ nhìn.

Chưởng quỹ nhìn thoáng qua liền "Ai" một tiếng, kéo ghế gần đó ngồi xuống, vừa mắng vừa chụp chân, "Mấy gia ngài xong rồi, Phí Vũ này chính là tên khốn kiếp, làm hại Xảo nhi nhà ta vì hắn dùng cái chết để đe doạ mấy lần, hắn tên Thiên Sát cầm nhiều tiền như vậy đi, hiện ta sống không gặp người chết không thấy xác, oan nghiệt a..."

Triệu Trinh phe phẩy cây quạt cảm thán —— chưởng quỹ này một miệng nói cùng hát hí khúc giống nhau.

Triển Chiêu cũng không hiểu rõ nàng ầm ĩ cái gì, để nàng kỹ càng tỉ mỉ nói.

Chưởng quỹ liền khai báo, người trên bức họa tên là Phí Vũ, là khách quen của Xảo nhi cô nương trong lầu, miệng Phí Vũ kia ngọt, chung quy luôn cùng Xảo nhi nói là sẽ chuộc thân cho nàng mang nàng xa chạy cao bay gì gì đó... Xảo nhi là người nhẹ dạ lại tương đối ngây thơ nên đã tin hắn. Kết quả Phí Vũ lần trước muốn làm buôn bán lớn, chỉ cần thành công là có thể kiếm nhiều tiền, trở về là có thể chuộc thân cho Xảo nhi. Xảo nhi nghe nói hắn thiếu tiền vốn, liền đem ít bạc để dành đều cho hắn, kết quả đi một tháng sau, tin tức hoàn toàn không có. Xảo nhi còn mỗi ngày ngây ngô chờ, ai, này nói rõ chính là một tên lừa gạt a!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe xong đều gật đầu, nếu như là thật, đích xác thực thất đức.

Triệu Trinh lấy ra một thỏi bạc nói cho Xảo nhi cô nương, để cho nàng đừng thương tâm, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, lại tìm một cái!

Chưởng quỹ thiên ân vạn tạ, nhìn dáng vẻ của Triệu Trinh như nhìn cái gì —— trên đời này thật là có người như thế sao...

Nam Cung yên lặng thở dài —— vị này không chỉ là chân long thiên tử, còn là tán tài đồng tử... Ở không đi gây sự.

Chưởng quỹ kêu Xảo nhi cô nương tới, Xảo nhi nói Phí Vũ cũng không có lưu vật gì ở chỗ nàng, chỉ có một chút quần áo cùng một bao quần áo hỏng, bên trong có thể là chút quần áo dơ, nàng cũng chưa xem qua.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường kiểm tra đồ đạc Phí Vũ lưu lại.

Một bộ y phục một đôi giày, còn có một bao quần áo vải rách.

Triển Chiêu đem giày lật qua qua đến vừa nhìn, liền đưa cho Bạch Ngọc Đường nhìn.

Chỉ thấy trên đế giày, có một hình tam giác, bên trong đồ án có một con lộc.

Bạch Ngọc Đường cau mày —— Phí Vũ chẳng lẽ là người Kim Lộc cung?

Triệu Trinh tay rất khiếm, đem bao quần áo thủng kia gỡ ra.

Trong bao quần áo có mấy khối da lộc hỏng, mặt trên vẽ đồ án.

Triển Chiêu cầm lên nghiên cứu một chút, cảm thấy như là mấy bản đồ cổ xưa, mặt trên còn có không ít đồ án.

Xảo nhi nói tâm nàng cũng đã chết, Phí Vũ phỏng chừng đích thật là bại hoại lừa tài lừa sắc, thứ này nàng cũng không cần, để Triển Chiêu bọn họ đem đi.

Chưởng quỹ vừa an ủi Xảo nhi, vừa nguyền rủa Phí Vũ kia không chết tử tế, chết nơi hoang dã không toàn thây...

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe đều hoảng, miệng chưởng quỹ này đúng là quá xui, còn nói quá chuẩn.

Hai người vẫn quyết định trước tiên không nói cho Xảo nhi chuyện Phí Vũ có khả năng đã chết, chờ điều tra rõ nguyên nhân cái chết, ít nhất tìm được thi thể lại nói.

.......................

Ra Vũ Hương lâu, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vốn chuẩn bị đến Hội Kê Sơn một chuyến, nhưng Nam Cung sức cùng lực kiệt đang lôi Triệu Trinh tinh lực tràn trề phía sau, hai vị đại hiệp cũng có chút không đành lòng, quyết định về Bạch phủ một chuyến, đem Triệu Trinh ném cho Triệu Phổ, sau đó sẽ ra ngoài.

Trên đường mới vừa đi một hồi, mọi người cảm thấy bầu không khí hình như có chút không đúng lắm...

Triển Chiêu nhìn xung quanh một cái, hỏi Bạch Ngọc Đường, "Ngọc Đường, có cảm thấy là thiếu mất cái gì đó không? "

Bạch Ngọc Đường cũng phát hiện, trước đó người giang hồ áo quần lố lăng, các loại hỏi thăm muốn gia nhập Sơn Thần cung, đều đi đâu cả rồi?

Đi qua khu phố xá sầm uất, mấy người còn đặc biệt lưu ý trong tửu lâu khách điếm cùng chỗ nhiều người một chút, vẫn như cũ không thấy.

Cuối cùng ngay cả Triệu Trinh cũng hỏi, "Người quấn cây mây mang hoa lá đâu? Thế nào đều không thấy?"

→Chương sau: Chương 162→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top