Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 182: Kim Mâu Cùng Kim Mãng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 182: Kim Mâu Cùng Kim Mãng

Editor: Rosaline

Beta: Ken Le


Thiên Tôn cùng Ân Hậu theo Yêu Vương, rốt cục phát hiện bí mật cực lớn của người khổng lồ.

Đi qua rừng cây, một "Hài cốt" người khổng lồ cao hơn một trượng, đang lung lay lắc lư đi tới chỗ bọn họ.

Mà người khổng lồ này đã không còn mặt nạ "Đầu điểu", có vẻ vô cùng không hài hoà, thậm chí nhìn có chút buồn cười.

Nguyên lai ở sau mặt nạ đầu điểu, người khổng lồ cũng không có mặt, trên cổ là một đoạn cọc gỗ, cây cọc gỗ có cắm một cây trường mâu màu vàng.

Phần đuôi của cây trường mâu lộ ra bên ngoài, hơn nửa đoạn đầu đều ở trong "lồng ngực" của người khổng lồ.

Theo bước đi của người khổng lồ, mâu kia còn chậm rãi chuyển động xuống dưới lồng ngực.

Mà ở trên cây trường mâu đang cắm trên cổ người khổng lồ, còn có một con mãng xà màu vàng bụ bẫm quấn quanh.

Mãng xà này bụng trắng lưng vàng, con ngươi đỏ lưỡi lam, nhìn không hề lớn, ở trên cổ người khổng lồ vòng hai vòng, "Tê tê" lè lưỡi, một đôi mắt màu đỏ tròn vo đang nhìn Yêu Vương phát ra tiếng "Khanh khách".

Chờ người khổng lồ đi tới chỗ cách mọi người không xa, cây trường mâu kia hơn phân nửa xuống sâu trong cơ thể của người khổng lồ, người khổng lồ cũng ngừng lại. Chỉ thấy con rắn kia chậm rãi ngẩng đầu lên, cuốn lấy cây trường mâu kia.

Mãng xà quấn lấy trường mâu kéo lên, rồi cây trường mâu kia lại bị "Ấn" xuống... Người khổng lồ liền tiếp tục bước tới.

Ân Hậu có chút bất đắc dĩ đè lại mi tâm, Thiên Tôn cũng không biết nói gì...

Nguyên lý của người khổng lồ này giống với cơ quan của búp bê, đồ đệ hắn cũng không thiếu.

Loại búp bê này có các đốt ngón tay đều có thể chuyển động, thông thường ở sau lưng còn có một lỗ, dùng một chìa khóa tính chất đặc biệt cắm vào trong lỗ xoay vài vòng, chờ khi buông chìa khóa ra, búp bê kia liền bước đi. Vừa đi, cái chìa khóa kia vừa xoay trở về. Chờ khi chìa khóa không xoay nữa, búp bê cũng sẽ dừng lại. Cũng có loại lỗ ở phía trên, chìa khóa của loại này thì không phải là xoay, mà là ấn xuống... Giống loại của người khổng lồ trước mắt này.

"Làm nửa ngày..."Ân Hậu nhìn người khổng lồ đi tới trước mặt bọn họ rồi ngừng lại, "Nguyên lai là đồ chơi của con rắn này."

Con rắn kia hộc lưỡi, nghiêng đầu đánh giá Yêu Vương, tựa hồ rất hiếu kỳ cái tên lớn lên không giống chim này sao có thể phát ra tiếng chim.

"Loại mãng xà này gọi là bắt điểu, còn rất thông minh, đại khái quấn trên cổ người khổng lồ, bắt điểu trên cây dễ dàng hơn."

Ân Hậu tựa hồ đối với con rắn này có chút hứng thú.

Yêu Vương thả người nhảy một cái lên vai của người khổng lồ.

Con rắn kia cũng không cắn hắn, còn hướng một bên dời một chút, chừa chỗ cho Yêu Vương đứng.

Yêu Vương đứng trên vai người khổng lồ, đưa tay rút cây kim mâu ra.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu trước đó vẫn không tìm được cây kim mâu mà Khương lão gia tử trả lại cho Sơn Thần bà bà, thì ra là ở trong lồng ngực người khổng lồ này.

"Kim mâu này chính là một chìa khóa." Yêu Vương lại đem trường mâu cắm trở về, nhẹ nhàng nhấn một cái, trường mâu lập tức thụt xuống, người khổng lồ lại bước đi.

Yêu Vương lay động cây kim mâu kia, còn có thể khống chế phương hướng của người khổng lồ.

Ân Hậu cầm cái đầu điểu kim kia cũng nhảy lên, cùng Yêu Vương cùng nhau trốn vào trong đầu chim.

Đầu này vừa đủ che hai người, Thiên Tôn đang nhìn, thật giống như mắt người di chuyển a....

"Nga..." Thiên Tôn cũng hiểu, "Nhìn như vậy thật sự có thể hù người, cảm giác giống như hài cốt người khổng lồ đang di chuyển!"

Nguyên lai người khổng lồ bọn họ thấy trước khi tới, là bởi vì mãng này đi vào trong mũ giáp, nhấn trường mâu xuống, kết quả người khổng lồ liền chuyển động.

Nhưng người khổng lồ này đi xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn có chút không được tự nhiên.

Ân Hậu cầm đầu điểu lại nhảy xuống.

Yêu Vương nói, "Cây trường mâu này là Khương lão đầu về sau tự mình làm đi, phỏng chừng chế tác có chút khác với nguyên kiện, cho nên bước đi bất ổn."

"Tay có thể động sao?" Thiên Tôn hiếu kỳ.

Yêu Vương nghiên cứu một chút, xoay xoay cây mâu kia, người khổng lồ xoay người, thân thể lệch ra, "Tiết bành" một tiếng đụng trúng cây.

Yêu Vương bị quét một thân toàn lá.

Vỗ vỗ lá cây, Yêu Vương lại thử một chút, người khổng lồ giơ tay lên một chút, nhưng lại rơi xuống. Hình như không nghe sai bảo.

"Khả năng bởi vì vốn không phải là trường mâu đi, cảm giác không thế nào điều khiển tốt."

Yêu Vương đè trường mâu xuống, điều khiển người khổng lồ cong vẹo mà đi lên. Thiên Tôn cùng Ân Hậu đi theo phía sau, vừa đi vừa thảo luận.

"Hình như mỗi người khổng lồ đang ngồi, bên cạnh đều có một người khổng lồ đứng nắm kim mâu đúng không?" Thiên Tôn hỏi.

Ân Hậu cũng gật đầu, "Cho nên những người khổng lồ đứng kỳ thực cũng có thể đi sao? Chỉ cần dùng kim mâu mở 'Cơ quan'?"

Thiên Tôn nhìn kim mãng xà còn treo trên vai người khổng lồ nói, "Con mãng xà này có thể đè xuống kim mâu ta có thể hiểu, nhưng nó chung quy không thể trước tiên mở đầu điểu, sau đó quấn kim mâu xuống lồng ngực, rồi đội đầu điểu vào để điều khiển đi? "

Ân Hậu cũng lắc đầu, "Kim mâu kia là "trả" lại cho Sơn Thần bà bà đi, có thể là nàng cắm vào đi."

Ân Hậu buông tay —— ai biết chứ.

Lại suy nghĩ một chút, Ân Hậu hỏi Thiên Tôn, "Ngươi còn nhớ hay không, mấy thôn dân bị sơn thần bắt cóc sớm nhất kia?"

Thiên Tôn hỏi, "Mấy người bị ném trong hố?"

Ân Hậu gật đầu, "Chúng ta ngày đó không phải cũng thấy cái hố kia sao, thoạt nhìn chính là một người khổng lồ ôm một thân cây đào lên."

Thiên Tôn cũng hiểu Ân Hậu hoài nghi cái gì, "Dù sao thì người khổng lồ này khẳng định không thể làm ra động tác phức tạp như thế, đừng nói mãng xà, con người cũng không khống chế được."

"Hơn nữa ngày đó, Tiểu Trâu không phải đã nói cảm giác được khí tức của dã thú cỡ lớn sao."

Ân Hậu cảm thấy kỳ quái, "Con mãng xà kia thấy thế nào cũng không tính là mãnh thú cỡ lớn a. Trong rừng mãnh thú cỡ lớn, ngoại trừ hổ, còn lại là hùng đi?"

Thiên Tôn gật đầu, "Không sai biệt lắm."

"Nhưng nếu là hùng, thì không sử được như thế đi?" Ân Hậu cảm thấy không có cách tưởng tượng nào khác.

Vấn đề này nhưng thật ra làm khó Thiên Tôn, "Hùng có thể làm được chuyện mà mãng xà làm được hay không thì ta không biết, bất quá hùng sẽ không bắt cóc người đào hố chôn đi?"

Ân Hậu cũng bị chọc cười, "Nói vậy cũng đúng, dù sao thì chỉ có con người mới có năng lực làm được chuyện này..."

"Lúc đó có thể hay không còn có một người khổng lồ khác?" Thiên Tôn hỏi, "Vậy trong thạch huyệt ban đầu có ba người?"

Ân Hậu suy nghĩ một chút, "Thế nhưng ba người trong thạch huyệt kia có vẻ hơi chật, hơn nữa trên mặt đất cũng không có dấu chân khác..."

"Cũng có thể..." Thiên Tôn nói một loại khả năng khác, "Trong Hội Kê sơn còn có thạch huyệt khác?"

Ân Hậu cảm thấy cái này thật ra thật cũng không đúng lắm, nếu như là con người thao túng người người khổng lồ, ngươi cảm thấy người nào có khả năng lớn nhất?"

Thiên Tôn cũng không trả lời mà chỉ nhìn Ân Hậu, lão quỷ này nếu hỏi như vậy, đoán chừng là đã có đối tượng hoài nghi.

Quả nhiên, Ân Hậu nói, "Ta cảm thấy tiểu tử Khương Vọng Lâu kia rất khả nghi."

"Cũng đúng... Tiểu tử kia nghiên cứu địa hình cùng lịch sử của Hội Kê sơn nhiều năm như vậy, đích xác rất có thể là hắn."

"Không chỉ bởi vì quen thuộc địa hình." Ân Hậu nói tiếp, "Hắn vì la bàn ngay cả cha ruột cũng giết, hơn nữa hắn cũng không có cách nào xác định cha hắn đã đem la bàn cho ngươi, nhìn từ góc độ của hắn, rất có thể là..."

"Hắn sẽ cảm thấy cha hắn đem la bàn trả lại thạch huyệt." Thiên Tôn cảm thấy suy đoán hợp lý, "Nhưng mà thạch huyệt kia lại bị chặn lại, hắn khả năng đánh bậy đánh bạ, tìm được thạch huyệt khác?"

"Ừ, còn có một chỗ ta tương đối hoài nghi." Ân Hậu nói, "Ta trước đó ngồi thuyền, đi ngang qua Vọng Lâu thành một lần."

Thiên Tôn híp mắt —— ngươi khi nào thì ngồi thuyền a?

Ân Hậu xua tay cho biết cái này không quan trọng, nói tiếp sự nghi ngờ của mình, "Vọng Lâu thành kia quy mô không nhỏ, đảo cũng không nhỏ, thời điểm Khương Vọng Lâu xây Vọng Lâu thành mới mười mấy tuổi, cho dù hắn bán của cải lấy toàn bộ tiền tài của Khương gia, ta cảm thấy chỉ nhiêu đó thì chưa chắc đã mua được đảo, chớ nói chi là xây một tòa thành lớn như vậy, còn mời chào nhiều đồ đệ như vậy! Hơn nữa khác với Hãm Không Đảo cùng Hà Minh, Vọng Lâu thành là một môn phái giang hồ, không giống hai nhà kia chỉ lo buôn bán kiếm tiền... Nhiều bạc như vậy hắn từ đâu mà có?"

Thiên Tôn ôm cánh tay nghĩ nghĩ, "Một tòa đảo phải bao nhiêu tiền nha? "

Ân Hậu buông tay —— phỏng chừng không rẻ đi, đồ đệ ngươi không phải có sao, một hồi hỏi hắn một chút...

Hai người đang trò chuyện, chợt nghe phía trước "Oanh" một tiếng, Yêu Vương kêu một tiếng "ai nha!"

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhanh chóng ngẩng đầu nhìn —— nguyên lai phía trước có một cái hố, Yêu Vương không để ý, người khổng lồ té xuống hố.

Hai người chạy đến cạnh hố nhìn xuống, chỉ thấy Yêu Vương ngồi trên thân người khổng lồ, trong lòng ôm kim mãng xà.

Kim mãng xà nghễnh đầu, còn rất thân mật cọ cọ mặt Yêu Vương.

Ân Hậu liền cùng Thiên Tôn nói, "Mãng xà này cũng rất kỳ quái."

"Mãng xà cũng kỳ quái?" Thiên Tôn nhìn Ân Hậu —— ngươi hôm nay sao thấy cái gì cũng kỳ quái?

"Đây là mãng xà bắt điểu! " Ân Hậu nói.

Thiên Tôn không giải thích được, "Bắt điểu làm sao vậy? "

"Mãng xà chia hai loại, không nói đến các loại đặc biệt lớn chuyên ăn thịt người hay dã thú, chỉ nói mãng xà thông thường này, thông thường sẽ chia ra loại ăn điểu cùng loại ăn chuột. Ăn chuột tương đối dịu ngoan, động tác cũng chậm chạp hơn nữa hàm răng cũng không dài. Thế nhưng ăn điểu đều rất hung, răng còn rất dài động tác còn rất nhanh, sẽ cắn người."

Thiên Tôn nghiêng đầu nhìn Ân Hậu —— ngươi đến cái này cũng biết?

Ân Hậu lẩm bẩm một câu, "Hắc Thủy nói với ta."

Đang nói chuyện, người khổng lồ kia lại bị Yêu Vương kéo dậy, đang nỗ lực leo lên cái hố.

Mà con rắn kia cũng leo lên đầu Yêu Vương quấn một vòng, nghễnh đầu nhìn hắn nỗ lực cứu vớt người khổng lồ.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều nín cười.

Khó khăn đem người khổng lồ leo lên, chỉ thấy trong rừng chạy ra bốn tiểu hài nhi, chính là Lương Thần Mỹ Cảnh.

Theo bọn họ đi ra còn có những người khác của Khai Phong.

Triển Chiêu bọn họ vốn muốn theo Hiểu Hiểu cùng đến chỗ cũ của Lộc cung, nhưng đến nơi thì phát hiện chính là một tiểu thôn bị thiêu hủy, giấu tương đối bí mật, quy mô cũng không tính là lớn.

Ban đầu, lịch sử của Sơn Thần cung lâu đời như vậy lại thần bí như vậy, tất cả mọi người cảm thấy Lộc cung không nói nguy nga lộng lẫy, quy mô cũng có thể khổng lồ đi. Kết quả chỉ là một ngôi làng, quả là một đám người ẩn cư ở chỗ này mà thôi...

Cái này khiến mọi người không khỏi tự hỏi —— năm đó mục đích của bọn làm phản Lộc cung là gì? Đây có gì đáng giá để làm phản a?

Đang nghi hoặc, chợt nghe xa xa truyền đến tiếng bước chân của người khổng lồ, động tĩnh còn thật lớn.

Mọi người men theo thanh âm chạy tới, liền thấy Yêu Vương bọn họ.

Lúc này, Triển Chiêu bọn họ nhìn Yêu Vương ngồi trên vai người khổng lồ, trên đầu còn có một kim mãng xà, cũng đã hiểu người khổng lồ này vì sao có thể bước đi.

Yêu Vương nhảy từ trên vai người khổng lồ xuống, vỗ vỗ lá rụng trên người cùng bụi bặm.

Lúc này, kim mãng xà kia cũng chậm rãi trườn xuống... Chỉ thấy nó hộc lưỡi, chậm rãi trườn trên mặt đất, hướng về phía Triển Chiêu bọn họ.

Triển Chiêu nhìn mãng xà, cảm thấy lớn lên còn thật đáng yêu, lân phiến toàn thân tạo thành đồ án bạch kim giao nhau, thoạt nhìn đặc biệt sạch sẽ lại rất cao quý.

Ngũ Gia cảm thấy con mãng xà này rất hảo nhìn...

Con mãng xà bò đến bên chân Lục Hiểu Hiểu, ngẩng đầu lên thật cao.

Hiểu Hiểu cùng xà nhìn nhau một hồi, dù sao cũng là cô nương lớn lên trong núi, nàng cũng không sợ xà, hơn nữa mãng xà không có độc, nó thoạt nhìn lại rất dịu ngoan.

Lục Hiểu Hiểu vươn tay, kéo bụng của mãng xà.

Mãng xà kia liền quấn quanh cánh tay của Hiểu Hiểu leo lên, cuối cùng quấn trên tay của Hiểu Hiểu.

Âu Dương còn thật lo lắng, hỏi Hiểu Hiểu xà quấn có chặt không.

Hiểu Hiểu đưa tay bưng xà cho Âu Dương nhìn, còn dạy hắn —— xà nếu như quấn tới tay, lòng bàn tay phải mở ra, để nó cảm thấy tay ngươi là nhánh cây, chúng nó sẽ không quấn chặt. Tối kỵ chính là cầm xà, như vậy nó cảm giác ngươi không phải là cành cây, sẽ quấn chặt, tay có thể sẽ bị thương.

Tất cả mọi người gật đầu —— thì ra là thế a!

Ân Hậu cũng gật đầu theo —— chính là có chuyện như vậy.

Thiên Tôn vừa nhìn Ân Hậu một cái, bên cạnh, Yêu Vương lại gần nhỏ giọng nói, "Tiểu Du, Tương Tương có thích xà đúng không?"

Thiên Tôn cũng cảm thấy rất khả nghi.

Lực chú ý của Ân Hậu đều ở trên thân rắn, còn sờ kim mãng xà kia.

Con mãng xà này dị thường dịu ngoan, lúc này treo trên cánh tay Hiểu Hiểu ngáp một cái, Ân Hậu sờ nó nó cũng không thèm để ý.

Thiên Tôn vọt đến giữa Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, hỏi Triển Chiêu một vấn đề, "Ngoại công ngươi ở Ma Cung có lặng lẽ nuôi xà hay không?"

Triển Chiêu nhỏ giọng nói, "Ngoại công không nuôi xà, nhưng thích nhìn xà, đặc biệt là mãng xà! Trong Xà cốc có vài mãng xà đều được ngoại công đặt tên."

Yêu Vương cũng bu lại, "Đều đặt tên là gì?"

"Cái gì Du Điều a Thiêu Bính*, đều là tên của điểm tâm." Triển Chiêu cũng rất ghét bỏ, kỳ thực có mấy con mãng xà đặc biệt đẹp còn rất khí phách.

*bánh quẩy, bánh nướng

Yêu Vương thì vỗ tay một cái, "Tên rất hay!"

"Không nhìn ra nga, cái lão quỷ kia." Thiên Tôn lẩm bẩm một câu, lại xoay mặt hỏi Bạch Ngọc Đường một vấn đề, "Ngọc Đường, một tòa đảo bao nhiêu tiền? "

Ngũ Gia hơi ngẩn người nhìn sư phụ nhà mình, "Ngươi đi đâu xem đảo? Gần biển đắt một chút xa biển thì rẻ hơn."

"Đảo của Khương Vọng Lâu bao nhiêu tiền? " Thiên Tôn hiếu kỳ.

Ngũ Gia hơi ngẩn người, sau đó tựa hồ hiểu ý vấn đề của Thiên Tôn, cau mày nhớ lại, "Đúng vậy... Hắn năm đó về chuyện tiền bạc, chắc là không đủ mua đảo kia a..."

.............

Vừa lúc Yêu Vương bọn họ ở đây, Công Tôn nói muốn vào thạch huyệt người khổng lồ nhìn.

Thiên Tôn rất nhiệt tâm mà làm dẫn đường.

Đi chưa được hai bước đã bị Ngũ Gia một tay kéo lại.

Thiên Tôn quay đầu lại nhìn đồ đệ —— làm gì? !

Ngũ Gia không thể nào tín nhiệm* mà nhìn hắn —— ngươi xác định ngươi nhớ được đường?

*tin tưởng và giao nhiệm vụ cho

Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn Yêu Vương —— con đường này đúng không?

Yêu Vương vẫn chưa trả lời, đột nhiên, liền nghe được một trận tiếng vang "Cùm cụp cùm cụp"

Thanh âm này Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Tiểu Tứ Tử đều rất quen thuộc —— la bàn vang lên!

Bởi vì la bàn là đồ vật của Sơn Thần cung, cho nên hiện nay lấy được ba cái la bàn tất cả mọi người đều giao cho Lục Hiểu Hiểu. Nhưng la bàn là vàng ròng, ba cái để chung rất nặng, cho nên Hiểu Hiểu giấu trong bao quần áo, bình thường Âu Dương giúp nàng bảo quản.

Âu Dương đem ba cái la bàn đều lấy ra, mở ra thì phát hiện trong đó hai cái đang vang lên.

Yêu Vương đưa tay tiếp nhận hai cái la bàn, chỉ thấy một cái chỉ về phía trước, cái còn lại chỉ về phía sau.

Yêu Vương cầm cái chỉ về phía sau trước tiên thả về, cầm cái chỉ về phía trước lên, mang theo mọi người đi về phía trước.

Ân Hậu quay đầu lại nhìn thoáng qua —— hắn cũng không si lộ như Thiên Tôn, cổng vào thạch huyệt bọn họ đi tới kia, chắc là ở hướng trái ngược mới đúng...

Triệu Trinh cũng tò mò hỏi Nam Cung, "Có hai cái la bàn đồng thời vang lên, còn chỉ phương hướng khác nhau, có phải là có hai cái thạch huyệt không?"

Nam Cung cũng cảm thấy có khả năng này, dù sao thì theo Yêu Vương đi chung quy cũng không sai.

Cuối cùng, mọi người dưới sự chỉ dẫn của la bàn, đi tới một chỗ trong sơn cốc.

Sơn cốc này tương đối bí mật, ở trong kẽ hở của hai núi đá lớn, xuất hiện một cái sơn động khác.


→Chương sau: Chương →



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top