Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 187: Nhân chứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 187: Nhân chứng

Editor: Rosaline

Beta: Chim, Ken Le


Khương Vọng Lâu và Hùng Khê chạy tới Bạch phủ nói chuyện với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường về tế tự đại điển, truyền thuyết sơn thần, huyết tế loạn thất bát tao* gì đó. Nhưng kết quả Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chẳng để trong lòng câu nào, mà thật ra đang bắt đầu điều tra án sát phụ năm đó của Khương Vọng Lâu.

* lộn xộn lung tung.

Triển Chiêu thông qua Ma Vương Nhãn thấy được hành vi phạm tội năm đó của Khương Vọng Lâu, cho nên hắn đích thực đã giết người, nhưng muốn phá vụ án này thì vẫn tương đối khó.

Cho dù muốn mở quan tài nghiệm thi, thì cũng không thể nào tùy tiện đào thi thể của Khương lão gia tử lên được. Muốn mở quan tài, thông thường phải có hai điều kiện.

Thứ nhất, phải có chứng cứ chứng minh nguyên nhân cái chết của người chết có bỏ lỡ gì đó.

Thứ hai, phải có sự đồng ý của người nhà.

Khương lão gia tử trước đó tang ngẫu*, vẫn luôn không tái giá, một mình nuôi lớn Khương Vọng Lâu, cũng không có người thân nào khác.

*tang vợ hoặc chồng, ngẫu ở đây là phối ngẫu, bạn đời, bạn lữ

Mọi người cũng không nhịn được lắc đầu cái tên hỗn trướng bất nhân, Khương Vọng Lâu này a, quả thực không bằng cầm thú.

Nhưng Triển Chiêu là quan sai nha môn, cũng không phải trộm mộ, muốn đào mộ lão gia tử, đầu tiên phải có công văn nha môn phê duyệt, lại phải có sự đồng ý của Khương Vọng Lâu. Khương Vọng Lâu nhất định là chết cũng không đồng ý, vậy thì phải chứng minh hắn là người hiềm nghi quan trọng, như vậy mới có thể nhảy qua hắn, trực tiếp để cho nha môn phê văn mở quan tài nghiệm thi.

Triển Chiêu xem như là nhớ thương Khương Vọng Lâu, nhất định phải để cho tiểu tử kia bị luật pháp chế tài*.

*trừng phạt trừng trị.

....

Mà phía bên kia, ăn cơm xong, Âu Dương lôi kéo Lục Hiểu Hiểu tản bộ trong vườn hoa Bạch phủ, thuận tiện kể lại chuyện tình liên quan tới huyết tế ban nãy ở ngoài cửa phòng khách nghe được cho Hiểu Hiểu nghe.

Hiểu Hiểu nghe xong, rất bình tĩnh mà lắc đầu, "Nhất định là gạt người."

Âu Dương biểu thị đồng ý, cũng nói ra suy nghĩ của mình rằng những thứ Sơn Thần lưu lại nhất định là đồ tốt.

Sau khi nghe xong, Hiểu Hiểu cười đến vô cùng ngọt ngào, nói nàng cũng cảm thấy như thế.

"Sơn thần ấy mà, kỳ thực có làm hay không cũng không sao cả." Hiểu Hiểu nói, "Thần minh trong núi cho tới bây giờ đều không phải là người, động vật mới là sự tồn tại của chúa tể sơn lâm. Núi sở dĩ có linh tính, là bởi vì trong núi có chim bay cá nhảy và hoa cỏ cây cối, trong núi có người hay không cho tới bây giờ đều không quan trọng. Người muốn trở thành sơn thần thống trị sơn lâm, bản thân cái ý nghĩ này đã rất sai lầm... Một con mãnh hổ tối đa cũng chiếm một đỉnh núi mà thôi, không có con hổ nào muốn thống trị toàn bộ rừng núi cả."

Âu Dương gật đầu, một mặt cảm thấy lời này có lý, một mặt cảm thấy lúc Hiểu Hiểu nghiêm túc nói chuyện đặc biệt khả ái.

"Khương Vọng Lâu cũng được, những người Hùng cung đó cũng được, bọn họ đều nghĩ sai một việc." Lục Hiểu Hiểu nói tiếp, "Tổ tiên của Sơn thần, vô luận là mấy trăm năm hay là mấy nghìn năm trước đó, vô luận là người thường hay là người khổng lồ, chỉ cần bọn họ ở trong núi, đều tiếp nhận sự phù hộ của sơn lâm, mà không phải khống chế sơn lâm! Huyết tế gì đó đều là nói hươu nói vượn! Người sống trên núi chỉ cầu mưa thuận gió hoà, muốn võ công cái thế cùng với vàng bạc tài bảo làm cái gì? Cho dù có thiên kim vạn kim, có thể để cho tuyết mùa đông không rơi, hoa mùa xuân không nở, cá không bơi lội, chim chóc không bay cao sao?"

Âu Dương gật đầu —— càng nhìn càng thấy đáng yêu!

"Động vật trong núi đối với chúng ta mà nói, đều thân như huynh đệ tỷ muội, kẻ nào sẽ sát hại huynh đệ tỷ muội của mình để tế thiên chứ? Dù sao thì nếu ai dám động đệ đệ muội muội của ta, ta tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!"

....

Cách đó không xa, Triệu Phổ và Trâu Lương đi qua hành lang gấp khúc, nhìn thấy trong đình bên ao hoa sen, Âu Dương và Hiểu Hiểu đang dựa vào lan can nói chuyện phiếm.

Hiểu Hiểu nói chuyện, còn Âu Dương thì ngây ngô mà nhìn chằm chằm cô nương người ta.

Trâu Lương "Sách" một tiếng, "Chỉ biết nhìn, cầm tay đi a!"

Triệu Phổ ôm cánh tay lắc đầu, "Cầm tay cũng phải xem thời cơ a, nếu như không có chuẩn bị đúng thời điểm không chừng còn bị đánh!"

Trâu Lương nhìn nhìn nguyên soái nhà mình, như muốn hỏi —— ngươi nói hắn hay là nói chính ngươi?

Triệu Phổ cũng liếc Trâu Lương —— gần đây ngươi thật phách lối! Hình như dắt tay rất dễ dàng a.

Trâu Lương lắc đầu, cầm tay đã tính là gì!

...

"Hắt xì..."

Lâm Dạ Hỏa đang ngồi ở bên cạnh bàn chải lông cho Câm, gần đây Câm thay lông, vừa chải lông đã bay đầy trời, Hỏa Phượng hắt hơi mấy cái.

Bàn bên cạnh, bốn người tiểu bằng hữu ngồi vây chung một chỗ, đang viết thư.

Ba người Lương Thần Mỹ đều thuộc tình trạng xa nhà, Công Tôn quản tương đối nghiêm, yêu cầu ba tiểu bằng hữu cách một thời gian phải viết thư về nhà báo bình an.

Tiểu Tứ Tử cũng đang viết thư, đương nhiên bé không phải là viết thư cho cha bé, mà là Hạ Nhất Hàng ở biên quan, Bát vương và Hoàng Thái Phi trong thành Khai Phong. Mỗi tháng Tiểu Tứ Tử đều viết rất nhiều thư, còn có thể thu được thật nhiều hồi âm, nhưng người giống như Triệu Phổ Lâm Dạ Hỏa ra ngoài lại lười viết, đều là Tiểu Tứ Tử hỗ trợ bọn họ báo bình an cho nhà.

Lâm Dạ Hỏa vừa chải lông, vừa bảo Tiểu Tứ Tử hỏi Hạ Nhất Hàng xem gần đây nhà Tắc Lặc thế nào rồi, bầy sói của Hắc Phong thành hẳn là có không ít sói con mới phải không...

Tiểu Lương Tử liếc Lâm Dạ Hỏa, thầm nghĩ, ngươi lại cũng không hỏi Hỏa Phượng đường thế nào a, ngươi một đường chủ không lo chuyện cơ nghiệp!

Đang bận rộn lại thấy Triển Chiêu từ ngoài cửa viện chạy nhanh vào, trong tay ôm một con mèo trắng mập mạp.

Bất kể là Bạch phủ ở nơi nào, đều có rất nhiều mèo, tiện tay bắt lấy cũng được một con.

Triển Chiêu ôm mèo đến bên cạnh Lâm Dạ Hỏa ngồi xuống trên băng đá, đặt con mèo trên đầu gối.

Hỏa Phượng phát hiện Triển Chiêu tới một mình, còn có chút bất ngờ, vậy mà Bạch lão ngũ lại không đi cùng.

Triển Chiêu tựa hồ nhìn thấu nghi hoặc của Lâm Dạ Hỏa, nói, "Muốn tra một ít chuyện, Ngọc Đường tìm quản gia rồi."

Lâm Dạ Hỏa nhướn mày, vỗ vỗ cái bụng của Câm, ý bảo nó —— bên này chải được rồi, đến lượt bên khác.

Câm nhu thuận trở mình, nằm tiếp tục nhìn bốn người tiểu bằng hữu múa bút thành văn.

Lâm Dạ Hỏa lại nhìn Triển Chiêu —— vậy ngươi tới làm gì?

Triển Chiêu nói, "Muốn tìm Tiểu Tứ Tử hỗ trợ."

Triển Chiêu vừa nói xong, Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đều ngẩng đầu lên, Tiểu Tứ Tử đưa tay đè đầu của Tiểu Lương Tử xuống để cho hắn tiếp tục viết thư, vừa hỏi Triển Chiêu, "Miêu Miêu, huynh muốn tìm cái gì?"

Triển Chiêu nói, "Tìm người!"

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu —— người nào?

"Một người rất có thể không tồn tại."

Triển Chiêu vừa nói xong, hai người tiểu bằng hữu khác đều ngẩng đầu nhìn hắn.

Tay cầm lược của Lâm Dạ Hỏa cũng ngừng lại, ấn hai người tiểu bằng hữu thất thần phía sau về tiếp tục viết thư, Hỏa Phượng khó hiểu nhìn Triển Chiêu —— ngươi lại có trò gì mới a?

"Có thể không tồn tại? " Tiểu Tứ Tử cũng nghe không hiểu.

Triển Chiêu nói người hắn và Bạch Ngọc Đường muốn tìm, là tối đó khi Khương Vọng Lâu giết cha hắn, có hay không có nhân chứng mục kích.

"Nga..." Tiểu Tứ Tử vươn tay nhỏ bé vuốt cằm, "Đây cũng quả là có thể không tồn tại nha."

"Trùng hợp như vậy, có nhân chứng mục kích a?" Tiểu Lương Tử cũng hỏi.

"Không chừng thật sự có nha."

"Cũng đúng, lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó lọt!"

Mấy tiểu bằng hữu bắt đầu thảo luận.

Thật ra Lâm Dạ Hỏa cảm thấy không lạc quan cho lắm, "Năm đó người làm của Khương gia đều chạy đông tây, chuyện này cũng đã qua nhiều năm như vậy... Cho dù lúc đó thật sự có người chứng kiến, bây giờ nói ra thì có ai tin chứ? Danh tiếng trên giang hồ của Khương Vọng Lâu rất tốt, Vọng Lâu thành cũng coi như lăn lộn vô cùng tốt. Nhân chứng kia khả năng chỉ là một người làm của Khương gia, năm đó cũng không dám nói, hôm nay lại càng không dám nói."

Mấy tiểu hài nhi cũng gật đầu, tất cả đều không còn lòng nào mà viết thư nữa, hỗ trợ nghĩ kế.

Tiểu Lương Tử nói, "Khương Vọng Lâu năm đó đã bóp chết lão gia tử trong phòng cha hắn sao?"

Triển Chiêu nhớ lại hình ảnh mình thấy trước đó, gật đầu... Sau đó liền ngây ngẩn cả người.

Dừng lại một hồi, Triển Chiêu đột nhiên đứng lên.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn hắn —— làm sao vậy?

Triển Chiêu hồi tưởng hình ảnh mình thấy trước đó, hắn nhìn từ góc nhìn của Khương Vọng Lâu, lúc đó Khương Vọng Lâu rất kích động, lúc hắn bóp chết cha hắn thì luôn gào thét... Bây giờ Triển Chiêu nhớ lại tình huống lúc đó, lúc ấy có gió... Hơn nữa có một loại cảm giác gần đó có người, không phải là ảo giác của mình đó chứ?

Lúc này, Bạch Ngọc Đường từ bên ngoài đi vào, cầm trong tay tờ giấy, "Miêu..."

Chữ "Nhi" của Ngũ Gia cũng không kịp nói ra, chỉ thấy Triển Chiêu buông mèo ôm lấy Tiểu Tứ Tử, vọt tới trước mặt hắn, "Có tình huống!"

Nói xong, lôi Bạch Ngọc Đường chạy đến lão trạch.

Lâm Dạ Hỏa phủi lông chó trên người, cũng đứng lên chạy theo, phía sau đuôi theo một chuỗi ba tiểu bằng hữu...

Chạy ra tới cửa, Lâm Dạ Hỏa lại chạy trở về, ôm Câm ngồi trên bàn thả xuống đất, vỗ đầu nó, rồi xoay người lại chạy đi.

...

Đúng lúc Thiên Tôn và Ân Hậu tản bộ trở về, thấy một đám người đi ra ngoài, liền cũng đi theo xem thử.

Đến nhà cũ Khương gia, Triển Chiêu đặt Tiểu Tứ Tử lên bàn, sau đó kéo Bạch Ngọc Đường qua, để cho hắn ngồi ở ghế trên.

Ngũ Gia ngồi trên ghế, Triển Chiêu tìm tìm góc độ, cuối cùng cảm thấy khá giống góc nhìn của Khương Vọng Lâu tối đó, liền hai tay đặt tại lên vai Bạch Ngọc Đường.

Mọi người ôm cánh tay nhìn.

Lâm Dạ Hỏa nhìn xung quanh: "Tối đó cửa sổ đều đóng cả sao?"

"Sau khi cha ta mua lại cũng không động tới..." Ngũ Gia nói chưa hết, Triển Chiêu đột nhiên nói, "Chờ một chút!"

Tất cả mọi người khó hiểu nhìn hắn.

Triển Chiêu chỉ mình, hỏi Bạch Ngọc Đường, "Nếu như ta bóp cổ ngươi, ngươi là sẽ nhìn ta đúng không?"

Ngũ Gia suy nghĩ —— hay là ngươi bóp thử xem?

Triển Chiêu hai tay nhẹ nhàng đặt tại hai bên cổ của Ngũ Gia, hỏi hắn, "Ngươi nhìn chỗ nào? "

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu —— vậy đoán chừng là sẽ nhìn ngươi.

Triển Chiêu hồi tưởng một chút, lại lắc đầu, "Khương lão gia tử ở lúc sắp chết, rất rõ ràng nhìn ra hướng khác hai lần!"

"Hướng khác? Nhìn chỗ nào? " Ngũ Gia vừa hỏi vừa nhìn khắp nơi, chợt nghe Triển Chiêu đột nhiên gọi, "Dừng! Là hướng này!"

Bạch Ngọc Đường vốn cho là Triển Chiêu hơi kỳ quái, bất quá bây giờ cảm thấy đúng thật là có cánh cửa, bởi vì phương hướng Khương lão gia tử thấy, đúng lúc là phương hướng của cánh cửa!

"Có khi nào cánh cửa này không đóng không? " Lâm Dạ Hỏa đi tới cửa kiểm tra, "Cho dù tất cả mọi thứ trong phòng đều bảo trì nguyên dạng, nhưng lúc đó có thể cánh đang mở, sau lại bởi vì có người ra vào đóng lại, hoặc là lúc đó khép hờ, sau đó người nào cũng không có chú ý..."

"Ngọc Đường, lại liếc mắt nhìn!" Triển Chiêu còn điều chỉnh vị trí đầu Ngũ Gia một chút.

Ân Hậu ở một bên nhìn một hồi, cảm thấy góc độ nhìn của Bạch Ngọc Đường có chút kỳ quái, tại sao là nhìn xuống phía dưới?

Lão gia tử ra hiệu Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Lương Tử hai người đều tới cửa đứng.

Hai người đều chạy đi đứng ở cửa.

Ngũ Gia cũng phát hiện hình như chỗ nào không đúng lắm, cái góc độ này nhìn không thấy mặt của hai người.

Bạch Ngọc Đường liền hỏi Triển Chiêu, "Miêu nhi, ngươi xác định lúc đó lão gia tử là nhìn như vậy?"

Triển Chiêu gật đầu.

"Tiểu Tứ Tử." Bạch Ngọc Đường để cho Tiểu Tứ Tử cũng đi ra cửa đứng.

Chờ Tiểu Tứ Tử tới cửa đứng, chân mày Ngũ Gia liền nhăn lại, "Nhìn như vậy mới vừa vặn..."

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều cả kinh —— thực sự?

Ngũ Gia ngồi dậy, gật đầu.

Thiên Tôn cũng nhìn ra môn đạo, "Nói cách khác, lúc tối cái hướng kia của lão Khương nhìn, có thể là tiểu hài tử."

"Khương gia có tiểu hài nhi cùng tuổi này với Cẩn Nhi sao?" Thẩm Nguyên Thần cùng Đường Lạc Mai đều hiếu kỳ hỏi.

Ngũ Gia lấy ra tờ giấy hắn còn đang cầm trên tay.

Triển Chiêu lúc này mới nhìn đến, tờ giấy trên tay Ngũ Gia ghi lại rất nhiều tên người.

"Đây là cái gì? " Triển Chiêu hiếu kỳ, cũng tiến tới nhìn.

Ngũ Gia nói, "Ban nãy ta hỏi quản gia một chút, lúc đó sau khi Khương gia giải tán, chúng ta cũng mướn một ít người bên kia, những người này là bây giờ còn đang làm công ở Bạch phủ."

Triển Chiêu nhận lấy nhìn nhìn, Bạch phủ lúc đó thu không ít người Khương gia a, phần lớn là người địa phương, có hoa tượng, trù phòng, nha hoàn tiểu tư, giặt quần áo...

"Nhưng phần lớn là làm việc tốn sức, Khương gia chung quy sẽ không mướn hài tử có tuổi như Tiểu Tứ Tử đến làm việc đi? Có phải hay không là tiểu hài nhi thân thích nhà ai?" Ngũ Gia lắc đầu, "Khương gia cơ bản không có thân thích..."

Nhưng đây cũng là một manh mối, mọi người về tới Bạch phủ, tìm được vài người làm công năm đó ở Khương gia, hỏi Khương gia có tiểu hài nhi lớn chừng như Tiểu Tứ Tử hay không.

Tất cả mọi người lắc đầu nói không có, nha hoàn nhỏ nhất cũng mười lăm mười sáu, không có đứa nhỏ nhỏ như vậy.

Triển Chiêu đem lỗ tai của Tiểu Tứ Tử che, hỏi, "Có thể là một tiểu nữ hài nhi."

Tất cả mọi người gật đầu, thân hình của Tiểu Tứ Tử trong đám hài tử cùng lứa thì hơi nhỏ, tuy rằng mập mạp, nhưng nam hài nhi bằng tuổi bé phổ biến nếu so với bé cao hơn không ít.

"Tiểu nữ hài nhi..."

Lúc này, hai bà bà giặt quần áo đột nhiên hàn huyên.

Một vị Trần bà bà hỏi một vị Lưu bà bà khác, "Lưu tỷ, có phải hay không là tiểu Mễ Lạp*?"

*aka gạo kê

Mọi người nhìn nhau —— Tiểu Mễ Lạp?

Lưu tỷ cười cười, cùng mọi người nói, "Tiểu Mễ Lạp là tiểu khuê nữ của ta, chúng ta giặt dũ phần lớn là đệm chăn sàng đan và vân vân, giặt xong phơi nắng thật tốt rồi thay trong khác gian phòng, Tiểu Mễ Lạp có lúc thấy ta quá bận, sẽ theo tới hỗ trợ."

"Khương lão gia tử gặp qua nàng sao? "

"Đã gặp! " Lưu bà bà gật đầu, "Lão gia rất yêu mến hài tử nhà chúng ta, còn từng cho nó ăn ngon."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, để quản gia mang những người còn lại trở về, một mình mang theo Lưu bà bà vào phòng.

Triển Chiêu hỏi Lưu bà bà, "Con gái ngài hiện tại người ở đâu a?"

"Đã gia đình, sống ở con phố khác với ta, tướng công nó là thư nhân, cũng buôn bán, nó mỗi ngày ở nhà trông nom hài tử, thường thường qua đây theo ta học thêu thùa may vá sinh sống." Lưu bà bà có chút không hiểu hỏi mọi người, "Mấy vị gia, các ngươi tìm Tiểu Mễ Lạp nhà ta làm gì nha? Hài tử nhà ta thường ngày đại môn không ra cổng trong không bước. Kỳ thực nó gả tốt vô cùng, nữ tế* của ta luôn nói muốn ta đừng đi làm nữa mà về nhà hưởng phúc. Bất quá ta đây mệnh lao lực a, để ta cái gì cũng không làm ta trái lại khó chịu..."

*con rể

Vị Lưu bà bà này còn rất khéo nói.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, liền hỏi, "Tối Khương lão già mất, hài tử nhà ngài đi qua Khương gia sao? "

Lưu bà bà ngẩn người, sau đó nụ cười dần dần tiêu thất, biểu tình trên mặt liền dần dần nổi lên biến hóa.

Mọi người ban đầu cũng chỉ là mơ mơ màng màng đâm đầu trông vận khí, nhưng nhìn thần tình của Lưu bà bà, bà có thể cũng phát hiện không thích hợp.

Lưu bà bà suy nghĩ một hồi, đột nhiên cau mày vỗ đùi một cái, "Ta đã nói đoạn thời gian đó nó kỳ kỳ quái quái, ai u ông trời của ta, hài tử nhà ta có đúng hay không ngày đó thấy cái gì?"

Bạch Ngọc Đường lập tức phân phó quản gia sắp xếp xe ngựa, mọi người cùng bà bà cùng nhau lên xe, đi tìm khuê nữ nhà bà.

Trên đường, Lưu bà bà nói với mọi người, ngày đó bà đang làm việc ở Khương gia, Tiểu Mễ Lạp cũng đi theo bà, sau đó nàng chạy đi chơi một hồi. Bởi vì sân Khương gia rất lớn, Khương lão gia tử rất thích tiểu hài nhi, cho nên đám hài tử bình thường ở trong sân đùa giỡn. Ngày đó Tiểu Mễ Lạp chạy ra ngoài một chuyến, trở về liền kỳ kỳ quái quái, về sau hài tử đột nhiên liền thay đổi, muốn nàng đến Khương gia nàng sống chết không chịu đi, không phải nói bị bệnh liền nói đau bụng. Không lâu sau sau khi Khương gia bán nhà, các bà đều đổi đến Bạch gia làm công, nhưng Tiểu Mễ Lạp không bao giờ đồng ý cùng bà đến Bạch gia hỗ trợ.

Lưu bà bà nói, đoạn thời gian đó khuê nữ nhà bà còn luôn luôn chấn kinh sợ hãi, buổi tối ngủ cũng không dám tắt đèn, hỏi nàng làm sao vậy nàng liền nói khó chịu, cũng không nói lời nào, thật lâu sau mới chuyển tốt... Nhưng từ sau đó nàng vẫn rất ít đi ra ngoài, lá gan đặc biệt nhỏ.

"Nàng có chuyển biến tốt, có đúng hay không biết sau khi Khương gia bị bán a?" Triển Chiêu hỏi.

Lưu bà bà lại suy nghĩ một chút, gật đầu, "Thật đúng là vậy a!"

Triển Chiêu liền có chút bận tâm, trước đó mình thật không nghĩ tới lúc tối dĩ nhiên thật sự có một người chứng kiến, càng không có nghĩ tới còn là một tiểu hài nhi... Hiện tại đã được nhắc nhở, Khương Vọng Lâu có thể hay không cũng nhớ tới cái gì? Đây chẳng phải là mang đến họa sát thân cho cô nương kia sao!

Bạch Ngọc Đường hỏi Lưu bà bà, "Bà bà, Tiểu Mễ Lạp gặp qua Khương Vọng Lâu chưa?"

Lưu bà bà suy nghĩ một chút, "Nhất định là đã gặp qua, nhưng sẽ không nói chuyện nhiều, thiếu gia phỏng chừng cũng không chú ý tới nó. Thiếu gia luôn luôn đi sớm về muộn, bình thường đều ở trong Hội Kê sơn không về nhà. Hơn nữa, thiếu gia có vài thiếu niên lão thành, cơ bản không có bằng hữu cùng tuổi gì."

Đang nói chuyện, xe ngựa dừng lại ở trước một tòa trạch thật lớn.

Triển Chiêu vén rèm cửa lên, hỏi Lưu bà bà —— là nơi này sao?

Tấm bản trên cửa đại trạch viết "Lục phủ ".

Bà bà gật đầu, "Là chỗ này..."

Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Triển Chiêu nhảy lên nóc nhà, trực tiếp liền leo tường vào nhà.

Ân Hậu lắc đầu, "Ai, như thế đi vào sẽ bị người ta tưởng là cường đạo..."

Tất cả mọi người vội vàng xuống xe.

Nhưng mới vừa đi tới cửa, chợt nghe đến trong viện truyền đến "A!" một tiếng tiếng thét chói tai của nữ nhân.

Mọi người cả kinh —— không phải đâu...

Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa hướng về phía Lục đại môn Lục phủ một cước, cửa gì cũng không chịu nổi hai vị này đạp a, hai khối ván cửa trực tiếp bay ra ngoài.


→Chương sau: Chương →

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top