Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 39 Hung phạm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 39 Hung phạm

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline Ng~

Hoàng cung, đêm khuya.

Bên ngoài tẩm cung của Triệu Trinh, Qua Thanh phụ trách phòng thủ tối nay vừa mang một đội thị vệ đi ngang qua...

Trong đêm gió, có một trận hàn ý khác thường, mấy thị vệ đều rụt cổ lại, không hiểu tại sao lại cảm thấy lạnh như vậy.

Qua Thanh cúi đầu, chú ý trên mặt đất không biết từ khi nào đã nổi lên một tầng khói trắng.

Khuôn mặt Tiểu Qua Thanh cũng không thay đổi gì, làm theo lời Nam Cung Kỷ nói với hắn trước đó, đi xem xét cẩn thận.

Lúc Qua Thanh mang theo thị vệ đi qua trước cửa tẩm cung, tầng sương trên mặt đất không biết bị gió từ đâu thổi qua hiện ra vài dấu vết mờ nhạt.

Trận gió kia thổi qua hành lang gấp khúc đến chỗ hoa viên...

"Hắt xì" một cái, một bên cửa sổ của tẩm cung Triệu Trinh bị gió thổi mở ra.

Trong tẩm cung, rèm giường đang bị thổi bay lên.

Trên giường có một người đang nằm, hắn mở to mắt, nhìn chằm chằm rèm giường đang bay theo gió.

Ngủ trên long sàng không phải Triệu Trinh, mà là Triển Chiêu.

Triển Chiêu ngước đầu lên giống như chờ đã lâu, hắn đang mỉm cười, vươn tay cầm lấy quyển trục bên cạnh gối nằm lên quay hai vòng.

Bên ngoài tẩm cung, tầng sương như đã tan biến, trong bóng đêm xuất hiện một bóng người như ẩn như hiện, đang theo hướng cửa sổ nhảy vào tẩm cung.

Thân ảnh người nọ gần như trong suốt, rất khó nhận ra, nhưng dưới ánh trăng, nhìn theo từng góc độ thì vẫn phân rõ được hình dạng, là hình dạng của một người.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu trên mặt đất của tẩm cung, rất nhanh liền nổi lên một tầng sương giá hơi mỏng.

Triển Chiêu mỉm cười nhìn tầng sương kia dần dần lan đến bên giường, tay đang quay quyển trục đột nhiên dừng lại, cầm quyển trục nhẹ nhàng vỗ vào bả vai rồi chậm rãi mở miệng: "Cho nên nói hàng thật cùng hàng giả vẫn có sự khác nhau quá lớn... Nếu là giao nhân, thì đã tìm được thứ mà mình cần rồi."

Nói xong, Triển Chiêu đem quyển trục thảy lên trên cao, quyển trục nhẹ nhàng bay lên không...

Trong tẩm cung càng ngày càng lạnh, bên giường xuất hiện một băng nhân màu lam, đúng là Giao Giao đang cầm quyển trục, mà đồng dạng cầm quyển trục ở chỗ khác, là một băng nhân trong suốt, ngũ quan cùng giao nhân rõ ràng khác nhau, thứ trong suốt kia có hình người, đúng là Vô Đồng Qủy vừa rồi ở trường thi đã chạy về phía Triệu Trinh.

Hai băng nhân hiện tại đang trong trạng thái đều cầm quyển trục.

Triển Chiêu nhẹ nhàng phất tay với Giao Giao, Giao Giao học động tác vừa rồi của hắn, thảy quyển trục về phía băng nhân kia.

Mà tay của Vô Đồng Qủy rõ ràng không linh hoạt lắm, quyển trục lướt qua tay hắn, nằm gọn trong tay Giao Giao.

Triển Chiêu mỉm cười: "Bởi vì hắn không thể tự mình chụp thứ gì, nên ngươi đành phải tự mình lộ diện, cái này gọi là bắt ba ba trong lọ*."

*bắt ba ba trong lọ (nguyên văn 瓮中捉鳖: úng trung tróc miết): ý chỉ nắm chắc mọi việc trong lòng bàn tay.

Nói xong phất tay, cửa sổ đang rộng mở nháy mắt đóng lại.

Cùng lúc đó, mặt đất tẩm cung bỗng nhiên có ánh lửa chợt lóe...

Sau đó dưới nền đất chui ra một người đang bị thiêu... Người lửa kia phủi lửa rớt xuống, một hắc y nhân xuất hiện.

Người này thân hình gầy yếu, bật nhảy lên, hình dáng khá giống với Vô Đồng Qủy kia.

Triển Chiêu nằm trên giường cũng ngồi dậy, nhìn bóng đen kia nói: "Tiền bối, ngươi còn không buông tay chịu trói đi."

Lâm Dạ Hỏa bay ra từ phía sau bình phong cách hắc y nhân không xa, ống tay áo màu đỏ vung lên, dập tắt ngọn lửa còn đang cháy trên mặt đất: "Công Tôn dùng chiêu đổ dầu hỏa lên mặt đất cũng coi như hữu hiệu, ngươi dùng thuật diêm độn bất quá cũng là lợi dụng đặc tính của muối, chứ không thật sự là độn thuật."

Hắc y nhân tựa hồ muốn chạy trốn.

Triển Chiêu đứng lên: "Trên mặt đất có dầu hỏa cùng thuốc nổ, chỉ cần có lửa, thuật diêm độn của ngươi sẽ không thể thi triển, có trốn, cũng trốn không thoát đâu."

Hắc y nhân đứng tại chỗ trong chốc lát, đột nhiên xoay đầu, bay ra ngoài cửa sổ, đáp xuống trong viện.

Trong hoa viên, Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ đã chờ ở đó.

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa cũng đi ra, tứ phía trong sân đều bị bốn người chặn đường thoát.

Trên nóc nhà truyền đến thanh âm hơi lạnh: "Quả nhiên là ngươi a."

Tuy lời nói không hề có độ ấm, nhưng không hiểu sao, mọi người tựa hồ có thể nghe ra vài phần trào phúng trong câu đó.

Người nói chuyện là Lục Thiên Hàn, hắn đứng trên nóc nhà đối diện với hắc y nhân.

Trên nóc nhà còn có ba người khác là Thiên Tôn, Ân Hậu cùng Yểu Trường Thiên.

Tình hình thế này, người sáng suốt nhìn vào liền biết... Vô luận hắc y nhân đang bị bao vây là ai, thì cũng có nước chạy đằng trời.

Hắc y nhân vươn tay tháo xuống mặt nạ của hắn, giương mắt nhìn một vòng mọi người.

Người tới là ai?

Một lão nhân.

Đối với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mà nói thì không quen mặt, còn Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ thì hoàn toàn chưa thấy qua, Thiên Tôn, Ân Hậu cùng Yểu Trường Thiên đều hơi hơi nheo mắt lại.

Lục Thiên Hàn có lẽ là người nhìn thấy lão nhân này nhiều lần nhất, tuy nói thế nhưng cũng đã rất nhiều năm về trước...

Lão hắc y nhân trước mắt mọi người, khuôn mặt già nua râu tóc bạc trắng, đúng là chưởng môn phái Mao Sơn, Đào Minh chân nhân.

"Đào Minh." Ân Hậu nhìn thoáng qua băng nhân trong suốt xuất hiện phía sau Đào Minh: "Ngươi năm đó đuổi Trai Trích Nguyệt đi, lại hại chết Thi Vương, giả ngây giả dại trốn đi luyện công... Luyện ra cái thứ như vậy sao?"

Theo lời nói của Khổng Nguyệt thì hắn cùng bọn Thiên Tôn là nhóm người cùng thời đại, vậy Đào Minh cùng Thiên Tôn, Ân Hậu cũng coi như cùng lứa.

Nhưng sự thật chứng minh, không phải càng lớn tuổi thì võ công càng cao, cái gọi là quyền sợ tuổi trẻ, tuổi càng cao, nội lực càng tiến bộ đồng thời thể lực cũng giảm dần. Trên đời này không có nhiều người có thiên phú, không phải ai luyện công đến một trăm tuổi thì có thể trở thành võ thánh, phần lớn còn lại đều là người thường.

Nhưng trên đời này người càng bình thường lại càng có ước mơ trở thành người có thiên phú, là nhân loại, nên càng muốn trở thành sự tồn tại duy nhất trên thế gian.

Lục Thiên Hàn cười cười, rõ ràng gương mặt anh tuấn như vậy, rõ ràng cử chỉ cũng rất tao nhã cao quý, nhưng nụ cười kia lại có nét trào phúng, giống như gió lạnh thổi ban đêm, vô cùng sắc bén.

Đào Minh ngẩng đầu, nhìn một vòng vài vị võ lâm cao thủ trên nóc nhà, cũng mỉm cười.

Hắn rốt cuộc mở miệng, giọng khàn khàn, mang theo một ít thê lương cùng buồn bã: "Các ngươi dựa vào cái gì cười ta? Các ngươi có thể đứng ở chỗ đó, là bởi vì Ngân Yêu Vương đã truyền thụ cho các ngươi võ học thượng cổ."

Thiên Tôn cùng Ân Hậu trừng mắt nhìn: "Võ học thượng cổ..."

Lục Thiên Hàn cùng Yểu Trường Thiên vẻ mặt ghét bỏ —— ai học võ của tên yêu nghiệt kia?

Đám người Triển Chiêu cũng nhịn không được nhìn nhau một cái, Bạch Ngọc Đường nhìn về phía cái bóng đằng sau cánh cửa trong hoa viên: "Thật ra là ai nghĩ ra chuyện võ học thượng cổ này vậy?"

Nói đến cũng khéo, mây đen che khuất mặt trăng bỗng nhiên tản ra, ánh trăng chiếu sáng cổng tròn của ngự hoa viên.

Có người đang dựa vào cổng vòm, đúng là Ngân Yêu Vương.

Yêu Vương vươn tay nhẹ nhàng sờ cằm, ngẩng đầu tự hỏi.

Lúc này, ánh trăng chiếu vào người hắn, đám người Triển Chiêu đều sửng sốt nhìn Ngân Yêu Vương dưới ánh trăng.

Nói thật, lúc trước mọi người thấy rất nhiều tượng bằng ngọc của Yêu Vương, cảm thấy bộ dạng của hắn tuấn mỹ, nhưng luận tiêu sái thì không bằng Ân Hậu, luận anh tuấn thì không bằng Lục Thiên Hàn, luận tiên khí cũng không như Thiên Tôn, luận yêu khí so ra thì kém hơn Yểu Trường Thiên.

Chờ khi nhìn thấy người thật rồi, mọi người lại càng không hiểu... Một người nhã nhặn hiền lành, tính cách còn rất hậu đậu, vì sao lại được gọi là Ngân Yêu Vương? Bởi vì đồng tử sao? Bởi vì là Ngân hồ tộc sao? Thật ra là yêu ở chỗ nào? Trí tuệ như yêu sao?

Nhưng giờ khắc này ánh trăng màu bạc chiếu vào trên người Yêu Vương, mọi người lập tức hiểu được ý nghĩ thật sự của tên gọi Ngân Yêu Vương!

Ngân Yêu Vương vô ý phủ thêm một thân ánh trăng, thật giống như mặc một thân ánh sáng màu bạc trên người.

Bọn Triển Chiêu lần đầu tiên thấy Yêu Vương thì có cảm giác hắn đặc biệt giống người, kỳ quái chính là Yêu Vương dưới ánh trăng thế nhưng đặc biệt không giống người. Nguyên bản làn da tái nhợt, lúc này lại hiện thêm một tầng màu bạc sáng bóng, mái tóc màu bạc cũng bay nhẹ trong gió. Vẫn là tóc đen, nhưng dưới ánh trăng, tóc của Yêu Vương giống như đột nhiên biến thành màu bạc tinh khiết.

Đương nhiên, càng yêu dị hơn vẫn là đồng tử của Yêu Vương.

Con ngươi màu đen được một vòng tròn màu bạc bao quanh bên ngoài rất dị thường, ánh mắt đó nhìn về phía này, màu bạc ôm trọn đồng tử đen, tựa như ánh sáng giữa đêm tối. Nhìn kỹ vào cặp mắt kia, trừ bỏ đẹp ra, thế nhưng còn có thể nhìn ra một loại cảm giác mênh mông, nhìn càng lâu, càng không giống như đang nhìn trời, mà giống như nhìn vào vực sâu không đáy trên trời, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Đào Minh theo bản năng lùi về phía sau, vẻ mặt kích động nhìn Yêu Vương: "Ngươi! Chính là ngươi!"

Mấy người trẻ tuổi đang ngẩn người nhìn Yêu Vương, đã hiểu ra gì đó, cũng không để ý đến Đào Minh bỗng nhiên kích động ngay cả nội lực cũng bắt đầu dao động —— 'Ngươi' cái gì a?

Yêu Vương cũng thản nhiên, giống như cũng không để ý, hắn nâng tay nhẹ nhàng xua đi một vài con côn trùng bay trước mặt, chậm rì rì mở miệng: "Võ học thượng cổ là một âm mưu, chỉ là một tiểu xảo mà Diêm Quan công chúa nghĩ ra để hãm hại tình nhân của nàng mà thôi."

Tất cả mọi người sửng sốt —— cảm giác được chân tướng vụ án đã rõ ràng ngay trước mắt, liên quan đến Diêm Quan công chúa!

Nghe Yêu Vương nói xong, trong mắt Đào Minh cũng hiện lên một tia nghi hoặc.

Yêu Vương mỉm cười: "Các ngươi đều bị lừa."

Đào Minh nhíu mày trầm mặc, bỗng nhiên nhấc đầu lên, có vẻ rất phẫn nộ.

Hắn chỉ ngón tay vào Yêu Vương: "Ngân Yêu Vương, ngươi ỷ vào chính mình nắm giữ huyền cơ thiên địa, độc chiếm võ học thượng cổ, chỉ truyền lại cho hai đồ đệ của ngươi. Vì vậy nên bọn họ mới có thể khống chế võ lâm thiên hạ, chiếm hết tiện nghi của người luyện võ trong thiên hạ! Ngươi... Ngươi không biết xấu hổ sao?"

Đào Minh vừa nói mấy câu đó vừa nghiến răng nghiến lợi, giọng còn không nhỏ.

Vì để an toàn, đám người Triệu Trinh cùng Công Tôn bị Triệu Phổ đuổi sang sân cách vách chờ tin tức cũng nghe thấy rõ ràng, hai người đều trợn tròn mắt.

Tiểu Lương Tử thức đêm hóng chuyện phun ra một miệng nước trà, Tiểu Tứ Tử ngủ gà ngủ gật trong lòng Công Tôn cũng mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Đám người bên Công Tôn cùng Triệu Trinh trợn tròn mắt, đám người Triển Chiêu bên này lại há hốc mồm.

Trên nóc nhà, vẻ mặt của Thiên Tôn cùng Ân Hậu lúc này không khác gì Tiểu Tứ Tử, biểu cảm mờ mịt.

Lục Thiên Hàn nhìn Yểu Trường Thiên, Bạch Quỷ Vương lầm bầm làu bàu: "Hóa ra là tên ngốc..."

Đối mặt với tên Đào Minh đang trách cứ mình, Ngân Yêu Vương dưới ánh trăng tiên khí bức người cũng trầm mặc.

Sau khoảng thời gian im lặng xấu hổ trôi qua, Yêu Vương đột nhiên ngẩng đầu hỏi Thiên Tôn cùng Ân Hậu trên nóc nhà: "Khoảng thời gian vi sư không ở đây, hai ngươi thế nhưng khống chế toàn bộ võ lâm? Hai tiểu hài tử ngốc các ngươi có tiền đồ như vậy a?"

Ân Hậu cùng Thiên Tôn sửng sốt một lúc lâu, Ân Hậu đột nhiên khoát tay, ý bảo chính mình không có, rồi lại chỉ Thiên Tôn nói: "Võ lâm minh chủ!"

"Tiểu Du?" Ngân Yêu Vương thở hắt vì kinh ngạc, vẻ mặt đầy kinh hỉ như kiểu "Đứa nhỏ ngốc nhà ta thế nhưng không chịu thua kém như vậy a, lúc cha xuất môn rõ ràng cái gì cũng không hiểu, khi cha trở về hắn thế nhưng thành cao thủ".

Thiên Tôn thở ra: "Biểu tình của ngươi không cần phong phú như vậy a!" Nói xong, túm lấy Ân Hậu nói: "Giáo chủ ma giáo!"

"A..." Yêu Vương lùi lại hai bước ôm ngực: "Bàn Tương!"

"Không cần gọi ra."

Cả mặt Ân Hậu đều đen.

Yêu Vương hoài nghi nhìn hai người: "Lúc ta không ở đây có phải mỗi ngày các ngươi đều ăn quả hạch đào* không?"

*hạch đào: quả óc chó

Thiên Tôn cùng Ân Hậu sửng sốt, có liên quan gì đến cây hạch đào?

Đám người Triển Chiêu cũng không hiểu.

Yêu Vương cũng nhíu mắt: "Bổ não a!"

Ân Hậu cùng Thiên Tôn mỗi người lấy một nắm tuyết ném vào Yêu Vương.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đứng trong viện cùng nhau đỡ trán —— hảo loạn!

Trên nóc nhà, Lục Thiên Hàn cùng Yểu Trường Thiên theo bản năng đều né qua một bên, cùng "Nhóm Tương Du" bảo trì khoảng cách.

Mà lúc này, nổi trận lôi đình đến nỗi đen mặt không chỉ có Thiên Tôn cùng Ân Hậu vì bị Ngân Yêu Vương gọi bằng nhũ danh, còn có Đào Minh bị Ngân Yêu Vương bỏ quên.

"Ngân Yêu Vương, ngươi là tên ngụy quân tử!" Đào Minh tiếp tục chỉ trích Yêu Vương: "Ngươi vì vinh hoa phú quý, đem nội lực hữu hình trong võ học thượng cổ đưa cho hoàng đế, triều đình tiêu sái..."

Hắn còn chưa nói hết câu, đã bị Thiên Tôn cùng Ân Hậu ném tuyết vô mặt.

Quả cầu tuyết mà hai vị võ thánh làm ra không hề nhỏ, Đào Minh bị trúng tới hai quả, lão đầu mặt đỏ bừng, hai mắt cũng đỏ đậm, hiển nhiên càng thêm tức giận.

"Ngươi nghe được chuyện võ học thượng cổ từ chỗ nào?" Triển Chiêu có chút tò mò về quá trình Đào Minh bị lừa.

Đào Minh tốt xấu gì cũng là tiền bối trong võ lâm, là chưởng môn phái Mao Sơn, là cao thủ số một số hai... Vì sao cao thủ như vậy lại bị lừa xoay vòng vòng? Hơn còn thật sự tin tưởng võ học thượng cổ tồn tại mà không hề nghi ngờ.

Đào Minh nâng tay, chỉ vào băng nhân màu lam đứng phía sau Bạch Ngọc Đường: "Đây là di hồn thuật, vốn chính là một loại bí thuật của phái Mao Sơn ta! Phái Mao Sơn ta là một trong tứ đại võ học thượng cổ đầu tiên! Là Ngân Yêu Vương trộm đi tuyệt thế võ học của phái Mao Sơn ta!"

Mọi người nhìn Đào Minh như nhìn một tên ngốc... Tứ đại võ học thượng cổ đầu tiên là chuyện gì? Di hồn thuật lại là cái gì a?

Đào Minh nhìn chằm chằm quyển trục mà băng nhân kia đang cầm trong tay: "Kia chắc chắn là võ học của phái Mao Sơn ta!"

Tiếng nói vừa dứt, băng nhân phía sau hắn lao thẳng về phía giao nhân, như là muốn cướp quyển trục trong tay Giao Giao.

Giao Giao nghiêng qua một bên, tránh thoát công kích của Vô Đồng Qủy, hai băng nhân lại đánh nhau dưới ánh trăng.

Triển Chiêu nhìn một hồi, đột nhiên ngồi xổm xuống, nhặt một viên đá trong viện lên, ném về phía cái ót của Đào Minh.

Ngoài dự đoán, Đào Minh võ công cao cường, thế nhưng trốn không thoát một viên đá, Đào Minh bị viên đá đập vào có chút choáng váng, Qủy Vô Đồng hắn khống chế đột nhiên sụp xuống.

Một lát sau, sau khi Đào Minh lấy lại tinh thần, Quỷ Vô Đồng kia lại xuất hiện.

"Cho nên ngươi cảm thấy nội lực vô hình là di hồn thuật? Khó trách mỗi lần ngươi dùng nội lực vô hình công kích người khác, bản thân đều phải trốn đi." Triển Chiêu cảm thấy buồn cười.

"Lão nhân này có phải hiểu sai rồi không" Lâm Dạ Hỏa cũng không biết làm sao: "Cái mà hắn gọi là nội lực hữu hình chính là đem nội lực chính mình thoát ra ngoài để sử dụng, này không phải là thần công cái thế a, mà là một loại mánh khoé bịp người, hơn nữa chỉ thích hợp để đánh lén, một khi bản thể bị phát hiện sẽ tương đương với gặp nguy hiểm! Vạn nhất nội lực hữu hình bị nội lực của cao thủ khác giữ lại không thể quay về, hắn cũng chả khác gì là tự phế võ công."

"Cảm giác lúc Khổng Nguyệt đánh lén, còn có trò ảo thuật của Trích nguyệt, chiêu biến thành muối kia... Có điểm giống nhau." Triệu Phổ tổng kết một chút: "Thuộc loại bẫy rập cùng lừa gạt sao?"

Bạch Ngọc Đường tiếp nhận quyển trục Giao Giao đưa cho hắn, lắc đầu: "Buồn cười đến cực điểm."

.........

Lúc này, Nam Cung Kỷ đi vào sân, thấp giọng nói cùng Triển Chiêu: "Ngự Sử vừa rồi tiến cung diện thánh."

Triển Chiêu gật đầu, chỉ Đào Minh: "Để thị vệ áp giải hắn đi, hắn là người sát hại Thái úy."

Nam Cung Kỷ ra lệnh cho hai thị vệ bắt Đào Minh lại.

Đào Minh vừa thấy tình thế không ổn, liền lui ra sau hai bước, nhìn về phía Qủy Vô Đồng kia.

Quỷ Vô Đồng uốn éo thân mình, như là muốn lao về phía Đào Minh, trên mặt đất lại nổi lên bốn bức tường băng.

Mọi người ngẩng đầu nhìn, Lục Thiên Hàn đang nâng tay, tường băng khép kín, đem Qủy Vô Đồng nhốt bên trong.

Đào Minh kinh hãi, mấy thị vệ đã tiến đến chỗ hắn.

Đúng như lời Triệu Phổ nói, một khi nội lực của Đào Minh không thể trở lại bản thể, thì hắn cũng giống người bị phế võ công.

Thân là cao thủ Đào Minh chân nhân, lúc này lại như một lão nhân bình thường, không hề có sức chống cự bị thị vệ trói lại. Giãy dụa không có kết quả, lại lớn tiếng quát lớn vài câu, Đào Minh liền ho khan, bộ dáng thập phần suy yếu.

Sau đó, Đào Minh cùng Bùi Viêm Sách tiến cung giữa đêm tự nộp mình cùng nhau bị giải đến phủ Khai Phong, hơn nữa lúc trước bắt được Khổng Nguyệt, thiên sư Lương Tĩnh tập kích thị vệ ở phủ Thái úy, tất cả bản án đều bắt được hung phạm.

Bao đại nhân suốt đêm thăng đường, thẩm tra xử lý vụ án.

Đến tận bây giờ, vụ án Thái úy phủ diệt môn chấn động một thời rốt cuộc cũng sáng tỏ.

Trải qua một phen thẩm tra xử lý, vụ án rõ ràng được chiêu cáo khắp thiên hạ, nhưng chân tướng lại khiến kẻ khác kinh ngạc. Một âm mưu kéo dài đến mấy năm, lấy đi vài trăm tính mạng, khởi nguồn, thế nhưng chỉ là một quỷ kế nho nhỏ của một điên phụ nghĩ ra để trả thù tình nhân của nàng ta.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top