Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 67: Thiên Phú Hung Hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 67: Thiên Phú Hung Hiểm

Editor: Rosaline

Beta: Rosaline

Bạch Ngọc Đường đưa tay giữ chặt lấy Yểu Trường Thiên đang muốn đi theo Triển Chiêu ra ngoài, "Cữu công."

Bạch Quỷ Vương quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường đang nắm lấy tay áo mình.

Ngũ Gia thấp giọng hỏi hắn, "Miêu Nhi có hay không xảy ra nguy hiểm gì?"

Yểu Trường Thiên nhìn Bạch Ngọc Đường đang nắm lấy tay áo mình, không hiểu sao lại cảm thấy trong lồng ngực dâng lên một nỗi lo lắng đang dần lan ra toàn thân.

Bạch Quỷ Vương đột nhiên mở miệng nói, "Kêu một tiếng 'ngoại mẫu' cho nàng nghe một chút."

Ngũ Gia hơi hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh liền hiểu được, học theo ngữ điệu không sai biệt lắm của Lục Thiên Hàn, kêu một tiếng, "Ngoại mẫu."

Yểu Trường Thiên cười cười, gật gật đầu, "Ân."

Bạch Ngọc Đường liền quan sát Yểu Trương Thiên.

Thật lâu sau, Bạch Quỷ Vương phục hồi tinh thần lại, nghĩ nghĩ liền nói, "Nghe được âm thanh chứng tỏ là nó có thiên phú*, quả nhiên là thân sinh của lão quỷ Ân Hậu kia."

*thiên phú: khả năng trời cho

"Đó là thanh âm gì a?" Bạch Ngọc Đường khó hiểu, "Chỉ có hắn mới có thể nghe thấy hay sao?"

Yểu Trường Thiên nở nụ cười, "Đó là thanh âm của mình a, đương nhiên chỉ có bản thân nó mới có thể nghe được."

Bạch Ngọc Đường cũng bất ngờ, "Thanh âm của chính hắn sao?"

"Đều nói Ma Vương Thiểm là âm thuật, của ta là quỷ ngữ, nó kế thừa huyết mạch của Ân Hậu, tự nhiên chính là thần ngữ... Ngươi cảm thấy quỷ ngữ cùng thần ngữ là cái gì? Chẳng lẽ là quỷ đang nói chuyện hoặc là thần đang nói chuyện sao?"

Ngũ gia hiểu được ý tứ của Yểu Trường Thiên, "Cho nên đều là âm thanh do chính mình nói chuyện hay sao?"

Yểu Trường Thiên nhún vai một cái —— Ân hừ.

Bạch Ngọc Đường có chút không giải thích được liền hỏi Yểu Trường Thiên, "Như vậy thì Miêu Nhi chính là có thiên phú sử dụng Ma Vương Thiểm, liền giống như Ân Hậu, đúng không?"

Bạch Quỷ Vương gật gật đầu.

"Như vậy..." Ngũ Gia trong lòng nghi hoặc càng sâu, "Vì cái gì nghe ngữ khí của người, hình như cũng không phải chuyện tốt gì? Có thiên phú như vậy không tốt hay sao?"

Yểu Trường Thiên nhìn Bạch Ngọc Đường trong chốc lát, đột nhiên nở nụ cười.

Nhìn nét tươi cười này, Bạch Ngọc Đường dám khẳng định người đang cười chính là Bạch Quỷ Vương chứ không phải ngoại mẫu của hắn.

"Đến hỏi Ân Hậu đi, loại chuyện này ta đây cũng là một ngoại nhân không tiện nói nhiều." Bạch Quỷ Vương xua tay, liền đi ra đằng trước.

Bạch Ngọc Đường lo lắng cũng đi ra, chỉ thấy người Ngũ Gia Trại cơ bản đều tỉnh dậy, một đám người dường như một hồi mộng du, trước đó phát sinh sự tình gì đều không nhớ rõ, chỉ biết là sau khi tỉnh lại cả người đau nhức, còn có dấu răng đầy người, cũng không biết bị ai cắn.

Triển Chiêu tìm được Ngũ Sơn Xuyên.

Lúc này lão gia tử đang ngồi ở trong sân ngẩn người, mấy huynh đệ Ngũ gia bị thương cũng không nhẹ, hơn nữa Ngũ Nhậm còn bị Tam nãi nãi cắn vài cái.

Mà kỳ quái nhất, phải nói đến chính là vị Tam nãi nãi. Mọi người rõ ràng là thấy nàng đã chết, ngay cả thần y Công Tôn đều nói nàng hết cách xoay chuyển rồi, thế nhưng chỉ sau một hồi "thi biến" lại thần kỳ sống dậy.

Công Tôn bắt mạch cho nàng, phát hiện mạch tượng mọi thứ đều bình thường, toàn thân chỉ là có chút vết thương, còn có khóe miệng bị xé rách, đại khái vừa rồi thời điểm cắn người do há miệng quá lớn để lại.

Công Tôn bị chấn kinh, ngay cả Tiểu Tứ Tử cũng không tin nổi, vì cái gì người đã chết rồi mà còn sống lại được?

Triển Chiêu hỏi Yểu Trường Thiên đi theo tới, "Tiền bối, đó cũng là do ảo thuật tạo thành hay sao?"

"Ân." Yểu Trường Thiên gật gật đầu.

"Chúng ta trúng ảo thuật hay là nàng trúng ảo thuật?" Công Tôn không nghĩ ra.

"Nàng trúng a, không phải nói đã bị rớt xuống giếng cạn không ra được cho đến chết sao." Bạch Quỷ Vương vừa nói, vừa đối với Triển Chiêu vẫy tay, ý bảo Triển Chiêu đi tới.

Triển Chiêu đi đến trước mặt Bạch Quỷ Vương.

Lão gia tử híp mắt quan sát hai mắt Triển Chiêu một chút, sau đó vuốt cằm lầm bầm lầu bầu, "Quả nhiên có chút ý tứ... Còn không quá rõ ràng."

"Có cái gì a?" Triển Chiêu buồn bực.

Lúc này, Ngũ Gia cũng đã đi tới, cũng đồng thời học theo Yểu Trường Thiên, đánh giá Triển Chiêu.

Không biết nguyên nhân có phải trong viện do có quá nhiều đèn dầu chiếu sáng hay không, Triển Chiêu một đôi đồng tử nguyên bản có màu hổ phách lại chút hồng sắc mơ hồ.

Bạch Ngọc Đường nhìn kỹ, nhìn lâu một hồi lại tựa như không có... Điều này làm cho Ngũ Gia nhớ tới hai mắt Ân Hậu. Trong hai mắt lão gia tử cũng có một loại hào quang màu đỏ như có như không, bất đồng với Yểu Trường Thiên cái loại màu đỏ như máu này, cũng không phải màu sắc bảo thạch lúc ẩn lúc hiện như Hắc Thủy Bà Bà. Trước đó, Bạch Ngọc Đường vẫn luôn cho rằng đây là huyết thống hoàng tộc Ưng Vương Triều, Triển Chiêu không di truyền xuống, nhưng hiện tại nghĩ lại, đây có thể là nội lực tạo thành.

Triển Chiêu bị Yểu Trường Thiên nói đến phát cáu liền đưa tay giữ lấy Công Tôn đi ngang qua, để Công Tôn giúp nhìn mắt của mình xem có vấn đề gì hay không.

Bản thân Công Tôn còn đang mơ hồ, Triển Chiêu lại để Công Tôn hỗ trợ nhìn xem lỗ tai mình có vấn đề gì không.

Công Tôn nghi hoặc, "Ngươi như vậy là làm sao? Mắt và lỗ tai bị làm sao, có chỗ nào không thoải mái hay sao?"

Công Tôn vừa bắt mạch cho Triển Chiêu, vừa tiếp tục lầm bầm lẩu bẩu, "Tin mình đã chết thật sự sẽ chết sao? Tin tưởng mình mập có thể hay không thật sự sẽ mập? Tin tưởng mình là cao thủ võ lâm liền thực sự luyện thành tuyệt thế võ học?

Tiểu Tứ Tử ở một bên nghe thấy rõ ràng nhất, bé sờ sờ chiếc cằm tròn vo của mình cân nhắc trong chốc lát, liền bỏ chạy đi kéo kéo vạt áo Yểu Trường Thiên, "Yểu Yểu, người cũng biết dùng ảo thuật sao? Như vậy có thể làm cho con cao thêm một chút được không a?"

Mọi người đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà "Phốc" một tiếng.

Yểu Trường Thiên nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử trong chốc lát, ngồi xổm xuống đối mặt với bé.

Tiểu Tứ Tử còn cảm thấy hơi ngại ngại, "Tốt nhất là có thể gầy đi một chút a."

Bạch Quỷ Vương vươn ra hai tay, trong khi mọi người ở đây đều tò mò nhìn Bạch Quỷ Vương muốn làm như thế nào, lão gia tử đột nhiên vươn tay đi chọc lét Tiểu Tứ Tử, miệng còn lẩm bẩm, "Vừa gầy vừa cao như vậy thì không còn là Đoàn Tử nữa rồi ...."

Tiểu Tứ Tử khanh khách cười không ngừng, chạy tới phía sau Tiểu Lương Tử trốn đi.

Bạch Quỷ Vương ngồi xổm tại chỗ yên lặng suy nghĩ lại —— vì cái gì hắn chính là một quỷ kiến sầu khiến người nghe tin đã sợ mất mật, thế nhưng một trăm năm sau lại ở chỗ này mà đi chọc lét một Đoàn Tử nữa? Đã vậy còn chơi đến vui vẻ là sao?

Triệu Phổ đem Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đưa cho Long Kiều Quảng, để hai huynh đệ Đường Môn, nhóm thư sinh Thái Học Viện còn có những người không liên quan liền trở về nhà nghỉ ngơi.

Bên này, đám người Ngũ Sơn Xuyên tìm một gian phòng nghỉ ngơi, thương thế cũng đều băng bó tốt, Tam phu nhân nằm ở trên giường nghỉ ngơi, ai cũng không dám tới gần.

Nhóm Triển Chiêu đem người rảnh rỗi đều đuổi ra ngoài, vào trong phòng đóng cửa lại, liền lưu lại hai người Ngũ Sơn Xuyên cùng Tam nãi nãi.

Triển Chiêu kéo ghế dựa ngồi xuống, hỏi hai người, "Nhị vị có cái gì muốn nói không?"

Tam nãi nãi cúi đầu không nói lời nào, Ngũ Sơn Xuyên xấu hổ cười cười, "Triển đại nhân, chuyện này, lão phu cũng không biết là tình huống gì... Thật sự là chưa bao giờ nghe thấy."

Triển Chiêu nhìn nhìn những người khác ngồi bên cạnh, Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ biểu tình đều là không hẹn mà cùng —— có quỷ mới tin ngươi a!

Công Tôn cũng rất sinh khí, lão đầu này con xem bọn họ là kẻ ngốc sao? Còn muốn giấu diếm!

Chỉ có Bạch Ngọc Đường cũng không biết đang suy nghĩ gì, liền nhìn chằm chằm Triển Chiêu.

Cùng Ngũ Gia liếc mắt nhìn nhau một cái, Triển Chiêu cảm thấy nhìn như vậy lại không có chút cảm ứng gì, có chút không nắm chắc được Bạch Ngọc Đường đang suy nghĩ gì, có thể là do mệt nhọc quá hay không?

Quay đầu lại, Triển Chiêu đối với Ngũ Sơn Xuyên lắc đầu, "Hôm nay nếu ta không ngăn cản các ngươi, ngươi cảm thấy kết quả sẽ là dạng gì?"

Ngũ Sơn Xuyên há miệng thở dốc.

"Các ngươi sẽ luôn cắn xé lẫn nhau cho đến khi mặt trời mọc, sáng mai phỏng chừng chính là tin lạ oanh động toàn thành rồi, mọi người trong Ngũ Long Trại vì cắn xé lẫn nhau mà chết." Lâm Dạ Hỏa cũng không có gì kiên nhẫn, "Hai ngươi đến tột cùng làm cái quỷ gì?"

Thấy hai người vẫn là cúi đầu cắn răng không mở miệng, Triển Chiêu hỏi Tam phu nhân, "Giờ Tý sắp tới rồi."

Tam phu nhân bất ngờ, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu.

"Phu nhân không phải đã hẹn với Tố Tâm Nhân bỏ trốn sao? Nếu không ta đưa ngươi đi?"

Triển Chiêu một câu, Ngũ Sơn Xuyên liền phẫn nộ đứng lên, "Ngươi... Ngươi quả nhiên đối với hắn dư tình chưa xong!"

Tam phu nhân mặt đỏ bừng, vừa muốn nói gì.

Triển Chiêu đột nhiên lại nói một câu, "Vị Tố Tâm Nhân kia của phu nhân hiện tại ngay tại Khai Phong Phủ, không bằng hai người cũng cùng đi đi."

Vừa nói hết lời, Ngũ Sơn Xuyên cùng Tam phu nhân đều vẻ mặt kinh ngạc.

"Các ngươi đem Trình Vân bắt lại?" Tam phu nhân sốt ruột.

Nhóm bọn Triển Chiêu cũng âm thầm chau mày —— Trình Vân? Tố Tâm Nhân chính là Lỗ Trình Vân hay sao?

Trong lòng tuy rằng kinh ngạc, nhưng vài vị ngồi đây đều là người từng trải, trên mặt cũng chưa biểu hiện gì ra ngoài, cảm thấy có thể tiếp tục sáo thoại.

Triển Chiêu lại nhìn Ngũ Sơn Xuyên liếc mắt một cái, "Các ngươi năm đó làm chuyện gì, Lỗ Trình Vân đều khai báo."

Ngũ Sơn Xuyên ngồi đây oán giận Lỗ Trình Vân, "Cái đồ vô dụng kia!"

"Lỗ Trình Vân nói, hết thảy đều là lỗi của ngươi, hắn và Tam phu nhân đều là bị ngươi làm hại." Triển Chiêu tiếp tục lừa dối Ngũ Sơn Xuyên.

Quả nhiên, Ngũ Sơn Xuyên tức điên lên, "Hắn... Hắn nói bậy!"

Triển Chiêu liền nhìn lão, ý tứ kia —— nếu không tự ngươi nói một chút xem?

Ngũ Sơn Xuyên thở dài, lắc đầu, "Tai bay vạ gió a, ai kêu chúng ta sinh ra đều là người của Ngũ Tử Giáo ..."

Mọi người vừa nghe cảm thấy có môn đạo, quả nhiên là đi theo Ngũ Tử Giáo năm đó có quan hệ.

Triển Chiêu ngồi xong vừa định tiếp tục nghe, bỗng nhiên... Bên tai truyền đến một thanh âm kỳ quái.

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, nhìn nhìn trái phải xung quanh.

Bên trái là Bạch Ngọc Đường đang ngồi, Ngũ gia vừa rồi chăm chú nhìn Triển Chiêu trong chốc lát, không phát hiện cái gì không ổn, thoáng an tâm, liền cũng quay đầu lại nghe vụ án.

Bên phải là Lâm Dạ Hỏa, Triệu Phổ cùng Công Tôn, vốn dĩ hết sức chăm chú nghe Ngũ Sơn Xuyên nói chuyện, không chú ý Triển Chiêu bên này.

Bên cạnh cũng không có ai, Giao Giao cũng không ở đây, là ai đang nói chuyện?

Càng kỳ quái chính là, Triển Chiêu rõ ràng nghe được thanh âm, lại nghe không rõ đang nói cái gì.

Triển Chiêu khẽ lắc đầu, muốn thanh tỉnh một chút, thế nhưng vửa ngẩng đầu lên một cái, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên thay đổi.

Triển Chiêu liền nhìn đến trước mắt là một thôn trang hoang vắng, cát vàng đầy đất, một tòa nhà cũ nát tọa lạc tại trong rừng, thôn trang tĩnh mịch hoang vắng. Triển Chiêu đột nhiên ý thức được, chính mình liền đứng ở cửa thôn, liền nhìn khắp nơi, Bạch Ngọc Đường bọn họ đều biết mất.

Xảy ra chuyện gì?

Triển Chiêu dùng sức nhắm mắt lại, lòng nói gặp quỷ hay sao a?

Chờ Triển Chiêu một lần nữa mở to hai mắt, lại phát hiện bản thân vẫn ở trong phòng tại biệt viện Ngũ Gia Trại, Ngũ Sơn Xuyên đang nói, ông cùng bậc cha chú của Lỗ Trình Vân nguyên lai đều là hộ pháp Ngũ Tử Giáo.

Triển Chiêu lại nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia ngay tại bên cạnh Triển Chiêu, thấy Triển Chiêu xoay mặt nhìn mình, liền cũng nhìn Triển Chiêu một cái, tiếp túc nghe Ngũ Sơn Xuyên nói chuyện cũ.

Triển Chiêu nghe không tới hai câu, bên tai bỗng nhiên lại vang lên thanh âm kỳ quái kia, lập tức cảm thấy chóng mặt... Triển Chiêu lại đứng ở trước cửa thôn trang hoang vắng kia.

Triển Chiêu hơi nghi ngờ liền đi lên phía trước hai bước, phát hiện mọi thứ đều chân thật, chính mình đích thật là đang đi trên một con đường có là vàng rụng đầy đất. Tiếng lá khô bị dẫm nát lại chân thật như vậy, còn có gió núi hai bên từ trong rừng thổi tới...

Triển Chiêu tiếp tục đi lên phía trước hai bước, liền nhìn thấy cửa thôn có một cái giếng.

Ma xui quỷ khiến Triển Chiêu lại đi đến bên cạnh miệng giếng kia, Triển Chiêu thử thăm dò liếc mắt nhìn vào trong một cái, chỉ thấy là một giếng cạn, bên trong giếng tất cả đều là hài cốt, trong đó có một thi thể nữ nhân khô héo, chẳng biết tại sao, bộ dạng đặc biệt giống Tam phu nhân...

Triển Chiêu nghĩ đến ác mộng kia của Tam phu nhân, theo bản năng liền lui về phía sau một bước, sau đó mọi thứ lại chợt lóe, nhìn nhìn lại xung quanh, vẫn là tại trong phòng Ngũ gia Trại.

Ngũ Sơn Xuyên đang kể hắn đi theo bậc cha chú của Lỗ Trình Vân đều là cá lọt lưới sau khi Ngũ Tử Giáo bị hủy diệt, chạy trốn tới Trung Nguyên, muốn tìm một dạng đồ vật.

Triển Chiêu nhíu nhíu mày, bỗng nhiên ý thức được, khả năng chính mình đã xảy ra vấn đề gì đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top