Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 74 Mõ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HAPPY NEW YEAR!!!!

Chương 74 Mõ

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mang theo Công Tôn đến trang viên của Ngũ gia, Lâm Tiêu đi theo một đường, vừa đi vừa kể lại chuyện về Đại Hằng Tô mà hắn chợt nhớ tới cho hai người nghe.

Lâm Tiêu mấy ngày gần đây mỗi ngày đều không yên lòng, cố gắng nhớ lại đủ thử chuyện từ nhỏ đến lớn lúc ở Nguyệt Liên Các. Nhất là liên quan đến Đại Hằng Tô, Tiểu Hằng Tô cùng Tô Vân, cho dù chỉ là một chi tiết nhỏ, hắn cũng muốn nhớ lại, hy vọng có thể tìm được chút manh mối.

"Lúc ấy ta vừa được can nương đưa về Nguyệt Liên Các, ta lúc còn nhỏ gia giáo rất nghiêm, trước khi phụ mẫu gặp chuyện không may, ngoại trừ nương ta cùng một bà bà nấu cơm trong nhà, ta cũng chưa từng gặp qua nữ nhân nào khác." Lâm Tiêu có chút ngượng ngùng: "Lúcvừa lên thuyền đã làm ta sợ muốn chết, trên thuyền đều là cô nương, ta đi một đường cũng không dám ngẩng đầu, thấy người liền trốn."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn bỡn cợt —— Ngươi không phải là tài tử phong lưu sao, cũng có lúc như thế a?


"Can nương vì muốn ta can đảm hơn, liền thường xuyên sai vặt ta. Tỷ như người muốn tìm cô nương nào, sẽ để ta chạy tới gõ cửa gọi người. Có một lần người muốn tìm Đại Hằng Tô, nên sai ta đi gọi nàng."

Lâm Tiêu nhớ lại tình huống lúc đó: "Lúc ấy thời gian cũng đã tối, ta chạy lên lầu ba, cửa phòng Đại Hằng Tô không đóng, gọi hai tiếng không ai trả lời, nha hoàn cũng không có. Ta đi vào phòng, phát hiện bên trong cũng không có ai, lúc ta muốn đi ra ngoài tìm, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, Đại Hằng Tô đã trở lại."

Lâm Tiêu nói xong, gãi đầu: "Ta lúc ấy không hiểu sao lại luống cuống, sau đó ma xui quỷ khiến liền trốn dưới gầm giường."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhịn cười.

Công Tôn cũng nhìn Lâm Tiêu: "Ngươi hoảng cái gì a? Không phải là Thẩm Nguyệt Liên sai ngươi đi gọi người sao?"

Lâm Tiêu xấu hổ: "Vạn nhất Đại Hằng Tô trở về phát hiện ta ở trong phòng nàng, truyền ra lời đồn không tốt..."

Mọi người cũng không hiểu làm sao, tâm nói, trốn dưới gầm giường nếu bị phát hiện thì không phải càng khó nói hơn sao?

Lâm Tiêu cũng không biết thế nào: "Ta cũng không biết vì sao, còn có chút sợ hãi."

Đám người Triển Chiêu gật gật đầu, ý bảo hắn tiếp tục nói.

"Đêm đó Đại Hằng Tô không về một mình, mà cùng một người nam nhân trở về. Ta ở dưới gầm giường, không thấy được diện mạo của người nọ, chỉ nhìn thấy một đôi giày." Lâm Tiêu nói: "Bởi vì ta thích vẽ tranh, nên khá để ý cách ăn mặc của người khác... Đôi giày kia sau này ta mới biết được, là giày của quan!"

"Giày quan..." Triển Chiêu hỏi: "Về cùng với Đại Hằng Tô là quan gì?"

"Cụ thể thì ta không rõ lắm." Lâm Tiêu nói tiếp: "Lúc đầu ta cứ tưởng là khách nhân, nhưng Đại Hằng Tô lúc ấy cũng chưa lớn, vẫn còn đang học. Thường thì ca cơ vũ cơ trong Nguyệt Liên Các không có thói quen mang khách nhân về phòng, cho nên rất kỳ quái. Khi hai người họ nói chuyện với nhau, nghe ngữ khí thì hình như Đại Hằng Tô rất sợ người kia. Cụ thể nói chuyện gì thì không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ là người nọ giao nhiệm vụ cho Đại Hằng Tô tìm món đồ gì đó, Đại Hằng Tô vẫn chưa tìm được... Người nọ trước khi đi nói một câu 'Ngụy đại nhân kiên nhẫn có hạn'. Ngữ khí đó giống như uy hiếp, sau đó Đại Hằng Tô tiễn hắn rời đi, ta liền nhanh chóng chạy ra khỏi gầm giường."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe xong, đều hỏi: "Ngụy đại nhân, hay là Vi đại nhân?"*

* Ngụy (魏) đọc là [wèi], Vi (韦) đọc là [wéi]. Vì hai chữ này hao hao giống nhau.

Lâm Tiêu ngẩng mặt nghĩ nghĩ, "Ách..."

Công Tôn cũng hỏi: "Có thể nào thật sự là Xu Mật Sứ Vi Kiệt?"

"Cảm giác không giống, nhưng Ngụy..." Lâm Tiêu than thở nửa ngày, cuối cùng chính mình cũng nghe không chính xác, dù sao cũng là chuyện xảy ra rất lâu trước kia, có thể trí nhớ sẽ có lệch lạc.

Cứ như vậy, Lâm Tiêu một đường vẫn luôn nghĩ là "Ngụy hay là Vi", đợi khi đến trang viên Ngũ gia, vị đại tài tử này vẫn không biết là họ nào, liền kiếm một cái cây ven đường, ngồi xuống tiếp tục ôm đầu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu nhìn Công Tôn.

Công Tôn buông tay, Lâm Tiêu gần đây đều trong trạng thái tâm tình không yên, lúc trước Lâm phu tử còn hỏi hắn đến khi nào mới có thể phá án, nếu cứ như vậy đứa nhỏ này sẽ bị tẩu hỏa nhập ma a.

Trước cửa trang viên Ngũ gia tập trung số lượng lớn quân hoàng thành, còn có nha dịch của Khai Phong Phủ.

Công Tôn mang theo hòm thuốc đi vào nhà nghiệm thi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi hướng khác, hỏi thống lĩnh quân hoàng thành Tào Lan chuyện xảy ra tối hôm qua.

Tào Lan cảm thấy sự tình rất kỳ quái, hắn nói, tối hôm qua hắn vẫn không chợp mắt, bởi vì lúc bị gọi tới đã là sau nửa đêm, đầu đêm hắn đã ngủ đủ rồi, sau nửa đêm một chút cũng không buồn ngủ. Mặt khác hắn nghe người ta nói trang viên Ngũ gia lúc trước có 'quần ma loạn vũ', biết trách nhiệm trọng đại, cho nên thành thật canh gác. Tối hôm qua im lặng đến nỗi không có một tiếng chó sủa, nếu nói mấy huynh đệ Ngũ gia thật sự phát hiện Ngũ Sơn Xuyên bị tập kích, cùng nhau lấy đao đi cứu phụ thân bọn họ, dù sao cũng phải có động tĩnh đi? Hơn nữa, Ngũ Sơn Xuyên tốt xấu gì cũng là cao thủ không phải con lợn chết, như thế nào có thể bị người khác chém trăm đao mà ngay cả la cũng không la được? Có thể nói mấy huynh đệ kia có khả năng nói dối rất lớn a!"

Mọi người đi vào trang viên, thì thấy năm huynh đệ ngồi trong một gian phòng trống, trước cửa có mấy binh lính trông coi.

Mấy huynh đệ ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài một cái, Triển Chiêu cũng nhìn lại họ.

Song phương vừa nhìn nhau, mấy huynh đệ liền cúi đầu.

Triển Chiêu quay đầu lại, không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy ánh mắt của mấy người này có chút quen thuộc.

Ngũ Sơn Xuyên phơi thây trong phòng ngủ của hắn, vừa đi vào cửa, đã ngửi thấy mùi máu tươi của con người.

Ngũ Gia đi qua cánh cửa lại lui ra ngoài, vào trong viện chờ.

Triển Chiêu đi theo Công Tôn vào phòng, cách thật xa, liền thấy cột giường cùng màng giường dính đầy máu.

Hai người đều nhíu mày.

Công Tôn trước tiên quan sát giường, trên giường một mảnh hỗn độn, trước ngực Ngũ Sơn Xuyên huyết nhục mơ hồ, hai mắt trợn lên chết rất quỷ dị.

Công Tôn chưa động vào thi thể, chỉ nhìn thoáng qua, liền thấp giọng nói với Triển Chiêu: "Có vấn đề."

Triển Chiêu hỏi: "Vấn đề gì?"

Công Tôn chỉ vào Ngũ Sơn Xuyên: "Mặt hắn hoàn toàn không chút nhăn nhó."

Triển Chiêu sờ sờ cằm, đúng vậy, chết sao lại bình tĩnh như vậy.

"Chết kiểu này, trước khi chết khẳng định là vô cùng thống khổ cùng hoảng sợ, nhưng ánh mắt của Ngũ Sơn Xuyên mở to, lại một chút biểu tình cũng không có, giống như không cảm thấy đau đớn vậy!" Công Tôn vừa nói, vừa mở hòm thuốc ra, lấy ra một cây tre thật dài.

Triển Chiêu quan sát bốn phía... Đây chính là phòng ngủ của Ngũ Sơn Xuyên, bố trí trong phòng còn rất tinh tế.

Nhìn xung quanh, Triển Chiêu liền bị một cái tủ đứng hấp dẫn chú ý.

Triển Chiêu đến gần ngăn tủ.

Tủ có hai tầng, cửa bên trên là tấm ván gỗ, cửa bên dưới có hoa văn có thể nhìn vào trong, kiểu dáng này, giống y như cái dùng để nhốt hài tử mà hắn đã thấy trong ảo cảnh ở thôn Dương Liễu! Càng làm cho Triển Chiêu chú ý tới chính là, cửa của ngăn trên có ống khóa... Cũng y như cái trong thôn Dương Liễu.

Triển Chiêu nhìn chằm chằm ngăn tủ cùng khóa.

Lúc này, chợt nghe tiếng Công Tôn gọi hắn.

Triển Chiêu đi qua, Công Tôn cầm cây trúc dính máu nói, tất cả vết thương đều do chủy thủ tạo thành.

"Tất cả đều do chủy thủ?"

Công Tôn gật đầu.

Triển Chiêu nghi hoặc: "Hơn nửa đêm đánh kẻ quái dị vì sao không lấy đao kiếm, lại lấy chủy thủ?"

Công Tôn cũng gật đầu, hắn tuy rằng không biết võ công, nhưng cũng hiểu chủy thủ chỉ dùng trong đánh lén hoặc ám toán thôi.

Triển Chiêu ở trong phòng đi xung quanh lục tung lên, giống như đang tìm cái gì đó.

Trong phòng động tĩnh không nhỏ, Bạch Ngọc Đường ở ngoài phòng cũng đi vào xem.

Chính lúc này, Giả Ảnh từ ngoài tường viện tiến vào.

Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu mấy ảnh vệ của Triệu Phổ lắm, mấy người này cho tới bây giờ đều không đi từ cửa vào, vẫn luôn đi từ cửa sổ vào.

Giả Ảnh cũng không biết Ngũ Gia đang ngầm phun tào, chạy tới hỏi: "Tiên sinh ở đây sao?"

Bạch Ngọc Đường ý nói Công Tôn ở trong phòng.

Giả Ảnh gật gật đầu bỏ đi.

Chốc lát sau, chờ Công Tôn nghiệm thi xong, Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa cũng đến đây, vừa rồi Giả Ảnh chắc là giúp Triệu Phổ đi tìm Công Tôn.

Cửu Vương gia cùng Hỏa Phượng vừa vào sân thì có chút bát quái nhìn phòng ngủ của Ngũ Sơn Xuyên, Hỏa Phượng lắc đầu liên tục: "Sao lại chết thảm như vậy a?"

Triệu Phổ còn tò mò hỏi Công Tôn đang tháo bao tay ra: "Triển Chiêu đang làm gì vậy? Muốn hủy phòng sao?"

Công Tôn buông tay: "Nói là muốn tìm chìa khóa mở cửa!"

"Mở cửa gì?" Ngũ Gia khó hiểu.

Công Tôn chỉ cái tủ đứng bĩu môi: "Cái kia."

Ngũ Gia vươn tay mượn kẹp tóc của Lâm Dạ Hỏa, Lâm Dạ Hỏa lấy ra một cây đưa hắn. Công Tôn cùng Triệu Phổ đều nhìn đầu Hỏa Phượng, muốn nhìn xem hắn dùng kẹp tóc ở đâu...

Bạch Ngọc Đường đi vào phòng, đứng trước tủ khóa, chọt chọt vài cái, "cùm cụp" một tiếng, khóa bị mở ra.

Mở ra ngăn tủ, bên trong cái gì cũng không có.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu đã chạy tới, nhìn thoáng qua ngăn tủ, giống như không để ý bên trong có gì hay không, mà là cầm lấy khóa trong tay Bạch Ngọc Đường hỏi: "Cái này dễ mở không?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu, cầm kẹp tóc đưa Triển Chiêu nhìn.

Triển Chiêu cẩn thận nhìn, bản thân cũng tự làm.

Mọi người đứng ngoài cửa cũng không hiểu vì sao phải ở hiện trường hung án học mở khóa.

Triển Chiêu rất nhanh đã biết bí quyết, buông khóa xoay người đi ra ngoài.

Mọi người ngoài cửa thấy hắn nhanh chóng đi vào phòng cách vách đang tạm giam năm đứa con của Ngũ Sơn Xuyên, cũng tò mò đi qua.

Lâm Dạ Hỏa còn hỏi Bạch Ngọc Đường: "Thân thân của ngươi gần đây sao lại thần thần bí bí như vậy?"

Công Tôn cùng Triệu Phổ cũng gật đầu —— Triển Chiêu gần đây đúng là khác thường, có liên quan đến thiên phú thức tỉnh sao?

Triển Chiêu sau khi đi vào, cũng không nói chuyện, đi đến bên cạnh năm huynh đệ kia, chà xát hai tay, vừa xoa tay vừa đánh giá, tựa hồ đang cân nhắc nên xuống tay với ai.

Mấy huynh đệ khó hiểu ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu.

Chờ khi bọn Công Tôn đi tới cửa, Triển Chiêu hình như nhớ ra gì đó, nâng tay lên... Cửa phòng "Rầm" một tiếng đóng lại.

Triệu Phổ, Công Tôn, Lâm Dạ Hỏa nhìn cửa phòng trước mắt, đều quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường định nói Triển Chiêu có thể sẽ sử dụng huyễn thuật với mấy huynh đệ kia, sợ ảnh hưởng đến bọn họ... Thì thấy cửa phòng mở ra.

Tất cả mọi người ngẩng đầu, Triển Chiêu thăm dò nhìn nhìn, ngoắc ngón tay với Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia cũng đi qua bước vào phòng, hắn không bị huyễn thuật ảnh hưởng a.

Triển Chiêu lại đóng cửa.

Công Tôn có chút bất mãn nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ vỗ vai hắn: "Thư ngốc! Bọn họ xa lánh ngươi! Đừng ở Khai Phong Phủ nữa, đến ở với ta đi a!"

Công Tôn không nói gì đẩy Triệu Phổ một cái, đi qua một bên xem năm hung khí.

Triệu Phổ cười tủm tỉm xoa ngực, Lâm Dạ Hỏa một bên ghét bỏ, tâm nói không nên đến đây!

Nghĩ nghĩ, Lâm Dạ Hỏa đột nhiên hỏi Triệu Phổ: "Quân sư là cấp bậc rất lớn sao?"

Triệu Phổ gật đầu: "Không nhỏ, bằng với cấp bậc tướng quân của ta..."

Lâm Dạ Hỏa tò mò: "Vậy vì sao không có phủ quân sư?"

Triệu Phổ ngẩn người, nghiêng đầu: "Đúng vậy! Hẳn là phải có a... Thư ngốc không đi nhận sao?"

"Không có nghe nói a." Lâm Dạ Hỏa muốn đi hỏi Công Tôn, lại bị Triệu Phổ túm lại.

Hỏa Phượng khó hiểu nhìn Triệu Phổ.

Cửu vương gia vẻ mặt cười xấu xa: "Đừng nóng vội đừng nóng vội a, lát nữa ta đi hỏi xem có khu nhà nào đối diện với vương phủ của ta không..."

Lâm Dạ Hỏa bĩu môi quay đầu bước đi, tâm nói tra án mạng gì mà phải đóng cửa a, ở đây còn phải xem trò của các ngươi nữa a!

Hỏa Phượng mới vừa đi đến cửa viện, liền phát hiện một thân ảnh chạy qua bên cạnh... Hình như là một nha hoàn đang nhìn lén phía sau tòa núi giả.

Hỏa Phượng nhảy lên núi giả, quả nhiên thấy một tiểu nha hoàn vội vã chạy qua cửa viện.

Lâm Dạ Hỏa liền lặng lẽ đi theo nha đầu kia.

.........

Trong phòng, năm huynh đệ không nhúc nhích, giống như bị điểm huyệt, ngồi yên tại chỗ.

Triển Chiêu vừa rồi lần lượt chạm vào bọn họ, lúc này cũng không động, chắp tay sau lưng như đang suy nghĩ gì đó.

Ngũ Gia đứng bên cạnh bọn họ, bên tai có một loại tiếng gió, âm thanh nhu hòa, như sáng sớm ở Bách Hoa Cốc.

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, quan sát Giao Giao.

Lúc này thân hình Giao Giao mờ mịt, như hóa thành màu lam nhạt của mây mù, ở trong phòng chậm rãi di động.

Ngũ Gia có thể cảm giác được nội lực của Triển Chiêu đang tuần hoàn lặp đi lặp lại, cuồn cuộn không dứt.

Là người kế thừa nội lực của Thiên Tôn, Bạch Ngọc Đường cũng nhịn không được cảm thán võ công của Ân Hậu thật thần kỳ.

Tâm tình của Triển Chiêu lúc này không ổn định như nội lực của hắn... Hắn rất nghi hoặc!

Vì sao nghi hoặc? Bởi vì Triển Chiêu rõ ràng là muốn điều tra manh mối trên người năm huynh đệ này, nhưng không biết tại sao lại đến thôn Dương Liễu.

Triển Chiêu cảm thấy nếu đã đến thôn này, vẫn nên đến nhìn qua Liễu Tố một cái đi. Tìm được khu nhà bị phá rồi đi vào, Triển Chiêu nhẹ nhàng thở ra, Tiểu Liễu Tố vẫn còn trong ngăn tủ, mở to đôi mắt, nhìn ra ngoài ngăn tủ.

Triển Chiêu đi qua, ngồi xổm xuống nhìn nàng.

Không biết có phải ảo giác hay không, Triển Chiêu cảm thấy Liễu Tố so với ngày hôm qua càng gầy yếu hơn.

Lúc Triển Chiêu xuất môn có mang theo điểm tâm ở Mãn ký mà Tiểu Tứ Tử cho hắn, vươn tay mò mò... Đáng tiếc trong lòng cái gì cũng không có.

Triển Chiêu buồn bực a, đồ bên ngoài căn bản không mang vào được.

Đang sốt ruột, Liễu Tố bỗng nhiên khẩn trương.

Triển Chiêu cũng không hiểu sao lại cảm nhận được một cỗ bất an cùng nôn nóng, cẩn thận lắng nghe, bên ngoài có tiếng khóc truyền đến.

Triển Chiêu chạy ra khỏi phòng, chợt nghe trong thôn liên tiếp truyền ra tiếng đứa nhỏ khóc nỉ non.

Triển Chiêu đi theo âm thanh đến một cánh cửa đang đóng, hắn hỏi tiểu hài nhi làm sao vậy, nhưng không ai trả lời hắn, bọn nhỏ càng khóc dữ dội hơn.

Rốt cục, Triển Chiêu đẩy cửa ra, bên trong có một tiểu hài nhi đang khóc đến khàn cả giọng khiến hắn chú ý, trên mu bàn tay phải của đứa nhỏ kia có một nốt ruồi rất lớn... Triển Chiêu đi vào, hắn nhớ rõ một trong những đứa con của Ngũ Sơn Xuyên trên mu bàn tay cũng có nốt ruồi... Là lão Tam hay là lão Tứ?

Triển Chiêu ngồi xổm xuống, đứa nhỏ kia cũng ngẩng đầu lên, hai bên nhìn nhau một hồi, đứa nhỏ kia đột nhiên bắt đầu ho khan, hình như rất thống khổ, ôm ngực cuộn mình lại.

"Ngươi làm sao vậy?" Triển Chiêu dùng sức đẩy cửa, nhưng cửa này đẩy cỡ nào cũng không ra.

Đang sốt ruột, bỗng nhiên cảm giác có người lay hắn, bên tai còn truyền đến tiếng của Bạch Ngọc Đường: "Miêu nhi! Miêu nhi!"

Triển Chiêu lấy lại tinh thần, chỉ thấy cửa phòng đã mở ra, Bạch Ngọc Đường đang gọi hắn, năm đứa con của Ngũ Sơn Xuyên một bên đang thống khổ ngã xuống đất co giật, tình huống lúc xỉu giống y như Liễu Tố cùng Lỗ Trình Vân.

Công Tôn đang cấp cứu cho bọn hắn, Triệu Phổ đứng một bên vẻ mặt cũng nghi hoặc.

Triển Chiêu nhìn chằm chằm mấy huynh đệ kia thật lâu sau, đột nhiên kéo tay Bạch Ngọc Đường nói: "Bọn họ không phải con của Ngũ Sơn Xuyên!"

"Có ý gì?" Triệu Phổ không hiểu.

"Năm huynh đệ này căn bản không phải là con ruột của Ngũ Sơn Xuyên, mà chính là tiểu hài nhi năm đó bọn họ đã bắt đi sau khi tàn sát cả thôn!"

Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, cùng là vẻ mặt khiếp sợ.

Mọi người đột nhiên đã hiểu vì sao năm huynh đệ này phải mỗi người một đao chém chết Ngũ Sơn Xuyên, không chừng hôm qua sau khi bọn họ giải trừ được huyễn thuật, nhớ tới cha mẹ của năm người đều chết trong tay của Ngũ Sơn Xuyên, bản thân còn nhận giặc làm cha nhiều năm như vậy, còn không phải muốn trả mối hận trong lòng nên rút đao chém chết kẻ thù sao!

"Bọn họ không phải có hai mẫu thân sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi: "Các nàng không chừng biết chuyện!"

Triệu Phổ hỏi thủ vệ canh cửa: "Nữ quyến trong phủ đâu?"

"Đều ở phía sau viện." Thị vệ mang theo mọi người đi về phía sau.

Mà lúc này, Lâm Dạ Hỏa đã đi theo nha hoàn kia đến hậu viện.

Trong viện, hai vị phu nhân của Ngũ Sơn Xuyên đang ngồi bên cạnh bàn chờ, thấy nha đầu trở về, vội hỏi tình huống phía trước ra sao, nha đầu kia xem ra là bị phái đi nghe tin tức.

Lâm Dạ Hỏa cảm thấy cũng hợp tình hợp lý, dù sao cũng là con giết cha, làm mẹ cũng nên hỏi thăm tình hình. Vừa định đi, thì thấy một gã sai vặt bưng trà đến...

Lâm Dạ Hỏa vừa đứng dậy ở tường viện, thấy bóng dáng của gã sai vặt kia đi vào... Trên lưng tiểu tử này còn đeo một cây dao a.

Hỏa Phượng nghiêng đầu —— đây là tác phong của sai vặt trong nhà Ngũ gia sao? Nhưng nghĩ kĩ, lại cảm thấy không đúng, cây dao này giống với loại dao dùng để xắt thức ăn a... Không lẽ dâng trà là một trù tử?

Gã sai vặt kia đi đến bên cạnh hai vị phu nhân, bỏ khay trà xuống, tay liền rút dao ra.

Hai vị phu nhân không chú ý, tiểu nha hoàn kia nhìn thấy, hét lên một tiếng sợ hãi.

Hai vị phu nhân giật mình, ngẩng đầu, cây dao đã gần trong gang tấc...

Bọn người Triển Chiêu đi đến cách đó không xa thì nghe một tiếng hét thảm, liền nhanh chóng bay qua.

Cứ nghĩ đã chậm một bước, nhưng vừa vào liền thấy Lâm Dạ Hỏa đang bóp cổ gã kia giơ lên như đang xách một con gà.

Hỏa Phượng một tay bóp cổ gã sai vặt, một tay cầm lấy con dao kia vỗ vỗ đầu hắn, vỗ đến có tiếng phát ra.

Trong viện, một tiểu nha hoàn đang ngồi dưới đất, hai vị phu nhân ngồi bên cạnh bàn đá, tuy rằng đều sợ tới mức thất sắc, lại không ai bị thương.

Mọi người nhẹ nhàng thở ra, Công Tôn đi tra kiểm tra cho hai vị phu nhân, vỗ vai Lâm Dạ Hỏa, ý bảo hắn làm tốt lắm.

Triển Chiêu nâng nha hoàn kia dậy.

Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường lại thảo luận với nhau.

"Từ khi mang gấu trúc về, đã là lần thứ hai lập công!"

"Ân! Đột nhiên từ nhị liên tục trở thành nhị gián đoạn*!"

*nhị gián đoạn: ý nói trước đây Hỏa Phượng luôn luôn nhị, nhưng bây giờ thì lâu lâu mới nhị

"Thực sự là rất khác thường."

"Có quan hệ đến phòng ngủ trong Khai Phong Phủ hay không?"

"Chẳng lẽ là do vấn đề phong thuỷ?"

"Hoặc là có liên quan đến dân sống trong thành, ở Ma Quỷ Thành thì không như vậy..."

"Nhưng lúc ở Hắc Phong Thành cũng không cải thiện được."

"Hay là do thời tiết..."

"Có lý a!"

"Hay do Yêu Vương?"

"Lão gia tử quả nhiên có điểm hữu dụng!"

Lâm Dạ Hỏa nhếch miệng nhìn Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường, thấy Triển Chiêu đi đến thì lắc lắc gã sai vặt trong tay đang né cây dao vỗ vỗ đầu, ý là —— xử lý như thế nào đây a?

Triển Chiêu chà xát tay, ý bảo —— Đến đến! Để Miêu gia!

Lâm Dạ Hỏa đưa gã sai vặt cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu mỉm cười, hai tay vỗ đầu gã sai vặt, người liền bất động...

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu, Ân Hậu rõ ràng nói có thể không cần động tay, Mèo này lại thích dùng móng vuốt.

Một lát sau, Triển Chiêu buông gã sai vặt ra, mở miệng nói ra chữ: "Mõ!"

Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ nhìn nhau —— lúc trước là cửa lâu, lúc này lại là mõ?

Công Tôn cũng không hiểu: "Cái gì mõ a?"

Lâm Dạ Hỏa đem gã sai vặt kia đưa cho thị vệ một bên, hắn đối với mõ rất quen thuộc, hòa thượng nhà hắn mỗi ngày chả phải đều gõ mõ sao?

"Đồng mõ*!" Triển Chiêu miêu tả: "Dưới cái mõ còn được lót bằng cái nệm màu tím hình rồng!"

*Đồng mõ = mõ làm bằng đồng

"Hoa văn rồng màu tím?" Triệu Phổ hỏi: "Làm bằng gì? Gấm sao?"

Triển Chiêu gật đầu: "Thoạt nhìn rất tinh xảo."

"Vậy món đồ đó hẳn là được ngự ban." Triệu Phổ nghĩ nghĩ, hỏi Triển Chiêu: "Trên đồng mõ đó có hoa văn gì không?"

"Có!" Triển Chiêu gật đầu: "Quả hồng!"

"Quả hồng..." Ngữ khí của Triệu Phổ mang theo vài phần hiểu rõ, tựa hồ nghư đã lường trước được.

"Ngươi gặp qua sao?" Công Tôn hỏi.

Cửu Vương gia "Ha hả" cười: "Ta không những gặp qua, còn biết người nào dùng nó."

"Người nào?" Mọi người trăm miệng một lời.

Triệu Phổ bất đắc dĩ trả lời: "Hoàng tẩu của ta... Là hoàng tẩu trước kia!"

"Người nào?"

Hoàng tẩu của Triệu Phổ... Có thể nào là mẫu hậu của Triệu Trinh?

"Thái hậu?" Mọi người cả kinh.

"Đã nói là vị trước đó!" Triệu Phổ khoát tay chặn lại, hạ giọng nói: "Cái vị 'Ly miêu tráo thái tử' kia a!"

"Mõ này là Lưu hậu dùng sao?"

Triệu Phổ hỏi Triển Chiêu: "Cây gậy gõ mõ có phải giống như cây gậy như ý không?"

Triển Chiêu gật đầu.

"Vậy là không sai." Triệu Phổ nói: "Bộ mõ như ý đó có ý nghĩa là mọi chuyện luôn được như ý, luôn vui vẻ, là lễ vật mà tiên hoàng ban cho nàng nhân ngày sanh thần!"

Bạch Ngọc Đường cảm thấy hoàng huynh của Triệu Phổ cũng không phải là rất đáng tin cậy, sanh thần của phu nhân lại tặng mõ?

"Lưu hậu lúc ấy tranh cường háo thắng, hoàng huynh của ta đại khái là muốn nàng tỉnh ngộ a." Triệu Phổ nhún vai: "Sau đó nàng bị biếm vào lãnh cung, vẫn mang theo cái mõ này, không có việc gì thì gõ mõ. Trước khi nàng chết hoàng nương của ta có đi thăm nàng, lúc ấy ta cũng đi theo, mõ kia để trên bàn, nhưng chắc chắn là không có cái nệm hoa văn hình rồng lót bên dưới!"

"Lưu hậu đã chết rất nhiều năm." Bạch Ngọc Đường hỏi: "Có liên quan gì đến án tử?"

"Có khi nào là người bên cạnh nàng không?" Triệu Phổ hình như có chút mơ hồ: "Bên cạnh Lưu hậu năm đó có mấy tên cận thần, văn võ đều có, trong cung ngoại trừ Quách Hòe là thân tín của nàng ra, còn có không ít nha hoàn thị vệ đều bị chém... Không chừng có cá lọt lưới."

"Ta nhìn thấy là tay của một nam nhân gõ mõ." Triển Chiêu vừa rồi nhìn thấy từ chỗ của gã sai vặt, có một bàn tay đang gõ mõ.

"Cái nệm có hoa văn hình rồng cũng có thể là do tiên hoàng ngự ban cho, nhưng cái nệm chỉ là vật nhỏ, không phải là thứ dùng để phong thưởng cho triều thần, giống như tùy tay ban cho người khác a." Triệu Phổ nghĩ nghĩ: "Không chừng là một thị vệ! Thái giám, cung nữ cùng thị vệ trong hoàng cung rất thông thường, bình thường không ai lại đem hoa văn hình rồng ban thưởng cho thái giám cùng cung nữ đi?"

Tất cả mọi người gật đầu, cảm thấy có lý.

"Tiên hoàng sau khi qua đời, thị vệ của hắn Triệu Trinh cũng không dùng, trong cung hình như thay đổi một nhóm người, có vài người về nhà dưỡng lão, còn một ít thì tới nha môn làm bổ đầu."

Thấy mọi người đều nhìn mình, Triệu Phổ buông tay: "Ta cũng không rõ lắm, nhưng có một người các ngươi có thể hỏi!"

Trước mắt mọi người liền hiện ra hình ảnh Triệu Trinh ghét bỏ hỏi bọn họ: "Các ngươi sao lại điều tra của cải của trẫm?"

Triệu Phổ cười: "Đương nhiên không phải là hỏi Hoàng Thượng, hắn lúc ấy mới có mấy tuổi thì biết cái rắm, muốn hỏi chuyện của tiên hoàng, đương nhiên là hỏi Trần công công a."

Mọi người vừa nghe liền gật đầu —— Đúng vậy a!

"Nếu tính tuổi..." Công Tôn nói: "Tuổi của thị vệ bên cạnh hoàng huynh của ngươi đến bây giờ chắc cũng tầm tuổi của cha hắn đi?"

Triệu Phổ gật đầu.

"Vậy thì không chênh lệch với Ngũ Sơn Xuyên lắm?" Triển Chiêu lắc đầu: "Có nên tính toán lại không? Người nọ có thể lớn hơn mười tuổi so với Ngũ Sơn Xuyên a."

"Vậy..." Triệu Phổ hỏi: "Không lẽ là... Là cha của thị vệ kia không đáng tin cậy?"

"Tính theo tuổi thì hợp lý hơn a!" Đôi mắt của tất cả mọi người trông mong nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ nhún vai: "Hay là hỏi Trần công công a, dù sao phụ hoàng ta cũng do hắn hầu hạ a."

Mọi người đột nhiên sinh ra vài phần kính nể với Trần công công, cái gọi là gần vua như gần cọp a, huống chi ba đời hoàng đế còn đặc biệt không đáng tin cậy. Lão nhân thế nhưng hầu hạ bên cạnh ba đời hoàng đế mà chưa bị giết, còn trở thành lão nhân ba nghìn tuổi, quá là ngưu bức* a!

*ngưu bức = bưu hãn = trâu bò (nghĩ tích cực)


→Chương sau: Chương→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top