Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 91: Viễn Hành (Đi xa)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 91: Viễn Hành (Đi xa)

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline

Mọi người ép Lý Phiên về tới Khai Phong Phủ.

Dọc theo đường đi Âu Dương Thiếu Chinh đều thể hiện tình cảm với hồng hồ ly, hồ ly kia cũng thuận theo, luôn theo bên người Âu Dương.

Không ít người đi đường đều tò mò, Khai Phong Phủ lại nuôi thú cưng mới sao? Lần này là đại hồ ly a? Nhìn giống Hỏa Kỳ Lân nuôi hơn... Nhìn hai màu 'lông' không khác nhau lắm, như huynh đệ thân sinh vậy.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một đường đều thảo luận chuyện 'tuyển phi' cho Tiểu Ngũ, Ngũ Gia chuẩn bị viết thư nhờ Tam Gia hỗ trợ liên hệ với vị bằng hữu kia, thương lượng khi nào thì có thể đi một chuyến đến Kim Hoa phủ thì tốt.

Lý Vinh có chút xấu hổ đi cùng mọi người, vừa đi vừa lặng lẽ nhìn Triệu Phổ.

Loại cảm giác này ngược lại rất vi diệu.

Lý Vinh cùng Triệu Phổ lập trường luôn đối lập, nhưng bình tĩnh xem xét, dứt bỏ thân phận, từ nhân phẩm tính cách năng lực đủ loại phương diện, Lý Vinh lại rất thưởng thức, thậm chí còn sùng bái Triệu Phổ. Thật ra không chỉ Lý Vinh như vậy, những bộ tộc tập võ ở Tây Bắc, nhóm binh lính trong quân doanh của các quốc gia, phần lớn đều sùng bái Triệu Phổ, Triệu Phổ tại Tây Bắc giống như truyền thuyết sống, là cấp bậc thần tượng.

Có thể cùng đi trên con đường ở Khai Phong Thành cùng Triệu Phổ, Lý Vinh cảm thấy rất vinh hạnh, cơ hội như thế này hẳn là ngàn năm mới có một lần.

Lý Vinh nhìn Triệu Phổ vài cái, nghĩ tốt nhất là có thể nói chuyện, tán gẫu hai câu... Nhưng lực chú ý của Triệu Phổ lại là Lý Phiên trên xe ngựa.

Những người khác đều không chú ý tới, chỉ có Triệu Phổ vừa rồi đã phát hiện, Lý Phiên trong xe ngựa động cũng không động, cứ như vậy dựa vào cửa sổ xe.

Hành động này rất khác thường! Theo sự kích động vừa rồi của hắn khi đuổi giết hồ ly kia, hai binh lính đều giữ hắn không nổi, sao lúc này lại an tĩnh như vậy?

Nhìn chăm chú Lý Phiên đã lâu, Triệu Phổ cảm thấy càng ngày càng không thích hợp, tiểu tử kia cả hành trình chỉ ngồi đơ ra, đôi mắt thẫn thờ nhìn chằm chằm Âu Dương, ánh mắt kia giống như là có thâm cừu đại hận.

Nhưng Âu Dương Thiếu Chinh hoàn toàn không biết, cúi đầu vừa đi vừa nói chuyện phiếm với hồ ly kia, hồ ly kia cũng kỳ quái, kề cận Âu Dương, không ngừng đi theo, còn ngửa đầu nhìn hắn, giống như đang nghe hắn nói chuyện. Hơn nữa hồ ly rất đáng yêu, mập mạp, đôi mắt cong, ngửa đầu hơi hơi há mồm, giống như đang cười vậy, cái đuôi to như cái phất trần có tiết tấu mà ngoắc qua ngoắc lại, cước bộ nhẹ nhàng, lỗ tai thường thường rung hai cái, nói sao đây... Linh khí bức người.

Triệu Phổ nhìn hồ ly, lại nhìn Lý Phiên, rồi nhìn hồ ly, lại nhìn Lý Phiên... Thật ra là đã xảy ra chuyện gì?

"Khụ khụ." Rốt cục, một đường Lý Vinh bị coi như cây trúc ho khan một tiếng.

Triệu Phổ nhìn thoáng qua hắn, hắn lập tức đáp lời: "Nguyên soái sao lâu rồi không về Hắc Phong Thành."

Lý Vinh không tìm chuyện nói, chuẩn bị lôi kéo làm thân với Triệu Phổ.

Triệu Phổ nhìn nhìn hắn.

Nếu là trước đây, Triệu Phổ nhất định sẽ đùa hắn hai câu, nhưng hôm nay không có tâm trạng.

"Tình huống của chất nhi của ngươi thế nào?" Triệu Phổ ý bảo Lý Vinh nhìn Lý Phiên.

Lý Vinh nhìn theo hướng Triệu Phổ chỉ, cũng có chút không hiểu, vươn tay vuốt cằm: "Lại nói tiếp... Từ nãy đến giờ, hắn cũng không gọi ta một tiếng?"

Triệu Phổ gật gật đầu, cũng không hiểu ra sao, không phải chất nhi của ngươi sao, một tiếng thúc cũng không gọi?

"Không đúng lắm a." Lý Vinh nhìn chằm chằm Lý Phiên: "Hắn tuy rằng ngày thường không học vấn không nghề nghiệp, nhưng miệng rất ngọt lá gan cũng rất nhỏ, chưa từng thấy hắn như bây giờ... Có phải có liên quan gì đến Âu Dương tướng quân không?"

Triệu Phổ không nói chuyện, mà là nhìn thoáng qua Lý Vinh.

Triệu Phổ lo lắng chính là loại địch ý không rõ ràng này của Lý Phiên, ngay cả Lý Vinh cũng nhận ra, hơn nữa chính là hướng tới Âu Dương.

"Aii..." Triệu Phổ thấy nóng lòng, hắn lúc này muốn nhanh chóng về Khai Phong Phủ, tìm Công Tôn thương lượng một chút.

Nghĩ đến đây, Triệu Phổ đột nhiên cảm thấy tốt hơn chút... Vươn tay xoa ngực, Cửu vương gia cũng giật mình, nghĩ đến Công Tôn, thế nhưng lại bình tĩnh được ngay.

.........

Lúc này, Công Tôn đang từ phòng ngỗ tác đi ra, mới vừa rửa sạch tay, đột nhiên cảm thấy ngứa mũi, sau đó hắt hơi.

Xoa mũi đi vào sân, chỉ thấy có đầy người đang ngồi quanh bàn đá trước Miêu Miêu Lâu.

Công Tôn xem xét một cái thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.

Một bàn này vây quanh toàn đại nhân vật, Lộc Vương Mai Liệt, Công bộ thượng thư Tần Triêu Húc, Hàn Lâm Viện Đại học sĩ Tiết Tường Quý, đại văn hào Từ Tán Thăng.

Bao đại nhân trong thư phòng, vừa rồi Mãn Mộ Hoa mang theo trang chủ của tơ lụa Hưng Long Vương Hưng Long đến đây, lúc này đang trong thư phòng nói chuyện.

Thái Sư đang cầm chén trà, ngồi bên cạnh Tần Triêu Húc.

Tần đại nhân lúc này đang cầm trong tay một phong thư, đôi mắt hồng hồng đang lau nước mắt.

Thái Sư cùng Mai Liệt đều đang an ủi hắn, Tiết Tường Quý nhìn rất áy náy, cúi đầu thở dài một bên, Từ Tán Thăng lại ngồi ngẩn người.

Công Tôn đi tới, thấy Bao đại nhân đang tiếp khách, cũng không đi vào, vốn định ở trong sân chờ, đoán rằng đám người Triệu Phổ cũng gần trở lại, nhi tử không biết đang đi với người nào, bụng có chút đói không thì cùng đi ăn cơm.

Trong viện không khí khá xấu hổ, Công Tôn có chút đứng cũng không được ngồi cũng không xong, cũng may Tiểu Ngũ đi qua, cọ Công Tôn làm nũng.

Công Tôn ngồi xổm xuống xoa đầu nó, ngẩng đầu lên nhìn trên nóc Miêu Miêu Lâu, Yêu Yêu đang ngủ, trên sừng rồng có hai tiểu anh vũ màu lam đang đậu, có thể là bằng hữu mới.

"Tiên sinh, lại đây ngồi một chút đi." Thái Sư lấy ghế cho Công Tôn.

Công Tôn đi qua ngồi xuống, nhận trà Thần Tinh Nhi đưa, thấy Tần Triêu Húc khóc, liền hỏi Thái Sư: "Làm sao vậy?"

Thái Sư thở dài, Tần Triêu Húc lau mắt, đưa phong thư trong tay cho Công Tôn nhìn.

Công Tôn mở ra nhìn thoáng qua, thư là Minh Tây sư thái viết, ngữ khí rất không khách khí, nói Tần Thục Vân nếu đã muốn vào Tiên Dương Sơn, thì chính là đệ tử của nàng, không còn quan hệ gì với chốn phàm trần, sẽ không về Khai Phong.

Tần Thục Vân hẳn là thiên kim của Tần thượng thư, thê tử kết tóc với Tiết An, sau khi hưu Tiết An thì lên núi làm đạo cô.

Tần Triêu Húc đau lòng khuê nữ, Tiết Tường Quý tự trách lại tức giận, hai lão nhân than ngắn thở dài.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi đến, phía sau không ít người theo vào, Triệu Phổ cũng đã trở lại.

"Triển đại nhân!" Tần Triêu Húc "Phật" một tiếng liền đứng lên, chạy về phía Triển Chiêu.

Triển Chiêu bị ông làm cho hoảng sợ: "Tần đại nhân..."

Mới vừa mở miệng, trong tay đã bị nhét vào phong thư.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cùng đọc, thấy ký tên là "Minh Tây sư thái", liền cảm thấy lạnh cả người.

"Triển đại nhân! Tiểu nữ nhất thời xúc động, hiểu con gái không ai bằng cha! Nàng nếu biết mẫu thân đã đi về cõi tiên, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, nhất định sẽ trở về!" Tần Triêu Húc lôi kéo Triển Chiêu: "Triển đại nhân! Tiểu nữ lúc này nhất định là bị ép đến Tiên Dương Sơn. Lão phu đã hỏi thăm! Kia không chừng là đạo quan của môn phái giang hồ a! Ngươi giúp ta cứu nữ nhi ra đi! Nghe nói Minh Tây sư thái là cao thủ giang hồ, giết... Giết người không chớp mắt."

Triển Chiêu dở khóc dở cười, vội vàng an ủi ông, Minh Tây sư thái là võ lâm tôn giả danh môn chính phái, không giết người, đừng sợ đừng sợ!

Tần Triêu Húc cầu xong Triển Chiêu lại đi cầu Bạch Ngọc Đường.

Lão gia tử đã có tuổi, chỉ vì một khuê nữ, tâm tình đương nhiên có thể hiểu, nhưng... Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tưởng tượng một chút tình hình trên Minh Dương Sơn... Cảm thấy có chút đáng sợ...

Công Tôn nhìn Triệu Phổ đã trở lại, nhưng không thấy Tiểu Tứ Tử, liền đứng lên, chuẩn bị hỏi Triệu Phổ nhi tử ở đâu.

Mới vừa bước lên hai bước, trước mắt đột nhiên xuất hiện một người, ngăn lại đường rồi chắp tay: "Quân sư! Ân công!"

Công Tôn bị hắn làm hoảng sợ, lui về vài bước, quan sát người trước mắt một chút - nhìn quen mắt a.

Lý Vinh vẻ mặt kích động vừa định tự giới thiệu một chút, đã bị một cánh tay ai đó đẩy qua một bên.

Lý Vinh bị đẩy lảo đảo, Triệu Phổ đi tới, đứng giữa hắn cùng Công Tôn.

Công Tôn nhìn thấy Triệu Phổ, trước tiên là vươn tay lục túi hắn, ý là - có gì ăn không, ta đói bụng!

Quả nhiên mò được một gói giấy, mở ra bên trong là mấy điểm tâm mà Tiểu Tứ Tử thích ăn.

Công Tôn vừa ăn điểm tâm, vừa hỏi Triệu Phổ: "Nhi tử đâu?"

"Đi theo Thiên Tôn Ân Hậu ăn cơm rồi, cơm nước xong nói là muốn vào cung một chuyến, phỏng chừng ăn xong cơm chiều mới về." Triệu Phổ tâm tình rất tốt, thư ngốc thân cận với mình như vậy, nói bắt đầu liền bắt đầu, không nhớ rõ Lý Vinh là ai.

Cửu vương gia mỹ mãn, vươn tay đẩy Lý Vinh đang muốn đi lại đây.

Bên ngoài sân, hai ảnh vệ giữ lấy Lý Phiên.

Trong viện lực chú ý của mọi người đều bị Lý Phiên hấp dẫn, nhìn vị này vô tri vô giác, hai mắt dại ra, miệng thì lẩm bẩm thì thào, chỉ lặp lại một câu: "Thì ra là ngươi... Thì ra là ngươi..."

Không hiểu sao mọi người lại nghĩ tới Tiết An còn trong đại lao, tuy nói vị kia lẩm bẩm là "Không thấy Mị nhi", nhưng trạng thái của hai người rất giống nhau.

"Tại sao lại điên rồi?" Công Tôn đi tới xem xét tình huống của Lý Phiên một chút, nhìn xong không nói gì: "Hắn bao lâu rồi không ngủ tốt?"

"Ngủ tốt?"

Bị Công Tôn nhắc tới tỉnh, mọi người cũng chú ý tới, hốc mắt Lý Phiên đen thui, trong mắt che kín tơ máu không phải vì nổi điên, mà là vì mệt nhọc a...

"Đánh tỉnh hắn." Công Tôn đối Triệu Phổ bĩu môi.

Triệu Phổ nghĩ nghĩ, lui về phía sau một bước, ra hiệu với Lý Vinh, ý là - ngươi tới!

Lý Vinh xấu hổ, nhưng ngẫm lại, so với bị người khác đánh, còn không bằng mình ra tay, dù sao cũng là chất nhi.

Đi lên trước vài bước, Lý Vinh nhìn Lý Phiên như vậy cũng có chút thiếu đánh, đưa tay liền cho hắn một quyền.

Lý Phiên mơ mơ hồ hồ ngất đi.

Công Tôn vươn tay bắt mạch cho hắn, gật gật đầu, ý bảo: "Nâng hắn đi, để hắn ngủ một ngày một đêm lại nói."

Vừa nghe lời này, Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi đang thu dọn chén trà đều lắc đầu: "Không đủ khách phòng, kín hết rồi."

"Vậy cho hắn vào một gian đại lao sạch sẽ đi." Triệu Phổ nói: "Trói lại an toàn hơn."

Lý Vinh có chút bất mãn, nhìn nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ nói: "Ngươi phái hai người ở dịch quán hầu hạ hắn, bộ dáng vừa rồi của hắn ngươi cũng đã nhìn thấy, vạn nhất tỉnh lại đả thương người khác thì làm sao?"

Lý Vinh có chút do dự.

Công Tôn ngược lại cảm thấy thực thỏa đáng, gật đầu: "Cái này cần phải chú ý, quan sát trước rồi tính sau!"

Lý Vinh lắc đầu, nói không ổn, hỏi không còn phòng trống nào sao?

Công Tôn vươn tay chỉ tới phòng ngỗ tác: "Còn phòng đó nhưng không có giường."

Lý Vinh cả kinh, vội vàng gọi hai tùy tùng tới: "Hết thảy nghe thần y an bài, hai ngươi đến đại lao canh tướng quân."

Hai tùy tùng lĩnh mệnh đi theo ảnh vệ cùng Vương Triều Mã Hán vào đại lao dàn xếp cho Lý Phiên.

Lý Vinh thấy sự tình an bài xong, liền lại đến trước mặt Công Tôn: "Thần y có thể cùng ăn..."

Nói còn chưa xong, Triệu Phổ lại chen tới giữa hắn cùng Công Tôn, hỏi Công Tôn: "Ăn cơm không?"

Công Tôn gật đầu nói đói bụng.

"Muốn ăn cái gì?" Triệu Phổ mới vừa hỏi xong, bên kia Triển Chiêu đã trả lời, nói Thái Bạch Cư có món thịt nướng trên đá không tồi, hắn mới ăn với Ngọc Đường cách đây hai ngày.

Công Tôn cảm thấy khá tốt.

Lý Vinh nắm chặt ngón tay đôi mắt trông mong nhìn Triệu Phổ cùng Công Tôn nói chuyện phiếm, cũng định nói gì đó, lúc này, lại cảm thấy bả vai bị người khoác lên.

Lý Vinh vừa nhấc đầu, sợ tới mức run run, chỉ thấy Trâu Lương không biết từ khi nào đã đến đây, Tả Tướng quân đang tỉ mỉ nhìn hắn a.

"Trâu... Trâu tướng quân, lâu... lâu rồi không gặp?" Lý Vinh chào hỏi.

"Béo rồi." Trâu Lương cười: "Muốn đến lều chó chơi đi?"

"Không không không..." Lý Vinh liên tục xua tay, ý bảo mình đã bận bịu xong, cáo từ cáo từ...

Vị Vương gia xui xẻo này mang theo tùy tùng nhanh chóng chạy đi, tâm nói không thể bị Trâu Lương bắt đi uy cẩu*, về phần Lý Phiên, về dịch quán chờ tin tức vậy.

*cho chó ăn

Trâu Lương thu thập xong Lý Vinh, vừa quay đầu lại, thì thấy Triệu Phổ bĩu môi với hắn, gọi hắn qua một bên nói chuyện.

Triệu Phổ thấp giọng nói hai câu với Trâu Lương, Trâu Lương liền nhíu mày, quay đầu lại muốn xem Âu Dương đang ở đâu.

Cùng lúc đó, đột nhiên nghe được tiếng la lớn truyền đến.

Mọi người đi theo âm thanh, chỉ thấy trước cửa viện, Âu Dương Thiếu Chinh cùng Lâm Dạ Hỏa đứng tại chỗ hét đến độ không thể đứng thẳng lưng lên.

Chỉ thấy giữa sân, Tiểu Ngũ đang khụy chân trước mấy bồn cây cảnh, đầu cúi xuống, hồ ly mập mạp kia cũng đang khụy chân đối mặt với nó. Tiểu Ngũ ngoắc đuôi, hồ ly kia cũng ngoắc đuôi.

Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến "Cáo mượn oai hùm", càng nhìn càng thấy thú vị.

Đang cười, chợt nghe tiếng "Loảng xoảng" vang lên, vừa rồi Từ Tán Thăng luôn ngẩn người, cái chén trong tay rơi xuống đất vỡ nát.

Mấy vị lão gia tử khác ngồi cùng hắn cũng giật nảy mình.

Từ Tán Thăng run rẩy ngồi xổm xuống nhặt mảnh vụn lên, Triển Chiêu vội vàng đi qua dìu ông.

Giúp đỡ lão nhân, Triển Chiêu cũng cảm thấy tay Từ Tán Thăng đang run rẩy, cũng không biết là bị bệnh hay là có chỗ nào không thoải mái.

Lão nhân ngồi bên cạnh bàn thở dốc, hai mắt cũng là không tự giác nhìn chằm chằm hồ ly kia.

Lúc này, hồ ly lại đi đến bên người Âu Dương, ngước đầu, duỗi một chân trước ra nhẹ nhàng cào cào giày Âu Dương.

Âu Dương ngồi xổm xuống xoa đầu nó, hồ ly lại híp mắt như đang cười với hắn.

Lâm Dạ Hỏa chọt chọt Trâu Lương hỏi: "Hồ ly hình như rất thân với huynh đệ của ngươi, biết nhau sao?"

Trâu Lương cũng không hiểu, vừa rồi Triệu Phổ nói với hắn, Tiểu Tứ Tử nói Âu Dương Thiếu Chinh sẽ gặp chuyện đại hung... Có liên quan đến con hồ ly kia sao?

Công Tôn đi lại quan sát Từ Tán Thăng, cảm thấy cảm xúc của ông có chút kích động, sai người dìu ông đi nghỉ ngơi một lát.

Sau đó Công Tôn Triệu Phổ mang theo Trâu Lương Lâm Dạ Hỏa cùng Âu Dương Thiếu Chinh đến Thái Bạch Cư ăn thịt nướng, hồ ly kia vẫn như cũ cố chấp đi cùng Âu Dương.

Triển Chiêu cũng muốn đi, nhưng Từ Tán Thăng kéo hắn cầu hắn hỗ trợ cứu khuê nữ.

Triển Chiêu cũng không ngại, đích thật cũng có một số việc cần hỏi Tần đại tiểu thư một chút, không bằng cưỡi Yêu Yêu đi một chuyến đến Tiên Dương Sơn đi.

Bạch Ngọc Đường vừa nghe đi tìm Minh Tây sư thái đã muốn trốn, nhưng Triển Chiêu nắm lấy tay áo của hắn sống chết không buông, ý là – cùng nhau đi!

Một đám người đi đến cửa, thì gặp Thiên Tôn Ân Hậu cùng Bạch Long Vương đi bộ về.

Triệu Phổ liếc mắt nhìn thấy, nhanh chóng tiến lên thỉnh Ân Hậu đi nói chuyện một chút.

Âu Dương tò mò muốn đi nghe, nhưng bị Trâu Lương kéo đi.

Lâm Dạ Hỏa ôm cánh tay ở một bên nhìn, cảm thấy tên Câm này sao kỳ kỳ quái quái!

Công Tôn hỏi Thiên Tôn Tiểu Tứ Tử đâu.

Thiên Tôn nói hai tiểu hài nhi đang ở trong cung, bị Triệu Trinh giữ lại ăn xong cơm chiều rồi mới để Nam Cung đưa về, tiểu tử Diệp Tri Thu thì đến Thái Học Viện, hình như là muốn tìm Yêu Vương hỏi thăm chuyện gì đó.

Triển Chiêu đột nhiên kéo Bạch Ngọc Đường một cái, bĩu môi với Thiên Tôn.

Ngũ Gia ngầm hiểu.

"Sư phụ, cùng ra ngoài không?" Ngũ Gia hỏi Thiên Tôn.

"Bọn ta muốn dạo chơi ngoại thành." Triển Chiêu cũng nói.

Thiên Tôn có chút ngạc nhiên: "Dạo chơi ngoại thành? Đi nơi nào?"

"Nơi thú vị." Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trăm miệng một lời.

Thiên Tôn có chút cảm thấy hứng thú: "Thú vị gì? Có trò gì mới không?"

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều gật đầu.

Ân Hậu nghe được, liền quay lại nhìn, có chút để ý đến nơi thú vị kia, ngoại tôn chỉ mang Thiên Tôn không mang ông theo.

Nhưng nhìn kỹ, chú ý tới mu bàn tay Triển Chiêu ở sau người, đang xua tay với ông a.

"Lão gia tử." Triệu Phổ thấy Ân Hậu thất thần, vội vàng gọi ông.

"Ân?" Ân Hậu quay đầu lại.

Triệu Phổ thấp giọng nói vài câu với Ân Hậu.

Ân Hậu sờ sờ cằm, gật gật đầu, tỏ vẻ không khó.

Triệu Phổ nói lời cảm tạ với Ân Hậu.

Bên kia, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã thành công thuyết phục được Thiên Tôn cùng với bọn họ "Dạo chơi ngoại thành".

Ngũ Gia huýt sáo, Yêu Yêu liền bay xuống.

Bạch Long Vương tò mò Thiên Tôn đi đâu, nói cũng muốn cùng đi.

Ngũ Gia cùng Triển Chiêu đều gật đầu, ý là - cùng đi, cùng đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top