Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 92 Cầu nguyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 92 Cầu nguyện

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline

Trong hoàng cung, Bàng phi đang ngồi trong viện ngẩn người, canh giờ này, Hoàng thượng còn đang xử lý chính vụ, Hương Hương đang ngủ trưa, nàng không có chuyện gì làm nên ra ngoài phơi nắng.

Hai nha hoàn bên người đang nói những gì nghe được hôm qua, chuyện Kiều Bách Vạn cùng Anh nhi cấu kết hại chết Kiều phu nhân cho nàng nghe.

Chuyện này đã truyền rộng rãi ra ngoài, cả Khai Phong Thành ai cũng đang nghị luận sôi nổi.

Bàng phi nghe xong lắc đầu, cảm thấy Kiều Bách Vạn cùng Anh nhi thật sự rất đáng giận, cũng may đã gặp báo ứng.

"Bàng di di."

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử chạy vào sân.

Bàng phi nhìn thấy hai nhóc liền vui vẻ, để nha hoàn đi lấy trà bánh.

Tiểu Lương Tử đem đàn để lên bàn, nói là bọn nhóc tặng cho Bàng phi.

Bàng phi có chút kinh ngạc.

Tiểu Tứ Tử nói Bách Tể Viên mở hội đàn, đàn này là do nhóc cùng Tiểu Lương Tử vừa liếc mắt đã nhìn trúng.

Bàng phi nhận được đàn thì vô cùng vui vẻ, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử lại kể nàng nghe những cây đàn có hình dáng kì quái khác, làm Bàng phi cười không ngừng.

.........

Ngoài sân, Triệu Trinh vừa xong chính sự đang trở về thăm tức phụ, vừa đi tới cửa, chợt nghe thấy tiếng cười từ bên trong truyền đến.

Nam Cung đi theo phía sau Triệu Trinh, chỉ thấy Triệu Trinh đột nhiên đứng lại, quay người lại trốn sau núi giả ngay cửa, làm hai thủ vệ canh cửa hoảng sợ.

Hai thủ vệ xấu hổ nhìn Nam Cung, ý là —— có cần bẩm báo không?

Triệu Trinh đối với mọi người "Suỵt!" Sau đó nghe cuộc đối thoại sau tường viện.

Nam Cung ra lệnh hai thị vệ lui ra, có chút không biết nói gì nhìn hoàng đế đang dán lên tường nghe lén —— vậy có ổn không?

Triệu Trinh ôm cánh tay dựa vào tường, vừa kiên nhẫn nghe, vừa ngoắc tay với Nam Cung, để hắn cũng trốn đi.

Bàng phi nở nụ cười trong chốc lát, lại khe khẽ thở dài.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đều ngẩng đầu nhìn nàng.

Là một nhóc tri kỷ, Tiểu Tứ Tử đã sớm phát hiện mấy ngày nay tâm tình của Bàng phi hình như không tốt, hoặc là nói như đang có tâm sự gì đó.

"Bàng di di." Tiểu Tứ Tử ngồi xuống cạnh Bàng phi: "Di di có tâm sự gì sao? Nói ta nghe đi? Bọn ta giúp di di đưa ra chủ ý?"

Tiểu Lương Tử gật đầu.

Ngoài cửa viện, Nam Cung nhìn Triệu Trinh.

Triệu Trinh cũng bám tường gật đầu.

Bàng phi xoa đầu hai nhóc, thấp giọng hỏi: "Các ngươi có tin cầu nguyện không?"

Tiểu Tứ tử cùng Tiểu Lương Tử nhìn nhau: "Cầu nguyện?"

Ngoài cửa viện, Triệu Trinh cũng nghiêng đầu —— cầu cái gì nguyện?

Bàng phi kể lại một câu chuyện xưa đã xảy ra với mình cho Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử nghe.

"Ta cùng Hoàng thượng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên." Bàng phi nâng cằm, nhớ lại chuyện cũ: "Mà khi đó Thái hậu rất không thích ta, ta nhớ rõ năm mười tuổi, cùng Hoàng thượng khi đó vẫn là Thái tử trải qua Trung thu cùng nhau, lúc ăn xong bánh trung thu rồi ra cung liền bị Thái hậu ngăn cản. Thái hậu cho ta hai cái tát, cảnh cáo ta nên chết tâm đi, bà ấy tuyệt đối sẽ không cho ta vào cung. Bàng phi vừa nói, vừa chỉ chỉ cây đàn trên bàn kia: "Ta lúc ấy cũng ôm một cây đàn, Thái hậu sai người lấy cây đàn đó đập nát."

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử mở to hai mắt nhìn chằm chằm Bàng phi —— hai tiểu hài nhi vẫn luôn cảm thấy bản thân đã chứng kiến nhiều chuyện, nhưng còn kém xa so với Bàng phi, cảm thấy làm thanh mai trúc mã với Hoàng thượng rất nguy hiểm a?

Ngoài cửa viện, Triệu Trinh cắn tay áo, quay đầu lại nhìn Nam Cung —— có chuyện này sao? Ái phi chịu nhiều ủy khuất như vậy sao?

Nam Cung cũng không biết làm sao, hắn đúng thật là có biết chuyện này.

Bàng phi trước đây thường xuyên vào cung chơi cùng Triệu Trinh, đại nội thị vệ đều là người của Thái hậu, cố ý làm khó dễ, không cho bất luận kẻ nào đi vào, ngay cả nha hoàn cũng không cho mang, cho nên mỗi lần Bàng phi đều chỉ một mình ra vào. Hoàng thượng ban ngày phải lên khóa cùng học tập một đống chuyện lớn, mỗi ngày chỉ có một hai canh giờ ban đêm mới rảnh, hắn thích nhất là vừa ngắm trăng vừa nghe Bàng phi đàn. Vì một hai canh giờ có thể cùng Triệu Trinh bên nhau, Bàng phi còn nhỏ tuổi luôn ôm theo đàn, một mình đi qua con đường tối đen giữa các bức tường trong cung. Triệu Trinh mỗi lần sẽ phái Nam Cung Kỉ lặng lẽ đi theo nàng, nhìn thấy nàng an toàn ra khỏi cung, ngồi trên xe ngựa của Bàng phủ mới trở về.

Bàng phi bị uy hiếp không phải một hai lần, Nam Cung mỗi lần thấy đều lo lắng đề phòng, nhưng lại bất lực, lại càng không dám nói với Triệu Trinh, bởi vì Triệu Trinh càng quan tâm càng để ý, vậy sẽ càng hại chết Bàng phi. Đừng nhìn một đôi thanh mai trúc mã còn nhỏ vô tư, thật ra một đường đến bên nhau rất nguy hiểm, không thể so sánh Bàng phi với những phi tử mà Triệu Trinh gặp được sau này.

"Vậy Thái hậu vì sao không thích người a?" Tiểu Lương Tử không nghĩ ra: "Bàng di di không có khuyết điểm gì nha!"

Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu.

Bàng phi nở nụ cười, nghe rất hưởng thụ.

Thật ra sau khi bị biếm vào Lãnh Cung, Bàng phi có gặp bà vài lần, cũng hỏi qua vấn đề này.

Lưu hậu sở dĩ hận nàng như vậy, đơn giản là vì ánh mắt Triệu Trinh nhìn Bàng phi, làm cho bà nhớ tới ánh mắt của Tiên hoàng khi nhìn Lý phi, cũng chính là đương kim Thái hậu, cũng là mẹ ruột của Hoàng thượng.

"Bàng di di." Tiểu Tứ Tử có chút tò mò: "Chuyện này thì có liên quan gì đến cầu nguyện?"

"Bởi vì chuyện này, ta vẫn luôn không vui vẻ." Bàng phi tiếp tục nói: "Cha ta phỏng chừng cũng biết ta trong cung bị khinh bỉ, nên để nương ta mang ta ra ngoài giải sầu. Có một lần vài vị mẫu thân đến Minh Dương Sơn uống trà với đạo cô, cũng mang ta theo. Dưới chân núi Minh Dương Sơn có một mảnh rừng hoa đào đặc biệt xinh đẹp, ta đi theo mấy đạo cô đến rừng hoa ngắm hoa đào. Lúc ngắm hoa, đụng phải một con hồng hồ ly rất lớn."

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử gần đây đối với hồng hồ ly có chút mẫn cảm, lỗ tai đều dựng thẳng, chăm chú nghe.

Ngoài cửa viện, Triệu Trinh cũng vuốt cằm —— hồ ly?

"Mấy đạo cô* nói với ta, con hồ ly này rất có linh tính." Bàng phi nói: "Các nàng nói với ta, phía sau Minh Dương Sơn, có một sơn cốc rất tối, trong sơn cốc có một miếu sơn thần, trong miếu cung phụng sơn thần, chính là một con hồ ly. Chỉ cần giờ tý trăng tròn đi đến miếu sơn thần, cầu nguyện ba nguyện vọng với hồ ly, nguyện vọng nhất định sẽ được thực hiện."

*nữ đạo sĩ

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử há to miệng —— lợi hại như vậy?

"Bàng di di tin sao?" Tiểu Tứ Tử hỏi.

Bàng phi gật gật đầu.

"Vậy người đến miếu sơn thần?" Tiểu Lương Tử hỏi.

Bàng phi cũng gật gật đầu.

"Một mình người giờ tý đến sơn cốc?" Tiểu Lương Tử có chút không thể tin được: "Mới mười tuổi sao?"

Bàng phi gật đầu: "Ân!"

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đều há to miệng —— thật là lợi hại!

"Bàng di di người không sợ tối sao?" Tiểu Tứ Tử nhớ rõ Bàng phi có chút yếu đuối, sợ tối sợ quỷ.

"Sợ a." Bàng phi vỗ vỗ ngực: "Nhưng có thể nhịn được!"

Ngoài cửa viện, Triệu Trinh tiếp tục cắn tay áo: "Ái phi thật đáng yêu!"

Nam Cung cũng đỡ trán, rất nguy hiểm a, may mắn lúc đó không xảy ra chuyện gì.

"Vậy Bàng di di đi vào miếu sơn thần cầu nguyện sao?" Tiểu Tứ Tử thúc giục Bàng phi tiếp tục nói: "Miếu sơn thần có bộ dáng thế nào a? Trong rừng buổi tối rất dọa người đúng không?"

"Ngày ta nhìn thấy hồ ly, vừa lúc đó cũng là ngày trăng tròn. Vào ban đêm, ta liền lén xuống núi chạy vào rừng, nhưng trong rừng quá tối, không bao lâu sau ta liền lạc đường." Bàng phi nhớ tới mà sợ: "Tuy nói đêm đó ánh trăng rất sáng, nhưng đều bị tán cây che khuất, trong rừng tối đen một mảnh, còn có rất nhiều tiếng kêu kỳ quái của côn trùng hoặc chim, gió thổi qua cùng nguy hiểm ẩn núp trong rừng, vô cùng dọa người."

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đều gật đầu —— rất là dọa người.

"Ngay lúc ta không biết nên làm gì mới tốt, con hồng hồ ly kia lại xuất hiện." Bàng phi nói: "Nó đi đến trước mặt ta, như là muốn dẫn đường cho ta, ta liền đi theo nó."

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử nhịn không được ngầm phun tào —— hồ ly này có chút nhiệt tình, còn biết dẫn đường nữa.

"Ta đi theo hồ ly, thật sự tìm thấy được miếu sơn thần. Miếu thờ rất cũ nát hoang tàn, trong miếu thật sự cung phụng hồ ly. Ta đặt bồ đoàn* trước tượng, bái ba bái, cầu ba nguyện ước." Bàng phi nói: "Bái xong ta liền đi theo con hồ ly kia ra khỏi rừng, hồ ly mang ta ra ngoài xong lại quay về rừng, ta an toàn về núi."

*nệm quỳ

Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử cùng nhau hỏi: "Bàng di di người cầu nguyện ba chuyện gì a?"

"Nguyện thứ nhất, ta hy vọng Hoàng thượng có thể thoát khỏi khống chế của Lưu hậu, thuận lợi đăng cơ, làm một hoàng đế tốt."

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đều gật đầu, tâm nguyện xem như đã được thực hiện.

"Nguyện thứ hai, ta hy vọng cùng Hoàng thượng thành hôn, ân ái đến già, còn hy vọng cuộc đời này có thể là độc sủng*."

*người duy nhất được sủng ái

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử gật đầu tiếp —— cái này cơ bản cũng đã được thực hiện.

"Nguyện thứ ba, ta hy vọng sinh được cho Hoàng thượng một nam một nữ, nữ nhi có đôi, con ta sau này sẽ kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước."

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử trừng mắt nhìn, đều theo bản năng nhìn thoáng qua bụng Bàng phi —— hình như cũng rất có hy vọng.

"Linh nghiệm thật!" Tiểu Lương Tử muốn hỏi Bàng phi xem miếu này ở đâu, để nhóc đến thử xem sao.

Hai tiểu hài nhi còn thảo luận rất sôi nổi, cũng muốn mang Triển đại ca đến cầu nguyện.

Nam Cung cũng thấy miếu thực linh nghiệm, ngẩng đầu nhìn Triệu Trinh, chỉ thấy Hoàng thượng đang bám tường viện lầm bầm lầu bầu.

Nam Cung đi qua nghe cho rõ, Triệu Trinh đang lẩm bẩm câu: "Thật đáng yêu! Ái phi là thiên hạ đệ nhất đáng yêu!"

Nam Cung có chút không biết nói gì, đối với Triệu Trinh "Suỵt" một tiếng

Triệu Trinh nhanh chóng che miệng, tiếp tục nghe.

"Bàng di di, tâm nguyện đều được thực hiện, vậy người sao phải lo lắng nha?" Tiểu Tứ Tử tò mò.

Bàng phi thở dài: "Sau khi cầu nguyện, ngày hôm sau, ta hỏi thăm mấy đạo cô chuyện của miếu sơn thần, kết quả bị một vị đạo cô rất hung dữ nghe được. Đạo cô đó răn dạy mấy đạo cô khác một chút, nói với ta, kia căn bản không phải là miếu sơn thần, mà là miếu sơn quỷ, tuyệt đối không thể bái! Càng không thể cầu nguyện!"

Hai đứa nhỏ đều cả kinh —— Ách!?

"Đã bái rồi thì làm sao a?" Tiểu Lương Tử truy vấn: "Không linh sao?"

Bàng phi lắc đầu: "Đạo cô kia nói, không linh coi như may mắn, nếu thật sự linh, vậy tất cả tâm nguyện sau khi được thực hiện sẽ có đại họa!"

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử tuy rằng còn nhỏ, nhưng cũng hiểu được vì sao Bàng phi lại tâm sự nặng nề.

"Vốn, ta cũng quên luôn chuyện này, tự nói bản thân không cần nghĩ nhiều. Nhưng lúc trước có nghe được sự tình trong nhà của một người trong cung, cái gì mà hồng hồ ly, nên ta có chút bất an." Bàng phi nhíu mày: "Kết quả thật sự mang thai long tử, ta đương nhiên vui vẻ... Nhưng nghĩ đến con hồ ly kia, có khi nào đã thực hiện xong ba ước nguyện của ta nên mới xuất hiện không? Có hải có tai hoạ sẽ giáng xuống hay không?"

Tiểu Tứ Tử nắm lấy ống tay áo của Bàng phi: "Di di không cần lo lắng nha! Bộ dáng của người không có tai hoạ a!"

Bàng phi hơi hơi sửng sốt, hai mắt rốt cục cũng có chút thần thái: "Thật sao? Vậy Hoàng thượng thì sao? Ta chỉ sợ Hoàng thượng sẽ có chuyện không hay..."

"Không có nha!" Tiểu Tứ Tử lắc đầu: "Hoàng thượng là chân mạng thiên tử, không cần lo lắng a!"

Vừa nói, Tiểu Tứ Tử vừa cúi đầu mở ra tiểu hà bao, lấy ra mai rùa. Mai rùa nhỏ này là thứ mà dạo này Tiểu Tứ Tử hay dùng để học bói tướng số lắc đồng tiền.

Đưa mai rùa cho Bàng phi, Tiểu Tứ Tử nói: "Quy quy này là Tiểu Màn Thầu cho ta a, Tiểu Bao Tử vẫn luôn để trong thư phòng dùng làm đồ chặn giấy. Có thể trấn quỷ nha, Tiểu Màn Thầu hay dùng, có thể trừ tà a! Bàng di di nếu sợ, liền mang bên người a."

Bàng phi nhận mai rùa, đôi mắt hồng hồng ôm Tiểu Tứ Tử: "Về sau bảo bối nếu đáng yêu giống nhóc thì tốt rồi..."

Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu lên nháy mắt mấy cái: "Bảo bối thực đáng yêu nga!"

Ngoài cửa viện, Triệu Trinh cọ mặt tường, say mê nói: "Bảo bối thực đáng yêu nga! Giống ái phi sao có thể không đáng yêu!"

Nam Cung vừa gật đầu vừa kéo Triệu Trinh đang cọ tường ra.

Triệu Trinh sửa sang lại vạt áo đi vào viện, gọi "Ái phi".

Nam Cung đứng ngoài cửa viện, đang hồi tưởng chuyện nhiều năm trước Bàng phi đã trải qua... Cảm thấy có nên điều tra cái miếu ở sơn cốc dưới Minh Dương Sơn hay không.

.........

Cùng lúc đó, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mang theo hai người Thiên Tôn cùng Bạch Long Vương không biết tình huống đến gần Minh Dương Sơn.

Minh Dương Sơn là đại danh ở phía Bắc của Khai Phong Thành, trên núi có một tòa đường quy mô lớn của phái Nga Mi, Minh Dương Quan, quán chủ chính là vị Minh Tây sư thái mà Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hễ gặp là đau đầu.

Mà ở phía Nam của Khai Phong Thành, cũng có một ngọn núi, gọi Thanh Dương Sơn, trên núi có một tòa am cho ni cô, Thanh Dương Am, cũng là một môn phái rất lớn.

Minh Tây sư thái lúc còn trẻ sau khi cãi nhau với tướng công của nàng rồi tách ra, vốn muốn đến Thanh Dương Sơn xuống tóc làm ni, kết quả lão thái thái muốn kiếm người hỏi đường cũng không thấy ai, liền hỏi Thiên Tôn... Thiên Tôn mơ hồ liền chỉ đường cho nàng đến Minh Dương Sơn.

Minh Tây sư thái sau khi khó khăn đến được Minh Dương Sơn, kết quả không trở thành ni cô, lại trở thành đạo cô.

Sau sự kiện này, Minh Tây sư thái thấy Thiên Tôn y như gặp đại lão vậy*, Thiên Tôn cũng ngượng ngùng, cảm thấy bản thân đuối lý, cho nên cũng muốn trốn vị sư thái này.

*không chắc lắm 明西师太对天尊意见老大了

Minh Dương Sơn rất cao, đạo quan trên đỉnh núi hàng năm bao phủ trong mây mù, cho nên Minh Dương Quan cũng được gọi là Tiên Dương Cung, rất nhiều người cũng gọi Minh Dương Sơn thành Tiên Dương Sơn.

Tất cả thôn xóm gần Minh Dương Sơn đều là nông hộ trồng trái cây, hàng năm vào mùa xuân trăm hoa nở rộ, rừng hoa đào từng mảng từng mảng lớn, còn có hoa hạnh cùng hoa lê... Phong cảnh cực đẹp, du khách như chức.

Thiên Tôn cùng Bạch Long Vương đều là lộ si, không quen thuộc Trung Nguyên, ngồi trên lưng Yêu Yêu, nhìn rừng hoa phía dưới đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui, còn tưởng rằng hai tiểu hài nhi dẫn bọn hắn đến đây ngắm hoa.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã nhìn thấy Minh Dương Quán trong mây mù xa xa, nhanh chóng vỗ vỗ Yêu Yêu, để nó bay thấp chút.

Trên đường, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường là Triệu Phổ đã nói gì với hắn, còn để Giao Giao ngồi lên vai Âu Dương.

Thiên Tôn nghe được, nói một miệng: "Đại hung a! Hồng Mao kia gặp đại hung!"

Triển Chiêu rất muốn phun tào một câu, Âu Dương Thiếu Chinh mỗi ngày đều muốn "đại hung"*, này không phải là được như ý muốn sao. Nhưng nhìn bọn Triệu Phổ khẩn trương như vậy, phỏng chừng "đại hung" này chính là kiểu "hung" kia.

*giống ngoại công nhà mình, Triển Chiêu cũng nghe nhầm thành "ngực lớn"

Mắt thấy chân núi Minh Dương Sơn phía trước, Triển Chiêu làm mặt quỷ với Bạch Ngọc Đường —— Tiểu Tứ Tử có nói hai ta cũng có đại hung không a?

Ngũ Gia quay đầu lại nhìn nhìn sư phụ nhà mình cùng Bạch Long Vương hưng trí bừng bừng chuẩn bị ngắm hoa, cũng cảm thấy lành ít dữ nhiều.

Yêu Yêu đáp xuống chân núi Minh Dương Sơn, mọi người đi xuống, Thiên Tôn cùng Bạch Long Vương coi trọng một mảnh rừng hoa đào cách đó không xa, muốn chạy vào rừng.

Ngũ Gia túm lại Thiên Tôn, Triển Chiêu túm lại Bạch Long Vương.

"Sư phụ." Ngũ Gia chỉ chỉ Minh Dương Sơn một bên.

Thiên Tôn cũng không nhìn kỹ, chỉ nhìn thấy một con đường lên núi, đỉnh núi mây mù lượn lờ cảm giác như có miếu thờ, liền hỏi: "Bên trên có di tích cổ sao?"

"Ách..."

Ngũ Gia cảm thấy dù sao cũng bị đánh muống trốn cũng không thoát, đơn giản không nhanh không chậm gật đầu.

Triển Chiêu theo bản năng trốn phía sau Bạch Ngọc Đường.

Thiên Tôn cùng Bạch Long Vương vui vẻ chạy lên núi, vừa vặn du khách ngắm hoa dưới chân núi cũng không ít, hai người bọn họ thật đúng là nghĩ đến nơi này là phong cảnh gì đó.

Thấy hai bóng dáng tuyết trắng của hai lão nhân, Triển Chiêu túm túm Bạch Ngọc Đường hỏi: "Làm sao bây giờ?"

Ngũ Gia nghĩ nghĩ: "Nếu không hai ta trốn đi."

Triển Chiêu đỡ trán: "Có lẽ Minh Tây sư thái không có ở nhà đâu."

"Vậy cũng là ông trời có mắt!" Ngũ Gia đột nhiên dấy lên chút hy vọng.

Vừa vặn có hai đạo cô đang muốn lên núi đi ngang qua hai người, còn quay đầu lại nhìn hai người bọn họ.

"Triển thiếu hiệp Bạch thiếu hiệp?" Hai vị đạo cô nhận ra hai người, tò mò hỏi: "Nhị vị sao lại đến đây?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng thấy hai vị đạo cô này rất quen mắt, có thể là đã thấy qua lúc hai người đi chung với Minh Tây sư thái.

"Ách... Minh Tây sư thái ở trên núi sao?" Triển Chiêu thử thăm dò hỏi.

"Ở a! Sư phụ đang ở đại điện tiền sơn, hôm nay là hội cầu phúc, tất cả mọi người sẽ tới tiền điện tham gia nghi thức..."

Đang nói, chợt nghe trên đỉnh núi truyền đến tiếng chuông.

Hai đạo cô nhanh chóng cáo từ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, vội vàng chạy lên núi.

Đồng dạng vội vàng lên núi còn có Thiên Tôn cùng Bạch Long Vương, hai lão nghe thấy tiếng chuông trên đỉnh núi còn tưởng rằng đang tổ chức cái gì, nhanh chóng đi lên xem náo nhiệt.

Triển Chiêu túm tay áo Bạch Ngọc Đường: "Nếu không thì bỏ trốn đi, ta còn trẻ không muốn chết..."

Bạch Ngọc Đường do dự, hỏi Triển Chiêu: "Bạch Long Vương rất thương ngươi, có thể ngăn cản sư phụ đánh hai ta hay không?"

Triển Chiêu nhìn Ngũ Gia: "Thật là, đúng ra nên lừa Yêu Vương đến mới đúng, Bạch Long Vương thì sao a, Thiên Tôn trừng mắt là hắn chạy còn nhanh hơn hai ta."

Ngũ Gia nhức đầu, Triển Chiêu ấn giữa mí mắt: "Có đi chưa!"

Hai người còn đang rối rắm, Yêu Yêu không nhẫn nại, triển khai cánh bay đến bậc thang trước mặt hai người bọn họ, như là muốn dẫn hai người bọn họ bay lên trên.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên nghĩ đến: "Lát nữa hai ta có thể ngồi lên Yêu Yêu chạy trước, trực tiếp bay về Thái Học Viện, tìm Yêu Vương cứu mạng."

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, gật đầu: "Ân! Trước mắt chỉ có duy nhất một đường sống đó thôi!"

Hai người gật đầu, cổ vũ lẫn nhau, cũng thiết kế tốt con đường bỏ chạy, lấy hết can đảm lên núi.


→Chương sau: Chương→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top