Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Yanfei x Faruzan : Cổ tích tình yêu về hoa và thỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

KID AU , MODERN AU

Faruzan : nhỏ
Yanfei : bé
Yelan : chị

WARNING : OOC , có một chút hint Yefei (Yelan x Yanfei)

----------------------------------------------------------------------------

  Ngày còn thơ dại trong mái ấm nhà, từng bước loạng choạng non nót tiến lên phía trước. Lúc bé cất tiếng nói đầu đời, người cười đùa khen ngợi, bé vui lắm luôn.

  Tên bé không đặc biệt nhưng nó lại là thứ ý nghĩa và quan trọng nhất với bé, Yanfei.

  Bé theo chân cha bên đi khắp phương trời, đôi mắt nhỏ tí teo ngước lên nhìn cảnh vật nơi này. Học hỏi điều mới, điều lạ, thích lắm nhe.

  Mẹ dắt bé đến, tận xa đồng bằng, đi qua rừng núi, ngước xuống trần gian vạn ngàn, sống động  mà xa lạ.

  Ngày bé lên ba, dạo chơi bên công viên xanh mát, tiếng cười ngọt ngào vang xa. Nhưng bé sẩy chân mà ngã, nước cứ tuôi từng đợt trên đôi má trắng hồng. Từ bên đó có một cô bé chạy lại gần, mái tóc xanh trời thắt hai bên đung đưa qua lại trông đáng yêu lắm.

  Cô bé đó nhẹ nhàng đỡ bé dậy, buôn những lời hỏi han ấm áp như vỗ về tâm hồn mỏng manh này.

  Bé dụi mắt nhìn bạn ấy, ôi khuôn mặt đó mới xinh làm sao, nó làm nó mê quá mà.

  Bàn tay mũm mĩm nhẹ véo đôi má phúng phính mềm mềm, con ngươi sáng chói dồi hết sự chú ý vô một "tiên linh" xinh đẹp tuyệt trần.

  Bé thắc mắc không biết đôi cánh của "tiên linh" ở đâu, lạ ghê.

  Cô bé kia thấy bé cứ nhìn rồi véo má mình, cũng thấy kì kì kiểu gì nhưng cơn nhói từ hai bên gò má khiến nhỏ chằng kiềm được kêu lên.

  Yanfei nghe tiếng kêu the thé phát ra, cuối cùng bé cũng chịu bỏ tay tha cho " tiên linh" , chìa ra bàn tay nghịch ngợm của mình, giọng nói thơ ngây, trong trẻo lên tiếng.

- Bạn...co the.. lèm bạn mìn hong?

  Yanfei chưa thể nói chuyện luyên loát nhưng bé sẽ cố gắng học để cùng trò chuyện với bạn mình.Bé sẽ cố gắng mà..

  Đối phương mở to mắt to vẻ ngạc nhiên kèm theo sự thích thú, vui vẻ. Hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt tay bé, nở nụ cười rất tươi, nói:

- Có chư, mình zui quá!

  Rồi cả hai đứa trẻ ngồi bệt xuống đất cười toe toét, trông vui chưa kia.

_______________________________________________

  Thấm thoát 4 năm, Yanfei từ một đứa trẻ hồn nhiên trở thành một cô bé giỏi giang có kiến thức khá sâu rộng về ngành luật. Chứ có mấy năm mà bé đã bộc lộ khả năng học hỏi thiên bẩm y như một thiên tài thực thụ.

  Nhưng trái tim trong trắng thuần khiết làm bé vẫn giống một đứa trẻ hay mơ mộng. Tưởng tượng ra những vùng đất thần tiên lạ kì, trong đó bé sẽ là một bông hoa sáng lấp lánh dẫn lối qua muôn ngàn dặm đường. Bên cạnh là chú thỏ con xinh xinh, cuộn tròn người nằm ngủ.

  Đôi tai dài cụp xuống, ôm trọn khuôn mặt nhỏ như nắm tay của người lớn. Làn da xanh màu trời với những phụ kiện trang trí tinh xảo.

  Lúc đó, bông hoa tuyệt đẹp sẽ tỏa ra hương thơm ngào ngạt ru dương chú thỏ như ngày chú đã làm để vun trồng lên sắc đẹp này.

  Bé bỗng sực nhớ ra đứa trẻ năm đó, vội vã rời bàn mà chạy nhanh ra khỏi nhà, bé muốn tìm đứa trẻ đó. Những kí ức rời rạc nhiễu loạn cứ chạy liên hồi trong đầu Yanfei, bé chẳng thế nhớ nỗi khuôn mặt đó, đôi mắt bị cánh hoa Xuyến Chi đã phai màu gần hết.

  Trong sự mơ hồ, chẳng đọng lại chút manh mối gì để cứu rỗi bé.

  Trời nay đầy nắng, những tán mây chầm chậm lướt đi trên bầu trời trong vắt. Đứng trong công viên ngày nào, vị trí mà trực giác thôi thúc bé tìm đến, gợi ra gì đó mà bé không hiểu nổi.

  Bất chợt một bàn tay chạm nhẹ vào đôi lưng này, một bàn tay lạnh lẽo không chút hơi ấm như của đứa trẻ kia.

  Yanfei quay ngoắt lại, đập vào mắt là một cô bạn bé quen biết, Yelan.

  Yelan lớn hơn bé 1 tuổi, tính cách lanh lợi, ranh ma và còn cực kì là ngầu trong mắt bé. Chị cũng là người trưởng thành trước tuổi luôn đưa ra những lời khuyên hữu ích cho bé.

  Thấy sắc mặt khó tỏ của bạn mình, Yelan ôm trầm bé, thủ thỉ lời an ủi xoa diện đi tâm trạng phiền muộn đeo bám cô bé ngoan này.

  Khi Yanfei giữ được chút bình tĩnh, Yelan bắt đầu màn tra khảo như thế bé vừa phạm tội gì lớn lắm vậy.

- Có chuyện gì mà cậu chạy ra đây vậy?

  Trước câu hỏi này, bé có chút ngậm ngừng do dự không muốn trả lời.

  Đôi mắt đảo qua đảo lại liên hồi, rồi lí nhí ra các câu từ cụt ngủn.

- Tóc xanh...... Kẹp tam giác....

  Dù nhỏ đến đâu thì chẳng thể nào thoát nổi đôi tai của chị, nghe những điều mà bạn mình nói ra, chị tỏ vẻ ngỡ ngàng rồi nhanh chóng giữ lại sắc thái ban đầu.

  Bé ngẩng lên nhìn thẳng vào mặt chị, điều gì đấy mách bảo bé rằng Yelan thực sự biết đứa trẻ đó. Yanfei hoảng loạn gặng hỏi chị về chút tung tích bé đang tìm.

  Yelan chỉ đành cố gắng trấn an đi cơn giận của bé, dẫn Yanfei lên căn nhà trên cây mà bé và những người bạn khác gồm cả chị dựng lên.

  Yanfei ngồi thẫn thờ, mắt nhìn ra cửa sổ nghĩ vẩn nghĩ vơ gì đấy. Cuối cùng bé lấy hết can đảm, nói ra những khúc mắc trong lòng.

- Yelan... Tớ sợ lắm... Đứa trẻ tóc xanh đó cứ ám ảnh tớ thôi, tớ.... tớ cảm thấy bản thân cần tìm kiếm nó.....Hic..hic...

  Chẳng kìm nổi giọt nước mắt tràn ly mà tuôn thành hai hàng thác nước đậm đặc, Yelan nhìn mà cũng xót, hiểu được chút điều nhỏ nhặt trong lời nói mơ hồ của bé.

  Chị hít một hơi thật sâu, bắt đầu tường thuật lại những sự kiện cho Yanfei.

- Thật ra đứa trẻ tên là Faruzan, một người bạn cậu đã từng quen, cũng là người chung tay xây lên căn nhà này. Do căn bệnh HMD* mà cậu mắc phải, chúng tớ đã cố gắng khôi phục lại trí nhớ của cậu nhưng chỉ có mỗi Faruzan là không thành nên tụi tớ thống nhất là sẽ để cậu quên đi cậu ấy.Và... chính cậu ấy cũng chấp nhận để cậu lãng quên bản thân cậu ấy.

  Càng nghe bé càng ngỡ ngàng, không tin vào những gì mình nghe được. Bé là một đứa trẻ ngoan không bỏ rơi bạn bè nhưng tại sao chỉ có mỗi Faruzan là ngoại lệ cơ chứ!

- Cậu ấy.....

- Faruzan làm sao cơ?...

  Thấy Yelan chuẩn bị nói tiếp nhưng hẵn còn do dự, bé tò mò mà dí sát vào chị hỏi. Sự mong chờ mạnh mẽ khiến chị đành chịu thua mà nói ra sự thực.

- Cậu ấy mất rồi........

  Như một tiếng sét ngang tai, Yanfei liên tục hỏi để xác minh sự thật nhưng nước mắt thì cứ rơi thành dòng. Sự tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt non nớt của bé.

  Biết trước được điều gì, chị nhẹ nhàng ôm Yanfei vào lòng, vuốt ve tấm lưng mà vỗ về.

  Thấy bản thân cũng chẳng nhịn được bao lâu, bé òa khóc thật lớn, âm điệu chua chát vang vọng bốn bức tường gỗ. Chị nghe mà sót không tưởng, cũng chỉ muốn òa lên nũng nịu đòi người dỗ.

_______________________________________________

  1 tháng kể từ khi Yelan kể ra sự thật cho bé, Yanfei ngày nào cũng núp trong phòng hết đọc sách rồi lại nằm dài ra giường mà khóc thầm.

  Ba mẹ rất lo lắng cho bé, đến cả Yelan cũng không ngừng tự trách bản thân đã làm một điều ngu ngốc khi mà nói ra sự thật.

  Những quyết không cho Yanfei bé nhỏ phải chịu cảnh cô đơn như thế, Yelan cùng ba mẹ của bé lập một kế hoạch để tóm gọn bé khỏi chiếc lòng sắt.

  Như sự kì vọng tuyệt vời, bé cuối cùng cũng chịu bước ra ngoài, đôi mắt thâm quầng đỏ hoe vì mất ngủ, cơ thể hơi xanh xao cho thấy bé gần như đã bỏ ăn rất nhiều. Mẹ bé mới bắt đầu mở lời, phá tan bầu không khí ngột ngạt khó thở.

- Bé Yan à, hay hôm nay cả nhà mình đi dự tiệc đi nhỉ? Ở đó có một bà tiên rất tốt bụng có thể giúp chúng ta đó, và tất nhiên là chị Yelan sẽ đi cùng để làm phép gọi bà tiên ra cơ đấy.

  Nghe được lời mẹ, bé dăm dẵm tin theo mà chạy vào phòng sửa soạn một bộ đồ thật đẹp để gặp gỡ bà tiên.

  Bên ngoài cả ba người được dịp thở phào nhẹ nhõm, coi như bé thật sự còn ngây thơ chứ họ nghĩ Yanfei sẽ cho câu nói này là nhảm nhí mất.

  Bọn họ ai nấy đều về phòng thay đồ, chải chuốt cho bản thân.

  Được tầm 30 phút sau, cả 4 người lên xe và phóng ngay đến địa điểm dự tiệc. Đó là một nơi cực kỳ lộng lẫy với hàng ngàn cây cỏ hoa lá bao bọc, chiếc đài phun nước to chà bá đặt ở giữa sân làm trung tâm.

  Tất nhiên đây đều là trong kế hoạch mà họ sắp đặt cách đây khoảng hơn tuần.

  Bé vội nhảy xuống xe khi cập bến đỗ, chạy lung tung khắp sân vườn, khuôn mặt trở nên tươi vui, hào hứng.

  Yelan thì cố gắng đuổi theo để trông chừng bé, chị cảm thấy hơi bất lực do tính nghịch ngợm của cô bạn mình.

  Sau một hồi, cả 4 bước vào tòa sảnh chính của căn biệt thự này, đâu đâu cũng là người với người. Những chiếc đầm sặc sỡ lấp lính đi cùng các bộ vest sang trọng lịch thiệp, chúng cùng nhau nhảy múa dưới ánh đèn lung linh trong tiếng hò reo cổ vũ.

  Mắt bé sáng rực lên, thích thú với các trò vui của người lớn, nhưng không được lâu thì ánh mắt ấy để đổi chiều sang một đứa trẻ ẩn mình trong đám đông.

  Trông rất quen thuộc, quen thuộc đến xúc động. Đứa trẻ ấy vội chạy đi nơi khác, bé giật mình mà cũng đuổi theo hướng đó.

  Được một hồi thì bé tận mắt chứng kiến được khuôn mặt đó....Cái gì?

  Khuôn mặt và mái tóc đó.... Như trong giấc mơ vậy...

- Faruzan...

  Bé thều thào gọi tên của nhỏ nhưng đứa trẻ kia có vẻ biết đến nó. Đôi mắt nhỏ hướng thẳng vào Yanfei như cho bé thấy được thứ bị che khuất trong mơ đang hiện hữu ngay đây.

- Lâu không gặp, bạn Yanfei.

  Bé nhảy bổ vào ôm chặt nhỏ, vui sướng đến phát khóc. Faruzan chỉ nhẹ cười cố gắng thoát khỏi vòng tay bé do bị ôm chặt quá.

- Tại sao cậu lại lừa tớ chứ....hic..hic... Mũi cậu sẽ bị..hic..hic.. dài ra đó... hic..

- Hả?! Tớ không muốn mũi dài đâu! Oeoeoe...

  Cảnh tượng trong cưng chưa kìa, hai đứa nhóc này thật là..

  Yelan lại gần hai đứa bạn mình, nói một câu ra vẻ giận dỗi.

- Sao mấy cậu dám bỏ tớ chứ, Hứ.

  Cả hai ngừng khóc mà quay mặt về phía chủ nhân giọng nói, sắc mặt mè nheo ăn vạ chị.

  Bất chợt Faruzan lên tiếng hỏi Yanfei.

- Cậu có yêu tớ không?

- Yêu là sao cơ?

- Tớ không biết nữa.

  Yelan nghe lỏm được nội dung cuộc trò chuyện mà nhanh nhảu đáp hộ mấy đứa bạn.

- Yêu có nghĩa là coi trọng một người bạn thân của  mình hơn những bạn thân khác á. Tớ thấy mẹ mình nói là khi yêu ai thì nên cưới người đó đấy. Hay mấy cậu thử đi.

  Nghe theo lời chị nói, hai đứa hiểu đôi ba phần về định nghĩa từ 'yêu' . Nhỏ nắm tay Yanfei hỏi:

- Thế cậu cưới tớ chứ?

  Bé bày ra vẻ vui vẻ mà gật đầu đồng ý ngay, trong lòng tự dưng gào thét lên niềm vui này làm bé bật cười.

  Hai đứa trẻ kia cũng hùa nhau cười theo.

  Từ đằng xa, những bậc phụ huynh cao cả của bọn nhóc thì thầm chúc mừng cho cặp đôi mới nở đồng thời khen ngợi Yelan vì đã giúp chúng.

----------------------------------------------------------------------------

| Giải thích |

HMD - Happy Memory Declines (một loại bệnh giả tưởng được tạo bởi mình) : Hay gọi là trí nhớ hạnh phúc suy giảm. Đây là một loại bệnh thường xảy ở những đứa trẻ tầm 2 - 9 tuổi, căn bệnh làm cho những khoảnh khắc hạnh phúc,vui vẻ biến mất hoặc suy giảm trầm trọng. Để lấy lại những kí ức đó thì khá dễ, chỉ đưa những món đồ hay vài từ khóa gợi sự liên tưởng là được. Nhưng nhiều trường hợp hi hữu là gì cố gắng gợi nhắc thế nào thì người bệnh vẫn không nhớ.Thay vào đó chúng sẽ nhớ đến khoảnh khắc có những thứ đồ hay người trong kí ức buồn, đau thương. Hiện chưa rõ nguyên nhân gây bệnh.







                                                                       1.7.2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top