Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

white.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

những ngày đông tuyết rơi dày đặc, biến thế gian thành một mảng trắng xóa. người ta nếu không phải có nhu cầu cần thiết thì hầu hết đều cửa chốt then cài, không thấy ai dám ló mặt ra đường giữa cái giá rét cắt da cắt thịt này.

cậu cũng ngồi trong căn nhà nhỏ của mình, đôi con mắt ngô nghê nhìn ra bên ngoài trời đang nổi trận bão tuyết, tiếng gió gào rú làm những cành cây khô ngả nghiêng chừng như sắp gãy. gió gào vì tức giận, bụng gào vì đói khát. đã nhiều ngày liên tiếp cậu chưa có gì bỏ bụng, và dân làng thì chẳng cho cậu một hạt cơm hay hạt bắp nào cả.

đơn giản vì họ bị dọa sợ và bắt đầu chuyển sang chán ghét bộ dạng lôi thôi lếch thếch của cậu. quần áo rách rưới; mái đầu rối bung, dính bết và đầy gàu; người chằng chịt vết đâm, vết cắt, vết cứa lúc nào cũng rươm rướm máu; sau tất cả thì cái người ta để ý nhất là gông xiềng trên tay và chân cậu. ai nhìn vào cũng biết ngay cậu là nô lệ của một tên nhà giàu tiêu tiền như nước, lắm khi còn là con thú của ngài ma thần nào đó cũng nên.

rồi người ta xua đuổi cậu trong khi chẳng mủi lòng thương mà cho cậu nổi lấy một giọt nước hay cơm thừa canh cạn bỏ bụng. trong mắt họ, cậu chỉ là một tên nô lệ không xứng đáng được hưởng cuộc sống bình thường, không hơn không kém.

nếu đói thì đào tuyết lên mà ăn, có người nào đó đã nói với cậu như vậy.

cậu nhìn đống tuyết dưới đất, khẽ nuốt một ngụm nước bọt. đôi tay trần sưng tấy lên vì lạnh cắm sâu xuống nền tuyết, xúc lên một đống tuyết đầy ụ, trắng tinh. cậu không chần chừ mà tống thẳng chúng vào cái miệng đắng ngắt, khô khốc của mình, nghiễm nhiên coi tuyết như một món ngon mà ngấu nghiến nhai rồi nuốt.

tuyết lạnh tan ra trong miệng, chảy xuống dạ dày cậu nô lệ tội nghiệp. bên trong cậu như muốn hóa đá, cơn lạnh bắt đầu lan ra khắp cơ thể. lạnh, nhưng nó ngọt đến lạ. thật kỳ diệu khi tuyết cũng có thể khiến cậu no căng bụng, và cậu cảm thấy tiếc nuối khi chỉ mùa đông mới có tuyết.

ít ra thì cậu cũng không lo bị chết đói trong mùa đông nữa. trừ phi năm đó bỗng trở trời, không thấy hạt tuyết nào rơi.

cậu của những tháng năm ấy vẫn giữ được trọn vẹn nét hồn nhiên cùng bao nhiêu nhân hậu trong con tim bé nhỏ, cặp mắt vàng kim trong vắt, lấp lánh những bụi sao rơi nhìn thế gian bằng tất thảy sự ngô nghê của trẻ thơ.

nhưng dường như đôi mắt đẹp đẽ ấy cùng nét dịu dàng của cậu đang bị chà đạp bởi những điều xấu xí, vặn vẹo nhất trần đời.

lần đầu tiên và cho đến mãi về sau, alatus vẫn ôm lấy ý nghĩ rằng tuyết có thể ăn được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top