Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[2] Vị của tình yêu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiên Nhân có bạn.


 Hắn có bạn, người bạn rượu cùng hắn mỗi đêm. 

 Hắn nghe, nghe người bạn ấy kể về người cậu thương.

 Hắn ngậm ngùi an ủi, vỗ về em.

 Nhưng em lại chẳng hay về sự hiện diện của hắn.


 Em tựa đầu vào vai hắn, không thôi những lời khiển trách nam nhân lạ mặt vô tình.

 ...


====================

 Xiao là một tiên nhân bí ẩn, không phải kẻ may mắn nào cũng được tận mắt nhìn thấy hắn. 

 Nhưng em vô tình là người đặc biệt của hắn.


 Tiên Nhân dịu dàng rót cho cậu bạn của mình tách trà nhỏ.

"Thật sự làm phiền anh rồi." -Aether chỉ cười trừ, bản thân em biết rõ địa vị của mình tại đây.

 Tiên Nhân kiệm lời, mặc dù hắn có chút khó chịu và không hài lòng với thái độ khách sáo của em nhưng lại không mở nửa lời.

 Chỉ có 2 người trong căn hộ chật hẹp này. Bầu không khí trở nên gượng gạo vô cùng. Căn hộ cổ kính và ngột ngạt. Tiên Nhân tinh ý nhận ra, hắn đề nghị cùng em đi dạo.


 Không khí ở Liyue thật thoáng đãng và trong lành, nó làm em nhớ đến người em thương. 

 Một hình bóng em không thể quên, một người đã làm em vứt bỏ đi tính kiêu ngạo mà em tự đắp lên tấm áo em gọi là 'cái tôi'.


 Tiếng bước chân bên cạnh bỗng khựng lại.

 Trong thoáng chốc cô độc, em đã buột miệng "Nếu ngày đó tôi không tìm đến anh, có lẽ bây giờ anh vẫn còn...."

 Hắn nghe rõ tiếng nỉ non đầy đau đớn của em...



 Em biết rõ thân phận của mình tại chốn Liyue, thì hắn cũng biết rõ địa vị của mình trong tim em.

 Hắn biết, nhưng hắn lại cứ đâm đầu mà đi.



___________________________

 Đêm hôm đó, kẻ lạ mặt lại tìm đến em.

 Vẫn luôn là như thế, dưới ánh trăng trắng đục huyền ảo, trên mảnh đất người em thương đến rồi lại đi, một mình em bầu bạn với rượu.

 Chỉ có hắn đến cùng em mỗi đêm, hắn đội lên một tấm vải dày không thể nhìn thấu.

 Em cũng không còn cam tâm đó là ai, vì em đã chịu đau khổ uất ức đủ rồi.


 Em biết chứ, em biết dù có buông tha cho bản thân đến đâu thì cuối cùng vẫn luôn mang trong tim tình yêu không thể phai nhòa.


Em ghét buổi đêm lắm. Em ghét phải tự chuốc say bản thân, phải tự dằn vặt chính mình vì để lỡ người em thương.

 Em đâu biết, hắn cũng ghét buổi đêm.



 Hắn vừa ghét lại vừa yêu... giống như em vậy.



 Hắn yêu khoảng thời gian ở bên cạnh em, yêu những lần em tựa đầu vào vai hắn.

 Nhưng hắn lại ghét, ghét cái tên của người nam nhân em cứ lải nhải bên tai.




 Đêm xuống, là khoảng thời gian thế giới đã làm chết đi hai người anh hùng.


 Một kẻ là Hoàng Tử Vực Sâu đầy kiêu hãnh.

 Một kẻ là Tiên Nhân xứ Liyue cao thượng.




 Nếu tình yêu là một món gia vị, nó sẽ là thứ gia vị ngọt nhất.

 Nếu tình yêu là một món gia vị, nó sẽ là thứ gia vị đắng nhất.

 Nếu tình yêu là một món gia vị, nó sẽ là thứ gia vị chua nhất.

 Nếu tình yêu là một món gia vị, nó sẽ là thứ gia vị cay nhất...




 Nếu tình yêu là vật phẩm do vị thần tình yêu ban tặng, thì em sẽ là thần tình yêu, còn hắn  là kẻ tự đâm cho mình mũi tên tình yêu em trao.

 Mũi tên ấy không làm hắn chảy máu, nhưng lại làm con tim hắn mòn đi theo tháng ngày.


.

.

.

.

.



 Nếu tình yêu là điều cao cả mà người người truyền tai, thì em và hắn sẽ chết chìm trong thế gian tàn nhẫn không nơi trú...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top