Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

爱.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bài hát đính ở trên hoàn toàn không liên quan đến fic, chỉ là mình nghe Boy with a star của Hyuk khi đang viết mà thôi. (Thề là bài này hay vl!)

--

Cảnh đêm Bắc Kinh lặng lẽ in xuống mặt hồ trong vắt, Tiêu Đức Tuấn chọt nhẹ một ngón tay xuống mặt nước lạnh ngắt, từ ngón tay thon dài một làn sóng nhè nhẹ đập vào nhau, Bắc Kinh đêm nay nhạt nhòa.

Tiêu Đức Tuấn khẽ mỉm cười khi một vòng tay quấn quanh đôi vai hao gầy, ấm áp nhưng an toàn. Gã nắm lấy ngón tay nho nhỏ hồng hào và hôn nhẹ vào đó.

"Chưa ngủ sao em?"

Tiếng cười khúc khích của em vang lên be bé, đến giờ đây, gã mới chợt nhận ra thanh âm em dễ nghe đến nhường nào. Làn hơi ấm của người thanh niên gã gọi là em phả nhè nhẹ vào ót đến nhột nhạt.

"Ngủ không được..."

"...", gã im lặng, Tiêu Đức Tuấn cứ im lặng.

Phải đánh đổi điều gì để cho em ở cạnh gã lâu hơn nữa?

"Vào ngủ cùng em. Được chứ?"

"Ừ..."

Gã nghe được ngọn tre xanh đung đưa bên kia mặt hồ, xì xào cười đùa những tiếng sao mà hắn ta vô dụng thế? Có mỗi người yêu giữ cũng chẳng được...

--

Tiêu Đức Tuấn cùng Lưu Dương Dương nằm trên chiếc đệm cũ, đôi tay gã thô ráp xoa xoa trên tấm lưng em gầy yếu. Mũi gã áp nhẹ lên mái tóc nâu mềm, hương em vẫn luôn cho gã cảm giác an ủi thế này. Lưu Dương Dương nằm đối mặt với lồng ngực ấm áp của gã, chậm rãi tựa vào em nhắm mắt, thủ thỉ.

"Anh sẽ nhớ em chứ?"

"Sẽ," gã nhẹ đáp rồi lại chợt cảm thấy nói một câu cụt lủn như vậy có phải quá vô tâm hay chăng? Gã nói thêm, "tôi sẽ nhớ em."

Có thể Tiêu Đức Tuấn không thấy nhưng gã biết em đang mỉm cười.

Có gì lại làm em mỉm cười trước những cử chỉ lạnh nhạt mà gã trao cho?

Điều gì lại khiến em, người thiếu niên ấm áp nhất mà gã biết, yêu thương gã?

Em cười khúc khích, giọng em trong trẻo, thuần khiến và ngọt ngào của thiếu niên tuổi đôi mươi. Em nép sát hơn vào người gã, có lẽ ban đêm trời trở lạnh nên Dương Dương chỉ muốn tìm một hơi ấm để dựa vào, và đó là gã.

"Em phải đi. Rất lâu."

Nghe sao chăng trong thanh âm nhỏ nhẹ cắt xuyên qua màn đêm tĩnh lặng, giọng em như vụn vỡ.

Tiêu Đức Tuấn vô thức siết chân thân em nhỏ bé vào người.

"Chỉ mong đến lúc đó-"

"Tôi vẫn chỉ trao tấm chân tình này cho riêng mình em," và mong em cũng thế.

Tiêu Đức Tuấn thấy vai em run lên nhè nhẹ, gã đưa bàn tay đang xoa lưng em lên má của em, Dương Dương cầm lấy bàn tay gã áp lên đôi mắt em run rẩy. Bàn tay lạnh ngắt đặt lên đôi mắt xinh đẹp, làn mi mỏng lướt qua bàn tay gã ngứa ngáy, bứt rứt.

Tiêu Đức Tuấn cảm nhận dòng nước mắt ấm nóng chảy trên lòng bàn tay, yếu đuối và mong manh của em. Chỉ mình gã được thấy và cảm nhận.

"Tôi sẽ chờ. Chờ em," gã hôn nhẹ lên bờ môi mềm mại. Một chút cảm giác xao xuyến, an ủi khẽ nảy nở trong lòng em. Nhẹ nhõm.

Yêu thương của Tiêu Đức Tuấn chỉ dành cho Lưu Dương Dương.

Gã lật người em lại, thân gã nằm trên mình em, mặt đối mặt. Gã kề sát môi mình vào môi em, Dương Dương mỉm cười nhắm mắt lại, để gã dẫn dắt nhịp điệu đêm nay.

--

Tiêu Đức Tuấn lướt chậm đôi tay qua từng tấc da thịt trên cơ thể Dương Dương, nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến em bứt rứt không thôi. Gã kề môi vào cổ em, cắn nhẹ vào làn da mềm mại để lại những đoá hồng hoa đỏ, tím quyến rũ và ngọt ngào trên đó. Gã im lặng lắng nghe những thanh âm nức nở, thở dốc từ đôi môi em, dụ hoặc đến mất luôn cả lí trí. Cảm nhận cơ thể em oằn mình đón nhận những khoái cảm gã tạo ra, thật không thể tin nổi một tạo vật đẹp đẽ mà Thượng Đế tạo ra là em, lại đang nằm trong vòng tay gã mà khóc lóc, rên rỉ. Tiêu Đức Tuấn chạm nhẹ lên đôi môi em đang cắn chặt lại đến đỏ ửng. Lưu Dương Dương vòng tay quanh cổ gã kéo gã sát lại mình và mạnh mẽ hôn gã. Môi lưỡi quấn quýt, lại là một vũ điệu dưới ánh trăng đêm Bắc Kinh tuyệt đẹp.

"Anh à..." Em thở hắt ra, vòng eo nhỏ run rẩy khi cảm nhận cơ thể gã từ từ ấn vào bên trong em.

"Đau sao?" Gã thì thầm vài vành tai đỏ ửng của em, cả cơ thể em nhễ nhại mồ hôi lại run lên, "nói tôi biết nếu em cảm thấy không chịu được."

"Không! Không đau!", Dương Dương nức nở, cánh tay vòng quanh cổ gã lại càng siết chặt hơn.

Nói dối.

--
Tbc-

Abigail.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top