Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11

Lâm Vũ Chi đem Đường Hành Thiên một chân đạp về thang máy, không tim không phổi phất phất tay chào.

Hiểu rõ tình huống của Miêu Bân chỉ một số lãnh đạo các bộ phận, một vài bạn cùng phòng của hắn cộng thêm Đường Hành Thiên, các bạn học tận mắt chứng kiến ngày hôm đó đều nghĩ Miêu Bân nổi tâm đố kỵ nên mới cuồng loạn như chó điên như vậy.

Trên thực tế, Miêu Bân sau khi được tiêm thuốc an thần đã khôi phục thanh tỉnh, đối với chuyện ở kỹ túc xá không có chút nào ấn tượng, mọi người cũng không nói thêm, mà để hắn kiểm tra lại sinh lý cùng tâm lý.

Kết quả kiểm tra tâm lý không nằm ngoài dự liệu của mọi người, BPRS (THANG ĐÁNH GIÁ TÂM THẦN NGẮN Brief Psychiatric Rating Scale (BPRS) cho điểm vượt qua tiêu chuẩn bình thường .

Vì chẩn đoán chính xác, Miêu Bân còn làm kiểm tra điện não đồ và chụp ảnh chức năng não. Hai hạng kết quả cuối cùng đều biểu hiện dị thường, thực tế gia đình Miêu Bân cũng đã có tiểu sử tâm thần.

Miêu Bân cũng không biết mình làm sao, ở phòng khám hắn kể lại, ba tháng trước hắn liền ngẫu nhiên có thể nghe thấy có người ở bên tai mình nói chuyện, nghe thấy phụ mẫu ở bên tai mưu đồ bí mật muốn giết mình, hắn chỉ cho là hắn không nghỉ ngơi tốt.

Khoảng thời gian này trong trường đại học, hắn không trúng tuyển vào hội sinh viên là một chuyện, Miêu Bân cùng Lâm Vũ Chi thực tế không sai biệt lắm, cũng là trên nửa đường hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng hắn cùng Lâm Vũ Chi không giống chính là, Lâm Vũ Chi là người có điểm số cao, còn hắn thì khó khăn lắm mới vào được S đại.

Triệu Lương đem sự thật đó chỉ ra giữa ánh sáng, Miêu Bân liền cảm thấy mình lạc lõng, không thuộc về trường đại học, không chỉ có như thế, hắn phát hiện hắn căn bản nghe không hiểu chương trình học, rõ ràng từng chữ đều biết, nhưng tổ hợp lên tiến vào trong đầu, liền rối thành một đoàn, thậm chí vào lúc ban đêm, hắn quên hết những gì đã học vào ban ngày. Miêu Bân biết đây là không bình thường, nhưng hắn không dám nói.

Hiện tại tình thế chuyển biến xấu, hắn trừ trầm mặc, chính là trầm mặc.

Lưu Tiểu Thiên người khổ sở nhất trong phòng, từ lúc khai giảng đến nay, trong ba người bạn cùng phòng, người cậu gần gũi nhất là Miêu Bân. Nguyên nhân chính là bởi vì đối phương so với Triệu Lương cùng Lâm Vũ Chi cảm giác bình dị gần gũi hơn.

Lưu Tiểu Thiên cũng không phải là cảm thấy Triệu Lương cùng Lâm Vũ Chi cao cao tại thượng, mà là những lời của bọn họ đôi khi cậu không thể tiếp lời, cũng nghe không hiểu, đứng chung một chỗ, đều cảm thấy tự ti.

Cho nên khi Triệu Lương phàn nàn về Miêu Bân, ngoại trừ Lâm Vũ Chi thỉnh thoảng đáp lại một hai câu, Lưu Tiểu Thiên hầu như không nói gì.

Học viện cuối cùng đưa ra quyết định cho Miêu Bân tạm thời nghỉ học, trường học vẫn như cũ giữ lại học bạ và hồ sơ. Theo lý trí, Lưu Tiểu Thiên biết trường học làm đúng, theo tình cảm, Lưu Tiểu Thiến cũng mong Miêu Bân có thể tiếp tục đi học, cậu thấy vừa chữa bệnh vừa đi tới trường học hoàn toàn có thể.

Nhưng bởi vì lần này Miêu Bân hại người, lần này là do có quá nhiều người ngăn cản Miêu Bân, lần sau nếu là một mình Lâm Vũ Chi, hoặc là người khác, sẽ không ai dám mạo hiểm lớn như vậy, còn hắn. sẽ không thể đảm nhận được. Hãy chịu trách nhiệm này.

Triệu Lương hai con chân đặt trên bàn, ngửa đầu ra thành ghế, cảm khái nói, "Thật đúng là đoán không ra, quá đáng sợ, quá đáng sợ."

Lâm Vũ Chi ngồi trên bàn vẽ giải phẫu trái tim, cũng không biết có nghe thấy hay không, Triệu Lương liền xem như y đang nghe, nói trong chốc lát, Lâm Vũ Chi một mực không thế nào nói tiếp, cậu cảm thấy nhàm chán, dịch ghế sang chỗ y " Cậu cũng vẽ giúp tôi một tấm đi"

Triệu Lương nói xong lời này, Lâm Vũ Chi cuối cùng cũng quay sang nhìn cậu..

Lâm Vũ Chi vẫy tờ giấy, nhíu mày, "Cậu có biết chỉ những thứ này, tôi đã vẽ mất hai giờ."

Triệu Lương người cẩu thả tay cẩu thả, giáo viên yêu cầu quá cao, để cậu vẽ kết cấu xương còn được, nhưng để vẽ mạch máu các thứ, cậu thật sống không nổi.

Cậu uể oải như người không xương, quay đầu dò xét bạn cùng phòng của mình, nói thật ra, Lâm Vũ Chi cho cậu ấn tượng đầu tiên chính là một người không dễ tiếp xúc.

Y thật sự là một nam sinh xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp lại quá sắc bén, bất kỳ người nào đứng tại bên cạnh y, đều sẽ lập tức ảm đạm phai mờ, khi bắt đầu, Triệu Lương cùng Lâm Vũ Chi nói chuyện đều cảm thấy khẩn trương, sợ đối phương cảm thấy cậu xấu không cùng cậu chơi, nếu để các bạn cấp ba cậu biết, có lẽ cằm tất cả đều sẽ rơi trên đất, phải biết rằng thời cấp ba Triệu Lương cậu cũng chính là một nhành hoa của lớp.

Về sau tiếp xúc, Triệu Lương mới phát hiện Lâm Vũ Chi cái này người, đơn thuần quá mức, chính là chưa quá thân thuộc, chơi quen với nhau liền đặc biệt cởi mở.

Nếu như có thể giúp cậu vẽ một tấm giải phẫu tim mạch, Triệu Lương không ngại lại khen Lâm Vũ Chi.

Lâm Vũ Chi nói không giúp đỡ thì thật sự không giúp đỡ, chẳng qua ra ngoài lúc ăn cơm, y mời Triệu Lương một cốc trà sữa, Triệu Lương cắn ống hút " Tôi mua cho cậu một trong cốc luôn, cậu vẽ giúp tôi đi"

Đáp lại Triệu Lương chính là thanh âm đóng cửa, Triệu Lương dừng một chút, nhìn về phía cửa, lại nhìn về phía giường của Lưu Tiểu Thiên, lén lút với tay lấy bản vẽ của Lâm Vũ Chi.

"Triệu Lương, Lâm Vũ Chi bảo cậu tự vẽ mà." Lưu Tiểu Thiên thanh âm sâu kín từ đỉnh đầu truyền đến, Triệu Lương vừa nhấc mắt, đã nhìn thấy Lưu Tiểu Thiên cặp mắt kia nhìn cậu chằm chằm, nhìn đến gắt gao.

Triệu Lương, ". . ."

Làm sao người người đều hướng về Lâm Vũ Chi, mị lực của Triệu Lương cậu chẳng lẽ mất hết tác dụng rồi? ( bé ơi :)) mị lực dùng sai người )

Năm giờ rưỡi chiều, đúng là thời điểm ăn cơm, Lâm Vũ Chi cầm phiếu ăn đi xuống canteen, bỗng bị một người nhanh tay túm lại.

"Chờ em lâu quá, chân tôi ngồi xổm tới tê dại rồi." Đường Hành Thiên một tay bắt lấy Lâm Vũ Chi, một tay vịn cầu thang đứng lên, mặt mũi nhăn nhó rất khó chịu.

Lâm Vũ Chi, "Anh ngồi xổm ở nơi này làm cái gì?"

Đường Hành Thiên cười một tiếng, "Trên sách nói, ôm cây đợi thỏ, tôi muốn xem có bắt được con thỏ nào không"

". . ."

Rất hiển nhiên, Lâm Vũ Chi chính là con thỏ kia.

"Ăn cơm chưa? Tôi dẫn em đi ăn cơm." Đường Hành Thiên nói.

Lâm Vũ Chi cự tuyệt nói, " Tôi định đi nhà ăn ăn cơm, anh tự kiếm chỗ ăn cho mình đi."

Ở ký túc xá, Lâm Vũ Chi ăn mặc rất tùy tiện, áo len quần dài cộng dép lê, ánh mắt Đường Hành Thiên rơi xuống đầu mấy ngón chân, nghĩ thầm nhóc này làm sao nhập gia tùy tục nhanh như thế, vừa qua thời điểm khai giảng không lâu, trước đó chưa từng thấy y xỏ dép lê, năng lực thích ứng còn rất mạnh.

Đường Hành Thiên tại thời điểm Lâm Vũ Chi không chú ý liền lấy đi phiếu ăn của y, sau đó liền kéo Lâm Vũ Chi đi

"Nhà ăn có cái gì tốt ăn, ca dẫn em đi ăn đồ ăn ngon."

Bị Đường Hành Thiên như thế kéo đi, quá làm người khác chú ý, hai người đều thân cao chân dài, cho dù không để lộ gương mặt cũng rất thu hút ánh nhìn, lại cộng thêm gương mặt xinh đẹp và khí suất của Lâm Vũ Chi.

Đường Hành Thiên thấy mọi người không ngừng quay sang nhìn hai người bọn hắn , trong đó phần lớn người quay đầu nhìn đều là Lâm Vũ Chi, Đường Hành Thiên âm thầm nghiến răng, Lâm Vũ Chi tuổi còn nhỏ,ở trường học lộ mặt không nhiều, bây giờ đi giữa nhiều người, tự nhiên sẽ khiến mọi người chú ý tới.

Lâm Vũ Chi gỡ tay Đường Hành Thiên ra, " Đừng có lôi lôi kéo kéo tôi."

Đường Hành Thiên cũng thuận thế buông ra đối phương, sau đó liền đối diện với một lão đầu.

Đường Hành Thiên, ". . ."

Vương Giác Lệ, ". . ."

Giây thứ nhất trông thấy, Đường Hành Thiên phản ứng đầu tiên là chạy, nhưng Lâm Vũ Chi không biết a, Lâm Vũ Chi còn ngoan ngoãn chào lão sư, Đường Hành Thiên không thể đem Lâm Vũ Chi nhét vào túi, chỉ cảm thấy trước mắt đen kịt một màu.

Vương Giác Lệ sờ cái đầu chỉ còn vài cọng tóc, đối Đường Hành Thiên nói, " Ta còn bài báo cáo thí nghiệm chưa viết, ngươi quay lại viết giúp ta"

Đường Hành Thiên mười phần bất đắc dĩ cự tuyệt, "Thầy à, em còn chưa được ăn tối đâu."

Vương Giác Lệ, "Ta sẽ cộng thêm điểm."

Đường Hành Thiên chỉ chỉ Lâm Vũ Chi, "Em ấy cũng chưa ăn."

Bởi vì vậy, Vương Giác Lệ mới đem sự chú ý lên người chàng trai đứng bên cạnh Đường Hành Thiên, Vương Giác Lệ cho tới bây giờ đều không phải người trông mặt mà bắt hình dong, nhưng ở thời điểm trông thấy nam sinh này, Vương Giác Lệ cảm thấy đây nhất định là một đứa trẻ tốt.

Khi nhìn thấy nốt ruồi son của y, Vương Giác Lệ càng cảm thấy như vậy.

Vương Giác Lệ không có trả lời Đường Hành Thiên, quay sang hỏi thăm Lâm Vũ Chi, "Ngươi tên gì?"

Lâm Vũ Chi tại rất nhiều nơi nghe qua cái tên Vương Giác Lệ này, trên bức tường các danh sư ở dưới lầu dạy học, ảnh chụp Vương Giác Lệ xếp đầu tiên, rất nhiều nghiên cứu sinh và sinh viên đều mong thầy của mình là Vương Giác Lệ.

Lâm Vũ Chi có chút thấp thỏm, "Lâm Vũ Chi." Y hồi đáp.

Họ Lâm. . .

Vương Giác Lệ trong lòng dần dần xác định, ông cơ hồ là chắc chắn hỏi, "Ông nội ngươi là Lâm Xuân Sinh, ngoại hiệu là Lâm Nhất Chỉ ?"

Lâm Vũ Chi trong lòng hơi kinh ngạc, y kinh ngạc không phải Vương Giác Lệ biết ông nội mình, mà là Vương Giác Lệ biết y là cháu trai của Lâm Xuân Sinh.

Ông y có thanh danh, nhưng y thì không, sao thầy biết y là cháu trai Lâm Xuân Sinh?

Vương Giác Lệ trông thấy Lâm Vũ Chi gật đầu, lập tức nụ cười liền trở nên xán lạn, Đường Hành Thiên trong lòng bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

"Cháu trai lão già kia đã lớn như vậy rồi sao. Khó trách lần trước lão gọi điện cho ta có đưa ra giao tình, kêu ta bên này chiếu cố tới cháu trai lão một chút."

"Lúc tuổi còn trẻ thì sĩ diện muốn chết."

"Cũng đã mấy năm không gặp, lần sau ngươi cùng ông nội tới ta chơi, lão đã bao nhiêu tuổi rồi, cũng nên về hưu đi, tới trường dạy cũng tốt hơn là tới bệnh viện, tổn thương bản thân lúc nào không biết."

Lâm Vũ Chi không nghĩ tới Vương Giác Lệ cùng ông mình có quen biết, còn giống như không chỉ là quen biết, mà là vô cùng thân thiết, khó trách trong nhà có rất nhiều luận văn của Vương Giác Lệ, Lâm Vũ Chi còn tưởng rằng là người trong nhà mười phần thưởng thức Vương Giác Lệ.

Đường Hành Thiên biết Lâm Vũ Chi còn chưa cơm nước, liền một bên kéo Lâm Vũ Chi, một bên nói với thầy của mình " Thầy, em với Lâm Vũ Chi cần đi ăn cơm trước rồi."

Có lẽ là bởi vì trông thấy cháu trai lão bằng hữu của mình nên tâm tình tốt, Vương Giác Lệ lần đầu phát tâm từ bi không bắt Đường Hành Thiên phải ngồi tại phòng thí nghiệm ăn cơm hộp, khoát khoát tay bỏ qua hai người, nhưng còn đi chưa được mấy bước, hai người lại bị gọi lại.

Vương Giác Lệ chắp tay sau lưng, dạo bước đến trước mặt Lâm Vũ Chi, trên dưới dò xát, cuối cùng nói, " Thời điểm không có tiết học liền tới phòng thí nghiệm, ta hướng dẫn ngươi viết báo cáo"

Đường Hành Thiên, ". . ."

Lâm Vũ Chi đem lời thầy thành thánh chỉ, không chút suy nghĩ liền đáp ứng.

Đường Hành Thiên thở dài, bất đắc dĩ nói, "Em giúp thầy viết, thầy đừng giày vò em ấy được không? "

"Em ấy mới học năm nhất, chưa tập bò đã tập chạy, em ấy sao biết làm gì ở phòng thí nghiệm." Đường Hành Thiên hết sức rõ ràng, nhắc nhở thầy mình nghĩ cùng đừng nghĩ, mặc dù đi theo Vương Giác Lệ hoàn toàn chính xác rằng có thể học rất nhiều thứ mà thầy cô khác không thể chỉ bảo, nhưng cũng vô cùng vất vả, Vương Giác Lệ đối với y học thái độ hết mực nghiêm cẩn, mặc dù Đường Hành Thiên hoàn toàn cũng có suy nghĩ cho Lâm Vũ Chi đi theo học tập Vương Giac Lệ, nhưng không phải hiện tại.

Mới thoát khỏi cấp ba đi ra ngoài, còn chưa có chơi gì đâu.

Cùng Vương Giác Lệ , gần như là cả năm không ngừng nghiên cứu, chỉ trừ dăm ba ngày lễ Tết.

Vương Giác Lệ đối với biểu hiện này của Đường Hành Thiên thì hơi kinh ngạc, ông chỉ muốn cho Lâm Vũ Chi có thể theo đàn anh đàn chị mình học tập chút, sao trong miệng tiểu tử này, ông lại như đang bắt Lâm Vũ Chi ra chiến trường vậy ?

Dù tuổi ông lớn, nhưng luôn trầm mê học thuật, cũng không phát giác Lâm Vũ Chi cùng Đường Hành Thiên có gì đó không đúng.

Vương Giác Lệ nghe thấy lời này của hắn thì rất không cao hứng, dựng râu trừng mắt "Cái gì gọi là giày vò? Người khác muốn thi vào đều không được, làm sao lại gọi là giày vò? Học, nhất định phải học, ngày mai tan học liền đến, để hắn dẫn ngươi đi."

Nửa câu sau là nói với Lâm Vũ Chi, trông thấy Lâm Vũ Chi nhu thuận nhẹ gật đầu, tâm tình Vương Giác Lệ mới thư sướng hơn một chút, ông chắp tay sau lưng rời đi, vẫn không quên xỉa Đường Hành Thiên .

"Xì, ranh con không có tiền đồ"

Đường Hành Thiên, ". . ."

Trong mắt Vương Giác Lệ, bọn hắn đều là ranh con.

Tác giả có lời muốn nói : Thiên Ca : chuyện giày võ Lâm Vũ Chi để ta làm là được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top