Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 106. Từ Lúc Nào Phát Hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mà ở trong cùng một thành phố, Lâm Yên Yên cả buổi sáng lại rất nhàn nhã. Bởi vì công việc so với trước đây về cơ bản cũng không thay đổi quá lớn, hơn nữa năng lực chuyên môn của cô vốn rất cao, chỉ một lát đã có thể quen với chức vụ hiện tại. Chỉ có điều, kể từ lúc ngồi vào bàn làm việc, trong vòng chưa đầy ba mươi phút nhân viên đã chuyển vào văn phòng cô tổng cộng bốn món quà rồi.

Một cái đến từ Thịnh Thăng, một cái nữa thì từ đại diện tổng công ty gửi tới. Lâm Yên Yên bật cười, Hình Phong và Đóa Tiêu đây là muốn tạo chỗ dựa cho cô trước hay sao?

Nhưng bó hoa và chiếc túi nhỏ còn lại không rõ của ai gửi tới, cả một tấm thiệp đề danh cũng không thấy. Bất quá dựa vào tin nhắn mờ ám “Hôm nay em phải thắt nó trên tóc” nhận được lúc sáng, Lâm Yên Yên liền biết hai thứ này là của ai rồi.

- Vương Nhất Hàn... từ bao giờ anh có mắt nhìn tốt như vậy?

Cô cầm trên tay chiếc khăn lụa màu xanh nhạt mềm mại, rất dễ nhận ra nó là xu hướng đang nổi gần đây, đại khái là vừa có thể thắt trên quai túi xách vừa có thể cột ở trên tóc. Lâm Yên Yên vui vẻ ngắm món quà của anh, vô tình phát hiện ở góc của chiếc khăn đính thêm một viên ngọc, hình dáng quả thật vô cùng đặc biệt.

Lâm Yên Yên nghe theo lời nhắn của anh, lập tức vươn tay đem chiếc khăn lụa cột lên tóc. Có điều cô còn chưa kịp ổn định chắc chắn, điện thoại đã vang đến một hồi chuông dồn dập. Lâm Yên Yên định bụng nghe xong cuộc gọi này sẽ sửa lại nút thắt trên đầu, nhưng nào ngờ cô vừa bắt máy, giọng nói gấp gáp của Hứa Giai Ngụy đã xông tới màn nhĩ

- Yên Yên, thám tử của tôi báo đã tìm được chỗ ẩn nấp của kẻ khả nghi đó rồi!

Cô giống như một cái máy, vừa nhận được thông tin quan trọng lập tức đứng dậy, quên cả việc vẫn chưa tới giờ nghỉ trưa đã chạy khỏi văn phòng, vừa bấm thang máy vừa liên miệng đáp lời

- Anh đã báo cảnh sát chưa? Chúng ta có thể đến đó không?

Hứa Giai Ngụy bị cô hỏi dồn đến mức rối ren đầu óc, chỉ có thể theo đúng tình trạng hiện tại mà tường thuật

- Tôi đã báo cảnh sát rồi, nhưng tên đó cái gì cũng không chịu khai, chỉ phòng thủ ở trong nhà trọ luôn miệng yêu cầu được gặp cô và Vương Nhất Hàn. Bây giờ tôi sắp đến công ty cô rồi, chúng ta xuất phát trước!

Lâm Yên Yên không do dự gật đầu, vừa chạy ra tới đường lớn đã thấy Hứa Giai Ngụy từ trong xe chạy ra đón cô. Nhưng khó hiểu là điện thoại Vương Nhất Hàn liên tục báo không liên lạc được, cô gọi hơn năm lần cũng thu về cùng một kết quả.

- Chẳng lẽ anh ấy đang họp?

- Bây giờ tình huống cấp bách, chúng ta cứ đi trước, cảnh sát chắc sẽ sớm gọi cho cậu ấy thôi.

Lâm Yên Yên nghe anh nói như vậy, đành bỏ điện thoại xuống chạy ra xe. Chỉ là đi được hai ba bước, chiếc khăn lụa trên đầu liền bị gió lớn thổi bay khỏi tóc cô, cũng may có Hứa Giai Ngụy đứng ở phía sau kịp thời giữ lại. Anh đợi cô ngồi vào ghế phụ xong xuôi, thuận tay đem khăn trả cho cô rồi phóng xe hòa vào phố xá tấp nập.

Hứa Giai Ngụy men theo địa chỉ thám tử cung cấp, phát hiện đoạn đường thật sự rất xa. Lâm Yên Yên nghe anh nói một chút, không khỏi cảm thán kẻ đó quá biết cách lẩn trốn đi.

Hai người ở trên xe càng lúc càng căng thẳng, cho nên Hứa Giai Ngụy muốn tìm chuyện để nói, tránh loại cảm giác nặng nề bức bách này

- Có cần cột tóc lại không, khi nãy trên đầu cô bị rơi cái gì mà?

                            
Lâm Yên Yên nhìn thứ trên mình bất giác nắm chặt từ nãy đến giờ, cũng chẳng có mấy phần tâm trạng muốn chỉnh chu gì nữa

- Là khăn lụa Nhất Hàn tặng hôm nay, không sao đâu...

Hứa Giai Ngụy ừm một tiếng, ánh mắt lại vô tình hữu ý nhìn chằm chằm vào chiếc khăn của cô gái bên cạnh, biểu cảm chất chứa một tia khó chịu nhàn nhạt.

Xe đi thêm bốn mươi phút, Lâm Yên Yên đã dần dần cảm thấy buồn ngủ, cũng không biết do bản thân nghỉ ngơi quá ít, hay vì một đoạn đường xa luôn im lặng mà thành. Lâm Yên Yên muốn giữ tỉnh táo, cho nên vươn tay mở cửa sổ ra, nào ngờ chiếc khăn để bừa trên túi xách lại lần nữa bị gió bên ngoài thổi đi mất. Đáng tiếc là, lần này cô phản ứng không kịp, thoắt một cái đã chẳng còn thấy bóng dáng nó nữa.

- Có cần dừng xe đi tìm không?

Hứa Giai Ngụy thấy cô làm rơi khăn lụa, lại còn là quà của Vương Nhất Hàn tặng, khẳng định là không muốn để mất. Nhưng bây giờ là loại tình huống gì, Lâm Yên Yên làm sao dám lãng phí thời gian cho những chuyện như thế này được.

- Không cần đâu, lát nữa chúng ta quay về tìm sau...

Lâm Yên Yên nói xong câu này, cánh tay bỗng chốc trở nên vô lực, cả đầu óc bắt đầu rơi vào choáng váng, cứ như vậy ngất đi trên ghế. Hứa Giai Ngụy lúc này mới dừng xe bên đường, đưa mắt nhìn sự hoang vắng của nơi này mà bật cười thích thú. Thân ảnh cao lớn choàng qua người cô gái đã hôn mê, tùy ý đem điện thoại trong túi xách cô ra tắt nguồn, sau đó thẳng tay ném vào bụi rậm.

Ván cờ của bọn họ, một lần lại một lần, đảo ngược tình thế!

Lúc này Vương Nhất Hàn vẫn còn chờ câu trả lời từ phía Nhiếp Giai, chỉ thấy cô nhẹ nhàng xem đồng hồ, dường như không muốn tiếp tục lãng phí thời gian thêm nữa.

- Mục đích của tôi... chỉ vỏn vẹn một chữ yêu thôi!

Nhiếp Giai biết rõ Vương Nhất Hàn có đầu óc rất nhạy bén, vì vậy chỉ đơn giản nói ra một câu ngụ ý như thế. Cô kì thực không rõ người đàn ông kia đến cùng là muốn làm gì Lâm Yên Yên, huống hồ bản thân cũng không muốn biết.

Hứa Giai Ngụy để cô đi gặp Vương Nhất Hàn chỉ đơn giản là muốn nhân cơ hội đưa người rời khỏi, bây giờ có lẽ đã thành công rồi, cô có thể thoải mái bày tỏ suy nghĩ của riêng mình, tranh thủ câu cho anh thêm chút thời gian mà thôi.

- Hứa Giai Ngụy có thù với tôi?

Vương Nhất Hàn hỏi một câu này, đến Nhiếp Giai cũng chẳng biết nên trả lời thế nào

- Có lẽ... vì anh luôn ở bên cạnh quấn quýt Lâm Yên Yên đi?

Giọng điệu của cô không mặn không nhạt, tựa hồ cũng chỉ là suy đoán nhất thời. Trong phần kế hoạch của Hứa Giai Ngụy, cô luôn là lớp vỏ bên ngoài, chưa từng được nghe anh nói về tâm tình thật sự, cho nên bản thân cô kề cận từng ấy năm cũng chẳng biết được bao nhiêu ý niệm của người đàn ông đó.

Nhiếp Giai nhịn không được cười khổ, tao nhã đứng dậy tiến về phía túi xách của mình, sau đó hướng ra cửa muốn rời đi. Vương Nhất Hàn vẫn chăm chú nhìn cô, đến tận khi bóng dáng mảnh mai kia sắp khuất khỏi tầm mắt, đột nhiên tiếng bước chân dừng lại một nhịp.

Cô không quay đầu, chỉ đơn giản đứng im tại chỗ mà cất lên thứ âm điệu chứa đầy đau buồn

- Chuyện tôi đã làm, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm trước pháp luật. Anh cũng yêu một người sâu đậm, chắc anh hiểu rõ tôi căn bản không thể phản bội Giai Ngụy, mà anh ấy... cũng sẽ không vì tôi từ bỏ bất cứ điều gì. Anh giữ tôi ở đây, một chút tác dụng cũng chẳng có đâu.

Vương Nhất Hàn nghe xong lời cô nói, khẽ ra hiệu cho vệ sĩ lui ra ngoài, nhường đường để Nhiếp Giai rời khỏi. Bất quá, anh luôn cảm thấy bất an dồn dập trong ngực, nhưng cụ thể vẫn chưa nghĩ ra là vì nguyên nhân nào. Vương Nhất Hàn phiền não cầm điện thoại bước ra ngoài, vừa đi vừa ấn nút mở nguồn, chủ yếu là để tranh thủ thời gian ở trên xe kiểm tra tình hình cuộc họp trực tuyến của bộ phận kế toán trưa hôm nay.

Nhưng mà điểm bất thường đầu tiên anh nhìn thấy được chính là danh sách cuộc gọi nhỡ quá mức chồng chất, từ Lâm Yên Yên, Hình Phong cho đến người vốn dĩ ít tiếp xúc như Đóa Tiêu. Vương Nhất Hàn nhìn tình thế này, không cần nghĩ cũng biết có chuyện rồi. Bàn tay thon dài dứt khoát chọn số của Lâm Yên Yên nhấn phím gọi lại, kết quả nhận được chỉ có mấy vỏn vẹn lời thông báo máy móc quen thuộc.

Vương Nhất Hàn bắt đầu lo lắng, lập tức chuyển cuộc gọi sang Hình Phong, may mắn là đầu dây bên kia ngay lập tức tiếp nhận liên lạc

- Alo, cậu rốt cuộc đi đâu vậy hả?

- Tớ đi làm chút việc, có chuyện gì vậy?

Vương Nhất Hàn bị anh dọa cho mất bình tĩnh, nghiêm trọng hơn là đối phương sau đó còn bày ra dáng vẻ ngập ngừng bất an.
Hai bên trôi qua mấy giây im lặng, tiếng thở dài của Hình Phong mới chầm chậm truyền đến

- Yên Yên... mất tích rồi.

Đầu óc Vương Nhất Hàn phút chốc lạnh toát, màn nhĩ liên tục vọng lại câu từ vừa nghe được, vô tình đem chứng đau đầu của anh bộc phát ngay tức khắc.
Vương Nhất Hàn vươn tay nhét hai viên thuốc vào miệng, cứ như thế nuốt xuống một ngụm đắng chát. Không rõ anh muốn làm cái gì, bàn tay ở trên màn hình điện thoại bấm bấm một chút, sau đó ra lệnh tài xế lập tức rẽ hướng theo vị trí đang nhấp nháp.

Anh từ sớm đã nghi ngờ Hứa Giai Ngụy, nhưng chưa có cơ hội nói rõ quan niệm của mình với Lâm Yên Yên, một phần cũng vì để thái độ của cô đối với hắn ta tự nhiên như ban đầu, tránh làm lộ ra sơ hở. Một con cáo già như Hứa Giai Ngụy, có thể ẩn nấp đến tận bây giờ, khẳng định không dễ đối phó.

Bất quá anh vẫn chưa đủ an tâm, cho nên buổi sáng đã cấp tốc chuẩn bị một chiếc khăn lụa gửi cho cô dưới danh nghĩa quà chúc mừng. Thực chất viên ngọc trai trên đó chính là thiết bị định vị mà anh dùng để đảm bảo an toàn cho cô. Dù sao con người của Nhiếp Giai quá lụy tình, anh không dám chắc cuộc hẹn hôm nay có thật sự bí mật hay không.

Quả nhiên, sự đề phòng của anh chưa bao giờ dư thừa!

Vương Nhất Hàn chống chọi với cơn đau, cố gắng đem vị trí của Lâm Yên Yên phát cho Hình Phong và Đóa Tiêu, hy vọng bọn họ ít nhất sẽ có một người kịp thời đến cứu cô.

- Chủ tịch, ngài đã thành ra như vậy, chúng ta không đến bệnh viện thật sao?

Người đàn ông này cả đầu lẫn tim đều đang nghĩ về cô gái kia, nào có để ý dáng vẻ bây giờ của mình vô cùng dọa người. Những vệ sĩ đi bên cạnh anh cho dù thân dài vai rộng, giây phút này nhìn thấy một màn cắn răng nhịn khổ đến tuông mồ hôi lạnh, nhất thời cũng khó tránh nảy sinh tia lo ngại về sức khỏe của anh.

Nhưng Vương Nhất Hàn đến cùng vẫn không đáp một chữ, vệ sĩ bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác.

Cả một nhóm người nắm trong tay quyền lực gia thế hàng đầu đang điên cuồng chạy đến vị trí chiếc khăn lụa rơi trên mặt đường, lại không biết được chủ nhân của nó sớm đã bị mang đến một nơi xa xôi hoang tàn.

Lâm Yên Yên tan dần thuốc mê trong người, ánh nhìn từ mờ đục chuyển thành lòe nhòe, sau cùng thấy rõ cảnh tượng trước mắt của bản thân.

Cô bị trói trên một chiếc ghế cũ, ở giữa cái nhà kho đổ nát bụi bặm, tuy rằng cơ thể không có tổn hại gì, nhưng tình huống bây giờ chính là loại giây trước còn hiên ngang mỉm cười, giây sau có thể đi chầu tổ tiên rồi.

Cô đưa mắt nhìn một vòng, phát hiện chỗ này ngoài mình ra còn có thêm một đám nam nhân ăn mặc gọn gàng đứng ở một bên, cung kính xếp thành hình chữ V phục vụ ai đó.
Người này quay lưng về phía cô, nhưng Lâm Yên Yên không quá tò mò, ngược lại còn rất bình thản cười khẩy một tiếng

- Hứa Giai Ngụy, quả nhiên là anh!

Người đàn ông kia nghe cái tên cô gọi, ngón tay đang nghịch bật lửa bất chợt khựng mất một nhịp. Anh ta tán thưởng vỗ tay, dùng loại ngữ điệu hết sức khen ngợi mà tiếp chuyện

- Cô... từ lúc nào phát hiện được nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top