Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 107. Chuẩn Bị Chu Toàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Yên Yên mỉm cười, trực tiếp đáp lại hai chữ ngắn gọn

- Từ đầu!

Biểu cảm trên gương mặt Hứa Giai Ngụy rõ ràng cứng đi một phần, đáy mắt như thể đang giam giữ tất cả dáng vẻ thoải mái của Lâm Yên Yên.
Cô khẽ chớp mắt, khóe môi cong cong tự tại, giống như sớm đã biết thế cuộc hiện giờ. Đến khi cảm thấy tia hứng thú và hoài nghi trong mắt người đối diện đã tăng đủ cao, Lâm Yên Yên mới từ từ giải thích một lượt

- Anh bốn năm trước từng nói với tôi, anh và Nhất Hàn là bạn tốt suốt thời cấp ba, chuyện gì hai người cũng chia sẻ với nhau. Nhưng bữa tiệc lúc tôi về nước, Nhất Hàn nói căn bản không quen biết anh, bởi vì thời gian còn đi học chỉ lo kiếm tiền, đến một người bạn để nói chuyện cũng chẳng chịu tìm.
Tôi còn cho rằng khi đó Nhất Hàn giở tính trẻ con, giả vờ không nhận ra anh. Nhưng mà biểu cảm của anh ấy nhắc nhở tôi... anh ấy không nói dối!

Hứa Giai Ngụy nửa con đường đều tự cho rằng mình làm chủ rất tốt, nhưng không ngờ đến từ sớm đã bị cô phát giác điểm bất ổn. Vậy thì suy cho cùng, anh mới là người mà Lâm Yên Yên đem lên bàn tay đùa giỡn một trận.

Có điều Hứa Giai Ngụy không quá tức giận về sự bại lộ này, bởi lẽ anh biết rõ khăn lụa Vương Nhất Hàn tặng có vấn đề, mới cố tình tăng nhiệt độ trên xe, để Lâm Yên Yên mở cửa sổ ra cho nó bay đi mất. Mà tình huống lúc đó, cô khẳng định sẽ không dừng xe tìm kiếm.

Vương Nhất Hàn mất dấu cô, liệu rằng có thể giúp được cái gì?

- Xem ra tôi đánh giá cô quá thấp rồi, nhưng Lâm tiểu thư, hiện giờ cô còn có thể phản kháng sao?

Lâm Yên Yên nghe câu đe dọa không đầu không đuôi này của Hứa Giai Ngụy, ngược lại chỉ nhẹ nhàng thở một tiếng, bộ dạng so với ban đầu càng thêm phần thong thả

- Anh cho rằng Nhất Hàn rất ngu ngốc?

Hứa Giai Ngụy tưởng cô đang cố lấy khí thế đàn ấp tinh thần kẻ thù, nhưng giờ phút này đối với anh chỉ là trò cười không đáng bận tâm mà thôi.
Thân ảnh cao lớn bước dần về phía cô, ngắm nhìn một chút liền tặc lưỡi tỏ ra tiếc rẻ

- Vốn anh ta có lắp một thiết bị định vị trên khăn lụa, nhưng chính cô đã nói, chúng ta quay về mới nhặt!

Lâm Yên Yên thoáng cau mày, dáng vẻ như thể không tin được anh chuẩn bị chiếc khăn vì mục đích như thế.
Hứa Giai Ngụy nhìn biểu cảm thay đổi nhanh chóng của người phụ nữ đối diện, tiếng cười của anh càng tăng thêm một phần thích thú.

Nhưng mà đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng thắng xe rõ rệt, rồi tới một chuỗi âm thanh của giày cao gót giẫm lên sỏi đá. Hứa Giai Ngụy vẫn duy trì tư thế cúi thấp người, cả ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Lâm Yên Yên, ý cười trên môi theo đó cũng càng lúc càng đậm.

Đến khi tưởng rằng anh sẽ thuận thế hôn xuống, âm điệu trách móc đã cất lên từ phía xa

- Giai Ngụy, đừng đi quá giới hạn!

Hứa Giai Ngụy nhướng mày một cái, nghiêm túc thực hiện theo yêu cầu vừa vang tới kia.

Đây là lần đầu tiên sau tám năm ở cạnh nhau, Nhiếp Giai thẳng thừng nổi giận với anh!

Lâm Yên Yên nhìn một màn này, thật muốn mắng một câu "tra nam tiện nữ quá mức xứng đôi". Cô ngày trước cho dù biết Hứa Giai Ngụy có vấn đề, cũng biết Nhiếp Giai đối với anh ta tình cảm sâu nặng, nhưng cô luôn hy vọng người con gái lương thiện đó chưa từng dính dáng đến những hành vi ghê tởm đã xảy ra.

Đến cùng thì sao, dụng tâm vô ích rồi!

Bất quá, Lâm Yên Yên cũng không thể hiện nỗi thất vọng của mình, chỉ nghiêm túc nhìn thẳng về phía bọn họ, hỏi ra vấn đề mà bản thân quan tâm nhất

- Làm phiền hai vị... kẻ tình nguyện diễn theo vở kịch bị lừa như tôi đây, có thể vinh hạnh được giải đáp một vài thắc mắc không?

Khí thế này của cô, không gọi là hống hách cũng gọi là nhàn hạ, hoàn toàn chẳng có cảm giác bị bắt cóc chút nào.

Nhiếp Giai nảy sinh một chút thù ghét nhìn cô, chưa kịp lên tiếng đã thấy nam nhân bên cạnh tiến dần về phía trước, đối với yêu cầu của Lâm Yên Yên bày tỏ kiên nhẫn lạ thường. Một màn như vậy, thật sự khiến cô cảm thấy buồn cười cho chính bản thân mình.

- Cô muốn biết gì?

Lâm Yên Yên sắp xếp thứ tự một loạt câu hỏi trong đầu, hình như mỗi điểm khác thường đều muốn hỏi đến. Nhưng mà sau cùng vẫn quyết định đi theo đúng mốc thời gian để truy vấn

- Sự việc ngày xưa của Lạc Chi Hạ, là anh hợp tác với cô ta?

Hứa Giai Ngụy lúc này không hiểu vì sao lại bật cười, tựa hồ mang theo cả hoài niệm lẫn chế giễu nặng nề vào từng câu chữ

- Hợp tác? Với trí tuệ của cô ta, chi bằng nói là thao túng đi. Loại phụ nữ mù quáng đó, kì thực là một con cờ tốt!

Lâm Yên Yên không hiểu vì sao giây phút này lại cảm nhận rõ rệt sự phẫn nộ tràn ngập trong đầu, dường như là bị ảnh hưởng bởi loại thái độ xem mình là nhất của Hứa Giai Ngụy.

- Vậy anh bắt tôi trói ở đây, lại không chém không giết, rốt cuộc là muốn đổi lợi ích gì từ chỗ Nhất Hàn?

Nam nhân kia nghe cô hỏi ra hai từ “lợi ích”, sắc mặt bỗng trở nên âm trầm khác thường. Anh bắt cô không phải cần mạng, cũng không phải cần tiền, mà căn bản chỉ là muốn làm một phép thử. Chính bản thân Hứa Giai Ngụy cũng muốn biết, để bảo vệ người phụ nữ mình yêu, Vương Nhất Hàn có thể làm ra đến mức độ nào.

Nhưng mà trước mắt tình hình của người đàn ông bọn họ đang nhắc đến không mấy khả quan, bởi vì anh mất hơn ba mươi phút chạy đến chỗ thiết bị định vị trên khăn lụa, lại phát hiện nó đang rơi trên một con đường khỉ ho cò gáy, dù mỏi mắt tìm cũng không thể thấy được bất kì người nào.

Vương Nhất Hàn tức giận siết chặt nắm đấm, không nghĩ tới sự sắp xếp của anh lại bị phát hiện nhanh như thế. Mà mấu chốt là, nếu chiếc khăn lụa đã rơi ở chỗ này, vậy khả năng Lâm Yên Yên đang gặp nguy hiểm vô cùng lớn.

- Chờ chút, có chữ!

Hình Phong nhìn món đồ trong tay Vương Nhất Hàn, loáng thoáng thấy được một ít nét mực in trên đó, lập tức lên tiếng cảnh báo. Vương Nhất Hàn theo phản xạ nhanh chóng mở ra xem, phát hiện trên chiếc khăn này có ghi một dòng chữ rất nhỏ, mà nét bút này, có chết anh cũng nhận ra là của ai

- “Điện thoại của Tiểu Đóa”?

- Tôi?

Đóa Tiêu ở bên cạnh nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa ngơ ngác vừa gấp gáp tìm điện thoại của mình mở lên, nhưng nhìn đi nhìn lại cũng chẳng thấy có điểm nào bất thường. Cho tới khi lướt đến một phần mềm trước giờ chưa từng thấy qua, cô mới hiểu được Lâm Yên Yên dùng điện thoại cô để theo dõi một định vị khác.

Vương Nhất Hàn chau mày, thì ra cô đã sớm có sự chuẩn bị sẵn sàng rồi...

Bọn họ không dám chậm trễ thêm, lập tức lên kế hoạch đi đến chỗ cô đang bị bắt giữ. Điều khiến tất cả kinh ngạc là, nơi đó vốn chẳng xa xôi như tưởng tượng, ngược lại nằm ở khu công nghiệp bị bỏ hoang ngay phía trước.

Nơi an toàn nhất, quả nhiên vẫn là nơi không ai ngờ đến nhất.

Dù sao giữ một nơi rộng lớn phức tạp như thế, việc xác định Lâm Yên Yên bị nhốt ở chỗ nào cũng đã rất khó khăn rồi.
Vương Nhất Hàn suy cho cùng vẫn cảm thấy bọn họ hùng hổ chạy đến đó, không chỉ việc cứu người không thành, mà còn có thể khiến tính mạng cô rơi vào nguy hiểm. Hơn nữa đối phương đem Lâm Yên Yên bắt đi, khẳng định sẽ chủ động tìm anh bàn điều kiện, cho nên cô tạm thời chắc hẳn vẫn an toàn. Thứ bọn họ cần là cải trang, đường đường chính chính tiếp cận nơi đó rồi mới âm thầm cứu cô ra ngoài.

Đóa Tiêu nhìn xung quanh bản đồ của nơi này, phát hiện gần đây có một cái nông trường, hơn nữa năm phút sau sẽ đến lúc xe tải chở thức ăn gia súc đi ngang qua đây. Cô suy tính một chút, liền nghĩ ra tiếp theo bọn họ nên làm cái gì rồi.

- Chúng ta đi theo xe tải, tuyến đường của nó vừa hay sẽ chạy ngang qua khu công nghiệp kia!

Đối phó với tình thế trước mắt, đây chính là phương pháp duy nhất dùng được, cho nên không ai lên tiếng phản đối. Nhưng Vương Nhất Hàn sợ càng nhiều người sẽ càng bất lợi, đành dặn dò tất cả vệ sĩ của mình chia đều lên ba chiếc xe ở chỗ này, khi nào nhận được điện thoại của anh lập tức đến tiếp ứng.

Hiển nhiên, Hứa Giai Ngụy vẫn chưa biết nơi ẩn nấu bây giờ đã bị phát giác, mà đơn thuần chỉ thấy thời gian đã cho đủ dài, anh không còn kiên nhẫn chờ Vương Nhất Hàn nghi ma nghi quỷ nữa rồi. Thân ảnh cao lớn đi về phía bàn, thong thả cầm lên chiếc điện thoại của mình, chủ động tạo liên lạc cùng với người mà anh đang chờ.

Tiếng chuông chỉ mới vang lên được nửa hồi, đầu dây bên kia đã lập tức có phản ứng.

- Ô, Vương tổng hẳn là đã chờ đến điên rồi, tốc độ này cũng đủ biết Lâm Yên Yên có bao nhiêu giá trị...

Lúc này nhóm người bọn họ đang ở trong thùng xe tải, vừa vặn cản được một phần âm thanh trên đường, cho nên Vương Nhất Hàn thuận nước đẩy thuyền, giả vờ bản thân đã sắp mất bình tĩnh

- Hứa Giai Ngụy, anh rốt cuộc muốn thứ gì, trực tiếp nói ra là được!

Hai người đàn ông độ tuổi bằng nhau, khẩu khí đều mang theo những tia áp bức khó ai chịu nỗi, cách một cái màn hình cũng làm người nghe cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ. Nhưng mà ánh mắt Hứa Giai Ngụy lúc này rất khác lạ, giống như pha lẫn giữa thỏa mãn và đau thương, hoàn toàn khiến thế giới xung quanh trở nên nghi hoặc.
Một người luôn dùng mọi thủ đoạn mưu mô, giây phút này sao lại để xuất hiện một tia xót xa như thế.

- Thứ tôi muốn... anh căn bản đáp ứng không nỗi!

- Chỉ cần đảm bảo Yên Yên bình an, tôi có thể cho anh mọi thứ, bao gồm cả Vương Thị!

Vương Nhất Hàn nhận định Hứa Giai Ngụy cần tiền tài và quyền thế, cho nên anh không chút do dự nói ra câu này, chỉ có điều chẳng ai biết được, ở trong mắt Hứa Giai Ngụy, đây là sự sỉ nhục nặng nề tuyệt đối.

Anh cố gắng bao nhiêu năm, chịu đủ khó nhọc đi đến hôm nay, thậm chí không e ngại thao túng Lạc Chi Hạ làm ra đủ loại chuyện khốn nạn, lẽ nào bọn họ thật sự nghĩ anh thèm tiền tới mức đó hay sao. Thứ anh cần, kể từ khi Vương Nhất Hàn tỏ tình với Lâm Yên Yên đã không còn khả năng đoạt lấy được nữa.
Tất cả những kẻ xung quanh, đều chưa từng hiểu được cảm giác với mãi vẫn không chạm tới nỗi của anh.

Mà bất kể Hứa Giai Ngụy lúc này mang tâm trạng ra sao, chiếc xe tải chở theo bốn người kia cũng đã chạy đến rất gần, âm thanh vang tới khiến Nhiếp Giai nghi ngờ nhìn ra ngoài. Kết quả, một khắc giảm tốc độ không tự nhiên của tài xế làm cho cô mở to hai mắt, tâm tình bị đẩy lên một tầng kích động. Cô lao về phía Hứa Giai Ngụy, cướp chiếc điện thoại trên tay anh mà ấn phím ngắt máy

- Không xong rồi, bọn họ đã phát hiện nơi này rồi!

Hai tên thuộc hạ của Hứa Giai Ngụy ngay sau đó cũng hốt hoảng chạy vào, xác nhận lời cô nói hoàn toàn đúng sự thật. Đối phương đi theo xe tải thức ăn, hiện không thể biết được hết thảy có bao nhiêu người, nhưng trường hợp xấu nhất là có cả cảnh sát vào cuộc.

Hứa Giai Ngụy vò đầu, không thể nghĩ ra bản thân sơ suất ở điểm
nào, sao Vương Nhất Hàn có thể tìm ra chỗ này nhanh như vậy. Anh liếc mắt quét qua một lượt trên dưới, cuối cùng ánh nhìn rơi vào gương mặt điềm tĩnh của cô gái vẫn đang bị trói ở trên ghế, nhịn không được mắng chửi mấy tiếng đầy thô tục.

Người phụ nữ chết tiệt này, thật sự đem bọn họ ra chơi một vố lớn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top