Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19. Cảm Giác Đã Đánh Mất Hai Mươi Bảy Năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cả một ngày dài làm việc, mặc dù không tiếp xúc khói bụi nhiều nhưng cảm giác mồ hôi bết vào cơ thể vẫn khiến Lâm Yên Yên không mấy thoải mái.
Cô khi nãy ngồi tiếp chuyện với lão phu nhân, nhìn sự hào hứng của bà cứ nghĩ sẽ rất lâu mới có thể đi được, cũng may Vương Nhất Hàn nói giúp cho cô, bằng không có lẽ bây giờ cô vẫn chưa dám mở miệng xin lên phòng tắm rửa.

Bây giờ đang là giữa tháng mười hai, cô nhớ một tháng trước tuyết còn mịt mù rơi, hiện tại ra đường đều không thấy nữa.
Thành phố này đầu mùa đông sẽ cực kì lạnh, nhưng chỉ cần bước vào tháng cuối năm sẽ dịu đi rất nhanh, cũng hiếm khi nhìn thấy được tuyết. Cả tuần nay ánh mặt trời nhiều hơn bình thường, ra ngoài cũng có chút cảm giác nóng nực.

- Thoải mái thật....

Lâm Yên Yên từ phòng tắm bước ra, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu xanh bình thường.
Cô không có sở thích dùng đồ đắt tiền, cuộc sống ở kí túc xá từ lâu đã dạy cô quen với vật chất bình dân, tơ lụa hay quần áo thượng hạng đối với cô không còn ý nghĩa gì nữa.

Ở Vương gia dù hiện đại giàu có, nhưng cô biết nơi này là đâu, cũng chẳng có mộng tưởng ở lại mãi, sớm muộn cũng sẽ rời khỏi mà thôi.
Cho nên ngoài căn phòng ngủ này, cô không dám nhận bất kì vật chất đắt giá nào khác từ Vương Nhất Hàn.

Chiếc khăn lông trắng để trên đỉnh đầu, theo từng động tác di chuyển bàn tay mà lau tóc cho cô.
Cảm giác tiếp xúc mềm mại khiến con người ta thả lỏng không ít, một lúc liền giúp cô khôi phục năng lượng.

Lâm Yên Yên kéo chiếc khăn khỏi đầu, đặt gọn trên cái giá gần tủ quần áo, sau đó tiến đến bàn trang điểm ngồi xuống, cầm máy sấy nhấn nút khởi động.

'' Cốc cốc''

Hành động nửa vời chưa được thực hiện, phía bên ngoài căn phòng đã truyền đến âm thanh gọi cửa, ngón tay thon dài để trên nút bấm cũng vô thức dừng lại.

Lâm Yên Yên đáp một tiếng, vội vàng bước đến cửa phòng, đem nắm tay kéo ra nhanh chóng

- Lão phu nhân?
Sao người lại ở đây?

Đập vào tầm mắt là hình dáng của người phụ nữ lớn tuổi kia, cô có chút bất ngờ. Những tưởng bà sớm đã nghỉ ngơi, hiện tại vì sao lại đến phòng tìm cô?

Phía đối diện nhận lấy tiếng hỏi han, Mạc Ninh Từ vui vẻ cười lớn, hiền hậu nhìn cô bé tốt bụng của mình

- Yên Yên, bà vào có được không?

- A vâng...

Lâm Yên Yên lễ phép đáp lại, cánh tay thon gầy vươn tới, hướng vào khuỷu tay Mạc Ninh Từ mà đỡ lấy, từ từ dìu bà vào trong phòng.
Sau đó cô xoay lưng, dùng tay trái nhẹ nhàng đóng cửa.

Chiếc nệm trắng cao cấp lún xuống một mảng lớn, vừa vặn chính là lúc cô cùng lão phu nhân ngồi xuống trò chuyện.
Lâm Yên Yên đối với loại không khí này có chút ngại ngùng, kết quả đành ngồi im nghe bà mở lời

- Yên Yên, con sống ở đây có quen không?

- Lão phu nhân, con ở Vương gia rất tốt!

- Vậy thì ổn rồi, vậy thì ổn rồi!

Mạc Ninh Từ sảng khoái vỗ vỗ lên mu bàn tay cô, sau đó không hề buông ra, ngược lại thân mật nắm lấy rồi đặt lên đùi bà.
Vương lão phu nhân trầm ngâm nghiêng đầu, tầm nhìn lướt qua gương mặt cô liền xuất hiện cảm giác quý mến, rất lâu cũng không rời đi được.

Cô gái này mang trên người một trái tim nhân hậu, lại dễ dàng khiến đối phương cảm thấy ấm áp, kì thật là cô gái đầu tiên làm bà yêu thích như vậy.
Có lẽ... đã hai mươi bảy năm không có được loại xúc cảm ấy rồi.

- Yên Yên, con thật giống Tiểu Hoa...

Mạc Ninh Từ đem kỉ niệm thuộc về mấy mươi năm trước đột ngột nhắc lại, vô thức liền gọi ra cái tên đối với cô hoàn toàn lạ lẫm.
Nhưng mà... ánh mắt đau xót kia, rốt cuộc vì cái gì mà phải như thế?
Lâm Yên Yên không nghĩ được nhiều, sự tò mò vốn là bản tính của con người, cô dĩ nhiên sẽ không ngoại lệ. Đôi môi anh đào hạ thấp giọng nói, ân cần hỏi chuyện

- Lão phu nhân, Tiểu Hoa là ai?

- Ta vừa nãy... nhắc đến con bé sao?

Mạc Ninh Từ giật mình, khóe mắt ứ đọng một giọt nước trong suốt, bà làm thế nào lại vô ý gọi tên người đó lần nữa?
Đến cùng, chỉ còn cách đau lòng thở dài...

Lâm Yên Yên vừa thu hết biểu cảm của lão phu nhân vào mắt, trong lòng liền xót xa vô cùng.
Bàn tay cô không biết vì sao lại rút ra khỏi tay bà, nhẹ nhàng thay đổi vị trí của nó lên phía trên, ân cần sưởi ấm cho người phụ nữ lớn tuổi kia.

- Nếu người có tâm sự, có thể chia sẻ với con không?

Lời này của cô là từ tận đáy lòng phát ra, giọng nói chân thành đến mức chạm vào tâm can Mạc Ninh Từ, khiến bà đem hết nỗi lòng nặng trĩu suốt hai mươi mấy năm đều nói ra, đến cả bà cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có lúc mình lại tiết lộ...

- Cũng đã hai mươi bảy năm rồi. Tiểu Hoa... là con gái thứ của bà, cô của Nhất Hàn.
Con bé rất giống con, xinh đẹp, vui vẻ, hoạt bát, còn rất tốt bụng. Đáng tiếc, ông trời quá bất công, chỉ cho con bé sống mười tám năm liền mang đi mất.
Lúc đó, con bé bị bắt cóc nhầm với một đứa nhỏ trạc tuổi, kết quả bị giết diệt khẩu rồi bị vứt xác bên cạnh căn nhà hoang ngoại ô. Lúc vợ chồng bà tìm đến, thi thể con bé thậm chí đã bắt đầu thối rửa, còn...

Phụ nữ vốn có nội tâm yếu ớt, cho dù ngụy trang giỏi thế nào đi nữa, chỉ cần chạm vào góc tối trong tim họ, tự khắc mọi tường thành đều đồng loạt sụp đổ, phơi bày ra một trái tim chịu nhiều thương tổn.

Nước mắt bà nóng hổi, chảy xuống tay cô bỏng rát cả một mảng, Lâm Yên Yên cúi thấp đầu, nhỏ giọng an ủi

- Lão phu nhân, người cũng đã mất, vẫn là nên bảo trọng thân thể, tránh để con gái người đau lòng nơi thiên đường....

- Bà không sao. Chỉ tại lớn tuổi rồi, rất dễ xúc động.....

Mạc Ninh Từ đưa tay lên gò má quẹt đi giọt nước mặn chát đang lăn dài, gượng gạo nở một nụ cười, hướng đến cô mở lời kiến nghị

- Sau này con đừng gọi bà là lão phu nhân này nọ nữa, nghe thật đáng ghét!
Cái kiểu xưng hô cứng nhắt chán phèo đó là thằng nhóc Nhất Hàn lây cho con sao?

Nghe thấy câu này, Lâm Yên Yên xấu hổ vuốt vuốt tóc mái, cảm nhận tâm trạng bà hình như có phần tốt lên. Cô biết bà đang trốn tránh đi sâu vào kí ức kinh hoàng năm xưa, cho nên liền phối hợp, theo câu hỏi của bà cất giọng mềm mại

- Vậy người muốn con gọi thế nào?

Mạc Ninh Từ cao hứng, không suy nghĩ nhiều mà thẳng thừng ấn định

- Con cứ theo Nhất Hàn gọi một tiếng bà nội!

- Bà nội? Nhưng....

Lâm Yên Yên cảm thấy có chút không thích hợp, thiết nghĩ cô cùng bà cũng không có quan hệ gia đình gì, lại chẳng thể xem là đủ thân mật, gọi như thế... hình như không ổn

- Con có thể.... đổi thành bà nội Từ không ạ?

- Hahaha. Được, tùy ý con!

Mạc Ninh Từ tinh thần khôi phục, đối với cô cười cười nói nói.
Chỉ là đột nhiên bà ngưng lời, trong đầu bay đến một ý nghĩ khác.
Vốn dĩ mục đích bà vào đây không phải để tám chuyện chơi, nhưng vì bất thình lình nhìn ngắm cô lại liên tưởng đến đứa con gái đã khuất, cho nên nhất thời quên mất ý định của bản thân.

Mạc Ninh Từ giả ho vài tiếng, cẩn thận quay sang cô quan sát một chút, ít lâu sau mới khẩn trương cất lời, lại đặt ra một câu hỏi khiến người ta giật mình đỏ mặt

- Yên Yên.... con cảm thấy Nhất Hàn thế nào?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top