Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 46. Không Thể Quay Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Chi Hạ vừa nhắc đến cái tên tàn bạo nhất trong lòng Kim Ngôn đã khiến ông buông xuống dây dưa, khẩn trương nghe theo sự sắp xếp của cô mà trốn đi.
Chặng đường dài gần mười phút chọn điểm đến là một căn nhà nhỏ không danh tính, giống như sớm đã bỏ hoang từ lâu.

Lạc Chi Hạ không quản nhiều thứ linh tinh, chỉ tập trung lái xe một mạch, ở vị trí nào nhìn thấy chỗ tồi tài vắng người liền dừng lại trốn tránh.

- Bác Tư, chúng ta vào đây trước đã!

Giọng nói cô vì sợ hãi mà tăng thêm vài phần run run, cả động tác cũng đặc biệt nhanh chóng hơn hẳn, cứ như thế kéo được người đàn ông lớn tuổi kia thoát khỏi nguy cơ bại lộ.

Hai người đi sâu vào căn nhà, tùy tiện chọn một góc lau bớt bụi bậm để ngồi xuống, không hẹn cùng nhau thở ra đầy mệt nhọc.
Kim Ngôn vừa lấy lại chút tình thần đã vội quay sang Lạc Chi Hạ, đối với vấn đề khó hiểu trong lòng càng sinh ra dự cảm không lành

- Sao con lại biết Vãn Tự Bình đến tìm chúng ta?

Mặc dù ở tình huống hiện giờ câu hỏi này không hề ngoài dự đoán nhưng trong nhất thời cũng làm cho Lạc Chi Hạ bị khơi lên phản ứng né tránh tiêu biểu của nói dối.

Cô cứng nhắc cười một tiếng, sau đó liền dùng hành động vuốt gọn tóc mái mà che đi ánh nhìn chột dạ.
Đôi môi đậm màu son đỏ mím chặt, khó khăn ghép nối câu từ thành lời giải thích

- Là... thám tử con thuê báo lại như vậy...

Cho dù xét ở góc độ nào, lí do Lạc Chi Hạ vừa đưa ra cũng khó thuyết phục nỗi sự tinh nhạy của một người đã trải hết sự đời như Kim Ngôn.
Càng huống hồ bản thân ông âm thầm điều tra nhiều năm liên tục, đối với tin tức về Vãn Tự Bình còn mông lung mơ hồ, vậy thì trong mấy ngày ngắn ngủi làm sao cô có khả năng nắm bắt hành động của hắn ta được.

Đôi mắt Kim Ngôn hiện lên thăm dò nồng đậm, hướng đến Lạc Chi Hạ đặt ra một giả thuyết không rõ ngụ ý

- Có phải hắn còn dẫn theo một gã mặt sẹo bặm trợn?

Nhân vật mới xuất hiện trong sự tình quá mức đột ngột, khiến cho nỗi hoang mang của cô gái kia càng thêm chất chồng.
Lạc Chi Hạ vốn dĩ chưa từng điều tra về Vãn Tự Bình, làm sao biết ông ta đưa theo kẻ mặt sẹo làm cái gì.

Nhưng mà đứng trước tình cảnh không thể quay đầu này, cô liền thuận gió đẩy thuyền, nương theo câu hỏi kia của Kim Ngôn mà đóng kịch

- Dạ phải. Bác cũng biết tên mặt sẹo...

- Con nói dối!

Âm thanh giận dữ từ phía đối diện trong một giây phá nát kế hoạch của Lạc Chi Hạ.
Chính cô ngay lúc này cũng vì rối loạn mà suy xét qua loa, nói chưa đến hai câu đã bị ông dùng mưu vạch trần.

Vãn Tự Bình trước giờ chưa từng có tùy tùng mặt sẹo nào cả!

Cô cư nhiên chính là nói dối!

Kim Ngôn híp mắt nhìn cô bé năm nào đã thay đổi, phút chốc khiến ông hận không thể quay về năm xưa mà tìm lại sự hồn nhiên ngây thơ đã mất đi của cô.

Bất kể là nguyên nhân gì, cô đem chuyện của Vãn Tự Bình ra lừa ông rời khỏi rõ ràng là có mục đích khác. Mà nguyên nhân thật sự đó, nhất định không được mấy phần tốt đẹp.

- Tiểu Hạ, rốt cuộc con đang che giấu điều gì?

- Con...

Giọng nói chất chứa ngàn vạn thất vọng của Kim Ngôn tựa hồ một tảng đá lớn mắc giữa cổ họng Lạc Chi Hạ, khiến cho bao lời biện minh cô định đưa ra đều trở nên vô nghĩa thừa thải.

Cô biết bản thân che đậy không nỗi bí mật đằng sau, chỉ có điều dũng khí để thừa nhận sai lầm vẫn luôn không đủ.

Kim Ngôn nhìn vào biểu hiện của cô, mong chờ một sự thật lòng nào đó còn sót lại.
Ông vươn bàn tay gầy yếu ra, ở trên mái tóc Lạc Chi Hạ yêu thương vỗ lấy từng đợt

- Nói cho bác biết, chuyện gì làm con phải nói dối.

Chân thành len lỏi qua câu chữ, ở bên tai của một người bị thiếu thốn tình cảm gia đình bao nhiêu năm liền biến hóa ấm áp đến động lòng.

Lạc Chi Hạ hai mắt cay xé, giọt lệ trên khóe mi cũng đặc biệt nặng nề, dường như chỉ cần một tác động nhỏ sẽ vỡ òa rơi xuống.
Nhưng mà vất vả nhiều năm như vậy, bắt cô đối diện việc mình ngu dốt trả thù sai người, thật sự vô cùng tàn nhẫn.

- Tiểu Hạ!

Kim Ngôn lần nữa lên tiếng, gấp gáp muốn nghe một lý do thỏa được nỗi bất an trong lòng mình.
Ánh mắt ông quá khẩn thiết, quá quan tâm ân cần, ở trong hoàn cảnh đơn độc hiện tại của cô càng lớn lao đến khó thể từ chối.

Khóe miệng Lạc Chi Hạ đắng chát khô khốc, vất vả hồi lâu mới đặt xuống được tâm tư cao ngạo, nửa giảm nửa tránh trả lời câu hỏi

- Người khi nãy đến gặp bác... là người đàn ông con yêu.

Kim Ngôn trợn mắt kinh ngạc, không cho rằng điều này khiến cô bất chấp cả chuyện liên quan đến ba mẹ để dối gạt ông rời đi.

- Vậy tại sao con phải chạy?

Tại sao cô phải chạy, chạy khỏi người cô dành cả tuổi xuân để theo đuổi?
Oan ức chính là, nếu như không chạy sẽ chẳng còn một cơ hội trở về bên anh nữa.

Vì Vương Nhất Hàn gặp được ông sẽ thật sự có đủ lý do rời khỏi cô, một bước cũng chẳng bao giờ quay lại...

- Anh ấy nếu gặp bác, sẽ bỏ rơi con!

Kiềm chế thất bại, Lạc Chi Hạ thống khổ hét lên, đem theo cả những dòng nước mắt dữ dội mà giải tỏa trái tim bị đè nén đến ngộp thở.

Cô giương đôi mắt ngập tràn uất hận nhìn vào Kim Ngôn, giống như có ý trách ông sao lại xuất hiện với một tin tức như thế, hại đến bọn họ phải đứng nhận ly tan tình cảm

- Con luôn tin rằng Lâm Hựu Giang là hung thủ, mấy năm nay đều chuẩn bị kế hoạch trả thù ông ta. Cuối cùng cái nhà đó đều bị thêu cháy rồi, nhưng mà hiện tại thì sao chứ?

Người đàn ông lớn tuổi sững sờ thu lấy hình ảnh điên loạn của đứa cháu gái nhỏ bé, so với cô dường như không ít hơn mấy phần đau đớn.

Bàn tay ông run rẫy, cả nét mặt bàng hoàng trong sự thật kinh khủng khó lường.
Tiểu Hạ ra tay giết người, còn là giết cả một gia đình vô tội!

- Nghiệp chướng mà... Nghiệp chướng mà!

Kim Ngôn giả điên thời gian dài mới cảm thấy nếu thật sự bị điên thì thật tốt, ít nhất thời điểm này không cần bị đả kích nặng đến mức độ bộc phát tê dại.

Lạc Chi Hạ nghe lời tự mắng của ông lại hiểu thành đang lên án cô, oán giận trong mắt lại lần nữa tăng lên một bậc.
Cô nhếch mép tự giễu, đờ đẫn bước từng bước đến gần ông, vừa đi vừa khóc

- Nghiệp chướng?
Đúng! Con chính là nghiệp chướng!
Cho nên bây giờ đến cả người đàn ông con yêu cũng động lòng với con gái của Lâm Hựu Giang.
Bác có biết chỉ cần anh ấy biết hết sự thật đằng sau sẽ lập tức quay lưng với con không?

Kim Ngôn im lặng, ông nhận ra bản thân giây phút này nói cái gì đều là sai lầm.
Mà phản ứng này ngược lại chứng minh với Lạc Chi Hạ, điều cô vừa nói là sự thật!

- Hay thậm chí... anh ấy sẽ hận con giết chết người nhà của Lâm Yên Yên. Anh ấy sẽ hận con!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top