Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 54. Bóng Lưng Nữ Trên Nam Dưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Roạt..."

- A!

Dòng nước nóng hổi từ chiếc cốc theo sự va chạm tràn ra ngoài, ở trên mảng áo sơ mi của Hình Phong không ngừng thấm ướt.
Anh bị cơn đau rát bất ngờ ập tới, tránh không được la lên một tiếng.

Cục diện chính là hai người họ ăn xong bữa cơm đã gần mười một giờ, còn đang định nhanh chóng quay về nhà thì lại đụng độ một người khách từ ngoài đi vào, bộ dạng hấp tấp đến mức không chú ý ai.

Đáng nói là anh ta trên tay cầm theo một ly nước nóng, hình như là muốn đem tới cho người nào đó. Kết quả, phân nửa số nước đều vì va chạm mà văng tới Hình Phong, ở vị trí ngang ngực của anh làm thành một vệt ửng đỏ.

- Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi!

Anh ta nhìn thấy tình trạng lớp áo sơ mi của đối phương bám chặt da thịt, không khó để đoán được ly nước của mình mang đến dạng hậu quả gì. Nhưng mà ánh mắt lúng túng chỉ rơi một nửa lên người Hình Phong, một nửa kia thì đặt vào góc bàn phía cuối dãy, chắc hẳn cũng đang có việc tương đối gấp rút.

Lâm Yên Yên quan sát sắc mặt hết trắng lại xanh của người đàn ông này, phát hiện bản thân nên đứng ra giải quyết nhanh chóng vấn đề trước mắt.
Cô bước lên một chút, lịch sự nói ra lời đề nghị ôn hòa nhất có thể

- Tiên sinh, sự việc đều là ngoài ý muốn, tôi thấy anh dường như đang rất gấp thì phải. Chúng tôi có thể tự xử lý vết thương, anh không cần lo lắng.

Cô sở dĩ dám thay mặt Hình Phong bỏ qua chuyện này là vì bản thân cô có sự tin tưởng tuyệt đối vào nhân phẩm của anh, đối với một lỗi vô tình của người khác khẳng định anh sẽ không bao giờ truy cùng đuổi tận.

Đương nhiên, suy nghĩ này quả thật cực kì chính xác.

_ Tôi không sao, chỉ là chút vết thương nhỏ thôi.

Hình Phong sau khi nghe hết phân tích của cô lập tức thể hiện sự phối hợp, nhanh chóng hướng tới người đối diện mỉm cười đồng tình.

Chẳng qua xuất phát từ trách nhiệm cùng áy náy, người đàn ông trước khi bước qua vẫn gọi đến một cô phục vụ, chu đáo sắp xếp biện pháp xử lí tối ưu

- Vị khách này vừa bị bỏng, làm phiền cô dẫn anh ấy đến một chỗ thoa thuốc được không?

- Dạ được!

Nữ nhân viên mỉm cười nhẹ nhàng, rất chuyên nghiệp nhìn sang Hình Phong biểu thị hết lòng phục vụ.
Anh vốn định nhanh chóng bỏ qua chuyện này, một mạch về nhà thoa chút nước lạnh bôi chút thuốc mỡ là được. Bất quá người đàn ông kia dường như đặc biệt kiên trì, luôn miệng thúc đẩy anh lập tức xử lý thì hơn.

Ý tốt không thể từ chối, Hình Phong cuối cùng chỉ còn cách gật đầu nhận lời, cùng Lâm Yên Yên nối gót theo sau nữ nhân viên.
Nhàm chán trao đổi với cô gái đó mấy câu, lại sơ ý để kẻ thù từng bước đạt được ý nguyện.

- Hai vị mời vào đây, thuốc đã chuẩn bị sẵn. Nếu không có gì khác thì tôi xin phép quay lại làm việc...

Cũng đã đưa tới tận cửa, Lâm Yên Yên không muốn tiếp tục làm phiền người khác, lịch sự đáp lại mấy tiếng rồi thôi.
Đợi đối phương đi xa một đoạn, cô mới xoay người tiến vào phòng, sau đó cẩn thận đem cửa đóng lại.

- Anh làm sao vậy?

Chuyện chính là vừa tới mép giường đã nhìn thấy mặt mũi vị tổng tài nào đó âm trầm khó đoán, Lâm Yên Yên mới giật mình hỏi anh một câu.
Trong lòng lại suy nghĩ nam nhân này cũng có lúc bày ra dáng vẻ khó ở như thế à?

Anh không chuyển ánh mắt sang cô, vẫn kiên trì quan sát hộp thuốc phía trước, bất giác lại dâng lên vài phần dự cảm không tốt đẹp. Im lặng thêm mấy giây, đến cùng vì nghi ngờ mà nâng môi cất giọng

- Em không thấy kì lạ sao? Suốt quá trình chúng ta đều đi sát cô nhân viên đó, vậy mà khi đến chỗ này đã có sẵn hộp thuốc. Rốt cuộc là thời gian ở đâu ra để chuẩn bị?

Lâm Yên Yên có chút thất kinh, nhưng rồi lại nhanh chóng khôi phục tâm trạng, ở một bên tìm lời lý giải

- Có thể nhà hàng này có phòng riêng để giúp khách bị thương thôi, dù gì xung quanh đều là nĩa dao ly tách, chắc không ít người sơ suất đâu.

- Nếu chỉ có hộp thuốc thì còn nghe được. Em nói, chuẩn bị căn phòng có giường ghế lớn như vậy để dán mấy miếng bằng cá nhân sao?

Đúng thật có chút kì lạ, so với bình thường chu đáo quá mức rồi.
Lâm Yên Yên day day thái dương, kết quả vẫn chẳng nghĩ được lý do nào giải thích chuỗi câu hỏi của anh.
Có điều bị bỏng thật sự không thể coi thường, sớm một chút xử lý cho tốt vậy.

- Được rồi được rồi. Anh thoa thuốc xong chúng ta liền đi.

Bị vẻ khẩn cấp của cô làm lay chuyển, Hình Phong đành mắt nhắm mắt mở bỏ qua những hoài nghi trong lòng, tận lực tăng tốc để hoàn thành loại quá trình rườm rà này.
Anh một bên cởi ra hai cúc áo, một bên với lấy lọ thuốc trị bỏng, cẩu thả chấm chấm lên những dấu vết đang bắt đầu nổi bọt nước.

- Trên cổ có đỏ một chút kìa!

Lâm Yên Yên đưa tay lên cổ mình, hướng dẫn vị trí cần thoa thuốc cho anh.
Nhưng mà đối với vết thương bản thân không nhìn thấy được, Hình Phong mò qua mò lại đều sai. Bất đắc dĩ phải nhờ cô giúp đỡ một tay.

Lâm Yên Yên tư thế đang đứng, anh lại ngồi ở mép giường, cho nên cô bắt buộc phải khom người xuống.
Mà hình ảnh này nhìn từ sau lưng Hình Phong hay bên trái bên phải của họ đều rất bình thường, chỉ duy nhất từ phía sau cô là mập mờ khó đoán.

Cũng chính vì vậy, muốn vẽ ra một câu chuyện tình ái phi thực tế chẳng phải việc quá phức tạp...

_________

Thời điểm giao thừa rút ngắn từng phút, tính tới hiện tại chỉ còn vẻn vẹn nửa tiếng đồng hồ.
Vốn dĩ theo dự đoán ban đầu, Lâm Yên Yên sớm phải về tới rồi. Chỉ là anh ở ban công từ nãy đến giờ, đừng nói âm thanh tiếng động, đến cả một chút bóng dáng cũng hoàn toàn không có.

Tài xế anh cho đi đón cô cách mười phút lại báo về, kết quả bốn lần đều là chưa có tin tức. Đến điện thoại của cô cũng ở trạng thái không thể liên lạc.

Bàn tay Vương Nhất Hàn bất an nắm chặt, ở trên thành kim loại không ngừng thu lấy những tia lạnh lẽo.

- Yên Yên, em rốt cuộc phát sinh chuyện gì rồi?

Câu hỏi này bật ra trong đêm, bất chấp ánh điện sáng trưng ngày giao thừa mà nhuộm đen tâm tư của anh.
Vương Nhất Hàn vô cùng tập trung, mỗi một âm thanh vọng đến đều khiến phản ứng mong đợi trỗi dậy. Đáng tiếc bao nhiêu lần đều rước về thất vọng.

Đến khi màn hình điện thoại bật sáng, thông báo có cuộc gọi đến truyền tới màn nhĩ, Vương Nhất Hàn mới coi là bình tĩnh nhẹ nhõm.
Dãy số xa lạ không rõ, anh vẫn mang suy nghĩ là Lâm Yên Yên mà ấn phím phản hồi

- Alo? Em đang...

- Vương tổng, đang đợi người sao?

Mày rậm khẽ nhíu một cái, bởi vì giọng điệu đậm mùi bỡn cợt kia mà nảy sinh đề phòng.
Anh nhếch môi, cực kì bình thản hỏi ra hai chữ, tựa hồ chuyện đối phương sắp nói với anh một chút cũng không có can hệ

- Hết rồi?

- Chậc.

Âm thanh mất hứng kết hợp với cái tặc lưỡi đầy mỉa mai của người đàn ông kia nghe thế nào cũng ẩn chứa tạm nham ác ý.
Anh ta không dài dòng, ở một phía tự biên tự diễn, giống như thương hại cho một đoạn tình cảm mù quáng ngu ngốc

- Uổng cho Vương tổng thương trường bất bại, trên đầu đã đội một cái mũ xanh lớn như vậy cũng chẳng hề hay biết.

Vương Nhất Hàn bắt đầu nổi giận, thật sự muốn biết kẻ này có vấn đề ở chỗ nào, nửa đêm còn tìm anh buông lời vớ vẩn.
Bất quá còn chưa kịp cảnh cáo hắn thì cuộc gọi lại đột ngột chấm dứt.

Thay vào đó, email của anh mới là chỗ bị quấy nhiễu liên tục.

Vương Nhất Hàn lại muốn xem kẻ điên này muốn giở trò gì, nhàn nhạt đem tệp ảnh vừa nhận được mở ra xem thử.
Kết quả bị chính mắt mình làm cho chấn động.

Mười mấy tấm ảnh đều là bóng lưng của một cô gái che đi gương mặt của một chàng trai. Chỉ biết áo anh ta mở toang giữa ngực, tư thế bọn họ thật sự khiến người khác không thể không nghĩ đến vài chuyện tế nhị.

Càng quan trọng hơn là, hình ảnh cho dù mờ ảo bao nhiêu anh cũng nhận ra. Dáng vẻ này không phải ai khác mà chính là Lâm Yên Yên cùng với Hình Phong, cư nhiên lại chân thật đến mức hoang đường!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top