Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 77. Toàn Tâm Toàn Ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Hàn hôm đó không hoàn toàn loại đi đám người cậy quyền thế kia, chỉ đơn giản cảnh cáo bọn họ bồi thường số tham nhũng trong thời gian qua.
Phó Tình Xuyên hiểu ý của anh, chính là tránh để việc những cổ đông kì cựu này đồng loạt từ chức sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của tập đoàn. Mặt khác, chó bị dồn đến đường cùng nhất định quay lại cắn người, cho nên phải trấn áp vừa đủ, để bọn họ giữ được chút ít mặt mũi.

Anh ra đòn lần này nhìn bề ngoài có vẻ rất niệm tình nghĩa, nhưng thật ra lại vô cùng thâm độc.
Bởi vì đám người kia bị giữ thóp, tuyệt đối không dám làm càng, cũng không có cách uy hiếp đến anh.

Tính toán rất tỉ mỉ, có điều...

- Chủ tịch, lẽ nào chúng ta cứ như vậy tha cho bọn họ?

Vương Nhất Hàn nhìn cô, bất giác bị biểu cảm căng thẳng kia làm cho buồn cười một trận

- Mấy lão già đó ăn chặn nhiều tiền như vậy, một hai tháng cũng không ói ra hết được. Hơn nữa nhân tài trẻ mấy năm qua đều bị chèn ép, nhân cơ hội này bồi dưỡng chu đáo một chút, đợi đến lúc thích hợp thì thay chỗ cả đám cổ đông kia.

Phó Tình Xuyên gật đầu cười một cái, không thể không thừa nhận tầm nhìn của cô so với anh còn rất hạn hẹp.

Bất quá biểu cảm nhẹ nhàng chưa duy trì được bao nhiêu đã phải dẹp bỏ, mà nguyên nhân chính là ánh mắt sầu muộn của người đối diện đập vào tầm quan sát của cô.
Phó Tình Xuyên đau lòng thở dài, cũng không chắc nên nói gì để an ủi anh.

Vị chủ tịch cao ngạo lãnh đạm này luôn bám lấy công việc, liều mạng cũng muốn đem Vương Thị phát triển vượt trội lên top đầu trong nước. Nhiều năm như vậy, đừng nói yêu đương hẹn hò, đến tìm bạn kết giao thông thường cũng chẳng có thời gian.

Vất vả lắm mới có một bước tiến về phía hạnh phúc, bây giờ lại thành ra kết cục như thế, thật sự là ông trời thích trêu đùa con người.

Vương Nhất Hàn đứng bên cạnh dĩ nhiên cảm nhận được Phó Tình Xuyên đang thương tiếc cho anh, nhịn không được ý muốn phản đối. Dù sao thân là cấp trên, sao có thể mất hình tượng như vậy chứ.

- Thư kí Phó, chuyện tôi giao điều tra đến đâu rồi?

Cô giật mình thoát khỏi ưu tư, ở trong đầu chuẩn bị lời báo cáo lưu loát rõ ràng, rất nhanh đưa ra một kết quả

- Chủ tịch, hôm đó đúng là Lạc Chi Hạ có đến gặp Lâm Yên Yên, camera ở sảnh đường cũng ghi lại đoạn nói chuyện giữa họ, bằng chứng về ý định xúi giục của cô ta trong việc hiến tim tôi đã đưa cho phía cảnh sát, bây giờ chỉ còn chờ tòa phán quyết thôi.

Vương Nhất Hàn nghe xong một lượt, cả vẻ mặt bình thản ôn hòa, đến cùng vẫn không biết nỗi anh rốt cuộc để tâm chi tiết nào.
Có điều Vương Nhất Hàn suy nghĩ một lúc, thật sự không mấy hài lòng kết quả của hiện giờ.

Cùng lắm với số tội danh đó, Lạc Chi Hạ cũng chỉ ở tù vài năm, thái độ của cô ta lúc bị cảnh sát yêu cầu phối hợp cũng rất chủ động thừa nhận, nói không chừng bản án sẽ nhẹ hơn một chút.

Yên Yên của anh chịu đựng tổn thương lớn như vậy, Lạc Chi Hạ nếu còn cơ hội ra tù, thật sự có chút nguy hiểm.

- Sử dụng quan hệ của tôi, đem bản án của cô ta đẩy lên nặng nhất có thể đi. Tối thiểu, phải là tù chung thân!

- Tôi đã hiểu!

Phó Tình Xuyên thầm nuốt nước bọt, đánh giá mức độ yêu thương của anh đối với Lâm Yên Yên vô cùng cao. Nhiều năm như vậy, anh chưa từng dùng quan hệ cá nhân vào việc pháp luật, Lạc Chi Hạ xem ra thật sự chọc nhầm đối tượng rồi.

- Còn nữa...

Khóe môi bạc nâng lên một đoạn, vốn dĩ muốn nói thêm một vài thứ, nhưng cuối cùng lại bị chính tâm trạng của mình làm cho ngập ngừng.

Anh không quá chắc chắn vào suy đoán kia, cũng chưa đủ bằng chứng để khẳng định cái gì. Bất quá, người có thể trùng hợp đưa cô rời khỏi cuộc phẫu thuật, lại có thể tỉ mỉ xóa hết băng ghi hình xung quanh bệnh viện, âm thầm lặng lẽ mang cô biến mất... thật sự chỉ có một người.

- Giúp tôi theo dõi Hình Phong!

Phó Tình Xuyên đem mày nhíu chặt, cẩn thận thăm dò ý tứ câu nói vừa rồi

- Chủ tịch, anh là đang... nghi ngờ Hình tổng là kẻ đưa Lâm Yên Yên đi?

- Phải, cậu ấy thích Yên Yên không hề kém tôi, cũng là một trong những người hiếm hoi biết rõ chuyện lần này.

Vương Nhất Hàn ánh mắt dần kiên định, tựa hồ đã tự thuyết phục được bản thân tin vào suy luận ban đầu.
Phó Tình Xuyên thoáng qua lo lắng, nhưng rất mau chóng che đậy bằng một cái gật đầu nhận lệnh.

Thật lòng mà nói, hai ngày sau khi xảy ra chuyện cô cũng nghĩ đến Hình Phong, cho nên sớm đã điều tra hành tung của anh.
Mặc dù chuyến bay đến địa điểm Hoa Dương tổ chức bữa tiệc không như sắp xếp ban đầu nhưng Hình Phong đã đến đó ngay buổi tối hôm Lâm Yên Yên mất tích, tiếp tục giữ đúng lịch trình cũ đến tận bây giờ.

Nghe thì có vẻ nên loại anh khỏi diện tình nghi, bất quá Phó Tình Xuyên phát hiện thái độ của anh không đúng cho lắm. Hình Phong tìm kiếm Lâm Yên Yên một cách cực kì qua loa, tựa hồ muốn diễn cảnh không chút tin tức về cô với mọi người.

Loại cảm giác mâu thuẫn cho cô biết, anh chắc chắn là người đưa Lâm Yên Yên thoát khỏi cuộc phẫu thuật.
Đáng tiếc, cô lựa chọn không báo cáo với Vương Nhất Hàn, bởi vì cô sợ.

Sợ Hình Phong lần nữa đánh mất tình cảm của bản thân, sợ anh sẽ phải buông tay cô gái đó.

Đoạn tình trớ trêu này, thật sự khiến cô bị kẹt ở giữa, bất lực chống cự trong cái kết mơ hồ. Rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt, Phó Tình Xuyên thực bó tay chịu trói.

Mê man suy nghĩ một lúc, cô đột nhiên nhớ tới còn một thứ vô cùng quan trọng, liền gấp gáp kéo điện thoại di động ra, đem đến tầm mắt người đàn ông đối diện, ngắn gọn tóm lược một chút

- Thợ trang điểm hôm đó đã chụp lại ảnh của cô ấy làm kỉ niệm, chủ tịch anh xem...

Phó Tình Xuyên không dám nói quá nhiều, chỉ đành bỏ dở một câu như thế, bị động đợi anh lên tiếng phân định.
Chẳng qua tình huống này cô cũng đoán được phần lớn kết quả rồi.

Vương Nhất Hàn nhìn chằm chằm cô gái trên màn hình, thu lấy dáng vẻ xinh đẹp trong bộ váy trắng thuần khiết tao nhã. Lâm Yên Yên đang cười, vô cùng hạnh phúc mà mỉm cười.

Khóe môi anh sau bao nhiêu ngày treo lên điệu bộ giả tạo cũng đã thật lòng biểu hiện, đem tất thảy ôn nhu cùng cưng chiều vẽ vào nụ cười dần nở rộ.
Lâm Yên Yên rất đẹp, khoảnh khắc đó cô chưa biết gì về oán hận giữa hai nhà, cho nên mới nhẹ nhàng mỉm cười như vậy. Nếu lúc ấy, anh đến với cô thì tốt quá, không cần thấp thỏm lạc lõng như hiện tại.

Vương Nhất Hàn cầm lấy điện thoại của Phó Tình Xuyên, dịu dàng đưa ngón tay lên khuôn mặt nữ nhân phía trước mà vuốt ve

- Thư kí Phó, giúp tôi in tấm ảnh này ra, đặt ở văn phòng.

- Vâng!

Sau đó nghĩ lại, cô vẫn nên hỏi anh thêm một vấn đề nữa

- Chủ tịch, nếu điều tra được chỗ ở hiện tại của cô Lâm, anh sẽ làm gì tiếp theo?

Vương Nhất Hàn âm thầm nhíu mày, rất lâu cũng không trả lời câu hỏi của Phó Tình Xuyên.
Vốn dĩ, anh từng cho rằng chỉ cần cô biến mất, anh dù thế nào vẫn sẽ đi tìm cô quay về. Nhưng hiện tại mà nói, lá thư kia ám ảnh quá sâu đậm, đến nỗi anh không còn khả năng tin tưởng bản thân nữa.

Tìm được cô rồi, có lẽ anh chỉ âm thầm dõi theo như vậy, đợi đến lúc cô thật lòng muốn quay trở về. Cho dù đợi bao lâu, anh vẫn toàn tâm toàn ý.

Có điều, đem suy nghĩ của Vương Nhất Hàn ra phân tích, Lâm Yên Yên dường như đang ở một nơi nào đó rất xa xôi.
Chẳng qua thực tế, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Cô trong sắp xếp của Hình Phong, là ở Thịnh Thăng an toàn dưỡng bệnh.

Còn chuyện của sau đó, bất đắc dĩ bỏ mất bốn năm mới tiếp tục viết đến...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top