Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 80. Tình Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Yên Yên bị một ánh mắt đau thương của Hình Phong làm cho tỉnh táo, nhất thời dùng hết sức đẩy Vương Nhất Hàn ra khỏi người.
Nụ hôn gián đoạn lúc này, khiến anh giống như rơi vào bối rối cùng cực. Theo hướng ánh mắt của Lâm Yên Yên, anh rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân là cái gì.

Cô... bận tâm cảm xúc của Hình Phong đến như vậy?

Đem mày cau chặt, Vương Nhất Hàn im lặng nhìn Lâm Yên Yên xách theo vali chạy sang bên kia đường, cùng với Hình Phong nói chuyện mấy câu rồi đi mất.

Cơn gió se lạnh trùng hợp thổi qua, để cho đầu óc anh dần dần tỉnh táo

- Thư kí Phó, sự kiện sắp tới của Thịnh Thăng, tôi sẽ tham gia...

- Vâng, tôi biết rồi!

Phó Tình Xuyên tức khắc sắp xếp công việc theo lệnh vừa nhận được, lùi xuống một vài cuộc họp bị trùng thời gian bữa tiệc diễn ra.
Có điều nếu nói thật lòng, quyết định lần này của anh bị chính cô phản đối một nửa, bởi vì dễ nghe thì anh đi ủng hộ bạn tốt, khó nghe liền trở thành theo đuổi Lâm Yên Yên. Đã Lâu như vậy, công tư vẫn bị một người phụ nữ làm cho rối loạn đan xen, không có chút tiền đồ nào cả.

Phó Tình Xuyên thở dài, chẳng muốn nghĩ đến chủ tịch nhà mình nữa, trực tiếp xách túi lên mà tan tầm.
Thời tiết mùa hè ở nơi này cực kì thất thường, giây trước còn nắng nóng oi bức, giây sau đã đổ mưa xám trời. Giống như hiện tại, Phó Tình Xuyên nhìn lớp nước rơi tầm tã trước mặt, vô thức cảm thấy cực kì chán nản.

Mưa, là kỉ niệm, cũng là nỗi đau của cô.

Trước mắt dần nhạt nhòa, trong mắt Phó Tình Xuyên tựa hồ tua lại đoạn phim của quá khứ, ở ngay khoảnh khắc cô gặp được nam nhân đó giữa màn mưa nặng hạt.
Nữ sinh cấp ba như cô, ở hành lang trường học phân vân nửa buổi cũng chưa quyết định được nên đứng yên chờ mưa tạnh hay liều mạng xông ra ngoài. Cô vốn đang bị cảm, lơ đãng một chút liền quên luôn việc mang theo ô, ngày mai thì có tiết sớm, dầm mưa xong khẳng định tử trận.

Nhưng mà trời ngày càng tối, còn chờ nữa thì làm sao về nhà?

Phó Tình Xuyên hít một hơi sâu, định bụng dùng hết sức chạy một mạch đến tiệm tạp hóa trước cổng trường, sau đó mua ô đi về. Nào ngờ chân còn chưa kịp xông lên nửa bước, phía sau đã bị một bàn tay ấm áp kéo trở về

- Này, cho chị!

- Hả?

Phó Tình Xuyên nhìn nam sinh đối diện, thoáng chốc bị nụ cười tươi rói kia làm cho ngẩn người, rất lâu cũng không đáp trả cái gì.
Đến tận lúc cô giật mình lấy lại ý thức, đã thấy bản thân được tặng một chiếc ô màu xanh nhạt.

- Cho tôi rồi cậu làm sao?

Anh chàng này hình như chỉ có một cái ô thôi, kiểu một người hy sinh cho một người khác này, cô thật sự không thích cho lắm.
Mà có vẻ nam sinh nghe hết câu hỏi của cô mới nhận ra mình quá lẹ miệng, bây giờ bản thân lại rơi vào chỗ khó khăn mất rồi.

Anh hì hì cười một tiếng, nhỏ giọng đề nghị

- Chị chịu khó đi chung em một đoạn nhé?

Cô bị dáng vẻ hối hận của anh làm cho bật cười, bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng. Chỉ là... cậu ta gọi cô bằng cái gì?

- Cậu thấy tôi già lắm hả, còn gọi tôi là chị?

Phó Tình Xuyên mặt mày tức giận hỏi tội người bên cạnh, chuyện tuổi tác vốn đã nhạy cảm, với kiểu nữ sinh ngày nào cũng bị chê thần thái giống mấy bà lão như cô càng đặc biệt tế nhị. Vậy mà anh mở miệng một câu kêu chị hai câu xưng em, bắt cô im lặng sao được?

Đổi lại, dáng vẻ dữ dằn của Phó Tình Xuyên chung qui không ảnh hưởng đến nam sinh này bao nhiêu, thậm chí còn khiến nụ cười trên môi anh càng thêm vui vẻ

- Em học lớp 11, chị lại cầm sách giáo khoa 12 còn gì?

Được rồi, lần này người nên cười chính xác là Phó Tình Xuyên, chẳng qua cô cười không phải do vui vẻ, mà là đang cười nhạo hành vi tự lấy đá đập vào chân mình của cô.
Già hơn một tuổi, thằng nhóc này kêu chị không hề sai!

- Umhum, cậu... cậu tên là gì?

Phó Tình Xuyên hắng giọng, đổi sang một chủ đề khác để nói chuyện.
Anh chàng kia cũng chiều theo hướng cô vạch sẵn, nghiêm túc giới thiệu

- Em là... Á!

Lời nói nửa chừng đứt đoạn, thông tin quan trọng nhất lại chưa kịp xuất hiện. Nguyên nhân chính là, nam sinh kia bất chợt nhìn vào đồng hồ, phát giác bản thân sắp muộn lớp học thêm mất rồi.
Anh không dám chần chừ, nhanh như chớp nhét chiếc ô vào tay Phó Tình Xuyên, giữa màn mưa phóng về phía chuyến xe buýt sắp chạy, chỉ đủ thời gian vẫy tay cô gái sau lưng một hồi.

Phó Tình Xuyên nhìn bóng dáng đã mất hút, cũng chẳng kì kèo đứng một chỗ nữa, mang theo quyết định ngắn gọn mà xoay người bước đi

- Thôi vậy, lần sau có gặp sẽ hỏi.

Kết quả, khi gặp lại chỉ mình cô còn nhớ...

"Kétttttttt"

Thất thần một lúc, Phó Tình Xuyên đột ngột nhận ra trước mặt nửa mét là đèn đỏ, lập tức ở trên chân thắng mạnh mẽ đạp xuống, âm thầm tự nhủ suýt chút nữa xảy ra chuyện lớn rồi.
Cô thở dài, mỗi lần mưa đều nhớ về cùng một đoạn kí ức, đã lặp lại bao nhiêu năm như vậy, sao cô vẫn mãi không thể sửa?

Nghĩ một hồi, đèn đường chuyển sang màu xanh, cô cũng bình tĩnh khởi động tay lái rồi...
————————————

Tiệc rượu của Thịnh Thăng diễn ra như bao nhiêu sự kiện khác, ngoại trừ thưởng thức tác phẩm mới và chụp ảnh phỏng vấn, đa số thời gian chỉ dành cho những thương nhân đi tìm đối tác thích hợp.
Nếu xét tình huống đặc biệt một chút, chắc chỉ có bàn rượu ở vị trí trung tâm là ngoại lệ yên tĩnh. Còn về nguyên nhân mà nói, dĩ nhiên không gì khác chính là trận đấu mắt kéo dài gần năm phút đồng hồ mà vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.

Hai ánh nhìn sắc lẹm múa máy trước mặt Lâm Yên Yên, hại cô tới hít thở một hơi cũng nặng nề bức bối, vì vậy đành chủ động lên tiếng xen ngang

- Hai người định lườm nhau đến bao giờ?

Nữ nhân tao nhã nâng ly nhấp một ngụm rượu, phong thái của nhà thiết kế hàng đầu hiện hữu rõ ràng, khiến người ta không thể không chú ý.
Cùng lắm thái độ của Vương Nhất Hàn mười năm như một, cho dù là cô cũng khó lòng làm tia khó ở trên gương mặt điển trai kia dịu xuống hoàn toàn

- Đây chính là không có tin tức mà cậu nói?

Anh hướng mắt về phía Hình Phong, dùng một câu hỏi vừa thiếu đầu vừa mất đuôi tạo nên áp lực, giống như thật sự bị màn nói dối kia chọc cho tức giận.

Bất quá Hình Phong đối với chuyện này đã biết Vương Nhất Hàn nhìn thấu từ sớm, cũng chẳng có lý do gì tiếp tục bao biện, lập tức nhàn nhã thưởng cho anh một câu ngắn gọn

- Cậu điều tra rồi, còn đến tìm tớ thăm dò, tớ có cần thiết phải nói thật không?

Vừa đối đáp được hai câu, sát khí so với vừa nãy ngược lại tăng thêm mấy phần!

Lâm Yên Yên nhìn không nỗi nữa, trực tiếp phất tay cáo từ

- Hôm nay tôi còn chút việc, hai vị sếp tổng cứ tự nhiên!

Cô dứt câu cũng chẳng cần biết Vương Nhất Hàn và Hình Phong phản ứng thế nào, xoay gót một cái liền đi mất.
Trong tình huống này xem xét, chủ nhân bữa tiệc so với khách tới dự kém may mắn hơn một chút, bởi vì bản thân là người tổ chức, đâu thể bỏ nào đi nửa chừng.

Cho nên Vương Nhất Hàn vô lại cười một tiếng, dùng khóe môi nhép hết ba chữ "tớ đi đây" lập tức đuổi theo bóng dáng người phụ nữ kia.
Hình Phong sau đó mới âm thầm nhếch mép, tự đánh giá mối quan hệ của bọn họ quá đỗi kì lạ.

Bản chất vốn là tình địch, vậy mà chưa từng ghét bỏ nhau. Ngược lại thời gian lâu dần, càng ngày càng nhìn mặt hiểu ý, thân thiết đến quái đản.

- Đừng nói tớ chơi xấu, bốn năm qua đổi thành một lần gặp mặt này cho hai người đấy!

Anh nâng ly về phía cửa, xem như tiễn bước, dứt khoát để họ cùng nhau nói chuyện một lần.

Mà dĩ nhiên đối với lợi thế chân dài của mình, Vương Nhất Hàn không mất bao lâu đã đuổi kịp Lâm Yên Yên, từ sau lưng cô nghiêm túc gọi đến

- Em đứng lại!

Bước chân cô khựng mất một nhịp, vô tình đem sự vội vã của bọn họ ngưng đọng tại chỗ.
Biết rõ anh sẽ đuổi theo, vẫn không kiềm được khẩn trương trong lòng, phút chốc chỉ biết im lặng đứng đó, chờ chính mình từ từ trầm ổn.

Khóe môi đỏ mọng khẽ nâng, hoàn mỹ thể hiện một nụ cười xã giao đạt chuẩn. Lâm Yên Yên đem theo dáng vẻ tự tin xoay người, đối với anh nhẹ nhàng gật đầu

- Vương tổng, đã lâu không gặp!

Vương Nhất Hàn vì loại xưng hô xa cách của Lâm Yên Yên mà nảy sinh bất mãn, từng bước tiến tới trước mặt cô, thu hẹp khoảng cách của bọn họ.
Đến khi giữa hai người gần như chỉ còn thiếu một cánh tay nữa sẽ đụng chạm, anh mới ngang ngược bác bỏ thái độ vừa rồi

- Đừng giở trò xa lạ với anh, em cũng chịu về nước rồi, còn không phải vì...

- Không phải!

Lâm Yên Yên ở trong câu nói của anh cảm nhận được loại ý định liên kết về một mối quan hệ sớm đã tan vỡ, lập tức dùng hai chữ đánh gãy tất cả.
Cô sợ bản thân phải nghe lại quá khứ của bọn họ, cho dù qua bốn năm vẫn sợ. Vì vậy cô đành nắm thế chủ động, thẳng thắng phá hủy suy đoán của anh

- Vương tổng nghĩ nhiều rồi, tôi lần này trở về vì đại diện công ty tham gia bữa tiệc của Hình Phong, còn việc vô tình gặp lại anh ở đây, tôi thật sự chưa từng nghĩ đến.

Vương Thị vốn không nhúng tay vào lĩnh vực trang sức, mà quan hệ của Vương Nhất Hàn và Hình Phong cũng vì sự việc năm đó ngượng ngạo mấy phần, nên cô mới cho rằng anh sẽ không đến.
Ai ngờ được hôm ở sân bay gặp lại, khiến anh đột ngột thay đổi chủ ý. Cái này, cô cũng đâu tính là nói dối.

- Vô tình?

Vương Nhất Hàn nghe Lâm Yên Yên nói nhiều như vậy, rốt cuộc chỉ muốn để tâm hai chữ này.
Anh bật cười một tiếng, so với dáng vẻ lưu manh vài năm trước thậm chí đáng ghét hơn một bậc, sau cùng tùy ý đáp lại chút phản đối

- Anh không vô tình, căn bản hôm nay đến là để gặp em đó chứ. Hơn nữa...

Vương Nhất Hàn khẽ cúi người, đem mặt của mình kề sát vào sóng mũi của cô, nhỏ giọng thì thầm đoạn thoại chưa hoàn chỉnh

- Lần này em về, đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi nữa. Anh tuyệt đối... không... cho... phép!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top