Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 85. Giống Như Chúng Ta Của Ngày Xưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Yên Yên cùng với quản gia Phùng còn chưa nói được thêm mấy câu đã bị âm thanh ồn ào trong nhà nhanh chóng cắt ngang.
Nhắm mắt nghĩ bừa một chút, liền biết nguồn gốc đến từ ai rồi.

Mạc Ninh Từ không ngoài dự đoán phấn khởi chạy đến chỗ cô, bước đi cấp tốc làm người khác nhìn vào cũng chẳng tin nỗi bà đã ngoài bảy mươi, rõ ràng thân thể còn rất tốt, luôn có cảm giác tràn đầy sinh khí

- Yên Yên, con bé này, sao tới tận bây giờ mới về thăm bà nội?

- Con là... công việc hơi bận rộn.

Cô thừa biết mình nói dối chưa bao giờ qua mặt được ai, nhưng ở hoàn cảnh này mà lựa chọn thật lòng, nói cô đi bao nhiêu năm là chỉ muốn âm thầm trả nợ cho họ, còn ngoài mặt thì quyết định không giữ liên hệ nữa, cái loại lý do này làm sao nói ra miệng cho được. Vì vậy bất đắc dĩ, Lâm Yên Yên phải dùng một nửa sự thật để che đậy suy nghĩ trong đầu.

Mạc Ninh Từ không mấy để tâm, tiếp tục xoay cô tới lui vài vòng, cuối cùng kết luận cháu dâu nhà mình gầy xuống quá nhiều, nhịn không nỗi quản giáo nghiêm khắc vấn đề ăn ngủ của cô.
Lâm Yên Yên thuận theo ý bà đồng tình tất thảy, cứ như thế từng bước một tiến vào trong nhà. Ấn tượng đầu tiên của cô về sự thay đổi ở nơi này chính là, hơn nửa số người giúp việc đều trở nên lạ mặt, chỉ có thím Tư ngày trước thường trò chuyện với cô là quen biết.

Lâm Yên Yên định hỏi Mạc Ninh Từ vì sao trong nhà đổi hết người làm, nhưng chưa kịp nói ra tiếng nào đã bị bóng dáng cao lớn từ tầng trên đi xuống thu hút ánh nhìn.
Cô hơi ngạc nhiên một chút, không rõ anh từ lúc nào về phòng thay đổi quần áo, chuyển từ tây trang qua thường phục thoải mái.

Anh đi tới chỗ hai người phụ nữ kia, rất thành thạo pha cho họ một ít hồng trà, còn bản thân chỉ bỏ lại mấy chữ rồi đi mất

- Hai người nói chuyện đi, con nấu cơm xong sẽ gọi.

- Nấu cơm?

Lâm Yên Yên nhỏ giọng lặp lại hai từ trọng điểm anh vừa nói ra, dường như hơi khó tin quay sang Mạc Ninh Từ chờ lời xác nhận.
Bà nhìn bóng lưng anh khuất sau cửa nhà bếp, hào hứng bật cười như được mùa, nhanh chóng ghé vào tai cô thì thầm to nhỏ

- Thằng nhóc này bây giờ khá lắm, nấu ăn rất ngon.

- Anh ấy học nấu ăn sao?

Lâm Yên Yên nếu nhớ không lầm, Vương Nhất Hàn yêu công việc và ghét nồi chảo, mặc dù lúc trước từng nấu qua vài lần cho cô nhưng đều là mấy món ăn đơn giản, đa số chỉ cần bỏ sợi mì vào nước dùng đã được nêm sẵn, chưa bao giờ nghe chuyện anh trổ tài nấu cả một bàn cơm.
Sau đó Mạc Ninh Từ giải thích với cô, Vương Nhất Hàn bắt đầu vào bếp từ khoảng hai năm gần đây, tuy lúc mới tiếp xúc không được ổn lắm, nhưng dần dần thì tiến bộ rất nhiều, thậm chí còn lấy việc này ra nghiêm túc học hỏi, tạo thêm một thế mạnh mới cho bản thân.

Lâm Yên Yên giống như còn khá kinh ngạc, có điều chung qui vẫn âm thầm khen ngợi loại tài lẻ này của anh.
Cô khéo léo nhờ quản gia Phùng tiếp chuyện với bà nội, còn mình thì xin phép đi vào bếp mở mang tầm mắt một chút. Mà Mạc Ninh Từ luôn muốn tạo cơ hội cho hai người ở riêng, làm sao có khả năng từ chối cho được.

Vì vậy trong chưa đầy nửa phút sau, thân ảnh Lâm Yên Yên đã đứng ở cửa bếp, im lặng quan sát người đàn ông đứng ở bàn gỗ chuyên tâm cắt khoai tây.
Động tác của anh dùng lực vừa phải, nhanh nhưng không loạn, có cảm giác chuyên nghiệp lâu năm. Nếu chỉ qua loa nhìn một cái, hẳn ai cũng nghĩ anh đã nấu nướng từ khi còn nhỏ rồi.

Người đàn ông này, chính là có một loại khả năng làm người ta thán phục đi.

- Có đẹp trai không?

Vương Nhất Hàn bất thình lình xoay người ra sau, vừa khéo chạm phải ánh mắt mang ý cười tán thưởng của Lâm Yên Yên dành cho anh, tất nhiên phải lập tức lợi dụng nó trêu chọc cô rồi.
Hiệu quả của câu này rất tốt, bằng chứng là khóe môi đang cong của ai kia trong nửa giây liền mất hứng mím lại, kết hợp cùng cái nhăn trán bày tỏ tức giận trăm bề.

Cô khinh thường xì một tiếng, chậm rãi đi hẳn vào trong nhà bếp, chọn vị trí đối diện anh ngồi xuống, còn vươn tay cầm lên một dao một táo lên từ từ gọt vỏ

- Đẹp, rất là đẹp, đẹp như thần tiên luôn được chưa?

Lâm Yên Yên không chấp nhất anh, tùy ý ca ngợi thêm vài chữ cho giống như mình đang nói thật lòng.
Vương Nhất Hàn lại vì vậy hết sức vui vẻ, sau khi dặn dò cô cẩn thận đứt tay liền cúi đầu làm tiếp phần việc dang dở của mình.

Theo như phần nguyên liệu trên bàn, không khó để đoán ra anh sẽ hầm canh từ sườn và rau củ. Món này tuy nấu cũng không quá lâu, nhưng chủ yếu thành phần khá lằng nhằng, từ loại chính là khoai tây, cà rốt, bông cải, su hào,... đến thứ nhỏ như hành lá, rau thơm cũng phải sơ chế thật tốt.
Lâm Yên Yên vừa suy nghĩ vừa gọt vỏ táo, đến khi cắt được những miếng vừa ăn rồi xếp lên đĩa, bản thân cũng quyết định xong việc cần làm tiếp theo

- Anh nấu canh đi, tôi đi làm món mặn.

- Khoan đã!

Vương Nhất Hàn lên tiếng ngăn cản cô rời khỏi chỗ ngồi, ánh mắt hướng về phần táo ngon ngọt đối diện, nhàn nhạt kêu cô giúp đỡ một chút

- Đút cho anh, em cắt xong để đấy làm gì.

- Anh không có tay sao?

- Không có!

Vương Nhất Hàn thẳng thắng trả lời, thậm chí còn giơ mấy món đồ đang cầm lên cho cô xem, vẻ mặt cực kì vô tội bình thản.
Lâm Yên Yên ghét bỏ lườm anh, sau cùng vẫn đem một miếng táo đưa về phía trước, thuận lợi tống nó tới chỗ cần tống.

Vương Nhất Hàn nhai nhai mấy đợt, chờ lúc khoang miệng đủ chỗ để nói mới nâng giọng gọi cô thêm một lần

- Em nhớ làm thêm một ít trứng cuộn, anh làm món đó cứ bị bể giữa chừng...

Lâm Yên Yên nghe đến từ trứng, khó tránh nghĩ lại chút ít chuyện cũ, phát hiện anh cứ thích bao dung khẩu vị của cô, trong khi bản thân rõ ràng không ưa cái món này.
Khóe môi anh đào vô thức mỉm cười, bởi một khoảnh khắc này khiến tâm trạng cô cả buổi trưa đều thoải mái hơn hẳn.

Ba người ở trên bàn ăn xong bữa cơm cũng đã qua hai giờ chiều, Mạc Ninh Từ có ý giữ Lâm Yên Yên ở lại thêm một lúc, nói là muốn dẫn cô đi một vòng quanh nhà xem mấy thứ hay ho.
Nào ngờ hào hứng chưa kịp phát huy đã phải chìm xuống do một cuộc điện thoại từ bác sĩ của bà, bảo rằng hôm nay rảnh thì đến bệnh viện khám tổng quát theo lịch đi.

Ơ hay, sớm không gọi muộn không gọi, lại cứ chọn ngay lúc này làm phiền bà.
Mạc Ninh Từ định mặc kệ, nhưng Lâm Yên Yên đứng ra ủng hộ yêu cầu bên phía bác sĩ, rốt cuộc thành công thuyết phục bà rồi.

Cũng chính vì nguyên nhân này, hiện tại khung cảnh đẹp đẽ Mạc Ninh Từ muốn dẫn cô đi xem phải trông cậy vào Vương Nhất Hàn, bất giác tạo thêm một cơ hội ở riêng cực kì tốt.
Hai người bọn họ đi hết nửa vòng, tiếp xúc liền từ từ thoải mái, không cần câu trước câu sau vừa nói vừa xem chừng khoảng cách. Lâm Yên Yên lâu rồi chưa nghe mấy câu chuyện hài hước của bà nội, phút chốc bị người bên cạnh làm cho buồn cười muốn chết, vô tình xoay đầu mấy hồi lại đưa tầm mắt rơi xuống hoa viên quen thuộc, trong một khắc thất kinh đến đơ người.

Chẳng bao giờ nghĩ đến, những đóa hoa kia vậy mà còn đầy đủ một vườn như thế.

Vương Nhất Hàn thấy cô đột nhiên im lặng thì đưa mắt nhìn về phía trước, khóe môi mỏng cười cười, thu về một biểu cảm hết sức vừa ý.
Anh vỗ nhẹ lên lưng cô, chủ động hướng mục tiêu của cả hai đến chỗ vườn hoa cô đang ngắm, bâng quơ cho mình một lời tán thưởng

- Thế nào, anh chăm sóc chúng tốt chứ?

Lâm Yên Yên lại thêm một trận khó tin, vừa xoay đầu đã lập tức chằm chằm nhìn vào anh, tựa hồ có chút muốn xác minh điều vừa nghe thấy.

- Anh tự chăm sóc?

- Không thì sao?

Vương Nhất Hàn ôn nhu mỉm cười, ở trên trán cô khẽ cốc một cái, dường như sắp luyện thành thói quen yêu thích mất rồi.
Mà Lâm Yên Yên cũng chẳng mấy để tâm loại trêu đùa này, bởi vì bây giờ cô vẫn còn rất nhiều suy nghĩ khác chen lấn.

Mặc dù Vương Nhất Hàn không tính là sinh ra đã ngậm thìa vàng, hơn nữa khoảng tuổi niên thiếu từng làm qua rất nhiều công việc nặng nhọc khác nhau, mấy chuyện chăm sóc hoa cỏ đơn giản này tất nhiên không thể làm khó anh.
Nhưng vấn đề là, với thân phận của anh hiện tại, lượng công việc so với người bình thường nhiều hơn mấy lần, nào còn tâm tư để hao phí trên đám hoa này. Người giúp việc trong nhà được thuê về làm cảnh sao.

Hay biết đâu... vì chúng là hoa do hai người tự tay trồng nên?

Lâm Yên Yên thoáng chút bối rối, nhưng đến cùng vẫn không hỏi anh vấn đề này.
Bất quá lúc Vương Nhất Hàn đi nghe điện thoại từ Phó Tình Xuyên gọi đến, thím Tư lại trùng hợp gặp Lâm Yên Yên ngoài vườn, cao hứng cùng cô bắt chuyện một phen.

Sau đó cô mới biết được, chỗ này từ lâu đã trở thành nơi anh yêu thích nhất trong nhà. Còn có...

- Mấy cô giúp việc lúc trước đều bị đổi vì họ đã tự ý hái mấy đóa cát tường của cậu chủ để bày trong nhà. Lần đó cậu ấy đã cấm tuyệt đối không được để xảy ra chuyện này lần nữa, tâm trạng cũng u ám mấy hôm liền.

- Anh ấy đuổi việc họ luôn hả dì?

Lâm Yên Yên hạ thấp giọng điệu, hơi thất thần hỏi ra một câu. Vốn dĩ đối với chuyện này thật sự cho rằng anh xử lý hơi quá tay, nhưng khi nghe được đáp án từ phía dì Tư, tia than trách nhỏ nhoi cũng triệt để biến mất

- Cậu ấy kêu Phùng quản gia sắp xếp họ tới chỗ khác làm thôi, hình như là công việc bên mấy chi nhánh nhỏ lẻ. Cậu chủ sau khi quen biết con rất có tình người, đâu tùy tiện hất hết chén cơm của ai.

Dì Tư ha ha bật cười, xuất phát điểm của cả câu chỉ có ý đùa vui với cô, chưa từng nghĩ đến, lời này lại sâu sắc ảnh hưởng tới Lâm Yên Yên, đồng thời rạch thêm một đoạn trên tấm màn phòng thủ kiên định của cô suốt bấy lâu nay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top