Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 96. Có Hận Hay Không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người trò chuyện một lúc lâu, Lâm Yên Yên mới nhớ đến việc lần trước có kể với Nhiếp Giai về món quà cô sẽ tặng cho bà nội Từ, nhất thời cao hứng đặt ly cà phê xuống bàn, từ trong túi xách lấy ra một chiếc hộp bằng nhung màu lục đưa về phía đối diện.
Nhiếp Giai thấy hành động của cô, nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy món đồ trước mặt, thuận miệng hỏi một phen

- Gì thế? Còn có quà muốn tặng tôi à?

Lâm Yên Yên bị ánh mắt hào hứng của cô chọc cười, đơn giản lắc đầu một cái

- Đây là quà cho bà nội trong tiệc sinh nhật cuối tuần này, cô xem giúp tôi có ổn hay không?

Nhiếp Giai nghe đến đây có phần nhớ lại chuyện Lâm Yên Yên từng nói với cô, cũng đoán được đây hẳn là chiếc cài áo cô đã đích thân thiết kế cho lão phu nhân Vương gia. Động tác trên tay Nhiếp Giai lập tức ngừng hẳn, còn chưa kịp mở nắp hộp đã đóng lại, đem nó đẩy về chỗ của Lâm Yên Yên, còn không quên dặn dò cô một câu

- Món đồ quý giá như vậy, phải để lão phu nhân xem đầu tiên chứ!

Lâm Yên Yên vốn là muốn tham khảo ý kiến của Nhiếp Giai, nhưng mà bây giờ nghĩ đến lời cô cũng không phải không đúng, ngược lại bản thân Lâm Yên Yên cảm thấy có lẽ mình quá khẩn trương muốn biết cái nhìn của ngươi khác về món quà này, cho nên nhất thời thiếu suy nghĩ rồi.

Lâm Yên Yên cười một tiếng, thuận theo người đối diện thu món quà trở về. Chỉ không ngờ một khắc này trùng hợp có nhân viên đem bánh ngọt tới, vô ý chạm phải cánh tay đang giơ trên cao của cô, làm cho hộp quà cứ thế rơi xuống. Cũng may nam nhân viên tương đối nhanh nhẹn, một tay còn trống liền đưa ra đỡ lấy chiếc hộp, tuy rằng khiến cho món quà bị rơi ra ngoài, nhưng chung qui vẫn nằm trên tay anh ta, không có thiệt hại gì đáng kể.

Nam nhân viên lập tức đem mọi thứ xếp lại vào trong hộp, khẩn trương cúi đầu nhận sai

- Thật xin lỗi, đều do tôi sơ suất...

Lâm Yên Yên vốn không phải dạng người so đo tính toán, lại nói chính cô cũng có một phần bất cẩn, cho nên lập tức xua tay nói không sao. Nhiếp Giai cũng giúp cô phụ họa mấy câu, nam nhân viên kia mới an tâm rời khỏi.

Bọn họ vì sự cố này đã thu hút khá nhiều sự chú ý, ở thời điểm quan hệ kinh doanh của hai bên đang căng thẳng, không thể tiếp tục ngồi lại nữa, nếu có người nhận ra sẽ rất phiền phức. Lâm Yên Yên thanh toán xong phần của mình liền tạm biệt Nhiếp Giai, cầm theo ít đồ ngọt trở về biệt thự nhà họ Vương.

Phùng quản gia đối với chuyện cô có thói quen đi ra ngoài sẽ mua bánh về cho Mạc Ninh Từ đã sớm biết rõ, cho nên đề nghị cô lên phòng nghỉ ngơi, ông bài trí xong trà hoa quả sẽ đưa luôn cho lão phu nhân.

Lâm Yên Yên nhẹ nhàng cảm ơn ông, theo hướng tầng hai đi tới phòng ngủ của mình thay quần áo thoải mái đơn giản. Cô bước đến giường ngồi xuống, vươn tay cầm túi xách lấy ra hộp quà ban nãy, cẩn thận kiểm tra lại lần nữa.
Sau khi xong xuôi mới yên tâm cất món quà vào tủ, bắt đầu mở điện thoại để xem tin tức.

Lâm Yên Yên nhìn một loạt phỏng đoán của cư dân mạng về vụ tai nạn của Vương Nhất Hàn, vô tình bị một bình luận thu hút sự chú ý. Cô nheo mắt, dáng vẻ giống như nhìn ra điều gì đó khả nghi. Bởi vì ở trong câu nói của nhóm người hóng hớt, có một đoạn chữ "biết đâu do anh ta bên ngoài ong bướm đắc tội phụ nữ" đầy mỉa mai.
Lâm Yên Yên xoa xoa mi tâm, đột nhiên nhớ đến một người, sau đó lại cho rằng bản thân quá đa nghi. Dù sao... người đó đã vào tù hơn bốn năm trời.

- Lạc Chi Hạ, liệu có phải là cô không?

Lâm Yên Yên ôm theo hoài nghi, nặng nề bước vào giấc ngủ.

Buổi sáng hôm sau, Lâm Yên Yên dáng vẻ mệt mỏi đi xuống tầng dưới, đầu óc bị giấc mơ đêm qua quấy nhiễu, cả người đều thể hiện trạng thái chẳng mấy tươi tỉnh. Cô không có khẩu vị, liền nói với Mạc Ninh Từ đừng lo cho cô, cô ra ngoài sẽ ăn sáng sau.

Vương Nhất Hàn ngồi bên cạnh luôn giữ im lặng, chỉ đơn giản dặn dò cô đi đường cẩn thận một chút.
Đợi Lâm Yên Yên ra khỏi cửa, Mạc Ninh Từ lập tức giáng cho Vương Nhất Hàn một đấm vào vai

- Con không nhìn thấy con bé mất ngủ à, đáng lý ra phải đưa con bé đi làm chứ!

Vương Nhất Hàn chịu phận con ghẻ trong nhà đến quen, vô cùng hối lỗi xin phép bà rời khỏi bàn ăn, mà Mạc Ninh Từ tất nhiên rất vừa ý thái độ này, gật đầu xua tay đuổi anh ra cửa.

Nhưng bà vẫn không biết, thật sự Vương Nhất Hàn cố ý để Lâm Yên Yên đi trước, sau đó mới lên xe khác bám theo. Bởi vì anh nhìn ra, cô có chuyện muốn tự mình đi làm, cho nên thái độ mới úp mở như vậy. Anh hiện tại bám theo, chỉ là muốn đảm bảo an toàn cho cô.
Chỉ có điều Lâm Yên Yên đã sớm nhận ra anh ở phía sau, vì vậy nhân cơ hội tại một cột đèn giao thông cố tình lái thật nhanh, hoàn toàn cắt đuôi chiếc xe phía dưới. Vương Nhất Hàn quả nhiên mất dấu cô, tâm tình càng trở nên bất an, đến cả vị trí trên điện thoại của cô cũng bị tắt từ khi nào không rõ, một khắc như vậy khiến anh chẳng thể làm được gì.

Lâm Yên Yên sau khi cắt đuôi xong, âm thầm ở trong miệng nói xin lỗi với anh, một mình lái thẳng đến trại giam phía tây. Cô... phải đi gặp Lạc Chi Hạ...

Lâm Yên Yên ở phòng thăm phạm nhân, cách một tấm kính chờ suốt hai tiếng cũng không có chút dấu hiệu có người bước ra gặp mặt. Nhưng ngay khi cô định ra về, cánh cửa sắt lại từ từ chuyển động.
Ánh mắt cô hiện lên chút ngỡ ngàng, bởi vì dáng vẻ bây giờ của người phụ nữ đối diện quá đỗi cách biệt so với trong trí nhớ của cô, nhất là phần bụng đã nhô lên rất cao.

- Cô đây là...

Lâm Yên Yên rất lâu vẫn chưa thể bình tĩnh nói hết câu, cứ như vậy để cho cảm xúc rối bời điều khiển tâm trí.
Chẳng qua biểu hiện của cô chỉ đổi lại một nụ cười lạnh nhạt từ phía bên kia tấm kính dày cộm

- Là bị một tên khốn nào đó cưỡng hiếp mà có, bất ngờ lắm sao?

Giọng điệu của Lạc Chi Hạ hời hợt như chẳng phải nói chuyện của mình, cả gương mặt đều toát lên sự cười nhạo phảng phất.
Gương mặt xinh đẹp ngày trước hiện tại đã gầy đi rất nhiều, trên gò má còn lưu lại một vài vết máu nhỏ, cả mái tóc cũng đã cắt hơn một nửa, quả thật so với bốn năm trước lộ ra vạn phần khó nhọc.

Lâm Yên Yên từng hận người phụ nữ này đến cùng cực, cũng từng cảm thấy hình phạt của cô rất thích đáng. Nhưng hiện giờ nhìn cô trong bộ dạng này, trong lòng đột nhiên dâng lên xót xa khó kiềm chế. Dù sao... đã nhiều năm như vậy, cô cũng sớm buông bỏ phần nào những cảm xúc căm ghét.

Lâm Yên Yên vốn là muốn đến tìm cô nói chuyện, vậy mà giờ phút này cổ họng như bị chặn lại, rất lâu cũng không thể nói ra cái gì.
Lạc Chi Hạ mất kiên nhẫn, nâng tay gõ lên tấm kính trước mặt một cái

- Nếu cô chỉ đến thưởng thức bộ dạng thê thảm của tôi, vậy thì có thể về rồi. Như cô thấy, tôi bây giờ chỉ là một kẻ mang bầu hoang mà còn không biết cha nó là ai.

Lạc Chi Hạ bình thản nhếch mép, dường như phẫn nộ đều theo năm tháng làm chai sạn quá nửa, hoàn toàn khiến cô buông bỏ tự trọng.
Lâm Yên Yên thấy cô muốn quay đi liền lập tức mở miệng, nhanh chóng hỏi vào chủ đề chính

- Năm đó hành động của cô, là bản thân cô một mình thực hiện sao?

Lạc Chi Hạ đột nhiên khựng lấy một nhịp, từ trên xuống dưới quan sát thái độ của Lâm Yên Yên, ánh mắt chứa đựng một tia phức tạp khó đoán, chỉ là sau cùng vẫn quyết định mập mờ đáp trả

- Nếu là phải thì sao, không phải thì thế nào?

Lạc Chi Hạ đã ẩn ý bày tỏ rằng mình không tình nguyện tiết lộ, Lâm Yên Yên cũng không cố ép buộc thêm nữa.
Cô chỉ đơn giản lắc đầu, trước khi đi còn quay sang nói với Lạc Chi Hạ chú ý sức khỏe, dù sao... làm mẹ cũng không dễ dàng.
Lạc Chi Hạ có chút dao động, nhưng sự cố chấp ngày xưa vẫn còn vươn lại ít nhiều, cho nên cô không muốn lãng phí lời nói với Lâm Yên Yên, chỉ đơn giản liếc mắt một cái liền theo giáo quan rời đi.

Lâm Yên Yên nhìn theo bóng lưng của cô, không khỏi dâng lên tia thương cảm nhàn nhạt, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng rồi bước ra.
Chỉ là Lâm Yên Yên không ngờ, vừa đến cổng trại giam đã thấy Vương Nhất Hàn đi tới, chưa kịp phản ứng liền bị anh ôm vào lòng.

Lâm Yên Yên giật mình, chỉ đành để anh bao bọc ở trong ngực, vô cùng rõ ràng cảm nhận nhịp thở gấp gáp của người đàn ông vốn dĩ luôn trầm tĩnh này.
Cô hỏi anh làm sao biết cô đến đây, nhưng Vương Nhất Hàn vẫn không trả lời, chỉ chầm chậm nói ra một câu mang theo chút bất an

- Chúng ta về thôi.

Lâm Yên Yên để cho anh lái xe, cả chặng đường hai người đều luôn giữ im lặng như thế. Mãi tới khi hai người đến trước cổng Vương Thị, cô mới phiền não mở lời

- Anh có nghĩ... năm đó Lạc Chi Hạ không hành động một mình?

Vương Nhất Hàn nghe đến cái tên đó, bất giác nhíu mày một cái

- Em nghi ngờ đồng bọn cô ta là kẻ đứng sau chuyện lần này.

Lâm Yên Yên bất an gật đầu, lát sau lại lắc đầu, có vẻ đến chính cô cũng không chắc chắn cái gì. Vương Nhất Hàn biết cô đang rất hoang mang, mà anh bốn năm qua không còn để tâm đến Lạc Chi Hạ nữa, cho nên tin tức hiện tại về cô ta gần như chẳng nghe tới.
Dáng vẻ đau đầu của Lâm Yên Yên hiện lên vài tia chua xót khó nhìn thấy, có điều vẫn không giấu được Vương Nhất Hàn. Bị anh nhìn chằm chằm một lúc, Lâm Yên Yên liền thở dài, không đầu không đuôi mà lên tiếng

- Cô ta có thai rồi...

- Ừ!

- Sau này... chúng ta tìm một nơi tốt cho đứa trẻ đó được không?

- Được!

Lâm Yên Yên quay đầu nhìn anh, vừa nghi hoặc vừa bất ngờ. Cô muốn hỏi anh không hận Lạc Chi Hạ sao, nhưng tự thấy vấn đề đó có phần khó trả lời, liền cố gắng đổi một từ ngữ khác.
Chỉ là lời của cô còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Vương Nhất Hàn ở trước mặt đã nhẹ nhàng trả lời

- Anh hận, nhưng đứa bé vô tội. Huống hồ nếu không đồng ý, em sẽ cứ mãi lo lắng như thế này còn gì.

Lâm Yên Yên cảm thấy khóe mắt mình xộc lên một khoảng cay nồng, không nhịn được nắm lấy tay anh nói cảm ơn. Đối với cô, người đàn ông này vẫn luôn ấm áp như vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top