Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

230914, 10:00 am

"Tất cả các nhân viên thuộc từ cấp trung đến nhân viên thừa hành, kể cả bộ phận kế hoạch đặc biệt, lập tức tập trung ở đại sảnh."

- Chuyện gì vậy nhỉ? Sao đột nhiên tập trung tất cả?
- Không phải cháy đó chứ?!!!
- Cô điên à? Cháy thì sơ tán, tập trung gì chứ. Nhưng cô nghĩ nơi này dễ cháy lắm à?

Tiêu Chiến cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có hơi chột dạ.

"Xin nhắc lại, các nhân viên thuộc từ cấp trung đến nhân viên thừa hành nhanh chóng tập trung ở đại sảnh.."

Vương Nhất Bác đứng trên bục cao nhìn xuống cả nghìn người bên dưới. Chen chúc, động chạm, liếc mắt, cười đùa, lo lắng, hoài nghi,.... đủ mọi loại cảm xúc, trạng thái khác nhau. Còn có, một ánh mắt kiên định ghim trên người anh. Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến. Anh thấy được từ ánh mắt cậu sự hoài nghi, có lẽ cậu đang nghĩ rằng anh sẽ nói chuyện liên quan đến cậu. Nếu thế thì cậu nghĩ đúng rồi.

- E hèm, mọi người hình như đang hào hứng lắm?
- ......................

Nghe thấy Vương tổng mở miệng, tất cả đều chuyển sang chế độ im lặng. Lời nói của người có tiền cũng được xem là một loại vũ khí, câu này hoàn toàn đúng đối với Vương Nhất Bác.

- Dạo này tôi có chút lơi lỏng, bắt đầu làm loạn rồi?

Bên dưới đã có người hơi run rẩy, mấy người có chút "làm loạn" thật thì đang đổ mồ hôi, nuốt nước bọt, sợ bị tóm. Vương Nhất Bác từ nãy đến giờ biểu hiện rất không vui, mặt dù gương mặt bình thường của anh cũng chả khác gì lúc này, nhưng là đang không vui đấy, chỉ cần biết vậy thôi.

- Trước khi được nhận vào, tôi nghĩ các người đều đã được nhắc nhở rằng phải làm việc thật tốt, đừng bàn chuyện nhảm nhí ở chỗ tôi. Hoặc có bàn tán, cũng đừng để đến tai tôi. Vài ngày trước có chuyện thú vị truyền đến tận văn phòng của tôi cơ, thế nên tôi đã xem thử công việc các người hoàn thành tốt như nào mà có sức bàn luận sôi nổi như vậy. Hmm, xem xét cũng đã xong, chuyện còn lại, tôi để phòng nhân sự xử lí. Ngày mai ai được gọi thì đến nhận tiền rồi hẵng đi nhé.

Nói xong, Vương Nhất Bác liền cười, cười cũng đáng sợ hơn người khác. Anh nhìn Tiêu Chiến, nhận ra cậu có chút căng thẳng, nhưng chả hiểu căng thẳng cái gì.

- Bình tĩnh, bình tĩnh nào. Tôi còn chưa nói hết, hiếm khi mới có dịp nghe nhiều câu từ phát ra từ miệng tôi như vậy, phải tập trung lắng nghe chứ? Chuyện mà tôi nghe được, tuy thú vị nhưng khiến tôi tổn thương đó. Nói tôi công tư không phân minh, chậc chậc, khinh thường Vương Nhất Bác tôi à? Buồn thật nhỉ. Thế, đã hiểu chưa? Tôi có cần phải nói thêm nữa không?
- ........
- Tôi hỏi, đã hiểu chưa?

Cả đám người lắp bắp trả lời, người trước người sau, không có một chút đồng điệu, nghe nhức cả óc. Tiêu Chiến, vẫn im lặng.

Bộ phận nhân sự đã bắt đầu sàng lọc, khai trừ những thành phần "làm loạn". Sau bài giảng của Vương tổng, Tiêu Chiến đã không còn phải chịu những lời bàn tán vô căn cứ nữa, nhưng tất nhiên họ không phục, ác cảm càng cao hơn trước. Bởi lẽ, Vương Nhất Bác không hề phủ nhận quan hệ của hai người, thậm chí giống như đang ngầm thừa nhận. Mà cậu thì không thể lên tiếng, cứ như vậy lời đồn về quan hệ giữa họ đột nhiên trở thành tin chính thức. Tiêu Chiến không biết phải làm sao, não rối như tơ vò. Vương Nhất Bác thì ngược lại, đang rất cao hứng, tay cầm tấm ảnh ngắm qua ngắm lại.

- Vương tổng, có người muốn gặp anh, là cô..
- Để cô ta vào.

Tiếng gót giày nện lên sàn nhà làm Vương Nhất Bác rất khó chịu, anh luôn ghét loại phụ nữ thể hiện sự tức giận ra bên ngoài, không có đầu óc.

- Vương tổng, tại sao người khác ngày mai còn tôi thì ngay bây giờ?
- Tự mình gây ra lại đến hỏi tôi?
- Tôi không hiểu anh nói gì Vương Nhất Bác.
- Tôi thì không hiểu sao lại có loại giả tạo thấp kém như cô, Gia Tuệ.
- Anh.......
- Tôi vốn không cần biết nhưng dù sao cô cũng tự thân đến đây. Vậy cho tôi mạn phép hỏi, tại sao?

Vương Nhất Bác vừa nói vừa quay lưng lại với Gia Tuệ. Sự cao ngạo không cho phép anh nhìn người phụ nữ này, rất không thuận mắt. Bàn tay đang xếp tài liệu vào tủ chợt dừng lại giữa không trung, anh cảm thấy eo mình bị bó buộc, ả ta vậy mà lại ôm anh, lại dám ôm anh?

- Buông.
- Em yêu anh. Không phải anh muốn biết tại sao ư? Em yêu anh, Nhất Bác. Anh thật sự không nhớ em? Chúng ta từng gặp nhau ở quán bar Nightmare, anh còn mời rượu em.
- Để tôi đoán tiếp nhé? Tôi còn nói cô xinh đẹp, người như cô thật hiếm thấy? Hmm, còn gì nữa không?
- Nhất Bác, anh... Em biết mình không thể sánh với anh. Nhưng còn Tiêu Chiến cậu ta? Trình độ, gia thế hay thậm chí là nhan sắc em có gì không bằng cậu ấy? Dựa vào đâu mà cậu ta được khen ngợi còn em thì không? Dựa vào đâu mà cậu ta được anh chú ý còn em thì không được nhớ tới? Cậu ta cũng không thể yêu anh hơn em được, rốt cuộc là dựa vào cái gì?!!
- Dựa vào tôi yêu em ấy.

Vương Nhất Bác quay mặt lại nhìn Gia Tuệ, bỏ qua cái cao ngạo của anh. Ánh mắt lạnh lùng chán ghét.

- Tôi đã muốn đợi đến buổi họp tiếp theo xem cô có hoàn thiện hơn không, bởi căn bản cô có năng lực. Nhưng tôi không ngờ cô là loại phụ nữ hay ghen ghét người khác vì sự thua kém của bản thân.
- ......
- Cô hỏi Tiêu Chiến em ấy dựa vào cái gì? Dựa vào những thứ mà cả đời cô cũng không có được, thứ lớn nhất đó là tôi. Cô bảo vì tôi mà cô hại em ấy thành ra như vậy, làm tôi rất khó xử...... với em ấy. Cũng may, Chiến của tôi rất giỏi, sẽ không vì vài chuyện cỏn con mà gục ngã hay khóc lóc ỉ ôi. Giỏi như vậy, hỏi sao tôi không yêu? Nể mặt em ấy, tôi chỉ sa thải cô, đừng cố khiến tôi độc ác nữa.

Cô ả rơi nước mắt theo từng câu nói của Vương Nhất Bác. Vì yêu mà ghen ghét, điên cuồng, hại người như vậy thường không có kết quả tốt.

- Vu Bân! Tiễn khách.

Sau khi Vu Bân kéo Gia Tuệ ra khỏi phòng, Vương Nhất Bác vươn tay cởi chiếc vest vứt xuống sàn. Vu Bân quay trở lại, nhặt lấy thứ vừa bị vứt.

- Sao nãy giờ anh để yên cho cô ta ôm vậy?
- Tôi không muốn động vào, đôi tay ngọc ngà này của tôi chỉ để nâng niu A Chiến.
- Chiếc vest này?
- Vứt đi, bám mùi của cô ta.

-------

- Tôi đã làm theo cách anh khuyên, cuối cùng vẫn thất bại.
- Là do cô ngu ngốc, cũng là do cô đấu không lại cậu trai đó. Nhưng nhờ cô, tôi tìm được điểm yếu của hắn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top