Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

ÁNH SÁNG LE LÓI QUA NĂM THÁNG - Nhật Nguyệt Tinh Hà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày em gái quay về nước, tôi đã nhìn thấy em gái của tôi và chồng ôm nhau ở sân bay. Tôi đã không lập tức nổi giận ngay tại chổ mà chỉ lẳng lặng rời đi. Bởi vì... Tôi đã muốn ly hôn với anh ta từ lâu rồi. Rốt cuộc thì, ánh đom đóm làm sao có thể so sánh được với ánh trăng sáng, tôi vĩnh viễn không thể so sánh được với vị trí của em gái tôi trong lòng anh ấy

1.

Sau khi đặt nhà hàng xong xuôi, tôi suy nghĩ một lúc, quyết định gọi cho Mục Ngạn Trạch.

Mãi đến cuộc gọi thứ ba mới kết nối được, tôi còn chưa kịp mở miệng bên kia đã không kiên nhẫn nói: "Tôi đang ở công ty, có chuyện gì sao?"

Tôi vội vàng hỏi: "Tối nay em đặt nhà hàng ăn tối với mẹ, anh cũng qua đây đi, lúc..."

Còn chưa nói xong anh ấy đã ngắt lời: "Tối nay tôi còn có tiệc xã giao, em tự mình đi ăn đi."

Nói xong thì cúp máy, tôi lẳng lặng đặt điện thoại xuống.

Nếu như anh ấy biết hôm nay Khương Nhu trở về nhất định sẽ hối hận.

Khương Nhu là em gái của tôi và là người yêu thời còn trẻ của Mục Ngạn Trạch.

Sau khi cha mẹ ly hôn, em ấy cùng bố ra nước ngoài sinh sống, hôm nay là ngày em ấy quay trở về nước.

Mẹ tôi nhờ tôi đặt một nhà hàng để gia đình chúng tôi có một buổi gặp mặt vui vẻ, Mục Ngạn Trạch hiện tại là chồng tôi, tôi nghĩ cũng nên nói với anh ấy một tiếng, nếu như anh ấy không muốn đến thì thôi vậy.

Tôi thấy cũng sắp đến giờ nên bảo mẹ đến nhà hàng trước, còn tôi sẽ tự mình đến sân bay để đón Khương Nhu.

Bởi vì đường xá hôm nay hơi tắc nghẽn, nên khi tôi đến sân bay thì chuyến bay của em ấy đã hạ cánh rồi.

Tôi có hơi lo lắng một chút, nhìn khắp nơi để tìm Khương Nhu, nhưng chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc thoáng qua khóe mắt.

Tôi chăm chú nhìn kỹ thì thấy đó chính là Mục Ngạn Trạch chồng mình, chiếc áo khoác màu cà phê mà anh ấy đang mặc là chiếc mà tôi đã đích thân chọn cho anh ấy tối qua.

Lúc này anh ấy đang ôm chặt lấy một cô gái dáng người mảnh khảnh, tuy đã nhiều năm không gặp, nhưng tôi có thể nhận ra những nét tương đồng từ đôi mắt đến chân mày, cô gái đó chính là em gái tôi.

Trước khi họ nhìn thấy tôi, tôi đã quay người và vội vàng rời đi, như thể tôi là người không nên ở đây.

Tôi đợi ở lối ra một lâu mới nhìn thấy hai người đó bước ra với nụ cười vui vẻ trên môi.

Mục Ngạn Trạch có chút ngượng ngùng khi nhìn thấy tôi, có thể là do lời nói dối bị vạch trần.

Ngay lập tức anh ấy đổ lỗi cho tôi và nói: "Sao em không nói cho tôi biết Du Du sẽ quay về sớm hơn."
Tôi muốn nói rằng cho dù tôi không nói thì anh cũng đã biết, sau đó còn cất công chạy đến đây đó thôi.

Nhưng còn chưa kịp nói, Khương Nhu đã tiến lên một bước và nắm tay tôi một cách trìu mến.

"Là em đã bảo chị không được nói cho anh biết. Được rồi Mục Ngạn Trạch, có phải lúc em không có ở đây anh đã rất hung dữ với chị của em không."

Mục Ngạn Trạch vội vàng chắp tay lại tỏ vẻ xin tha thứ, em gái tôi thì bị chọc cho cười khúc khích.

Tôi chỉ lặng lẽ nhìn sự tương tác qua lại giữa hai người họ từ phía sau, tôi cũng không còn nhớ rõ lần cuối cùng anh ấy vẻ mặt biểu cảm sống động như vậy là từ khi nào.

3.

Tôi bình tĩnh nắm lấy tay Khương Nhu mở cửa xe.

"Mau đi thôi, mẹ đang đợi chúng ta ở nhà hàng."

Mục Ngạn Trạch ban đầu tự lái xe đến đây, nhưng bây giờ anh ấy gọi thư ký của mình lái xe đi, rồi chen vào xe của tôi.

Trên đường đi, Mục Ngạn Trạch và Khương Nhu tâm sự lại chuyện xưa, khóe miệng không ngừng cong lên cười cười nói nói, anh ấy trong hai tiếng đó còn cười nhiều hơn so với ba năm cùng chung sống tôi.

Cũng đúng, nếu như Khương Nhu không ra nước ngoài, tôi làm sao có thể kết hôn với anh ấy.

Lúc chúng tôi đến nhà hàng, mẹ tôi nhìn Khương Nhu, người mà bà ấy đã không gặp trong nhiều năm, khóc nức nở.

Trong bữa tối, hai người họ cũng chỉ xoay quanh Khương Nhu, hỏi thăm em ấy như thế nào và gắp thức ăn cho em ấy, trong khi tôi ngồi bên cạnh như một người vô hình.

Nói không phải có ý lạnh nhạt, tôi biết Khương Nhu đã nhiều năm không trở về, đây đều là cảm xúc của con người.

Vả lại từ nhỏ em ấy đã hoạt bát vui vẻ, dễ khiên mọi người yêu thích hơn sự hướng nội của tôi.

Tôi chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi, chỉ có điều mọi thứ sắp kết thúc rồi.

4.

Sau bữa tối, mẹ tôi đưa Khương Nhu trở về, trong khi tôi và Mục Ngạn Trạch sẽ trở về nhà riêng của mình.

Trong xe rất yên tĩnh, tôi và anh ấy cũng như mọi khi, không nói chuyện gì với nhau.

Từ kính chiếu hậu tôi có thể nhìn thấy anh ấy đang mỉm cười dịu dàng với chiếc điện thoại của mình, một biểu cảm mà anh ấy chưa bao giờ muốn thể hiện nó với tôi.

Sau khi về nhà, Mục Ngạn Trạch đi thẳng vào phòng sách như mọi khi, tôi vừa kịp lúc gọi anh ấy lại.

"Mục Ngạn Trạch, chúng ta ly hôn đi."

Anh ấy nhíu mày, nhìn tôi không vui: "Khương Vỹ, em lại định làm gì?"

Tôi không biết anh ấy vì sao sử dụng từ "lại" vào, có lẽ trong mắt anh ấy, tôi chỉ là một người vô cớ gây rối.

Nhưng bây giờ tôi không có thời gian để tranh luận với anh ây, tôi chỉ bình tĩnh nhìn anh ta.

"Em không có đùa, em nói nghiêm túc đấy."

Anh ấy càng nhíu mày trông có vẻ buồn bực hơn: "Có phải vì hôm nay tôi đến đón Khương Nhu không?"

"Khương Vỹ, tôi đã thành toàn cho tâm nguyện của em, chẳng lẽ em ngay cả đến em gái mình cùng không dung thứ sao?"
Tôi hơi sửng người, sau đó tôi mới hiểu ra lời anh ấy nói là ý gì?

Đó là vào lúc chúng tôi vừa mới cưới nhau, một trong những nữ thư ký của anh ấy đã gửi cho tôi tin nhắn khiêu khích.

Lúc đó tôi nghĩ rằng Mục Ngạn Trạch đồng ý kết hôn với tôi là đã chấp nhận tôi, chỉ vì một tin nhắn mà đến công ty làm ầm ĩ lên.

Mặc dù lúc đó anh ấy dùng sức ép lớn sa thải nữ thư ký, nhưng anh ấy cũng nổi giận với tôi và chiến tranh lạnh trong nhiều ngày.

Lúc đó tôi mới nhận ra thân phận của mình, và cũng không bao giờ dám xen quá nhiều vào việc của anh ấy nữa.

Lần này chắc là anh ấy lại nghĩ rằng tôi ghen tuông đến mức không chịu được với những người khác phái xung quanh anh ấy.

Hơn nữa, người đó lại là Khương Nhu.

5.

Tôi nhìn Mục Ngạn Trạch với vẻ mặt ủ rũ và lắc đầu: "Không, không liên quan gì đến Khương Nhu, là em..."

Tôi chưa kịp nói hết câu thì anh đấy đã không kiêng nhẫn cắt ngang.

"Ly thì ly, Khương Vỹ, em là người cầu xin muốn được gả cho tôi, em đừng hối hận."

Nói xong, anh ấy đóng sầm cửa và rời khỏi nhà.

Tôi ngồi phịch xuống sofa thở phào nhẹ nhõm.

Được kết hôn với Mục Ngạn Trạch luôn là ước mơ của tôi khi còn trẻ, nhưng suốt những năm tháng bên cạnh anh ấy tôi luôn sống trong nơm nớp lo sợ.

Từ lâu tôi đã biết người trong lòng anh ấy chưa bao giờ là tôi, nhưng tôi vẫn khao khát được gả cho anh ấy, còn ảo tưởng sẽ dùng hành động để khiến anh ấy rung động.

Ba năm này là khoảng thời gian mà tôi đã tranh thủ mới có được, bây giờ Khương Nhu đã quay về, điều đó càng không thể.

6.
Đêm đó tôi không thể nào ngủ ngon, cứ mơ về những chuyện trong quá khứ.

Khương Nhu và tôi là chị em sinh đôi, mặc dù có sự khác biệt rõ ràng về ngoại hình và phong cách, nhưng từ khi còn nhỏ, quả thật chúng tôi đã có một gương mặt giống nhau như tạc, khi mặc quần áo đôi giống nhau khi đến bố mẹ cũng khó mà phân biệt được.

Mặc dù chúng tôi trông giống nhau, nhưng tính cách thì hoàn toàn khác nhau.

Em ấy vui vẻ, hào phóng và chơi piano rất giỏi, mỗi khi đến nhà họ hàng chơi, em ấy đều được khen ngợi rất nhiều.

Còn khi nhắc đến tôi, bọn họ chỉ khô khan nói vài lời như: "Đứa bé này hiểu chuyện đấy."

Tôi tự biết tính cách của mình có hơi trầm lắng, không hoạt bát như em gái tôi, cho nên tôi vẫn luôn cố gắng hết sức vâng lời bố mẹ, bất cứ thứ gì em muốn tôi đều cho em ấy, tính cách này đã được hình thành theo thời gian.

Vào ngày tôi gặp Mục Ngạn Trạch, Khương Nhu đã ra ngoài chơi với các bạn cùng lớp dưới danh nghĩa của tôi, mà tôi thì lại thay em ấy mặc quần áo đến lớp học piano.

Trong lúc đứng ở cửa đợi mẹ, tôi đã nhìn thấy một cậu bé đang ngồi khóc ở bậc thềm hành lang, trên tay vẫn còn quấn một chiếc băng đen.

Tôi chợt nhớ lại hôm trước lúc mẹ và dì nói chuyện với nhau, bọn họ có nhắc chú hàng xóm mới chuyển đến bên cạnh đã qu/a đ/ời, chắc là cha của cậu bé ấy.

Cậu ấy hẳn là buồn lắm, tôi rất muốn đến an ủi cậu ấy nhưng tôi không biết cách ăn nói như em gái của tôi, nhất thời tôi cũng chẳng biết nên nói cái gì mới phải.

Tôi sờ lại chiếc túi nhỏ của mình, lấy ra một viên kẹo sữa.

Sau đó tôi đã đến vỗ vai và tặng viên kẹo cho cậu ấy.

Cậu ấy giật mình ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn ướt đẫm lệ đỏ hoe vì khóc, nhưng cậu ấy không nhận kẹo của tôi.

Tôi cùng cậu ấy ngồi xuống bậc thềm hành lang, trong đầu chợt nhớ đến một bài thơ của Pushkin mà tôi đã đọc trong sách.

Đó là bài thơ <Tên của tôi>, trong đó có một câu: "Vào những ngày buồn bã, khi bạn thấy cô đơn, hãy lặng lẽ gọi tên của tôi và nói: thế giới này vẫn còn có người đang nhớ tôi, và tôi vẫn luôn ở trong tim người ấy."

Tôi đọc cho cậu ấy nghe bài thơ ấy xong, sau đó nói: "Chỉ cần cậu luôn luôn nhớ đến, ba ba của cậu sẽ mãi sống trong tim cậu."

Cậu ấy cuối cùng cũng lộ vẻ cảm động, nhìn tôi với ánh mắt kỳ vọng: " Thật sao?"

Tôi cũng không biết nên nói thêm lời an ủi nào với cậu ấy nữa, chỉ có thể gật đầu khẳng định.

8.

Cuối cùng cậu ấy cũng nhận lấy viên kẹo trên tay tôi và nở một nụ cười thân thiện.

"Tớ tên là Mục Ngạn Trạch, cậu tên là gì?"

Tôi đang định tự giới thiệu tên mình thì nghe tiếng mẹ từ xa vọng lại: "Nhu Nhu, con còn không đi nữa thì sẽ muộn mất."

Tôi suýt nữa thì quên mất việc phải đến lớp học piano thay em gái, tôi nhanh chóng đứng dậy, vẫy tay với cậu bé ấy rồi vội vã rời đi.

Ngày hôm sau, tôi đến nhà bà ngoại để nghỉ hè, nhưng em gái tôi thì không đi vì em ấy còn phải đi học.

Khi tôi quay trở lại, em gái của tôi đã trở thành bạn tốt của Mục Ngạn Trạch.

Khi em gái giới thiệu tôi với cậu ấy, tôi nghĩ con trai hẳn là rất muốn giữ thể diện, nên tôi đã không đề cập đến việc tôi đã gặp cậu ấy trước đó, chỉ mỉm cười và chào.

Mục Ngạn Trạch cũng hiểu ngầm không nhắc tới, lễ phép cúi đầu chào.

Sự thật đã chứng minh, có rất nhiều việc không phải cứ đến trước thì sẽ được hồi đáp trước, mặc dù nói tôi là người biết Mục Ngạn Trạch đầu tiên, nhưng rõ ràng sau nhiều năm, anh ấy lại thân thiết với Khương Nhu hơn.

Họ thường hẹn cùng nhau chơi game, từ trong phòng vang lên tiếng cười rất vui vẻ sảng khoái, mặc dù đeo tai nghe nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy giọng nói vui đùa của họ.

Lần đầu tiên gặp nhau tưởng chừng như một giấc mơ, hình ảnh Mục Ngạn Trạch của sau này luôn là một con người vui vẻ lạc quan.

Cùng với điểm số xuất sắc của mình, anh ấy nhanh chóng trở nên nổi tiếng trong trường, Khương Nhu cũng giống như vậy rất được mọi người hoan nghênh, họ cũng thường được các bạn đùa là một đôi.

9.

Ban đầu, Khương Nhu cũng mời tôi tham gia hoạt động cùng với Mục Ngạn Trạch và những người bạn khác của em ấy.

Tôi nhìn bọn họ cười nói trêu đùa với nhau mà không thể chen vào, chỉ có thể lẳng lặng đi sau.

Cho đến một lần khi bước ra từ nhà vệ sinh trong quán trà sữa, tôi chợt nghe thấy cuộc nói chuyện của họ.

Một người bạn của em ấy uể oải phàn nàn: "Chị của cậu trông cũng giống cậu đấy, nhưng tính cách của hai người lại khác xa nhau. Chị ấy lúc nào trông cũng hầm hầm ảm đạm, lần sau có thể đừng rủ theo chị ấy được không?"

Khương Nhu làm ra vẻ tức giận và đánh cậu ta một cái: "Cậu nói gì vậy, đó là chị gái tớ." – Sau đó hai người họ tiếp tục nô đùa ầm ĩ.

Tôi biết tôi không thể so sánh với Khương Nhu, nhưng tôi không muốn người khác nhìn thấy tôi như thế này.

Rõ ràng là có người nói xấu tôi, nhưng tôi chỉ có thể ngây người đứng sau bức tường, nhất thời có chút không thoải mái lắm đi ra ngoài.

Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nam quen thuộc cất lên: "Khương Vỹ chỉ là có chút trầm tính, cậu cũng không nên nói cô ấy như vậy đâu."

Tôi ngoái đầu lại và thấy Mục Ngạn Trạch đang nghiêm túc nhìn cậu bạn vừa phàn nàn.

Vốn chỉ là người làm nền cho Khương Nhu, tôi đã quen với việc bị người khác phớt lờ hay thậm chí là coi thường, ngay cả bố mẹ tôi cũng chưa bao giờ bênh vực tôi.

Mục Ngạn Trạch thật sự đã nói thay tôi. Ngoài xúc động, trong lòng dường như còn có một loại cảm xúc khó hiểu dâng trào.

Sau lần đó, tôi luôn tìm nhiều lý do để từ chối không tham gia hoạt động cùng họ, thời gian dần trôi qua, Khương Nhu cũng không còn rủ tôi theo cùng nữa.
Sau này, tôi để tóc mái dày và bởi vì thường xuyên thức khuya đọc tiểu thuyết nên phải đeo kính.

Nhưng tôi lại cảm thấy khá hài lòng, bởi vì tôi lúc ấy không còn giống Khương Nhu chút nào nữa.

Lần nữa gặp lại Mục Ngạn Trạch là vào một đêm của năm thứ hai ở trường trung học.

Hôm đó tôi đến hiệu sách khá xa để tìm sách, nhất thời quên cả thời gian, về đến nhà thì trời đã tối.

Tôi có hơi sốt ruột nên quyết định rẽ vào con đường tắt để quay về, nhưng hình như có ai đó theo sau, tôi sợ hãi tăng tốc, người đi phía sau cũng bám theo sát.

Nhìn thấy cửa hàng tiện lợi trước mặt vẫn còn sáng đèn, tôi liền chạy vào, không ngờ nhân viên trực đêm bên trong lại là Mục Ngạn Trạch.

Anh ấy nhìn tôi vẻ mặt vẫn chưa hết hoảng hồn, quan tâm hỏi: "Khương Vỹ, cậu sao vậy?"

Tôi nhìn thấy người đàn ông đội mũ lưỡi trai lững thững ngoài cửa hàng, giọng run run trả lời: "Có người theo dõi tớ."

Mục Ngạn Trạch nghe xong những lời đó quay sang lấy cho tôi một cốc sữa nóng, bảo tôi uống một chút sữa rồi sau đó cởi bỏ tạp dề và bảo sẽ đưa tôi về nhà.

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy: "Vậy còn cửa hàng của cậu phải làm sao?"

Anh ấy không để ý nói: "Chỉ đi một lúc thôi, không sao đâu."

11.

Mục Ngạn Trạch bỏ tay vào trong túi sải bước về phía trước, tôi phải tăng tốc mới theo kịp anh ấy.

Đang lúc theo sau, anh ấy đột nhiên dừng lại, tôi bất thình lình va vào lưng anh ấy.

Tôi xoa xoa sống mũi đau nhức của mình, trong ngõ tối nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: "Còn có cảm thấy có chút sợ hãi không?"

Tôi sửng người một lát rồi sau đó thốt lên một tiếng "Hả?"

Mục Ngạn Trạch thấy vậy liền giơ ra cho tôi một góc áo của anh ấy: "Nắm lấy đi."

Não của tôi thì vẫn đang suy nghĩ, nhưng tay của tôi thì đã giơ ra bắt lấy rồi.

Tôi nắm chặt góc áo của anh ấy, chỉ cách nhau một bước, lần này tôi cảm thấy tốc độ của anh chậm hơn ban nãy rất nhiều.

Gió đêm thoang thoảng mang theo mùi hương nước giặt trên chiếc áo truyền vào mũi tôi, tôi thật sự rất sợ bóng tối, nhưng lại mong sao con đường này có thể dài hơn.

Nhưng một lúc sau đã về đến trước nhà, tôi chân thành cảm ơn Mục Ngạn Trạch và đang định đi vào nhà thì đột nhiên anh ấy ngăn tôi lại.

"Lần sau đừng ra ngoài một mình trễ thế này, nguy hiểm lắm, cần gì cứ gọi cho tớ."

Trái tim tôi trở nên ấm áp, biết ơn anh ấy và nở một nụ cười.

12.

Lúc tôi về đến nhà, đã nhìn thấy ba ba và mẹ đang vây quanh em gái tôi để nghe một bản nhạc mà em vừa học được.

Cũng không có ai quan tâm đến tôi nếu tôi gặp nguy hiểm khi về muộn như vậy.

Những tình huống như thế này tôi cũng đã quen rồi, nên cũng không cảm thấy buồn lắm.

Hôm sau, tôi nghe Khương Nhu nói rằng Mục Ngạn Trạch đã bị trừ một ngày lương vì vắng mặt ở cửa hàng đêm qua mà không có lý do, tôi cũng chỉ mím môi không nói, nhưng trong lòng biết rõ tất cả là do tôi.

Cho nên tôi cảm thấy rất áy náy, và muốn tìm cách báo đáp anh ấy.

Tôi đã tiêu hết số tiền tiết kiệm của mình bấy lâu và nhờ một người bạn tìm mua một bộ truyện tranh phiên bản giới hạn rất khó mua, vì trước đây tôi có nghe Mục Ngạn Trạch nói với em gái rằng anh ấy rất muốn có được bộ truyện đó ở trong bộ sưu tập của mình.

Tôi đi tìm Mục Ngạn Trạch với bộ truyện tranh trên tay. Khi nhìn vào bộ truyện với ấn bản hiếm thấy đó mắt anh ấy chợt sáng lên, đã vậy còn dang tay ra ôm tôi một cách hào hứng.

"Thật sự là cậu đã mua được nó sao, Khương Vỹ, cái này rất khó tìm đó."

Tôi bị hành động của anh ấy làm cho đỏ mặt, có chút ngượng ngùng đáp: "Không có gì, là bạn bè cả mà."

Mục Ngạn Trạch rất là cao hứng kể cho tôi nghe nội dung trong quyển truyện, mặc dù nghe không hiểu lắm, nhưng nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của anh ấy, trong lòng của tôi cũng có chút vui.

13.

Sau vài lần tiếp xúc, Mục Ngạn Trạch và tôi cũng trở nên gần gũi hơn, lúc anh ấy đến tìm Khương Nhu cũng sẽ trò chuyện với tôi vài câu.

Có lần Mục Ngạn Trạch đến rủ Khương Nhu đi chơi, lúc em ấy vẫn còn thay đồ ở trong phòng, anh ấy đã ngồi xuống và cùng xem TV với tôi ở phòng khách.

Lúc đó tôi đang xem một chương trình thuyết minh về lịch sử, nội dung thì có phần nhàm chán nhưng tôi nghe lại cảm thấy rất thích thú.

Mục Ngạn Trạch xem một lúc, sau đó tò mò hỏi: "Khương Vỹ, cậu thích những chương trình thế này à?"

Tôi trong lòng có hơi giật mình, lẽ nào anh ấy nghĩ tôi nhàm chán.

Vừa định giải thích thì anh ấy lại tiếp tục nói: "Thường thì con gái rất thích xem những bộ phim truyền hình cẩu huyết, hoặc là những chương trình giải trí buôn chuyện, cậu quả thật là một cô gái đặc biệt."

Tôi nhìn vào đôi mắt chân thành của anh ấy và cũng nhận ra rằng anh ấy không có trêu chọc tôi.

Các bạn nữ sinh trong lớp quả thật rất thích xem những chương trình giải trí buôn chuyện, cho nên tôi cũng không bao giờ bắt kịp được những cuộc trò truyện của họ. Ngay cả bố mẹ cũng cho rằng tôi thật buồn tẻ và nhàm chán.

Đó là lần đầu tiên có một người nói tôi đặc biệt, trái tim của tôi khẽ rung động, giống như có một loại cảm xúc kỳ lạ từ đâu dâng trào ra vậy.

Vừa định cảm ơn Mục Ngạn Trạch thì Khương Nhu đã bước ra khỏi phòng.

"Hai người đang nói về chuyện gì vậy?"

Mục Ngạn Trạch cố ý kéo dài giọng điệu của mình: "Chúng tớ đang nói về mấy chương trình lịch sử này, nếu là cậu thì sao mà hiểu được."

Khương Nhu nghe thấy những lời đó, dọa muốn đ.ánh anh ấy, họ huyên náo một lúc rồi bước ra khỏi cửa rời đi.

14.

Tôi hình như đã thích Mục Ngạn Trạch rồi.

Có lẽ là do anh ấy đã nói đỡ cho tôi trước mặt người khác, có lẽ là do anh ấy tối hôm đó đã quan tâm và đưa tôi về nhà, còn hỏi là tôi có sợ không, có lẽ là do chỉ có mình anh ấy nói tôi đặc biệt, cũng có lẽ là đã thích từ lâu lắm rồi...

Suốt những năm tháng đứng ở ngoài dõi theo này, tôi giống như một tên trộm, trong lòng cũng khao khát muốn được gần bên tia nắng không thuộc về mình, nhưng chỉ dám núp ở sau lưng nhìn họ vui đùa tùy ý.

Tôi biết ở trong mắt của Mục Ngạn Trạch chỉ có Khương Nhu, vốn dĩ tôi cũng không có ý định xen vào. Dù sao từ khi còn nhỏ, tôi cũng chẳng có gì để sánh được với em ấy.

Tôi cẩn thận từng li từng tí che giấu cảm xúc của mình, vì mong được cùng anh ấy nói nhiều hơn một vài câu, tôi hay tính toán thời gian về nhà để có thể giả vờ vô tình gặp anh ấy trước hành lang.

Khi đó, tôi đã nghĩ chỉ cần được gặp anh ấy mỗi ngày, nói chuyện với anh ấy là đủ rồi, cũng không thể ngờ rằng mình sẽ kết hôn với anh ấy sau nhiều năm.

15.

Sau đó công việc kinh doanh của bố tôi ngày càng phát triển lớn mạnh hơn, mâu thuẫn giữa ông và mẹ cũng ngày càng nhiều và trầm trọng, cuối cùng phải đi đến kết cục ly hôn.

Mẹ đã chủ động chọn tôi, vì vậy Khương Nhu không còn cách nào khác là cùng bố ra nước ngoài.

Tôi biết, mẹ chọn tôi không phải là vì thích tôi nhất, mà là vì muốn em gái tôi theo bố nối nghiệp, có điều kiện để tốt hơn để học piano và tiền đồ rộng mở.

Nhiều năm như vậy, mẹ tôi luôn nhớ về em gái, thậm chí trong giấc mơ của bà còn gọi "Nhu Nhu".

Ngoài mẹ tôi ra, người luyến tiếc Khương Nhu nhất còn có Mục Ngạn Trạch.

Sau khi Khương Nhu rời đi, anh ấy trở nên trầm lắng đi không ít, không còn hay vui vẻ và tươi cười như trước nữa.

Nhưng không ngờ tới trong đầu tôi lại hiện lên một suy nghĩ hơi đáng khinh, Khương Nhu đã không còn ở đây nữa, vậy thì người bây giờ đứng bên cạnh Mục Ngạn Trạch chỉ có thể là tôi.

Tôi bắt chước từ phong cách, trang điểm đến quần áo giống hệt Khương Nhu, từng bước tiến lại gần bên anh ấy.

Tôi bắt đầu thường xuyên tham gia vào cuộc sống của anh ấy, giống như một ngọn bồ thảo, dần dần bén rễ lớn lên bên bờ đê.

16.

Qua nhiều năm như vậy, từ sự lạnh nhạt ban đầu, Mục Ngạn Trạch đã dần dần chấp nhận sự niềm nở của tôi.

Mỗi khi anh ấy ốm tôi đều là người chăm sóc anh ấy, khoảng thời gian sự nghiệp anh ấy lao dốc, cũng là tôi đã dùng hết số tiền tiết kiệm của bản thân để giúp đỡ anh ấy.

Anh ấy và Khương Nhu cùng nhau có rất nhiều kỷ niệm đẹp khi còn trẻ, nhưng hiện tại tôi là người cùng anh ấy vượt qua tất cả khó khăn.

Tôi nghĩ có lẽ ở trong tim của anh ấy mình cũng nên chiếm được một vị trí nhỏ nhoi rồi nhỉ.

Vào ngày sinh nhật của Mục Ngạn Trạch, tôi nhận được cuộc gọi từ anh em của anh ấy bảo đến đón anh ấy ở một nhà hàng.

Anh ấy uống khá nhiều, tôi phải vất vả lắm mới có thể lôi được anh về nhà.

Trong lúc đang lau mặt cho anh ấy, anh đột nhiên vòng tay qua cổ tôi, mùi rượu hòa quyện cùng với hơi thở nóng hổi phả vào trong mặt tôi.

Giữa lúc anh ấy định hôn tôi, tôi chợt nghe thấy anh ấy gọi "Nhu Nhu".

Tôi bỏ chạy thật nhanh, hóa ra trong lòng Mục Ngạn Trạch luôn nghĩ đến Khương Nhu, tôi dù có bắt chước thế nào đi chăng nữa, cùng không thể thay thế được vị trí của em ấy trong lòng anh.

17.

Tôi không còn ở bên Mục Ngạn Trạch nữa, tôi nghĩ có lẽ sau một thời gian dài, tôi sẽ quên được anh ấy.

Nhưng anh ấy đã chủ động đến tìm tôi.

Mẹ anh ấy bị bệnh nặng, trước khi qua đời bà muốn nhìn thấy anh ấy kết hôn.

Tôi nhìn vào chiếc nhẫn kim cương anh ấy đưa, bình tĩnh hỏi: "Mục Ngạn Trạch, anh có yêu em không?"

"Anh đã quen với việc có em."

Tôi nhìn chiếc nhẫn không vừa với ngón tay mình, trong lòng thầm thở dài một tiếng.

Cứ xem như đây là lần cuối cùng đi, anh ấy đã chọn tôi để kết hôn, sau này anh ấy chính là chồng của tôi, tôi mới là người anh ấy cưới sau cùng.

Chấp niệm thời còn trẻ của tôi quá sâu, cứ nghĩ rằng nếu kết hôn rồi, tôi sẽ có được ánh nắng chỉ thuộc về mình.

Tôi cứ như con thiêu thân lao vào lửa mà gả cho Mục Ngạn Trạch, tự mình nghĩ nếu ở bên cạnh nhau dài lâu có thể khiến cho anh ấy động lòng.

Nhưng tất cả điều này chỉ là ảo tưởng mình tôi.

Mục Ngạn Trạch đi sớm về muộn suốt ngày, sự nhiệt tình của tôi dần bị dập tắt bởi sự thờ ơ lạnh nhạt của anh ấy, sau sự việc cô thư ký gửi tin nhắn cho tôi, mối quan hệ của tôi với anh ấy giảm xuống mức đóng băng.

Tôi biết Mục Ngạn Trạch vẫn đang âm thầm theo dõi tình hình của Khương Nhu, nhưng tôi thậm chí cũng không còn có tâm trạng để quan tâm nữa, tôi thật sự rất mệt mỏi.

18.

Lúc bừng tỉnh dậy giữa giấc mơ, một bên gối đã ướt đẫm nước mắt.

Căn phòng lạnh lẽo vẫn giống như hôm qua, Mục Ngạn Trạch vẫn thế cả đêm không về.

Vừa giặt đồ xong, tôi nhận được cuộc điện thoại của mẹ kêu tôi về nhà.

Tôi nghĩ hẳn là có việc gấp lắm, nên đã vội vã chạy đi còn chưa kịp ăn sáng.

Khương Nhu đi rồi không có ở nhà, cho nên mẹ đã kéo tôi ngồi xuống sofa.

"Vỹ Vỹ, con nên ly hôn với Ngạn Trạch đi."

Tôi chầm chậm nhìn mẹ, và không thể tin vào tai mình.

Mẹ bị tôi nhìn có chút chột dạ, nên đã ngượng ngùng lảng tránh ánh mắt của tôi.

"Con cũng biết đó, người Ngạn Trạch thích là Nhu Nhu, năm đó nó bất đắt dĩ mới cưới con, bây giờ Nhu Nhu quay về rồi. Mặc dù con bé không nói gì, nhưng đêm qua mẹ đã nhìn thấy nó âm thầm khóc một mình trong phòng."

"Cho nên mẹ cảm thấy đau lòng rồi? Mẹ, con không phải là con gái của mẹ sao? Sao mẹ có thể đưa ra yêu cầu nực cười như vậy!"

"Bởi vì con là con gái của mẹ, mẹ có thể nhìn ra mấy năm nay con hoàn toàn không có hạnh phúc, bây giờ con cùng Mục Ngạn Trạch tách ra là đúng rồi."

Tôi nhìn vào mặt mẹ một lúc thoáng thấy có chút không quen, một người mẹ có thể vì con gái của mình nói với một đứa con gái khác những lời này.

Tôi không khỏi cười lạnh đáp: "Con kết hôn ba năm rồi, sao chưa bao giờ thấy mẹ quan tâm đến hạnh phúc của con. Bây giờ Khương Nhu quay về rồi, nếu mẹ muốn con nhường chổ cho em ấy thì cứ nói, còn nói cái gì mà muốn tốt cho con. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần Khương Nhu thích, bất kể cái gì con đều sẽ nhường cho em ấy. Bây giờ ngay cả chồng mình cũng phải hai tay dâng lên sao, chỉ vì con không được yêu thích như em ấy à? Nếu đã như vậy, sau này mẹ cứ sống với đứa con gái mà mẹ yêu thương nhất đi."

19.

Nói xong, tôi lao ra khỏi nhà, vừa mở cửa ra thì gặp Khương Nhu đã quay trở về, người đi theo cô ấy mang theo một túi bột chiên không ai khác chính là chồng tôi, Mục Ngạn Trạch.

Tôi lạnh lùng liếc nhìn hai người họ, đúng là buồn cười, chồng tôi cả đêm không về, nhưng sớm ra lại cùng em gái tôi đi mua đồ ăn sáng, lại là thứ đồ ăn nhiều dầu mỡ mà anh ấy không bao giờ ăn.

"Bây giờ cô đã hài lòng chưa?" Tôi nhìn qua Khương Nhu nở một nụ cười mỉa mai.

Khương Nhu lộ vẻ ngây thờ vô tội nhìn chằm chằm: "Chị, chị đang nói gì vậy em không hiểu?"

Mục Ngạn Trạch cũng tối mặt lại: "Khương Vỹ, sao em lại nói chuyện như vậy với Nhu Nhu, mau xin lỗi."

"Hừ, anh đang làm cái gì thì trong lòng mình tự rõ nhất."

Đúng vậy, Khương Nhu và Mục Ngạn Trạch thật sự vẫn liên lạc với nhau trong nhiều năm.

Hai người họ trò chuyện như những cặp tình nhân bình thường, Khương Nhu cư xử nũng nịu với anh ấy như một đứa trẻ, còn anh ấy thì cũng rất kiên nhẫn dỗ dành, không phải kiểu vừa thờ ơ vừa xa lánh như thường ngày đối với tôi.

Ngay cả những lúc anh ấy nói là đi công tác, nhưng thật ra cũng là đi tìm Khương Nhu.

Tôi cũng chỉ là vô tình nhìn thấy trong điện thoại di động của Mục Ngạn Trạch khi anh ấy say rượu cách đây không lâu.

Tôi mở lịch sử trò chuyện hằng ngày, họ nói chuyện cùng nhau liên tục dường như không có hồi kết.

Cũng chính vì vậy, tôi mới hạ quyết tâm ly hôn.

20.

Khương Nhu hạ thấp lông mày bất bình, bày ra bộ dáng rất là đáng yêu.

"Chị, chị đang trách em qua lại với Ngạn Trạch sao? Chị hiểu nhầm rồi, anh ấy nghe tin mẹ không khỏe cho nên mới đến thăm thôi."

Tôi hừ lạnh một tiếng, mặc kệ cô ta, xoay người định rời đi, Khương Nhu đột nhiên chạy tới, nắm lấy tay tôi.

"Chị, chị đừng giận, sau này em sẽ giữ khoảng cách với anh Ngạn Trạch một chút."

Mục Ngạn Trạch nghe thấy vậy càng cau mày hơn: "Nhu Nhu, em không cần quản cô ấy, để cô ấy đi."

Tôi cười chế ngạo và hất tay Khương Nhu ra, cô ta ngã về phía sau như mộ người không có xương, Mục Ngạn Trạch cũng thuận theo tình thế mà ôm cô ta vào vòng tay của mình.

Đó mới thật sự là tình cảm vợ chồng, đúng là một vở kịch hay.

Lúc này, mẹ tôi cũng từ trong nhà đi ra, bà tức giận đến mức chỉ tay vào mặt tôi và mắng.

"Khương Vỹ, mày đừng có mà quá đáng."

Tôi mặc kệ bọn họ, quay người rời đi một mạch.

Lúc bước ra ngoài sắp đến cổng, tôi còn nghe tiếng mẹ vang vọng ở chổ hành lang: "Sao bây giờ nó lại trở nên ích kỷ và lạnh lùng như vậy chứ..."

21.

Trong lòng tôi mông lung vô định, đi lang thang khắp nơi trên phố, trong phút chốc chẳng biết đi về đâu.

Chồng không hề yêu, bố mẹ không hề thích, cuộc sống bao năm qua trôi qua như một trò đùa.

Đi và đi mãi thì đến công viên, đúng rồi hôm nay là ngày nghỉ, có rất nhiều phụ huynh đưa con cái của họ đến đây chơi.

Một số em nhỏ nũng nịu xin bố mẹ mua kem, khi được bố mẹ mua cho thì cười vui như Tết, có đứa thì được bố nhấc lên cao chơi trò bay bay, vô cùng vui sướng cười toát cả miệng, tiếng cười giòn giã theo gió truyền đi xa,... Tôi đã cố gắng hết sức để tìm kiếm những ký ức tương tự trong ký ức của mình, nhưng tôi không thể tìm thấy chúng.

Mỗi lần ra ngoài chơi, bố mẹ luôn nắm tay Khương Nhu, còn tôi chỉ có thể bám theo sát họ.

Có một lần vô ý bị người ta đẩy ra xa, tôi phải tìm kiếm một lúc rất lâu mới tìm thấy bọn họ, bọn họ thậm chí còn không nhận ra rằng tôi đã không còn đi bên cạnh.

Ngồi trên băng ghế dài dưới gốc cây, nhìn những gương mặt tươi cười tràn đầy sức sống mà trong lòng tôi như bị khoét một lỗ hổng lớn, làm sao cũng không thể vui vẻ trở lại được.

Tôi vừa nhớ ra, vì sáng sớm phải vội vàng ra ngoài nên đã quên uống thuốc.

Nhưng liệu có người nào quan tâm đến tôi không, liệu có ai quan tâm đến hạnh phúc của tôi không?

Tôi đã một mình nuốt viên thuốc khô khan vào bụng bao nhiêu năm rồi. Hiện tại, tôi không muốn uống thuốc nữa.

22.

Khi về đến nhà, tôi thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn trên điện thoại của mình, tất cả đều là của Mục Ngạn Trạch.

Tôi tùy tiện bấm vào một tin nhắn: "Khương Vỹ, em đừng có mà không trả lời điện thoại, tốt nhất là em nên nhanh chóng đến xin lỗi Khương Nhu, tôi vẫn còn có thể cân nhắc tha thứ cho em."

Ai nói tin nhắn thì không thể nghe được, tôi tựa hồ như nghe thấy thanh âm thiếu kiên nhẫn của anh ta phát ra ấy chứ.

Mục Ngạn Trạch luôn ăn nói vênh váo với tôi như thế, tất cả là do tôi đã đánh mất bản thân mình khi ở bên anh ta trong ngần ấy năm qua.

Nếu là trước đây thì có lẽ tôi đã hết sức lo sợ mà chạy qua rồi, nhưng bây giờ tôi không muốn đi rước nhục vào mình.

Tôi chỉ gõ ngắn gọn "Chúng ta ly hôn đi" sau đó gửi đi và tắt điện thoại.

Đúng là nực cười, bao nhiêu năm qua ngoan ngoãn nghe lời, làm mọi thứ để lấy lòng những vẫn không thể khiến họ thích tôi thêm được một chút nào.

Mẹ của tôi, chồng của tôi, tất cả đều xoay quanh Khương Nhu, thậm chí còn vì cô ta mà khiển trách tôi tới tấp.

Nhưng, nhiều năm như vậy, người ở bên cạnh bọn họ rõ ràng là tôi mà.

Tôi chỉ đơn giản là người thất bại nhất trên thế giới.

Tôi không còn muốn nghĩ đến những suy tính thiệt hơn này nữa, mọi thứ rồi sẽ kết thúc thôi.

Nhìn nước trong bồn tắm dần dần đầy lên, tôi cũng dần dần chìm xuống.

23.

Tỉnh lại lần nữa tôi đã thấy mình nằm trên giường bệnh, Đường Đức đang ở kế bên giường gọt táo cho tôi.

Nhìn thấy tôi tỉnh lại, anh ấy hừ lạnh một tiếng: "Gọi cho em bao nhiêu cuộc cũng không bắt máy, nếu không phải vì lo lắng mà đến nhà tìm em, có khi hôm nay em chẳng còn được nhìn thấy gương mặt đẹp trai này của bản thiếu gia nữa đâu."

Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười: "Xin lỗi, lại gây phiền phức cho anh rồi."

Sau khi nghe lời xin lỗi của tôi, Đường Đức phát cáu, anh ấy nặng nề đặt những thứ trong tay lên chiếc bàn cạnh giường, đỏ hoe mắt mắng: "Khương Vỹ, em chỉ cần xin lỗi là xong sao? Em có biết mình vừa làm gì không? Em đã uống một nắm thuốc ngủ đó, nếu anh không xuất hiện kịp thời để cứu em thì em đã ngỏm rồi. Em có xứng đáng với sự khuyên răn và điều trị của anh bấy lâu nay không?"

Đúng vậy, Đường Đức là bác sỹ tâm lý của tôi, tôi bị trầm cảm đã lâu.

Tôi không biết mình đã mất hứng thú với mọi thứ từ lúc nào, cảm thấy mình là người bị thế giới này bỏ rơi.

Đường Đức đã luôn luôn động viên tôi, anh ấy đã khiến tôi có thể mở lòng hơn mới mọi người trong gia đình.

Nhưng cả Mục Ngạn Trạch và mẹ đều không đủ kiên nhẫn để lắng nghe tôi, thời gian trôi qua, tôi ngày càng trở nên trầm lặng hơn.

Tôi đã luôn phải uống thuốc để kiểm soát chứng trầm cảm, nhưng ngày hôm qua tôi đã quên uống, lại còn cãi nhau với những người trong gia đình, nhất thời nghĩ không thông.

24.
Tôi và Đường Đức quen nhau đã lâu, gia đình anh ấy rất giàu có nhưng chí hướng cá nhân của anh ấy là muốn trở thành một bác sĩ tâm lý. Nhìn thấy người khác xem thường mạng sống, lần này anh ấy thật sự nổi giận rồi.

Tôi rụt rè đưa tay kéo ống tay áo của Đường Đức, thận trọng an ủi: "Em sai rồi, em sai rồi, em sẽ không bao giờ tái phạm nữa."

Anh hất tay tôi ra, nheo mắt nhìn tôi: "Bây giờ anh không có chút lòng tin nào với em nữa rồi, sau khi xuất viện, em đến chổ của anh ở đi, anh phải đích thân giám sát em mỗi ngày."

"Như vậy không hay lắm, em đã kết hôn rồi."

"Không có tình cảm đúng không?" – Anh cười mỉa mai nhìn tôi.

Tôi ngoan ngoãn ngậm miệng, Đường Đức biết mọi thứ về tôi, bao gồm cả mối quan hệ của tôi với Mục Ngạn Trạch.

Trong lúc Đường Đức đang trách móc tôi, Mục Ngạn Trạch cũng mẹ và Khương Nhu đến.

Nhìn thấy vẻ mặt dửng dưng của anh ta, tôi không nói nên lời.

25.

Mục Ngạn Trạch lại có vẻ không kiên nhẫn nói: "Khương Vỹ, hôm qua không phải em còn rất kiêu ngạo à, sao hôm nay lại vào bệnh viện. Nếu không phải Nhu Nhu tốt bụng thuyết phục, tôi cũng không thèm tới đây."

Tôi tức đến mức như có một thứ gì đó đè nặng lên ngực, nhưng còn chưa kịp nói gì, Đường Đức đã đứng lên đấm thẳng vào mặt của Mục Ngạn Trạch.

"Những lời này anh cũng nói được, thảo nào cô ấy phát bệnh với bộ dạng đối xử cay nghiệt của anh."

Mục Ngạn Trạch vô cớ bị đấm, đang định đánh trả thì nghe thấy từ "phát bệnh" có chút sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Cô ấy bị làm sao?"

"Bệnh nhân bị trầm cảm, anh là người nhà của cô ấy mà không biết sao?"

Tôi nhìn mẹ sắc mặt tái nhợt, miệng lẩm bẩm nói: "Trầm cảm, sao có thể, Vỹ Vỹ sao có thể mắc chứng bệnh này."

Đường Đức cười lạnh một tiếng: "Sao vậy? Tôi chỉ muốn hỏi các người, nhiều năm như vậy các người đối xử với cô ấy thế nào?"

"Chúng tôi không..."

"Không đánh không mắng cô ấy sao? Nhưng các người chưa bao giờ quan tâm đến cô ấy. Một người mẹ không công bằng, một người chồng trong lòng không có cô ấy, cô ấy làm sao một mình đến đây."

Mẹ và Mục Ngạn Trạch đều cúi đầu không nói gì.

Lúc trước cho dù có nghe mẹ và Mục Ngạn Trạch trách móc tôi cũng không khóc, nhưng bây giờ nghe thấy Đường Đức vì mình nói những lời này, sóng mũi đột nhiên có chút cay cay.

Tôi hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Mời anh đi đi, tôi không muốn gặp anh."

Mẹ tôi hai mắt đỏ hoe, bà ngẩng đầu lên gọi: "Vỹ Vỹ..."

Đường Đức đứng ở trước giường bệnh che khuất tầm nhìn của tôi, không kiêng nhẫn xua đuổi: "Anh không nghe thấy sao, anh ở đây chỉ ảnh hưởng đến tâm trạng của bệnh nhân thôi."

Phòng bệnh cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Đường Đức vẻ mặt đắc ý hỏi tôi: "Thế nào, hả giận chưa?"

Anh ấy nằm trường dài trên giường bệnh cuẩ tôi như một chú cún tha miếng mồi lớn đến đợi chủ nhân khen ngợi, tôi dường như có thể nhìn thấy cái đuôi đang ve vẫy của anh ấy.

Tôi nhìn hai mắt đang sáng rực của anh ấy, chân thành nói: "Cảm ơn anh, Đường Đức."

Anh ấy xấu hổ gãi đầu: "Em mau khỏe lại đó là lời cảm ơn hữu hiệu nhất với anh rồi."

26.

Kể từ hôm đó, từng người một trong bọn họ đến "trình diện" ở phòng bệnh của tôi.

Mục Ngạn Trạch và Khương Nhu, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ, còn mẹ tôi không thể vô lễ mà đuổi bà ấy đi, nhưng sự kính trọng mà tôi dành cho bà đã không còn như trước nữa.

Có những lúc mẹ tự nấu súp mang đến cho tôi, đa phần những khi ấy tôi đều phớt lờ bà, bà cũng không có để bụng, chỉ ngồi ở bên gường huyên thuyên nói: "Nhớ lúc còn nhỏ, bố và mẹ đưa con cùng em gái đến sở thú chơi, mua cho các con đồ chơi đôi cánh thiên thần, hai đứa các con như những chú bướm nhỏ chạy vòng quanh, những du khách khác nhìn thấy ta có một cặp công chúa nhỏ đáng yêu như vậy thì rất ghen tị."

Tôi gấp quyển sách đang đọc lại, nở một nụ cười giễu cợt nói với bà ấy: "Mẹ nhớ nhầm rồi, món đồ chơi đó mẹ chỉ mua cho một mình Khương Nhu thôi, tôi vừa mới nhìn nó thêm một cái, mẹ đã mắng tôi thèm muốn tranh đồ chơi của em gái."

Thấy mẹ vẻ mặt như bị sét đánh ngang tai, trong lòng tôi dâng lên cảm giác vui sướng khi được phản bác lại, bèn nói thêm: "Súp mà mẹ mang đến mỗi ngày cũng chính là hương vị mà em thích uống, mẹ nghĩ kỹ lại đi, mẹ thật sự hiểu tôi sao?"

"Đã có nhiều lúc tôi rất muốn hỏi, tôi không phải là con của mẹ sao, sao lại thiên vị đứa này hơn đứa kia, chỉ vì tôi không biết làm nũng à, tôi không tranh không giành thì bị các người lạnh nhạt."

Sắc mặt mẹ càng tái nhợt hơn, bờ môi lắp bắp run rẩy nói: "Không phải, con vẫn luôn rất hiểu chuyện, mẹ còn tưởng rằng con sẽ không để ý."

"Hiểu chuyện?" – Tôi cười lạnh một tiếng: "Tôi ghét nhất là người ta nói tôi hiểu chuyện, từ khi nào hiểu chuyện lại thành lý do để các người đối xử bất công với tôi?"

Hai từ "bất công" như một lưỡi đao sắt bén xiên thẳng vào trái tim của mẹ. Bà ấy bỗng chốc cúi đầu bật khóc: "Vỹ Vỹ, là mẹ sai rồi, mẹ sai thật rồi."

"Mẹ đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi."

Tôi nằm quay người lại, không nhìn bà ấy nữa, một lúc sau, nghe thấy tiếng đóng mở cửa phòng bệnh tôi mới hít sâu rồi thở dài một tiếng.

Hối hận sao? Tất cả mọi chuyện không phải chỉ cần một lời xin lỗi là có thể giải quyết được. Nếu như những năm qua mẹ có thể quan tâm đến tôi nhiều hơn một chút thì mọi chuyện đã khác bây giờ.

Nếu như đêm đó Đường Đức không có tới kịp thời, thì thứ bây giờ bọn họ nhìn thấy là một cái th/i th/ể rồi.

Thời gian trôi qua, rồi bọn họ cũng sẽ chẳng nhớ những gì mà mình từng làm, trên thế giới này cũng sẽ chẳng có ai nhớ đến Khương Vỹ tôi.

27.

Mẹ không đến nữa, Mục Ngạn Trạch cũng bị tôi đuổi đi mấy lần.

Những người vây quanh Khương Nhu bắt đầu quan tâm đến tôi, có lẽ cô ta cũng không thể chịu đựng được nữa và không ngừng làm phiền quấy rối tôi, thật vất vả cho Đường Đức khi phải hết lần này đến lần khác giúp tôi đuổi người đi.

Hôm nay Khương Nhu lại đến, tôi quyết định nói rõ ràng mọi chuyện để cô ta đừng đến làm phiền tôi nữa.

Khương Nhu ngồi xuống bên cạnh giường của tôi, nhìn thấy Đường Đức ở ngoài cửa, cô ta lại bắt đầu nói nhưng lời quái gở: "Chị may mắn thật đấy, hiện tại anh Ngạn Trạch ở bên cạnh chị, chị nhất định là rất đắc ý."

Tôi phới lờ những lời mỉa mai của cô ta, nhẹ nhàng đáp trả: "Khương Nhu, cô không cần phải nói ra những lời này. Tôi đã nói với Mục Ngạn Trạch rằng chúng tôi sẽ ly hôn. Nếu cô có bản lĩnh thì đi mà nhốt anh ta lại đi, đừng để anh ta đến làm phiền tôi."

"Hiện tại trong lòng cô hẳn là rất hả hê rồi nhỉ."

Nụ cười trên mặt Khương Nhu dần tắt đi, lộ ra một biểu cảm vô cùng chán ghét nói: "Đúng vậy, anh ấy vốn nên là của tôi, bởi vì tôi phải rời đi, nếu không thì chị có thể lợi dụng cơ hội mà ở bên anh ấy được sao?"

"Dựa vào cái gì, từ nhỏ chị đã thua kém tôi nhưng mọi người ai cũng khen chị hiểu chuyện, sau khi bố mẹ ly hôn mẹ cũng muốn chị chứ không phải tôi. Tôi ở nước ngoài cứ mỗi lần không đạt được yêu cầu của bố, ông ấy đều nói 'Giá như tao mang theo chị mày thì đã tốt rồi'. "

"Chị có biết lần đầu tiên gặp Mục Ngạn Trạch, anh ấy đã luôn miệng cảm ơn tôi vì đã an ủi anh ấy. Sau đó vô số lần anh ấy còn nói là bởi vì sự tốt bụng của tôi khi đó anh ấy mới yêu tôi, nhưng chỉ có tôi mới biết, người khi đó chính là Khương Vỹ chị..."

28.

Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Mục Ngạn Trạch hai mắt đỏ hoe xông vào.

"Những gì em nói không phải là sự thật sao? Chẳng phải em là người đã đọc cho anh nghe những câu trong bài thơ của Pushkin sao? Anh còn nghe thấy dì gọi Nhu Nhu mà. "

Khương Nhu nở một nụ cười châm chọc: "Bây giờ anh đã biết thì tôi sẽ không giấu giếm điều gì nữa. Người lần đầu tiên anh gặp là Khương Vỹ, hôm đó chị ấy đã mặc quần áo của tôi và đến lớp thay cho tôi."

Mục Ngạn Trạch đau lòng ôm đầu, lẩm bẩm một mình: "Hóa ra ngay từ đầu tôi đã nhận nhầm người."

Tôi lạnh lùng nhìn tất cả những chuyện này: "Được rồi, đừng giả vờ nữa, anh đã sớm biết rồi không phải sao?"

"Vỹ Vỹ, em nói gì vậy, tôi còn tưởng nhầm người lúc ấy là Khương Nhu, cho nên mới..."

Tôi vẫn mặt lạnh như tờ đáp: "Anh đã sớm rõ từ lâu rồi, người thích đọc thơ là tôi chứ không phải Khương Nhu. Nhưng Khương Nhu hoạt bát hơn tôi, sáng sủa hơn tôi, trong lòng anh thực sự muốn người an ủi mình khi đó là Khương Nhu. Anh chỉ là tìm lý do để thay lòng đổi dạ, còn giả vờ thâm tình cái gì, tôi nhìn thấy liền phát tởm. "

"Không, không phải như vậy, anh thật sự chỉ là nhận nhầm người." – Mục Ngạn Trạch nắm lấy tay tôi biện hộ.

Tôi hất tay anh ta ra: "Anh không thể quên Khương Nhu vì sao lại còn cưới tôi, thực ra anh cũng không thích cô ấy lắm, anh chỉ yêu bản thân mình thôi."

"Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ khiến anh lay động, nhưng tôi đã sai. Nhiều năm như vậy anh đã đối xử với tôi thế nào? Là tôi không tự lượng sức, là tôi xứng đáng bị lạnh nhạt bao nhiêu năm qua, tôi đã phải trả giá rồi. Hiện tại, tôi muốn ly hôn với anh."

"Không, đừng mà, anh không muốn ly hôn." – Mục Ngạn Trạch thê lương hét lên.

Đường Đức dựa vào khung cửa, khoanh hai tay trước ngực lười biếng nói: "Anh nghe không hiểu tiếng người sao? Đúng là không biết xấu hổ."

Vừa nói xong anh ấy cũng đến kéo hai người đó ra ngoài.

Tôi thở dài: "Phiền ch/ế/t đi được, em không thể ở lại bệnh viện này được nữa".

29.

Tôi đã cố gắng hết sức nhưng chỉ tranh luận vô ích, vì vậy tôi đã chuyển đến nhà của Đường Đức.

Anh ấy lời lẽ nghiêm chính nói: "Nếu anh không nhìn thấy em, nhỡ em xảy ra chuyện gì nữa thì sao? Với lại, bọn họ lại đến làm phiền em nữa thì thế nào, chổ của anh an ninh tuyệt đối."

Còn không phải sao, đó là khu nhà giàu số một của thành phố.

Tôi vẫn còn một chút do dự: "Nhưng em..."

"Còn nhưng cái gì, sợ anh sẽ chiếm tiện nghi của em sao? Anh là một nam bác sĩ giàu có đẹp trai ngời ngời thế này, anh còn không sợ em chiếm tiện nghi mà em lại sợ anh à?"

Tôi nhất thời không nói nên lời, đúng là một con người tự luyến.

Anh ấy đã nói như vậy, tôi chỉ có thể bó tay nghe theo.

Có lẽ bởi vì đã ch/ế/t một lần, hoặc có thể là do đã nói rất nhiều chuyện rồi, nên tôi không còn muốn quan tâm gì nữa. Nỗi đau khổ trong lòng bấy lâu nay cũng đang dần tan biến, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.

Mẹ bắt đầu nhắn tin cho tôi thường xuyên hơn, có lúc nhắc tôi mang ô khi trời sắp mưa, có lúc hỏi tôi có về ăn cơm không, nhưng tôi chưa bao giờ trả lời mẹ.

Mục Ngạn Trạch cũng thường xuyên gửi cho tôi vài tin nhắn, tôi cảm thấy khó chịu nên đã chặn anh ta.

Sau đó tôi còn nghe Đường Đức kể, Khương Nhu đến công ty của Mục Ngạn Trạch để ép cưới và đã bị anh ta đuổi thẳng ra ngoài.

Tôi cười và nói đùa: "Anh đúng là bà tám thật đấy."

30.

Ngày hôm đó tôi cầu xin rất lâu, cuối cùng Đường Đức cũng đồng ý cùng tôi ra ngoài, nhưng điều kiện là anh ấy phải đi cùng tôi.

Tôi đến công ty của Mục Ngạn Trạch, gặp lễ tân ở phía dưới lầu và bảo thông báo với anh ta một tiếng, anh ta ngay lập tức nhanh chóng xuống lầu.

Vẻ mặt vui vẻ ban đầu lập tức sụp đổ khi nhìn thấy Đường Đức ở bên cạnh tôi, Đường Đức cười lạnh một tiếng rồi bước sang một bên chờ đợi.

Tôi nhìn vào ánh mắt đầy mong chờ của Mục Ngạn Trạch, thản nhiên nói: "Đi lấy giấy ly hôn đi."

Nghe đến đây, tâm tình của anh ta nhất thời trở nên kích động: "Anh vốn tưởng rằng hôm nay em tới gặp anh là vì em đổi ý, nhưng hóa ra em vẫn không chịu tha thứ cho anh. Sau khi xuất viện, anh đã tìm em rất lâu nhưng vẫn không thấy em, em vẫn luôn ở bên cạnh anh ta sao?"

Tôi tát anh ta một cái thật mạnh: "Đừng tưởng người khác cũng bẩn như anh!"

Tôi đã sử dụng rất nhiều lực, và ngay sau đó một vết tát xuất hiện trên mặt của Mục Ngạn Trạch.

Nhưng anh ta không tức giận, vẫn cầu xin: "Anh thực sự biết mình đã sai, Vỹ Vỹ, hãy cho anh một cơ hội nữa. Anh không biết những ngày này phải vượt qua thế nào nếu như không có em. "

Đó là khi tôi nhìn thấy bộ vest nhăn nhúm của anh ta và thậm chí còn có một vết bẩn trên cổ áo sơ mi.

Tôi đã ở bên cạnh chăm sóc anh ta tỉ mỉ chu đáo trong nhiều năm, anh ta đã sớm không còn biết phải làm sao trong sinh hoạt hằng ngày.

Tôi cười lạnh: "Anh không thể sống thiếu tôi hay không thể sống mà không có một bảo mẫu miễn phí, anh đã đối xử với tôi thế nào trong suốt những năm qua, và anh đã ở đâu khi tôi suýt ch/ế/t ở nhà vào đêm hôm đó?"

"Ồ đúng rồi, anh lúc ấy đang an ủi em gái của tôi." – Ngữ khí của tôi càng lúc càng lạnh nhạt.

"Anh không đồng ý cũng không sao, tôi sẽ đưa việc ly hôn ra tòa."

Nói xong, tôi quay người rời đi, để lại Mục Ngạn Trạch ngẩn người hồi lâu.

Sau đó, Mục Ngạn Trạch đồng ý cùng tôi đi lấy giấy ly hôn, không rắc rối đến mức kiện tụng.

Cuối cùng trước khi bước vào Cục Dân chính, anh ta mở to đôi mắt đỏ ngầu và hỏi tôi: "Thật sự không có cách nào để cứu vãn sao?"

Tôi chỉ nói một câu: "Sớm đã như vậy rồi", sau đó dứt khoát bước vào trong mà không thèm nghoảnh đầu lại.

Đêm đó Đường Đức đặc biệt bao riêng một nhà hàng để chúc mừng tôi được tự do trở lại.

Sau khi ăn uống một lúc, tôi ngập ngừng: "À... Tình trạng hiện tại của em đã tốt hơn nhiều rồi."

Đường Đức sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Em định làm gì?"

"Em..." Tôi có chút do dự nói: "Em muốn lên núi dạy học từ thiện."

Anh ấy cúi đầu im lặng một lúc rồi cười nói với tôi: "Đi đi, xem như đi đổi gió thay đổi tâm trạng cũng được. Nhưng mà..."

Anh ấy đột nhiên kéo dài thanh âm: "Nhưng mà... một ngày em phải báo cáo cho anh ba lần, em nhất định phải mang theo điện thoại di động bên người, nhất định phải nghe điện thoại của anh, nhất định phải lập tức trả lời tin nhắn."

"Nhưng em còn phải lên lớp."

Đường Đức xấu hổ cau mày: "Lâu nhất cũng không được quá một giờ!"

"Đã biết, Đường thiếu gia!

(Phần kết)

Trước khi đi, tôi đã đưa toàn bộ số tiền tiết kiệm được cho mẹ, coi như báo đáp công ơn nuôi dưỡng bao năm của bà, từ nay để Khương Nhu chăm sóc cho bà đi.

Việc tôi lên núi chỉ có Đường Đức biết, tôi không nói với những người khác.

Những con người và những điều trong quá khứ cứ coi là một giấc mơ đi, sau này họ sẽ không bao giờ liên quan đến tôi nữa.

Miền núi còn rất nhiều trẻ em bị bỏ lại phía sau, mặc dù nơi đây đời sống vật chất khó khăn và còn nhiều thiếu thốn, nhưng ai cũng có một tấm lòng chân thành.

Tôi thật sự thích sống trong bầu không khí giản dị thế này.

Tôi giúp bọn trẻ cải thiện điểm số, ông bà của chúng rất biết ơn tôi, mỗi khi tôi đi dạo trong làng họ thường đón tiếp rất nồng hậu.

Tôi kể cho bọn trẻ đủ loại câu chuyện thú vị, chúng tò mò đặt câu hỏi với đôi mắt trong veo.

Ở đây, tôi đã nhận được sự tử tế mà tôi chưa từng có trong nhiều năm qua, trái tim của tôi đang dần được chữa lành.

Tôi đã không dùng thuốc trong một thời gian dài nhưng vẫn có thể ngủ ngon mỗi đêm.

Hôm đó lúc tôi đang chấm bài ở văn phòng thì có tiếng ồn ào bên ngoài, tôi ngó đầu ra, một chiếc ô tô đang chạy vào khuôn viên trường.

Tôi chạy thẳng xuống lầu, Đường Đức xuống xe đầu tiên, mỉm cười giang rộng vòng tay với tôi.

"Anh đến đây để chăm sóc sức khỏe tâm lý cho bọn trẻ."

"Nhân tiện... để chăm sóc cho em."

Tôi cũng nở một nụ cười và lao về phía anh ấy.

(Hoàn toàn văn)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu