Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Báo thù - Nhật Nguyệt Dữ Khanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1

Tôi lơ đãng chọn sản phẩm trên kệ, mắt liên tục liếc nhìn về phía cửa.

Chàng trai đứng ở cửa có nước da trắng ngần, khuôn mặt ưa nhìn, khi gió thổi, mái tóc trông có vẻ lộn xộn.

Ánh sáng từ ô cửa chiếu nhẹ vào cậu ta.

Cậu ta trông đẹp trai đến mức như làm nghiêng cả một thành trì, khiến người qua đường phải kinh ngạc.

Cậu ta đang đợi bạn nên tôi phải nhanh chóng hành động, cơ hội để nói chuyện một mình rất hiếm.

Tôi mua rất nhiều đồ ăn vặt, hai tay cũng không cầm nổi , trong số đó có một gói băng vệ sinh.

Tôi cố tình không lấy túi bóng, loạng choạng ôm đống đồ đi về phía cửa. Khi bước đến chỗ cậu ta, chiếc băng vệ sinh trong tay tôi theo dự tính mà lăn đến chân cậu ta.

Tôi kêu lên, vẻ mặt khó chịu xen lẫn chút ngại ngùng, ngẩng đầu lên khỏi đống đồ ăn vặt

"Bạn học, có thể nhặt lên giúp tôi được không?"

Nhìn thấy tôi đang hơi bất tiện, cậu ta cúi xuống nhặt nó lên. Khi những ngón tay dài, trắng nõn chạm vào, cậu ta liếc nhìn thì nhận ra đó là gì, chóp tai nhanh chóng đỏ bừng.

Vốn dĩ cậu ta định đưa nó cho tôi, nhưng khi thấy tôi đang vật lộn với đống đồ, cậu ta đưa ngón tay chạm vào mũi, một giọng nói dễ chịu nhẹ nhàng vang lên:

"Để tôi đi lấy túi cho cậu nhé."

Cậu ta cầm túi ra, tôi thấy nhẹ nhõm, bỏ đồ ăn vặt vào, ngón tay chúng tôi vô tình chạm vào nhau.

Tôi cố tình giữ lại vài giây, giả vờ như không biết, sau khi bỏ vào xong, tôi tự nhiên bỏ tay ra, màu đỏ trên chóp tai cậu ta đã dần lan lên má. Tôi ngước mắt lên, mỉm cười, nói:

"Cảm ơn."

Tôi lấy một chai trà hoa nhài đưa cho cậu ta.

" Tặng cậu, cảm ơn cậu đã giúp tôi."

Cậu ta không trả lời, vết đỏ trên mặt đã sớm biến mất, đôi mắt trong trẻo nhìn tôi.

"Tiện tay thôi, không cần cảm ơn đâu."

"Như thế sao được, cậu nhiệt tình giúp đỡ như thế thì tôi phải cảm ơn chứ."

Tôi dùng sức nhét vào tay cậu ta, nhanh nhẹn chạm vào cơ bụng. Nó nảy mạnh, cảm giác rất tuyệt.

Tôi quay người bỏ đi vì sợ cậu ta sẽ trả lại cho tôi. Bạn của cậu ta bước ra, nhìn thấy chai nước trên tay, liền trêu chọc:

"Này, cậu không phải không uống loại nước này sao? Lại có cô gái nào tặng à?"

"Mới có mấy phút thôi mà... Sức hấp dẫn của cậu càng ngày càng lớn rồi."

"Đừng nói nhảm, tôi giúp một bạn nữ, họ đưa cho tôi."

Người kia nhướng mày tỏ ra thích thú:

"Cậu cũng biết giúp đỡ người khác à? Bất ngờ đấy."

"Thế bạn nữ kia có xinh không?"

Biểu hiện của Khương Yến vẫn như cũ.

"Bình thường."

Nấp sau gốc cây lớn, khi nghe cuộc trò chuyện này, mặt tôi tối lại.

Đúng vậy, tôi biết cậu ta. Cậu ta là Khương Yến ở khoa Tài chính.

Cha cậu ta là chủ tịch tập đoàn Khương Thị, mẹ là một nghệ sĩ piano nổi tiếng.

Cậu ta đẹp trai, gia cảnh tốt, ngay cả học lực cũng không chê vào đâu được.

Từ khi vào trường, cậu ta đã cướp đi trái tim của hầu hết các cô gái.

Có lẽ tôi cũng đã rất thích cậu ta.

Nhưng bố tôi-một nhân viên bảo vệ nhỏ của nhà họ Khương. Bởi vì vô tình khiến người xông vào công ty bị điện giật, họ vì để giữ danh tiếng nên đã đẩy bố tôi vào tù.

Bố tôi mới vào công ty, ông ấy thậm chí còn không đủ quyền để dùng dùi cui điện.

Làm sao có thể, làm sao có thể...

Mắt tôi tràn đầy nước mắt, nhìn Khương Yến đi càng ngày càng xa, tôi nghiến răng nghiến lợi.

2

Tôi đã biết rõ lịch trình chung hàng ngày của Khương Yến.

Ví dụ như, vào lúc ba giờ chiều hàng ngày, cậu ta sẽ xuất hiện gần cửa sổ tầng bảy của thư viện.

Tôi ăn mặc trang điểm thật đẹp, cầm cuốn sách rồi ngồi xuống đối diện cậu ta.

Hình như ánh sáng đặc biệt ưu ái những người có vẻ ngoài sáng sủa, ánh nắng lúc ba giờ chiều không quá gay gắt, nhưng nó ấm áp đến mức khiến người ta phải nheo mắt.

Ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào mái tóc mềm mại và bồng bềnh của cậu ta, ngay cả đường quai hàm rõ ràng cũng bị làm mờ đi.

Cậu ta tỏa sáng, thành thục và hấp dẫn.

Khương Yến không vì người ngồi đối diện mà phân tâm, vẫn tập trung đọc cuốn sách trên tay.

Tôi nhẹ nhàng xé một mảnh giấy.

"Xin chào! Chúng ta lại gặp nhau. Cậu có phiền nếu tôi ngồi đây không?"

Tờ giấy được đưa đến trước mặt cậu ta. Cậu ta hơi cụp mắt xuống, hàng mi dày tỏa ra một mảng sáng và một cái bóng nhỏ.

Sau đó, cậu ta viết lên tờ giấy và đưa lại cho tôi, ngón tay cậu ta mảnh khảnh đẹp đẽ.

"Cậu cứ làm như cậu muốn."

Tôi bình tĩnh lại một chút, dùng tay chạm vào tay cậu ta, Khương Yến cau mày nhìn tôi. Tôi nhướng mày, nhìn cậu ta rồi nở một nụ cười, chỉ vào cây bút của mình, ngụ ý rằng nó đã hết mực .

Khương Yến rút khỏi tay tôi rồi ném cho tôi một cây bút Montblanc.

Chắc chắn rồi, cậu ta giàu mà...

Tôi sợ làm phiền cậu ta, có lẽ làm gì thêm nữa thì cậu ta sẽ thấy tôi phiền phức.

Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến khoảng năm giờ. Khương Yến bắt đầu gấp sách lại, đứng dậy đi.

Tôi nhanh chóng cất đồ rồi đuổi theo, bắt kịp cậu ta ở thang máy.

Chỉ có hai người chúng tôi... Chúa giúp tôi... Tôi bắt đầu gợi chủ đề:

"Đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau."

"Chắc cậu vẫn còn nhớ tôi phải không?"

Khương Yến cầm cuốn sách nhìn tôi một cái, hít sâu một cái.

Tôi nhìn cuốn sách trên tay cậu ta, đó là sách phân tích kinh doanh.

Tôi bước tới với vẻ mặt ngại ngùng, muốn hỏi một số vấn đề.

Khi thang máy đến nơi, nó rung lắc nhẹ, tôi giả vờ đứng không vững, ngã lên người cậu ta, ôm cổ cậu ta.

Tôi hất cuốn sách ra khỏi tay Khương Yến .

Tôi chỉ cách môi cậu ta có mười centimet. Môi Khương Yến màu hồng nhạt, sống mũi cao thẳng . Cậu ta gần như sắp chạm vào môi tôi.

Khương Yến rất cao, tôi chỉ có thể đứng tới vai cậu ta.

Ánh mắt cậu ta ngơ ngác nhìn tôi, con ngươi khẽ chuyển động, yết hầu hơi trượt.

Trong nháy mắt, tôi đến lại gần hơn, tôi hôn cậu ta. Đôi môi mềm mại của chúng tôi chạm vào nhau, Khương Yến lập tức đỏ mặt.

Tôi cảm nhận được cơ thể cậu ta đột nhiên cứng đờ, tôi đứng dậy rời khỏi người cậu ta.

Nhặt cuốn sách đưa cho cậu ta, Khương Yến sửng sốt một lúc rồi cầm lấy.

Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra, Khương Yến đang định đi ra ngoài, tôi kéo cậu ta lại, cậu ta quay đầu , không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi kéo cậu ta về phía cửa thư viện, đến một góc khuất.

Tôi mỉm cười:

"Đó là nụ hôn đầu tiên của tôi."

"Mặc dù là vô tình..."

Tôi gãi đầu ngại ngùng, tiến lại gần cậu ta hơn.

Cậu ta cúi đầu nhìn tôi:

"Cậu muốn làm gì?"

Gió thổi bay những sợi tóc rối trên trán, đôi mắt trong veo, sáng ngời như sao.

Tôi thầm trào phúng, vợ chồng Khương thị đúng là có một chàng quý tử.

Tôi nhìn vào mắt cậu ta, nói:

"Cậu hôn lại tôi đi... chỉ cần trả lại nụ hôn đầu tiên cho tôi là được."

"Vớ vẩn."

Khương Yến khẽ cau mày, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

"Tôi nói đùa đấy, cậu tin thật sao?"

Tôi cười ngặt nghẽo khiến Khương Yến đỏ mặt.

Tôi ngừng cười, nhấc điện thoại lên, mở WeChat.

"Thêm Wechat đi."

Tôi nghiêng đầu nhìn, chọc chọc vào vai cậu ta, bắt cậu ta nhìn vào điện thoại của tôi.

"Cái này thì được chứ, chúng ta kết bạn nhé."

Khương Yến đồng ý.

3

Trước khi đi ngủ, tôi nhìn avatar màu đen, nhắn một tin chúc ngủ ngon.

Hôm sau mở ra thì thấy, cậu ta không trả lời.

Dù nhắn gì đi chăng nữa , cậu ta cũng không trả lời...

Ba giờ chiều, tôi lại đến thư viện, cậu ta không còn ở đó nữa.

Bạn cùng phòng của tôi là người của câu lạc bộ piano, cô ấy nói rằng câu lạc bộ tối nay có buổi biểu diễn, muốn mời tôi đi xem, tôi cũng không từ chối.

Không ngờ lại có thể nhìn thấy Khương Yến ở đó, cậu ta mặc một bộ vest vừa vặn, giống như một chàng hoàng tử.

Những ngón tay của cậu ta dạo chơi trên những nốt nhạc. Mặt vừa nghiêm túc vừa mang sự phiêu du trong từng nhịp điệu.

Tôi nắm chặt tay, cậu ta sạch sẽ cao sang, còn bố tôi sống trong ngục tù tối tăm vô tận.

Cuộc sống của ông vốn chẳng có màu sắc, giờ đây càng trở nên ảm đạm.

Sau khi đàn xong, Khương Yến cúi đầu chào rồi đi vào hậu trường, tôi lặng lẽ đi theo, cậu ta đang đi đến phòng thay đồ, tôi lao tới trước mặt cậu ta, đôi mắt đỏ hoe.

"Sao cậu không để ý đến tôi?"

Cậu ta nhíu mày, tỏ vẻ không vui.

"Chúng ta hình như không có quan hệ gì thì phải."

"Cậu hôn tôi."

Khương Yến ngạc nhiên trước sự vô liêm sỉ của tôi, bước tới đẩy tôi ra.

"Là cậu hôn tôi."

Tôi nhớ hồi nhỏ bố đưa tôi đi học mẫu giáo, tôi sợ đến mức không dám đi, mẹ cố gắng trấn an tôi. Ở trước cổng trường, bố tôi lấy kẹo dỗ tôi bằng những lời dịu dàng. Ông ngồi cùng tôi ở đó cả một ngày.

Sau đó, vì bảo vệ tôi, bố bị trúng gió, ngã bệnh. Tôi nhìn bố trên giường bệnh, rưng rưng nước mắt bước đến trường.

Nhưng bây giờ ông ấy đang ở trong tù, tôi không có cách nào đưa ông ra ngoài. Tôi rơi nước mắt, cố chấp kìm lại trước mặt Khương Yến.

Ngoài cửa vang lên giọng nói, Khương Yến kéo tôi vào phòng thay đồ. Trong không gian chật hẹp, tôi và cậu ta ở rất gần nhau. Cậu ta cúi đầu ra hiệu cho tôi im lặng, mắt tôi đỏ hoe.

Người ở bên ngoài đang khen ngợi Khương Yến chơi đàn giống hệt như mẹ cậu ta. Nhưng chủ nhân của lời khen ấy lại ở đây.

Tôi kiễng chân hôn cậu ta, Khương Yến lại sửng sốt, tôi chậm rãi cạy răng cậu ta, đưa lưỡi vào, cẩn thận hôn cậu ta, Khương Yến phản ứng lại, muốn đẩy tôi ra, tôi lại ôm cậu ta thật chặt.

Tiếng nói bên ngoài vẫn không ngừng, cậu ta không thể đẩy quá mạnh, nên tôi tiếp tục nụ hôn, môi và răng hòa vào nhau, tôi nhẹ giọng nói với cậu ta: "Khương Yến, tôi thích cậu."

"Đừng đẩy tôi ra, được không?"

Đột nhiên, cậu ta cắn mạnh vào môi tôi, tôi đau đớn buông ra, Khương Yến vội vàng bịt miệng tôi lại. Ánh mắt lạnh lùng, ngay cả giọng nói cũng lạnh lùng.

"Đừng có quá phận."

Nước mắt tôi lăn dài, không thể kìm lại được. Giọt nước rơi xuống tay Khương Yến, vẻ mặt cậu ta hơi động, chậm rãi buông ra, trong giọng nói có chút áy náy.

"Tôi xin lỗi."

Bên ngoài không còn tiếng động nào nữa, tôi cắn tay cậu ta, che mặt lao ra ngoài.

Kể từ khi xảy ra chuyện phòng thay đồ đã hai tuần trôi qua, tôi cũng không đi tìm Khương Yến nữa, tôi đến lớp học tập bình thường, trên đường thỉnh thoảng gặp phải cậu ta, tôi cũng sẽ không chủ động khiêu khích.

Cứ như thế, một trận đấu bóng rổ được tổ chức.

Tôi tìm được người trợ giúp, lúc kết thúc trận bóng, cậu ta giúp ném bóng, chủ động cản phá Khương Yến.

Nói về điều này trong lúc lập kế hoạch, Thẩm Dịch Thành lo lắng nhìn tôi.

"Việc này thật sự sẽ ổn sao?"

Tôi mỉm cười không nói gì, ánh mắt kiên định.

Trận bóng rổ cực kỳ sôi động, có các chàng trai nhiệt huyết trên sân đang chơi hết mình. Khương Yến mặc đồng phục bóng rổ, với dáng người mảnh khảnh, trắng trẻo, cậu ta nổi bật giữa đám đông.

Khán giả đều đang khấu cổ vũ cho cậu ta. Sau một hồi giằng co quyết liệt, không còn nghi ngờ gì nữa, Khương Yến tưởng chắc chắn thắng rồi.

Tôi nhìn ra phía xa, hướng Thẩm Dịch Thành gật đầu, bóng vào đúng như chúng tôi dự đoán.

Tất cả mọi người đều không ngờ đến việc bất ngờ này.

Tôi bước tới cản trước mặt Khương Yến. Lúc đó tôi nghĩ, không cần để cậu ta thích tôi, để cậu ta mang cảm giác tội lỗi và mang ơn huệ tôi cũng được.

Quả bóng rổ đập vào lưng tôi, nội tạng của tôi đau như bị đảo lộn.

Đúng vậy, để khiến mọi chuyện nghiêm trọng hơn, tôi không định chỉ bị thương nhẹ.

Khương Yến nhìn tôi, tôi không còn sức lực mà ngã vào vòng tay cậu ta, khi nhắm mắt lại, tôi dường như cảm nhận được cậu ta đang lo lắng, cậu ta bế tôi lên, tôi rơi vào bất tỉnh...

Tôi từ từ tỉnh lại, khi tôi mở mắt ra, khóe mắt tôi thấy bức tường trắng của bệnh viện. Tôi cử động cánh tay đang bị cắm kim tiêm, cơn đau ở lưng khiến tôi khó thở.

Người nằm cạnh giường bệnh ngẩng đầu lên, ánh sáng mặt trời phản chiếu vào người ấy.

Đập vào mắt là khuôn mặt hốc hác của Khương Yến. Mắt cậu ta đỏ hoe, khi nhìn thấy tôi đã tỉnh hẳn, cậu ta ngạc nhiên, nhanh chóng đứng dậy để kiểm tra:

"Hoà Hoà, sao rồi? Có đau ở đâu không?"

Tôi chớp mắt, bối rối hỏi cậu ta :

"Cậu gọi tôi là gì?"

Cậu ta trả lời:

"Hoà Hoà..."

"Cậu không phải rất ghét tôi sao? Gọi như vậy muốn tôi bị ảo tưởng à?"

Tôi tức giận quay đầu đi, không muốn nhìn cậu ta. Khương Yến nghe vậy, cúi đầu, hồi lâu mới cất giọng nói, có chút yếu ớt.

"Cậu chặn quả bóng đó cho tôi vì thích tôi phải không?"

"Đương nhiên rồi."

"Tôi không thích cậu thì có đi tìm cậu hết lần này đến lần khác không?"

"Tôi có dám trơ trẽn tỏ tình lúc chặn cậu trong phòng thay đồ không?"

Cậu ta im lặng, một lúc lâu sau, cậu ta cúi gần vào mặt tôi, đôi mắt rưng rưng, hơi đỏ.

Những cảm xúc mãnh liệt của cậu ta truyền đến tôi mà không hề che giấu , cậu ta chạm vào mặt tôi, có chút bệnh hoạn.

"Nói lại lần nữa, cậu thật sự thích tôi phải không?"

Tôi đột nhiên có chút bối rối, tại sao thái độ của cậu ta đối với tôi lại thay đổi đột ngột như vậy?

Khương Yến chạm tay lên mặt tôi, dần dần di chuyển đến tai, nhẹ nhàng xoa nắn.

Tôi nhìn vào đôi mắt đen láy của cậu ta, tiếp tục nói dối không chớp mắt.

"Tôi thực sự thích cậu."

Nói xong, tôi nuốt nước miếng, vì Khương Yến ở quá gần, môi cậu ta gần như chạm vào mặt tôi, hàng mi mỏng khẽ run.

Tôi bỗng nhiên mất đi khí thế, thấp giọng lẩm bẩm:

"Cái gì? Cậu cũng thích tôi à? Mấy ngày trước cậu vẫn còn phớt lờ tôi mà."

Khương Yến nhếch môi cười.

"Nếu như tôi không thích cậu, đến cả gặp tôi cậu cũng không gặp được."

Cậu ta chầm chậm gạt những sợi tóc trước trán của tôi.

"Sao có thể để cậu hôn tôi nhiều lần như vậy?"

"Tôi chỉ muốn xem cậu có phải nhất thời nổi hứng hay không thôi."

Cậu ta vùi đầu vào hõm vai tôi.

"Tôi sợ cậu chán tôi, không muốn tôi nữa."

Tôi vòng tay qua cổ cậu ta.

"Sẽ không."

Khương Yến ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe

"Hoà Hoà, mở miệng ra."

Tôi bối rối "Ah" một tiếng.

Cậu ta tiến lại gần tôi, lưỡi cậu ta nhân cơ hội đó chen vào, mút chặt môi tôi, trong lúc thở ra, cậu ta nắm chặt tay tôi:

"Đừng để bị thương nữa, tôi xót."

Cậu ta nắm tay tôi chạm vào trái tim cậu ta, thành khẩn nói:

"Hoà Hoà, tôi yêu cậu nhiều lắm."

Tôi bị sốc trước tình yêu vô lý của Khương Yến, nhưng không quan trọng tại sao cậu ta lại thích tôi, quan trọng là cuối cùng, tôi đã có một cơ hội để thương lượng với bố mẹ cậu ta.

Trong khi chúng tôi còn đang đắm chìm thì có người bước vào, tôi đẩy Khương Yến ra, bảo cậu ta dừng lại, người bước vào ngượng ngùng sờ tai, nói:

"Tôi xin lỗi! Làm phiền chuyện tốt của hai người rồi."

Tôi xấu hổ đỏ mặt, trốn vào trong ngực Khương Yến. Cậu ta ôm tôi an ủi, quay về phía người đàn ông nói:

"Sao vậy?"

Ánh mắt cậu ta lạnh lùng, thậm chí có chút không vui. Giống như người khóc như cún con vừa rồi không phải cậu ta vậy.

"Hôm nay là cuối tuần, ngài Khương vừa gọi điện thoại nói điện thoại của cậu tắt rồi, muốn tôi nói với cậu rằng hôm nay cậu phải về nhà ăn cơm."

"Tôi hiểu rồi."

"Vậy tôi không làm phiền hai người nữa."

Nói xong, người đàn ông lao ra khỏi cửa, một lúc sau, Khương Yến cười, ngực cậu ta rung mạnh, cậu ta vỗ nhẹ đầu tôi, giọng nói nhẹ nhàng như nước.

"Anh ta đi rồi, sao cậu dễ xấu hổ vậy?"

Tôi thoát khỏi vòng tay cậu ta, nhìn vào đôi mắt tươi cười ấy, tôi đỏ mặt nói:

"Làm gì có chứ?"

Cậu ta cúi đầu, chạm vào môi tôi.

"Hình như hôn chưa đủ..."

..............

Bệnh viện nói sau khi tỉnh lại tôi có thể xuất viện, không có vấn đề gì lớn, chỉ cần cẩn thận là được. Ngày xuất viện, Khương Yến đến đón tôi. Tất cả mọi việc đều do cậu ta sắp xếp kĩ càng.

Đứng cạnh chiếc Rolls-Royce, tôi nheo mắt nói nhỏ với cậu ta rằng không cần phải lái chiếc xe như vậy đến trường, cậu ta cười nhẹ, ghé vào tai tôi, nói:

"Cái này có vách ngăn."

Cậu ta cẩn thận đỡ tôi rồi cũng ngồi vào xe.

"Chú Lý, nâng vách ngăn lên đi."

"Vâng."

Tôi xấu hổ đánh cậu ta một cái, hỏi cậu ta muốn làm gì.

Cậu ta vòng tay qua eo tôi và bảo tôi ngồi lên đùi, tôi giống hệt như một đứa trẻ ba tuổi.

Tôi vội lý lẽ: " Tôi ngủ lúc nào cũng là ngủ nằm, sao cậu lại để tôi như thế này."

Cậu ta chậm rãi vuốt tóc tôi.

"Cậu nằm lâu như vậy, ngồi thì sẽ tốt cho vết thương."

Mặt tôi áp vào ngực cậu ta, nóng bỏng.

Cậu ta nhẹ giọng nói, nhẹ nhàng chạm vào lưng tôi, từ từ xoa bóp vùng bị thương.

Trong mắt cậu ta ngập tràn là sự đau khổ, khóe mắt bắt đầu đỏ bừng. Tôi ngước lên nhìn, vòng tay qua eo cậu ta.

"Sao vậy? Cậu không sao chứ?"

Cậu ta nhìn tôi, lông mi ướt đẫm nước mắt, ah, lại khóc rồi.

Tôi bất lực hôn lên khóe miệng Khương Yến, cậu ta hôn sâu hơn như thể đã đạt được mục đích.

... Tôi biết, đó chỉ là giả vờ mà thôi...

5

Khương Yến dường như rất khác so với những gì tôi biết.

Cậu ta không lạnh lùng và xa cách như bề ngoài, ngược lại, cậu ta rất bám người, đặc biệt là tôi.

Đôi mắt lúc nào cũng dính như keo trên người tôi. Đôi khi tôi bận rộn với công việc của mình mà quên mất cậu ta, giây tiếp theo đôi mắt cậu ta lập tức đỏ hoe. Vô tình, một phần lớn cuộc sống tôi được cậu ta lấp đầy.

Và tôi biết rằng, nhà họ Khương luôn có quy định là phải về nhà dùng bữa vào cuối tuần. Sự tham gia của người kế nhiệm - Khương Yến là rất quan trọng đối với bữa ăn này.

Khương Yến chưa bao giờ được vắng mặt. Tuy nhiên, có vẻ như hôm nay thì khác.

Mối quan hệ giữa Khương Yến và tôi được giấu kín vì tôi nghĩ chưa đến lúc công khai.

Chớp mắt một tháng đã trôi qua, tôi nghĩ đã đến lúc phải gặp ông chủ kiệt xuất của bố tôi rồi.

Năm giờ chiều, Khương Yến và tôi ra khỏi thư viện, cậu ta xoa đầu tôi nói:

"Tối nay tôi không thể ăn tối với cậu được."

"Không phải vẫn còn sớm sao? Cùng tôi ra sân thể dục ngồi một lát."

Cậu ta nở nụ cười trìu mến nói: "Được."

Lúc này, bầu trời đang tối dần, ánh mắt trời xuyên qua tầng mây, tạo thành một hoàng hôn đầy màu sắc, hơi nóng ẩm ướt của mùa hè ẩn chứa trong không khí dịu nhẹ bị gió thổi qua, sảng khoái dễ chịu.

Tôi và Khương Yến đi cạnh nhau, vừa trò chuyện vừa nhìn về phía xa. Có ngôi sao đã xuất hiện trên nền trời, tôi quay lại nhìn vào mắt Khương Yến, nắm chặt tay cậu ta.

Khuôn mặt cậu ta trong ánh hoàng hôn khiến người ta đặc biệt rung động.

Tôi nhìn hố cát cách đó không xa, háo hức muốn thử. Trong khi nhảy, tôi cố tình bị thương ở chân, ngã xuống hố cát, nhìn Khương Yến mà rơm rớm nước mắt.

Tôi thấy cậu ta vội vàng chạy tới, vẻ mặt lo lắng, cẩn thận bế tôi đến phòng y tế, tôi ngồi trên giường, điện thoại di động của Khương Yến đặt bên cạnh, cậu ta đứng dậy đi lấy thuốc cho tôi.

Tôi nhìn điện thoại, sắp đến giờ ăn rồi, tôi vừa nghĩ xong thì điện thoại của Khương Yến vang lên, là tin nhắn của Thẩm Ninh.

Tôi nhìn ra cửa, nhấc điện thoại lên, nhấn nút nghe.

"Alo, Khương Yến, sao anh vẫn chưa đến? Chú dì đều đang đợi anh đó."

Đối phương là một cô gái dễ thương, có vẻ như có mối quan hệ rất tốt với Khương Yến.

"Cậu ấy không có ở đây."

Nghe giọng nói không phải của Khương Yến, bên kia có chút sốt sắng.

"Cô là ai? Từ trước đến nay Khương Yến không để cho ai động vào điện thoại của mình cả!"

Tôi bịt tai lại vì quá ồn ào:

"Bạn gái."

"Chắc là ngoại lệ..."

Đối phương còn muốn nói gì nữa nhưng tôi đã cúp máy. Tôi đặt điện thoại lại chỗ cũ, ngoan ngoãn chờ Khương Yến trở lại.

Cậu ta cẩn thận bôi thuốc, dùng miệng thổi vết thương cho tôi, trong lòng tôi có chút áy náy.

"Vừa rồi có người gọi cậu."

Cậu ta vẫn tập trung vào bàn chân bị thương của tôi.

"Người nhận điện thoại là một cô gái, tên là Thẩm Ninh."

"Hai người hình như rất thân nhau?"

Tôi không nhận ra rằng lời nói của mình có chút ghen tị.

Khương Yến nghe vậy, ngẩng đầu lên, trong mắt ánh cười:

"Hoà Hoà, cậu ghen à?"

Tôi bị bắt tại trận nhưng vẫn ngoan cố không chịu thừa nhận.

"Không thể nào, tôi không có."

"Chắc chắn là cậu ghen rồi."

Tôi muốn tranh luận nhưng vô tình khiến chân đau hơn, Khương Yến nhanh chóng cố định lại rồi thổi thổi vào vết thương.

Trong mắt cậu ta chứa sự đau xót, và nó lại khiến trái tim tôi sôi sục.

Mắt cậu ta lại đỏ hoe, dường như mỗi lần bị tôi phớt lờ, hoặc khi tôi bị tổn thương, cậu ta sẽ khóc, trong lòng tôi có một cảm xúc khó tả, tôi nhanh chóng đè nén lại.

"Tôi đã nói với Thẩm Ninh về mối quan hệ của chúng ta."

"Vậy... vậy, bố mẹ cậu, chắc chắn sẽ biết."

"Có phải ... không được thoả đáng lắm ..."

Khương Yến dừng thổi, ngẩng đầu lên, trên môi nở nụ cười, trong mắt tràn đầy hình bóng của tôi.

"Tôi cầu còn không được."

"Cái gì?"

"Ý tôi là, tôi thực sự muốn cả thế giới biết rằng cậu là của tôi."

Có lẽ tôi thực sự không hiểu Khương Yến ... Giống như bây giờ, trái tim tôi đập thình thịch.

6

Mẹ của Khương Yến đã liên lạc với tôi, nói rằng muốn gặp tôi.

Tôi biết cơ hội đã đến, tôi đã chờ ngày này rất lâu rồi.

Trong quán cà phê, bà Khương dáng vẻ đứng đắn, trang trọng. Đi cùng còn có một cô gái ngoan ngoãn, ngọt ngào, đáng yêu, đó có lẽ là Thẩm Ninh, xinh hơn tôi rất nhiều.

Ba người cùng ngồi xuống, bà Khương mỉm cười:

"Trình Giai Hoà? Đúng Không? Cô thật xinh đẹp."

Tôi khuấy chiếc thìa trong tay, nói:

"Cảm ơn bà Khương đã khen ngợi. Nhìn bà cũng rất trẻ."

So với hầu hết phụ nữ bình thường, bà Khương trông không giống một người bốn mươi tuổi.

"Cô với Khương Yến yêu nhau bao lâu rồi?"

Tôi không quanh co mà nói sự thật.

"Một tháng."

"Ồ, cũng chưa lâu lắm."

Thẩm Ninh ở bên nhẹ nhàng nói:

"Tôi là thanh mai với Khương Yến đã hơn mười năm, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy yêu đương."

"Trình Giai Hoà, cô thực sự có bản lĩnh đó."

Tôi nhìn ly cà phê trong tay, nở một nụ cười ngọt ngào.

"Tôi không cản được, đó là số phận. Khi tình yêu đến, không thể ngăn lại được."

Thẩm Ninh tức giận:

"Cô!"

"Ninh Ninh!"

Sắc mặt của bà Khương ở một bên đã rất xấu. Cuối cùng bà ta cũng đi thẳng vào vấn đề:

"Tôi biết mục đích của cô. Trước khi gặp cô, tôi đã điều tra hoàn cảnh nhà cô rồi."

Tôi thu hồi nụ cười đạo đức giả lại, nhìn bà ta với ánh mắt căm hận.

"Bà tìm hiểu rồi? Thế bà có biết bố tôi bị oan không?"

Bà Khương chậm rãi sờ đôi bông tai trị giá hàng trăm nghìn tệ:

"Có sai hay không, tôi nói không quan trọng, luật pháp mới quan trọng."

"Sợ cô không biết, bố cô phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về vấn đề này, công ty đã rất hảo tâm, chẳng qua..."

"Chẳng qua cái gì..."

Sức lực mong manh của tôi tan nát trước mặt người phụ nữ từng trải hàn trăm trận chiến này.

"Bố cô còn chưa chính thức chấp hành án, bị hại yêu cầu bồi thường nhiều hơn nhưng bố cô không đủ khả năng, ông ta thà đi tù còn hơn đền tiền."

"Bởi vì ông ta muốn dành tiền để cô đi học đại học."

Nước mắt tôi vẫn rơi.

"Nhưng, bố tôi bị oan."

Bà Khương rõ ràng đã mất kiên nhẫn, ánh mắt khinh thường.

"Tin hay không thì tùy, bản án chính thức sẽ được công bố trong ba ngày nữa."

"Tôi có thể bồi thường đầy đủ, nhưng cô tiếp cận Khương Yến, không hề ngây thơ như vẻ bề ngoài, vì vậy hãy để tình yêu này kết thúc đi."

Đúng vậy, con trai quý tử được nuôi dưỡng cẩn thận từ nhỏ, làm sao có thể ở bên con gái của một tù nhân.

Thẩm Ninh chán ghét nói với tôi: "Khương Yến thật đáng thương, tại sao anh ấy lại gặp phải một người phụ nữ như cô chứ."

Sau khi hai người rời đi một lúc lâu, tôi vẫn ngồi đó ngơ ngác. Kỳ lạ là đáng lẽ ra tôi phải thấy hạnh phúc...

Chiều hôm đó, tôi nhớ lại những hồi ức mình đã trải qua với bố, nhưng làm sao cũng không thể quên đi được gương mặt dịu dàng kia.

Khương Yến, xin lỗi...

7

Hôm nay là ngày cuối cùng trước thời hạn, tôi định nói lời chia tay với cậu ta.

Ở tầng dưới ký túc xá, ánh đèn mờ ảo, Khương Yến ôm tôi không buông. Hoa dạ hợp trên đầu nở rộ, nhưng khi gió thổi qua, lại xào xạc rơi xuống, Khương Yến vùi vào cổ tôi, hơi thở nóng bừng.

"Hôn tôi thêm cái nữa rồi cho cậu lên lầu."

Cậu ta ép tôi vào thân cây, hai tay ôm lấy eo tôi, lúc cậu ta định tiến lại gần, tôi nghiêng đầu, cậu ta sững sờ.

"Hoà Hoà?"

"Chia tay đi!"

Giọng nói của tôi lạnh lùng, không có một chút cảm xúc. Khương Yến dừng lại, giọng nói luôn dịu dàng đột nhiên có lạnh đi.

"Chia tay?"

Tôi nghiêng đầu, nhìn đi nơi khác.

"Ừ, nghiêm túc đấy."

Khương Yến cười tự giễu:

"Được."

Buông tay đang ôm eo tôi ra, cách xa tôi hai mét, giống như lần đầu tiên tôi gặp cậu ta ở cổng siêu thị, cậu ta nhìn có vẻ ôn nhưng lại đầy lạnh lùng.

Lúc này, bầu trời sấm chớp đùng đùng, những hạt mưa nặng hạt rơi xuống, trong nháy mắt khiến tôi và Khương Yến ướt sũng.

Cậu ta không nhìn tôi, quay người bỏ đi. Bị mưa ướt đẫm, tấm lưng cậu ta trông rất cô độc.

Vốn dĩ tôi nghĩ chia tay sẽ khó khăn, nhưng thật ngạc nhiên, cậu ta không hề tranh cãi, thậm chí còn đồng ý mà không hỏi tôi tại sao.

Có lẽ tôi cũng chẳng là gì trong lòng cậu ta cả.

8

Bà Khương đã giữ lời hứa, bố tôi được trắng án.

Ngày tôi đến đón ông ấy, trong nhà đã chuẩn bị sẵn một bữa chào đón ông về.

Trên bàn ăn, bố tôi nhẹ nhõm, nói rằng ông đã tìm được một người chủ tốt, giúp ông bồi thường hàng trăm vạn tệ.

Tôi nói một cách thờ ơ:

"Bố ơi, ngay từ đầu đó không phải là lỗi của bố mà."

Bố tôi đỏ mặt nói:

"Sau này bố không dám cầm dùi cui điện nữa, bố chỉ giúp Lão Vương cầm lấy một lần mà đã xảy ra chuyện rồi."

"Sao lúc đó bố có thể không suy nghĩ như vậy? Bố suýt nữa giật điện c h ế t người ta rồi."

Tôi sửng sốt, lẩm bẩm:

"Ý bố là gì? Bố, bố là người khiến người ta bị giật?"

"Đúng vậy! Bố vô cùng hối hận."

"Nhưng không phải bố nói lúc mới vào công ty còn chưa học cách cầm dùi cui điện sao? Chuyện này sao có thể ? Sao chuyện này có thể xảy ra..."

...

Tôi biết mình không thể địch lại Khương Yến, tôi không còn mặt mũi nào để gặp cậu ta nữa.

Tuy nhiên, không có tôi, cậu ta vẫn tỏa sáng như xưa, kiêu hãnh giữa đám đông.

Thẩm Dịch Thành là bạn học cấp ba của tôi, chúng tôi có mối quan hệ khá tốt. Cậu ấy đưa cho tôi cốc trà sữa, hỏi:

"Bác trai có khỏe không?"

Tôi chán nản chọc chọc ống hút.

"Tốt hơn nhiều rồi."

"Cậu và người kia?"

"Bọn tớ chia tay rồi, ngay từ đầu đã không thích hợp."

Cậu ấy nhướng mày nhìn tôi: "Trình Giai Hòa, cậu vẫn thích cậu ta."

Tôi: "C ú t!"

9

Thời gian trôi qua, một tháng mới lại đến, Thẩm Ninh đến trường chúng tôi với tư cách là học sinh trao đổi, mọi người đều biết cô và Khương Yến là thanh mai trúc mã, họ sinh ra là dành cho nhau.

Tiểu Nhu- người bạn ở chung ký túc xá lại mời tôi xem biểu diễn piano.

Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu, quên đi, nếu gặp lại người cũ thì thật tệ.

Mặc dù tôi đã từ chối nhưng Tiểu Nhu không chịu, cô ấy quyết tâm kéo tôi đi.

Ngồi ở hàng ghế khán giả, từng bài hát vang lên. Tôi thực sự rất mong chờ màn trình diễn của Khương Yến

Cậu ta cùng Thẩm Ninh biểu diễn trên sân khấu, người chơi piano, người chơi violin. Đúng là một cặp đôi hoàn hảo.

Tôi không ngờ rằng bài hát được đánh lại là một bài nhạc pop.

"Thật ra" của Tiết Chí Khiêm.

"Thật ra anh không thể nói với ai

Thật ra anh không thể sống thiếu em

Thật ra tình yêu anh dành cho em nhiều hơn em nghĩ."

Đoạn cao trào rất lôi cuốn.

Khương Yến trên sân khấu dường như gầy hơn trước, vẻ mặt tập trung, nhưng ánh mắt lại rất thờ ơ.

Khi buổi biểu diễn kết thúc, Thẩm Ninh ngăn tôi lại, giọng nói ngạo mạn.

"Có vẻ như Khương Yến không thích cô lắm. Anh ấy thậm chí còn không kể với tôi về cô một lần nào cả. "

Tôi lạnh lùng nói:

"Tránh ra."

Cô ta vẫn không buông tha cho tôi, sau đó trở nên hung hăng.

"Ninh Ninh, tránh ra."

Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng tôi, nhưng tôi không đủ dũng khí để nhìn lại, sau khi Thẩm Ninh bước sang một bên, tôi bỏ chạy.

Có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Khương Yến:

"Em muốn làm gì với cô ấy?"

Muốn làm gì tôi...

10

Vì màn trình diễn này mà CP Khương Yến Thẩm Ninh nhanh chóng trở nên nổi tiếng trên diễn đàn trường.

Trên Tieba hàng ngày tràn ngập bài đăng họ cùng nhau đi ăn hay học tập trong thư viện.

Lá thu rơi trong gió, hai bóng người dựa rất gần nhau đẹp như một bức tranh.

Chẳng phải chỉ là một tháng yêu nhau thôi sao, mấy ngày nữa sẽ không còn thấy khó chịu.

Chúng tôi thực sự trở thành người xa lạ từ đó.

Thẩm Dịch Thành và tôi ngày càng thân thiết hơn, dần dần tôi có thể cảm nhận được ý tứ của cậu ấy.

Ngày hôm đó, khi tôi ra khỏi lớp sau giờ học, Thẩm Dịch Thành đã nắm tay tôi.

"Giai Hoà, cuối tuần chúng ta cùng nhau đi chơi nhé? Được không?"

"Không được rồi, tớ sắp thi cuối kỳ, muốn ôn tập."

Thẩm Dịch Thành nắm chặt tay tôi không buông, nhìn tôi chăm chú.

"Đây là lần thứ ba cậu từ chối đi chơi với tớ."

Cậu ấy đau lòng nhìn tôi:

"Trình Giai Hoà, tớ thích cậu đã năm năm rồi."

"Tớ thích cậu từ khi còn học trung học."

Tôi cúi đầu im lặng.

Đột nhiên, một chiếc ô tô chạy nhanh lao về phía tôi, Thẩm Dịch Thành kéo tôi vào lòng để tránh cho tôi bị đụng trúng.

"Cậu có ổn không?"

"Ổn."

Tôi vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay cậu ấy, nhưng cậu ấy càng ôm tôi chặt hơn, nhìn tôi bất cần.

"Xin cậu, tớ chỉ..."

Cậu ta chưa kịp nói xong, một bóng đen như điên lao tới, đẩy Thẩm Dịch Thành xuống đất, đấm cậu ấy một cú thật mạnh.

Cảnh tượng này làm tôi sợ hãi. Khương Yến dường như đã phát điên, đôi mắt đỏ hoe, môi mím chặt và vẻ mặt tàn nhẫn.

Người bên cạnh nhanh chóng tiến tới ngăn cản.

"Khương Yến, dừng lại! Mau dừng lại!"

Khương Yến vô cùng khoẻ, muốn tiếp tục đánh, Thẩm Dịch Thành lao dậy đánh trả.

Tôi giờ mới kịp phản ứng, đứng giữa hai người.

"Đừng đánh nữa!"

Tôi quay lại nhìn Khương Yến, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

"Cậu đang làm gì thế..."

Khóe mắt cậu ta đỏ hoe, đôi mắt vỡ vụn chợt đánh thẳng vào tim tôi.

Giây tiếp theo, cậu ta bước tới kéo tôi lại, Thẩm Dịch Thành muốn ngăn nhưng bị bạn cậu ấy cản lại.

Tay của Khương Yến rất khỏe, cậu ta siết khiến cổ tay tôi bị đau, tôi đẩy cậu ta ra.

"Cậu đang làm gì vậy? Cậu làm tôi đau..."

"Buông ra nhanh..."

Cậu ta kéo tôi đến một nơi vắng vẻ, ép tôi vào một góc.

Đôi mắt mãnh liệt nhìn tôi, và đột nhiên, một giọt nước mắt rơi xuống từ khoé mắt cậu ta.

Tôi nhận ra Khương Yến rất hốc hác, trạng thái tinh thần của cậu ta có vẻ hơi cuồng loạn.

Tôi do dự, cố gắng buông bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình ra.

Khương Yến nhận ra, đôi mắt đẫm lệ của cậu ta trở nên đau đớn, vụn vỡ.

Cậu ta tiến lại gần từng chút một, hôn lên môi tôi rồi bất ngờ dùng lực, khiến tôi ngạt thở.

Cậu ta ôm chặt lấy cơ thể tôi, cơ thể cậu ta run rẩy , như thể đang phải chịu đựng cơn đau tột độ.

Tôi chậm rãi vòng tay qua eo, đáp lại cậu ta.

Thật lâu sau, cậu ta vùi vào cổ tôi ướt đẫm.

Tôi nhẹ nhàng hỏi: "Khương Yến ? Cậu sao vậy?"

Cậu ta không nói gì, như muốn nhập chung cơ thể tôi vào người cậu ta, tôi vỗ vỗ lưng cậu ta an ủi rất lâu.

Sau một tháng né tránh, cậu ta sụt cân rất nhiều, xương trên lưng lộ rõ.

Cậu ta khẽ khóc, giọng đứt quãng nói:

"Đừng chia tay, nhé?"

"Tôi thực sự không thể sống thiếu cậu..."

"Nhưng chúng ta thật sự không thích hợp."

Cậu ta cắn mạnh vào cổ tôi, rồi khẽ cười khúc khích, hơi thở ấm áp của cậu làm tôi nhột.

"Cậu không cần phải thích tôi... cũng không cần phải cho ai biết, nhưng cậu có thể đừng vứt bỏ tôi được không?"

Tôi bị lời nói của cậu ta làm cho sửng sốt:

"Khương Yến, cậu đang nói cái gì vậy?"

"Được không..."

Lời nói của bà Khương vẫn văng vẳng bên tai tôi, người tôi chợt cứng đờ.

"Không."

...

Có lẽ trong cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ quên đôi mắt tràn ngập sự tuyệt vọng ấy.

Dưới ánh nắng chói chang, trong mắt chàng trai hiện lên vẻ cô đơn chết chóc.

Rõ ràng đang là đầu thu nhưng cậu ta dường như vừa trải qua mùa đông lạnh giá.

11.

Tôi tưởng mình đã hoàn toàn đoạn tuyệt với Khương Yến, cho đến khi Thẩm Ninh gọi điện cho tôi.

Trong điện thoại, cô ta khóc nức nở nói:

"Trình Giai Hoà, tôi cầu xin cô, nhanh đến gặp Khương Yến đi, anh ấy sắp c h ế t rồi..."

Tim tôi thắt lại, như bị nhốt vào hầm băng.

Khi đến nơi, Khương Yến đang nằm yếu ớt trên giường, trên mặt cắt không còn một giọt máu, cổ tay trái quấn băng.

Tôi nhìn thấy cảnh này mất hồn:

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Thẩm Ninh bật khóc, phẫn uất nhìn tôi:

"Đều là lỗi của cô, tại sao cô lại khiêu khích anh ấy?"

Người vẫn im lặng nãy giờ- bạn của Khương Yến, nhìn tôi một cách vô cảm.

"Ra ngoài một lát."

Sau khi tôi đi ra ngoài, thấy anh ta đang hút thuốc, khi nhìn thấy tôi, anh ta thản nhiên dập tắt.

"Khương Yến, thật sự cậu ấy không hề sung sướng gì."

"Từ khi còn nhỏ, bố cậu ấy hầu như không ở bên cạnh một ngày nào, ngoại trừ những cuộc họp gia đình hàng tuần, nhàm chán như đang làm nhiệm vụ."

"Mẹ cậu ấy, một nghệ sĩ dương cầm, muốn cậu ấy kế thừa ánh hào quang của mình, buộc cậu ấy phải tập đàn ngày đêm. Bà ấy thậm chí quan tâm đến những người bạn mà cậu ấy chơi."

"Hai gia đình chúng tôi tương đối thân thiết. Tôi là người bạn duy nhất của Khương Yến."

Anh ta đang cầm điếu thuốc đã tắt, dí nó vào tường.

"Tôi nhớ có một lần, Khương Yến thích một chiếc máy bay mô hình, bảo tôi giữ nó cho cậu ấy. Kết quả là mẹ cậu ấy biết được, vội đến nhà tôi, đập nát chiếc máy bay thành từng mảnh, hỏi cậu ấy: Đây có phải là lý do khiến điểm số của con bị tụt xuống không? ".

"Điều buồn cười là, Khương Yến luôn đứng nhất. Bài thi lúc đó rất khó, điểm của cậu ấy chỉ thấp hơn bình thường một chút."

Tôi chợt cảm thấy rất có lỗi với Khương Yến, nghĩ đến việc cậu ta đã yếu đuối như thế nào thì vô cùng đau lòng.

"Kể từ đó, Khương Yến không bao giờ nói bất cứ điều gì về những thứ mà cậu ấy thích nữa. Cậu ấy trở nên chán nản, như trở thành một cỗ máy, gánh vác trách nhiệm cho tương lai của gia đình. Là bạn của cậu ấy, tất nhiên tôi biết cậu ấy đã sống như thế nào trong những năm qua. "

"Đêm trước khai giảng đại học, cậu ấy đã ngồi trên ban công rất lâu."

Tôi cố gắng nói "Có chuyện gì vậy?"

"Khương Yến nói rằng cậu ấy nhìn thấy một cô gái rất đặc biệt, đang ôm hai chiếc hộp lớn, cười rất vui vẻ. Khi người khác muốn giúp đỡ cô ấy, cô ấy lại ngu ngốc từ chối."

"Chiếc hộp vô tình va phải cậu ấy. Cô gái vội vàng xin lỗi rồi khen ngợi không ngớt: "Cậu thật trắng!"."

Tôi tìm kiếm ký ức của hai năm trước, hóa ra Khương Yến đã biết tôi sớm như vậy.

"Khương Yến nói rằng cô ấy có vẻ ngoài bình thường, nhưng vừa nhìn thấy cô ấy, cậu ấy đột nhiên cảm thấy mình có hy vọng về tương lai."

"Lúc trúng tuyển đại học cậu ấy không cần chơi piano, nhưng lại nghe nói cô gái đó xuất hiện trong câu lạc bộ piano nên đã đăng ký."

Tôi cùng Tiểu Nhu đăng ký, không ngờ Khương Yến lại vì chuyện này mà vào câu lạc bộ piano.

"Cậu ấy cứ đau khổ nói với tôi rằng dù cậu ấy có ở gần cô gái đó đến đâu, cô ấy dường như luôn không thể nhìn thấy cậu ấy. Cho đến một lần, trên tay cậu ấy xuất hiện một chai trà hoa nhài, tôi hỏi cậu ấy là ai đã đưa nó cho cậu ấy..."

Lòng tôi rung động, tôi biết được đầu mối câu chuyện.

"Cậu ấy nói đó chỉ là chuyện bình thường nhưng lại không thể kìm nén được nụ cười trên môi. Tôi đã hiểu tại sao cậu ấy lại ép tôi đi siêu thị."

Lúc này tôi nghẹn ngào, nghĩ rằng những kế hoạch mà tôi cho là hoàn hảo chẳng qua là do tôi được cậu ấy yêu thích mà thôi.

"Sau đó tâm tình cậu ấy không tốt lắm, tôi hỏi cậu ấy có chuyện gì thì cậu ấy nói với tôi rằng cảm thấy cô gái đó cố ý đến gần mình, nhưng cậu ấy muốn hai người là thật lòng đến với nhau."

"Tôi nói với câu ấy, có lẽ là vì thấy sắc nổi lòng tham. Trước đây tôi không để ý đến, nhưng bây giờ tôi chợt nhận ra, cậu ấy bám lấy cô gái đó mấy ngày liền. "

"Rồi khi cậu bị thương, cậu ấy không thể giả vờ được nữa."

Chàng trai ném tàn thuốc xuống, dùng chân giậm mạnh:

"Lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy như vậy. Cậu ấy không còn lạnh lùng nữa mà còn có chút ấm áp."

"Tại sao lại chia tay? Tôi không cần phải nói nhiều về việc cậu ấy đã đối với cậu tốt như thế nào nữa!"

"Cậu có biết cậu ấy đã trải qua một tháng sau khi chia tay như thế nào không?"

"Cậu ấy ngồi ở bàn làm việc suốt đêm, ngày nào mắt cũng đỏ hoe, tôi mắng cậu ấy vô dụng, không muốn chia tay thì đừng chia tay! Cậu ấy nói, cậu ấy đề nghị rồi, dù có đưa ra yêu cầu thế nào cũng được, cậu ấy đều đồng ý."

"Mấy ngày không ăn không uống, cũng đã đến bệnh viện một lần."

"Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cho cậu ấy uống thuốc ngủ. Sau đó cậu ấy cư xử giống như trước khi vào đại học, khuôn mặt vô cảm, người khác chớ lại gần."

"Đừng nói nữa...Tôi sai rồi...Tôi..."

Tôi ngồi xổm xuống đất, nước mắt chảy dài trên má...

Một lúc lâu, một giọng nói từ từ vang lên trên đầu

"Trình Giai Hoà, xin hãy cứu cậu ấy."

12.

Đã hai ngày rồi, Khương Yến vẫn chưa tỉnh lại, đáng tiếc là cha mẹ cậu ta vốn tưởng rằng rất yêu thương nhưng lại biết được tin tức muộn nhất.

Bà Khương giáng cho tôi một tát rất mạnh, hỏi tôi đã cho Khương Yến uống bùa mê thuốc lú nào.

Tôi nói với bà ta, hai mươi năm qua Khương Yến đã rất vất vả, cậu ta không thích piano, cậu ta muốn kết bạn, muốn sống cuộc sống của riêng mình.

Ông Khương tuy nghiêm khắc nhưng cũng còn chút tình phụ tử, nói không can thiệp vào chuyện tình cảm của chúng tôi nữa. Tuy nhiên, tôi phải có đủ tư cách làm con dâu nhà họ Khương.

Tôi đồng ý, Khương Yến sẵn sàng từ bỏ mạng sống của mình vì tôi, tôi cũng sẵn sàng leo lên một tầm cao vượt quá tầm với của tôi để sánh với anh.

(Chuyển sang anh cho tình củm nha, mọi thắc mắc và trở ngại được giải rồi nên xưng vậy cho thân mật nè)

Một tuần sau, Khương Yến tỉnh dậy.

Tôi đã khóc vì sung sướng, nắm chặt tay anh.

"Hoà Hoà..."

"Em ở đây."

13.

Sau khi quay lại với nhau, Khương Yến đã trở lại với bộ dạng đeo bám trước đây.

Sau mỗi lần thân mật, anh lại ôm tôi vào lòng như một báu vật thất lạc bấy lâu.

Tôi cũng đang làm việc chăm chỉ, hoàn thành hết dự án này đến dự án khác, cuối cùng cũng nhận được thư mời làm việc của tập đoàn Khương Thị.

Ông Khương nhìn thấy thành tích của tôi, đồng ý để tôi và Khương Yến được qua lại.

Ngay khi nhận được thư mời, tôi đã đặt phòng khách sạn.

Giống như cách tôi cố tình tiếp cận anh trước đây, tôi ép anh vào góc giường.

Ném một chiếc hộp nhỏ cho anh.

Khi anh nhìn rõ đó là gì, mặt anh đỏ bừng vì xấu hổ, tôi bước tới trêu chọc khiến anh không nhịn được nữa.

Anh bấn loạn, trở người lại, ôm lấy tôi.

Hôn tôi từng cái một, giọng nói quyến rũ khàn khàn.

"Hoà Hoà, gọi tên anh..."

Mắt tôi ẩm ướt và mềm mại

"Khương Yến..."

"Gọi lại."

Tôi nhịn không được nói: "Khương Yến ..."

"Gọi lại..."

"Chồng ơi!"

Trong mắt anh hiện lên ham muốn, bàn tay còn lại của anh từ từ di chuyển xuống phía dưới.

...

Tôi ôm đầu anh, nhìn vào bệ cửa sổ đang rung chuyển.

Mây mưa sắp ập đến, ngoài cửa sổ hoa hải đường đang nở rộ.

Khi gió thổi, cành hoa run rẩy, những hạt mưa rơi xuống, tất cả đều rơi vào nhị hoa.

Gió không ngừng thổi, thổi về phía rừng cây rậm rạp, vang lên tiếng va chạm trầm đục và từng đợt thút thít.

HOÀN

Lời của tác giả: Đây là lần đầu tiên tôi sáng tác, tác phẩm của tôi có thể sẽ hơi tệ, nếu có chỗ nào cần cải thiện, mong các bạn góp ý và cho ý kiến. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu