Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bảy năm lặng lẽ - Gương Này Lành Không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau năm năm theo đuổi Lục Hạng Niên, cuối cùng tôi cũng đợi được đến ngày hắn gật đầu. Hôm đó, tôi vui đến phát khóc. Hai năm sau, chúng tôi quyết định đính hôn nhưng hắn lại bỏ rơi tôi, hơn nữa còn gửi đến một tin nhắn: "Chúng ta không hợp nhau, chia tay đi." Cùng lúc đó, một số lạ khác cũng gửi tôi hình ảnh lục Hạng Niên đang ở bệnh viện kèm theo lời nhắn: "Tôi bị s.ảy thai, đứa trẻ là của Lục Hạng Niên." Tôi lặng lẽ tắt điện thoại di động, hoàn toàn kết thúc mối tình hèn mọn đến đáng thương của mình.

1

Trên bầu trời, mây đen tranh nhau tụ lại, mưa nhanh chóng rơi xối xả xuống đất.

Ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn ra cơn mưa ngoài kia, tâm trạng tôi vô cùng phiền muộn. Ngay tuần sau, tôi sẽ đính hôn với Lục Hạng Niên nhưng trong lòng tôi không hiểu sao bỗng cảm thấy bất an. Nó như dây leo thắt chặt trái tim, tôi vô thức che lại ngực mình.

Trên thực tế, đôi khi giác quan thứ sáu của phụ nữ vô cùng đáng sợ. Chỉ nửa tiếng sau, tôi nhận được tin nhắn của Lục Hạng Niên.

"Hiểu Hiểu, chúng ta không hợp nhau, chia tay đi."

Cùng thời điểm đó, có một tin nhắn từ người xa lạ gửi đến.

"Tôi bị s.ảy th.ai, đứa bé là con của Lục Hạng Niên."

Cuối tin nhắn còn kèm thêm một tấm ảnh, là hình Lục Hạng Niên tỉ mỉ chăm sóc cô ta trên giường bệnh. Trong ảnh, sự đau xót của Lục Hạng Niên làm tim tôi đau nhói.

Tôi tắt điện thoại đi, vươn tay che mắt mình, đầu óc trống rỗng.

2

Lần đầu tôi phát hiện bản thân thích Lục Hạng Niên là vào năm lớp mười hai. Hắn làm lớp trưởng, luôn đứng hạng nhất mỗi đợt thi. Đối với học sinh yếu kém thì học sinh đứng đầu cao không thể với tới nên tôi chưa từng gặp hắn.

Hôm đó là một ngày đẹp trời. Sau giờ học, tôi vội chạy như bay xuống căn tin. Đây là thói quen của tôi, vừa tan lớp là chạy một mạch chỉ để xếp hàng giành được món sườn heo chua ngọt yêu thích.

Hôm đó lại bị xui xẻo, tôi sơ ý trượt chân suýt ngã. Khi phản ứng lại, tôi đã kéo tay người bên cạnh, làm hắn cũng lảo đảo theo, thiếu chút nữa đã ngã nhào. Trong lúc tôi còn đang đắc ý vì sự lanh lợi của mình, bên cạnh chợt truyền đến giọng nói lạnh lùng:

"Tô Hiểu Hiểu, buông tay ra mau."

Sau khi muộn màng nhận ra việc mình đã làm, mặt tôi đột nhiên đỏ bừng từ cổ đến tai.

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi..."

"Không sao đâu, may là cậu không bị gì."

Tiếng cười vui vẻ sang sảng như ánh nắng của hắn làm tôi không kiềm được lòng mình, bèn ngước mắt lên nhìn khuôn mặt kia.

Lục Hạng Niên năm mười tám tuổi đã cao đến một mét tám, khiến cho người chỉ cao có một mét sáu như tôi phải ngước nhìn. Ánh sáng xuyên qua từng chiếc lá, nhẹ nhàng chiếu lên người Lục Hạng Niên. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng với quần đen, đôi mắt tựa như vì sao và nụ cười tỏa nắng ấy đã xua tan đi sự xấu hổ của tôi và chiếu sáng lòng tôi. Ngoại hình như một chàng hoàng tử của hắn làm tim tôi không ngừng loạn nhịp.

Lục Hạng Niên cụp mắt, nhẹ nhàng hỏi thăm tôi: "Ngã đau không?"

"Không có, không có." Tôi vội vàng lắc đầu.

"Ha ha." Hắn chỉ cười nhẹ rồi tiếp tục nhanh chóng bước về phía trước.

Khoảnh khắc ấy đã hoàn toàn đi sâu vào lòng tôi.

3

"Chúng ta gặp nhau nói chuyện đi."

Tôi muốn gặp mặt để nói chuyện cho rõ ràng, mặc dù biết sự cố chấp này sẽ làm bản thân chằng chịt vết thương.

Một lát sau, bên kia chỉ trả lời tôi ba chữ: "Không cần thiết."

Nhìn ba chữ lạnh lùng kia, tôi bỗng bật khóc.

Yêu đơn phương năm năm, toàn tâm toàn ý trao đi mọi thứ trong hai năm, cuối cùng chỉ nhận được hai chữ chia tay lạnh lùng, thậm chí là vào một tuần trước lễ đính hôn.

Tôi điên cuồng gọi cho hắn nhưng hết lần này đến lần khác bị từ chối cuộc gọi, đến cuối cùng lại biến thành: "Xin chào, số điện thoại này hiện đang bận."

Hắn chặn số tôi.

Thật ra tôi đều biết rất rõ, Lưu Nhiễm Nhiễm – người trong lòng hắn đã trở về.

Khoảng thời gian này, tâm trạng của Lục Hạng Niên rất bất thường. Hắn hay ngẩn người nhìn tôi, thường xuyên về nhà trong tình trạng say khướt. Hắn bất ngờ ôm tôi thật chặt, còn xuống bếp nấu ăn cho tôi.

Trước kia hắn chẳng như thế. Hắn không uống rượu, quần áo luôn chỉnh tề, chẳng bao giờ xuống bếp, cũng sẽ không thân mật như thế với tôi.

Tất cả đều thay đổi kể từ khi Lưu Nhiễm Nhiễm trở về. Đây có thể là một điềm báo trước, nhưng lúc đó tôi luôn đắm chìm trong niềm hạnh phúc rằng sự cố gắng của mình đã được đền đáp mà bỏ quên mọi thứ xung quanh.

Hoặc có thể nói tôi đang tự dối lừa bản thân mình.

4

"Người anh ấy thích trước giờ vẫn luôn là tôi."

Vào ngày thứ tư, tôi gặp Lưu Nhiễm Nhiễm trong bộ đầm trắng. Cô ta vẫn luôn rất đẹp, vóc dáng cao gầy và khuôn mặt trắng nõn, toàn thân toát lên vẻ sắc sảo, là loại người có thể khiến đàn ông mê muội.

"Tô Hiểu Hiểu, Lục Hạng Niên vẫn mãi không quên được tôi. Bây giờ tôi đã quay về, anh ấy sẽ không đính hôn với cô đâu."

Lưu Nhiễm Nhiễm nở nụ cười dịu dàng, đôi má lúm đồng tiền càng khiến nụ cười của cô ta thêm phần hoạt bát và ngây thơ.

Cô ta vẫn luôn tỏ ra hồn nhiên vô tội, kể cả khi nói lời k.inh t.ởm và làm hành động khiến người khác ch.án gh.ét.

"Dù trước đây tôi bỏ rơi Lục Hạng Niên, nhưng bây giờ khi tôi quay về, anh ấy vẫn chỉ bám lấy tôi thôi."

Trong mắt tôi, nụ cười trắng trợn và khoe khoang của cô ta đều như đang chế nhạo tôi, chế nhạo vì người lạnh lùng bấy lâu với tôi, người mà tôi phải cầu xin mới có được lại trở thành một món đồ để cô ta tùy tiện gọi là đến.

"Tô hiểu Hiểu, cảm ơn cô đã chăm sóc cho anh ấy mấy năm nay. Bây giờ tôi đã trở về rồi, cũng đã đến lúc cô nên rời đi. Chắc cô chẳng cần bồi thường gì đâu nhỉ, dù gì cũng là do cô tự nguyện mà."

Cơn tức giận của tôi đạt đến đỉnh điểm. Tôi không thèm đáp lời, lập tức tạt thẳng cốc trà sữa nóng lên người cô ta. Những giọt trà sữa nâu chảy từ đỉnh đầu cô ta, men theo hai bên gò má, nhuốm bẩn chiếc váy trắng tinh của cô ta.

"Tô Hiểu Hiểu, cô làm gì thế?!"

Âm thanh tức giận của Lục Hạng Niên truyền đến từ gần đó. Trong nháy mắt, trái tim tôi đau nhói.

Nhìn xem, cảnh kinh điển trong tiểu thuyết tuy đến hơi chậm nhưng cuối cùng vẫn xảy ra. Nhìn Lục Hạng Niên dùng tay áo sơ mi trắng để lau chùi cho cô ta, ánh mắt tràn ngập sự đau lòng, xót thương, đột nhiên tôi nghĩ đến hai chữ: liếm cẩu*.

(*Liếm cẩu: theo đuổi ai đó một cách hèn mọn, vứt bỏ liêm sỉ.)

Lục Hạng Niên mặt dày theo đuổi Lưu Nhiễm Nhiễm, đến cuối cùng cũng chẳng có gì. Còn tôi trước đây cũng từng là cái đuôi của Lục Hạng niên, đi theo hắn nhiều năm như vậy nhưng vẫn bị bỏ rơi.

Tôi biết Lưu Nhiễm Nhiễm cố tình khích tôi, nhưng làm sao tôi có thể nhịn được? Bất cứ người phụ nữ nào cũng không nhịn được, cho nên tôi nhất thiết phải tạt nước vào cô ta.

Tôi cao ngạo hất mặt lên, cười khẩy: "Tôi làm gì anh không thấy sao? Tôi đang tạt nước vào kẻ thứ ba đấy."

"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi cô nhiều! Tô Hiểu Hiểu, tôi thật sự không muốn phá hoại tình cảm của hai người đâu. Tôi..." Lưu Nhiễm Nhiễm như biến thành người khác, đỏ mắt xin lỗi tôi.

"Tôi chẳng qua chỉ quá yêu Lục Hạng Niên mà thôi. Tới lúc tôi biết mình yêu anh ấy thì đã muộn rồi, nhưng tôi không muốn từ bỏ anh ấy..."

"Em không cần xin lỗi cô ta. Mình đi thôi."

Lục Hạng Niên dắt tay Lưu Nhiễm Nhiễm rời đi.

Tôi vẫn luôn mỉm cười nhìn hai người đó rời đi, vì vậy cũng bắt được ánh mắt khiêu khích khi cô ta quay đầu nhìn lại. Đó ánh mắt của kẻ thắng lợi.

Còn Lục Hạng Niên, hắn thậm chí còn chẳng quay đầu nhìn tôi.

Tôi hờ hững mỉm cười. Nhìn đi, đây chính là người tôi dùng cả trái tim để yêu nhiều năm như thế.

Tô Hiểu Hiểu, mày đúng là mù mà.

5

Tôi thích hắn năm năm, từ lớp mười hai đến tận khi tốt nghiệp đại học, trọn vẹn năm năm.

Mối tình đầu khó quên đến thế nào?

Tôi vẫn nhớ từ sau khoảnh khắc rung động ấy, ánh mắt tôi bắt đầu thường xuyên dõi theo hắn. Biết Lục Hạng Niên học ngoại trú, tôi ghi nhớ thời gian hắn đi học, mỗi ngày đứng trước cổng trường đợi hắn. Thấy bóng dáng hắn xuất hiện trước cổng trường dưới ánh đèn lờ mờ, tôi vô thức mỉm cười.

Sau đó, tôi đi theo Lục Hạng Niên, thong thả dạo bước. Nhìn những cái bóng chiếu xuống mặt đất, lúc hòa vào nhau, lúc thì tách ra, tôi tưởng tượng đó là hình ảnh chúng tôi tay trong tay đi dạo, trong lòng tràn ngập ngọt ngào.

Trong mắt tôi, nơi nào có hắn đều luôn sáng chói như một sân khấu. Hắn đứng trên sân khấu đó, khiến người khác gặp một lần là không thể quên được.

Sau một thời gian như vậy, tôi phát hiện thật ra tính cách của hắn không phải tươi sáng như ánh mặt trời mà trái lại khá lạnh lùng.

Tôi không khỏi mừng thầm. Lần đó hắn suýt ngã nhưng vẫn mỉm cười, phải chăng là để làm tôi bớt xấu hổ?

Nghĩa là hắn có đang quan tâm đến tôi nhỉ?

Vậy nên, hắn đối xử với tôi không giống mọi người, đúng không?

Tôi âm thầm cảm thấy hắn làm gì cũng tốt, tưởng tượng hắn là chàng trai tuyệt vời nhất trên đời, còn khắc sâu hắn vào lòng, không thể dứt ra.

Trong nhà chỉ cần có trái cây, tôi sẽ đem bỏ vào ngăn kéo bàn hắn. Đôi lúc, tôi còn mua bữa sáng rồi nhân lúc mọi người không chú ý nhét vào ngăn bàn của hắn.

Trong giờ học, tôi nhìn Lục Hạng Niên, tan học cũng nhìn hắn, nhưng mỗi khi đến gần, tôi lại giấu đi những suy nghĩ của mình, cũng chẳng dám nhìn hắn.

Tôi sẽ để dành lại những câu hỏi mình không biết rồi tỏ vẻ tự nhiên đi tìm hắn, sau đó lặng lẽ ngồi nghe tiếng hắn giảng bài, ngửi mùi hương trong trẻo mát lạnh toát ra từ người hắn, thỉnh thoảng lại ngắm khuôn mặt nghiêng đẹp không góc chết kia.

Để không lộ ra việc bản thân lơ đãng, sau khi hắn giảng xong một lần, tôi đều nói bản thân đã hiểu. Trên thực tế, tôi chẳng nghe gì cả.

Sau đó, tôi nhờ người truyền cho hắn một mảnh giấy ghi bốn chữ đơn giản: "Tôi rất thích cậu."

Không ngoài dự đoán, tờ giấy đó chẳng được hồi âm.

Từ cảm giác bất an lúc đầu, tôi chuyển sang hoảng sợ và cuối cùng chỉ còn lại xấu hổ.

Có khi nào hắn cảm thấy tôi không phải người con gái tốt không?

Hắn sẽ không cảm thấy hành vi của tôi làm ảnh hưởng đến chuyện học của hắn chứ?

Hắn sẽ cười tôi không biết tự lượng sức mình sao? Dù sao thì tôi cũng chỉ là học sinh kém, còn hắn lại là người có thành tích đứng nhất.

Chắc Lục Hạng Niên sẽ không nói chuyện tôi tỏ tình hắn ra đấy chứ?

Ngày hôm sau, tôi đi đâu cũng cảm thấy người khác đang nhìn mình với ánh mắt thương hại nên đành trốn học.

Vào buổi tối, cuối cùng tôi cũng nhận được phản hồi từ hắn, nói rằng bây giờ đang trong thời kỳ học tập căng thẳng, hắn chỉ muốn học thật giỏi.

Rất khéo léo nhưng vẫn không ảnh hưởng đến hàm ý từ chối.

Ngược lại, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, thà bị từ chối còn hơn không nhận được hồi âm.

Sau đó, tôi vẫn thường xuyên để ý đến hắn nhưng đã biết kiềm chế bản thân hơn.

Cuối cùng, hắn thi vào một trường đại học rất tốt, còn tôi thì được nhận vào một trường bình thường. Nhưng tôi vẫn thuận theo mong muốn của trái tim, quyết định chọn học cùng một thành phố với hắn, cùng hắn hít thở trong một thành phố và còn có thể tìm gặp hắn nếu thấy nhớ, đến ngay cả thư viện trường hắn cũng là nơi tôi thường lui tới.

6

Sau khi tạt nước vào Lưu Nhiễm Nhiễm ở quán cà phê, cuối cùng cùng tôi cũng gọi cho mẹ thông báo việc hủy hôn. Mẹ tôi cũng chẳng có phản ứng gì lớn, chỉ nói gia đình luôn ở đây, thấy khó chịu thì hãy quay về.

Bố mẹ tôi vẫn luôn không vừa lòng cuộc hôn nhân này.

"Hiểu Hiểu, con thật sự muốn kết hôn với cậu ta à?"

"Vâng. Mẹ à, con thích Lục Hành Niên. Con cảm thấy nếu được ở bên anh ấy, con sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời."

Mẹ chỉ ôm tôi vào lòng.

"Con gái gả cho người mình yêu chưa chắc đã hạnh phúc. Hiểu Hiểu, một ngày nào đó con sẽ nhận ra khi tình yêu biến thành chuyện củi gạo dầu muối hàng ngày thì mọi ảo tưởng đều sẽ biến mất."

Tôi biết. Rất nhiều người đã nói thế với tôi rồi.

Tình yêu và kết hôn là hai chuyện khác nhau, nhưng tôi đã cố chấp yêu hắn bảy năm, sao có thể dễ dàng từ bỏ? Buông tay giống như đang m.oi t.im tôi ra vậy.

Bố mẹ chỉ có một đứa con gái là tôi. Họ luôn rất sáng suốt, không can thiệp quá nhiều vào chuyện của tôi, nhưng họ chẳng bao giờ giấu giếm những lời nên nói dù cho chúng sẽ làm t.ổn th.ương tôi.

"Mẹ cảm thấy tình yêu của hai con không bình đẳng. Cậu ta không quan tâm nhiều đến con."

Tôi chỉ cười trừ.

"Mẹ, con tin rằng mình sẽ sưởi ấm trái tim anh ấy."

Sự thật chứng minh: Nếu như người đó không yêu bạn thì dù có cố gắng như thế nào đi nữa, bạn cũng sẽ chẳng sưởi ấm được trái tim hắn.

Không nghe lời người lớn thì sẽ phải chịu khổ sở.

7

Hôm sau, tôi cuối cùng cũng gặp được Lục Hạng Niên.

Lúc hắn trở về, tôi đang thất thần ôm chú heo bông hồng ngồi ở trên ghế sô-pha. Đèn chưa được bật, vì dạo này tôi đột nhiên không thích ánh sáng, chỉ muốn hòa mình vào bóng đêm.

Đây là phòng cưới của chúng tôi, được hắn mua từ nửa năm trước. Khi đó tôi mang tâm trạng vô cùng phấn khích đi trang trí từng ngõ ngách, mỗi một chi tiết đều thể hiện tình yêu tôi dành cho hắn.

Cửa phòng được mở ra, tôi không thèm nhúc nhích. Cho đến khi đèn được bật lên, bị ánh đèn làm lóa mắt, tôi mới quay đầu nhìn hắn.

"Sao cô lại ở đây?" Hắn rất kinh ngạc, đáy mắt phức tạp tựa lốc xoáy.

Tôi hờ hững quay mặt đi, chẳng nhìn hắn nữa. Hắn chần chờ rất lâu mới bước đến, ngồi xuống cạnh tôi.

Mùi hoa lài truyền vào mũi làm dạ dày tôi nôn nao, quặn thắt.

Hương hoa lài là mùi nước hoa mà Lưu Nhiễm Nhiễm thích dùng nhất. Bọn họ luôn ở cùng nhau, nếu không thì mùi hoa lài làm sao nồng đến thế được?

Thật dơ bẩn – một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu tôi.

Không muốn ở trong không gian toàn mùi hương này nữa, tôi hững hờ đứng dậy đi về phòng, khóa trái cửa.

Nhưng sao tôi có thể ngủ được đây?

Tất cả mọi thứ trong nhà này đều là do tôi và Lục Hạng Niên cùng nhau vun đắp. Chúng tôi cùng đi chọn rèm cửa sổ, mua giường ngủ, mua ghế sô pha; từng miếng gạch men hay sàn gỗ đều là do tôi chọn dựa trên màu sắc yêu thích của hắn. Mỗi một việc đều do chính tay chúng tôi làm lấy.

Bây giờ chúng tôi chia tay, hắn lại muốn tôi chuyển đi. Dựa vào đâu chứ?

Tôi hy vọng Lục Hạng Niên gõ cửa phòng và giải thích tất cả mọi chuyện, nhưng rất nhanh, bên ngoài truyền đến âm thanh cửa mở ra rồi đóng lại. Hắn đi rồi.

Không bao lâu sau, điện thoại tôi lại nhận được tin nhắn từ dãy số kia. Là hình ảnh Lục Hạng Niên chỉ quấn quanh eo một cái khăn tắm.

Hắn đến khách sạn. Từ hình ảnh Lưu Nhiễm Nhiễm vừa gửi đến, sao tôi có thể không biết bọn họ sắp làm gì được ?

Lòng tôi đau đớn khôn tả, nước mắt như dòng suối uốn lượn chảy xuống, thấm ướt chiếc gối mà tôi thích.

Tôi thật vô dụng. Hắn đã nói chia tay rồi mà tôi còn đứng ở nơi từng là phòng cưới của chúng tôi, nhìn đồ vật rồi nghĩ về hắn, đắm chìm trong quá khứ ngọt ngào, h.ành h.ạ bản thân hết lần này đến lần khác. Đến cuối cùng, trái tim như bị xé thành từng mảnh, thế mà tôi vẫn chẳng nỡ buông tay.

Ánh trăng lạnh lùng xuyên thấu qua khung cửa sổ chiếu xuống từng tia sáng yếu ớt. Tôi ngơ ngác nhìn ra ngoài trời, chợt không biết tiếp tục như vậy để làm gì.

8

Cuối cùng, tôi quyết định đi tìm Lục Hạng Niên nói chuyện cho rõ ràng, thế nên tôi đến công ty của hắn.

Hắn là quản lý cấp cao của công ty, mọi người đều gọi hắn là anh Lục. Công ty rất lớn và vô cùng sang trọng, muốn vào phải quẹt thẻ, mà tôi lại không có.

Nhưng nhân viên lễ tân biết tôi, vì tôi thường đến giao bữa cơm tình yêu cho Lục Hạng Niên khi hắn tan ca. Khi đó, nhân viên lễ tân cực kỳ hâm mộ, nói rằng tôi tốt như vậy, anh Lục sẽ không phụ lòng tôi.

Mà giờ đây...

Nhân viên lễ tân thấy tôi, ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, sau đó lại tràn đầy cảm thông.

Tôi lập tức nhận ra lúc này Lưu Nhiễm Nhiễm hẳn cũng đang ở trong công ty.

"Cô Từ xinh đẹp, giúp tôi mở cửa với."

Tôi cầm trên tay bữa cơm tình yêu tinh xảo, trên môi nở nụ cười như chẳng có việc gì. Sáng nay, tôi đã làm bữa cơm này. Tôi thậm chí không hiểu lúc đó mình mang tâm trạng thế nào, thất thần một chốc đã làm xong rồi.

Những ánh mắt ở quầy lễ tân càng tỏ vẻ thông cảm, thậm chí còn thương hại.

"Chị Hiểu Hiểu, hôm nay anh Lục không ở đây."

Nhìn xem, ngay cả người lạ cũng tôn trọng tôi, nhưng Lục Hạng Niên thì không.

Tôi mỉm cười: "Anh ấy nói hôm nay sẽ ở lại công ty tăng ca."

Lễ tân còn chưa kịp nói gì, Lưu Nhiễm Nhiễm đã bước ra từ thang máy trong bộ váy bó sát tinh xảo; đi cùng cô ta là Lục Hạng Niên mặc âu phục, mang giày da.

Bọn họ nắm nay, nhìn nhau cười, nụ cười dịu dàng như thể đây không phải là chốn công cộng.

Từ trước đến nay, hắn chưa nhìn tôi bằng ánh mắt đó, cũng hiếm khi cười dịu dàng như vậy.

Tim tôi chợt thắt lại. Ngay khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra Lục Hạng Niên chưa từng vui vẻ khi ở bên tôi, còn tôi chỉ là một lốp xe dự phòng đáng thương, là người thay thế cho Lưu Nhiễm Nhiễm. Tất cả những điều tốt đẹp Lục Hạng Niên dành cho tôi đều là chuyện mà hắn muốn làm cho Lưu Nhiễm Nhiễm.

Tôi rốt cuộc không nhịn được nữa, tiến về phía bọn họ.

Có vẻ họ không ngờ tôi sẽ đến đây, cả hai đều sửng sốt trong giây lát.

Lục Hạng Niên cau mày: "Sau cô lại đến đây?"

Tôi cười.

"Đến tìm anh đấy, để xem chồng tương lai của tôi sao lại hèn nhát như thế, không hề giải thích một câu, đơn phương tuyên bố hủy hôn trước tiệc đính hôn một tuần để trở về đoàn tụ với người phụ nữ từng vứt bỏ mình."

Nói đoạn, tôi đập hộp cơm xuống đất rồi mỉm cười trước ánh mắt khó coi của hai bọn họ.

"Lục Hạng Niên, trông anh rẻ mạt như thế, tôi đột nhiên thấy trước đây mình cũng thật sự quá hèn mọn, luôn đi sau anh như chó vẫy đuôi mừng chủ."

"Bộ dạng của tôi hôm nay cũng chính là của anh sau này, tôi rất chờ mong đấy."

"Vốn muốn chúc hai người xứng đôi vừa lứa như gái đ.iếm xứng với s.úc v.ật, bên nhau trọn đời, nhưng vì anh không bằng một con chó nên tôi đành chúc anh vô sinh, con cháu đầy đàn."

Tôi mỉm cười nói trước vẻ mặt sa sầm của bọn họ.

Lưng tôi thẳng tắp, đầu luôn ngẩng cao, nhưng khi quay đi, nước mắt tôi rơi như mưa.

9

Tôi dọn ra khỏi phòng cưới, đem hết đồ đạc của mình đi, đập phá mọi thứ mình đã sắm cho Lục Hạng Niên, kể cả nồi niêu xoong chảo.

Nhìn đống bừa bộn trên mặt đất, tôi bật cười.

Tình yêu hèn mọn này thật sự nên kết thúc rồi.

10

Tôi vẫn luôn biết Lục Hạng Niên thích Lưu Nhiễm Nhiễm. Việc trường đại học ở cùng thành phố với Lục Hạng Niên là hy vọng mà tôi tự gieo cho bản thân mình, vì vậy thỉnh thoảng tôi vẫn ghé thăm trường hắn. Cho nên từ năm nhất đại học, tôi đã biết việc hắn thích Lưu Nhiễm Nhiễm.

Không thể nói rõ đó là cảm giác gì, lòng tôi nặng trĩu, đồng thời cũng cảm thấy như được giải thoát.

Nếu đã vậy, tôi cũng nên hoàn toàn buông bỏ đi thôi. Tình yêu đơn phương này rốt cuộc cũng kết thúc rồi.

Cho đến năm ba đại học, tôi gặp lại hắn.

Ngày đó trời mưa tầm tã, những hạt mưa to và dày đặc bất chợt trút xuống. Tôi đang làm thêm ở bên ngoài thì đột nhiên bị mắc mưa, đành vội chạy vào cửa hàng bách hóa cách đó không xa. Ở đó, tôi gặp lại Lục Hạng Niên, hắn cũng đang trú mưa.

"Tô Hiểu Hiểu, sao cậu lại ở đây?"

Hắn kinh ngạc hỏi, còn tôi chỉ biết cười trừ. Hắn thậm chí còn không biết rằng tôi cũng học ở thành phố này, nói đúng hơn là chưa từng để ý đến tôi.

"Cậu học trường nào thế?"

"Đại học khoa học và kỹ thuật XXX."

"Cách trường tôi không xa lắm, hôm nào rảnh cùng nhau dùng bữa nhé!"

Tim tôi lỡ nhịp, ánh mặt không kiềm được dừng trên mặt hắn.

Hắn gầy đi rồi, cũng tiều tụy hơn, không còn tỏa sáng như trước đây, như thể đột nhiên trưởng thành sau rất nhiều chuyện.

"Hay là thôi đi, kẻo bị bạn gái cậu biết lại không vui."

Lời nói vô tình của tôi khiến nụ cười trên mặt hắn biến mất.

"Tôi không có bạn gái."

Tôi sửng sốt: "Ơ? Cậu ưu tú như thế nên tôi mới nghĩ cậu có bạn gái rồi. Xin lỗi nhé!"

"Tôi ưu tú thật sao?" Lục Hạng Niên lẩm bẩm: "Nhưng cô ấy không nói thế."

"Hả?"

"Không có gì." Lục Hạng Niên mỉm cười: "Tôi có việc phải làm, đi trước đây."

Lục Hạng Niên hoảng hốt rời đi, thậm chí còn không thèm hỏi số điện thoại của tôi.

Tôi cũng không cảm thấy thất vọng, vì từ năm nhất đến năm ba, tôi đã dành ngần ấy thời gian để tự nhủ rằng mối tình đơn phương của mình đã kết thúc.

Sau đó, tôi quay về cuộc sống bình thường.

Tôi cũng không đến gặp Lục Hạng Niên vì hắn đã chia tay với Lưu Nhiễm Nhiễm. Tôi hiểu rõ Lục Hạng Niên biết tôi thích hắn nhưng lại chẳng hề rung động với tôi, nên dù có chờ đợi bao lâu đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không đợi được sự đáp lại từ hắn.

Thế nhưng một tháng sau đó, tôi gặp lại hắn.

Hắn và bạn cùng phòng là Bạch Quang đến trường tôi để giao lưu câu lạc bộ. Tôi lại thấy hắn tỏa sáng trên bục giảng, ánh mắt vẫn mãi dõi theo hắn.

Sau khi các câu lạc bộ giao lưu xong, hắn mời tôi ăn cơm. Vì đang ở trường tôi nên tôi làm chủ, kiên quyết trả tiền. Hắn rất bất đắc dĩ, đành hẹn lần sau mời cơm. Chúng tôi gặp nhau ngày càng nhiều nhưng Lục Hạng Niên chẳng bao giờ đến một mình, lúc nào cũng dẫn theo Bạch Quang.

Vì muốn che giấu việc mình từng thích Lục Hạng Niên, tôi thường xuyên đấu khẩu ầm ĩ với Bạch Quang. Nghe Bạch Quang kể, tôi biết được việc Lưu Nhiễm Nhiễm bỏ rơi Lục Hạng Niên. Hắn đã hạ thấp sự kiêu ngạo của mình để đi dỗ dành cô ta nhưng chẳng thể khiến cô ta quay đầu, cuối cùng đành buông tay.

Tim tôi như thắt lại. Trước đây tôi chỉ bị Lục Hạng Niên từ chối mà trái tim đã đau lâu như vậy, còn Lục Hạng Niên ở bên cô ta ba năm, đã trao trọn tình yêu của mình, chắc sẽ càng đau đớn hơn.

Nhưng đây không phải là chuyện mà tôi nên quan tâm, vì tôi không phải là người có thể chữa lành cho hắn.

Nhưng mọi chuyện xảy đến quá bất ngờ. Vào năm tư trước khi tốt nghiệp, Lục Hạng Niên đã nói với tôi: "Tô Hiểu Hiểu, chúng ta thử xem đi."

Hôm đó, trái tim vốn bám bụi từ lâu của tôi lại nổi lên một đợt sóng dữ dội.

Hóa ra tôi chưa từng từ bỏ việc yêu thích Lục Hạng Niên, tôi chỉ học cách giấu hắn vào một góc trái tim mình.

Ngày hôm đó, sau khi về nhà trọ, tôi đã khóc trong hạnh phúc.

Tôi từng nghĩ rằng khổ tận cam lai, nỗ lực của mình đã được đền đáp xứng đáng, nhưng thật ra, từ đầu đến cuối chỉ có mình tôi diễn hài kịch mà thôi.

11

"Về sau cô định làm gì?"

Bên trong quán cà phê, một người đàn ông đẹp trai lịch lãm đang ngồi đối diện tôi với ánh mắt tràn ngập lo lắng.

Anh là Bạch Quang. Chúng tôi vẫn còn liên lạc với nhau nhưng không thường xuyên lắm, chỉ chào hỏi trong những dịp lễ tết mà thôi.

Bạch Quang không làm việc tại thành phố nơi tôi ở. Anh đến đây công tác và hẹn tôi ra gặp mặt, tình cờ biết được việc tôi và Lục Hạng Niên chia tay nên muốn khuyên bảo tôi dưới tư cách bạn bè của cả hai.

"Tôi muốn rời khỏi thành phố này."

Tôi trả lời rất nghiêm túc. Nếu muốn bắt đầu cuộc sống mới, tôi phải hoàn toàn cắt đứt, vứt bỏ mọi thói quen trước đây.

Bạch Quang mỉm cười.

"Thật tình cờ là công ty tôi đang cần người tài như cô. Tôi sẽ đề cử cô đến đó, cô có thể thử xem."

Tôi vui vẻ đáp ứng, nói lời cảm ơn với anh.

Tôi nhanh chóng xin nghỉ việc tại đây, rời thành phố nơi tôi sống nhiều năm để đến Bắc Kinh và chính thức gia nhập công ty Bạch Quang đang làm việc. Đến đó, tôi mới biết Bạch Quang là giám đốc kỹ thuật của công ty này.

Chúng tôi đều theo chuyên ngành khoa học máy tính, nhưng chỉ mới tốt nghiệp được hai năm, anh đã là giám đốc kỹ thuật của công ty, còn tôi chỉ là một lập trình viên cấp thấp.

"Anh Bạch, tốc độ thăng chức của anh nhanh như tên lửa ấy!"

Bạch Quang mỉm cười.

"Lúc đó tôi may mắn, tham gia dự án nào cũng đạt thành tích nên công ty lập tức thăng cấp cho tôi."

Công ty Bạch Quang mới phát triển được một năm trở lại đây, có thể nói mở rộng quy mô vô cùng nhanh chóng, anh ấy cũng xem như nắm bắt tốt thời cơ.

12

Một tuần sau khi rời khỏi Lục Hạng Niên, tôi mới nhận được điện thoại từ hắn. Lúc đầu, tôi không trả lời mà trực tiếp chặn số hắn, hắn liền đổi nhiều số khác gọi tới, phiền phức vô cùng nên tôi đành bắt máy.

"Cô đang ở đâu?"

Khi giọng nói khàn khàn của Lục Hạng Niên vang lên, tôi tưởng mình sẽ không còn cảm giác gì nữa nhưng trái tim tôi vẫn đau thắt lại.

Buông tay quả thực rất đau, nhưng đó cũng là một quyết định sáng suốt. Lẽ ra tôi nên cầm được buông được. Tôi đã hy sinh vì hắn nhiều năm như thế, cũng chẳng nợ hắn điều gì; nếu đã như vậy, hà cớ gì tôi không thể kiên quyết rời đi?

"Liên quan gì đến anh?" Tôi bình tĩnh hỏi lại.

"Tôi đến công ty tìm cô nhưng đồng nghiệp bảo cô đã từ chức. Tại sao không nói tiếng nào với tôi?"

Nghe thấy sự kiềm nén và đau khổ trong giọng nói của hắn, tôi chỉ cảm thấy thật mỉa mai.

"Cũng như việc anh chưa từng giải thích vì sao lại chia tay trước lễ đính hôn một tuần, tôi cần gì phải nói cho anh biết mình muốn đi đâu?"

Nói xong, cảm thấy như mình đang ăn miếng trả miếng, tôi cười lên thành tiếng.

"Lục Hạng Niên, khi yêu anh, tôi cam chịu thương tổn, đáp ứng mọi yêu cầu của anh, trao cho anh hết thảy, nhưng giờ tôi không còn yêu anh nữa thì anh còn là cái thá gì đâu?"

Nói xong, tôi cúp điện thoại, tự nhủ với mình: Tô Hiểu Hiểu, mày nên bắt đầu cuộc sống mới thôi.

Tôi thay số điện thoại, khiến Lục Hạng Niên hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của mình.

13

Sau khi dùng một năm để đạt được vị trí vững chắc trong công ty, giờ đây tôi đã có thể tự mình phụ trách hạng mục.

Một năm nay, tôi và Bạch Quang không tiếp xúc với nhau quá nhiều, chủ yếu là do tôi cố ý giữ khoảng cách. Không phải chỉ riêng anh, tôi làm thế với tất cả nam giới.

Mọi người ai cũng bận rộn, ngày nào cũng làm thêm giờ rất khuya. Tôi cũng đã thoát khỏi nỗi đau một năm trước, trở thành trợ thủ đắc lực của Bạch Quang.

Một năm sau nữa, Bạch Quang muốn ra ngoài tự thành lập công ty. Anh đã tích lũy đủ nguồn lực trong tay, ngành này đang không ngừng phát triển, anh cũng muốn tranh thủ một chút ích lợi. Tôi hoàn toàn ủng hộ anh.

"Hiểu Hiểu, làm việc cho tôi đi. Tôi sẽ cho cô đãi ngộ gấp nhiều lần ở đây."

Tôi chẳng có lý do gì để từ chối. Ai cũng muốn bản thân ngày càng phát triển, Bạch Quang lại cho tôi đãi ngộ tốt. Hơn nữa, trước đây Bạch Quang cũng là người đề cử tôi đến công ty, giờ đây anh cần tôi, tôi nhất định sẽ đồng ý.

"Được."

Một năm nữa lại trôi qua, công ty của Bạch Quang đã tiến vào thời kỳ ổn định. Anh mua một căn nhà ở Bắc Kinh nhưng không có thời gian đi xem nên tôi đã chủ động thu dọn giúp một chút.

Nhà vừa dọn xong, Bạch Quang lấy một bó hoa ra.

"Hiểu Hiểu, em có thể hẹn hò với anh không?"

Tôi rất bối rối.

"Bạch Quang, anh..."

"Tô Hiểu Hiểu, cho anh một cơ hội để chăm sóc em, được không? Anh thật sự rất thích em."

Tâm trạng tôi vô cùng phức tạp. Sau ba năm rời khỏi Lục Hạng Niên, vết thương lòng đã lành lại, nhưng thật sự tôi chưa từng nghĩ đến việc hẹn hò với Bạch Quang. Chúng tôi thân nhau đến nỗi tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc này.

Còn Bạch Quang cũng biết giữ chừng mực khi ở bên tôi, chưa từng vượt qua giới hạn. Nào ai ngờ anh lại đột ngột tỏ tình như thế.

"Hiểu Hiểu, em không ghét anh, phải không?"

"Dĩ nhiên là không."

Thực ra, tôi không những không ghét mà còn rất ngưỡng mộ và cảm kích anh.

"Vậy thì anh vẫn còn cơ hội. Em sẽ không từ chối anh theo đuổi em chứ?"

Tôi không biết trả lời thế nào nên vội vàng bỏ đi.

Sau một tuần suy nghĩ, tôi cho Bạch Quang câu trả lời.

"Được, chúng ta thử yêu nhau nhé!"

Tôi không có tình cảm trai gái với Bạch Quang, nhưng sự ngưỡng mộ tôi dành cho anh chưa bao giờ thay đổi. Anh là người quả quyết, có tầm nhìn xa, năng nổ, và tất nhiên còn rất đẹp trai. Chúng tôi học cùng chuyên ngành, làm việc trong cùng lĩnh vực và còn có rất nhiều chủ đề chung để bàn luận nên chưa từng thấy tẻ nhạt khi ở bên nhau.

Qua một thời gian, tôi thật sự cảm thấy tình yêu bình thường vốn nên là thế này. Quan tâm đến nhau, cùng nhau đến khu vui chơi, cùng xem phim, cùng đi dạo phố, mua đồ cho đối phương, hoàn toàn khác lúc tôi ở bên Lục Hạng Niên trước đây.

Khi ấy, Lục Hạng Niên luôn bộn bề công việc, không có thời gian dạo phố hay mua sắm với tôi. Chúng tôi chỉ có thể gặp mặt vào ban đêm, mà hắn cũng thường xuyên về nhà rất muộn.

Hắn sẽ mua quà cho tôi, nhưng đó chủ yếu đều là những bù đắp muộn màng. Sinh nhật tôi hắn bận rộn, kỷ niệm yêu nhau hắn không nhớ, ngay cả lễ tình nhân hắn cũng đi công tác. Dường như hắn luôn vắng mặt trong những ngày mà hai người yêu nhau đáng lẽ phải dành cho nhau.

Lúc đó tôi cũng khó chịu, nhưng tôi sẽ không gây chuyện, bởi vì hắn không thích. Bây giờ suy nghĩ lại, hai năm ở bên hắn, chỉ có một mình tôi hy sinh.

Ngược lại, khi ở bên Bạch Quang, tôi cảm nhận được sự quan tâm, bao bọc, cảm thấy những gì mình bỏ ra đều được đáp lại xứng đáng.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tôi đã đắm chìm, bắt đầu cùng anh tiến vào thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.

Mẹ bảo con gái gả cho người mình yêu chưa chắc đã hạnh phúc. Dần dần tôi đã biết, nếu hai người đều yêu thương đối phương thì có thể đem lại hạnh phúc cho nhau, còn trao đi tình yêu mù quáng cuối cùng chỉ nhận lại thương tích đầy mình. Sự trả giá vô điều kiện của bạn sẽ tạo cho hắn một thói quen, đến khi bạn phá lệ giận dỗi, hắn sẽ cho rằng bạn thay đổi rồi.

Tất cả chẳng qua cũng vì bạn không phải người hắn yêu mà thôi.


➽─────────❥
14

Nửa năm sau, tôi tự mua cho mình một căn nhà ở Bắc Kinh. Tôi vui vẻ gọi điện cho bố mẹ.

"Bố, mẹ, con đã mua một căn nhà ở Bắc Kinh, hai người có thể chuyển đến đây sống."

Bố mẹ tôi đều đã về hưu. Tôi được sinh ra khi hai người đã hơn ba mươi tuổi nên họ rất thương yêu tôi.

"Được rồi, được rồi, con đưa địa chỉ đi, hôm nay bố mẹ sẽ đến."

Tính tình của mẹ tôi rất nóng vội, tôi không thừa hưởng đặc điểm này chút nào.

Bạch Quang lái xe chặn tôi dưới lầu, tủi thân nhìn tôi: "Chú dì hôm nay đến đây, chuyện quan trọng như vậy sao em không nói với anh? Anh là bạn trai em đấy."

Tôi tò mò hỏi anh: "Sao anh biết thế?"

Bạch Quang đưa điện thoại cho tôi xem cập nhật trạng thái trên mạng xã hội của mẹ tôi. Bà đăng ảnh sân ga, bảo là đang đến Bắc Kinh thăm con gái.

"Anh kết bạn với mẹ em đấy." Anh vừa nhoài người sang thắt dây an toàn cho tôi vừa giải thích.

Ngồi ở vị trí ghế phụ, tôi quay đầu nhìn Bạch Quang đang lái xe.

Thời đại học, anh hơi mũm mĩm, hai má phúng phính, vẻ ngoài đáng yêu với lông mày rậm và đôi mắt to tròn. Bây giờ anh đã trải qua sự tôi luyện của xã hội, đôi mắt ngây thơ ngày nào đã sắc bén hơn, gương mặt tròn trịa kia đã biến mất, thay bằng đường nét góc cạnh rõ ràng.

Vẻ quyến rũ trưởng thành của người đàn ông toát ra theo từng cử chỉ, hành động. Trong công việc, anh mạnh mẽ, quyết đoán, nói năng thận trọng, cao không thể với tới, nhưng trước mặt tôi, anh lại rất thích cười, hay vờ tủi thân, làm nũng đòi ôm.

Lòng tôi cảm thấy vô cùng ngọt ngào: "Em còn chưa nói cho bố mẹ biết chuyện của chúng ta, sao anh lại có wechat của họ?"

Bạch Quang quay đầu liếc nhìn tôi: "Vào ngày em quyết định hẹn hò với Lục Hạng Niên, bố mẹ em đặc biệt đến ăn bữa cơm gặp mặt."

Trong đầu tôi bỗng hiện lên cảnh tượng ngày hôm đó. Bố mẹ tôi muốn đến gặp Lục Hạng Niên nên chúng tôi đã đặt một bàn ăn ở ngoài và mời thêm người cùng đi. Bốn người bạn cùng phòng của Lục Hạng Niên đều đến, trong đó có Bạch Quang. Hóa ra lúc đó anh có liên lạc với bố mẹ tôi, nhưng tôi chỉ mãi nhìn Lục Hạng Niên nên tới bây giờ vẫn không hề hay biết.

"Mọi người có từng nói chuyện chưa?"

"Thỉnh thoảng anh sẽ nhấn thích nội dung dì đăng trên wechat."

15

"Tiểu Quang, hôm nay con cũng ở lại ăn cơm đi, dì sẽ tự mình xuống bếp."

Mẹ tôi rất thích Bạch Quang, cứ gọi Bạch Quang mãi thôi, từ lúc lên xe tới giờ cũng chưa nói với tôi mấy câu. Nhưng thấy mẹ cười tươi như hoa, tôi cũng không nói gì, quay sang trò chuyện với bố.

Rất nhanh đã về đến nhà.

Bạch Quang lại dẫn mẹ tôi đi chợ, giúp bà xách đồ ăn.

Bố ngồi trên sô pha nói với tôi: "Hiểu Hiểu, con và Tiểu Quang rất xứng đôi."

Tôi vô cùng kinh ngạc.

Bố tôi rất đắc ý: "Bố ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, chẳng lẽ lại không nhìn ra? Mặc dù hai đứa không trao đổi nhiều với nhau nhưng ánh mắt thì không lừa được bố đâu."

Tôi đỏ mặt, xấu hổ thú nhận.

"Con thật sự đang quen anh ấy, chúng con cũng dự định ra mắt bố mẹ."

Bố tôi vỗ vỗ lên tay tôi: "Lần này mắt nhìn người rất khá."

Tôi hơi xấu hổ.

Trước đây, cũng như mẹ tôi, bố tôi không đồng ý chuyện tôi ở bên Lục Hạng Niên. Ông cho rằng hắn chẳng thiết tha gì tôi cho cam, chúng tôi không hợp nhau. Dù vẫn khen hắn có năng lực tốt, họ vẫn kèm theo hai chữ "nhưng mà". Tuy nhiên, lần này họ lại vô cùng hài lòng với Bạch Quang.

"Lục Hạng Niên là mối tình đầu của con, cũng là người mà con đơn phương rất nhiều năm nên thật sự lúc đó con rất khó buông tay. Nhưng con đã nhận lấy bài học và cũng thông suốt rồi. Quan trọng hơn, Bạch Quang là người đã chữa lành vết thương cho con, con thật sự rất yêu anh ấy."

"Ừ, hiểu được là tốt, bố mẹ cũng yên lòng."

Bạch Quang và mẹ tôi trở về rất nhanh. Lúc này, anh đã gọi mẹ ơi mẹ à rồi, mà vẻ mặt mẹ tôi cũng tươi roi rói, bà cực kỳ hài lòng với anh.

Bữa cơm này ăn rất vui vẻ. Bạch Quang còn uống rượu nên buổi tối tôi đành phải đưa anh về.

Về đến nhà, Bạch Quang ôm chầm lấy tôi.

"Hiểu Hiểu, rốt cuộc anh cũng vượt qua cửa ải ra mắt phụ huynh rồi, thật nhẹ nhõm trong lòng."

Ai cũng nói kết hôn khó nhất là lấy lòng mẹ vợ, bao lâu nay Bạch Quang vẫn luôn lo lắng về chuyện này.

Tôi cười: "Chỉ cần anh đối tốt với em, bố mẹ em sẽ chấp nhận anh thôi. Yêu cầu duy nhất của họ là em được hạnh phúc."

"Ừ. Đợi vài ngày nữa, anh thu xếp mọi việc trong tay rồi sẽ dẫn em về gặp bố mẹ anh."

16

Ngày tôi đến gặp bố mẹ Bạch Quang, anh đã chuẩn bị quà ra mắt, mua sẵn đồ bố Bạch và mẹ Bạch yêu thích.

Anh mua cho tôi một bộ váy sang trọng màu xanh nhạt. Dù hiếm khi mặc màu xanh nhưng tôi rất thích nó; đó là màu sắc của bầu trời, tôi thích sự trong trẻo của nó.

Diện chiếc váy xanh này, tôi đặc biệt tạo kiểu tóc búi đang thịnh hành của Hàn Quốc.

"Trông thế nào? Đẹp không anh?"

Tôi quay lại, nở nụ cười nhìn anh.

Bạch Quang mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt cùng màu với váy của tôi, bên dưới là chiếc quần âu đen và đôi giày da bóng loáng.

Ánh mắt dịu dàng và khuôn mặt sắc sảo của anh đầy vẻ trầm trồ không thể che giấu.

"Đẹp thật, Hiểu Hiểu hợp với màu xanh nhạt nhất."

Tôi không kiềm được, hôn chụt lên mặt anh: "Đó là do anh có mắt thẩm mỹ."

"Haiz."

"Sao thế?" Thấy anh đột nhiên thở dài, tôi tò mò hỏi.

Bạch Quang bất đắc dĩ cười: "Anh muốn giấu em đi. Làm sao bây giờ?"

Lòng tôi vô cùng ngọt ngào. Tôi nhón chân hôn lên mặt anh lần nữa: "Em cũng muốn giấu anh đi."

Một giờ sau, chúng tôi mới khởi hành. Ngồi trên xe, tôi bực bội trách Bạch Quang không đứng đắn, để bố mẹ chờ lâu không tốt.

Anh chỉ cười cười.

"Em có thế nào thì bố mẹ anh cũng thích."

Khi chúng tôi đến nhà Bạch Quang, bố mẹ anh đã chuẩn bị xong bữa trưa phong phú. Mẹ anh rất hiền lành, không hỏi việc riêng của tôi, chỉ luôn quan tâm đến tôi. Biết được bố mẹ tôi đang ở Bắc Kinh, họ cũng quyết định đến đó để hai bên gia đình gặp mặt bàn chuyện cưới xin. Tôi và Bạch Quang cũng nghĩ như thế nên không phản đối.

Sau khi ăn xong, mẹ Bạch đưa cho tôi một chiếc vòng phỉ thúy mà bà từng được tặng làm của hồi môn.

"Đây là quà mẹ tặng cho con dâu, để mẹ đeo giúp con."

Chiếc vòng tay này là vật lâu đời, có thể thấy lúc mua nó cũng rất đắt, giờ đây giá trị lại càng xa xỉ.

"Con cảm ơn ạ."

"Con bé này, sao lại khách sáo với mẹ như vậy? Sau này chúng ta là người một nhà, chỉ cần hai con sống hạnh phúc là tốt rồi."

...

Bố mẹ Bạch Quang cũng thuộc phái hành động. Vào ngày thứ hai, chúng tôi vừa về Bắc Kinh thì họ đã đến. Ngày thứ ba, họ đã sắp xếp xong địa điểm hẹn gặp bố mẹ tôi.

Hai nhà nói chuyện rất vui vẻ, nụ cười luôn nở trên môi, ngày cưới cũng đã được bàn bạc xong.

Đó là ngày kỉ niệm tôi và Bạch Quang hẹn hò, vào hai tháng sau.

17

Trước ngày tôi kết hôn với Bạch Quang, Lục Hạng Niên xuất hiện. Hắn đứng ở hành lang nhà Bạch Quang với bộ râu chưa cạo, toàn thân toát ra vẻ đau khổ.

"Hiểu Hiểu, anh thật sự thích em."

Nghe lời hắn nói, nội tâm tôi chẳng chút dao động.

"Tôi không còn thích anh nữa rồi, tôi yêu Bạch Quang. Ở bên anh ấy, tôi cảm thấy mình được quan tâm, chiều chuộng. Tôi sống rất vui vẻ, cũng rất hạnh phúc."

Tôi thật sự đã buông tay rồi. Mặc dù trước đây từng không cam lòng, tim từng rất đau, nhưng giờ tôi chẳng còn cảm giác gì cả.

Lục Hạng Niên đau đớn gào lên: "Anh biết anh sai rồi, khi ấy..."

"Tôi không cần lời giải thích của anh nữa." Tôi cười nhạt: "Cảm ơn anh vì đã không cưới tôi."

Lục Hạng Niên khóc càng dữ dội hơn. Hắn khóc như một đứa trẻ, nhưng tôi lại thờ ơ.

Khi tôi cần lời giải thích của anh, anh lại trốn tránh tôi. Giờ tôi không cần nữa, những lời giải thích của anh trở thành gánh nặng đối với tôi, tôi không muốn nghe.

"Hiện tại tôi sống rất tốt, hy vọng anh không tìm đến tôi nữa. Mọi chuyện về anh đều không liên quan đến tôi."

Nói xong, tôi liền bước vào nhà.

Trong nhà, Bạch Quang đứng dưới ánh đèn màu vàng nhạt, đáy mắt tràn ngập dịu dàng.

Tôi ngạc nhiên vì anh ở nhà, nhưng lại thấy nhẹ nhõm khi anh nghe được toàn bộ câu chuyện.

Tôi chậm rãi bước đến, ôm lấy anh.

"Bạch Quang, em yêu anh."

Hôn lễ rất nhanh được tổ chức. Ngày đó tôi mặc một bộ váy trắng, bố đặt tay tôi lên tay Bạch Quang.

"Tiểu Quang, bố giao con gái yêu quý của bố cho con."

Bạch Quang trịnh trọng nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của bố tôi, nói: "Bố yên tâm, con sẽ đối tốt với em ấy suốt đời."

Ngày hôm đó, mọi người đều rất vui mừng.

Quả thật, Bạch Quang đối với tôi vô cùng tốt. Công ty phát triển ngày càng tốt, nhưng anh cũng không có thói quen xấu nào. Tiệc xã giao cũng rủ tôi theo, mỗi lần đi công tác đều báo cáo rõ lịch trình và luôn mang quà về cho tôi.

Nửa năm sau khi kết hôn, chúng tôi đã có con.

Bạch Quang cũng không yêu cầu tôi nghỉ việc ở nhà chăm sóc con, anh luôn tôn trọng quyết định của tôi.

Tôi sinh được một bé gái, bố mẹ hai bên đều vô cùng vui mừng. Bạch Quang liền mua thêm một căn nhà ở gần đó cho bố mẹ anh chuyển đến, như vậy vừa thuận lợi cho việc chăm sóc tôi, vừa tránh mâu thuẫn khi ở cùng nhau.

Tôi cảm thấy bản thân vô cùng hạnh phúc. Bạch Quang làm gì cũng nghĩ đến tôi trước, tôi được anh nâng như trứng, hứng như hoa.

Nhìn lại, tình yêu của tôi đối với Lục Hạng Niên trước đây một phần là do sự ngu muội, bồng bột của tuổi trẻ.

Yêu đơn phương dù sâu sâu đậm đến đâu cũng không thể sống hèn mọn như thế. Tình cảm bỏ ra phải có hồi đáp xứng đáng. Nếu không có được, xin hãy buông tay rời đi.


➽─────────❥
18

Tôi là Lục Hạng Niên. Sau khi Hiểu Hiểu hoàn toàn biến mất, tôi mới biết bản thân đã bỏ lỡ điều gì.

Tô Hiểu Hiểu thích tôi nhiều năm rồi, cô ấy vẫn luôn đối tốt với tôi. Có một khoảng thời gian tôi cảm động đến mức muốn cưới cô ấy ngay lập tức, cho cô ấy tất cả mọi thứ của mình.

Bởi vì tôi biết rõ giấc mơ của cô ấy là tôi. Một cô gái hết lòng vì tôi như vậy, nếu bỏ lỡ thì chẳng còn ai có thể thay thế.

Nhưng đáng tiếc, Lưu Nhiễm Nhiễm đã trở về.

Hôm ấy, cô ta đã liên lạc nhờ tôi đến đón. Trái tim tôi nhiều lần bị giày vò bởi sự vui sướng khi tìm lại được thứ đã mất, cùng với sự xấu hổ, cảm giác tội lỗi khi phản bội Hiểu Hiểu.

Lưu Nhiễm Nhiễm đã phản bội tôi vào năm thứ ba đại học để du học nước ngoài với một kẻ giàu có. Cô ta rời đi vào năm tôi yêu cô ta nhất, một góc trong tim tôi vì thế mà trống rỗng, chẳng thể phân biệt được là do yêu hay hận.

Tôi tàn nhẫn nói với cô ta: "Cô không còn liên quan gì đến tôi nữa, còn đến tìm tôi làm gì? Tôi sắp kết hôn rồi."

Tôi nghe cô ta suy sụp khóc lóc, kể lể rằng bản thân rất hối hận, bao năm qua đã chịu nhiều ấm ức. Cô ta nói mình muốn xuất ngoại để học chuyện sâu, đành đoạn bỏ rơi tôi cũng chỉ vì lo nghĩ cho tương lai của chúng tôi. Còn kẻ giàu có kia chỉ là công cụ để cô ta lợi dụng, đợi đến lúc học xong sẽ quay về tìm tôi, cùng nhau vun đắp tương lai.

Lý do này buồn cười biết bao nhiêu! Ban đầu, chính cô ta đã ngạo nghễ chà đạp lên lòng tự trọng của tôi.

"Lục Hạng Niên, anh cho tôi được cái gì? Không quyền không tiền, cuộc sống mà tôi mong muốn cũng không có. Bây giờ anh còn muốn ngăn cản tôi theo đuổi tương lai xán lạn phía trước? Anh thật ích kỷ!"

Đó là những gì cô ta nói vào lần thứ tám tôi tìm đến sau khi chia tay, vậy mà bây giờ, cô ta còn dám nói là vì tương lai của chúng tôi.

Cô ta không biết rằng một người có thể bỏ rơi người bạn trai hiện tại để lợi dụng người đàn ông khác vì tương lai thì lòng tham của cô ta sẽ không ngừng tăng lên. Cô ta có thể bỏ tôi một lần thì chắc chắn sẽ có lần hai.

Vì thế, tôi không hề cảm động, chỉ cảm thấy thật mỉa mai.

Đã trôi qua nhiều năm như thế, cô ta còn tưởng tôi là kẻ ngốc năm đó sao?

Cùng lúc đó, tôi mới biết rằng tôi hận cô ta, tôi muốn báo thù. Tôi muốn làm cho Lưu Nhiễm Nhiễm yêu tôi thật sâu đậm rồi bỏ rơi cô ta, để cô ta trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng khi ấy của tôi.

Mặc dù biết làm điều này sẽ có lỗi với Hiểu Hiểu, nhưng tôi thật sự rất hận. Hiểu Hiểu yêu tôi như vậy, cô ấy nhất định sẽ chờ tôi, cũng sẽ tha thứ cho tôi. Tôi tin là như vậy.

Nhưng cô ấy đã rời đi, biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi.

19

Tôi không đi đón Lưu Nhiễm Nhiễm.

Về đến nhà, nhìn thấy Hiểu Hiểu đang bận bịu, lòng tôi dịu lại. Tôi trò chuyện với cô ấy, cùng cô ấy nấu cơm, tôi muốn cho cô ấy cảm giác an toàn. Cô ấy là một người rất dễ thỏa mãn. Chỉ cần tôi tỏ ra quan tâm một chút, cô ấy sẽ vui vẻ rất lâu.

Lưu Nhiễm Nhiễm gọi điện đến, khóc lóc thảm thiết, nói rằng mình đang uống say ở quán bar, nhờ tôi đến đón về. Cô ta nói vì mới về nước nên không có người quen ở đây, chỉ có tôi, dù không đồng ý quay lại nhưng tôi có thể đến đón cô ta với tư cách bạn bè được không?

Tôi biết đây là một cơ hội tốt. Nếu cô ta đã muốn đeo bám tôi đến vậy, tôi sẽ cho cô ta cơ hội.

"Hiểu Hiểu, công ty anh đột nhiên có chuyện gấp. Anh phải tăng ca, em ở nhà ngủ sớm đi."

Cô ấy rất tin tưởng tôi, còn chọn quần áo, thắt cà vạt cho tôi và mỉm cười nói sẽ chờ tôi về, tôi không nên làm việc quá sức.

Nhìn Hiểu Hiểu như vậy, tôi cảm thấy cô ấy thật sự rất tốt. Tôi hôn lên mặt cô ấy một cái, nói: "Đừng chờ anh, đi ngủ sớm đi. Tháng này rảnh rỗi rồi, chúng ta cùng đi Hải Nam du lịch nhé!"

Nhìn đôi mắt cô ấy ánh lên vẻ phấn khích, tôi nghĩ cô ấy thật dễ thỏa mãn. Tôi sẽ cưới Hiểu Hiểu, nhưng không phải bây giờ.

Đêm đó, tôi cùng Lưu Nhiễm Nhiễm ở khách sạn, cả đêm không về.

Cô ta khóc lóc van xin tôi quay lại, cởi hết quần áo trên người, nói rằng cô ta không dám mong được ở bên tôi nhưng sẵn sàng trao hết tất cả cho tôi.

Tôi cảm thấy vô cùng buồn nôn nên đã chuốc say cô ta, tìm một tên trai bao để hai người họ ngủ với nhau, sáng hôm sau lại vờ như người đã quan hệ với cô ta chính là mình.

Nhưng để tạo cảm giác khủng hoảng cho cô ta, tôi nói rằng mình không thể có lỗi với Hiểu Hiểu, tôi muốn quay về tìm cô ấy, tránh cho Hiểu Hiểu suy nghĩ nhiều.

Tôi đã học được rằng: Muốn câu cá lớn thì phải để nó lo được mất.

Lưu Nhiễm Nhiễm tới công ty tôi, điều này làm tôi không ngờ đến. Cô ta mới về nước, vậy mà khi tiến vào công ty thì chức vụ lại ngang bằng tôi.

Tôi cảm nhận được sự thay đổi của Lưu Nhiễm Nhiễm. Cô ta luôn tỏ ra lấy lòng tôi một cách hèn mọn, khiến tôi vô cùng hả hê. Tôi hẹn hò với cô ta, mua quà, mua hoa tặng cô ta. Tôi cảm nhận được cô ta ngày càng thích tôi, sợ mất đi tôi. Kế hoạch của tôi sắp thành công rồi.

Nhưng tôi càng cảm thấy có lỗi với Hiểu Hiểu. Sợ cô ấy biết chuyện, tôi về nhà ngày càng sớm, dành nhiều thời gian cho Hiểu Hiểu hơn, nhưng nỗi lo lắng vẫn ngày càng trầm trọng.

Áp lực quá lớn, tôi bắt đầu hút thuốc, uống rượu. Cho dù như vậy, Hiểu Hiểu vẫn chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo, nấu canh giải rượu cho tôi, chăm sóc tôi từng li từng tí.

Cô ấy càng như vậy, tôi càng không muốn chia tay. Trong đầu tràn ngập hình ảnh cô ấy đối tốt với tôi bao năm nay, tôi mới nhận ra mình không thể mất đi cô ấy.

Nhưng oán hận và trả thù một khi đã đã bắt đầu sao có thể dễ dàng dừng lại?

Cho đến khi Lưu Nhiễm Nhiễm bị s.ảy th.ai.

Tôi như một người sắp làm cha ngóng chờ sự xuất hiện của đứa con, tỏ ra vừa vừa đau lòng vừa tiếc nuối, sau đó đương nhiên tôi càng xót thương cô ta hơn.

Lưu Nhiễm Nhiễm đề nghị tôi chia tay với Hiểu Hiểu.

Còn một tuần nữa là đến tiệc đính hôn, nếu giờ hủy hôn thì không chỉ tổn thương Hiểu Hiểu mà còn làm mất mặt cả hai bên gia đình.

Tôi vẫn đang do dự, nhưng Lưu Nhiễm Nhiễm lại khóc lóc thảm thiết. Vì không muốn thất bại trong gang tấc, tôi đã để cô ta tùy ý hành động. Nhìn cô ta gửi tin nhắn yêu cầu chia tay, nhìn cô ta gửi ảnh chụp trong điện thoại cho Hiểu Hiểu, tôi nghĩ trước đây lúc tôi thích Lưu Nhiễm Nhiễm, Hiểu Hiểu vẫn không rời đi, lần này nhất định cô ấy cũng sẽ như thế. Chờ sau khi mọi việc kết thúc, tôi sẽ giải thích mọi chuyện, rồi cô ấy sẽ tha thứ cho tôi.

Nhưng có rất nhiều chuyện sau này tôi không kiểm soát được nữa.

20

Lưu Nhiễm Nhiễm đi tìm Hiểu Hiểu. Tôi sợ Hiểu Hiểu bị bắt nạt nên liền đi theo, vì vậy cũng tận mắt nhìn thấy cô ấy tạt nước vào Lưu Nhiễm Nhiễm.

Dù vô cùng vui vẻ nhưng tôi vẫn phải tiếp tục diễn kịch, vì vậy tôi xông lên vờ ra vẻ ân cần quan tâm Lưu Nhiễm Nhiễm, kỳ thật tôi vẫn luôn liếc nhìn Hiểu Hiểu. Thấy cô ấy thất vọng, lòng tôi đau như c.ắt.

Tôi không dám nhìn cô ấy, sự thất vọng của cô ấy có thể đốt cháy tim tôi.

Tôi tự nhủ rằng sẽ sớm thôi. Chỉ còn vài ngày nữa kế hoạch sẽ thành công, tôi sẽ giải thích tất cả cho Hiểu Hiểu.

Tôi và Lưu Nhiễm Nhiễm bắt đầu hẹn hò với nhau, trong công ty, ở trên đường, và trong rạp chiếu phim. Tôi cảm giác được Lưu Nhiễm Nhiễm đã hoàn toàn yên tâm, cô ta tưởng bản thân đã giành lại được tôi.

Ngày đó, Hiểu Hiểu đến công ty tìm tôi. Cô ấy nói cô ấy bây giờ chính là tương lai của tôi sau này. Tôi muốn nói cho Hiểu Hiểu biết tôi không hề phản bội cô ấy, chỉ luôn một lòng yêu thương cô ấy.

Nhưng Hiểu Hiểu đã không cho tôi cơ hội này.

Cô ấy hoàn toàn biến mất. Tôi điên cuồng đi tìm cô ấy trong vô vọng, cô ấy đã hoàn toàn cắt đứt với tôi.

Nỗi kinh hoàng tột độ bao trùm lấy tôi. Tôi như một cái xác vô hồn, ngay cả việc trả thù cũng không còn bận tâm nữa.

Lưu Nhiễm Nhiễm cũng đã nhận ra có gì đó không ổn, bèn chất vấn tôi có thật lòng với cô ta không.

Tôi tháo bỏ lớp mặt nạ đang đeo trên mặt.

"Lưu Nhiễm Nhiễm, cô còn hy vọng tôi yêu cô sao? Cô nhớ lại xem cảnh tượng cô vứt bỏ tôi như thế nào đi! Lưu Nhiễm Nhiễm, loại phụ nữ như cô không xứng được yêu!"

Lưu Nhiễm Nhiễm điên cuồng lao đến cào cấu tôi. Đây là lần đầu tôi thấy cô ta kích động đến vậy, nhưng trong lòng tôi chẳng vui sướng chút nào.

Tôi không hối hận vì đã trả thù Lưu Nhiễm Nhiễm, nhưng tương lai không có Hiểu Hiểu bên cạnh, tôi nên làm thế nào?

Hai năm qua, tôi và Hiểu Hiểu tôn trọng nhau như khách. Phần lớn đều là cô ấy nói, tôi nghe, tôi luôn thụ động nhận lấy những gì cô ấy hi sinh cho mình.

Chúng tôi không cùng nhau đi vòng quay ngựa gỗ, không cùng chơi các trò mạo hiểm, không cùng đến những quán ven đường. Tôi còn biết rằng thật ra cô ấy không thích quần áo màu trắng nhưng vẫn luôn mặc chỉ vì tôi thích.

Nhưng tôi thật sự thích nó sao? Đó chẳng qua là màu Lưu Nhiễm Nhiễm thích mà thôi.

Tôi muốn chờ sau khi giải quyết Lưu Nhiễm Nhiễm xong sẽ mua một tủ quần áo xanh nhạt mà cô ấy thích.

Nhưng không còn cơ hội nào nữa. Tôi không tìm thấy cô ấy, tôi đã đánh mất cô ấy thật rồi.

Cuối cùng, cô ấy cũng nhận điện thoại của tôi, nhưng khi tôi muốn giải thích, cô ấy lại lạnh lùng nói: "Lục Hạng Niên, khi yêu anh, tôi cam chịu thương tổn, đáp ứng mọi yêu cầu của anh, trao cho anh hết thảy, nhưng giờ tôi không còn yêu anh nữa thì anh còn là cái thá gì đâu?"

Câu nói kia làm tổn thương tôi sâu sắc.

Cô ấy... Không yêu tôi nữa rồi.

Cô ấy theo đuổi tôi bảy năm mà chẳng hờn trách hay hối hận, nhưng vì trả thù Lưu Nhiễm Nhiễm, tôi đã đánh mất cô ấy. Cô ấy không còn yêu tôi nữa.

Tại sao lại như thế? Tôi làm sai rồi sao?

21

Tôi bắt đầu đấu đá trên thương trường với Lưu Nhiễm Nhiễm. Ở cùng công ty, cô ta muốn hủy hoại tôi, tôi cũng thế; chúng tôi đấu đá lẫn nhau.

Một tuần sau, chúng tôi ngừng h.ủy h.oại đối phương vì Lưu Nhiễm Nhiễm đã mang thai, cô ta nói đó là con của tôi. Cô ta lại lần nữa khóc lóc van nài tôi, muốn được ở bên tôi. Tôi lại nở nụ cười.

"Lưu Nhiễm Nhiễm, chúng ta chưa từng phát sinh quan hệ. Lần nào tôi cũng hạ th.uốc m.ê cô, gọi tr.ai b.ao đến làm với cô, sau đó lại cho cô uống th.uốc ng.ừa th.ai."

Tôi từ trên cao nhìn xuống cô ta: "Cô mang thai con người khác, giờ lại muốn tìm tôi chịu trách nhiệm. Cô có rẻ tiền quá không?"

Lưu Nhiễm Nhiễm lại đánh tôi như điên.

"Lục Hang Niên, sao anh lại ác với tôi như thế? Tại sao anh có thể như vậy?"

"Chúng ta như nhau thôi."

Không còn Hiểu Hiểu, tôi chỉ có thể sống tiếp dựa trên sự th.ống kh.ổ của Lưu Nhiễm Nhiễm. Chỉ khi thấy cô ta đ.au kh.ổ, tôi mới tìm được chút ý nghĩa trong việc trả thù cô ta. Nếu không, tôi phải chịu nỗi đau mất Hiểu Hiểu thế nào đây?

Nỗi h.ận th.ù trong lòng như gông cùm nặng nề trói buộc tôi và Lưu Nhiễm Nhiễm.

Lưu Nhiễm Nhiễm lại lần nữa s.ảy th.ai, lần này đích thân tôi đưa cô ta đến bệnh viện.

Khi làm phẫu thuật, bác sĩ đã trách mắng cô ta: "Cô đã s.ảy th.ai mấy lần rồi. Cô có biết tử cung của cô không thể chịu được nữa không, sau này có lẽ sẽ không mang mang thai được nữa."

Lời nói như một tia sét đánh vào người Lưu Nhiễm Nhiễm, nhưng tôi lại chẳng đau lòng chút nào.

Nhìn cô ta suy sụp, đ.au kh.ổ khóc òa lên, nhìn cô ta phát đ.iên rồi lại ngất đi, lòng tôi vô cùng tĩnh lặng.

Màn trả thù này cuối cùng cũng kết thúc.

Tuy nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của mình tôi.

Đứa trẻ là của lãnh đạo công ty. Lúc tôi chia tay với Lưu Nhiễm Nhiễm, cô ta liền lên giường với lãnh đạo để trả thù tôi. Nhưng cô ta không biết, tôi chẳng hề quan tâm việc mình bị phản bội, vì tôi hoàn hoàn toàn không yêu cô ta. Tuy nhiên, cô ta lại rất hận tôi. Cô ta xúi giục lãnh đạo, khiến dự án của tôi xảy ra vấn đề, để công ty sa thải tôi.

Ngày đó, cô ta vênh váo nhìn tôi: "Lục Hạng Niên, không chỉ mình anh hận tôi, tôi cũng hận anh."

Mặt tôi chẳng có biểu cảm gì. Thực ra, chẳng hiểu tại sao, tôi lại cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Mất đi Hiểu Hiểu, mất đi công việc, đây có lẽ là hình phạt mà ông trời dành cho tôi vì đã làm tổn thương Hiểu Hiểu. Tôi xin chấp nhận.

"Lưu Nhiễm Nhiễm, cô chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi. Để xem cô có thể phách lối được bao lâu."

Lãnh đạo là người đã có gia đình. Trước khi rời công ty, tôi đã kể chuyện này với vợ ông ta. Hôm sau, tôi thấy video Lưu Nhiễm Nhiễm bị l.ột trần truồng và đ.ánh đ.ập ngoài đường.

Lưu Nhiễm Nhiễm có đáng thương không?

Rất nhiều người chửi mắng cô ta, nhưng liên quan gì đến tôi đâu?

Tôi đã mất Hiểu Hiểu rồi.

Tôi khóa mình trong căn phòng cưới của tôi và Hiểu Hiểu, nhớ lại từng khoảnh khắc hai chúng tôi ở chung. Mấy ngày không ăn, chỉ uống toàn rượu, dạ dày tôi không thể chịu nổi nữa.

22

Mẹ Hiểu Hiểu đã giáng cho tôi một đòn cuối cùng. Bà ấy cho tôi biết Hiểu Hiểu ở đâu, còn nói: "Cậu nợ Hiểu Hiểu một lời giải thích. Cậu đi tìm nó đi."

Qua điện thoại, tôi nghe thấy bà và bố của Hiểu Hiểu nói rằng cô ấy đã hoàn toàn buông tay, mọi chuyện trước đây nên được đặt một dấu chấm kết. Hơn nữa, cũng không thể giấu mãi việc Hiểu Hiểu ở bên Bạch Quang, đó chẳng phải là chuyện đáng xấu hổ gì.

Sau khi biết tất cả đều đã kết thúc, lòng tôi đau nhói. Tôi không dám tìm Hiểu Hiểu, tôi sợ nhìn thấy cô ấy hạnh phúc. Tôi ích kỷ như vậy đấy. Nếu hạnh phúc này không phải do tôi mang đến thì tôi không muốn chúc phúc.

Sau một tuần ở trong phòng cưới kia, cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm đến Bắc Kinh tìm cô ấy, vì những tấm ảnh chụp vẻ mặt hạnh phúc của cô ấy mà mẹ Tô gửi đến làm tim tôi đau nhói.

Tôi muốn đấu tranh một lần cuối cùng, dù sao thì trước đây cô ấy cũng yêu tôi nhiều như vậy mà.

Tôi thấy cô ấy rồi.

Cô ấy thực sự vô cùng rạng rỡ. Cô ấy rất vui vẻ, tôi chỉ cần nhìn qua là biết.

Tôi muốn giải thích cho cô ấy rằng mình chỉ muốn trả thù Lưu Nhiễm Nhiễm chứ không hề lừa dối cô ấy. Nhưng cô ấy nói lúc cô ấy cần lời giải thích thì tôi lại trốn tránh, giờ thì cô ấy không cần nữa.

Trái tim tôi như chết lặng.

Đây có phải là cảm giác đau thấu tim gan?

Thế giới của tôi gần như sụp đổ.

Tôi gửi cho cô ấy một lá thư, giải thích tất cả mọi chuyện. Tôi không biết cô ấy có nhận được không, cũng không biết tâm trạng của cô ấy khi đọc được là gì, chỉ biết cho đến tận bây giờ cô ấy vẫn không hề liên lạc với tôi.

Cô ấy đã rời đi, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi.

Tôi từng nghĩ đến chuyện đi tìm Bạch Quang, muốn mắng hắn, đánh hắn, nhưng tôi lại chẳng có tư cách gì. Vào thời điểm tôi hẹn hò với Hiểu Hiểu, Bạch Quang cũng từng nói tôi không biết quý trọng. Hắn lúc nào cũng giữ khoảng cách, nhưng chính tôi lại là người đánh mất Hiểu Hiểu.

Lục Hạng Niên, đáng đời mày. Đây là cái giá mày phải trả khi đã phụ lòng người yêu mày sâu đậm


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu