Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cạm bẫy giường chiếu - Gương Này Lành Không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi đã nghi ngờ bạn gái mình lâu lắm rồi. Trên áo tập yoga của cô ấy có mùi thuốc lá, tôi thì chưa từng hút thuốc; cô ấy nói mang thai con của tôi, nhưng tôi tính thử thì thời gian không hề khớp. Tôi thiết kế một cái bẫy, muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không ngờ lại tận mắt nhìn thấy một trò hay. 

Ngày nọ, đồng nghiệp đột nhiên hỏi tôi một vấn đề kỳ quái: "Lý Thần, nếu như vợ mày cắm sừng mày, còn sinh con cho người khác, mày phát hiện ra thì có g.i.ế.t cô ấy không?" Vào giờ giải lao buổi chiều, các đồng nghiệp tụ lại ở phòng giải khát tán gẫu, nói về một vụ án giết vợ, Từ Hoằng lại vừa bóc vải vừa hỏi tôi vấn đề ngớ ngẩn này một cách hài hước. 

Tôi thuận miệng trả lời: "Không thể nào, Lâm Thiến sẽ không vượt quá giới hạn." "Tao nói là nếu như." Từ Hoằng tiếp tục hỏi. Tôi nghiêm mặt, suy nghĩ hai giây: "Không có nếu như, tao tin tưởng Lâm Thiến." "Thật sự là gắn bó keo sơn!" Từ Hoằng ném quả vải vào miệng, nở nụ cười thâm sâu khó đoán. Thật lâu sau đó, tôi mới lý giải được hàm nghĩa sau nụ cười này của hắn

1

Tôi tên Lý Thần, là giám đốc điều hành của một công ty đa quốc gia. Lâm Thiến là vị hôn thê của tôi.

Tôi phát hiện Lâm Thiến có điều bất ổn trong một lần cô ấy về muộn.

Hôm đó là ngày hiếm hoi tôi không cần tăng ca. Sau khi tan làm, tôi đi chợ mua những món Lâm Thiến thích ăn.

Đến khi bày đồ ăn lên bàn, Lâm Thiến vẫn chưa về. Tôi chờ một lúc, cuối cùng vẫn bấm điện thoại gọi cho cô ấy.

Ở đầu dây bên kia, Lâm Thiến vẫn dịu dàng như trước đây: "Chồng ơi, có một đứa bé đang chờ cha mẹ tới đón. Em sẽ về sau, anh ăn cơm trước đi!"

Nghe giọng nói dịu dàng của cô ấy, tôi cảm thấy vừa đau lòng vừa hạnh phúc. Đau lòng vì cô ấy không thể tan làm đúng giờ, hạnh phúc vì tôi gặp được người con gái tốt như vậy.

Lâm Thiến là một giáo viên mầm non, ngoại hình ngọt ngào, nhỏ nhắn, xinh xắn động lòng người. Vào lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã bị sự dịu dàng, trong sáng của cô ấy mê hoặc ngay lập tức.

Ở cạnh nhau càng lâu, tôi càng thấy được nhiều phẩm chất đáng ngưỡng mộ của Lâm Thiến, ví dụ như cô ấy rất độc lập và hiểu chuyện. Tiền lương của tôi gấp năm lần cô ấy, tôi đã rất nhiều lần khuyên Lâm Thiến nghỉ việc, tôi sẽ nuôi cô ấy. Nhưng cô ấy luôn từ chối, xòe ngón tay ra đếm: tiền thuê nhà, thuê xe, chi tiêu khi sau này có con... Dù có đi làm hay không, Lâm Thiến đều không muốn liên lụy đến tôi.

Tôi ngồi trước bàn ăn, nghĩ về từng ưu điểm của cô ấy, cảm thấy tim như muốn tan chảy.

Đợi đến hơn chín giờ đêm, Lâm Thiến mới mệt mỏi mở cửa nhà.

"Chồng, sao anh còn chưa ăn cơm?" Lâm Thiến nhìn đồ ăn trên bàn vẫn còn nguyên, giận dỗi trách: "Đừng để bụng đói, hại thân thể."

"Anh chờ em về ăn chung."

Tôi kiềm lòng không đặng, tiến lên ôm lấy cô ấy, lại ngửi thấy mùi thuốc lá phảng phất.

Tôi nhìn cô ấy thật kĩ từ trên xuống dưới, bộ đồ vàng nhạt được cắt may vừa vặn với cơ thể, phô bày đường cong lả lướt một cách hoàn hảo. Nhưng tôi nhớ rõ ràng sáng nay khi ra ngoài, cô ấy mặc váy màu xanh nhạt...

"Em thay quần áo à?" Tôi nghi hoặc hỏi.

"Đúng vậy, buổi trưa có đứa nhỏ vẩy sữa bò lên người em."

Lâm Thiến cười qua loa lấy lệ, rửa tay rồi ăn cơm, liên tục kêu đói bụng.

Tôi ăn bữa cơm nhạt như nước ốc, luôn cảm thấy không đúng. Mỗi lần gặp đứa trẻ nào không nghe lời, Lâm Thiến đều muốn phàn nàn vài câu với tôi, lần này lại ngượng nghịu chuyển chủ đề, có vẻ né tránh.

Trước khi ngủ, nhân lúc Lâm Thiến tắm rửa, tôi cầm quần áo cô ấy mặc ban ngày lên ngửi. Không sai, trên quần áo đúng là có mùi thuốc lá rất nhạt.

Lâm Thiến làm việc ở nhà trẻ, ngoại trừ bảo vệ thì hiệu trưởng và giáo viên đều là nữ, mùi khói trên người cô ấy từ đâu tới? Càng không có khả năng là từ trên người bọn trẻ! Khả năng lớn nhất chính là trước khi về nhà, cô ấy đã thay quần áo, sau khi thay xong còn tiếp xúc với một người hút thuốc lá.

"Chồng yêu!" Lâm Thiến lau tóc, đi ra từ phòng tắm, cười quyến rũ.

Trước kia tôi thích nhất là nhìn cô ấy như hoa sen thuần khiết mới nở; bây giờ nhìn cô ấy, tôi lại cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

Thấy tôi không phản ứng, Lâm Thiến tiến tới, dựa sát bên tôi, hỏi: "Chồng, hôm nay anh không có hứng sao?"

Dù sao cũng chỉ là nghi ngờ, không có chứng cứ, tôi gượng cười hôn lên trán cô ấy. Từ đầu đến cuối, tôi như nuốt phải ruồi, cảm thấy hơi buồn nôn, trong lòng nhanh chóng tính toán làm thế nào để kiểm chứng.

Ngày hôm sau là đêm giáng sinh, tôi tan làm sớm, lái xe đến cửa nhà trẻ chờ Lâm Thiến.

"Lại tới đón Lâm Thiến à? Yêu đương đã nhiều năm mà tình cảm vẫn tốt như thế!" Đồng nghiệp của Lâm Thiến trêu chọc chúng tôi.

Hai gò má Lâm Thiến ửng đỏ, giống như chú chim non nép vào bả vai tôi. Nhìn dáng vẻ động lòng người của cô ấy, lúc này tôi thật sự hy vọng suy đoán của mình là sai...

Sau khi Lâm Thiến lên xe, tôi đưa bó hoa và quà đã chuẩn bị từ trước cho cô ấy. Thừa dịp cô ấy mở quà, tôi dùng hoa hồng trong tay che khuất tầm mắt, đặt chiếc bật lửa đã chuẩn bị xong vào túi xách của cô ấy.

Quà Giáng sinh là một sợi dây chuyền Swarovski. Lâm Thiến miệng thì trách tôi xài tiền bậy bạ, mặt lại viết đầy hai chữ vui sướng. Đăng mấy tấm hình lên vòng bạn bè xong, cô ấy hài lòng, mở gương ra chuẩn bị dặm lại lớp trang điểm như thường lệ.

Tôi như ngừng thở, lén quan sát phản ứng của cô ấy.

Lúc mở túi xách ra, rõ ràng Lâm Thiến đã sững sờ nhưng lại lập tức vờ như không có gì, lấy son môi ra, thoa lên cánh môi non mềm.

"Đẹp không, chồng yêu?" Lâm Thiến mỉm cười một cách tự nhiên và hỏi tôi.

Tôi gật đầu, dùng hết sức nắm chặt tay lái, sợ rằng mình sẽ b.ó.p gãy cái cổ mảnh khảnh, yếu ớt của cô ấy ngay sau đó.

Lâm Thiến không phát hiện ra sự kỳ lạ của tôi, vẫn ngắm nghía bản thân trong gương trang điểm: "Chồng ơi, chúng ta sẽ ăn gì thế?"

"Ăn đồ Nhật mà em thích nhất đi." Tôi gượng cười trả lời.

Tri Vị là một nhà hàng Nhật rất nổi tiếng. Nguyên liệu nấu ăn tươi mới, màu sắc và mùi vị đều tốt. Lâm Thiến ăn rất vui vẻ, tôi lại hơi mất tập trung.

Ăn được một nửa, điện thoại Lâm Thiến rung lên một cái. Cô ấy nhìn thoáng qua, phàn nàn rằng thật nhiều tin rác, sau đó nói muốn đi toilet rồi đứng dậy rời đi.

Tôi thầm cảm thấy bất ổn, lặng lẽ theo sau cô ấy.

Ở một góc cửa hàng, Lâm Thiến cáu kỉnh thấp giọng: "Tôi đang ăn cơm với hắn."

"Không phải anh làm thì là ai, lại còn già mồm!"

"Anh cứ luyến tiếc gia thế nhà vợ anh, tôi không kết hôn với hắn thì đứa con phải làm sao bây giờ?"

Nghe lén mấy câu vụn vặt lẻ tẻ, đối với tôi lại như sét đánh ngang tai! Lâm Thiến thật sự ng.o.ạ.i t.ì.nh!

Vị hôn thê tôi yêu cắm cho tôi cặp sừng cao chọc trời rồi!

Tôi lảo đảo mấy bước, hồn bay phách lạc trở về phòng.

Một lát sau, Lâm Thiến cũng quay về, vừa cười vừa nói rượu sake nặng quá, rồi nói nhăng nói cuội với tôi rằng mình gặp được chuyện thú vị trong trường học.

Tôi cắn chặt răng, rất muốn trực tiếp chất vấn tại sao cô ấy lại vượt quá giới hạn, nhưng lý trí vẫn giúp tôi kiềm lại được.

2

Lâm Thiến và tôi quen biết ở trường học.

Tôi học khoa tài chính. Nam khôn ngoan sắc sảo, nữ hòa nhã già dặn, đều chẳng phải "dạng vừa".

Tôi rất hiếm khi gặp người như Lâm Thiến – một cô gái dịu dàng như nước. Tóc dài xõa ngang vai, đôi mày cong cong khi cười.

Kẻ xưa nay luôn tự cho mình là "trai thẳng Khoa học tự nhiên" như tôi thế mà trong lòng lại bất giác nhớ tới một câu thơ:

"Đó là cái cúi đầu dịu dàng nhất,
Như sen nước e thẹn trước gió mát.*"

(*Bài thơ cuối cùng trong nhóm 18 bài thơ Sayonara, viết năm 1924 của tác giả Xu Zhimo.)

Trong lòng tôi, Lâm Thiến chính là cô gái như vậy, như đóa hoa kiều diễm động lòng người, cần được thương tiếc nâng niu.

Tôi dồn dập theo đuổi cô ấy, cuối cùng cũng chinh phục được người đẹp sau nửa năm.

Lần đầu tiên nắm tay nhau, tôi nhìn gương mặt đỏ bừng của Lâm Thiến, tự nhủ rằng mình sẽ đối tốt với cô ấy suốt đời.

Sau khi tốt nghiệp, tôi nhậm chức tại một doanh nghiệp đa quốc gia. Công việc khó khăn, tôi cố gắng không ngừng, cuối cùng đạt được một chút thành tựu, leo lên vị trí giám đốc điều hành.

Tôi vốn định năm nay cầu hôn cô ấy, tặng cô ấy một hôn lễ lãng mạn, nào ngờ trước hôn nhân lại phát sinh chuyện như vậy!

Tôi nhìn gương mặt nhẵn mịn như ngọc của Lâm Thiến, vô cùng muốn biết hạng người nào lại có thể khiến cô ấy ph.ả.n b.ộ.i tôi, ph.ả.n b.ộ.i tình cảm nhiều năm của chúng tôi.

Còn nữa, "đứa con" mà cô ấy nhắc tới là sao? Lòng tôi nảy lên một suy đoán tiêu cực...

Hôm sau, tôi lập tức đi tìm thám tử tư điều tra đối tượng ng.o.ạ.i t.ì.nh với Lâm Thiến. So với việc tốn thời gian và sức lực để đ.á.nh gh.e.n, theo dõi, tôi chọn để người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp.

Thám tử tư nghe tôi ủy thác và yêu cầu xong thì vỗ ngực nói: "Không thành vấn đề", sau đó khéo léo nhắc nhở: "Anh Lý, nếu anh đã không muốn vạch mặt thì chiêu thả bật lửa này quá nguy hiểm, rất dễ khiến cô ấy nghi ngờ rằng anh đang thăm dò cô ấy."

Tôi xoa xoa thái dương: "Không sao, tôi không hút thuốc lá."

Tôi không hút thuốc lá, cực kì mẫn cảm với mùi khói nên mới ngửi được dấu vết để lại trên quần áo Lâm Thiến.

Nhìn đôi mắt đỏ ngầu và quầng thâm mắt của tôi, thám tử tư chần chờ giây lát, cuối cùng nói: "Chúng tôi làm nghề này, thấy loại chuyện này cũng nhiều rồi, anh đừng dằn vặt bản thân."

Thật sự là thời thế đổi thay, hiện tại những chuyện như thế này đúng là nhìn mãi cũng quen...

Tôi thở dài, cảm ơn anh ta rồi lê thân thể mỏi mệt về công ty đi làm. Gần đây công ty mẹ muốn tuyển chọn người phụ trách thị trường Tây Bắc, trong công ty còn có một đống việc chờ tôi xử lý.

Chợt phát hiện người trưởng thành thậm chí chẳng còn tư cách để suy sụp nữa.

3

Thám tử tư làm việc rất năng suất, quả không uổng công anh ta thu phí đắt như thế. Chỉ sau ba ngày ngắn ngủi, một xấp ảnh chụp và bản sao chép đơn xét nghiệm đã được bày trước mặt tôi.

Kề vai sát cánh cùng Lâm Thiến trên tấm ảnh lại là Từ Hoằng, đồng nghiệp của tôi! Đó cũng chính là người hôm ấy đã hỏi nếu bị vợ c.ắ.m s.ừ.ng, tôi sẽ làm gì. Đây có được xem là khiêu khích trắng trợn không?

Nhớ lại ngày đó tôi nói chắc như đinh đóng cột rằng Lâm Thiến sẽ không vượt quá giới hạn, không biết Từ Hoằng đã ngầm đắc ý như thế nào, giễu cợt sau lưng tôi ra sao... Tôi nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt.

Tôi và Từ Hoằng làm cùng cấp, là đối thủ cạnh tranh trong công việc. Trong mối quan hệ này, chúng tôi không khỏi ganh đua ngầm với nhau. Ở chỗ làm, việc cạnh tranh này rất bình thường, tôi chưa từng vì vậy mà nảy sinh á.c ý với hắn.

Tôi hoàn toàn không nghĩ tới, trong công việc đấu không lại tôi, hắn liền động đến Lâm Thiến! Dùng hèn hạ và vô sỉ cũng không đủ để hình dung hắn!

Thù hận như ngựa hoang đứt cương, ồn ào náo động phi nước đại trong lòng tôi. Tôi thề sẽ g.i.ết ch.ế.t Từ Hoằng, tôi muốn hắn ch.ế.t theo nghĩa đen!

"Anh Lý, loại người này không hề có điểm dừng, không đáng để anh làm chuyện đ.i.ê.n rồ. Anh đừng kích động!" Thám tử tư đã nhìn quen mọi trò hề trên đời. Thấy tôi nắm chặt tay, nổi cả gân xanh, anh ta nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Tôi hít sâu vài hơi để ổn định cảm xúc rồi cầm lấy đơn xét nghiệm trên bàn.

Không ngoài dự đoán, Lâm Thiến có thai.

Ngày đó, khi mơ hồ nghe được mấy câu ở nhà hàng Nhật, tôi đã từng có suy đoán này. Nhưng bây giờ sự thật phơi bày trước mắt, tôi vẫn cảm thấy vô cùng kinh hãi và trào phúng.

Lâm Thiến một mực nói hiện tại sự nghiệp của tôi đang trong thời kỳ thăng tiến, muốn chờ sau này mới có con nên chúng tôi thực hiện các biện pháp phòng ngừa rất đầy đủ. Đứa bé này chính là của cô ta và Từ Hoằng, không còn nghi ngờ gì nữa! Nghe ý tứ trong điện thoại ngày đó, cô ta muốn mang thai đứa bé gả cho tôi để tôi nuôi con giúp cô ta!

Thực sự khinh người quá đáng!

Sự tình đã đến nước này, không phải chia tay đơn giản là có thể giải quyết.

"Anh Lý, chúng tôi còn có thể cung cấp dịch vụ khác cho anh, giá cả dễ thương lượng." Thám tử tư mỉm cười nhìn tôi rồi chào tạm biệt.

Tôi lái xe đi lang thang trên đường, một kế hoạch chậm rãi nảy sinh trong lòng.

Bước đầu tiên: tương kế tựu kế. Nếu đã muốn đổ đứa bé lên đầu tôi thì Lâm Thiến nhất định sẽ hành động.

Nỗi lòng tôi dần dần yên ổn, cho đến lúc hoàng hôn, Lâm Thiến gọi tới một cuộc điện thoại.

Nhìn điện thoại hiển thị hai chữ "vợ yêu" trên màn hình, tôi cảm thấy vô cùng nực cười. Tôi gắng sức đè nén sự tức giận trong lòng, giả vờ nói chuyện như bình thường.

"Chồng ơi, sao anh vẫn chưa về thế?" Giọng của Lâm Thiến nhẹ nhàng như nước chảy.

"Tiếp khách ở bên ngoài, không cần chờ anh về ăn cơm."

"Em chuẩn bị quà cho anh này!" Lâm Thiến nũng nịu: "Chờ anh trở về đấy!"

Tôi âm thầm cười khẩy nhưng vẫn vờ như rất chờ mong rồi cúp điện thoại.

Âm thanh ngọt ngào như vậy, xem ra là đã chuẩn bị sẵn rồi. Tiếc rằng bây giờ nghĩ đến cô ta, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.

Kết thúc cuộc điện thoại, trước tiên tôi tìm quán cơm để dùng bữa. Nhiều năm xả thân vì công việc như vậy, uống rượu xã giao đã làm tổn thương dạ dày từ lâu, tôi không muốn bệnh nặng thêm vì hai kẻ kh.ố.n n.ạ.n này.

Dù không có khẩu vị, tôi vẫn miễn cưỡng ăn một chút lót dạ. Lúc tính tiền, tôi gọi thêm một bình rượu rồi ra khỏi quán ăn.

Đêm khuya thanh vắng, thỉnh thoảng có vài chiếc xe qua lại, cơn gió lạnh buốt thổi tới khiến con người ta càng thêm tỉnh táo.

Tôi mở bình rượu ra, ngậm một ngụm, điên cuồng súc miệng mấy lần rồi đổ một chút rượu lên cổ áo, ống tay áo và vạt áo để trên người dính đầy mùi rượu. Chuyện còn lại chính là gọi người lái thuê, nhờ chở về.

Tôi giả say về nhà.

Lâm Thiến vẫn dịu dàng quan tâm như trước. Cô ta đỡ tôi lên giường, giúp tôi lau tay, lau mặt, thấp giọng trách cứ tôi không nên uống nhiều rượu như vậy. Đủ loại kí ức ùa về, tôi vừa hận lại vừa khổ sở, bất giác đỏ cả hai mắt.

Lâm Thiến cho là tôi say rượu khó chịu nên không để ý, quay sang sà vào lòng tôi. Tôi nheo mắt đánh giá, gian phòng bên trong rải đầy cánh hoa hồng, trên tủ đầu giường đặt rượu vang, ngọn nến... "Quà" mà Lâm Thiến nói hẳn là chỉ những thứ này.

Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, bắt đầu giả vờ ngủ.

Lâm Thiến, Từ Hoằng, tôi cũng sẽ tặng một món quà lớn cho hai người...

4

Sáng sớm, Lâm Thiến cười tủm tỉm gọi tôi dậy. Bữa sáng phong phú đã được chuẩn bị sẵn trên bàn.

"Chồng ơi, toàn món anh thích cả đấy, ăn đi cho nóng!" Lâm Thiến tựa vào khung cửa, trêu ghẹo.

Tôi vờ như say rượu đau đầu, gượng cười tỏ vẻ xin lỗi. Lâm Thiến thấy tôi chấp thuận nên mặc định là nhiệm vụ đã hoàn thành, uyển chuyển bước vào phòng ăn. Tôi vừa đánh răng bên cạnh, vừa nhìn bóng dáng cô ta phản chiếu trong gương, ánh mắt càng ngày càng lạnh...

Dù có say thật thì tôi vẫn biết bản thân đã làm gì và chưa làm gì, huống chi tôi còn giả say. Ả đàn bà này tự cho mình là thông minh, nhưng lại không biết có câu nói: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Mấy ngày kế tiếp, tôi về nhà ngày càng muộn, Lâm Thiến cũng không nghi ngờ.

Bởi vì thị trường Tây Bắc đang phát triển, công ty muốn tiến cử một người phụ trách. Cứ như là ý trời, người được ứng cử sẽ được chọn giữa tôi và Từ Hoằng. Từ Hoằng đặc biệt dốc sức làm việc, tôi cũng không kém cạnh, thời gian ở công ty càng ngày càng nhiều.

Qua chưa đầy một tháng, Lâm Thiến cầm tờ đơn xét nghiệm, bừng bừng hứng khởi báo tin vui với tôi: "Chồng ơi, em có thai rồi!"

Nhìn điệu bộ nhảy nhót không ngừng của cô ta, tôi thuận thế tạt một gáo nước lạnh, giả vờ nghi hoặc hỏi: "Em nói mấy năm nay chưa muốn có con mà?"

Lâm Thiến bất mãn chu môi: "Tại anh tối đó không dùng biện pháp phòng tránh chứ sao! Giờ lỡ có rồi, đành phải chấp nhận thôi."

Nhìn dáng vẻ hờn dỗi đáng yêu của cô ta, tôi cố gắng che giấu sự chán ghét trong mắt, cười với cô ta.

"Chồng ơi, không phải anh vẫn luôn muốn có con sao?" Lâm Thiến thấy tôi không nói lời nào, bèn chủ động dựa vào bên cạnh, kéo lấy tay tôi vuốt ve bụng mình. Nơi đó có một sinh mệnh nhỏ, không biết có cơ hội sinh ra trên đời này hay không...

Từng có lúc nhìn đồng nghiệp bên cạnh lần lượt kết hôn, sinh con, nghĩ đến Lâm Thiến cô đơn một mình, mỗi đêm chờ tôi tan tầm về nhà, tôi đúng là cực kỳ muốn có con. Hiện tại trong bụng cô ta có một đứa bé, tôi lại chỉ cảm thấy ch.á.n gh.é.t, c.ă.m h.ậ.n...

"Chồng à, nhẹ tay thôi." Thấy tôi ngẩn người, lực tay hơi mạnh, Lâm Thiến không khỏi nhắc nhở.

"Anh vui quá!" Tôi cười với cô ta rồi rút tay về, nói: "Qua mấy ngày nữa là sinh nhật Từ Hoằng, anh muốn mời cậu ta tới nhà ăn một bữa cơm. Em đang mang thai, có tiện nấu cơm không? Hay là muốn thuê người về làm giúp?"

Nhắc đến Từ Hoằng, lông mi Lâm Thiến run run. Cô ta kề sát vào ngực tôi: "Em đâu yếu ớt như vậy. Anh chuẩn bị mời những ai?"

Tôi vuốt mái tóc dài của cô ta: "Thì Từ Hoằng và vợ của cậu ta, bốn người chúng ta họp mặt."

Lâm Thiến lập tức lạnh mặt: "Mời đồng nghiệp hay bạn bè khác của anh cũng được, sao phải mời Trương Diễm? Em không quen nhìn điệu bộ ta đây là nhất của cô ta!"

Trương Diễm là vợ của Từ Hoằng, sinh ra trong gia đình giàu có, lại là con gái duy nhất, được nuông chiều từ bé, nói được làm được, khó tránh khỏi tính cách hơi kiêu căng, ngạo mạn.

Từ Hoằng là người tỉnh lẻ lên thành phố lớn xây dựng sự nghiệp, lúc mới vào làm đã nhờ mạng lưới xã hội của cha vợ nâng đỡ không ít lần nên khi đối mặt Trương Diễm, hắn luôn yếu thế hơn, không thể ngẩng cao đầu.

Nếu nghĩ vậy thì chuyện hắn thích Lâm Thiến cũng là dễ hiểu. Dù sao thì rất ít đàn ông thích phụ nữ quá mạnh mẽ; loại phụ nữ dịu dàng, biết quan tâm vẫn được lòng người hơn. Chẳng trách người xưa có câu: Lạt mềm buộc chặt.

Chẳng qua phụ nữ dịu dàng, biết quan tâm vẫn sẽ ghen. Tôi tin việc Lâm Thiến không thích Trương Diễm không chỉ là vì "không quen nhìn", mà nói đúng hơn là "ngưỡng mộ, đố kị, thù hận". Chỉ tại tôi trước kia quá tin tưởng bọn họ, chưa từng nghĩ đến khía cạnh này.

"Ngày đó, cấp trên đã nói với anh rằng người phụ trách thị trường Tây Bắc lần này sẽ là Từ Hoằng." Tôi vỗ về Lâm Thiến, nhẹ nhàng nói.

Lâm Thiến quả nhiên yên tĩnh lại, nghe tôi nói tiếp.

"Quan hệ giữa anh và Từ Hoằng trước kia còn tốt, lần này vì việc cạnh tranh, hai người dù không tranh chấp gay gắt nhưng quan hệ cũng không được như xưa nữa. Vì vậy, lần này anh định không rủ thêm bạn bè, chúng ta hẹn riêng tư. Thứ nhất là để xây dựng tình cảm; thứ hai, cậu ta trở thành người phụ trách thì anh có khả năng cần cậu ta giúp đỡ trong công việc về sau."

Lâm Thiến chớp đôi mắt to nhìn tôi, nhẹ nhàng gật đầu.

"Chỉ mời cậu ta mà không mời cô vợ thì kỳ lắm, dù sao ngày đó là sinh nhật cậu ta mà. Em không thích Trương Diễm thì cứ cố nhịn qua bữa cơm là được rồi."

Lâm Thiến ấm ức chớp mắt đồng ý, sau đó bắt đầu lải nhải ngày đó muốn chuẩn bị đồ ăn gì, bánh ngọt tiệm nào thì vừa ngon vừa đẹp. Cô ta vẫn luôn như thế này, khôn ngoan hiểu chuyện, có tri thức hiểu lễ nghĩa. Nếu chưa biết rõ sự thật, không biết tôi còn bị hình tượng này lừa gạt bao lâu.

Ngày hôm sau, tôi "tình cờ gặp" Từ Hoằng ở công ty. Từ Hoằng hăng hái, mặt mày hớn hở. Tôi tin Lâm Thiến đã lén báo tin "người phụ trách đã được chỉ định" cho hắn biết.

Rất tốt, lúc đắc ý thì tinh thần mới có thể buông lỏng...

"Lý Thần, gần đây đúng là bận muốn ch.ế.t! Tan làm họp mặt tí nhỉ?" Từ Hoằng chủ động mở lời.

Tôi mỉm cười từ chối khéo: "Không được. Lâm Thiến đang mang thai, tan làm tao muốn về sớm, giúp đỡ vài việc trong nhà."

"Mày đối xử với vợ tốt thật đấy, còn muốn giúp cô ấy làm việc nhà." Từ Hoằng cười hềnh hệch, nhích lại gần tôi, chớp chớp mắt: "Mày nghĩ mà xem, nếu đàn ông chỉ biết sướng thân mình, không cần lo những thứ khác, cũng không cần tốn tiền nuôi con thì tốt biết bao!"

Trong lời nói của Từ Hoằng có hàm ý, hắn mỉm cười trêu ngươi.

Tôi nắm chặt cái ly trên tay, sợ bản thân nhịn không được, sẽ tạt ly cà phê nóng hổi này vào mặt hắn.

Thấy tôi không trả lời, Từ Hoằng ngồi thẳng người, duỗi lưng: "Mày phải cố gắng kiếm tiền đi. Hiện tại nuôi một đứa con tốn kém biết bao nhiêu, ngộ nhỡ giống như tin tức trước đây, cuối cùng lại nuôi con thay thằng khác thì đúng là lỗ nặng."

"Đm, mày nói nhăng nói cuội gì đấy?" Nhìn vẻ mặt không biết nhục của Từ Hoằng, tôi rốt cuộc không nhịn được nữa, tức giận cắt lời hắn.

Từ Hoằng nở nụ cười, liếc nhìn tôi: "Ha ha, đừng nóng tính thế chứ. Chỉ đùa chút thôi, mày đừng tưởng thật. Lâm Thiến cũng sẽ không... ng.o.ại t.ì.nh đâu nhỉ?"

Bản mặt dương dương tự đắc của Từ Hoằng thật sự quá buồn nôn! Tôi cố ép mình bình tĩnh trở lại.

Tôi cố sức kiềm chế lửa giận, gượng cười chuyển chủ đề: "Hôm sinh nhật, mày qua nhà tao ăn cơm đi. Kêu Trương Diễm nữa, bốn người chúng ta thôi."

"Được!" Từ Hoằng vui vẻ đồng ý: "Lâu rồi không được ăn cơm Lâm Thiến nấu, đúng là rất nhớ hương vị đó."

Từ Hoằng cường điệu hai chữ "hương vị", ánh mắt tối tăm.

Tôi vờ như không nhận ra, quay người về văn phòng. Cửa kính phản chiếu bóng dáng Từ Hoằng ở đằng sau, nụ cười mờ ám và trêu ngươi treo trên môi.

Trong mắt hắn, tôi hẳn là đứa ngu xuẩn nuôi con hộ thằng khác. Không thành vấn đề. Tôi sẽ cho hắn biết, người đang làm, trời đang nhìn, kẻ hèn hạ vô liêm sỉ nhất định phải trả giá đắt cho hành vi của mình!

Trong hai ngày này, tôi bận đi làm, sắm đồ, Lâm Thiến bận lên thực đơn, chuẩn bị quà.

Lúc tan làm, hai người cơm nước xong xuôi, ngồi trên sofa xem TV. Cả hai đều mang mục đích riêng, cố gắng diễn tròn vai yêu đương mặn nồng.

Cuối cùng cũng đến sinh nhật Từ Hoằng. Tôi đã sớm nói rõ tình huống với sếp và đồng nghiệp, sau đó cùng Từ Hoằng lái xe về nhà.

Lâm Thiến mang tạp dề, ra vẻ dâu hiền vợ đảm.

"Chị dâu vất vả rồi!" Từ Hoằng khách khí đổi giày vào nhà, theo thói quen thoải mái ngồi xuống sofa.

Nghe hai chữ "chị dâu", tôi bừng bừng lửa giận nhưng vẫn cố gắng kìm lại.

Từ Hoằng ngồi chễm chệ ở phòng khách, chỉ tay năm ngón, bàn luận về kiến trúc và đồ dùng trong nhà. Tôi ngồi cạnh hắn, vừa phụ họa vừa vén tay áo lên tráng rửa trà cụ.

Trò chuyện chưa được nửa giờ, điện thoại di động của Từ Hoằng vang lên. Nghe điện thoại xong, mặt mũi hắn sa sầm: "Trương Diễm nói xe bị hỏng rồi, bảo tao đến công ty đón cô ấy."

"Vậy thì đến đón thôi, dù sao vừa đi vừa về cũng chưa tới nửa giờ." Tôi cười nói.

Từ Hoằng tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Thật sự là chiều hư cô ấy. Không tự mình gọi xe được, nhất quyết sai bảo người khác!"

"Thôi, được rồi. Hôm nay là sinh nhật mày, để tao đi đón, tiện thể lấy bánh ga-tô về luôn." Tôi cười trấn an hắn.

Lâm Thiến loay hoay, bận rộn xào nấu trong bếp, trên trán lấm tấm mồ hôi. Tôi rót chén trà đưa tới bên miệng cô ta, nhẹ giọng dụ dỗ: "Vợ yêu thật vất vả, uống một ngụm đi."

Lâm Thiến dịu dàng cười, uống một ngụm từ tay tôi.

Từ Hoằng dựa vào cửa phòng bếp, cười nhạt: "Ân ái quá đi, thật là hâm mộ!"

Lâm Thiến thấy hơi xấu hổ, vội vàng cúi đầu thái thịt. Tôi thuận tay kéo cô ta vào lòng, cố ý dỗ ngọt mấy câu. Liếc mắt nhìn sang, tôi thấy mặt Từ Hoằng chậm rãi sa sầm.

Tôi và Từ Hoằng đã quen biết nhau nhiều năm, tôi biết rõ tính tình của hắn: ham muốn chiếm hữu và lòng đố kỵ rất cao. Tôi tình tứ với Lâm Thiến trước mặt hắn chính vì muốn hắn ghen tuông, tức giận, bởi một người thông minh khi hành xử theo cảm tính mới dễ dàng phạm sai lầm nhất.

Hoàn thành mục đích!

Báo một câu với Từ Hoằng và Lâm Thiến, tôi cầm chìa khoá ra khỏi cửa, ung dung chậm rãi đi tới bãi đậu xe, muốn kéo dài thời gian thêm một chốc.

Ngay lúc này, điện thoại vang lên: "Anh Lý, trò hay bắt đầu!"

Giọng điệu thám tử tư có vẻ hả hê trên nỗi đau của người khác. Tôi nhìn sang chung cư đối diện, biết anh ta đang ở trong một tòa nào đó, trên tầng nào đó, dùng kính viễn vọng quan sát tình hình trong nhà tôi...

"Bọn họ có vẻ rất gấp gáp, tranh thủ từng phút từng giây luôn!" Giờ thì không cần kéo dài thời gian nữa, tôi cười lạnh, cảm khái một câu rồi cúp điện thoại.

Trong bãi đỗ xe, Trương Diễm mặt mũi tràn đầy nôn nóng cầm theo bánh ga-tô, những đồng nghiệp khác cũng buồn bực ngán ngẩm.

Thấy tôi đi tới, Trương Diễm là người đầu tiên chất vấn: "Đã giao kèo trước rằng điện thoại của tôi là ám hiệu, anh xuống đón chúng tôi lên rồi, sao lại lâu thế?"

Tôi nhận bánh ga-tô trong tay cô ấy, vội vàng xin lỗi: "Ngại quá, do Từ Hoằng không yên tâm, kéo tôi lại dặn dò nhiều lần, bảo tôi lái xe chậm thôi, phải chăm sóc cô cho tốt."

Trương Diễm hòa hoãn sắc mặt, trông có vẻ hạnh phúc. Các đồng nghiệp cũng thuận thế khen ngợi. Thường ngày Từ Hoằng luôn quan tâm đến Trương Diễm, ở công ty cũng hay nói mình cưới được cô vợ tốt. Tôi cũng hùa theo vài lời, dắt bọn họ đi về hướng nhà mình.

Được vây quanh bằng những lời nói có cánh của mọi người, vẻ mặt Trương Diễm ngày càng xán lạn. Tôi âm thầm gật gù trong lòng. Trương Diễm là một cô chiêu được người khác nâng niu từ nhỏ đến lớn, tâm trạng vui vẻ càng cao, lát nữa sẽ ngã càng đau...

Đến cửa, tôi ra hiệu cho các đồng nghiệp lấy điện thoại di động ra để quay lại vẻ kinh ngạc của của Từ Hoằng, sau đó rón rén mở cửa, dẫn mọi người lặng lẽ bước vào.

Phòng khách và phòng bếp trống không, chỉ có nồi canh trên bếp đang sôi ùng ục.

Một loạt âm thanh kỳ lạ truyền ra từ phòng ngủ. Chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau...

Trương Diễm là người đầu tiên kịp phản ứng, đi thẳng đến phòng ngủ. Tôi cũng theo sát phía sau.

Từ Hoằng và Lâm Thiến đang say sưa. Phát hiện chúng tôi xông tới, bọn họ ngây ngẩn cả người, biểu cảm hết sức khôi hài.

Trương Diễm quát to một tiếng rồi điên cuồng nhào tới, đồng nghiệp theo sau giữ chặt lấy cô ấy. Lâm Thiến hoảng sợ kéo chăn che lại thân thể. Từ Hoằng luống cuống tay chân, tìm quần áo bốn phía.

Trong tình huống hỗn loạn, tôi thuận thế ném thật mạnh chiếc bánh ga-tô trong tay về phía hai người. Bánh ga-tô không làm người bị thương được, nhưng nhìn dáng vẻ chật vật của bọn họ, tôi vẫn thấy hả dạ.

Một vài đồng nghiệp tới ngăn tôi lại. Tôi bắt đầu đ.iên cuồng giãy giụa, gào thét muốn xông lên.

Phần lớn đồng nghiệp chỉ có thể kiềm giữ tôi lại. Trương Diễm thừa cơ tránh thoát, xông lên cho Lâm Thiến một bạt tai, túm tóc kéo lê cô ta trên mặt đất, tay đấm chân đá lia lịa.

Lâm Thiến trần truồng như nhộng, nam đồng nghiệp không tiện tiến lên, chỉ có mấy nữ đồng nghiệp sang kéo Trương Diễm nhưng cũng không ngăn được.

Tiếng kêu thảm thiết, đau đớn của Lâm Thiến mỗi lúc một lớn. Tôi như không chịu đựng nổi, quay người tông cửa xông ra, để lại đống hỗn độn sau lưng...

5

Hai ngày sau, tôi gặp lại Lâm Thiến tại bệnh viện.

Lâm Thiến nằm trên giường bệnh, mặt mũi nhợt nhạt. Thấy tôi đến, cô ta giãy giụa muốn ngồi dậy. Tôi khoát tay, kéo ghế, ngồi trước giường cô ta.

"Chồng ơi, em biết em có lỗi với anh." Lâm Thiến nước mắt giàn giụa, nói: "Em nhất thời dại dột, xin anh tha thứ cho em. Trong lòng em chỉ yêu mình anh thôi."

Tôi thờ ơ nhìn Lâm Thiến: "Hai người bắt đầu như thế nào?"

Lâm Thiến hơi do dự, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Hai năm trước, công ty của các anh tổ chức hoạt động tập thể. Lúc đó anh nhận được thông báo nên phải về công ty sửa hợp đồng. Từ Hoằng đưa em về nhà, cả hai đều uống nhiều quá..."

"Sau đó Từ Hoằng tới tìm em suốt. Hắn nói vợ hắn dữ dằn, không nữ tính chút nào, còn em vừa tốt tính vừa dịu dàng, hắn ở bên em rất thoải mái. Về sau, em sợ bị anh phát hiện, muốn cắt đứt quan hệ với hắn nhưng hắn không đồng ý. Em thực sự..."

"Đủ rồi!" Tôi nghe không nổi nữa. Lòng tôi như bị ngàn vạn mũi d.a.o đ.â.m n.át b.ấy.

Thấy tôi tức giận, Lâm Thiến đ.au kh.ổ van nài: "Chồng ơi, em chỉ nhất thời không kiềm chế được, ham kích thích, nhưng em đã chịu trừng phạt rồi. Giờ con của chúng ta không còn nữa, anh nể tình đứa bé, tha thứ cho em đi!"

"Lâm Thiến." Tôi lạnh lùng cắt lời cô ta: "Đứa con là của tôi sao?"

Thấy ánh mắt tôi lạnh như băng, Lâm Thiến hoảng sợ rụt người lại.

"Đêm giáng sinh đó, cô biết mình mang thai rồi, đúng không?" Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Thiến, hỏi.

Lâm Thiến giật mình mở to hai mắt, trên mặt có vết thương do bị cào, càng lộ vẻ dữ tợn.

"Còn một chuyện nữa. Vừa rồi tôi đi ngang qua phòng khám..." Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Thiến, tiếp tục bồi thêm: "Bác sĩ nói, trước đây cô n.ạ.o th.ai nhiều lần, thành t.ử c.ung đã mỏng đến nỗi khó có thể th.ụ th.ai. Hẳn là cô lo rằng sau này không sinh được nữa nên mới muốn mạo hiểm giữ lại đứa bé này nhỉ?"

Ánh mắt Lâm Thiến nhìn tôi chậm rãi chuyển từ e sợ sang thâm độc. Tôi vờ như không thấy, nói tiếp: "Cô không phải lo. Chuyện này đã thành sự thật, sau này cô không thể làm mẹ nữa, mà cô cũng không xứng làm mẹ!"

Tôi bình tĩnh đứng dậy.

"Anh đã biết trước rồi! Là anh! Chính anh đã bày mưu!" Lâm Thiến gào to, định nhào đến chỗ tôi.

Tôi nhanh chóng lách người, cô ta ngã sõng soài dưới nền đất.

"Tôi cũng đâu ép cô ngoại tình, tất cả đều do chính cô lựa chọn." Tôi cười lạnh một tiếng: "Sau khi xuất viện, cô tự dọn dẹp đồ đạc của mình rồi cút khỏi nhà tôi. Đây là sự nhân từ cuối cùng của tôi. Nếu cô dám mang theo thứ gì không phải của mình thì chúng ta gặp nhau tại tòa."

Hờ hững nói xong, tôi không để ý Lâm Thiến kêu khóc chửi rủa, quay người đi ra ngoài.

Rời khỏi bệnh viện, tôi ngẩng đầu nhìn lên trời. Bầu trời trong xanh, hôm nay là một ngày nắng đẹp. Tôi nhanh chân rời đi, không quay đầu lại. Những người, những việc tệ hại thì nên bỏ lại sau lưng.

Còn Từ Hoằng thì vô liêm sỉ hơn tôi tưởng tượng.

Vài đồng nghiệp có mặt ngày hôm đó đã quay phim lại và phát tán nặc danh, chưa đầy một giờ đã lan tràn trong công ty.

Cứ tưởng Từ Hoằng sẽ tự động từ chức, ai ngờ hôm sau hắn vẫn mặt dày đi làm, còn đến văn phòng chủ tịch, yêu cầu tiếp tục làm người phụ trách khu vực Tây Bắc. Có điều, hắn muốn đến một thành phố khác, giúp công ty "khai thác thị trường".

"Sự kiện sinh nhật" đang ồn ào huyên náo. Từ lâu chủ tịch đã c.ăm gh.ét loại người làm ảnh hưởng bộ mặt công ty này tận xương tuỷ, hắn lại còn tự vác mặt đến!

Theo lời các đồng nghiệp, chủ tịch chỉ nói hai câu.

Câu đầu tiên: "Ai nói cho anh, anh được dự định là người phụ trách khu vực Tây Bắc?"

Từ Hoằng á khẩu không trả lời được, chắc chắn không thể nói là do tình nhân nói với mình.

Câu nói thứ hai: "Anh bị sa thải."

Từ Hoằng tiu nghỉu rời khỏi công ty...

6

Lần nữa có tin tức về Từ Hoằng là tại "tiệc mừng thăng chức" của tôi.

Tôi vờ như bị đả kích, đau khổ, nhưng công ty đang bức thiết cần người nên tôi vẫn chủ động tiếp nhận công việc của Từ Hoằng. Đồng nghiệp, lãnh đạo thông cảm cho sự "khó xử" của tôi, luôn nhiệt tình ủng hộ tôi trong công việc. Hơn nữa, đội ngũ tôi dẫn dắt đạt được thành tích nổi bật, tiếp nhận công việc của Từ Hoằng cũng là điều đương nhiên.

Làm việc suốt ngày đêm, tháng đó số liệu không giảm mà ngược lại còn tăng. Chủ tịch tấm tắc khen ngợi, chỉ định tôi làm người phụ trách khu vực Tây Bắc.

Để tỏ lòng cảm tạ và chứng minh tôi cuối cùng đã thoát khỏi bóng m.a quá khứ, tôi đặc biệt chọn nhà hàng lớn nhất trong thành phố, làm một bữa tiệc cảm ơn.

"Anh Thần, anh nói xem vì sao Từ Hoằng lại khẳng định mình là người được chỉ định phụ trách khu vực, còn dám chạy đi tìm chủ tịch?" Một vị đồng nghiệp khá thân quen tám chuyện với tôi: "Chắc không phải do người khác truyền tin tức giả đâu nhỉ, có thể hắn muốn thăng chức quá nên đ.iên rồi."

Tôi mỉm cười, lắc lư ly rượu vang đế cao, rượu trong ly đỏ thắm như m.áu pha loãng.

Một đồng nghiệp khác cũng lại gần hóng hớt theo: "Tôi nghe nói vợ hắn đòi ly hôn, đuổi hắn tay trắng rời khỏi nhà."

"Dựa trên lý lịch của hắn, rời khỏi nhà thì cũng có sao. Tìm một công ty khác không phải cũng kiếm được bộn tiền à?"

"Anh thì biết cái gì! Việc này lan truyền khắp ngành rồi, tối thiểu là tại thành phố chúng ta, hắn không có chỗ dung thân đâu."

"Tôi nghe nói là vợ hắn làm. Vốn dĩ chỉ cần ly hôn là xong, hắn cứ phải thưa vợ ra tòa cơ. Mà vợ hắn là ai chứ? Là người có máu mặt ở thành phố chúng ta. Cô ta sử dụng vài thủ đoạn khuấy đảo dư luận là hắn hoàn toàn thân bại danh liệt."

"Với thủ đoạn của vợ hắn và tầm ảnh hưởng của sự việc lần này, hắn cũng không thắng nổi vụ kiện, không được chia tài sản."

Tôi đang mỉm cười nghe bọn họ bàn tán thì điện thoại di động vang lên. Tôi vẫy tay ra hiệu mình rời đi một chút rồi quay người ra khỏi sảnh tiệc.

Điện thoại là do thám tử tư gọi tới. Vừa mở miệng, anh ta đã vui vẻ khen tặng: "Lý tiên sinh, chúc mừng anh được thăng chức!"

Tôi bật cười: "Anh đúng là tin tức nhanh nhạy."

"Ầy, nghề của chúng tôi mà." Anh ta cười nói: "Anh Lý, anh biết không, hôm ấy Lâm Thiến bị Trương Diễm cào hỏng mặt, bây giờ đang tìm luật sư, muốn kiện Trương Diễm để yêu cầu bồi thường."

Tôi cười nhạt. Lấy trứng chọi đá, không lượng sức mình. Xem ra Lâm Thiến cũng muốn nối gót Từ Hoằng... Không biết có phải là do tiếp xúc lâu với trẻ em hay không mà đầu óc cô ta cũng đơn giản, bắt đầu làm việc không thèm động não; không nghĩ đến thế lực nhà Trương Diễm thì cũng phải xem lại thanh danh của mình đã chứ.

Tôi bình tĩnh nói: "Tôi với cô ta hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa rồi."

Thám tử tư dừng lại một chút rồi trịnh trọng nói: "Anh Lý, kỳ thật có một vấn đề tôi luôn muốn hỏi anh. Ngày đó, làm sao anh biết bọn họ sẽ... ? Nếu như bọn họ không làm gì, màn kịch anh thiết kế không phải phí công à?"

Tôi cong môi cười: "Có lẽ là may mắn đi, trời cao cũng đang giúp tôi."

Cúp điện thoại, tôi quay người quay về bữa tiệc, bước chân lặng yên, vững chãi, ly rượu cầm chắc trong tay. Rượu vang trong ly khẽ lay động, trong suốt, giống như trà Phổ Nhĩ ngày đó...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu