Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chàng Sếp Của Tôi - Kiwi Ngọt Lịm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sếp không thích tôi, anh ấy đặc biệt gọi tôi đến văn phòng và nói một cách nghiêm túc:

"Ở đây chúng tôi không cho phép xuất hiện chuyện tình cảm nơi công sở."

À.

"Đừng lo lắng, tôi sẽ bảo bố tôi thay đổi nó."

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tống Hạc khiến tôi rất vui...

~•~•~•~•~

1

Hôm đó tôi uống say đến mức không nhớ gì cả, sau đó đăng một dòng trạng thái lên vòng bạn bè ——

[Ông chủ Tống Hạc của tôi là quỷ keo kiệt.]

Còn cố ý đặt chế độ chỉ mỗi mình Tống Hạc xem được...

Sau khi tỉnh dậy, tôi mơ mơ màng màng mở điện thoại di động ra, đập vào mắt là tin nhắn của Tống Hạc ——

"Nói chuyện rõ ràng."

Một hội chị em mà tụm nhau lại trò chuyện, nói về chuyện gì thì chuyện đó tự nhiên sẽ biến thành drama.

Chỗ nào có drama, ắt sẽ có lời bàn tán.

Giống như tôi vậy, một quý tộc độc thân, cách duy nhất để có thể tham gia vào nhóm chat là nói xấu sếp mình.

Nhưng sếp của tôi lại là một tên đẹp trai chính hiệu, cao 1m85, cả lý lịch lẫn bằng thạc sĩ đều thuộc 985, là tuổi trẻ tài năng, khắp người đều là hào quang nhấp nháy.

Loại trừ những đặc điểm này ra, tôi chỉ có thể lấy khoản tiền lương tháng ít ỏi của mình ra làm cớ, miệng thì đương nhiên sẽ không nói rằng vì mình năng lực yếu kém, chỉ nói là do sếp quá keo kiệt. (Xin lỗi, đừng bắt chước tôi!)

Bọn tôi cứ trò chuyện trò chuyện như thế, mọi người bắt đầu tung xúc xắc rồi chơi trò thật hay thách...

Một nhóm chị em không sợ phát sinh chuyện lớn.

[Nếu cậu dám đăng một trạng thái trong vòng bạn bè, tôi sẽ gọi cậu là bố.]

Gọi bố...

Sự cám dỗ của hai từ này.

Ai có thể hiểu chứ?

Tôi chấp nhận thách thức rồi bật logo app màu xanh lá lên (Wechat). Suy nghĩ một lúc, cuối cùng tôi cũng gõ từng từ trên dòng trạng thái.

Người say bí tỉ như tôi mắt hoa rồi lại nhìn nhầm [Những người có thể nhìn thấy] thành [Những người không thể nhìn thấy]

Thêm tên Tống Hạc vào danh sách, vừa định bụng phải kiểm tra lại lần nữa thì:

"Lâm Nhiễm à, nhanh lên đi! Tới bài hát cậu chọn rồi này!"

Dòng chữ "Hồi ức màu hồng phấn" hiện lên trên màn hình.

Khi khúc dạo đầu vang lên, tôi nhanh chóng cầm micro, mắt vội liếc nhìn vào điện thoại.

[Ông chủ Tống Hạc của tôi là quỷ keo kiệt.]

Nhấn vào đăng bài....

Sau đó tôi hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

Liếc nhìn bình luận của Tống Hạc.

Tôi bắt đầu suy đoán về ý đồ của anh ta, nói rõ ràng là sao nhỉ?

Chẳng lẽ anh ấy cũng cảm thấy mình đang chuốc họa vào thân nên muốn cùng tôi cẩn thận thảo luận hay sao?

Nhưng nghĩ thế nào cũng thấy rất buồn cười....

Mà tôi lại không muốn nghỉ việc chút nào...ngoại trừ mức lương thấp thì tôi rất vui khi làm ở đây.

Quan hệ với đồng nghiệp vô cùng hài hòa, sếp thì chả quan tâm đến mọi thứ xung quanh, còn tôi chỉ làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, cũng không phải tăng ca. Thỉnh thoảng, tôi lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của Tống Hạc lúc anh ấy đi ngang qua và chảy nước miếng.

Càng nghĩ càng thấy tương lai mịt mù, nhưng tôi vẫn không quên gửi ảnh chụp màn hình bình luận của Tống Hạc cho người bạn thân Viên Viên xem.

[Đừng quên gọi tớ là bố đấy.]

Tôi sẽ không bao giờ quên được việc này, cho dù cho tôi say ngất thêm một lần nữa cũng không thể quên được việc này.

2

Tôi run rẩy xin nghỉ thêm một ngày rồi mới quay lại công ty làm việc.

Trước khi mông kịp đặt lên ghế, Tống Hạc lướt qua trước mắt tôi.

Tôi cúi đầu, giống hệt một con rùa vậy, ước có thể thu mình lại trong chiếc mai cứng cáp. Tôi thầm nghĩ:

[Không nhìn thấy mình...không nhìn thấy mình...]

Thật sự quá là kích thích, tôi vậy mà dựa vào thực lực của bản thân mình để trải nghiệm lại bầu không khí căng thẳng khi bị giáo viên nhìn lúc còn đi học.

"Lâm Nhiễm, cô đến phòng làm việc của tôi một chút."

Thời tiết của tháng 8, bên ngoài cửa sổ mây đen giăng kín như thể sắp có một trận mưa to vậy, lòng tôi cũng hoàn toàn đóng băng.

Tôi ngẩng đầu lên, hình như đây là di chứng của say rượu hả, nếu không tại sao lại có cảm giác như tôi bị hoa mắt rồi?

Tôi vậy mà lại nhìn thấy vành tai của Tống Hạc, có chút đỏ?

Tôi đi theo sau đuôi của Tống Hạc, bước từng bước nhỏ vào phòng của anh ấy.

Chậc, đãi ngộ của người với người rõ ràng là không giồng nhau, phòng làm việc của Tống Hạc vô cùng rộng lớn mà yên tĩnh, mọi thứ rất gọn gàng và thoải mái.

Tủ rượu, ghế sô pha đều có sẵn thật tiện lợi...

Tôi đưa mắt nhìn và tự nhủ:

[Số rượu được trưng trên tủ chỉ là vật trang trí thôi nhỉ?]

"Lâm Nhiễm."

Tống Hạc lên tiếng gọi tôi, giọng trầm trầm nghiêm túc. Tôi quay đầu lại, thấy mặt anh đỏ bừng không tự nhiên cho lắm, trên khuôn mặt trưởng thành ấy đang cố tỏ vẻ ngây thơ nhìn tôi.

"Sếp à, thành thật xin lỗi anh! Tôi..."

Tôi chỉ muốn giải thích rõ ràng nhưng Tống Hạc nhanh chóng ngắt lời:

"Lâm Nhiễm, công ty chúng ta không cho phép yêu đương trong công sở."

Hả?

Thế nào mà lại biến thành yêu đương chốn công sở rồi?

"À vâng, tôi biết rồi."

Tôi hơi bối rối nhưng vẫn đáp lại.

"Được rồi, biết thế thì tốt. Giờ cô có thể đi ra ngoài tiếp tục làm việc."

Chỉ có vậy...

Đã xong rồi ư?

Tôi vẫn chưa giải thích mà?

Nhưng nếu anh ấy không trách tôi thì tại sao phải lo nghĩ chứ? Tôi phấn khích quay người lại, giống như con ếch mà nhảy nhót vui vẻ, thậm chí còn ngâm nga một bài hát trong đầu.

"Khoan đã."

Lại sao nữa?

Tôi đang vui vẻ bước đi thì lại bị lời nói của Tống Hạc cắt ngang, tôi quay lại nhìn anh ấy.

"Cô hát hay lắm."

"Lần sau đừng hát nữa."

Tống Hạc sắc mặt càng thêm mất tự nhiên, tựa như nói ra câu này đã tốn rất nhiều sức lực.

Tôi hơi choáng váng, tự hỏi tại sao anh ấy lại nói những điều như thế với mình.

3

Tống Hạc tại sao lại nói vậy với tôi nhỉ?

Rõ ràng anh ấy chưa bao giờ nghe tôi hát.

Tôi tìm không ra câu trả lời.

Nhưng không sao, tôi là một người chẳng quá để tâm về những thứ không thể hiểu được...

Vì vậy, tôi lại trở thành một chú ếch nhảy nhót vui vẻ.

Nhảy lên nhảy xuống mỗi ngày như thế.

Cho đến vài ngày sau, máy tính của thư ký Tiểu Thu gặp sự cố.

"Lâm Nhiễm à, cô có tài khoản WeChat của sếp không?"

Một câu nói như đánh thẳng vào điểm yếu của tôi.

Tôi chợt nhớ đến vòng bạn bè mà bản thân đã đăng tải.

"Cái gì cơ? Có chuyện gì sao?" - Tôi nói lắp bắp.

"Mail công ty xảy ra vấn đề, hiện tại tôi không thể kết nối vào wifi, phiền cô giúp tôi gửi một tập tài liệu cho sếp nhé."

Tôi đồng ý và bấm vào cửa sổ trò chuyện giữa tôi với Tống Hạc.

Lúc đó tôi mới phát hiện....

Cái gì gọi là xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất trốn.

Tôi không ngừng lướt lên trên cùng của màn hình, không ngờ rằng bài hát "Hồi ức màu hồng phấn" lại xuất hiện. Một bài hát chia thành nhiều đoạn, video được quay lại rồi gửi cho Tống Hạc...

Tôi đeo tai nghe vào.

Giọng nói trong tai nghe đứt quãng, lạc nhịp, có thể ví như tiếng hú của ma sói...

Tống Hạc đã trả lời một dấu câu ngắn gọn sau một loạt video của tôi.

[?]

Nhưng tôi phớt lờ và nhất quyết tiếp tục chia sẻ "Âm thanh của thiên nhiên" đó cho anh....

Không có gì bất ngờ khi anh ấy bảo tôi đừng hát nữa...

Ai mà có thể chịu được cái này cơ chứ.

Dù sao thì bây giờ tôi rất muốn chạy trốn vì xấu hổ.

(Thử đặt cược một lần)

4

Tôi đang có suy nghĩ muốn tránh mặt Tống Hạc, nhưng ông trời không thuận lòng người, tôi đụng mặt anh ấy ở phòng lấy nước.

Theo phép lịch sự, tôi cất giọng chào:

"Chào sếp."

Anh ấy gật nhẹ đầu, chẳng nói câu nào.

Chào hỏi xong, bầu không khí bỗng chốc trở nên gượng gạo.

Sao lại trùng hợp xui xẻo như vậy được, nước vẫn còn đang đun, tôi chỉ có thể cố gắng cười với Tống Hạc một cách tự nhiên nhất có thể.

"Sếp à, để tôi rót nước giúp anh."

Tôi dùng hết sức lực của mình để vào vai một đứa sai vặt.

Tống Hạc liếc nhìn tôi một chút, nét mặt lại bắt đầu ửng đỏ, chút đỏ này hiện lên cực kì sinh động trên khuôn mặt lãnh đạm thường ngày của anh ấy.

"Không cần đâu."

Nói xong, anh ấy cầm cái ly rỗng chưa hề rót nước đi ra ngoài, đây là đang làm gì vậy?

Bộ tôi là chó sói hay hổ báo hả?

Bản thân tôi còn chưa bỏ chạy, tại sao Tống Hạc lại chạy đi trước nhỉ?

Tôi bất giác lại nghĩ đến mấy lời anh ấy nói.

"Không cho phép yêu đương trong công sở."

Kết hợp với phản ứng của anh ta.

Tống Hạc, tưởng là tôi thích anh ấy hả? ?

Mà cũng chỉ vì anh ấy nghĩ rằng tôi thích anh, cho nên ngại ngùng rồi?

Khuôn mặt đỏ bừng bất thường của anh ấy lại hiện lên trong tâm trí tôi, muốn trách thì đi trách khuôn mặt tuấn tú của anh ấy lúc đỏ mặt trông quá ngây thơ lại còn rất hiếm gặp. Làm việc cùng nhau hơn nửa năm trời, từ trước đến nay tất cả những gì tôi có thể thấy trên gương mặt anh là sự nghiêm túc cùng lạnh lùng, thật không ngờ rằng là anh ấy còn có vẻ mặt như vậy cơ đấy, phải nói là rất...thú vị, điều này rất giống như việc trước mặt bạn luôn là một chiếc cửa đen vô vị lạnh lẽo, nhưng khi cánh cửa ấy mở ra rồi thì trước mắt bạn là một căn phòng treo đầy những bức tranh rực rỡ sắc màu vậy.

Đối diện với việc này bảo tôi...làm sao có thể không nổi lên ác ý trêu chọc anh một chút đây?

5

Con người mà, một khi có chút ý nghĩ xấu, nó sẽ mọc lên không ngừng như cỏ dại.

"Lâm Nhiễm, không vào thang máy đứng đó làm gì vậy?"

Thấy cửa thang máy sắp đóng lại, mấy đồng nghiệp bấm giữ nút mở cửa, giục tôi.

"Mọi người đi trước đi, tôi đang chờ người."

Tôi thấy xe của Tống Hạc vừa dừng lại, bắt đầu giở trò quỷ.

Đồng nghiệp khó hiểu nhìn tôi vài giây, sau đó đi lên lầu trước, thoáng nhìn thấy bóng dáng Tống Hạc.

"Sếp, chào buổi sáng."

Chỉ cần tôi không ngại, người ngại sẽ là người khác.

Tôi nhếch khóe miệng, quay đầu nhìn Tống Hạc rồi mỉm cười ngọt ngào.

Quả nhiên, bằng mắt thường có thể thấy được sắc mặt Tống Hạc có chút cứng ngắc, trên khuôn mặt trắng nõn thoáng ửng hồng nhàn nhạt.

"Chào buổi sáng."

Nói dứt câu, anh duỗi ngón tay ấn nút thang máy.

"Mới sáng sớm đã có thể gặp sếp, hôm nay nhất định là một ngày tuyệt vời."

Da mặt của tôi thật ra không hề dày, cũng chưa bao giờ thốt ra được những lời này với người khác.

Nhưng không biết vì sao, từ khi phát hiện ra vẻ mặt khác sau lớp mặt nạ nghiêm túc của Tống Hạc, người mà thường ngày bị anh ấy liếc một cái liền cúi đầu im lặng như tôi, bỗng nhiên lại dám mạo hiểm thử nhổ râu cọp.....

"Tôi đi thang bộ."

Tống Hạc liếc mắt sang, thấy tôi đang nhìn anh ấy chằm chằm, liền giả vờ nhìn chỗ khác.

Nửa ngày trời mới thở ra một hơi, ngón tay thon dài kéo kéo nút thắt ở cổ áo, móng tay được cắt tỉa vô cùng gọn gàng, khi anh ấy làm động tác này, lại có sự quyến rũ đến khó tả.

Nhìn bóng lưng anh ấy chạy trối chết, trong lòng tôi...cực kỳ vui vẻ.

Sau khi trở lại văn phòng, tôi lặng lẽ ghé sát tai Tiểu Thu.

"Tại sao sếp chúng ta vẫn chưa có người yêu nhỉ?"

Thật ra thì tôi cũng chẳng biết Tống Hạc có người yêu hay chưa, căn cứ vào phản ứng của anh ấy, hẳn là một trai thẳng độc thân ngây thơ......

Nhưng mà vì để bản thân không chọc phải lửa, tôi vẫn phải thu thập thêm thông tin.

Tiểu Thu cũng hạ giọng:

"Bộ dạng anh ta như thế, ai mà dám đến gần."

"Cô nhìn ánh mắt của anh ta xem, lạnh đến chết người."

Ấn tượng mà Tống Hạc mang đến cho người ta quả nhiên đúng như Tiểu Thu nói, lạnh lùng đến mức không ai dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy...

Những người miễn cưỡng xem là thân thiết như tôi, trong sáu tháng qua, ngoại trừ nói chuyện về công việc, tôi chưa bao giờ dám hé răng nửa lời với Tống Hạc.

Nội dung trong email trả lời lại cũng lạnh như băng, chỉ có [Vui lòng kiểm tra] và [Đã nhận].

Có Wechat là vì khi vừa mới bắt đầu tham gia nhóm chat của bộ phận, tôi đã tuỳ tiện thêm bạn tất cả mọi người, nếu như mà gặp Tống Hạc trước, tôi không nghĩ mình có gan thêm anh ấy đâu.....

Tuy nói là nhan sắc rất ưa nhìn, nhưng mà với cái gương mặt hiện chữ "Người sống đừng lại gần" như vậy, nếu có vận đào hoa cũng sớm bị anh ấy tự mình cắt đứt rồi.

Tiểu Thu nhích lại gần tôi.

"Sinh vật hiếm giữa thế gian giống như anh ta, tôi khuyên cô sớm từ bỏ đi, đợi đến lúc tự mình va vào tường thì đừng có mà khóc nhè nha."

Chắc là sẽ không...khóc nhè đâu.

6

Tan làm, tôi chờ đợi mòn mỏi ở cổng công ty, đợi một lúc lâu mới thấy Tống Hạc đi đến.

"Sếp à, xe của tôi bị hỏng."

Tôi thật đáng thương quá mà, Tống Hạc nghi hoặc liếc nhìn tôi.

"Để tôi giúp cô xem qua."

Anh ấy còn biết sửa xe hả?

Nhưng xe của tôi không bị hỏng mà...

Khi tôi đang nghĩ xem nên viện cớ gì, một đồng nghiệp cùng bộ phận dường như đã nghe lỏm được những gì tôi nói.

"Lâm Nhiễm, để anh đưa em về, tiện đường ngày mai anh lái xe đưa em đi làm."

Là một đồng nghiệp từng tỏ tình với tôi, nhưng lại không phải mẫu người tôi thích.

Lần này phóng lao phải theo lao rồi...

"Cô sống ở đâu?"

Tống Hạc nhìn chằm chằm đồng nghiệp nam một hồi, đột nhiên quay đầu lại hỏi tôi.

"Sống trong khu dân cư xx..."

Tôi không chút nghĩ ngợi đáp lời.

Trong mắt Tống Hạc lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng chỉ là thoáng qua, nhanh đến mức giống như là tôi nhìn lầm vậy.

"Tôi tiện đường."

Nói xong, anh ấy rảo bước về phía xe của mình, tôi cũng vội vã chạy theo sau, không quên lịch sự cảm ơn đồng nghiệp nam.

Trong lúc thắt dây an toàn, tôi thuận miệng hỏi Tống Hạc

"Sếp à, anh sống ở đâu thế?"

Tống Hạc khởi động xe, mắt nhìn phía trước, khẽ mở đôi môi mỏng.

"Nếu như là bên ngoài công ty, cứ gọi tôi bằng tên, không cần gọi là sếp."

Tống Hạc mím chặt môi, ánh mắt nhàn nhạt, không thể nhìn ra cảm xúc.

Hóa ra sếp tôi dễ gần y như người bình thường...

Có được thông tin mới này, tôi lại vui vẻ hơn nữa rồi.

"Tôi có thể mở nhạc được không?"

Tôi được nước làm tới, điên cuồng thử thăm dò giới hạn cuối cùng của Tống Hạc.

Tống Hạc không trả lời tôi, tay lại vươn về phía trước, sau vài giây, radio bắt đầu phát các bản nhạc, đều là một số bản nhạc cổ điển, cứ nghe như vậy làm tôi cảm thấy bầu không khí lại biến nghiêm túc rồi,.

"Sếp à, con ếch nhỏ nhảy, anh nghe qua chưa?"

Tôi đoán anh ấy chưa nghe qua, vì vậy mới tiếp tục nói mà không đợi anh ấy trả lời:

"Nghe rồi có thể trở nên vui vẻ đấy."

Tống Hạc rũ mắt, một lúc sau mới thấp giọng "Ừm" một tiếng.

Có thể thấy được rằng, Tống Hạc không muốn nói chuyện với tôi cho lắm, tôi liền tự mình nghịch điện thoại, chưa được một lúc đã ngủ thiếp đi.

Khi tôi tỉnh dậy, xe của Tống Hạc đã đậu trước cổng khu tôi ở, nhạc trong xe không biết đã nhấn dừng từ bao giờ.

Tống Hạc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút buồn bực, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.

Tôi nhìn đồng hồ, c.h.ế.t tiệt! Đã hơn bảy giờ rồi...

Năm giờ tan làm, theo thời gian lái xe thông thường cộng với tắc đường, đáng lẽ năm giờ rưỡi tôi đã đến nơi, mặc dù hôm nay tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian chờ Tống Hạc ở cổng, nhưng dù có đợi thế nào đi nữa, muộn lắm là sáu giờ đã phải đến nhà rồi...

Tôi thật sự đã khiến sếp của mình đợi hơn một tiếng.

"Sếp...Vì sao anh không gọi tôi dậy?"

Bất chợt thay đổi xưng hộ gọi tên của anh ấy khiến tôi không nói ra được, quan hệ giữa cấp trên cấp dưới không phải nói biến mất liền biến mất, nhưng anh ấy bảo tôi không được gọi anh là sếp. Xoắn xuýt hết nửa ngày, gọi sếp không được, gọi Tống Hạc cũng không xong, khi mở miệng thì chẳng rõ do đâu mà gọi thành lão...Tống....

Còn không bằng...trực tiếp gọi Tống Hạc vậy

May mắn thay, anh ấy chỉ nhìn tôi chằm chằm một lúc chứ không nói gì.

"Đi lên đi."

Tôi mỉm cười với anh ấy.

"Tại sao anh lại tốt như vậy!"

Tôi mong chờ được nhìn thấy vành tai ửng đỏ của anh ấy, chờ đợi nhìn thấy nét xuân xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng nghiêm túc của anh ấy. Nhưng anh ấy vẫn như thường lệ, im lặng không nói lời nào, chỉ gật đầu rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Giống như là, vẻ ngại ngùng trước đó của anh ấy chỉ là tưởng tượng của tôi mà thôi.

Không hiểu tại sao, tôi rõ ràng chỉ muốn trêu chọc anh ấy, nhưng bản thân đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.

7

Sáng hôm sau tôi gọi xe đến công ty, ngồi vào bàn làm việc, Tống Hạc vẫn chưa đến, mãi đến khi bắt đầu giờ họp thì anh ấy mới chậm rãi đến muộn.

"Bắt đầu đi."

Tống Hạc mở miệng, nói ngắn gọn.

Mỗi tháng chúng tôi đều phải họp báo cáo tiến độ của các hạng mục, theo thứ tự binh thường tôi là người cuối cùng phải báo cáo.

Đến phiên tôi báo cáo.

Tôi kết nối laptop của minh đến máy chiếu của công ty, bắt đầu trở nên nghiêm túc hiếm thấy.

"Những vấn đề cần làm rõ sơ bộ về kỹ thuật đã hoàn thành, trong quá trinh xuất hiện một số vấn đề như sau bla bla bla. Để giải quyết những vấn đề đó, những phương án bla bla tôi đã trình bày phía trước có thể đáp ứng nhu cầu khách hàng đề ra, còn những vấn đề bla bla có thể tìm cách ứng phó với khách hàng sau...."

Tống Hạc nhìn tôi, nghiêm túc lắng nghe, không thể nhìn ra được bất kì cảm xúc nào trong ánh mắt anh.

Đợi tôi trình bày xong, Tống Hạc bắt đầu tổng kết lại vấn đề.

Tôi bắt đầu có chút lơ đãng.

Vào đúng lúc này, tôi phát hiện màn hình desktop của mình xuất hiện một chấm đỏ thông báo đang nhấp nháy.

Tôi liền quen tay nhấp vào đó.

Mấy đứa bạn thân của tôi đang ở trong nhôm chat bàn luận sôi nổi.

[Lâm Nhiễm, cậu nói sếp của cậu rất đẹp trai mà, vậy mà một tấm ảnh cũng chẳng có.]

[Đúng vậy đúng vậy.]

[Cầu ảnh cơ bụng.]

Tôi bỗng nhiên nhớ lại hôm qua mấy đứa bạn thân tôi ở trong nhóm chat liên tục than vãn rằng sếp của bọn nó đầu thì đầy dầu, lỗ tai thì to, bụng thì béo ú đầy mỡ, dáng vẻ thì không muốn bàn đến.

Lúc đó tôi nghĩ ngay đến Tống Hạc, mặc dù tính cách có hơi lạnh lùng, nhưng vẻ ngoài chắc chắn là khỏi phải bàn, vì vậy tôi kiêu ngạo mà trả lời lại một câu.

[Sếp của tớ hả, tuyệt sắc nhân gian.]

Có vẻ như là tôi trả lời tin nhắn bọn nó hơi muộn, cả bọn đều đi ngủ cả rồi, nên bây giờ cả nhóm mới nháo nhào lên trả lời tin nhắn của tôi.

Đối diện với những nghi vấn của bọn nó, trong lòng tôi càng trở nên đắc ý.

Tống Hạc, chắc chắn có thể vượt qua bài test.

Vậy nên, tôi lại trả lời một câu.

[Ảnh cơ bụng tạm thời chưa có, đợi tớ lén chụp một tấm, để các cậu xem gương mặt tuấn tú của anh ấy.]

Tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, lén lút để điện thoại ở dưới mặt bàn, sau đó cố gắng nhích lên một chút, để lộ camera ra, điều chỉnh camera hướng lên từng chút một, lúc chuẩn bị ngắm chuẩn mặt Tống Hạc, tôi bỗng nhiên nghe thấy tiếng anh ấy ho nhẹ còn có tiếng cười khúc khích của đồng nghiệp xung quanh.

Chuyện gì vậy? Có chuyện gì?

Nơi nào có náo nhiệt, nơi đó có Lâm Nhiễm tôi...

Tôi tò mò tại sao cuộc họp nghiêm túc bỗng dưng lại trở nên xao động thế này.

Chờ lúc tôi ngẩng đầu lên mới phát hiện.

Hóa ra chúa hề......

Lại là chính tôi.

Mọi người đều nhìn tôi chằm chằm, trên gương mặt đều không chút thiện cảm.

Tống Hạc cũng nhìn tôi, vẻ mặt anh có thể miêu tả là rất sống động, trong sự nghiêm túc có chút mất tự nhiên, trong mất tự nhiên lại có chút ngượng ngùng....

Một đồng nghiệp nháy mắt với tôi, nhìn tôi, rồi lại nhìn lên màn hình chiếu.

Giờ tôi mới nhớ ra.

Đậu má!

Tôi còn chưa ngắt kết nối máy chiếu.

Tin nhắn trong nhóm vẫn còn đang tiếp tục nhảy

[Sao lâu thế?]

[Gửi đại một tấm từ trong đống ảnh cậu lén lút lưu trữ là được rồi mà.]

Chị hai à....

?

Cái gì gọi là lén lút lưu trữ...

Tôi căn bản là không có lén lút lưu cái gì hết! Phen này, tôi chết chắc rồi.

Tôi ngượng ngùng ngắt kết nối máy chiếu, tình huống này cho dù tôi mặt dày đến như nào....

Đối diện với sự bao vây tứ phía thế này, tôi cũng không chịu nổi.

8

"Hôm nay tạm dừng ở đây đi."

Tống Hạc thu lại vẻ mặt, hai tay vỗ vào nhau, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc thường ngày.

Chỉ là, tôi vô tình bắt gặp một vệt đỏ còn chưa phai trên vành tai anh ấy.

Sau khi cuộc họp kết thúc, tôi hiển nhiên có cho mình một biệt hiệu mới.

"Dũng sĩ."

"Tôi không thể ngờ cậu là lá gan cậu lớn dữ vậy luôn á."

Tiểu Thu bày ra vẻ mặt chuẩn bị buôn chuyện.

"..."

Tôi cũng vậy, tôi cũng là hôm nay mới phát hiện là lá gan của mình lớn như vậy.

"Cơ mà, đây cũng là lần đầu tiên tôi mới thấy sếp có vẻ mặt như vậy á, cậu thật sự xứng đáng với cái biệt hiệu dũng sĩ này mà."

"Aiya, cũng không có xịn vậy đâu mà!"

Tôi còn không biết xấu hổ mà đáp lại cô ấy, đột nhiên cảm thấy dường như có một cơn gió lạnh ập tới.

Tống Hạc đi ngang qua tôi và Tiểu Thu.

Tôi...

Thật đúng là, xui xẻo không bao giờ đến đơn lẻ.

9

Người có dây thần kinh thô như tôi gần đây phát hiện, Tống Hạc đang bắt đầu tránh né tôi.

Nếu như bình thường, tôi chắc chắn sẽ không thể phát hiện ra được đâu, nhưng anh ấy biểu hiện quá rõ ràng rồi.

Tôi đi thang máy, anh ấy đi cầu thang bộ, lúc tôi đang muốn đi thang bộ lên văn phòng để tiêu hóa thức ăn, những bước chân đi lên của Tống Hạc lại biến thành đi ngược xuống, đối mặt với tôi, nhưng lại càng ngày càng xa cách tôi.

Tức thật, tôi còn đang muốn đợi anh ấy cùng lên cơ.

Đợi đến khi tôi đã lên đến lầu, tôi mới phát hiện là bóng lưng của Tống Hạc đã xuất hiện trước mắt tôi rồi.

Đây đã là gì chứ, còn khoa trương hơn nữa là.

Tôi ép Tống Hạc đến mức anh ấy còn phải đi vệ sinh ở lầu khác đó......

Có một lần tôi trả lời điện thoại, giọng nói siêu thanh của mẹ tôi vang lên từ đầu dây bên kia.

"Con gái bảo bối à, công chúa nhỏ của mẹ..."

Tôi nghe không nổi nữa, cũng sợ bị đồng nghiệp nghe thấy nên cầm điện thoại ra góc hành lang đứng, đang nói chuyện thì thấy Tống Hạc bước vào, tôi một tay cầm điện thoại nhẹ gật đầu rồi mỉm cười với anh ấy.

Không dám nghĩ đến, Tống Hạc như nhìn thấy quỷ mà lùi lại một bước....

Trong đầu tôi bỗng vang lên một câu hát.

[Động tác lùi lại nửa bước của anh là nghiêm túc sao?] *(Lời trong bài hát Quý ông của Tiết Chi Khiêm)

Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng vài đồng nghiệp đang thảo luận.

"Sếp có chuyện gì hả?"

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy đi vệ sinh ở tầng khác đó."

Tôi: ....

Tự cho bản thân một like.

Sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng, tôi cảm thấy rằng mình vẫn nên đi giải thích rõ ràng với Tống Hạc thì hơn.

Nói rõ ràng với anh ấy là, tôi không có suy nghĩ quá giới hạn nào với anh ấy cả............

Nhưng mà phải làm thế mới thể hiện ra được là tôi rất coi trọng vấn đề này?

Tôi lấy một phong bì rỗng của công ty, trịnh trọng viết tên Tống Hạc lên đó.

Tôi gõ cửa phòng làm việc của Tống Hạc, vừa nhìn thấy tôi, vẻ mặt anh ấy lập tức trở nên mất tự nhiên.

"Sếp à, tôi muốn gửi cho anh một phong thư."

Tống Hạc thậm chí còn đứng dậy, ho khẽ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc:

"Thư gì?"

Việc này mà nói ra, cả hai đều sẽ ngượng ngùng,

Thích hay không thích đối phương, chuyện này chỉ có thể cảm nhận, đâu thể nào diễn đạt hết bằng lời.

"Anh xem đi rồi sẽ biết."

Tôi giơ phong thư lên, Tống Hạc đưa tay ra, lòng bàn tay đặt vào mép phong bì, hơi dùng sức đẩy trở về.

"Tôi không muốn lấy."

Khuôn mặt anh ấy đầy sự phản kháng.

Ồ hố.

Chỉ là một lá thư thôi, sao lại làm như là từ chối quà tỏ tình vậy nhỉ?

"Aiya, anh cứ cầm lấy đi."

Tôi đặt phong thư lên bàn, quay đầu bỏ chạy.

10

Nội dung của bức thư là:

[Khác nhau một trời một vực, không dám trèo cao.]

Đơn giản thẳng thắn, đồng thời hạ thấp bản thân rồi nâng tầm anh ấy lên.

Nội dung như thế này ai mà xem rồi đều phải tán thưởng Lâm Nhiễm tôi đây rất là hiểu quy tắc

Cũng không biết liệu Tống Hạc có đọc thư hay không.

Cả ngày hôm đó đều không thấy Tống Hạc ra khỏi văn phòng.

Nhưng, liên quan gì đến tôi cơ chứ?

Tôi thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị làm người đầu đàn đúng giờ tan ca liền về.

Đúng lúc này, Tống Hạc từ trong văn phòng đi ra, nhìn thấy tôi thì dừng lại một chút, sau đó nhấc chân đi về phía tôi.

Tôi để ý lá thư của tôi đang nằm giữa các đầu ngón tay của anh ấy.

"Lâm Nhiễm."

Anh ấy gọi tôi một tiếng.

Tôi chờ đợi câu tiếp theo của anh.

Nhưng.... hết rồi.

Anh ấy đặt lá thư lên bàn của tôi, rồi quay lưng bước ra ngoài.

Tôi hoang mang đưa tay cầm lá thư, nét chữ phổ thông được viết vô cùng ngay ngắn và thanh lịch.

"Cô cũng tốt mà."

Cái này, là đang phát thẻ người tốt cho tôi đó hả?

Lòng tôi vừa chua xót vừa ấm áp, thật khó miêu tả cái loại cảm xúc này mà.

Nhưng sau đó, mối quan hệ giữa tôi và Tống Hạc trở lại bình thường như trước, tôi cũng không muốn trêu chọc anh ấy nữa, chúng tôi cứ thế hình thành mối quan hệ cấp dưới, thỉnh thoảng đụng mặt nhau sẽ gật đầu mỉm cười.

11

Gần cuối năm, công ty phát một ít voucher giảm giá đi suối nước nóng.

Ban đầu voucher này chỉ được phát cho vài cá nhân thôi, nhưng Tiểu Thu nói rằng càng đông mới càng vui nên đã gọi thêm một vài người thân thiết cùng đi.

Khi tôi đến được suối nước nóng thì đã muộn mất hơn 10 phút so với thời gian đã hẹn trước, cho nên dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, tôi mở cửa bước vào, trong căn phòng suối nước nóng khá lớn vậy mà lại chẳng có một ai.....Dòng suối nước nóng chảy róc rách cùng làn khói phủ mờ khiến tôi có cảm giác như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh vậy.

Tại sao Tiểu Thu và những người khác vẫn chưa đến nhỉ?

Đừng có bảo với tôi là voucher của công ty phát là mỗi người một phòng nha?

Sếp lớn chắc chắn chả hào phóng như vậy đâu.........

Tôi vừa định mở điện thoại lên nhắn hỏi họ thì mới chợt nhớ ra, lúc thay quần áo tôi đã bỏ điện thoại vào tủ đựng đồ mất rồi.

Chắc có lẽ là bọn họ cũng đến muộn mất rồi.

Tôi cũng không nghĩ nhiều, bước vào hồ nước nóng.

Được bao bọc bởi làn nước ấm áp, cảm giác mệt mỏi toàn thân dường như biến mất.

Tôi thoải mái nhắm mắt lại, bên tai chỉ nghe thấy tiếng nước suối chảy róc rách, nhưng ngâm mình chưa đầy 5 phút, tôi phát hiện có người vừa bước vào hồ nước..,,

Tôi nghĩ đó là Tiểu Thu, mở mắt ra.

Một bóng hình mảnh khảnh trong làn khói mờ ảo từng bước tiến về phía tôi, làn da trắng đến mức gần như hòa vào làn khói.

Lúc đầu tôi không thể nhận ra người kia là ai, mắt nhìn chằm chằm vào bóng hình ấy và phải mất vài giây tôi mới nhìn rõ người.

Là Tống Hạc!

Tại sao anh ấy lại đến đây chứ?

Nam nữ phải tách phòng chứ?

Mà khoan đã, người như anh ấy không phải là một mình một phòng sao?

~•~•~•~•~

Mọi câu hỏi quay cuồng trong đầu tôi đều biến thành "Tôi sắp chảy máu mũi rồi" vào khoảnh khắc tôi nhìn thấy cơ bụng 8 múi của anh ấy

Tống Hạc cứ thế từng bước tiến lại gần, đến ngay vị trí cách tôi khoảng 3m liền ngồi xuống

Tôi: ???

Hiện giờ tôi rất là chắc chắn, anh ấy thật sự không nhìn thấy tôi.

Vậy giờ phải làm sao đây?

Giữa tôi và Tống Hạc có thể, có mối quan hệ nào, mà lại gặp nhau như thế nào không?

Sau khi suy nghĩ vài giây, tôi quyết định chịu đựng, đợi anh ấy ngâm mình xong rồi mới ra ngoài.

Vậy nên tôi cố gắng giảm tiếng thở lại, cố gắng chỉ đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên thân hình cường tráng của Tống Hạc.

Trong làn khói mờ ảo, anh ấy càng có thêm vẻ thanh tao, cứnhư đang âm thầm dụ dỗ người vậy...

Nhưng không biết có phải do quá căng thẳng hay không, càng cố gắng chịu đựng thì hô hấp của tôi càng trở nên khó khăn, thậm chí còn có chút choáng váng.

Bây giờ tình huống càng trở nên khó xử hơn rồi....

Nếu như ngay từ đầu giải thích thì đã có thể giải thích rõ ràng rồi, đợi đến khi tôi đã thèm khát thân hình anh ấy lâu như vậy rồi, bây giờ mà tôi đột nhiên lên tiếng, sức thuyết phục của lời giải thích của tôi sẽ càng ngày càng thấp rồi.

Lúc tôi đã chuẩn bị tâm lý tiếp tục cố gắng thêm chút nữa thì...

Nhân viên phục vụ bước vào, giọng nói ngọt ngào vang lên.

"Quý khách, vừa rồi tôi đưa anh đến nhầm phòng rồi."

Tôi: ???

Tống Hạc: ???

Tiệm này cũng đỉnh quá rồi....

Chắc chắn là Tống Hạc đi nhầm phòng, tôi mặc kệ, anh ấy đến sau tôi mà.

Tôi vờ như không nghe thấy, giả c.h.ế.t rồi.

Phải mất một lúc tôi mới nghe được giọng nói trầm ấm của Tống Hạc.

"Vậy bây giờ xử lý như thế nào?"

Lạnh lùng, còn rất điềm tĩnh, vẫn hệt như Tống Hạc quyết đoán ở công ty.

Tôi nghe thấy tiếng nước, chắc là anh ấy sắp đứng dậy rồi......

Thoát chết rồi thoát chết rồi!

Oh yeah!

Tôi thầm nghĩ trong đầu, nhưng mà tôi mới vui được có nửa phút.

Nhân viên phục vụ liền tiếp tục nói

"Không phải ngài, là cô gái bên cạnh của ngài đi nhầm!"

"Thưa quý khách, bạn bè của cô vẫn đang đợi cô ở phòng khác."

Tiểu Thu và những người khác thấy tôi mãi vẫn chưa đến nên đã hỏi nhân viên phục vụ, đến lúc đó cô ấy mới phát hiện ra đã đưa tôi vào nhầm phòng mất rồi.....

Giọng nói ngọt ngào của người phục vụ bây giờ chính là vũ khí tước đi mạng sống của tôi mất rồi!

Hiện giờ tôi rất muốn giả vờ như mình không nghe thấy, nhưng mà giờ làm sao mà giả vờ được nữa chứ!

12

"Chào sếp ạ."

Xấu hổ c.h.ế.t mất thôi, tổn thương c.h.ế.t tôi rồi...

Tôi nghe thấy giọng nói của mình vô cùng khàn, chắc là do ngâm mình lâu quá, cả người vẫn chưa hồi phục....

Có tiếng nước chảy ào ào, thậm chí có vài tia nước bắn vào mặt, tôi biết những tia nước đó đại diện cho sự hoảng loạn của Tống Hạc.

Đây không thể trách anh ấy được

Nếu là tôi, chắc tôi cũng hoảng loạn không kém.

Thậm chí chắc đã la lên biến thái mất rồi.

"Cô......sao cô lại ở đây!"

Khác xa với sự điềm tĩnh vừa rồi, ánh mắt của Tống Hạc lộn xộn, thậm chí có chút không thể tin được, nhưng mà hướng nhìn của anh ấy hình như không đúng lắm......

"Quý khách, hai người từ từ nói với nhau đi."

Nhân viên phục vụ lui ra ngoài.

Tôi: ???

"Tống Hạc, tôi ở đây."

Tôi vẫy tay với Tống Hạc, hướng anh ấy về đúng vị trí của tôi.......

Tôi cũng không biết phải nói gì cả.

Tôi có thể nói gì bây giờ?

Sau một hồi im lặng, tôi giả vờ bình tĩnh.

"Tôi ngâm xong rồi, anh chậm rãi hưởng thụ đi."

"Thỉnh thoảng cũng nên đi ngâm suối nước nóng để giải tỏa căng thẳng."

Tôi càng bối rối bao nhiêu thì trên mặt tôi lại bình tĩnh bấy nhiêu.

Nói xong liền bình tĩnh bơi về phía Tống Hạc...

Cuối cùng, ở khoảng cách một mét, bóng hình anh ấy cũng trở nên rõ nét hơn rồi.

Với thị lực 5.2 độ, tôi nhìn thấy đồng tử anh ấy giãn ra, khuôn mặt đỏ bừng và còn thấy cả những đường gân trên cổ anh ấy nữa.

Tôi nhanh chóng bước rời khỏi hồ nước, quấn mình trong chiếc khăn tắm, khi đi ra ngoài, trong đầu tôi chỉ có bốn chữ.

[Tôi xong đời rồi.]

Mãi đến khi đến được đúng phòng, Tiểu Thu và những người khác đã sắp xong rồi.

"Tại sao cậu lại có thể đến trễ đến mức này vậy hả."

Tôi nào có thể nói cho họ biết nỗi đau trong lòng, vì vậy tôi chỉ có thể mỉm cười và mời mọi người đi SPA.

13

Bởi vì tôi bảo sẽ mời mọi người đi spa, Tống Hạc đã ở đây làm sao có thể bỏ sót lại được? Tôi nhìn đồng hồ, thấy thời gian trôi qua cũng khá lâu rồi, tôi đi đến cửa vào của căn phòng suối nước nóng ban đầu, dựa vào tường đợi anh ấy.

Nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy Tống Hạc, đang do dự có nên đẩy cửa vào xem tình hình không, thì cánh cửa mở ra...

Tống Hạc bước ra, mặc chiếc áo choàng tắm không vừa với chiều cao của mình, sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng, mái tóc còn ướt, đuôi tóc còn có vài giọt nước nhỏ xuống, vẻ mặt anh còn vương chút hoảng loạn, bước ra khỏi cửa lo lắng nhìn quanh thì thấy tôi đang đứng dựa lưng vào tường, biểu cảm không có gì khác thường.

Một lúc sau, anh ấy đột nhiên nhìn tôi chằm chằm, liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới, đưa tay ra kéo tôi vào phòng suối nước nóng.

Khoảng cách giữa hai chúng tôi không đến 1m, tôi thấy chiếc áo choàng tắm của anh ấy quấn chặt lấy người, vai rộng eo hẹp, hơi hếch lên, đôi chân to trắng nõn lộ ra trong không khí.

"Cô cầm nhầm rồi."

Tống Hạc nhìn tôi chằm chằm, nói với giọng điệu lạnh lùng.

Vào thời điểm rất không phù hợp này mà m.á.u mũi tôi sắp trào ra rồi.....

Đúng vậy, ban nãy tôi bối rối đến mức quên mất rằng chiếc áo choàng tắm của mình được treo trên giá phơi sàn bên trái lối vào, không phải cái bên phải.

Mãi cho đến khi tôi trở về phòng suối nước nóng của nhóm bọn tôi, khi Tiểu Thu nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu và hỏi cái áo choàng tắm trên người tôi là sao, đến lúc đó tôi mới nhận ra.

Tôi mặc nhầm đồ rồi!

Chiếc áo choàng tắm dài rộng trên người hoàn toàn không phải của tôi.

Tôi muốn trả lại nó cho Tống Hạc ngay lập tức, nhưng sợ rằng anh ấy vẫn đang ngâm nước....

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lấy cớ muốn mời Tống Hạc đi SPA cùng để lừa nhóm Tiểu Thu rồi chạy đến chỗ này đứng ở cửa đợi anh ấy.

"Xin lỗi, vừa rồi tôi gấp quá."

Tôi cảm thấy xấu hổ và chỉ muốn cười, nhưng tôi không mong đợi nhìn thấy Tống Hạc trong trang phục phụ nữ....

Dù chỉ là một chiếc áo choàng tắm.

"Vậy giờ chúng ta đổi lại thế nào?"

"Hay là anh ra ngoài chỗ cửa cởi ra đưa cho tôi."

Tôi không thay đổi được tính lưu manh của mình, ngay cả trong tình huống như thế này, tôi vẫn có ý định trêu chọc Tống Hạc......

Mặt của Tống Hạc ửng đỏ lên như dự đoán, nếu thực tế mà là phim hoạt hình, tôi chắc chắn tai của anh ấy sẽ phồng lên và bay ra ngoài.

"Không được."

Tống Hạc thường ngày luôn ăn mặc chững chạc, mỗi lần gặp thì anh đều chỉnh trang nghiêm túc, tóc cũng được chải chuốt rất cẩn thận, dùng keo cố định trên đỉnh trán, hiện tại tóc anh vẫn còn ướt, còn rất nhiều sợi tóc xòa trước mặt, giống như một học sinh mới tan trường, phải nói là trông cực kì ngây thờ và đáng yêu nha.

"Vậy cũng không thể để tôi mặc áo tắm đứng cửa cởi áo tắm ra đưa cho anh đúng không?"

Tôi nghĩ kỹ lại, Tiểu Thu và những người khác đang đợi tôi trong phòng thay đồ, bây giờ mà đi đến đó, tôi và Tống Hạc chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm bàn tán.

Hiện tại tôi thực sự không biết nên làm gì nữa rồi...

Tống Hạc dường như xoắn xuýt một hồi mới nói với tôi.

"Trực tiếp đổi ở đây đi, cô đừng có nhìn tôi."

"Tôi cũng không nhìn cô."

Tôi thực sự muốn đáp trả là anh ấy.

Vừa nãy, cái gì nên xem tôi đã xem hết rồi, bây giờ anh có cố gắng bảo vệ cũng vô ích thôi......

Tôi cố gắng kiềm nén lại những gì mình muốn nói rồi gật đầu.

Tống Hạc quay lưng về phía tôi, hình như có chút lo lắng, lại quay đầu lại.

"Cô—"

"Yên tâm đi, tôi không nhìn."

Tôi vỗ ngực hứa với anh ấy.

Nhưng trên thực tế, suốt quá trình anh ấy thay quần áo, tôi nhìn chằm chằm không chớp mắt, vừa rồi tôi không nhìn thấy rãnh sống lưng, còn giờ phút này tôi nhìn rõ ràng cả rồi.

"Tôi xong rồi."

Sau khi thay áo choàng tắm, giọng điệu của Tống Hạc rõ ràng rất thoải mái.

"Đợi tôi thêm chút nữa."

Tôi bắt đầu đổi đồ từ từ, trên chiếc áo choàng tắm vẫn còn hơi ấm của Tống Hạc.

14

Sau sự cố ở suối nước nóng.

Tống Hạc lại bắt đầu trốn tránh tôi...

Còn kinh khủng hơn lần trước, vừa nhìn thấy tôi đã quay ngoắt 180 độ đi về hướng khác.

Đến đây thì Tiểu Thu không thể chịu đựng được nữa.

"Sếp cũng quá keo kiệt rồi á, người ta chỉ mới lén chụp hình có một lần, mà trốn đến tận hôm nay cơ á."

Tôi thật sự không dám nói, không phải chỉ mỗi việc chụp ảnh đâu.....

Tôi nhìn chằm chằm vào lưng của Tống Hạc, bắt đầu tưởng niệm cơ bụng của anh ấy, nhưng may mắn thay tôi chỉ được xem một lần, mà xem rất là đầy đủ nha.

Thời gian trôi qua rất nhanh, kỳ nghỉ dài hạn của Tết Nguyên Đán cũng đến, trong kỳ nghỉ, gia đình của em họ Trần Nam đến nhà chúng tôi chơi, tôi thật sự không hiểu là đám con trai tại sao có thể chớp mắt liền có thể cao lớn nhanh đến như vậy, hình như hai ba năm rồi tôi không gặp nó, rõ ràng trước đó còn thấp hơn cả tôi, vậy mà đột nhiên bây giờ lại cao hơn tôi một cái đầu.

Tôi vừa ra khỏi phòng, nhìn thấy dì nhỏ đang cùng mẹ tôi trò chuyện sôi nổi.

"Cũng đến lúc Nhiễm Nhiễm nên tìm bạn trai rồi."

"Em có quen biết được mấy người cũng khá ổn, chị có muốn em giới thiệu cho con bé làm quen không?"

Tôi giả vờ ho hai tiếng, họ liền nhìn sang.

Mẹ tôi ngoắc ngoắc tay với tôi.

"Con có thể đưa sơ yếu lý lịch của em họ cho bộ phận nhân sự của công ty con xem không, thằng bé sắp phải bắt đầu đi thực tập rồi."

Dì nhỏ phụ họa gật gật đầu.

"Đúng vậy, để nó khỏi chơi game mỗi ngày nữa."

Yêu cầu này thật ra có chút lạ, Trần Nam muốn đến công ty làm, không phải nói một câu liền vào được hả?

"Tại sao phải phiền phức như vậy?"

Tôi không hiểu nên đành trực tiếp hỏi.

"Đừng đi cửa sau, để nó tự dựa vào năng lực."

Tôi hiểu rõ, liền đáp ứng dì.

Nhưng mà không ngờ tới biểu hiện của Trần Nam lại vô cùng xuất sắc, HR tìm tôi khoa lấy khoa để, thậm chí còn gọi tôi một tiếng chị, bảo tôi đừng để tài năng quý giá này rơi vào tay người ngoài....

Sau Tết Nguyên Đán, khi tôi chuẩn bị lấy xe ở bãi đậu xe dưới lầu lấy xe, một chiếc Audi mui trần đỏ liền dừng trước mắt tôi.

"Đồ lùn, em ở đây làm gì?"

Gọi lâu như vậy rồi, đến bây giờ tôi vẫn quen gọi Trần Nam là đồ lùn.

"Em đến đưa chị gái thân yêu đi làm."

Trần Nam đặt một tay lên vô lăng, làm mặt lưu manh với tôi. Vừa ăn Tết xong, tôi vẫn còn rất lười đó, đã vậy còn phải dậy sớm buồn ngủ c.h.ế.t được, vậy nên tôi không từ chối Trần Nam rồi lên xe.

Khi tôi đến công ty, vừa ngồi vào chỗ, Tiểu Thu đã sáp lại gần.

"Lợi hại nha, tớ cũng muốn tìm bạn trai đẹp trai như vậy."

Có lẽ họ đã nhìn thấy tôi bước xuống từ xe của Trần Nam.

Màu sắc của chiếc mui trần đó, muốn không chú ý cũng không được....

"Không phải bạn trai đâu."

Tôi vừa định nói là em họ của mình, ngay lúc này Tống Hạc lại đi ngang qua tôi, mang theo một cơn gió lạnh, không hề dừng lại cũng không thèm liếc mắc nhìn tôi một cái.

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy, cảm thấy hôm nay có gì đó không đúng nha....

15

Mãi đến tận giờ nghỉ trưa tôi mới phát hiện Tống Hạc không đúng ở chỗ nào.

Một nhóm người vừa ăn vừa bàn tán.

"Sao hôm nay sếp không đeo kính?"

"Đúng rồi, cậu nói tôi mới để ý."

Mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi hơn.

Tôi nghe thấy bắt đầu phản ứng chậm.

Tống Hạc lúc nào cũng đeo một cặp kính gọng vàng, nhìn rất ôn hòa, nhưng khi nghiêm túc lại có chút dữ tợn, trên mặt gần như dán câu "người lạ đừng đến gần"....

Trên thực tế, sống mũi của Tống Hạc cao thẳng, lông mi dài cong vút, đuôi mắt nhướng lên, lại có một đôi mắt phượng đỏ mê người, thật sự rất thích hợp không đeo kính...

"Tôi nghe nói rằng hồi Tết sếp đi bắn lazer rồi."

Mấy đồng nghiệp tôi một câu cậu một câu liên tục thảo luận.

Tôi lại nhớ về việc xảy ra ở suối nước nóng...

Tôi rốt cục đã để lại trong tâm trí của Tống Hạc bao nhiêu sự ám ảnh đây."

"Lâm Nhiễm, sao mặt cậu đỏ thế? Không sao chứ?"

Tôi nuốt không trôi thức ăn nữa rồi, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi vẫn cảm thấy rằng mình nên nghiêm túc xin lỗi Tống Hạc.

Chỉ là sau Tết, có rất nhiều việc chồng chất, không thể rời khỏi vị trí công việc, bận rộn từ tận lúc vào làm đến tan làm.

Kệ đi, để xem mấy ngày nữa rồi xin lỗi sau vậy....

Tôi bước ra khỏi cổng công ty vừa chuẩn bị lên xe của Trần Nam trở về nhà.

Một tiếng còi xe vang lên sau lưng, tôi quay đầu lại, Tống Hạc đã quơ quơ điện thoại về phía tôi từ ghế lái.

Tôi bấm vào xem tin nhắn, chỉ có hai từ ngắn ngủi.

"Lên xe."

Làm gì có ai từ chối Tống Hạc vì Trần Nam cơ chứ?

Ai chứ chắc chắn không phải tôi.

Trèo lên xe của Tống Hạc, một bầu không khí khó xử lập tức bao trùm lấy tôi, tôi đột nhiên không biết phải nói gì nữa rồi.

Trong khi sắp xếp từ ngữ, tôi đang lướt xem trò chuyện giữa tôi và Tống Hạc. Phía trên dòng chữ "Lên xe" là một lời chúc Tết Nguyên Đán mà tôi gửi cho Tống Hạc. Sau một đoạn tin nhắn chúc Tết dài thật dài tôi chỉ nhận lại được một chữ "Ừm" từ anh ấy.

Tôi không biết não tôi đang load cái gì nữa, đáng lẽ tôi nên kiểm điểm lại lỗi lầm của mình vậy mà tôi lại quay sang hơi tức giận nói với Tống Hạc.

"Tôi nhắn chúc Tết anh dài như vậy nè."

"Sao anh chỉ trả lời tôi có một chữ vậy?"

Lúc nói chuyện, tôi cảm thấy bản thân có chút uất ức, không biết dũng khí từ đâu mà ra.

Tống Hạc mím chặt môi, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, khi tôi còn tưởng rằng câu hỏi của mình sẽ không được đáp lại, thì anh ấy lại mở miệng.

"Lúc đó tôi vừa đi bắn lazer mắt xong, mắt có chút không thoải mái.".

Tôi lại hết giận rồi....

Còn cảm thấy tội lỗi hơn nữa.

16

"Xin lỗi, lúc đó tôi có thể đã bị sắc đẹp làm cho lóa mắt."

Lời nói không rõ ràng nhưng có thể thấy bằng mắt thường, khuôn mặt của Tống Hạc đột nhiên đỏ lên, nó cũng không bắt mắt như khi nhìn thấy trong suối nước nóng.

Một lúc sau, Tống Hạc duỗi ngón tay ra và mở một bản nhạc.

Hóa ra đó là "con ếch nhỏ nhảy" mà tôi đã giới thiệu cho anh ấy trước đây.

Nghĩ đến lời nói của anh, tim tôi không khỏi đập loạn xạ.

"Cái đó."

Nếu tôi không chú ý đến từng lời nói và hành động của Tống Hạc, thì tôi chắc chắn không nghe thấy anh ấy nói chuyện, nhưng chỉ thấy môi đang mấp máy.

"Hả? Có chuyện gì vậy?"

Tôi đang chờ đợi những lời nói tiếp theo của anh ấy.

Phải mất một lúc mới nghe anh hỏi tôi.

"Ai chở cô sáng nay vậy?"

Tôi dường như cũng đã đợi cho đến khi Tống Hạt thốt ra câu nói đó, mọi thứ như nở hoa.

Dù anh ấy có thể chỉ đang hỏi tùy tiện, nhưng cũng không loại trừ khả năng anh đang ghen, nghĩ đến đây, khung cảnh bất biến ngoài cửa sổ bỗng trở nên đẹp đẽ hơn trong mắt tôi.

"Cậu ấy tên là Trần Nam, chính là em họ của tôi."

Nói xong, tôi thoáng thấy khóe miệng Tống Hạc nhếch lên một cách khó hiểu.

17

Những ngày sau đó, việc Tống Hạc chở tôi là chuyện bình thường, anh ấy không chỉ "ghé vào" chở tôi về sau giờ tan làm mà còn đợi tôi ở cổng khu dân cư vào buổi sáng.

Một buổi sáng, tôi ngồi trên xe của Tống Hạc ngủ gật, trong xe vẫn phát nhạc như thường lệ. Chợt phát hiện trên xe của anh ấy đang phát toàn những bài thần thánh tẩy não của tôi, không biết từ lúc nào, danh sách phát ban đầu đã biến mất. Mấy ngày nay tôi click random play nhưng không có nghe được bản nhạc cổ điển nào.

Tôi hơi xấu hổ.

"Tống Hạc, hình như tôi chiếm danh sách phát nhạc của anh rồi."

Tống Hạc nhìn về phía trước, không tán thành.

"À, vậy cô bồi cho tôi cái gì đây?"

Nghe điều này, tôi thực sự thấy nó rất quyến rũ.

Tôi ngập ngừng một lúc rồi nói.

"Cùng anh."

Tôi không biết liệu anh ấy có hiểu được cái giọng đồng âm của tôi không, nhưng cả hai không nói thêm gì nữa, chiếc xe cứ thế êm đềm chạy thẳng đến công ty.

Một đêm sau khi tan làm, vẫn là Tống Hạc đưa tôi về.

Trước cổng khu dân cư, tôi loay hoay một lúc lâu mới nói chuyện với Tống Hạc.

"Muốn đi lên ăn cơm không?"

Tôi đã sẵn sàng để bị anh ấy từ chối, nhưng Tống Hạc đã tháo dây an toàn và nói "có".

Khi về đến nhà, tôi lại hối hận.

Vì tôi không giỏi nấu ăn cho lắm, mặc dù tủ lạnh đầy ắp những nguyên liệu yêu thích nhưng tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là xào, những món chiên khó tả và có lẽ chỉ có tôi mới nuốt trôi.....

Khi đang loay hoay nấu hai món ăn và một món canh, tôi thấy Tống Hạc đang đứng trước tủ trong phòng khách, tiến lại gần thì thấy anh ấy đang bị bức chân dung gia đình của tôi mê hoặc.

Tôi liền giải thích, sợ rằng anh ấy sẽ không nhận ra tôi.

"Đây là bố mẹ tôi. Người để tóc ngắn là tôi. Lúc đó, thầy Tony đã cắt cho tôi một chùm tóc lớn. Nhìn bức ảnh này đi, tôi có vẻ mặt bất đắc dĩ và cảm thấy mình giống con trai."

Tôi chỉ cho anh ấy một tấm ảnh khác.

"Đây là khi tôi chụp ảnh tốt nghiệp ở trường đại học. Khi đó, hai người họ đã chụp ảnh cùng nhau và tôi đã bị ép đứng vào trước ống kính."

~•~•~•~•~

Tôi chỉ từng người một.

Tống Hạc nở nụ cười trên môi, đôi mắt đầy dịu dàng, lắng nghe tôi kể lể.

"Lâm Nhiễm, cô xứng đáng có được nhiều thứ tốt nhất."

Tôi hơi xấu hổ trước những gì anh ấy nói, và bản thân hơi khô khan khi nói ra điều đó.

Tôi dừng lại, phải mất một lúc mới nhớ ra là mình định rủ anh ấy đi ăn.

"Chúng ta ăn cơm trước đi."

Trên bàn ăn, Tống Hạc bưng bát cơm không một lời oán trách, nhìn anh ăn hai món chay không ngon lành đó, tôi càng cảm thấy anh là người có giáo dục, thầm nghĩ chắc anh ấy đã là đứa trẻ ngoan.

Vài ngày trôi qua một cách bình thường.

Tống Hạc đột nhiên gửi cho tôi một tin nhắn, nói rằng anh ấy có việc phải làm trong vài ngày tới và không thể lái xe đến đón tôi.

Tôi sững sờ và không nghĩ quá nhiều về điều đó, vì vậy tôi trả lời "OK".

Nhưng tôi không biết công việc kinh doanh của anh ấy là gì, thậm chí anh còn xin nghỉ dài ngày tuy chỉ mới bắt đầu làm việc được hai tháng.

Tôi nhìn chằm chằm vào văn phòng của anh ấy mỗi ngày tại nơi làm việc, không có động lực để làm gì cả.

Sau khi Tiểu Thu hỏi tôi một lần nữa rằng liệu tôi có bị thất tình không, tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục như thế này.

Vì vậy, tôi đã gửi một tin nhắn cho Tống Hạc.

[Thế nào rồi? Tôi có thể giúp gì cho anh không?]

Tôi đã gửi tin nhắn từ sáng sớm, nhưng đã không đợi anh ấy trả lời vào buổi tối.

Ngay khi tôi nghĩ rằng bản thân sẽ không nhận được hồi âm từ anh ấy, thì một tin nhắn hiện lên trên màn hình.

[Lâm Nhiễm, giúp tôi về nhà lấy đồ đến bệnh viện xx.]

Khi nghe thấy từ bệnh viện, tôi bật dậy ngay lập tức và thu dọn đồ đạc trong hai đến ba phút.

Nhưng tôi phát hiện ra rằng mình không biết địa chỉ nhà của anh ấy sau một thời gian dài, vì vậy tôi đã hỏi anh thông tin về vị trí của nhà ở.

Tôi hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy địa chỉ.

Đó là một khu bất động sản mới được phát triển trong những năm gần đây, vị trí rất tốt nhưng cách nhà tôi không quá xa, không liên quan gì đến từ "tiện đường", thậm chí có thể nói nhà tôi và nhà anh ấy là theo hướng hoàn toàn trái ngược nhau.

Tôi vội vã đến nhà Tống Hạc.

Nhà còn rất mới, nhìn như vừa mới mua, thiết kế đơn giản nên trông nhà hơi hoang vắng.

Tôi cũng không thèm nhìn ngắm nữa, cầm lấy quần áo Tống Hạc nói rồi vội vã đến bệnh viện.

18

Khi tôi đến nơi, Tống Hạc đang ngồi trên băng ghế trong bệnh viện, đôi mắt đỏ ngầu, khóe miệng mọc thêm vài sợi râu mới, trông anh ấy lôi thôi và suy sụp.

"Tống Hạc."

Tôi không dám lớn tiếng gọi anh, chỉ bước đến bên khẽ gọi.

Rất lâu sau anh mới ngước mắt lên nhìn tôi, sự tiếp xúc gần gũi khiến tôi càng cảm nhận được nỗi buồn của anh.

Anh ấy đột nhiên vươn tay ôm lấy tôi, tựa đầu lên vai tôi, cả người vùi trong chiếc áo khoác nặng nề của tôi, tay anh ấy vô tình chạm vào tay tôi, mang đến cảm giác khá ớn lạnh.

"Lâm Nhiễm à, cô đã đến rồi."

Tống Hạc thấp giọng nói, thanh âm khàn khàn, quá mỏng manh yếu ớt, giống như một con búp bê sứ.

Tôi đưa tay ra để cho anh ấy thật nhiều cảm giác an toàn.

Lúc sau, một người dì tuổi trung niên gọi anh ấy.

"Tống Hạc, con đi vào đi."

Bà ấy nhìn cũng khá phờ phạc, từ đường nét trên khuôn mặt vẫn có thể phát hiện ra nét trẻ trung đáng kinh ngạc của bà, trông rất giống Tống Hạc nên chắc đây là mẹ của Tống Hạc.

Quả nhiên, bà tiến lại gần tôi, vừa khóc xong nên giọng còn nghèn nghẹn.

"Con có phải là Nhiễm Nhiễm không?"

"Dì là mẹ của Tống Hạc."

Đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng vừa đến gần họ, một bầu không khí u buồn bao trùm lấy tôi, trong lòng tôi khó chịu vô cùng.

Tôi gật đầu.

"Bố của Tống Hạc, chắc là mới hai ngày thôi."

Tôi rất ngạc nhiên, hoàn toàn không biết rằng một sự việc lớn như vậy đã xảy ra trong gia đình của Tống Hạc.

Tôi đưa tay nắm lấy tay mẹ Tống Hạc, bà giật khóe miệng hướng về phía tôi, nhưng vẫn không thể nở một nụ cười, tóc hai bên mai đã bạc trắng, bà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi, nửa ngày mới mở miệng, giọng bị kìm nén rất khó khăn.

"Bố của Tống Hạc đã gặp tai nạn ở công trường khi thằng bé học trung học cơ sở và trở thành một người thực vật. Nhiều năm như vậy, dì vì chuyện của bố thằng bé mà căn bản không thèm để ý đến con mình. Nhưng nó luôn là người hiểu chuyện. Điều đó không để dì phải lo lắng."

"Khi tai nạn vừa xảy ra, dì đã đầu tư hết tiền vào bệnh viện, không đưa tiền học phí, sinh hoạt phí cho nó nhưng mỗi lần đến bệnh viện, nó không hề nhắc đến tiền. Sau này tôi mới biết trong viện, vào mùa đông, thằng bé đã thức đến tận nửa đêm để dệt những bó hoa và bán chúng trên đường sau giờ học vào ngày hôm sau."

"Dì biết thằng bé xưa nay như thế đều không dễ dàng, nhưng tôi giả vờ không nhìn thấy. Dì giả vờ không thấy rằng nó đang chạy theo đồng tiền và không có bất kỳ cuộc sống giải trí vui vẻ nào. Dì giả vờ như không thấy rằng xung quanh nó chẳng có nhiều bạn bè, thậm chí còn giả vờ như không gặp thằng bé, khi mới đi làm, dì thường xuyên bị đau dạ dày nên dồn hết tâm sức vào bệnh viện, mơ mộng về những điều kỳ diệu. Làm mẹ mà đã không cho con trai mình bất cứ thứ gì, chỉ mang thằng bé đến thế giới này thôi."

Mẹ Tống Hạc nói xong thì dừng một chút, một lúc sau lại nói tiếp, tựa như rất mâu thuẫn.

"Dì không phải đạo lý muốn bắt cóc con, chỉ là Tống Hạc từ nhỏ đã giấu tất cả đau khổ trong lòng, chưa từng nói với dì, chỉ là...chỉ hy vọng mấy ngày nay dì có thể ở bên cạnh cháu, vậy là được rồi. Như thế có được không?"

Mẹ Tống Hạc nói xong, cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống từ khóe mắt, bà sụt sịt nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy chờ mong.

Đến lúc đó, tôi mới hiểu được điều gì ẩn giấu trong khuôn mặt khó gần của Tống Hạc, đó là nỗi đau mà anh ấy nghẹn ngào nuốt xuống và trái tim mềm yếu của anh ấy nằm dưới lớp mặt nạ lạnh lùng.

Tôi không dám tưởng tượng anh ấy đã nỗ lực như thế nào để đạt được trình độ ngày hôm nay, nhưng chắc chắn là vất vả hơn nhiều so với người bình thường.

Trên thực tế, Tống Hạc mới là người xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất......

19

Bố của Tống Hạc đã qua đời vào đêm thứ hai. Trong khoảng thời gian này, Tống Hạc đã vô cùng bình tĩnh, xử lý mọi việc một cách có trật tự và mỉm cười cảm ơn bạn bè.

Tôi nhìn anh mà lòng có chút lo lắng, thực ra tôi mong anh có thể trút hết những cảm xúc của mình thay vì chôn sâu trong lòng và xây bức tường ngăn cách mọi người và thế giới bên ngoài.

"Tống Hạc, anh làm rất tốt."

"Nếu muốn trút bầu tâm sự, tôi sẽ cho anh mượn bờ vai."

Tống Hạc thu dọn đồ đạc đem vào phòng, bóng lưng anh thẳng tắp.

Tôi không biết mình có thể làm gì, mặc dù tôi thường nói rất nhiều, nhưng khi rơi vào tình huống này, tôi lại không biết phải nói gì cả.

Tống Hạc quay đầu lại, đi đến gần tôi, duỗi tay ôm chặt lấy tôi, cằm đặt trên vai, tôi chỉ có thể đưa tay lên lưng anh ấy, vỗ vỗ liên tục.

Một lúc lâu sau, tôi mới phát hiện ra áo trên vai mình đã bị chất lỏng ấm áp thấm ướt...

20

Tống Hạc lại biến thành bộ dạng điềm đạm như vậy, nhưng thỉnh thoảng nhìn thấy tôi, anh ấy sẽ cười với tôi, khóe miệng có một lúm đồng tiền nhỏ, có chút quyến rũ.

Cuộc sống vẫn tiếp tục tiến về phía trước và trái đất sẽ không ngừng quay khi bớt đi một người.

Song anh ấy lúc tan làm vẫn chở tôi về nhà, tôi tháo dây an toàn muốn xuống xe nhưng cửa không mở được.

Tôi hơi khó hiểu, quay đầu lại nhìn Tống Hạc, phát hiện anh ấy vừa vặn đang nhìn tôi chằm chằm, trong mắt có chút chờ mong, tựa như đang đợi tôi nói gì đó.

"Tống Hạc à."

Tôi kéo cửa xe và ra hiệu cho anh.

"Sao?"

Anh kiên nhẫn trả lời, nhưng cửa xe vẫn không mở được, như thể anh không nhìn thấy gợi ý của tôi.

Tôi quan sát phản ứng của anh ấy, và có một điều gì đó vụt qua tâm trí tôi.

"Muốn đi lên nhà tôi ăn cơm sao?"

Tôi nghĩ đồ ăn mình nấu dở tệ đến mức hầu hết mọi người sẽ không muốn ăn lại sau khi ăn lần đầu tiên.

Nhưng tôi thấy khóe miệng Tống Hạc nhếch lên, trong mắt anh ấy hội tụ đầy những vì sao.

"Ừm."

Tôi không ngờ Tống Hạc lại là một người kiêu ngạo như vậy.....

Về đến nhà, tôi định mài dao nhưng Tống Hạc đã giữ tay tôi lại.

"Hãy để tôi làm cho."

Có người nấu ăn thì tốt, nhưng Tống Hạc là ​​khách nên ít nhiều cũng phải khách sáo mới được.

"Không được, anh là khách, để tôi đi nấu cơm cho anh."

Đang nói chuyện, bàn tay cầm d.a.o liền buông ra.

"Vậy thì khi nào tôi mới không được xem là khách?"

Tống Hạc cũng đặt con dao xuống, trong mắt hiện lên cảm xúc mãnh liệt.

Tim tôi không khỏi đập loạn xạ, chẳng lẽ Tống Hạc....đang ám chỉ với tôi điều gì sao?

"Tôi vẫn không hiểu anh đang nói về cái gì."

Vào thời điểm quan trọng, tôi bắt đầu ra vẻ, vặn ngón tay và nói với giọng điệu nghe như nước chảy.

"Anh nghĩ sau này có thể cùng em ăn cơm mọi lúc, có thể đường đường chính chính lái xe đưa em đi làm, anh có quyền ghen tị với em."

"Anh muốn em làm bạn gái của anh."

Tống Hạc nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt nghiêm túc.

Sự thẳng thắn của anh ấy khiến tim tôi đập càng lúc càng nhanh, trong hoàn cảnh chỉ có hai người, tôi thậm chí còn cảm thấy anh ấy có thể nghe được nhịp tim của tôi.

Tôi dang tay ra và nhướng mày với Tống Hạc.

"Bạn trai à, mau đến cảm nhận vòng tay của em đi."

Tống Hạc không còn khiêu khích nữa, thay vào đó là nét ửng hồng trên mặt lan đến tận mang tai, anh vòng tay qua eo tôi, nhưng hai tay lại toàn dùng sức, hơi thở ấm áp phả vào một bên cổ của tôi.

Sau một khoảng thời gian không xác định, Tống Hạc mới buông tôi ra.

Biểu cảm còn hơi bối rối.

"Nhưng công ty không cho phép chuyện yêu đương công sở."

Tôi đã không nghiêm túc khi nghe những gì anh ấy nói.

"Đừng lo lắng, em sẽ bảo bố thay đổi nó."

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tống Hạc, tôi cảm thấy nỗi sợ hơi muộn màng.

"Anh không muốn yêu em bởi vì em quá giàu, phải không?"

Tống Hạc cười nhẹ, giọng khàn khàn quyến rũ.

"Vậy thì anh chỉ có thể làm việc chăm chỉ hơn để xứng đáng với bạn gái của mình."

Sau bữa tối, tôi ôm Tống Hạc ngồi trên ghế sô pha xem một bộ phim, nhưng tình tiết của bộ phim quá chậm chạp, nó không thể hình thành trong đầu tôi một cái gì hết, mặt khác, Tống Hạc có vẻ đang xem nó một cách rất nghiêm túc, nhưng vẫn còn một chút đỏ ở vành tai.

Tại sao anh lại đỏ mặt khi xem một bộ phim hành động hồi hộp như thế?

Tôi không có chút kiềm chế nào, chỉ nghĩ rằng anh ấy cực kỳ dễ thương.

"Tống Hạc này, anh hôn em được không?"

Tống Hạc sửng sốt, quay sang nhìn tôi, cả người có chút cứng ngắt.

"Không được đâu, chúng ta phát triển hơi nhanh rồi."

Qua một lúc lâu, Tống Hạc mới phản ứng rồi từ chối tôi.

Nhìn vào khuôn mặt của Tống Hề, người ngoài không biết cứ tưởng tôi là loại đầu đường xó chợ, chuyên chỉnh đốn con trai.

"Cái đó..."

Đừng bận tâm.

Tôi định nói nhưng Tống Hạc đã cúi đầu xuống.

Có một cảm giác ấm áp trên môi.

Mãi một lúc sau tôi mới nghe anh ấy nói chuyện, còn mang theo hô hấp không ổn định và bắt đầu thở dốc.

"Em không thể làm điều đó với người khác."

Giọng điệu bất mãn, có chút không hài lòng.

Anh ấy thật sự suy nghĩ nhiều rồi....

Với một người bạn trai như vậy, làm sao tôi có thể phải lòng người khác chứ.

21

Tôi không muốn để gia đình biết việc tôi và Tống Hạc ở bên nhau sớm như vậy, nhưng cái mồm to của Trần Nam đã nói với mẹ của tôi vào một ngày nào đó.

Tôi đã quen với cách nấu ăn của Tống Hạc từ lâu, một ngày nọ, khi Tống Hạc còn đang bận rộn trong bếp, tôi đang ngồi ăn trên bàn thì mẹ tôi mở cửa bước vào, cửa mở to đến mức tôi sợ hãi. Tôi cầm đũa ăn, thẫn thờ nhìn khuôn mặt lạnh lùng của mẹ.

Ngược lại, Tống Hạc phản ứng trước, từ trong bếp đi ra, gọi:

"Chào dì."

Mẹ tôi, một người từ nhỏ đã luôn khẳng định con gái mình phải giàu có, lúc này đang nhìn chằm chằm vào một bàn ăn, tuy khóe miệng vẫn không cười nhưng nét mặt đã dịu đi rất nhiều.

"Dì có thể nói chuyện với con chứ?"

Bà ấy nhìn tôi, nhưng lại đang nói chuyện với Tống Hạc.

"Mẹ ơi, mẹ còn không biết anh ấy, mẹ đang nói cái gì vậy?"

Tôi sợ rằng mẹ tôi sẽ ném Tống Hạc trở lại trong vỏ, người bị thu nhỏ trong mai rùa và rất khó để ló đầu ra.

"Lâm Nhiễm, không sao đâu."

Khóe miệng Tống Hạc nhếch lên một nụ cười an ủi tôi.

Tôi từng bước trở về phòng ngủ, nằm trên giường nghe lén.

Lúc này, tôi thực sự hận bản thân đã nói với người trang trí rằng cách âm của cửa phải tốt, nên bây giờ tôi thực sự không thể nghe thấy gì.

Một lúc lâu sau, khi tôi đang mê man sắp chìm vào giấc ngủ thì Tống Hạc mở cửa bước vào.

"Mẹ em đâu rồi?"

Nhìn thấy khuôn mặt của Tống Hạc, tôi chợt bừng tỉnh.

"Dì về rồi."

Tôi lê dép đến gần Tống Hạc và lắng nghe nhịp tim đập mạnh của anh ấy.

"Đừng nghe những gì bà ấy nói với anh, miễn bên cạnh anh còn có em."

Tôi sợ mẹ sẽ làm xấu mặt Tống Hạc, dù sao bà ấy muốn chọn bạn đời cho tôi thì nhất định phải chọn luôn cả ông bà thông gia......

"Dì bảo anh phải chăm sóc em thật tốt, em có nghe không?"

Tống Hạc trêu chọc tôi với một nụ cười trên khóe miệng.

"Hả?"

Mẹ tôi chấp nhận Tống Hạc sao?

Tống Hạc nói tiếp.

"Em là con gái, từ nhỏ đã được cưng chiều như bảo bối, dì có lo lắng cũng là chuyện bình thường, sau này nếu có con gái, nhất định sẽ không để nó tùy tiện tìm bạn trai."

"Ái chà, con gái em chắc chắn cũng sẽ muốn điều tốt nhất cho nó."

Tống Hạc buông tôi ra và nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Lâm Nhiễm, em nên xứng đáng với những thứ tốt nhất, còn anh sẽ cố gắng hết sức để trở thành thứ tốt nhất. Chúng ta hãy từ từ hướng tới một tương lai hạnh phúc của nhau nhé?"

"Được, vậy chúng ta..."

Tôi nhìn anh chằm chằm và đưa tay vuốt ve cổ anh.

"Hửm?"

Yết hầu Tống Hạc trượt lên trượt xuống, trong mắt tràn đầy cảm xúc mãnh liệt.

"Sinh một cô con gái nhé."

Sau khi tôi nói xong, Tống Hạc cũng cúi đầu.

Cuối cùng tôi đã đạt được ước muốn của mình và bắt cóc anh ấy làm người đầu ấp tay gối cả đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu