Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chia tay 7 năm, người ấy quay lại tìm tôi... - tiểu tích tắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chia tay nhiều năm, tôi gặp lại bạn trai cũ trong một buổi họp lớp.

Lớp trưởng hỏi anh tại sao anh lại quyết định trở về Trung Quốc sau 7 năm.

Anh cười nhẹ: "Quay về để đòi nợ một người."

Mọi người đùa rằng có thể anh đang đòi nợ tình mới đúng, và tất cả đều đổ dồn sự chú ý vào tôi.

Bàn tay dưới gầm bàn của tôi siết chặt, nhớ lại lúc tôi đề nghị chia tay, anh rưng rưng nước mắt nói hận tôi.

1.

Sau khi xác nhận năm lần bảy lượt rằng người ấy không đến thì tôi mới nhận lời tham gia buổi họp lớp.

Còn người đàn ông đang đứng vô cảm ở trong thang máy kia không phải đang ở nước ngoài sao??

Tôi đã từng mơ thấy cảnh tượng tương phùng của hai đứa vô số lần trong những giấc mơ.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy anh, tim tôi đau nhói, trong đầu chỉ nảy ra được đúng một chữ: Chạy!

Thu bước chân đang chuẩn bị bước vào thang máy về, tôi chạy thật nhanh về phía cửa ra vào nhà hàng vừa rút điện thoại định gọi báo lớp trưởng rằng mình phải tăng ca không đến được.

"Hạ Miên", tiếng gọi cất lên từ phía sau lưng tôi nghe không có mấy sự vui vẻ.

Trước kia, mỗi lần chuẩn bị hôn tôi, anh đều dịu dàng gọi "Miên Miên".

Những lúc bị tôi quấy rầy không cho đọc sách, anh sẽ giả bộ tức giận mà gọi "Hạ Tiểu Miên".

Nhưng hiện tại, người mà anh gọi hình như chỉ là một người xa lạ mà thôi.

Tôi quay đầu lại, đối diện với người đứng trong thang máy.

Anh dùng một tay ấn giữ nút mở cửa thang máy, lặng im nhìn tôi.

Cuối cùng, tôi chỉ đành đặt điện thoại vào túi và bước vào.

Mọi thứ đều trống rỗng cho đến khi chúng tôi bước đến phòng VIP đã đặt trước.

Tiếng cười nói bên trong đột ngột dừng lại, mọi người đều biến sắc.

Nhưng điều này cũng không phải khó lý giải vì dù gì bọn họ cũng là những người chứng kiến câu chuyện tình yêu bắt đầu đẹp như mơ và kết thúc như một mớ hỗn độn của chúng tôi mà.

Lớp trưởng là người đầu tiên phản ứng lại, cậu nở nụ cười xoa dịu bầu không khí.

"Bùi Phi, Hạ Miên, hai cậu đến muộn rồi, một lát nữa phải chịu phạt nhé."

Vừa nói vừa kéo Bùi Phi về phía mình.

Mọi thứ trở lại như cũ, không ai hỏi chúng tôi vì sao lại cùng nhau xuất hiện.

Phải, tất cả đều đã lớn rồi...

Tôi ngồi bên cạnh cô bạn thân Trình Trình, con bé gắp cho tôi ít thức ăn và nháy mắt.

Nhưng tôi lắc đầu vì thú thật tôi không có tâm trạng nào cả.

Bùi Phi trước đây là một nhân vật nổi tiếng trong trường, thành tích học tập siêu tốt với gương mặt lạnh lùng, sắc nét của anh đã thành công đốn gục trái tim của biết bao thiếu nữ.

Tôi cũng không phải là ngoại lệ...

Chỉ có điều, tôi là người đã may mắn hái được bông hoa kiêu ngạo đó.

Sự trở lại lần này của anh đã trở thành tâm điểm của buổi tụ họp.

Lớp trưởng hỏi anh tại sao anh lại quyết định trở về Trung Quốc sau 7 năm, đi tiếp hay về hẳn.

Anh cười nhẹ: "Về để đòi nợ một người, không đi nữa."

Mọi người đùa rằng có thể anh đang đòi nợ tình mới đúng, và tất cả đều đổ dồn sự chú ý vào tôi.

Bàn tay dưới gầm bàn của tôi siết chặt, tôi cúi đầu không nói gì.

Lúc này, bí thư đột nhiên nhắc đến tôi.

"Hạ Miên tốt nghiệp xong thì như biến thành người khác vậy, mấy năm không gặp, cậu ấy đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành, không còn bướng bỉnh như ngày xưa nữa."

Tôi ngẩng đầu cười gượng, vô tình va phải ánh mắt phức tạp của Bùi Phi.

Thấy sắc mặt tôi không được tốt, Trình Trình nhanh chóng đổi chủ đề.

Cuối cùng, buổi họp lớp sau 7 năm kết thúc bằng một tấm ảnh tập thể.

Trình Trình vào xe của bạn trai con bé, lo lắng nhìn tôi.

Tôi khéo léo từ chối lời đề nghị của nó, mở app đặt xe lên.

Vì là buổi tối thứ năm, phía trước vẫn còn khoảng 149 người đang đợi đến lượt.

Trong lúc cảm xúc hỗn độn, tôi rút một đ.iếu th.uốc loại dành cho phụ nữ, đến bên ven đường để châm lửa.

Khi nhìn rõ người đang đứng ở đó là ai, tôi đứng hình mất một lúc.

Bùi Phi? Sao anh còn chưa đi?

2.

Cả hai chúng tôi đều sửng sốt khi nhìn thấy điếu thuốc trên tay nhau.

Trước đây anh ấy không hút thuốc, tôi cũng vậy.

Tôi để thuốc lá trở lại trong túi của mình với sự tội lỗi khó hiểu và định rời đi nhưng lại bị anh gọi lại.

"Tôi đưa cậu về."

"Không cần đâu, tôi gọi xe rồi."

Anh hút thêm một hơi thật sâu rồi đặt điếu thuốc vào cái gạt tàn trên thùng rác.

"Cậu gh.ét tôi đến vậy sao?"

Không đợi tôi trả lời, anh kéo tôi sải bước về phía xe, nhét tôi vào ghế phụ rồi đóng sầm cửa lại.

Tôi cúi đầu nhìn cổ tay đỏ ửng của mình, suýt nữa thì bật khóc.

Trước kia mỗi lần anh nổi nóng, tôi sẽ không chút xấu hổ mà ghé sát vào tai anh, không ngừng thì thầm: "Tiểu Bùi à, đừng giận nữa mà, được khônggg~"

Mỗi lúc như thế anh sẽ ôm lấy tôi, bất lực thở dài.

Còn tôi cũng thuận thế mà dụi đầu vào vai anh, cười trộm.

Sau đó là một nụ hôn triền miên...


Một lát sau, bên tai tôi vang lên một câu: "Xin lỗi."

Tôi vẫn cúi đầu, cố gắng giữ trạng thái bình tĩnh nhất.

"Tôi đưa em về, bây giờ cũng khó bắt xe lắm." Giọng anh có vẻ dịu lại không ít.

"Coi như những người bạn cũ."

Tôi thò lại gần ô tô hướng dẫn địa chỉ, sau đó lấy điện thoại ra huỷ chuyến, thắt dây an toàn thật kỹ.

Nhìn từng hành động của tôi xong, anh mới lái xe ra ngoài.

Trong xe rất yên lặng, tôi cũng muốn nói vài câu gì đó, ví dụ như hỏi anh mấy năm nay sống như thế nào.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi làm gì có tư cách để hỏi.

Tôi ngồi thẳng lại trên ghế, ghé đầu nhìn ra bên ngoài những chiếc xe đang phóng qua.

"Vẫn không dám lái xe?"

Tôi nghiêng đầu, hơi kinh ngạc nhìn anh, không biết vì sao anh lại nhắc tới chuyện này.

Anh nhìn chằm chằm phía trước, dường như chỉ là thuận miệng hỏi, lại kiên nhẫn đợi tôi đáp lại.

Tôi cười khổ: "Vâng."

Bởi vì khi còn nhỏ trong một lần ngoài ý muốn, tôi đi xe ngược chiều nên tạo thành bóng ma tâm lý.

Lúc lên đại học, anh từng rủ tôi đi thi bằng lái, nhưng tôi cự tuyệt, chỉ nói không dám thi, sau đó nói lảng sang chuyện khác, "Không phải còn có anh sao, bạn học Bùi, về sau cho phép anh đưa đón em đi."

Khi đó, anh cười rất vui vẻ, "Được, sau này anh có xe, ghế phụ chỉ chở mình bạn học Hạ thôi."

Nhưng mà sau đó, tôi cũng không được ngồi ghế phụ của anh vì chúng tôi chia tay.

Nhiều năm trôi qua như vậy, tôi không biết là người phụ nữ thứ mấy ngồi trên ghế phụ của anh nhỉ?

Tôi tự giễu cợt trong lòng cười cười, Hạ Miên à Hạ Miên, đừng tham lam như thế.

Đột ngột có tiếng chuông gọi đến, kéo tôi thoát ra khỏi những dòng suy nghĩ hỗn loạn.

Tôi lấy điện thoại di động ra, khi nhìn tên hiển thị trên màn hình, theo bản năng liếc nhìn Bùi Phi một cái.

Sau đó ngắt điện thoại, gửi tin nhắn qua Wechat cho người kia: [Em sắp về đến nhà rồi, anh đi ngủ đi.]

Phía trên khung thoại, vẫn luôn hiện "Đối phương đang nhập tin nhắn", qua hồi lâu, tin nhắn lại nhảy ra: [Anh đợi em.]

Tôi yên lặng thở dài trong lòng, không trả lời lại.

"Bạn trai?" Bùi Phi bất thình lình hỏi một câu.

Tôi không rõ ý đồ gì hiện trên mặt anh, giống như anh chỉ tuỳ tiện hỏi một câu vậy.

"Không phải."

Dừng một chút, tôi nói thêm một câu: "Em độc thân."

Tôi chờ mong anh sẽ thuận nước đẩy thuyền nói tình hình của mình gần đây, thậm chí còn muốn hỏi anh tiếp: "Anh thì sao?"

Nhưng mà anh chẳng nói gì cả, tự nhiên cảm thấy mình quê một cục.

Quãng đường kế tiếp, chúng tôi chẳng nói với nhau câu nào.

Tôi cũng không biết anh có đang tức giận hay không.

Cho đến khi anh đưa tôi đến cửa tiểu khu, tôi xuống xe cảm ơn anh, anh ngay cả nhìn tôi cũng không muốn, trực tiếp chạy xe đi thẳng.

Tôi chắc chắn, là anh đang tức giận, nhưng vì sao chứ?

Mở cửa vào, người đàn ông đang ngồi trên sô pha, chống tay đứng dậy.

Cố ý khom lưng đổi giày, tôi né tránh ánh nhìn đánh giá của anh, "Không phải bảo anh đi ngủ đi hay sao?"

"Em gặp Bùi Phi?" Giọng trầm trầm, như sắp nổi cơn sóng lớn.

Tôi có chút bực bội đóng cửa tủ giày lại, ngồi xuống đối diện anh.

Vẻ mặt anh dịu lại, quơ quơ di động giải thích: "Vòng bạn bè của Trình Trình có ảnh chụp chung."

Thần kinh căng chặt được thả lỏng, tôi vòng qua anh đi về phía phòng ngủ, giọng chẳng có chút sức lực nào: "Em không biết anh ấy cũng đi."

Anh lại đột nhiên kích động nắm chặt lấy tôi: "Cậu ta đưa em về? Cậu ta về nước là muốn quay lại với sao? Miên Miên em đã đồng ý với anh, với bố mẹ sẽ không ở bên cậu ta mà! Em biết rõ ..."

"Anh trai!" Tôi vừa khóc nức nở, vừa cắt ngang lời anh định nói, mang theo điệu bộ cầu xin.

Anh bất lực thả tôi ra, lẩm bẩm, "Anh không phải anh trai ruột của em, hai ta không có quan hệ huyết thống."

Tôi bấm móng tay vào lòng bàn tay, cố hết sức ức chế sự run rẩy, "Anh trai, em mệt rồi, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Nói xong, không hề để ý phản ứng của người phía sau, khoá trái cửa phòng ngủ.

Dựa vào cánh cửa, nghe tiếng động của người trong phòng khách trở về phòng.

Tiếng bước chân trên sàn nhà, từng bước từng bước nhắc nhở tôi rằng mình đang mắc nợ...

3.

Ngày thứ hai, tôi đã lâu rồi không đi làm muộn.

Vừa đến chỗ ngồi nằm sấp xuống, còn chưa kịp thở miếng nào, sếp lớn đã gõ vào mặt bàn của tôi.

"Tổ trưởng Hạ, đây là giám đốc Bùi mới tới, về sau có chuyện gì cô cứ trực tiếp báo với cậu ấy."

Giám đốc Bùi? Không thể nào!

Dù vậy tôi vẫn lịch sự đứng dậy chuẩn bị chào hỏi vị giám đốc mới.

Nhưng khi tôi thấy rõ diện mạo kia, bàn tay đang đưa ra ngừng ở giữa không trung.

"Tôi có thể từ chức không?"

Bùi Phi hơi chau mày.

Tôi hồi phục tinh thần, nhìn bốn phía xem phản ứng của mọi người.

Sếp hơi bực bội, nhưng mà cũng cố chống cháy, "Tổ trưởng hạ vui tính như vậy đấy, giám đốc Bùi đừng để tâm. Mà hai người học cùng một trường đại học, trước kia có quen nhau không?"

"Không ạ!" Tôi sốt ruột phủ nhận.

Sắc mặt của Bùi Phi đã biến đổi hoàn toàn.

Trước khi đi, sếp dặn đi dặn lại tôi công việc của tổng giám đốc mới, nhanh chóng nắm bắt hạng mục hợp tác với đối tác ở Thượng Hải.

Tôi vốn muốn cho nhân viên mới, một cô bé hoạt bát đưa Bùi Phi đi làm quen với tình tình của công ty.

Nhưng giây tiếp theo, anh đã lấy cớ trao đổi nghiệp vụ công ty, kéo tôi đi cùng.

Tôi đành phải cắn răng, đưa lão Phật gia này dạo một vòng, vừa đi vừa nói không ngừng.

Vậy mà anh trai ngoại trừ "ừ" một hai tiếng, còn lại đều bày ra vẻ mặt lạnh lùng vốn có.

Sau khi kết thúc, anh gọi tôi vào văn phòng để nói chuyện riêng.

Đại ý là mong tôi có thể việc nào ra việc đó, không nên vì chuyện cũ năm nào mà giở tính trẻ con đi từ chức.

Có thể đồng ý với tôi, giả vờ như là không quen biết nhau.

Sau đó, không kiên nhẫn mà mời tôi ra khỏi văn phòng.

Về chuyện này...

Tôi có thể nói gì được chứ.

Sau khi tan sở, về đến nhà, tôi gọi cho Trình Trình, kể lại chuyện xảy ra hôm nay.

Trình Trình sau khi nghe xong thì liền bật mode nghi hoặc: "Miên Miên, Bùi Phi cố ý đến công ty của cậu sao? Điều này cũng quá trùng hợp đi chứ. Đầu tiên là họp lớp, bây giờ lại là cùng một công ty."

"Sếp tớ nói rằng anh ấy thuê Bùi Phi lúc ở nước ngoài với mức lương cao, hơn nữa chúng tớ đã không liên lạc với nhau sau khi chia tay. Anh ấy... cũng không vui khi gặp tớ lắm. Thật sự chỉ là trùng hợp thôi...", Tôi giả vờ thoải mái nhất có thể.

Điện thoại bên kia im lặng một lúc.

Một lúc sau, Trình Trình ngập ngừng nói: "Miên Miên, năm đó hai người vì sao lại chia tay? Hai cậu vẫn đang tốt đẹp nhưng đột nhiên lại đổ vỡ, mọi người đều rất shock."

Ừ, tại sao lại chia tay.

Tôi hít một hơi thật sâu, "Đều đã qua rồi."

Dừng một chút, tôi năn nỉ, "Trình Trình, đừng nói với anh trai tớ rằng Bùi Phi làm việc trong công ty tớ đang làm nhé."

...

Hơn một tuần đã trôi qua.

Mối quan hệ giữa tôi và Bùi Phi không khó xử như tưởng tượng.

Vì công việc quá mức bận rộn.

Đối tác ở Thượng Hải chần chừ không đồng ý ký hợp đồng mới.

Vì lý do này, chúng tôi đã có một cuộc họp nội bộ, đề xuất ra mấy phương án khả thi nhưng đều bị bên kia dùng đủ loại lý do để bắt bẻ.

Hôm nay cả nhóm phải tăng ca để lên lại kế hoạch.

Sau khi cuộc họp kết thúc, đầu óc của mọi người đều sắp nổ tung.

Bùi Phi nói muốn ra ngoài hút một điếu cho tỉnh táo, Miêu Miêu giúp mọi người lấy đồ ăn ship đến.

Lúc về, trên tay cô ấy xách thêm một túi đào, nói là một đồng nghiệp nào đó mang từ quê lên, chia cho mọi người ăn thử.

Khi cô ấy chuẩn bị mang đào đến chỗ của Bùi Phi, tôi như bị quỷ khiến mà thốt lên, "Giám đốc Bùi bị dị ứng với lông đào."

Phòng họp yên tĩnh đến đáng sợ.

Mọi người quay đầu lại nhìn tôi, Miêu Miêu hỏi thẳng: "Chị Miên Miên, làm sao chị biết giám đốc Bùi dị ứng với lông quả đào?"

Điều đáng sợ hơn nữa là lúc này người đàn ông ra ngoài hút thuốc đã quay trở lại.

Bùi Phi uể oải dựa vào cửa phòng họp, cười nửa miệng nhìn tôi, ngữ khí mơ hồ khó đoán: "Đúng vậy, tổ trưởng Hạ làm sao biết tôi dị ứng với lông đào?"

Dưới ánh nhìn của mọi người, hơi nóng từ tai tôi truyền đến toàn thân.

Tất nhiên tôi biết anh bị dị ứng với lông đào.

Anh rất thích ăn đào, nhưng lại bị dị ứng với lông đào, chỉ chạm vào một chút sẽ bị ngứa.

Khi chúng tôi ở bên nhau, tôi luôn rửa đào và gọt vỏ cho anh.

Có lúc tôi sẽ giả vờ buồn phiền mà nói, "Học trưởng Bùi, nếu rời xa em thì anh sẽ thế nào đây?"

Khi đó, anh ấy sẽ gục đầu vào vai tôi, dịu giọng, "Cho nên là bạn học Hạ, em đừng bao giờ rời xa anh nhé."

Cho đến khi tôi không thể nhịn được cười, anh sẽ cúi xuống và hôn tôi, nụ hôn thơm hương vị đào.

Nhưng bây giờ, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của mọi người, tôi không tài nào mở miệng.

May mắn thay, Bùi Phi rất nhanh đã trở nên nghiêm túc và chuyển chủ đề sang công việc, "Tôi vừa gọi điện thoại với đối tác Thượng Hải. Ngày mai, tôi và tổ trưởng Hạ sẽ đi công tác ở Thượng Hải và sẽ gặp mặt trực tiếp với họ."

"Dạ?" Tôi mở to mắt, toàn thân lộ ra sự phản kháng.

"Tổ trưởng Hạ theo sát dự án này lâu nhất, nắm rõ nhất tình hình dự án và đối tác, cô đi cùng tôi có vấn đề gì không?" - Bùi Phi nhìn thẳng vào tôi và hỏi.

Tôi lập tức đánh mất sự kiêu ngạo của mình, ngoan ngoãn cúi đầu.

Chúng tôi cùng nhau đến Thượng Hải.

Nghe có khác gì sét đánh ngang tai hay không?

4.

Ngồi trên chuyến tàu cao tốc đến Thượng Hải, cả người tôi bồn chồn không yên, hối hận vô cùng.

Bởi việc đến Thượng Hải đồng nghĩa là tôi phải ở cạnh Bùi Phi hơn 4 giờ.

Sau khi thông báo tin tức về chuyến công tác, anh tuyên bố kết thúc cuộc họp, rồi nhìn về phía này ý bảo tôi đi đặt vé.

Tôi muốn đặt vé máy bay, nhưng cậu ấy khăng khăng rằng mình bị say máy bay.

Khi tôi còn học đại học, tôi nhớ rằng anh luôn về nhà vào những ngày nghỉ bằng máy bay cơ mà.

Hơn nữa, anh cũng ngồi không ít các chuyến bay quốc tế, lần nào cũng ngất trên cành quất ở đó sao?

Nhưng tôi có dám phản bác không?

Đương nhiên là không...

Vì vậy, vào lúc này, trên đường sắt cao tốc, bên cạnh một người đàn ông ưu tú mặc âu phục, nho nhã tựa đầu vào ghế nghỉ ngơi, có một người phụ nữ đang cố giảm stress bằng việc chơi game trên điện thoại.

Mà người ấy không ai khác chính là tôi.

Trò chơi tôi đang chơi có tên là "Monument Valley 2", một trò chơi giải đố với giao diện tuyệt đẹp.

Nhưng tôi vẫn đang bị mắc kẹt ở một level trong gần nửa giờ và tôi không thể vượt qua được.

Ngay khi sự kiên nhẫn của tôi sắp chạm tới đỉnh điểm, bên tai chợt nghe thấy một giọng nói, "Xoay hình chỗ này thì con đường sẽ được nối lại."

Nói to một chút là được rồi, bày đặt sáp gần.

Còn nữa, mẹ anh không nói với anh là không được nhìn trộm điện thoại của người khác sao?

Tôi tức giận quay sang, ném điện thoại vào tay anh, "Có giỏi thì giúp tôi qua cửa đi."

Nhìn vẻ mặt ngây ngẩn của anh, tôi chợt nhận ra mối quan hệ giữa chúng tôi đã không còn như xưa nữa.

Tôi đã từng như thế mỗi khi chơi game thất bại, mắc ở đâu thì liền gõ đầu anh.

Anh không thích chơi game, nhưng chơi rất giỏi, có thể nói là thuộc dạng có năng khiếu.

Khi "Monument Valley 1" vừa mới ra mắt tôi đã bị mê hoặc, không qua cửa thì sẽ không ra khỏi ký túc xá.

Cấp độ cuối cùng cực kỳ khó khăn và tôi bị mắc kẹt cả đêm, tôi tủi thân, gửi cho anh một tin nhắn thoại cầu an ủi.

Nhưng qua một lúc lâu cũng không thấy anh trả lời.

Tôi đỏ mặt, lòng nóng như lửa đốt chầm chậm đi vào phòng.

Người nào đó đã sớm lôi máy tính ra, chớp mắt đã bước vào trạng thái làm việc, "Cô cầm tinh ốc sên à, mau tới đây, chỗ này cần thay đổi".

Bùi Phi là một kẻ cầu toàn, anh đã làm gì thì phải làm cho tới bến.

Vậy là, mấy tiếng đồng hồ sau đó, cả căn phòng chỉ nguyên tiếng gõ bàn phím lạch cạch.

Cho đến khi đối tác gọi điện đến, Bùi Phi mới không mấy vui vẻ cất lời, "Bọn họ nói tối nay muốn dùng bữa".

Tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra, gọi điện cho quầy lễ tân của khách sạn nhờ họ mua giúp một ít thuốc giải rượu rồi gửi lên.

Bùi Phi nhìn tôi với vẻ khó hiểu.

Tôi thở dài, "Tối nay anh sẽ biết thôi".

6.

Quả nhiên, đến bữa tối, đối phương vừa lên liền bắt đầu mời rượu, hoàn toàn không đề cập đến chuyện hợp tác.

Dù cho Bùi Phi nhiều lần muốn cho họ xem kế hoạch mới nhưng tất cả đều bị từ chối, "Anh Bùi, ăn xong chúng ta từ từ nói chuyện".

Dần dần, sắc mặt Bùi Phi trở nên lạnh lùng.

Tôi vội vã nâng cốc chúc mừng để làm dịu bầu không khí, cố ý phớt lờ ánh mắt của Bùi Phi.

Đến ly thứ ba, Bùi Phi kiếm cớ kéo tôi ra ngoài, kéo tay tôi đi thẳng đến ban công nhỏ ở cuối hành lang.

Anh tức giận thấp giọng hỏi: "Cô làm sao vậy? Bọn họ rõ ràng cũng không có thiện chí với chúng ta."

"Anh có thể không biết điều này vì anh ở nước ngoài, nhưng hầu hết các hợp tác kinh doanh trong nước đều là như thế. Không có những bữa tiệc rượu thì không thể nói chuyện."

"Vì vậy, cô cũng đồng ý với cái gọi là văn hóa bàn rượu này. Trước đây cô cùng từng đàm phán các dự án trên bàn rượu? Hạ Miên, không phải cô ghét nhất là việc như thế này sao?"

Giọng điệu của anh trở nên hậm hực và tức tối.

Tim tôi đau điếng.

Hít một hơi thật sâu, tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, "Tôi không đồng ý, thậm chí còn ghét nó, nhưng đây là luật chơi của giới kinh doanh và là một phần của công việc của tôi, là miếng cơm manh áo của tôi, có cách nào khác sao?"

Một lát sau, Bùi Phi nhẹ giọng nói: "Quay lại thôi."

Vừa vào cửa, Bùi Phi liền thay đổi thái độ hoàn toàn, vừa cười vừa xin lỗi liên tục, nói vừa rồi là chuyện của công ty, chúng tôi phải ra ngoài giải quyết.

Sau đó, anh cầm ly rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch để bày tỏ thành ý.

Tiếp đó nữa thì tất cả các ly rượu đều do anh xử lý, tôi không phải làm gì nữa.

Sau khi ăn uống say sưa, bên kia cuối cùng cũng đọc kế hoạch của chúng tôi và nói rằng không có vấn đề gì và việc thực hiện hợp đồng có thể bắt đầu vào tuần tới.

Ngay khi nghe xong, chúng tôi nhìn nhau, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau khi đối tác rời đi, Bùi Phi dần dần bị cơn say tấn công.

Tôi lấy trong túi ra lọ thuốc giải rượu đã chuẩn bị trước, bảo anh uống với nước khoáng rồi bắt taxi trở về khách sạn.

Gió trên đường giúp tản đi phần nào cơn say, sau khi xuống xe, anh bước đi khá vững vàng, đi thẳng vào thang máy.

Đứng ở cửa phòng, tôi lấy di động ra hỏi anh ngày mai đặt vé tàu cao tốc mấy giờ, định đặt ngay cho anh.

Anh dựa vào tường hành lang, uể oải nói: "Tốt nhất là buổi sáng, trở về làm nốt công việc cho xong, cô muốn về lúc mấy giờ?"

"À... Tôi phải ở lại thêm một ngày, không thể cùng Bùi tổng trở về Bắc Kinh ngay được." Tôi ngập ngừng nói.

Anh đứng thẳng dậy nhìn tôi chằm chằm: "Sao phải ở lại thêm ngày nữa, chẳng phải công việc đã kết thúc rồi sao?"

"Có chút chuyện riêng tư."

"Chuyện riêng tư? Cô đi gặp ai?" Anh vừa hỏi vừa tiến lại gần tôi.

Không biết là do thói quen trước đây hay là do uống rượu, tôi vô thức nói: "Vừa rồi tôi định đi Disney, Trình Trình nhờ tôi giúp cô ấy mua ít quà."

Nghe vậy, cả người anh như thả lỏng, "Tôi chưa từng đi Disney, cũng muốn đi một lần."

"Sau này có thời gian giám đốc có thể đi cùng bạn bè cũng được."

Tôi lịch sự từ chối đồng thời lễ phép đưa lịch trình tàu ngày mai cho anh xem.

"Mấy giờ thì thích hợp ạ?"

"Ngày mai tôi rảnh, hơn nữa... mới về nước thì lấy đâu ra bạn?"

"..."

"Vậy thì anh có muốn..."

"Muốn", tôi chưa kịp nói hết anh đã liến thoắng đáp, hai mắt sáng lên như đứa trẻ con sắp được mẹ đưa đi chơi.

Đến khi đã về phòng, tôi vẫn thắc mắc không biết rốt cuộc anh đã say hay chưa?

Sáng sớm hôm sau, tôi vừa mở cửa, Bùi Phi cũng từ phòng đối diện đi ra.

Chúng tôi nhìn nhau, cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, nhưng cũng không thể nói ra thành lời.

Tôi xuống quầy lễ tân ở tầng dưới để gia hạn thuê phòng, ăn sáng rồi bắt taxi đi Disneyland.

Khi đến cổng công viên, tôi cuối cùng tôi đã hiểu cảm giác kỳ lạ vào buổi sáng.

Không một ai đến Disney trong trang phục nghiêm túc như chúng tôi cả.

Vì vậy, cả hai bắt taxi đến trung tâm mua sắm gần nhất, và chọn lấy một bộ bình thường nhất có thể.

Khi Bùi Phi bước ra khỏi phòng thử đồ, tôi không khỏi thầm cảm thán.

Tôi thấy đâu đó hình dáng của mình khi còn là sinh viên đại học.

Thấy tôi ngơ ngác nhìn mình, Bùi Phi khó chịu sờ sờ mũi, "Không đẹp sao?"

Tôi lấy lại tinh thần và nói một cách chân thành nhất, "Đẹp."



Bầu không khí ở đây khiến ngừoi ta trẻ ra cả chục tuổi.

Chúng tôi đi chơi trò mà tôi đã muốn chơi từ lâu rồi đến chỗ Chip và Dale chụp ảnh.

Lúc xe diễu hành đi qua, tôi còn phấn khích kéo tay Bùi Phi để anh hét tên Chip cùng mình.

Cả hai đứa cười như được mùa, như thể chưa từng có 7 năm chia ly vậy.

Buổi tối, mua xong món đồ mà Trình Trình dặn, chúng tôi hoà vào đoàn người đi về phía lâu đài, chờ xem màn trình diễn pháo hoa.

Rất nhiều người đều chen chúc để tìm được một chỗ đứng thuận lợi.

Ban đầu chúng tôi đi cạnh nhau nhưng dần dần Bùi Phi lại lùi về phía sau, che chắn cho tôi.

Khi những chùm pháo hoa đầu tiên nở rộ trên bầu trời, tôi ngẩng đầu lên và cùng cảm thán với đám đông xung quanh.

Theo bản năng lui về phía sau nửa bước, và va vào lồng ngực Bùi Phi.

Vậy mà không ai trong chúng tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cứ như thể nó là một lẽ tất nhiên vậy.

Trên đường trở về khách sạn, tôi vẫn không ngừng liên thiên về chuyện ở Disney.

Bùi Phi cũng không đứng ngoài cuộc, anh cứ cười liên tục, thi thoảng cũng phát biểu vài câu.

Khi về đến nơi, tôi chúc anh ngủ ngon rồi chuẩn bị quay về phòng nghỉ ngơi.

Nhưng chưa kịp đi thì đã bị Bùi Phi giữ lại, "Miên Miên, hôm nay tôi rất vui, em thì sao?"

"Cũng rất vui~", tôi cười đáp.

"Vậy thì chúng ta..."

Lúc này tôi tự nhiên thấy cả người nóng lên, nóng một cách khó tả.

Bùi Phi chưa kịp nói tiếp thì đột nhiên điện thoại tôi đổ chuông.

Nhìn thấy màn hình hiển thị người gọi đến là anh trai, tôi hoảng hốt tắt luôn.

Nhưng ngay một giây sau, anh lại tiếp tục gửi tin nhắn đến, "Miên Miên, chân anh đau quá, giờ đang ở trong viện. Anh sợ lắm, sợ cái chân này sẽ phế mất."

8.

Tôi đã đặt chuyến bay sớm nhất để trở lại Bắc Kinh.

Lúc ngồi ở sảnh chờ, tôi cứ nghĩ mãi cảnh tượng lúc đó trong khách sạn.

Nhìn thấy WeChat của anh trai, tay tôi run lên vì hoảng sợ, "Xin lỗi, gia đình tôi có chút việc, tối nay phải bay về luôn."

Bùi Phi lo lắng, "Miên Miên, tôi về cùng em."

Nhưng tôi đã nói gì...

Tôi nói: "Giám đốc Bùi, không cần đâu, anh nghỉ ngơi cho tốt."

Anh gọi tôi là "Miên Miên" nhưng tôi lại gọi anh là "Giám đốc".

Bùi Phi đột nhiên như mất hết sức lực, buông tay tôi ra.

Tôi thậm chí còn không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh, vội vã trở về phòng thu dọn hành lý.

7 năm sau, tôi lại rời xa anh một lần nữa.

4 giờ sáng, tôi vội vã đến bệnh viện và đến gặp y tá trực để hỏi về anh trai tôi.

Y tá nói rằng sau khi kiểm tra chân của anh trai tôi, không có triệu chứng nào tái phát và không phát hiện ra vấn đề gì mới cả.

Nhưng vì anh tôi cứ kêu ca liên tục và nói rằng mình phải nhập viện nên bác sĩ không còn cách nào khác ngoài việc kê cho anh ấy một số loại thuốc giảm đau.

Anh trai đã nói dối?

Vào khoảnh khắc đó, tôi không tức giận hay phẫn nộ gì cả, chỉ cảm thấy rất mệt.

Đứng trước cửa phòng bệnh, tôi thực sự muốn bỏ chạy.

Nhưng khi đẩy cửa bước vào, người bên trong vẫn còn chưa ngủ.

Nhìn thấy tôi, anh không giấu được niềm hạnh phúc, "Miên Miên, em đến rồi."

Tôi đứng cách giường bệnh một mét, yếu ớt nói, "Em hỏi y tá về tình hình của anh rồi."

Trong mắt anh thoáng qua vẻ mất tự nhiên, thu lại nụ cười, nhìn thẳng tôi, "Cho nên?"

"Sao anh lại nói dối em?"

Vậy mà anh lại bật cười, "Miên Miên, là em lừa anh trước. Bùi Phi đến công ty của em làm việc đúng không? Lần này đến Thượng Hải công tác chỉ có hai người thôi đúng không?"

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt tôi, anh lạnh lùng nói: "Miên Miên, em quên anh có tài khoản WeChat của đồng nghiệp em sao? Từ sau buổi họp lớp lần trước về, em cư xử có chút không bình thường, thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ. Thời gian sau đó thì thường xuyên tăng ca. Lần này em đi Thượng Hải công tác, tôi hỏi đồng nghiệp của em nên biết người đi cùng là ai. Nhưng những điều đó đã không còn quan trọng nữa, em vội vã trở về trong đêm với anh là đủ rồi."



Anh vỗ vào chân, nhấn mạnh, "Miên Miên, em là của anh."

Câu nói này chắc khác nào một lời nguyền cả.

Sau ngày hôm đó, tôi và anh trai rơi vào chiến tranh lạnh.

Còn tôi và Bùi Phi vẫn giao tiếp như bình thường.

Cả hai đều lựa chọn không nhắc đến chuyện đêm ấy nữa.

Dường như chúng tôi chưa từng đi Disney...

Một lần nữa, hai bên lại trở thành những người quen xa lạ.

Chiều thứ 7, Trình Trình nói sẽ đến nhà tôi để lấy món đồ mà nó dặn tôi mua từ chuyến công tác, sau đó hai đứa sẽ đi ăn lẩu.

Vừa vào đến phòng tôi, con bé đã kêu nóng, nói mặc đồ dày quá.

Tôi không nhịn được cười, bảo nó đi tìm một chiếc T shirt mặc tạm.

Con bé vừa đi vừa hỏi, "Sao không thấy anh trai cậu đâu?"

Tôi ngồi trên sofa, nói với theo, "Anh ấy có một người bạn tới Bắc Kinh, cuối tuần không về."

Không biết vì sao hôm nay Trình Trình thay đồ lâu thế, 10 phút rồi vẫn chưa thấy trở lại.

Tôi sốt ruột đi về phía phòng ngủ, đẩy cửa ra liền nhìn thấy con bé ngồi bất động trên sàn nhà.


Chiếc áo đồng phục thời đại học của tôi cũng sòng soài dưới đó, còn tờ giấy trong tay kia...

Là giấy chẩn đoán chứng trầm cảm của tôi...

Tôi thở dài, đi về phía nó, đùa, "Trình Trình của tớ không làm thám tử thật là phí phạm đó, áo đồng phục ở đáy tủ mà vẫn tìm ra được. Nhưng mà hôm nay bọn mình đi ăn lẩu, sinh viên đại học cũng không được ưu đãi đâu."

Trình Trình ngẩng đầu, nước mắt giàn dụa, vừa khóc nấc lên vừa nói, "Miên Miên, cậu bị như vậy từ lúc nào, vì sao không nói cho tớ biết?"

Xem ra hôm nay không ăn lẩu được rồi.

Tôi ngồi xuống bên cạnh, kéo con bé vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng nó từng hồi, đợi nó bình tĩnh trở lại.

Khi tiếng nức nở thưa dần, tôi nhẹ giọng dỗ dành, "Trình Trình, tớ kể cậu nghe một bí mật này nhé."

9.

Tôi là một đứa trẻ mồ côi, nói chính xác là một đứa trẻ bị vứt bỏ.

Gia đình bố mẹ nuôi của tôi đã lái xe từ Thành Đô đến Lương Sơn để du lịch và nhặt được tôi khi đang leo núi.

Chắc vì đói quá nên khi đó tôi đã khóc rất nhiều và họ tìm thấy tôi trong bụi cỏ sâu cũng nhờ tiếng khóc ấy.

Khi đó, trên người tôi không tín vật nào cả, vì tôi bị quấn trong một chiếc váy rách và ném vào bãi cỏ.

Họ thấy tôi rất đáng thương và lúc đó anh trai tôi cũng luôn muốn có một cô em gái, vì vậy khi nhìn thấy tôi, anh ấy đã lao vào ôm tôi.

Thế là bố mẹ nuôi quyết định giữ tôi lại.

Bố nuôi nhờ người quen nhập hộ khẩu cho tôi.

Bằng cách đó, tôi có mái ấm đầu tiên của mình.

Nếu không có họ, có lẽ tôi đã chết rồi.

Và những điều này, tôi không hề hay biết cho đến khi tôi học lớp hai tiểu học.

Nguyên nhân là vì tôi đã cãi nhau với một cậu bé trong lớp, những đứa trẻ hồi đó ngây thơ vô số tội, chúng đâu biết lời nói của mình có sức sát thương như thế nào.

Cậu bạn ấy có lẽ biết được chuyện về tôi qua những câu chuyện thường ngày của bố mẹ.

Vì vậy lúc cãi nhau với tôi, nó nói rằng tôi là một đứa con hoang, được bố mẹ tôi nhặt về.

Khi đó tôi chưa biết được chân tướng nên nhất quyết không để yên, lao vào ẩu đả với nó luôn.

Cuối cùng, phụ huynh cả hai đứa đều bị mời lên.

Tôi vẫn nhớ khi đó cả bố mẹ và anh đều đến.

Biết được đầu đuôi câu chuyện thì hai mắt đầu đỏ hoe, anh tôi còn tức giận mà lao vào chỗ cậu bạn kia.

Tối hôm đó, bố mẹ nói sự thật cho tôi biết.

Họ nói dù không phải là con ruột nhưng kể từ ngày tôi có tên trong sổ hộ khẩu thì cũng chúng tôi đã là người một nhà rồi.

Anh tôi thì vung nắm đấm mà nói, nếu sau này có ai dám bắ.t n.ạt tôi hay nói khùng nói điên, anh sẽ cho nó một trận.

Thú thực khi đó tôi không khỏi lúng túng nhưng rất nhanh cũng thích ứng được với điều này.

Vì tôi cảm nhận được mọi người thực sự yêu quý mình.

Cứ như vậy, tôi vui vẻ đến trường, cho đến ngày lên trung học...



Mùa hè năm đó, một tai nạn đã xảy ra.

Khi đó, anh trai tôi mới lấy bằng lái xe, kỹ thuật cũng chưa được nhuần nhuyễn lắm.

Vì vậy, bố tôi đã lo lắng về việc để anh ấy lái xe một mình.

Một hôm, trong lúc bố đang ngủ trưa, anh ấy lén lấy chìa khóa xe và nói sẽ chở tôi đi hóng gió.

Tôi hào hứng đi theo, suốt cả chặng đường thực sự rất vui, rồi tôi đã hét lên rằng mình cũng sẽ học lái xe trong tương lai.

Khi chúng tôi lái xe đến một con đường vắng vẻ, anh trai tôi nhìn thấy tôi vui như vậy, đột nhiên nói: "Miên Miên, bây giờ để anh dạy em lái xe nhé."

Lúc đầu tôi hơi sợ và không dám gật đầu.

Anh trai tôi ngồi bên cạnh nói, không sao đâu, đường này sẽ không có xe nào chạy qua, vả lại có anh ở đây mà.

Sau đó, tôi thực sự ngồi vào ghế lái.

Chuyện sau đó......

Một chiếc ô tô đột nhiên lao tới từ ngã tư, ban đầu vốn dĩ chiếc xe đó hướng về phía của tôi.

Nhưng anh trai tôi cuối cùng đã bẻ tay lái về hướng anh ấy, thay tôi chặn lấy chiếc xe kia.

Sau tai nạn xe, chân phải của anh tôi để lại di chứng, suốt đời phải chống gậy.

Tôi quỳ trước giường bệnh của anh trai, khóc không ra hơi, nghĩ rằng chính mình đã hại anh ấy.

Anh trai tôi lúc đó đã xoa đầu tôi, mỉm cười an ủi tôi và nói: "Anh trai nên bảo vệ em gái mình mà."

Một lần nữa, tôi được che chở bởi tình yêu của gia đình.

Sau đó, khi tôi đến Bắc Kinh học đại học, tôi đã gặp Bùi Phi, yêu anh và được ở bên anh ấy.

Lúc đó tôi cảm thấy mình là người may mắn nhất trên đời, được gia đình và bạn trai yêu thương.

Mặc dù anh trai tôi đã cấm tôi hẹn hò từ khi tôi còn học trung học.

Thậm chí lúc đưa tôi đến trường đại học để báo danh, anh đã nhấn mạnh điều này thêm lần nữa trước khi rời đi.

Nhưng tôi nghĩ đó chỉ là hành động của một người anh trai bảo vệ em gái mình quá mức mà thôi.

Tôi muốn đợi đến khi quan hệ của tôi và Bùi Phi ổn định hơn, sẽ về nhà nói cho gia đình biết.

Những ngày tháng đó cũng là những ngày hạnh phúc nhất của tôi.

Ở cùng anh, kể cả khi chúng tôi làm những việc của riêng mình, tôi vẫn cảm thấy rất thoải mái.

Chúng tôi thậm chí còn lên kế hoạch cho tương lai của hai đứa và dự định sẽ ở lại làm việc cùng nhau tại Bắc Kinh sau khi tốt nghiệp.

Sẽ có một gia đình nhỏ thuộc về tôi và Bùi Phi, chúng tôi sẽ cùng nhau đi đến cuối cuộc đời.

Vì vậy, tết năm 4, trên bàn ăn đêm giao thừa, tôi thông báo về mối quan hệ của mình và những dự định trong tương lai, đồng thời vui vẻ cho cả nhà xem bức ảnh của tôi và Bùi Phi.

Nhưng tất cả đột nhiên im lặng một cách đáng sợ.

Tại bữa ăn tối hôm đó, anh trai tôi bày tỏ tình cảm với tôi.

Không phải tình yêu của anh trai dành cho em gái, mà là tình yêu của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ.

Anh nói không biết tình cảm của anh dành cho tôi thay đổi từ lúc nào.

Anh nói rằng anh đã thú nhận với bố mẹ từ lâu và bố mẹ anh ấy đã đồng ý nói với tôi ngay khi tôi tốt nghiệp đại học.

Anh nói tôi là của anh và tôi không được phép ở bên những người đàn ông khác.

Ngay lúc đó, bàng hoàng, sợ hãi, hoang mang đều trào dâng cuồn cuộn tròn tôi.

Người tôi bắt đầu run lên không kiểm soát được, tôi nhìn bố mẹ mình như cầu cứu.
Tôi muốn họ nói với tôi rằng anh trai tôi chỉ nói đùa với tôi.

Thế nhưng, họ im lặng.

Bố mẹ tôi gọi tôi vào phòng và trò chuyện với tôi rất lâu.

Nói về cảm giác của họ khi họ đón tôi về nhà, nói về vụ tai nạn xe hơi, nói về việc gia đình chúng tôi đã sống như thế nào trong những năm qua.

Cho biết lúc đầu họ cũng bị sốc và không đồng ý.

Nhưng anh trai tôi mặc cho họ mắng mỏ và quỳ xuống đất van xin họ.

Cuối cùng, bố mẹ nói với ánh mắt lảng tránh, họ nói với tôi rằng lần này gia đình họ có lỗi với tôi.

"Gia đình họ", "Tôi".

Tôi đã bị gạch tên ra khỏi hai chữ "gia đình".

Lúc đó, tôi bỗng thấy nhớ Bùi Phi da diết.

Tôi đã khóc, quỳ trên mặt đất và nói đi nói lại với bố mẹ tôi rằng, Bùi Phi tốt bao nhiêu, tôi thích anh ấy bao nhiêu, chúng tôi sẽ cùng nhau chăm sóc anh trai tôi.

Tôi rất biết ơn anh trai mình, cảm ơn họ đã cứu tôi và dành cho tôi tình yêu thương.

Nhưng anh trai chỉ là anh trai, bản thân tôi biết rõ điều này.

Vì vậy, tôi đã kiên quyết với ý kiến của mình.

Cuộc đàm phán đi vào bế tắc, cuối cùng mẹ tôi mủi lòng và nói rằng bà sẽ đi thuyết phục anh trai tôi một lần nữa.

Anh trai tôi im lặng không nói gì.

Tuy nhiên, ngay đêm hôm đó, anh đã nuốt một nắm thuốc ngủ.



Thậm chí chúng tôi còn không biết anh ấy mua thuốc từ lúc nào.

Cũng may là phát hiện kịp thời, cuối cùng cũng cứu được.

Anh tôi vẫn chưa tỉnh, nằm trong phòng bệnh.

Bố mẹ tôi ở bên ngoài, yêu cầu tôi chia tay Bùi Phi.

Tôi không biết phải làm sao. Tôi cũng không hiểu tại sao một gia đình đang tốt đẹp như vậy lại thành như thế này.

Đêm giao thừa ở bệnh viện rất yên tĩnh, văng vẳng tiếng pháo hoa ở đằng xa.

Điện thoại ở trong túi rung lên. Tôi biết là Bùi Phi gọi đến. Anh từng nói sẽ là người đầu tiên chúc với tôi năm mới vui vẻ.

Điện thoại truyền đến giọng nói ấm áp của Bùi Phi, "Miên Miên, năm mới vui vẻ".

Tôi mở miệng nhưng không nói ra thành lời.

Cuối cùng, dưới ánh mắt cầu xin của bố mẹ, tôi nói với anh, "Bùi Phi, chúng ta chia tay đi".

Tối hôm về trường, Bùi Phi đến kí túc xá tìm tôi. Tôi xuống gặp anh.

Anh tiều tụy đi rất nhiều. Mắt đỏ ngầu, mang theo vẻ hèn mọn và cầu xin.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh như vậy. Khoảnh khắc đó, tôi rất muốn nói với anh, chúng ta đừng chia tay nữa.

Nhưng trong đầu chợt hiện lên hình ảnh anh trai tôi lúc tỉnh lại, câu đầu tiên anh ấy nói với tôi là: "Miên Miên, em nợ anh".

Vì vậy, tôi đi đến trước mặt Bùi Phi, tự tay dập tắt đi ánh sáng trong đôi mắt của người con trai mà tôi yêu nhất.

Anh nói, anh hận tôi.

Sau khi tốt nghiệp, Bùi Phi đến Melbourne, còn tôi ở lại Bắc Kinh để làm việc.

Sau khi chia tay Bùi Phi, tôi không hề đồng ý ở bên cạnh anh trai tôi. Tôi không làm được.

Chúng tôi cẩn thận, dè dặt duy trì sự yên ổn.

Tôi bắt đầu thường xuyên mơ.

Trong mơ, tôi bị mắc kẹt trong một vùng đầm lầy, âm thầm vùng vẫy, muốn kêu cứu.

Còn có một tôi khác, đứng ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn, không buồn không vui.

Dường như đối với nhiều việc tôi đã mất bị cảm nhận.

Rồi mỗi đêm lại lặp lại giấc mơ đó.

Một năm sau, tôi được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm độ vừa.

5 năm sau, bố mẹ tôi qua đời vì bạo bệnh.

7 năm sau, tôi gặp lại Bùi Phi.

10.

Hoàng hôn phản chiếu qua khung cửa sổ sát sàn ở phòng ngủ.

Trình Trình đã khóc rất nhiều lần.

Ngược lại, tôi cả quá trình đều rất bình tĩnh, như đang kể câu chuyện của người khác vậy.

Buổi tối, Trình Trình ở lại chỗ tôi.

Nằm trên giường, mắt cậu ấy đỏ lên, nắm lấy tay tôi, nói đi nói lại rằng hy vọng tôi có thể sống cho chính bản thân mình, hy vọng tôi có thể sống vui vẻ.

Tôi dỗ cậu ấy, nhẹ nhàng nói, "Được".

...

Một tuần mới sắp tới, hợp đồng với bên Thượng Hải đã chính thức kí kết.

Lãnh đạo vui mừng, hào phóng phê duyệt thưởng cho bộ phận tôi quỹ xây dựng đội ngũ.

Các bạn trẻ trong nhóm hưng phấn bầu chọn các tiết mục ăn chơi.

Cuối cùng, quyết định đi chơi đua xe kart với số phiếu cao nhất.

Bùi Phi có chút lo lắng nhìn tôi, ý muốn đổi trò khác.

Tôi cười cười, ý là không sao.

Một đoàn người đến trường đua xe kart.

Bùi Phi đi bên cạnh tôi, không yên tâm hỏi lại lần nữa, "Thật sự là không sao? Em không chơi cũng được mà".

Tôi đội mũ bảo hiểm, cười hihi nói với anh, "Lúc nào cũng cần thử bứt phá một chút mà".

Không thể chỉ vì một lần tai nạn mà cả đời này phải sợ hãi.

Tôi luôn phải học cách thay đổi.

Chỉ là, tuy là tôi nói như vậy, nhưng đến khi thực sự ngồi vào xe, nhấn ga để lao về phía trước, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh vụ tai nạn năm lớp 8 ấy.

Tay tôi nắm chặt vô lăng, bắt đầu run rẩy, có chút buồn nôn.

Nhưng tôi vẫn kiên quyết nhấn ga, cảm nhận sự phấn khích do tốc độ mang lại.
Qua khúc cua tiếp theo, bất ngờ mất lái, đâm vào hàng rào bảo vệ trên đường băng.

Mọi người vội vàng chạy đến, kéo tôi ra khỏi xe, tôi cười an ủi, "Không sao, cũng may có phòng hộ rồi, không bị thương".

Xe kart mà Bùi Phi lái cách tôi xa nhất, nên khi anh chạy đến thì bị những người khác đẩy ra một bên.

Sau khi xác nhận tôi không bị thương, anh lạnh lùng đi ra khỏi đường đua.

Sau vụ xe kart, thái độ của Bùi Phi đối với tôi rất kỳ lạ.

Không rõ là lạnh lùng, cũng không phải nhiệt tình.

Nhưng lúc nào cũng trộm nhìn tôi, đến khi tôi quay sang thì lại quay đi chỗ khác.

Mãi đến thứ 6 sau khi tan làm, anh gọi tôi lại, tặng tôi một tấm vé buổi concert của Châu Kiệt Luân.

Tôi có chút kinh ngạc nhìn anh.

Văn phòng chỉ còn lại 2 chúng tôi.

Anh dường như hạ một quyết tâm, lại vừa giống đang đợi một điều gì đó.

Anh nhìn vào mắt tôi, nhẹ giọng nói, "Anh nhớ là em thích Châu Kiệt Luân. Tối mai, anh đợi em".

Ký ức của tôi chợt trở lại lần đầu tiên chúng tôi đi xem Châu Kiệt Luân hát.

Lúc đó là năm 2 đại học, Châu Kiệt Luân đến Bắc Kinh mở concert.

Đối với sự nhiệt huyết của Châu Công Cử, tôi biết là tôi không đủ may mắn để có được vé.

Vì vậy, ngay từ đầu tôi đã không có ý định canh vé. Dự định là xem trên weibo mọi người đăng ảnh và video, cũng coi như là được xem concert rồi.

Thế nên khi Bùi Phi bỗng nhiên hỏi tôi, có muốn cùng đi xem concert của Châu Kiệt Luân không, tôi có chút giật mình.

Một là, lúc đó tôi vẫn đang thích thầm anh, chỉ là lúc rảnh rỗi trò chuyện biết được chúng tôi cùng thích một ca sĩ.

Hai là, tôi hoảngggg. Có lẽ là do tôi có những suy nghĩ không nên có với anh, cùng đi xem concert gì đó, cũng quá ám muội đi.

Chỉ là, tôi vẫn mừng thầm trong lòng mà đáp: "Được chứ, được chứ".



Quanh đi quẩn lại ba người lên biểu diễn, nửa phần trước tôi cũng không mấy thích thú lắm, đối diện hoàn toàn với những người bên cạnh mình.

Anh và bạn bè của anh đến tương đối nhiều, bầu không khí khá vui vẻ, thi thoảng sẽ hát theo vài câu. Anh hát rất êm tai, điểm này đặc biệt lôi cuốn một người tông điếc như tôi.

Trong suốt buổi biểu diễn, tôi toàn đặt sự chú ý vào tai trái, bởi vì anh ngồi phía bên trái tôi.

Mãi cho đến cuối, lúc tất cả người hâm hộ cất vang lời bài hát kinh điển, tôi dường như mới bị xúc động mà hát theo.

Anh hơi buồn cười hỏi tôi: "Lúc kết thúc rồi, em mới nhận ra mình đang ở concert à?"

Tôi cười ngượng ngùng, suy nghĩ, lại gần hỏi anh: "Nếu là anh, anh sẽ hát bài nào?"

Anh buột miệng thốt ra: "Bí mật không thể nói."

Tôi lúc ấy nghĩ, sau này nhất định phải cướp được vé, phải mặc quần áo dễ gây chú ý nhất, gào to nhất, làm Châu Kiệt Luân chú ý đến tôi.

Sau đó tôi sẽ hát câu đầu bài Bí mật không thể nói, mặc kệ khi đó, anh có còn bên tôi hay không.

Concert kết thúc, bạn anh chào tạm biệt chúng tôi ở ngoài cửa, tôi nói chuyện với anh câu được câu không, chậm rì rì theo dòng người đi hướng tàu điện ngầm.

Xung quanh mọi người đều đang thảo luận về concert vừa rồi.

Tôi lại tận hưởng làn gió đêm thôi qua, hưởng thụ khoảng cách như xa như gần của chúng tôi.

Bởi vì về không kịp thời gian đóng cửa của ký túc xá, chúng tôi quyết định xem phim suốt đêm.

Phim gì thì tôi không nhớ rõ nữa.

Cả quá trình tôi toàn ngồi nhìn trộm anh, trong đầu suy nghĩ hết chuyện này đến chuyện kia.

Cho tới khi anh đột nhiên nghiêng người qua, ghé sát vào tai tôi: "Em thích anh phải không?"

Mặt tôi đỏ bừng lên, cúi đầu lắp bắp nói: "Sao, sao anh biết?"

Anh cười, nhỏ giọng nhưng rõ ràng nói: "Thật trùng hợp, anh cũng vậy."

Sau đó, chúng tôi ở bên nhau.

. . .

Cho nên, hai người chúng tôi đều hiểu ý nghĩa của concert kia.

Hôm nay về tới nhà, anh trai vẫn như cũ, ngồi ở phòng khách chờ tôi.

Khoảng thời gian này, tôi thấy rùng mình, thường trực tiếp về phòng luôn.

Nhưng đêm nay, tôi đi qua, ngồi xuống sô pha đối diện anh ấy.

Anh ấy có chút vui vẻ nhìn tôi, "Miên Miên."
Tôi do dự hồi lâu, rốt cuộc lấy hết can đảm, "Anh trai, tối mai em muốn đi xem concert với Bùi Phi."

Sắc mặt anh trong giây lát liền biến đổi, "Nếu anh không đồng ý thì sao?"

"Anh trai, anh cũng biết cho dù vậy thì cũng vô dụng mà."

Tôi thực sự rất bình tĩnh, rất bình tĩnh.

Tôi định không chờ đáp án nữa, đứng lên định quay về phòng.

Anh đột nhiên mở miệng, "Nếu anh và Bùi Phi, cùng gặp t.a.i n.ạ.n , em chỉ có thể cứu một người, người còn lại sẽ c.h.ế.t, em sẽ cứu ai?"

Tôi nở nụ cười bất đắc dĩ, "Anh trai, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra."

Anh ấy lại rất cố chấp một vừa hai phải đòi đáp án, "Nhất định phải chọn."

Tôi hít sâu một hơi, nhìn anh ấy gằn từng chữ: "Cứu anh, sau đó, cùng ch.ết với anh ấy."

11

Buổi chiều ngày hôm sau, tôi lục tủ quần áo lấy ra cái áo len mặc từ thời đại học.

Sau đó tỉ mỉ trang điểm theo kiểu học sinh, đúng giờ ra cửa.

Lúc đến cổng Công Thể, tôi vừa liếc qua đã nhìn thấy Bùi Phi đang đứng lặng lẽ giữa đám đông.

Thật trùng hợp, anh cũng mặc chiếc áo đồng phục trường chúng tôi ngày trước.

Tôi lặng lẽ đi vòng ra phía sau anh, cười nói, "Bạn học Bùi à, thật trùng hợp."

Nghe tôi xưng hô như vậy, anh sửng sốt một chút, sau đó vừa bất lực vừa buồn cười xoa đầu tôi.

Tôi tự nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, vừa đi về phía trước vừa nói, "Check vé thôi!"

Lúc vào trong, tôi huých cánh tay của Bùi Phi, cố ý nhấn mạnh: "Bạn học Bùi thật lợi hại, bây giờ còn có thể mua vé trong sân nữa."

Bùi Phi bất lực nhìn tôi, "Đây không phải là để thỏa mãn nguyện vọng yêu cầu bài hát của bạn học Hạ sao?"

Tôi phì cười, cúi đầu tìm chỗ ngồi của hai đứa.

Cuối cùng, tôi đã không được bốc trúng.

Nhưng không sao cả.

Tôi đã thực hiện được điều ước lớn nhất của đời mình rồi.



Nếu sau này có cơ hội được chọn bài.

Tôi sẽ chọn bài Tình Yêu Đơn Giản của Châu Kiệt Luân.

Lúc concert kết thúc, tôi cùng Bùi Phi về nhà anh.

Ngày hôm sau, chúng tôi cùng tận hưởng ngày cuối tuần với nhau.

Xế chiều, tôi mặc sơ mi của anh, cùng anh nép mình trên chiếc ghế dài ngoài ban công để ngắm hoàng hôn.

Tôi vừa nghịch cúc áo vừa nghe anh kể về những gì đã xảy ra với anh ở nước ngoài trong những năm qua.

Dần dần tôi cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng vẫn muốn hỏi anh một câu, "Vậy tại sao bạn lại quyết định trở lại sau 7 năm?"

Anh ôm tôi thật chặt.

Chắc vì thấy tôi sắp không chống cự được nữa, nên anh quyết định tóm tắt nó bằng một câu ngắn gọn: "Anh chỉ cảm thấy cuộc đời thật ngắn ngủi, không muốn để lại điều gì hối tiếc cả, nếu có người muốn gặp, thì chạy đến gặp thôi."

Nghe xong, tôi đổi tư thế nằm thoải mái hơn và đánh một giấc thật ngon trong vòng tay anh.

Trước khi hoàn toàn đi vào cơn say, tôi vẫn kịp chúc mừng bản thân một câu: "Thật may, anh trở lại rồi."

12.

Một ngày nắng hiếm hoi.

Không biết hộ nào trong chung cư xem TV mở âm lượng lớn thế.

Tôi thậm chí nghe rõ mồn một tiếng bản tin phát ra từ khoảng cách rất xa:

"Ngày này 7 năm trước, một chiếc máy bay chở khách bay từ Bắc Kinh đến Melbourne đã gặp phải thời tiết cực kỳ xấu và xảy ra tai nạn, khiến toàn bộ hành khách và phi hành đoàn trên máy bay thiệt mạng. Cho đến ngày hôm nay, nhiều gia đình của các nạn nhân vẫn đến sân bay thể hiện niềm tiếc thương. .."

13.

Những tấm rèm nặng nề đóng chặt và không cho ánh sáng chiếu vào trong phòng.

Trên tủ gần đầu giường có một lọ thuốc ngủ rỗng không, xung quanh còn vài viên nằm rải rác.

Chiếc điện thoại di động bên cạnh lọ thuốc thỉnh thoảng sáng lên.

"Miên Miên, tớ là Trình Trình đây. Lớp trưởng bảo tớ hỏi cậu rằng cậu có đến buổi họp lớp kỷ niệm 7 năm tốt nghiệp vào tối mai không. Cậu ấy nói là cậu vẫn chưa trả lời tin nhắn của cậu ấy."

"Từ khi tốt nghiệp, đã lâu bọn mình không gặp nhau, bình thường gửi tin nhắn cho cậu, nhưng cậu cũng trả lời, tớ nhớ cậu lắm."

"Tớ gửi địa chỉ ngày mai rồi, cậu nhất định phải đến nhé."

...

Nếu chỉ là một giấc mơ.

Nếu như em chỉ có thể gặp lại anh ở đó.

Vậy thì em sẵn sàng không tỉnh dậy...

Tin Bùi Phi sắp xuất ngoại, tôi đọc được trong nhóm lớp.

Từ sau cái đêm anh mắt đỏ ngầu nhìn tôi, chúng tôi chưa từng nói chuyện lại.

Kỳ 2 năm 4 kết thúc, tôi đã mất đi cơ hội duy nhất được gặp lại anh.

Có người vội vàng chuẩn bị đi nước ngoài, vội vàng chuẩn bị phỏng vấn, lại có những người vội vàng chia tay.

Tôi vốn định ở lại Bắc Kinh làm việc nhưng anh trai không đồng ý.

Bọn họ đã sớm tìm cho tôi một công việc thích hợp ở Thành Đô.

Cho nên, tôi lại trở thành người nhàn rỗi nhất.

Mỗi ngày đều chăm chỉ xem weibo của Bùi Phi và vòng bạn bè với hi vọng nhỏ nhoi cập nhật xem giờ anh thế nào.

Nhưng trang cá nhân của anh rất lâu rồi không có gì mới.

Thậm chí buổi tiệc chia tay và lễ tốt nghiệp của chúng tôi anh cũng chẳng tham gia.

Ngày lễ tốt nghiệp ấy, bố mẹ và anh trai tôi đều tới.

Bọn họ đứng một bên nhìn tôi và Trình Trình chụp ảnh, ôm, tạm biệt.

Sau đó kéo tôi ra sân bay, bay về Thành Đô ngay trong đêm.

Tôi làm như không phát hiện sự phòng bị của bọn họ.

Thật ra, bọn họ lo nhiều quá rồi, tôi sẽ không chạy đi đâu cả.

Hôm ấy, lúc ở phòng chờ, tôi lấy điện thoại ra, làm mới trang cá nhân của Bùi Phi theo thói quen.

Lần này, đã có một dòng trạng thái mới: "Đến lúc phải đi rồi."

Thời gian đăng là 1 phút trước, định vị . . . . . . Ở cùng một sân bay với tôi!

Tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn, bắt đầu tra tin tức chuyến bay.

Cũng may trong đêm nay, chỉ có bốn chuyến bay đi vào bằng cửa này.

Tôi lại tra lịch bay, tính nhẩm thời gian.

Nếu tôi chạy nhanh, có thể về kịp trước lúc soát vé.

Tôi liền tưởng có thể gặp mặt chào tạm biệt Bùi Phi, cố ý chờ 2 phút rồi mới đi ra, muốn hoà theo dòng người để tránh tầm mắt của bố mẹ tôi.

Nhưng tôi vừa mới ra khỏi cửa, đã nhìn thấy anh trai tôi đứng chống tay bên ngoài.

Cuối cùng thì tôi cũng không thể đi tìm Bùi Phi.

Nếu như tôi biết chúng tôi không bao giờ có thể gặp lại.

Tôi sẽ dùng toàn lực mà chạy tới ôm lấy anh...

2

Sau đó báo chí đưa tin chuyến bay của Bùi Phi xảy ra sự cố.

Từng câu từng chữ tôi đều thấy rõ, nhưng đọc lại không hiểu.

Ý trên mặt chữ, mọi người trên chuyến bay, không một ai còn sống.

Những tin nhắn trong nhóm chat nhảy lên không ngừng.

Lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, hai mắt trĩu nặng.

Tắt di động, quay về phòng ngủ một giấc.

Những ngày tháng tiếp theo, tôi nghe lời bố mẹ đi nhận việc.

Anh trai đi theo tôi ngày đầu tiên, còn thêm WeChat của đồng nghiệp tôi nữa.

Mỗi ngày tôi chỉ quanh đi quẩn lại từ chỗ làm về nhà, như hai đường thẳng song song đã được thiết lập sẵn.

Thi thoảng trong lúc tan tầm về nhà, nghe tiếng máy bay bay qua trên đầu, sẽ ngửa cổ lên nhìn chốc lát.

Ban ngày lúc làm việc thì vẫn tốt, chỉ là đến lúc ngủ sẽ tương đối khó khăn.

Tôi bắt đầu ngủ lúc được lúc không.

Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, bố mẹ đưa tôi đi bệnh viện.

Không ai ngờ rằng, kết luận cuối cùng là bệnh trầm cảm.

Mẹ oà lên khóc.

Tôi bảo bố đưa mẹ ra ngoài để bình tĩnh lại chút.

Tôi hỏi bác sĩ mình nên uống thuốc gì thì tốt.

Nói thật, tôi cảm thấy bản thân mình chẳng có vấn đề gì cả.

Bác sĩ kê cho tôi một danh sách.

Từ đó về sau, mẹ tôi nhìn thấy tôi đều rơi lệ, hai người họ cũng không dám bảo tôi ở cạnh anh trai nữa.

Ngày tháng như vậy cứ trôi qua một cách nặng nề.

Tôi dần dần tốt lên, thậm chí anh trai tôi còn cho phép tôi đi chơi Disneyland Thượng Hải một mình nữa.

Tôi đi vào khu vui chơi chưa được 5 phút đã đi ra.

Vẫn cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó.

5 năm sau tốt nghiệp, bố mẹ tôi lần lượt ra đi vì bệnh tật.

Trước lúc lâm chung, cả hai đều nói giống hệt nhau.

Nói rằng, chuyện đã qua lâu rồi, chuyện gì buông được thì hãy buông đi, sau này sống thật tốt cùng với anh trai có được không?

Tôi không trực tiếp trả lời, chỉ nói sẽ chăm sóc anh ấy.

Có lẽ vì chỉ còn lại mỗi mình tôi.

Tính chiếm hữu của anh ngày càng cao.

Chỉ cần tôi không kịp trả lời tin nhắn hay nghe điện thoại.

Anh đều sẽ gọi điện cho đồng nghiệp và bạn bè của tôi.

Dần dần, bọn họ cũng không còn hứng thú rủ tôi đi chơi nữa.

Tôi đã từng nghĩ sẽ nói chuyện nghiêm túc với anh.

Nhưng tôi hễ mở lời, anh lại bắt đầu nói về lời dặn dò của bố mẹ, về vụ tai nạn năm đó và về bên chân bị thương kia nữa.


Mỗi lần như thế tôi lại không có cách nào tiếp tục nữa.

Chỉ có vài lần đếm trên đầu ngón tay say rượu, anh hỏi tôi rằng có oán trách anh không.

Nói thật lòng, tôi cũng không biết nên oán trách ai.

Dường như ai cũng sai mà dường như cũng chẳng ai sai cả.

Một ngày, lớp trưởng đề nghị trong nhóm lớp về một buổi họp lớp kỷ niệm bảy năm tốt nghiệp, cậu ấy còn nói rằng nếu vẫn còn áo đồng phục của khoa thì hãy cố gắng mặc đi.

Trình Trình dí dỏm rep: Bụng bia của các đồng chí nam liệu có mặc nổi không?

Cả nhóm trở nên sôi nổi sau một thời gian dài im ắng.

Tôi chợt nhận ra đã lâu rồi mình không gặp Trình Trình.

Định bụng gửi cho cậu ấy một tin nhắn để hỏi cậu, nếu cậu đi, tôi sẽ đi.

Nhưng lại nhớ ra vụ áo đồng phục nên đứng dậy lục tủ quần áo.

Kéo chiếc áo ra khỏi đáy tủ.

Tôi thẫn thờ nhìn hàng chữ nhỏ trên góc áo:

"Miên Miên của anh, hạnh phúc nhé."

Là chữ của Bùi Phi.

Khi ấy tôi còn đùa anh, nếu giặt đi thì chữ cũng biến mất.

Anh nói chỉ mặc có một lần, không giặt cũng được.

Đoạn, anh lại bổ sung thêm, "Kể cả dòng chữ có mất đi cũng không sao, mỗi ngày anh đều sẽ thầm nói trong lòng rằng 'Miên Miên của anh, hãy hạnh phúc nhé.'"

Tầm nhìn của tôi dần trở nên nhoè đi, da mặt ngứa ran.

Tôi lấy tay lau thử, hoá ra là nước mắt.

Tôi đột nhiên nhận ra, Bùi Phi thật sự không còn nữa rồi, tôi sẽ không bao giờ gặp được anh nữa.

7 năm trước biết anh ra đi, tôi không khóc.

7 năm sau, nhìn thấy bút tích của anh, tôi nghẹn ngào thở không ra hơi.

Hoá ra 7 năm qua, tôi vẫn chưa từng quên.

Hôm nay nhà nào xem thời sự mà mở âm lượng lớn thế.

Ồn ào quá.

Tôi kéo rèm cửa, ngồi xuống giường, nhìn lọ thuốc rất lâu rất lâu.

Cuối cùng vẫn là mở nắp ra.

Thầm nghĩ,

cứ như vậy đi.

(Mùa hạ không ngủ) ~ end

Tái bút:

Nam Nghi:

Tôi quyết định viết câu chuyện này bởi vì gần đây tôi bắt đầu mơ trở lại. Tôi có một người vĩnh viễn không thể quên, nhưng cũng bởi vì tôi mà cuối cùng chúng tôi chia tay. Tôi biết rõ rằng cả đời này, tôi sẽ không gặp lại anh nữa. Nhưng nất cứ khi nào tôi có tâm trạng không tốt, giấc mơ đó sẽ xuất hiện, và người ấy sẽ quay lại làm lành với tôi, sau đó khi tỉnh dậy, tâm trạng của tôi sẽ càng thêm u uất. Nó cứ lặp đi lặp lại như vậy đã vài năm rồi, tôi không đó là chấp niệm hay là yêu thích nữa. Tôi luôn muốn truyền tải với những độc giả của mình một điều gì đó thông qua những điều tôi viết, nhưng văn phong của tôi không tốt lắm, sợ là mọi người không hiểu được. Đời người ngắn ngủi, hi vọng mỗi người trong chúng ta sẽ không để lại nhiều tiếc nuối, hi vọng mỗi người đều có thể sống cho chính mình, hi vọng mỗi người đều có thể hạnh phúc. Câu chuyện này thật có hư, có rất nhiều điều tôi muốn làm với người đó, sau khi tốt nghiệp, tôi đến Disney và đến buổi hòa nhạc của Châu Kiệt Luân, nhưng tôi không thể đến cùng người đó. Câu chuyện này là giấc mơ tôi tạo ra cho Hạ Miên, và cũng là giấc mơ tôi tạo ra cho chính mình. Đến phần 12, tôi đã đắn đo rất lâu không biết có nên đưa lên hay không. Nhưng đã đến lúc tôi cần thức tỉnh rồi. Vì vậy, nếu không muốn cảm giác day dứt, mọi người chỉ cần đọc đến phần 11 là được rồi. Cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, nếu bạn nhìn thấy điều này, tôi hy vọng rằng bạn hãy đến gặp anh ấy hoặc cô ấy khi bạn còn có thể.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu