Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CƯỚI TRƯỚC RỒI YÊU - Cỏ ngáo ngơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ở quán bar tôi đến gần một anh chàng cao lãnh đẹp trai.

Trai đẹp liếc tôi một cái, đọc ra một dãy số điện thoại.

Tôi nhập đến con số cuối cùng, trên màn hình hiện ra năm chữ.

Máy rút tiền không công.

Nếu như tôi nhớ không lầm, đây là ghi chú tôi dành cho chồng tôi.

1.
Tôi và Cố Ngôn đã kết hôn được hai năm, và chúng tôi chỉ gặp nhau hai lần.

Một là xem mắt, hai là kết hôn.

Vì công việc và tình hình dịch bệnh nên anh ấy đã hai năm rồi chưa về nhà.

Chúng tôi cũng không thường giao tiếp với nhau.

Nếu không phải có một khoản tiền đầu tháng luôn được gửi vào thẻ, tôi sẽ nghĩ mình là góa phụ.

Thật khó để giải thích hành vi của mình, vì vậy tôi quyết định chạy trước, giả làm người qua đường.

Tôi nói bâng quơ: "À ! Chồng em sắp sinh rồi, em phải vào bệnh viện."

Cố Ngôn đưa tay ngăn tôi đang định chuồn đi, nhẹ nhàng nói: "Anh không có dấu vân tay nên không thể mở cửa."

"..." Anh ấy làm sao nhận ra tôi ?

Khi chúng tôi về đến nhà, tôi lại gặp rắc rối.

Phòng ngủ thứ hai được tôi biến thành phòng game, và chúng tôi sẽ ngủ chung giường tối nay.

Cố Ngôn hỏi tôi: "Em có muốn tắm không ?"

Tôi lắc đầu lia lịa, nói sáng nay tôi đã tắm rồi.

Anh ấy nói "Ồ" và đi vào phòng tắm để tắm.

Nghe tiếng nước chảy vang lên, tôi nằm trên giường mà lòng hồi hộp.

Thật xấu hổ, thật xấu hổ.

Ngay khi tôi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, chiếc giường đột nhiên bị lún xuống, đầu óc tôi lập tức thanh tỉnh.

Tôi lặng lẽ mở mắt ra, chỉ thấy Cố Ngôn trần truồng ngồi bên giường.

Nguồn:

Trong lòng tôi điên cuồng gào thét, mặt đỏ bừng.

Cố Ngôn kéo chăn định che nhưng nó không nhúc nhích. Anh đứng dậy, tìm một chiếc khăn trong ngăn tủ để che đi bộ phận quan trọng, tắt đèn ngủ trên đầu giường rồi nằm trở lại trên giường.

Bây giờ đã là cuối thu, ban đêm hơi lạnh.

Tôi lặng lẽ kéo chiếc chăn bông đang quấn quanh người ra đắp cho anh.

Anh hỏi: "Em tỉnh rồi ?"

Tôi nói: "Ừ."

"Ah vậy thì tốt rồi, anh không tìm thấy quần áo của mình, em có biết nó nằm ở đâu không ?"

Tôi nghĩ đến việc mình nổi hứng ủi quần áo rồi khiến tất cả bị cháy.

Tôi lương tâm cắn rứt, "Ném... ném rồi."

"..."

Anh quay người, lưng đưa về phía tôi, "Ồ, chúc em ngủ ngon."

2.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng nổ.

Tôi bật dậy ra khỏi giường, chộp lấy điện thoại chạy ra ngoài.

Phòng bếp bay ra một mùi khét, Cố Ngôn cầm thìa đi ra.

Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ đó là một trận động đất.

Tôi uyển chuyển hỏi anh ấy, "Anh đang chế tạo bom à ?"

Anh nhàn nhạt nói: "Không, chiên trứng."

"?"

Tôi bước vào bếp, nhìn đáy nồi trống không, nghi ngờ hỏi: "Trứng đâu ?"

Anh ta chỉ vào cái đĩa bên cạnh, trong đó có một cục màu đen.

Lại ngẩng đầu nhìn lên.

Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ấy thì thấy chất lỏng màu vàng bắn tung toé trên trần nhà.

"..."

Là người như thế nào mà có thể chiên trứng lên trần nhà a !

Anh ấy nói: "Không sao đâu, anh sẽ chiên lại cái khác."

Tôi đưa tay ngăn anh ấy lại, cũng để anh ấy ra khỏi bếp.

Anh ấy không hiểu nhìn tôi, không có chút ý thức mình là hố đen phòng bếp.

Khi tôi làm xong đồ ăn bưng lên bàn, Cố Ngôn nhìn quả trứng rán vàng ươm mềm mại với vẻ mặt cuối cùng cũng thông.

Sau bữa tối, tôi cùng anh ấy xuống siêu thị ở tầng dưới để mua nhu yếu phẩm hàng ngày thì gặp dì Trần ở cùng khu.

Nguồn:

Trước đây tôi đã giúp dì một vài việc nhỏ, quan hệ cũng khá tốt.

Chúng tôi nói chuyện một chút, dì ấy nhìn Cố Ngôn đang chọn đồ lót thì hỏi: "Đây là anh trai của cháu phải không ?"

"A, chồng cháu."

Không ngờ dì Trần kinh ngạc nói: "Chồng cháu không phải chết rồi sao ?"

Giọng dì ta vang dội khiến mọi người đều nhìn về phía tôi.

Cố Ngôn cũng quay đầu lại lặng lẽ nhìn tôi.

"..."

Aissss, quên cái râu ria này.

Sau đám cưới Cố Ngôn không có ở nhà, hàng xóm có người đồn rằng tôi là tình nhân được bao nuôi, sau nhiều lần giải thích không có kết quả, tôi chỉ nói rằng chồng tôi đã chết. Không nghĩ tới còn nhận được một số đồng cảm.

Đám đông bắt đầu thì thầm.

"Tôi đã nói cô ta là hồ ly tinh mà mọi người lại không tin. Bây giờ đang lại có quan hệ với người khác."

"Chồng mới chết chưa bao lâu đã tìm được mối khác ngon hơn rồi."

"Xinh đẹp có tội gì, người bình thường nên tự chăm sóc bản thân đi."

"Đúng vậy đúng vậy, đã chết hai năm còn không cho người ta tái giá sao, tỉnh táo lại đi, triều Thanh diệt vong rồi."
...
Cố Ngôn đứng thẳng người, đi tới choàng tay qua vai tôi và nói với dì Trần : "À, trước đây cháu bị tai nạn xe toàn thân bị liệt, không biết có chữa được không, vì không muốn để vợ cháu đau lòng nên đã gạt cô ấy mình chết rồi".

Cố Ngôn nói khoác so với tôi còn lợi hại hơn.

"À à." Dì Trần lúng túng cười, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi."

Lại nhìn về đám người vây xem, thanh âm của anh bình tĩnh vẫn như cũ , "Tôi chết đã hai năm, vì sao không thể tái giá ? Ta không phải hoàng đế, gia tộc cũng không có ngai vàng. "

Khi bước ra khỏi siêu thị, tôi ngượng ngùng nói: "Cảm ơn, còn có thật xin lỗi".

"Ồ."

3.
Vài ngày sau, người bạn cũ của tôi kết hôn, gửi tin nhắn cho tôi yêu cầu tôi đến sớm vài ngày, thừa dịp này mọi người có cơ hội vui chơi thỏa thích.

Bởi vì đã quen ở một mình khi Cố Ngôn đi làm, cho đến khi ra tới sân bay tôi mới nhớ rằng mình vẫn còn một ông chồng ở nhà.

Tôi sửa tin nhắn rất lâu, cuối cùng chỉ gửi một câu: Em đi dự đám cưới, mấy ngày nữa sẽ về.

Bên kia rất nhanh gửi lại một chữ "Được".

Ở chỗ bạn chơi đến ngày thứ năm, tôi mua vé về nhà vào buổi chiều, nhưng máy bay bị hoãn nên tối mới về đến nơi.

Sau khi ăn cơm ở bên ngoài, tôi đạp ánh trăng chậm rãi trở về nhà.

Đang đi thì chợt phát hiện có một bóng đen đi theo sau lưng.

Tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, tay run bần bật, gõ vài lần mới mở được danh bạ.

Bên trong chỉ có vài cái tên.

Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, tim tôi dâng lên tận cổ họng.

Vừa nhấn nút gọi thì bên tai vang lên tiếng chuông, Cố Ngôn cầm theo một túi đồ giống như bóng ma từ sau gốc cây bên cạnh bay ra.

Anh bước đến choàng tay qua vai tôi, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang lướt qua tôi trong gang tấc rồi nhanh chóng chạy đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm và nói cảm ơn anh ấy.

Trong miệng anh ngậm kẹo mút nên đáp lại một cách mơ hồ.

Anh thả tay xuống, tắt điện thoại.

Anh hỏi: "Không phải ngày mai em mới về à ?"

"Mọi người đều đi làm việc nên em trở về."

"Ồ."

Nguồn:

Tôi nhìn thấy mấy gói mì trong chiếc túi anh đang xách, anh ấy thấy tầm mắt của tôi thì giấu chiếc túi đi.

"Mấy ngày nay anh đều ăn mì gói sao ?"

"Không có, anh cũng ăn ở căng tin công ty và ở ngoài."

"Tối nay anh chưa ăn sao ?"

"Anh ăn rồi, em thì sao."

"Em cũng ăn rồi, nhưng anh mua nhiều mì gói như vậy làm gì ?"

Tôi vừa dứt lời, bụng Cố Ngôn đã réo lên.

Anh mặt không chút thay đổi nói: "Bữa khuya."

"..."

Về đến nhà, tôi muốn vào bếp nấu chút gì đó cho anh nhưng anh ngăn không cho tôi vào.

"Anh không đói lắm." Anh ấy nói xong lời này thì có vẻ chột dạ.

Tôi nghĩ anh ấy xấu hổ nên tôi cũng thôi.

Cố Ngôn ăn mì xong thì đi xuống lầu vứt rác, tôi muốn rửa một ít trái cây nên đi vào bếp.

Kết quả là khi bật đèn lên, bếp gas và bức tường hoàn toàn đen thui, nồi nằm la liệt dưới đất.

Lúc này anh ấy vừa từ bên ngoài trở về, muốn ngăn cản cũng đã muộn.

Tôi xoay người lại, không thể tin nhìn anh ấy, "Anh phá nhà à ?"

Anh ấy cúi đầu nhận lỗi.

4.
Qua mấy ngày tiếp xúc, tôi phát hiện Cố Ngôn rất thích nấu ăn, nhưng tài năng nấu ăn của anh ấy thì lại âm vô cực.

Nói cách khác, chỉ có thể phá thôi.

Tôi cũng cố gắng dạy anh ấy, nhưng chỉ cần tôi không chú ý một phút là nồi đã cháy rồi.

Về vấn đề này, tôi chỉ có thể thuyết phục anh ấy thay đổi sở thích của mình.

Sở thích này có chút chết người.

Sau khi nghe vậy, Cố Ngôn ngồi xuống ghế sô pha ăn khoai tây chiên và xem phim hoạt hình.

Tôi mở phòng game, chuẩn bị chơi vài ván.

Nguồn:

Vừa ngồi xuống ghế mở máy tính lên, Cố Ngôn hai mắt sáng lên, hỏi tôi: "Em muốn chơi game sao ?"

Tôi không rõ lắm gật gật đầu.

Anh ấy đi tới thấy tôi đang chơi nhạc trên máy tính, sau đó anh ấy lấy điện thoại trong túi ra và mở Vương giả vinh quang.

Tôi nhớ công việc của Cố Ngôn dường như là thiết kế sắp xếp trò chơi gì đó.

Tôi cứ nghĩ anh ấy sẽ cười nhạo vì nhân vật của tôi hơi nghèo, ai ngờ anh ấy lại dời ghế qua ngồi cạnh tôi, nghe tôi mắng mỏ đồng đội cả buổi chiều.

Đến tối, tôi phát hiện ra anh ấy cũng đang chơi trò chơi này.

Trong điện thoại truyền đến tiếng mắng của đồng đội, anh ấy lấy ra một chiếc điện thoại khác và bấm hai cái.

Liền nghe thấy giọng của tôi phát ra.

"Ngốc nghếch."

"Mày là một tên đại ngốc."

Là buổi chiều tôi mắng đồng đội mà, không biết anh ấy ghi âm từ lúc nào.

Hai câu nói cứ lặp đi lặp lại như một cỗ máy vô cảm.

Tôi :"......"

Tôi chỉ có thể thuyết phục anh ấy thay đổi sở thích khác một lần nữa.

Bởi vì tôi khó có thể đảm bảo rằng tôi sẽ không đánh anh ấy.



5.
Cố Ngôn không còn sở thích nào nữa, khi về đến nhà, anh ấy hoặc ngồi trên ghế sofa để thư giãn, hoặc ngồi cạnh tôi xem tôi vẽ.

Là một họa sĩ minh họa tự do, tôi đột nhiên cảm thấy mình không được tự do.

Anh ấy có lẽ cũng cảm nhận được sự khó chịu của tôi, sau khi ăn tối xong, anh ấy tự giác xuống nhà đi dạo, mãi đến chín giờ mới quay lại.

Lúc đầu tôi cảm thấy hơi áy náy, cho đến tối nay một vài ông bác gõ cửa nhà tôi.

Họ cầu xin tôi đừng để Cố Ngôn ra ngoài, có ra ngoài cũng đừng đến tìm bọn họ nữa.

Lúc này tôi mới biết mấy ngày nay anh ấy ở dưới lầu chơi cờ cùng mấy ông bác, thậm chí còn khiến một bác bách chiến bất bại đi bệnh viện.

Tôi yên lặng nhìn Cố Ngôn đang ôm đồ ngủ chuẩn bị đi tắm, anh ấy ngơ ngác nhìn tôi.

Sau khi tiễn họ đi, tôi đang nghĩ cách xử lý khoảng thời gian ở bên Cố Ngôn như thế nào.

Đột nhiên, tiếng hét phát ra từ phòng tắm.

Giây tiếp theo, cửa phòng tắm mở ra, Cố Ngôn như một cơn lốc xoáy lao vào trong ngực tôi.

Anh nhắm mắt lại và nói, "Có thứ bẩn trong phòng tắm."

Ta nói: "Anh đi xuống trước đi, em đi xem thử."

"Anh không."

"......"

Nguồn :

Tôi nhìn anh ấy trần trụi và mỏng manh, trong khoảng thời gian ngắn tâm trạng tôi vô cùng phức tạp.

"Em không ôm anh được."

"Em có thể."

"Cố Ngôn, anh có thể đàn ông hơn được không ?"

"Không thể."

"Mặc quần áo vào trước đi."

"Nhưng anh còn chưa tắm xong."

"..."

Khuyên mãi cuối cùng cũng dỗ được anh ấy buông tôi ra.

Tôi tìm trong phòng tắm cả buổi thì phát hiện là một con gián.

Nhà thì được dọn mỗi ngày, rác cũng được đổ thường xuyên.

Xảy ra chuyện này chỉ còn một khả năng.

Tôi hỏi Cố Ngôn, người đang cẩn thận nép ở cửa, "Anh lại lén làm nổ đồ khi em không ở nhà phải không ?"

Chỉ có khi anh ấy nấu ăn mới khiến mọi thứ nổ tung khắp nơi.

Cố Ngôn chột dạ quay đầu đi.

Quả là thế.

Tôi đau đầu nhìn anh ấy, thực sự là một phiên bản giấu mặt của một đứa trẻ đầu gấu.

6.
Rất nhanh đã đến mùa đông.

Có những bông tuyết rơi trên đầu khi tôi từ bên ngoài trở về. Đường trơn nên tôi cẩn thận đi bộ về nhà.

Một cỗ nhiệt ấm áp được dán vào sau lưng, bên tai lập tức vang lên âm thanh quen thuộc.

"Anh tan làm."

Tôi quay đầu lại, thấy Cố Ngôn đang nhìn tôi với khuôn mặt trẻ con ngoan ngoãn.

Tôi vô thức hỏi anh ấy, "Anh gặp rắc rối ?"

Anh ấy khẽ lắc đầu: "Không, cả ngày hôm nay anh đều ngoan ngoãn đi làm."

Tôi buồn cười nhìn anh ấy : "Cực khổ rồi".

"Nuôi gia đình không cực." Anh đi đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống, "Đường phía trước không dễ đi, anh cõng em."

"Không cần, chỉ có vài bước."

Anh khó hiểu quay lại nhìn tôi, "Tại sao ? Nhưng anh muốn cõng em."

"...."

"Vậy anh nắm tay em."

"Được."

Anh đứng thẳng dậy và đưa tay qua. Ngay khi tay tôi đưa ra, anh ấy đã cầm lấy và đút vào túi áo khoác.

Lòng bàn tay anh khô ráo ấm áp, như thể một phát xua tan cái lạnh xung quanh.

Sau bữa tối, Cố Ngôn rửa bát ở phòng bếp, tôi xem TV ở phòng khách.

Một lát sau, Cố Ngôn lau khô tay, đi đến ngồi xuống bên cạnh tôi.

Phim truyền hình đang kể về câu chuyện nam nữ chính trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng ôm hôn nhau.

Vốn dĩ tôi có chút cảm động, nhưng ánh mắt ở bên cạnh nóng bỏng đến mức tôi không thể phớt lờ.

Tôi không được tự nhiên nói: "Anh nhìn em làm gì ?"

Anh nghiêm túc nói: "Sở Ngữ, anh cũng muốn hôn."

"Khục khục ——" Tôi bị sặc nước miếng của mình.

Mặc dù chúng tôi kết hôn đã hai năm nhưng cho đến nay chúng tôi mới chỉ có một lần tiếp xúc thân mật.

Anh vỗ nhẹ vào lưng tôi giúp tôi thuận khí.

Nghĩ đến đêm đó, mặt tôi nóng bừng, tôi nói: "Em... em vẫn chưa quen."

"Ồ, vậy chúng ta hãy đợi cho đến khi em quen." Giọng điệu của anh ấy rất bình thường.

Những lời đó khiến tôi có cảm giác như chúng tôi sắp bên nhau thật lâu.

Nguồn :

Tôi lấy chồng để thoát ly gia đình, còn anh là tại sao ?

Tôi hỏi nghi ngờ trong lòng: "Tại sao anh lại kết hôn với em ?"

Anh rót cho tôi một ly nước ấm, nói: "Nghe nói trước đây có một người đàn ông trong công ty thích anh, anh có chút sợ hãi."

"..."

Anh ấy đại khái cảm thấy mình nói quá thẳng, gãi đầu bổ sung nói: "Bất quá, vừa gặp anh liền có cảm tình với em."

"..."

Tôi nghĩ lại hai năm qua, ngoại trừ chuyển khoản hàng tháng, có thể nói giữa chúng tôi không có liên lạc gì.

"Vậy sao anh không bao giờ liên lạc với em ?"

Anh ấy nhàn nhạt liếc tôi một cái, mím môi ủy khuất nói: "Em chặn anh."

Tôi thậm chí còn khó hiểu hơn. "Có thể gọi điện thoại a."

Anh lấy điện thoại ra, vào WeChat, bấm vào ô trò chuyện được đánh dấu là "Xấu nữ nhân xinh đẹp" ở trên cùng. Dấu chấm than màu đỏ đặc biệt khiến người ta chú ý.

Tôi chỉ cảm thấy tội lỗi trong một giây, ngay lập tức hiểu xảy ra chuyện gì.

Hai năm trước, một tài khoản WeChat không có ghi chú đã gửi tin nhắn cho tôi vào lúc nửa đêm.

—— Em ở nhà một mình có cô đơn không ?

Tôi nghĩ đã thêm lầm một gã bỉ ổi nào đó nên tôi đã trực tiếp chặn và xóa hắn ta.

Không ngờ phía sau còn có một câu nữa.

—— Em có muốn nuôi thú cưng bên mình không ?

"Anh không nghĩ tới gọi điện thoại cho em sao ?"

Anh thở dài nói: "Đồng nghiệp của anh nói người đẹp bình thường không thích người béo như anh."

Tôi nhìn mặt anh ấy hỏi: "Đồng nghiệp của anh có thù oán gì với anh không ?"

"Không, anh ta là một anh chàng đẹp trai được công ty anh công nhận, nhưng anh ta đã hẹn hò qua mạng hơn mười lần mà không có kết quả gì. Đây có lẽ là số phận của người béo như bọn anh."

"..."

"Vậy anh có thể ôm em không ?"

Tôi ngập ngừng gật đầu, anh ấy ngập ngừng tựa đầu vào vai tôi, thấy tôi không từ chối liền ôm eo tôi vui vẻ xem TV.

Thực sự giống như một con chó lớn.



7.
Mấy ngày trước dịp năm mới, công ty của Cố Ngôn có cuộc họp thường niên.

Tôi nghĩ anh sẽ về muộn, đang định tắt máy đi ngủ thì chuông điện thoại reo lên.

Tôi nói "Alo", giọng của anh ấy từ trong ống nghe truyền ra.

"Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ đi."

Tôi từ máy tính ngẩng đầu, bên ngoài trời đã tối.

Bên kia thúc giục: "Nhìn chưa ?"

Tôi gật đầu "Ừ" một tiếng.

"Nhìn kĩ."

Khi âm thanh của anh ấy rơi xuống, một quả pháo hoa nở rộ trên bầu trời, tiếp theo là quả thứ hai và thứ ba, tranh nhau nở rộ trên bầu trời.

Cố Ngôn không cúp điện thoại, từ trong điện thoại truyền đến tiếng bước chân ồn ào. Ngay sau đó, một giọng nam vang lên: "Anh Cố, mau chạy đi ! Em dẫn người tới rồi !"

Tôi nói: "Cố Ngôn, anh..."

Một tiếng hét lớn cắt ngang tôi, "Này ! Anh đốt pháo hoa phải không ?"

Tôi nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Cố Ngôn : "Úi, giữ trật tự đô thị ! Tại sao còn có cảnh sát ?"

Anh cam chịu thở dài, nói: "Sở Ngữ, anh có thể sẽ vào tù vài ngày, em đừng lo."

Tôi :"......"

Điện thoại nhanh chóng bị cúp, bên trong vang lên tiếng bíp.

Vào ngày Tết Nguyên đán, Cố Ngôn mới được thả ra.

Khi tôi đến đồn cảnh sát để đón anh ấy, anh ấy đút tay vào túi áo khoác, bộ dáng trông như hiểu rõ hồng trần, nhìn thấu thế giới.

Tôi bắt chước những gì chú cảnh sát đã giáo huấn anh ấy : "Cố Ngôn, anh có biết sai chưa ?"

Anh ấy liếc tôi một cái, trong không khí thở ra một làn hơi trắng, rất ngang ngược nói: "Anh biết sai rồi, lần sau làm tiếp."

Tôi bật cười "Phốc" một tiếng, "Biết pháp mà còn phạm pháp, vừa ra tù lại muốn vào tù à ?"

Anh ấy nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Kỳ thật bên trong đồ ăn cũng rất ngon, người bên trong cũng rất thú vị."

"..."

Nguồn :

Vào ngày Tết âm lịch, có thể nhìn thấy rất ít người trên đường.

Tôi lái xe đến đón anh ấy, anh ấy ngồi ở ghế phụ với vẻ mặt thất bại.

Tôi hỏi: "Sao thế ?"

"Anh có vẻ không phải là một người chồng tốt." anh nói.

Tôi nửa đùa nửa thật: "Bỏ cái vẻ đó đi".

Anh ấy : "......"

Cố Ngôn ngồi phịch trên ghế, trông càng thất bại hơn.

"Tại sao anh nghĩ vậy ?"

"Những người bạn tù tạm thời của anh lúc nói về vợ và bạn gái của họ, họ rất hiểu rõ về sở thích của các cô ấy. Nhưng các đồng nghiệp của anh lại nói hỏi han ân cần không bằng gửi một số tiền lớn."

Tôi liếc nhìn anh ấy, "Tất cả đều tốt."

Anh quay sang nhìn tôi, mắt lấp lánh hỏi: "Em thích gì ?"

Tôi nghĩ, "Không đặc biệt thích gì."

Anh lập tức như quả bóng bị xì hơi, yếu ớt "Ồ" một tiếng.

Tôi đã sớm rời xa gia đình, Cố Ngôn lại là cô nhi, trong nhà chỉ có hai chúng tôi.

Tôi ở phòng bếp chuẩn bị bữa trưa, anh ấy lau nhà ngoài phòng khách.

Khi tôi làm cơm xong, Cố Ngôn đang hướng dẫn một cậu bé mười ba, mười bốn tuổi ngoài cửa dán câu đối.

Tôi nghi ngờ hỏi: "Hai người đang làm gì vậy ?"

Cậu bé nở một nụ cười gượng gạo nói: "Chị, là việc em nên làm."

Cậu bé dán xong, xoa xoa tay nói với Cố Yến Phi, nói: "Anh à, cái này dán xong rồi, cái kia ?"

Cố Ngôn kiêu ngạo hừ một cái.

Cậu bé hiểu ý, gật đầu chào tạm biệt chúng tôi.

Tôi nhìn bóng lưng nhanh nhẹn đi xuống lầu của cậu bé, hỏi Cố Ngôn , "Đứa trẻ này là ai ?"

"Cháu trai của ông Trần hàng xóm."

Ồ, cháu trai của ông lão chơi cờ đến bệnh viện.

"Anh mua câu đối khi nào ?"

Anh hai tay chống nạnh, tự tin nói: "Anh lấy của đứa nhóc lúc nãy."

"?"

"Tối hôm đó chính nó dẫn quản lý đô thị cùng cảnh sát tới, anh không có chạy trốn."

"..."

8.
Sau bữa tối, chúng tôi ngồi trên sofa xem phim.

Phim hết, Cố Ngôn dựa trên vai tôi ngủ gà ngủ gật.

Tôi lấy điện thoại di động ra quét video, vừa bấm thích một cái, bên tai truyền đến tiếng hừ lạnh.

Tôi nhìn sang, Cố Ngôn vén vạt áo ngủ lên, chỉ vào cơ bụng của mình, nói khoác mà không ngượng : "Anh cũng có."

Tôi liếc nhìn cơ bụng tám múi trên video, quyết định làm như không nghe thấy.

Anh ấy có gì mà có.

Cố Ngôn nắm lấy tay tôi, đặt lên cái bụng phẳng lì của anh ấy, nghiêm túc nói: "Chỉ là hơi mờ thôi."

"Ừ, được." Tôi khẽ gật đầu, ngữ khí qua loa.

Anh mím môi, nhìn bụng thở dài.

"Về sau sẽ có."

Tôi cố ý trêu anh ấy : "Ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có."

Anh ta: "......"

Ngủ đến nửa đêm, tôi bị cơn khát đánh thức, mở mắt ra đã thấy Cố Ngôn ngồi trên giường.

Tôi bật đèn ngủ, anh ấy mờ mịt nhìn sang.

Tôi ngáp một cái, hỏi: "Sao anh chưa ngủ ?"

"Mất ngủ."

"Đúng lúc, rót cho em cốc nước."

Cố Ngôn như một bóng ma bay đến phòng khách, lại bay trở về với một cốc nước. Anh ngồi trước mặt tôi, trông mong nhìn tôi chằm chằm.

Tôi hỏi : "Làm sao vậy ?"

Với vẻ mặt nghiêm túc, anh ấy hỏi tôi: "Em có ly hôn với anh vì anh không có cơ bụng không ?"

"Phốc ——" Tôi mới uống một hớp nước, không nhịn được phun khắp mặt anh ấy.

Anh ấy tuyệt vọng "Ah" một tiếng, nằm lại xuống giường, ánh mắt vô thần nhìn trần nhà.

"Anh không muốn ly hôn, anh không muốn anh không muốn !" Anh ấy đá ga giường hai cái, làm loạn như một đứa nhóc, "Ly hôn cũng được, nhưng chúng ta phải sống cùng nhau, nếu em kết hôn, em phải mang anh đi theo."

"..."

Nguồn :

Tôi lấy khăn giấy lau mặt cho anh ấy, anh ấy nắm lấy tay tôi, đáng thương nói: "Anh có thể lấy họ làm con của hai người."

"..."

Cố Ngôn suốt ngày nghĩ cái gì vậy ?

Tôi bất lực nhìn anh ấy : "Em sẽ không ly hôn, cũng không sống vì cơ bụng, em chỉ đơn giản là xem thôi."

Chỉ là nhìn ngon mắt thôi.

Cuối cùng sau khi chắc chắn tôi sẽ không ly hôn, anh ấy nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên ngực, chậm rãi nhắm mắt lại, bày ra tư thế ngủ ngon lành, nói: "Vợ ngủ ngon."

Tôi đơ ra, nhịp tim đột ngột tăng nhanh hơn.

Tôi có chút ngượng ngùng nói: "Ngủ ngon."

"Ừ, sáng mai gặp."

"Sáng gặp."

Anh ấy đột nhiên mở mắt ra, đưa tay về phía tôi, nói: "Anh muốn ôm em ngủ."

"..."

Tôi tắt đèn, nằm xuống trong vòng tay anh.

Trong bóng tối, màn hình điện thoại trên gối vẫn sáng.

Tôi tưởng đó là điện thoại di động của mình, với tay muốn tắt thì thấy trên màn hình đang là thanh tìm kiếm trên web, tôi khiếp sợ khi nhìn vào lịch sử tìm kiếm trên đó.

Lịch sử tìm kiếm từ dưới lên trên theo thứ tự là :

Làm thế nào để trở thành một người chồng vững vàng ?
Nếu vợ thích nhìn cơ bụng đàn ông thì sao ?
Làm thế nào để có cơ bụng tám múi trong một đêm ?
Làm thế nào để có cơ bụng tám múi mà không cần tập luyện ?
Cách tập luyện nào mà không mệt ?
Vợ sẽ ly hôn vì tôi không có cơ bụng ?
Làm tiểu tam của vợ cũ có phạm pháp ?
Làm tiểu tam của vợ cũ liệu có thể chuyển thành chính thức không ?

Tôi im lặng cầm điện thoại, buồn cười nhìn Cố Ngôn.

Thật là một kẻ ngốc, ngốc đến đáng yêu. 

9.
Kỳ nghỉ của Cố Ngôn ngắn ngủi, đầu năm mới đã phải đi làm.


Vừa sáng sớm, anh ấy mang theo một thân oán khí dày đặc ra cửa, ngay cả những con chó hoang rất thân với người trong khu chung cư cũng không dám đến gần anh.

Vào khoảng hai giờ chiều, Cố Ngôn đột nhiên gọi cho tôi.

Tôi hỏi anh ấy : "Có chuyện gì vậy, anh để quên gì sao ?"

Anh ngoan ngoãn nói : "Vợ, anh là người đàn ông kiên định, anh sẽ không làm chuyện bất cẩn như vậy."

"Được rồi, người đàn ông kiên định, anh có chuyện gì sao ?"

"Không có gì."

"Vậy em cúp máy, không quấy rầy công việc của anh."

"Không muốn."

"?"

Cố Ngôn do dự một lúc, cuối cùng nói: "Tan làm em có thể đến đón anh không ?"

Tôi nói: "Có thể."

Anh nhỏ giọng: "Vậy anh chờ em đến đón, em nhất định phải tới đấy."

"Được."

Tôi bất lực nghĩ, tại sao Cố Ngôn sao lại như một đứa trẻ đi mẫu giáo ?

Canh thời gian, tôi thu dọn đồ đạc liền lái xe đến đón anh.

Khi đến dưới lầu công ty của Cố Ngôn, tôi nhìn đồng hồ, còn sớm năm phút.

Dựa vào cửa xe, ngẩng đầu lên thì thấy Cố Ngôn nghiêm mặt đi từ trong ra.

Bên cạnh anh còn có một người đàn ông trung niên mập mạp đi theo, người đó luôn cố gắng tiếp xúc thân thể với anh nhưng Cố Ngôn luôn tránh né anh ta.

Tôi kêu Cố Ngôn, mắt anh ấy lập tức sáng lên, bỏ qua người đàn ông kia liền chạy như bay về phía tôi.

"Vợ." Anh ôm lấy tôi, giọng có chút ủy khuất.

Tôi vỗ nhẹ vào lưng trấn an anh ấy, "Được rồi, không sao đâu."

Cố Ngôn rút khỏi vòng tay của tôi, trên mặt lộ ra đắc ý không che giấu, anh nhướng mày nói: "Lý tổng, tôi đã nói với anh là vợ tôi đến đón tôi tan làm mà."

Lý tổng ngạc nhiên nhìn tôi, hỏi: "Vợ cậu ? Cậu kết hôn khi nào ?"

Cố Ngôn không muốn trả lời anh ta, vì vậy tôi lịch sự mỉm cười, "Xin chào, tôi là vợ của Cố Ngôn."

Nguồn :

Lý tổng hậm hực cười nói: "Tiểu Cố, cậu vậy là không đúng, kết hôn cũng không thông báo cho đồng nghiệp chúng tôi biết."

"Lý tổng, anh còn có chuyện gì không ? Nếu không còn chuyện gì nữa, chúng tôi đi trước."

"Haha được."

Trên đường về nhà, Cố Ngôn như có điều suy nghĩ mà nhìn theo chiếc xe cưới chạy lướt qua chúng tôi.

Tôi hỏi anh ấy : "Lý tổng của công ty anh sao lại có chút quái lạ vậy."

Anh ấy định thần lại, lộ ra vẻ mặt khó mà nói rõ : "Trước kia anh cũng cảm thấy anh ta có chút quái lạ, nhưng lại không thể diễn tả được. Nếu hôm nay không phải đồng nghiệp nhắc nhở anh, anh cũng không biết anh ta muốn......"

Tôi trả lời, "Bẻ cong anh ?"

Anh hà hơi lên cửa sổ xe, viết tên tôi lên đó rồi bất mãn nói: "Vợ, vẻ mặt của em khiến anh thật đau lòng."

"Vẻ mặt gì ?"

"Nhìn có chút hả hê."

Cố Ngôn nhìn vào gương ra vẻ hối tiếc : "Anh thật là xui xẻo."

Dừng đèn đỏ, tôi xoa đầu anh ấy, đang định nói thì anh ấy đột nhiên lộ ra vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, nói : "Nhưng không sao, anh có gửi một ít đồ cho vợ anh ta."

"..."

Chà, xem như tôi lo lắng vô ích.

Anh ấy ngốc ở đâu chứ, rõ ràng chính là đầy mưu mô.

10.
Qua mấy ngày, Cố Ngôn đột nhiên trở nên kỳ lạ.

Đầu tiên là anh ấy lén lút gọi điện thoại trong nhà vệ sinh, sau đó là nhắn tin tránh mặt tôi.

Anh ấy giống như làm việc gì trái lương tâm vậy, mỗi lần động tác rất lớn đều cho là mình che đậy tốt.

Tôi vờ như không thấy, cho đến một đêm anh ấy không ngủ được, quàng sợi dây vào cổ tôi, lúc ấy nội tâm tôi lộp bộp một cái, trong đầu xuất hiện sáu chữ "giết vợ lừa tiền bảo hiểm".

Bất quá rất nhanh sợi dây đó lại xuất hiện trên cổ tay và ngón tay của tôi.

Tôi thở dài một hơi, chậm rãi mở mắt ra, Cố Ngôn không ngờ tôi lại tỉnh, hoảng hốt rút tay về, sau đó vội vàng tắt đèn, ý định trốn tránh để giải quyết vấn đề.

Nguồn :

Sáng sớm hôm sau, tôi nghe Cố Ngôn ở phòng khách vừa ăn bánh mì vừa gọi video, anh ấy không biết tôi đã thức dậy nên đắc ý nói: "Khuya hôm qua vợ anh tỉnh lại, nhưng khẳng định cô ấy không biết anh đang làm gì."

Trong video, đầu tiên là một giọng nam vang lên: "Anh Ngôn, sao em cảm thấy có chút kỳ quái ?"

Lập tức một giọng nữ kinh hãi nói: "Chị dâu có thể cho rằng anh muốn ám sát chị ấy hay không ?"

Tôi thầm đoán đây là hai quân sư của Cố Ngôn.

"Bộp" một tiếng, bánh mì rớt xuống đất.

Hai mắt Cố Ngôn trừng to, vẻ mặt thoáng cái đặc sắc hẳn.

Anh chậm chạp nói: "Khó trách tối hôm qua ánh mắt vợ anh nhìn anh có chút quái dị."

Hai quân sư : "..."

"Anh Ngôn, thẳng thắn được khoan hồng, em khuyên anh không nên làm cái gì kinh ngạc, anh thật sự không thích hợp."

"Thu tay lại đi anh Ngôn, Thành Long ở bên ngoài."

Cố Ngôn không còn tâm trạng ăn sáng nữa, anh vội vàng xỏ giày, chân nọ đá chân kia nói: "Không vội, đợi anh đến công ty rồi lại bàn cụ thể."

Tôi không biết họ bàn cụ thể những gì, Cố Ngôn rất nhanh đã xin phép về sớm và mời tôi đi ăn.

Anh ho một tiếng, ngồi xuống cạnh tôi và nói: "Vợ, hình như chúng ta chưa từng ra ngoài ăn tối cùng nhau."

Tôi không đáp theo ý anh ấy : "Ở nhà rất tốt."

Anh ấy tiếp tục nỗ lực: "Hôm nay là ngày 14 tháng 2."

"Ngày hôm nay có ý nghĩa gì sao ?"

"Ngày lễ tình nhân."

Tôi giả vờ nghiêm túc: "Người Trung Quốc không ăn lễ như nước ngoài, anh phải người Trung Quốc không ?"

Cố Ngôn sững sờ, lắp bắp nói: "Phải, nhưng ..."

Anh xụi lơ ngồi xuống sofa, thở dài chán nản.

Cuối cùng tôi không nhịn được cười rộ lên, anh ấy lập tức hiểu tôi đang nói đùa, u oán nói: "Thu tay đi vợ, Thành Long ở bên ngoài."

"..." Một câu đùa thật lạnh.

11.
Trong nhà hàng yên tĩnh, Cố Ngôn ho khan một tiếng, tỏ vẻ muốn đi vệ sinh.

Tôi nghĩ cái gọi là bất ngờ sắp đến.

Quả nhiên, ánh đèn mờ đi, bài hát "Hôm nay em phải gả cho anh" của Đào Triết vang lên.

Rất nhanh ánh đèn lại sáng lên, tôi chống cằm nhìn người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc đang ngồi trước đàn piano, chơi một bản nhạc vui vẻ.

Sau khi đàn xong, có vị khách yêu cầu anh chơi một bài khác.

Cố Ngôn đứng dậy, nói: "Xin lỗi, tôi cũng là khách, hơn nữa tôi đang cầu hôn."

Vẻ mặt của người đó nháy mắt rạn nứt, anh ta nhanh chóng xin lỗi.

Cố Ngôn cầm lấy bó hồng đặt trên đàn piano và đi về phía tôi.

Anh đưa hoa cho tôi, quỳ một chân xuống, lấy từ trong ngực ra một hộp nhẫn, mở ra, trịnh trọng nói: "Sở tiểu thư, gả cho anh đi."

Tôi cầm bó hoa ôm vào lòng, đưa tay trái ra vẫy vẫy trước mắt anh, chiếc nhẫn trên ngón áp út đặc biệt làm người ta chú ý.

Mặc dù chúng tôi chỉ nhận giấy chứng nhận mà không tổ chức đám cưới, nhưng đồ cần mua Cố Ngôn cũng sẽ mua.

Tôi muốn trêu anh ấy nhưng anh ấy đã giữ tay tôi, đeo nhẫn vào ngón giữa của tôi, nói: "không sao cả, em đã là vợ anh rồi, hôm nay anh sẽ là bạn trai của em."

Tôi :"......"

"Bốp bốp --" Tuy những vị khách đang xem náo nhiệt xung quanh không hiểu mối quan hệ giữa chúng tôi nhưng họ vẫn nhiệt liệt vỗ tay.

Mà trong những vị khách này, có hai người ngồi gần chúng tôi, họ che mặt không đành lòng nhìn thẳng.

12.
Ra khỏi nhà hàng, Cố Ngôn giả vờ đi dạo và dẫn tôi đến cửa hàng đồ cưới.

Anh nhìn chiếc váy cưới đuôi cá trong tủ, phấn khởi nói : "Vợ, chúng ta kết hôn đi."

"..." Anh ấy có chắc là không muốn mặc áo cưới không ?

Tôi hợp tác nói, "Được."

Anh lại do dự, hỏi: "Vợ, như vậy có phải là quá nhanh không ? Em không thử kiểm tra hành vi của anh sao ?"

"Không cần, anh cũng đã gọi em là vợ rồi."

Anh ấy nhập vai cũng quá sâu rồi.

Với sự giúp đỡ của nhân viên cửa hàng, chúng tôi đã thử váy cưới cho đến hơn mười giờ tối mới về nhà.

Tôi mệt đến mức ngã xuống giường liền ngủ thiếp đi, Cố Ngôn hăng hái cắm hoa vào bình, lại đi lau sàn, cuối cùng đem hết bát đĩa trong nhà ra rửa sạch.

Khi anh ấy cuối cùng cũng lên giường, tôi đã ngủ một giấc.

Tôi mở điện thoại nhìn thoáng qua, mới hai giờ sáng, ngáp một cái hỏi anh: "Sao anh còn chưa ngủ ?"

Anh ôm góc chăn nói: "Vợ yêu, anh cao hứng không ngủ được."

"Chuyện gì vậy ?"

"Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật ở đâu đây ? Anh vừa xem qua vài địa điểm, cũng gửi cho em rồi, ngày mai em xem thử có thích hay không."

Nguồn :

"Tỉnh đi anh Cố, anh kết hôn đã hai năm rồi."

"Anh bất tỉnh."

"... Vậy ngày mai em sẽ xem thử."

"Yêu vợ."

Sáng hôm sau thức dậy, Cố Ngôn đã đi làm.

Trên gối có hai hộp trang sức, tôi mở ra nhìn, là một sợi dây chuyền và một chiếc vòng tay.

Dưới hộp còn có một tờ giấy ghi : Vợ yêu của anh, sinh nhật vui vẻ, sau này mỗi năm đều có anh ở bên cạnh em, em sẽ không bao giờ cô đơn nữa.

Cuối cùng, anh ấy còn vẽ một trái tim với tên của hai chúng tôi ở bên trong.

Ngoại trừ bạn của tôi, rất ít người nhớ sinh nhật của tôi. Sau này, khoảng cách ngày càng xa, bạn tôi cũng dần quên đi.

Tôi mỉm cười, viết một câu vào mặt sau của tờ giấy : Bạn nhỏ Cố Ngôn, cảm ơn lời chúc của anh, sau này mỗi năm đều có em ở bên cạnh anh, chúng ta sẽ không bao giờ cô đơn nữa.

Sau đó đặt tờ giấy vào hộp dây chuyền.

Tôi chợt cảm thấy như vậy thật kỳ diệu, giống như gửi gắm ước nguyện vào đó vậy.

13.
Sau khi ăn sáng xong, tôi nhấp vào ppt Cố Ngôn gửi qua. Tôi vốn nghĩ anh ấy nói đùa, đến khi tôi xem hướng dẫn du lịch chi tiết ở trên và ý kiến ​​của riêng anh ấy, tôi mới phát hiện anh rất chân thành.

Từ nhỏ đến lớn, có thể nói tôi là một người không có cảm giác nghi thức.

Khi còn nhỏ, bố mẹ tôi làm công bên ngoài, ông bà trọng nam khinh nữ. Từ bánh trung thu Tết Trung thu, bánh chưng tiết Đoan Ngọ hay sủi cảo ngày đông chí, đều không có phần của tôi.

Những bát cháo nguội ăn kèm với bát đồ chua nhỏ đã theo suốt tuổi thơ của tôi.

Những món đồ lúc nhỏ bạn muốn mà không được, khi lớn sẽ không cần nữa.

Sau khi mẹ tôi qua đời, ba tôi tái hôn, tôi trở thành người thừa nhất trong gia đình. Ba và mẹ kế mỗi lần cãi nhau đều là vì tôi.

Chỉ có ngày sinh trên chứng minh nhân dân lạnh như băng nhắc tôi lại lớn thêm một tuổi.

Tôi không khỏi nghĩ đến Cố Ngôn, tôi chỉ biết anh ấy là cô nhi, vậy anh ấy đã lớn lên như thế nào ?

Khi anh ấy đi làm về, tôi tò mò hỏi anh ấy làm sao biết ngày sinh nhật của tôi.

Dù sao lúc chúng tôi lãnh chứng xong cũng đã tách ra.

Anh ấy nói: "Anh có một đồng nghiệp cùng chỗ với em. Anh ta nói rằng bọn em đều tổ chức sinh nhật theo âm lịch, âm lịch thay đổi hàng năm. Anh dựa vào ngày trên chứng minh của em để tính."

Nguồn :

Một lúc sau, tôi ngồi trên sofa xem TV, giả vờ lơ đãng hỏi anh ấy lúc còn bé.

Vừa phơi quần áo Cố Ngôn vừa thoải mái nói: "Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là từ nhỏ anh không thích nói chuyện, mọi người đều cho rằng anh mắc chứng tự kỷ, nhiều lần bị trả về, mãi cho đến khi anh trưởng thành mới rời khỏi cô nhi viện."

Hai câu nói hời hợt, tôi như nhìn thấy khi anh ấy còn bé, ngồi một mình trên bậc thềm, đôi mắt háo hức nhìn các bạn sắp về nhà mới.

Tôi đau lòng nhìn anh ấy: "Bạn nhỏ Cố Ngôn, bây giờ anh đã có gia đình rồi."

Anh quay đầu lại cười rạng rỡ: "Thật tuyệt, anh không cần phải hâm mộ những bạn nhỏ kia nữa."

Anh đi đến và vươn tay về phía tôi.

Tôi nắm những ngón tay lạnh ngắt của anh, anh ngồi xuống đặt tay tôi lên mặt, ngẩng đầu nhìn tôi nói: "Bây giờ, vợ sẽ nắm tay của anh dẫn anh về nhà".

Tôi nói: "Được, sẽ dẫn anh cả đời".

Điều ước được đặt trong hộp dây chuyền đã được thực hiện, chúng tôi sẽ không bao giờ cô đơn nữa.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu