Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

ĐÀN ANH KHÔNG ĐƯỢC - Hướng ngoại hay ngại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi nhờ anh trai nhận hàng chuyển phát nhanh hộ nhưng cuối cùng thằng chả lại khui luôn ra. Trong video, ổng cầm chiếc áo ngực một mảnh màu trắng tinh của tôi trên tay rồi cau mày. "Đây là cái gì thế?" Mặt tôi đỏ bừng: "Đừng có nhiều chuyện, nhanh nhanh cất vào đi!" "Ê, mày có biết không?" Ổng quay sang hỏi người bên cạnh. Thế mà còn có người ở cạnh nữa hả trời!? Tôi xấu hổ đến mức co rút cả chân, quyết định cúp máy luôn cho rồi. "Chắc là miếng bảo vệ đầu gối." Một giọng nói trầm ấm chậm rãi vang lên. "Ồ." Thằng anh tôi như kiểu được khai sáng ra chân trời mới, nhưng lại nhanh chóng cau mày hét lên: "Ê này! Tống Tư Dạ, mày lại tăng cân đấy hả con kia!!!?" Tôi: "..........."

1

Tôi với anh trai học cùng trường.

Hôm nay tôi đi ra ngoài ăn cơm, sợ về muộn không kịp nhận đơn hàng.

Mà anh tôi đang rảnh nên tôi nhờ ổng nhận hộ luôn.

Ai biết được sẽ ồn ào đến xấu hổ như vậy.

"Sao phải xoắn, trai thẳng chắc chắn sẽ không nhìn ra được đó là gì đâu."

"Đúng vậy, tao vô dụng quá, mày không nói tao cũng chẳng biết đó là cái gì cả."

"Haha, nhưng nó trông hơi giống miếng bảo vệ đầu gối thật."

Bạn cùng phòng an ủi tôi.

Nghĩ đến giọng điệu bình tĩnh kia ngừng lại mất một giây, tôi luôn cảm thấy rằng anh ấy biết nó là gì.

Nghĩ đến đây, tôi lại muốn g/iế/t thằng anh tôi.

Đến tối, anh trai gọi tôi xuống dưới lầu ký túc xá, rồi ném bọc hàng vào người tôi.

Tôi hung ác trừng mắt nhìn ổng.

"Anh có biết lịch sự không thế? Sao anh dám mở đơn hàng chuyển phát nhanh của em."

"Thấy bọc hàng bị rách, nên tao kiểm tra giúp mày còn gì." Ổng giải thích: "Nếu thiếu cái quái gì đó, chắc chắn mày lại đổ oan cho tao mà xem."

"Anh xem thì xem, nhưng anh đưa cho anh em của anh xem làm gì!"

"Mày không sao chứ, không phải chỉ là miếng bảo vệ đầu gối thôi à, có xem thì cũng có làm sao?" Vẻ mặt ổng nhìn tôi tỏ vẻ như chuyện bé xé ra to "Người ta còn giúp mày đóng gói lại đấy."

Tôi nhìn gói hàng màu hồng trên tay, nó được dán rất chặt, toàn thân tôi lập tức nóng bừng.

2

Cuối tuần, cô giáo gọi tôi đến giúp cô sắp xếp tài liệu.

Tôi vội vàng chạy vào tòa nhà hành chính, rồi lao tới văn phòng, vừa định đẩy cửa thì một bóng người cao lớn mở cửa bước ra, tôi không kịp phanh lại nên đâm thẳng vào anh ấy.

Anh ấy bị tôi đẩy lùi lại vài bước, va vào bàn bên cạnh: "A."

Tôi lúng ta lúng túng không tìm được điểm tựa, nên vô thức ôm eo anh ấy.

"Ôi, tôi xin lỗi, thực sự xin lỗi."

Sau khi đứng vững, tôi nhanh chóng buông ra, cúi đầu xin lỗi người ta.

"Không sao đâu." Một giọng nói trầm ấm vang lên trên đỉnh đầu tôi.

Tôi ngước lên, chàng trai có mái tóc thưa cùng cặp mắt đào hoa đang dịu dàng nhìn tôi.

Chà, trai đẹp.

Mắt tôi lập tức hiện ra những bong bóng màu hồng.

Anh ấy ở gần tôi đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi hương cỏ tươi thoang thoảng trên người anh ấy.

Tim tôi thình thịch.

"Tống Tư Dạ, hai đứa đứng đây làm thần giữ cửa à, nếu không sao lại đứng như cái chày ở đây làm gì?"

Giọng của cô giáo vang lên ở sau lưng.

Tôi chợt hoàn hồn, rồi nhanh chóng rời đi.

Chàng trai gật đầu với tôi, rồi đi ra ngoài.

Sau đó, cô giáo dặn dò tôi, nhưng một chữ tôi cũng không nghe vào, nên tài liệu đã bị tôi sắp xếp đến rối tung rối mù.

Cô giáo ngăn tôi lại: "Được rồi, tốt nhất em cứ để nó xuống, cô sẽ tự làm!"

Sau khi bị cô giáo đuổi đi, trong đầu tôi đều lặp đi lặp lại cảnh lúc va vào chàng trai đó.

Đột nhiên tôi nhớ ra một chi tiết.

Lúc đó anh ấy "a" lên, có phải bị cạnh bàn làm bị thương rồi không?

Ahhh, có lẽ anh ấy chưa bao giờ gặp một cô gái lỗ mãng như thế này nhỉ.

Làm mất hết thiện cảm rồi, hu hu hu.

Quay về ký túc xá, tôi kể chuyện đó cho bọn bạn cùng phòng nghe, nhưng chúng nó lại bày ra vẻ mặt mày chẳng được cái nước gì nhìn tôi.

"Mày không xin WeChat à?"

"Thậm chí còn không hỏi tên người ta hả?"

"Trường chúng ta có mấy vạn người, chẳng lẽ mày còn trông cậy vào thần vận mệnh cho chúng mày gặp lại nhau sao?"

Bị chúng nó nói xong, tôi cũng thấy rất hối hận.

Nhưng do lúc đó xấu hổ quá, nên tôi cũng chẳng nghĩ được cái gì.

Đến đêm, tôi không ngủ được, nên muốn chia sẻ với anh trai.

Gửi cho anh trai một tin nhắn WeChat: "Anh ơi, em đang yêu!"

Một lúc lâu sau, ổng mới trả lời: "? Mày đang nằm mơ à?"

"..."

3

Không ngờ hai ngày sau, tôi thật sự gặp lại chàng trai đó.

Tôi và bạn cùng phòng đang trên đường đến lớp.

Bạn cùng phòng đột nhiên lên cơn động kinh, cái tay đang ôm cánh tay tôi run rẩy dữ dội: "Ahhh, nhìn đi, trai đẹp kìa! Bên kia, bên kia kìa, mày mau nhìn đi!"

Cuối cùng tôi khó khăn lắm mới cầm chắc sữa đậu nành trong tay, nhịn lại, rồi đảo mắt nhìn về hướng tay cô ấy chỉ.

Bóng dáng cao lớn trắng trẻo đứng cạnh cửa sổ tầng một, dựa vào tường nói chuyện điện thoại, đầu hơi cúi xuống, góc nghiêng thần thánh, sống mũi cao, đôi mắt hoa đào hơi cong, khí chất lạnh lùng mang theo dịu dàng.

Chính là anh ấy?

Tôi hơi bối rối.

Có vài ba tốp nữ sinh vây quanh anh ấy, tất cả đều đỏ mặt nhìn anh ấy, xô đẩy nhau, thì thầm, muốn bắt chuyện nhưng lại không dám.

"Tư Dạ, mau lên! Còn do dự nữa thì mày sẽ thất bại đấy!" Bạn cùng phòng lớn tiếng nói.

Tôi:?

Đôi mắt hoa đào đó dường như phát hiện ra điều gì đó, từ từ liếc nhìn về phía chúng tôi.

Bạn cùng phòng đột nhiên hoảng sợ, rụt đầu trốn sau lưng tôi: "Má ơi, chắc anh chàng đẹp trai sẽ không nghe thấy tao nói gì đâu nhỉ!"

Tầm mắt anh ấy dừng lại trên người tôi, ánh mắt lóe lên, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên.

Đầu óc tôi nổ tung như pháo hoa.

Anh ấy đang nhìn tôi sao?

Anh ấy nhận ra tôi?

"Đó là đàn anh Du Thanh, đang học nghiên cứu sinh năm hai à."

"Đúng vậy, anh ấy đẹp trai quá!"

"Anh ấy đang nhìn tôi. Anh ấy đang nhìn tôi."

"Cậu đang mơ à, anh ấy đang nhìn tôi!"

Tiếng hét điên cuồng của các cô gái bên cạnh lọt vào tai tôi.

Tôi đỏ mặt.

Xấu hổ quá, hóa ra là tôi tự mình đa tình.

"Đi hỏi thông tin liên lạc đi. Nhanh lên, hình như anh ấy sắp rời đi đó."

"Ôi, anh ấy đi rồi..."

Nghe được giọng nói tiếc nuối ở bên cạnh, tôi quay đầu lại, cạnh bức tường đã không còn một bóng người, ở chỗ rẽ chỉ còn bóng dáng góc áo màu trắng, chớp mắt lướt qua.

"Đi rồi?" Bạn cùng phòng thò đầu ra, cẩn thận ngó nghiêng xung quanh.

"Được rồi, đừng nhìn nữa, muộn học rồi đấy." Tôi kéo cô ấy, giả vờ bình tĩnh đi về phía giảng đường.

Dọc đường đi đâu đâu cũng nghe thấy tiếng các cô gái đang thảo luận, đôi mắt đó lại hiện lên trong đầu tôi, đen nhánh sáng ngời, tựa như dải ngân hà đầy sao.

Du Thanh...

Đúng là một cái tên đẹp.

Và nó rất hợp với anh ấy.

"Giữa đàn anh Du Thanh với người lần trước mày gặp, ai đẹp trai hơn?" Trong giờ giải lao, bạn cùng phòng đã lấy lại năng lượng và bắt đầu buôn chuyện với tôi.

Ừm, tôi có thể nói, hai người bọn họ, là cùng một người không?

"Ai? Nói nhanh đi!" Bạn cùng phòng quyết không tha cho tôi.

"Lần trước." Tôi nói liều mà không hề thay đổi sắc mặt.

Dù sao thì cũng là cùng một người.

"Ôi? Còn đẹp trai hơn cả Du Thanh... " Cô ấy vuốt cằm, ánh mắt đăm chiêu, như là không thể tưởng tượng ra ai có thể đẹp trai hơn cả Du Thanh.

4

Quay về ký túc xá, bạn cùng phòng khoa chân múa tay kể về việc hôm nay chúng tôi gặp Du Thanh.

"Trời ơi, bọn mày gặp đàn anh Du Thanh rồi á?"

"Bọn họ dành phần lớn thời gian ở bệnh viện với phòng thí nghiệm, thế mà bọn mày cũng bắt gặp á?"

"Đúng là duyên phận mà."

Tôi tưởng hai lần gặp gỡ tình cờ đó đã là đỉnh cao duyên phận của chúng tôi.

Không ngờ vài ngày sau, tôi lại gặp Du Thanh ở trong thư viện.

"Trời ơi, nhìn xem đó là ai kìa!"

Tôi đang miệt mài dùi mài kinh sử thì đột nhiên bạn cùng bàn lấy bút chọc tôi, nháy mắt ra hiệu rồi lại trợn mắt nhìn sang bên cạnh.

Tôi: ?

Tôi nghiêng đầu và nhìn sang bên cạnh.

Chàng trai mặc áo thun xám nhạt, cúi đầu, mái tóc bồng bềnh che khuất mặt mũi, đắm mình trong ánh nắng giữa trưa, ngồi ở bàn cạnh cửa sổ cùng dãy tôi, nghiêm túc đọc sách.

Đó là Du Thanh.

Rèm cửa chưa được kéo hết, chia ánh nắng thành từng vạt nhỏ.

Một vài vạt nắng chiếu vào gương mặt trắng nõn của anh ấy, mang theo ấm áp.

"Đây là duyên phận gì vậy, đi xin WeChat đi!" Bạn cùng phòng thì thầm giựt giây tôi.

"Ôi, không ổn lắm đâu, anh ấy đang học mà."

Tôi hơi rụt rè.

Vừa dứt lời, anh ấy đột nhiên đứng dậy đi về phía giá sách cách đó không xa.

"Cơ hội đến rồi đấy!" Bạn cùng phòng hưng phấn nói.

Tôi nhìn dáng người cao ráo của anh ấy, nuốt nước bọt, cũng có chút háo hức muốn thử.

Tầm mắt anh ấy dần lướt qua một loạt giá sách, cơ thể cũng di chuyển theo, ngón tay vô thức gõ nhẹ vào giá sách.

Anh ấy đang tìm sách sao?

Xung quanh không có nhiều người và tất cả đều đang học tập chăm chỉ.

Không ai chú ý đến anh ấy.

"Nhanh lên!" Bạn cùng phòng của tôi thúc giục.

Tôi lấy hết can đảm, đứng dậy, đi thẳng đến dãy giá sách nơi anh ấy đang đứng.

Anh ấy cũng không để ý đến tôi, chỉ chăm chú đọc tên bìa của cuốn sách.

Tôi kìm nén đôi tay run rẩy của mình, bắt chước anh ấy, giả vờ như tôi cũng đang tìm sách, đi tới đi lui.

Ngón tay của chúng tôi ngày càng sát lại gần nhau.

Đột nhiên, anh ấy dừng lại.

Anh ấy nhìn vào một cuốn sách, rồi lấy nó ra.

Tay tôi nhanh hơn não, lập tức cướp lấy nó trước.

Tay anh ấy dừng lại giữa không trung.

Tôi nắm chặt gáy sách trong tay.

Điên cuồng kìm nén khóe miệng đang cong lên.

Giả vờ lúc này mới chú ý đến, rồi ngạc nhiên nhìn anh ấy.

"Đàn anh Du Thanh." Sau đó tôi cố ý cao giọng, giơ cuốn sách trong tay lên: "Anh cũng muốn mượn cuốn này hả?"

Anh ấy nhìn cuốn sách trong tay tôi, rồi lại nhìn tôi, đuôi mắt nhướng lên, ánh mắt không rõ ý tứ, cũng không nói gì.

Có phải tôi giả trân quá rồi không?

Anh ấy đã nhìn thấu điều đó nên không muốn nói chuyện với tôi?

Tôi gần như không thể giả vờ được nữa.

"Ừm..." Anh ấy nói.

Tôi khẽ mỉm cười, giơ tay định đưa cuốn sách cho anh ấy, giả vờ hào phóng để tạo ấn tượng tốt.

"Không phải." Anh ấy nói.

Tay tôi đột nhiên khựng lại.

Không phải?

Anh ấy quay đầu, tiếp tục nhìn vào giá sách, rồi lướt tay về hướng ban nãy.

Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ấy, quay đầu lại.

Tay anh ấy dừng ở một cuốn sách, đầu ngón tay co lại, lấy nó ra.

"Anh vốn đang muốn tìm cuốn này."

Anh ấy cầm lấy cuốn sách, quay đầu lại, cười dịu dàng với tôi.

Đó là cuốn sách ở cạnh cuốn tôi lấy.

Chậc, lỡ tay mất rồi.

Tôi hận chính mình đã lấy nhanh quá!

Lại chán nản nhìn cuốn sách trên tay, lúc này tôi suýt chút nữa ném bay cuốn sách đi.

Ai có thể cho tôi biết "Toàn tập về các trường hợp mắc bệnh nam khoa[ảnh màu]" này là cái quái gì không!

Tại sao nó lại ở trong tay tôi?

Aaaaaa!

Lại còn ảnh màu, cứu với! !

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, vội vàng dấu bìa sách, cười ngượng nghịu nói: "Ha ha, em lấy nhầm rồi."

Du Thanh liếc nhìn tôi, đuôi mắt hẹp dài cong lên, đảo qua một tia trêu tức.

Tôi nhanh chóng trả cuốn sách về đúng vị trí, vội vàng cầm lấy cuốn sách bên cạnh, "Em định lấy cuốn này... "

Nói xong, rồi mở cuốn sách ra.

Có vài chữ to in đậm trên gáy sách, đánh dấu tiêu đề của cuốn sách - "Sách ảnh minh họa về sự thay đổi của xác chết"

Tôi đơ cả người.

Vừa lật ra, mấy bức ảnh lớn trên bìa sách đập vào mắt khiến tôi dựng tóc gáy.

Tôi chống lại sự thôi thúc muốn trả nó về chỗ cũ, kiên trì cầm trên tay.

"Ừm...chính là cuốn này." Tôi chắc chắn nói, cười xấu hơn khóc.

"Ừ." Anh ấy gật đầu, vẻ mặt tươi cười có chút chế nhạo.

Giờ nói gì đến xin WeChat nữa, chỉ cần nhìn anh ấy thêm vài lần nữa là tôi đã thấy xấu hổ ch/ết mất.

Tôi đành quay đầu, vội vàng trở về chỗ ngồi.

Đặt cuốn sách lên bàn, tựa cằm vào mép bàn, giang hai tay sang hai bên.

Uể oải yếu ớt, tim như tro tàn.

Bạn cùng phòng ngẩng đầu, nhìn cuốn sách tôi mang về, trợn tròn mắt.

"Mày đọc cái này á? Lát nữa mày không muốn ăn cơm nữa à?"

"Tao mượn cho mày đấy, giúp mày bổ sung kiến thức."

"Tao không cần, tao có làm bác sĩ pháp y đâu... " Cô ấy lắc đầu như giã tỏi, sau đó nghĩ đến điều gì đó, "Xin được WeChat chưa?"

"Chưa, tao không muốn gặp lại anh ấy nữa đâu."

"Sao thế?" Bạn cùng phòng tò mò hỏi.

Tôi lườm nguýt, không còn gì luyến tiếc nói, "Tình yêu của tao đã ch/ết rồi."

"..."

Tôi hoàn toàn không dám nhìn sang chỗ Du Thanh, suốt thời gian đó chỉ cúi gằm mặt xuống.

Cuối cùng cũng đến giờ ăn cơm, tôi vội vàng kéo bạn cùng phòng chạy đi, nếu còn ở lại đây nữa, tôi sợ mình sẽ xấu hổ đến ch/ế/t mất.

Bước nhanh vào thang máy, cũng không dám ngoảnh đầu nhìn lại.

"Đinh... "

Cửa thang máy mở ra, tôi bước ra ngoài.

"Chờ tao với!" Sau lưng, bạn cùng phòng hét lên.

Nhưng ông trời luôn phụ lòng người.

Ngay khi tôi vừa định rời khỏi cửa thư viện thì có một bàn tay chặn tôi lại: "Xin chào."

Tôi nhìn lên.

Cái vận may gì đây, vừa thoát khỏi Du Thanh, lại gặp được anh trai!

Ổng bày ra vẻ mặt đáng đánh đòn: "Cắm đầu cắm cổ chạy nhanh như vậy làm gì, cố ý trốn tao à?"

"Biết thế còn không tránh ra?" Tôi tức giận.

"Hả?

"Không muốn nói chuyện với anh mày à?"

Tôi chưa kịp trả lời, mắt ổng đã sáng lên, nhìn lướt qua tôi, mỉm cười giơ tay lên: "Du Thanh!"

?

Du Thanh? !

Có phải là Du Thanh mà tôi đang nghĩ đến không?

Tôi cứng ngắc quay đầu lại.

Cho đến khi một bóng người màu xám nhạt xuất hiện, tôi đã hoàn toàn tê liệt.

Khi con người thường gặp xui xẻo, xấu hổ sẽ tăng gấp bội.

Sao họ lại quen nhau?

Du Thanh, nghiên cứu sinh năm hai?

Được rồi, tôi quên mất, người anh trai hèn hạ của tôi cũng đang là nghiên cứu sinh năm hai.

Du Thanh đi về phía chúng tôi.

Anh ấy liếc nhìn qua tôi, rồi nhìn anh trai tôi, gật đầu.

Bạn cùng phòng thúc cùi chỏ vào tôi.

Tôi ngoài cười nhưng trong không cười: "Anh, em có việc nên đi trước đây."

Hiện tại, tôi chỉ muốn chuồn càng nhanh càng tốt thôi.

"Chờ chút đã, tao còn có việc muốn nói với mày." Ổng không đồng ý.

Tôi kiên trì đứng im tại chỗ.

Nhìn Du Thanh ngày càng đến gần...

"Chuyện gì vậy, chúng ta nói chuyện đó sau được không?" Tôi nhẹ nhàng cầu xin.

"Không!" Rõ ràng nó chẳng có tác dụng gì đối với anh trai tôi.

Du Thanh nhanh chóng chen qua đám đông, bước đến cạnh tôi.

Anh trai lôi kéo tôi, giới thiệu với Du Thanh: "Em gái tao, mày từng gặp qua rồi đấy."

Tôi không thể không ngẩng đầu lên, cười giả tạo.

Chuẩn bị chào hỏi thật nhanh, rồi chạy đi.

Ừm? Đợi tí.

Anh tôi nói chúng tôi đã từng gặp nhau?

Làm sao ổng biết chúng tôi đã gặp nhau?

Du Thanh hiển nhiên cũng ngây người.

Anh tôi nhắc nhở: "Mày quên rồi sao, hôm tao giúp nó nhận hàng chuyển phát nhanh ấy, video..."

Du Thanh nhìn thoáng qua tôi, dùng chiến thuật ho khan hai tiếng.

Tiếng ho đã thành công cắt ngang anh tôi.

Nhưng tôi đã lập tức hiểu ra, mặt đỏ bừng.

Ahhhhhhhhh! Cứu với!

Cho nên, ngày hôm đó khi anh trai đang bóc đơn hàng chuyển phát nhanh của tôi, bên cạnh truyền đến giọng nói...

Là Du Thanh.

Toàn thân tôi cứng ngắc.

Chỉ có càng xấu hổ, chứ không có rất.

"Em đi trước đây, đến muộn canteen hết đồ ăn mất!"

Tôi lắp bắp kiếm cớ.

"Ơ... " Trước khi anh tôi kịp phản ứng, tôi tóm lấy bạn cùng phòng, nhanh chân chuồn mất.

"Gì thế này?"

Bạn cùng phòng bị tôi lôi chạy như bay, nhưng vẻ mặt cô ấy vẫn hóng hớt tựa như đang xem bộ phim truyền hình dài tập.

Tôi nghĩ đến gói hàng màu hồng mà anh trai đưa cho tôi ngày đó.

Nhất thời, tôi hận không thể ngay lập tức tìm cái hố để chui xuống.

Hẹn gặp lại, thế giới này.

5

Vừa về đến ký túc xá, tôi lập chui vào chăn gào khóc đau đớn.

Ở bên cạnh, bạn cùng phòng cân nhắc một lúc lâu mới hiểu ra.

"Ôi, hôm nọ người nói với anh trai cậu cái áo ngực ấy là miếng bảo vệ đầu gối, chẳng lẽ là Du Thanh?"

Cảm ơn, tuy rằng mày thực sự rất thông minh, nhưng làm ơn câm cái miệng lại giùm tao.

"Ôi chao, việc nhỏ ấy mà!" Bạn cùng phòng an ủi tôi: "Còn hơn là anh ấy trực tiếp nhìn ra đó là áo ngực đấy, đúng không?"

Trọng điểm đây này!

Tôi rất nghi ngờ rằng anh ấy đã thực sự nhìn ra.

Nếu không thì ai sẽ gói miếng bảo vệ đầu gối trong cái bọc màu hồng?

Nghĩ tới đây, tôi lại cảm thấy xấu hổ.

Tội nghiệp hoa đào bé nhỏ của tôi, còn chưa nở rộ đã nghẻo ngay tức khắc.

Buổi chiều không có tiết, nên cô giáo lại gọi tôi: "Tống Tư Dạ, đến văn phòng cô giúp cô một lát nhé."

Tôi:?

Không đúng nha, sao lúc nào cô cũng trục lợi gọi tôi đi một mình vậy nhỉ?

Tôi miễn cưỡng tạm biệt chiếc giường thân yêu của mình, đi đến tòa hành chính.

Vừa vào cửa, đã nghe thấy cô giáo đang nói chuyện điện thoại: "Sắp cuối kỳ rồi, sinh viên cuối cấp làm gì có thời gian.

"Được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cho cậu mượn sinh viên năm hai trong hai ngày."

Cô nói xong, vẫy tay với tôi, nên tôi chỉ có thể mù mịt đi vào.

Cô cúp điện thoại, nhìn tôi, gật đầu quả quyết: "Tống Tư Dạ, thành tích của em không tồi, nên cô tin vào em đấy."

Tôi:?

"Tổ dự án của thầy Trần đang thiếu người, em đi giúp vài ngày đi, vừa lúc đi tôi luyện một chút, về sau còn vận dụng trong lâm sàng."

Cô nói xong, như là nhớ ra điều gì đó: "Lúc này cô cũng chẳng biết nhờ ai cả, nhưng em giúp thì cô yên tâm lắm."

Tôi:?

Cảm ơn ngài đã trọng dụng tôi.

5

Ngày hôm sau.

Tôi nghe theo dặn dò của cô giáo, đi đến khoa tim mạch của bệnh viện trực thuộc trường chúng tôi.

"Trưởng khoa Trần đang đi kiểm tra phòng rồi."

Y tá dẫn tôi đến phòng khám: "Em ngồi ở đây đợi một lát nhé."

Tôi tò mò nhìn xung quanh.

Chờ khoảng một tiếng.

Hành lang trở nên ồn ào, sau đó có vài đàn anh đàn chị mặc áo blouse, vừa đi vừa thảo luận.

"Người nhà nằm giường nào?" Một đàn anh nhìn tôi hỏi: "Ai cho cô vào đây?"

Rất hung dữ...

"Em, em là sinh viên của trường này, em đến để giúp tổ dự án"

Tôi hơi sợ khi bị hắn nhìn như thế, nên vội vàng đứng lên, rồi ngập ngừng giải thích.

"Ồ." Vừa dứt lời, hắn quay người, gọi với ra sau: "Du Thanh, người của cậu này!"

Du Thanh?

Đoàn người tản ra, tôi ngẩng đầu lên, lập tức chạm phải một đôi mắt hoa đào.

Du Thanh khoác trên mình chiếc áo blouse, bước về phía tôi, sống mũi đeo cặp kính gọng mỏng màu vàng, dịu dàng ấm áp, dáng người cao ngất, khí chất tao nhã.

Tim tôi thổn thức như nai con chạy loạn.

Sau đó tôi nhớ lại sự việc đáng xấu hổ lần trước...

Nai con đột ngột dừng lại.

"Đàn anh Du Thanh." Tôi lí nhí nói.

"Ừ." Anh ấy mỉm cười, "Em đến đây để theo dõi dự án à?"

"Vâng."

Anh ấy nhìn tôi, có chút áy náy nói: "Không ngờ em lại đến sớm như vậy, nên vẫn chưa dặn phòng kế hoạch làm đồng phục cho em... "

"Để đàn em mặc của tôi đi, tôi có nhiều lắm." Một đàn chị đi đến, lục lọi ngăn tủ, nhưng chẳng mấy chốc, chị ấy đột nhiên dừng lại, "Ôi chao, lần trước tôi quên giặt rồi."

Nói xong, chị ấy lúng túng sờ mũi, nhìn tôi.

Du Thanh cười cười, từ trong ngăn kéo lấy ra chiếc áo blouse được gấp gọn gàng, đưa cho tôi: "Mặc tạm áo của anh đi."

Tôi nhanh chóng cầm lấy, nói: "Cảm ơn đàn anh."

Nói xong, tôi rũ nó ra, rồi mặc vào.

Ừm... chiều dài áo thì có thể tạm chấp nhận được, nhưng tay áo lại dài quá.

Du Thanh liếc nhìn ống tay áo lủng lẳng của tôi, không khỏi mỉm cười: "Để anh giúp em xắn lên chút nhé."

Nói xong, anh ấy bước tới, giúp tôi xắn tay áo.

Tôi ngước mắt nhìn anh ấy, trên sống mũi cao thẳng của anh ấy là đôi mắt hoa đào tựa như vì sao, khóe mắt cong cong, quyến rũ tựa như hồ ly.

Ahhh!

Nai con trong tôi lại bắt đầu chạy loạn.

"Thế này đã được chưa?" Anh ấy dừng tay, tầm mắt dừng ở trên mặt tôi, nên vừa vặn bắt gặp ánh mắt của tôi.

Tôi cúi đầu xuống, thấy tay áo đã được xắn lên gọn gàng, "Ừm, được rồi."

Tôi nhỏ nhẹ trả lời anh ấy, lỗ tai nóng bừng.

Anh ấy dường như không nhìn ra tôi đang xấu hổ, nên quay người ra hiệu cho tôi đi theo anh ấy: "Đi thôi, anh đưa em đi làm quen một chút."

Tôi đi theo anh ấy bước trên hành lang bệnh viện, ở phía sau, tôi nhìn vào bóng lưng của anh ấy.

Anh ấy rất cao, chân dài, tỷ lệ cơ thể cũng rất đẹp...

Tôi lén lấy điện thoại ra, mở camera, giơ lên, chĩa thẳng vào anh ấy - tách!

Nhanh chóng bỏ xuống, phóng to màn hình, rồi nhìn vào đó.

Ừm, tuyệt vời ông mặt trời!

Tôi tạo thư mục yêu thích cho các bức ảnh, khoái trá cong khóe miệng tán thưởng.

Đột nhiên, có cái bóng đổ xuống đây.

Tôi ngước nhìn.

Du Thanh đứng ở trước mặt tôi, khom lưng, ánh mắt nghi ngờ nhìn thẳng vào tôi.

Tôi vội giấu điện thoại ra sau lưng.

Anh ấy mỉm cười, trong mắt mang theo hoa đào nở rộ, nói đùa: "Đang nhìn cái gì mà say sưa thế? Anh hỏi mà cũng không trả lời."

"Nhìn anh đó." Tôi vô tình thốt ra câu trả lời mà trong lòng tôi đang nghĩ đến.

Anh ấy sửng sốt một lúc, như không nghe rõ, "Cái gì cơ?"

"Nhìn anh... chắc là đỉnh nhất trong tổ chúng ta ấy nhỉ." Tôi nhìn xung quanh, cười ngượng, rồi nói linh ta linh tinh.

Du Thanh:?

Ôi, tôi đang nói cái gì thế này?

Tôi hận không thể bịt miệng mình lại.

"Đàn anh ơi, dự án của chúng ta là gì thế?"

Tôi sờ mũi, nhanh chóng nói sang chuyện khác.

Du Thanh giới thiệu ngắn gọn nội dung dự án cho tôi nghe.

Tôi chủ yếu phụ trách việc thu thập các ca bệnh mẫu, rồi đưa số liệu cho y tá.

Sau khi đại khái đã hiểu được một chút, anh ấy lại đưa tôi đi làm quen với các y tá.

Lúc quay về văn phòng, mọi người đều đang sắp xếp lại hồ sơ bệnh án.

Tôi ngỏ ý muốn giúp, nên bèn cùng nhau bắt tay vào làm cho nhanh.

Chẳng bao lâu sau, tôi đã làm thân với tất cả mọi người.

"Tư Dạ, chụp báo cáo kiểm tra này đi!" Đàn chị gọi tôi.

Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp.

"Đưa cho Du Thanh xem." Đàn chị lại nói.

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc cầm đến chỗ Du Thanh.

Du Thanh cầm lấy, phóng to bức ảnh để xem, ngón tay vuốt sang phải.

Không phản ứng.

Vuốt sang phải lần nữa...

Không phản ứng.

Tôi ngượng ngùng cười rồi đưa tay ra: "Hai ngày trước em vừa làm rơi máy, nên màn cảm ứng không nhạy cho lắm."

Nói xong, tôi giúp anh ấy vuốt trái rồi lại vuốt phải.

Song, bức ảnh bóng lưng Du Thanh mặc áo blouse hiện ra.

Ahhh!

Sao tôi lại quên mất chuyện này chứ!

Khi nhìn thấy bức ảnh, ánh mắt Du Thanh đình trệ.

Tôi vội vàng lấy lại điện thoại, cúi đầu ấp úng nói: "Em, cái đó... "

"Chụp cũng đẹp lắm đấy." Anh ấy đột nhiên nói.

Bên cạnh, đàn chị đắc ý nói: "Đúng đấy, Tư Dạ của chúng ta là cánh tay phải đắc lực của tôi đó!"

Du Thanh liếc nhìn tôi, cười đầy ẩn ý.

Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng, nên vội vàng tìm cớ chuồn đi.

Đến giữa trưa, đàn anh đàn chị nhất quyết kéo tôi cùng đi canteen ăn cơm.

Trong lúc ăn, vài đàn chị vây quanh tôi hóng hớt: "Này, Tư Dạ, em có bạn trai chưa?"

Tôi vừa gặm đùi gà, vừa lắc đầu.

Du Thanh liếc nhìn đàn chị, thản nhiên nói: "Cô ấy mới chỉ đang học năm hai thôi."

"Năm hai có người yêu được rồi, cậu cho là ai cũng giống cậu, nói đợi tốt nghiệp nghiên cứu sinh mới tính đến chuyện đó à?"

Đàn chị trợn mắt nhìn Du Thanh, tỏ vẻ không tán thành.

Cái gì?

Du Thanh nói anh ấy phải tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi mới tính đến chuyện yêu đương á?

Tại sao?

Tôi nhìn Du Thanh, anh ấy cũng không bác bỏ, mà chỉ chậm rãi ăn cơm.

Đàn chị thúc cùi chỏ vào tôi, nhiệt tình nói: "Mấy đàn anh này đều đang độc thân đấy, em thích ai thì chọn đi."

Nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện tôi, "Lưu Dương, không phải cậu nói muốn thêm WeChat đàn em sao?"

Đàn anh bị điểm mặt chỉ tên đột nhiên ho khan, ngẩng đầu lên, mặt đỏ tai hồng nhìn tôi.

Tôi ngẩn người, không biết nên làm sao cho phải.

Du Thanh đặt đũa xuống, mặt không đổi sắc, thản nhiên nói: "Ồ, quên giới thiệu, Tư Dạ là em gái của Tống Hữu."

"Cái gì?"

"Em gái của Tống Hữu?"

Mấy đàn anh nhìn tôi với ánh mắt khó tin, bàn tay đang chìa điện thoại ra đều lặng lẽ thu về.

Tôi:?

Ý gì đây?

Đến chiều, mấy đàn anh cũng không dám đùa giỡn tôi quá trớn nữa.

Tôi lẩm bẩm trong lòng, anh trai tôi có danh tiếng gì, mà có sức ảnh hưởng lớn đến vậy.

Đến tối, lúc Du Thanh đưa tôi về trường, tôi nhịn không được hỏi: "Danh tiếng của anh trai em xấu lắm hả?"

Du Thanh sửng sốt một lát, sau đó cười nói: "Không có."

Vậy tại sao khi biết tôi là em gái của ổng, mọi người lại trở nên kỳ quái như vậy chứ?

Du Thanh sờ tai, tựa như đang suy nghĩ xem nên giải thích sao cho hợp lý.

"Ừm, có lần anh trai em say rượu, nói... " Anh ấy dừng lại.

Nói gì cơ?

Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt mang theo ý cười: "Nói rằng ai muốn dụ dỗ em gái của cậu ấy, cậu ấy sẽ dùng dao phẫu thuật tặng tên đó một nhát.."

Tôi:"......"

Quay về ký túc xá.

Tôi tức giận gọi điện cho ổng: "Tống Hữu! Anh... anh cắt đứt hoa đào của em rồi!"

"Hả? Hoa đào gì? Lại nằm mơ à?" Giọng điệu như đang gợi đòn.

"Anh, anh, anh! Sao lại nói với người khác... nói cái kiểu đấy chứ!"

"Tao nói cái gì?" Ổng bực mình nói.

"Anh nói, nếu có ai dám ở bên em anh sẽ cầm dao phẫu thuật chặt đầu người ta!" Lời vừa nói ra, tôi xấu hổ che mặt lại.

"Tống Tư Dạ, mày không sao chứ?" Bên kia lạnh lùng nói, "Mày mơ cũng lạ đấy, mày, đừng nói mày yêu anh trai mày nhá?"

"..."

Tôi tức ch/ết mất thôi.

Tôi biết ổng sẽ không chịu nhận mà!

Tôi tự nhủ với lòng mình vô số lần rằng, không nên cãi nhau với người chẳng nhớ mình đã làm gì sau khi say rượu!

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nói: "Sau này, anh vẫn là nên uống ít rượu thôi!"

"Tại sao? Tao không làm đấy."

"Cút!"

Sau khi cúp điện thoại, cơn giận của tôi vẫn không thể nguôi ngoai.

Ahhh, con chó Tống Hữu này!

7

Tuần tiếp theo, tôi vẫn tiếp tục đến viện giúp đỡ.

Khoa tiếp nhận thêm khoảng mười bệnh nhân, vì thế Du Thanh và những người khác rất bận rộn, nên không thể chăm sóc cho tôi.

Nhiệm vụ thu thập bản mẫu của tôi cũng sắp kết thúc.

Cô giáo cũng gọi tôi trở về để chuẩn bị cho kỳ thi.

Tôi chào tạm biệt mọi người, rồi quay lại trường.

Trước khi đi, các đàn anh đàn chị đã cho tôi rất nhiều tài liệu ôn tập, để bù đắp cho những tháng ngày đã chiếm dụng thời gian của tôi.

Bạn cùng phòng tiện tay giở nó ra.

Đột nhiên, một tập tài liệu ghi chi tiết lại những kiến thức được đóng bìa đẹp đẽ rơi ra.

"Oa, cái này khẳng định là do học sinh giỏi ghi chép lại đấy!"

Bạn cùng phòng kinh ngạc lật qua hai trang, hưng phấn nói: "Hơn nữa hình như vừa được ghi chép lại thôi thì phải, phần kiến thức này mới vừa thay đổi vào giờ học hôm qua của chúng ta thôi, mấy người học nghiên cứu sinh không học phần này đâu, nhưng đoạn này lại là phần kiến thức mới hôm qua của chúng ta nè."

Tôi cũng rất ngạc nhiên khi nghe điều này.

Tôi vốn tưởng rằng những tài liệu mà các đàn anh đàn chị gửi đến, chẳng qua là những tài liệu mà chính họ đã sử dụng trong những năm qua, nhưng không ngờ họ lại đặc biệt giúp tôi ghi chép lại.

"Ai đưa cho mày thế?" Bạn cùng phòng nói nhỏ.

"Không biết." Tôi gãi đầu, lúc sáng khi mọi người đưa tài liệu cho tôi, đều là tùy ý đặt cùng nhau, nên tôi thật sự cũng không để ý lắm.

Đến tối, sau khi ôn bài xong, tôi quay lại ký túc xá, rồi nằm trên giường.

Đột nhiên WeChat vang lên thông báo.

Tôi nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ đưa tay mò mẫn quanh gối tìm điện thoại.

Giơ nó lên trước mặt.

"Q yêu cầu thêm bạn làm bạn bè."

Tin nhắn xác minh: "Anh là Du Thanh."

Tôi: ?

Tôi ngồi bật dậy như con cá chép.

Mặt dần nóng bừng.

Du Thanh thêm tôi?

Tại sao anh ấy lại thêm tôi?

Hai tay tôi run rẩy, khó khăn lắm mới ấn được đồng ý.

Ảnh đại diện của anh ấy là một bức ảnh trắng tinh.

Du Thanh gửi tin nhắn đầu tiên đến: [Anh là Du Thanh.]

[Chào đàn anh ạ.] Tôi lịch sự nói.

[Gửi ảnh cho anh đi.] Anh ấy nhắn tiếp.

Tôi: ?

Anh ấy muốn lấy bức ảnh đó?

Là vì thấy tôi chụp rất đẹp, nên muốn lưu nó về sao?

Không đúng, không đúng.

Có lẽ anh ấy đang thử tôi, xem tôi đã xóa nó chưa đây mà.

Anh ấy đã phát hiện ra tôi chụp trộm, nếu tôi còn chưa xóa thì khác gì tôi đang có ý xấu đâu.

Không đúng, nếu như anh ấy để ý thì đã nổi giận ngay lúc đó rồi.

Trong khi tôi đang nghĩ làm thế nào để có lợi cho mình nhất.

Anh ấy lại gửi đến [?]

Tôi: [...]

Gửi thì gửi.

Sau đó, tôi gửi bức ảnh đó cho anh ấy.

Bên kia im lặng một lúc lâu, rồi mới trả lời: "Anh đang nói đến bản báo cáo kiểm tra."

Tôi: ?

Ahhh! Cứu!

Tôi đang nghĩ gì thế này!

Tôi vội vàng gửi cho anh ấy bản báo cáo kiểm tra.

Sau khi đặt điện thoại xuống, tôi trùm chăn lên người, hận không thể ch/ết ngay tại chỗ.

8

Kỳ thi kết thúc học phần đã tới, phần kiến thức của học sinh giỏi, thật sự đã trúng vài câu hỏi khó trong đề.

Những người bạn cùng phòng được hưởng ké lợi thậm chí còn vui mừng hơn cả tôi, dặn tôi đừng quên cảm ơn ông trùm dấu tên kia.

Khi tôi đến bệnh viện, chỉ có một đàn chị ở đó.

Đàn chị nhìn phần tài liệu nọ, chắc chắn nói: "Vừa nhìn là đã biết do Du Thanh ghi chép lại rồi."

Tôi: Mắt chị là mắt thần à.

Chị ấy chỉ vào tiêu đề nhỏ trên tài liệu, "Chỉ có thể là Du Thanh thôi, bất kể cậu ấy viết cái gì, đều sẽ phân loại nghiêm ngặt tiêu đề dựa theo tiêu chuẩn luận văn, chứ bọn chị toàn viết chữ với số lẫn lộn vào nhau thôi."

Vừa nói chị ấy vừa mỉm cười sờ sờ mũi, có hơi xấu hổ.

Lúc này tôi mới để ý tới, phân loại tiêu đề trên tài liệu đã thực sự được chuẩn hóa.

Trên đường về, tôi nhớ đến lời than thở của đàn chị: "Ngày nào cũng làm đến nỗi không ngủ nghỉ, nên cũng chẳng ai ngủ đủ giấc, thế mà cậu ấy lấy đâu ra thời gian nhỉ? Không hổ là học sinh giỏi, đến lúc này rồi mà vẫn có khả năng quản lý thời gian."

Tim tôi lại không kiểm soát mà đập loạn lên.

Nghĩ một chút, tôi lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Du Thanh: [Em thi tốt lắm, cảm ơn tài liệu của đàn anh nha, nó hữu ích lắm ạ.]

Một lúc sau, anh ấy thực sự trả lời tôi bằng ba từ: [Đừng khách sáo.]

Tôi: [...]

9

Sau kỳ thi là đến kỳ nghỉ hè, bạn cùng phòng rủ đi ăn cơm cùng nhau.

Mấy chàng trai trong lớp nhất quyết muốn gặp nhau, còn nói hoa hòe rằng để cho tình cảm bạn bè đi lên.

Mọi người cùng nhau đến quán cá nướng.

Tôi thong thả đi cuối.

Đột nhiên tôi nhìn thấy một bóng lưng rất quen, trông hơi giống Du Thanh.

Khi tôi chớp mắt lần nữa, người đó đã biến mất.

Tôi nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy người đâu.

Tôi đành phải ngồi xuống ăn trước.

Trong lúc chờ đồ ăn, một chàng trai đi cùng hỏi tôi: "Tống Tư Dạ, nghỉ hè cậu có dự định gì không?"

"Không có dự định gì cả, chỉ ở nhà thôi."

"Tôi có thể mời cậu đi chơi được không?"

"Được." Giờ tôi chỉ nghĩ đến bóng lưng của người kia, nên thuận miệng đồng ý.

"E hèm, chuyện gì đây." Không biết lúc nào, mọi người đã bắt đầu ồn ào.

Chàng trai có chút ngượng ngùng, nên nói thêm: "Nhà mình ở gần nhà cậu ấy, nếu các cậu muốn thì chúng ta có thể đi chơi cùng nhau luôn." Sau đó dè dặt nhìn sang tôi.

Tôi: ?

Bọn họ đang nói gì vậy?

"Tư Dạ, đi vệ sinh cùng tao đi." Bạn cùng phòng gọi tôi.

Đến toilet, cô ấy cũng không đi vào, "Thằng nhóc Trần Phong đó rõ ràng có ý với mày, mày nhớ cẩn thận một chút đấy."

Cô ấy kéo tôi, dặn đi dặn lại như bà mẹ già.

Trần Phong chính là chàng trai vừa mời tôi đi chơi.

"Cẩn thận cái gì?"

"Cẩn thận kẻo bị lừa chứ gì nữa, không phải mày thích Du Thanh à?" Cô ấy nhìn tôi chằm chằm.

"Tao... tao không thích Du Thanh."

Bí mật dưới dưới lòng đã bị bạn cùng phòng gấp gáp, lại qua loa nói ra, nên tôi vô thức không dám thừa nhận.

Nhưng nhịp tim đang đập thình thịch đã bán đứng tôi.

"Vậy mày thích ai?" Bạn cùng phòng có chút khó hiểu, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó, "Ồ, có phải là anh chàng đẹp trai mày từng nhắc đến đấy không, cái người mà mày bảo đẹp trai hơn Du Thanh ấy?"

Tôi: Ai cơ?

Suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ tới lần tôi lừa cô ấy, nói rằng chàng trai lần đầu tôi đâm phải còn đẹp trai hơn cả Du Thanh.

"..."

Đó cũng là Du Thanh đấy má.

Thôi bỏ đi, tôi sẽ giải thích với cô ấy sau vậy.

Tôi thản nhiên gật đầu: "Ừ."

Bạn cùng phòng càng thêm tò mò, kề sát mặt lại gần tôi, kinh ngạc nói: "Thực sự đẹp trai đến như vậy à, còn đẹp trai hơn cả Du Thanh á?"

"Ừ, đẹp trai lắm, vừa mới nhìn thôi là tao đã lập tức mềm nhũn chân tay rồi." Tôi thản nhiên nói, xoay người đi vào toilet.

Khoảnh khắc tôi ngước mắt lên, chân tay tôi suýt thì mềm nhũn.

Du Thanh.

Anh ấy đứng bên bồn rửa tay nhìn tôi, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, trong mắt không rõ ý tứ.

Tôi nhất thời nói không nên lời.

"Á, mày đúng thật là không biết xấu hổ mà!" Bạn cùng phòng phản ứng chậm mất nửa nhịp, la ó chạy tới, vừa nhìn thấy Du Thanh, lập tức cứng đờ như khúc gỗ, nói: "Xin chào, đàn anh Du Thanh."

Du Thanh nhìn cô ấy, nháy mắt lại trở về vẻ mặt dịu dàng thường ngày, lễ phép gật đầu: "Ừm."

Sau đó anh ấy bình tĩnh lướt qua chúng tôi, đi ra ngoài.

"Trời ạ, bọn mình xui quá, nói sau lưng người ta còn bị người ta nghe thấy." Sau khi Du Thanh rời đi, bạn cùng phòng ngửa mặt lên trời than khóc.

Nhớ lại ánh mắt ấy của Du Thanh, tôi luôn cảm thấy anh ấy không vui cho lắm.

Quay về chỗ ngồi, tôi lấy điện thoại ra, muốn giải thích với Du Thanh.

Khi bắt đầu soạn tin, tôi lại không biết nên nhắn sao cho phải.

Sao phải giải thích chứ?

Nói tôi không thích anh ấy, hay là nói người khiến tôi vừa nhìn chân tay đã mềm nhũn không phải ai khác, mà chính là anh ấy.

Nếu thế thì lại thành tôi đang tỏ tình anh ấy rồi sao?

Trời ơi.

Tôi lưỡng lự, thiên thần và ác quỷ đang giao chiến trong đầu tôi.

"Sắp nghỉ hè rồi, hai tháng không gặp mày, tao sẽ nhớ mày lắm." Bạn cùng phòng uống mấy ngụm rượu, khoác vai tôi nói.

Ừ ha.

Sắp nghỉ hè, hai tháng không được gặp mặt.

Kể cả khi tỏ tình thất bại thì cũng sẽ có khoảng thời gian để quên đi chuyện đó.

Hay là triển luôn nhỉ?

"Ừm, tao đi vệ sinh đây."

Sau khi đã hạ quyết tâm, tôi nói với bạn cùng phòng một tiếng, rồi đứng dậy.

"Này, không phải mày vừa... "

Giọng nói của bạn cùng phòng bị tôi vứt ở phía sau.

Tôi dựa theo hướng Du Thanh rời đi để tìm anh ấy.

Cửa hàng rất lớn, tôi đi vòng quanh vài lần mới nhìn thấy Du Thanh và vài đàn anh đang ngồi ở trong phòng riêng trên lầu hai.

Tôi kìm nén nhịp tim đang đập thình thịch của mình, hít một hơi thật sâu rồi vững vàng bước tới.

"Thực sự không có ý định tìm bạn gái à?"

"Ừm."

Cuộc trò chuyện khiến tôi dừng bước.

Người trả lời là Du Thanh.

"Vậy Tư Dạ... "

"Tao chỉ coi cô ấy là em gái thôi."

Một giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo ngắt lời người bên kia, giọng điệu hơi trầm xuống.

...

Bên trong vẫn tiếp tục nói chuyện, nhưng tôi không nghe thấy gì nữa.

Lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy như mình bị tách biệt khỏi thế giới.

Mọi cảm giác nóng bỏng, rung động và hồi hộp, đều biến mất.

Toàn thân tôi lạnh đến mức tôi có cảm giác như vừa rơi vào hầm băng.

Anh ấy vốn đã có dự định riêng cho bản thân, đợi đến khi tốt nghiệp mới tính đến chuyện yêu đương.

Hơn nữa, anh ấy cũng chưa bao giờ tỏ ra có ý gì với tôi.

Nếu đã thế thì tôi đang mong đợi cái gì?

Tôi lạnh lùng cười nhạo chính mình, rồi quay người rời đi.

10

May là kỳ nghỉ hè đến rất đúng lúc.

Mới khiến tôi rời xa môi trường quen thuộc và những nơi có Du Thanh.

Những ngày ở nhà, có bố mẹ quan tâm, hơn nữa ngày nào cũng đấu võ mồm với anh trai, nên tôi nhanh chóng hồi máu.

Sáng sớm hôm nay, sau khi chạy bộ về, tôi định tắm qua loa một chút.

Nước trong phòng tắm chính xả cả buổi vẫn nóng hầm hập.

Thời tiết vốn đã nóng bức, đã thế cả người tôi còn đổ đầy mồ hôi, dính nhớp nháp.

Tôi hơi mất kiên nhẫn, nhớ ra phòng anh trai tôi cũng có phòng tắm, tôi đá tung cửa ra, báo cho ổng biết: "Cho em mượn phòng tắm tắm rửa chút nhé!"

Ổng đang nghe điện thoại: "Được, tao tới đón mày."

Chưa kịp đấu võ mồm với tôi, ổng đã trừng mắt nhìn tôi, cầm chìa khóa xe, rồi đi ra ngoài.

Tôi khoan khoái tự tại cầm chiếc loa nhỏ của mình bước vào phòng tắm.

Tôi vừa tắm vừa nghe nhạc, đôi lúc phê pha còn hát theo hai câu.

List nhạc kết thúc, tôi cũng đã tắm xong.

Mặc váy hai dây, vừa lau tóc vừa đẩy cửa phòng tắm.

Một bóng người màu trắng lắc lư trước mặt tôi.

Tôi còn chưa kịp nhìn rõ, anh ấy đã quay người lại, lịch sự nói: "Rất xin lỗi."

Bóng người cao lớn quay lưng về phía tôi, thân hình cao ngất, giọng nói trầm ấm.

Chỉ cần nhìn bóng lưng, tôi nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra, là Du Thanh.

Tôi đứng chôn chân tại chỗ một lúc lâu.

"Chậc, vẫn chưa nhận thức được người anh em của tao là người ngoài à."

Anh tôi sải bước tới, bực bội lấy chiếc khăn tắm trên kệ, rồi quấn chặt lấy tôi.

Lúc này tôi mới phản ứng kịp, mặt đỏ bừng.

Tôi nhanh chóng đi ra ngoài, chạy vọt vào phòng, tựa lưng vào cửa, quạt gương mặt đang nóng bừng.

Điều này cũng... quá xấu hổ rồi đấy.

Càng quạt, mặt càng nóng, tôi nghi ngờ mình sẽ bị nhiệt độ cơ thể của chính mình nướng chín.

Một lúc sau, anh tôi gõ cửa nói: "Ra ngoài ăn cơm!"

Tôi mở ra một khe nhỏ, rồi kéo ổng vào trong phòng.

"Anh dẫn bạn về nhà mà sao lại không nói với em một tiếng!" Tôi hỏi anh tôi.

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi tôi lại cảm thấy xấu hổ, nếu biết trong phòng ổng có người ngoài, chắc chắn tôi sẽ không mặc bộ đồ ngủ hai dây ngắn như vậy đi ra ngoài rồi.

Hơn nữa, gặp ai không gặp, lại cố tình gặp Du Thanh!

"Tao gõ cửa phòng tắm nói cho mày biết rồi mà nhỉ?" Anh trai liếc nhìn tôi.

?

Tôi cẩn thận nhớ lại.

Lúc gội đầu, chẳng may nước vào tai, đang thấy khó chịu thì mơ hồ nghe thấy anh trai gõ cửa nói gì đó.

Hơn nữa, tôi đang mở nhạc, nên chẳng nghe thấy gì cả.

Tôi tưởng ổng nói ổng muốn đi vệ sinh, nên tôi đặc biệt tắm nhanh hơn.

Đúng là cạn lời mà.

Tất cả là do nước nóng trong phòng tắm chính gây ra!

Không, không, không, suy cho cùng thì đều là do phòng tôi không có phòng tắm!

Cứ nghĩ về chuyện này là tôi lại cảm thấy phiền muộn.

"Hay là chúng ta đổi phòng đi, phòng của em có nắng mặt trời... "

"Không đổi." Ổng không thèm ngẩng đầu lên mà ngắt lời tôi, "Mày đang mơ ước đến phòng tắm của tao à?"

"Dù sao thì mười ngày nửa tháng cũng có thấy anh tắm đâu." Tôi lẩm bẩm.

Ổng có vẻ sốc, "Mày còn là người không? Chỉ vì muốn đổi phòng mà mày dám đổ oan cho tao."

"Em ăn ngay nói thật thôi."

Ổng không nói nên lời.

"Không đổi, mau lăn ra ngoài ăn cơm đi."

Sau đó, ổng đóng sầm cửa, đi ra ngoài.

Tôi mím môi.

Đồ keo kiệt.

11

Tôi sấy tóc một lúc rồi mới chậm rì đi ra phòng khách.

Không ngờ Du Thanh vẫn còn ở đây, đang ngồi ở bàn anh cùng với anh trai tôi.

Nghe thấy tiếng động, anh ấy quay lại nhìn tôi, vẻ mặt dịu dàng, khóe miệng khẽ nhếch lên.

"Nhanh lên, chờ mày lâu lắm rồi đấy." Anh tôi sốt ruột thúc giục.

Tôi kìm nén biểu cảm, cứng đờ bước tới, kéo chiếc ghế đối diện bọn họ ra, rồi ngồi xuống.

"Không biết chào hỏi ai à?" Anh trai lườm tôi.

"Đà anh Du Thanh." Tôi ngẩng đầu lên, giọng điệu rầu rĩ.

"Ừm, đã lâu không gặp." Anh ấy dịu dàng nhìn tôi, ánh mắt chuyên chú, đôi mắt đào hoa dường như lóe ra tia sáng vụn vặt.

Dù đã tự nhủ ở trong lòng vô số lần, đừng để biểu hiện giả dối thâm tình của đôi mắt này mê hoặc.

Nhưng vào lúc này, tôi vẫn dính chưởng.

Hốc mắt lập tức hơi đỏ hồng, tôi cúi đầu, im lặng ăn cơm.

"Tí nữa ăn cơm xong, tao với Du Thanh ra ngoài một chuyến, mày ở nhà nhớ khóa cửa cẩn thận biết chưa?" Anh tôi cầm đũa gõ nhẹ vào bát của tôi.

"Ồ, hai anh đi đâu thế?" Tôi xê dịch cái bát, có chút chán ghét.

"Ai cần mày lo."

"..."

Cơm nước xong, tôi nghĩ họ có việc phải đi, bèn lặng lẽ dọn dẹp bát đũa, định đem vào bếp rửa.

Anh tôi "chậc" một tiếng, rồi liếc nhìn tôi: "Không cần giả vờ chăm chỉ thế đâu, cứ để im đấy, tí về tao dọn cho."

Tôi: Tùy anh.

Tôi câm như hến cầm bát đũa để chất đống ở bồn rửa bát, vừa đi ra lại đúng lúc bắt gặp nụ cười trêu chọc của Du Thanh.

Vành tai tôi đột nhiên hơi nóng lên.

Anh tôi lại lải nhải vài câu, thay giày, lấy chìa khóa rồi định đi ra ngoài.

Chuông điện thoại của tôi vang lên.

"Alo?" Tôi nhấc máy.

Anh tôi nghển cổ ngó từ cửa vào, lo lắng nhìn chằm chằm tôi.

"Tống Tư Dạ, tôi là Trần Phong." Đầu bên kia điện thoại nói.

"Ồ, có chuyện gì thế?" Tôi bị ánh mắt của ổng làm cho hoảng sợ, nghiêng người tránh đi.

"Không phải trước đó cậu nói có thể đi ra ngoài chơi sao? Nên định hỏi cậu một chút, hôm nay cậu có rảnh không... " Giọng của Trần Phong có chút lo lắng.

Chà, đúng là tôi đã đồng ý rồi, "Ừm, đi đâu thế?"

"Đi trượt băng?" Trần Phong hỏi ý kiến ​​của tôi.

"Được."

Sau khi cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy anh trai với Du Thanh đều đang nhìn chằm chằm tôi.

Tôi hơi sợ hãi, "Làm... sao đấy?"

"Mày định đi đâu? Với ai? Nam hay nữ?" Anh trai nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt tối sầm.

"Ai cần anh lo." Tôi đáp lại y nguyên như những gì ổng vừa nói với tôi.

"Không phải các anh có việc cần ra ngoài à, sao còn chưa đi đi?" Tôi bước tới, đẩy ổng ra ngoài.

Vốn dĩ nửa người anh trai tôi đã ở bên ngoài, giờ lại bị tôi đẩy ra, nên lảo đảo như sắp ngã.

Du Thanh cười như điên, đôi mắt đào hoa lấp lánh nhìn về phía tôi, "Được rồi, Tiểu Tư Dạ, em cũng khỏe ghê đấy."

Tôi ngẩng đầu lên, cười với anh ấy.

Anh ấy sửng sốt.

Tôi giơ tay lên, chuẩn bị đẩy người...

Ngài cũng nên cút ra ngoài đi!

Du Thanh không kịp đề phòng, bị tôi đẩy va vào người anh trai, hai người lấy lại thăng bằng, rồi khó hiểu nhìn tôi.

"Tạm biệt hai anh nha." Tôi cười khéo léo, rồi đóng sầm cửa lại.

"Tống Tư Dạ! Không được ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà cho tao!"

Lời dặn dò của anh tôi truyền từ ngoài cửa vào.

Tôi lờ đi, vừa ngâm nga hát, vừa bước vào phòng thay đồ để thay quần áo.

Nửa tiếng sau, sau khi chuẩn bị xong hết mọi thứ, tôi lấy chiếc túi nhỏ treo trên tường, xỏ giày rồi đi ra ngoài.

12

Sau khi tôi trượt băng với Trần Phong xong.

Hai chúng tôi đi dạo phố một lát, tôi vừa định chào tạm biệt cậu ấy.

Trần Phong nhìn sang quán trà sữa bên cạnh, "Cậu khát không, đi vào quán trà sữa ngồi một lát nhé?"

Nghĩ cũng không phải về gấp, nên tôi gật đầu.

Vừa ngồi xuống quán trà sữa, anh tôi đã gọi: "Đang đâu đấy?"

Tôi mặt không đổi sắc: "Ở nhà."

"Ồ, thật sao?" Ổng cười khẩy, "Thế thì để tao nghe chút tiếng leng keng đi."

"..."

Leng keng là món đồ chơi ghi âm tôi mua cho ổng sau khi tôi chọc ổng, mỗi lần sờ vào, nó sẽ phát ra giọng của tôi "Anh trai là người tuyệt nhất trên đời."

Lúc đầu tôi đưa cho ổng để ổng hết giận, nhưng về sau nó chủ yếu dùng để khiến tôi nổi điên.

Tôi trợn mắt, đè giọng, dịu dàng nói: "Anh trai là người tuyệt nhất trên đời."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc.

"Đủ rồi, Tống Tư Dạ!" Ổng tức đến bật cười, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nào, mày ngoảnh lại đi!"

Tôi cầm điện thoại, trong lòng mặc niệm không thể nào, không thể nào.

Cứng ngắc ngoảnh lại, ngoài cửa sổ sát đất là vẻ giận đến xanh mặt, cùng với đôi mắt đào hoa bên cạnh đang nhịn cười, không phải là anh tôi và Du Thanh thì là ai.

"Sao vậy?" Trần Phong cầm trà sữa đi tới, vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, thấy tôi bất an, lo lắng hỏi.

Tôi chưa kịp nói gì thì hai người ngoài kia đã mở cửa bước vào, đi thẳng về phía chúng tôi.

Trần Phong quay lưng về phía bọn họ, đột nhiên rùng mình: "Kỳ ghê, sao đột nhiên lại thấy lạnh lẽo thế nhỉ?"

Tôi cười sượng trân.

Cậu ấy dường như cảm thấy có gì đó không ổn, ngửa cổ lên, thấy anh trai tôi và Du Thanh, một đen một trắng tựa như Hắc Bạch Vô Thường, lạnh lùng nhìn cậu ấy.

"Anh tôi." Tôi mỉm cười giải thích.

"Anh." Trần Phong quay người, vô thức chào ổng.

Sắc mặt ổng tối sầm lại, cuộn tay thành nắm đấm, "Gọi ai thế?"

Trần Phong sợ hãi, vội vàng đứng dậy.

"Vị bạn học này, trời cũng đã muộn, có phải là nên về nhà rồi không?" Duu Thanh cười dịu dàng, tỏ ra vô cùng thân thiện.

Trần Phong càng run rẩy dữ dội hơn, rồi nhìn sang tôi.

Tôi đành phải gật đầu: "Cậu... cậu về trước đi."

Cậu ấy run rẩy cầm lấy đồ của mình, mỉm cười với anh trai tôi và Du Thanh, tựa vào tường đi ra ngoài, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

"Ở nhà? Còn học nói leng keng à? Giỏi đấy." Ổng nhìn chằm chằm tôi, cười nhạo nói.

"Em 19 tuổi rồi, em đi trượt băng cùng bạn mà anh cũng muốn quản à?" Tôi bất mãn đáp lại.

"Bạn cùng lớp bình thường? Mày không thấy tên nhóc đó có ý với mày à?!" Anh tôi nổi giận.

Tôi vô thức liếc nhìn Du Thanh, sốt ruột nói: "Về sau kiểu gì em chẳng phải yêu, nên ai cần anh lo chứ!"

"Mày muốn yêu đương?" Anh trai tôi rõ ràng đang rất tức giận.

"Nếu thế thì sao?"

"Mày!"

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang cơn tức của anh tôi, ổng bực mình bắt máy, "Khác về ngay, đừng có hối!"

Sau đó ổng đột ngột cúp máy, kéo tôi rời đi, "Về nhà trước đã."

Tôi bị ổng kéo ra cửa, kéo mạnh đến nỗi khiến tôi vài lần suýt không thể đứng vững, cảm giác như người qua đường đang nhìn tôi chê cười, hốc mắt cay cay, nước mắt lập tức rơi xuống.

"Tống Hữu."

Du Thanh giữ cổ tay anh trai tôi.

Lúc này, anh trai mới ngoảnh lại nhìn tôi.

Ba người chúng tôi cứ như vậy đứng giằng co trên đường.

Nước mắt tôi rơi càng lúc càng nhiều.

"Mày về phòng thí nghiệm trước đi, để tao đưa cô ấy về nhà cho." Du Thanh nói.

Anh trai tôi không nói gì một lúc lâu, sau đó thở dài, rồi ném chìa khóa cho Du Thanh, "Về đến nhà nhớ báo bình an cho tao đấy."

"Ừm."

Sau khi anh trai tôi rời đi, Du Thanh mới cầm cổ tay bị kéo đến đỏ hồng của tôi, xoa xoa: "Có đau không?"

Tôi cúi đầu không trả lời anh ấy.

Ngón trỏ của anh ấy đặt ở dưới cằm tôi, nâng mặt tôi lên, lau nước mắt cho tôi: "Đừng khóc, ngoan?"

Tôi đang định đáp lại thì anh ấy lại nói: "Em thực sự thích cậu ấy đến thế à?"

Tôi tự dưng hơi tức giận: "Liên quan gì tới anh? Anh cũng là anh trai em à?"

Du Thanh không ngờ tôi lại đột nhiên tức giận, anh ấy sửng sốt một lúc rồi cười nói: "Anh không phải là anh trai em, nhưng anh là bạn thân của anh em, nên dù có nói thế nào cũng coi như là một nửa... "

"Du Thanh, em có anh trai!" Tôi nghiến răng nhấn mạnh.

Anh ấy nhìn tôi, có chút hụt hẫng.

"Tư Dạ á, tao luôn coi cô ấy như em gái mình... "

Những lời kiên định của anh ấy ngày hôm đó lại vang vọng bên tai tôi.

Tôi cười thầm trong lòng.

"Cho nên, em không cần anh làm anh trai em đâu!" Tôi lại lạnh lùng nói.

Anh ấy ngừng nói, nụ cười dịu dàng thường ngày trở nên cứng ngắc.

Tôi hất tay anh ấy ra, rồi một mình đi về phía trước.

Những giọt nước mắt tủi thân òa ra, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ.

Đột nhiên một tiếng phanh chói tai vang lên...

"Cẩn thận!" Một lực nào đó kéo tôi lại, chưa kịp phản ứng, tôi đã được bảo vệ trong lòng ngực mang theo mùi hương cỏ tươi quen thuộc.

Là Du Thanh.

Anh ôm chặt tôi, ngẩng đầu hét vào mặt tài xế: "Cmn, đây là vỉa hè đấy!"

Trước đây, tôi chưa từng thấy anh ấy tức giận bao giờ, vậy mà vào lúc này, mắt anh ấy đỏ hoe, ánh mắt hung ác.

Người tài xế dừng xe lại, nhìn chúng tôi không dám nói lời nào, ngượng ngùng rụt đầu vào cửa kính xe.

Du Thanh cúi đầu nhìn tôi, dịu giọng nói: "Có đụng trúng em không?"

Nhìn anh ấy khẽ nhíu mày, ánh mắt đầy lo lắng.

Hốc mắt tôi lại bắt đầu ươn ướt.

Anh ấy lập tức luống cuống, vội vàng hỏi tôi: "Bị thương ở đâu rồi à?"

Nhìn đôi môi anh ấy lúc mở lúc đóng... Tôi như bị mê hoặc, kiễng chân lên, nhẹ nhàng áp những giọt nước mắt mặn chát của mình lên đôi môi hơi hé mở của anh ấy.

Vào thời điểm môi chạm môi, toàn thân anh ấy lập tức cứng đờ, mặc dù anh ấy vẫn nhìn tôi, nhưng tầm mắt lại nhìn vào hư không.

Khi tôi nhận ra mình đang làm một chuyện tày trời, tôi bối rối rời khỏi anh ấy, cúi đầu lùi lại một bước.

"Em... em không sao."

Nói xong, tôi chuồn đi ngay.

13

Về đến nhà, tôi nhanh chóng nhốt mình trong phòng.

Vùi đầu vào gối, đầu óc trống rỗng...

Ông trời ơi, tôi đã làm gì thế này!

Du Thanh theo sau cũng mở cửa bước vào, ở phòng khách gọi điện cho anh tôi: "Về đến nhà rồi, ừm, yên tâm đi."

Giọng điệu dịu dàng bình tĩnh.

Một lúc sau, anh ấy gõ cửa và hỏi: "Em có muốn uống nước không?"

Hôm nay trời rất nóng, đã thế lại còn vừa trượt băng vừa khóc, nên là rất khát, nhưng tôi lại không dám đối mặt với Du Thanh, vì thế nên cũng không lên tiếng.

Một lúc sau, bên ngoài yên tĩnh đến lạ.

Đi rồi?

Tôi áp tai lên cửa, nghe xong, hình như thực sự không còn tiếng động gì nữa.

Mười phút sau.

Tôi mở cửa.

Ngẩng đầu bèn thấy Du Thanh đang giơ tay gõ cửa.

Anh ấy đang cầm một ly nước ép dưa hấu.

"Uống chút gì đã nhé?" Anh ấy nhìn tôi, dỗ dành nói.

Tôi nuốt nước bọt, cầm ly nước ép dưa hấu, uống một ngụm lớn.

"Uống từ từ thôi." Anh ấy dịu dàng dặn dò.

Tựa như đã hoàn toàn quên mất chuyện vừa xảy ra khi nãy...

Tôi đặt ly nước xuống, ngẩng đầu nhìn anh ấy: "Chỉ cần là con gái, đàn anh sẽ luôn săn sóc như này sao?"

Mặc dù tôi biết rằng đây có thể chỉ là xuất phát từ phẩm chất vốn có của anh ấy, nên theo lẽ thường, anh ấy sẽ luôn đối xử tốt với tất cả mọi người xung quanh, nhưng loại phẩm chất này, sẽ cho tôi ảo tưởng cùng hy vọng, điều mà tôi tình nguyện không cần.

"Em vừa mới hôn anh, anh đã quên rồi sao?"

Anh ấy không ngờ tôi lại chủ động nhắc tới chuyện đó, nên ngây người, mãi sau mới nói: "Anh... "

Tôi không muốn nghe thấy lời từ chối của anh ấy, nên đưa tay định đóng cửa lại.

"Nhớ." Anh ấy đột nhiên nói.

"Nhưng anh không biết em đang có ý gì." Anh ấy nhìn tôi, đôi mắt đào hoa lúc nào cũng mang theo ý cười, giờ đây lại chuyên chú mà còn nghiêm túc.

Không biết tôi đang có ý gì?

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ấy, "Vậy đàn anh thử đoán xem, em đang có ý gì?"

"Anh không đoán được." Anh ấy nhìn thẳng vào tôi.

Không biết lấy dũng khí từ đâu ra, tôi lại kiễng chân, hôn lên môi anh ấy, "Làm sao bây giờ? Có cách... "

Tôi còn chưa kịp nói xong, ánh mắt Du Thanh đã hơi tối sầm, một tay giữ cằm tôi, một tay để sau đầu tôi, kéo tôi lại gần, đôi môi mềm mại cùng chiếc lưỡi nóng bỏng của anh ấy không có gì bàn cãi mà xâm nhập vào khoang miệng tôi.

Không giống như nụ hôn của tôi, nụ hôn của anh ấy rất mãnh liệt, tựa như đang muốn nuốt chửng lấy tôi.

Tôi bị hôn đến mức gần như không thể đứng vững.

Một lúc lâu sau, anh ấy mới buông tôi ra, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm tôi, trong lòng như có hoa đào đang nở rộ: "Bây giờ thì anh biết rồi."

Tôi:"...... "

"Mở cửa!"

Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên khiến cả hai chúng tôi giật mình.

Là anh tôi đã quay về.

Tôi nhanh chóng né tránh Du Thanh, nghiêng người sang một bên, vừa vuốt lại tóc, vừa sửa sang lại quần áo.

Du Thanh cười khẽ một tiếng, sau đó mới bình tĩnh đi ra ngoài, đi đến cửa chính mở cửa cho anh trai tôi.

14

"Làm gì mà lâu thế!"

Anh tôi bước vào với vẻ mặt u ám, cởi áo khoác và thay giày.

Sau khi nhìn thấy tôi, ánh mắt anh ấy đảo qua mặt tôi, tôi nhanh chóng cúi đầu xuống.

Ngay khi tôi tưởng ổng đã phát hiện ra điều gì đó thì ổng lại giễu cợt nói: "Bây giờ không khóc nữa à?"

Tôi:"...... "

Ổng thay giày xong, bước đến sô pha ngồi xuống, uống mấy ngụm nước, nghiêm mặt nói với tôi: "Tao không phản đối chuyện mày có người yêu, nhưng cmn sao mày có thể yêu thằng xấu đến thế chứ? ?"

Nói xong, ổng nhìn sang Du Thanh: "Không cần so với tao, chỉ cần so với đàn anh Du Thanh đây... "

Du Thanh nghe thấy thế thì nhíu mày, tỏ vẻ nguyện nghe chi tiết nhìn anh tôi.

Anh trai tôi nhìn Du Thanh, đột nhiên trầm giọng nói: "Kia... kia cũng là cách một trời một vực."

Mắt Du Thanh cong lên, khóe miệng nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp.

Tôi ma xui quỷ khiến nói: "Vậy thì em sẽ tìm một người giống như đàn anh Du Thanh... "

Anh tôi lắc đầu ngắt lời: "Không được!"

Thì ra ổng vẫn đang phản đối chuyện tôi yêu đương đây mà! !

Song, chỉ nghe thấy anh trai tôi ghét bỏ nói: "Du Thanh có thể nhìn trúng em á?"

Tôi:"..."

Du Thanh đang đứng bên cạnh tôi: ?

Tôi xấu hổ đến mức không kiềm chế được biểu cảm của mình: "Cuối cùng em có phải em gái ruột của anh không thế?"

"Du Thanh dự định tốt nghiệp xong mới tính đến chuyện này, em..." Anh tôi còn chưa nói xong.

"Em có thể chờ."

"Cũng không chắc chắn."

Tôi và Du Thanh đồng thanh nói.

Nháy mắt, anh tôi cạn lời, kinh ngạc nhìn chúng tôi, ngạc nhiên đến nỗi nói lắp bắp mãi không xong một câu, "Hai người... có ý gì?"

Du Thanh "khụ" một tiếng, nhướng mày, nhìn anh tôi, nghiêm túc gọi: "Anh."

Ổng tựa như bị nhím đâm, nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm Du Thanh, ánh mắt như muốn phun lửa: "Du Thanh!"

Du Thanh thản nhiên nghiêng đầu, dịu dàng nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: "Tư Dạ, em vào phòng trước đi, anh sẽ nói chuyện với anh trai em."

Tôi sao dám đi, anh tôi đang nóng giận đến mức tưởng chừng như sẽ lập tức vung ra quả đấm luôn đấy.

Vì thế tôi không những không rời đi mà còn bước tới bên cạnh Du Thanh, nắm lấy tay anh ấy.

Anh trai nhìn thấy hành động của tôi, mắt ổng như muốn nứt ra, trên đỉnh đầu còn muốn bốc cả khói.

Du Thanh vỗ tay tôi, gật đầu trấn an tôi, tôi không còn cách nào khác ngoài việc đối mặt với ánh mắt ăn thịt người của anh trai mình, rồi mím môi trở về phòng.

...

Đóng cửa lại, rồi tôi áp tai lên cửa.

Nhưng một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy động tĩnh gì.

Tôi hơi lo lắng, họ sẽ không đánh nhau đâu nhỉ?

"Mày nghiêm túc đấy à?" Cuối cùng, anh trai tôi lên tiếng.

"Ừm."

"Tao đã từng nói, mày đừng có động lòng với con bé cơ mà! Nó mới bao tuổi chứ?"

"Tao không làm được, tao đã động lòng với em ấy rồi, hơn nữa, em ấy cũng đã 19 rồi, cũng không còn là trẻ con nữa."

"Không phải mày từng nói, tốt nghiệp xong mày mới tính đến chuyện này sao?" Anh tôi cao giọng.

"Đó chỉ để nói cho người khác nghe thôi, đã là duyên phận thì làm sao mà tránh được?" Giọng nói Vu Thanh tràn đầy ý cười.

Một tiếng "Bang... " lớn vang lên, là tiếng nắm đấm đấm vào bàn trà.

Anh tôi tức giận: "Mày đã nghĩ đến chuyện này bao lâu rồi? Tao coi mày là anh em, mày lại coi tao là anh vợ?"

Du Thanh khẽ cười: "Có sao đâu, thân càng thêm thân thôi."

"Mày!" Anh tôi có vẻ tức giận đến không nói nên lời, "Có phải, có phải là mày dụ dỗ con bé không?!"

Tôi là người đang nghe lén: ?

Dụ dỗ? Anh tôi đang nói tầm bậy tầm bạ cái gì đấy!

"Anh ơi, là em thích Du Thanh trước." Tôi cẩn thận thò đầu ra, nhìn ổng, yếu ớt giơ tay lên, nhỏ giọng nhấn mạnh nói.

"Mày!" Anh tôi rõ ràng còn tức giận hơn.

"Được rồi, ít nhất bọn tao cũng không giấu giếm gì mày, từ nay về sau mày cứ gọi tao như trước đây, còn tao sẽ gọi mày là anh vợ, chúng ta mỗi người gọi theo cách riêng của mình." Du Thanh vỗ vai anh trai tôi, thản nhiên nói.

"Cút!" Anh tôi đẩy anh ấy ra, ngồi xuống sofa, nghiêng đầu không nói lời nào.

Tôi cẩn thận đi ra ngoài, đi đến ngồi cạnh anh trai, lắc lắc cánh tay ổng, nũng nịu nói: "Anh trai tốt của em, đừng tức giận nữa, anh là người tốt nhất trên đời này."

"Đừng có dỗ dành tao!" Anh tôi quay ngoắt đầu sang phía khác.

Không còn cách nào khác, tôi đành phải dùng biện pháp cuối cùng, sờ bụng mình và kêu lên: "Ôi, đói quá".

"Anh nghĩ tối nay anh trai em không có tâm trạng nấu ăn, đi, anh đưa em ra ngoài ăn cơm." Du Thanh phối hợp nói

"Anh ơi, anh có đi không?" Tôi ngập ngừng thử hỏi. "Không đi thì chúng em đi nhé."

Anh tôi không nói gì.

Du Thanh mỉm cười kéo tôi về phía cửa, ngoảnh đầu lại nói: "Bây giờ mày vẫn còn tức giận, tí nữa ăn sau, bọn tao sẽ mang cơm về cho mày sau."

Chúng tôi vừa đi tới cửa, anh tôi gầm lên, đứng dậy đi về phía tôi.

"Hai người!" Anh tôi nhìn thấy chúng tôi nắm tay nhau, suýt chút nữa thì hụt hơi, vì thế ổng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi đen mặt sải bước về phía chúng tôi.

Tôi và Du Thanh nhìn nhau, nhịn không được nghẹn cười.

15

"Bọn mày ở bên nhau từ khi nào rồi?"

Anh tôi đặt mạnh ly rượu xuống bàn, tức giận hỏi.

Tôi cũng không định giấu giếm, "Hôm nay."

"Hôm nay?" Ổng rõ ràng không tin. "Nếu tao nhớ không nhầm thì hình như mày bảo mày đang yêu từ tháng trước cơ mà?"

Tôi:!

Nhận ra điều anh trai đang nói tới, tôi hận không thể nhảy qua bàn, khâu miệng ổng lại!

Cứu! Chuyện này cũng đã qua lâu rồi! Giờ ổng nhắc lại làm cái gì!

Du Thanh nghe thấy thế thì ngoảnh sang, có chút đăm chiêu nhìn tôi, ánh mắt cong lên, nhưng miệng lại cười nham hiểm: "Ồ, phải không?"

Da đầu tôi lập tức tê dại.

"Ngày đó, ở cửa thư viện, tao tính hỏi mày chuyện này, nào ngờ mày lại chuồn mất, nào, bây giờ giải thích cho tao nghe qua xem nào." Thằng anh trời đánh của tôi tựa người vào ghế, nhìn tôi.

Tôi:"..."

Tôi nên giải thích thế nào đây, tôi nên giải thích rằng đó là ngày đầu tiên tôi gặp Du Thanh, rồi trúng tiếng sét ái tình, nên tôi mới nói bừa là mình đang yêu?

Cứu, vì cái gì mà lại cho tôi gặp Tu La tràng* thế này!
(*) một người đang liều mạng vùng vẫy trong hoàn cảnh khó khăn

"Em chỉ nói vớ vẩn thôi."

Tôi né tránh ánh mắt của Du Thanh, rồi nói qua loa lấy lệ.

Nói xong, tôi cúi người rót rượu cho anh tôi, nhân tiện thì thầm cảnh cáo: "Đừng nói nữa!"

"Hừ!" Ổng rõ ràng không có ý định nghe lời tôi, liếc nhìn Du Thanh, kiêu căng nói: "Thấy không, con bé này nhanh thay lòng đổi dạ lắm, mày đừng có nghĩ mày sẽ yên ổn ngồi vào vị trí em rể của tao."

Tôi: !

Anh! Làm ơn! Đừng chĩa mũi dao về phía em nữa!

Tôi từ từ nhắm mắt lại, vẻ mặt đau khổ.

Du Thanh cười nói: "Khó nói lắm, không thử thì làm sao biết được."

Nói xong, hai người bèn giằng co, uống hết ly này đến ly khác.

Tôi: ?

Không cần phải nói, anh tôi là người gục xuống trước.

Du Thanh nhìn anh tôi đang nằm trên bàn ngủ say, mỉm cười ngoảnh lại nhìn tôi.

Tôi rùng mình và lùi lại.

"Giải thích đi." Giọng anh ấy nhẹ nhàng nhưng tôi vẫn nghe ra tiếng nghiến răng ken két của anh ấy.

"Em... " Tôi cũng không biết nên giải thích thế nào.

"Em nói cho sướng miệng thôi, anh hiểu không?" Tôi cố gắng hết sức để mô tả nó.

Anh ấy nhíu mày, xem ra không hiểu lắm.

"Chính là, anh đã từng theo đuổi người nổi tiếng chưa? Nó giống như việc người hâm mộ gọi người nổi tiếng là chồng ấy." Tôi thay đổi cách nói.

Anh ấy nheo mắt lại, dường như đã hiểu được một chút, "Ồ, vậy thì em đang mê ai vậy?"

"Anh."

Du Thanh rõ ràng không tin.

"Ngày đó, cái ngày em đâm vào eo anh ý!" Tôi sốt ruột giải thích, nhưng rồi tôi lập tức nhớ ra, mình đã quên mất hỏi eo anh ấy có bị làm sao không.

"Ngày đó, em thấy anh đau đớn lắm, eo anh vẫn... được chứ?" Tôi lo lắng liếc nhìn eo anh ấy.

Du Thanh biến sắc, quay đầu lại ho khan kịch liệt, mặt đỏ bừng.

"Sao vậy?" Sao đột nhiên lại bị sặc rồi?

Anh ấy nhìn thoáng qua tôi, sau khi vừa uống rượu vừa ho khan, khóe mắt và chóp mũi đều đỏ bừng, thực sự khiến tôi cảm thấy có chút quyến rũ.

Tôi bỗng nhiên đỏ mặt, "Du Thanh, anh đẹp quá."

Tôi si ngốc nhìn anh ấy, giọng điệu chân thành.

Du Thanh ho càng nhiều hơn.

Anh ấy giơ tay gọi người phục vụ đến tính tiền, rồi kéo tôi ra ngoài.

"Ơ? Mặc kệ anh em à?" Tôi ngoảnh lại nhìn, thấy anh trai tôi vẫn còn nằm đó.

"Khi nào tỉnh lại, cậu ấy sẽ tự biết đường về thôi." Du Thanh cũng không quay đầu lại.

"Chúng ta, chúng ta về sớm như vậy làm gì?" Tôi còn chưa ăn mấy miếng!

"Em nghĩ thử đi?" Du Thanh quay người lại, cười dịu dàng.

Tôi: "..." Làm sao tôi biết được?

"Vất vả lắm anh mới có bạn gái, lại bị bạn gái nghi ngờ eo không được, em nói xem... chẳng lẽ anh không được chứng minh sao?" Anh ấy cúi xuống, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm tôi, khóe miệng hơi nhếch lên.

Tôi: ?

Tôi chợt hiểu ra, mặt lập tức nóng bừng.

Ahhhhhhhhhhhhhhh!

Tôi không phải, ý tôi không phải vậy!

Kết truyện:

Theo lời Du Thanh kể, vào một ngày nọ, khi anh ấy đang trực đêm ở viện, nửa đêm tỉnh lại, thấy bên giường có bóng người.

Vừa bật đèn lên, thấy đó là anh tôi, trên tay đang cầm con dao phẫu thuật.

Du Thanh hoàn hồn, khó hiểu hỏi ổng: "Mày đang làm gì vậy?"

Anh trai tôi nhìn chằm chằm anh ấy, âm trầm nói: "Trả lại em gái cho tao... "

Du Thanh: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu