Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đỉnh lưu bị bóc trần từng có một cô gái đã yêu thầm nhiều năm - vãn tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Văn án:

Đỉnh lưu bị bóc trần từng có một cô gái đã yêu thầm nhiều năm.

Người hâm mộ của anh cười nhạo: "Chúng tôi đã biết từ lâu rồi."

Họ sớm đã biết, trong bài hát của Lộ Diễn ẩn chứa một cô gái mà anh rất thích.

Trong buổi sinh nhật, Lộ Diễn ôm cây đàn guitar trong lòng, đôi mắt đen nhánh, nhìn thẳng vào giữa khán đài, im lặng ba giây, bỗng nhiên thấp giọng nói: "Hôm nay, cô ấy không đến."

Tôi từ chỗ ngồi đứng bật dậy, xông lên sân khấu vỗ bả vai anh, tức giận mắng to: "Đồ ngốc này, sao anh lại bướng bỉnh như thế chứ?"

1.

Vào lúc 9 giờ, trong sân vận động tràn ngập tiếng ồn ào huyên náo.

Tôi đang ngồi ở khán đài VIP, nghe cô gái ngồi bên cạnh ngân nga bài hát của anh ấy, hỗ trợ sắp xếp các lightstick (灯牌- tui nghĩ nó là cái bảng mà có đèn, xong fan lắc lắc theo nhạc ấy, mà tui không đu idol không biết:<<)

Chín giờ mười hai phút, ánh đèn chợt tắt, cả sân vận động yên tĩnh trong chốc lát

Khoảnh khắc tiếp theo, các ngôi sao tỏa sáng lấp lánh trên sân khấu. Lộ Diễn mặc một bộ đồ đen, lưng mang theo cây đàn guitar, xuất hiện ở giữa sân khấu.

Dưới sân khấu, tiếng thét chói tai từng đợt vang lên như vũ bão, lightstick đong đưa tạo thành một vùng biển xanh.

Mà Lộ Diễn lẳng lặng đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía dưới góc tối của sân khấu.

Bắt gặp ánh mắt của Lộ Diễn, tôi đưa cao tay, ra sức vẫy mạnh, khẽ mở miệng:

"A Diễn, đã mười năm rồi. Chúc mừng anh!"

Lộ Diễn giật mình, ánh mắt dời về phía fan đang cất tiếng thét chói tai, bỗng nhiên giơ tay lên, ngón trỏ chạm vào môi làm hiệu:"Suỵt."

Cả sân vận động bất ngờ im lặng.

Lộ Diễn hơi nhếch môi, tháo cây đàn guitar trên lưng xuống, ngón tay nhẹ nhàng ấn lên dây đàn.

Ba giây sau, vào lúc âm nhạc vang lên, tiếng la hét bên tai tôi cùng với giai điệu của anh ta, sau đó liền bùng nổ.

"A a a a a ! Cứu tôi với! Lộ Diễn muốn lấy mạng tôi!"

"Đẹp trai quá!! Diễn caaaa!"

Tôi cũng điên cuồng đắm chìm trong đó, bất tri bất giác theo tiếng thét chói tai nhảy múa.

Khoảnh khắc đó, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở giữa sân khấu.

Trên sân khấu, Lộ Diễn nóng bỏng lại lấp lánh kia, là dáng vẻ mà tôi đã ảo tưởng vô số lần khi còn trẻ.

Thiếu niên của tôi, trải qua thời kì vô danh, cuối cùng đứng trên đỉnh sân khấu, chạy về phía những tràng pháo tay và tiếng thét chói tai thuộc về anh ấy.

Bữa tiệc kéo dài đến 12 giờ đêm.

Trong ba phút cuối cùng của buổi biểu diễn, Lộ Diễn thay một bộ đồng phục học sinh, xuất hiện trên sân khấu.

Mỗi khi biểu diễn sắp kết thúc, Lộ Diễn đều thay cùng một bộ đồng phục học sinh.

Bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng đan xen, trước ngực in dòng chữ "Trường Trung học Giang Đại".

Mới đầu, mọi người đều cho rằng Lộ Diễn là vì biết ơn trường cũ, hotsearch # 'Trường trung học Giang Đại' xuất hiện sau buổi biểu diễn, và nhiệt không hề giảm cho đến khi hotsearch # 'Lộ Diễn xuất hiện ở sân bay' nổi lên mới bắt đầu giảm nhiệt.

Sau đó, từ miệng bạn thân của Lộ Diễn, mới biết được, bộ đồng phục học sinh đó là Lộ Diễn và một cô gái đã ước định, cô ấy nói sẽ mặc đồng phục đi nghe buổi hòa nhạc của anh ấy.

Lộ Diễn ngồi ở rìa sân khấu, một chân hơi cong cong chống đàn guitar, dáng vẻ lười biếng mà tiêu sái, chọc cho fan trong trường quay một lần nữa thét chói tai.

Lộ Diễn ôm cây đàn guitar, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào giữa khán đài, im lặng một chút, bỗng nhiên thấp giọng nói:

"Hôm nay, cô ấy không đến."

Vừa dứt lời, xung quanh đã có người nhịn không được mà khóc thành tiếng.

Họ luôn biết rằng trong lòng chàng trai trên sân khấu luôn chứa một cô gái, cô gái ấy được giấu trong bài hát của anh, được giấu trong trái tim anh.

Các fan lão làng dưới khán đài đều biết đến cô gái của Lộ Diễn.

Tuy rằng không biết cô gái ấy là ai, chỉ biết rằng, Lộ Diễn đã chờ cô ấy suốt mười năm.

Mỗi một buổi biểu diễn, Lộ Diễn đều để lại chỗ trống giữa hàng khán giả cho cô.

Thời gian đếm ngược sáu mươi giây, khán đài rơi vào im lặng.

Lộ Diễn không nói gì, người hâm mộ ở khán đài cùng anh chờ đợi, chờ Sam Sam xuất hiện. (Đoạn này nhắc đến Sam Sam tui nghĩ là trong Sam Sam đến muộn của Triệu Lệ Dĩnh á).

Giọng nói trầm thấp của chàng thiếu niên rơi vào tai tôi, tràn đầy sự bất lực, khiến cho người ta đau lòng.

Cho đến khi fan dưới đài lớn tiếng hô to: "Diễn ca, anh còn có chúng tôi! Chúng ta sẽ luôn ở bên anh!"

Từng tiếng hô càng lúc càng lớn, truyền đến sân khấu, để Lộ Diễn lấy lại tinh thần.

Tôi lau khô nước mắt, cũng hét lên với họ, tôi muốn nói với anh ấy:

"Em đang ở đây, Lộ Diễn, Em vẫn luôn ở đây, em ... chưa từng thất hứa."

2.

Tôi tên là Cố Chỉ.

Là Chỉ (枳) trong "Nam cam Bắc quýt" (南橘北枳)

Lần đầu tiên gặp Lộ Diễn là vào một ngày hạ ve kêu râm ran.

Tôi bị thầy giáo ác ma bắt ở văn phòng sửa bài thi vật lý, bài thi đã bị bút đỏ sửa kín cả giấy.

Các từ trên bài kiểm tra là những từ tôi đã quen thuộc, nhưng khi ghép lại với nhau lại không thể hiểu được.

Tôi bất an nhìn chằm chằm vào vỏ não thông minh tuyệt đỉnh lại bóng loáng của thầy ấy, suy nghĩ xem lát nên chuồn như thế nào.

Thầy ấy chỉ vào một quyển sách màu hồng, nổi trận lôi đình, vừa định nói cái gì đó, một giọng nói thờ ơ ở phía sau tôi vang lên:

"Thầy Hứa, em đến báo cáo."

Giọng của chàng trai có chút khàn khàn, giống như là phát ra cổ họng, giọng điệu cũng không quá tôn trọng, thái độ có chút chả ra làm sao cả.

Tôi theo bản năng quay đầu lại liếc mắt một cái.

Chàng trai mang theo tai nghe màu đen, đeo cặp sách, đồng phục học sinh kiểu cũ màu xanh trắng đan xen, kiểu dáng có chút lỗi thời, nhưng mặc trên người cậu lại rất vừa mắt.

Mái tóc ngắn màu đen mảnh khảnh thoáng che đi một góc trán, lông mày đen nhánh, đôi môi mỏng lộ ra nụ cười như có như không.

Lộ Diễn một tay tùy ý bỏ vào túi, tay kia gõ cửa, hướng về phía thầy giáo ra hiệu.

"Cố Chỉ, em về phòng trước, buổi chiều sửa bài thi đem đến cho tôi."

Thầy giáo liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, vẻ mặt giả vờ nghiêm túc dặn dò.

Tôi gật gật đầu, cầm bài thi xoay người bỏ chạy, sợ chậm một giây thầy ấy liền đổi ý.

Lúc đi ngang qua người Lộ Diễn, tôi ngửi thấy một mùi bạc hà cam nhàn nhạt, còn chưa đợi tôi ngửi kĩ, bên cạnh truyền đến một tiếng cười nhạo.

Tôi giương mắt nhìn lên, chàng thiếu niên có mắt đào hoa xinh đẹp mang theo chút ghét bỏ, khóe miệng khẽ cong lên, giống như đang cười nhạo tôi ngu dốt.

Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, vừa định mở miệng mắng cái gì đó, thầy giáo ác ma phía sau lại giục tôi nhanh chóng về lớp.

Trong tiết học đầu tiên, tôi nằm sấp trên bàn ngủ bù, lúc đang ngủ say, người thầy ác ma lại dẫn vào một nam sinh.

"Chỉ Chỉ, Chỉ Chỉ, mau dậy đi, có soái ca tới." Người bạn thân Thịnh Thanh Hoan ở phía sau tôi hồ hởi đá ghế của tôi..

Tôi tức giận ngẩng đầu lên và liếc nhìn ra cửa.

Đây không phải kẻ đã cười nhạo tôi lúc sáng sao?

Tôi vừa định đập bàn đứng lên, thì thầy giáo giơ tay chỉ về phía tôi, ý bảo hắn ngồi bên cạnh tôi.

Thật sự là oan gia ngõ hẹp.

Khi Lộ Diễn giới thiệu bản thân, nữ sinh trong lớp thì thầm bàn tán, trong mắt đều không ngừng lộ ra sự phấn khích.

Dưới cái nhìn chết chóc của tôi, cậu ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, lười biếng tựa lưng vào ghế, tùy ý cầm lấy một quyển sách trên bàn, mở ra mấy trang, hỏi:

"Tiết học tiếp theo học cái gì?"

Tôi lườm cậu ta một cái: "Không biết."

Lộ Diễn khẽ chậc một tiếng, xoay người hỏi bạn học ngồi ở phía sau.

Bạn thân của tôi không chịu thua kém, liền hai tay dâng thời khóa biểu mà tôi chép lên cho Lộ Diễn, xem như là quà gặp mặt.

Tôi tức đến nghiến răng, đưa tay giật lấy thời khóa biểu. Chó rẻ tiền cũng không thể rẻ tiền như vậy. (便宜狗都不能便宜那个自狂)

Lại không ngờ đến, chân Thịnh Thanh Hoan đá một cái, ghế của tôi nghiêng sang một bên, lúc định thần lại, tôi đã nhào thẳng về phía Lộ Diễn, ấn cậu ta lên tường.

Yên tĩnh ba giây, bốn phía truyền đến một mảnh tiếng hít thở, sau đó không biết là ai đứng đầu, tiếng ồn ào càng ngày càng vang lên:

"Chị Chỉ, lợi hại !!"

"Chị Chỉ đây là xem trọng người mới tới rồi sao?"

"Ôm một cái!! Ôm một cái đi."

...
"Cố Chỉ, em tránh ra cho tôi!!"

Thầy giáo nghe thấy tiếng ồn ào nên quay lại, đem thủ phạm là tôi xách cổ áo mà thẳng bước tiến về văn phòng.

3.

Sau giờ học, tôi về nhà, tiếng TV phát ra từ phòng khách.

Ánh đèn trong phòng sáng trưng.

Tôi cởi giày, thò đầu vào trong, mẹ đang đưa lưng về phía tôi, hai tay khoanh trước ngực, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa.

Sau khi thay dép xong, tôi đi đến trước mặt bà ấy, mở miệng: "Mẹ, hôm nay..."

Lời còn chưa dứt thì một tiếng 'Bốp' vang lên.

Má tôi bị tát một cái rất mạnh, mặt cũng ngay lập tức quay sang một bên.

Rất đau.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, hai tai đã ù lên, cơ thể lắc lư như sắp ngã, miễn cưỡng nắm lấy tay vịn sô pha.

Trên mặt tê dại vài giây, tôi mới bắt đầu cảm thấy đau đớn.

Không chỉ là vết thương trên mặt mà cả vết thương trong lòng cũng rất đau.

"Cố Chỉ, mày muốn bức ch.ế.t tao mới vừa ý phải không?

Mày là đồ không biết xấu hổ. Tao với chú Lạc của mày đã như thế này rồi mà mày còn dám. Nếu không phải nhờ chú Lạc dựa vào quan hệ, mày làm sao vào được trung học?

Còn mày, mày trả ơn mẹ mày thế nào? Trốn học, đánh nhau, bây giờ còn học được cách quyến rũ đàn ông? Chú Lạc lại là chủ nhiệm, mày làm như thế, trường học sẽ nghĩ về mày thế nào?

Mày là đồ ch.ó đ.ẻ y như ông bố ngiện rượu của mày vậy. Con đàn bà đó có gì tốt, đáng để hắn vứt bỏ mọi thứ và chạy theo con ả. Hắn nên chết ở bên ngoài mới phải.

Tao không cần mày phải chăm chỉ như Tiểu Quất. Cố Chỉ, ít nhất mày cũng đừng làm tao lo lắng và xấu trước mặt chú Lạc như thế, không được sao?"

Tiếng mẹ chửi và khóc không ngừng, tai tôi bị ù lên và chặn hết những tiếng đó lại.

Nhìn miệng bà ấy đang liên hồi mở ra rồi khép lại, tôi biết mẹ đang nói gì đó nhưng tôi lại không nghe thấy.

Trước tiên bà ấy nói chú Lạc rất vất vả, để cho tôi không quên ân huệ của chú ấy đối với mẹ con tôi, tôi đối với chú Lạc phải cung kính, phải nhường nhịn Lạc Quất, không nên cùng cô ấy cãi nhau.

Tiện thể bà ấy còn mắng cả ông bố đã bỏ vợ bỏ con của tôi.

Tôi im lặng ngẩng đầu, siết chặt ngón tay, mím môi không nói gì, lẳng lặng nhìn bà ấy phát tiết, cũng không nói lấy câu phản bác ví dụ như: "Con không có".

Tôi biết, từ khi bước vào Lạc gia, bà ấy sớm đã không còn là mẹ tôi nữa.

Có lẽ, ngay từ giây phút bố bỏ hai mẹ con tôi mà rời đi, mẹ tôi cũng đã biến mất.

Người mẹ xinh đẹp và hay cười, dịu dàng gọi tôi "Nam Nam" luôn dắt tay tôi về nhà trong ánh chiều tà sớm đã chẳng còn nữa.

Những gì tôi nhận lại được là những lời nguyền rủa không dứt, như thể bà ấy sẽ cảm thấy tốt hơn khi tôi biến mất, để bà ấy có thể thoát khỏi quá khứ.

Nhưng mà, tôi không hề bắt bà ấy ở lại.

Bà ấy cũng có thể không cần tôi, bà ấy cũng có thể rời đi như bố tôi vậy.

Nhưng bà ấy không rời đi, như thể chỉ khi trút hết oán hận lên người tôi, bà ấy mới có được giây phút thỏa mãn và bình yên.

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.

Trước khi Lạc Quất và chú Lạc xuất hiện, giọng nói đã vang lên trước.

Họ vừa đi vừa nói cười, thấy tôi như vậy thì chú Lạc đi tới, hỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì."

Mẹ cầm lấy túi đựng máy tính của chú Lạc, quay mặt ra hiệu cho tôi trở về phòng.

Vừa đóng cửa lại, sau lưng tôi liền truyền đến giọng nói dịu dàng của mẹ:

"Nghe nói lần này Tiểu Quất đạt hạng nhất toàn trường, dì đặc biệt làm một bàn đồ ăn, đều là món Tiểu Quất nhà chúng ta thích nhất."

Tôi trở về phòng, trút hết phiền muộn, nằm trên giường, thẫn thờ nhìn lên trần nhà phía trên, đôi mắt rã rời, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê từng giọt lăn dài trên khóe mi xuống thái dương.

Trước đây, mỗi lần tôi đứng nhất trong các kỳ thi, mẹ tôi lại nấu một mâm cơm thịnh soạn để ăn mừng như vậy, nụ cười trên môi mẹ vẫn in sâu trong trí nhớ của tôi, nhưng bây giờ nụ cười đó đã không còn thuộc về tôi nữa.

Khi tôi tám tuổi, cha tôi lặng lẽ rời đi, mẹ chồng nhà hàng xóm nói rằng bà nhìn thấy một người phụ nữ đến đón ông.

Nửa năm sau, mẹ tôi đưa tôi đến ở nhờ nhà chú Lạc, bảo tôi gọi chú ấy là bố.

Bà ấy bắt tôi đổi tên thành Lạc Chỉ và nói: "Nếu quýt sinh ra ở Hoài Nam, nó sẽ có màu cam ( 橘- Quất), và nếu sinh ra ở Hoài Bắc, nó sẽ có màu cam ( 枳-Chỉ).

Như thế, con và Lạc Quất sẽ giống như một gia đình hơn, chú Lạc của con và đối xử tốt với chúng ta hơn."

Lúc đó tôi đã từ chối, Cố Nam Nam là thứ duy nhất mà bố tôi để lại cho tôi.

Tôi không tin rằng bố yêu thương mẹ con tôi sẽ bỏ rơi chúng tôi.

Tôi phải giữ tên của mình, nếu không ông ấy sẽ không thể tìm thấy Nam Nam của ông khi ông trở lại nữa.

Tôi... Tôi không muốn ông ấy thất vọng.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn không thuyết phục được mẹ và buộc phải đổi tên, chú Lạc đã giúp tôi thuyết phục mẹ tôi, tôi giữ họ Cố và đổi tên thành Cố Chỉ.

Một lúc sau, tôi ngồi dậy, nhìn vào bức ảnh gia đình bị cắt rời và lặng lẽ khóc.

Chán nản và thất vọng.

Đó là thứ duy nhất tôi còn lại từ bố mình.

Không biết nước mắt trên mặt đã khô từ bao giờ, căn phòng được phủ bằng rèm giờ đây tối như mực.

[Cộc cộc..]

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, tôi lấy tay lau qua mặt, sau đó đứng dậy mở cửa.

Lạc Quất đứng ở cửa, cân nhắc tới lui mới cúi đầu, khẽ mở miệng:

"Chỉ Chỉ, mình xin lỗi. Hôm nay dì đã gọi điện đến trường để hỏi về kết quả kì thi tháng, mình lỡ nhắc đến cậu nên mới.."

"Không sao, không phải lỗi của cậu." Tôi đáp lại mình cách bình tĩnh.

"Dì để thức ăn cho cậu ở trong bếp. Vậy thì mình không làm phiền cậu nữa." Lạc Quất thở phào nhẹ nhõm quay người trở về phòng.


4.

Thực ra, tôi và Lạc Quất là bạn thân từ nhỏ.

Tình bạn này bắt đầu thay đổi từ khi tôi và mẹ bước chân vào Lạc gia.

Lúc đó Lạc Quất hệt như một chú nhím mình đầy gai góc, ghét bỏ hết tất cả sự quan tâm của tôi và mẹ.

Tôi có thế hiểu được thái độ thù địch của cô ấy, bởi tôi cũng sợ mẹ tôi bị cô ấy giành mất.

Kể cả khi sự dịu dàng trước đây của bà ấy không còn nữa, tôi cũng sợ sẽ mất đi bà ấy.

Dần dà, tôi và cô ấy bắt đầu ganh đua, xem ai là người được yêu thích hơn.

Cô ấy sẽ cố ý làm nũng với mẹ tôi, xin cái này cái kia, cố ý giành lấy búp bê, váy và đàn của tôi.

Mẹ tôi sẽ luôn nhường nhịn cô ấy, bắt tôi phải đưa món này món kia, nói với tôi không được giành với cô ấy mà phải biết ơn vì nhà cô ấy đã cưu mang hai mẹ con tôi.

Tôi cũng đã cố gắng giành lại, nhưng cuối cùng thì tôi cũng bị đánh bại bởi nước mắt và sự bất công của mẹ tôi.

"Con bé này không nghe lời chút nào, con là muốn mẹ tức ch.ế.t phải không? "

"Nhường Tiểu Quất một chút thì làm sao? Không phải trước đây hai đứa là bạn tốt sao, sao bây giờ lại thành như thế này? "

"Mẹ dạy con thế nào? Đừng tranh giành với Tiểu Quất, đừng để chú Lạc ghét mẹ con chúng ta."

"Đừng làm chú Lạc tức giận...", "đưa cho Tiểu Quất..." những từ này biến thành cơn ác mộng của tôi.

Bởi vì điểm thi của tôi cao hơn Lạc Quất, nên mẹ đã cầu xin tôi đạt điểm thấp hơn trong kì thi.

Khoảnh khắc tôi chấp nhận đầu hàng, tôi biết rằng, tôi không còn là niềm tự hào của mẹ nữa.

Trước khi thi chuyển cấp, Lạc Quất đã gõ cửa phòng tôi và nói:" Cố Nam Nam , mình không muốn cậu nhường mình nữa, mình muốn xem khả năng thật sự của cậu."

Tôi im lặng và mỉm cười bất lực.

Chúng tôi không còn hay nói chuyện với nhau nữa, nhưng tôi biết chúng tôi đã làm hòa với nhau, dù rằng chẳng thể thân thiết như trước đây được.

Lạc Quất cũng đã hòa giải với bản thân trong quá khứ và buông bỏ nỗi ám ảnh về tình cảm gia đình.

Nhưng tôi thì không.

Chỉ có Cố Chỉ, người suốt ngày trốn học và đánh nhau, mới có thể được mẹ cô ấy "quan tâm".

Màn hình điện thoại di động trên bàn sáng lên, hiện lên một thông báo: [LY] mà bạn theo dõi đã phát hành một đĩa đơn mới.

Tôi ấn vào, một giọng nam nhẹ nhàng phát ra từ tai nghe, đang hát một cách rất nghiêm túc.

[Tin tưởng vào tình yêu vĩnh cửu, tin tưởng vào một người xa lạ.]

[Tin rằng bạn sẽ trở thành một người mà bạn hằng mơ ước.]

[Khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy thế giới, khi tôi vẫn là một thiếu niên.]

Giọng hát độc đáo của thiếu niên tựa như ẩn chứa một loại theo đuổi, theo đuổi giấc mơ tràn ngập ánh dương.

Chất giọng của anh ấy trong trẻo dịu dàng, lại có chút trầm khàn, tựa như bị trọng lực hấp dẫn, mỗi giây mỗi phút đều muốn lại gần anh.

NN: [Giọng hát rất hay]

LY: [Cảm ơn! Gần đây bạn vẫn ổn chứ?]

NN: [Không tốt lắm. Bạn gần đây đã quen với trường mới chưa?]

LY: [Khá tốt, gặp được một người bạn cùng bàn rất thú vị.]

...
5.

Sau giờ học buổi chiều, mọi người lần lượt ra về.

Hôm nay là sinh nhật Lạc Quất, chú Lạc đã dẫn mọi người đi chúc mừng.

Tôi không muốn làm phiền họ, nên đã lấy cớ đến nhà Thịnh Thanh Hoan ôn tập, trốn đi.

Tôi đến phòng nhạc, cầm cây vĩ cầm lên và chơi bài "Từng là thiếu niên" mà anh ấy đã chơi tối qua.

[Tin rằng bạn sẽ trở thành một người mà bạn hằng mơ ước.]

Một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên giữa phòng học vắng vẻ.

Tôi sửng sốt và quay người lại.

Lộ Diễn nghiêng người dựa vào mép cửa, miệng khẽ ngân nga, hai tay đút vào túi quần, uể oải nhìn tôi. Chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp, che khuất cả khuôn mặt.

"Đàn hay lắm, bạn cùng bàn."

Giọng nói cậu trầm ấm, tựa hồ đan xen chút vui vẻ.

Lộ Diễn đi đến bên cây đàn, gật đầu chào hỏi với tôi, những ngón tay thon dài của cậu lướt nhẹ trên phím đàn.

Tôi sững người một lát, tiếp tục chơi đàn theo tiết tấu của cậu ấy.

Trên môi cậu ấy như có như không đang mỉm cười, giai điệu nhẹ nhàng và đúng tiết tấu, giọng hát rõ ràng.

Cứ như thể bài hát này là viết riêng cho cậu ấy vậy.

Sau khi kết thúc bài hát, tôi thở phào nhẹ nhõm. Rất lâu rất lâu rồi, tôi mới có thể vui vẻ như vậy.

"Cậu từng học đàn sao?"

Tôi gật đầu, ký ức những ngày tập đàn chậm rãi ùa về.

Thật hiếm khi Lộ Diễn kiên nhẫn chờ đợi.

"Là bố tôi dạy đó."

Lộ Diễn gật đầu, ra hiệu cho tôi đàn tiếp.

Một bài lại một bài, chúng tôi chơi từ bài "Canon" cho đến "Dancing Doll and Bear".

Khi chúng tôi rời phòng học, bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa.

Mùa hạ cũng thật kỳ lạ, nói mưa liền mưa, chẳng để ý đến cảm xúc của con người tí nào cả.

Hoàng hôn chiếu bên ngoài cửa sổ từ từ lặn xuống, ngay giây mưa phùn bắt đầu rả rích.

Đầu lưỡi Lộ Diễn áp vào bên má, một bên má bắt đầu phồng lên, cáu kỉnh chậc lưỡi.

Cậu vội vàng giơ tay tháo chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống, đội lên đầu tôi.

Rồi cậu lao vào màn mưa mà không nói một lời, chỉ để lại cho tôi một bóng lưng cao gầy đang từ từ biến mất.

Sau giờ học, Lộ Diễn và tôi sẽ lẻn vào phòng đàn tập đàn cùng nhau mỗi khi có thời gian rảnh rỗi.

Thời gian chầm chậm trôi qua, tôi đã là học sinh lớp 11.

Không biết từ khi nào, số lần tôi nhìn trộm Lộ Diễn cũng bắt đầu tăng dần lên.

Mãi cho đến ngày tôi biết anh ấy là LY, tôi mới biết rằng mình đã nảy sinh tình cảm với Lộ Diễn .

Có lẽ là vào ngày hòa tấu, hai trái tim chầm chậm đến gần nhau.

Có lẽ là bởi vì anh ấy là LY, là Lộ Diễn.

6.

Hôm đó vì trực nhật thay cho Thịnh Thanh Hoan nên tôi đến phòng đàn muộn.

Trong phòng đàn trống không, tôi nghĩ là Lộ Diễn chưa đến nên muốn gửi tin nhắn cho cậu ấy.

Có tiếng "Ầmmm" từ phòng học bên cạnh, sau đó là giọng một người phụ nữ đang khóc nức nở.

"Con rốt cuộc muốn giấu mẹ đến bao giờ? Chơi đàn sẽ chỉ trì hoãn cuộc đời của con mà thôi!"

"Lộ Diễn, mẹ đã nói chuyện với bố con, mẹ và bố con không ủng hộ con đi theo con đường nghệ thuật. Chuyện ca hát lên đợi con lên đại học rồi nói."

Người phía đối diện không đáp lại.

Sau một hồi im lặng, cánh cửa bên cạnh bị kéo mạnh một cánh.

Tôi nắm chặt nắm cửa, không dám thở mạnh, sợ làm phiền đến họ.

"Cậu nghe thấy hết rồi sao?"

Tôi quay đầu lại, Lộ Diễn đang đứng dựa vào cửa, hơi cúi đầu châm thuốc, ngọn lửa màu đỏ rực đang nhảy múa trên đầu ngón tay cậu ấy.

Sau khi rít vào một hơi, cậu ấy áp mu bàn tay lên môi, bắt đầu ho dữ dội.

Tôi đứng dậy giật lấy điếu thuốc trong miệng Lộ Diễn.

"Lộ Diễn, cậu còn muốn giọng hát của mình nữa không? Sau này cậu tính hát thế nào?"

"Giọng hát sao? Có tác dụng gì không? Cậu không nghe thấy sao?"

Lộ Diễn nhướng mày cười nhẹ, đưa tay vào túi lấy gói thuốc ra, lấy một điếu khác.

"Cậu muốn hút, tôi hút với cậu."

Tôi đưa điếu thuốc vào miệng ngay trước mặt Lộ Diễn. Vừa cho vào miệng, một làn khói xộc thẳng lên mũi.

Làm sao lại có người thích cái thứ nghẹt thở như vậy?

Đó là lần đầu tiên tôi hút thuốc, tôi không biết lấy hơi ở đâu, miệng tôi đầy khói khét lẹt, cổ họng tôi ngứa ngáy và bắt đầu ho không ngừng.

"Hút chậm một chút, thở bằng mũi."

Lộ Diễn vỗ nhẹ vào lưng tôi, nghiêm túc dạy tôi giống như một giáo viên vậy.

"Ông tôi thích chơi đàn từ khi còn trẻ, ông đã thành lập một ban nhạc và bỏ cả gia đình để theo đuổi ước mơ của mình. Từ đó, mẹ tôi rất ghét đàn.

Trước đây, mẹ không cho tôi học đàn, là bố tôi lén lút đưa tôi đến phòng tập. Sau này, hai người họ ly hôn rồi, không ai đưa tôi đến phòng tập nữa."

"Nếu không phải cô ấy vẫn luôn cổ vũ tôi, có lẽ tôi đã sớm thỏa hiệp rồi."

Thiếu niên thản nhiên nghịch điếu thuốc chưa châm lửa trên tay, uể oải dựa vào cây đàn và thì thầm.

"Cô ấy... Cô ấy là người mà cậu thích sao?" Tôi cúi đầu uống nước, dè dặt hỏi.

Lộ Diễn lắc đầu, như thể nghĩ ra điều gì đó, khẽ mỉm cười, lấy tai nghe ra đưa cho tôi.

Khi tôi nhận lấy tai nghe, tôi nghe thấy giọng hát quen thuộc và những lời cậu ấy nói mà không cần suy nghĩ.

"Cô ấy là tri kỷ của tôi."

Là tri kỷ .

Trong lúc nghe bài hát của Lộ Diễn, đầu tôi lặp đi lặp lại hai từ đó.

Hai từ tri kỷ văng vẳng bên tai, tựa như mật ngọt, mật ngọt cứ thế rót vào trong tim.

Tôi ngẩng đầu lên, khóe miệng cong cong, kiên định nói với cậu:

"Lộ Diễn , cậu còn có tôi, tôi sẽ luôn bên cạnh cậu."

"Biết rồi."

"Đi thôi, về nhà."

Lộ Diễn lặng lẽ nhìn tôi, sửng sốt vài giây, khóe miệng hơi nhếch lên, anh đứng dậy ném điếu thuốc còn chưa cháy trên tay đi.

Lộ Diễn tiễn tôi đến trạm xe bus, đôi chân dài bước lên chiếc xe đạp, đeo tai nghe, cúi người rời đi trước.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm tư.

Bóng dáng của Lộ Diễn có thể nhìn thấy mơ hồ qua ô cửa kính, cưỡi một chiếc xe đạp một cách sang trọng, huênh hoang một cách bừa bãi.

Tôi nghĩ, lần sau chúng ta gặp nhau, tôi có thể nói với anh ấy rằng tôi là NN, Cố Nam Nam.

7.

Tôi dậy từ rất sớm, trong căn phòng tối om, tôi quay người sang một bên, nhìn tấm rèm đã đóng cách đó không xa và ngáp một cách chán nản.

Cách đây khoảng nửa năm, tôi thường bị ngã nhiều lần mà không rõ nguyên nhân lúc đang đi bộ, cơ bắp dần mất đi sức lực, mỗi sáng phải đi lại một cách chậm rãi trong bóng tối rất lâu mới có thể vận động chân hết sức.

Tôi cảm thấy hình như mình bị bệnh rồi.

Nhưng tôi không quan tâm, bởi chẳng ai quan tâm tôi cả.

Bây giờ, tôi muốn sống một cuộc sống tốt đẹp, theo đuổi ước mơ với chàng trai của mình và nhìn cậu ấy đứng trên đỉnh vinh quang.

"Chẩn đoán ban đầu bệnh nhân mắc ALS." (Hội chứng xơ cứng teo cơ một bên.)

Trên tờ giấy chẩn đoán đó, chỉ với vài từ dường như quyết định cuộc sống sau này của tôi.

"Bệnh này... Có phải bệnh di truyền không?"

"Xác suất di truyền không lớn. Phần lớn thì ALS không di truyền.

Cơ chế bệnh lý cụ thể hiện nay chưa rõ lắm, chỉ biết là tế bào thần kinh bị thoái hóa, teo lại, hoại tử, vì cơ sở bệnh lý chưa rõ nên chưa có biện pháp điều trị cụ thể."

Tôi đứng trước cổng bệnh viện, quẹt điện thoại liên tục, trong đó biết bao nhiêu số liên lạc mà chẳng biết phải gọi cho ai.

Tìm ra một số điện thoại quen thuộc, tôi nhấn vào. Sau một tiếng 'Bíp' phát ra.

Tôi vội vàng mở miệng: "Bố ơi, con mắc bệnh ALS, bố bỏ mẹ con con vì chuyện này sao...?"

Tôi nói vội nói vàng, không kịp nghẹn lời, trước khi đầu dây bên kia trả lời đã tắt máy.

Tôi sợ đợi thêm một giây nữa, sẽ nghe thấy giọng nói lạnh lùng ở đầu bên kia điện thoại: "Xin lỗi, số quý khách vừa gọi hiện không tồn tại."

Tôi sớm đã thành thạo loạt hành động này. Sau khi bố tôi đi, mỗi lần tôi phạm lỗi, tôi đều gọi điện cho ông, rồi dập máy trước số máy trống.

Như thể tôi đã kể hết với bố tôi, và nỗi bất bình trong lòng tôi cũng vơi đi phần nào.

Tôi nhấc bước và đi về phía Quảng trường.

Quảng trường rất rộng, ở giữa có một cây cầu phun nước.

Cứ hai giờ chiều, đài phun nước sẽ được bật. Trước đây, tôi luôn kéo bố đi qua đài phun nước, hai người thường xuyên bị ướt, mẹ sẽ cầm khăn tắm đứng chờ ở một bên, vừa tức giận vừa buồn cười trách móc.

Cuối tuần, quảng trường đông nghẹt người, âm thanh của những đứa trẻ chơi đùa và tiếng nhạc vui nhộn của đài phun nước hòa quyện vào nhau.

Tôi chán nản liếc mắt nhìn đài phun nước, có một thanh niên gầy gò đang ngồi sau bức màn nước đang vỗ rì rào, đầu cúi thấp, trên đầu đeo tai nghe màu đen , tay cầm điện thoại, nhìn điện thoại một cách tập trung, ngón tay gõ đều đặn lên màn hình.

Đột nhiên, một con mèo con màu xám trắng chui ra khỏi mũ trùm đầu, trông như vừa mới tỉnh dậy, đôi mắt đờ đẫn, đôi chân nhỏ giẫm lên vai cậu, đuôi khẽ vẫy như thể đang tuyên bố chủ quyền.

Lộ Diễn tranh thủ liếc nhìn xung quanh một cái, đôi môi khẽ cười, nụ cười trong mắt không còn vẻ giễu cợt thường ngày, mà giống như gió tháng ba, mang theo một tia ấm áp.

Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu con mèo rồi tiếp tục bấm điện thoại như không có ai cả.

Tôi đột nhiên nghĩ đến việc trêu chọc cậu ấy.

Tôi bước nhẹ đến sau lưng anh, cúi xuống bế chú mèo con đang nằm trong mũ áo len của anh lên.

Mèo con cũng lười biếng y như vậy, phát hiện mình bị người khác bế đi cũng không làm ầm ĩ, chỉ là "meo meo" một tiếng, giống như là nhắc nhở Lộ Diễn : "Sen à, ta đi đây."

Sau đó, nó tìm một hướng nằm thoải mái trong tay tôi và tiếp tục cuộn tròn người phơi nắng.

Tôi di chuyển đến trước mặt Lộ Diễn và lặng lẽ đặt chú mèo con vào vòng tay cậu ấy.

"Chết tiệt, Lục Tiểu Mao, lại nghịch ngợm nữa hả?"

Lộ Diễn và chú mèo con trong ngực cậu ấy có chút kinh ngạc, con mèo nhìn lên, còn cậu ấy nhìn vào trong ngực, 4 mắt nhìn nhau và đột nhiên mắng một câu.

Meo?

Trên băng ghế bên cạnh Lộ Diễn bỗng xuất hiện một bóng người mỏng manh, như thể hai người đang ngồi cạnh nhau.

Lộ Diễn cảm thấy có gì đó không đúng, theo bản năng nhíu mày, ngẩng đầu lên có hơi giật mình.

Dưới ánh mặt trời có chút chói mắt, đối lập với ánh sáng, cô gái nhỏ đứng trước mặt cậu, nhìn cậu với nụ cười trên môi.

Nhìn thấy tôi, Lộ Diễn khẽ cau mày.

Tôi chỉ muốn hỏi cậu ấy tại sao cậu ấy lại ở đây.

Tôi còn chưa kịp hỏi thì chàng trai trước mặt đã đưa chú mèo con trên tay cho tôi, nhướng mày cười hỏi:

"Thích không?"

"Thích! Nó là Lộ Tiểu Mao phải không?"

"Hôm qua mình nhặt được, nếu cậu thích thì tặng cậu, cậu thích đặt tên gì thì đặt."

"Lộ Tiểu Mao, tên rất dễ nghe." Tôi vừa nói vừa trêu chọc chú mèo trong lòng.

Nghe tôi gọi tên chú mèo con, Lộ Diễn sửng sốt một lúc, nhìn sang chỗ khác làm như không có chuyện gì xảy ra, đưa tay sờ sờ chóp mũi.

Lộ Diễn đưa cho tôi một bên chiếc tai nghe và ra hiệu cho tôi nghe bài hát mới của cậu ấy.

Giai điệu rộn ràng, du dương, cuối bài cậu ấy hỏi: "Anh có thể nắm tay em đi ngắm biển xanh không".

Chiều hôm ấy, nắng vừa phải, tôi nghe thấy tiếng tim mình đập rộn ràng trong tiếng suối thưa thớt.

Bắt gặp ánh mắt đầy hi vọng của thiếu niên đang nhìn tôi nghiêm túc và chăm chú, tôi mím môi không trả lời.

Tôi nghĩ, tôi không thể cho cậu ấy một câu trả lời.

Bởi vì... tôi không còn tư cách đó nữa rồi.

Đây là lần đầu tiên tôi muốn tránh xa cái chết một chút, ôm cậu ấy nhiều thêm một ngày và nhìn cậu ấy nhiều thêm một chút.

Có lẽ, tôi sẽ không sống sót qua ngày hôm đó, tôi sẽ không thể ngồi ở nơi đại dương xanh thẳm đó và gọi tên cậu.

Có thể là vào ngày tuyết rơi dày đặc, cũng có thể khi mùa xuân ấm áp muôn hoa đua nở, tôi sẽ ra đi.

"Biểu hiện chính của ALS là yếu cơ, mất ngôn ngữ, không nuốt được, teo cơ toàn thân ở giai đoạn sau, mất khả năng vận động, đại tiện không tự chủ..."

Nhìn thấy mấy dòng đó, tôi hít một hơi thật sâu, quay lưng về phía Lộ Diễn và thoát khỏi trang tìm kiếm.

Câu nói "LY xin chào, tôi là NN, Cố Nam Nam" sẽ chẳng bao giờ được thốt ra.

8.

Vào năm 12, tôi đếm từng giây từng phút tôi có thể làm việc chăm chỉ với Lộ Diễn .

Vào buổi chiều, mặt trời ấm áp chiếu lên người Lộ Diễn, ánh mặt trời hơi nóng, chàng thiếu niên ngẩng đầu lên, đôi mắt còn ngái ngủ của cậu ấy có chút cẩu thả, và những chữ [Trường trung học Giang Đại] in trên khuôn mặt của cậu.

Tôi mím môi, nhưng kìm không được, cười phá lên.

Lộ Diễn nhướn mày và hoài nghi nhìn tôi. Lông mày lộ vẻ bối rối hỏi tôi có chuyện gì xảy ra.

Tôi đưa cho cậu ấy một chiếc gương nhỏ, xoay đầu cậu ấy và ra hiệu cho cậu nhìn vào gương.

Tai của thiếu niên từ từ chuyển sang màu đỏ, đưa tay lau má phải và lẩm bẩm "Chất lượng in ấn của trường quá tệ ..."

"Lộ Diễn, nếu sau này cậu mở một buổi hòa nhạc, tôi sẽ giữ bài kiểm tra này, mặc đồng phục trường Giang Đại và nói với fan của cậu rằng người trên sân khấu cực thích ngủ trong lớp."

"Được, sau này tôi sẽ mặc nó với cậu."

Cậu ấy trông giống như đang thực hiện một nghi thức trang trọng, khóe miệng cậu hơi cong lên, giọng nói trong trẻo và trầm thấp rất mê người, và cậu ấy trông hơi ngốc nghếch, giống một đứa trẻ hơn là một chàng trai hư hỏng.

Trong tiếng cười của thiếu niên, gió thổi qua những ngọn cây và những chiếc lá màu vàng rơi xuống đất.

"Cố Chỉ, tối nay trên sông đốt pháo hoa, có muốn đi xem cùng nhau không?"

Lộ Diễn vò vò đầu bằng một tay, nhìn xuống điện thoại di động.

Trên màn hình của điện thoại di động là bản đồ bắn pháo hoa.

Tôi đột nhiên nhớ màn bắn pháo hoa mà tôi đã bỏ lỡ ngày ấy.

Ngày hôm đó, Thịnh Thanh Hoan và tôi đã hẹn nhau đi xem pháo hoa, nhưng vì cãi nhau mà không đến.

Ngày hôm sau, tôi đến trường với một dấu tay trên mặt vẫn còn đỏ, Thịnh Thanh Hoan hỏi tôi có chuyện gì đã xảy ra.

Tôi lắc đầu và nói rằng vẫn ổn, nhưng thật đáng tiếc khi tôi đã bỏ lỡ pháo hoa.

Hóa ra cậu vẫn nhớ.

Đêm đến, gió thổi lành lạnh.

Chúng tôi bị ép sát vào lan can, ánh sáng chiếu sáng một mảnh sông, và chúng tôi cực kỳ phấn khích.

Mọi người đều rất hào hứng với đêm giao thừa. Tôi tựa lên lan can và nhìn Lộ Diễn ở một bên.

Thiếu niên cầm điện thoại di động, khuỷu tay của anh ta nắm lấy lan can, nghiêng người một cách uể oải, mái tóc ngắn mềm mại đong đưa trước trán, ánh mắt nhìn về phía đối diện.

Mười giây đếm ngược, những người xung quanh đột nhiên hét lên.

...
3

2

1

Trong khoảnh khắc pháo hoa nở rộ, từng chùm pháo hoa sặc sỡ nổ tung trên bầu trời đêm, chói mắt nhưng ngắn ngủi, khắp bầu trời màu sắc thoáng chốc tiêu tán trong không trung.

Bỗng nhiên chân tôi bủn rủn, đầu óc trống rỗng, mọi người xung quanh đang chúc Tết nhau ầm ĩ cứ văng vẳng bên tai tôi.

Tôi nhéo lòng bàn tay và cố gắng hết sức dựa lan can, để không để Lộ Diễn nhận ra điều gì đó kỳ lạ.

Tôi quay đầu, cong môi nhìn Lộ Diễn, tìm kiếm giọng nói của cậu ấy trong tiếng hò hét ồn ào, lớn tiếng hét: "Lộ Diễn, năm mới vui vẻ!"

Tôi thẫn thờ nhìn những chùm pháo hoa trước mặt, dù có nhiều và lộng lẫy đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ tan biến dưới bầu trời đen kịt.

"Chỉ Chỉ".

"Cùng nhau học đại học nhé."

Nghe Lộ Diễn nói vậy, tôi cũng không quay đầu lại, trong lòng khẽ hừ một tiếng, tiếp tục ngẩng đầu nhìn pháo hoa.

Khi pháo hoa cháy hết, tôi hỏi anh ấy vừa nói gì?

Lộ Diễn lắc đầu, nụ cười trên mặt dần nhạt đi, bất đắc dĩ nói: "Không có việc gì."

Sau đó Lộ Diễn lấy một gói thuốc lá từ trong túi, lắc lắc hộp thuốc, rút ​​ra một điếu, châm nhẹ bật lửa, hút một hơi rồi uể oải cầm trong tay.

Ngọn lửa lập lòe vô hình đã đẩy khoảng cách giữa chúng tôi xa hơn.

Tôi biết anh ấy muốn nói gì.

Anh ấy cũng hiểu rằng tôi sẽ không đưa ra được đáp án mà anh ấy mong muốn.


Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi đã nhờ Lạc Quất mang một lá thư cho Lộ Diễn :

"Lộ đại minh tinh, mở thư ra xem, nhìn chữ như thấy người.

Thật lòng xin lỗi, mình không thể đi cùng cậu nữa. Lần này phải nói lời tạm biệt với cậu rồi.

Trước kỳ thi đại học, bố tôi đã quay trở lại, tôi rất vui vì sẽ sống với ông trong tương lai.

Cậu biết đấy, tôi đã luôn đợi ông ấy xuất hiện.

Tôi sẽ ra nước ngoài với ông ấy để xem mặt trời ở Hawaii, tôi sẽ đi ngắm hoàng hôn ở Korma, đến Sicily để ngắm đàn chim biển bay qua ... sau đó, định cư trong một thị trấn nhỏ sống động.

Lộ Diễn, bất kể là ở đâu, mình vẫn sẽ đợi cậu xuất hiện trên màn hình lớn, đung đưa lightstick và hét thật to tên của cậu.

Lộ đại minh tinh, ừm... cậu còn nợ tôi một buổi hòa nhạc, nhất định không được quên đó.

Được rồi, nói tới đây thôi, bố tôi còn đang đợi tôi lên máy bay.

Lộ Diễn , nhớ chăm sóc tốt cho bản thân..."

Giống như bố, tôi muốn trở thành một người vô trách nhiệm.

Tôi đặc biệt chọn rời đi vào tháng 6. Vào giữa mùa hè, đó chính là khoảng thời gian để chuẩn bị cho những giấc mơ.

Gió tháng 6 ấm áp đến mức khiến người ta muốn mơ ước cái gì đó.

Tuy nhiên, khi tôi đang đi vô tình bị một con mèo con vấp phải, con mèo mũm mĩm túm lấy quần của tôi và không cho tôi đi, nó nhắm hai mắt lại và hét khản cả cổ vì bất bình.

Tôi muốn bí mật ném nó cho Lộ Diễn , nhưng tôi vẫn không thể bắt được nó.

Nó thường rất lười biếng và tham ăn, nhưng lần này nó đã bám lấy tôi rất lâu, nó do dự vài giây khi nhìn thấy lon đồ ăn yêu thích của mình, và bàn chân của nó trên ống quần của tôi hình như siết chặt hơn một chút.

Trước khi tôi bế con mèo con lên, Lạc Quất đã trở lại.

Lạc Quất đang khóc cực kỳ thương tâm, ôm con mèo con và chôn cha tôi tại một thị trấn nhỏ ở nước ngoài.

Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, trong một đêm thanh vắng, tôi đã nhận được một cuộc gọi từ nước ngoài, một dãy số kỳ lạ.

Ở phía bên kia của điện thoại, ông Cố Gia Quốc đã qua đời vì bệnh ALS.

Vào lúc đó, tôi biết được sự thật.

Sự thật về việc bố tôi biến mất - ông ấy không muốn liên lụy đến mẹ con tôi, chết trong tuyệt vọng và ông không muốn chúng tôi mỗi ngày đều đi trên tấm băng mỏng như ông.

Bố tôi, ông luôn yêu thương chúng tôi và yêu chúng tôi hơn bất kỳ ai khác.

Tôi thà ghét ông ấy hơn là phải sống trong đau khổ.

Vào ngày tôi biết sự thật, tôi đã rất bất an. Tôi viết hai lá thư, một cho mẹ tôi, và một cho Lộ Diễn, tôi đã nói với họ rằng tôi sẽ tìm bố tôi.

Vào ngày cha tôi được chôn cất, Lạc Quất đã khóc cạn nước mắt về phía tôi.

Cô ấy có thể đã khóc vì chú Cố ​​hiền lành đó.

Còn tôi, có lẽ tôi khóc vì kết cục của mình.

Tôi sống trong ngôi nhà nhỏ của bố tôi và sống cùng một cuộc sống với ông ngày này qua ngày khác.

Vào giữa tháng 8, Lạc Quất bị tôi đuổi đi và bỏ mặc những chú mèo con không biết gì.

Có lẽ chúng quá lười biếng để rời đi, cũng có thể chúng muốn ở lại với tôi.

Hàng năm vào tháng 6, Lạc Quất sẽ bay đến gặp tôi.

Nghe cô ấy nói, Lộ Diễn được nhận vào một trường đại học và thành lập một ban nhạc nhỏ.

Cô ấy nói rằng mẹ tôi luôn nhìn vào cửa mỗi ngày.

Cô ấy nói rằng Lộ Diễn đã tham gia một cuộc thi âm nhạc. Sau này, tôi có thể thấy anh ấy trên TV và bỏ phiếu cho anh ấy.

Cô ấy nói rằng mẹ tôi thường kéo chú Lạc nhảy trong điệu nhạc du dương.

Tôi nghe và khẽ mỉm cười. Thật tốt. Tất cả họ đều làm việc chăm chỉ như tôi mong đợi.

Tôi không biết khi nào việc tôi đếm từng ngày còn lại sẽ được dừng lại.

Có thể một vài năm, có thể một vài tháng, hoặc ngày mai, cuộc sống của tôi sớm đã như đèn dầu sắp cạn.

"Không sao đâu, đừng để ý đến sau này nữa."

Tôi đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện của Lạc Quất.

Cô ấy nhìn tôi một cách nghiêm túc, ngưng lại trong một thời gian dài và nghẹn ngào, "Được."

"Giúp tôi chăm sóc mẹ tốt, bà rất thích cậu.

Vào ngày nhận được điện thoại của tôi, hãy giúp tôi đưa mèo con về nhà.

"Hãy giúp tôi che giấu chuyện này mãi mãi. Cảm ơn cậu, Tiểu Quất."

Vào ngày mà Lạc Quất rời đi, tôi nhìn vào cảnh tuyết bên ngoài cửa sổ băng qua kính.

Tôi không biết mình sẽ xem tuyết ở đâu vào mùa đông năm tới.

Nửa tháng sau, tôi đang nằm trên giường, nhìn làn da của mình một chút, da tôi nhăn nhúm lại, giống như một vỏ cây già khó tính.

Khi tôi thức dậy, tôi thấy ươn ướt và thân dưới cảm thấy lạnh.

Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi hộ lý làm việc và thay quần áo cho tôi.

Lúc đầu, tôi sợ nhìn thấy con mắt khác thường của hộ lý, và tôi sẽ chuẩn bị một ly nước trước và đặt nó trên đầu giường. Khi tôi đi tiểu, tôi giống như không cầm vững được chiếc cốc và vô tình làm ướt tấm trải giường.

Sau đó, tôi phải cố gắng ngụy trang, và tôi phải thừa nhận rằng tôi không thể tự chủ.

Tôi không thể kiểm soát cơ thể, tôi không thể ngồi xuống, tôi không thể nói chậm. Giống như một con búp bê vải bị hỏng, tôi mất đi phẩm giá của mình và bị mọi người chà đạp.

Vào thời điểm đó, tôi đã cảm thấy rất may mắn vì không có ai nhìn thấy dáng vẻ chật vật của tôi.

Dù cho họ thích hay ghét tôi, tôi vẫn sẽ luôn tử tế trong ký ức của họ.

Vào năm 2015, tại buổi hòa nhạc đêm giao thừa của chương trình phát sóng, tôi đã thấy Lộ Diễn một lần nữa, anh đứng một mình trong góc và chỉ có một vài bức ảnh được quét qua một cách vội vàng.

Ba năm trước, sau mùa hè điên rồ đó, chàng thiếu niên của tôi đã giành chức vô địch, nhưng lại bị vấy bẩn trong showbiz.

Tôi biết, anh không phải là người như vậy, nhưng anh chẳng thể làm được gì cả.

Tôi chỉ có thể nhìn anh ấy giấu mình trong tuyết rồi dần dần biến mất.

Trong thời gian đó, tôi vẫn luôn đi cùng Lộ Diễn để cổ vũ cho anh ấy dưới nickname NN.

Vào năm 2017, thiếu niên của tôi đã lên đường và đi đến sân khấu của anh ấy. Chàng trai với một nụ cười ngọt ngào và nghiêm túc làm việc cho âm nhạc.

Vào tháng 6, anh ấy đã tổ chức buổi hòa nhạc đầu tiên ở nơi chúng tôi đã hẹn.

Tôi đã viết tên của Lộ Diễn trên cuốn sách và hộ lý giúp tôi đến buổi hòa nhạc của anh ấy.

Thiếu niên trên màn hình đứng trên sân khấu đầy gió.

Ngón tay cái của tôi cọ xát trên màn hình.

Tôi nhớ đến thiếu niên từng nổi loạn, và anh ấy cũng đang nhớ đến sự dịu dàng của mình.

Ở trường trung học, mọi người đều nói rằng tôi là một cái gai nhọn, nhưng Lộ Diễn còn hơn cả tôi.

Trốn học và đánh nhau, dựa vào khuôn mặt xuất sắc và kết quả hàng đầu để qua mặt chủ nhiệm.

Vào thời điểm đó, tôi thường đến phòng piano với anh ấy và đến quán cà phê internet để chơi game.

Tôi cũng thấy anh ấy trốn trên sân thượng để hút thuốc.

Hôm nay, tôi không thấy anh hát trên sân khấu.
10

Mùa đông năm 2017.

Năm Lộ Diễn trở nên nổi tiếng, tôi đã quay lại với anh ấy.

Cuối cùng tôi cũng nhận ra mong muốn của mình - lắng nghe buổi hòa nhạc của anh.

2018, 2019, 2020, 2021, 2022 ...

Năm nay là năm thứ mười anh ấy ra mắt, và đây là buổi hòa nhạc thứ mười của anh ấy.

Mỗi năm một lần, từ concert nhóm đến concert cá nhân, tôi biết, anh ấy đang đợi, đợi cô gái nhỏ năm ấy, đợi kẻ lừa đảo của anh ấy xuất hiện.

Gần ba phút cuối cùng của buổi hòa nhạc, Lộ Diễn đã thay sang bộ đồng phục học sinh và trở lại trên sân khấu.

Anh ôm cây đàn guitar, đôi mắt đen láy của anh ấy nhìn thẳng vào giữa khán đài.

Sau ba giây, anh ấy đột nhiên thì thầm, "Hôm nay, cô ấy không đến."

Giọng nói trầm thấp của thiếu niên rơi vào tai tôi, tràn đầy sự bất lực, đau khổ.

Nhìn vào dáng người mỏng manh trên sân khấu, tôi mở cửa một cách yếu ớt và muốn hét lên, "Lộ Diễn, em ở đây, em vẫn luôn ở đây."

Nhưng dù tôi có hét to đến đâu, cũng chẳng có ai nghe thấy.

Câu nói "Em ở đây" dù hét lên đến đâu, hét bao nhiêu lần, nó không thể đến tai thiếu niên đang đứng trên sân khấu.

Bất lực và thất vọng, nỗi buồn bủa vây lấy trái tim tôi.

Vào lúc đó, tôi biết rằng con ma cũng biết khóc.

Tôi vội vã lên sân khấu, cố gắng mắng người thiếu niên đang đau khổ và muốn nói với anh ta: "Lộ Diễn , đừng đợi nữa, cô ấy chết rồi, cô ta chết từ lâu rồi, chết vào năm anh nổi tiếng nhất..."

Tôi không thể ngồi cạnh anh ấy và nhìn anh thêm một lần nào nữa.

Trái tim tôi giống như một cục bông gòn đang cháy, và trái tim tôi trở nên trống rỗng.

Tôi muốn nói với anh ấy, anh vẫn còn tôi.

Dù cho tôi có hét khản cả cổ, cũng chẳng ai nghe thấy.

Rõ ràng là tôi đang đứng sau Lộ Diễn , nhưng trái tim chúng tôi lại như ở hai đầu Thái Bình Dương.

Khắp khán đài là một mảnh yên tĩnh, bỗng có một giọng nói bất ngờ của khán giả vang lên: "Diễn ca, anh vẫn còn có chúng tôi!"

Giọng nói có chút yếu ớt, nhưng với sức mạnh vững chắc, dần dần lan rộng, câu nói ấy được lặp đi lặp lại nhiều lần và cuối cùng truyền đến tai chàng thiếu niên trên sân khấu.

Lộ Diễn lấy lại tinh thần, lặp lại câu nói vừa nghe thấy "Còn có các bạn."

Rốt cuộc, không biết Lộ Diễn nghĩ đến điều gì. Đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp ngập tràn ý cười, và sự dịu dàng đã xua tan bi thương nơi đáy mắt, anh gảy dây đàn và hát bài hát "Từng là thiếu niên".

Giọng hát nhẹ nhàng và sạch sẽ giống hệt như trong quá khứ.

Vào lúc 0:33, Lộ Diễn rời khỏi buổi hòa nhạc, tôi đi theo anh ấy, từng bước đi nhẹ nhàng, nhẹ nhàng.

Tôi biết rằng anh ấy đến nơi đó và đi bộ quanh dòng sông đã bắn pháo hoa năm xưa.

Vào lúc 0:54, một chiếc ô tô lao ra giữa đường. Tôi vội vã chắn nó lại, nhưng tôi chỉ có thể nhìn nó đi qua cơ thể mình và đâm vào Lộ Diễn một cách dữ dội.

Máu đỏ tươi tràn ra đường, nhuộm đỏ cả tầm nhìn của tôi.

Tôi ôm lấy Lộ Diễn một cách lo lắng và cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng một bàn tay lạnh lùng bắt lấy bàn tay tôi.

Người Lộ Diễn nằm giữa vũng máu, thì thầm: "Cố Nam Nam, anh tìm thấy em rồi."

Vào lúc 1:15 ngày 30 tháng 6 năm 2022, ca sĩ Lộ Diễn qua đời ở tuổi 30.
11

Ngoại truyện Lộ Diễn.

16 tuổi, lần đầu tiên tôi gặp Cố Nam Nam.

Nhìn vào cô gái đang đau khổ đứng đó, tôi tự hỏi, rốt cuộc cô ấy đã gặp phải khó khăn gì.

Khi tôi đi qua, tôi liếc nhìn tờ giấy kiểm tra của cô ấy.

Đây hình như là câu hỏi đơn giản nhất ... một câu cơ bản.

Nhìn cô ấy đang chán nản ngó tới ngó lui, tôi gần như đã mỉm cười và liếc nhìn cô ấy.

Bởi vì điều này, chúng tôi đã bị buộc cạnh nhau nhiều năm.

Cô ấy ép tôi vào tường và ngày hôm sau, một cái tát còn in hằn dấu tay in trên mặt cô ấy..

Ai lại nỡ đánh một cô gái dễ thương như vậy?

Trong giờ nghỉ trưa, tôi đã mua thuốc mỡ và bí mật đặt vào ngăn kéo của cô ấy, nhưng cô ấy không dùng nó.

Trong nhiều ngày sau đó, tôi đã nghe cuộc trò chuyện của cô ấy với Thịnh Thanh Hoan, tôi nghĩ cô gái này thực sự rất ồn ào.

Tuy nhiên, chúng tôi đã không nói chuyện với nhau cho đến khi tôi bắt gặp cô ấy trong phòng đàn vào ngày hôm đó.

Cô ấy rất giỏi trong việc chơi vĩ cầm, dáng vẻ lặng lẽ và tập trung, như thể cô ấy đang nhớ về một người nào đó.

Sau đó tôi biết rằng cô ấy đang đợi bố cô ấy và đợi ông đưa cô về nhà.

Cả hai chúng tôi đều có một giấc mơ âm nhạc. Tôi khao khát được chơi nhạc trên sân khấu lớn. Còn cô ấy hy vọng rằng bố cô ấy sẽ nghe được tiếng đàn của con gái mình.

Tại buổi hòa nhạc năm 20 tuổi, tôi đã mua một bó hoa để tặng cô ấy.

Nhưng cô không đến.

Ở tuổi 25, tôi hủy hợp đồng với công ty X và ký hợp đồng với một công ty khác.

Trợ lý mới nói rằng sự nghiệp của tôi chỉ mới bắt đầu, đừng lặp lại những sai lầm trong quá khứ và còn bắt tôi đến chùa để cúng bái.

Tôi đã thành tâm xin Bồ Tát một điều.

Hãy bảo vệ cho cô gái của tôi luôn khỏe mạnh và vui vẻ, một đời bình an.

Hãy để cô ấy sống lâu trăm tuổi.

Hãy để cô ấy sống bình an khỏe mạnh.

Anh Lý biết được chuyện này, và mỗi lần nhắc đến, anh ấy sẽ luôn cười nhạo tôi.

"Để cậu đi cầu công danh sự nghiệp, cậu lại đi xin cho một cô gái sao?"

"Lộ Diễn , cậu không sợ Đức Phật không nghe thấy sao?"

"Nếu Đức Phật không nghe thấy, tôi sẽ xuống tóc làm một nhà sư, và mỗi ngày quỳ xuống để cầu xin cho cô ấy."

Tuy nhiên, tôi dường như đã gọi sai tên cô ấy rồi.

Cô ấy thích tôi gọi cô ấy là Cố Nam Nam.

Lần tới gặp nhau, tôi nhất định sẽ gọi cô ấy là Nam Nam.

30 tuổi, cuối cùng tôi cũng tìm thấy cô gái của mình.

Cô bé hung dữ của tôi, Cố Nam Nam.

Ngày hôm đó, cô ấy đã khóc rất dữ dội, và tôi cảm thấy rất vui khi cô ấy ôm chặt lấy tôi trong vòng tay.

Cô ấy đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ ở kiếp này, tôi hy vọng kiếp sau cô ấy sẽ sống trong vui vẻ.

"Xin chào, Cố Nam Nam ở kiếp sau, tên tôi là Giang Hoài Dã."

"Xin chào, Lộ Diễn ở kiếp sau, tên tôi là Cố Thanh."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu