Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Gọi Anh Là Chồng - Kiwi Ngọt Lịm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vuốt sang bức ảnh của một nam sinh đẹp trai trong trường tay đang xoa xoa cơ bụng săn chắc, tôi không thể kìm chế được mà sôi nổi bình luận:

[Chồng ơi, đăng bài thường xuyên đi, em rất thích xem đó nha.]

Kết quả là tối hôm đó tôi bị nam sinh kia đăng thẳng lên diễn đàn.

[Xuống lầu đi, tôi cho em xem đủ.]

~•~•~•~•~

1

520 Hôm nay.

Vòng tròn bạn bè bị những người yêu đương trẻ tuổi càn quét.

Tôi, cô gái độc thân hai mươi năm, phát ngôn viên góa bụa.

Trong ký túc xá, tôi đang ngắm nghía những bức ảnh về cơ bụng của mấy anh đẹp trai trên mạng.

Vừa rồi tiểu hồng thư đã đẩy cho tôi một bức ảnh và tin nhắn.

Trong bức ảnh.

Cơ bụng tám múi hiện ra rõ rệt, bờ vai rộng còn vòng eo hẹp, anh ta mặc quần thể thao màu xám trông cuốn hút lắm.

Bên dưới có hơi lớn một chút.

Nam mô Bồ Tát cứu giúp thế gian!

Tôi đỏ mặt và quan sát bức ảnh đó thật kỹ.

Tôi nhanh tay để lại bình luận bên dưới, kẻo bị người khác nghĩ rằng mình không thích xem mấy cái này.

[Chồng ơi, đăng bài thường xuyên đi, em rất thích xem đó nha.]

Ngay sau khi ngắm ảnh xong, tôi đã vuốt tới 520 Thùng rác Văn học.

[Nhà mình à, ai hiểu đây!]

[520 nhặt được con Apple 13pro ở thùng rác dưới nhà kìa!]

Có một điều tốt đến như vậy.

Không chần chừ thêm nữa, tôi đi dép lê từng bước xuống cầu thang.

Vừa bước ra khỏi ký túc xá, tôi đã nhìn thấy một người con trai dáng cao gầy đứng cạnh thùng rác.

Anh ấy mặc một chiếc áo khoác đen, trông hơi lạc lõng khi đứng cạnh thùng rác màu xanh lá cây và đỏ.

Tôi có hứng thú đấy!

Hóa ra là hot boy của trường, Trần Nghiễn.

2

Tôi đứng nguyên tại chỗ, không tiến cũng không lùi.

Trần Nghiễn quay đầu lại khi nghe thấy tiếng động.

Anh ấy liếc tôi một cái rồi đứng thẳng dậy, uể oải nói:

"Đưa tôi về thì tốt hơn đấy."

Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải đôi mắt sâu thẳm không đáy của Trần Nghiễn, tim như lỡ mất nửa nhịp.

"Cái gì chứ?"

Anh ấy đi về phía tôi, hai tay đút vào túi quần.

Khoảng cách bỗng thu hẹp lại nhanh chóng.

"Tôi vừa nói, tại sao cậu không đưa tôi quay về ——"

"Làm bạn trai cũng tốt."

Mắt tôi mở to nhìn người trước mặt.

Tôi đang trở nên thô bạo và hot boy nói rằng anh muốn trở thành bạn trai của tôi.

Kế hoạch truy tìm kho báu trong thùng rác đã bị hoãn lại nên tôi quay người chạy về ký túc xá.

Khi ngồi xuống chiếc ghế đẩu trong phòng, xung quanh tôi vẫn là những lời nói của Trần Nghiễn ở chế độ 3D.

Bạn cùng phòng đang lướt điện thoại, đột nhiên thốt một câu:

"Nhà mình ơi, mời xem diễn đàn!!!"

Bạn cùng phòng nằm trên giường cũng ngồi bật dậy.

"Thật là quá khốc liệt, Trần Nghiễn, hot boy học đường cao lớn lạnh lùng đã đăng hẳn trên diễn đàn đấy!"

Khoảnh khắc nghe thấy tên của Trần Nghiễn, một linh cảm xấu tự nhiên nảy sinh trong đầu tôi.

Rồi ba cặp mắt sáng như ngọn đuốc đổ dồn về phía tôi.

"Hứa Nguyện."

Bạn cùng phòng khẽ đọc tên tôi.

"Trần Nghiễn mời cậu xuống lầu."

Tôi ngay lập tức mở diễn đàn của trường ra xem.

Biệt danh của người đăng là một trong hai nhân vật được chứng thực: Trần Nghiễn.

Trần Nghiễn: [Lớp 203 của ngành Công nghiệp và Thương mại, Hứa Nguyện, xuống lầu đi.]

Phần bình luận càng trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết.

[Nói cho tôi biết, vì sao cậu lại bảo cô ấy xuống lầu thế?]

[Tôi có một phỏng đoán không tốt cho lắm. Có lẽ nào lời tỏ tình của Trần Nghiễn đã bị từ chối?]

Tôi chậm rãi lướt xuống và thấy Trần Nghiễn đã chọn bình luận này để trả lời.

[....]

Tôi: [????]

Tôi không nhịn được mà tùy tiện viện cớ:

[Chị à, vừa rồi em đi xuống xem qua một cái thùng rác ở dưới ký túc xá thôi.]

Đột nhiên điện thoại reng một tiếng.

Tiểu hồng thư đã gửi một tin nhắn riêng.

Khi tôi mở nó ra, đó là một bức ảnh chụp cơ bụng với phần thân trên không mảnh vải che thân.

Tôi bấm vào trang cá nhân của mình.

Đây không phải là anh chàng đẹp trai trên mạng mà tôi đã thấy trước đây sao.

Còn cái người vừa đăng hôm nay, mình mới bình luận mấy tiếng trước.

[Chồng ơi, đăng bài thường xuyên đi, em rất thích xem đó nha.]

Hai tin nhắn riêng tư khác tiếp tục xuất hiện ngay sau đó.

[Chẳng phải em rất muốn xem hay sao?]

[Xuống lầu đi, tôi cho em xem đủ.]

4

Tôi như hóa đá.

Chẳng lẽ Trần Nghiễn chính là người đẹp trai trên mạng bị tôi chọc cười sao?

Mắt tôi thâm quầng và thực sự muốn thoát khỏi hành tinh này ngay bây giờ.

Khi tôi tỉnh dậy thì vừa lúc nhận ra bản thân đã nổi tiếng toàn trường.

Đêm hôm qua, diễn đàn được lan truyền rộng rãi, càng lan truyền thì càng trở nên thái quá.

Hóa ra Trần Nghiễn đã yêu thầm tôi nhiều năm, cho đến khi anh ấy không còn gì cả.

Thậm chí có điều quá đáng hơn.

Tôi cũng bắt đầu nổi lên với cơn sốt bới thùng rác.

Người ta nói rằng các thùng rác trong khắp khuôn viên trường đã được dọn sạch vào đêm qua.

Theo lời của họ.

Cho dù không tìm được nam sinh nào vừa đẹp vừa học giỏi thì cũng có thể nhặt một người có chút sắc làm anh em gì đó cũng được.

Trọng tâm chính của đa số sinh viên đại học là một người không thể từ chối ai.

Tôi nhìn vào những tin nhắn riêng tư cứ dồn dập và sắp mất thăng bằng.

Có hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ trên màn hình điện thoại.

Tôi đã nói đừng hành động như một con sói hay một con hổ rồi mà.

Nhưng ngay khi nhìn thấy dòng chữ trên điện thoại, tôi đã choáng váng hoàn toàn.

Tang Hằng đã gọi cho tôi.

Vừa tròn chính xác hai mươi cuộc.

5

Tôi thích Tang Hằng trong hai năm, mơ hồ cũng hai năm rồi.

Anh ta đã thay đổi rất nhiều bạn gái và mọi người đều nói rằng anh có hệ tư tưởng chán đời.

Coi tình cảm chỉ để mua vui sớm chiều.

Nhưng tôi vẫn yêu anh ta một cách vô vọng.

Năm thứ ba trung học, tôi bị các bạn nữ cùng lớp chặn trong nhà vệ sinh.

Một trong số đó bị Tang Hằng ngăn lại, người tình cờ đi ngang qua.

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta.

Sau đó tôi gửi cho anh ta một hộp sữa.

Anh đã nhận lấy nó với một nụ cười rất tươi.

Cái chạm giữa những ngón tay, nó ấm áp khiến tim tôi lỗi vài nhịp.

Nhưng tôi không nhìn thấy một điều.

Khi tôi quay đi, hộp sữa đã bị ném vào thùng rác một cách ghê tởm.

Sau ngày hôm đó.

Những người bắt nạt tôi đã kiềm chế rất nhiều.

Có vẻ như tôi là người được chống lưng bởi Tang Hằng.

Tang Hằng được nhận vào Đại học A sau đó, tôi cũng được nhận vào trường đó trong suốt năm thứ ba của trung học.

Tạm biệt ngày tháng trung học.

Tang Hằng tinh nghịch nhìn tôi rồi hỏi:

"Thêm tài khoản WeChat được không?"

Tôi lao vào chấp nhận ngay.

~•~•~•~•~

Tôi nhận được một cuộc gọi từ anh ta lúc đêm qua.

Có rất nhiều tiếng ồn qua điện thoại, chúng lẫn lộn giữa tiếng nói và tiếng hát.

"Chị dâu, anh Tang uống say rồi, chị mau đến quán bar cạnh trường học đón anh ấy đi."

Khi tôi đến quán bar.

Tang Hằng đang ngồi thụp xuống trên hàng ghế dài với hai chân dang rộng, tay cầm một chiếc ly thủy tinh.

Rượu trong ly phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Một chàng trai ngồi bên cạnh giơ tay chào khi nhìn thấy tôi.

"Chị dâu, bên này!"

Nhưng giọng điệu của Tang Hằng nhuốm màu lạnh lùng.

"Ai bảo cậu gọi chị dâu thế?"

"Anh Tang, mỗi lần tâm tình anh không tốt, chẳng phải đều kêu chị Nguyện Nguyện tới sao?"

Mỗi khi Tang Hằng có tâm trạng không tốt, chắc chắn anh ta sẽ lại nói lời chia tay.

Ngay cả bạn bè của anh ta cũng biết rằng tôi là trò tiêu khiển trong thời gian rảnh rỗi.

"Chó liếm chính là chó liếm, gọi chị dâu cái gì chứ?"

Tang Hằng cười khẩy.

Sau đó anh ta quay đầu lại và cho tôi một cái nhìn tinh nghịch, vỗ nhẹ vào chiếc ghế bên cạnh.

"Ngồi xuống đây chơi tí đi."

Tôi nhìn Tang Hằng đang ngồi đó với nụ cười giễu cợt.

Cố gắng tìm kiếm dù chỉ một chút hình bóng của chàng trai năm đó từ anh.

Nhưng nó không phù hợp chút nào.

Tôi nghĩ mình nên bỏ cuộc từ bây giờ.

Khóe miệng anh ta nhếch lên tạo ra một nụ cười và lần đầu tiên thái độ có chút lạ lẫm.

"Chó liếm thì sao có thể ngồi xuống chỗ này được nhỉ? Các người cứ tiếp tục chơi đi, tôi đi trước."

Tang Hằng lắc lắc ly rượu trong tay, thản nhiên nói:

"Hôm nay cô cút khỏi đây thì ngày mai đừng quay đầu lại làm chó liếm nữa cho tôi nữa."

Tôi cứ thế xoay người bước đi mà không dừng lại một lần nào.

Tiếng ly rượu bị đập mạnh xuống đất vang lên từ phía sau.

Tang Hằng không còn là người của hai năm trước mà tôi thầm yêu nữa rồi.

Lẽ ra tôi nên biết điều này sớm hơn.

6

Sau khi trở về ký túc xá đêm hôm đó.

Tiểu hồng thư đã tiếp tục đẩy cho tôi thông báo trên mạng về anh chàng đẹp trai kia.

Tôi phải để bản thân đi và nói xin chào trong các khu bình luận khác nhau.

"Chồng ơi, nó nhiều cơ quá, em cũng thích xem."

"Trong khoảng thời gian từ hai mươi tháng năm đến hai mốt tháng năm, ai trực tiếp thú nhận với cô gái độc thân ấy sẽ nhận được phần thưởng cao nhất. Những ai thú nhận bằng tin nhắn với cô ấy sẽ nhận được phần thưởng trung bình hoặc phần thưởng thấp hơn."

"Vẫn tán gẫu với tôi à? Cậu không muốn 520 vào ngày hai mươi tháng năm sao?"

Kết quả là...những lời bốc phét kia đã đi đến phần bình luận của hot boy Trần Nghiễn.

~•~•~•~•~

Nhìn hai mươi cuộc gọi nhỡ hiển thị trên điện thoại.

Lần đầu tiên Tang Hằng gọi cho tôi nhiều đến như vậy.

Chỉ là tôi cảm thấy mình không còn quấy rầy anh ta nhiều như trước nữa.

Nên anh ta không quen.

Tôi nhướng mày rồi nhanh tay chặn tất cả thông tin liên lạc của Tang Hằng.

Nhưng vào cuối tuần, tôi vô tình nhận được một tin nhắn từ hội trưởng.

[Hứa Nguyện, học kỳ này cô không có tới tham gia đội ngũ xây dựng, lần này muốn tới đây làm gì cũng được hết.]

Tôi đã không tham gia một trong năm buổi xây dựng nhóm trong học kỳ này, điều đó có vẻ hơi bất hợp lý về mặt logic.

Tôi đồng ý ngay.

7

Trong hộp đen KTV vào ban đêm.

Khi tôi mở cửa bước vào, thấy ngay Tang Hằng đang ngồi ở chính giữa.

Có một cô gái xinh đẹp ngồi cạnh anh ta.

"Hứa Nguyện, mau đến đây!"

Anh ta ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

Chỗ ngồi được bố trí ngay đối diện Tang Hằng.

Hầu hết những người ngồi đây đều biết về vụ việc giữa tôi và Tang Hằng.

Ngoài ra, tin đồn về tôi với Trần Nghiễn vài ngày trước đã gây ồn ào trên mạng lẫn trong trường.

Có sự tò mò và muốn tìm hiểu trong những ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Đôi mắt của Tang Hằng đã nhìn tôi từ khi tôi bước vào cửa.

Mắt anh ta nặng trĩu cứ như một quả bóng.

Anh ta là chủ tịch hội sinh viên của trường nhưng không bao giờ tham gia vào những buổi tụ họp của các khoa phụ chúng tôi.

Hôm nay là lần đầu tiên anh ta xuất hiện.

Anh ta tới nhưng không nói làm tôi bất ngờ lắm.

Trò chơi tối nay là do anh ta đề xuất.

Mục đích là gì?

Tôi nhìn cô gái trẻ trong vòng tay Tang Hằng.

"Chúng ta chơi trò Sự thật hay Thách thức đi, vì Hứa Nguyện là người mới nên hãy bắt đầu một vòng từ cô nhé."

Hội trưởng đã kịp thời cắt ngang cuộc đối đầu giữa tôi và Tang Hằng.

Trong vòng đầu tiên, tôi đã lựa chọn sự thật.

Hội trưởng chỉ muốn hỏi:

"Này Hứa Nguyện, cô và Trần Nghiễn —"

Cậu bạn học liền bị giọng nói lạnh lùng của Tang Hằng cắt ngang:

"Cô cùng cậu ta có quan hệ gì với nhau?"

Tôi nhấp một ngụm rượu trên bàn rồi thản nhiên cười:

"Anh không phải bạn trai tôi, có ý kiến gì sao?"

Ngay khi giọng nói từ từ hạ xuống, mọi người trong phòng đều im lặng.

Tang Hằng nhìn tôi chăm chú, như thể anh ta không thể tin được câu nói vừa rồi vậy.

"Đó là do cô nói, đừng có mà hối hận."

Tang Hằng dường như nghĩ rằng tôi vẫn thích anh ta một cách triệt để, bất kể thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ là con chó liếm trung thành của anh ta như trước kia.

Tiếc quá, tôi đã không muốn như thế nữa rồi.

Điều tôi thích ở Tang Hằng là những mơ tưởng mà mình đã thêm vào cho anh ta.

Đó là chàng trai dịu dàng đã giúp đỡ tôi hai năm trước.

Thay vì trở thành con người ăn chơi, bảnh bao như bây giờ.

Tôi đã luôn thích anh ta suốt hai năm.

Bây giờ mọi thứ đã bị phá vỡ hoàn toàn.

Anh ta không còn ý nghĩa gì với tôi nữa.

8

Tang Hằng uống hết ly này đến ly khác, không ai trong phòng dám chọc giận.

Đến lượt Tang Hằng.

Anh ta đã chọn thách thức.

Nội dung của thách thức lần này là: Hôn nhau với bạn khác giới trong ba mươi giây.

Tang Hằng nhìn tôi chằm chằm rồi cất giọng nói:

"Cho cô một cơ hội, bây giờ tự cô đến hôn, khi ấy tôi sẽ bỏ qua chuyện ở quá khứ."

"Chị Nguyện, anh Tang đã lên tiếng như thế thì chị cũng đừng nóng giận nữa."

"Mọi người đều biết trong lòng anh Tang chỉ có mỗi mình chị thôi."

Những người xung quanh đang cố gắng thuyết phục tôi.

Nhưng tôi hoàn toàn chán ghét.

Thấy tôi không trả lời, Tang Hằng cười khẩy.

Hơi nghiêng đầu, anh ta nâng cằm cô gái bên cạnh và đặt lên môi một nụ hôn.

Đó là nụ hôn kiểu Pháp được kéo dài hơn hai phút.

Cửa phòng của hộp đêm đột nhiên bị đẩy ra.

Những người từ ngoài bước vào, vỗ tay không ngớt.

Là Trần Nghiễn.

"Thật náo nhiệt, tôi có thể cùng mọi người chơi chung không nhỉ?"

Anh ấy không chờ đợi mà chỉ bước đến và dừng lại bên cạnh tôi.

"Này bạn gái, em tránh ra một bên cho tôi ngồi cùng đi."

Khi từ bạn gái vừa được thốt ra, ly rượu trong tay Tang Hằng vỡ tan tành dưới sàn.

Trần Nghiễn nhướng mày nhìn sang.

"Chủ tịch Tang à, cậu tức giận như vậy sao?"

Nhìn máu chảy ra từ lòng bàn tay của Tang Hằng, tôi chỉ quay đầu lại sau khi liếc nhìn anh ta một cái.

Hộp đen này đúng là một mớ hỗn độn.

"Mau lấy hộp cứu thương, ra quầy lễ tân tìm đi."

Một trong số người bọn họ đang vội tìm hộp cứu thương để sơ cứu cho Tang Hằng, khi nam sinh đó đi ngang qua Trần Nghiễn để gọi người phục vụ ở cửa thì bị anh ấy chặn lại.

Trần Nghiễn tùy ý nói:

"Làm gì phải lo lắng, trò chơi còn chưa kết thúc mà phải không?"

Người đó đóng băng ngay tại chỗ.

Tôi thấy Trần Nghiễn nhặt thẻ thách thức mà Tang Hằng vừa sử dụng từ sấp thẻ trên bàn lên ngắm nghía.

Anh ấy mỉm cười thản nhiên với Tang Hằng.

"Vậy thì tôi sẽ chọn cái này —"

Dừng một chút, Trần Nghiễn quay đầu nhìn tôi, trên môi nở nụ cười ngọt ngào.

"Bạn gái của tôi, em có muốn hôn một cái không?"

9

Đôi mắt của Trần Nghiễn sáng ngời như thể ẩn chứa những vì sao.

Ngay khi ly vodka tôi vừa uống lúc nãy trào lên, bản thân bắt đầu chóng mặt.

Tôi không biết tại sao, vì thế tôi nhắm mắt lại và hôn anh ấy.

Tôi nghe thấy Trần Nghiễn cười với giọng khá trầm.

Môi của anh ấy chạm nhẹ chạm vào môi tôi.

Cảm giác như hơi thở của tôi bị anh ấy lấy đi vậy, nhiệt độ trên mặt càng lúc càng nóng.

"Thở đều."

Hai từ đó hoàn toàn phá vỡ sợi dây căng thẳng trong tâm trí tôi.

Cơ thể của Trần Nghiễn có mùi thơm cứ bay thoang thoảng trước mũi.

Khi tôi lùi lại cũng là lúc mình bị hụt hơi.

Trong giây tiếp theo, một cơn gió mạnh lướt qua tai.

Ở một lúc nào đó, Tang Hằng đang ngồi gần lập tức đứng dậy và bước tới.

Sau đó, anh ta đấm mạnh vào mặt Trần Nghiễn.

Mặt của Trần Nghiễn bị đánh sang một bên, khóe miệng bị có chút m.á.u đang rỉ ra.

"Người con gái này là của tôi, cậu còn dám hôn cô ấy trước mặt tôi sao?"

Sắc mặt Tang Hằng dần khó coi hơn, giọng điệu tràn đầy địch ý.

Trần Nghiễn thản nhiên lau vết máu rỉ ra từ khóe miệng.

"Tôi hôn bạn gái của mình, có vấn đề gì à?"

Khi lời nói vừa dứt, anh ấy lại nói thêm một cách thách thức:

"Cậu có thể làm gì được chứ?"

"Cậu còn chẳng dám nói lại câu vừa rồi nữa là —"

Tang Hằng tức giận:

"Cô ấy không thể làm bạn gái của cậu!"

Khi nắm đấm thứ hai của Tang Hằng chuẩn bị giáng xuống.

Nó đã bị tôi tóm lại.

Anh ta mạnh đến mức đẩy tôi về phía trước vài bước.

Chân va vào cạnh nhọn của bàn.

Tang Hằng dừng lại ngay lập tức, anh ta muốn đến để giúp nhưng tôi đã nhanh chóng tránh né sang một bên.

"Anh cho rằng tôi vẫn sẽ luôn ở phía sau làm chó liếm trung thành cho anh hay sao?"

Anh ta giật mình, có lẽ cũng đoán được tôi sẽ nói gì tiếp theo nên giọng điệu có hơi bối rối.

"Tôi..."

"Tang Hằng, bây giờ để tôi nói cho anh biết một chút."

"Tôi là bạn gái của ai chứ sẽ không là bạn gái của anh."

Sắc mặt Tang Hằng đột nhiên tái nhợt.

10

Lời vừa dứt, một nhóm cảnh sát mặc thường phục xông vào.

"Chúng tôi nhận được tin báo các anh chị tụ tập ở đây để đánh nhau, hãy cùng chúng tôi về trụ sở công an lập biên bản".

Tôi đỡ Trần Nghiễn rồi quay người rời đi.

Nhưng trong giây tiếp theo, Tang Hằng đã nắm lấy cổ tay Trần Nghiễn từ phía sau.

Anh ta khàn giọng nói:

"Tôi —— "

Trần Nghiễn dừng lại và nhướng mày.

"Còn muốn đánh tiếp?"

Tôi sợ rằng Trần Nghiễn sẽ lại đánh nhau với anh ta, vì vậy giọng điệu của tôi trở nên lạnh lùng.

"Đi thôi."

Tang Hằng, người luôn tỏ ra lạnh lùng, giờ đây mắt đỏ hoe ngấn nước.

"Không đi có được không?"

Tôi không trả lời mà chỉ xoay người rời khỏi phòng.

Trong đồn cảnh sát.

Khi tôi bước vào với túi thuốc vừa mua ở hiệu thuốc gần đó.

Viên cảnh sát làm nhiệm vụ đã hỏi ai là người ra tay trước.

Trò chơi được tổ chức bởi Tang Hằng.

Những người đó vẫn tự nhiên đứng ra nói đỡ cho Tang Hằng.

Khi tôi đặt chiếc túi lên bàn và lấy miếng gạc iodophor ra, mắt Tang Hằng hơi sáng lên.

Di chuyển chiếc ghế về phía tôi một chút, anh ta đưa cánh tay chưa được xử lý ra trước mặt tôi.

Ngoài ra còn có những mảnh kính vỡ găm vào tay trông rất đau đớn.

Tôi không ngạc nhiên trước hành động của Tang Hằng.

Bởi vì trong hai năm qua, tôi ghét nhất khi nhìn thấy anh ta bị thương.

"Hứa Nguyện à, những gì cô vừa nói chỉ là mấy lời lúc tức giận thôi đúng không?

"Tôi biết mà."

Tang Hằng đưa ánh mắt chuyển hướng sang Trần Nghiễn, giọng điệu như cố ý khiêu khích:

"Cô không chịu được khi tôi bị thương, cô từng vì mấy vết thương của tôi mà rơi nước mắt rồi còn gì."

Trần Nghiễn không nói nhưng tay hơi siết chặt nắm đấm ở bên cạnh.

Tang Hằng nhẹ nhàng thở ra một cái.

"Cô bây giờ cho tôi uống thuốc, tôi sẽ coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra."

Tôi thậm chí còn không buồn nhìn anh ta một lần.

Quay đầu sang một bên, tôi nhẹ nhàng lau vết thương ở khóe miệng của Trần Nghiễn bằng một chiếc tăm bông có tẩm chút cồn.

Trần Nghiễn sững người rồi rít lên.

Anh ấy nhìn tôi với vẻ đau đớn.

"Đau quá!"

Tang Hằng, người vẫn còn đang nói chuyện luyên thuyên đã trở nên im lặng.

Bầu không khí lập tức giảm mạnh.

"Đau ở đâu?"

Động tác của tôi trở nên nhẹ nhàng hơn.

Từng chút một bôi thuốc cho Trần Nghiễn và ném tăm bông vào thùng rác.

Lúc sau tôi nói điều gì đó với viên cảnh sát đang lập biên bản.

"Anh cảnh sát, tôi chỉ ngồi ở đó chứ không làm gì."

"Tôi làm chứng rằng Tang Hằng là người ra tay trước."

11

Khi Trần Nghiễn dẫn tôi ra khỏi đồn cảnh sát.

Tang Hằng cứ nhìn chằm chằm vào lưng tôi.

"Chỉ vì cậu ta mà cô muốn làm khó tôi như thế này sao?"

Không ngước lên, tôi đi ngang qua anh ta và nói:

"Đó không phải là làm khó."

"Chúng ta là nên dừng lại ở đây thôi Tang Hằng."

Tang Hằng ngơ ngác nhìn tôi còn mình thì lướt qua anh ta.

Đi bộ trên đường với Trần Nghiễn.

Trong nhận thức muộn màng, tự hỏi tôi vừa làm cái quái gì vậy.

Tôi và Trần Nghiễn chỉ gặp nhau hai lần.

Lần đầu tiên tôi muốn chạm vào cơ bụng của anh ấy nhưng hôm nay đã hôn môi rồi.

Nhiệt độ tăng lên không thể kiểm soát trên khuôn mặt.

Những cơn gió cuối thu có chút mát mẻ nhưng vẫn không làm dịu đi cái nóng lúc này.

Tôi cố làm cho bầu không khí bớt kỳ lạ hơn nên hỏi anh:

"Tại sao cậu lại ở đó?"

"Đội bóng rổ của chúng tôi đang có một sự kiện ở đó ngày hôm nay và đi ngang qua hộp đen của cậu."

Chủ đề quay lại hộp đen vừa rồi.

Tôi đột nhiên phát hiện lỗ tai của Trần Nghiễn cũng hơi đỏ.

Anh ấy chợt quay đầu lại nhìn tôi.

"Cậu không còn thích Tang Hằng sao?"

Anh ấy dừng lại dưới ngọn đèn đường, ánh đèn vàng ấm áp từ đỉnh đầu chiếu xuống làm mờ đi đường nét trên khuôn mặt.

Thêm đó là một chút dịu dàng.

Tôi có hơi lạc lõng.

"Tôi không thích anh ta nữa."

Tôi nghe thấy chính mình đang nói với anh ấy.

"Vậy cậu có thể thích tôi không?"

Trần Nghiễn đứng thẳng dậy với vẻ mặt nghiêm túc:

"Puppy (*) và Trần Nghiễn sẽ không bao giờ rời xa cậu."

(*)Puppy: tên của một chú cún con.

12

Trần Nghiễn khiến tôi thích anh ấy.

Nhưng tôi thậm chí không có thông tin liên lạc nào của anh ấy nữa.

"Trần Nghiễn, chúng ta có thể thêm WeChat trước được không?"

Tôi thấp giọng hỏi.

Trần Nghiễn có chút khó xử nói:

"Không cần thêm đâu."

Không cần phải thêm, liệu chúng tôi có nên sử dụng ăng-ten để liên lạc với nhau?

Mãi một lúc lâu anh ấy lại nói:

"Chúng ta đã là bạn bè trên WeChat trong một khoảng thời gian dài trước đó rồi."

Tôi không biết mình đã thêm WeChat của Trần Nghiễn lúc nào.

Sự lạnh lùng của Trần Nghiễn vốn rất nổi tiếng trong trường.

Chi tiết liên lạc của anh ấy vẫn còn là một bí ẩn cho đến ngày nay.

Trần Nghiễn lấy điện thoại di động ra và giây tiếp theo tôi nhận được một tin nhắn WeChat.

"Tôi là Trần Nghiễn đây."

Ngay lúc này tôi mới phát hiện ra rằng trong mục trò chuyện, anh ấy đã gửi cho tôi những lời chúc vào các ngày lễ hàng năm.

Anh ấy làm thế trong suốt ba năm.

"Tôi qua giờ giới nghiêm ở ký túc xá rồi, đêm nay ở ngoài làm gì đây?"

Tôi nhấc điện thoại lên và xem giờ.

Chỉ sau đó tôi mới nhận ra rằng đã hơn mười một giờ tối.

Sau giờ giới nghiêm, tôi không thể vào ký túc xá.

"Giờ cậu phải làm như thế nào đêm nay?"

"Đương nhiên là nghỉ ngơi ở khách sạn rồi, tôi sẽ đi đặt phòng ngay."

"Tối nay cậu có xem không?"

Trần Nghiễn hỏi một cách thờ ơ.

"Xem cái gì cơ?"

Tôi chưa kịp phản ứng.

Trần Nghiễn sờ chóp mũi, ánh mắt né tránh.

"Không phải cậu nói bản thân rất thích xem hay sao."

Ôi trời đất!!!

Trần Nghiễn thực sự nghĩ rằng tôi muốn đặt một căn phòng, vì vậy anh ấy sẽ định làm điều đó vào tối nay.

Thật đúng là một sự hiểu lầm.

Tôi yếu ớt giải thích:

"Tôi đặt 2 phòng."

Từ khóe mắt đến lỗ tai của Trần Nghiễn càng đỏ hơn.

Tại quầy lễ tân của khách sạn, tôi và anh ấy đang chuẩn bị lên phòng với thẻ phòng vừa nhận.

Nhưng lại gặp bạn bè của Tang Hằng.

Khi họ nhìn thấy tôi, ánh mắt lại hướng vào Trần Nghiễn đang đứng bên cạnh.

"Tang Hằng có biết chuyện này không?"

"Anh ta biết chuyện thì liên quan gì đến cậu? Anh ta là bố tôi? Hay cậu là bố tôi?"

Sau khi gặp quá nhiều chuyện cả ngày hôm nay, tính khí của tôi cũng nổi lên.

Kéo Trần Nghiễn vào thang máy.

Ngay khi đến thang máy, điện thoại của tôi reo lên.

Đó là một chuỗi các số lạ.

Tôi bấm nghe thử.

Giọng nói bực tức của Tang Hằng phát ra từ bên kia.

"Nghĩ thấu một tí đi, nếu dám cùng cậu ta ngủ chung thì cô sẽ c.h.ế.t chắc."

Tôi im lặng.

"Tang Hằng à, bây giờ ta đang sống ở một xã hội được bảo vệ bởi pháp luật rồi."

"Tôi về ngay đây, cô đứng nguyên tại chỗ đi. C.h.ế.t tiệt! Tôi chưa cho phép thì không được đi đâu cả."

Tôi biết rằng Tang Hằng đã được gia đình bảo lãnh ra khỏi đồn cảnh sát.

Tôi khẽ thở dài.

"Không ai rảnh mà đứng lại một chỗ để đợi anh đâu."

Nói xong tôi cúp luôn điện thoại.

Nhưng anh ta đã thay đổi số điện thoại mới và gọi cho tôi hết lần này đến lần khác.

Trần Nghiễn đột nhiên lấy điện thoại ra khỏi tay tôi.

"Bằng cách này, mọi thứ sẽ được giải quyết gọn."

Tôi nhìn Trần Nghiễn đang nhấn nút tắt nguồn.

"Câu nói vừa rồi không phải là tuyệt đối đâu."

Anh ấy nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay.

"Có người sẽ luôn ở đó chờ đợi cậu."

13

Ngày hôm sau khi đi học trở lại.

Tôi đi ngang qua cửa hàng di động gần đó.

Đi thẳng vào và yêu cầu hủy số điện thoại di động trước đó rồi đăng ký lại số mới.

Tôi nghe nói Tang Hằng không thể tìm thấy mình vào đêm đó trong khách sạn.

Anh ta đã uống rất nhiều rượu cho đến khi bị chảy máu dạ dày tại một quán bar.

Anh ta được đưa đến phòng cấp cứu lúc ba giờ sáng.

Hiện giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện và chưa được xuất viện.

Gần đây, tin đồn giữa tôi và Trần Nghiễn không những không lắng xuống mà ngày càng nóng lên.

Bởi vì sáng hôm đó tôi cùng Trần Nghiễn xuất hiện ở cổng trường, cả hai bị chụp ảnh rồi đăng lên diễn đàn của trường.

Tin đồn thay đổi từ [Họ có ở bên nhau hay không?] thành [Họ có làm gì với nhau hay không?].

Cũng như ——

Trần Nghiễn có làm được không?

Tôi đã trốn khỏi Trần Nghiễn trong một tuần trời.

Bởi vì gần đây quá nhiều ánh đèn chói lóa chiếu vào khi tôi dùng bữa, các chị em ngồi đối diện đều đột ngột hỏi tôi mấy câu rất khó trả lời.

Hot boy đang không được khỏe.

Nó làm tôi sợ đến mức đã luôn gọi đồ ăn để mang đi cho anh ấy trong một tuần.

Các tiết tự học được hiệu trưởng lựa chọn cho toàn trường đều rơi vào thứ sáu mỗi tuần.

Thật trùng hợp, Trần Nghiễn và tôi đều chọn khóa học này.

Khi Trần Nghiễn xuất hiện ở cửa lớp với chiếc áo khoác đen, trong lớp đã sớm trở nên náo loạn.

Tôi ngồi ở hàng ghế sau lặng lẽ cúi đầu, chỉ ước mình có thể vùi đầu xuống đất ngay lúc đó thôi.

Tôi cố tĩnh tâm một chút.

[Không ai thấy tôi...không ai thấy tôi...không ai thấy tôi.]

Tôi thực sự không biết bây giờ mình nên có quan hệ gì với Trần Nghiễn nữa.

Dù sao thì tôi có vẻ như đã là người khiêu khích anh ấy và đang dần vô trách nhiệm vậy.

Tôi chỉ cảm thấy đau nhức ở đầu.

Tôi chợt nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, một giọng nói tươi vui vang lên từ trên đầu mình.

Sau đó máy tính để bàn của tôi bị rơi xuống.

Một bàn tay xương xẩu xuất hiện trong tầm nhìn của tôi và chụp lấy nó.

"Lớp trưởng, có ai ngồi ở đây không?"

Tôi định trả lời nhưng bạn cùng phòng đã nhanh nhảu nói trước.

"Không có ai cả."

Tôi rất muốn đập nát cả trái đất này luôn rồi đấy.

Ánh mắt của cả lớp đều tập trung vào nữ chính tin đồn mới nhất trên diễn đàn.

Trần Nghiễn rất cao, vị trí của anh ấy có hơi hẹp, lúc này anh ấy duỗi chân chắn ngang lối đi đồng thời cả người duỗi ra tựa trên lưng ghế.

"Cậu thích nhìn tôi rồi lại hôn tôi nhưng không muốn thích tôi, cho nên trốn cả một tuần liền. Hiện tại thì đang nhìn chằm chằm tôi, đây là đang chọc tức nhau sao?"

Trần Nghiễn quay đầu lại, liếc nhìn tôi một cách thờ ơ.

Nhiệt độ trên khuôn mặt từ từ tăng lên.

Tôi vội vã biện hộ:

"Tôi thích xem là vì đam mê còn hôn cậu...Đó là bởi vì tôi uống say, rõ ràng là cậu mở lời trước ——"

"Dù sao nó cũng không thể là sự thật được."

Trần Nghiễn nhìn tôi một lúc rồi đột nhiên mỉm cười.

"Nhưng phải làm sao —"

Anh ấy kéo dài câu ra.

"Tôi sẽ xem xét một cách nghiêm túc."

14

Nụ cười của tôi đông cứng lại.

Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của tôi, khóe miệng Trần Nghiễn càng cong lên.

"Hai bạn học ngồi hàng sau, trong lớp không được nói chuyện yêu đương nhé."

Giọng nói uy nghiêm của giáo sư trên bục giảng đột nhiên vang lên.

Đôi mắt sắc bén ấy nhìn thẳng về phía chúng tôi qua chiếc kính dày.

Lời nói đó đã phá vỡ bầu không khí ở góc lớp của bọn tôi.

Trần Nghiễn đứng dậy xin lỗi giáo sư một cách lịch sự.

"Giáo sư phê bình là đúng, tan học chúng ta nói chuyện sau cũng được."

Tôi: "......"

"Tôi thật có lỗi khi ngồi trước mặt cả hai."

"Tôi như con c.h.ó bên đường, ai đi qua cũng ném cơm cả."

Hai cô gái ở bàn trên vừa thì thầm vừa gõ bàn phím điện thoại di động.

Tôi liếc nhìn Trần Nghiễn, người đang điềm tĩnh và có vẻ rất sảng khoái, rồi đưa tay giật mạnh góc áo của anh ấy.

"Trần Nghiễn, lão sư đang hiểu lầm thôi."

"À thì ra là thế."

Có một nụ cười đầy ẩn ý trên khóe mắt và lông mày của Trần Nghiễn.

"Đó chẳng phải là những gì tôi muốn đâu."

Những giọng nói ở bàn trên đột ngột dừng lại, qua khóe mắt tôi thoáng thấy họ đang cố gõ phím nhanh hơn.

Nửa giờ sau.

Tin tức tôi và Trần Nghiễn yêu nhau trong lớp tự học chung của trường đã lan truyền đến mọi ngóc ngách trong khuôn viên.

Thủ phạm tin tức chính là bạn cùng phòng, cô ấy chọc nhẹ vào tay tôi.

"Là lỗi của tôi! Tôi đã để Trần Nghiễn ngồi ở đấy!"

Tôi đặt tay lên cổ và ra hiệu với cô ấy.

Bạn cùng phòng không gây sự với tôi mà chỉ đẩy điện thoại qua.

Trong bức ảnh.

Tang Hằng ôm một cô gái trẻ và mỉm cười khá vui vẻ.

Cô gái đó là người đã hôn Tang Hằng đêm hôm trước trong trò chơi sự thật hay thách thức.

"Chính Tang Hằng đã lên tiếng tuyên bố."

15

Nghe tới cái tên này là tôi ngoảnh mặt đi luôn.

"Tôi hiểu rồi."

Chỉ cần làm mới vòng kết nối bạn bè.

Tang Hằng tay ôm eo cô gái đó, cười nũng nịu như đứa trẻ vậy.

Anh ta vùi đầu vào vòng ngực của cô gái khiến cô ấy e lệ và duyên dáng.

"Một tên cặn bã như Tang Hằng không đủ tốt với cậu đâu."

Bạn cùng phòng càng tức giận nói:

"Tôi thật không biết cậu thích hắn vì cái gì, nếu như ở cùng hắn thì chẳng khác nào hoa cắm vào phân bò."

"Đã hai năm rồi, hắn có coi trọng cậu không?"

"Không có." - Tôi thành thật trả lời.

"Đừng quá tập trung vào một người, hãy nhìn vào những người xung quanh cậu đi." - Cô ấy khuyên tôi.

Những người xung quanh tôi sao?

Bằng một cách thần kỳ nào đó.

Tôi nhìn Trần Nghiễn đang ngồi bên cạnh.

Anh ấy đang chơi game ở một bên và nhận thấy ánh mắt của tôi đang nhìn rất chăm chú.

Anh ấy nghiêng đầu theo hướng chính xác nhất để bắt trọn ánh nhìn của tôi.

Tôi thấy anh khẽ thở dài.

"Đừng nhìn nữa, tôi chỉ sợ mình không nhịn được thôi."

Tôi chỉ làm theo sự dẫn dắt của anh ấy, tiếp tục đáp trả.

"Không thể nhịn được cái gì cơ?"

Đôi mắt của Trần Nghiễn dần nheo lại.

Ánh mắt di chuyển xuống và cuối cùng dừng lại trên môi tôi.

"Tôi không thể ngừng việc hôn cậu."

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Tâm trí tôi tràn ngập nụ hôn đêm đó.

Trên màn hình điện thoại, Trần Nghiễn điều khiển nhân vật thực hiện một loạt combo đẹp mắt đồng thời ghi được ba điểm hạ gục.

Khi viên pha lê to lớn của kẻ thù bị đổ nát thì đúng lúc tiếng thông báo chiến thắng vang lên và tiếng chuông hết giờ tự học trong lớp cũng reo liên hồi.

Trần Nghiễn vươn vai, anh ấy giơ tay nhặt chiếc túi của tôi, thản nhiên hỏi:

"Bạn gái này, em có muốn ăn bữa cơm không?"

"Tôi không ——"

Anh ấy lướt điện thoại hai cái:

"Không phải bây giờ thì sau này sẽ có thôi."

Giọng anh ấy vô cùng kiên định.

"Tôi đi ăn với bạn cùng phòng nhé."

Tôi bối rối chỉ tay về phía sau.

Chỉ thấy rằng bạn cùng phòng ngồi bên cạnh đã biến mất không dấu vết từ lâu.

WeChat hiện lên một tin nhắn.

Bạn cùng phòng: [Nếu cậu ở cùng với Trần Nghiễn, hãy nhớ mời cả phòng đi ăn tối đó nha.]

[Cậu ta giỏi hơn Tang Hằng gấp trăm lần nên cố hạ gục có hiểu chưa?]

Tôi: "......"

16

Khi ra khỏi cửa lớp.

Tôi ngạc nhiên khi thấy Tang Hằng đứng đợi ở cửa trong bộ quần áo của bệnh viện.

"Chủ tịch Tang không có quần áo mặc luôn à? Nghèo đến mức muốn mặc áo bệnh nhân ra khoe hay sao?"

Trần Nghiễn đứng phía sau tôi lên tiếng nhận xét.

"Cái túi đó thật nổi bật."

Tang Hằng tiến lên hai bước, sắc mặt tái đi nhiều phần.

Tôi chưa bao giờ thấy Tang Hằng như thế này, nó có một chút lạ lẫm với tôi.

"Tại sao cô không đến với tôi?"

Giọng anh ta khàn khàn và có chút yếu ớt:

"Tôi đã đăng một thông báo chính thức trên diễn đàn, tại sao cô không hỏi tôi câu nào vậy?"

"Chẳng lẽ cô không tức giận sao?"

Tang Hằng đang đề cập đến vòng bạn bè mà bạn cùng phòng đã chỉ khi tôi ở trong lớp.

"Nếu thông báo chính thức của anh tạo ra với mục đích khiến tôi tức giận thì không cần phải làm thế nữa đâu."

Tôi nhìn thẳng vào mắt Tang Hằng:

"Mấy chuyện liên quan đến anh, tôi không có hứng thú. Anh đã chính thức công khai cô gái đó thì phải có trách nhiệm với cô ấy."

"Còn bây giờ ——"

Tôi nắm lấy cánh tay của Trần Nghiễn.

"Tôi sẽ đi ăn tối với bạn trai của mình."

"Làm ơn tránh đường."

Sắc mặt Tang Hằng càng ngày càng biến sắc.

"Các người đi cùng nhau sao?"

Anh ta chạy tới nắm chặt tay tôi:

"Cô đã ngủ với cậu ta à?"

"Hẳn là...tại sao cậu ta lại cho cô mặc quần áo ngủ? Cô cùng cậu ta chẳng phải chỉ đi chơi thôi sao?"

Tôi giơ tay tát cho anh ta một cái thật đau.

"Anh phát điên thì được nhưng đừng làm điều đó trước mặt tôi."

Sau khi đi được một quãng đường khá dài, Trần Nghiễn lúc đó mới nhận ra điều bất thường, nhanh chóng hỏi tôi:

"Tôi bây giờ là bạn trai của cậu sao?

"C.h.ế.t tiệt, nó xảy ra khi nào vậy chứ?"

Tôi ho nhẹ hai lần.

"Thời điểm thăm dò và thời điểm tìm hiểu."

~•~•~•~•~

Một tháng sau, trong cuộc thi top mười ca sĩ học đường.

Tôi được chọn làm người điều hành cuộc thi.

Trước khi lên sân khấu, cô bạn gái nhỏ của Tang Hằng đã chặn tôi ở hậu trường.

Cô ấy giơ tay định tát tôi nhưng đã bị tôi khống chế.

"Làm sao? Cô rõ ràng chỉ là chó liếm của Tang Hằng mà thôi, vì sao anh ấy lại nhớ cô đến vậy chứ."

"Anh ấy luôn gọi tên cô khi ngủ đấy!"

"Vậy còn tôi là gì của anh ấy?"

Nước mắt của cô ấy làm nhòe đi lớp trang điểm dày cộm trông rất đáng thương.

"Đây là chuyện giữa cô và anh ta, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi sẽ lên sân khấu để bắt đầu chương trình."

Chương trình diễn ra được một nửa.

Tôi đang đọc kịch bản trên sân khấu.

Đột nhiên, một đoạn ghi âm phát ra từ chiếc loa.

17

"Ai bảo cậu gọi chị dâu thế?"

"Anh Tang, mỗi lần tâm tình anh không tốt, chẳng phải đều kêu chị Nguyện Nguyện tới sao?"

"Chó liếm chính là chó liếm, gọi chị dâu cái gì chứ?"

Có một vài âm thanh xôn xao to nhỏ trong hàng ghế khán giả.

Có đủ loại biểu cảm trong những đôi mắt đang nhìn tôi từ dưới sân khấu.

Tôi siết chặt micro trong tay, toàn thân run rẩy không kiểm soát.

Nhưng tôi kịp bắt gặp ánh mắt của bạn gái Tang Hằng đang đứng dưới hàng ghế khán giả.

Cô ấy giơ ngón tay chỉ lên đỉnh đầu tôi và nụ cười ngày càng tươi hơn.

Miệng cứ mở ra rồi đóng lại như thể đang nói ba từ.

"Đi c.h.ế.t đi."

Linh cảm xấu lần lượt ập đến khiến tôi trở nên căng thẳng.

Trong giây phút tiếp theo, máy quay ở trên cao bất ngờ rơi xuống.

Tôi không thể né tránh, chỉ lùi lại một bước.

Khi đôi mắt dần chìm vào bóng tối.

Tôi mơ hồ nghe thấy giọng nói lo lắng của Trần Nghiễn.

Nó càng lúc càng xa tôi hơn.

Khi mở mắt ra một lần nữa, có một mùi thuốc khử trùng cay nồng xộc vào lỗ mũi của tôi.

"Hứa Nguyện."

Trần Nghiễn thấy tôi tỉnh dậy, ngay tức khắc đứng dậy rồi chạy đi gọi bác sĩ.

Tôi đảo mắt nhìn bóng lưng của anh ấy thì thấy Tang Hằng đang đứng ở cửa.

"Anh ta là ai vậy?" - Tôi cất giọng hỏi.

Hai người đàn ông đứng sững sờ nhìn nhau rồi lại nhìn tôi.

"Tôi là Tang Hằng đây."

Tôi nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.

Nắm lấy tay Trần Nghiễn, tôi thấp giọng:

"Tôi không biết anh ta là ai, cậu có thể kêu anh ta đi ra ngoài không?"

Chỉ trong vài phút.

Tôi nghe thấy tiếng Tang Hằng gầm rú bên ngoài phòng bệnh.

"Khốn kiếp, cô quên tôi mà không quên người khác sao?"

"Bác sĩ đâu cả rồi, mau chữa khỏi bệnh cho cô ấy đi!"

Rồi giọng nói có phần ngập ngừng của bác sĩ vang lên sau đó:

"Cô Hứa bị vật nặng đánh trúng vào đầu dẫn đến chấn thương và mất trí nhớ là chuyện bình thường. Người nhà bệnh nhân xin nhớ kỹ, không được kích thích cô ấy. Nếu không, xuất huyết nội sọ có thể nguy hiểm đến tính mạng."

"Tốt nhất là...cậu đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa."

Tiếng nện mạnh xuống đất là gì vậy?

Sau đó, tôi mơ hồ nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Tang Hằng.

Hình như anh ta đang khóc.

Tôi cụp mi mắt nhìn bát cháo thịt nạc trước mặt.

Tôi chẳng bao giờ quên.

Chỉ là tôi thực sự không muốn nhìn thấy bất cứ điều gì liên quan đến Tang Hằng nữa.

Trần Nghiễn thổi cháo nguội rồi đút cho tôi từng muỗng một.

"Trong thời gian cậu hôn mê, nhà trường đã điều tra nguyên nhân của sự việc này. Tang ——"

"Có ai đó đã cố tình làm như vậy, bây giờ thủ phạm cũng bị bắt giữ."

Tôi húp một muỗng cháo.

"Xin lỗi."

Tôi bật cười thành tiếng.

"Không có liên quan gì đến cậu đâu."

"Nhưng tôi đã không bảo vệ tốt cho cậu."

Vài giọt nước đang rơi trên mu bàn tay tôi.

Đôi mắt của Trần Nghiễn hơi đỏ.

Tôi đưa tay lau nước mắt cho anh ấy rồi hất hàm nói:

"Vậy thì từ giờ nhớ bảo vệ em thật tốt nhé, bạn trai!"

Tôi truy cập diễn đàn vào ban đêm.

Tôi lướt xem những gì Trần Nghiễn đã đăng vào ngày sự cố xảy ra.

[Mỗi người đều có tình cảm riêng, tôi hy vọng tất cả mọi người sẽ đối xử tử tế với nhau.]

[Tôi thích cô ấy và nếu cô ấy có là thứ được gọi là chó liếm đi chăng nữa thì nó chả liên quan hay ảnh hưởng gì cả.]

[Bởi vì người đó chính là cô ấy.]

[Và tôi, Trần Nghiễn, phải có được cô ấy bằng mọi giá.]

18

Sau khi xuất viện.

Nhà trường đã phạt nặng cô gái gây ra sự cố và yêu cầu cô phải thôi học.

Tang Hằng rất bất ngờ và đã đưa ra lời giải thích.

Nói rằng đoạn ghi âm được tổng hợp bởi AI (*), anh ta ghi lại nó như một trò đùa riêng tư và nó không liên quan gì đến tôi.

(*)Al: trí tuệ nhân tạo hay trí thông minh nhân tạo (Artificial intelligence – viết tắt là AI) là một ngành thuộc lĩnh vực khoa học máy tính (Computer science). Là trí tuệ do con người lập trình tạo nên với mục tiêu giúp máy tính có thể tự động hóa các hành vi thông minh như con người.

Kết quả là anh ta đã buộc từ chức Chủ tịch hội sinh viên.

Tang Hằng cũng không bao giờ xuất hiện bên cạnh tôi nữa.

Cuộc sống của tôi dần trở lại theo đúng quỹ đạo của nó.

Trần Nghiễn sẽ có một trận đấu bóng rổ ở trường vào cuối tuần.

Tôi đưa bạn cùng phòng đến để xem trận đấu đó.

Khi tôi thu dọn đồ đạc và đi đến sân chơi, cổ động viên đã hô vang khẩu hiệu tiếp lửa nhiệt cho đội nhà.

Đi vào trong sân, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng "Trần Nghiễn" lặp lại liên tục.

Lon ton chạy từ cổng vào khu vực thi đấu của trường Kinh tế và Quản lý.

Trần Nghiễn, người đang đứng ở phía trước lập tức đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi của mình.

Nhìn về hàng ghế sau.

Anh ấy từng bước từ bên dưới đi lên và dừng lại bên cạnh tôi.

Trần Nghiễn nắm tay tôi bước về chỗ của mình.

"Ngồi đây đi."

Trần Nghiễn đứng trước mặt tôi theo hướng ngược sáng, hếch cằm về phía tôi và nói với giọng điệu có phần kiêu ngạo:

"Cho em ngồi đó, Trần Nghiễn này sẽ ngồi ở bên cạnh. Phải đặc biệt lắm mới được ngồi cùng đấy nhé!"

Tôi ngồi trên chiếc ghế của Trần Nghiễn, hàng nam sinh này đều đến từ đội bóng rổ của Học viện Thông tin.

Ngay khi Trần Nghiễn nói xong, họ đã trở nên tức giận:

"Này này, chỗ ngồi độc quyền đấy."

"Trông giống học sinh tiểu học lắm đấy, anh Nghiễn."

Tôi như đứng ngồi không yên, đúng lúc chen vào một câu:

"Tôi ngồi ở chỗ này có vẻ không thích hợp đâu, nó quá lộ liễu."

Trần Nghiễn liếc qua với đôi mắt lạnh lùng.

"Anh nói em ngồi ở chỗ này thì phải ngồi ở chỗ này."

"Chị dâu à, anh Nghiễn đã nói như vậy rồi, chị cứ ngồi ở đây đi, không có sao đâu."

"Còn có anh Nghiễn ở đây, cậu tốt nhất nên ngậm miệng lại đi. Nếu không cả hai đều bay lên trời đó."

Trọng tài thổi còi và trận đấu bắt đầu.

"Đã đến lúc thả tay em ra rồi đấy, Trần Nghiễn à."

Tôi thấp giọng thúc giục anh ấy:

"Trận đấu bắt đầu rồi."

Lúc này Trần Nghiễn mới buông tay ra, trước khi lên sân khấu, anh ấy ghé vào tai tôi nói thì thầm:

"Đừng chạy lung tung, ở yên chỗ này chờ anh."

"Sau khi trận đấu kết thúc, anh sẽ cho em thấy đủ."

19

Trần Nghiễn chạy trong nửa sân, nhận bóng từ đường chuyền và nhảy cao vượt qua vạch ba điểm.

Trang phục theo động tác của anh ấy nhẹ nhàng nâng lên, lộ ra nửa vòng eo rắn chắc.

Khán giả vỡ òa trong tiếng hò reo nồng nhiệt.

Trần Nghiễn đã ghi được một quả ba điểm nhanh gọn.

Anh ấy vén vạt áo lên lau mồ hôi trên trán để lộ cơ bụng trước bao người theo dõi.

Tôi lại nghĩ về cảnh tượng hôm đó.

Mặt không khỏi đỏ bừng vì ngại.

Trần Nghiễn đã thắng trận đấu này mà không gặp bất kỳ khó khăn nào.

Mọi người gần như giải tán sau khi trận đấu kết thúc.

Trần Nghiễn đi về phía tôi với một quả bóng rổ trên tay.

Anh ấy dừng lại bên cạnh tôi, giọng nói mang theo nụ cười đầy vui vẻ:

"Đi thôi nào."

Trần Nghiễn chỉ vào góc áo ra hiệu cho tôi.

"Tay bẩn lắm, không động được đâu."

"Cứ nắm lấy đi, đừng nói là em không muốn đấy nhé."

Tôi bỏ điện thoại vào túi và chộp lấy góc áo của Trần Nghiễn.

Đi theo phía sau anh ấy, tôi lại phát hiện con đường này hình như không phải đường về ký túc xá.

"Trần Nghiễn."

Tôi khẽ gọi anh.

"Ơi."

Anh đi trước đáp tiếng gọi của tôi.

"Chúng mình đang đi đâu thế?"

"Đến khách sạn."

20

Khi chúng tôi đến khách sạn nhận phòng thì đã hơn một giờ chiều.

Khoảnh khắc tôi đi theo Trần Nghiễn vào phòng.

Cánh cửa đã bị anh ấy đóng và khóa trái lại.

"Anh đi tắm, em ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này chờ nhé."

Tôi nghe thấy tiếng Trần Nghiễn đang tắm trong phòng tắm.

Bộ não một lần nữa không thể ngừng suy nghĩ về vô số điều lộn xộn.

Tiếng nước dần dần nhỏ lại rồi im hẳn.

Bước chân của anh ấy di chuyển từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại trước mắt tôi.

Đôi dép của Trần Nghiễn xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.

Tôi ngước lên thì Trần Nghiễn nhìn xuống, cổ anh quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, mấy ngọn tóc vẫn còn nhỏ giọt vì chưa được lau khô.

"Sao mặt em đỏ thế?"

Trần Nghiễn trong lời nói có chút đùa giỡn:

"Muốn mở điều hòa sao?"

Khi anh ấy vừa nói dứt câu thì cơ thể đang cúi xuống từng chút một.

Trần Nghiễn, người vừa mới tắm sạch sẽ, khắp cơ thể đều có mùi sữa tắm vô cùng thơm tho.

Ở trong một nơi chật hẹp và kín gió như vậy, mỗi hơi thở đều tràn ngập mùi thơm của Trần Nghiễn.

Tôi nghiêng đầu để không bắt gặp ánh mắt của Trần Nghiễn nhưng anh ấy đã giữ chặt cằm tôi và kéo nó về phía của anh.

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Trần Nghiễn.

Tháng mười một mà đã bật điều hòa.

Khoảng cách của hai người chúng tôi còn chưa đầy một gang tay.

Đôi mắt đen đẹp của anh ấy khẽ nheo lại.

"Bây giờ chúng ta hãy xem đủ thôi nào."

Khi Trần Nghiễn nói từng chữ một, sự căng thẳng trong tâm trí tôi hoàn toàn tan biến.

"Nhìn cái gì chứ?"

Nghe giọng Trần Nghiễn ngân nga, anh ấy nắm lấy tay tôi và thọc vào từ gấu áo.

Cảm giác nó thật rắn chắn.

"Nhìn thì chán lắm, nếu sờ vào thì sẽ thú vị hơn nhiều đúng không?"

21

Lông mi tôi khẽ rung lên.

"Trần Nghiễn à."

Sự va chạm giữa các ngón tay khiến toàn thân tôi bỏng rát và có hơi chóng mặt.

Nhưng anh ấy vốn có ý xấu, giọng điệu đùa giỡn:

"Sao em không gọi anh là chồng nhỉ?"

"Không đâu ——"

Trần Nghiễn cố tình kéo dài giọng điệu của mình, nó rơi vào tai tôi từng chữ một.

"Chồng...ơi...cơ...bụng...săn...chắc...quá...em...muốn...xem...được...không?"

Trần Nghiễn nhấn mạnh trên mỗi bước đi, tôi không có nơi nào để rút lui đành phải lùi về sau.

Một lúc sau, tôi bị anh ấy ép ngồi vào một góc.

Trần Nghiễn đặt hai tay lên hai bên người tôi rồi ôm vào lòng.

Ngay lập tức tay của tôi bị khóa trái và ấn vào tường.

"Anh đã làm điều này với em rồi đấy."

Trần Nghiễn cười nói:

"Có thể cho anh một danh phận không?"

"Anh muốn gì?"

Giọng tôi run run, chỉ trong một lúc mà tôi không biết mình đang mơ hay thực.

"Muốn em."

Khoảnh khắc lời nói của anh ấy trầm xuống.

Trần Nghiễn đẩy người mình lên.

Trao cho tôi nụ hôn rất sâu.

Tôi chỉ cảm thấy đèn trên đầu mình đang lủng lẳng.

Tôi đang lơ lửng trong không trung.

Không bao giờ hạ xuống được.

22

Trên đường trở về ký túc xá.

Trần Nghiễn và tôi trò chuyện về mọi thứ trên đời.

Lòng bàn tay của Trần Nghiễn rộng và ấm áp, bàn tay tôi bị anh ấy nắm chặt không buông.

Đột nhiên, tôi nhớ đến một câu hỏi mà mình đã luôn lãng quên.

"Trần Nghiễn này, chúng ta thêm WeChat khi nào thế?"

"Có một lần ở căn tin, em không mang thẻ ăn, anh đã quẹt hộ đấy."

Chắc là đã có chuyện như vậy xảy ra thật.

Hôm đó tôi đã định ra ngoài ăn tối với Tang Hằng.

Cuối cùng, lúc tôi ăn mặc thật đẹp chờ Tang Hằng thì cả hai không thể nói chuyện với nhau nữa.

Tôi đến căn tin ăn một mình nhưng bản thân lại không mang theo thẻ.

Chàng trai phía sau đã trả tiền giúp tôi.

Sau lần đó, tôi đã thêm WeChat của anh ấy.

Ăn tối xong, Tang Hằng lại gọi đến.

Nói rằng anh ta đang say và nhờ tôi đến đón.

Chạy tới chạy lui, bận rộn đến mức quên mất chuyện đó.

"Anh từng nghĩ, em đúng là một cô gái xinh đẹp."

"Nếu như em có thể làm bạn gái của anh thì tốt biết mấy."

Trần Nghiễn nhéo mặt tôi một cái.

"Ông trời rất tốt với anh."

"Đã khiến anh đưa em về."

~•~•~•~•~

Tôi đã đăng thông báo với Trần Nghiễn vào tối hôm đó.

Diễn đàn im hơi lặng tiếng từ vài tháng trước, nay đã phổ biến nhộn nhịp trở lại.

[Người Hồ Nam đã gửi lời chúc mừng!]

[Người Quảng Đông đã mang theo tiền mừng của họ!]

[Người Giang Tô đã gửi lời chúc mừng!]

~•~•~•~•~

Và tại thời điểm đó.

Trần Nghiễn đứng trước mặt tôi, tay cầm một bó hoa kiều mạch.

"Em có thể đưa anh về làm bạn trai của em được không?"

Tôi nhận lấy bó hoa với một nụ cười tràn đầy hạnh phúc.

"Xin chúc mừng, em giờ đây đã trở thành một cô gái hạnh phúc nhất thế giới này!"

Ý nghĩa của bó hoa kiều mạch mà anh ấy tặng tôi chính là...

Người yêu.

Ngoại truyện (góc nhìn của Trần Nghiễn)

1

Đó là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên đối với tôi.

Trước khi nhìn thấy cô ấy.

Tôi chưa bao giờ tin vào chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Bạn cùng phòng của tôi nói rằng đó là do tôi không gặp đúng người.

Tôi chế giễu cậu ấy.

Sau đó, tôi như tự tát vào mặt chính mình vậy.

2

Khi thêm thành công WeChat của cô ấy.

Tôi phát hiện ra rằng cô ấy có người thương.

Người này là Chủ tịch hội sinh viên của trường.

Người ta nói rằng, cậu ta là một công tử chơi bời rất có tiếng.

Nhưng Hứa Nguyện vẫn muốn thích cậu ta.

Tôi không có cách nào khác.

Giống như một con chuột trong rãnh nước, mỗi ngày tôi đều tự hỏi liệu cô ấy có hạnh phúc không.

Tôi gửi lời chúc phúc cho cô ấy mỗi kỳ nghỉ.

Khi tôi nhận được câu trả lời lịch sự của cô ấy, tôi hạnh phúc đến mức khóe miệng không thể cử động được.

Yêu thầm là một thứ gì đó rất cay đắng.

3

Tôi yêu thể dục.

Tôi sẽ ghi lại một số thói quen tập thể dục của mình trên tiểu hồng thư.

Bỗng một ngày.

Một cô gái nào đó đã nhận xét về tất cả các ghi chú của tôi:

[Chồng à, em rất thích xem nên nhớ đăng bài thường xuyên đấy.]

Tôi liền bật cười.

Nhưng khi tôi nhấp vào trang chủ của cô ấy, bản thân đã đứng hình.

Dữ liệu đó là quá trùng hợp.

Cô gái này tên Hứa Nguyện.

Có lẽ sự trùng hợp về dữ liệu đã cho tôi thêm dũng khí.

Tôi đã đi xuống cầu thang vào ký túc xá của cô ấy vào ngày hôm đó.

Tôi thực sự không biết tại sao mình muốn xuống tầng dưới ký túc xá nữ thế này.

Có lẽ chỉ để nhìn thấy cô ấy.

Nhưng thật không ngờ.

Bây giờ là mười giờ tối.

Nó thực sự làm tôi chờ đợi khá lâu.

4

Cô ấy đi bộ một mình và dừng lại trước thùng rác.

Nhưng cô ấy đã đóng băng ngay khi nhìn thấy tôi.

Giống như tôi nghĩ.

Cô ấy thực sự rất dễ thương.

Tôi không thể không trêu chọc tâm trí của cô ấy.

Tôi hỏi:

"Cậu có muốn đón tôi về làm bạn trai không?"

Cô ấy đỏ mặt và nhanh chóng bỏ chạy.

Hai chân chạy rất nhanh.

Tôi chợt tự hỏi liệu mình có thể cố gắng hơn nữa không.

Bởi vì tôi thực sự thích cô ấy.

5

Tôi đăng lên diễn đàn.

Hãy dành thời gian cho cô ấy vì tôi luôn có thể bắt được cô ấy bất cứ lúc nào.

Vào cuối tuần, tôi thấy cô ấy đến hộp đêm KTV một mình.

Tôi vô cùng lo lắng.

Nên cũng đã đi với cô ấy.

C.h.ế.t tiệt.

Sau khi biết rằng cô ấy đã đi vào trong, tôi hành động như một tên trộm.

Áp tai vào tường và bắt đầu lắng nghe bọn họ nói chuyện.

Thật đúng là một mớ hỗn độn.

Nghe những lời khốn nạn của Tang Hằng đang thốt ra, tôi không thể chịu đựng được nữa.

Lập tức đẩy cửa bước vào.

"Này bạn gái, em tránh ra một bên cho tôi ngồi cùng đi."

Có Chúa mới biết tim tôi đã đập một trăm tám mươi lần, đập vô cùng nhanh.

Cô ấy nhìn tôi chằm chằm và chớp mắt vài cái rồi cũng ngoan ngoãn tránh sang một bên.

Trong giây tiếp theo, Tang Hằng đập vỡ ly rượu trong tay.

Lòng tôi trở nên đen tối hơn.

Cậu ta thực sự xứng đáng với điều đó.

6

Tôi đang nghĩ về những gì mà Tang Hằng vừa làm.

Nhặt lại thẻ cậu ta đã sử dụng.

Tôi nhìn Hứa Nguyện một lúc.

"Bạn gái của tôi, em có muốn hôn một cái không?"

Ý định ban đầu là giúp cô ấy trút giận với tên tồi tệ Tang Hằng.

Nhưng tôi không ngờ rằng cô ấy sẽ chủ động đến gần và hôn tôi.

Cô ấy thực sự rất ngọt ngào.

Nhưng vẫn không thể thở được.

Tôi thầm nghĩ.

Kiếp này, Trần Nghiễn đã trao cơ thể cho cô ấy.

7

Tên ngốc Tang Hằng đó đã đánh tôi.

Cũng được gọi vào đồn cảnh sát để làm việc.

Nhưng Nguyện Nguyện đã đưa thuốc cho tôi.

Không lau vết thương giúp tôi.

Tôi nghĩ mình sẽ trở thành một chú hề mất.

Bởi vì tiểu hồng thư của cô ấy đã đăng nhiều lần về chuyện chấn thương của Tang Hằng và bài đăng những cảm xúc buồn bã của cô ấy.

Tôi không chắc nữa.

Nhưng lần này suýt chút nữa thì tôi nhảy dựng lên, thật muốn đánh mắng tên c.h.ó tha Tang Hằng ngu ngốc kia một trận.

"Ngớ ngẩn thật đấy, cô ấy đã chọn tôi!"

8

Tôi bắt đầu theo đuổi Hứa Nguyện.

Một tháng sau, trong cuộc thi top mười ca sĩ học đường.

Nó là khoảng thời gian tôi ân hận nhất trong đời.

Tôi đã thất bại trong việc bảo vệ cô gái của mình.

Khoảnh khắc cô ấy bị máy quay rơi trúng, tôi liền lao như bay lên sân khấu.

Nhưng vẫn quá muộn.

Cô ấy vẫn bất tỉnh trong bệnh viện.

Tôi đã tự trách mình và cảm thấy tội lỗi đầy người.

Cho đến khi cô ấy tỉnh dậy.

"Vậy thì từ giờ nhớ bảo vệ em thật tốt nhé, bạn trai!"

Tôi xin thề.

Trong tương lai, đừng để cô ấy bị tổn thương thêm lần nào nữa.

9

Xin chào!

Chúa vẫn ở bên tôi.

Tôi hỏi lại cô ấy:

"Em có thể đưa anh về làm bạn trai của em được không?"

Lần này cô ấy lấy hoa của tôi.

"Xin chúc mừng, em giờ đây đã trở thành một cô gái hạnh phúc nhất thế giới này!"

Tôi chỉ muốn nói vào ngay lúc này.

Chúa ơi, cô ấy xứng đáng được hạnh phúc!

~•~•~•~•~

Ngoại truyện (góc nhìn của Tang Hằng)

1

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Hứa Nguyện là vào năm thứ ba trung học.

Bố tôi là hiệu trưởng trường học.

Cô ấy bị mắc kẹt trong nhà vệ sinh ngày hôm đó và tôi tình cờ đi ngang qua.

Cô ấy đứng một góc vì bị đám nữ sinh dồn ép và trông chật chội đến tội nghiệp.

Không biết từ đâu, tôi gọi lớn để bảo họ dừng lại.

Vì đó là tôi.

Họ giải tán ngay lập tức.

Rốt cuộc, tôi không phải là người tốt lành gì.

Những gì họ đang làm bây giờ là mấy mánh khóe mà tôi đã chán chơi trong quá khứ.

Tôi chỉ nghĩ rằng cô gái này có vẻ rất thích mình.

Nếu trò chuyện và chơi đùa thì cũng có thể làm giảm sự nhàm chán.

2

Tên cô ấy là Hứa Nguyện.

Cô ấy dường như không biết tôi là người thế nào.

Vậy mà cũng biết ơn tôi.

Vào chiều thứ sáu, cô ấy đến cửa lớp tôi trong bộ đồng phục học sinh và chiếc váy ngắn.

Cảm ơn tôi với một giọng nói khá trầm.

Và đưa cho tôi một hộp sữa.

Tôi cau mày liếc nhìn hộp sữa rồi quay người ném thẳng vào thùng rác.

Ngay cả những đồ uống mà bảo mẫu mua từ nước ngoài về để trong nhà của tôi.

Cái này uống có vị rất ghê tởm.

Tôi chỉ muốn trò chuyện với cô ấy.

Vứt bỏ đi lúc tôi cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng khi kỳ thi tuyển sinh đại học đến gần, tôi lại nghĩ về nó.

Hay là để cô ấy đi cùng?

3

Trong team building (*) của sinh viên năm nhất.

(*)Team building: xây dựng đội ngũ là một thuật ngữ tập thể cho các loại hoạt động khác nhau được sử dụng để tăng cường quan hệ xã hội và xác định vai trò trong các nhóm, thường liên quan đến các nhiệm vụ hợp tác.

Tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy trong đám đông.

Tôi tinh nghịch nhìn cô ấy:

"Thêm tài khoản WeChat được không?"

Đôi mắt cô ấy chợt sáng lên.

Hứa Nguyện có thể thích tôi rất nhiều.

Tôi nhận thức rõ về điều này.

Lâu dần, mọi người xung quanh đều biết tôi bị một cô gái tên Hứa Nguyện theo dõi.

Khi chơi bóng rổ, cô ấy ngoan ngoãn mang nước cho tôi và đợi tôi chơi xong.

Tôi chia tay và mời cô ấy đến uống cùng, vì không từ chối nên lời mời được chấp nhận. Mọi thứ chỉ dừng lại khi mặt cô ấy đỏ bừng vì say.

Tôi nghĩ rằng cô ấy thực sự thích mình dù tôi chả tốt đẹp gì.

Dù thế nào đi nữa, cô ấy không bao giờ rời xa tôi.

Tôi hạnh phúc đến mơ hồ với Nguyện Nguyện.

Tôi có thể có được thứ mình muốn mà không mất quá nhiều thời gian.

Tôi thích nó, cái cảm giác thành công ấy.

Nhưng cho đến một đêm.

Trần Nghiễn đột nhiên đăng lên trên diễn đàn yêu cầu Hứa Nguyện xuống lầu.

Khoảnh khắc nhìn thấy nó.

Tôi đang rất tức giận.

Bởi vì trong tiềm thức, tôi nghĩ rằng Nguyện Nguyện là của mình.

Tôi đã gọi cho cô ấy.

Cô ấy không trả lời bất kỳ cuộc gọi nào.

4

Sau đó, cô ấy thẳng tay chặn tôi.

Tôi không thể liên lạc được.

Thế nên tôi đã yêu cầu các hội trưởng của các bộ phận trong khoa tổ chức một buổi gặp mặt và nói với Hứa Nguyện rằng cô ấy phải đến đó.

Cô ấy thật sự đã đến.

Nhưng hành động và lời nói đều cố chống lại tôi.

Tôi rõ ràng đã xuống nước vì cô ấy.

Nhưng cô ấy chẳng có ý làm hòa chút nào.

Tôi đã rất tức giận và hôn cô gái đó.

Tôi nghĩ nếu Nguyện Nguyện chứng kiến, chắc chắn sẽ ghen tị và quay lại cầu xin tôi.

Nhưng cô ấy thực sự đã hôn Trần Nghiễn trước mặt tôi.

Trần Nghiễn cũng gọi cô ấy là bạn gái.

Tôi không thể kiểm soát được bản thân mình nữa và bắt đầu đánh nhau với cậu ta.

Cuối cùng đã cùng nhau đến đồn cảnh sát.

Khi cô ấy lấy iodophor ra, tôi rất háo hức đặt bàn tay chảy máu của mình trước mặt cô ấy.

Nhưng cô ấy đã nhẹ nhàng sát trùng cho Trần Nghiễn và băng lại.

Rõ ràng tôi bị tổn thương nhiều hơn.

Hơn thế nữa.

Cô ấy thậm chí còn buộc tội tôi đánh cậu ta trước mặt viên cảnh sát.

5

Vừa được gia đình kéo ra khỏi đồn cảnh sát.

Tôi lại nhận được ảnh từ anh trai.

Trên bức ảnh.

Cô ấy đứng ở quầy lễ tân của khách sạn với Trần Nghiễn.

Tôi nhanh như cắt lao vào khách sạn nhưng được thông báo là không được tiết lộ quyền riêng tư của khách hàng.

Tôi không thể tìm thấy cô ấy.

Tôi không biết bây giờ cô ấy đang làm những chuyện thân mật gì với cậu ta.

Tôi sắp phát điên mất thôi.

Bất chợt, tôi phát hiện ra rằng cảm xúc của mình khi biết Hứa Nguyện làm vậy thì vô cùng khó chịu.

Tôi đã điên cuồng uống rượu đến sáng trong quán bar.

Kết quả là bị xuất huyết dạ dày phải nhập viện.

Tôi không nghe hay nhận được một tin nhắn nào từ cô ấy trong suốt thời gian nằm viện.

Thay vào đó, tôi thấy tin tức trên diễn đàn rằng cô ấy với Trần Nghiễn đang hẹn hò trong một lớp tự chọn.

Tôi hoàn toàn rơi vào hoảng loạn.

Có cảm giác Hứa Nguyện dường như ngày càng xa lánh tôi.

Tôi đã gửi một thông báo chính thức trong vòng tròn bạn bè.

Tôi muốn cô ấy tức giận và chất vấn mình.

Nhưng cô ấy vẫn im lặng.

Tôi chạy đến lớp học của cô ấy trong bộ đồ bệnh nhân.

Cô ấy thậm chí còn thẳng thắn thừa nhận Trần Nghiễn là bạn trai của mình.

Hứa Nguyện của tôi giờ là của người khác.

6

Tôi buộc mình không được nghĩ gì về cô ấy nữa.

Phải mất một tháng.

Nhưng tôi nghe nói rằng cô ấy đã bị chiếc máy quay phim rớt trúng đầu và chấn thương ở đầu trong cuộc thi top 10 ca sĩ học đường.

Những lời ngu ngốc mà tôi đã nói trước đây cũng được lan truyền.

Điều buồn cười là.

Rõ ràng đó là những gì tôi đã nói.

Nhưng mà nghe người ta nói như thể chỉa súng về cô ấy vậy, tôi tức muốn khâu miệng họ lại.

Tôi đã gửi đơn làm rõ.

Nhận hết lỗi về mình.

Tôi yêu cầu nhà trường xử lý nghiêm khắc những người đã làm tổn thương cô ấy.

Nhưng điều tôi không ngờ tới là.

Hứa Nguyện chỉ nhớ tất cả mọi người.

Nhưng lại quên mọi thứ về tôi.

Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt rất lạ.

Tim tôi đau đến nghẹt thở.

Tôi xấu hổ dựa vào bức tường bên ngoài phòng bệnh và khóc rất nhiều.

Tình muộn màng rẻ hơn cỏ rác.

Đã quá muộn rồi.

7

Cô ấy và Trần Nghiễn đã đăng thông báo vào ngày hôm đó.

Tôi để lại một bình luận dưới bài viết trên diễn đàn.

"Tôi chúc cậu hạnh phúc."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu