Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Gửi em những điều tuyệt vời nhất - cố bắc như sơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi và Lục Nghiễn kết hôn vì lợi ích của hai bên gia đình.

Kết hôn ba năm thì có tới hai năm rưỡi anh không có mặt ở nhà.

Cái danh "cô Lục" của tôi cũng chỉ là một cái vỏ rỗng tuếch.

Về sau tình cũ, người anh yêu sâu đậm trở về.

Tôi chủ động nhường lại vị trí cho cô ta, đề nghị ly hôn nhưng Lục Nghiễn lại đè tôi lên tường, anh nói: "Em đang mơ mộng hão huyền đấy à?"

1
Nhà của nhà họ Lục.

Ngoài vườn hoa đằng sau.

Mẹ của Lục Nghiễn, bà Thu đang cầm cốc cà phê xa xỉ nhìn tôi.

Ngừng một chút, bà lại nhìn vào cái bụng của tôi rồi thản nhiên cất tiếng: "Hai đứa lấy nhau cũng được ba năm rồi, sao bụng con vẫn chưa thấy có gì vậy, là vấn đề ở con hay Nghiễn không được."

Bà thẳng thắn đưa ra vấn đề như thế khiến đôi bàn tay của tôi run lên, cà phê cũng đổ ra ngoài mất một ít.

Tôi chột dạ, rút vội vài tờ giấy lau cà phê, nghĩ bụng "mẹ à, không phải là con trai mẹ không được, mà là quá được"!

Nhưng mỗi năm anh chỉ ở nhà được vài tháng, con muốn sinh con cũng lực bất tòng tâm.

Tuy nghĩ như thế nhưng tôi vẫn kính cẩn nói: "Bọn con đang chuẩn bị ạ."

Thấy vậy, bà đặt tách cà phê xuống, thở dài thườn thượt: "Mẹ bảo này, hay con cứ đi công tác với Nghiễn luôn đi. Con phải biết là, giờ con cũng 26 rồi, còn lần lữa thêm vài năm nữa, thành thai phụ lớn tuổi thì người chịu khổ chịu mệt vẫn là bản thân con thôi..."

Bà Thu nói không ngừng suốt nửa tiếng đồng hồ, ngoài mặt tôi tỏ ra ngoan ngoãn gật đầu nhưng lại nghĩ bụng: "Ai muốn đi công tác khắp nơi với anh ấy chứ? Một mình con sống trong căn biệt thự lớn, thích làm gì thì làm, không thích hơn sao?"

2
Lục Nghiễn về rồi.

Lúc tôi đang nằm chình ình xem gameshow giải trí, cười ha hả, không có gánh nặng hình tượng, ăn một đống đồ ăn vặt trên chiếc sô pha ở phòng khách trong căn biệt thự.

Thấy dáng vẻ không có chút hình tượng nào đó của tôi, anh cũng chẳng tỏ thái độ gì.

Hình tượng của tôi trong nhà họ Lục là một người vợ hiền dâu thảo.

Bởi vậy khi trông thấy Lục Nghiễn, tuy rất ngạc nhiên nhưng tôi đã ngồi bật dậy, thu dọn đồ ăn vặt cất dưới bàn trà, tươi cười bước tới cầm lấy áo khoác trong tay anh, sau đó ngọt ngào nói: "Anh về rồi đấy à?"

Lục Nghiễn chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt sắc bén nhìn ti vi trân trân.

Tivi đang chiếu cảnh các nghệ sĩ đang chơi trò chơi, cười ha hả.

Tôi hơi chột dạ, tắt ti vi đi, giải thích: "Thỉnh thoảng em xem thôi."

Nghe vậy, Lục Nghiễn lại đưa mắt nhìn đống đồ ăn vặt ở bàn trà.

"Thỉnh thoảng em mới ăn thôi." Tôi chột dạ cười nói.

Lục Nghiễn không nói thêm gì nữa, tôi lập tức nói: "Anh đói chưa? Em nấu cho anh bát mì nhé."

Nói rồi, tôi vắt áo khoác của Lục Nghiễn lên thành ghế, lúc đang định đi vào trong phòng bếp thì lại bị Lục Nghiễn nắm tay, trên gương mặt lạnh lùng cấm dục đó của anh vẫn không có biểu cảm nào khác.

Anh nói: "Đi tắm trước đã."

Tôi: "..."

3
Lần này Lục Nghiễn về nhà đã hơn bảy ngày rồi.

Trước đây, cứ về được hai ba hôm là anh lại đi công tác, tôi lại được sống những ngày tự do tự tại không có ai quản, nhưng lần này rõ ràng thời gian anh ở nhà đã dài hơn.

Tôi chọn những lúc trông Lục Nghiễn có vẻ đang vui, khéo léo hỏi anh bao giờ đi công tác.

Nghe tôi hỏi thế, Lục Nghiễn bỏ tờ tạp chí tài chính trong tay xuống, tháo chiếc kính mạ vàng để lên tủ đầu giường, nhìn tôi rồi bảo: "Xem ra em vẫn còn sức nhỉ?"

Tôi: "..."

Có thể Lục Nghiễn quyết định không đi công tác nữa.

Một tháng thấm thoát trôi qua, ngày nào anh cũng đi làm tan làm đúng giờ, buổi tối lại đúng giờ... Ờm, cái này không quan trọng.

Quan trọng là, tôi không còn tự do nữa.

Tôi không được ăn vặt, không ăn cơm.

Không được nằm thoải mái trên sô pha, vừa xem tivi vừa ăn vặt!

Không được ngủ muộn.

Không được thức đêm đọc truyện!

Lục Nghiễn quản tôi rất chặt, ăn uống lành mạnh, vận động lành mạnh.

Ngày nào tôi cũng tỏ ra nghe lời nhưng thực tế lại thấy phiền c h ế t đi được, thậm chí tôi còn lén lút van xin thần phật để Lục Nghiễn mau mau đi công tác.

Nhưng có thể là do không có cống vật, phật tổ không chỉ làm ngơ trước lời thỉnh cầu của tôi, thậm chí người còn khiến Lục Nghiễn nảy sinh ý định để tôi làm thư ký cho anh, lúc nào cũng để tôi kè kè bên cạnh mình.

"Bà chủ, cô muốn uống cà phê hay trà lài?" Thư ký thật sự của Lục Nghiễn, Vương Trạch hỏi tôi.

Tôi buồn chán ngồi trên chiếc sô pha trong văn phòng của Lục Nghiễn, lướt máy tính bảng, uể oải nói: "Trà đi."

Lục Nghiễn bảo tôi làm thư ký cho anh nhưng lại không cho tôi động vào việc gì, coi tôi như bình hoa để ở văn phòng của anh.

Khi làm việc mệt mỏi, anh sẽ nhìn tôi, nói chuyện với tôi một lúc rồi lại bắt tay vào công việc.

Thú thật, những ngày cơm bưng nước rót thế này... thật sự rất tuyệt!

Có thể là do quá thỏa mãn với cuộc sống như thế này, tôi lại quên mất hình tượng của mình trước mặt Lục Nghiễn.

Ngay cả khi Lục Nghiễn muốn đưa tôi đi dự tiệc tôi cũng dám từ chối.

Bởi vì bộ phim tôi xem tối nay chiếu đến tập cuối.

Thế là tôi giả vờ đau đầu, từ chối Lục Nghiễn.

Sau đó... đã xảy ra chuyện.

Anh bị người ta chụp được cảnh đang hôn một nữ nghệ sĩ.

Vẫn là cô bạn thân nắm bắt được mọi thông tin trên mạng nói cho tôi biết.

Cô ấy nói sếp Lục nhà tôi cắm s ừng tôi rồi, bây giờ trên weibo toàn là hot search.

Lúc tôi mờ ra xem, nhìn thấy nghệ sĩ nữ kia, tôi đã rất ngạc nhiên.

4
Lúc Lục Nghiễn về đến nhà, tôi đã giả vờ đi ngủ rồi.

Anh đến phòng cho khách, sau khi tắm rửa xong thì quay về phòng, hiếm khi tôi thấy anh thành thật chỉ ôm tôi ngủ thế này.

Tôi ôm một bụng tức, chẳng thèm đoái hoài tới anh.

Sang hôm sau, tôi vẫn như thế.

Lúc ăn sáng, tôi im lặng, anh cũng chẳng nói gì.

Ngay cả khi đến công ty, chúng tôi kiểu việc của ai người đấy làm.

Nhưng chuyện giữa anh và nữ nghệ sĩ kia đã không giấu nổi nữa, tin tức n ổ ra, đến cả bà Thu đang ở xem show diễn thời trang ở Pháp cũng hay tin.

Còn cố tình gọi điện thoại về hỏi.

Sau khi Lục Nghiễn nhận được điện thoại của bà, anh nhìn tôi rồi đi ra chỗ khác nghe máy.

Tôi làm ổ trên sô pha, cầm máy tính bảng lướt lướt, vờ như không nhìn thấy.

Trái lại, sau khi Lục Nghiễn nghe máy xong, anh quay về rồi ngồi cạnh tôi.

"Em đã đọc tin ngày hôm qua chưa?" Lục Nghiễn cất tiếng hỏi.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh.

Anh muốn hỏi cho rõ ràng sao?

Tôi lại cúi đầu, nói: "Vâng, đọc rồi ạ."

"Em thấy thế nàp?" Đột nhiên Lục Nghiễn hỏi tôi.

Nghe anh hỏi như thế, tôi nổi cơn thịnh nộ, anh biết rồi còn cố tình hỏi.

"Anh không biết nữ nghệ sĩ đó có hiềm khích với idol của em sao? Anh đổi người khác không được sao?"

Tôi lớn tiếng chất vấn anh.

Nhưng sau khi chất vấn xong, tôi lại hối hận.

Sao tôi có thể ăn nói như thế với "bố đường"?

Nói sai rồi, tuy Lục Nghiễn là người chồng hợp pháp của tôi nhưng tôi vẫn luôn coi anh như "bố đường".

Bởi vì anh luôn tặng trang sức, quà cáp đắt đỏ đủ loại cho tôi, còn cho tôi vài chiếc thẻ phụ rồi bảo tôi quẹt thoải mái.

Tôi thận trọng nhìn Lục Nghiễn, thử cứu vãn lại hình tượng.

Nhưng trông mặt anh rất khó coi, anh hỏi tôi: "Em nổi giận không phải là scandal giữa anh và người phụ nữ khác mà vì cô ta là "k ẻ đ ịch" của idol em ư?"

Trông thấy vẻ mặt đen như đ ít nồi của Lục Nghiễn, tôi ngập ngừng, âm thầm đoán ý trong câu nói này của anh.

Nhưng lúc tôi còn đang đoán già đoán non thì đã thấy Lục Nghiễn sa sầm mặt mày gọi Vương Trạch đi vào, dùng danh nghĩa của tập đoàn đăng bài thanh minh, làm sáng tỏ scandal này.

Chẳng mấy chốc, acc chính thức của tập đoàn đã đăng bài thanh minh, thanh minh tin đồn liên quan giữa Lục Nghiễn và nữ nghệ sĩ kia, đồng thời tag tôi, kèm theo dòng chữ "Đây mới là bà chủ Lục của chúng tôi".

Lục Nghiễn sh are và l ike bài đăng.

Nhất thời, weibo của tôi như b ùng nổ.

Lượng người theo dõi tăng lên chóng mặt.

Ai cũng muốn xem xem rốt cuộc bà Lục thần bí mặt ngang mũi dọc thế nào.

Ngày ấy, lúc tôi và Lục Nghiễn kết hôn tình hình khá đặc biệt thế nên chỉ mời họ hàng tương đối thân thiết, cử hành một hôn lễ đơn giản.

Người ngoài vẫn luôn nghĩ Lục Nghiễn là trai chưa vợ, nhưng trên ngón vô danh trên tay trái của anh lại có một chiếc nhẫn cưới, vì vậy mọi người đều đang đoán xem rốt cuộc Lục Nghiễn đã kết hôn hay chưa.

Lần này trùng hợp n ổ ra vụ của nữ nghệ sĩ kia, kéo theo sự tò mò của rất nhiều người, ai cũng đoán già đoán non, cô ấy chính là bà Lục.

Nhưng không ngờ Lục Nghiễn lại đăng bài thanh minh ngay, còn lôi tôi ra làm bia đ ỡ đ ạ n.

Hừ, đàn ông.

5
Dạo gần đây lúc nào Lục Nghiễn cũng trong trạng thái sa sầm mặt mày.

Thậm chí buổi tối khi đi ngủ anh cũng quay lưng lại với tôi.

Nhưng tôi cũng chẳng mấy quan tâm, hơn nữa cũng không có tâm trạng để ý đến anh.

Bởi vì, "bà dì" của tôi tới rồi.

Mẹ tôi mất sớm, mẹ kế lại ước gì có thể h u ỷ hoại tôi thế nên lúc tôi dậy th ì bà ta không chỉ mặc kệ tôi, thậm chí còn cố tình cho tôi ăn đồ lạnh, dẫn đến mỗi lần tới tháng tôi lại đau đến c h ế t đi sống lại.

Bình thường tôi hay uống t h u ố c giảm đ au, nhưng lần này đúng lúc hết t h u ố c. Căn biệt thự tôi và Lục Nghiễn đang ở nằm trong khu biệt thự cao cấp, là kiểu nhà nào cũng có người làm, thế nên dù có đặt ship thì cũng không thể đưa vào được.

Tôi đành phải chịu đau, gắng gượng đến khi trời sáng rồi bảo bạn thân mua t h u ố c mang tới đây cho.

Nhưng dùng t h u ố c trong một khoảng thời gian dài khiến tôi "quên mất" uy l ực của cơn đau khi không có t h u ố c.

Tôi nằm trên giường, đau đến nỗi không sao thở được, người mướt đầy mồ hôi.

Khi Lục Nghiễn phát hiện ra tôi có điểm bất thường, tôi đã dần mất đi ý thức.

Tôi nhớ, khi ấy tôi đã dùng hết sức bình sinh nắm chặt cổ áo của Lục Nghiễn, nức nở: "Lục Nghiễn, em đau quá."

Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện, đang tr uyền d ịch.

Lục Nghiễn nắm tay tôi, trông nom bên cạnh, anh vẫn còn mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen.

Có lẽ đã được t i ê m t h u ố c gi ảm đ au nên tôi cũng không thấy đau nữa, có điều vẫn còn hơi mệt.

"Anh rót nước cho em." Thấy tôi muốn ngồi dậy, Lục Nghiễn nâng giường lên, kê gối sau lưng cho tôi, rót nước cho tôi.

Tay tôi vẫn còn run run, cầm cốc nước mà rung rung như sắp đổ, Lục Nghiễn không nhìn nổi nữa, cầm cốc nước đút cho tôi uống.

"Cảm ơn anh." Uống nước xong, tôi nói.

"Tại sao bị đau như thế em lại không chịu nói cho anh biết." Lục Nghiễn bỏ cốc nước xuống rồi hỏi tôi.

Có vẻ như anh đang tức giận.

Tôi không hiểu nổi tại sao, đôi môi nhợt nhạt trả lời lại: "Lúc uống t h u ố c giảm đ au em thấy vẫn ổn."

Hình như tôi đã chọc giận Lục Nghiễn, nhưng cuối cùng anh cũng chỉ thở dài rồi dịu giọng nói: "Từ giờ về sau, phải điều dưỡng lại sức khỏe."

6
Sau khi xuất v iện, hình như Lục Nghiễn không còn giận tôi nữa.

Tôi không khỏi trách thầm, anh có sc an dal còn muốn giận em sao.

Người xấu lại hay c áo trạng trước!

Lục Nghiễn dẫn tôi đi khám Đông y, hôm nào anh cũng bảo người làm sắc t h u ố c cho tôi, sau đó nhìn tôi uống hết mới thôi.

Một ngày hai cữ, không ngừng ngày nào.

Chỉ vì muốn thấy tôi uống t h u ố c đúng giờ, anh thà ôm việc về nhà làm.

Lần nào dưới cái nhìn chăm chú của Lục Nghiễn, uống t h u ố c đông y đắng ghét xong tôi cũng có một cảm giác muốn c h ế t ngay tại chỗ cho rồi.

Sau khi hết kỳ kinh, Lục Nghiễn lại định đưa tôi đến một bữa tiệc t ừ th iện.

Khi tôi lại từ chối Lục Nghiễn, anh u y h i ế p tôi: "Không dự tiệc, vậy ở nhà làm chút chuyện gì đó nhé?"

Tôi: "..."

Tôi và Lục Nghiễn kết hôn vì lợi ích của hai bên gia đình.

Kết hôn ba năm thì có tới hai năm rưỡi anh không có mặt ở nhà.

Cái danh "cô Lục" của tôi cũng chỉ là một cái vỏ rỗng tuếch.

Về sau tình cũ, người anh yêu sâu đậm trở về.

Tôi chủ động nhường lại vị trí cho cô ta, đề nghị ly hôn nhưng Lục Nghiễn lại đè tôi lên tường, anh nói: "Em đang mơ mộng hão huyền đấy à?"

1
Nhà của nhà họ Lục.

Ngoài vườn hoa đằng sau.

Mẹ của Lục Nghiễn, bà Thu đang cầm cốc cà phê xa xỉ nhìn tôi.

Ngừng một chút, bà lại nhìn vào cái bụng của tôi rồi thản nhiên cất tiếng: "Hai đứa lấy nhau cũng được ba năm rồi, sao bụng con vẫn chưa thấy có gì vậy, là vấn đề ở con hay Nghiễn không được."

Bà thẳng thắn đưa ra vấn đề như thế khiến đôi bàn tay của tôi run lên, cà phê cũng đổ ra ngoài mất một ít.

Tôi chột dạ, rút vội vài tờ giấy lau cà phê, nghĩ bụng "mẹ à, không phải là con trai mẹ không được, mà là quá được"!

Nhưng mỗi năm anh chỉ ở nhà được vài tháng, con muốn sinh con cũng lực bất tòng tâm.

Tuy nghĩ như thế nhưng tôi vẫn kính cẩn nói: "Bọn con đang chuẩn bị ạ."

Thấy vậy, bà đặt tách cà phê xuống, thở dài thườn thượt: "Mẹ bảo này, hay con cứ đi công tác với Nghiễn luôn đi. Con phải biết là, giờ con cũng 26 rồi, còn lần lữa thêm vài năm nữa, thành thai phụ lớn tuổi thì người chịu khổ chịu mệt vẫn là bản thân con thôi..."

Bà Thu nói không ngừng suốt nửa tiếng đồng hồ, ngoài mặt tôi tỏ ra ngoan ngoãn gật đầu nhưng lại nghĩ bụng: "Ai muốn đi công tác khắp nơi với anh ấy chứ? Một mình con sống trong căn biệt thự lớn, thích làm gì thì làm, không thích hơn sao?"

2
Lục Nghiễn về rồi.

Lúc tôi đang nằm chình ình xem gameshow giải trí, cười ha hả, không có gánh nặng hình tượng, ăn một đống đồ ăn vặt trên chiếc sô pha ở phòng khách trong căn biệt thự.

Thấy dáng vẻ không có chút hình tượng nào đó của tôi, anh cũng chẳng tỏ thái độ gì.

Hình tượng của tôi trong nhà họ Lục là một người vợ hiền dâu thảo.

Bởi vậy khi trông thấy Lục Nghiễn, tuy rất ngạc nhiên nhưng tôi đã ngồi bật dậy, thu dọn đồ ăn vặt cất dưới bàn trà, tươi cười bước tới cầm lấy áo khoác trong tay anh, sau đó ngọt ngào nói: "Anh về rồi đấy à?"

Lục Nghiễn chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt sắc bén nhìn ti vi trân trân.

Tivi đang chiếu cảnh các nghệ sĩ đang chơi trò chơi, cười ha hả.

Tôi hơi chột dạ, tắt ti vi đi, giải thích: "Thỉnh thoảng em xem thôi."

Nghe vậy, Lục Nghiễn lại đưa mắt nhìn đống đồ ăn vặt ở bàn trà.

"Thỉnh thoảng em mới ăn thôi." Tôi chột dạ cười nói.

Lục Nghiễn không nói thêm gì nữa, tôi lập tức nói: "Anh đói chưa? Em nấu cho anh bát mì nhé."

Nói rồi, tôi vắt áo khoác của Lục Nghiễn lên thành ghế, lúc đang định đi vào trong phòng bếp thì lại bị Lục Nghiễn nắm tay, trên gương mặt lạnh lùng cấm dục đó của anh vẫn không có biểu cảm nào khác.

Anh nói: "Đi tắm trước đã."

Tôi: "..."

3
Lần này Lục Nghiễn về nhà đã hơn bảy ngày rồi.

Trước đây, cứ về được hai ba hôm là anh lại đi công tác, tôi lại được sống những ngày tự do tự tại không có ai quản, nhưng lần này rõ ràng thời gian anh ở nhà đã dài hơn.

Tôi chọn những lúc trông Lục Nghiễn có vẻ đang vui, khéo léo hỏi anh bao giờ đi công tác.

Nghe tôi hỏi thế, Lục Nghiễn bỏ tờ tạp chí tài chính trong tay xuống, tháo chiếc kính mạ vàng để lên tủ đầu giường, nhìn tôi rồi bảo: "Xem ra em vẫn còn sức nhỉ?"

Tôi: "..."

Có thể Lục Nghiễn quyết định không đi công tác nữa.

Một tháng thấm thoát trôi qua, ngày nào anh cũng đi làm tan làm đúng giờ, buổi tối lại đúng giờ... Ờm, cái này không quan trọng.

Quan trọng là, tôi không còn tự do nữa.

Tôi không được ăn vặt, không ăn cơm.

Không được nằm thoải mái trên sô pha, vừa xem tivi vừa ăn vặt!

Không được ngủ muộn.

Không được thức đêm đọc truyện!

Lục Nghiễn quản tôi rất chặt, ăn uống lành mạnh, vận động lành mạnh.

Ngày nào tôi cũng tỏ ra nghe lời nhưng thực tế lại thấy phiền c h ế t đi được, thậm chí tôi còn lén lút van xin thần phật để Lục Nghiễn mau mau đi công tác.

Nhưng có thể là do không có cống vật, phật tổ không chỉ làm ngơ trước lời thỉnh cầu của tôi, thậm chí người còn khiến Lục Nghiễn nảy sinh ý định để tôi làm thư ký cho anh, lúc nào cũng để tôi kè kè bên cạnh mình.

"Bà chủ, cô muốn uống cà phê hay trà lài?" Thư ký thật sự của Lục Nghiễn, Vương Trạch hỏi tôi.

Tôi buồn chán ngồi trên chiếc sô pha trong văn phòng của Lục Nghiễn, lướt máy tính bảng, uể oải nói: "Trà đi."

Lục Nghiễn bảo tôi làm thư ký cho anh nhưng lại không cho tôi động vào việc gì, coi tôi như bình hoa để ở văn phòng của anh.

Khi làm việc mệt mỏi, anh sẽ nhìn tôi, nói chuyện với tôi một lúc rồi lại bắt tay vào công việc.

Thú thật, những ngày cơm bưng nước rót thế này... thật sự rất tuyệt!

Có thể là do quá thỏa mãn với cuộc sống như thế này, tôi lại quên mất hình tượng của mình trước mặt Lục Nghiễn.

Ngay cả khi Lục Nghiễn muốn đưa tôi đi dự tiệc tôi cũng dám từ chối.

Bởi vì bộ phim tôi xem tối nay chiếu đến tập cuối.

Thế là tôi giả vờ đau đầu, từ chối Lục Nghiễn.

Sau đó... đã xảy ra chuyện.

Anh bị người ta chụp được cảnh đang hôn một nữ nghệ sĩ.

Vẫn là cô bạn thân nắm bắt được mọi thông tin trên mạng nói cho tôi biết.

Cô ấy nói sếp Lục nhà tôi cắm s ừng tôi rồi, bây giờ trên weibo toàn là hot search.

Lúc tôi mờ ra xem, nhìn thấy nghệ sĩ nữ kia, tôi đã rất ngạc nhiên.

4
Lúc Lục Nghiễn về đến nhà, tôi đã giả vờ đi ngủ rồi.

Anh đến phòng cho khách, sau khi tắm rửa xong thì quay về phòng, hiếm khi tôi thấy anh thành thật chỉ ôm tôi ngủ thế này.

Tôi ôm một bụng tức, chẳng thèm đoái hoài tới anh.

Sang hôm sau, tôi vẫn như thế.

Lúc ăn sáng, tôi im lặng, anh cũng chẳng nói gì.

Ngay cả khi đến công ty, chúng tôi kiểu việc của ai người đấy làm.

Nhưng chuyện giữa anh và nữ nghệ sĩ kia đã không giấu nổi nữa, tin tức n ổ ra, đến cả bà Thu đang ở xem show diễn thời trang ở Pháp cũng hay tin.

Còn cố tình gọi điện thoại về hỏi.

Sau khi Lục Nghiễn nhận được điện thoại của bà, anh nhìn tôi rồi đi ra chỗ khác nghe máy.

Tôi làm ổ trên sô pha, cầm máy tính bảng lướt lướt, vờ như không nhìn thấy.

Trái lại, sau khi Lục Nghiễn nghe máy xong, anh quay về rồi ngồi cạnh tôi.

"Em đã đọc tin ngày hôm qua chưa?" Lục Nghiễn cất tiếng hỏi.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh.

Anh muốn hỏi cho rõ ràng sao?

Tôi lại cúi đầu, nói: "Vâng, đọc rồi ạ."

"Em thấy thế nàp?" Đột nhiên Lục Nghiễn hỏi tôi.

Nghe anh hỏi như thế, tôi nổi cơn thịnh nộ, anh biết rồi còn cố tình hỏi.

"Anh không biết nữ nghệ sĩ đó có hiềm khích với idol của em sao? Anh đổi người khác không được sao?"

Tôi lớn tiếng chất vấn anh.

Nhưng sau khi chất vấn xong, tôi lại hối hận.

Sao tôi có thể ăn nói như thế với "bố đường"?

Nói sai rồi, tuy Lục Nghiễn là người chồng hợp pháp của tôi nhưng tôi vẫn luôn coi anh như "bố đường".

Bởi vì anh luôn tặng trang sức, quà cáp đắt đỏ đủ loại cho tôi, còn cho tôi vài chiếc thẻ phụ rồi bảo tôi quẹt thoải mái.

Tôi thận trọng nhìn Lục Nghiễn, thử cứu vãn lại hình tượng.

Nhưng trông mặt anh rất khó coi, anh hỏi tôi: "Em nổi giận không phải là scandal giữa anh và người phụ nữ khác mà vì cô ta là "k ẻ đ ịch" của idol em ư?"

Trông thấy vẻ mặt đen như đ ít nồi của Lục Nghiễn, tôi ngập ngừng, âm thầm đoán ý trong câu nói này của anh.

Nhưng lúc tôi còn đang đoán già đoán non thì đã thấy Lục Nghiễn sa sầm mặt mày gọi Vương Trạch đi vào, dùng danh nghĩa của tập đoàn đăng bài thanh minh, làm sáng tỏ scandal này.

Chẳng mấy chốc, acc chính thức của tập đoàn đã đăng bài thanh minh, thanh minh tin đồn liên quan giữa Lục Nghiễn và nữ nghệ sĩ kia, đồng thời tag tôi, kèm theo dòng chữ "Đây mới là bà chủ Lục của chúng tôi".

Lục Nghiễn sh are và l ike bài đăng.

Nhất thời, weibo của tôi như b ùng nổ.

Lượng người theo dõi tăng lên chóng mặt.

Ai cũng muốn xem xem rốt cuộc bà Lục thần bí mặt ngang mũi dọc thế nào.

Ngày ấy, lúc tôi và Lục Nghiễn kết hôn tình hình khá đặc biệt thế nên chỉ mời họ hàng tương đối thân thiết, cử hành một hôn lễ đơn giản.

Người ngoài vẫn luôn nghĩ Lục Nghiễn là trai chưa vợ, nhưng trên ngón vô danh trên tay trái của anh lại có một chiếc nhẫn cưới, vì vậy mọi người đều đang đoán xem rốt cuộc Lục Nghiễn đã kết hôn hay chưa.

Lần này trùng hợp n ổ ra vụ của nữ nghệ sĩ kia, kéo theo sự tò mò của rất nhiều người, ai cũng đoán già đoán non, cô ấy chính là bà Lục.

Nhưng không ngờ Lục Nghiễn lại đăng bài thanh minh ngay, còn lôi tôi ra làm bia đ ỡ đ ạ n.

Hừ, đàn ông.

5
Dạo gần đây lúc nào Lục Nghiễn cũng trong trạng thái sa sầm mặt mày.

Thậm chí buổi tối khi đi ngủ anh cũng quay lưng lại với tôi.

Nhưng tôi cũng chẳng mấy quan tâm, hơn nữa cũng không có tâm trạng để ý đến anh.

Bởi vì, "bà dì" của tôi tới rồi.

Mẹ tôi mất sớm, mẹ kế lại ước gì có thể h u ỷ hoại tôi thế nên lúc tôi dậy thì bà ta không chỉ mặc kệ tôi, thậm chí còn cố tình cho tôi ăn đồ lạnh, dẫn đến mỗi lần tới tháng tôi lại đau đến c h ế t đi sống lại.

Bình thường tôi hay uống t h u ố c giảm đau, nhưng lần này đúng lúc hết t h u ố c. Căn biệt thự tôi và Lục Nghiễn đang ở nằm trong khu biệt thự cao cấp, là kiểu nhà nào cũng có người làm, thế nên dù có đặt ship thì cũng không thể đưa vào được.

Tôi đành phải chịu đau, gắng gượng đến khi trời sáng rồi bảo bạn thân mua t h u ố c mang tới đây cho.

Nhưng dùng t h u ố c trong một khoảng thời gian dài khiến tôi "quên mất" uy l ực của cơn đau khi không có t h u ố c.

Tôi nằm trên giường, đau đến nỗi không sao thở được, người mướt đầy mồ hôi.

Khi Lục Nghiễn phát hiện ra tôi có điểm bất thường, tôi đã dần mất đi ý thức.

Tôi nhớ, khi ấy tôi đã dùng hết sức bình sinh nắm chặt cổ áo của Lục Nghiễn, nức nở: "Lục Nghiễn, em đau quá."

Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trong b ệ n h v i ệ n, đang tr uyền d ịch.

Lục Nghiễn nắm tay tôi, trông nom bên cạnh, anh vẫn còn mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen.

Có lẽ đã được t i ê m t h u ố c giảm đau nên tôi cũng không thấy đau nữa, có điều vẫn còn hơi mệt.

"Anh rót nước cho em." Thấy tôi muốn ngồi dậy, Lục Nghiễn nâng giường lên, kê gối sau lưng cho tôi, rót nước cho tôi.

Tay tôi vẫn còn run run, cầm cốc nước mà rung rung như sắp đổ, Lục Nghiễn không nhìn nổi nữa, cầm cốc nước đút cho tôi uống.

"Cảm ơn anh." Uống nước xong, tôi nói.

"Tại sao bị đau như thế em lại không chịu nói cho anh biết." Lục Nghiễn bỏ cốc nước xuống rồi hỏi tôi.

Có vẻ như anh đang tức giận.

Tôi không hiểu nổi tại sao, đôi môi nhợt nhạt trả lời lại: "Lúc uống t h u ố c giảm đau em thấy vẫn ổn."

Hình như tôi đã chọc giận Lục Nghiễn, nhưng cuối cùng anh cũng chỉ thở dài rồi dịu giọng nói: "Từ giờ về sau, phải điều dưỡng lại sức khỏe."

6
Sau khi xuất v iện, hình như Lục Nghiễn không còn giận tôi nữa.

Tôi không khỏi trách thầm, anh có sc an dal còn muốn giận em sao.

Người xấu lại hay c áo trạng trước!

Lục Nghiễn dẫn tôi đi khám Đông y, hôm nào anh cũng bảo người làm sắc t h u ố c cho tôi, sau đó nhìn tôi uống hết mới thôi.

Một ngày hai cữ, không ngừng ngày nào.

Chỉ vì muốn thấy tôi uống t h u ố c đúng giờ, anh thà ôm việc về nhà làm.

Lần nào dưới cái nhìn chăm chú của Lục Nghiễn, uống t h u ố c đông y đắng ghét xong tôi cũng có một cảm giác muốn c h ế t ngay tại chỗ cho rồi.

Sau khi hết kỳ kinh, Lục Nghiễn lại định đưa tôi đến một bữa tiệc t ừ th iện.

Khi tôi lại từ chối Lục Nghiễn, anh u y h i ế p tôi: "Không dự tiệc, vậy ở nhà làm chút chuyện gì đó nhé?"

Tôi: "..."

Hừ, bàn về u y h i ế p người khác, đâu ai qua được sếp Lục của chúng ta.

Tôi ngoan ngoãn đi dự tiệc từ thiện với Lục Nghiễn.

Khi nhìn thấy cô ta ở bữa tiệc, tôi chợt hiểu được lý do tại sao Lục Nghiễn lại muốn tôi đi cùng anh như thế.

Bạn gái cũ kiêm người trong lòng của anh, Bạch Ngưng cũng đang ở đây.

Nhưng khi Lục Nghiễn nhìn thấy cô ta, gương mặt của anh cũng lập tức cứng đờ.

Cùng lúc đó, đột nhiên cô ta ngoảnh đầu lại nhìn về phía Lục Nghiễn.

Hai người họ nhìn nhau trong giây lát.

Tôi hứng thú nhìn hai người họ, Lục Nghiễn muốn dẫn tôi tới xem hai người họ tình tứ với nhau sao?

Mấy giây sau, Lục Nghiễn chuyển dời ánh mắt, hơi mím môi, nắm chặt bàn tay đang khoác tay anh của tôi, dẫn tôi đi gặp đối tác làm ăn của anh.

Lúc vừa mới lấy Lục Nghiễn, tôi đã đi xã giao với anh không biết bao nhiêu lần thế nên tôi hiểu rất rõ mấy chuyện trên thương trường.

Trong lúc mọi người đang chuyện trò với nhau, có một giọng nữ dịu dàng từ phía sau vọng tới: "Nghiễn."

Tôi vô thức ngoảnh đầu lại, là Bạch Ngưng.

Cô ta đang cầm một ly v ang đỏ, mỉm cười nhìn Lục Nghiễn, sau đó bước tới.

Lục Nghiễn thấy cô ta đến gần, mặt không biến sắc nhưng tôi lại nhạy cảm nhận ra hình như anh đang không vui.

Trong lúc ngẩn người, Bạch Ngưng đã đi đến trước mặt chúng tôi, tươi cười nói: "Nghiễn."

Cô ta thân mật gọi tên Lục Nghiễn, khiến người khác không khỏi suy nghĩ xa xôi.

Lục Nghiễn không đáp lại, Bạch Ngưng cũng không cảm thấy xấu hổ mà quay qua nhìn tôi rồi nói với Lục Nghiễn: "Cô An đây sao?"

Cô An?

Tôi mỉm cười nhìn Bạch Ngưng.

Xem ra cô Bạch này cũng không hề đơn giản.

Vừa xuất hiện đã cô An, chẳng phải cô ta đang phủi sạch quan hệ giữa tôi và Lục Nghiễn sao?

Hơn nữa còn biết họ của tôi, xem ra cô ta hiểu rất rõ về tôi.

"Đúng vậy." Tôi mỉm cười, nhìn Lục Nghiễn rồi thân mật nói: "Chồng ơi, anh không giới thiệu sao?"

Có qua có lại mới toại lòng nhau, ai mà không biết?

Cô ta vừa đến đã khiến tôi không vui, tôi cứ tình tứ với anh đấy, cho cô ta tức chơi.

Lục Nghiễn nhìn tôi, hơi giãn lông mày, anh nhướng mắt rồi lại nhìn Bạch Ngưng.

"Một người quen cũ."

Nói xong anh ôm eo tôi, để tôi tựa sát vào lòng anh, sau đó nói với Bạch Ngưng: "Đây là vợ tôi, An Ninh."

Anh giới thiệu tôi là vợ anh, lời giới thiệu ngắn gọn súc tích nhưng lại khiến Bạch Ngưng trông rất khó coi.

Đột nhiên bầu không khí có chút kỳ lạ.

Nhưng Bạch Ngưng cũng không phải là một người đơn giản, cô ta tiếp tục cười nói: "Nghiễn, lâu rồi chúng ta không gặp nhau, em nhớ anh lắm đấy."

Tôi nhướng mày.

Giọng điệu mập mờ khiến mọi người đang có mặt ở đây đều quay qua nhìn nhau.

Trông mặt Lục Nghiễn cũng rất khó coi.

"Nói chuyện chút đi." Lục Nghiễn sa sầm mặt mày nhìn Bạch Ngưng.

Bạch Ngưng vui vẻ đồng ý, sau đó khiêu khích, đắc ý nhìn tôi.

Nhưng ngay sau đó Lục Nghiễn đã khiến cô ta không còn vênh váo được nữa.

Anh hôn lên má tôi, sau đó dịu dàng nói: "Vợ ơi, anh có chuyện muốn nói với cô ta, sẽ về ngay."

Nhìn nụ cười cứng đờ trên gương mặt Bạch Nghiễn, tôi hài lòng cười tít mắt nói: "Được ạ."

Sau khi hai người họ rồi đi, tôi tiếp tục nói chuyện khách sáo với vài người bạn trên thương trường của Lục Nghiễn.

Ai cũng là người thông minh, sẽ không nhắc đến vấn đề này.

Trừ khi kẻ đó ng u s i.

Ví như, cô em kế của tôi.

6
Sau khi nói chuyện khách sáo một lúc, tôi đi đến một góc ăn chút bánh ngọt.

Đang lúc vui vẻ ăn uống, đột nhiên giọng nói của em gái vang lên phía sau.

"Nếu tôi là chị, tôi đã trốn vào một góc nào đó rồi, đâu còn nuốt nổi nữa!" An Nguyệt mặc chiếc váy công chúa được đặt may, xách túi hàng hiệu, khoanh tay nhìn tôi đầy mỉa mai.

Tôi quay người lại nhìn nó, vẻ mặt lúc đó của tôi kiểu rất khó tả.

"An Nguyệt, màu hồng nũng nịu, cô bao nhiêu tuổi rồi còn mặc váy công chúa màu hồng?" Không hiểu An Nguyệt có gu thẩm mỹ hay không, cũng 25 tuổi đầu rồi còn ăn mặc kiểu... nhi đồng thế này?

"Chị..." An Nguyệt tức giận, muốn chửi tôi nhưng lại nói lảng sang chuyện khác.

"Vừa rồi tôi thấy sếp Lục nói chuyện với một người phụ nữ xinh đẹp ngoài ban công đấy." An Nguyệt đắc ý nhìn tôi, muốn thấy được vẻ mặt ghen tuông trên gương mặt tôi, nhưng tôi không muốn cô ta được như ý.

Tôi trả lời bâng quơ: "Ồ, cô ta ấy à, bạn gái cũ của sếp Lục đến rồi."

Nghe vậy, An Nguyệt làm như biết được bí mật gì đó, mắt sáng như đèn pha ô tô.

Cô ta tiến lại gần tôi: "Bạn gái cũ? Có nghĩa là chị sắp bị đuổi cổ ra khỏi nhà rồi sao?"

Tôi: "..."

Cô ta bị đ i ê n rồi đúng không?

Đuổi ra khỏi nhà? Đọc truyện hơi nhiều rồi đấy?

Tôi liếm môi, nói bằng giọng điệu đầy ẩn ý: "An Nguyệt, ngày thường cô bớt đọc truyện lại đi, đọc sách trí tuệ nhiều vào."

Bàn về khoản mồm mép, từ nhỏ tới lớn An Nguyệt không phải là đối thủ của tôi.

Nó tức đến nỗi nắm chặt hai tay, nhìn tôi chằm chằm.

"Sở Giác về rồi, chị biết không?" Một lúc sau, đột nhiên cô ta nói.

Sở Giác? Một cái tên rất xa xôi.

Tôi mặt không biến sắc nói: "Ồ, giờ thì biết rồi."

An Nguyệt bước thêm một tiến lại gần tôi: "Chị không muốn nối lại tình xưa với anh ta sao."

Tôi nhìn An Nguyệt bằng ánh mắt kỳ lạ: "Tại sao tôi lại phải nối lại tình xưa với anh ta."

"Chẳng phải chị yêu Sở Giác nhất sao?" An Nguyệt gần như dán sát mặt vào mặt tôi, như muốn nhìn ra chút gì đó trên gương mặt tôi vậy.

Tôi lùi về phía sau, kéo dài khoảng cách với nó, sa sầm mặt mày.

"An Nguyệt, tôi không muốn nghe thấy tên của người này nữa." Tôi đặt miếng bánh ngọt xuống bàn rồi bình tĩnh nói: "Anh ta về hay không về cũng chẳng liên quan đến tôi, tôi đã kết hôn rồi."

Nói xong tôi xoay xoay chiếc nhẫn cưới bằng kim cương to bự trên tay.

Thấy tôi sa sầm mặt mày, An Nguyệt không chỉ không tém tém lại, trái lại cô ta còn quá đáng hơn, nghĩ mình đã tóm được điểm đau của tôi, tiếp tục mỉa mai: "Tôi khuyên chị nên ly hôn với sếp Lục sớm đi, An Ninh, đức hạnh không xứng với thân phận, ắt có tai hoạ! Sẽ đoản mệnh y như mẹ của chị v... á!"

An Nguyệt còn chưa nói hết câu đã bị tôi tạt cả ly r ư ợ u vào mặt.

Cô ta không dám tin nhìn tôi, thứ r ư ợ u màu đỏ chảy dọc xuống dưới cằm, làm bẩn bộ váy của cô ta.

Tiếng động bên này không lớn cũng không nhỏ nhưng đủ để thu hút ánh nhìn của mọi người.

Kể cả bố và mẹ kế của tôi.

Bọn họ trông thấy An Nguyệt bị tôi tạt r ư ợ u, lập tức hùng hổ đi tới trách mắng tôi.

An Hoà Toàn không hỏi lý do tại sao, vừa mở miệng đã mắng tôi, còn mẹ kế Liễu Quân thì dịu dàng an ủi An Nguyệt.

Có một giây phút nào đó, tôi chợt nhớ tới ác mộng thuở nhỏ của mình.

Tôi lạnh lùng nhìn gia đình ba người bọn họ.

"An Ninh, cái con bất hiếu này! Sao mày lại đối xử như thế với em gái." An Hoà Toàn tức giận quát tôi, mặc kệ hiện giờ đang ở đâu.

"Tôi không chỉ muốn hắt nước lên mặt nó, tôi còn muốn hắt nước lên mặt ông nữa đấy." Tôi cười khẩy nhìn ông ta.

"Cái con bất hiếu này." Khi An Hoà Toàn giơ tay lên định tát tôi nhưng đã bị cản lại.

"Bác An, bác đừng giận, không phải Ninh Ninh cố tình đâu ạ..." Một giọng nói quen thuộc, là Sở Giác.

Tôi hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt mình.

Không kịp đề phòng, tôi lại bị người ta hắt r ư ợ u vào mặt.

Là An Nguyệt.

Cô ta hắt r ư ợ u xong, bèn nép sau lưng Liễu Quân, đắc ý làm mặt quỷ với tôi.

Giây phút ấy, mọi người đang có mặt ở đây đều đổ dồn ánh mắt lên người tôi.

Tôi ưỡn ngực đứng thẳng lưng, rút vài tờ giấy ra lau sạch r ư ợ u trên mặt mình.

Tôi vỗ vào người Sở Giác đang đứng chắn trước mặt, lịch sự cười nói: "Nhường đường chút."

Sở Giác thấy tôi cười với anh ta, hơi sững sờ.

Trong lúc anh ta ngẩn người, tôi đã đẩy anh ta ra, đi đến trước mặt An Nguyệt.

Tôi nhanh tay kéo An Nguyệt đang đứng sau lưng Liễu Quân ra, dùng hết sức bình sinh, cho cô ta hai cái tát đau điếng người.

Nhanh đến nỗi ngay cả Liễu Quân cũng không bảo vệ được An Nguyệt.

"Mẹ tôi là người cô có thể nhắc tới sao? Là kẻ nào tu hú chiếm tổ làm người thứ ba? Có cần để người trong thiên hạ biết mẹ cô là loại người gì không? Hả?" Tôi cao giọng, để những người đang đứng xung quanh cũng có thể nghe thấy lịch sử làm kẻ thứ ba leo lên làm vợ chính của Liễu Quân.

Tôi đ á n h rất mạnh, mạnh đến nỗi khiến An Nguyệt ngã khuỵu xuống đất, thậm chí cô ta còn không kịp phản ứng, chỉ biết ôm mặt, không dám tin lườm tôi.

Tay tôi cũng tê rần.

Liễu Quân thấy An Nguyệt bị tôi đánh ngã dưới đất, lại bị tôi vạch trần như thế, bà ta chửi rủa tôi, sau đó nhào tới định đánh tôi.

Nhưng Lục Nghiễn nhanh hơn bà ta một bước, bảo vệ tôi trong lòng, ngăn cách với bọn họ.

"Sếp An." Trông sắc mặt Lục Nghiễn rất khó coi, anh lạnh lùng gọi An Hoà Toàn.

An Hoà Toàn ngẩn người, vội vàng kéo Liễu Quân lại.

Liễu Quân khóc lóc đánh ông ta, nói ông ta không phải đàn ông, vợ con bị b ắ t n ạ t như thế cũng không dám hé răng nửa lời.

An Hoà Toàn sa sầm mặt mày, giữa chốn đông người, bị vợ mình chỉ trích thẳng mặt như thế, ông ta mất hết mặt mũi.

Nhỏ giọng quát Liễu Quân: "Còn làm điên làm khùng nữa tôi cắt thẻ của bà."

Vừa mới dứt lời, Liễu Quân như bị ấn vào nút tạm ngừng, lập tức trở nên ngoan ngoãn.

"Sếp An, tôi hy vọng ông có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý, là ai đã hắt r ư ợ u lên mặt vợ tôi." Lục Nghiễn nghiêm mặt nói.

Anh không nể mặt An Hoà Toàn, dùng giọng điệu lịch sự nhưng lại xa cách nói cho tất cả mọi người biết anh không thân thiết với người bố vợ này.

"Ờ thì..." An Hoà Toàn vô cùng khó xử.

"Mẹ của Ninh Ninh, mẹ vợ tôi mất thế nào, tin chắc ông hiểu rõ hơn ai hết." Lục Nghiễn vuốt lưng, trấn an tôi: "Bây giờ Ninh Ninh đã là vợ của tôi, cô ấy bị b ắ t n ạ t cũng đồng nghĩa với việc tôi bị b ắ t n ạ t."

Lục Nghiễn bình tĩnh cất tiếng nhưng lại mang theo sự cảnh cáo nồng đậm.

An Hoà Toàn run lên bần bật.

Từ khi ông ngoại và mẹ qua đời, chuyện làm ăn của công ty ngày một sa sút, hiện tại về cơ bản đều tồn tại dựa vào tập đoàn Lục thị. Nếu Lục Nghiễn rút vốn đầu tư, đây sẽ là cú đánh trí mạng với công ty.

Thế nên động đến Lục Nghiễn cũng đồng nghĩa với việc chọc giận thần tài.

An Hoà Toàn là một kẻ thức thời, ông ta cắn răng, quay người lại tát An Nguyệt: "Cái con bất hiếu này! Ai cho mày b ắ t n ạ t chị? Xin lỗi mau!"

Nhưng một đứa được bố mẹ chiều hư từ bé như An Nguyệt sao có thể chịu nổi cái tát này?

Cô ta giậm chân, ôm mặt chạy ra khỏi bữa tiệc.

Liễu Quân đuổi theo cô ta.

An Hoà Toàn thấy thế, đành phải xin lỗi.

"Ninh Ninh, em gái con vẫn còn nhỏ..." Xin lỗi con gái mình, An Hoà Toàn chẳng còn tý mặt mũi nào, đành phải cười xuề.

Tôi quay người lại nhìn ông ta, nhìn người bố xa lạ của mình, mặt không cảm xúc nói: "Ông An đang kể chuyện cười sao, mẹ tôi sức khoẻ yếu, chỉ có một đứa con là tôi thì lấy đâu ra em gái chứ?"

Vốn dĩ tôi còn một đứa em trai.

Nhưng em và mẹ đã mất cùng nhau rồi.

Tôi cố kìm nước mắt, nắm tay Lục Nghiễn, nói: "Em muốn về nhà."

Lục Nghiễn cũng không nói thêm gì, anh cởi áo khoác khoác lên người cho tôi, sau đó bế bổng tôi lên, lúc đang định rời khỏi bữa tiệc thì đằng sau có hai giọng nói vang lên cùng lúc.

"Ninh Ninh!"

"Nghiễn."

Lục Nghiễn cũng không dừng bước.

Trên đường trở về, cả hai đều im lặng, không ai nói với ai câu nào.

Cho tới khi về đến nhà, thay quần áo tắm rửa xong xuôi, lúc tôi đang thẫn thờ nằm trên giường, Lục Nghiễn người toàn hơi nước lại ôm lấy tôi từ phía sau.

Anh gác cằm lên đầu tôi, nói với tôi: "An Ninh, chúng mình sinh con đi."

Tôi cứng người.

Sinh con sao?

Tôi nghĩ, tôi muốn có một người thân, chứ không phải cô độc sống một mình trên thế giới này.

Nhưng quan hệ giữa tôi và Lục Nghiễn không lành mạnh, trong lòng anh lại đang cất giấu một hình bóng khác, tôi cũng không thể tin tưởng và yêu một người vô điều kiện được.

Trong mối quan hệ thế này, sinh con cũng chẳng mấy vui vẻ.

Con của tôi, tôi hy vọng con sẽ có một cuộc đời vui vẻ, vô lo vô nghĩ.

Tôi không trả lời, im lặng giả vờ ngủ.

Lục Nghiễn đợi rất lâu cũng không thấy tôi trả lời, anh thở dài thườn thượt, ôm chặt lấy tôi hơn.

Anh cũng không nhắc tới vấn đề con cái nữa.

Ngày hôm sau, tôi không muốn đi làm với Lục Nghiễn, kiếm cớ muốn đi dạo phố với bạn thân.

Lục Nghiễn cũng không làm khó tôi, chỉ ôm eo tôi, hôn tôi rồi đi làm.

7
Sau khi tới điểm hẹn, bạn thân vẫn chưa đến, cô ấy bảo sẽ đến muộn một chút.

Tôi chọn tạm một quán cà phê, gọi một cốc cà phê rồi ngồi lướt điện thoại đợi cô ấy.

Đang lúc ngồi lướt điện thoại, đột nhiên có người ngồi xuống phía đối diện .

Tôi tưởng là bạn thân nhưng ngờ đâu khi ngẩng đầu lên lại trông thấy Bạch Ngưng.

Bạch Ngưng mặc một chiếc váy màu đỏ, trang điểm xinh đẹp, kiêu ngạo nhìn tôi.

Tôi nhướng mày, cũng không chủ động nói chuyện mà bưng cốc cà phê lên nhấm nháp, thích thú nhìn Bạch Ngưng.

Tôi không nói gì, Bạch Ngưng cũng không chịu nổi nữa, chủ động mở lời.

"Tôi muốn cô rời khỏi Nghiễn." Bạch Ngưng từ chối câu hỏi gọi đồ của nhân viên, nói thẳng vào vấn đề chính.

Tôi không cầm lòng được, mỉm cười lắc đầu.

Bạch Ngưng thấy tôi chỉ cười chứ không nói gì thì không khỏi cảm thấy tức giận, cô ta nhíu mày, lạnh lùng hỏi tôi đang cười cái gì.

Tôi không trả lời.

Bạch Ngưng nói tiếp, đã không còn kiên nhẫn nữa: "Ra giá đi, cô muốn bao nhiêu t i ề n."

"Cô Bạch." Tôi gác tay lên trên bàn, chiếc nhẫn kim cương to bự sáng chói trên tay, cười hỏi: "Cô có thể cho tôi được bao nhiêu? Với thân phận cô Lục hiện tại, mọi tài sản của Lục Nghiễn đều có một nửa là của tôi, cô có thể cho tôi ngần ấy không?"

Tôi lại tựa người vào thành ghế, thản nhiên nhìn cô ta.

Mặt Bạch Ngưng biến sắc.

Chắc cô ta không ngờ tôi lại tỉnh táo, không dễ l ừ a đến thế.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Vốn dĩ Nghiễn không yêu cô."

Tôi ung dung, nhún vai nói: "Không sao cả, chúng tôi đều là người trưởng thành, còn cần tình cảm làm gì, chỉ cần bây giờ Lục Nghiễn là của tôi, t i ề n thuộc về tôi là được."

Sau đó tôi tươi cười nhìn Bạch Ngưng.

Bạch Ngưng tức giận, quắc mắt lườm tôi, sau đó xách túi ngang nhiên rời đi.

Tôi đắc ý cầm cốc cà phê lên thưởng thức.

Sao bạn gái cũ của Lục Nghiễn lại chỉ có chút mánh khoé đó thôi nhỉ, tôi vẫn còn chưa dùng chiêu cuối nữa mà.

Lúc bạn thân đến nơi, đúng lúc đụng phải Bạch Ngưng, còn bị cô ta trợn mắt lườm cho một cái.

"Cô ta là ai vậy, kỳ lạ thật đấy." Bạn thân không vui xoa xoa cánh tay, đi lại hỏi tôi.

"Bạn gái cũ của sếp Lục." Thấy cô ấy đến, tôi đứng dậy chuẩn bị đi ăn.

"Hả." Bạn thân hết sức ngạc nhiên, tỏ vẻ hóng chuyện nói: "Hai người không đánh nhau chứ."

Tôi không hiểu: "Tại sao phải đánh nhau."

Cô ấy ra hiệu bằng tay: "Cái này chẳng phải là diễu võ dương oai sao"

Tôi bất lực trợn tròn mắt: "Sức chiến đấu của cô ta yếu quá, tớ chỉ nói vài ba câu đã tức giận bỏ đi rồi."

8
Tôi không ngờ ăn cơm cũng có thể chạm mặt Sở Giác.

Khi tôi và bạn thân ăn được ngang ngang bụng, cô ấy đi vệ sinh, còn tôi thì ngồi ở bàn đợi cô ấy.

"Ninh Ninh." Sở Giác vô cùng kích động, anh ta đi tới ngồi xuống đối diện tôi.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta, lựa chọn làm lơ, không trả lời.

Sở Giác lại cứ thích bám lấy.

"Ninh Ninh, mấy năm qua em sống có tốt không?"

Tôi tiếp tục làm lơ.

Sở Giác thấy tôi vẫn không trả lời, áy náy muốn nắm tay tôi: "Có phải mấy năm qua em sống không tốt không? Em đừng sợ, anh về rồi đây, anh sẽ lấy em."

Tôi đứng bật dậy, hất tay Sở Giác ra, lạnh lùng nhìn anh ta, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa: "Anh không bị điên chứ."

Sở Giác vẫn còn muốn tiến lên nhưng tôi lại lùi về phía sau một bước, quát: "Đứng đó."

Sở Giác đành phải đứng im tại chỗ, anh ta thấy tôi gay gắt với mình như thế, lúng túng nói: "Ninh Ninh, em vẫn còn giận anh chuyện năm đó đúng không? Anh xin lỗi, anh không nên bỏ lại em một mình trong tình huống đó, anh yêu em, anh..."

"Anh Sở." Tôi dằn cơn giận trong lòng xuống: "Bây giờ tôi đã là cô Lục rồi."

"Anh biết, anh biết." Sở Giác cắt ngang lời tôi: "Em yên tâm, anh sẽ thuyết phục mẹ..."

Tôi bất lực chống tay lên trán, sao sau khi ra nước ngoài đầu óc của Sở Giác lại trở nên như thế nhỉ?

Đúng lúc này bạn thân quay lại, cô ấy đẩy Sở Giác ra, mỉa mai: "Ôi chao, thôi đi, ba năm trước anh nói không thuyết phục được mẹ anh, bây giờ anh nói mấy lời này tôi sẽ tin sao?"

"Không phải đâu, anh..." Sở Giác vẫn còn muốn giải thích.

"Anh Sở." Tôi dùng chút nhẫn nại còn sót lại, hít một hơi thật sâu: "Chuyện giữa chúng ta đã là quá khứ, tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, hy vọng anh đừng tới làm phiền tôi nữa, tôi thấy rất phiền."

Nói xong, tôi kéo tay bạn thân định rời đi nhưng lại bị Sở Giác nắm chặt cổ tay: "Nhưng anh thấy được em không yêu anh ta, hơn nữa hình như anh ta cũng..."

Tôi ra sức hất tay anh ta ra nhưng không được. Chút kiên nhẫn còn sót lại cũng bay sạch sành sanh, tôi tức giận nói: "Tôi không yêu ai hết, tôi chỉ yêu bản thân tôi."

Sau khi nói xong câu đó, đột nhiên bạn thân chọc chọc vào tay tôi.

Ra hiệu cho tôi nhìn qua bên đó, tôi trông thấy Lục Nghiễn.

Đứng bên cạnh anh còn có Vương Trạch.

Khoảnh khắc đó, đầu óc tôi đột nhiên trống rỗng.

Lục Nghiễn mặt không cảm xúc, bước từng bước lại gần, sau đó giơ tay bóp mạnh cổ tay Sở Giác, anh ta bị đau, lập tức buông tôi ra.

Lục Nghiễn rất tự nhiên ôm eo tôi, tuyên bố chủ quyền.

Anh nhìn Sở Giác, sau đó dịu dàng hỏi tôi: "Bạn em sao?"

Tôi nhìn Lục Nghiễn đang nở nụ cười dịu dàng, mím môi nói: "Một người quen cũ."

"..." Sau khi nhìn tôi khoảng chừng ba giây, Lục Nghiễn bất lực bẹo má tôi.

Khi Lục Nghiễn đưa tôi đi, Sở Giác vẫn còn muốn nói gì đó nhưng đã bị bạn thân đánh cho một cái.

Phía sau vọng tới tiếng nghiến răng nghiến lợi của cô bạn: "Trời đất quỷ thần ơi, Sở Giác, anh bị điên rồi đúng không..."

9
Buổi tối, Lục Nghiễn không còn dịu dàng giống như trước đây nữa.

Lần đầu tiên tôi thấy anh như thế, cũng không dám nhắc nhở anh, chỉ đành im lặng chịu đựng.

Sau khi kết thúc, Lục Nghiễn mặc quần áo đi xuống dưới nhà.

Tôi chậm chạp lục tìm t h u ố c trong ngăn kéo.

Tôi quên mang nước lên phòng, cũng chẳng còn sức xuống dưới nhà rót nước nên đành cố gắng nuốt t h u ố c xuống.

Kết quả viên t h u ố c bị mắc kẹt trong cổ họng, t h u ố c đắng nghét.

Lúc tôi nhăn mặt đang định xuống dưới tầng, quay đầu lại thì thấy Lục Nghiễn đang cầm cốc nước đứng ở cửa.

Anh không có quá nhiều biểu cảm, có điều ngón tay đang nắm chặt cốc nước tới trắng bệch đã để lộ ra tâm trạng của anh.

Anh... anh thấy tôi uống t h u ố c rồi sao?

Tôi há miệng, muốn giải thích nhưng rồi lại thôi.

Có gì để nói đâu? Muốn có con hay không cũng là tự do của tôi.

Vị đắng của t h u ố c càng lúc càng rõ ràng, Lục Nghiễn đi tới đưa cốc nước cho tôi.

Tôi cũng không làm bộ làm tịch mà cầm cốc nước uống luôn.

Là nước ấm.

Trong lúc tôi uống nước, Lục Nghiễn đã cầm gối đi ra ngoài.

10
Tôi và Lục Nghiễn đã chia phòng ngủ, hơn nữa dạo này anh rất lạnh nhạt với tôi.

"Đừng nói là anh ấy bận lòng vì chuyện của Sở Giác và cậu đấy nhé." Bạn thân nghe tôi kể chuyện xong, lên tiếng nhắc nhở.

"Không thể nào." Tôi nửa tin nửa ngờ.

"Sao lại không thể, cậu đừng thấy sếp Lục lúc nào cũng im im, dù gì anh ấy vẫn là đàn ông, bị vợ mình nói không yêu mình ngay trước mặt như thế, anh ấy có thể không khó chịu được sao?" Bạn thân nói.

"Nhưng anh ấy cũng đâu có yêu tớ..." Tôi chọc chọc ống hút, ủ rũ nói.

"Cái này không liên quan đến yêu hay không yêu, đây là vấn đề thể diện." Bạn thân cốc vào trán tôi, nói.

"Tớ thấy anh ấy giận vì thấy tớ uống t h u ố c đúng hơn." Tôi thở dài não nề.

Bạn thân: "Cậu có chút lương tâm được không!"

Cô ấy bất lực nói: "Hai người kết hôn lâu như thế rồi, cũng đến lúc có con thôi, chồng cậu là con một, cậu từ chối không muốn sinh con cho anh ấy như thế, biết ăn nói thế nào với gia đình anh ấy đây."

Tôi nhìn bạn thân còn đang dông dài, đang định cất tiếng thì nhìn thấy một người rất quen.

Chẳng phải đây là bác giúp việc hồi nhỏ của tôi sao.

Từ khi mẹ tôi qua đời, bà ấy cũng đột nhiên m ấ t t í c h.

Hình như bà ấy cũng nhìn thấy tôi, khựng người, dường như đã nhận ra tôi, mặt cũng biến sắc, run rẩy quay người định bỏ đi.

Tôi cũng không quan tâm bạn thân đang nói gì nữa, nhanh chóng đuổi theo bà ấy.

Khi chạy tới một ngã rẽ, tôi mới đuổi kịp.

"Bác là bác Châu phải không?" Tôi nắm tay bà ấy, hỏi.

"Không phải tôi, không phải tôi, cô đừng tìm tôi." Sau khi bà Châu nhìn thấy tôi, tái mét mặt mày, trông rất sợ hãi.

Tôi nhíu mày, sao trông bà ấy có vẻ như rất sợ tôi vậy?

"Bác Châu, cháu là An Ninh đây." Tôi giải thích.

Nhưng không ngờ sau khi nói ra câu đó bác Châu lại run lên cầm cập, quỳ xuống trước mặt tôi, nước mắt rơi lã chã.

"Xin lỗi bà chủ, tôi không nên vì chút tiền còn con đó mà hại c h ế t bà và cậu chủ nhỏ... bà tha cho tôi đi! Đừng tới tìm tôi nữa..."

11
Sau khi thu xếp ổn thoả cho bác Châu, tham khảo ý kiến của l uật sư xong, tôi đứng dưới ánh mặt trời nhưng lại có cảm giác trước mắt đen xì.

Bạn thân đỡ tôi, hết sức lo lắng nói: "Cậu vẫn ổn chứ?"

Tôi thẫn thờ nhìn cô ấy.

Cảm giác m á u chảy ngược trong cơ thể vẫn còn đó.

"Cậu đừng quá lo lắng, cho dù đã hai mươi năm trôi qua, không có bằng chứng nhưng vẫn còn nhân chứng cơ mà!" Cô ấy lo lắng, an ủi tôi.

Nhưng tôi đã không còn nghe rõ cô ấy đang nói gì nữa.

Chỉ thấy trước mặt mình tối sầm, lập tức mất hết sức lực.

Ngất đi.

Lúc tỉnh lại, tôi đang nằm trong b ệ n h v i ệ n, bạn thân và Sở Giác đang trừng mắt nhìn nhau.

"Cậu tỉnh rồi sao? Còn thấy khó chịu ở đâu không?" Bạn thân là người đầu tiên phát hiện ra tôi đã tỉnh lại.

"Không thấy khó chịu nữa." Tôi hoảng hốt, chống người ngồi dậy.

"Đang yên đang lành sao lại đột nhiên ngất đi." Sở Giác không hiểu lắm, hỏi tôi.

Bạn thân muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ ủ rũ nhìn Sở Giác rồi nói: "Là anh ta đưa cậu tới b ệ n h v i ệ n."

Tôi nhìn Sở Giác đang chân thành nhìn mình, hít một hơi thật sâu.

Tôi bảo bạn thân ra ngoài trước, tôi có chuyện muốn nói với Sở Giác.

Sau khi bạn thân rời đi, tôi ngó lơ cốc nước Sở Giác đưa cho mình, thản nhiên cất tiếng: "Lúc anh nghe lời mẹ, bỏ tôi lại đi du học, đó cũng là khoảng thời gian b ệ n h t r ầ m c ả m của tôi nặng nhất."

Tôi nhìn Sở Giác đang tái mét mặt mày, người run lên bần bật, cười nói: "Anh biết không, khoảng thời gian đó tôi từng c ắ t c ổ t a y, uống t h u ố c ngủ nhưng tôi không c h ế t."

Sở Giác nghe thấy tôi nói những lời ấy, anh ta bỏ cốc nước xuống, hoảng hốt muốn giải thích.

"Sở Giác, khó khăn lắm tôi mới sống tiếp được, anh tha cho tôi đi, đừng xuất hiện trong thế giới của tôi nữa."

Tôi sức cùng lực kiệt, muốn nói to cũng chẳng còn sức.

Kể từ ngày hôm đó, quả thật Sở Giác không xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Tôi cũng bắt đầu kế hoạch của mình.

Giống như những gì luật sư nói, vật đổi sao dời, đã hai mươi năm trôi qua, vật chứng đã không còn từ lâu, vả lại tinh thần của nhân chứng cũng không được ổn định, lời khai của bà ta không có hiệu lực pháp lý, tôi rất khó dùng pháp luật để trừng trị Liễu Quân.

Nhưng chắc chắn tôi sẽ đòi lại công bằng cho mẹ và em trai của mình.

Đáng sợ hơn cái c h ế t chính là mất đi trái tim, tôi muốn bà ta mất hết những thứ bà ta đã dồn biết bao tâm sức mới g iành giật được.

Tôi tìm người giả vờ hợp tác với An Hoà Toàn, cùng đầu tư vào một dự án.

Sau khi bị Lục Nghiễn làm cho bẽ mặt trong buổi tiệc lần trước, An Hoà Toàn nhanh chóng muốn trở mình dựa vào sức của mình, không muốn dựa dẫm vào vốn đầu tư của tập đoàn Lục Thị nữa.

Thế nên thậm chí ông ta cũng không điều tra kỹ mà dùng khoản t iền th am ô của công ty đi đầu tư dự án.

Tôi đứng ở đằng sau, lạnh lùng nhìn tất cả mọi chuyện.

Mà dạo này Lục Nghiễn lại bắt đầu đi công tác.

Từ ngày chia phòng ngủ, chúng tôi sống như những người xa lạ, cũng không nói chuyện với nhau.

Thế nên với việc anh không có ở nhà, tôi tập mãi cũng thành thói quen.

Một sáng nọ của một tháng rưỡi sau tôi chợt nhận ra điều bất thường, tôi bị cơn buồn nôn đánh thức.

Không kìm được, tôi chạy vội vào trong nhà vệ sinh nôn, nôn ra cả nước chua.

Nôn đến mức người không còn sức lực, khi tôi ngồi bệt xuống đất, đột nhiên tôi nhận ra một chuyện, kỳ kinh tháng trước của tôi không tới, tháng này cũng tới trễ.

Sau khi nhớ ra chuyện này, trái tim của tôi bắt đầu đập thình thịch.

Trước đây vốn dĩ kỳ kinh của tôi cũng đã không đều, thế nên tháng trước không có tôi cũng chỉ nghĩ là do mình đang áp lực quá.

Nhưng kỳ kinh tháng này vẫn trễ, hơn nữa tôi cũng chưa từng có cảm giác buồn nôn mãnh liệt đến thế.

Tôi bất giác đưa tay sờ lên bụng dưới của mình, sống lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.

12
"Các chỉ số trong m á u tăng gấp đôi, progesterone cũng rất nhiều, tính theo kỳ kinh cuối cùng thì chắc cô mang thai được khoảng 10 tuần rồi." Bác sĩ khách sáo nói với tôi.

Tôi như bị g iáng một g ậy vào đầu, mặt mày tái mét.

Tôi mang thai rồi.

Đúng lúc này, tôi lại mang thai?

Bác sĩ nghĩ tôi không muốn có con, hơi thay đổi thái độ nói: "Nếu như cô không muốn có con thì nhanh chóng làm p h ẫ u t h u ậ t đi, phôi thai cũng lớn lắm rồi đấy."

Một lúc sau tôi mới tìm lại được giọng nói của mình: "Cần, tôi cần đứa con này."

Lúc về đến nhà đã là buổi chiều.

Tính toán thời gian, chắc hẳn đứa con này có trong lần cuối cùng của tôi và Lục Nghiễn.

Nhưng khi ấy tôi đã uống t h u ố c tránh thai, tôi lo sẽ ảnh hưởng không tốt tới con.

Thế là lại đi siêu âm.

Mọi thứ vẫn bình thường.

Bác sĩ nói chỉ cần đi khám thai định kỳ, thường thì sẽ không có vấn đề gì lớn.

Tôi ngồi trên chiếc sô pha, ánh nắng ấm áp chiếu vào căn biệt thự qua chiếc cửa sổ sát đất cực lớn, chiếu lên người tôi, rất ấm áp.

Tự dưng tôi lại có một cảm giác rất đỗi xa xôi.

Tôi vuốt ve bụng dưới của mình.

Trong đây là con của tôi, là đứa trẻ chảy trong mình dòng m á u của tôi, tôi sẽ không còn đơn độc nữa.

Nhưng với quan hệ hiện tại của tôi và Lục Nghiễn, sao tôi có thể cho con một môi trường phát triển tốt được?

Ba ngày sau, Lục Nghiễn trở về.

Trong lúc tôi đang ngủ.

Anh rón ra rón rén bước vào phòng, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.

Do đang mang thai nên tôi thường đi tiểu đêm, khi anh hôn tôi, cũng là lúc tôi vừa mới chợp mắt chưa được bao lâu, thế nên tôi đã giật mình tỉnh lại.

Lục Nghiễn thấy tôi tỉnh lại, im lặng đứng dậy đình bỏ đi.

Tôi lập tức ngồi dậy, nói ra những lời mình đã chuẩn bị suốt mấy hôm nay.

"Lục Nghiễn, chúng ta ly hôn đi."

Lục Nghiễn dừng bước, anh quay lại nhìn tôi, trên gương mặt lạnh lùng, góc cạnh đó còn có vẻ không tin.

"Em đang nói gì?" Anh hỏi.

Tôi đứng dậy đi tới, lặp lại một lần nữa: "Em nói chúng mình ly hôn đi."

Cái bẫy giăng ra cho An Hoà Toàn cũng sắp thu lưới được rồi.

Tôi cũng nên giải quyết ổn thoả chuyện của mình.

Năm đó trong lúc Lục Thị phá sản, Lục Nghiễn lấy tôi vì muốn người cha sắp mất của mình yên lòng.

Mà tôi cũng đã cùng anh gây dựng lại sự nghiệp, trải qua biết bao vất cả, thế nên anh cho tôi một đứa con cũng không tính là thiệt.

Tôi muốn ly hôn với Lục Nghiễn, dẫn theo con, sống một cuộc sống mà tôi mong muốn.

Lục Nghiễn đè tôi lên cánh cửa, giống như đang cố kìm nén, gân xanh nổi đầy trên cổ, mặt anh cũng đỏ bừng nhưng động tác vẫn rất đỗi dịu dàng.

Anh nói: "Em đang mơ mộng hão huyền sao?"

"Không phải, em nghiêm túc. Anh tên tâm, em không cần tài sản, nếu như chúng ta..." Đang lúc tôi cố gắng muốn giải thích, nói nếu như chúng tôi ly hôn rồi, anh có thể lấy Bạch Ngưng, tiếp nối mối lương duyên thì đã bị Lục Nghiễn cắt lời.

"Đừng nói nữa! Đừng chọc giận anh, An Ninh." Lục Nghiễn buông tôi ra, lùi về phía sau hai bước, thở dốc, bàn tay cũng không kiềm chế đang được run lên bần bật.

"Anh ra ngoài một lát." Bước vài bước, Lục Nghiễn bỏ lại câu đó rồi đi xuống dưới nhà.

Không lâu sau tôi nhìn thấy chiếc xe của Lục Nghiễn lao ra ngoài.

Tôi quay về giường, sờ bụng dưới.

Khoé mắt cay cay, trái tim đau thắt lại.

Rõ ràng người muốn ly hôn là tôi, tại sao tôi lại khó chịu đến thế?

Hơn hai giờ đêm, tôi nhận được điện thoại của Lục Nghiễn.

Tôi mơ mơ màng màng, vốn định không nghe nhưng run rủi thế nào tôi vẫn bắt máy.

Đối phương vừa lịch sự vừa khách sáo nói ra thân phận của mình, nói mình là quản lý của quán bar.

Lại nói rõ tình huống, bảo Lục Nghiễn đang say mèm nằm ở quán bar của bọn họ, họ sắp tan làm rồi nhưng Lục Nghiễn vẫn không chịu đi, chỉ đưa điện thoại cho anh ấy, nói có giỏi thì bảo vợ anh tới đón anh đi.

Thế nên anh ấy mới gọi điện thoại cho tôi.

Tôi vốn định không quan tâm đến nhưng do đêm hôm bị đánh thức, hơi gắt gỏng.

Nhưng nhớ tới chuyện năm đó vì muốn giành được dự án, Lục Nghiễn đã uống nhiều đến nỗi xuất huyết dạ dày.

Ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng tôi vẫn đi đón Lục Nghiễn.

Lúc tôi tới nơi, quán bar rất yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Lục Nghiễn.

Anh đang nằm bò lên bàn, rõ ràng đã say đến mức mơ màng, nhưng tay vẫn cầm chặt chai r ư ợ u.

Tôi nói rõ lý do mình đến đây với quản lý, thanh toán xong xuôi, tôi đi tới định kéo Lục Nghiễn dậy.

Nhưng anh vẫn nằm im ở đó, không chịu phối hợp giống như trước đây, tôi hơi tức giận.

"Lục Nghiễn, anh còn không đứng dậy nữa là em đi đấy." Tôi tức giận nói với Lục Nghiễn đang nằm bò trên bàn.

Vừa mới nói xong, mới nãy Lục Nghiễn còn đang nhắm mắt sống c h ế t không chịu đứng dậy giờ lại mở choàng mắt ra.

"Em đừng đi." Lục Nghiễn nắm cổ tay tôi, khóe mắt hoen đỏ: "Em đừng đi, anh xin em."

Tôi chưa từng nghe thấy giọng điệu hèn mọn đó?

Dù cho năm đó có bị chủ nợ k ề d a o vào cổ, Lục Nghiễn cũng chưa từng van xin bọn họ.

Hôm nay anh lại dùng giọng điệu đó xin tôi đừng đi.

Lúc tôi còn đang đắm chìm trong sự ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng lại, Lục Nghiễn đã đè tôi lên ghế, gục đầu lên ngực tôi, ôm tôi rất chặt.

"Anh không thể để em đi được, cả đời này cũng không thể, em đi rồi anh biết phải làm sao? An Ninh, anh cố gắng làm việc chỉ vì muốn cho em một cuộc sống tốt hơn, anh muốn có con với em, như thế em sẽ không muốn đi nữa... Em biết không, mỗi lần về nhà trông thấy em đang đợi anh, anh thấy rất vui. Anh thật sự rất yêu em, rất thích em, tại sao em không thể ngoảnh đầu lại nhìn anh..."

Lục Nghiễn lẩm bẩm, tôi thấy trước ngực mình ươn ướt.

Lục Nghiễn khóc rồi sao? Anh thích tôi? Lục Nghiễn vẫn luôn thích tôi?

Khi tôi ngạc nhiên vẫn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên bụng dưới đau thắt.

Tôi tái mét mặt mày, vô thức muốn đẩy Lục Nghiễn ra.

Nhưng thấy tôi muốn đẩy mình ra, anh càng ôm tôi chặt hơn.

Tôi đau đớn, tái mét mặt mày nói: "Lục Nghiễn, em mang thai rồi, bây giờ bụng em đang rất đau."

Nghe thế, Lục Nghiễn ngẩng phắt đầu lên, ngơ ngơ ngác ngác nhìn tôi

13
Bác sĩ nói tôi có nguy cơ sinh non, phải giữ khỏi s ảy thai, nằm viện tĩnh dưỡng một tuần.

Sau khi dặn dò xong những việc cần chú ý, bác sĩ mới rời khỏi phòng bệnh.

Lục Nghiễn đứng bên cạnh giường, nhìn tôi đang nằm trên giường bệnh, một lúc sau anh mới nói: "Anh đi rửa mặt."

Lúc nằm một mình trong phòng bệnh, tôi đặt tay lên bụng dưới.

Vừa rồi bác sĩ nói do tôi quá lao lực.

Chắc là khoảng thời gian này do chạy đôn chạy đáo khắp nơi nên mới thế.

Tôi dịu dàng vuốt ve bụng dưới của mình.

Con yêu, xin lỗi con, thời gian qua mẹ không để ý đến con, con phải ở bên mẹ, chắc chắn sau này mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt.

Lúc tôi mơ mơ màng màng sắp thiếp đi, Lục Nghiễn mới quay lại.

Mùi r ư ợ u trên người anh gần như đã bay đi hết, anh cũng đã tỉnh táo trở lại.

"Lục Nghiễn, em muốn đi vệ sinh..." Tôi mơ màng nói.

Từ khi mang thai, tôi hay đi tiểu đêm, đến giờ đêm nào cũng phải đi một hai lần.

"Được, em em em ngồi im đó, anh bế em đi." Lục Nghiễn lập tức cúi người, hơi lúng túng muốn bế tôi lên nhưng thử vài tư thế anh lại sợ làm hại tới tôi.

Cuối cùng anh dịu dàng bế tôi dậy.

Sau khi đi vệ sinh xong quay về, tôi cũng tỉnh táo hơn đôi chút.

"Em có muốn uống nước không?" Lục Nghiễn hỏi.

"Không cần đâu." Tôi lắc đầu.

Uống nước sẽ lại tiểu đêm nhiều hơn.

Lục Nghiễn im lặng một lúc, cuối cùng vẫn hỏi.

"Tại sao em không nói chuyện mình đã mang thai cho anh biết mà lại đề nghị ly hôn." Lục Nghiễn hỏi.

Tôi nhìn bộ âu phục nhăn nhúm trên người Lục Nghiễn và mái tóc rối bù của anh, tự dưng lại thấy hơi ấm sức.

"Chẳng phải là do em nghĩ anh không thích em, vẫn còn thích cái cô Bạch Ngưng kia sao?" Tôi bĩu môi, càng nói càng thấy ấm sức.

"Anh đã không yêu em, tại sao em phải ở bên cạnh anh? Em cầm tiền, dẫn theo con, sống như thế không tốt hơn sao..."

"Không được." Lục Nghiễn nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt sáng rực: "An Ninh, anh sẽ không để em đi đâu, trừ phi anh c h ế t."

Anh nắm chặt tay tôi: "Anh nghiêm túc đấy."

Tôi nhất thời nghẹn họng.

Dường như ý thức được điều gì đó, anh hỏi vặn lại: "Sao em lại biết Bạch Ngưng?"

Em: "..."

Tôi có thể nói là trước khi kết hôn với anh tôi đã điều tra anh rõ ràng không?

"Em hơi buồn ngủ rồi." Tôi nhắm mắt lại, kéo chăn lên, không nghe gì nữa.

Lục Nghiễn mỉm cười, chẳng nói chẳng rằng, cứ nắm chặt tay tôi, mười ngón tay đan nhau.

"Vợ ơi, sau này chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau được không, anh làm không tốt chỗ nào em cứ việc nói thẳng với anh. Anh và Bạch Ngưng cũng không như những gì em nghĩ đâu, Buổi tiệc hôm đó, anh gọi cô ta đến ra ngoài nói chuyện là bảo cô ta đừng có ăn nói lung tung, từ đầu tới cuối anh chỉ có một mình em."

"Anh muốn sống hạnh phúc bên em, hạnh phúc bên nhau cả đời, kiếp sau cũng thế, kiếp sau nữa cũng thế, sau sau nữa..."

"Sếp Lục, sao hôm nay anh lại lắm lời vậy." Tôi buồn cười, mở mắt ra nhìn Lục Nghiễn.

Lục Nghiễn thấy tôi không giả vờ ngủ nữa cũng cười theo.

"Sau này chúng ta phải sống thật hạnh phúc." Anh cúi người hôn tôi.

Tôi nhìn Lục Nghiễn, một lúc lâu sau mới nói: "Vâng ạ."

Hôm sau bà Thu bay về nước, còn xách theo túi lớn túi nhỏ.

Lúc tôi đang nằm trên giường bệnh, Lục Nghiễn vẫn đang say sưa đọc truyền cảm sách thai giáo.

Giọng nói nghiêm nghị nhưng lại cố nói một cách truyền cảm, nghe hơi buồn cười.

Tôi bảo anh đừng đọc nữa nhưng anh vẫn rất kiên trì, còn nói mình đã lên mạng tìm hiểu rồi, làm thế này không chỉ có thể dạy con từ khi còn trong bụng mẹ mà còn có thể để con làm quen với giọng nói của anh, đợi sau khi con ra đời, anh mới có thể dỗ con không khóc được.

Tôi đành phải nghe theo ý anh.

"Ôi chao, con yêu của mẹ, mau để mẹ xem nào." Bà Thu bỏ đống đồ trong tay xuống, nựng má tôi, sau đó hôn lên trán tôi: "Con yêu giỏi quá."

Tôi đã quá quen với sự nhiệt tình của bà Thu nhưng Lục Nghiễn thì vẫn chưa quen lắm, anh không lui lấy giấy lau trán cho tôi, nhắc nhở: "Mẹ, đây là vợ con mà."

Tôi: "..."

Bà Thu: "..."

14
Sau một tuần nằm trong b ệ n h v i ệ n, khi mọi thứ đã ổn định, tôi bèn xuất viện.

Nếu đã nói rõ với Lục Nghiễn, tôi cũng không cần gánh vác chuyện kia một mình nữa.

Tôi chọn một thời điểm thích hợp, nói chuyện này cho anh biết.

Sau khi nghe xong, Lục Nghiễn đã im lặng rất lâu.

"Anh biết rồi, anh sẽ giải quyết chuyện này ổn thoả, em cứ yên tâm, sắp tới đừng khiến mình lo lắng quá." Lục Nghiễn ôm tôi vào lòng, vuốt ve lưng tôi.

Tôi tựa vào lòng Lục Nghiễn, lần đầu tiên tôi có cảm giác dựa dẫm như thế.

Thủ đoạn của Lục Nghiễn cao siêu hơn tôi nhiều, anh không lập tức thu lưới, ngược lại còn chơi lớn hơn, dụ An Hoà Toàn thế chấp toàn bộ công ty, nhà cửa và bất động sản khác của ông ta.

Đồng thời anh cũng đang điều tra chuyện năm đó.

Anh nói tuy thời gian đã trôi qua nhưng sẽ luôn để lại dấu vết.

Tôi cũng rất yên tâm giao lại mọi chuyện cho anh, yên tâm dưỡng thai.

Còn về chuyện của Sở Giác, tôi cũng nói rõ ràng với Lục Nghiễn.

Anh ta là người tôi từng dốc lòng yêu thương, nhưng giờ đã là quá khứ rồi.

Nhưng Lục Nghiễn vẫn ghen.

Sóng gió ngoài kia Lục Nghiễn che chắn cho tôi, còn tôi lại dồn hết thời gian và sức lực của mình cho đứa con ở trong bụng.

Chớp mắt đã tới tháng thứ bốn.

"Cậu đã đi siêu âm là trai hay gái chưa?" Bạn thân đi chọn quần áo trong cửa hàng trẻ em với tôi, hỏi.

Thật ra bà Thu đã mua nhiều quần áo lắm rồi, đều đã nhét đầy phòng trẻ em.

Nhưng đừng nói là bà ấy, tôi cũng rất thích đi sắm quần áo cho đứa con ở trong bụng, lúc chọn đồ tôi luôn có một cảm giác hạnh phúc không sao tả được.

"Chưa, nhưng tớ nghĩ sẽ là con gái." Tôi hạnh phúc vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của mình.

"Nói tới con gái." Bạn thân vô cùng tức giận: "Cậu đã đọc tin tức trên mạng chưa? Có một ông đẻ con gái rồi nói là đen đủi, còn nói lười đặt tên cho con."

Cô ấy xắn tay áo, vô cùng tức giận: "Cái thằng khốn đó, may là tớ không ở Trùng Khánh đấy, nếu không ngày nào tớ cũng đến quán của anh ta mắng c h ế t anh ta! Có ý gì đây, con gái thì sao! Tớ thích con gái đấy! Chẳng phải anh ta cũng do phụ nữ sinh ra sao? Mắc gì khinh thường phụ nữ? Hơn nữa trai hay gái cũng do bên nam quyết định! Cậu nói xem chín năm giáo dục bắt buộc sao lại để cho con cá này lọt lưới vậy..."

Nhắc tới chuyện này, cả tôi và cô ấy đều rất tức giận, cuối cùng ngay cả nhân viên của tiệm cũng tham gia, mọi người đều đồng loạt mắng chửi người đàn ông kia.

Cùng là phận con gái với nhau, chúng tôi thấy thương và buồn thay cho người vợ và bé gái trong câu chuyện, cũng khinh thường người đàn ông kia.

Cuối cùng quá giờ trưa, tôi và bạn thân mới tức giận đi ra khỏi cửa hàng.

Sau đó cô ấy dừng bước.

Lập tức quay đầu lại nhìn cái bụng của tôi, sau đó che miệng, vô cùng hoảng sợ.

"C h ế t rồi, ban nãy tớ không để ý, có chửi tục vài câu." Cô ấy cúi người xuống nói với cái bụng của tôi: "Bé yêu, cháu hãy quên những lời mới nghe khi nãy đi nhé, chắc chắn sau này cô sẽ chú ý không nói tục trước mặt cháu nữa."

Tôi phì cười, đẩy cô ấy: "Được rồi, đi thôi, đợi sau khi nó ra đời, nó cũng quên béng chuyện này rồi!"

"Cũng chưa chắc đâu, thai giáo, thai giáo đó cậu biết không..."

15
Đang lúc ăn cơm, tôi lại gặp được Bạch Ngưng.

Tôi mặc một bộ đồ vừa người thế nên khi ngồi xuống, bụng bầu lộ ra rất rõ.

Mấy tháng không gặp, trông cô ta tiều tuỵ hơn trước rất nhiều.

Cô ta nhìn chằm chằm bụng tôi, nhìn đến khi tôi nổi da gà.

Bạn thân lập tức đổi chỗ ngồi xuống bên cạnh tôi, che chắn tầm mắt của cô ta.

Bạch Ngưng nhìn bạn thân của tôi rồi lại quay qua nhìn tôi, cười khẩy sau đó quay người bỏ đi.

Lúc này tôi cảm nhận được đứa bé trong bụng mình đang khẽ đạp.

Nhưng chỉ trong chốc lát, nhanh tới mức tôi cảm thấy đây chỉ là ảo giác.

Bạn thân cảnh giác nhìn chằm chằm Bạch Ngưng cho đến khi cô ta đi hẳn mới ngoảnh lại nhìn tôi, tôi đang ôm bụng cảm nhận.

"Sao vậy, cậu thấy khó chịu ở đâu sao?" Bạn thân căng thẳng hỏi.

"Không phải, tớ thấy hình như con đang đạp." Tôi nói.

"Hả! Thật không! Mau để tớ xem nào." Bạn thân thích thú nhìn chằm chằm bụng tôi một lúc, món ăn đều đã được bưng lên, đứa con trong bụng cũng không đạp nữa, hết sức lạnh lùng.

Lúc ăn cơm, cô bạn nhắc nhở tôi, vẫn nên để ý Bạch Ngưng một chút, vừa rồi cô ấy nhìn thấy ánh mắt của Bạch Ngưng khi nhìn tôi trông không có ý tốt đâu.

Tôi để tâm đến những lời bạn thân nói nhưng không ngờ Bạch Ngưng lại ra tay nhanh đến thế.

Lúc tôi và cô bạn thân vừa mới bước chân ra khỏi nhà hàng, Bạch Ngưng đã nhào tới, trong tay còn cầm một con d a o.

Mọi người xung quanh hét toáng lên.

Bạn thân bảo vệ tôi trong vô thức, kéo tôi cùng nhau chạy, nhưng Bạch Ngưng nhanh hơn chúng tôi rất nhiều.

"Đều tại cô, tại cô nên Nghiễn mới không cần tôi." Bạch Ngưng rất dữ tợn, điên điên khùng khùng, trông không được bình thường lắm.

"Cô còn mang thai! Sao cô có thể mang thai? Giờ Nghiễn đã không gặp tôi rồi, sao cô có thể mang thai? Là con của tôi mới đúng!" Bạch Ngưng cầm dao, không hề sợ sãi, lao về phía tôi.

Khoảnh khắc cô ta giơ con d a o lên đã bị người ta chắn lại, sau đó bị đạp ngã.

Con d a o trong tay cũng rơi xuống dưới đất.

Là Sở Giác.

Sở Giác mặc kệ vết thương trên cánh tay, phản ứng đầu tiên là nhặt con dao lên, sau đó chạy về phía tôi xem tôi có bị thương không, sau đó mới tiến lên khống chế Bạch Ngưng.

Bạch Ngưng bị anh ta đè xuống dưới đất, vẫn đang dùng những lời lẽ bẩn thỉu mắng chửi tôi, trông vô cùng thảm hại.

Bạch Ngưng nho nhã, đoan trang lần đầu tiên tôi gặp so với hiện tại, trông y như hai người khác nhau.

Tôi kinh hồn bạt vía ôm bụng.

Có người trong trung tâm thương mại báo cảnh s á t, bảo vệ cũng nhanh chóng chạy tới.

Tôi được đưa tới b ệ n h v i ệ n kiểm tra trước tiên.

May là không có vấn đề gì, chỉ bị doạ sợ.

Khi Lục Nghiễn và bà Thu vội vàng chạy tới, tôi cũng vừa mới kiểm tra xong.

Lần đầu tiên tôi trông thấy Lục Nghiễn tái mét mặt mày như thế.

"Em vẫn ổn chứ, có thấy khó chịu ở đâu không?" Lục Nghiễn cẩn thận kiểm tra xem tôi có bị thương không.

"Em không sao, ban nãy có Đình Đình bảo vệ em rồi." Tôi cố tình tỏ ra thoải mái để Lục Nghiễn yên tâm.

Lục Nghiễn thở phào, cảm ơn bạn tôi.

Đình Đình không quen, xua tay.

Bà Thu không nói gì nhưng từ nét mặt của bà tôi có thể nhận ra bà đang rất lo lắng, cũng rất tức giận, cuối cùng và vuốt lưng tôi rồi nói: "Không sao là tốt rồi, chúng ta về nhà trước, mẹ sẽ giải quyết những việc còn lại."

"Mẹ, Nghiễn, con muốn đi thăm Sở Giác." Tôi kể sơ qua chuyện đã xảy ra.

Vết thương trên cánh tay Sở Giác, nghe nói là phải khâu lại.

Người ta cứu mạng tôi, tôi không thể không tới thăm được.

"Anh đi với em." Lục Nghiễn dìu tôi, nói.

Lúc tôi và Lục Nghiễn đi tới phòng cấp cứu, Sở Giác vừa mới khâu xong.

"Anh vẫn ổn chứ?" Không muốn gặp anh ta là thật, nhưng cảm ơn cũng là thật, nếu hôm nay không có anh ta liều mạng đứng ra, rất khó tưởng tượng hậu quả sẽ đáng sợ thế nào.

"Vẫn ổn, vết thương nhỏ thôi." Môi Sở Giác hơi tái nhưng vẫn gắng gượng nói chuyện với tôi.

"Hôm nay thật sự rất cảm ơn anh." Tôi chân thành nói.

"Chuyện nhỏ thôi, em đừng bận tâm, em không sao là được." Sở Giác mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóc.

Tôi nhất thời nghẹn lời, không biết phải nói gì mới phải. Lục Nghiễn ôm eo tôi, nói với Sở Giác: "Cảm ơn, nếu sau này cần giúp đỡ việc gì, anh cứ việc nói với tôi."

Sở Giác nhìn hành động thân mật của Lục Nghiễn dành cho tôi, gượng cười, vẻ thất vọng hiện rõ trong đôi mắt của anh ta.

"Được rồi, tôi không sao, anh mau đưa cô ấy về nhà nghỉ ngơi đi, hai người đừng có tình tứ trước mặt tôi nữa, hãy xót thương cho kẻ đang bị thương này với." Sở Giác cố ra vẻ thoải mái, chỉ vào vết thương được quấn băng gạc trên cánh tay mình.

Tuy Sở Giác nói không cần nhưng Lục Nghiễn vẫn bảo Vương Trạch tới chăm sóc cho anh ta.

Anh đưa tôi về nhà, còn bà Thu thì đến đồn cảnh s á t giải quyết mọi chuyện.

Đêm đến tôi không khỏi mơ thấy ác mộng, khi tỉnh dậy tôi hoảng hốt ôm bụng, người đổ đầy mồ hôi lạnh.

Lục Nghiễn ôm tôi, dịu dàng vuốt lưng cho tôi.

Tôi oà khóc, giải phóng cảm xúc.

Sau khi khóc xong, Lục Nghiễn rót cho tôi một cốc nước ấm, rồi lại vắt khô khăn mặt lau mồ hôi cho tôi.

Khi tôi chuẩn bị thiếp đi, Lục Nghiễn ôm tôi vào lòng, nghẹn ngào nói: "Xin lỗi vì đã để em chịu tổn thương lớn đến thế."

Tôi mệt mỏi cũng rất buồn ngủ, không trả lời mà thiếp đi.

Sáng hôm sau, nghe nói bố mẹ của Bạch Ngưng bay từ nước ngoài về, đưa ra bệnh án của cô ta ra, nói Bạch Ngưng bị trầm cảm, do bị bệnh nên mới làm ra những chuyện như thế.

Thậm chí bố mẹ cô ta còn chạy tới công ty làm phiền Lục Nghiễn, chơi chiêu bài tình cảm, nói dẫu sao hai người cũng từng là người yêu, nói cái gì mà một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, muốn anh rút đơn kiện.

Nhưng lại bị bà Thu chỉ thẳng tay vào mặt chửi cho một trận.

Bà Thu nói khi Lục Nghiễn vừa mới phá sản Bạch Ngưng đã lập tức chia tay với anh, quay ngoắt người rời đi.

Chuyện này cũng chẳng có gì đáng nói nhưng khi Bạch Ngưng thấy Lục Nghiễn vực dậy được, phát triển tập đoàn Lục Thị còn tốt hơn cả ban đầu, cô ta lại mặt dày quay về nói muốn tái hợp. Lục Nghiễn không đồng ý cô ta lại muốn g i ế t người, còn lấy b ệ n h t r ầ m c ả m ra làm cái cớ.

Bà Thu nói, nếu như ai cũng lấy bệnh tật của mình ra làm cái cớ để g i ế t người, phóng hoả tùy thích, chẳng phải xã hội sẽ loạn sao? Bà sẽ không bao giờ rút đơn kiện.

Khóc lóc, ăn vạ thế này cho bằng đi tìm luật sư xem xem nên giải quyết vụ việc này thế nào

Không chỉ có thế, lúc mẹ của Sở Giác biết chuyện con trai cưng của mình bị người ta làm bị thương, bà ta hùng hổ mời một đoàn luật sư, nói phải để Bạch Ngưng ngồi tù.

Sau đó, nghe nói Bạch Ngưng vẫn rơi vào vòng lao lý.

16
Khi tôi mang thai tới tháng thứ năm, An Hoà Toàn phá sản.

Lục Nghiễn không chỉ giúp tôi giành lại công ty, thậm chí còn có cả nhà cửa và bất động sản ông ngoại để lại cho tôi. Còn có đồ cổ, trang sức... đều lấy lại hết.

"Em đừng bận tâm những chuyện còn lại nữa, anh sẽ giải quyết ổn thoả, em chỉ cần yên tâm chờ sinh là được." Lúc Lục Nghiễn nói những lời này với tôi, anh đang cẩn thận xoa dầu cho tôi.

Đứa con trong bụng khẽ đạp anh.

Hơn một tháng trôi qua, con bé mới đạp.

Lục Nghiễn và tôi hết sức ngạc nhiên, nhìn chằm chằm bụng tôi.

Con rất lười, năm tháng không đạp. Từng có đợt tôi cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì, nhưng rồi bác sĩ lại nói con bé rất lười, không thích đạp thôi chứ khoẻ mạnh lắm, bảo chúng tôi đừng lo lắng.

"Vợ ơn, con đạp phải không?" Lục Nghiễn kích động đến mức mặt đỏ bừng bừng, anh mặc kệ bụng tôi vẫn còn dầu, dán mặt lên đó nghe tiếng con đạp.

Tôi chống tay sau lưng, cúi đầu nhìn gương mặt vui vẻ của Lục Nghiễn rồi lại nhìn ánh mặt trời ngoài khung cửa sổ.

Sẽ ổn thôi, mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Chiều hôm sau, tôi đọc được một tin tức động trời.

Ấn vào xem, là An Hoà Toàn, ông ta đã g i ế t c h ế t Liễu Quân.

Tôi ngạc nhiên rất lâu, sau đó mới gọi điện thoại cho Lục Nghiễn.

Bên anh đang rất ồn, khi nghe thấy tôi hỏi đến chuyện này anh đã im lặng rất lâu, hỏi tôi sao lại biết, tôi nói báo chí đã đăng tin rồi.

Lục Nghiễn ngừng lại, bảo tôi ở im trong nhà đừng đi lung tung, anh sẽ về ngay.

Đợi Lục Nghiễn về nhà, anh mới nói rõ nội tình.

Anh định giấu nhẹm tôi chuyện này, sợ tôi đang mang thai nghe được lại bị ảnh hưởng không tốt, nhưng không ngờ tôi lại đọc được tin tức.

Sau khi An Hoà Toàn phá sản, Liễu Quân đã đề nghị ly hôn.

Tất nhiên An Hoà Toàn không chịu, vì muốn thoát khỏi ông ta Liễu Quân đã nói An Nguyệt và An Bác đều không phải là con ruột của An Hoà Toàn.

Năm nay An Bác sáu tuổi, là đứa con An Hoà Toàn mong ngóng đương độ tuổi già, là đứa con cưng ông ta thương yêu nhất, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.

Bây giờ Liễu Quân lại nói với ông ta, hai đứa con bà ta sinh cho ông ta lại không phải con của ông ta, bảo ông ta chịu sao cho được.

Thậm chí vì để kích động ông ta ly hôn, Liễu Quân còn nói cho ông ta biết chuyện những năm qua bà ta đã dùng số tiền kếch xù mình đào được từ ông ta để bao nuôi trai trẻ.

Liễu Quân chỉ muốn ly hôn, không muốn bị liên lụy nhưng bà ta không ngờ An Hoà Toàn lại tàn nhẫn đến thế, cầm d a o làm bếp g i ế t c h ế t mình, thậm chí còn c h ế t không được toàn thây.

An Nguyệt và An Bác đã được Liễu Quân sắp xếp ở một căn phòng khác nên mới may mắn thoát nạn.

Lục Nghiễn còn nói với tôi, năm đó mẹ tôi khó sinh, một xác hai mạng không chỉ dính đến Liễu Quân mà An Hoà Toàn cũng có phần, thậm chí cái c h ế t của ông ngoại tôi cũng có liên quan tới ông ta.

Nhưng vẫn đang trong quá trình điều tra.

Sau khi nghe xong, tôi đã thẫn thờ rất lâu.

Đây... có được coi là báo ứng không?

Đêm hôm sau tôi đã mơ thấy mẹ.

Bà vẫn dịu dàng, xinh đẹp, là dáng vẻ của năm đó.

Bà mặc một bộ váy trắng, đang nắm tay một bé trai.

Tôi bật khóc nhào vào lòng mẹ, nói con rất nhớ mẹ.

Mẹ dỗ tôi y như cái hồi tôi còn bé, cười nói với tôi: "Con cũng sắp làm mẹ rồi, sao vẫn còn trẻ con như thế."

Bà nói mình phải đi rồi, bà đã thấy được những việc tôi làm cho bà, hy vọng tôi có thể buông bỏ mọi thứ, sau này phải sống thật vui vẻ, bà nói bà sẽ ở trên thiên đường nhìn tôi, bảo tôi đừng sợ.

Một tay bà ôm tôi, tay còn lại xoa đầu bé trai, nói với thằng bé: "Đây là chị của con."

Trong giấc mơ bé trai đó ôm chân tôi rồi ngọt ngào gọi một tiếng chị ơi.

Sau cùng tôi tỉnh giấc.

Lúc tỉnh lại, trên mặt ướt đẫm nước mắt.

Lục Nghiễn đang lo lắng nhìn tôi, thấy tôi tỉnh lại, cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Anh nói tôi cứ khóc mãi không ngừng, gọi cũng không tỉnh, anh lo c h ế t đi được, đang định đưa tôi đến b ệ n h v i ệ n.

Tôi nhìn thấy bệnh án và áo khoác Lục Nghiễn đang cầm trong tay, vừa khóc vừa cười.

17
Mọi chuyện kết thúc, quả thực cái c h ế t của mẹ và ông ngoại có liên quan đến An Hoà Toàn.

Năm đó, An Hoà Toàn chỉ là một kẻ khố rách áo ôm, thấy mẹ tôi là con một, vừa đơn thuần lại dễ l ừ a, thế là ông ta đã dùng đủ mọi cách để có được trái tim của mẹ.

Sau khi ở rể thành công, ông ta lại tham lam vẫn thấy chưa đủ, từng bước từng bước cướp đoạt tài sản của ông ngoại, sau khi bị ông ngoại phát hiện ra, ông ta đã dựng nên một vụ tai nạn rồi g i ế t c h ế t ông.

Sau khi ông ngoại mất, ông ta đã ngang nhiên đón Liễu Quân và An Nguyệt đang được nuôi dưỡng ở bên ngoài về nhà. Khi ấy mẹ đang mang thai em trai, suốt ngày u uất, lúc sinh bị đau bất thường, khi đó Liễu Quân và An Hoà Toàn đã ra tay...

Trước khi An Hoà Toàn bị t ử h ì n h, ông ta nhắn nhủ muốn được gặp tôi.

Tôi chỉ gửi cho ông ta một quyển sổ hộ khẩu phô tô.

Trên đó là tên mới của tôi.

Đường Tinh Vãn.

Đường là họ của mẹ.

Tinh Vãn là cái tên năm đó mẹ đặt cho tôi.

Sáng rực như vì sao, tuổi già vẫn chưa muộn.

Tôi đổi họ, đổi cả tên.

Để An Hoà Toàn mất đi thứ cả đời này ông ta coi trọng nhất.

Ông ta không có người kế tục.

18
Bốn tháng sau, tôi mẹ tròn con vuông.

Không phải là con gái như mong muốn mà là một bé trai.

Đuôi mắt của con trông rất giống bé trai ngày đó tôi mơ thấy, còn có một nốt ruồi đỏ nho nhỏ.

Tôi nhìn đứa con đỏ hỏn, nhăn nheo trong lòng, rơi những giọt nước mắt hạnh phúc.

Lục Nghiễn hôn tôi rồi lại hôn con, cũng rơm rớm nước mắt.

Anh đặt tay con trong lòng bàn tay của tôi, sau đó nâng niu, bao trọn bàn tay của hai mẹ con trong tay.

Anh nói: "Nắm lấy tay nhau, bên nhau tới khi bạc đầu."

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu