Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

HỒN MA BÁO OÁN - Ting Ting Tang Tang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi bị người bạn gái thân nhất của mình hại chết, nhưng bố mẹ tôi lại nhận cô ta làm con gái nuôi.

Bạn trai của tôi cũng muốn kết hôn cùng cô ta.

Tôi phải làm gì đó để bọn họ phát hiện ra tôi đã chết oan.

1.
Nửa đêm canh ba, trong rừng sâu núi thẳm.

"Một búa!"

"Hai búa!"

"Ba búa! Ôi, tên khốn nào đánh tôi!"

Tôi giận dữ đứng dậy và đặt cây búa lớn trong tay xuống.

Không đúng, tôi đã thành ma, tại sao vẫn còn có thứ có thể đánh được tôi?

Quay đầu nhìn lại, tôi thấy một người đàn ông cực kỳ đẹp trai đang ngồi trên bia mộ ở hàng sau.

Khuôn mặt anh ấy trắng trẻo, thon gầy, sống mũi cao, đôi mắt phượng hơi nhướng lên, nhìn nghiêng anh ta đẹp không thể tả.

"A a a a a a!"

Tôi hét lên một tiếng và lao đến ôm lấy chân anh ấy.

"Lục Tinh Hà! Anh là Lục Tinh Hà!!!" Khi còn sống tôi không gặp được, ch.ết rồi mới nhìn thấy thần tượng mà mình đã hâm mộ hơn mười năm.

Lục Tinh Hà ghê tởm đẩy tôi ra, nhíu mày nhăn nhó nhìn tôi.

"Cô là fan của tôi sao? Không thể nào, fan của tôi sao lại không có tư chất như vậy."

Tôi xót xa nhìn anh ta, tại sao tôi không có tư chất?

"Người ch.ết nên được tôn trọng, cô lại trút giận lên phần mộ của người ta khi họ đã ch.ết rồi, cô làm vậy không nghĩ là quá đáng sao?"

Tôi liếc nhìn tấm bia mộ còn nguyên vẹn, tôi tự đập mộ mình có được không?

"Đây là mộ của tôi."

"Cho dù có thù oán thế nào cũng không nên làm vậy, người ch.ết như đèn tắt..."

Giọng nói khiển trách đột ngột dừng lại.

"Cô nói gì?"

2.
Đây là năm thứ ba tôi mất.

Tôi thật ngu ngốc.

Tôi và người bạn thân nhất Trương Vi Vi cùng nhau đi du lịch Thái Lan và ở trong một khách sạn gia đình.

Nửa đêm có người đột nhập vào nhà, Trương Vi Vi vừa mở cửa đi vệ sinh, tên trộm nhìn thấy và muốn xâm hại cô ta.

Tôi nghe thấy tiếng động nên chạy ra muốn cứu Trương Vi Vi. Trong khi tôi đang vật lộn với tên trộm, cô ta đã chạy vào phòng và khóa trái cửa lại, bỏ tôi ở ngoài cùng với tên trộm.

Tên trộm có mang theo dao, nên tôi đã bị hắn đâm ch.ết, sau khi gi.ết tôi, hắn bỏ chạy.

Nơi chúng tôi đến là một hòn đảo tương đối hẻo lánh, dân cư trên đảo không nhiều, đèn đường cũng ít ỏi chứ đừng nói đến camera giám sát, cho nên cảnh sát cũng không bắt được hung thủ.

Sau khi sự việc xảy ra Trương Vi Vi đã đảo lộn toàn bộ sự thật.

Cô ta nói tôi đã bị tên trộm đột nhập gi.ết ch.ết khi đang đi vệ sinh, đến khi cô ta nghe được động tĩnh thì đã quá muộn.

"Cô chú, con xin lỗi, con đã cố gắng hết sức để cứu Minh Châu, nhưng vẫn không kịp, tại sao con lại vô dụng như vậy! Tại sao người ch.ết không phải là con!"

Bố mẹ tôi còn an ủi cô ta:

"Con gái, không trách con được, cô chú biết con đã cố gắng hết sức rồi."

Lúc đó tôi đang bay lơ lửng bên cạnh, tức giận đến mức suýt hồn phi phách tán và ch.ết lần thứ hai.

3.
"Cho nên cô ở đây đập phá mộ phần của mình?"

Tôi thất vọng ngồi xuống, dùng ngón tay vẽ những vòng tròn trên mặt đất.

"Hôm qua là sinh nhật của tôi, bạn trai đã đến thăm mộ của tôi và nói anh ấy sẽ kết hôn với Trương Vi Vi vào tháng tới."

"Em trai tôi cũng đến thăm tôi, còn nói Vi Vi sắp kết hôn, bố mẹ tôi sẽ tặng cho cô ta một chiếc ô tô làm của hồi môn. Nó còn nói là may mắn trong những năm này sau khi tôi qua đời, cô ta thường xuyên đến thăm bố mẹ tôi để an ủi họ."

"Tôi không thể làm được gì, thậm chí còn không thể ra khỏi nghĩa trang này."

Điều tồi tệ nhất là Trương Vi Vi đã chọn nghĩa trang này cho tôi, cô ta nói trước khi ch.ết, tôi rất thích những nơi có phong cảnh đẹp. Trong khi đó, phong cảnh nơi này lại rất tốt, nhưng nó lại cách quá xa thành phố, đường núi ngoằn nghèo có khoảng 18 khúc cua, rất khó lái xe.

Gia đình tôi đi đi về về cũng phải mất 4 giờ đồng hồ.

Vì vậy, bố mẹ dần dần ít đến thăm tôi.

Họ chỉ đến đốt giấy tiền vàng mã cho tôi vào tiết Thanh Minh, ngày giỗ và Đông Chí, bình thường họ cũng ko đến đây.

"Người nhà của tôi rất mê tín, tôi nghĩ làm ầm ĩ trên mộ một chút, quản lý nghĩa trang nhất định sẽ báo với người nhà của tôi, họ có lẽ sẽ đến đây và tìm được chút manh mối gì đó."

Lục Tinh Hà thông cảm nhìn tôi, cầm cây búa lớn trong tay.

"Cô lấy cái búa này ở đâu thế?"

Tôi bĩu môi nhìn về phía ngôi mộ bên cạnh:

"Chú bên cạnh cho tôi mượn. Chú ấy khi còn sống là một người thợ đập tường. Con trai chú đã đốt một chiếc búa cho chú ấy, nói rằng nếu dưới địa phủ chú không tìm được việc làm thì vẫn có thể làm công việc cũ."

4.
Làm ma hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng tượng, không thể báo mộng, không thể rời khỏi nghĩa trang của mình.

Bất cứ thứ gì trên đời cũng không thể chạm vào, ngay cả cây cỏ hoa lá, huống hồ gì là người sống.

Người sống trong mắt chúng tôi đều bị bao phủ bởi một tầng lửa mỏng, nếu tôi chạm vào bọn họ, sẽ bị đốt thành tro, hồn phi phách tán.

Cho nên tôi chỉ có thể nhìn mà không thể làm gì được.

Tôi đã chứng kiến Trương Vi Vi lợi dụng tình huống này và cướp đi mọi thứ thuộc về tôi.

Bạn trai tôi rất yêu cô ta, bố mẹ tôi nhận cô ta làm con gái nuôi, còn em trai tôi xem cô ta như chị gái.

Tôi không kìm được khóc lớn.

Cảm giác bất lực này đã hành hạ tôi suốt gần ba năm qua.

"Đừng khóc."

Lục Tinh Hà vuốt ve đỉnh đầu tôi như đang vuốt ve một chú chó nhỏ.

Tôi vẫn không thể ngừng khóc và bắt đầu nấc cụt.

Lục Tinh Hà thở dài một hơi, đè đầu tôi xuống và xoay đầu tôi sang trái 90 độ đối diện với bia mộ của mình.

"Là fan của tôi thì không thể để người khác tùy tiện khi dễ được."

Vừa dứt lời, bia mộ của tôi bị nứt ra.

5.
"Ch.ết tiệt!"

Tôi nhìn thấy một đường nứt lớn từ giữa tấm bia mộ của tôi, giống như nó bị cái rìu bổ ra làm đôi vậy.

"Thần tượng! Anh xứng đáng là thần tượng của em, chúng ta cùng thảo luận đi, anh có thể làm cho nó nứt thành hai chữ "oan khuất" được không?

"Chính là dùng vết nứt ghép lại thành chữ đó".

Lục Tinh Hà liếc mắt nhìn tôi.

Ah, tại sao còn có người ngay cả liếc mắt cũng đẹp trai như vậy chứ?

"Cô nghĩ tôi là ảo thuật gia à, không thể."

"Không đúng, tôi nhớ rõ mộ của anh ở Thành Nam, sao anh có thể đến đây?"

Khi định thần lại, tôi nhận ra có gì đó không đúng.

Những hồn ma bình thường sau khi chết chỉ có thể di chuyển trong phạm vi 100 mét quanh mộ của họ, giống như có một tấm kính trong suốt bao phủ lấy chúng tôi.

Dù cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra khỏi tấm kính đó.

Lục Tinh Hà là thần tượng của tôi đã nhiều năm qua, tôi thích anh ấy từ lúc tôi còn học trung học.

Vào năm tôi học lớp 12, khi đó Lục Tinh Hà đang tham gia một chương trình văn nghệ, anh ấy đã bị một màn hình lớn từ phía trên rơi xuống đè ch.ết.

Lục Tinh Hà là người cùng thành phố với tôi, năm đó tôi cũng đã từng tham dự đám tang của anh ấy, còn bí mật đến thắp nhang cho anh.

Nghĩa trang của anh cách nơi chúng tôi ở rất xa, nằm ở ngoại ô của thành phố Hàng Châu.

6.
Đôi mắt của Lục Tinh Hà dịu đi, anh lấy một cuốn sách từ trong ngực ra và quơ quơ trước mặt tôi.

"Nhờ cái này, có một fan hâm mộ đã đốt cho tôi quyển "Quỷ Tiên Tu Luyện Đại Pháp". Trong lúc tôi nhàn rỗi và buồn chán, đã tu luyện theo hướng dẫn trong quyển sách này. Sau khi tu luyện tôi có thể đi lại tự do, còn chạm vào được những thứ khác, thậm chí bây giờ tôi còn có một chút pháp thuật nữa."

"Tôi có thể báo thù, cũng có thể báo ân, còn thường xuyên về thăm bố mẹ, coi như có làm quỷ cũng không hối hận."

Tôi rất kinh ngạc, còn có loại chuyện này?

Làm sao có thể trùng hợp như vậy?!!!

"Anh hãy nhìn vào trang đầu tiên của cuốn sách, có phải trên đó viết "Gửi Lục Tinh Hà yêu quý, em là fan hâm mộ dễ thương nhất của anh, Tần Minh Châu"?

"Là tôi, Lục Tinh Hà! Quyển sách này là tôi đốt cho anh!"

Tôi kích động đứng dậy, nắm tay Lục Tinh Hà nhảy cẫng lên, khi còn học cấp ba, tôi rất mê tiểu thuyết Tu tiên, khi biết tin Lục Tinh Hà qua đời, tôi không thể chấp nhận được sự thật, nên đã lén mua một cuốn sách trên mạng và đốt nó cho anh.

Tôi không ngờ mình có thể giúp được Lục Tinh Hà, thật sự là quá tốt!!

Lục Tinh Hà nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt kinh ngạc, tôi kéo anh đến trước mộ của mình, chỉ vào dòng chữ trên tấm bia mộ và nói với anh:

"Anh xem đi, Tần Minh Châu, chính là tôi!"

7.
Cơ thể tôi rơi vào một vòng tay ấm áp.

Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cơ thể con người sau ba năm biến thành ma.

Giống như vào mùa đông lạnh giá, nằm trong chăn phơi nắng cả ngày, trên người tràn ngập mùi vị của ánh nắng.

Tôi đã gặp những con ma khác, lạnh lẽo và ẩm ướt như một đám bèo mới được vớt lên.

Quả nhiên là thần tượng của tôi, ngay cả khi làm ma cũng rất phi phàm.

"Tần Minh Châu, cám ơn em."

Lục Tinh Hà ôm tôi thật chặt, rồi đưa cho tôi cuốn sách anh đang cầm trên tay.

"Thù của em, anh nhất định sẽ giúp em báo."

Tôi che miệng khóc nức nở.

Sáng hôm sau, khi nhân viên nghĩa trang đến kiểm tra như thường lệ, họ sững sờ trước ngôi mộ như phim kinh dị của tôi.

Để nâng cao hiệu quả, đêm qua Lục Tinh Hà đã lên núi hái rất nhiều hoa, dùng nước ép của hoa để viết một chữ "OAN" thật lớn lên bia mộ của tôi.

Chữ "OAN" đỏ như máu, bia mộ nứt toác, đủ loại sâu bọ bò lỏm ngỏm trên mộ suýt nữa khiến người nhân viên sợ muốn xón ra quần.

"Thần tượng, những con bọ này có phóng đại quá không? Tóc của em sắp dựng đứng hết rồi."

Lục Tinh Hà búng trán tôi: "Càng phóng đại càng tốt."

8.
Người đàn ông béo ú đi tuần tra vô cùng sợ hãi, anh ta vội tìm danh bạ và điên cuồng gọi cho gia đình tôi.

Hai giờ sau, bố mẹ tôi đến, em trai tôi đến, bạn trai tôi đến và Trương Vi Vi cũng đến.

Nhìn thấy tình trạng thê thảm trên ngôi mộ của tôi, Trương Vi Vi sợ hãi đến mức ngã quỵ xuống đất ngay tại chỗ.

"Nhất định là trò đùa của ai đó. Là ai? Minh Châu chết rồi mà cũng không buông tha? Có chuyện gì thì cứ tìm tôi, tại sao lại ức hiếp Minh Châu như vậy? Tim tôi đau quá."

Trương Vi Vi ôm bạn trai Thẩm Tử Mặc của tôi và khóc thảm thiết.

Ồ, không, bây giờ phải gọi là bạn trai của cô ta.

Em trai tôi sắc mặt tái nhợt, mắt đỏ hoe, một lúc sau dường như đã nghĩ ra điều gì đó, nó bắt đầu điên cuồng chạy vòng quanh nghĩa trang.

"Chị! Là chị phải không? Chị ra đây đi! Chị trở về gặp mọi người phải không?"

Bố mẹ tôi ôm nhau, môi run run, mặt giàn giụa nước mắt, không nói được lời nào.

Tôi nhìn những người thân nhất trong gia đình mình, ý nghĩ lao đến ôm họ lấn át tất cả.

Bố mẹ ơi, con có lỗi với bố mẹ, để bố mẹ phải chịu nỗi đau của người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Là con không biết nhìn người, hại mình hại cả mọi người.

Khi tôi định chạm vào cánh tay của mẹ, Lục Tinh Hà đã kéo tôi lại.

"Minh Châu, bình tĩnh đi."

Thẩm Tử Mặc quỳ xuống, tay run rẩy vuốt ve bức ảnh trên bia mộ tôi:

"Minh Châu, anh kết hôn với Vi Vi, làm cho em cảm thấy khó chịu phải không?

"Có phải em không muốn anh và cô ấy kết hôn với nhau?"

Trong bức ảnh trên bia mộ, hai dòng huyết lệ chảy ra từ mắt tôi.

9.
"Ah!"

Thẩm Tử Mặc vừa rồi vẫn còn trìu mến nhìn di ảnh của tôi, bây giờ hét lên một tiếng chói tai, sau đó khuỵu xuống, không kịp chờ người đến đỡ đã đứng dậy trốn sau lưng em trai tôi.

Em trai dùng hết sức hất anh ta ra, lao đến ôm lấy bia mộ của tôi:

"Chị, là chị sao, sao chị không về thăm em? Chị có biết mọi người nhớ chị lắm không?"

Bố mẹ tôi cũng lao tới, chạm vào di ảnh của tôi và bắt đầu khóc:

"Con gái, con có oan khuất gì sao? Nói với bố mẹ đi, đứa con gái bất lương này, đã đi xa nhiều năm như vậy, đến mộng cũng không muốn báo cho chúng ta."

Thẩm Tử Mặc run rẩy ôm Trương Vi Vi, bố mẹ và em trai tôi thì ôm đầu khóc trước bia mộ của tôi.

Khung cảnh thật hỗn loạn, tôi đứng ở một bên nhìn, trong lòng vô cùng lo lắng.

"Anh Tinh Hà, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Lục Tinh Hà dang hai tay ra, tạo thành một tư thế rất đẹp.

Đúng lúc này, trên bầu trời mây đen đột nhiên tản đi, mặt trời xuất hiện, cả nghĩa trang bao phủ một màu vàng óng của ánh nắng mặt trời.

"Minh Châu, chạy mau!"

Lục Tinh Hà kéo tôi bay đến cây hòe phía sau bia mộ, hai người trốn trong bóng râm thở phào nhẹ nhõm.

Ma quỷ không thể gặp mặt trời, nhất là mặt trời buổi trưa, nó có thể thiêu cháy chúng tôi thành tro bụi.

"Anh có thể đi lại tự do, nhưng anh không thể bị ánh mặt trời chiếu vào sao?"

Lục Tinh Hà gật đầu:

"Phải đến 4 giờ chiều anh mới có thể đi ra được. cho dù bị phơi nắng một chút cũng không đến nỗi bị thương nặng như em."

10.
Nghĩa trang lúc này đã trở nên yên tĩnh, bố mẹ tôi vẫn đang nhỏ giọng thút thít, Trương Vi Vi và Thẩm Tử Mặc ở bên cạnh an ủi.

"Cô chú, cháu cũng rất mong có thể gặp được Minh Châu, nhưng chúng ta phải tin vào khoa học."

"Có người đã dùng thủ đoạn phá hoại mộ của Minh Châu để gạt tiền, muốn cho Minh Châu chết cũng không được yên ổn."

"Chúng ta nhất định phải tìm cho ra kẻ xấu xa này, không thể để Minh Châu đã ch.ết mà vẫn còn bị người khác ức hiếp."

Bố mẹ tôi do dự, tuy họ mê tín nhưng mấy chuyện như bắt ma thật sự quá thần bí.

Họ cũng lo lắng đây là một chiêu trò lừa đảo.

Điều kiện của gia đình tôi rất tốt, nhà riêng cũng đã có đến 7,8 căn, ngoài ra còn có nhà xưởng và một số cửa hàng.

Khi tôi mới ch.ết, nhiều pháp sư đã tìm đến nhà và nói người thân có thể gặp lại được tôi, nhưng hóa ra bọn họ đều là những kẻ lừa gạt.

Em trai không biết nghĩ ra được cái gì, vội chạy đến phòng bảo vệ ở cổng nghĩa trang, một lúc sau thì chạy trở về, trên tay còn cầm ba cây nhang.

Mặt trời chói chang, trên người em trai đổ đầy mồ hôi.

Tay em ấy run run, cắm ba nén nhang vào lư hương trước mộ tôi, miệng không ngừng nói:

"Chị, nếu chị có thể nhìn thấy mọi người, chị có thể để lại ám hiệu, em biết đó là chị, nhất định là chị."

Nhang được thắp lên, có một mùi gỗ đàn hương dễ chịu, tôi cảm thấy hơi đói.

Lục Tinh Hà phất tay một cái, ba nén nhang đều gãy vụn, giống như bị dao chặt đứt.

Em trai sững sờ, rồi lao vào phòng bảo vệ lấy một bó nhang lớn.

Em trai thắp nhang, Lục Tinh Hà lại chặt đứt.

Một lúc sau, nhang thơm vương vãi khắp mặt đất trước mộ của tôi.

11.
Tôi kéo tay áo Lục Tinh Hà:

"Thần tượng, chúng ta không thể trực tiếp xuất hiện sao?"

Lục Tinh Hà lắc đầu:

"Người và ma âm dương cách biệt, nếu muốn hiện thân thì ít nhất phải theo phương pháp trong sách đó tu luyện một năm."

"Ban ngày anh cũng không thể hiện thân, hơn nữa đây là mối thù của em, anh can thiệp quá nhiều đối với hai chúng ta đều không tốt, anh chỉ có thể ở bên cạnh giúp đỡ em thôi."

Haizz, con đường trả thù còn dài và khó khăn quá.

Em trai tôi loạng choạng đứng dậy, nói với bố mẹ một cách cương quyết:

"Nhất định chị gái đã xảy ra chuyện, chị ấy muốn báo cho chúng ta biết, nhưng lại không làm được, chúng ta không thể để chị ấy lo lắng, buồn phiền, mọi người trở về tìm biện pháp giải quyết đi!"

Em trai tốt!

Tôi hạnh phúc nhìn em trai và muốn xoa đầu em ấy như ngày xưa.

Em trai ngốc nghếch của tôi đã trưởng thành và biết suy nghĩ chín chắn rồi.

Mọi người dọn dẹp phần mộ của tôi, sau đó bố mẹ đã liên hệ quản lý nghĩa trang làm cho tôi một bia mộ mới và sẽ được thay thế trong vài ngày tới.

Trương Vi Vi đứng đó không nói lời nào, ánh mắt u ám, tối tăm.

12.
Cuối cùng cũng đợi được đến tối, Lục Tinh Hà kéo tôi đi thẳng đến hàng rào của nghĩa trang.

Anh ấy nhẹ nhàng bay ra ngoài, còn tôi bị mắc kẹt trong hàng rào không thể thoát ra được. Dù anh ấy đã rất cố gắng hết đẩy rồi lại kéo nhưng tôi vẫn không thể ra ngoài.

Hai chúng tôi ngồi xổm trên mặt đất cùng nhau thở dài.

Đúng lúc này, từ xa xuất hiện một chiếc xe chạy trên con đường núi ngoằn ngoèo, đèn pha trong đêm tối đặc biệt bắt mắt.

Có ba người bước xuống xe: một lão đạo sĩ, một hòa thượng trẻ tuổi và Trương Vi Vi.

Lục Tinh Hà dẫn tôi trốn sang một bên để xem họ định làm cái quái gì.

Trương Vi Vi căn hận nhìn chằn chằm vào bia mộ của tôi, ánh mắt của cô ta lạnh lùng và hung ác như một con rắn độc.

"Tần Minh Châu! Tại sao cô chết rồi cũng không để cho tôi yên!"

"Mấy năm nay bố mẹ của cô ngoài mặt nói xem tôi như con gái ruột, nhưng khi tôi kết hôn chỉ cho tôi một chiếc ô tô, một căn nhà cũng không thèm cho. Phi!! Đạo đức giả!"

"Trong nhà Thẩm Tử Mặc treo đầy ảnh của cô, anh ấy chỉ coi tôi là người thế thân của cô thôi!!"

"Ngoại trừ không có nhiều tiền như cô, thì tôi thua kém cô ở điểm nào chứ!!!

"Cô biết rõ tôi là người gặp Thẩm Tử Mặc trước, và cũng chính tôi thích anh ấy trước. Cô chỉ là mất mạng thôi, còn thứ tôi mất là tình yêu!!!"

13.
"Anh sống hơn hai mươi năm, chưa từng thấy người nào vừa mặt dày lại còn trơ trẽn như vậy!"

Lục Tinh Hà sững sờ nhìn Trương Vi Vi, bị lời nói của cô ta làm cho kinh hãi.

Sau khi phản ứng lại, anh đánh một cái vào sau đầu tôi:

"Tần Minh Châu! Em có mắt nhìn người không, kết giao bạn bè kiểu gì vậy?"

Tôi có chút chột dạ, Trương Vi Vi trước đây thích dì Quỳnh Dao nhất, cô ta thường khóc vì nữ chính trong phim của dì ấy, tôi lại đồng cảm với cô ta, đáng lẽ tôi nên nhìn thấy sự giả tạo của cô ta sớm hơn.

Sau khi gào thét xong, Trương Vi Vi bắt đầu nói:

"Hai người làm đi, cho dù cô ta có là quỷ, tôi cũng muốn cô ta hồn phi phách tán, nếu như làm tốt, tôi sẽ đưa thêm tiền cho hai người."

Lão đạo sĩ và vị hòa thượng trẻ bị lời nói của cô ta làm cho kinh hoảng, đặt biệt là vị hòa thượng trẻ tuổi trong miệng không ngừng lẩm bẩm:

"Chẳng lẽ tình yêu còn đáng giá hơn cả sinh mạng?"

"A Di Đà Phật."

Lão đạo sĩ dùng bàn tay gầy guộc vuốt chòm râu, hắn vung tro bụi trong tay lên, là người đầu tiên phản ứng lại lời nói của Trương Vi Vi.

Tôi thấy ông ta đi ra bốn phía, bắt đầu niệm chú thật to, và nhanh chóng đi xung quanh mộ tôi.

"Đạo khả đạo, phi thường đạo; danh khả danh, phi thường danh."

"Vô danh, thiên địa chi thủy, hữu danh, vạn vật chi mẫu."

"Nghiệp chướng, thu!"

Sau đó, ông ta đứng tấn, bàn tay trái chưởng ra một chưởng, tay phải giơ cao quả hồ lô màu vàng hướng về phía mộ tôi quát to.

14.
Cái đó là gì?

Đọc một bài "Đạo Đức Kinh" là có thể bắt ma?

Tôi và Lục Tinh Hà đều cảm thấy quỷ sinh quan bị xúc phạm.

Lục Tinh Hà nhanh chóng dùng tay tạo thành mấy cái kết ấn, ngón tay tung bay, lưu lại tàn ảnh.

Tôi ngưỡng mộ nhìn anh, quả không hổ danh là hoàng tử nhạc Rap.

"Lên!"

Theo tiếng hét của Lục Tinh Hà, cát đá trong nghĩa trang bay lên, gió thổi dữ dội.

Cùng với lá cây xung quanh tạo thành những cơn lốc xoáy, vô số rắn rết, côn trùng, chuột, kiến từ mọi hướng bay ra, nhanh chóng bò về phía ba người Trương Vi Vi.

Khi cơn gió vừa dứt, Trương Vi Vi mở mắt ra và bỏ cánh tay đang che trên mặt xuống, có hai con rắn quấn quanh mắt cá chân của Trương Vi Vi, một con chuột đang ngồi trên bàn chân của cô ta, và hai con rết màu đen to, dài khác đang nằm trên bắp chân của cô ta.

Bây giờ đang là đầu mùa thu, Trương Vi Vi là người luôn chú ý đến hình tượng, cô ta mặc một chiếc váy màu xanh chỉ dài đến đầu gối, trên người là một chiếc áo len mỏng màu trắng, trông cô ta dịu dàng và uyển chuyển động lòng người.

Vì không có quần che chắn nên rắn rết và chuột đã trực tiếp tiếp xúc với da thịt cô ta.

"A a a a a a a a a!"

"A a a a a a a a!"

Một tiếng kêu chói tai của con người và ma cùng vang lên.

15.
Tôi phóng "vèo" một cái liền nhảy lên lưng Lục Tinh Hà, mặt mày tái nhợt và hét lên.

Những con chuột đen và béo ú đang quấn lấy nhau, những con rắn sặc sỡ đủ kích thước, những con rết đang bò lỏm ngỏm, có con dài hơn cả nửa mét.

Nhìn cảnh này, tôi chết đứng tại chỗ.

Lục Tinh Hà cõng tôi trên lưng bay lên cành cây bên cạnh:

"Được rồi, đừng la nữa, những thứ đó không thể chạm vào em nữa."

Dù tôi thành ma rồi mà vẫn còn sợ hãi thành bộ dạng này, đừng nói tới Trương Vi Vi đang ở trung tâm cơn bão.

Tôi thấy cô ta điên cuồng la hét và cố gắng lắc lắc chân một cách tuyệt vọng.

Cô ta đi giày cao gót, ngã nhào xuống đất và bị bong gân mắt cá chân.

Sau khi Trương Vi Vi ngã xuống, chuột và rắn nhanh chóng nhảy lên lưng cô ta, một số con rết cũng trèo lên mặt cô ta, Trương Vi Vi điên cuồng lăn lộn mấy vòng trên mặt đất rồi ngất xỉu.

Tôi nhìn có chút không đành lòng, may mắn là tôi đã chết rồi, nếu không mỗi ngày tôi đều sẽ gặp ác mộng, cảnh tượng này thực sự khủng khiếp.

Lão đạo sĩ và hòa thượng trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt đứng trên bia mộ bên cạnh, run rẩy như hai con chim trước gió.

Chỉ còn lại Trương Vi Vi tội nghiệp trên mặt đất, ngửa mặt nằm đó, trên người đầy rắn, rết, chuột và kiến.

Vào lúc này, trên con đường núi quanh co cách đó không xa lóe lên hai luồng ánh sáng trắng.

Có người lên núi sao?

Đó là ai?

16.
"Thần tượng, có người tới."

Tôi từ trên người Lục Tinh Hà nhảy ra ngoài, run rẩy đứng trên cành cây, nắm lấy cánh tay Lục Tinh Hà không chịu buông.

Lục Tinh Hà vung tay lên, lũ bọ rút đi như thủy triều, giống như cảnh tượng kinh khủng vừa rồi chỉ là ảo giác.

Ở trên mặt đất vẫn còn sót lại một ít xác của những con rết nhỏ, chúng đã bị Trương Vi Vi đè chết khi lăn qua lăn lại.

Lão đạo sĩ và vị hòa thượng vẫn đứng trên bia mộ, bất động, giống như hai pho tượng.

Xe tắt máy dừng lại, tôi ngước lên chỉ thấy hai bóng dáng cao lớn trong màn đêm mờ ảo.

"Vi Vi, em bị sao vậy Vi Vi?"

Hóa ra là Thẩm Tử Mặc và một đạo sĩ trẻ tuổi.

Thẩm Tử Mặc kinh hoảng khi nhìn thấy Trương Vi Vi nằm trên mặt đất, chạy đến ôm Trương Vi Vi vào lòng, vẻ mặt lo lắng.

Lúc này Trương Vi Vi mới tỉnh lại, vừa nhìn thấy Thẩm Tử Mặc, cô ta đã không kìm được vòng tay ôm cổ anh khóc lớn.

Hai bức tượng trên bia mộ cuối cùng cũng sống lại, vị hòa thượng nhảy xuống đất, xấu hổ gãi cái đầu trọc.

Lão đạo sĩ thì mặt dày hơn, vẫy vẫy cây phất trần, nói với Trương Vi Vi:

"Cô gái đừng sợ, những yêu vật kia đã bị lão đạo đuổi đi rồi."

17.
Thân thể của Thẩm Tử Mặc trong nháy mắt cứng lại, anh buông Trương Vi Vi ra, nghi ngờ nhìn lão đạo sĩ:

"Yêu vật, cái gì yêu vật?"

Trương Vi Vi nháy mắt với lão đạo sĩ, nghẹn ngào nói:

"Sáng nay nhìn thấy bia mộ của Minh Châu lộn xộn, nên em đặc biệt gọi hai vị sư phụ đến siêu độ cho Minh Châu, muốn cô ấy yên tâm ra đi. Kết quả...kết quả, hu hu hu."

Nhìn Trương Vi Vi đang khóc như lê hoa đái vũ, Thẩm Tử Mặc cảm thấy đau lòng:

"Vi Vi, có chuyện gì sao?"

Tiếp theo lại có tiếng xe ô tô ầm ầm ở cổng nghĩa trang.

Lại có người lên núi nữa sao?

Trời ơi, nửa đêm còn náo nhiệt hơn cả Tết Nguyên Đán.

"Chị Vi Vi, Thẩm Tử Mặc, tại sao hai người lại ở đây?"

Em trai tôi dẫn theo một lão hòa thượng, nhìn chằm chằm vào Trương Vi Vi và Thẩm Tử Mặc.

Hai đạo sĩ, hai hòa thượng, hai thanh niên, hai lão già.

Vừa vặn có thể góp thành một bàn mạt chược.

Mọi người nhìn nhau một lúc, Thẩm Tử Mặc là người đầu tiên lên tiếng trước.

"Tôi và Vi Vi đến đây để siêu độ cho Minh Châu."

Em trai tôi bực bội, nghiêm mặt:

"Siêu độ cái gì, chị gái tôi rõ ràng là chết oan, nên gọi hồn chị ấy về để gặp mặt. Nhất định tôi phải hỏi rõ là ai hại chị ấy!"

18.
"Em trai của em cũng có chút đầu óc đó."

Lục Tinh Hà khoanh tay đứng trên cành cây, đàng hoàng nhìn lão hoà thượng mà em trai tôi mời đến.

Tôi kéo tay áo anh ấy:

"Em không thể trực tiếp hiện thân sao? Anh nghĩ biện pháp để họ có thể nhìn thấy em đi."

Lục Tinh Hà lắc đầu:

"Người và quỷ âm dương cách biệt, muốn cùng người nhà gặp mặt là chuyện không dễ dàng, hơn nữa với hồn phách hiện giờ của em, nếu gặp họ chỉ một phút thôi, cũng sẽ bị dương khí trên người họ làm bị thương."

"Chờ một thời gian nữa đi, bây giờ em nên dựa vào quyển sách kia nghiêm túc tu luyện."

Lục Tinh Hà xoa đầu và nhẹ nhàng an ủi tôi.

Tôi đột nhiên cảm thấy làm ma cũng không có gì là không tốt, khi còn sống tôi thậm chí còn chưa từng nhìn thấy mặt Lục Tinh Hà ngoài đời.

Bây giờ nhìn thần tượng đang ở bên cạnh, lần đầu tiên tôi có cảm giác hạnh phúc.

"Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh!"

Đạo sĩ trẻ hét lớn một tiếng, xung quanh yên lặng không một tiếng động.

Sau khi xác định lại, bốn người có mặt đều là những tên lừa gạt.

"Minh Hiên, Tử Mặc, chúng ta trở về trước đi. Hôm nay quá gấp gáp, em thấy các vị đại sư cũng chưa chuẩn bị kịp, chúng ta trở về bàn bạc lại, để cho các vị đại sư có thêm thời gian."

Trương Vi Vi nhẹ nhàng lên tiếng, phá vỡ bầu không khí khó xử.

Giống như khi đến, cả đám người vội vàng rời đi.

Để lại tôi và Lục Tinh Hà đang thất vọng.

Nói đi là đi?

Lục Tinh Hà nhéo mặt tôi:

"Đừng xem kịch nữa, nhanh đi tu luyện đi."

19.
Quá trình tu luyện vô cùng khô khan và nhàm chán, Lục Tinh Hà trở thành người thầy nghiêm khắc, bất cứ khi nào tôi hơi thơ thẩn, anh ấy sẽ dùng một cây thước mỏng đánh vào lòng bàn tay tôi.

Hồn ma không cần ngủ.

Đúng vậy, tôi sẽ không buồn ngủ hay mệt mỏi, cho nên tôi bị bắt phải tu luyện cả đêm, cho đến khi mặt trời mọc, tôi quả thật có thiên phú trong tu luyện,sau khi chăm chỉ cả đêm, một ngón tay của tôi đã có thể ngưng tụ thành hình.

Lưu Tinh Hà nói ngón tay này có thể chạm vào mọi thứ trên đời và sau ba ngày luyện tập, nó sẽ có thể hiện thân trước mặt mọi người.

Ban ngày, dương khí quá mạnh, không có lợi cho việc tu luyện, vì vậy Lục Tinh Hà đã đến đánh cờ với một chú ở phía Tây Bắc của nghĩa trang, còn tôi thì lười biếng trốn trong một cái cây.

Không ngờ, Trương Vi Vi lại đến, lần này còn dẫn theo hai đạo sĩ một già, một trẻ.

Lão đạo sĩ lần trước mặc áo bào màu vàng, còn người lần này mặc thường phục màu lam, ông ta có khuôn mặt gầy gò, nhưng ánh mắt lại sáng rực, khoảnh khắc ông ta nhìn lên cây nơi tôi đang đứng, trong lòng tôi cảm thấy lo lắng.

"Sư phụ, đây là bạn học của tôi, sau khi cô ta chết, bạn trai của cô ta lại yêu tôi, cho nên cô ta điên cuồng trả thù chúng tôi, mấy lần suýt giết chết tôi."

"Tôi cầu xin sư phụ hãy giúp đỡ tôi cũng như giúp đỡ người bạn học này. Cô ta khi còn sống là một người rất tốt, bây giờ làm nhiều điều ác như vậy, chắc hẳn cô ta cũng đang rất thống khổ."

Đôi mắt Trương Vi Vi đỏ hoe, khuôn mặt buồn bã, giọng nói nghẹn ngào.

"Minh Châu, tôi biết cậu không thích tôi ở bên cạnh Tử Mặc, nhưng cậu cũng đã đi rồi, người còn sống dù sao cũng phải tiếp tục sống..."

20.
Cô ta đang làm cái quái gì vậy?

Tại sao lại nói xấu một con ma?

Tôi tức giận nhảy từ trên cây xuống, muốn thử "Nhất Dương Chỉ" mà tôi đã luyện tập tối qua với Trương Vi Vi.

Tôi thấy lão đạo sĩ rút trong tay ra một cành liễu, đánh về phía tôi:

"Nghiệp chướng, cúi đầu chịu chết đi!"

"Ah!"

Cành liễu quất lên người tôi, tôi cảm thấy như bị lửa đốt, cơn đau này trực tiếp đánh vào linh hồn tôi, khiến cho tôi trong nháy mắt hôn mê bất tỉnh, ý thức bắt đầu mơ hồ.

Lão đạo sĩ dường như có thể nhìn thấy tôi. Tôi trốn ở chỗ nào, ông ta cũng đều có thể dùng cành liễu đánh vào người tôi, tôi bị đánh trúng ba lần, cơ thể bắt đầu mờ đi.

Tôi cảm nhận được cơ thể đã có sự thay đổi. Tôi sắp hồn phi phách tán.

"Minh Châu! Chạy mau!"

Vào lúc nguy cấp, Lục Tinh Hà chạy tới:

"Thì ra còn có kẻ giúp sức! Lại là quỷ tu, đồ đệ, bày trận pháp!"

Lão đạo sĩ đối mặt với Lục Tinh Hà, trong nháy mắt một luồng âm khí nổi lên, thổi đến không thể mở nổi mắt.

Tôi lảo đảo chạy ra ngoài, trong lòng tràn ngập sự thù hận muốn hủy thiên diệt địa.

Khi còn sống, tôi vì Trương Vi Vi mà chết, không nghĩ tới sau khi chết rồi vẫn bị cô ta hại chết một lần nữa.

21.
Trời đang nắng bỗng chốc trở nên u ám, tôi điên cuồng đâm sầm vào tấm kính rào chắn nhưng vẫn không thoát ra được.

Cảm giác tim đập ngày càng mạnh, trực giác mách bảo cho tôi biết, nếu để tên đạo sĩ trẻ kia bố trí xong trận pháp thì Lục Tinh Hà và tôi coi như xong.

Lúc này, Lục Tinh Hà đã thoát khỏi lão đạo sĩ và lao về phía tôi.

"Tần Minh Châu, anh đưa em đi khỏi đây!"

Trong lúc ý thức tôi còn đang mơ hồ, Lục Tinh Hà cúi đầu hôn tôi.

Có một hạt châu rơi vào miệng tôi, vô cùng ấm áp và có mùi thơm thoang thoảng, hơn nữa còn chứa nguồn năng lượng vô tận.

Tôi có thể cảm nhận được vết thương của tôi đã hồi phục rất nhiều và cơ thể cũng không còn đau nữa.

Chúng tôi thoát ra ngoài.

Khoảnh khắc hai đôi môi chạm nhau, rào cản đó không còn nữa.

Tôi và Lục Tinh Hà trốn trong một chiếc ô màu đen, dường như anh ấy bị thương không nhẹ, môi tái nhợt, trên mặt thậm chí còn có những đường vân chi chit, giống như một con búp bê sứ tinh xảo sắp nứt vỡ.

"Minh Châu, em di chuyển ma đan ba vòng trong cơ thể, nó sẽ giúp em trị thương."

Tôi làm theo hướng dẫn của Lục Tinh Hà, những vết thương trên người tôi cũng đã tốt hơn.

"Được rồi, bây giờ em đem ma đan trả lại cho anh."

Trả lại cho anh?

Trả bằng cách nào?

22.
Trong tình huống khẩn cấp vừa rồi tôi không nghĩ quá nhiều, nhưng hiện giờ khuôn mặt tuấn tú của Lưu Tinh Hà ở gần như vậy, tôi không khỏi có chút choáng váng.

Tôi sẽ hôn thần tượng của mình, người tôi đã hâm mộ hơn mười năm nay?

Trời ơi!!!

Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng không dám nghĩ đến chuyện này, vì sợ những fan hâm mộ khác mắng đến ch.ết.

Nếu không phải thời cơ không đúng, tôi thật muốn ngửa mặt lên trời cười ba tiếng.

Lục Tinh Hà cau mày khi nhìn biểu cảm thay đổi liên tục của tôi.

Một bàn tay mạnh mẽ ấn vào sau đầu tôi, áp môi tôi vào môi anh ấy.

Viên ma đan trở lại cơ thể của Lục Tinh Hà.

Tôi cảm thấy mình giống như một quả bóng xì hơi, trạng thái tràn đầy sức mạnh ban nãy đột nhiên biến mất.

Tôi với Lục Tinh Hà ở dưới chiếc ô cho đến khi trời tối, sau đó tôi đưa Lục Tinh Hà về nhà mình.

Bố mẹ tôi dường như không có ở nhà, chỉ có em trai đang ở trong phòng, tôi không biết phải làm gì.

Khi tôi và Lục Tinh Hà bước vào phòng của em trai, chúng tôi bị dọa cho kinh hãi.

Trời tối nhưng em ấy không bật đèn, căn phòng sáng sủa ấm áp trước kia đã bị em trai biến thành nơi thờ tự.

Trước cửa treo một tấm bảng chiêu hồn, trên bàn là bài vị bằng gỗ của tôi đặt cạnh cửa sổ, có ba nén nhang đang cháy ở trước bài vị.

Trên giường em trai bày tất cả những di vật của tôi lúc còn sống:

Chiếc váy, chiếc vòng tay, và cuốn sách yêu thích của tôi, ở giữa giường là một tấm áp phích lớn của Lục Tinh Hà.

23.
Trên tay em trai cầm một chiếc chuông lớn, hướng về phía bài vị của tôi không ngừng lắc chuông:

"Tần Minh Châu ~ Hồn hãy trở về ~ Hồn hãy trở về ~"

Đứa em ngu ngốc này.

Tôi khịt mũi, ngày xưa em trai tôi sợ nhất là ma, đã gần hai mươi tuổi rồi, lúc ngủ cũng không dám tắt đèn.

Xem phim kinh dị khiến em ấy sợ hãi, đi nhà ma chơi cũng có thể bị dọa mất nửa cái mạng.

Người em trai nhút nhát nhất của tôi giờ đây đang giam mình trong căn phòng tối tăm, dùng những di vật của tôi để chiêu hồn.

Không biết nghĩ tới điều gì, em trai đột nhiên vỗ đỉnh đầu và vai ba cái, vỗ xong có vẻ như không hài lòng, am ấy nhúng tay vào chậu nước để trên bàn, sau đó vỗ lại lần nữa.

Lục Tinh Hà nhìn em trai tôi, trên mặt hiện lên dấu hỏi lớn.

"Cậu ta đang làm gì vậy?"

Tôi nhìn đứa em ngốc nghếch của mình, đôi mắt đỏ hoe.

"Khi bọn em còn nhỏ, thường nghe ông nội kể chuyện ma, ông nội nói trên đầu và vai của một người có ba ngọn lửa, ngọn lửa đó có thể bảo vệ họ khỏi ma quỷ."

"Cho nên nửa đêm không thể vỗ vai người, vì khi lửa trên vai họ bị tắt, ma quỷ liền đi theo."

"Em ấy đang muốn dập tắt ba ngọn lửa của mình."

Em trai tôi gọi cả nửa ngày, nhưng trong phòng không có tiếng đáp lại.

Em ấy bực bội ngồi xổm trên mặt đất, vùi mặt vào hai bàn tay, khe khẽ phát ra tiếng khóc nghẹn ngào.

24.
Lòng tôi đau thắt lại, em trai tôi, cao khoảng 1,8 mét, đang ngồi xổm trên mặt đất, thật cao lớn. Nhưng dường như tôi lại thấy hình ảnh của em ấy khi còn bé, suốt ngày theo sau gọi tên chị gái. Cậu bé của tôi đã trưởng thành rồi.

Lục Tinh Hà có lẽ cũng đang nghĩ đến gia đình của mình, mắt anh ấy đỏ hoe.

Anh xoa tóc tôi, giọng nói trong trẻo giống như đang khóc:

"Ngẩn ra làm gì? Tại sao em không dùng ngón tay trên máy tính."

Tôi sững người, rồi sung sướng lao đến bàn máy tính của em trai.

Đúng vậy, mặc dù tôi chỉ có thể sử dụng một ngón tay, nhưng tôi có thể gõ chữ mà!

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có bàn phím đang kêu lách cách, như thể có một đôi tay vô hình đang gõ trên đó.

Lúc chiều tôi bị thương, ngón tay của tôi không thể hiện thân được, chỉ có thể chạm vào bàn phím.

Em trai nghi ngờ ngẩng đầu lên, sau đó hét lớn, và nhảy lên bàn.

"Mẹ ơi!!! Có ma!!!"

"Hiên ngu ngốc, đừng sợ, là chị của em đây!"

"Chị trở về thăm em."

Thị lực của em trai tôi từ nhỏ đã rất tốt, tôi chỉnh font chữ ở kích thước lớn nhất để em ấy có thể nhìn rõ các từ nhấp nháy trên màn hình.

"Chị? Là chị sao? Có thật là chị không?"

Giọng nói em trai run run đầy chờ đợi và hoài nghi.

25.
Sau khi xác nhận đó thực sự là tôi, em trai chạy đến và ôm lấy chiếc ghế máy tính khóc thật to.

"Tránh xa một chút, ngọn lửa dương trên người em sẽ làm cho chị hồn phi phách tán."

Em trai lùi lại nức nở:

"Chị, chị thành ma rồi sao vẫn vô dụng như vậy?"

Thằng khốn này!!!

Một con người và một con ma nói chuyện với nhau thông qua máy tính mà không gặp trở ngại gì. Một ngón tay không thể viết được, nhưng vẫn có thể lướt bàn phím được.

Khi biết Trương Vi Vi là người hại chết tôi, em trai nhảy cẫng lên, ngọn lửa dương đã tắt trên người em ấy bốc cao lên 2 mét, suýt chút nữa thiêu rụi tôi.

"Chết tiệt! Bây giờ em sẽ đi gi.ết ch.ết cô ta!"

Nói xong, em ấy lao ra khỏi cửa, bỏ lại tôi và màn hình máy tính.

"Đồ ngốc! Thần tượng, bây giờ em phải làm sao đây?"

Tôi lo lắng đi theo sau em trai, nhưng không dám đưa tay chạm vào em ấy.

Lục Tinh Hà cũng lộ vẻ lo lắng, buổi chiều anh ấy bị thương khá nặng, còn chưa bình phục, nên không thể ngăn được em trai tôi.

Hai chúng tôi chỉ có thể lơ lửng phía sau em trai và ngây người nhìn em ấy chạy đến chung cư nơi Thẩm Tử Mặc sinh sống.

26.
"Trương Vi Vi, ả tiện nhân này đi ra đây cho tôi!"

Em trai đập mạnh vào cửa nhà Thẩm Tử Mặc, ngay sau đó Thẩm Tử Mặc mở cửa đi ra, kinh ngạc nhìn em ấy.

"Minh Hiên, cậu bị điên hả?"

Em trai tôi đẩy Thẩm Tử Mặc ra, đi đến tát Trương Vi Vi đang đứng ở phía sau.

Trương Vi Vi loạng choạng ngã xuống đất.

Cô ta ngồi dưới đất che mặt nhìn em trai tôi vẻ khó tin:

"Minh Hiên, em đánh chị sao?"

Thẩm Tử Mặc ôm eo em trai vẫn đang điên cuồng vùng vẫy:

"Trương Vi Vi, đồ chết tiệt, trên đời sao lại có loại đàn bà ác độc như cô! Cô gi.ết chị tôi rồi giả vờ vô tội, lại còn cướp bạn trai của chị tôi, cha mẹ tôi còn chuẩn bị của hồi môn cho cô. Mẹ kiếp, sao cô có thể còn sống trên đời này? Thật không biết xấu hổ?"

"Hôm nay tôi nhất định đánh ch.ết cô báo thù cho chị gái của tôi!"

Tôi lo lắng nhảy cẫng sang một bên, tôi tưởng em trai đã lớn, nhưng không ngờ tính tình của nó vẫn không thay đổi chút nào!

"Tần Minh Hiên, bình tĩnh lại đi!"

Thẩm Tử Mặc cũng rất tức giận khi nhìn thấy Trương Vi Vi bị đánh, anh ta dùng sức đẩy em ấy ra và dang tay bảo vệ Trương Vi Vi ở phía sau.

27.
"Có phải cậu nghe ai nói bậy không? Vi Vi là cô gái tốt nhất trên đời, cô ấy sẽ không bao giờ làm tổn thương Minh Châu!"

"Chị tôi nói với tôi! Ngày hôm đó, chính Trương Vi Vi đã bị một tên trộm định xâm hại. Chị ấy đã mở cửa để cứu Trương Vi Vi, nhưng Trương Vi Vi lại một mình chạy về phòng và khóa cửa lại, cho nên chị gái tôi mới ch.ết. Cô ta mới chính là hung thủ gi.ết người!!"

Thẩm Tử Mặc kinh ngạc nhìn em trai tôi, lẩn bẩm một lúc lâu, và cuối cùng run rẩy thốt ra mấy chữ:

"Tôi không tin, không thể nào, đúng rồi, Minh Châu đã ch.ết, cô ấy làm sao có thể nói cho cậu biết?"

Lúc này, Trương Vi Vi cũng lấy lại tinh thần, khóc lóc với em trai tôi:

"Minh Hiên, em đã nghe lời ai nói mà muốn vu oan cho chị? Minh Châu là bạn thân nhất của chị, làm sao chị có thể hại ch.ết cô ấy được? Minh Hiên, tại sao em tin người khác mà không tin chị? Em như vậy là đang làm khó chị."

Tôi xoa trán nhìn mọi thứ trước mặt.

Em trai tôi là một tên ngốc và bốc đồng, em ấy đã hoàn toàn làm đảo lộn kế hoạch của tôi.

Nói ra hết rồi còn toan tính kế hoạch gì nữa?

"Ha ha, anh rốt cục biết tại sao em ngu như vậy rồi, không thể trách em, cái này là do di truyền."

Lục Tinh Hà thở dài, đặt tay lên vai tôi:

"Người phụ nữ này lòng dạ độc ác, em trai của em đã bức dây động rừng rồi, không biết tiếp theo cô ta sẽ làm gì."

28.
Sự việc ồn ào đến mức những hàng xóm ở phía đối diện đã gọi cảnh sát.

Cả ba người họ đều bị đưa về đồn cảnh sát, một người cảnh sát lớn tuổi tỏ ra bất mãn với em trai tôi:

"Cho dù những gì cậu nói là đúng, cô ta cũng không phải là hung thủ, cô ta chỉ là nạn nhân thôi."

"Vì cô gái này không muốn kiện cậu, nên các người cùng ký vào đơn hòa giải đi, nếu không chỉ dựa vào cái tát này của cậu, cậu nhất định sẽ bị giam giữ."

Em tôi cười châm biếm:

"Nạn nhân?"

"Chị gái tôi đã ch.ết, một nạn nhân như cô ta dựa vào cái gì mà có thể sống tốt như vậy?"

Thẩm Tử Mặc vừa nghe, nắm chặt nắm đấm đứng lên:

"Tần Minh Hiên, cậu nói đủ chưa? Chị gái cậu đã ch.ết ba năm rồi! Cô ấy đi rồi, nhưng chúng ta vẫn phải sống! Tại sao cậu lại trút giận lên Vi Vi? Đã nhiều năm như vậy, trong lòng cô ấy là người đau khổ nhất, cậu có biết không?"

Trương Vi Vi dựa vào người Thẩm Tử Mặc, cô ta khóc đến nổi đứng không vững:

"Minh Hiên, em hiểu lầm chị như vậy so với ch.ết còn khó chịu hơn, Minh Hiên là ai đã nói gạt em?"

Cuối cùng tôi không thể chịu đựng được nữa, hét lên một cách giận dữ:

"Tần Minh Hiên, cút về nhà cho chị!!!"

Em tôi toàn thân run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, một lúc sau nước mắt giàn giụa lăn dài trên mặt, em ấy dùng tay lau mặt một cách cẩu thả rồi chạy về phía cửa.

Lục Tinh Hà ngạc nhiên nhìn tôi,

"Chết tiệt! Tần Minh Châu, em đúng là thiên tài tuyệt thế! Nhanh như vậy đã có thể khai thông được Âm Dương rồi!"

Tôi bối rối nhìn anh, khai thông Âm Dương là gì?

Vừa rồi tôi rất gấp gáp và lo lắng, sau đó tôi nghĩ đến phương pháp tu luyện trong sách, và dồn hết tâm trí vào em trai mình.

"Cô gái ngốc, bây giờ em có thể nói chuyện với em trai và cha mẹ của mình rồi."

Lục Tinh Hà vui vẻ xoa tóc của tôi, trong mắt tràn đầy cưng chiều.

Anh ấy tốt bụng như vậy, đáng lẽ nên là thần tượng nổi tiếng nhất trên thế giới.

29.
Trong phòng khách, em trai mời bố mẹ tôi ngồi lên ghế sofa, đem bảng chiêu hồn ra rồi đứng sang một bên.

Sau đó, hai tay dính đầy nước, em ấy nhanh chóng vỗ vào đầu và vai bố mẹ tôi ba cái, sau khi thực hiện xong động tác này, em trai lại vỗ vào sau ót của mình và tắt hết đèn.

Bố mẹ tôi ngồi trong phòng tối om, khuôn mặt thẫn thờ:

"Thằng nhóc này mày nổi điên cái gì vậy hả?"

"Bố mẹ, con đang gọi hồn chị gái về đây."

"Gọi hồn cái rắm, nhìn mày là. . . . . ."

Bố đánh vào đầu em trai, chưa kịp chửi xong thì tôi đã không kìm được:

"Bố, mẹ, là con, con gái của bố đã trở lại rồi."

Trong bóng tối, tôi thấy rõ bố mẹ đang sững người:

"Con gái cưng, là con sao?"

Giọng nói run run của mẹ tôi rõ ràng là đang khóc, cơ thể nhỏ nhắn của bà run rẩy dữ dội, như thể bà đang cố gắng hết sức để kiềm nén cảm xúc của mình.

"Minh Châu, Minh Châu của bố đã trở về?"

Đôi môi của bố tôi run rẩy một lúc lâu trước khi ông có thể phát ra một vài âm tiết không rõ ràng, ông thở hổn hển, bàn tay ôm ngực run rẩy dữ dội.

"Hu hu hu"

Lục Tinh Hà che miệng khóc to hơn cả tôi.

30.
Sau một khoảng thời gian dài trò chuyện.

"Cái gì! Tức ch.ết đi được!"

Bố tôi bật dậy khỏi ghế, quay đầu lao ra ngoài tìm Trương Vi Vi để tính sổ.

"Bố ơi, bình tĩnh đi!"

Em trai và mẹ tôi liều mạng ôm eo bố.

Quả nhiên, tính cách đều là do di truyền.

Sau nghe tôi khuyên can hồi lâu, bố ngồi phịch xuống ghế thở dốc, mặt đỏ bừng:

"Chuyện này không thể bỏ qua được, Minh Châu không thể ch.ết oan uổng như vậy."

Cả nhà ngồi trên sô pha thảo luận kỹ lưỡng, có cãi vã, có cười đùa, giống như khi tôi còn sống.

Thật tốt, sau khi tôi ch.ết rồi mà vẫn có thể sống một cuộc sống như thế này, giống như một giấc mơ.

Tất cả là nhờ Lục Tinh Hà.

Bắt gặp ánh mắt biết ơn của tôi, Lục Tinh Hà khẽ chớp mắt.

Hàng mi dài như cánh bướm, làm mặt hồ trong lòng tôi gợn sóng lăn tăn.

Sáng hôm sau, một vị khách bất ngờ ghé thăm.

Trương Vi Vi đến nhà tôi và dẫn theo một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu đen.

"Cô chú, đây là giám đốc bán hàng của cửa hàng Mercedes-Benz, lần trước chúng ta đã gặp nhau."

Người đàn ông hướng bố mẹ tôi chào hỏi, tâng bốc, cuối cùng anh ta cũng vào vấn đề chính:

"Ông Tần, bà Tần, tuần trước không phải ông bà nói muốn mua một chiếc S450 sao? Sáng nay tôi có hẹn ông đến lấy xe, nhưng không thấy ông, điện thoại cũng không bắt máy nên tôi đến đây để hỏi thăm."

31.
Bố tôi vỗ vào trán một cái, ông đã quên mất chuyện này.

Sáng nay, vì để cho tôi và Lục Tinh Hà yên tâm sống ở trong nhà, bố đã đến cửa hàng gỗ và mua rất nhiều cây hòe, cây hòe có âm khí rất mạnh, rất thích hợp để ma trú ngụ.

Lục Tinh Hà và tôi ngạc nhiên nhìn Trương Vi Vi.

Quả nhiên không biết xấu hổ, cô ta vô sỉ như vậy nhưng vẫn không quên tới nhà xin xe.

"Xin lỗi, chúng tôi không cần mua nữa."

Trương Vi Vi lập tức trở nên lo lắng:

"Cô chú, không phải cô chú nói đây là của hồi môn cho cháu sao!"

"Chậc chậc" em trai tôi trợn tròn mắt, "Trương Vi Vi, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào không biết xấu hổ như cô!"

"Tôi không cho phép cậu nói Vi Vi như vậy!"

Thẩm Tử Mặc vội vã chạy tới, vòng tay ôm lấy Trương Vi Vi đang đỏ hoe mắt:

"Tôi và Minh Châu đã là quá khứ, dù các người có chấp nhận hay không, tôi cũng sẽ cưới Vi Vi."

"Vi Vi là cô gái tốt bụng và dịu dàng nhất mà tôi từng gặp. Tôi cũng rất buồn khi Minh Châu ra đi, nhưng nếu các người trút giận lên Vi Vi thì còn ra thể thống gì chứ?"

Lục Tinh Hà đang trốn trong bóng tối xoa đầu tôi:

"Chậc chậc, mắt nhìn bạn trai và bạn thân của em thật tệ."

Cuối cùng, Trương Vi Vi và Thẩm Tử Mặc bị mẹ tôi dùng chổi đuổi ra ngoài.

Giám đốc kinh doanh đứng bên lề xem kịch với vẻ mặt hưng phấn, xe không bán được, nhưng sau khi xem xong vở kịch lớn này, quay về thậm chí có thể buôn dưa lê với đồng nghiệp, xem ra cũng không uổng công đi chuyến này.

32.
Lục Tinh Hà và tôi yên tâm ổn định cuộc sống ở nhà tôi. Bố tôi rất giàu có và quyền lực, ông ấy mua những loại nhang đèn đắt nhất và tốt nhất, ông còn thuê hai người thắp nhang từ sáng đến tối, một người trực ca ngày và một người trực ca đêm.

Về phần những vật phẩm dùng để nuôi dưỡng ma quỷ, ông ấy mua không cần nhìn giá, hận không thể một ngày có thể biến tôi thành ma vương.

Dưới sự dâng cúng vô số nhang đèn cao cấp, Lục Tinh Hà và tôi nhanh chóng tu luyện, chỉ trong vài ngày, vết thương của chúng tôi đã nhanh chóng bình phục.

Trương Vi Vi sau mấy ngày im lặng, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa nên đã gửi cho tôi một tin nhắn.

Cô ta nói rằng đã biết hồn ma của tôi quay về, hy vọng được gặp tôi và cúi đầu nhận lỗi với tôi.

"Chị, cô ta nhất định có âm mưu!"

Tôi vẫn còn sợ hãi khi nghĩ đến lão đạo sĩ đó, Trương Vi Vi tâm địa nhỏ nhen như vậy, rõ ràng là muốn trả thù.

"Không sao, chúng ta sẽ lên kế hoạch."

Tối hôm đó, tôi, Lục Tinh Hà, và em trai đến một phân xưởng lớn bị bỏ hoang như đã hẹn.

Trương Vi Vi đứng đó một mình, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu nhìn em trai tôi.

"Minh Hiên, chị của em có ở đây không? Chị có thể nói chuyện với chị của em được không?"

Sau một thời gian tu luyện, tôi đã có thể hiện thân một cách mơ hồ.

"Trương Vi Vi, cô muốn nói với tôi chuyện gì?"

Trương Vi Vi toàn thân chấn động, ngẩng đầu lên và nở một nụ cười quỷ dị:

"Tần Minh Châu, không ngờ sau khi ch.ết đi rồi mà cô vẫn ngu ngốc như vậy, lại dám đến đây?"

33.
Em trai lo lắng đứng chắn trước mặt tôi:

"Chết tiệt, Trương Vi Vi, cô có ý gì?"

"Minh Hiên, yên tâm, tôi sẽ không làm gì cậu, gi.ết người là phạm pháp, nhưng gi.ết ma thì khác, cảnh sát không thể quản được."

"Trương đại sư, ra đây đi."

Trương Vi Vi vỗ tay, quả nhiên, có hai bóng người từ trong góc tối đi ra, chính là lão đạo sĩ và đồ đệ lần trước xuất hiện ở nghĩa trang.

"Trương Vi Vi! Người đàn bà độc ác này! Tôi đã làm gì có lỗi với cô mà ngay cả khi biến thành ma cô cũng không buông tha cho tôi?"

Tôi hét vào mặt Trương Vi Vi.

"Ha ha ha, cười chết mất, Tần Minh Châu, không phải cô nghĩ cô đối xử với tôi rất tốt đó chứ?"

"Đừng tưởng tôi không biết! Cô đóng học phí cho tôi, mua quần áo và đồ ăn vặt cho tôi, tất cả là do cô coi thường tôi!"

"Dựa vào cái gì là người cùng làng lên thành phố, bố mẹ cô kiếm được tiền mua biệt thự, còn bố mẹ tôi phải đi làm công cả đời?"

"Mẹ tôi quét rác trên đường, số tiền một tháng kiếm được không đủ cô mua một bộ quần áo. Cô làm bạn với tôi không phải là vì muốn cho người ta thấy cô giàu hơn tôi sao?"

"Tôi khinh! Đồ đạo đức giả! Ghê tởm! Cô lợi dụng tôn nghiêm của tôi để thỏa mãn lòng tự tôn của mình, cô thực sự nghĩ mình là người tốt sao? Ha ha ha, thật là nực cười!"

34.
Em trai tôi giận muốn hộc máu:

"Trương Vi Vi, cô bị điên à! Chị gái tôi vì cứu cô mà ch.ết!"

Sự oán hận và bất mãn mà Trương Vi Vi tích lũy cả đời dường như lúc này đều được giải phóng.

Cô ta quay sang mắng em trai tôi:

"Là do cô ta ngu xuẩn!! Tên trộm kia căn bản không muốn gi.ết người, hắn chỉ là muốn chiếm chút tiện nghi mà thôi, nếu cô ta không lao ra đánh tên trộm đó, thì bản thân đã không phải ch.ết!"

"Tôi trốn trong phòng là tự vệ, là cô ta cố tình khiêu khích tên trộm, còn suýt chút nữa khiến tôi cũng mất mạng!"

"Nếu tôi không trốn, cũng bị tên trộm đó gi ết ch.ết rồi! Cô ta là yêu tinh hại người! Suýt chút nữa đã hại ch.ết tôi, còn dám nói là cứu tôi?"

Em trai tức giận không nói nên lời, vươn ngón tay chỉ vào Trương Vi Vi, thật lâu mới lên tiếng "Cô..cô...cô".

"Trương Vi Vi, nếu không có tôi, cô đã bị tên trộm đó xâm hại rồi!"

Trương Vi Vi nhìn chằm chằm về phía tôi, đôi mắt cô ta như rắn độc:

"Hừ! Cho dù bị xâm hại còn hơn là ch.ết, Tần Minh Châu, cô thật ngu xuẩn khi tự cho mình là đúng! Làm người đã ngu xuẩn, làm ma cũng ngu xuẩn!"

"Trương đại sư, ông còn chờ gì nữa! Làm đi! Tôi muốn cô ta ch.ết! Vĩnh viễn cũng không thể siêu sinh!!!"

Lão đạo sĩ lập tức ra tay, hóa ra lão đã bố trí trận pháp trong khu nhà xưởng, cắm một cột cờ trên mặt đất, nhiệt độ cả khu nhà xưởng đột ngột tăng cao.

35.
"Minh Hiên! Ra tay đi!"

Lúc này, hàng chục người từ ngoài cửa xông vào, kèm theo một mùi hôi thối.

"Bép!"

Một vũng phân lớn văng tung tóe trên cột cờ.

"A! Cây phất trần của tôi! Thanh kiếm gỗ đào trăm tuổi của tôi! Tiền Ngũ Đế của tôi!"

Lão đạo sĩ hét chói tai trong khu nhà xưởng:

"Tôi liền mạng với các người!!!"

Lão đạo sĩ tuy có chút tài nghệ, nhưng dù sao cũng đã già rồi, hơn nữa những người mà em trai tôi gọi tới đều là thanh niên mới ngoài hai mươi tuổi, sức lực rất dồi dào.

Nước phân là thứ dơ bẩn nhất, pháp khí lợi hại cỡ nào mà đổ nước phân vào, lập tức sẽ mất đi pháp lực, trở nên vô dụng.

Tôi kinh tởm bay lơ lửng trên không trung, không khí đầy mùi ô uế.

"Thần tượng, chiêu này hay đấy, nhưng bẩn quá."

Trương Vi Vi ngu ngốc ngồi sụp xuống đất, trên người cô ta bị mấy xô phân văng tung tóe.

Trận chiến dự kiến giữa con người và ma quỷ đã kết thúc trước khi nó kịp bắt đầu.

Lão đạo sĩ cũng không ngại bẩn, ông ta kéo quần áo của Trương Vi Vi và hét lên một cách tuyệt vọng:

"Cô đền lại pháp bảo cho tôi! Đây đều là pháp bảo của tổ tiên! Bây giờ đều đã bị hủy hoại rồi!"

36.
Sau khi trò hề này kết thúc, Trương Vi Vi hoàn toàn im lặng.

Cô ta đã mất đi chỗ dựa, tôi nghe nói lão đạo sĩ đã được bồi thường đến mấy triệu tệ, nó gần như đã càn quét sạch tài sản của gia đình Thẩm Tử Mặc.

Không biết cô ta giải thích thế nào với Thẩm Tử Mặc mà hôn lễ vẫn được tổ chức như đã hứa, đây đúng là tình yêu đích thực.

Vào ngày cưới, tôi và Lục Tinh Hà đã đeo chiếc vòng cổ làm bằng gỗ cây hòe, hôm nay tôi sẽ tặng Trương Vi Vi một món quà lớn.

Đám cưới rất náo nhiệt, người thân và bạn bè của Trương Vi Vi và Thẩm Tử Mặc đã đến, tôi cũng thấy rất nhiều người quen cũ.

Trương Vi Vi và tôi đã là bạn thân nhiều năm, các mối quan hệ xã giao của chúng tôi hầu như đều quen biết nhau.

Một số bạn cùng lớp đến dự hôn lễ đều là bạn tốt của tôi.

Có thể nói những người ở đây không ai là không biết tôi.

"Mọi người im lặng một chút, mọi người có thể thấy, chú rể đẹp trai của chúng ta đã đứng trên sân khấu, đang đợi cô dâu xinh đẹp của anh ấy bước vào lễ đường."

Người dẫn chương trình vừa dứt lời, cả khán đài im lặng, lúc này màn hình lớn ở giữa sân khấu sáng lên.

Tiếng hét giận dữ của Trương Vi Vi truyền đến tai mọi người:

"Ha ha ha, cười chết mất, Tần Minh Châu, không phải cô nghĩ cô đã đối xử rất tốt với tôi chứ?"

"Đừng tưởng tôi không biết! Cô đóng học phí cho tôi, mua quần áo và đồ ăn vặt cho tôi, tất cả là do cô coi thường tôi!

37.
Đêm đó, em trai tôi đã bí mật trang bị camera giám sát ở trên người, độ nét rất cao, hơn nữa chúng tôi cũng đã thuê một nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp chỉnh sửa video này.

Vì vậy, khuôn mặt của Trương Vi Vi xuất hiện rất rõ nét trên màn hình lớn, tất cả những lời của cô ta nói đều được ghi lại.

Sau khi phát xong video, cả hội trường yên ắng, mọi người kinh ngạc nhìn màn hình, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Em trai tôi bước lên sân khấu và nhận lấy micro từ người dẫn chương trình:

"Tôi tin rằng mọi người ở đây đều biết tôi là ai, tôi là em trai của Tần Minh Châu, Tần Minh Hiên."

"Hôm nay, tôi ở trong hôn lễ của Trương Vi Vi xin nói rõ một số vấn đề với mọi người."

"Ba năm trước, vào ngày chị tôi mất, Trương Vi Vi vào nhà vệ sinh lúc nửa đêm và gặp một tên trộm muốn xâm hại cô ta. Sau khi nghe thấy tiếng động, chị tôi đã chạy ra khỏi phòng để cứu cô ta. Trong khi chị gái tôi đang khó khăn vật lộn với tên trộm, Trương Vi Vi đã bỏ chạy vào phòng và khóa trái cửa lại, cho nên chị gái tôi đã bị tên trộm s.át hại."

"Được rồi, tôi cũng đã nói xong chuyện cần nói, chúc hai người hôn lễ vui vẻ, tiếp theo chúng ta có thể xem lại video vài lần nữa."

Cả hội trường náo động.

"Chết tiệt! Trương Vi Vi không phải nói cô ta cứu Tần Minh Châu sao?"

"Mẹ kiếp, Trương Vi Vi quá vô liêm sỉ!"

"Cái gì? Mẹ của Trương Vi Vi quét rác sao? Mẹ cô ta không phải là công chức à?"

Trương Vi Vi là người rất thích khoe khoang, sau khi tôi chết, cô ta đã nhiều lần kể cho các bạn cùng lớp và bạn bè của chúng tôi việc cô ấy đã cứu tôi như thế nào, và khiến tên trộm sợ hãi bỏ chạy như thế nào.

Nói tóm lại, cô ta đã tạo ra một hình ảnh một người con gái dũng cảm, tốt bụng, mạnh mẽ và thông minh trong mắt mọi người.

Cho dù lúc đầu cô ta tạo ra được hình tượng tốt như thế nào thì bây giờ nó đang có phản ứng ngược lại dữ dội chừng ấy.

Mẹ của Thẩm Tử Mặc trợn tròn mắt và ngất đi.

Tất cả mọi người đang thảo luận ầm ĩ, đến nỗi muốn tháo cả mái nhà xuống.

Hình ảnh mà Trương Vi Vi dày công xây dựng trong nhiều năm giờ phút này đã hoàn toàn sụp đổ.

Thân bại danh liệt, là những gì cô ta xứng đáng nhận được

39.
Việc báo thù của tôi đã kết thúc, Lục Tinh Hà cũng sắp đi đầu thai.

Địa phủ có rất nhiều quỷ hồn, bây giờ ở nhân gian tỷ lệ sinh sản lại rất thấp nên rất khó đầu thai, có quỷ hồn đợi mấy chục năm nhưng vẫn chưa thể đi được.

Lục Tinh Hà và tôi đứng trước mộ của tôi, đó là nơi lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

"Tại sao em lại khóc?"

Lục Tinh Hà xoa đầu tôi như thường lệ:

"Sau khi anh đi, em phải cố gắng tu luyện mới không bị những yêu ma mạnh hơn ức hiếp."

"Trên đời có rất nhiều cao thủ đạo giáo, cố gắng đừng chạy lung tung, cẩn thận bị đạo sĩ bắt đi."

"Hãy nhớ đối xử tốt với những quỷ sai, để họ dành cho em một nơi đầu thai tốt hơn."

"Quay về đi, chút nữa quỷ sai sẽ đến mộ tìm anh, đừng tới tiễn anh, anh không thích nhìn thấy cảnh chia ly này."

Tôi lao vào vòng tay của Lục Tinh Hà, ôm eo anh ấy và khóc không ra hơi.

Lục Tinh Hà là thần tượng tuyệt vời nhất thế giới, cũng là thanh xuân rực rỡ nhất của tôi.

"Được rồi, ngoan, về nhà đi."

Một cơn gió thổi qua, Lục Tinh Hà liền biến mất.

Tôi thẫn thờ giữ nguyên tư thế cũ, tim nhói lên vì đau.

40.
"Chị, chị cười môt cái đi?"

Bây giờ tôi đã có thể hiện thân trước mặt mọi người.

Em trai nhìn tôi ủ rũ, cố gắng để làm tôi vui.

"Thẩm Tử Mặc và Trương Vi Vi ly hôn rồi, Trương Vi Vi mất việc, và bây giờ mọi người đang bàn tán về cô ta."

"Hóa ra cô ta lại giỏi khoe khoang đến vậy, nói với người khác rằng mẹ cô ta là công chức và bố cô ta là nhân viên ngân hàng."

"Em nghe người ta nói Thẩm Tử Mặc vẫn không đồng ý ly hôn, anh ta gần như đã từ mặt bố mẹ mình. Sau đó, bố anh ta nói nếu anh ta tiếp tục ở bên Trương Vi Vi, quyền thừa kế của Thẩm Tử Mặc sẽ bị hủy bỏ, cho nên anh ta mới đồng ý ly hôn."

"Tại sao chị không trả lời?

"Báo thù xong cũng không vui?"

Tôi vùi đầu vào hai đầu gối và phớt lờ em trai.

"Ồ, là ai đánh tôi?"

Tôi ngẩng đầu lên, đối diện với một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ:

"Vô dụng quá, chẳng giống fan của anh chút nào."

Lục Tinh Hà đứng đó, nụ cười hiện lên trên ánh mắt:

"Anh đã nhường cơ hội đầu thai cho người khác, bây giờ anh cũng phải xếp hàng giống như em."

Anh ấy nhìn tôi, hai tay dang rộng, nhướng mày.

Tôi chồm dậy lao vào vòng tay anh ấy.

(HOÀN)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu