Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Liệt Dục Chước Hinh - Blooming gõ truyện tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước khi chồng chết, tôi cho rằng anh hận tôi.

Khi thu dọn di vật của anh, tôi phát hiện ra giày múa tôi làm mất từ hồi trung học, còn có bút máy bị hư, một cái khăn tay dính máu,...

Anh ấy nhặt rác à?

Anh kế của tôi từng bắt nạt anh, trên người anh còn lưu lại vết sẹo do bị bỏng máy uốn tóc.

Anh tiếp cận tôi, kết hôn với tôi chỉ vì báo thù.

Thì ra có thù tất báo, ma quỷ máu lạnh vô tình yêu thầm tôi.

Tôi bất ngờ trùng sinh, quay về thời thiếu niên còn chưa bị phá hủy.

"Giang Dục, em đến cứu anh."

Chương 1+2:
Tôi trùng sinh. Việc làm đầu tiên là đi tìm Giang Dục.

Khi tìm thấy thì Anh ấy đang bị anh kế Tống Lâm Diễn tra tấn.

Các nam sinh nhấn Giang Dục vào bồn rửa tay.

Tống Lâm Diễn thay đổi bộ dạng lễ phép từ tốn thường ngày, giống như chó hoang phát điên mà làm ướt bài thi gần như đạt điểm tuyệt đối, dán từng tờ một lên mặt Giang Dục.

Giang Dục sắp không thở nỗi, thống khổ giãy dụa.

"Đè nó lại cho tao, tụi bây chưa ăn cơm à!"

"Dừng tay!" Tôi vọt vào WC nam, lấy giấy ướt trên mặt Giang Dục xuống.

Anh há to mồm hô hấp, đôi mắt ứ máu nhìn tôi đầy thâm độc tàn bạo.

Ánh mắt này... giống hệt Giang đại ca thành đạt mà điên cuồng ở nhiều năm sau này.

Giang Dục nhìn rõ tôi thì ngây người. Tàn nhẫn trong mắt anh mông lung rồi đột ngột lặng xuống.

"Mấy người buông bạn ấy ra!"

Các nam sinh cẩn thận quan sát sắc mặt Tống Lâm Diễn.

Tống Lâm Diễn đeo kính mắt không gọng để trên bồn rửa tay lên. Hắn cười dịu dàng với tôi, lại là bộ dạng học sinh tử tế.

Đã từng, tôi cũng bị hắn lừa.

"Điếc hết rồi hả, công chúa nhà tao muốn bọn mày buông nó ra."

Các nam sinh thả Giang Dục.

Tôi đỡ cánh tay anh: "Bạn ơi, bạn không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?"

Bốn mắt giao nhau, Giang Dục nhìn tôi chằm chằm, nhìn đến mức làm tôi tự nhiên thấy hốt hoảng.

"Hinh Hinh, anh khuyên em cách xa thằng nhóc này ra một chút. Mẹ quá cố của hắn làm nghề bán thân, nó bẩn thỉu y như mẹ nó!"

Đột nhiên Giang Dục xông lên, đánh một quyền vào mặt Tống Lâm Diễn.

Tống Lâm Diễn xoa máu mũi, khóe mắt rách ra, giận dữ hét: "Mày dám đánh tao... mày muốn chết rồi! Tụi bây chơi nó cho tao!"

Giang Dục một chọi sáu, vậy mà có thể nắm được kèo trên.

Không thể làm lớn chuyện, tôi đi qua ngăn cản. Nắm tay Giang Dục đánh thẳng mặt tôi, dừng lại ngay chóp mũi.

Tình huống hỗn loạn quá, không hiểu sao tôi lại bị Giang Dục đè xuống bồn rửa tay. Anh ôm tôi, liều chết bảo vệ tôi.

Nắm đấm của bọn Tống Lâm Diễn nện lên người, anh bị đánh nhiều lắm.

"Bạn... bạn buông ra đi."

"Đừng nhúc nhích, biết điều đợi đi."

Không phải, anh ôm em khó chịu quá.

Sau đó, chúng tôi bị gọi phụ huynh.

Chỉ có Giang Dục là không có người giám hộ, một mình đối mặt cha mẹ của một đàn con nhà giàu này.

"Thầy giáo, thầy nhìn coi nó đánh con trai nhà tôi thành cái dạng gì đi!"

"Lúc trước tôi đã không đồng ý tuyển hắn vào đây! Học giỏi có ích lợi gì, con của gái điếm thì hư hỏng từ trong xương cốt!"

"Đuổi nó đi!"

Mặt Giang Dục bất động. Anh hé mắt nhìn qua, khí chất mạnh mẽ làm bọn họ câm miệng hết.

Thầy giáo hỏi: "Ai ra tay trước?"

Các nam sinh đều nói là Giang Dục.

Mẹ tôi giúp Tống Lâm Diễn lau máu mũi, lạnh giọng nói: "Không đến mức đuổi học, nhưng mà người hư hỏng bạo lực như thế thì không có tư cách tranh cử học sinh ba tốt cấp thành phố với con tôi được."

"Giám đốc Trương nói đúng, còn phải ghi tội xử phạt." Ánh mắt Tống Lâm Diễn nhìn Giang Dục vừa ác độc vừa đắc ý.

Vì sao Giang Dục không giải thích, anh biết không ai tin tưởng anh sao?

Trong đầu tôi hiện lên cảnh tượng thiếu niên tuyệt vọng cầu xin tôi tin tưởng...

Đời trước bởi vì Giang Dục vắng thi nên Tống Lâm Diễn đạt hạng nhất kỳ thi vật lý. Mẹ tôi vui lắm, còn tổ chức tiệc mừng ở hội trường. Giang Dục lao tới, cầm dao đâm Tống Lâm Diễn bị thương.

Tống Lâm Diễn bịt vết thương lại, đẩy tôi ra chỗ Giang Dục: "Hinh Hinh cứu anh! Cứu anh!"

Tôi dùng hết sức bắt lấy tay Giang Dục: "Giang... Giang Dục, có gì từ từ nói, bạo lực không giải quyết được vấn đề, bạn đừng xúc động!"

"Tôi có một đứa em tên Giang Tùy, Tùy trong tùy tiện. Nó mới bảy tuổi thôi, đôi mắt nó không thấy gì cả."

Mặt Giang Dục dính máu, nước mắt đong đầy, ngay cả mái tóc cũng tản mát đau thương vô hạn.

"Tống Lâm Diễn lái moto đâm chết nó rồi."

Tống Lâm Diễn nói: "Không phải tao làm, mày đừng có vu oan hãm hại tao để đòi bồi thường cho em trai đã chết của mày!"

Giang Dục cười ảm đạm, đẩy tôi ra, bắt lấy cổ áo Tống Lâm Diễn, một dao thọc vào bụng hắn.

Anh rút dao ra, chuẩn bị đâm tiếp thì bị tôi chặn lưỡi dao lại.

Anh nhìn máu chảy ra từ tay tôi mà sửng sốt.

"Anh kế tôi không phải người như vậy... Không được... làm hại người nhà tôi!"

Ngay lúc đó, tôi cho rằng bản thân rất dũng cảm, bảo vệ người nhà là việc làm đúng đắn.

Còn Giang Dục thì bị rút cạn tinh thần, mặt xám như tro tàn.

Anh bị cảnh sát chạy tới khống chế, tuyệt vọng gào rống: "Hắn là người như thế! Chính là hắn! Trần Nhạc Hinh! Không ai tin tưởng tôi, tại sao em... cũng không tin tôi!"

"Hinh Hinh, đừng nghe nó nói bậy, nó điên rồi!"

Một bên là anh kế thường ngày ôn hòa nho nhã, một bên là tên côn đồ bị mất khống chế, tôi đương nhiên tin tưởng người đầu tiên.

Tống Lâm Diễn không bị thương chỗ hiểm, nằm viện nửa tháng là được rời đi. Giang Dục thì bị trường học đuổi, vào Trung tâm Cải tạo Thiếu niên.

Chương 3:
Lần nữa gặp lại Giang Dục đã là chín năm sau. Lúc đó anh đã là kẻ có địa vị cao trên thương trường, làm người ta kính sợ.

Anh tìm được chứng cứ, chứng minh Tống Lâm Diễn đâm chết Giang Tùy.

Tống Lâm Diễn bị bắt vào tù. Nhưng chuyện mà tôi không ngờ được...

Năm đó, là mẹ tôi giúp Tống Lâm Diễn tiêu hủy xe máy gây ra chuyện, chôn vùi chân tướng vào bụi đất.

Cho nên Giang Dục triển khai trả thù nhà tôi, đánh sập công ty mẹ tôi.

Mẹ tôi không chịu nổi, trúng gió bại liệt. Tôi gánh nợ nần trên lưng, vì trả nợ mà làm khiêu vũ ở quán bar.

Khi đến quán bar, tôi bị bắt thay váy nhảy hở hang.

"Hinh Hinh, leo lên bàn nhảy đi."

Toàn bộ quán bar chỉ có một bàn có khách, bọn họ là thương nhân giàu có, vài người trong số họ là chủ nợ của tôi. Giang Dục cũng có mặt.

Anh ăn mặc chỉnh tề, phong độ hơn người, không quan tâm gì hết mà uống rượu, dường như thờ ơ hết thảy mọi thứ trước mắt.

Người bảo tôi nhảy trên bàn là Chu Khoan, hắn từng theo đuổi tôi nhưng bị từ chối. Thế cục này là do hắn an bài.

Tôi xoay người muốn đi thì bị Chu Khoan siết cổ tay. Hắn không có ý tốt gì mà đánh giá tôi, ánh mắt nhớp nhúa giống hệt chuột cống.

"Hinh Hinh, em đẹp lắm, bộ dạng này thật là mê người. Anh không có được em thì ngày nghĩ đêm mong. Hay là vầy đi, một lần trăm vạn, em để chúng tôi tùy tiện chơi đùa em, thế nào?"

Tôi nhìn Giang Dục theo bản năng. Anh lạnh mặt quan sát tôi khổ sở.

Buồn cười, tôi dựa vào cái gì nghĩ rằng anh sẽ cứu tôi?

Bang!

Tôi cầm bình rượu, nện lên đầu Chu Khoan, làm hắn vỡ đầu chảy máu.

"Mày nghĩ mày vẫn là đại tiểu thư nhà họ Trần à! Mày ỷ vào ai chống lưng cho mày, dám đối xử với ông đây như vậy!"

Chu Khoan giơ tay đánh tới. Tôi bất khuất nhìn hắn, còn trong lòng cực kỳ sợ hãi, tuyệt vọng không thôi.

Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, Giang Dục chặn tay Chu Khoan lại, nện một quyền vào mặt hắn.

"Cô ấy ỷ vào tôi đấy, đủ chưa!"

Nhóm người này hình như rất sợ Giang Dục, rối rít thu hồi tâm địa háo sắc, im lặng như ve sầu ngủ đông.

Chu Khoan không dám kiêu ngạo nữa, cúi đầu khom lưng nhận lỗi.

"Giám đốc Giang, tại tôi có mắt như mù... tôi không biết cô Trần đây là người ngài coi trọng."

Giang Dục đứng trước mặt tôi, rõ ràng có cười nhẹ nhưng tôi lại biết anh đang tức giận lắm.

Anh đè sau gáy tôi, giam cầm tôi trong lòng anh, không một kẽ hở.

"Buông ra... Anh là đồng bọn với họ! Anh... khốn kiếp!"

Đôi mắt Giang Dục tối lại, cong lưng, thô lỗ hôn tôi.

Đó là nụ hôn đầu tiên của tôi.

Anh hôn thật hung ác, tôi cảm thấy đau quá, sắp hít thở không thông.

Thật lâu sau đó, anh buông lỏng một ít, cho tôi hô hấp.

Hơi thở chúng tôi gần kề, có vẻ thật thân mật.

"Trần Nhạc Hinh, kết hôn với tôi."

Bên tai tôi chợt thấy lạnh lẽo, là chuỗi hạt Phật trên cổ tay anh chạm vào tôi.

Giang Dục mang chuỗi hạt quanh năm, nghe nói là để cầu cho em trai an giấc ngàn thu.

Ma quỷ ăn chay niệm phật, vậy mà muốn ép buộc tôi gả cho anh.

"Anh điên à?"

"Đúng vậy, tôi điên rồi. Điên đã lâu năm."

Anh tiếp tục hôn tôi, khàn giọng nói: "Nợ em thiếu tôi còn chưa trả xong, tôi muốn em dùng cả đời chuộc tội."

Chương 4+5:
Kiếp trước muốn chuộc tội đã quá muộn. Một đời này hãy để tôi đến bảo vệ Giang Dục nhỏ bé đáng thương này đi.

"Bọn họ nói dối. Rõ ràng là bọn họ bắt nạt Giang Dục ở WC trước. Tống Lâm Diễn bảo bọn họ đè Giang Dục xuống, làm ướt bài thi rồi phủ lên mặt bạn ấy."

Mặt mẹ tôi trầm xuống: "Hinh Hinh, con đừng nói bậy! Anh con là học sinh ngoan, làm sao bắt nạt bạn học được?"

"Con không nói bậy, con quay video rồi."

Các phụ huynh nhìn video, á khẩu không đáp lời được.

"Giang Dục đánh nhau bởi vì Tống Lâm Diễn hạ nhục mẹ bạn ấy. Không lẽ bạn ấy không được trả đũa lại à?"

Bọn họ tiếp tục im lặng.

Tôi đi đến trước mặt Giang Dục: "Bạn Giang Dục, bạn cởi áo ra đi."

Giang Dục nhẹ nhướn mày, nghe lời cởi áo trên.

Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi. May quá, trên người anh chưa có vết bỏng do máy uốn tóc gây ra. Trên lưng anh đầy vết tụ máu, rõ ràng là người bị thương nghiêm trọng nhất.

Vừa rồi mấy phụ huynh chiếm lý không tha, nháy mắt đã thay đổi thái độ, bảo rằng là trẻ con chơi đùa thôi, không bằng cứ thế bỏ qua.

Thầy giáo cũng muốn ba phải.

"Thưa thầy, chứng cứ xác thực, nếu thầy không thể làm người xử trí công bằng, bình đẳng thì em sẽ tìm đến nơi có thể chủ trì công đạo."

Thầy giáo nói: "Mấy đứa tụi em, ghi tội xử phạt, viết giấy kiểm điểm!"

Mẹ tôi nổi giận, xông tới tát tôi một bạt tay.

"Rốt cuộc thằng này cho con uống bùa mê thuốc lú gì, làm khuỷu tay con quẹo ra ngoài! Nếu anh con bị ghi tội đánh nhau thì làm sao được bình chọn học sinh ba tốt cấp thành phố hả?"

"Mẹ! Chiều con cái tương đương hại nó! Tâm địa anh ấy độc ác, mẹ còn chiều anh ấy thì sớm muộn gì cũng gặp phải họa lớn!"

"Con... sao con lại nói anh con như vậy!"

Mẹ tôi lại giơ tay, muốn tiếp tục tát tôi. Giang Dục bắt lấy bà, ánh mắt thật hung dữ: "Con riêng còn thân thiết hơn cả con ruột? Hắn từng cứu mạng bà à?"

"Buông tay..."

Mẹ tôi bị anh siết đau, khí thế yếu dần.

Giang Dục hất mẹ tôi ra, dắt cổ tay tôi, không quay đầu lại mà rời khỏi phòng Giáo dục Chính trị.

"Giang..."

"Cách xa tôi một chút, tôi không phải người tốt."

Tôi sững người tại chỗ, nhìn theo bóng dáng anh.

Giang Dục hư, anh còn như vậy thì không còn vợ nữa đâu!

Giang Dục quá là kiêu ngạo lạnh lùng.

Tôi thêm anh vào danh sách bạn tốt QQ đều không được chấp nhận.

Vì để tiếp cận anh, tôi cầm bài thi chạy qua hai khu dạy học, đi tìm anh hỏi bài.

Đi vào phòng học thì thấy Giang Dục nằm ngủ trên bàn. Ánh mặt trời chiếu rọi lên người thiếu niên, chỉ nhìn mỗi bóng lưng đã thấy đẹp trai muốn chết.

Tôi ho khan một tiếng, kéo ống tay áo anh. Giang Dục tỉnh dậy, nhìn thấy tôi thì kinh ngạc chớp mắt.

"Chuyện gì?"

"Đề bài này mình không biết làm, bạn dạy mình đi."

Bạn chung lớp nhỏ giọng châm biếm: "Giang Dục chưa bao giờ phản ứng tụi tui, anh của bạn còn bắt nạt hắn, hắn dạy bạn mới là lạ đó."

Giang Dục nhìn đề bài xong, một bên viết các bước giải đề, một bên giảng bài cho tôi.

Bạn chung lớp: ...

Chúng tôi dựa vào nhau rất gần, tôi nhìn anh chằm chằm. Trước khi Giang Dục chết ở kiếp trước, tôi cho rằng anh đối với tôi chỉ có hận thù. Anh dùng tiền thuốc men cho mẹ tôi làm lợi thế, quấn lấy tôi bắt kết hôn cùng anh chẳng qua là muốn tiếp tục nhục nhã tôi, trả thù tôi.

Anh giúp tôi trả sạch nợ nần, trở thành chủ nợ lớn nhất của tôi. Sau kết hôn, anh đối xử với tôi thật tệ. Không cho tôi ra ngoài đi làm, không cho tiền, ngay cả điện thoại cũng không cho tôi.

Giang Dục niêm phong tôi lại hoàn toàn, làm thế giới của tôi chỉ còn mình anh.

Khi thân mật, tôi thấy anh có tâm trạng tốt nên nói: "Em muốn đi làm."

"Không được."

"Tại sao không được?"

"Em là cún con tôi nuôi, bỏ cuộc đi."

Nguyên nhân tôi muốn đi làm xác thật là hy vọng có ngày thoát khỏi anh. Bởi vì quan hệ giữa chúng tôi hoàn toàn mất bình đẳng, không hoàn chỉnh.

Tôi không cam lòng làm con cún của anh.

"Vậy làm sao em trả lại tiền cho anh được?"

Giang Dục vén tóc mái mướt mồ hôi của tôi lên, nghiêm trang nói: "Em có thể dùng cách khác trả nợ, ví dụ như, cùng tôi làm một lần thì khấu trừ một trăm khối."

Gian thương!

Một lần chỉ có một trăm khối, tiếp tục tính toán thì tôi nỗ lực ba đời cũng trả không xong!

Chương 6+7:
Sáng sớm hôm sau, Giang Dục tìm được thuốc tôi giấu dưới gối đầu.

Sắc mặt anh tối sầm, ném thuốc vào người tôi.

"Em lấy đâu ra tiền mua thuốc!"

"Em nhặt ve chai để dành tiền."

Giang Dục giận quá mà cười, đè sau gáy tôi, cảm giác áp lực đột kích tới.

"Trần Nhạc Hinh, cho dù phải nhặt ve chai cũng phải giết chết con tôi à. Em không muốn sinh con cho tôi đến thế sao!"

Tôi trợn trắng mắt, ai bảo anh lần nào cũng không chịu làm phòng ngừa. Hơn nữa anh còn là học sinh xuất sắc đấy, học sinh vật kiểu gì mà... ngủ xong đâu có lập tức thụ thai được.

Con cái ở đâu ra!

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng anh: "Giang Dục, con cái là kết tinh của tình yêu. Chúng ta kết hôn vì yêu hả?"

Giang Dục nhìn tôi, hầu kết lên xuống hai lần, muốn nói lại thôi.

"Nếu không yêu nhau thì tại sao phải sinh con để nó chịu tội?"

Lúc này, điện thoại Giang Dục vang lên. Bệnh viện gọi tới, nói là mẹ tôi qua đời vào tối hôm qua.

Tôi sửng sốt thật lâu, nước mắt rơi như mưa, thân mình run lẩy bẩy. Giang Dục ôm tôi, cúi đầu hôn lên mắt tôi, không ngừng an ủi tôi.

"Mẹ em qua đời tối hôm qua... vì sao... bây giờ bệnh viện mới báo cho anh?"

Tôi túm lấy cổ áo Giang Dục, căm hận tuôn trào: "Tất cả là tại anh! Anh không cho em dùng điện thoại, em không nhận được cuộc gọi nên bỏ lỡ cơ hội nhìn mặt mẹ lần cuối! Là anh! Anh làm nhà em phá sản, mẹ em mới chịu không nổi kích thích mà chết vì bệnh!"

"Giang Dục, em hận anh! Hận anh muốn chết!"

Tôi cắn bả vai anh, máu tươi ngập tràn trong miệng, muốn xé rớt một miếng thịt xuống.

Giang Dục để tôi tùy tiện phát giận, ôm tôi thật chặt.

"Vậy... hận tôi đi. Bởi vì hận cũng là tình ý dài lâu."

...

"Trần Nhạc Hinh, nghe hiểu không?"

Tôi hoàn hồn khỏi hồi ức, nhìn các bước giải đề của Giang Dục. Thật ra đề này tôi biết làm. Tôi chột dạ nói: "Hiểu... hiểu rồi."

Tôi đi tìm anh là vì Túy Ông, không vì rượu.

"Mình còn có thắc mắc."

Tôi chống cằm cười với anh, mi mắt cong cong: "Mình thêm bạn vào danh sách bạn tốt QQ, chấp nhận đi mà bạn học Giang."

Không đợi đến khi anh từ chối, tôi nhanh nhảu nói: "Để khi nào mình đụng phải đề bài không biết làm thì hỏi bạn cho tiện."

Giang Dục lấy điện thoại ra, chấp nhận lời mời kết bạn ngay trước mặt tôi.

"Tan học chờ mình, về nhà cùng nhau nha."

Tôi không cho anh cơ hội từ chối, trêu chọc xong thì chạy.

Tôi quay về phòng học, vô cùng vui vẻ, vậy mà phát hiện ra sách giáo khoa bị người ta xé nát, còn rải chất bẩn lên, trong ly nước có con gián chết.

Tống Lâm Diễn phá vỡ mặt nạ ngụy trang trước mặt tôi, dẫn đầu bắt nạt tôi.

Rèm bị kéo lại, cửa trước cửa sau bị người ta đóng kín. Mấy nữ sinh đè tôi xuống. Tống Lâm Diễn cầm máy uốn tóc nóng bỏng dí sát mặt tôi.

"Hinh Hinh, tự nhiên em thân thiết với Giang Dục thế, anh giận lắm đấy. Chỉ cần em đồng ý không nói chuyện với hắn thì anh sẽ cưng chiều em như lúc trước, chịu không?"

Hắn là đồ điên.

Kiếp trước có lần tôi đi đến phòng thiết bị trả lại quả bóng. Mặt mày Giang Dục tái nhợt ngồi dựa tường, mũi còn đang chảy máu. Lúc đó tôi không biết Giang Dục mới vừa trải qua một màn bắt nạt học đường.

Sau lưng anh vừa bị Tống Lâm Diễn dùng máy uốn tóc làm bỏng, máu mũi cũng là do Tống Lâm Diễn đánh ra.

Tôi ngồi xổm trước mặt anh, lấy khăn tay giúp anh bịt máu mũi lại.

"Bạn ơi, có cần mình đỡ bạn xuống phòng y tế không? Nhìn bạn có vẻ... không ổn lắm."

Giang Dục như bị điện giật, dùng tay đẩy tôi ra rồi che mặt lại: "Không cần! Tôi... tôi bị tụt huyết áp chút thôi, ngồi một lát là tốt rồi."

Tôi lấy bình giữ nhiệt từ cặp sách ra. Tại bà dì của tôi đến nên bên trong có nước đường đỏ.

"Uống đi."

Giang Dục thấy là nước đường đỏ, đoán được tôi bị cái kia, lỗ tai anh đỏ ửng.

"Uống đi, không phải bạn bị tụt huyết áp sao?"

Tôi đẩy bình giữ nhiệt đến bên miệng anh, đút anh uống một ngụm. Lúc đó tôi mới phát hiện anh lớn lên đẹp trai, làn da trắng nõn, lông mi rất dài, đôi mắt là loại đặc biệt tinh xảo, ẩn chứa tình ý.

"Hinh Hinh, em làm gì ở đây vậy?" Tống Lâm Diễn vội vã kéo tôi lên, lôi tôi rời đi.

"Hinh Hinh, cách xa Giang Dục một chút! Mẹ nó chết vì bệnh xã hội, nó bẩn lắm!"

"Bạn đó là Giang Dục? Anh đừng nói bạn ấy như vậy, kỳ này bạn ấy đi thi đạt hạng nhất, em thấy bạn ấy lợi hại lắm."

Tôi quay đầu, liếc nhìn Giang Dục.

Thiếu niên cúi đầu, ngồi ở góc phòng nơi ánh sáng không chiếu rọi, vân vê chiếc khăn tay dính máu.

Chương 8+9:
Tôi biết được những chuyện Tống Lâm Diễn làm ở kiếp trước, thế nên đối với hắn chỉ có căm ghét mà thôi.

"Hừ! Tôi không có anh trai như anh! Anh là đồ súc sinh!"

"Trần Nhạc Hinh, em cho rằng anh không dám ra tay với em à?"

Máy uốn tóc làm bỏng bả vai tôi, đau đớn run rẩy cả người.

Tống Lâm Diễn bịt miệng tôi lại, biểu cảm hưng phấn. Hắn nghiện bạo lực rồi.

A a a a a a!

Đau đau đau đau đau đau!

Đau... quá!

Rầm!

Cửa bị ai đó đá văng.

Giang Dục nhìn thấy cảnh tượng trong lớp, chớp mắt nổi điên.

Ánh mắt anh giống như khi đâm Tống Lâm Diễn bị thương ở kiếp trước, phẫn nộ, quyết liệt, không màng bất cứ thứ gì.

Các nữ sinh sợ tới mức lùi ra sau liên tục.

Mặt Giang Dục vô cảm, cầm ghế dựa lên vung về phía Tống Lâm Diễn.

Tống Lâm Diễn bị đánh gục, phun ra một búng bọt máu, thử vài lần mà không đứng lên được.

Giang Dục kéo cổ áo Tống Lâm Diễn len, một quyền lại một quyền đánh mãi.

"Cô gái mà tao không dám động vào một cọng tóc mà mày dám... đối xử cô ấy như vậy!"

Anh thật sự muốn đánh chết Tống Lâm Diễn!

Tôi tiến lên, ôm lấy cánh tay Giang Dục. Anh thở dốc, hai mắt đỏ lè, khí thế hung ác không giảm bớt.

"Giang Dục, em đau."

Bốn mắt nhìn nhau, tôi ngây ngẩn cả người, trái tim đột nhiên co rút đau nhói.

Anh khóc...

Giang Dục cứng cỏi từ tận xương tủy vậy mà khóc.

Anh tựa như vức rác mà quăng Tống Lâm Diễn đi, dùng tư thế ôm công chúa nâng tôi lên, sải bước đưa tôi đến bệnh viện.

Vết bỏng làm tôi phát sốt.

Tôi nóng đến mơ màng, giấc mơ về cái ngày Giang Dục chết kia cứ lặp đi lặp lại.

Khoảng thời gian đó tôi hận anh lắm. Sau khi mẹ tôi chết thì tôi muốn ly hôn với anh.

Giang Dục không đồng ý: "Trần Nhạc Hinh, đời này em chỉ có thể góa chồng, không có khả năng ly hôn đâu."

Giang Dục nhốt tôi trong nhà, quản tôi càng chặt hơn. Tôi điên tiết đập hết thảy đồ có thể đập. Anh không hề bận tâm, trêu chọc con cún của anh là giống Husky, ngoại trừ thích cắn người còn thích phá nhà.

Tôi có lăn lộn, la lối khóc lóc thế nào thì anh cũng không tức giận. Cho đến khi tôi bán nhẫn cưới, thuê xe chuẩn bị chạy trốn.

Giang Dục hoàn toàn bị tôi chọc giận, bắt lấy tay tôi, giúp tôi đeo nhẫn vào cùng một nụ hôn bất ngờ.

"Gần đây tôi hay suy nghĩ, còn có biện pháp nào để giữ em lại bên cạnh tôi. Chúng ta cần một đứa con, con của chúng ta nhất định là đứa trẻ đáng yêu nhất trên đời. Em không yêu tôi cũng không sao, nhất định ngày nào đó em sẽ yêu tôi."

Chát!

Tôi đánh anh một bạt tai.

"Anh xem con cái là cái gì? Anh vậy mà muốn dùng con cái để trói buộc em! Thật ra em đâu có làm gì có lỗi với anh đâu, cần trả thù thì anh đã trả thù rồi! Em không nợ anh gì hết! Anh không thể buông tha em sao?"

Giang Dục không đánh tôi, ngược lại vừa cắn vừa cào anh, phát huy toàn bộ sức lực để đánh anh.

Động tác anh dịu dàng, cho dù có bị tôi làm tức giận mất hết lý trí vẫn nhân nhượng tôi, lấy lòng tôi.

Giang Dục lợi hại lắm, khi anh tốn tâm tư dùng mỹ nam kế thì tôi hoàn toàn không chống cự nổi.

Tôi chỉ là không cam lòng.

"Anh Lâm Diễn..."

Ngay lúc chồng tôi ôm tôi lại gọi tên người mà anh căm ghét nhất. Gọi xong rồi tôi mới hối hận, trong lòng cũng không có cảm giác vui vẻ khi trả thù, ngược lại còn thấy hoảng hốt.

Giang Dục cứng đờ, véo cằm tôi, hoàn toàn không tin nổi: "Em vẫn luôn... thầm thích hắn sao?"

Không phải, không phải như thế!

"Tại sao phải là hắn!"

Khóe mắt Giang Dục như muốn rách ra, đánh một quyền tới. Anh là cao thủ quyền anh, một quyền này có thể đánh ngất tôi.

Tôi hoảng sợ nhắm mắt.

Bộp!

Cuối cùng, nắm tay dừng lại trên nệm.

Giang Dục đứng dậy, anh không rời đi mà uống rượu ở phòng khách dưới lầu.

Rầm! Rầm!

Tôi nghe được âm thanh anh đập phá đồ đạc.

"A a a a a a!"

"A a a a a a!"

Tiếng khóc rống giận kèm theo nức nở của một người đàn ông, gào thét điếc tai mà chấn động.

Tôi mặc quần áo nghiêm chỉnh, cuộn tròn trong ổ chăn.

Tôi thọc một dao vào ngực anh, chính tôi còn thấy đau.

Chương 10+11:
Đến tầm ba giờ tối, lúc con người ta ngủ sâu nhất thì mạng lưới điện trong nhà bị ai đó động tay chân dẫn đến hỏa hoạn lớn.

Là do Tống Lâm Diễn thuê người đến sát hại.

Phòng ngủ là mục tiêu nên thế lửa mạnh nhất, rất nhanh đã bị ngọn lửa nuốt chửng.

Giang Dục vốn có cơ hội chạy trốn, vậy mà anh vẫn xông lên lầu cứu tôi không chút do dự. Cửa ra vào bị lửa lớn lấp kín, khói đen làm người ta hít thở không thông.

Trong nhà có dây thừng thoát hiểm, giữa đám cháy hừng hực không thấy chỗ neo móc, Giang Duc lập tức cột dây vào eo anh, tự biến bản thân anh làm chỗ tựa.

Anh giúp tôi cột dây thừng thật chắc, nâng tôi ra ngoài cửa sổ.

"Giang Dục..."

Tôi khóc.

Giang Dục hôn lên mắt tôi, mũi cọ vào nhau vô cùng thân mật.

"Đừng sợ, chồng em ở đây rồi. Chồng em sẽ bảo vệ em."

Giang Dục thả dây thừng xuống. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, lửa lớn chiếm đoạt anh rồi, thân thể anh đang bốc cháy. Nhưng anh vẫn nắm chặt dây thừng, cho phép tôi sống sót đến điểm đáp.

Tôi được lính cứu hỏa chạy đến cứu. Còn anh, chết trong trận cháy lớn đó.

Một người đang sống sờ sờ ra đó bị thiêu chết, rất thống khổ còn tuyệt vọng biết bao.

Tôi sửa sang lại di vật, phát hiện trong tủ sắt có đôi giày múa tôi làm mất hồi trung học, bút máy dùng hư, một cái khăn tay dính máu...

Thì ra Giang Dục thầm thích tôi, thích thật nhiều năm như thế.

...

"Trần Nhạc Hinh, Trần Nhạc Hinh."

Nước mắt vẫn rơi khi tôi tỉnh lại. Nhìn thấy Giang Dục là nhào vào lòng anh ngay, ôm anh thật chặt.

Anh còn tồn tại... tồn tại!

Tôi cọ mặt vào cổ anh. Hơi thở này, nhiệt độ cơ thể này làm tôi cảm thấy an tâm.

Giang Dục như bị điểm huyệt, ngây ngẩn cả người, hai tay treo giữa không trung mà không chạm vào tôi.

"Gặp ác mộng?"

"Ừ, mơ phải một cơn ác mộng đáng sợ lắm, may mà tỉnh lại rồi."

"Mộng lúc nào cũng trái ngược."

Chích thuốc xong thì Giang Dục muốn đưa tôi về nhà.

"Mẹ mình đi công tác rồi, mình sợ bị Tống Lâm Diễn tiếp tục khi dễ mình."

Giang Dục nhíu mày, nói: "Ở nhờ nhà bạn bè đi."

"Mình cũng nghĩ vậy! Giang Dục, mình có thể đến nhà bạn ở không?"

Giang Dục ho khan một tiếng, gương mặt băng giá mà lỗ tai lại đỏ.

"Trần Nhạc Hinh, chẳng lẽ không còn người bạn nào nữa à?"

Bạn trai thì có... được tính vào không?

"Ừm, mình xấu tính, không có bạn bè."

Giang Dục hết cách, đành dẫn tôi về nhà. Cuối cùng tôi cũng gặp được em trai anh là Giang Tùy. Thân thể nho nhỏ ngồi ở trong nhà dì hàng xóm, ngoan ngoãn đợi anh trai đến đón.

Giang Dục dắt cậu bé đến, nói: "Có chị gái xinh đẹp đến, chào hỏi đi."

"Chào chị."

"Chào em nha."

Tôi ngồi xổm xuống, sờ má thịt cùng làn da vàng vọt của cậu bé, đầu mũi chợt thấy chua xót.

Một đời này, tôi nhất định phải bảo vệ đứa trẻ này.

Chương 12:
Tôi ngủ trong phòng của Giang Dục, anh thì ngủ cùng em trai.

Ban đêm bỗng dưng trời hạ mưa to, sấm chớp ầm ầm.

Tôi rất sợ sấm sét. Lúc nhìn thấy thi thể Giang Dục, sấm sét cứ đánh mãi không ngừng. Anh bị thiêu đến thay đổi hoàn toàn, duy trì tư thế giữ chặt dây thừng thoát hiểm, sợi dây siết vào da thịt.

Chuỗi hạt bị đứt, hạt châu rơi rụng khắp nơi.

Từ đó tôi có chứng dị ứng tiếng sấm.

Ầm Ầm...

"A! Giang Dục!"

Giang Dục nghe thấy tôi gọi nên gõ cửa. Tôi lập tức xuống giường, chạy chân trần đi mở cửa, nhào qua ôm lấy anh.

"Em sợ..."

Cơ bắp Giang Dục căng cứng, đột nhiên ôm tôi, khuỷu tay khép chặt như thể muốn khảm tôi vào xương cốt. Vượt qua sinh tử, vượt qua thời không, chúng tôi lại ôm nhau một lần nữa.

Chồng ơi, em muốn hôn anh, muốn đến phát điên.

Cái ôm này không kéo dài lâu lắm, Giang Dục ôm tôi lên giường, nhét vào trong chăn.

"Tôi ở đây với em, chờ em ngủ mới đi, đừng sợ."

Giang Dục ngồi ở mép giường, mặt trầm như nước, tựa hồ người ôm tôi đầy dục vọng kia không phải là anh.

Tôi nhìn chằm chằm anh, anh lại che mắt tôi lại: "Nhắm mắt, ngủ."

"Em không ngủ được."

Tôi đè tay anh xuống: "Anh ôm em ngủ được không? Em sợ sét đánh, anh ôm em thì em không sợ nữa."

Lòng bàn tay Giang Dục nóng lên, cúi xuống bên tai tôi nói: "Trần Nhạc Hinh, tôi là đàn ông. Khả năng kìm nén của tôi đã không còn lại được bao nhiêu từ khi em ôm tôi. Cho nên đừng có mời gọi tôi nữa."

Tôi đỏ mặt. Là nam sinh trung học đó... thật ra tôi thèm anh hơn!

Có anh ở bên, tiếng sấm không hề đáng sợ một chút nào. Thì ra không phải tôi sợ sấm sét mà là sợ hãi đêm dông tố khi không có anh.

Tôi vừa hạ sốt, tinh thần không tốt nên rất nhanh ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau tôi tỉnh lại, Giang Dục ngủ ở bên cạnh tôi. Tôi giống như con bạch tuộc, dùng cả hai tay hai chân ôm anh, dán mặt vào ngực anh.

Kiếp trước, một khoảng thời gian dài sau khi kết hôn chúng tôi đều ôm nhau ngủ như thế. Nhớ quá đi, cảm giác được chồng kề sát.

"Ôm đủ chưa, buông tay được không?"

Ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt Giang Dục... hình như không ngủ cả đêm.

Tôi nhanh chóng buông anh ra.

Ngoài cửa có một cái đầu nhỏ thăm dò: "Anh ơi, sao anh lại ngủ với chị rồi? À, em biết rồi, thì ra là chị dâu của em."

Thật đúng là... trẻ em nói chuyện không kiêng kị.

Tôi không dám nhìn Giang Dục, thẹn thùng lấy chăn che đầu lại.

Giang Dục cười nhẹ thành tiếng, ôm em trai đi rửa mặt.

Chương 13+14:
Hôm qua Tống Lâm Diễn bị thương nặng nên hôm nay xin nghỉ, không đến trường học.

Tôi đang giải đề trong phòng học, nghe được các bạn đang thảo luận về Giang Dục.

"Giang Dục trâu bò ghê, hắn bắt mấy người bỏ gián vào ly nước Trần Nhạc Hinh, còn có bọn xé sách đến sân thể dục hết."

"Còn có mấy con bé nhà giàu nữa, nghe nói từng khi dễ Trần Nhạc Hinh."

"Bọn họ toàn là tay sai của Tống Lâm Diễn. Cái tên đó còn dám bắt nạt em gái kế của hắn, có còn là người không chứ?"

"Xuỵt! Dám nói xấu trùm trường à, cẩn thận người tiếp theo là mày đó!"

Các bạn học đều đi hóng chuyện, tôi cũng chạy theo luôn.

Trên sân thể dục có nhiều người như thế, tôi chỉ cần liếc nhìn một cái là tìm ra Giang Dục ngay. Trong đám đông anh là người cao nhất, xuất sắc nhất.

Rõ ràng anh đứng đó, không chút biểu cảm, toàn thân trên dưới lại lộ ra một chữ "ngông".

Những người bắt nạt tôi sợ hãi rụt người như con chim cút.

"Tôi chạy mấy vòng thì các người cũng chạy từng đấy vòng. Khi nào tôi ngừng thì các người mới được ngừng. Tôi không ngừng, các người đều không được ngừng, chạy đến khi nào tôi vừa lòng mới thôi."

"Anh... anh Dục, hay là anh nói tụi này chạy mấy vòng luôn đi, tụi này sẽ chạy nhiêu đó vòng."

Mấy con chim nhỏ khác liên tục phụ họa, ngoan không tưởng được.

"Đúng vậy, Anh Dục nghỉ ngơi đi, tụi này tự mình chạy... là được."

Giang Dục làm người ác không nói nhiều mà chạy luôn.

Mấy người kia chỉ có thể vác gương mặt khổ sở chạy theo anh.

Tôi thấy mới lạ quá, hỏi một bạn ở gần: "Giang Dục thành anh Dục hồi nào thế?"

"Sự tích hắn một chọi sáu ở WC nam lan truyền, Tống Lâm Diễn bị đánh thành đầu heo, sảng khoái biết bao nhiêu."

"Còn hôm qua nữa, Tống Lâm Diễn bắt nạt bạn, sau đó bị Giang Dục đánh. Họ Tống kia hoàn toàn không phải đối thủ của Giang Dục, vị trí trùm trường này thay đổi rồi."

"Bây giờ anh Dục được nhiều người ủng hộ. Trước kia Tống Lâm Diễn bắt nạt nhiều bạn lắm, hắn lại trốn sau lưng đám đàn em giàu có mà giả bộ là học sinh ngoan. Hắn tác làm mưa làm gió lâu như vậy, mọi người đều hy vọng có ai đó trừng trị được hắn. Người này chính là anh Dục vĩ đại của chúng ta."

Thể lực Giang Dục tốt, chạy bảy vòng mà mặt không đổi sắc. Mấy nữ sinh kia đã ngồi xổm ói mửa từ lâu.

Các nam sinh còn có thể kiên trì hai vòng, chịu không nổi Giang Dục gia tốc, ngã xuống đất kêu cha.

Giang Dục liếc qua là bọn họ lập tức lăn lại đây xin lỗi tôi.

"Trần Nhạc Hinh, tụi này sai rồi! Thật xin lỗi!"

"Tôi sẽ không tha thứ mấy người đâu, bọn bắt nạt không xứng đáng được tha thứ."

Nghĩ tới thảm cảm của Giang Dục kiếp trước, trái tim tôi phẫn nộ thật lâu, không cách nào bình phục lại.

Đám người tan ra, tôi đứng đối mặt với Giang Dục.

"Cúi đầu."

Thiếu niên nghe lời, cúi đầu với tôi, tư thế phục tùng.

Tôi lấy khăn tay ra, lau chùi mồ hôi trên mặt anh.

Từ cái trán lau đến mũi, cuối cùng dừng lại trên môi.

"Anh Dục, lúc nãy anh đẹp trai lắm."

"Ừ."

Chúng tôi nhìn nhau, đồng loạt cười.

Đôi mắt thiếu niên thật sáng.

Có phải vừa rồi anh đã rất phấn khởi hay không?

Bởi vì tôi gọi anh là "anh Dục"?

Nằm mơ Tống Lâm Diễn cũng không ngờ rằng sau khi hắn trở về thì địa vị trùm trường không giữ nổi nữa. Có người còn ngồi vào vị trí vốn dành riêng cho hắn trong nhà ăn.

"Tránh ra."

Người ngồi ở chỗ Tống Lâm Diễn từng là một đàn em của hắn. Người nọ hừ một tiếng, so với hắn không hề yếu thế chút nào.

"Hừ! Mày cho là mày vẫn còn là đại ca à? Chẳng qua là bại tướng dưới tay anh Dục thôi, còn muốn sai bảo tụi tao, ha ha ha ha mắc cười muốn chết."

Ánh mắt Tống Lâm Diễn thâm độc, đẩy mắt kính bảo một đàn em khác chỉnh đốn lại cái tên nam sinh dám khiêu khích uy quyền của hắn.

Ai mà nghĩ được xung quanh không ai động đậy gì, còn cùng nhau trừng mắt nhìn hắn đầy khiêu khích.

Nháy mắt, Tống Lâm Diễn hoảng sợ.

Nam sinh kia cảm thấy bản thân áp chế được tên đại ca đời trước thật là oai phong, giây lát đã hăng hái lên, ụp mâm đồ ăn lên người Tống Lâm Diễn.

Đám con nhà giàu cười ầm lên.

Tống Lâm Diễn chịu đựng tức giận, nhìn thấy tôi và Giang Dục thì xoay người, khốn đốn rời đi.

Lòng tôi vui đến nở hoa.

Hết thảy đều là Tống Lâm Diễn tự chuốc lấy.

Nam sinh kia thấy Giang Dục lập tức nhường lại chỗ ngồi, chân chó nói: "Anh Dục, mời ngồi!"

Giang Dục không để ý đám người này, kéo tôi ngồi ở phía trước.

"Vết thương trên vai còn đau không?"

Anh Quan tâm tôi, tôi lập tức yếu ớt đi.

"Ai da, đau lắm, đũa cũng cầm không nổi, cần có anh Dục đút cơm mới được."

Giang Dục trực tiếp nhét một miếng thịt kho tàu lắp kín miệng tôi.

Tôi vui vẻ trong lòng. Anh đút thịt cho tôi, anh yêu tôi quá trời luôn nè.

Chương 15+16:
Tối đó, nhà Giang Dục bỗng nhiên cúp điện. Tôi có chứng quáng gà, tối lửa tắt đèn là thành người mù.

Giang Dục giúp tôi rửa mặt, bóp kem đánh răng rồi đưa khăn lông cho tôi.

"Anh Dục, bây giờ có phải em và em trai anh giống nhau, đều là bé yêu của anh rồi đúng không?"

"Em còn tệ hơn, em trai tôi hoàn toàn có thể tự lo được."

Tôi quờ quạng rời khỏi phòng tắm.

Rầm!

Đầu gối va vào đâu đó, đau đến nhe răng trợn mắt.

Giây tiếp theo, Giang Dục bế tôi lên, dứt khoát ôm tôi lên giường.

"Tối nay ngủ với em được không? Bây giờ em yếu đuối lắm, không tự chăm sóc bản thân được."

Giang Dục thở dài: "Ngủ với em, bé yêu."

Tôi cười như nhặt được tiền, sờ soạng nắm lấy tay anh: "Em sợ sấm sét, còn sợ tối. Có phải em vô dụng lắm không?"

Anh nói: "Không có, em hữu dụng."

Chuyện tôi sợ nhất là một giấc ngủ dậy phát hiện ra tất cả chỉ là mộng mị. Giang Dục quay về làm hủ tro cốt, không quan tâm đến tôi nữa. Ôm hũ tro cốt thì không ngủ ngon được.

Một lát sau, hô hấp Giang Dục đều đặn, anh đã ngủ. Tôi nhích lại gần muốn hôn môi anh lại thành hôn mắt anh.

Hôn mắt cũng tốt.

Kiếp trước anh thích hôn mắt tôi lắm.

"Chồng ơi, chúc ngủ ngon."

Hôm sau, mẹ tôi quay về từ chuyến đi công tác.

Tôi vừa về đến nhà là bà vỗ đầu tôi mắng: "Con qua đêm ở nhà Giang Dục kia à? Rốt cuộc con có biết xấu hổ không! Sao mẹ lại sinh ra đứa vô liêm sỉ như con vậy chứ?"

Tôi sẽ không nín nhịn khi mẹ chỉ nghe lời nói từ một phía.

"Tống Lâm Diễn không nói cho me nghe vì cớ gì mà con không ở nhà à?"

Tôi kéo quần áo ra, để lộ vết bỏng trên vai cho bà thấy: "Đây là do Tống Lâm Diễn lấy máy uốn tóc làm con bị bỏng. Hắn bắt nạt bạn bè, còn bắt nạt cả con."

Mẹ tôi thấy vết sẹo mà vẫn không tin như cũ: "Anh con không phải người như vậy. Có phải anh con ngăn cản con yêu sớm, con hận nó nên mới dùng phương pháp này đuổi anh con đi không? Trần Nhạc Hinh, sao con có thể vô lương tâm như vậy!"

Tôi ngây ngẩn cả người, cảm thấy thật buồn cười.

Khó trách Tống Lâm Diễn dám bắt nạt tôi. Hắn đã sớm nhận ra mẹ tôi hoàn toàn không yêu tôi. Thì ra kiếp trước tôi vẫn luôn sống trong mù quáng.

Người yêu tôi trước nay chỉ có Giang Dục.

Duy nhất một mình Giang Dục.

Chương 17+18:
Hoàn cảnh nhà tôi có chút phức tạp.

Lúc tôi tám tuổi thì mẹ tôi từng làm ăn thất bại một lần, nợ rất nhiều tiền. Cha dượng ôm tiền bỏ trốn, ném Tống Lâm Diễn lại cho mẹ tôi.

Tống Lâm Diễn tuy không phải mẹ tôi sinh ra, nhưng hắn rất biết diễn kịch, biết cách làm mẹ tôi vui vẻ. Mẹ tôi thích hắn lắm, coi hắn là con thân sinh của mình.

Kiếp trước tôi cũng bị Tống Lâm Diễn lừa, cho rằng hắn là anh trai tốt. Cho dù mẹ tôi chuyển nhượng cổ phần công ty cho hắn, để hắn kế thừa công ty thì tôi cũng không cảm thấy mẹ thiên vị.

Sau đó, Tống Lâm Diễn và cha dượng rút sạch ngân sách công ty. Nhà tôi phá sản nhanh như thế không chỉ do Giang Dục tính kế trả thù, mà còn vì Tống Lâm Diễn làm công ty mục ruỗng.

Nghĩ đến cảnh ngộ của mẹ tôi lúc trước, nói thẳng ra thì tôi không hận bà. Tôi chỉ hoàn toàn mất hết hy vọng vào bà mà thôi. Nhưng tôi cần làm bà tỉnh ra, không thể để Tống Lâm Diễn tiếp tục hút máu nữa.

Trùng sinh có lợi nhất ở chỗ là có thể biết trước tương lai, chuẩn bị sẵn sàng ngay từ đầu.

Trong khoảng thời gian mẹ tôi đi công tác, tôi đã điều tra được tung tích cha dượng.

"Mẹ, Tống Lâm Diễn lừa gạt chúng ta. Cái chung cư mà mẹ mua cho hắn, bây giờ là chỗ ở của cha mẹ ruột hắn. Mẹ không tin thì đi xem với con."

Mẹ tôi nửa tin nửa ngờ, cuối cùng vẫn đi theo tôi ra cửa.

Để an toàn, tôi dẫn theo vài người đi theo bảo vệ chúng tôi.

Mở cửa căn hộ chung cư ra lập tức nhìn thấy cảnh tượng một nhà ba người vui vẻ hòa thuận.

"Chừng nào Tiểu Lâm mới có thể quay về với chúng ta? Bà già kia còn muốn chiếm đoạt con trai mẹ tới chừng nào!"

Cha Giang nói: "Gấp cái gì, Trương Xuân Mai có tiền như thế, cần phải lấy hết tài sản của ả."

"Mẹ, cha nói đúng. Con làm con trai bà ta lâu như vậy, không hút cạn máu bà ta thì lỗ quá."

Mẹ tôi nổi giận, quát: "Giỏi, bàn tính của mấy người đánh vang dội lắm!"

Tống Lâm Diễn nhìn thấy mẹ tôi thì cực kỳ sợ hãi.

"Mẹ..."

"Đừng gọi tôi là mẹ! Tôi không có đứa con trai ngoan như vậy! Mấy người cút hết cho tôi! Cút khỏi nhà tôi!"

Mẹ tôi làm việc mạnh mẽ vang dội, lập tức đuổi một nhà ba người họ Tống ra khỏi nhà.

Tôi đứng trước gara, nhìn chiếc xe máy của Tống Lâm Diễn. Kiếp trước Tống Lâm Diễn lái chiếc xe này đâm chết Giang tùy.

Tôi giơ gậy thép lên, tự tay phá hủy chiếc xe đó. Tôi đã đập suốt hai giờ.

Mãi sau đó, tôi ngồi trên đống sắt vụn, mồ hôi đổ đầm đìa mà trong lòng vui sướng đến lạ.

Vận mệnh từng người trong số chúng ta đều đã xuất hiện thay đổi.

Lúc này đây, tôi muốn Tống Lâm Diễn tan thành bụi bặm, không bao giờ có thể làm tổn thương Giang Dục được nữa.

Từ đó mẹ tôi giải trừ quan hệ nhận nuôi với Tống Lâm Diễn.

Tống Lâm Diễn từ thiếu gia nhà giàu biến thành học sinh nghèo. Đám con nhà giàu từng làm tay sai cho hắn càng không kiêng nể gì mà cười nhạo hắn.

Tống Lâm Diễn đến phòng tập múa tìm tôi. Hắn đã không còn gọn gàng sạch đẹp như trước. Sắc mặt hắn tái nhợt tiều tụy: "Hinh Hinh, em giúp anh cầu xin mẹ được không? Anh muốn về nhà!"

Tống Lâm Diễn ôm lấy vai tôi: "Anh biết sai rồi, em giúp anh với."

Tôi lạnh mặt nhìn hắn, thưởng thức sự thê thảm của hắn, vất vả lắm mới nhịn được cười.

Khóe mắt nhìn thấy Giang Dục bước tới, tôi lập tức trở nên yếu đuối không chịu nổi: "Anh làm em đau... buông em ra!"

Giang Dục xông tới, túm lấy cổ áo hắn, ném hắn xuống đất: "Đừng lại gần em ấy, biến!"

Tống Lâm Diễn vừa hận vừa sợ Giang Dục, ảo não rời đi.

Tôi mặc đồ múa ba lê. Giang Dục nhìn tôi đầy chấn động.

"Lại đây, em khiêu vũ cho anh xem."

Kiếp trước tôi không biết anh thấy tôi khiêu vũ từ lúc nào, giấu giày múa của tôi làm của riêng.

Một đời này tôi muốn múa cho anh xem vô số điệu múa.

Tôi nhón chân, xoay tròn nhảy lên, linh hoạt tựa như một con thiên nga nhỏ. Múa được nửa bài thì dây cột giày của tôi bung ra.

Giang Dục quỳ gối xuống đất, giúp tôi cột chắc dây giày.

Tôi cúi xuống, đỡ lấy bờ vai anh hỏi: "Giang Dục, anh có nhìn ra được là em đang theo đuổi anh không?"

"Không nhìn ra."

Giang Dục nắm lấy mắt cá chân tôi, âm thanh thực mê hoặc: "Có thể theo đuổi rõ ràng hơn một chút không?"

Ánh mắt anh nhìn tôi có một ngọn lửa vĩnh viễn không tàn lụi.

Tôi đỏ mặt: "Được, em tiếp tục cố gắng vậy."

Chương 19-21:
Tôi và Giang Dục đã bàn bạc qua, Tống Lâm Diễn nhất thiết phải trả giá vì tội ác hắn từng làm.

Chúng tôi tìm đến những bạn học từng bị Tống Lâm Diễn bắt nạt. Có vài người bị hại mắc chứng trầm cảm, không thể nào sinh hoạt bình thường. Sau khi nghe chúng tôi khuyên nhủ, bọn họ đồng ý ra mặt tố giác hành vi phạm tội của hắn.

Tống Lâm Diễn bị trường học đuổi vì nhân phẩm thấp kém.

Rất nhiều phụ huynh người bị hại biết được chân tướng nên muốn khởi tố Tống Lâm Diễn.

Trái ngược với chuyện này, điểm tươi sáng nhất là Giang Dục thuận lợi đạt được hạng nhất môn vật lý ở kỳ thi học sinh ba tốt cấp thành phố, được cử đi học Thanh Bắc.

Lúc mà tôi còn đang gian khổ ôn bài vì kì thi đại học thì anh đã bắt đầu làm ăn buôn bán.

Đúng là người với người luôn có cách biệt.

Sau khi mẹ tôi nhìn rõ gương mặt thật của Tống Lâm Diễn thì thức tỉnh tình thương của mẹ với tôi. Bà bỏ bớt công tác, tổ chức tiệc sinh nhật ở khách sạn xa hoa nhất thành phố cho tôi.

Khi tôi nhìn thấy Chu Khoan thì tức đến bật cười.

Mẹ tôi đúng là có tình thương của mẹ, có điều không được nhiều lắm.

Nhà Chu Khoan rất giàu, cha hắn và mẹ tôi có quan hệ trong công việc.

Giống hệt kiếp trước, mẹ tôi muốn tôi liên hôn với nhà họ Chu, trợ giúp nàng thu hoạch thêm nhiều của cải.

Chuyện mà tôi không ngờ được là mẹ tôi còn mời cả Giang Dục.

Bữa tiệc này đúng là Hồng môn yến.

Khai tiệc sau, mẹ tôi bắt đầu ám chỉ anh: "Giang Dục à, mấy món này đều dùng nguyên liệu thượng hạng, tôm hùm xanh, trứng cá muối, thịt bò Kobe,... cháu chưa thấy qua bao giờ nhỉ. Ăn nhiều chút, sau này không có cơ hội nữa đâu."

Chu Khoan cũng là người tinh tường, tiếp lời: "Đúng thế, ăn nhiều vào. Bữa này tôi trả tiền, đừng khách khí với tôi nhé."

Giang Dục nói: "Không cần, tôi trả tiền rồi."

Mẹ tôi vô cùng khiếp sợ: "Mỗi người ở đây tốn 4000, hóa đơn mười hai người cháu trả hết rồi à?"

"Vậy thì không, tôi chỉ trả tiền cho tôi và bạn gái thôi."

Chu Khoan nói: "Cũng đúng, bữa cơm này hơn năm vạn, cậu xác thật không trả nổi."

"Tôi là người làm ăn, tiền quăng ra ngoài phải nghe tiếng vang. Ném bánh bao thịt đánh chó, chuyện có đi mà không có về này tôi nhất định không làm đâu."

"Phụt!" Tôi cười phun.

Khí thế Giang Dục mạnh mẽ, lời nói sắc bén, anh không chịu thiệt được.

Tôi an tâm bới cơm.

Bỗng nhiên mẹ tôi nói: "Con trai đĩ điếm mất dạy, nói chuyện khó nghe."

Không khí nháy mắt đông lạnh.

Tôi nắm tay Giang Dục: "Không ăn nữa, chúng ta đi."

"Hinh Hinh, mẹ sắp xếp nhân duyên tốt cho con, vậy mà con muốn đi theo thằng nhóc nghèo khổ này à!"

"Mẹ, sau bữa cơm này thì con trưởng thành rồi. Lựa chọn ai làm bạn đời là quyền tự do của con."

Tôi nắm chặt tay Giang Dục: "Anh ấy tốt hơn bất kỳ ai khác."

Mẹ Giang Dục là điểm yếu của anh.

Bởi vì đối phương mà mẹ tôi nên anh mới nhịn nhục không nổi giận.

Tôi đau lòng cho anh.

Tôi kéo Giang Dục ra ngoài, tìm một góc không người kéo cổ áo anh xuống, để anh cúi đầu: "Bạn trai à, hôn an ủi anh này."

Sau đó, tôi hôn anh một cái thật sâu, thật dài.

Giang Dục nhanh chóng cướp được quyền chủ đạo, anh thuần thục quá, không giống người không có kinh nghiệm.

Tôi mở to mắt hạnh.

Cảm giác táo bạo này...

"Giang Dục, anh..."

"Nên gọi là chồng mới đúng. Vợ ngốc quá, lâu như vậy mới phát hiện ra."

Giang Dục lau vệt nước ở khóe môi tôi: "Tôi vừa mở mắt ra đã biết em cũng trùng sinh."

Thì ra, hoàn toàn không có người nào yếu ớt đáng thương không thể chịu nổi.

Thợ săn giả làm con mồi, lừa gạt cô gái anh thầm thương theo đuổi anh.

"Giang Dục, đồ hư hỏng nhà anh!"
...

(Hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu