Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Một Chiếc Quần Lót Dẫn Đến Tình Yêu - Yêu Ngôn Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi bị treo trên tường thú tội, nói tôi là một người phụ nữ biến thái ăn trộm đồ lót trong phòng thay đồ nam.
Là người phụ nữ biến thái trong bài viết, tôi đã tiêu huỷ chiếc mũ xô trắng và áo khoác màu xanh nhạt suốt cả đêm.

1.
Đầu tiên chắc hẳn mọi người vô cùng tò mò, rốt cuộc tôi có trộm quần lót hay không.
Tôi thừa nhận, tôi có cầm.
Là cầm chứ không phải trộm!
Đây chính là một sự kiện im lặng từ đầu đến cuối!
Chuyện là thế này.
Gần đây tôi đang giảm cân, mỗi ngày đều chạy bộ, nhảy dây, tập aerobics.
Có một người chị em cùng giảm cân với tôi nói: "Bơi lội giúp ích rất nhiều trong chuyện giảm cân, nếu không có việc gì làm mọi người có thể đến các hồ bơi trong trường học. Chọn ngày làm việc ấy, người không nhiều, còn có thầy dạy bơi."
Là một người không biết bơi, tôi động lòng.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả đồ dùng cho việc bơi lội, tôi lấy hết can đảm bước vào bể bơi.
Đó là vào thứ ba, quả nhiên bể bơi vô cùng trống trải.
Tôi hỏi thầy đứng ở cửa: "Cho hỏi phòng thay đồ nữ ở đâu ạ?"
Thầy giáo đó cúi đầu xem điện thoại, tiện tay chỉ một cái: "Bên kia."
Bên kia?
Bên kia có cửa sao?
Quên nói, tôi là một người cận tám độ.
Ban đầu tôi đeo kính áp tròng, kết quả có bụi bay vào mắt tôi, tôi dụi dụi, dụi rớt cặp kính áp tròng.
Tôi nghĩ bơi cũng không cần thị lực tốt, thế nên cũng không về lấy mắt kính.
Mặt tôi ngây ngẩy đi về phía thầy kia chỉ, đúng là nhìn thấy một cánh cửa.
Tâm trạng tôi vô cùng kích động, hoàn toàn không thấy ký hiệu ngoài cửa (thật châm biếm, cho dù có nhìn thấy cũng không thấy rõ).
Thế là tôi nhẹ nhàng bước vào.
Phòng thay đồ này không giống với nhà vệ sinh, một khi đi nhầm, trừ khi bên trong có người, nếu không cũng không sẽ không thể ý thức được sai lầm của mình thông qua những trang thiết bị trong phòng.
Như một sự tình cờ, trong phòng thay quần áo không có một người nào cả,
Tôi tiện tay mở một chiếc tủ, tủ rất sâu, bên trong tối thui.
Tôi vui vẻ lấy đồ ra khỏi túi xách của mình và bỏ vào trong tủ treo quần áo.
Ngay khi tôi chuẩn bị cởi quần áo, bên ngoài truyền tới giọng nói của một nam sinh.
"Kiều Duy, tối nay đi ăn chung không?"
"Không được, tớ còn bài cần chuẩn bị."
Khi bốn nam sinh chỉ mặc mỗi một chiếc quần bơi xuất hiện trước mặt tôi, tôi bối rối.
Bọn họ cũng bối rối.
Bọn họ theo bản năng xoay người đi ra: "Không có đi sai."
Sau đó đứng ở cửa gọi: "Bạn học, cậu đi nhầm rồi, đây là phòng thay đồ nam."
Mẹ kiếp, xấu hổ chết mất!!!
Tôi hốt hoảng bỏ hết đồ bơi vào lại túi xách, sau đó ra một chiếc ống quần màu đen.
Tôi lại rơi vào ngây ngẩn.
Chết tiệt, hoá ra trong tủ này có quần áo!
Cận tám độ hoàn toàn không để ý tới, được chưa!
Tôi lật đật trả quần áo của người ta vào lại chỗ cũ, sau đó cụp đuôi cúi đầu, vội vàng đi xuyên qua mấy nam sinh.
"Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi vô tình đi nhầm."
Tôi cũng không còn mặt mũi ở lại bể bơi nữa, vội vàng chuồn mất.

2.
Sau khi cất đồ đạc trở lại ký túc xá, tôi đeo kính lên, thay quần áo khác, tới thao trường chạy bộ.
Chờ tới khi tôi quay lại ký túc xá, phát hiện mấy người bạn cùng phòng đang thảo luận điều gì đó.
Tiểu Chân ở giường bên cạnh hỏi tôi: "Doanh Doanh, cậu có áo khoác màu xanh nhạt, còn có cả mũ xô màu trắng đúng không?"
Mặt tôi mờ mịt: "Có nha."
Hôm nay tôi còn mặc chúng đến bể bơi.
"Gần đây tốt nhất là cậu đừng mặc."
"Tại sao?"
"Cậu lên xem tường thú tội của trường một chút đi."
Tôi mở điện thoại di động lên, sau đó đọc đoạn đầu của bài viết này.
Người đang bị nhắc tới là tôi sao?
Thời gian, địa điểm, vẻ ngoài, quần áo, hành động đi nhầm phòng thay quần áo... dường như đúng thật là tôi.
Nhưng trộm quần lót là cái quái gì?
Một tia chớp xẹt qua, dường như tôi ý thức được chuyện gì đó...
Tôi lấy chiếc túi mình mang đi bơi hôm nay trong tủ đựng quần áo ra, bắt đầu lục soát.
Đồ bơi, kính bơi, mũ bơi, nút bịt tai, đồ lót thay đổi, còn có...
Chờ một chút, cái miếng vải màu đen này là cái gì?
Tôi cứng đờ giũ nó ra.
Bốn góc, cỡ L, ngang hông còn in chữ Calvin Klein.
...

3.
Tôi cầm chiếc quần lót nóng bỏng tay trốn trong nhà vệ sinh (cũng may mấy bạn cùng phòng cũng không chú ý tới tôi).
Tôi lấy điện thoại di động ra, mở mục tìm kiếm trên Taobao ra, nhắm thẳng vào chiếc quần lót chụp một cái.
Tiểu Bạch xoay xoay, xoay xoay, cuối cùng cũng xuất hiện thứ giống như thế.
Giá cả... 360 nhân dân tệ
Tôi "ôi" một tiếng rồi bật khóc.
Cứu mạng, mẹ ơi, tôi cầm 360 tệ của người khác!

5.
Nếu như đây là một chiếc quần lót bình thường, tôi sẽ cố nén sự đau đớn trong lòng, giả vờ như không có gì xảy ra.
Thế nhưng đây là một chiếc quần lót có giá 360 tệ đấy!
Lương tâm của tôi áy náy!
Việc này có khác gì với việc trộm mất 360 tệ của người khác sao?
Thế là tôi liên lạc với tường thú tội, hy vọng có thể hỏi thăm thông tin của người bị mất quần lót.
[Tôi: Tường Tường, có thể cho tớ hỏi thăm thông tin của bạn học bị trộm quần lót kia không?]
[Tường thú tội: Đối phương yêu cầu ẩn danh, tớ không thể thổ lộ.]
[Tôi: ...]
Được rồi, cách này không được, đổi sang cách khác vậy.
Tôi cố gắng hồi tưởng tướng mạo của những nam sinh lúc ấy.
Sau đó tôi bỏ qua.
Đối với một người bị cận tám độ như tôi mà nói, khoảng cách hơn hai mét, tôi còn chẳng phân biệt được người hay súc vật.
Lúc rơi vào ngõ cụt, tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Lúc mấy bạn nam sinh kia đi vào, có người gọi tên một người khác.
Dường như là... Tiểu Vĩ?
Trông dáng vẻ của bọn họ chắc hẳn thường xuyên đến bể bơi.
Mấy ngày nay tôi đến trước cửa bể bơi ngồi, nói không chừng còn có thể gặp được Tiểu Vĩ?
Thế là tôi đi ngay.
Nhưng để phòng ngừa bị phát hiện, tôi đội nón, đeo khẩu trang, thậm chí còn nhịn đau cắt tóc ngắn.
Ông trời không phụ người có lòng, ngay hôm sau tôi đã nghe được giọng nói quen thuộc.
"Kiều Duy, cậu đi nhanh như thế làm gì? Chờ tớ với!"
Tôi ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy có một nam sinh đang đuổi theo sau lưng một nam sinh khác.
Lúc tầm mắt tôi nhìn về phía người nam sinh trước mặt, tôi ngẩn người.
Đợi một chút, đây không phải Thẩm Kiều Duy sao?
Kiều Duy? Tiểu Vĩ?
Hoá ra hôm đó người bị gọi là cậu ấy!

5.
Mặc dù không bằng top 2, nhưng đại học R cũng nằm thứ 958 trong số các đại học nổi tiếng, vì thế có thể nói khắp trong trường học đều là ngọa hổ tàng long.
Dưới kiểu cạnh tranh kịch liệt thế này, Thầm Kiều Duy vẫn chấm được một chỗ.
Bố cậu ấy là một nghệ sĩ bass của nhà hát lớn quốc gia, mẹ cậu ấy là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng trong nước, cậu ấy xuất thân trong một gia đình có truyền thống nghệ thuật nhưng lại học khoa khoa học kỹ thuật ở trường đại học.
Dáng vẻ đẹp trai, có giáo dục, đầu óc lại còn thông minh.
Thẩm Kiều Duy nghiễm nhiên trở thành một nhân vật cấp trường.
Đương nhiên, tôi nhận ra anh ấy nhưng anh ấy không nhận ra tôi.
Nhưng nếu ngày đó Thẩm Kiều Duy có mặt tại chỗ, chắc chắn anh ấy biết ai là người bị mất quần lót...
Xem ra tôi không thể không gặp mặt cậu ấy.

6.
Lấy phương thức liên lạc của Thẩm Kiều Duy quá đơn giản, vào diễn đàn hỏi ẩn danh một chút đã hỏi ra được.
Nhưng tôi không dám dùng wechat của mình, tôi đã dùng skin sử thi trong trò chơi vương giả, mượn wechat của em họ một chút.
Sau khi chắc chắn vòng bạn bè đã được khóa kỹ càng, thông tin cũng chính xác, tôi gửi lời mời kết bạn cho cậu ấy...
"Chào học trưởng, em là niên muội của anh, có chuyện muốn hỏi ý kiến anh một chút."
Một tiếng trôi qua, không ai trả lời.
Lạnh lùng như thế?
Tôi lại gửi lời mời kết bạn lần nữa...
"Chào học trưởng, em thật sự có việc gấp muốn hỏi ý kiến anh."
Lại thêm một tiếng trôi qua, không có động tĩnh gì.
Chẳng lẽ bởi vì bình thường có quá nhiều nữ sinh kết bạn với Thẩm Kiều Duy, thế nên cậu ấy tự động bỏ qua?
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể sử dụng đòn sát thủ...
"Chào học trưởng, nghe nói quần lót của bạn anh bị trộm."
Quả nhiên những lời này có hiệu quả, nửa tiếng sau, Thẩm Kiều Duy chấp nhận lời mời kết bạn của tôi.
[Thẩm Kiều Duy: Xin lỗi, mới vừa rồi tôi đang trong giờ tự học, không chú ý điện thoại di động.]
Tôi: ...
Hoá ra là vì lý do này sao?
[Thẩm Kiều Duy: Quần lót của bạn tôi bị trộm? Bạn nghe ai nói thế?]
[Tôi linh hoạt một chút: Em phải giữ bí mật.
Thẩm Kiều Duy vẫn chưa trả lời.
[Tôi tiếp tục nói bừa: Học trưởng, là thế này, trên đường bạn em có nhặt được một cái quần lót, hiệu CK, màu đen. Anh có thể nói cho em biết, người bạn bị trộm quần lót là ai được không? Bằng cách đó bọn em có thể xác nhận với anh ấy.]
Sau khi gửi tin nhắn, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên lý do này hợp lý nhất.
Vì để xác nhận, Thẩm Kiều Duy nhất định sẽ nói cho tôi biết, rốt cuộc ai bị mất quần lót.
Đến lúc đó cho dù là lén trả lại hay trả tiền cho đối phương, hay mua một cái mới, tóm lại lương tâm tôi sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhưng một lúc lâu Thẩm Kiều Duy vẫn không trả lời.
[Tôi: Học trưởng?]
[Thẩm Kiều Duy: Là tôi]
[Tôi: ???]
[Thầm Kiều Duy: Người bị mấy quần lót, là tôi.]
[Thẩm Kiều Duy: Cho hỏi bạn là?]
Tôi: ...
Tôi nhanh chóng chặn cậu ấy.

7.
Sau khi chặn Thẩm Kiều Duy, tôi sửng sốt khoảng năm phút, sau đó tôi mở túi vải nhỏ đựng trong một chiếc bao nilon đặt trong hộp trang điểm, nhìn chằm chằm chiếc quần lót bị tôi chôn giấu dưới tầng tầng lớp lớp.
Chết tiệt, tôi lại cầm quần lót của nhân vật cấp trường!
Chờ một chút, đây chẳng phải là cái mới tinh chưa mặc sao?

8.
Tôi đem chiếc quần lót kia đi giặt.
Đương nhiên hông phải giặt bằng tay.
Một chiếc quần lót, dùng máy giặt quần áo tiêu tốn của tôi tám tệ.
Nghĩ thấy nào cũng thấy mất máu.
Cuối cùng tôi lén lén lút lút cầm máy sấy sấy khô, rồi lại bỏ nó vào túi nilon đặt trong hộp trang điểm trong tủ đựng quần áo.
Tôi đang suy nghĩ nên dùng cách gì để lén trả quần lót lại.
Suy nghĩ rất lâu...
Hoàn toàn không có cách nào!
Đúng lúc này, đầu óc tôi linh hoạt một cái.
Chẳng bằng tôi cải trang thành người bạn "nhặt" được chiếc quần lót kia?
Thế là tôi hít một hơi thật sâu, dùng wechat của mình gửi lời mời kết bạn...
"Chào bạn học Thẩm, tôi chính là người nhặt được chiếc quần lót đây."
Lần này Thẩm Kiều Duy đồng ý bằng giây.
[Tôi: Bạn học Thẩm, vừa rồi bạn tôi có nói với tôi, người bị mất quần lót là cậu.]
[Thẩm Kiều Duy: Sao bạn học ấy lại chặn tôi rồi?]
Tôi: ...
[Tôi: Bởi vì cô ấy quá kinh hãi, không cẩn thận trượt tay.
A, đây là chuyện hoang đường gì thế này, kẻ ngốc cũng không tin!
Cũng may Thẩm Kiều Duy không tiếp tục truy hỏi.
[Thẩm Kiều Duy: Chụp một tấm hình đi để tôi xác nhận một chút.]
[Tôi: Được!]
Thế là tôi gửi tấm ảnh chụp trên taobao hôm bữa sáng cho cậu ấy.
Tôi cho rằng tiếp theo Thẩm Kiều Duy sẽ trả lời nó là của cậu ấy, hoặc nó không phải của cậu ấy, kết quả cậu ấy lại nói một câu: [Dép không tệ.]
Tôi lập tức sửng sốt, lúc này mới ý thức được cậu ấy đang nói tới đôi dép vịt con vô tình lọt vào khung hình của tôi.
Được rồi, bây giờ ngoại trừ mũ xô màu trắng, áo khoác màu xanh nhạt trong, danh sách đồ cần tiêu huỷ lại có thêm một thứ.
[Tôi biết còn hỏi: Cho hỏi đây là của cậu đúng không?]
[Thẩm Kiều Duy: Ừ.]
[Tôi: Thế cậu nghĩ xem., tôi mua cho cậu cái mới hay chuyển tiền cho cậu luôn?]
[Thẩm Kiều Duy: Chuyển tiền cho tôi?]
[Tôi: Đúng thế.]
[Thẩm Kiều Duy: Tại sao phải chuyển tiền cho tôi?]
[Tôi: Mua quần lót của cậu.]
[Thẩm Kiều Duy: ?]
Tôi: ...
Không phải tôi nói lời đại nghịch bất đạo gì chứ?
[Thẩm Kiều Duy: Cậu trả lại cho tôi luôn không được sao?]
Không được, đương nhiên là không được! Trả lại cho cậu luôn không phải tôi sẽ bị lộ sao?]
Lỡ như cậu nhận ra tôi chính là người hôm đó đã đi nhầm phòng thay quần áo, tôi còn mặt mũi ở lại đại học R sao?
[Tôi: Thế này đi, chúng ta tìm một chỗ, trước tiên tôi sẽ mang đồ tới đó để, sau đó cậu tới lấy nhé.]
[Thẩm Kiều Duy: ???]
[Thẩm Kiều Duy: Có cần phải phiền phức như thế không?]
[Tôi: Thật sự xin lỗi bạn học Thẩm, gặp mặt trực tiếp sẽ khiến tôi xấu hổ, thêm nữa nếu bị người khác nhìn thấy sẽ khó giải thích.]
Thẩm Kiều Duy dừng mấy phút rồi mới trả lời tôi.
[Thẩm Kiều Duy: Bạn học Thôi Doanh Doanh, nếu cậu thấy xấu hổ khi đến tìm tôi thế tôi có thể đi tìm cậu.]
[Tôi: ???]
Cứu mạng, mẹ ơi, sao người này lại biết tên tôi!

9.
Một lúc sau tôi vẫn chưa trả lời.
[Thẩm Kiều Duy: Lại muốn chặn tôi sao?]
[Tôi: ...]
[Tôi: Người vừa nãy là bạn tôi!]
[Thẩm Kiều Duy: À.]
Tôi khóc.
Dường như người này đã nhìn thấy tôi! Hơn nữa cậu ấy còn biết cả tên tôi nữa!
Chẳng lẽ hôm đó lúc tôi vào nhầm phòng thay quần áo, cậu ấy đã nhận ra tôi sao? Nhưng tôi vẫn ôm ấp sự may mắn.
[Tôi: Bạn học Thẩm, sao cậu biết tên tôi?]
[Thẩm Kiều Duy: Trong nhóm tình nguyện viên của trường, cậu tự viết.]
Tôi lập tức sửng sốt, vội vàng tìm nhóm tình nguyện viên của trường.
Quả nhiên Thẩm Kiều Duy có mặt trong đó.
Hơn nữa biệt danh của tôi trong nhóm chính là... đại học năm hai – kinh tế - Thôi Doanh Doanh.
Tính trăm phương nghìn kế, tôi cũng không ngờ, chúng tôi lại ở chung nhóm trò chuyện.
Tôi hít một hơi thật sâu, đi thẳng vào vấn đề.
[Tôi: Bạn học Thẩm, cho nên cậu muốn giải quyết chuyện này thế nào?]
[Thẩm Kiều Duy: Có phải chiều nay chuyên ngành của các cậu có một lớp cộng đồng không?]
[Tôi: Dường như là thế.]
[Thẩm Kiều Duy: Chúng tôi cũng có tiết đó.]
[Tôi: Ý của cậu...]
[Tôi: Không phải là...]
[Tôi: Bảo tôi vào giờ học cộng đồng...]
[Thẩm Kiều Duy: Ừ.]
Tôi:
Đang tải...
[Tôi: Tôi có thể từ chối không?]
[Thẩm Kiều Duy: Không thể.]
Tôi: ...
Tôi khóc không ra nước mắt.
Trời ơi, rốt cuộc thì tôi đã tạo nghiệt gì, khiến tôi gặp phải một sự kiện không nói nên lời thế này chứ?

10.
Khóc thì khóc, làm loạn thì làm loạn, tôi vẫn phải cầm quần lót chạy.
Mẹ kiếp, có vần nhỉ.
Buổi chiều tôi giả vờ lén lén lút lút nhét túi đựng quần lót vào trong balo, sau đó vũ trang đầy đủ cho mình, tới sát giờ học mới chạy lên bậc thang phòng học.
Tiểu Chân ngoắc ngoắc tay tôi: "Doanh Doanh, ở chỗ này."
Tôi kéo thấp vành nón, giống như một kẻ trộm chạy về phía Tiểu Chân.
Sau khi ngồi xuống vị trí của mình, tôi hít một hơi thật sâu.
Chỗ ngồi này nằm ở chính giữa phòng học, tôi đảo mắt nhìn sang bên trai, không thấy Thẩm Kiều Duy. Tôi lại đảo mắt nhìn sang bên phải, cũng không nhìn thấy Thẩm Kiều Duy.
Tôi: ???
Không phải cậu ấy nói chúng tôi học cùng tiết cùng lớp sao? Hoá ra cậu ấy đang giỡn tôi sao?
Đúng lúc này, tôi nhận được một tin nhắn wechat.
[Thẩm Kiều Duy: Bạn học Thôi Doanh Doanh, cậu lại không đeo kính sao?]
Tôi không giải thích được.
[Tôi: Tôi đeo kính áp tròng.]
[Thẩm Kiều Duy: ...]
[Thẩm Kiều Duy: Thế tôi đề nghị cậu đi khám lại một chút, có thể cậu đã bị tăng độ rồi đó.]
Mẹ kiếp, sao cậu ta biết số độ trên kính áp tròng của tôi không đủ?
Chiến dịch 618 vào năm ngoái quá dữ dội, tôi đã không cẩn thận mua quá nhiều, đến bây giờ vẫn chưa dùng hết.
Tôi đang suy nghĩ mình nên phỉ báng hành vi đùa bỡn tôi của cậu ấy thế này, Tiểu Chân đột nhiên lay tôi.
Giọng điệu cô ấy kích động: "Doanh Doanh, cậu nhìn xem người đó là Thẩm Kiều Duy đúng không? Cậu ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía chúng ta!"
"Ở đâu thế?"
"Hàng thứ hai từ trên xuống bên phải cậu.]
Tôi cứng đờ xoay người, sau đó tôi nhìn thấy Thẩm Kiều Duy đang dựa lưng, cười như không cười ngồi ở vị trí đó.
"Doanh Doanh, cậu ấy siêu, siêu, siêu, siêu, siêu, siêu đẹp trai luôn đấy! Cậu ấy vẫn luôn nhìn về phía này, cậu ấy đang nhìn chúng ta đúng không? Chắc chắn là thế đúng không! A a a!"
Xin lỗi Tiểu Chân, cậu phải thất vọng rồi.
Cậu ấy đang nhìn quần lót của chính mình.
Con mắt nhìn muốn xuyên qua.

11.
Trên wechat.
[Thẩm Kiều Duy: Bây giờ đã thấy tôi chưa?]
Tôi: ...
[Tôi: Thật lòng xin lỗi bạn học Thẩm, tôi sai rồi, là tôi mắt mù không nhìn thấy anh đẹp trai!]
Chờ một chút, dường như có gì đó sai sai.
[Tôi: Tại sao cậu biết dáng vẻ của tôi thế nào?]
[Tôi: Cậu hẳn không biết tôi đúng không?]
[Thẩm Kiều Duy: Từ lúc cậu bước vào phòng học, bạn của cậu vẫn luôn miệng gọi tên cậu, tôi không có điếc.]
Tôi: ...
Lời giải thích như thế dường như nghe cũng hợp lý.
Cậu ấy hẳn không nên nhận ra tôi đúng chứ? Lỡ như cậu ấy nhận ra tôi chính là "nữ sinh biến thái" đi nhầm phòng thay đồ kia...
[Tôi: Bạn học Thẩm, cậu có thấy tôi quen mắt không?]
[Thẩm Kiều Duy: Quen.]
Tim tôi đập như sấm chớp.
[Thẩm Kiều Duy: Gương mặt đại chúng.]
Tôi: ...
Giận nhé, người này lại còn là người độc miệng như thế!
[Tôi: Khi nào tôi đưa đồ cho cậu được?]
[Thầm Kiều Duy: Tan học đi.]
Ngay khi tôi và Thẩm Kiều Duy còn đang nhắn tin qua lại, thầy bắt đầu giờ học, nhưng tôi lại xui xẻo, hoàn toàn không chú ý.
Cho đến khi giáo sư cầm danh sách lên gọi tên tôi, mặt tôi ngẩn ngơ đứng dậy.
Chẳng lẽ là chỉ đích danh?
"Đến đây!"
Cả hội trường cười ồ lên.
Tiểu Chân chọc tôi: "Trả lời câu hỏi..."
Tôi định thần lại, quả nhiên trên slide có một câu trắc nghiệm.
Tôi nhỏ giọng hỏi: "Chọn gì?"
Tiểu Chân: "Tớ cũng không biết..."
Ngay khi tôi chuẩn bị chọn bừa một cái, màn hình điện thoại di động đột nhiên sáng lên.
[Thẩm Kiều Duy: Chọn B.]
Tôi kích động rống lên: "Chọn B!"

12.
Mới một ngày sau, tôi lập tức cảm nhận được lợi ích của việc quen biết với học bá.
Sau khi giáo sư cho tôi ngồi xuống, tôi vội vàng trả lời.
[Tôi: Cảm ơn cậu bằng cả tấm lòng.]
[Thẩm Kiều Duy: Trả đồ lại cho tôi là được.]
[Tôi: Không thành vấn đề!]
Nếu như tôi biết những chuyện xảy ra sau đó, tôi nhất định sẽ không bao giờ đặt cho mình lá cờ này.
Sau khi tan học, tôi bảo mấy người Tiểu Chân về trước.
Lúc này tôi mới lấy một chiếc túi vải nhỏ trong túi xách, Tiểu Chân quay trở lại: "Doanh Doanh."
Tôi bị doạ nhét túi vải giấu bên dưới mấy cuốn sách, lại sợ Tiểu Chân nhìn thấy, vội vàng kéo cô ấy ra khỏi phòng học: "Có chuyện gì?"
"Thứ sáu tuần này tớ có đăng ký tham gia tình nguyện, nhưng tớ vừa phát hiện mình tới kỳ kinh nguyệt, cậu cũng biết tớ bị đau bụng kinh, cậu có thể thay tới hay không..."
Tôi một lòng chỉ muốn đuổi Tiểu Chân đi: "Được, được, được, để tớ đi thay cậu."
"Quá tốt, cảm ơn Doanh Doanh, thời gian địa điểm khi về tớ sẽ gửi cho cậu."
Tôi vừa quay về chỗ ngồi vừa suy nghĩ.
Thầm Kiều Duy cũng ở trong nhóm tình nguyện, có thể nào...
Hẳn sẽ không trùng hợp như thế chứ...
Cậu ấy...
Sau đó tôi phát hiện túi vải nhỏ ở trên bàn đã không còn nữa.

13.
[Tôi: Bạn học Thẩm, cậu đang ở đâu đấy?]
[Thẩm Kiều Duy: Nhà vệ sinh.]
[Tôi: Thật sự xin lỗi, sorry, chuyện bí mật!]
[Thẩm Kiều Duy: ?]
[Tôi: Quần lót của cậu biến mất rồi.]
Tôi:
Đang tải.
[Thẩm Kiều Duy: ...]

14.
Sau khi Thẩm Kiều Duy quay lại lớp học, hai người bọn tôi mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Tôi là người mắt to.
Tôi: "Vừa nãy tôi để trên bàn, sau đó nó không còn nữa!"
Thẩm Kiều Duy: "Cậu mang quần lót của tôi..."
Mấy bạn học chưa rời đi đưa tới những ánh mắt dò xét.
Tôi vội vàng bịt miệng cậu ấy: "Có thể nhỏ tiếng một chút được không?"
Thẩm Kiều Duy kéo tay tôi ra, thấp giọng: "Cứ như thế để trên bàn?"
Vừa rồi quá kích động, lại đưa tay tới.
Tôi bất tri bất giác, môi của cậu ấy, dường như mềm nhũn...
Thầm Kiều Duy: "Thôi Doanh Doanh."
Tôi chợt tỉnh hồn.
Thầm Kiều Duy nhướng mày: "Giải thích một chút?"
"Không phải, tôi đựng nó trong một chiếc túi vải nhỏ để ở đây, nhưng bây giờ lại không nhìn thấy nữa, cậu nhìn xem!" Tôi cầm sách đang đặt trên bàn lên, rồi lại mò vào bên dưới bàn: "Không có, thật sự không có."
Tôi ngồi xổm xuống dưới đất, định ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy, kết quả "bụp" một cái đụng vào ót.
"Tôi..." Chữ "chết tiệt" sắp nói ra, tôi vội vàng thắng lại, đầu lưỡi đánh nhau tại chỗ: "Tôi, tôi, tôi, thật đau..."
Mẹ kiếp, quá con mẹ nó đau.
Thẩm Kiều Duy cúi đầu nhìn tôi, đột nhiên cười.
"Tôi bị đập vào ót cậu vui như thế sao?"
"Trông cậu giống như một chú chó con."
"Bạn học Thẩm, muốn mắng tôi cứ việc nói thẳng, không cần phải phải chửi xéo chửi xiên như thế."
Giận nhé, nếu không phải tôi nợ cậu một chiếc quần lót có giá trị ba trăm sáu mươi tệ, tôi chắc chắn đã trở mặt ngay tại chỗ rồi!
Hừ!
"Tôi có nuôi một chút chó nhỏ, phản ứng sau khi bị đụng đầu của cậu giống nó như đúc, cậu nhìn xem." Vừa nói cậu ấy vừa lấy điện thoại ra, bấm mở một đoạn video về chú chó con cho tôi xem.
Tôi không nhịn được tiến tới, cùng xem đoạn video về chú chó con với Thẩm Kiều Duy.
Sau khi xem xong...
Ôi, trên thế giới này lại còn có một sinh vật đáng yêu như thế!
Thẩm Kiều Duy nói tôi giống chó con, chắc chắn đang khen tôi đáng yêu nhỉ!
Đợi một chút, không phải tôi quên mất chuyện gì rồi chứ?
"Bạn học Thẩm, tôi chuyển tiền cho cậu hay là..."
"Mua quần lót của tôi?"
Tôi lại bịt miệng cậu ấy: "Đã nói là nhỏ tiếng một chút!"
Cũng may các bạn học khác cũng đã về hết rồi, không ai chú ý tới tiếng động của chúng tôi ở đây nữa.
Lần này Thẩm Kiều Duy cũng không kéo tay tôi ra.
Cậu ấy nhìn tôi, đột nhiên cười cười, mí mắt cong cong, trong mắt toàn là ý cười.
Thật con mẹ nó đẹp trai!
Mặt tôi có hơi đỏ, chợt lấy bàn tay đang che miệng cậu ấy.
"Chờ tôi nghĩ xong rồi lại nói cho cậu biết."
"Cái này có gì cần phải suy nghĩ nhiều sao?"
Thẩm Kiều Duy xách balo của mình, khoát khoát tay với tôi: "Xin lỗi, tôi mắc chứng khó khăn trong việc lựa chọn."
Tôi vừa ủ rũ cúi đầu trở lại ký túc xá, đã nhìn thấy Tiểu Chân đang đứng ở đó kích động: "Doanh Doanh, có tin lớn! Liên quan tới Thẩm Kiều Duy!"
"Cái gì?"
Sẽ không phải chuyện tôi trộm... phủi phủi, cầm nhầm quần lót của cậu ấy bị bại lộ chứ?
"Trên diễn đàn có người nhắn lại, nói vừa thấy Thẩm Kiều Duy có cử chỉ thân mật với một cô gái trong lớp học ấy, bọn họ còn chúi đầu xem điện thoại di động, chắc hẳn là bạn gái không chệch đi đâu được. Ôi, thật đau lòng, cậu ấy có bạn gái rồi..."
Thật hết nói nổi, bây giờ tung tin vịt không tốn phí sao?
Không phải, sao hai ngày nay tôi lại biến thành nhân vật "càn quét" trường học thế này chứ? Từ "nữ sinh biến thái" trộm quần lót cho đến biến thành "bạn gái: của Thẩm Kiều Duy.
Có lẽ đây chính là cuộc sống.

15.
Hai ngày nay Thẩm Kiều Duy cũng không liên lạc với tôi.
Cậu ấy lạnh lùng với tôi hơn bất kỳ ai.
Tôi rất lo lắng, cũng rất tức giận, nhưng tôi không dám nói, dù sao tôi vẫn còn thiếu cậu ấy món "nợ máu" là một chiếc quần lót.
Ngửa mặt lên trời khóc lớn.

16.
Thứ bảy.
Trước khi tham gia hoạt động tình nguyện, tôi đã xác nhận rất nhiều lần, trong danh sách lần này không có Thẩm Kiều Duy.
Cho nên lúc tôi đang vô cùng vui vẻ leo lên xe buýt trường học, nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Thẩm Kiều Duy, tôi hoá đá.
Tôi che mặt, trong lòng mặc niệm, đừng nhìn thấy tôi, đừng nhìn thấy tôi...
"Bạn học Thôi Doanh Doanh, ở đây còn chỗ trống này." Thầm Kiều Duy chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh mình: "Phía sau không còn chỗ nào đâu."
Tôi mỉm cười nói: "Để tôi ra sau tìm một chút."
Vòng vo một hồi, tôi lại quay trở lại.
Mẹ kiếp, thật sự không có rồi. Sao tôi lại không tới sớm một chút chứ!
Tôi không nên đổi tiếng chuông báo thức thành tiếng tim ngừng đập tích tích tích trên điện thoại!
Tôi nên...
"Không ngồi?"
Dưới cơn nóng giận, tôi lập tức ngồi xuống.
Sau đó tôi lập tức cảm thấy hối hận.
Cứu mạng, tại sao mấy cô gái xung quanh đều dùng ánh mắt đó nhìn tôi chứ!
Tôi tuyệt đối không có ý định nghĩ đến Thẩm Kiều Duy!
Thẩm Kiều Duy: "Ăn sáng chưa?"
SOS, đừng dùng giọng điệu mập mờ như thế nói chuyện với tôi!
Thẩm Kiều Duy: "Ở chỗ tôi có mấy món ăn vặt, cậu có muốn ăn hay không?"
PLEASE, im miệng đi, cầu xin cậu đấy!
Thẩm Kiều Duy không hiểu: "Cậu..."
Tôi "soạt" một cái đứng dậy.
Thẩm Kiều Duy: ??
Mọi người trên xe: ??
Tôi: ...
Tôi gượng cười: "Tôi say xe, đứng lên một chút."
Thẩm Kiều Duy: "Xe còn chưa khởi hành đâu."
Tôi: "Tôi... tôi choáng váng vì anh đẹp trai."
Giả cười.
Sau đó tôi nhìn thấy mặt Thẩm Kiều Duy, đỏ lên.

17.
Học bá được đánh giá là học bá, là có nguyên nhân.
Tại sao, tại sao lại có người ngay cả đỏ mặt cũng trông xuất chúng đến như thế?
Ôi mẹ ơi, nếu tôi là đàn ông tôi đã lao tới.
Tôi lại ngồi xuống lần nữa, nhìn chằm chằm Thẩm Kiều Duy, sau đó ca ngợi từ tận đáy lòng: "Cậu thật đẹp trai."
Ngay cả hai tai của cậu ấy cũng đỏ lên.

18.
Chân lý cuộc sống.
Không có anh đẹp trai đẹp trai, chỉ sợ anh đẹp trai vừa đẹp trai vừa thuần khiết.
Thật là đòi mạng.

19.
Hoạt động tình nguyện lần này chính là tham gia một hoạt động học thuật.
Trước tiên giúp bọn họ sắp xếp hiện trường, sau đó trở thành khán giả, làm đầy đủ số lượng.
Suốt toàn bộ quá trình, tôi đều lẩn trốn Thẩm Kiều Duy, nhưng tôi đang tránh những người hâm mộ của cậu ấy.
Có mấy em gái nhỏ, ngoài việc khiến tôi mất mặt còn nhét hai túi rác vừa to vừa nặng vào tay tôi.
Tôi: ...
Mấy em gái, đồng ý với chị được không? Đừng cạnh tranh, đừng cạnh tranh, đừng cạnh tranh!
Mặt anh đẹp trai giống như một đoá hoa tươi, cũng không cần gió thổi, chỉ cần phơi dưới ánh nắng mặt trời đã ỉu xìu.
Nhìn là thấy không dùng được!
Đúng lúc này, Thẩm Kiều Duy xuất hiện sau lưng tôi: "Trông bao rác có vẻ nặng đấy, đưa tôi đi."

20.
Tôi nhìn Thẩm Kiều Duy xách hai túi rác rời đi...
Tôi thay đổi suy nghĩ, dường như vẫn có thể dùng được.

21.
Cuối cùng hoạt động cũng bắt đầu.
Tôi tìm một chỗ không người ở phía xa xa ngồi xuống, trong đầu nghĩ lần này hẳn là Thẩm Kiều Duy sẽ không tìm được...
Tôi: "Cậu tới từ bao giờ thế?"
Thẩm Kiều Duy: "Vừa tới."
Cứu mạng, người này đi bộ không phát ra tiếng sao?
Tôi theo bản năng kéo dài khoảng cách với cậu ấy.
Thầm Kiều Duy nhíu mày: "Trên người tôi có mùi sao?"
Tôi: "Không phải..."
Thẩm Kiều Duy: "Thế trên người cậu có mùi?"
Tôi: ...
Được rồi, tôi cam chịu số phận.
Tôi cố gắng bỏ qua những ánh mắt sắc bén của những em gái kia, tập trung sự chú ý vào buổi diễn thuyết học thuật trên sân khấu.
Sau đó tôi thấy mệt mỏi.
Nói cái quái gì thế không biết.
Tôi ngáp liên tục, mí mắt đánh nhau điên cuồng.
Cuối cùng tôi nghẹo đầu, trước khi ngủ tôi còn đang suy nghĩ, máy điều hoà không khí ở trung tâm này mở thật thấp.
Tôi bị thứ gì đó đánh tỉnh dậy.
Phản ứng đầu tiên sau khi tỉnh dậy là thấy thật ấm áp, phản ứng thứ hai là áo khoác của ai trên người tôi thế, phản ứng thứ ba chính là con mẹ nó, tôi đang ở trên vai ai đấy.
Tôi mạnh mẽ bật người ngồi dậy.
Thẩm Kiều Duy: "Chất lượng giấc ngủ của cậu tốt thật đấy."
Tôi: ...
Tôi: "Bạn học Thẩm, cậu nên đánh thức tôi dậy!"
Thẩm Kiều Duy: "Tôi có gọi nhưng cậu không tỉnh."
Tôi: ...
Tôi vội vàng trả áo khoác lại cho cậu ấu: "Cảm ơn."
Thẩm Kiều Duy cười cười đứng dậy: "Hoạt động cũng đã kết thúc rồi, vẫn ngồi sao?"
Kết thúc rồi?
Tôi nhìn xung quanh, trong hội trường không còn lại bao nhiêu người.
Tại sao Thẩm Kiều Duy không gọi tôi dậy sớm một chút?
Tôi: "Đã nói người tham gia tình nguyện sẽ được miễn phí bữa trưa đúng không?"
Thầm Kiều Duy: "Có lẽ đã không còn."
Tôi khóc lớn.
Thẩm Kiều Duy: "Đừng khóc, tôi đưa cậu ra ngoài ăn đồ ngon."
Tôi: "Có thật không?"
Thẩm Kiều Duy: "Thật."
Đúng lúc này, điện thoại trong túi của tôi rung động mãnh liệt.
Là Tiểu Chân oanh tạc wechat của tôi.
[Tiểu Chân: Doanh Doanh, nghe nói hôm nay Thẩm Kiều Duy và bạn gái cậu ấy cùng tham gia hoạt động tình nguyện đấy!"
[Tiểu Chân: Hình ảnh hiện trường cũng truyền ra rồi!]
Sau đó cô ấy gửi cho tôi một tấm ảnh.
Trong hình, con bà nó người đó đang nằm trên vai Thẩm Kiều Duy, mặt và người bị áo khoác của Thẩm Kiều Duy che lại.
Còn Thẩm Kiều Duy, dường như cậu ấy đang cười...
[Tiểu Chân: Không phải cậu cũng có tham gia sao? Trong phòng ba mươi giây tôi phải nhận được toàn bộ tin tức về cô gái đó!]
Tôi: ...
Cứu mạng!

22.
Tôi phải giải thích với cô ấy thế nào đây?
Nói người phụ nữ đó là tôi sao?
Nhưng tôi không phải bạn gái của Thẩm Kiều Duy!
Trời ơi, tại sao lại nhường hết phần khổ cho tôi thế này!
[Tôi: Tiểu Chân, bên chỗ tớ còn có chút chuyện, khi nào về chúng ta nói chuyện sau.]
Thẩm Kiều Duy: "Cậu không sao chứ?"
Tôi lau nước mắt: "Trông tôi giống có chuyện không?"
Thẩm Kiều Duy: "Có ăn cơm không?"
Nước mắt tôi ngừng lại ngay: "Ăn"
Sau đó tôi và Thẩm Kiều Duy đến khu mua sắm nhỏ bên cạnh trung tâm hội nghị ăn lẩu cá.
Tôi kiên quyết muốn trả tiền: "Bữa này để tôi trả, tôi còn thiếu cậu ba trăm sáu mươi tệ."
"Cậu thiếu."
Sao?
"Im lặng ăn cơm, nếu không ngày mai cả trường sẽ biết cậu cầm quần lót của tôi."
Con mẹ nó, uy hiếp tôi sao?
Tôi... tôi không dám lên tiếng.
Một bữa cơm yên tĩnh như gà.
Đầu năm nay còn có chuyện đưa tiền mà không cần?
Tôi khóc.

23.
Sau khi trở về trường học, tôi đi vòng quanh sân trường ba vòng, vừa nghĩ nên giải thích với Tiểu Chân thế nào.
Vừa bước vào ký túc xa, tôi đã bị mấy cô gái trong phòng vây quanh.
Đợi một chút, số người không đúng, 123456789...
Chị gái ơi, mọi người ở đâu xuất hiện thế?
Tiểu Chân sốt ruột: "Mau, mọi người chờ cậu lâu lắm rồi đấy, nói cho chúng tớ nghe tin tức của ngày hôm nay đi."
Tôi ấp úng: "Chuyện đó..."
Mấy cô gái rướn cổ lên.
Tôi ấp a ấp úng: "Thật ra thì..."
Mấy cô gái nín thở chờ đợi.
Tôi nhanh trí: "Khi đó tớ ngủ mất, cho nên không biết gì cả!"
Mấy cô gái ô lên rồi giải tán.
"Chuyện gì thế đồng chí Thôi Doanh Doanh, thời điểm quan trọng như thế lại vô dụng như thế!"
Tôi ôm mặt, ngồi xuống trước bàn.
Lúc này điện thoại di động sáng lên.
[Thẩm Kiều Duy: Trưa mai gặp nhau tại nhà ăn khu tây.]
[Tôi: ???]
[Tôi: Tại sao?]
[Tôi: Tôi không đi!]
Nếu đi chẳng phải sẽ chứng thực danh hiệu bạn gái tin đồn của cậu sao? Hôm nay tôi vất vả lắm mới lừa bịp được đấy.
[Thẩm Kiều Duy: Không đi?]
[Tôi: Ừ!]
[Thẩm Kiều Duy: Thật à?]
[Tôi: Hẳn là thế...]
[Thẩm Kiều Duy: 360?]
Tôi:
Đang tải...
[Tôi: Tôi đi...]

24.
Bởi vì chuyện này, một người không tim không phổi như tôi... mất ngủ.
Có thể tưởng tượng được lời đe dọa của Thẩm Kiều Duy tạo thành tổn thương lớn tới mức nào đối với tâm hồn của một đứa trẻ ba tuổi, hai trăm lẻ bốn tháng như tôi!
Cho tới vào tiết của ngày hôm sau, tôi vẫn đang ngủ.
Sau khi tan học, Tiểu Chân đánh thức tôi: "Doanh Doanh, sao lại mệt mỏi như thế? Tối hôm qua trộm hành của người ta..."
Tôi bật dậy mạnh mẽ: "Tôi không trộm đồ..."
Chữ "lót" vừa nói được một nửa, tôi nhanh chóng nuốt ngược trở vào.
Cứu mạng, suýt nữa đã bị lộ rồi!
Tiểu Chân: "Tớ chỉ nói đùa một chút thôi, đi ăn cơm cùng?"
Tôi: "Không được, các cậu đi trước đi."
Tôi đứng tại chỗ kỳ kèo một hồi mới gửi tin nhắn cho Thẩm Kiều Duy.
[Tôi: Cậu đi chưa?]
[Thẩm Kiều Duy: Vừa mới tới, cậu thì sao?]
[Tôi: Tôi vẫn còn ở suối nguồn.]
[Thẩm Kiều Duy: ...]
[Tôi: Người anh em, đợi tôi một chút, tôi sẽ lập tức xuống phòng ăn.]

25.
Nhà ăn khu Tây đông nghịt người.
Thế nên cho dù Thẩm Kiều Duy đẹp trai, trong chốc lát tôi vẫn không tìm ra.
Ngay khi tôi đang mờ mịt nhìn xung quanh, có người vỗ vai tôi.
"Này, bạn học."
Tôi quay đầu, là một nam sinh có dáng vẻ vô cùng nho nhã.
Có hơi quen mắt, dường như đã gặp ở đâu đó.
Đợi một chút...
Con mẹ nó, đây không phải nam sinh gọi "Kiều Duy", "Kiều Duy" ở bể bơi trong trường học đây sao?
Cậu ta cũng là một trong những người nhìn thấy tôi đi nhầm phòng thay quần áo!
Lúc này gọi tôi không phải là....
Nam sinh: "Bạn học, tôi thấy cậu có hơi quen mắt."
Tôi: ...
Nam sinh: "Cậu có phải là người đội mũ xô trắng, mặc áo khoác màu xanh nhạt không?"
Ôi, cứu mạng!
Nam sinh: "Trước đó không phải cậu để tóc dài sao?"
Cậu ta nhận ra tôi sao?
Nói đến đây, cậu nam sinh đột nhiên dừng lại, sau đó chỉ vào chỗ ngồi phía sau: "Đừng đứng nữa, ngồi xuống nói chuyện chút đi."
Cả người tôi cứng đờ cùng cậu ta đi đến chỗ ngồi.
Điện thoại di động trong túi không ngừng rung lên, tôi đã bắt đầu cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn của Thẩm Kiều Duy rồi đấy.
Nam sinh ngồi đối diện tôi: "Bạn học, cậu tên gì? Tôi tự giới thiệu về bản thân mình trước, tôi tên là Cơ Siêu."
Tôi: "Cơ trong Ngu Cơ?"
Cơ Siêu: "Cơ trong Cơ Sở."
Được... một cái họ đặc biệt.
Tôi: "Tôi tên là Thôi Doanh Doanh."
Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm xuống bàn, cảm giác điện thoại trong túi sắp nổ tung.
Tôi: "Bạn học này, cậu chờ tôi một chút."
Tôi nhanh chóng mở điện thoại, thấy được tin nhắn mới từ Thẩm Kiều Duy.
Cơ Siêu: "Bạn trai?"
Tôi: "Không phải, chủ nợ."
Cơ Siêu lập tức sửng sốt, ánh mắt khi nhìn tôi rõ ràng không được thoải mái.
Tôi sợ cậu ta hiểu lầm tôi là một sinh viên đại học thuần khiết lầm đường lạc lối, đi vay nặng lãi gì đó, lại bổ sung thêm một câu: "Là nợ tình!"
Cơ Siêu "a" một tiếng.
Tôi trả lời tin nhắn Thẩm Kiều Duy.
[Tôi: Bạn học Thẩm, bên phía tôi xuất hiện tình huống khẩn cấp, thanh danh cả đời tôi có thể sẽ bị huỷ chỉ trong một chốc, cậu cứ ăn cơm trước đi, lần sau tôi...]
Tôi còn chưa gõ chữ xong, đã nghe thấy tiếng nói của Thẩm Kiều Duy: "Ở đây này?"
Cơ Siêu: "Kiều Duy, không phải cậu nói không ăn cơm cùng bọn tớ sao?"
Thẩm Kiều Duy đẩy Cơ Siêu ra: "Đi qua một bên đi."
Sau đó ngồi xuống đối diện tôi.
Tôi cảm thấy Cơ Siêu đang dùng ánh mắt kỳ quái quan sát tôi!
Cơ Siêu: "Kiều Duy, hai người quen nhau sao?"
Tôi vội vàng trả lời: "Thật ra chúng tôi chỉ là bình thường..."
Thầm Kiều Duy: "Ừ, tớ là chủ nợ của cô ấy."
Tôi: ...
Ánh mắt Cơ Siêu khi nhìn tôi càng lúc càng không ổn.
Tôi khóc không ra nước mắt, cưỡng ép giải thích: "Thật ra thì... không phải như cậu nghĩ đâu..."
Cơ Siêu: "À."
Tôi: ...
Cứu mạng! Tôi muốn thoát khỏi chỗ này ngay lập tức!
Cơ Siêu: "Kiều Duy, cậu có cảm thấy bạn học Thôi Doanh Doanh trong vô cùng quen mắt không, dường như đã gặp ở bể bơi của trường?"
Thầm Kiều Duy: "Không thấy."
Cơ Siêu: "Vậy cậy quen biết thế nào?"
Thẩm Kiều Duy: "Tại sao tớ phải nói cho cậu biết?"
Cơ Siêu bị giận dỗi vô cớ nhanh chóng tặng cho tôi một cái nhìn sắc bén như đao.
Tôi: ...
Anh hai, chuyện này có liên quan gì đến tôi?

26.
Tôi cảm thấy như thể mình đang ăn cơm tù.
Sau khi ăn xong vội vã chuồn mất
Buổi chiều chỉ có một tiếng học cộng đồng, tâm trạng của tôi đang phiền não, quyết định cúp học.
Tiểu Chân gửi wechat hỏi thăm tôi, sau đó lại gửi tới một tấm ảnh do ai đó chụp lén.
[Tiểu Chân: Doanh Doanh, cậu không sao chứ? Trông dáng vẻ của cậu vào buổi trưa hôm nay, trông cậu có vẻ khá tang thương.]
Trong hình, tôi ủ rũ ngồi trước bàn ăn, tựa như một kẻ gian đang bị còng tay. Thẩm Kiều Duy và Cơ Siêu đang nói chuyện, trông như hai vị cảnh sát đang thương thảo xem nên phạt tôi thế nào.
Trong lòng tôi giơ ngón cái.
Cuối cùng thì thiên tài chụp lén này cũng bắt được khoảng khắc bản chất thật sự trong mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Kiều Duy.
[Tiểu Chấn: Mặc dù không biết vì sao cậu lại quen biết với Thẩm Kiều Duy, nhưng bầu không khí giữa hai cậu trông như có hơi khẩn trương.]
Tôi gần như rơi nước mắt.
Không hỗ là chị em tốt đầu ắp tay gối với tôi, hiểu tôi rất rõ.
[Tôi: Đúng thật là khẩn trương, chủ yếu là có chuyện hiểu lầm, tớ đang cố gắng giải quyết.]
[Tiểu Chân: Được rồi, nếu có khó khăn gì chị đây luôn hỗ trợ cậu.]
Tôi:
Đang tải...

27.
Tôi ra thao trường chạy bộ.
Đang chạy tôi đột nhiên phát hiện sau lưng có thêm một người khác.
Thẩm Kiều Duy: "Tại sao không đến lớp học?"
Tôi: "Sao cậu biết tôi không đến lớp?"
Thẩm Kiều Duy: "Tôi cũng có giờ học này."
Tôi: "Một học bá như cậu, cũng cúp học sao?"
Thầm Kiều Duy: "Thấy cậu không tới, tôi cũng cúp."
Tim tôi đột nhiên đập mạnh.
Gần đây tất cả phiền muộn và bí mật đều ngăn trước ngực, xông ngang đánh thẳng.
Tôi không nhịn được hỏi: "Bạn học Thẩm, cậu có biết ai là người đăng chuyện "nữ sinh biến thái" trộm quần lót lên tường thú tội không?"
Thầm Kiều Duy: "Cơ Siêu."
Tôi mơ hồ có thể đoán được.
Tôi: "Nếu tôi nói tôi thật sự nhặt được quần lót của cậu, cậu có tin không?"
Thẩm Kiều Duy: "Tôi tin."
Dừng một lát, lương tâm tôi thật sự khó yên.
Tôi: "Cậu tin tôi như thế? Lỡ như tôi chính là nữ sinh biến thái trộm quần lót của cậu thì sao?"
Thầm Kiều Duy đột nhiên nghiêng đầu nhìn tôi, cười lên, ánh mắt sáng lấp lánh như những vì sao trên trời.
Hô hấp tôi hơi chậm lại.
Thẩm Kiều Duy: "Nếu đúng như thế, ở ký túc xá của tôi còn rất nhiều, cậu có muốn tôi để lại cho cậu hết không?"
Tôi ...
Thẩm Kiều Duy: "Trên người tôi cũng có, nếu cậu muốn tôi có thể cởi ra cho cậu."
Tôi nghiêng đầu bỏ chạy.

Cứu mạng, nơi này có biến thái!

28.
Tôi không ngờ Cơ Siêu sẽ chủ động liên lạc wechat với tôi (thêm lúc làm quen lần trước).
[Cơ Siêu: Bạn họ Thôi Doanh Doanh, tối nay cậu có rảnh không, cùng ăn một bữa cơm nhé?]
Tôi nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
[Cơ Siêu: Tôi có chút việc muốn xác nhận với cậu.]
Trong lòng tôi chợt giật mình, không phải cậu ta đã chắc chắn việc tôi chính là nữ sinh đi nhầm phòng thay quần áo rồi chứ?
Nếu như tôi từ chối, có khi nào cậu ta sẽ lên tường thú tội gửi bài vạch trần tôi không?
Tôi bắt đầu nghĩ đến cảnh tượng toàn trườg đang thảo luận về "Thôi Doanh Doanh là nữ sinh biến thái trộm quần lót".
[Thế là tôi nơm nớp lo sợ trả lời: Được...]
Cơ Siêu hẹn tôi đến một quán ăn có hương vị trường học.
Vừa ngồi xuống, cậu ta đã đi thẳng vào vấn đề: "Thôi Doanh Doanh, người hôm đó trộm quần lót ở bể bơi chính là cậu đúng không?"
Tôi phun hết nước vừa uống lên mặt cậu ta.
Tôi: ...
Tôi vội vàng cầm khăn giấy lên lau cho cậu ta: "Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi!"
Sau khi mọi người quay trở lại, tôi một mực nói: "Không phải tôi!"
Cơ Siêu: "Chính là cậu."
Tôi: ...
Anh hai ơi, cậu cũng đã chắc chắn là tôi thế còn tới hỏi tôi làm gì?
Ngay khi tôi chuẩn bị tâm lý đón nhận chuyện Cơ Siêu sẽ lên tường thú tội vạch trần tôi, hơn nữa toàn trường đều cho rằng tôi chính là nữ sinh biến thái trộm quần lót, Cơ Siêu đột nhiên cười ha ha: "Không ngờ tình yêu của cậu dành cho Kiều Duy lại vặn vẹo, biến thái đến mức như thế."
Tôi: ???
Tôi: "Bạn học Cơ Siêu, chuyện này thật ra chỉ là hiểu lầm, tôi..."
Cơ Diêu: "Được rồi, đừng giải thích, giải thích chính là che giấu, che giấu thì chính là sự thật."
Tôi: ?
Không phải, có thể nghe tôi nói hết hay không.
Cơ Siêu: "Cậu còn cần quần lót của Kiều Duy không? Tôi lấy giúp cậu, ba trăm tệ một cái."
Tôi: ...
Tôi đã rơi vào ổ biến thái sao?
Thầm Kiều Duy muốn cởi quần lót cho tôi, Cơ Siêu thì muốn bán quần lót của Thẩm Kiều Duy cho tôi?
Cuối cùng tôi cũng nổi giận, đập bàn một cái, Cơ Siêu kinh hãi, sau đó tôi nói rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Cơ Siêu bừng tỉnh hiểu ra: "Hoá ra là như thế, xem ra tôi trách lầm cậu rồi."
Tôi: "Vốn là như thế! Mau lên tường thú tội thanh minh cho tôi!"
Cơ Siêu: "Không được."
Tôi: ?
Tôi: "Tại sao?"
Cơ Siêu: "Giải thích Kiều Duy sẽ không..."
Nói được một nửa, cậu ta đột nhiên dừng lại.
Tôi: "Sao thế?"
Cơ Siêu: "Không có gì."
Tôi: ...
Tôi: "Cậu nói chuyện có thể nói một hơi luôn được không? Nói một nửa lại nuốt một nửa, cậu đang đói sao?"
Cơ Siêu cũng không nổi nóng, che miệng mỉm cười thẹn thùng: "Nói cho cậu một bí mật."
Tôi: "Cái gì?"
Cơ Siêu: "Cậu tới đây."
Tôi nhích tới gần.
Cơ Siêu thấp giọng nói: "Không phải lần trước Kiều Duy tham gia một hoạt động tình nguyện với cậu sao?"
Tôi gật đầu.
Cơ Siêu: "Thật ra ban đầu người phải đi là tôi, khi cậu ấy nhìn thấy danh sách tham gia tình nguyện, muốn đi thay tôi, cậu có biết tại sao không?"
Tôi: "Tại sao?"
Cơ Siêu "ai ôi" đánh tôi một cái: "Sao cậu lại đầu đất như thế chứ?"

29.
Tôi khổ sở suy nghĩ cả một ngày, cuối cùng không hiểu vì sao Thẩm Kiều Duy lại muốn thay Cơ Siêu tham gia hoạt động tình nguyện.
Hừ, chắc chắn cậu ấy đang thầm mến hoa khôi Kim Dung ở bên cạnh, thế nên tham gia để làm tôi mất mặt!
Nghĩ như thế, dường như Thẩm Kiều Duy đi vứt rác giúp tôi chắc cũng để thể hiện sự phong độ, lịch sự trước mặt hoa khôi nhỉ?
Không biết vì sao, trong lòng tôi lại thấy chua chát.
Thiệt thòi cho tôi khi ấy còn cảm thấy cậu ấy có ích!
Tôi thu hồi ý tưởng lúc đó.
Cậu ấy chỉ có ích với người đẹp mà thôi!

30.
Hai ngày nay Cơ Siêu làm quen với tôi.
Cậu ta gửi wechat cho tôi.
[Cơ Siêu: Doanh Doanh, đang làm gì thế?]
Tôi nổi da gà khắp người.
[Tôi: Đang gõ chữ.]
[Cơ Siêu: Cậu thật hài hước.]
[Tôi: ?]
Đây cũng có thể xem như lời khen nhỉ?
Đúng lúc này, Thẩm Kiều Duy cũng gửi tin nhắn cho tôi.
Thầm Kiều Duy: [Thôi Doanh Doanh, tiết công cộng buổi chiều nay cậu không được cúp học nữa.]
Tôi: ...
Người này trước đó còn kêu tôi là bạn học Thôi Doanh Doanh, bây giờ lại gọi thẳng tên Thôi Doanh Doanh rồi.
Nhìn Cơ Siêu một chút, lại nhìn "Kiều Duy" ở bên trái, rồi lại nhìn "Doanh Doanh" ở bên phải, như thế mới có thể kéo gần khoảng cách giữa người với người!
[Tôi: Ừ.]
[Thẩm Kiều Duy: Không vui?]
[Tôi: Không phải, chỉ là tôi có một câu hỏi.]
[Thẩm Kiều Duy: Cái gì?]
[Tôi: Mọi người đều gọi cậu là Kiều Duy sao?]
[Thầm Kiều Duy: Không có, chỉ có Cơ Siêu thôi.]
[Tôi: Tôi còn một câu hỏi nữa, tên cậu có hàm nghĩa gì?]
[Thẩm Kiều Duy: Bố tôi họ Thẩm, mẹ tôi họ Kiều, "Duy" là do ông nội tôi đặt, là duy trong Duy Vạn Thế Chi An, cũng chính là Duy trong "Nhiếp thiên địa chi chính, binh tứ hải chi duy".]
Không biết tại sao, khi Thẩm Kiều Duy nghiêm túc giải thích cho tôi cái tên của cậu ấy, tôi lại thấy vô cùng lãng mạn.
[Tôi: Có văn hoá.]
[Thẩm Kiều Duy: Còn tên cậu thì sao?]
[Tôi: Không có gì đặc biệt, bố tôi cảm thấy tên gọi này vừa nhìn thấy đã biết là một cô bé, rất tốt.]
Thẩm Kiều Duy: ...
Được rồi, tôi quyết định sau này sẽ học tập theo Cơ Siêu, người khác không gọi họ, chỉ gọi tên.
Nghĩ như thế, tôi sửa biệt hiệu tên wechat của Thầm Kiều Duy, đổi thành... Tiểu Vĩ.
Không có học thức, vô cùng đáng yêu.
Đồng âm với mãi mãi.

31.
Mấy ngày gần đây, tôi vừa nghĩ tới chuyện hoa khôi lớp mà Tiểu Vĩ thầm mến lại cảm thấy khó chịu không giải thích nổi.
Dù sao, cậu ấy giữ liên lạc với người khác vì tình yêu.
Còn giữ liên lạc với tôi là vì một cái quần lót.
Nhìn đã thấy sự chênh lệch!

32.
Nhưng Thẩm Kiều Duy cũng không bỏ qua mối quan hệ giữa chúng tôi vốn được duy trì bằng một chiếc quần lót.
Biểu hiện cụ thể chính là mỗi ngày cậu ấy đều nhìn tôi chằm chằm, bảo tôi học tập cho tốt.
Tôi có thể nghi ngờ đây chính là chứng cưỡng chế tự học.
Không biết cậu ấy lấy được thời khóa biểu môn chuyên ngành của chúng tôi ở đâu, trước khi bắt đầu mỗi tiết học đều nhắn wechat hỏi tôi: [Có cúp học không?]
Tôi: ...
Tôi chỉ thỉnh thoảng cúp học thôi có được không?
Không chỉ có thể, Thẩm Kiều Duy còn kéo tôi đến cùng đến phòng tự học.
Cứu mạng, chẳng lẽ chứng cưỡng chế tự học của học bá chính là đến mức không thể có học sinh dốt trước mặt cậu ấy sao?
Trong phòng tự học, tôi và Thẩm Kiều Duy ngồi cách một khoảng.
Tôi nhìn chằm chằm vào sách, cố gắng tập trung sự chú ý, dù sao tôi cũng đang học chuyên ngành trong đại học E, không thể để lộ sự vụng về được.
Nhưng chữ trong cuốn sách này biết bay, haizz, hơn nữa còn lặp đi lặp lại, haizz.
Sau đó tôi lại ngủ thiếp đi.
Chờ tới khi tôi tỉnh lại, tôi phát hiện trên người mình lại có thêm một chiếc áo khoác.
Trong đầu tôi thầm nghĩ, đáng thương thay cho Tiểu Vĩ, kể từ sau khi quen biết tôi, áo khoác cũng không còn thuộc về cậu ấy nữa.
Tôi nằm trên bàn, quay mặt nhìn về phía Thầm Kiều Duy.
Tôi: ???
Cậu ấy ngồi bên cạnh tôi từ lúc nào thế?
Thấy tôi tỉnh dậy, Thẩm Kiều Duy đặt cây bút trong tay xuống, đưa mặt tiến lại gần.
Tôi theo bản năng lùi về sau một chút, cậu ấy đột nhiên giơ tay lên bắt lấy tôi.
Ngay khi tôi cho rằng sẽ xảy ra tình tiết làm rung động lòng người, Thẩm Kiều Duy rút ra một tờ khăn giấy, xoa xoa miệng tôi.

"Nước bọt."

33.
A a a a cứu mạng!
Tôi nằm trên bàn, mặt vùi đầu trong cánh tay.
Vô cùng mất mặt!
Thẩm Kiều Duy: "Vẫn chưa tỉnh ngủ sao?"
Tôi buồn buồn trả lời: "Tỉnh rồi, nhưng cũng không còn mặt mũi gặp ai."
Thầm Kiều Duy đột nhiên cười khẽ một tiếng.
Cậu ấy nhích tới gần tai tôi, tiếng nói mang theo ý cười: "Cậu cũng đã nhặt được quần lót của tôi, sao da mặt lại mỏng như thế?"
Tôi cảm thấy tai mình đang đỏ lên.
Thẩm Kiều Duy thở dài: "Ban ngày cậu cúp học, tự học lại ngủ. Lỡ như cậu rớt môn thì sao đây? Doanh Doanh?"
Tim tôi đột nhiên đập mạnh.
Rớt môn đòi mạng.
Thầm Kiều Duy gọi tôi là Doanh Doanh càng đòi mạng hơn.

34.
Tôi hoàn toàn biến thành đề tài hấp dẫn trong trường học.
Không phải bởi vì trộm quần lót!
Là bởi vì tôi là bạn gái tin đồn của Thẩm Kiều Duy.
Tôi nhìn chằm chằm những bức ảnh chụp trộm trên diễn đàn, trong lòng cảm thấy buồn bực.
Thầm Kiều Duy là thần tượng ăn khách sao? Lấy ở đâu ra nhiều dân chúng nóng lòng "tiện tay chụp một tấm" như thế?
Trong ký túc xá, ngoại từ Tiểu Chân, mỗi ngày tôi đều đón nhận sự vây xem của 123456789 chị gái.
Tôi cảm thấy mình giống như gấu bắc cực thức đêm vậy.
Cứng rằn giả vờ mình chính là gấu khổng lồ có nguy cơ tuyệt chủng.

35.
Trên wechat.
[Tôi: Bạn học Thẩm, tôi cảm thấy chúng ta cần phải giữ khoảng cách.]
[Thẩm Kiều Duy: Tại sao?]
Tại sao? Đương nhiên bởi vì bọn họ đều cảm thấy tôi là bạn gái của cậu!
Nhưng những lời này tôi gõ rồi lại xoá đi, xoá rồi lại gõ, cuối cùng khẽ cắn răng.
[Tôi: Bởi vì không thích hợp.]
Bên kia ngừng khoảng hai phút.
[Thẩm Kiều Duy: Cậu ghét tôi sao?]
[Tôi: Không phải...]
[Thẩm Kiều Duy: Đúng lúc, tôi cũng không ghét cậu.]
Tôi: ...
Không phải đề tài này càng lúc càng đi chệch hướng sao?
[Thẩm Kiều Duy: Cậu muốn đi xem hoà nhạc không?]
[Tôi: Cái gì cơ?]
[Thầm Kiều Duy: Tôi có hai vé, cậu có muốn đi xem cùng tôi không?]
[Thầm Kiều Duy: Cậu, không được phép từ chối.]
Cậu nói cậu không cho phép tôi từ chối thế tôi không từ chối sao?
Tôi: ...
[Tôi: Được.]
Thật là, lớn như thế còn chưa từng được nghe hoà nhạc gì đó, tôi tò mò.

36.
Đến ngày hẹn, tôi suy nghĩ, vì để phù hợp với buổi nhạc giao hưởng, vẫn nên ăn mặc nghiêm túc một chút.
Thế là tôi lấy một chiếc quần tây trong ngăn kéo, lau sạch đôi giày cao gót nhỏ phủ đầy bụi, cuối cùng nhờ Tiểu Chân trang điểm và uốn tóc cho tôi.
Tôi nhìn mình trong gương, hài lòng gật đầu một cái.
Hoàn hảo.
Địa điểm tổ chức ở buổi hoà nhạc là ở công viên âm nhạc trên đường Trung Sơn, bắt đầu vào hơn bảy giờ tối.
Thế là tôi và Thẩm Kiều Duy hẹn gặp ở cửa trường học lúc sáu giờ rưỡi.
Lúc chạm mặt nhau, hai người bọn tôi đều ngẩn ra.
Cậu ấy nhìn mái tóc xoăn, chiếc quần đen và đôi giày cao gót của tôi,
Tôi nhìn vào chiếc quần short và đôi giày thể thao của cậu ấy.
Thầm Kiều Duy: "Cậu tham gia vũ hội sao?"
Tôi: ...
Cứu mạng, thật con mẹ nó lúng túng!
Tôi: "Hay là để tôi về phòng thay một bộ quần áo khác nhé?"
Thầm Kiều Duy:"Không cần, vô cùng xinh đẹp."
Tôi lập tức đỏ mặt.
Chiếc lưỡi mang chất độc này của Thầm Kiều Duy đang khen ngợi tôi sao?
Trên đường đi, tôi lén hỏi cậu ấy: "Bạn họ Thẩm, tham gia mấy buổi hoà nhạc có cần chú ý việc gì không?"
Thầm Kiều Duy: "Nhớ mang theo tai là được."
Tôi: ...
Tôi thu hồi lời nói vừa nãy, cậu ấy thật sự là người ác mồm ác miệng!

37.
Gần đây tôi được thần ngủ phụ trợ.
Nghe một buổi biểu diễn giao hưởng cấp tiến khiến tôi buồn ngủ, nhưng tôi vẫn cố nhịn, không phải lúc nào tôi cũng có thể ngủ trước mặt Thẩm Kiều Duy.
Đúng lúc tôi đang cố gắng tỉnh táo với ý chí ngoan cường của mình nên đầu hơi có hơi ngả ngả, Thẩm Kiều Duy đỡ đầu tôi thì thầm: "Chúng ra đi ra ngoài đi."
Sau đó cậu ấy lập tức kéo tôi ra ngoài.
Tôi: "Không phải vẫn chưa kết thúc sao? Cứ đi như thế?"
Thầm Kiều Duy: "Nếu còn không đi cậu lại ngủ gật mất. Lần này khác với những lần trước, nếu không gọi cậu dậy thế thì không thể trở về ký túc xá, cậu muốn qua đêm ở ngoài với tôi sao?"
Mặt tôi nhanh chóng đỏ lên.
Dường như trong lời nói của cậu ấy còn mang hàm ý khác.
Trời bên ngoài đã tối hẳn, ở phía xa xa trong công viên Trung Sơn có một ngọn đèn đường, phần lớn các kiến trúc đều rơi vào bóng tối.
Đi dạo dưới những căn nhà hoa lệ, trong đầu tôi đều là hình ảnh những bộ phim về thời nhà Thanh.
Đúng lúc này, tôi không chú ý tới một nấc thang, "bộp" một tiếng ngã quỵ xuống trước mặt Thầm Kiều Duy.
Tình cảnh khi đó quá lúng túng, tôi bật thốt lên: "Hoàng thượng cát tường."
Tôi: ...
Mẹ kiếp, sao tôi lại cảm thấy lúng túng hơn thế này?
Thầm Kiều Duy "xì" một tiếng, sau đó đưa tay đỡ lấy tôi: "Ái phi không cần hành lễ như thế."
Tôi đỏ mặt ngồi dậy, lúc này mới bất tri bất giác nghĩ đến câu "ái phi: kia của cậu ấy...
Thế là trên đỉnh đầu tôi bắt đầu bốc khói.
Người này, đúng là quá đáng thật.
Chẳng phải cậu ấy đã có người trong lòng rồi sao?
"Không phải cậu có người trong lòng rồi sao?"
Tôi: ...
Nguy rồi, không cẩn thận hỏi thẳng luôn rồi.
Thầm Kiều Duy: "Ai cơ?"
Tôi đập vỡ cái lọ: "Chính là hoa khôi Kim Dung ở lớp bên cạnh."
Thầm Kiều Duy: "Đó là ai? Tôi không biết."
Tôi: "Cậu nói dối, lần trước cậu cũng vì cô ấy, muốn thay Cơ Siêu tham gia hoạt động tình nguyện, đừng tưởng rằng tôi không biết!"
Thầm Kiều Duy hơi sửng sốt. sau đó nhẹ giọng cười: "Tôi thay Cơ Siêu tham gia hoạt động tình nguyện, không phải bởi vì hoa khôi gì mà cậu nói."
Vừa nói, Thầm Kiều Duy vừa từ từ tiến đến gần tôi, dưới ánh sáng mờ tối, cậu ấy cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt phát sáng kinh người.
"Mà là bởi vì cậu."

38.
Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ câu "sao cậu đầu gỗ thế" của Cơ Siêu là có ý gì...
A! Thật là!
Sao tôi lại là một tên đầu gỗ chứ?
Tôi ngây ngốc hỏi: "Thầm Kiều Duy, không phải giữa hai chúng ta chỉ liên hệ thông qua một chiếc quần lót sao?"
Thầm Kiều Duy giơ tay xoa đầu tôi một cái: "Quên chuyện quần lót đi, chuyện đó không quan trọng."
Tôi: "Thế cái gì quan trọng?"
Thầm Kiều Duy: "Cậu tương đối quan trọng."

39.
Tôi nghĩ tình cảm tôi dành cho Thẩm Kiều Duy đã biến chất.
Đây là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Chắc chắn Thầm Kiều Duy vẫn chưa biết quần lót của cậu ấy là bị tôi "cầm" đi chứ không phải "nhặt" được.
Tôi cũng đã giặt cho cậu ấy...
Thế là tôi nhắn wechat cho Cơ Siêu: [Cơ Siêu, cậu nói cho Thầm Kiều Duy biết chuyện tôi đi nhầm phòng thay quần áo à?]
[Cơ Siêu: Không có.]
[Tôi: Sao cậu không nói với cậu ấy?]
[Cơ Siêu: Cậu ấy biết từ lâu rồi.]
Tôi nhìn chằm chằm sáu chữ này, ngây ngốc.
Tôi đang tự hỏi, có phải chín năm giáo dục nghĩa vụ chẳng có hiệu quả đối với tôi đúng không, sao tôi không nhận ra sáu chữ này chứ?
[Tôi: Cậu ấy đã biết từ lâu rồi?]
[Cơ Siêu: Đúng thế.]
[Tôi: Cậu ấy biết từ lúc nào?]
[Cơ Siêu: Tôi cũng không biết, có thể ngay từ đầu đã biết rồi.]
Tôi: ...
Ngay từ đầu đã biết rồi?
Tôi con mẹ nó ngây ngốc.

Hoá ra từ lâu như thế cho tới giờ, Thầm Kiều Duy đều đang đùa giỡn tôi sao?

40.
Tôi còn chẳng kịp suy nghĩ đến tình cảm biến chất mà tôi dành cho Thẩm Kiều Duy, bởi vì tôi tức giận.
Tôi vô cùng tức giận, tôi nổi giận kéo Thầm Kiều Duy vào danh sách đen.
Hừ, để xem lần này cậu ấy còn đùa giỡn tôi thế nào!
Sau đó vào tối hôm đó, ngay khi tôi quên mất chuyện này, đang nằm trên giường vui vẻ xem phim, một cuộc điện thoại gọi tới.
Ai thế nhỉ?
Tôi: "Không mua phòng, không vay tiền, không học tiếng anh, không có con, cho hỏi ai ở đầu dây bên kia thế?"
Đối diện: ...
Tôi: "Nếu còn không nói tôi sẽ cúp máy đấy."
"Cậu thử cúp máy đi."
Tôi bật dậy từ trên giường: "Thẩm, Thẩm Kiều Duy?"
Thầm Kiều Duy: "Sao lại chặn wechat của tôi?"
Tôi: ...
Bởi vì tôi tức giận?
Bởi vì cậu đùa giỡn tôi?
Tôi: "Bởi vì tôi không muốn để ý tới cậu nữa! Hừ!"
Nói xong, chính bản thân tôi còn cảm thấy sửng sốt, giọng nói dịu dàng, nũng nịu này là của tôi sao?
Thầm Kiều Duy dừng một chút, tiếng nói có hơi trầm thấp, giống như đang chịu đựng điều gì đó: "Cậu xuống đây trước đi, tôi đang ở dưới lầu ký túc xá của cậu."
Tôi: ???
Tôi lập tức chuyển mình xuống giường, đi ra ban công.
Cúi đầu nhìn xuống một cái, quả nhiên Thầm Kiều Duy đang đứng dưới lầu, hơn nữa ở phía xa ca còn có không ít mấy cô em gái đang nhìn cậu ấy.
Tôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cậu có thể đừng đứng đó như một pho tượng được không, cậu có biết mình đang bị vây xem không?"
Thầm Kiều Duy: ...
Sau đó cậu ấy lập tức xoay người đi tới vườn hoa nhỏ bên cạnh.
Thầm Kiều Duy: "Bây giờ có thể xuống chưa?"
Thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi trong lời nói cậu ấy
Ha, cũng vô cùng thú vị.
Thế là tôi lằng nhà lằng nhà thay quần áo, chậm rãi khoan thai chải tóc, kéo cửa đi xuống lầu ký túc xá.
Ai bảo cậu ấy đùa giỡn tôi, thế cứ đợi đi.
Chờ tới khi tôi nhìn thấy Thầm Kiều Duy trong vườn hoa nhỏ, tôi thấy hối hận.
Cậu ấy ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế dài, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn sang. Ánh mắt kia có ba phần u oán, bảy phần ấm ức, khiến tôi lập tức suy nghĩ lại bản thân mình ngay tại chỗ.
Điều càng chết chính là trong vườn hoa này có một con mũi, trên trán cậu ấy bị đốt sưng một cục.
Tôi buồn cười nhưng lại không dám cười, lại cảm thấy có hơi đau lòng,
Thầm Kiều Duy: "Cậu cứ cười đi."
Tôi: "Ha ha ha ha."
Thầm Kiều Duy: ...
Xong rồi, dường như cậu ấy đang tức giận, cậu ấy cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn tôi nữa.
Tôi: "Cậu đang giận sao?"
Thầm Kiều Duy: "Không có."
Tôi: "Còn nói không tức giận, cậu cũng không thèm nhìn tôi. Đừng giận nữa, quay đầu lại nhìn tôi một chút đi mà..."
Sau đó Thầm Kiều Duy nghe lời xoay mặt lại, ánh mắt sáng lấp lánh.
Tôi giơ tay lên xoa trán cậu ấy một cái: "Lớn như thế, ngứa không?"
Ban đầu trên đó chỉ có một vết đỏ do muỗi đốt, nhưng sau khi tôi sờ lên, cả khuôn mặt cậu ấy đều đỏ bừng.
Tôi: "Thầm Kiều Duy, cậu bị dị ứng sao?"
Thầm Kiều Duy trợn mắt nhìn tôi.
Tôi nói sai gì sao?
Thế là tôi thay đổi lời nói: "Thẩm Kiều Duy, sao mặt cậu lại đỏ như thế?"
Sau đó...
Cái trừng mắt của cậu ấy càng dữ hơn!
Tôi khóc không ra nước mắt.
Thẩm Kiều Duy: "Sao lại chặn wechat của tôi?"
Tôi: "Bởi vì tôi không muốn để ý tới cậu!"
Thầm Kiều Duy bướng bỉnh.
Cậu ấy đột nhiên xì một tiếng, giọng nói trở nên mềm nhũn, hỏi: "Tại sao?"
Cặp mắt xinh đẹp kia nhìn chằm chằm vào tôi, đôi lông mi mịn màng né tránh, nhìn thấy thế trong lòng tôi lỡ một nhịp.
Tôi dời mắt sang chỗ khác: "Bởi vì cậu lừa tôi."
Thầm Kiều Duy: "Tôi lừa cậu sao? Tôi lừa cậu cái gì?"
Tôi: "Cậu đã biết người cầm quần lót của cậu chính là tôi từ trước thế mà còn giả vờ không biết, vẫn luôn trêu đùa tôi."
Thầm Kiều Duy: "Ai nói với cậu thế?"
Tôi: "Cơ Siêu."
Tôi: ...
Nguy rồi, tôi không cẩn thận nói thẳng ra rồi.
Thầm Kiều Duy: "Cậu ta lừa cậu đấy."
Tôi bày ra khuôn mặt ngơ ngác: "Có thật không? Tôi không tin."
Thầm Kiều Duy tủi thân nhìn tôi chằm chằm: "Cậu tình nguyện tin cậu ta mà không thèm tin tôi sao?"
Tôi: ...
Bạn học Thầm Kiều Duy, nũng nịu là hư hỏng không?
Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, dịu dàng nói: "Doanh Doanh."
Ôi, cậu có biết cậu gọi tôi là Doanh Doanh chết người thế nào không?
Người đàn ông này đúng là nũng nịu quá đi!
Tôi thở dốc, nói: "Tôi... tin cậu."
Thầm Kiều Duy đột nhiên ôm lấy tôi.
Cả người tôi cứng đờ ra.
Cậu ấy khẽ cười, tiếng nói dịu dàng, ấm áp: "Doanh Doanh, sau cậu lại đáng yêu như thế chứ?"
Tôi đỏ mặt.
Đầu óc tôi kéo căng.
Tim tôi sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Thầm Kiều Duy vẫn ôm tôi, cằm nhẹ nhàng cọ cọ đỉnh đầu tôi.
"Cậu đáng yêu như thế, tôi không thể để cậu chạy mất được."
Tôi ở trong lòng Thầm Kiều Duy, có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người cậu ấy, có thể nghe thấy tiếng tim đập vừa mạnh mẽ vừa có lực của cậu ấy.
Tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, dường như tất cả mọi thứ đều là giấc mơ.
Cho đến khi Thầm Kiều Duy nói: "Mau bỏ chặn tôi đi, nếu không tôi sẽ hôn cậu đấy."
Tôi: ?!
Tôi con mẹ nó nhanh chóng tỉnh táo lại!

41.
Tôi hối hận.
Tôi không nên ở cùng Thầm Kiều Duy trong vườn hoa lâu như thế,
Sau khi quay lại ký túc xá, tôi nhìn chằm chằm xuống vết muỗi đốt trên cánh tay và trên chân mình, khóc không ra nước mắt.
Lần sau chắc chắn sẽ không đếm cái vườn hoa đó nữa đâu!
Sau khi tôi bỏ chặn Thẩm Kiều Duy, phát hiện cậu ấy đăng lên vòng bạn bè.
Một tấm ảnh chụp trên mắt cá chân của cậu ấy phủ đầy vết muỗi đốt, bên dưới có ghi "tượng trưng cho việc theo đuổi tình yêu".
Sau đó Cơ Siêu trả lời cậu ấy.
[Cơ Siêu: Hai người ác chiến thật đấy, ôm cổ chân cạp ra nhiều dấu hôn như thế.]
[Thầm Kiều Duy: Cút.]

42.
Tôi cảm thấy, tình cảm của Thẩm Kiều Duy đối với tôi cũng biến chất.
Bởi vì bây giờ người nào cũng ân cần hỏi han tôi, mặc dù những điều đó không có ý nghĩa...
Ví dụ như:
[Thẩm Kiều Duy: Cậu đã làm bài tập về nhà chưa? Gửi qua tôi xem một chút.]
[Tôi: Hình.]
Mười phút sau.
[Thầm Kiều Duy: Thôi Doanh Doanh.]
[Tôi: Sao cơ?]
[Thầm Kiều Duy: Nếu cậu đã đọc sách, cũng không đến mức sẽ sai như thế.]
Tôi: ...
Hay như là, trong lớp công cộng.
[Thẩm Kiều Duy: Cậu lại cúp học sao?]
[Tôi: Không có!]
[Thẩm Kiều Duy: Thế cậu đâu rồi?]
[Tôi: Hàng cuối cùng.]
Thầm Kiều Duy quay đầu nhìn tôi.
[Thầm Kiều Duy: Chạy xa như thế làm gì?]
Tôi nhìn dưa đang hóng được một nửa trên điện thoại di động, nhanh chóng tắt wechat.
Chạy xa như thế làm gì? Đương nhiên là sợ cậu giám sát tôi rồi!
Nhưng tôi lại tràn đầy tình thường trả lời: [Bởi vì tôi muốn thưởng thức phía sau của anh đẹp trai.]
Nửa ngày Thẩm Kiều Duy vẫn chưa trả lời lại.
Tôi nhìn về phía cậu, từ phía xa đã có thể nhìn thấy hai tai Thẩm Kiều Duy đỏ lên...

Đỏ.

43.
Thẩm Kiều Duy hẹn tôi đi bơi.
Tôi cảnh giác lạ thường: "Tại sao?"
Thẩm Kiều Duy: "Không vì sao cả, có đi hay không?"
Tôi do dự.
Chẳng lẽ, người này, cậu ấy... muốn nhìn dáng vẻ mặc đồ bơi của bổn cô nương?
Nghĩ tới đây, tôi không nhịn được đỏ mặt.
Tôi ngượng ngùng: "Thế nhưng... tôi không biết bơi..."
Thầm Kiều Duy: "À, thế thì để tôi tìm Cơ Siêu đi cùng."
Tôi: ???
Chẳng lẽ cậu ấy không nói được một câu như "tôi dạy cậu" sao?
Không được, lúc này sao có thể để cậu ấy gặp gỡ một người đàn ông mặc đồ bơi khác chứ?
Tôi muốn chủ động ra trận!
Thế là lúc Thẩm Kiều Duy xoay người muốn đi, tôi kéo cánh tay cậu ấy.
Thẩm Kiều Duy: ?
Tôi: "Cậu không thể dạy tôi một chút sao?"
Lời vừa ra khỏi miệng, tôi thấy hối hận.
Giọng điệu này, tư thái này, thấy thế nào cũng giống như đang làm nũng!
Quả nhiên, Thầm Kiều Duy cũng ngây ngẩn.
Cậu ấy cũng nhìn tôi một hồi lâu, mới ngơ ngác gật đầu: "Được."

44.
Sau đó, tôi lại quay lại với nơi thị phi, câu chuyện bắt đầu, cội nguồn của mọi điều ác... bể bơi.
Lần này, cuối cùng tôi cũng đến đúng phòng thay quần áo.
Lệ quanh mắt.
Sau đó tôi ý thức được một vấn đề.
Lúc bơi không thể đeo kính áp tròng, thế nên chờ lát nữa lúc đang đạp nước trong hồ bơi, tôi sẽ là một tên mù, hoàn toàn không nhìn thấy rõ cơ thể Thẩm Kiều Duy.
Ôi, tôi vô cùng hận...
Cuối cùng, tôi vẫn lằng nhằng đi ra ngoài.
Đồ bơi của tôi là hai mảnh, bên hông có một vòng quấn quanh eo, bên dưới có một chiếc váy nhỏ, cảm giác tương đối bảo thủ.
Nhưng không biết tại sao, khi nhìn thấy Thẩm Kiều Duy, tôi vẫn đỏ mặt.
Thầm Kiều Duy ho nhẹ một tiếng: "Từ nơi này xuống đây, đây là khu nước cạn."
Sau đó cậu ấy đeo cho tôi một chiếc phao màu hồng.
Tôi: ???
Tôi: "Đây không phải là khu nước cạn sao?"
Thầm Kiều Duy: "Cậu quá lùn, khu nước cạn cũng có thể chết chìm."
Tôi: ...
Hy vọng lần sau cậu đừng có mang miệng ra ngoài, cảm ơn.
Sau khi xuống nước, tôi vịn vào chiếc phao bơi đứng trong góc hồ bơi, cách Thầm Kiều Duy ba mét.
Cận tám độ khiến tôi không nhìn thấy rõ gì cả, chỉ có thể mờ mịt nháy mắt.
Thẩm Kiều Duy: "Không phải cậu muốn tôi dạy bơi cho cậu sao? Tới đây."
Tôi: "Tôi quá lùn, chỉ cần đi hai bước sẽ chết chìm."
Thầm Kiều Duy: ...
Cậu ấy sải bước đi về phía tôi, nắm lấy phao bơi dùng sức kéo một cái, lập tức kéo tôi đến trước mặt cậu ấy.
Trong nháy máy, bắp thịt trên ngực cậu ấy phóng to trước mắt tôi. Giọt nước theo ngực chảy xuống, di chuyển qua các rãnh cơ bụng rõ ràng, rồi lại tiếp tục đi xuống.
Hình ảnh đó đánh vào thị giác, cũng không thua gì lúc tôi nhìn thấy quần lót CK của cậu ấy.
Một tay Thầm Kiều Duy kéo phao bơi của tôi ra, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn tôi, đột nhiên cong môi cười một tiếng: "Là tôi nói sai, cậu không thấp."
Sau đó, ánh mắt cậu ấy quét xuống dưới một chút: "Eo là eo, chân là chân, chỗ nên có đều không ít."
Nói xong cậu ấy liền bơi đi.
Tôi sửng sốt mấy giây, chợt che ngực.
Tên này là tên biến thái!

45.
Mọi người, nghe tôi khuyên một câu, lúc đang mập mờ tuyệt đối đừng đi bơi cùng nhau, quá hành hạ.
Thầm Kiều Duy và tôi có tiếp xúc thân thể, tôi lập tức đỏ mặt, không tiếp xúc cơ thể tôi lại sợ mình chết chìm.
Hơn nữa tôi còn phát hiện người này, chưa dạy được mấy phút cậu ấy đã đỏ mặt bơi sang chỗ khác, qua một hồi lâu mới bơi trở lại.
Không giải thích được.
Sau khi sặc nước hai cái, tôi mệt mỏi.
Tôi: "Thầm Kiều Duy, tôi không muốn bơi nữa."
Thầm Kiều Duy: "Thế cậu đi lên đi."
Tôi gật đầu một cái, đang định xoay người, đột nhiên trợt chân, mắt thấy sắp rơi xuống nước, Thẩm Kiều Duy nhanh tay lẹ mắt, kéo mạng tôi, ổn định cơ thể của tôi.
May mắn suýt trượt, tôi thở phào nhẹ nhõm, muốn đẩy cậu ấy ra, thế nhưng đối phương lại bất động.
Tôi mờ mịt ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt cậu ấy đang nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt càng lúc càng sâu.
Bầu không khí dường như không đúng lắm, tôi định mở miệng: "Thẩm..."
Còn chưa nói xong, Thầm Kiều Duy đột nhiên ép tôi vào thành bể bơi ở sau lưng.
Sau đó cúi đầu hôn tôi một cái.
Lúc cảm giác ấm áp bao phủ môi tôi, cả người tôi đều ngây ngốc.
Tôi theo bản năng đẩy cậu ấy ra, thế nhưng khi tay rơi xuống trên ngực cậu ấy, bắp thịt săn chắc, ẩm ướt trượt trượt.
Cho tới khi trong đầu tôi đều là... cảm giác thật là tốt.
Nụ hôn đầu, nụ hôn đầu của bổn cô nương lại xảy ra trong hồ bơi?
Mẹ kiếp, đây chính là tình yêu của người trưởng thành sao?
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Thầm Kiều Duy cũng buông tôi ra.
Trán cậu chống với trán tôi, nhẹ giọng hỏi: "Doanh Doanh, làm bạn gái tôi đi, có được không?"
Tôi bị cậu ấy hôn tới mức choáng váng, hoàn toàn chưa kịp suy nghĩ cậu ấy nói gì, chỉ mờ mịt gật đầu một cái.
Sau đó cậu ấy lập tức bơi ra ngoài.
Đúng, đúng thế, bơi ra ngoài.
Trong đầu tôi đầy dấu hỏi.
Tôi: "Cậu không đi lên sao?"
Thẩm Kiều Duy: "Cậu lên trước đi, tôi muốn yên tĩnh một chút."
Tôi: ???
Tôi đồng ý làm bạn gái cậu, cậu có cần phải khiếp sợ như thế không? Sao còn cần phải yên tĩnh một chút?
Tôi hành động quái gở: "Nếu hối hận cậu cứ việc nói thẳng, bây giờ vẫn còn kịp."
Thầm Kiều Duy ngoắc ngoắc tôi.
Tôi bất đắc dĩ bơi sang.
Thẩm Kiều Duy nhích tới gần tai tôi, thấp giọng: "Dựng lên rồi."
Tôi nhất thời không kịp phản ứng.
Cậu ấy nhanh chóng quét nhìn xuống dưới, cười nói: "Cậu có muốn sờ thử một cái không?"
Mẹ kiếp!
Tôi chạy còn nhanh hơn chạy nước rút một trăm mét nữa.

46.
Tôi cảm thấy những chuyện mình đã trải qua có thể viết thành một quyển sách, ví dụ như "Học bá bá đạo yêu tôi" hoặc có thể là "Một chiếc quần lót dẫn tới tình yêu", vân vân.
Tôi cứ như thế trở thành bạn gái của Kiều Thầm Duy?
Vô cùng khiếp sợ, qua một khoảng thời gian dài vẫn chưa phản ứng kịp, cho đến khi Cơ Siêu đến tìm tôi.
Cậu ta hỏi: "Doanh Doanh, cậu có hỏi Kiều Duy vì sao lại thích cậu không?"
Tôi lắc đầu: "Không."
Cơ Siêu vỗ vỗ tôi: "Đúng là đầu đất, mấy chuyện thế này sao có thể không hỏi?"
Tôi: ...
Sau đó tôi chạy tới hỏi.
Nghe xong câu hỏi của tôi, Thầm Kiều Duy nhìn tôi, cười nói: "Thật ra trước đó tôi đã nhìn thấy cậu rồi."
"Lúc nào cơ?"
Thầm Kiều Duy nhẹ nhàng ôm lấy tôi, kể cho tôi một câu chuyện rất dài.
Cậu ấy nói, lần đầu tiên nhìn thấy tôi là khi gần hết kỳ hai của năm nhất.
Khi đó cậu ấy đang ở trong phòng tự học, nhìn thấy một cô nhóc đang vừa đọc sách vừa khóc.
Mặc dù khóc nhưng lại đọc vô cùng nghiêm túc.
Cậu ấy liền không nhịn được nhìn chằm chằm cô bé một hồi.
Sau đó mấy ngày, cậu ấy đều gặp được cô bé trong phòng học.
Đương nhiên vẫn vừa đọc sách vừa khóc.
Tôi: ...
Tôi: "Cô bé đó không phải tôi chứ?"
Thầm Kiều Duy gật đầu một cái.
Cậu ấy hỏi tôi: "Khi đó cậu thất tình sao?"
Tôi: ...
Tôi: "Không phải, lúc mở sách ra, phát hiện ngay cả tên cũng không biết."
Thầm Kiều Duy: ...
Thầm Kiều Duy: "Cuối cùng cậu nợ môn sao?"
Tôi tương đối kiêu ngạo: "Không có! Lợi hại không?"
Thẩm Kiều Duy tiếp tục nói.
Sau đó khi tham gia hoạt động tình nguyện, cậu ấy lại gặp tôi, hơn nữa còn gặp liên tiếp mấy lần.
Cậu ấy nói, mỗi lần tham gia hoạt động tình nguyện, những cô bé khác đều vây quanh cậu ấy, chỉ có một mình tôi đứng bên cạnh chăm chỉ làm việc, xách thùng nước lên tầng năm cũng không hề thở dốc.
Tôi: ...
Tôi: "Cho nên cậu để ý tôi là vì tôi khoẻ sao?"
Thầm Kiều Duy: "Có thể là thế."
Tôi: ...
Tôi: "Người khác đều khoe bạn gái đáng yêu, sao đến chỗ cậu thì lại thành khoẻ mạnh thế?"
Nụ cười của Thầm Kiều Duy càng sâu hơn.
Cậu ấy bóp nhẹ gò má tôi: "Giận sao?"
Tôi: "Hừ! Không hề!"
Thầm Kiều Duy: "Đáng yêu chỉ là một trong một phần mười ngàn điểm đáng yêu của cậu thôi."
Tôi đột nhiên đỏ mặt.
Người này tỏ tình dường như đều giống nhau.
Tôi: "Thế những ưu điểm khác thì sao? Không phải là cậu..."
Thầm Kiều Duy chuẩn xác tìm được môi tôi, chặn những lời còn sót lại.
"Sau này, tôi sẽ từ từ nói cho cậu biết."

(Hoàn chính văn)

Phiên ngoại 1: Say rượu
Sau khi tôi và Thẩm Kiều Duy bên nhau, bị cậu ấy đưa tới ăn cơm chung với mấy người anh em của cậu ấy (chủ ý là show ân ái).
Lúc mấy nam sinh ăn uống xong, có thế nào cũng phải đi chơi mật thất.
Kết quả chờ sau khi chơi mật thất xong, cửa ký túc xá đã khoá.
Thầm Kiều Duy nói: "Đến nhà tôi đi, bố mẹ tôi đều không ở nhà."
Sau đó cả đám chúng tôi chạy tới nhà của Thẩm Kiều Duy.
Mấy bạn nam kia đều vào phòng dành cho khách ngủ cả rồi, trong phòng khách chỉ còn lại mình tôi và Thầm Kiều Duy.
Cô nam quả nữ, cậu ấy lại uống say, nếu lỡ như xảy ra chuyện gì...
Thế là tôi chuẩn bị đến một gian phòng khác ngủ.
Kết quả Thầm Kiều Duy đột nhiên nói: "Em có muốn nghe anh đánh đàn không?"
Tôi lập tức sững sốt, lúc này mới nhớ ra, dường như cậu ấy xuất thân từ gia đình âm nhạc.
Tôi gật đầu một cái.
Sau đó cậu ấy lập tức ngồi xuống chiếc đàn dương cầm trong phòng khách, bắt đầu đánh đàn hơn nữa lúc đánh còn không quên nghiêng đầu nhìn tôi, trên mặt viết đầu: Mau khen anh đi, mau khen anh đi.
Tôi vô cùng phối hợp vỗ tay với cậu ấy.
Đương nhiên cậu ấy đàn đặc biệt tốt.
Chẳng biết là vì sự khích lệ của tôi, hay bởi vì cậu ấy uống say.
Sau khi đánh đàn xong, Thầm Kiều Duy lại lấy ra một cây violin, bắt đầu kéo đàn,
Đừng nói, kéo thật sự không tệ.
Đây là tôi không cẩn thận nhặt được hoàng tử âm nhạc sao?
Tôi tiếp tục tán thưởng.
Sau đó, Thầm Kiều Duy lại lấy ra một cây sáo, dùng miệng thổi. Chờ một chút, dường như cậu ấy đều lấy mấy thứ có thể phát ra tiếng biểu diễn một lần.
Cuối cùng, cậu ấy đột nhiên bắt đầu hát.
Tôi: ...
Cứu mạng, sao người này lại hát không đúng giai điệu thế?
Không phải bố cậu ấy là giọng nam trầm nổi tiếng sao?
Nhưng bởi vì tình yêu, tôi chịu đựng nghe cho hết, cũng tặng cậu ấy một tràng vỗ tay trái lương tâm.
Thầm Kiều Duy đột nhiên yên lặng, từng bước từng bước đi về phía tôi.
Ánh mắt cậu rất sâu, tôi cảm thấy có hơi nguy hiểm, theo bản năng lùi về sau.
Sau đó cậu ấy chợt ôm lấy tôi, cúi đầu hôn lên môi tôi.
Đây không phải lần đầu tiên chúng tôi hôn môi, nhưng lại là lần nóng bỏng, mãnh liệt nhất.
Tôi nếm được mùi rượu trong miệng cậu ấy, còn có mùi vị tuổi trẻ muốn bùng bổ trên người hai chúng tôi.
Ngay khi chúng tôi sắp nổ tung, cửa mở ra.
Một người phụ nữ trung niên đang đứng sựng nhìn chúng tôi, lại đóng cửa.
Tôi: ...
#
Hỏi: Đang sắp bùng cháy cùng bạn trai, bị mẹ của bạn trai bắt gặp thì thế nào?
Đáp: Muốn chết...
Ai ngờ mẹ Thầm Kiều Duy lại về nhà lúc nửa đêm chứ?
Cũng may mẹ Thẩm là người tương đối dịu dàng, hỏi tôi mấy câu hỏi đơn giản rồi cũng không nói gì nữa, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười hiền từ.
Tôi: ...
Dì, dì nghe cháu giải thích, đây thật sự là lần đầu tiên cháu và Thầm Kiều Duy như thế...
Cho nên kể từ sau lần đó, cho đến khi tôi và Thẩm Kiều Duy nói đến chuyện cưới xin, tôi mới bước vào nhà cậu ấy lần nữa.
Đương nhiên, những điều này đều nói sau.

Phiên ngoại 2: Chỉ số thông minh
Gần đây tôi phảt hiện ra một chuyện.
Mặc dù tôi vẫn luôn gọi Kiều Thầm Duy là học bá, nhưng thành tích thi vào đại học của tôi dường như cao hơn cậu ấy (đương nhiên tạm thời không nhắc tới thành tích học tập ở đại học).
Thế là mấy ngày nay tôi đều được nước lấn tới.
Cậu ấy cảm thấy phiềm, đột nhiên hỏi tôi: "Được rồi, thế anh hỏi em một câu."
Tôi vô cùng tự tin: "Nói!"
Thầm Kiều Duy: "Một cái bồn tắm đổ đầy nước, cho em một cái muỗng, một cái chậu, để em xả nước trong bồn, phải làm thế nào?"
Tôi nghĩ ngợi một lát, trong đầu nghĩ chuyện này không làm khó được tôi: "Đương nhiên dùng cả hai."
Thầm Kiều Duy cong môi cười một tiếng: "Không phải."
Tôi: "Thế là gì?"
Thầm Kiều Duy: "Rút nắp chặn nước của bồn tắm."
Tôi: ...

Cứu mạng, đây là câu hỏi quỷ quái gì thế này!

Phiên ngoại 3: Tâm sự của Thầm Kiều Duy
Tôi gặp được một cô gái vô cùng đáng yêu.
Hôm đó tôi vừa rời khỏi thư viện, phát hiện trời mưa.
Mới đầu còn rất nhỏ thế nên tôi chẳng để ý, liền đội mưa quay về ký túc xá. Đi được một nữa, mưa dần to hơn, tôi bước nhanh hơn, đột nhiên nghe thấy có người gọi sau lưng tôi: "Bạn học, tôi cản mưa giúp cậu."
Sau đó, một cây dù màu trắng che chắn mưa rơi xuống chỗ đỉnh đầu tôi.
Tôi xoay người nhìn lại, chỉ thấy một cô gái đang cố gắng nhón chân, giơ cao tay, che cây dù kia cho tôi.
Cô ấy ngẩng đầu cười, mi mắt cong cong, gương mặt nhỏ tròn vương hơi nước của ngày mưa, cực kỳ giống một chút chó con.
Tôi vốn định từ chối, nhưng cô ấy lại đột nhiên kéo cánh tay tôi chạy về trước: "Đừng đứng ngần người nữa, bạn học, mau chạy đi."
Chỉ như thế, tôi cùng một cô gái xa lại lao vùn vụt trong màn mưa.
Thật ra mưa rất lớn, sự tồn tại của cây dù kia đã sớm không còn ý nghĩa gì, thế nhưng tôi vẫn chạy theo cô ấy.
Cô ấy kéo tôi đến dưới lầu ký túc xá, ngoắc ngoắc tay tôi: "Bạn học, hẹn gặp lại," Sau đó cũng không quay đầu lại, chạy vào màn mưa, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Cho đến khi mưa ngừng lại, tôi mới ý thức được, tôi vẫn chưa hỏi tên cô ấy.
Có hơi tiếc nuối.
Nhưng tôi nhanh chóng gặp lại cô ấy, trong phòng tự học,
Đến gần cuối kỳ, cô ấy đeo kính, hẳn là vào học bài.
Nhưng không biết vì sao, cô ấy lại vừa đọc sách vừa khóc, lau chiếc kính dính dầy nước mắt rồi lại tiếp tục khóc, khóc đến mức nước mắt lưng tròng, chóp mũi đỏ bừng.
Tại sao lại khóc thương tâm đến mức như thế?
Là đang thất tình sao?
Liên tục mấy ngày, tôi đều gặp cô ấy trong phòng tự học.
Tôi rất muốn đến xin phương thức liên lạc của cô ấy, nhưng tôi cố nhịn, tôi không muốn thừa cơ tiến tới.
Nhưng tôi không mất bao nhiêu thời gian đã biết được tên của cô ấy... Thôi Doanh Doanh.
Một cái tên đáng yêu như bản thân cô vậy.
Vừa kết thúc đợt nghỉ hè, tôi nuôi một chút chó nhỏ.
Lúc nó dùng đầu cọ vào lòng bàn tay tôi, tôi lại không nhịn được nghĩ tới Thôi Doanh Doanh.
Sau khi nhập học năm thứ hai, tôi bắt đầu cố ý tiếp cận cô ấy.
Mỗi lần tham gia hoạt động tình nguyện, chỉ cần thấy cô ấy ghi danh, tôi sẽ đi theo.
Không biết có phải người tham gia quá nhiều, cô ấy cũng không chú ý tới tôi, chỉ một mình vùi đầu vào công việc, vóc người nho nhỏ, nhưng sức lại lại không nhỏ.
Tôi thừa nhận, tôi không phải một người chủ động, hơn nữa tôi cũng không chắc, cô ấy đã dứt ra khỏi chuyện tình cảm lúc trước chưa.
Thế nhưng ánh mắt tôi lại không nhịn được tìm kiếm cô ấy trong đám đông.
Dường như cô ấy đang giảm cân, mỗi ngày đều tập thể dục.
Thế nhưng cô ấy chẳng hề mập, đúng là một cô bé ngốc.
Trong lúc vô tình, thao trường cũng là nơi tôi hay đến nhất.
Có một lần, lúc tôi đi lướt qua cô ấy và mấy cô gái, dường như nghe thấy bọn họ đang thảo luận chuyện bơi lội.
Tôi giật mình trong lòng, trong lòng thầm nói, tôi có hơi... ừm... tò mò dáng vẻ khi mặc đồ bơi của cô ấy.
Đúng lúc, Cơ Siêu hẹn tôi đến bể bơi.
Thế là tôi đi ngay.
Bơi suốt một tuần lễ, cô ấy cũng không xuất hiện,
Tôi nhớ rõ hôm đó là thứ ba, tôi quyết định, ngày mai không đến bể bơi nữa.
Sau khi bước ra khỏi hồ bơi, Cơ Siêu đuổi theo hỏi tôi: "Kiều Duy, tôi nay chúng ta ăn chung không?"
Tôi lắc đầu: "Không được, tôi còn có bài cần phải chuẩn bị trước."
Sau đó tôi đi vào phòng thay đồ, lập tức nhìn thấy Thôi Doanh Doanh.
Tôi chỉ cảm thấy trong lòng nhảy một cái.
Mấy nam sinh kéo tôi ra ngoài, xác nhận nhiều lần, mới đứng ngoài cửa hô lên: "Bạn học, bạn đi nhầm rồi, đây là phòng thay quần áo nam."
Cô ấy một chú chó con bị hoảng sợ, từ trong phòng thay đồ chạy ra, cúi đầu liên tục nói xin lỗi.
Tôi nhìn theo bóng lưng của cô ấy, không nhịn được cười thành tiếng.
Đúng là một cô bé ngốc.
Nhưng lúc thay quần áo, tôi lại phát hiện quần lót của mình biến mất.
Cơ Siêu ngẩng người nhìn tôi, chen tới hỏi: "Kiều Duy, sao thế?"
Tôi theo bản năng trả lời: "Không thấy quần lót nữa."
Không ngờ lúc này Cơ Siêu lại nghĩ tới: "Không phải cô gái kia cầm chứ?"
Tôi nhíu mày: "Đừng có nói bậy bạ."
Nhưng tôi không ngờ Cơ Siêu lại đăng chuyện này lên tường thú tội.
Cho đến khi có người thêm wechat tôi, nói bạn của người đó nhặt được quần lót của tôi, tôi mới biết Cơ Siêu đã làm gì.
Nhưng tôi hẳn nên kiểm tra Cơ Siêu, bởi vì cô bé ngốc Thôi Doanh Doanh này, hoàn toàn không có thiên phú làm diễn viên.
Phải sống chung với cô ấy thế nào đây?
Nếu không tôi sẽ giả vờ như mới quen cô ấy là tốt nhất.
Dáng vẻ của cô ấy khi cố gắng che giấu sự thật mình cầm quần lót của tôi trông vô cùng đáng yêu.
Tôi hẹn gặp cô ấy trong giờ học công cộng.
Sau khi tan lớp, tôi thấy cô ấy lấy ra một chiếc túi vải nhỏ, sau khi bạn cô ấy quay trở lại, cô ấy lật đật giấu dưới sách.
Quần lót của tôi chắc là ở trong đó.
Thôi Doanh Doanh kéo bạn của cô ấy rời khỏi phòng học từ cửa trước.
Tôi đứng lên, chậm rãi đi tới trước chỗ ngồi của cô ấy, không coi ai ra gì thuận tay cầm lấy chiếc túi vải nhỏ, sau đó ra ngoài từ cửa sau.
Đúng lúc có một cô lao công đang đẩy xe rác đi ngang qua.
Tôi đi tới, ném đồ vào trong đó.
Dì ấy hỏi tôi: "Bạn học, đồ cháu ném trông không giống rác, có quan trọng không?"
Tôi lắc đầu một cái.
Đồ không quan trọng, nhưng nếu không có nó lại rất quan trọng với tôi.
Sẽ khiến cho một cô bé ngốc nợ tôi một ân huệ.
Sao đây, ai bảo dường như tôi có hơi thích cô ấy chứ?
Vậy thì cho cô ấy đi một vòng vậy.
Sau đó, để tôi bắt đầu từ bây giờ có thể tiến vào lòng cô ấy.
(Hoàn.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu