Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

NẾU CUỘC ĐỜI NHƯ LẦN ĐẦU GẶP GỠ - Nhật Nguyệt Tinh Hà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cuối cùng, anh ấy kéo được mọi người lên khỏi vực thẳm, nhưng bản thân lại rơi xuống vực thẳm." "Từ đó về sau bọn họ âm dương ngăn cách, không thể yêu nhau." "Đây có phải là kết thúc câu chuyện?" "Phải, nhưng nó vẫn còn một kết cục khác, cô có muốn nghe không?" "Kết cục thế nào?" "Trong bóng tối và vực sâu đáng sợ, bọn họ không thể đứng dậy." "Rốt cuộc đâu mới là kết cục?" "Cả hai đều không phải."- Tôi quay lại nhìn cô ấy và mỉm cười trả lời. Đây không phải là một câu chuyện. Cái kết thực sự là tôi vẫn ở trong vực thẳm và chúng tôi đã định sẵn là sẽ không bao giờ yêu nhau

1.

Khi Hứa Xuyên rời khỏi chỗ của tôi, trời đã hơi tờ mờ sáng, tôi chỉ mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng đóng cửa lại, sau đó chìm vào giấc ngủ thật sâu.

Đêm qua không biết anh ấy phát điên cái gì, vẻ mặt lạnh lùng ném tôi lên giường. Lăn qua lăn lại rất lâu, tôi mệt đến mức ngay cả sức lực nhấc cánh tay lên cũng không còn.

Mặt trời lên cao tôi mới rời khỏi giường. Cũng may ban ngày quán bar đóng cửa, nếu không tôi sẽ lỗ vốn ch/ết mất.

Quán bar kinh doanh không tệ nhưng thường xuyên có người đến gây rối. Bọn họ không thể nhìn nổi một người phụ nữ như tôi đang ngày một phất lên như diều gặp gió ở nơi đáng sợ như a tì địa ngục - miền nam Vân Nam.

Vậy nên cứ dăm bữa nửa tháng họ lại đến tìm tôi gây sự. Nhưng từ khi có Hứa Xuyên chống lưng, thêm nữa là tôi còn c/ầm đầu một vài kẻ trong số chúng nên những việc đó dần ít xảy ra hơn.

"Bà chủ, ở đây có người đến xin việc." - Giọng A Vân từ bên ngoài truyền đến, tôi chỉnh lại quần áo rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Người mà cô ấy vừa nói là một chàng trai trẻ, rất gầy gò, quần áo rách rưới nhăn nhúm, trên mặt thậm chí có vài vết thương. Nhưng đôi mắt của cậu ấy rất đẹp, nó đen láy, sáng ngời, có thần. Đã lâu rồi tôi mới thấy đôi mắt đẹp như vậy.

"Bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi."

"Có thể làm gì?"

"Cái gì cũng làm được."

Tôi gật đầu:

" A Vân, đưa cậu ta vào, làm quen với mọi thứ và để cậu ta làm thay công việc của Tiểu Mông."

Tiểu Mông là một nhân viên của tôi, làm việc rất thông minh, tháo vát. Lần trước Hứa Xuyên đi giao hàng xảy ra chuyện, Tiểu Mông đỡ thay anh ấy một phát súng nên ch/ết rồi.

Chàng trai trẻ này rất tháo vát, làm quen với công việc cũng rất nhanh, nhưng có lẽ vì mới đến đây nên không thích nói chuyện nhiều. Sau khi A Vân làm quen bắt chuyện với cậu ta, cô ấy mới biết cậu ta tên Nguỵ Viễn, là con trai thứ ba trong nhà, ở nhà bố mẹ cậu ta hay gọi cậu ta là Oa Tử.

Tôi thích gọi cậu ta là A Viễn*, nghe đến đây, có thể tưởng tượng ra nơi xa xôi mà tôi hằng khao khát.

(*) Viễn có nghĩa là xa xôi.

Nhìn cậu ta, tôi luôn nghĩ về những ngày tôi mới chân ướt chân ráo đến miền nam Vân Nam, tăm tối và tuyệt vọng.

Tôi đến đây năm năm trước, nói chính xác là tôi bị bắt cóc đến đây.

Cha tôi thua cờ bạc, vay nợ lãi suất cao, đến lúc không trả được thì dùng tôi để trả nợ. Người đàn ông túm lấy tôi, dùng ánh mắt bẩn thỉu liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới khiến tôi rất khó chịu, sau đó hắn tiến tới xé quần áo của tôi. Tôi liều mạng chống cự thì bị hắn trở tay t/át mấy cái, khiến mặt tôi sưng tấy.

Trong lúc hoảng loạn, tôi đã tiện tay vớ được một đồ vật và dùng hết sức đ/ập nó vào đầu hắn ta. Sau khi đ/ánh cho hắn bất tỉnh, tôi nhân cơ hội bỏ trốn.

Trong khu rừng rậm rạp, tôi và một nhóm người khác vô tình đụng phải nhau. Sắc trời mờ tối nên tôi không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, tôi chỉ nhớ rằng giọng nói họ nói không phải tiếng địa phương.

Khi tỉnh lại lần nữa, tôi đang ở trong một không gian khép kín, tay chân bị trói, miệng cũng bị dán băng dính, thứ duy nhất có thể sử dụng được chính là đôi mắt.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, ánh sáng đột ngột khiến tôi vô thức nheo mắt lại. Một bóng người cao lớn ngược sáng bước vào, loá đến mức tôi chỉ có thể nhìn thấy dáng người mơ hồ, cho đến khi người đó đến gần hơn, tôi mới nhìn thấy rõ.

Anh ấy có một khuôn mặt u ám và nghiêm nghị, phần đuôi lông mày bên phải bị đứt đoạn. Khi anh ấy cụp mắt xuống nhìn tôi, tôi chỉ cảm thấy toàn thân bị bao phủ bởi cảm giác áp bức mãnh liệt. Tôi không khỏi rùng mình, trên mặt vẫn còn hai vệt nước mắt chưa lau khô cùng đôi mắt sưng tấy vì khóc quá nhiều.

Đó là lần đầu tiên tôi gặp Hứa Xuyên.

Trong căn nhà hoang tàn đổ nát, tôi bị Hứa Xuyên đẩy ngã xuống đất, đánh mất đi thứ quý giá nhất của đời người phụ nữ. Sau lần đó, tôi được Hứa Xuyên đưa ra khỏi căn nhà bỏ hoang tồi tàn trông như phòng giam và đưa vào một chiếc lồng sắt khác.

2.

Một tháng sau, tôi mới gặp lại Hứa Xuyên.

A Vân đi ra ngoài cửa sau vứt rác thì gặp Hứa Xuyên đang nằm bất tỉnh tại đó. Cô ấy sợ ch/ết khiếp, vội vã chạy đi tìm tôi, giọng nói không kiềm chế được sự run rẩy:

"Chị Phong, ở đằng sau...ở đằng sau có người đang nằm... chảy nhiều m/áu lắm, trông rất doạ người.....chúng ta có đưa anh ấy đi không?"

Tôi bỏ việc đang làm đi theo cô ấy ra ngoài thì thấy Hứa Xuyên nằm cạnh thùng rác, cả người đầy m/áu.

A Vân chưa từng gặp Hứa Xuyên nên không biết anh ấy. Tôi nói với cô ấy rằng anh ấy là bạn của tôi và nhờ cô ấy phụ tôi khiêng anh vào nhà.

Lúc đầu cô ấy không tin, còn kéo kéo tay áo tôi, giọng run run nói tôi đừng nên động vào. Tôi nhìn cô ấy như sắp t/iểu ra quần vì sợ hãi, đột nhiên có chút buồn cười.

Nhưng thật ra tôi chắc cũng không có lý do gì để cười A Vân hết. Bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Xuyên cả người đầy m/áu, tôi còn run rẩy hơn cả cô ấy hiện tại, thậm chí còn khóc lóc thảm thiết.

Khi đó vết thương của Hứa Xuyên ít nghiêm trọng hơn bây giờ, ít nhất anh ấy còn tỉnh táo.

Tôi băng bó cho anh ấy với đôi tay run rẩy, dòng m/áu đỏ tươi, tanh nồng cùng với mùi rỉ sét khó chịu khiến hoa mắt chóng mặt, thậm chí nôn mửa một hồi.

Bàn tay băng bó cho anh ấy cũng không biết đang vì dùng sức quá mạnh hay vì sợ hãi. Thật không dễ dàng gì mới băng bó xong, sắc mặt Hứa Xuyên còn tái nhợt hơn cả trước khi vào cửa:

"Sống trong đầm rồng hang hổ*, vết thương nhỏ này khiến em sợ đến mức này. Nếu muốn em đi g/iết người, em không phải sẽ ngất xỉu vì sợ hãi chứ?"

(*) Chỉ nơi nguy hiểm, đáng sợ.

Lúc đó tôi đã ở cạnh hầu hạ Hứa Xuyên được hơn một năm. Có lẽ kỹ năng chăn gối của tôi đã khiến anh ấy hài lòng, nên anh ấy mới thả tôi ra khỏi lồng sắt, cho tôi đi lại trong phòng. Nhưng tôi vẫn không được phép ra ngoài.

Thực ra như vậy là tôi rất hài lòng rồi. Ít nhất tôi không phải ở trong cái lồng sắt vuông vức đó nữa.

Lúc tâm tình tốt, Hứa Xuyên cũng sẽ trêu chọc tôi một hai câu. Tôi dựa vào lòng anh ấy, cố gắng tránh vết thương của anh, nước mắt vẫn còn đọng trên mi:

"Em... em chỉ là sợ hãi, em chưa bao giờ thấy vết thương nào nghiêm trọng như vậy, cho nên... Cho nên..."

Nhưng tôi còn chưa kịp nói xong thì Hứa Xuyên đã bịt miệng tôi lại bằng đôi môi của anh ấy, bàn tay ở eo không biết lúc nào đã thò vào trong quần áo của tôi. Tôi trợn mắt kinh ngạc, liên tục lùi về phía sau cố gắng tránh né:

"Không, vết thương của anh..."

"Tự mình làm."

Chỉ ba từ đơn giản nhưng cũng đủ khiến tim tôi đập nhanh, hai má nóng bừng. Nhưng cuối cùng, chúng tôi cũng chẳng làm gì cả. Vết thương của anh ấy quá nặng.

Những năm sau đó, Hứa Xuyên gặp rất nhiều vết thương, đều là tôi giúp anh chữa trị. Bây giờ tôi có thể giúp anh bôi thuốc, băng bó một cách bình tĩnh ung dung.

A Vân giúp tôi đỡ anh ấy vào phòng, tôi lôi hòm thuốc ra, thành thục cắt bỏ quần áo dính trên vết thương và khử trùng cho anh ấy.

Ra khỏi phòng, A Vân hỏi tôi rằng giữa người nằm trong phòng và tôi có mối quan hệ gì.

Thực ra tôi cũng không biết mối quan hệ của tôi với Hứa Xuyên được gọi là gì. Có lẽ trong mắt anh ấy, tôi chỉ là một món đồ chơi, một công cụ mà anh ấy có thể dùng để phát tiết d/ục v/ọng bất cứ lúc nào.

Tôi quay lại nhìn Hứa Xuyên đã ngủ say, khẽ nói:

"Một người mà tôi không bao giờ có thể yêu được."

A Vân cảm thấy kỳ lạ nên đuổi theo tôi hỏi:

"Tại sao lại gọi anh ấy lại là người mà chị không bao giờ có thể yêu được?"

Âm nhạc trong quán bar vang lên ầm ĩ, trong thế giới xa hoa truỵ lạc, những con người đang suy sụp và tuyệt vọng đang phát tiết hết sự bất mãn của bản thân.

Tôi nghe không rõ lời cô ấy, có lẽ là do tôi không muốn nghe rõ. Vài giây sau, ánh mắt tôi lại rơi vào người cô ấy, nếu có thể tự nhìn thấy được thì đó chắc chắn là một ánh mắt phức tạp khó diễn tả.

"Bây giờ em vẫn còn trẻ, sau này em sẽ hiểu."

A Vân bất mãn lẩm bẩm:

"Chị Phong, em đã 20 tuổi rồi, không còn trẻ nữa."

Tôi không nói nữa.

Những đứa trẻ ngang ngược luôn bất mãn khi người lớn nói mình còn nhỏ. Họ thậm chí tranh luận một cách nghiêm túc, cố gắng làm cho đối phương hiểu rằng mình đã lớn rồi, không còn là trẻ con nữa.

Khi lớn lên, tôi ước mình có thể quay lại thời trẻ thơ. Bởi vì thế giới của người lớn quá kỳ quái, cũng phải đối mặt với rất nhiều việc thân bất do kỷ*

(*) Thân bất do kỷ nghĩa là người sống trong xã hội, nhiều khi phải làm những chuyện không theo ý muốn, không điều khiển được tâm trí mà phải nghe theo sự sắp đặt, ý muốn của người khác - hoàn cảnh đẩy đưa.

3.

Hứa Xuyên tỉnh lại đã là chuyện của ngày hôm sau.

Có người uống rượu quá nhiều gây chuyện trong quán bar, tôi đưa A Vân đến đó giải quyết.

Người tới là Lưu Hổ, phía sau hắn có rất nhiều đàn em, nhìn qua có thể thấy hắn đã có chuẩn bị xong mới tới. Tôi vỗ nhẹ vào má mình hai cái, mỉm cười tiến đến:

"Lưu ca, cơn gió nào đưa anh đến đây vậy? Anh xem, là đàn em của tôi không hiểu chuyện mới va chạm với anh. Thế này đi, hôm nay tôi mời, anh và các huynh đệ cứ uống thoải mái, coi như tôi thay mặt đàn em tạ lỗi với anh."

"Bà chủ Hà dạo này làm ăn phát đạt quá. Chúng tôi cũng không thể không nể mặt."

"Đúng vậy, có điều...."

Tên đàn em phía sau lên tiếng phụ hoạ:

"Anh Lưu, đây chỉ là việc kinh doanh nhỏ, nhờ anh Lưu và các huynh đệ mà bọn tôi mới có thể tiếp tục làm ăn được."

"M* nó mày đang đùa tao đấy à?" - Lưu Hổ không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, đám đàn em phía sau vây lấy tôi.

A Vân đứng lên chắn trước mặt tôi, gương mặt cô ấy tái nhợt, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

"Hứa Xuyên đâu? Gọi hắn ra gặp tôi."

Không biết ai đã để lộ tin Hứa Xuyên đang dưỡng thương ở chỗ tôi, bọn họ đến gây rối để tìm anh ấy.

"Lưu ca, chúng ta là người cùng một thành phố, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, không cần tuyệt tình đến mức dồn nhau vào đường cùng đúng không?"

"Đường cùng? Tôi chỉ là nghe tin đại ca trước đây của tôi bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh. Tôi là anh em cũ của hắn, tôi đến để thăm hắn, chỉ vậy thôi. Bà chủ Hà lại nói chuyện đường cùng gì vậy?"

Lưu Hổ từng là huynh đệ với Hứa Xuyên, cả hai cùng là đàn em dưới quyền ông chủ Ngô.

Hai năm trước, ông chủ Ngô gặp nạn khi đang giao hàng với một nhóm buôn bán m/a t/úy ở miền bắc Myanmar, bị cảnh sát b/ắn ch/ết.

Sau khi trốn thoát trở về miền nam Vân Nam, Lưu Hổ cảm thấy trong người của họ có c/ảnh s/át chìm nên hắn muốn tìm ra kẻ đó để tr/ả th/ù cho ông chủ Ngô.

Tuy nhiên, Hứa Xuyên thì lại nhanh chóng lo hậu sự cho ông chủ Ngô, sau đó chiếm lấy cái ghế lão đại mới.

Hành động của anh ấy khiến Lưu Hổ cho rằng anh ấy đã cố tình để lộ thông tin vụ giao dịch cho cảnh sát nhằm chiếm lấy vị trí của ông chủ.

Nhưng hắn ta không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng nào, cũng không đủ khả năng đánh lại nhóm đàn em đứng sau Hứa Xuyên.

Trong cơn tức giận, hắn ta bỏ đi cùng người của mình và từ đó trở thành kẻ thù của Hứa Xuyên. Tôi thậm chí còn cảm thấy Hứa Xuyên lần này bị thương có liên quan đến hắn ta.

"Lưu ca, anh vẫn chưa biết phải không? Tháng trước Tùng Tam dẫn mấy người tới quán bar của tôi gây sự, tôi đã m/ổ đ/ầu hắn ta, bây giờ hắn vẫn đang nằm trong bệnh viện."

Tôi đưa tay gõ lên chiếc ghế sô pha bọc da trong phòng, móng tay đỏ rực của tôi được ánh đèn nhiều màu chiếu vào, tỏa ra ánh sáng kỳ dị:

"Lưu ca, tôi không sợ anh biết anh ấy quả thực đang ở chỗ này của tôi. Nếu như anh nhất định muốn đến chỗ tôi gây sự, Tùng Tam chính là kết cục của anh."

"Ai dô, Bà chủ bảo vệ Hứa Xuyên như vậy, có phải là đã quên chuyện trước kia hắn nh/ốt cô trong lồng sắt, kh/oả th/ân quỳ trước mặt mọi người rồi sao?"

Đó là những ngày tôi tuyệt vọng, bất lực nhất và cũng là những ngày tôi ít muốn được nhắc đến nhất.

Hơn một năm trời không có ánh sáng ban ngày, trên người không có quần áo, không có đồ ăn, mỗi ngày tôi như con cá trên thớt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta làm thịt.



Không ai giúp đỡ tôi, chỉ có những lời lẽ tục tĩu, mỉa mai, s/ỉ nh/ục và những đòi hỏi không ngừng.

Tôi nheo mắt, chộp lấy chai rượu trên bàn đá cẩm thạch, kéo A Vân ra sau rồi đ/ập mạnh vào đầu Lưu Hổ một cách nhanh chóng và chính xác.

Ở cùng Hứa Xuyên nhiều năm như vậy, tôi đã học được một chút tính t/àn nh/ẫn của anh ấy. Lưu Hổ bị tôi đ/ánh có chút choáng váng, lùi lại mấy bước, được đàn em phía sau đỡ.

Một lúc lâu sau, hắn ta chạm vào vết m/áu dính trên đầu, nhổ nước bọt, vẻ mặt dữ tợn:

"Đ*t m*, con đ/iếm hôi hám này mày dám đ/ánh tao à? Các huynh đệ, mau dạy cho con kh/ốn này một bài học, đến lúc đó để tao nếm thử mùi vị người phụ nữ của Hứa Xuyên là như thế nào!"

"Anh Lưu, anh nếm thử xong để các anh em cùng nếm với nhé, vẻ đẹp của bà chủ Hà chính là điều mà các anh em luôn ao ước."

"Được thôi, tới lúc đó sẽ để các huynh đệ được nếm đủ!"

Tôi im lặng nghe những lời nói tục tĩu của họ với vẻ mặt lạnh lùng và thờ ơ. Nói cách khác, sau năm năm ở miền nam Vân Nam, tôi đã cảm thấy tê liệt với những điều này từ lâu.

Một bên hỗn loạn không thể ngăn cản những người con lại trong quán bar vui vẻ. Ở nơi này, bọn họ từ lâu đã quen với việc mỗi ngày có người tụ tập ở quán bar gây rối, họ thậm chí còn chẳng buồn quan tâm.

Bọn họ đông đảo, mà tôi chỉ có một mình, cuối cùng, đàn em của Hứa Xuyên là Thạch Thất dẫn theo người kịp thời chạy tới, Lưu Hổ mới dẫn người rời đi.

"Chị Phong, chị không sao chứ?" - Bởi vì Hứa Xuyên nên người dưới quyền anh ấy đối với tôi khá tốt.

Tôi lắc đầu:

"Sao cậu lại đến đây?"

"Anh Xuyên gọi điện cho em, nói đang ở chỗ chị, bảo em dẫn người qua."

Tôi dẫn Thạch Thất đến phòng Hứa Xuyên, A Viễn sợ hãi rúc vào góc, nhìn thấy tôi liền chạy tới:

"Chị Phong, tôi thấy người trong đó đã tỉnh, cho nên... tôi chạy đi tìm chị. Nhưng tôi thấy đám người đó vây quanh chị, tôi... sợ quá nên quay lại báo cho anh ta biết."

"Cám ơn A Viễn, nơi này không có việc của cậu nữa,cậu ra ngoài trước đi."

"Chị Phong..."

"Thạch Thất, phái người đuổi cậu ta ra ngoài." - A Viễn còn muốn nói cái gì, lại bị tôi ngắt lời.

4.

Hứa Xuyên nửa nằm trên giường, bỡn cợt nhìn A Viễn bất đắc dĩ rời đi.

"Niềm vui mới?"

Tôi đi tới ngồi xuống mép giường,

"Nhân viên tôi mới tìm được."

"Hà Phong, em nên biết hậu quả của việc phản bội tôi."

"Tôi biết." - Tôi quay lại, một tay đặt lên hông anh, tay kia vẽ những vòng tròn trên ngực anh ấy, đôi mắt ướt át quyến rũ:

"Muốn sống sót ở nơi ă/n th/ịt ng/ười không nhả xương như thế này, tôi tự biết mình nên ôm chặt đùi ai. Trước khi anh ch/ơi chán, sẽ không có thêm ai khác nữa."

Tôi trời sinh đã có một vẻ ngoài l/ẳng l/ơ và khuôn mặt y/êu ng/iệt như hồ ly tinh, cộng với sự rèn luyện nhiều năm của Hứa Xuyên, nếu thật sự muốn k/ích thí/ch người khác, ít ai có thể chịu đựng được. Không lâu sau, hơi thở của Hứa Xuyên đã dần trở nên nặng nề, giọng nói khàn khàn:

"Lên trên."

Tôi hiểu ý anh ấy, nhóm Thạch Thất đã lẳng lặng rời khỏi phòng, thậm chí còn tự giác đóng cửa lại. Vết thương của anh ấy lần này là ở vai phải và lưng, không gây trở ngại cho anh ấy lúc làm những việc kiểu này.

Tôi không còn lựa chọn nào khác, đây là cách duy nhất để anh ấy nhanh chóng nguôi cơn giận, ngăn không cho anh tiếp tục truy hỏi.

Phòng cách âm không tốt, cho nên những tiếng thở hổn hển hỗn tạp trôi theo vết nứt trên cánh cửa dẫn ra hành lang. Âm thanh khiến cho A Viễn đang co ro trong góc mặt đỏ tía tai.

Tôi biết chuyện xảy ra trong phòng ngày hôm đó, cậu ấy đã nghe thấy hết.

Nếu là tôi của trước đây, có lẽ cũng đỏ mặt ngượng ngùng. Nhưng sau năm năm ở miền nam Vân Nam, trải qua đủ thứ chuyện, gặp đủ thể loại người, tôi không còn biết đỏ mặt ngượng ngùng là như thế nào nữa.

Cảm giác xấu hổ là như thế nào?

Khi vết thương gần như đã lành, Hứa Xuyên rời khỏi quán bar của tôi, quay về những ngày tháng nay đây mai đó, không rõ tung tích.

Mấy ngày nay trời không mưa nhiều, thời tiết trở nên ấm áp hơn, bên ngoài có rất nhiều loài hoa không biết tên đang nở rộ.

A Vân tính cách còn trẻ con thích chạy nhảy, ban ngày quán bar không có việc gì, cô ấy luôn dẫn theo A Viễn ra ngoài hái hoa dại. Khi trở về lại lựa mấy bông hoa đẹp cắm vào bình.

Hai tháng sau, A Viễn quay lại và nói với tôi rằng Lưu Hổ từng đến cửa hàng gây rối đã bị cảnh sát bắt giam vò tìm thấy rất nhiều "đồ" trên người hắn.

"Tôi nghe nói tội liên quan đến "đồ" này không nhẹ đâu, có thể ở trong đó cả đời." - Khi cậu ấy nói điều này với tôi, khuôn mặt trắng trẻo của cậu ấy có vẻ bình tĩnh vô cảm, nhưng sâu trong đáy mắt cậu ấy lại có một tia sáng kiên định ẩn sâu, khiến tôi có chút nhức mắt.

Rốt cuộc vẫn còn trẻ. Tôi và A Vân cho cậu ấy ăn uống đầy đủ, nuôi suốt ba tháng, cuối cùng trên người cậu ấy cũng có chút thịt, trông không còn đáng thương như lần đầu tiên gặp nữa, tính cách cũng trở nên hoạt bát hơn. Ban ngày tôi thường thấy cậu ấy và A Vân đùa giỡn, gây chuyện. Tôi khá thích những ngày ồn ào như vậy, ít nhất nơi này cũng trở nên bớt tịch mịch, tẻ nhạt.

Hai tháng nay Hứa Xuyên ngược lại không đến đây. Sau khi ngồi vào vị trí của ông chủ Ngô, anh ấy càng bận rộn hơn trước, vài ba tháng không thấy mặt anh ấy là chuyện hết sức bình thường. Tôi không vội, tôi chỉ im lặng chờ đợi, khi nào cần anh ấy sẽ lại đến.

A Viễn không biết hai ngày nay đang bận rộn cái gì, cả ngày xuất q/uỷ nhập thần, biến mất không thấy tung tích, khi hỏi thì ngập ngừng không trả lời được. Tôi cũng không hỏi nữa, đường còn dài, chỉ mỗi việc tự mình sống đã tiêu hao quá nhiều sức lực rồi, không có thời gian để quan tâm đến người khác nữa.

Năm ngày sau, Thạch Thất đưa Hứa Xuyên trở về, toàn thân đều bị thương. Tôi đã quen rồi nên lấy hộp thuốc ra giúp anh ấy lau chùi và băng bó.

Vết thương của Thạch Thất nhẹ hơn, khi tôi đang giúp cậu ta xử lý vết thương, cậu ta kể lại rằng không biết cảnh sát đã lấy được thông tin từ đâu, khi họ đang đi giao "hàng" thì đụng độ với cảnh sát, nhiều anh em đã th/iệt m/ạng.

"Chị Phong, thời gian này Ngụy Viễn luôn có mặt ở quán bar chứ?"

Tim tôi bỗng đập hẫng một nhịp:

"Đều ở đây. Hôm qua cậu ấy còn cùng A Vân hái rất nhiều hoa dại về. Đây này, hoa trong lọ đều là hai người họ hái về."

Thạch Thất nghi hoặc gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa.

"Chị Phong, hôm nay ngoài kia nở rất nhiều hoa đẹp, hãy vứt những bông hoa hôm qua em và A Viễn hái đi, hoa hôm nay đẹp hơn."

Đúng lúc đó, A Vân từ bên ngoài chạy vào, theo sau lưng cô ấy là A Viễn, trên tay cậu ấy là rất nhiều hoa. Vẻ mặt Thạch Thất không thay đổi, nhưng tôi biết cậu ta đã tin lời tôi nói. A Vân vốn là một cô gái thật thà, đầu óc đơn giản nên bọn họ sẽ tin mọi điều cô ấy nói.

5.

Vào tháng năm, một khách hàng tìm đến quán bar. Cô ấy là một phụ nữ khoảng tầm ba mươi tuổi, cõng một đứa bé trên lưng, trên tay cũng ôm một đứa bé khác. Khi nhìn thấy A Viễn, cô ấy lập tức bật khóc nức nở và chạy đến kéo tây cậu ấy:

"Tam Oa Tử, cuối cùng cũng tìm thấy em, nhanh, theo chị trở về. Mẹ chúng ta sắp không được nữa rồi, muốn gặp em lần cuối."

Cô ấy khóc rất thương tâm, sự đau khổ hiện rõ trên khuôn mặt đã vàng ệch bởi những thăng trầm của cuộc đời. Khi cô ấy ngẩng đầu lên và nhìn tôi, tôi rất ngạc nhiên.

"A Viễn, là người nhà của cậu sao?" - Tôi kéo lại khăn choàng trên người mình, mỉm cười bước xuống.

"Chị Phong, đây là chị cả của tôi. Mẹ tôi đang bệnh nặng, tôi...."

Tôi biết cậu ấy đang muốn nói gì.

"Đi đi, sắp xếp xong công việc thì quay lại."

A Viễn rời đi, quán bar thiếu nhân lực, đột nhiên trở nên vô cùng bận rộn.

Hứa Xuyên tới, không nhìn thấy A Viễn liền hỏi:

"Nhân viên phục vụ mà em tìm đâu? Chạy rồi à?"

"Ở nhà xảy ra chuyện, chị gái của cậu ấy đến tìm, cậu ấy theo chị gái về rồi."

"Chứ không phải là vì sợ thân phận bại lộ, bị tôi tóm được nên mới sớm bỏ chạy sao?" - Hứa Xuyên nghịch chiếc cốc trên quầy bar, sau đó dùng ngón tay thô ráp nâng cằm tôi lên. Giọng điệu không nhanh không chậm, không rõ vui buồn.

"Hứa Xuyên, anh chưa bao giờ tin tưởng tôi, đúng không?" - Tôi và anh ấy nhìn thẳng vào mắt nhau:

"Có phải mỗi lần tôi tìm người, anh luôn nghi ngờ liệu người đó có phải nằm vùng của c/ảnh s/át không?"

Anh ấy không trả lời, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Dù anh ấy đã dung túng cho tôi bao năm qua, nhưng điều kiện tiên quyết là không được chạm vào giới hạn của anh ấy. C/ảnh s/át nằm vùng chính là giới hạn đó.

"Anh nghi ngờ Tiểu Mông là người của c/ảnh s/át nên sai người dò la về cậu ấy, cuối cùng chính Tiểu Mông chắn thay anh một s/úng mà ch/ết. Giờ anh lại nghi ngờ Nguỵ Viễn là c/ảnh s/át nằm vùng nên tự mình đến quán bar để kiểm tra cậu ấy. Kết quả là gì? Cậu ấy là nội gián à? Hứa Xuyên, tiếp theo là đến lượt tôi bị anh nghi ngờ đúng không?" - Tôi từng bước đến gần anh ấy, trong lòng vô cùng chua xót.

"Hà Phong!" - Hứa Xuyên b/óp c/ổ tôi mạnh đến nỗi tôi cho rằng mình có thể bị ng/ạt th/ở mà ch/ết.

"Tôi nói rồi, đừng thách thức giới hạn của tôi!"

"Hứa Xuyên, tôi đã ở bên cạnh anh năm năm, sẵn sàng làm n/ô l/ệ cho anh, chặn s/úng thay anh, vì anh mà đ/ánh mất cả quyền được làm mẹ. Tôi chưa bao giờ yêu cầu quá đáng rằng anh phải thật lòng yêu thích tôi, nhưng ít nhất, anh nên tin tưởng tôi." - Nước mắt rơi xuống tay anh ấy một cách hoàn hảo. Tôi thấy trong ánh mắt anh ấy trở nên thất thần trong giây lát.

"Là tôi quá ngây thơ rồi. Lúc anh bảo tôi đưa A Vân ra ngoài, lẽ ra tôi phải nghĩ ra rằng từ đầu đến cuối anh chưa bao giờ tin tưởng tôi."

A Vân là người của anh ấy. Kể từ khi tôi bị anh ấy nhốt vào lồng sắt năm năm trước, A Vân vẫn luôn chăm sóc tôi.

"Hà Phong!" - Hứa Xuyên trên tay lại tăng thêm lực, trong mắt hiện lên s/át ý.

Não tôi đang dần trở nên thiếu oxy, trong thoáng chốc tôi đã nghĩ có lẽ cuộc đời mình sẽ dừng lại ở đây cũng nên. Ngay khi tôi cho rằng mình sẽ đến báo cáo trước điện của Diêm Vương, anh ấy lại đột ngột buông tay. Tôi ng/ã ngồi xuống đất, cúi gập người và liên tục ho như muốn n/ôn ra cả phổi. Hứa Xuyên lạnh lùng rời đi.

Tôi đã được cứu. A Vân từ trong bóng tối chạy tới, vỗ vỗ lưng và an ủi tôi.

"Chị Phong, chị làm em sợ ch/ết khiếp. Anh ta suýt chút nữa đã b/óp ch/ết chị rồi."

Tôi vỗ nhẹ vào cánh tay cô ấy, bảo cô ấy đừng lo lắng,

"Không sao, Hứa Xuyên sẽ không thực sự g/iết tôi đâu. "

Nhiều nhất chỉ là để đe d/ọa tôi, khiến tôi trở nên thành thật hơn. Nói ra thì, xung quanh Hứa Xuyên có rất nhiều phụ nữ, có lẽ tôi là người anh ấy giữ bên cạnh lâu nhất.

Lúc đầu trong lồng có mười người phụ nữ, bao gồm cả tôi. Chín người còn lại không chịu nổi những trò dày vò tr/a t/ấn vô nhân đạo nên cho dù không ch/ết thì cũng phát đ/iên. Tôi là người duy nhất sống sót bình thường và trở thành "người phụ nữ của Hứa Xuyên".

"A Vân, em biết không, Hứa Xuyên và chị đã từng có một đứa con." - Tôi nhìn rượu trong ly, dưới ánh đèn phản chiếu một thứ ánh sáng tuyệt đẹp.

Ánh sáng đẹp quá, tôi giơ tay lên muốn nắm lấy chùm ánh sáng này nhưng làm thế nào cũng không nắm được.

"Chị Phong, chị uống nhiều quá rồi, để em đỡ chị về phòng nghỉ ngơi nhé." - A Vân lấy ly rượu trong tay tôi đặt xuống bàn rồi đỡ tôi lên lầu.

6.

Có lẽ tôi thực sự say rồi, đêm đó tôi toàn mơ về chuyện quá khứ.

Hứa Xuyên không thích dùng biện pháp bảo hộ, đại đa số sau khi làm xong tôi đều uống thuốc. Vừa vặn ngày hôm đó ở tầng dưới xảy ra chuyện, Hứa Xuyên đưa tôi đi xử lý, tôi cứ như vậy mà quên uống thuốc.

Sau khi biết mình có thai, tôi càng sợ hãi hơn. Có rất nhiều người muốn Hứa Xuyên ch/ết, tôi mang thai vào thời điểm này chắc chắn sẽ lộ ra yếu điểm cho bọn họ tóm được.

Hôm đó Hứa Xuyên đi giao hàng về, tôi đã kể cho anh nghe chuyện này. Vốn tưởng rằng anh ấy sẽ bảo tôi ph/á th/ai, nhưng kết quả anh ấy lại nỏi:

"Sinh nó ra đi, mấy ngày nữa anh sẽ sắp xếp Thạch Thất đưa em rời đi."

Tôi biết, anh ấy rất mong chờ đứa con này. Từ sau khi biết tôi có thai, anh ấy mỗi ngày đều nằm ghé tai lên bụng tôi, lắng nghe xem bên trong có động tĩnh gì không. Thật nực cười khi một kẻ buôn ma túy khét tiếng lại mong muốn có một đứa con mang dòng m/áu của mình.

Cuối cùng, đứa bé vẫn là không thể giữ lại được.

Những người bên dưới không trung thực và ngấm ngầm giở trò sau lưng ông chủ Ngô nên ông chủ Ngô nhờ anh ấy xử lý. Nhóm người đó không biết đã nghe ngóng được từ đâu, họ bắt tôi để uy h/iếp anh ấy.

Hứa Xuyên đã do dự.

Nhìn xem, con người thật sự không thể động tình*, nhất là ác quỷ l/iếm m/áu trên đầu đao lại càng không thể. Hậu quả của sự do dự là nhóm người kia có cơ hội chĩa súng vào anh ấy.

(*) nảy sinh tình cảm.

"Đừng mà!" - Tôi vùng vẫy thoát ra, viên đạn b/ắn trúng bụng tôi. Chất lỏng ấm nóng dọc theo chân tôi chảy lan xuống đất.

Hứa Xuyên như phát điên ôm lấy tôi, hai mắt đỏ ngầu nhìn đám người. Tôi không biết chuyện gì xảy ra sau đó bởi lúc ấy tôi đã ngất đi vì đau đớn. Khi tôi tỉnh lại lần nữa thì đã ở trong bệnh viện, mùi thuốc khử trùng nồng nặc khiến tôi vô cùng khó chịu. Hứa Xuyên ôm lấy tôi và nói rằng chúng tôi sẽ có những đứa con khác. Tôi gật đầu và không nói gì cả.

Nhưng không còn nữa.

Phát súng đó đã trúng vào bụng tôi. Nó quá gần đủ chí m/ạng để tôi không bao giờ có khả năng làm mẹ được nữa.

Trong đêm khuya tĩnh mịch, tôi chạm tay vào vùng bụng dưới, nơi đã từng có một sinh linh nhỏ bé trú ngụ. Đáng tiếc, khi sinh linh bé nhỏ chọn nơi đầu thai lại xui xẻo chọn trúng tôi.

Đứa trẻ đáng thương, lần sau con nên xem xét lựa chọn kỹ hơn trước khi định đầu thai.

Lúc ở bệnh viện, tôi không có tâm trạng. Hứa Xuyên hỏi tôi sau khi xuất viện muốn làm gì. Tôi nói, tôi muốn mở một quán bar. Hứa Xuyên đồng ý.

Cứ như vậy, tôi đã mất đi một đứa con để đổi lấy sự thương xót tạm thời của Hứa Xuyên và một quán bar ở miền nam Vân Nam.

Tỉnh dậy một lần nữa, trên gối ẩm ướt một mảng. Tôi cũng không biết những giọt nước mắt này rơi là vì ai.

Khi A Viễn quay trở lại, cậu ấy gầy đi trông thấy. Cậu ấy ngồi lặng như người mất hồn, cuối cùng chỉ nói được một câu rằng mình không còn nhà nữa rồi.

Lúc nói những lời đó trông cậu ấy rất đáng thương, giống hệt một con chó bị người ta bỏ rơi bên đường. Tôi nói với cậu ấy:

"Vậy từ giờ trở đi, nơi này sẽ là nhà của cậu."

Sau đó, cậu ấy thực sự coi quán bar là nhà mình. Ở chung với nhau một thời gian dài, A Viễn dần dần tiếp nhận và hoà nhập với nơi đây, cũng dần buông bỏ bản thân. A Viễn kể rằng cậu ấy sinh ra ở một vùng nông nghèo, trên cậu còn có hai chị gái. Bố cậu ấy đi làm thuê cho người khác, bất cẩn bị gạch vỡ rơi trúng đầu mà ch/ết.

Người trụ cột duy nhất trong gia đình ra đi, cậu ấy bắt buộc phải trở thành người trụ cột chèo chống cho cả gia đình.

"Để mẹ và hai chị gái có cuộc sống tốt hơn, tôi đã bỏ học và đi làm. Vì một chút tiền mà bị người ta đ/á g/ãy hai xương sườn."

Tôi nhìn vết chai dày trên tay cậu ấy, không biết phải mở miệng nói gì để an ủi cậu ấy.

"Nhiều năm như vậy, chị Phong, chị là người đầu tiên cho tôi đồ ăn, chỗ ở và nhiều tiền lương như vậy."

"Không có chị, tôi thậm chí còn không có tiền để chôn cất mẹ tử tế." - Tôi cảm thấy khó chịu khi nghe những lời cậu ấy nói. Có lẽ là vì tôi đã chịu đựng đau khổ một thời gian dài và không thể chịu nổi khi nghe người khác nói về đau khổ của họ.

Tôi rót cho cậu ấy một cốc nước và hỏi:

"A Viễn, chắc hẳn cậu đã đi làm rất nhiều nơi để kiếm tiền phải không?"

"Đúng vậy. Ở ngoài kia, các ông chủ lớn thường xây những toà nhà rất cao, rất to. Tôi theo họ đến công trường làm công. Tòa nhà đó thực sự rất đẹp. Đó là tòa nhà to đẹp nhất mà tôi từng thấy. Sau này khi tôi có nhiều tiền, trở nên giàu có, tôi sẽ nhất định phải mua cho chị gái một ngôi nhà như vậy."

"Vậy sao?"

"Thật tuyệt."

Đã lâu rồi tôi chưa được nhìn thấy thế giới bên ngoài.

7.

Sau lần chia tay không vui vẻ đó, đã lâu rồi tôi không gặp Hứa Xuyên. Nhưng ngược lại, lại rất hay gặp Thạch Thất. Cậu ta nói rằng gần đây cảnh sát bám họ rất sát sao, cũng gây ra cho họ rất nhiều rắc rối. Hứa Xuyên vì chuyện này mà rất tức giận, thậm chí đã gi/ết rất nhiều người của mình.

"Anh Xuyên nghi ngờ trong đám thuộc hạ có nằm vùng của cảnh sát, nhưng anh ấy vẫn chưa tìm ra kẻ đó là ai."

Tôi hiểu.

Suy cho cùng, nằm vùng luôn là nút thắt trong lòng anh ấy.

Việc những kẻ buôn m/a t/úy như họ ghét c/ảnh s/át nằm vùng là điều có lý, nhưng Hứa Xuyên dường như còn căm ghét hơn nhiều so với tất cả bọn họ.

Lúc đầu tôi không biết tại sao anh ấy lại căm ghét chuyện đó đến vậy. Mãi sau khi một đàn em của anh ấy đến chỗ tôi uống rượu rồi vô tình tiết lộ ra, tôi mới biết.

Khi Hứa Xuyên vẫn còn là một kẻ vô danh tiểu tốt dưới quyền ông chủ Ngô, anh đã gặp một cô gái họ Tạ. Cô ấy có giọng nói nhẹ nhàng và tính cách dịu dàng.

Sau nhiều lần hỏi dò khắp nơi, tôi mới biết cô ấy tên Tạ Như Cẩm.

Thật trùng hợp khi tôi trông rất giống cô gái ấy.

Khác biệt ở chỗ tôi giống như bông hồng đỏ rực rỡ và sôi nổi, còn cô ấy như bông hoa trà trắng tinh khôi và tao nhã.

Cô gái đó đã đồng hành cùng anh từ lúc chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt cho tới khi trở thành cánh tay phải của ông chủ Ngô.

Những người như Hứa Xuyên giống như những ác linh không thể thoát khỏi tầng địa ngục thứ mười tám, sống trong hang hùm bị tầng tầng lớp lớp lang sói vây quanh, không thể trở mình.

Vốn dĩ anh ấy sẽ phải chìm đắm trong bóng tối, giãy dụa trong bùn lầy suốt đời. Nhưng lại có người đột nhiên xuất hiện, truyền cho anh ấy hơi ấm, anh sao có thể dễ dàng buông tay được.

Đáng tiếc, người mang đến cho anh ấy sự ấm áp lại là một đặc vụ ngầm được cảnh sát cài vào, tất cả những lời nói ngon ngọt ấm áp trước đó đều chỉ như là trò đùa.

Trong cuộc đối đầu quyết liệt giữa hai bên, sự quyết đoán và chán ghét trong mắt Tạ Như Cẩm khiến anh ấy như muốn phát điên.

"Thì ra cảnh sát các người lại giỏi diễn như vậy. Rõ ràng căm ghét đến tận xương tuỷ nhưng ngoài mặt lại tỏ ra vô cùng thâm tình. Tạ Như Cẩm, ba năm qua, tôi không tin em chưa từng động tâm với tôi."

"Hứa Xuyên, anh đã từng thấy c/ảnh s/át nào bị một tên buôn m/a t/úy tội ác chồng chất làm cảm động chưa?"

Nhiệm vụ của c/ảnh s/át chống m/a t/úy là truy bắt tất cả những kẻ buôn bán m/a t/uý, khôi phục lại an ninh trật tự và trả lại môi trường sạch sẽ cho mọi người dân. Tạ Như Cẩm là người có sự kiên định với lý tưởng và sứ mệnh của mình, cô ấy sao có thể yêu kẻ mà mình muốn bắt. Trừ khi cô ấy là một kẻ luyến ái não, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ yêu đương mù quáng. Nhưng đáng tiếc, cô ấy không phải.

Sau này cô ấy thế nào, tôi chỉ loáng thoáng nghe thấy người khác nhắc đến.

Một nội gián trong lực lượng cảnh sát đã bán đứng Tạ Như cẩm, giao cô ấy cho Hứa Xuyên. Cô ấy bị Hứa Xuyên tiêm cho một lượng lớn ma túy, trở thành người không ra người, ma không ra ma, thân tàn ma d/ại.

Cảnh sát lên kế hoạch giải cứu cô ấy, nhưng kế hoạch giải cứu bị tiết lộ, dẫn đến thương v/ong cô cùng nặng nề.

Cô ấy không được cứu ra, bị cho là đã ch/ết, nhưng trước khi ch/ết, cô ấy vẫn khiến Hứa Xuyên bị thương nặng, thậm chí còn g/i/ết ch/ết cánh tay phải đắc lực của anh ấy.

Gián điệp trong nội bộ cảnh sát cuối cùng cũng bị phát hiện, đáng tiếc tổn thất quá nặng nề, phía cảnh sát phải mất rất nhiều thời gian mới phục hồi được.

Chính vì khuôn mặt của tôi có phần giống với Tạ Như Cẩm nên tôi được Hứa Xuyên rất yêu thích. Lúc đầu, nhiều người nói tôi là nội gián của cảnh sát và muốn g/iết tôi. Nhưng Hứa Xuyên không cho. Họ cẩn thận điều tra xác minh danh tính của tôi và nắm rõ chi tiết về gia cảnh của tôi.

Không còn cách nào khác, tấm gương của Tạ Như Cẩm khiến họ buộc phải cẩn thận đề phòng. Nhưng tôi cảm thấy thật ra điều đó cũng không cần thiết. Mẹ tôi mất sớm, người cha ngh/iện cờ bạc của tôi chắc giờ cũng bị ch/ặt làm tám khúc rồi. Tôi đã sống dưới mí mắt họ ba năm, mỗi hành động của tôi đều không thể thoát khỏi tầm mắt của họ.

Nếu là nội gián, chưa đầy một năm là tôi đã bị họ tóm được sơ hở. Sau đó tôi sẽ sang Tây thiên chơi cờ với Phật, không biết chừng còn có thể gặp được Đường Tam Tạng và đệ tử đang trên đường đi thỉnh kinh.

Hứa Xuyên phát điên mấy ngày, đàn em của anh ây nhịn không được, chạy đến tìm tôi. Anh vốn đã là một kẻ m/ất trí, nhưng sau khi Tạ Như Cẩm ch/ết, anh ấy hoàn toàn trở nên điên cuồng. Tố chất tâm lý của anh ấy không tốt, hoàn toàn không thể chịu đựng nổi.

"Tối nay tôi đãi, tôi đã đặt trước cho mọi người một phòng riêng. Đưa anh Xuyên của các cậu qua đây vui vẻ đêm nay."

"Chị Phong thật uy vũ!"

Một nhóm người liên tục tâng bốc, xu nịnh tôi. Chắc là sợ Hứa Xuyên phát điên nên lúc họ dẫn anh ấy đến quán bar của tôi thì trời vẫn còn chưa tối. A Viễn liên tục chuyển hết chai này tới chai khác rượu vào cho họ.

Hứa Xuyên tối nay uống rất nhiều. Khi chúng tôi liều ch/ết triền miên, anh ấy hét vào tai tôi:

"A Cẩm, tại sao em không cần anh?"

Bởi vì chúng ta là thiên địch, dù thế nào cũng sẽ không có kết quả.

8.

Hứa Xuyên là kẻ luyến ái não, yêu đương mù quáng nên đã ch/ết. Mọi người truyền tai nhau rằng Hứa Xuyên lòng tham không đáy, rắn đòi nuốt voi*, tham lam quá nên mới bị nghẹn ch/ết. Bị người khác s/át hại. Nhưng, đó thực sự là sự thật sao?

(*) chỉ người không có năng lực nhưng quá tham lam, cuối cùng lại tự mình hại mình.

Hứa Xuyên thực sự là muốn đen ăn đen, muốn lợi dụng người khác làm bàn đạp cho mình. Ví dụ như chuyện của ông chủ Ngô.

Vậy tại sao sau này anh ta lại ch/ết? Được rồi, để tôi ngả bài của mình. Tôi chính là người đã gi/ết anh ta. Cũng chính tôi là người đã sai người truyền tin ra để mọi người truyền tai nhau như vậy.

Nếu thực sự muốn tôi giải thích lý do, vậy được thôi. Năm năm bị tr/a tấn một cách vô nhân đạo ở miền nam Vân Nam đã khiến tôi căm hận người đàn ông đến tận xương tuỷ từ lâu. Bây giờ, cuối cùng tôi cũng có cơ hội tự tay gi/ết ch/ết anh ta, làm sao tôi có thể bỏ qua?

Dù sao thì trong căn phòng đó chỉ có ba người chúng tôi. Hai kẻ đứng đầu đã ch/ết, chỉ còn lại một người phụ nữ chân yếu tay mềm đang sợ đến mất hồn mất vía là tôi.

Trừ khi x/ác ch/ết của Hứa Xuyên bật dậy chỉ vào mũi tôi nói cho người khác biết tôi là người gi/ết hắn. Nếu không sẽ không có bằng chứng gì, cho dù bọn họ có tìm được Hoa Nhi, bọn họ cũng sẽ không bao giờ nghĩ rằng chính tôi là kẻ đã gi/ết hắn.

Thạch Thất nhìn th/i th/ể bị đem đi, hai mắt vằn tia máu, thề sẽ gi/ết những kẻ đó để báo thù cho Hứa Xuyên.

Tôi giả vờ nằm ​​trên x/ác Hứa Xuyên mà gào khóc đến xé ruột xé gan. Hứa Xuyên có thể nói là kẻ rất tình cảm, anh ta có thể tự tay gi/ết ch/ết người phụ nữ mà mình yêu sâu đậm. Nói anh ta là kẻ thủ đoạn t/àn nh/ẫn, nhưng cả hai lần anh ta đều gặp rắc rối với phụ nữ. Lần đầu tiên mất đi cánh tay phải đắc lực, lần hai thảm hơn, trực tiếp mất m/ạng.

Thạch Thất đã làm theo những gì cậu ta nói. Cậu ta thực sự đã gi/ết c/h/ết từng kẻ trong số những người mà cậu ta cho rằng đã s/át h/ại Hứa Xuyên, đồng thời tìm người của mình để quản lý bên dưới. Cậu ta cũng thực sự là một đàn em trung thành, sau khi Hứa Xuyên q/ua đ/ời, bọn họ tựa như rắn m/ất đầu, rất nhiều người ủng hộ việc Thạch Thất lên nắm quyền. Nhưng cậu ta không đồng ý, ngược lại đem trách nhiệm này đổ lên đầu tôi.

"Chị Phong, chị đã ở bên anh Xuyên nhiều năm như vậy. Tuy anh Xuyên không nói ra nhưng các anh em đều coi chị là chị dâu. Bây giờ anh Xuyên không còn nữa, anh Thất cũng không tiếp quản. Nếu chị cũng bỏ mặc không quan tâm nữa, chúng em thực sự không biết phải làm sao!"

"Đúng vậy, chị Phong. Tất cả mọi người đều quen biết chị, không ít người gọi chị là chị Phong. Vị trí này ngoài chị ra còn ai có thể thích hợp ngồi vào hơn được chứ!"

"....."

Nói gì thì nói, tôi vẫn là đã giúp Hứa Xuyên thoát khỏi bể khổ khi anh ta đang phát đ/iên. Chỉ là đám người này, một khi có chuyện, bọn họ có thực sự dám đứng ra không?

Tôi nói vài câu từ chối tượng trưng, ​​giống như Hứa Xuyên hồi đó, tôi ngồi vào ghế cái ghế lão đại thay anh ta. Thạch Thất vẫn là thuộc hạ tận tâm và trung thành như cũ, chỉ là cậu ta đã thay thế từ anh Xuyên thành chị Phong.

Tôi đã chuyển giao toàn bộ quán bar lại cho A Vân, nếu cô ấy muốn mở thì cô ấy có thể tiếp tục mở, nếu không thích thì cô ấy có thể bán nó đi. Khi di chuyển từ quán bar ra sân sau, A Vân vừa ôm tôi vừa khóc:

"Chị Phong, em sẽ trông chừng quán bar giúp chị. Bất cứ lúc nào chị muốn quay lại thì cứ quay lại."

Cô bé này kỳ thực vẫn là một đứa trẻ, tôi cũng không nỡ làm tổn thương cô ấy.

A Viễn được tôi đưa theo và trở thành một cánh tay phải đắc lực của tôi.

Khi Hứa Xuyên còn là lão đại, anh ta đã lãnh đạo người của mình độc chiếm rất nhiều công việc kinh doanh. Một số băng nhóm khác bất mãn nhưng không dám đối đầu với anh ta. Bây giờ lão đại là một người phụ nữ, họ bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy. Thạch Thất và A Viễn dẫn theo người, đem theo tiền và "hàng" giao cho họ, bọn không dám có bất kỳ hành động nào nữa, kính kính cẩn cẩn gọi một tiếng:

"Chị Phong."

A Viễn ở cùng tôi. Lại trải qua thêm một năm nữa ở miền nam Vân Nam này.

Trong năm nay, tôi không che giấu tham vọng của mình. Với những người dưới quyền của tôi, tôi không ngừng đàn áp ép buộc họ, nếu ai trong số họ không chịu phục tùng tôi, tôi sẽ đưa họ đi gặp Diêm vương. Đến cuối năm, tôi trở thành vị vua duy nhất ở miền nam Vân Nam. A Viễn cũng đã biến đổi từ thiếu niên gầy gò, hốc hác khi tôi gặp lần đầu thành anh Viễn âm u, độc ác, quyết đoán và nham hiểm. Trong một năm này, cả A Viễn và tôi đều thay đổi rất nhiều.

Chỉ có A Vân vẫn là cô gái hiếu động và vui vẻ.

Thật may, vực thẳm bẩn thỉu của miền nam Vân Nam cuối cùng cũng không thể làm vấy bẩn cô gái đơn thuần và tốt bụng này.

9.

Nhẩm tính kỹ lại mới phát hiện, đã sáu năm trôi qua kể từ khi tôi đến đây.

Hóa ra đã lâu như vậy rồi....

Có lẽ vì ngồi chức cao lâu rồi mà tôi thực sự hoài niệm về quá khứ, những ngày trước khi đến miền nam Vân Nam.

Nếu mọi chuyện suôn sẻ, tôi sẽ tìm được người mình yêu và yêu mình, kết hôn, sinh một đứa con xinh xắn và sống một cuộc sống bình thường, hạnh phúc. Nhưng cuộc đời không cho phép tôi trôi qua suôn sẻ.

A Vân điều hành quán rất tốt, mỗi khi rảnh rỗi tôi lại dẫn A Viễn đến quán ngồi. Chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, gọi một ly rượu và chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ cả ngày. Đôi khi tôi hỏi A Viễn, cậu có hối hận khi dấn thân vào con đường này không? A Viễn lắc đầu, trong mắt có những cảm xúc phức tạp mà tôi không thể hiểu nổi:

"Tôi không hối hận, chị Phong, vậy còn chị thì sao?"

"Không biết."

Tôi thực sự không biết. Có lẽ tôi đã hối hận khi gặp Hứa Xuyên và bị anh ta kéo sâu xuống vực thẳm, nhìn tia sáng trên đầu và cố gắng hết sức để bắt lấy nhưng không được?

Nhưng hối hận thì có ích gì?

Những gì cần phải chịu đựng thì vẫn buộc phải chịu đựng.

"Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi."

Bất tri bất giác, lại ngồi thêm một ngày nữa.

Vào tháng Tư, tôi bị đam mê việc kể chuyện và tôi đã kéo A Vân lại nghe tôi kể chuyện cả ngày.

Trong câu chuyện mà tôi tưởng tượng sẽ có một vị anh hùng từ trên trời giáng xuống, tỏa ra ánh sáng và đưa tôi ra khỏi vực thẳm này. A Vân nghe đến mê mẩn và liên tục giục tôi kể cho cô ấy nghe phần tiếp theo.

Nhưng không có gì để kể tiếp, cho nên tôi đã lừa cô ấy:

"Đại anh hùng đã vượt qua chông gai trên con đường phía trước và dẫn người ra khỏi vực thẳm. Nhưng bản thân anh ấy lại không thể thoát ra được. Từ đó bọn họ âm dương ngăn cách, không thể yêu nhau."

A Vân đã khóc và không nói chuyện với tôi suốt hai ngày vì cái kết bi thảm này.

Sau đó vì nhiều chuyện liên tiếp xảy ra mà tôi bận rộn suốt ba tháng trời. Những người phía dưới làm việc không cẩn thận bị cảnh sát bắt thóp, một khi lên núi mười tám năm không ra được.*

(*) dễ gặp phải đường cùng, không cẩn thận khó có thể thoát thân an toàn.

Việc điều động người tôi phải đích thân nhúng tay giải quyết. Tháng 8, tôi muốn mở rộng việc làm ăn, muốn phát triển từ trung nguồn lên thượng nguồn nên đã gọi hết thân tín của mình lại.

"La Bì, trùm m/a t/úy lớn nhất miền bắc Myanmar, sở hữu một nhà máy sản xuất m/a t/úy có độ tinh khiết cao. Đây đang là sản phẩm được ưa chuộng nhất hiện nay".

"Rất nhiều người từ nơi khác đến mua hàng của anh ấy. Trong vòng một năm, hàng của anh ấy nhất định sẽ trở thành loại được ưa chuộng nhất. Anh em có dám theo tôi làm lớn không?"

Tôi muốn có nhà máy sản xuất thuốc của La Bì và cũng muốn có một chỗ đứng ở phía bắc Myanmar.

"Đều nghe chị Phong!"

"Được, vậy chúng ta làm chuyện lớn!"

La Bì là kẻ háo sắc, đã ngủ với vô số mỹ nữ, đặc biệt là những người có thân hình nóng bỏng. Còn tôi, một người trời sinh vẻ ngoài ưu tú, tự nhiên sẽ có những ưu thế của riêng mình.

Ngày tôi đi gặp La Bì, A Viễn chặn tôi ở cửa:

"Không đi không được sao?"

"Không đi không được."

"Hắn không phải là người tốt."

"A Viễn, hắn và tôi là cùng một loại người."

"Chị không phải!" - Cậu ấy nóng nảy cãi lại.

"A Viễn, cậu cảm thấy đau lòng cho tôi à?" - Tôi giơ tay lên, che miệng cười, nhưng cười lớn một hồi khoé mi lại trào nước mắt:

"A Viễn, hãy nhớ nhé, đừng bao giờ thương xót những kẻ buôn bán m/a t/úy, bọn chúng không đáng đâu."

"Nhưng người đó là chị."

"Cho dù là tôi cũng không thể."

Những người phạm tội không thể tha thứ thì không đáng được tha thứ. Tôi cũng không phải ngoại lệ.

La Bì là kẻ tàn nhẫn và bi/ến th/ái hơn cả Hứa Xuyên. Để khiến hắn tin tưởng tôi không phải chuyện dễ dàng. Tôi ở cùng hắn suốt bốn tháng, chịu đựng đủ mọi loại "chơi" b/iến th/ái của hắn. Phảng phất như đã quay trở lại thời điểm lần đầu tiên tôi đến miền nam Vân Nam.

Không bằng heo chó.*

(*) từ gốc là "trư cẩu bất như" ý chỉ loại người đê t/iện, thấp hèn, xấu xa không bằng lợn, chó.

A Viễn được tôi điều về miền nam Vân Nam, còn Thạch Thất đến ở cùng tôi. Cậu ta tàn nhẫn hơn A Viễn.

Tôi ở cạnh La Bì, cố gắng hết sức sắm vai một công cụ giúp hắn thoả mãn ham muốn tì/nh d/ục mọi lúc mọi nơi. Hắn thông minh hơn Hứa Xuyên nên tôi chưa bao giờ che giấu dã tâm của mình.

"La lão đại, nói thật với anh, tôi thực sự có hứng thú với nhà máy của anh từ lâu rồi." - Tôi k/h/ỏa th/ân nằm đè lên người hắn, nói bằng giọng khàn khàn quyến rũ đến tận xương tủy.

Thời điểm tốt nhất để thuyết phục một người như La Bì chính là thổi gió bên tai hắn sau khi xong chuyện đó.

"Anh xem, bây giờ tôi có tiếng nói nhất ở miền nam Vân Nam, anh thì là vua một cõi bắc Myanmar. Nếu hai chúng ta kết hợp, chẳng phải đế chế m/a t/úy Vân Nam - Myanmar sẽ ở trong tầm tay chúng ta sao?"

Không ai có thể từ chối một yêu cầu tuyệt vời như vậy, La Bì còn là kẻ có nhiều dã tâm hơn tôi. Tham vọng của hắn là xây dựng đế chế m/a t/úy ở Vân Nam và Myanmar.

Tôi tình cờ lại là người có thể giúp hắn giành miếng bánh này về.

10.

Sau nhiều ngày thổi gió bên gối, La Bì cuối cùng cũng bắt đầu suy nghĩ đến việc hợp tác với tôi. Khi tôi ở miền bắc Myanmar được tròn một năm, hắn đưa tôi đến nhà máy sản xuất thuốc của hắn.

Những cánh đồng hoa anh túc rộng lớn đang nở rộ trông vô cùng quyến rũ. Cuối vườn là một nhà máy xây dựng bằng những ngôi nhà gỗ san sát, những người bên trong đó trông đều tê liệt vô tình, ai bận rộn làm công việc của người ấy, chẳng khác gì những cỗ máy lạnh lẽo.

"Tiểu Phong à." - Bàn tay La Bì đặt trên eo tôi không hề yên phận:

"Đây là nhà máy của tôi. Nó chứa đầy những người chế tạo m/a t/uý tài năng mà tôi đã tìm thấy từ khắp nơi trên thế giới. Độ tinh khiết của m/a t/uý được tạo ra là hạng nhất."

Tất nhiên là tôi biết điều này, đó cũng chính là lý do mà tôi ở đây.

"Anh La." - Tôi cười duyên dáng, nhào vào lòng hắn, ngón tay đặt lên ngực hắn.

"Anh đưa em đến thăm nhà máy, tức là anh đồng ý hợp tác với em phải không?"

"Hà Phong, em thật sự không hề che giấu tham vọng của mình. Người khác đều lấy hàng của tôi, chỉ có em là người đến đòi bàn chuyện hợp tác với tôi."

"Anh La nói đùa rồi, hiện tại em là người của anh. Đến lúc đó em kiếm tiền, chẳng phải vẫn là của anh sao?"

La Bì cười lớn tiếng, vòng tay ôm lấy eo tôi:

"Tôi chỉ thích làm việc với người thông minh."

Trước khi rời đi, La Bì đưa cho tôi tấm thẻ ra vào xưởng sản xuất thuốc. Với tấm thẻ này, tôi có thể tùy ý ra vào mà không sợ ai ngăn cản. Tôi nhận lấy tấm thẻ đó và hứa với hắn rằng sẽ không để hắn thất vọng.

Tôi không hỏi hắn tại sao lại cho tôi thẻ thông hành dễ dàng như vậy. Chỉ có kẻ ngốc mới đi hỏi những câu kiểu vậy.

Đối với một trùm m/a t/úy lớn ở miền bắc Myanmar, đàn em dưới trướng hắn chắc chắn không phải kẻ nhàn rỗi. Sợ rằng ngay khi tôi đặt chân đến miền bắc Myanmar, mọi thông tin chi tiết về tôi đã được hắn nắm trong lòng bàn tay. Nếu phát hiện ra tôi có vấn đề gì, có lẽ tôi thậm chí sẽ không nhìn thấy La Bì chứ đừng nói đến việc leo lên giường hắn.

Trở lại miền nam Vân Nam một lần nữa, tôi thực sự cảm nhận được mọi thứ vẫn vậy, chỉ có con người là thay đổi, rõ ràng là năm nay tôi đã quay lại thường xuyên.

A Viễn đích thân tới biên giới đón tôi, sau đó suốt dọc đường quay lại nơi ở cậu ấy đều trầm mặc.

"A Viễn, tôi mệt rồi, việc tiếp theo cậu và Thạch Thất tự mình xử lý nhé."

Tôi nằm trong bồn tắm, làn da lộ ra ngoài đầy vết bầm tím. Những vết sẹo cũ và mới chồng chất lên nhau, xanh xanh tím tím từng mảng, thảm thương không lỡ nhìn. Bảy năm tám tháng sau khi đến miền nam Vân Nam, tôi bị tr/a t/ấn cả về thể xác lẫn tinh thần, tôi thực sự không thể chịu đựng lâu hơn được nữa.

Một tháng sau, tôi đến gặp A Viễn và nói:

"Phía bắc Myanmar cần người để mắt. Thạch Thất buộc phải ở lại giúp tôi quản lý công việc ở miền nam Vân Nam, cậu hãy bàn giao hết công việc cho cậu ta và đến bắc Myanmar."

A Viễn đồng ý, nhanh chóng giao công việc đang làm và đi đến miền bắc Myanmar.

Nam Vân Nam làm ăn không dễ dàng, nói cho cùng thì cũng đang ở trong nước, cảnh sát đang theo dõi rất sát sao. Nếu không cẩn thận sẽ phải "lên núi". Thạch Thất chính là một ví dụ, lúc giao hàng gặp cảnh sát, "lên núi" không bao giờ đi ra nữa.

Chỗ ở của tôi ở miền nam Vân Nam cũng bị cảnh sát tìm ra, đàn em của tôi đã bảo vệ tôi trốn sang miền bắc Myanmar, nơi tôi trở thành tay sai của La Bì.

Tám năm sau khi đến miền nam Vân Nam, tôi trở mặt chiếm lấy nhà máy sản xuất m/a t/úy của La Bì.

Trong sân nơi hoa anh túc đang nở rộ, tôi chĩa s/úng vào La Bì, hai bên ngang tài ngang sức.

"Hạ Phong, tôi thật sự đánh giá thấp cô, nữ nhân quá tham vọng thường không có kết cục tốt đẹp."

"Anh không cần lo lắng về kết cục của tôi, anh trước tiên nên suy nghĩ cho kết cục của chính mình."

"La Bì, nếu anh rời khỏi nhà máy sản xuất thuốc, có lẽ tôi có thể tha cho anh một m/ạng."

"Cô cho rằng tôi sẽ tin côi sao?" - La Bì cười lạnh:

"Giao cho cô, sợ là đến lúc đó m/ạng để rời khỏi đây tôi cũng không còn!"

Suy đoán của hắn là hoàn toàn chính xác, tôi không có ý định để hắn sống.

Khi cảnh sát tới, La Bì và tôi đang đọ s/úng.

Tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa, tôi lợi dụng lúc hắn phân tâm, nhanh chóng tiến tới đoạt lấy s/úng khỏi tay hắn, ấn hắn quỳ xuống đất, dùng một tay giữ vai rồi chĩa s/úng vào đầu hắn từ phía sau.

Một số kẻ định phản kháng nên đã giơ s/úng chống trả. Tiếng than khóc, tiếng s/úng n/ổ và tiếng lên đ/ạn vang lên bên tai tôi. Trong số những người cảnh sát đại diện cho công lý, tôi thấy A Viễn.

Cậu ấy khoác trên mình bộ cảnh phục, lông mày cương nghị, ánh mắt kiên định, giống hệt như lần đầu tôi gặp cậu ấy.

Thi thoảng tôi sẽ xuất thần, tự hỏi chính mình, kết cục tôi nhận được sẽ là gì sau tám năm chịu đủ loại đau khổ d/ày v/ò.

Lúc này, tôi như thở phào nhẹ nhõm, kết quả như thế nào không còn quan trọng nữa, ít nhất nỗ lực của tôi sẽ không uổng phí. Ngày càng có nhiều người không còn bị m/a t/úy làm hại nữa, thế là đủ rồi.

Qua màn mưa b/om bão đ/ạn và biển hoa anh túc quyến rũ ch/ết người, giữa không trung, ánh mắt tôi và cậu ấy gặp nhau. Tôi nở nụ cười chân thành nhất trong tám năm qua, bờ môi mở ra khép vào, thầm nói hai từ: n/ổ s/úng.

"Bùm......"

Thời tiết ở miền bắc Myanmar rất tốt, bầu trời trong vắt, mây trắng sạch sẽ.

Sau khi trải qua một năm tuyệt vọng và bất lực nhất ở miền nam Vân Nam, tôi đã nghĩ đến kết cục cho mình.

Đúng vậy, cái ch/ết là đích đến tốt nhất của tôi.

Trong lúc ngã xuống, tôi nhìn thấy trên bầu trời xanh hình ảnh của chính mình khi còn nhỏ. Mẹ dịu dàng tao nhã ôm tôi vào lòng, trong tay cầm cuốn sách:

"Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ, thì sao có chuyện gió thu làm chiếc quạt đau lòng. Nam Nam, con phải nhớ, bài thơ này là nguồn gốc tên của con."

Con vẫn nhớ mà, mẹ.

VĨ THANH

Ngày 18 tháng 5, chiến dịch chống m/a t/úy quy mô lớn đã kết thúc. Hai trùm m/a t/úy lớn ở miền nam Vân Nam và miền bắc Myanmar đã bị b/ắn ch/ết tại chỗ, những kẻ buôn m/a t/úy còn lại cũng lần lượt bị truy bắt về quy án.

Cuộc chiến ăn miếng trả miếng kéo dài hơn chục năm cuối cùng cũng kết thúc với phần thắng thuộc về phe chính nghĩa.

Trong số ba trăm bốn mươi hai cảnh sát tham gia chiến dịch, hai mươi người ch/ết, mười hai người bị thương nặng và sáu mươi bảy người bị thương nhẹ.

Đồng chí c/ảnh s/át chìm Nguỵ Viễn được khen thưởng chiến công hạng nhất, hai mươi cảnh sát hy sinh trong chiến dịch được tặng bằng khen hạng hai và ba. Các cảnh sát còn lại cũng được khen thưởng dựa theo thành thích của họ.

Tháng thứ hai sau khi chiến dịch kết thúc, Ngụy Viễn nộp đơn lên cơ quan xin rút về tuyến sau.

Chị Văn và tôi chịu trách nhiệm sắp xếp hồ sơ sau đó và thay đổi mã số cảnh sát.

Trong quá trình phân loại sắp xếp, tôi nhìn thấy một hồ sơ cảnh hiệu rất đặc biệt, một hồ sơ cảnh hiệu bị niêm phong vĩnh viễn.

Nó từng được khởi động lại hai lần, lần gần đây nhất là cách đây tám năm. Tôi nhìn người cuối cùng sử dụng số cảnh hiệu này trong hồ sơ, cô ấy có một cái tên rất hay: Hà Nhược Sơ*

(*) Nhược Sơ có nghĩa là như lần đầu.

Tôi mới đến đây hai năm trước, vì tò mò nên tôi đã chạy đến hỏi chị Văn tại sao tôi không thấy người đồng đội nữ này trong đội. Chị Văn nhìn chằm chằm vào cô gái có nụ cười rạng rỡ xinh đẹp trong ảnh, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói:

"Cô ấy là một anh hùng."

(TOÀN VĂN HOÀN)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu