Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nêu một số bài văn hay về cuộc hội ngộ - mùa hè của chúng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Giới thiệu

Vào đêm Kỷ Dần giành được giải thưởng, người dẫn chương trình đã hỏi anh: "Nghe nói anh đặc biệt sáng tác bài hát này để đả kích bạn gái cũ?

"Đúng vậy."

"Vậy có thể gọi điện cho cô ấy không?" Người dẫn chương trình tranh thủ thời cơ.

Một giây sau, điện thoại di động của tôi vang lên.

Còn chưa kịp nói chuyện, cháu trai đang sốt cao đã khóc thút thít: "Mẹ ơi, con đau..."

Toàn bộ mạng lưới internet đều thấy rằng sắc mặt của Kỷ Dần thay đổi rõ rệt, đôi mắt chuyển sang màu đỏ khác thường.

"Chia tay ba năm, em đã có gia đình đầm ấm, mẹ hiền con thơ."

"Chỉ có tôi là người ngu ngốc chờ ở đây, đúng không?"

1

Cuộc nói chuyện nồng nặc mùi thuốc súng, giọng nói của Kỷ Dần nghiêm nghị như băng.

Sau khi chia tay, đây là lần đầu tiên anh ấy chủ động gọi điện.

Khương Du khắp người nóng hầm hập nằm úp sấp bả vai, mơ mơ màng màng hỏi: "Bố phải không ạ?"

"Bố về đón Tiểu Ngư phải không ạ?"

Lòng chua xót, sụt sịt mũi dỗ dành thằng bé: "Bố còn tới nước ngoài học, kiếm tiền mua sô cô la cho Tiểu Ngư chứ."

Tôi dỗ dành Khương Du rất giỏi.

Lúc nghe lời nói này, thằng bé vâng nhẹ một tiếng.

Dường như một lúc lâu sau, đầu dây điện thoại bên kia mới truyền đến giọng nói châm biếm của Kỷ Dần.

"Em chán ghét tôi vậy à? Ngay cả một câu nói cũng không nhắc tới tôi."

Anh ấy vội vàng cười: "Khương Nam Tinh, em thật là vô tình."

Tay tôi đang an ủi Khương Du bỗng nhiên ngừng lại.

Tôi đã yêu Kỷ Dần 5 năm, tôi hiểu tính cách của anh ấy nhất.

Ấu trĩ, lời nói ác độc, khẩu xà tâm phật*.

(Khẩu xà tâm phật: lời nói cay đắng nhưng trong lòng không có ý xấu)

Sự xa cách và xa lánh thể hiện trước mặt mọi người chỉ là một tính cách do công ty rèn cho anh ấy.

Sau khi trải qua cuộc chia tay vô cùng thê thảm kia, anh ấy đối đãi với tôi, có thể tệ hơn cả với những người lạ.

Hôm nay nghe có vẻ hòa thuận, ngược lại không thay đổi chút nào.

Cũng không biết nên vui hay nên buồn.

Tôi bỏ qua những hi vọng ẩn chứa trong lời nói đanh thép của anh, nói một cách tàn nhẫn:

"Con trai đang bị ốm, ở bên này còn có chút việc,tôi tắt điện thoại trước."

Đã chia tay thì nên dứt khoát.

Câu nói này, vẫn là do người quản lý của anh ấy nói.

Chỉ là tôi đã đánh giá quá cao bản thân mình.

Tôi nắm chặt chiếc điện thoại, cảm giác như có một hòn đá lớn đè lên tim mình, vừa chua xót vừa sưng tấy.

Màn hình sáng lên, Khương Du mơ mơ màng màng chỉ tay vào hình nền hỏi: "Đây là người mà cô thích phải không ạ?"

Trong bức ảnh chụp chung, tôi nhắm mắt ước nguyện trước chiếc bánh sinh nhật.

Thừa dịp tôi không chú ý, anh cười nhếch mép và bôi kem lên má tôi.

Chuyện từ rất lâu rồi, tôi vẫn có thể nhớ lại sự tức giận, rung động lúc đó.

Tôi gượng cười: "Ừ, là người cô thích."

Cũng là người không thể thích.

2

Khi tôi đang cùng Khương Du truyền nước, tôi đã lướt thấy những tìm kiếm nóng hổi.

Dần đoạt giải ca khúc vàng

hát của Kỷ Dần đặc biệt để đả kích bạn gái cũ

Hàng loạt những tìm kiếm nóng hổi liên quan đến Kỷ Dần, khiến tôi sững sờ.

Trong lòng tôi có một linh cảm không tốt.

Tôi dần bình tĩnh lại, ấn mở một trong những video.

Kỷ Dần mặc một bộ âu phục màu xám, mái tóc đen dày ngắn chải ngược ra sau, để lộ ra đôi lông mày tuấn tú.

Anh ấy chỉ cần đứng dưới ánh đèn sân khấu, liền có thể dễ dàng thu hút được ánh mắt của mọi người.

"Chúc mừng anh Kỷ đạt được giải thưởng ca khúc vàng lần này!"

Người dẫn chương trình chuyển chủ đề: "Tôi tin rằng rất nhiều người thích ca nhạc đều đã nghe qua bài hát này, nghe nói bài hát này là anh đặc biệt sáng tác để đả kích bạn gái cũ có phải không?

Kỷ Dần không ngước mắt lên, lạnh lùng gật đầu: "Phải"

Dưới khán đài có rất ít người la hét.

Người dẫn chương trình tranh thủ thời cơ: "Vậy có thể gọi điện thoại cho cô ấy được không?"

Kỷ Dần đồng ý.

Khi tôi bắt máy, anh ấy vẫn trong dáng vẻ bình tĩnh, dáng vẻ không thèm để ý chút nào.

Cho đến khi tiếng rên rỉ và tiếng khóc của Khương Du truyền ra từ microphone.

"Mẹ ơi, con đau..."

Kỷ Dần giật mình, sắc mặt đột nhiên thay đổi rõ rệt.

Tất cả mọi người đều chứng kiến anh ta cướp lấy điện thoại, bước chân lảo đảo đi đến chỗ ống kính không quay tới.

Người dẫn chương trình còn chưa kịp nhắc nhở micro chưa tắt, giọng nói lạnh lùng bị đè nén của anh như nổ tung cả hiện trường.

"Chia tay ba năm, em đã có một gia đình đầm ấm, một người mẹ hiền, một đứa con hiếu thảo."

"Chỉ có tôi vẫn ngốc nghếch ở đây, đúng không?"

Máy ảnh chuyển sang màu đen.

Khi Kỷ Dần quay lại, khóe mắt anh ẩm ướt đỏ hoe.

Dáng vẻ anh bình tĩnh: "Xin lỗi, tôi vừa thất lễ rồi."

Tiểu hoa cùng công ty của anh ấy đã ra mặt giúp đỡ hòa giải: "Anh Kỷ thật sự là trọng tình trọng nghĩa, cũng rất quan tâm đến con của bạn gái cũ.

Khi xuống sân khấu, nụ cười trên mặt Kỷ Dần vẫn như cũ không hề thay đổi.

"Anh Kỷ!" Tiểu hoa lúng túng gọi anh lại, "Chúng ta đi xuống từ bên phải ạ."

Kỷ Dần đứng ở lối đi bên trái, nhìn chằm chằm những người chuẩn bị lên sân khấu.

Anh tự nhiên thu chân lại: "Xin lỗi, tôi vừa rồi không để ý."

Bởi vì là trực tiếp, đạo diễn chỉ có thể nhanh chóng cắt cảnh quay.

Nhưng hai sai sót này vẫn bị khán giả tinh mắt nhìn ra.

[ Bạn gái cũ của Kỷ Dần là ai? Nói không có tình cũ tôi không tin!]

[ Vì một người đặc biệt sáng tác một bài hát để đả kích, xem ra bạn gái cũ này cũng không phải người tốt lành gì....]

[ Người phía trên đừng có tùy ý bịa đặt được không? Đây chỉ là sự thắc mắc từ nội bộ người hâm mộ! ]

...

Tôi đeo tai nghe lên, ấn mở bài hát đoạt giải ca khúc vàng của Kỷ Dần.

Khúc dạo đầu quen thuộc vang lên, tôi mở to hai mắt không thể tin nổi.

Đây là đoạn demo mà Kỷ Dần đã viết cho tôi.

Vào sinh nhật của tôi, anh ấy đã từng đánh đàn cho tôi nghe.

Ánh mặt trời ấm áp lọt qua khe cửa sổ, chiếu vào đôi lông mày rậm rạp của anh.

Anh ấy đánh đàn và nói tên bài hát, gọi là "Những ngôi sao yêu dấu".

Nhưng mà hiện tại.

Tôi dừng một chút, chậm rãi lướt lên phía trên đỉnh.

Tên của nó, gọi là "Biệt ly"

3

Đội ngũ quan hệ công chúng của Kỷ Dần tốc độ rất nhanh chóng.

Không đến một ngày, những bài viết moi ra thân phận của tôi đều đã bị xóa.

Anh ấy cũng đăng một lời tuyên bố làm sáng tỏ trên mạng xã hội.

Từ ngữ chính thức, giọng điệu lạnh lùng.

Trong những lời nói đều có ý là để người hâm mộ ca nhạc đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là bạn gái cũ mà thôi.

[ Sẽ không, cũng không thể quay lại được.]

Ở bệnh viện, khi tôi một tay đang bế Khương Du, một tay xách túi lớn túi nhỏ thì nhìn thấy Kỷ Dần,tôi suýt nữa còn tưởng rằng mình đã đi nhầm cửa rồi.

Không biết anh ấy đã đứng ở cửa bao lâu rồi, dưới cằm đều mọc ra râu xanh.

"Khương Nam Tinh, chồng của em đâu? Đứa trẻ ốm nặng như vậy, cũng không thấy anh ấy đến giúp đỡ."

Đôi mắt dài nhỏ đào hoa của anh ấy ẩn hiện trong bóng tối của chiếc mũ lưỡi trai, "Nhắc đến, lễ vật đám cưới tôi cũng không mang đến cho em, thật sự ngại quá."

Vẫn là giọng nói quen thuộc.

Tôi thở dài, thả hành lý bên cạnh chân.

"Bố của thằng bé? Anh ấy chạy vạy để kiếm tiền rồi, một nhà ba người chúng tôi đều dựa vào anh ấy."

Tôi giả vờ không nhìn thấy sắc mặt của Kỷ Dần trở nên lạnh lùng, thuận miệng bịa ra câu chuyện tình yêu cảm động lòng người.

Cuối cùng, vẫn chưa thỏa mãn mà nói thêm một câu, "Muốn gửi lễ vật thì hiện tại cũng chưa muộn."

Một tiếng cọt kẹt, cửa mở ra.

Tôi ra hiệu cho Kỷ Dần đang đứng ở một góc: "Mời vào ngồi?"

Bởi vì tôi sống trong căn nhà ống cũ kỹ cho nên Khương Du đang nằm trên vai tôi rất nhanh đã bị đánh thức.

Thằng bé mở to đôi mắt mơ màng: "Cô..."

Tôi giật giật giữa hai lông mày, vội vàng ngắt lời thằng bé:

"Biết con thích ăn nấm hương, tối nay sẽ nấu chúng."

Khương Du lanh lợi ngậm miệng lại, ngẩng mặt về phía Kỷ Dần ngọt ngào chào một tiếng chào chú.

Tôi có thể cảm nhận được, nhiệt độ cả người Kỷ Dần vừa giảm xuống thấp một chút.

Tôi lớn lên giống mẹ của tôi, anh tôi lớn lên giống bố tôi.

Nhưng Tiểu Khương Du, không ngờ dáng dấp cũng giống tôi vài phần.

Hiểu lầm cũng tốt.

Tôi thở dài một hơi, đưa Khương Du ánh mắt vẫn đang đảo quanh nhìn hai chúng tôi về phòng dỗ thằng bé ngủ.

Tôi đắp cho thằng bé một chiếc chăn nhỏ, dùng giọng điệu non nớt, nói một cách thận trọng:

"Cô ơi, Tiểu Ngư cảm thấy chú ấy là một người tốt."

Tôi dở khóc dở cười: "Tiểu quỷ lớn thật rồi, mau ngủ đi."

Thằng bé nắm tay của tôi, ánh mắt chân thành:

"Sau này cô muốn sống cùng ai, đều không cần lo lắng cho Tiểu Ngư đâu ạ."

Mắt tôi đột nhiên cảm thấy cay cay.

Đáng lẽ ra Khương Du cũng có thể có một tuổi thơ hạnh phúc trọn vẹn.

Nhưng do một vụ tai nạn ô tô đột ngột, anh trai tôi đã rời xa thế giới, chị dâu đi bước nữa.

Chỉ bỏ lại thằng bé, buộc phải hiểu chuyện sớm.

Tôi vuốt tóc của thằng bé, dịu dàng nói: "Tiểu Ngư, con mãi là người quan trọng nhất."

4

Sau khi Khương Du ngủ, tôi rón rén đóng cửa phòng.

Kỷ Dần cao khoảng 1m9, ngồi co rúm ở trên ghế sofa.

Tôi rót cho anh ấy chén nước: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Kỷ Dần uể oải đổi tư thế: "Không có chuyện gì thì không thể tìm em sao?"

"Ừ đúng rồi, tôi đã kết hôn rồi, phải vạch rõ giới hạn với bạn trai cũ."

Anh ấy cười nhẹ nhàng, nhưng không hiểu sao lại nhấn mạnh giọng điệu ba chữ "Bạn trai cũ".

Tôi thở dài, chỉ cảm thấy kể từ khi gặp Kỷ Dần đến nay, số lần thở dài của tôi trực tiếp tăng lên.

"Tôi có thể nghe anh nói đúng không?"

Sắc mặt của Kỷ Dần hơi trầm xuống.

Anh ấy không nhúc nhích nhìn tôi chằm chằm, trong mặt để lộ ra vết thương bị đè nén từ rất lâu.

Sau một lúc lâu, anh ấy nhếch mép một cái: "Được rồi, tôi chỉ là nghe em đến bệnh viện một mình, lo lắng em bận rộn quá."

"Xem ra đều là tôi lo nghĩ vớ vấn."

Tôi gật đầu một cái: "Bây giờ đã nhìn thấy rồi, anh có thể về được rồi."

Bầu không khí lập tức lạnh đi.

Kỷ Dần khó chịu mà vuốt ve ống tay áo, đột nhiên cười lạnh lùng: "Khương Nam Tinh, có phải em cũng cảm thấy tôi rất nực cười không?"

Anh ấy đứng dậy, bóng người cao lớn gần như che phủ tôi.

"Ba năm trước tôi bị em không chút lưu tình đuổi đi, ba năm sau lại như một con chó, trơ mắt bay đến tìm em."

Tôi bối rối né tránh ánh mắt nóng rực của anh ấy.

Thấy tôi không nói gì, Kỷ Dần cười lạnh một cái rồi rời khỏi: "Tôi cũng không nên đến tìm em nữa."

"Em sống hay chết, đều không liên quan gì đến tôi."

Anh ấy vô cùng kiên quyết rời đi.

Cho tới khi anh ấy va phải điện thoại của tôi đặt trên bàn, tôi vẫn chưa kịp phản ứng.

Kỷ Dần đã nhanh tay nhanh mắt bắt được.

"Đừng nhìn!" Tôi giật giật giữa hai lông mày, vội vàng quát.

Nhưng vẫn quá chậm rồi.

Trên màn hình sáng lên bức ảnh chụp chung, ánh đèn huỳnh quang yếu ớt chiếu lên trên chiếu mũi thẳng cao của anh ấy.

Lông mi của anh ấy rũ xuống, tạo ra một vùng tối lạnh lùng dưới ánh mắt của anh ấy.

Tôi đã giấu bí mật này với anh ấy ba năm rồi, giờ đã lập tức bị lộ ra.

5

Tôi vô cùng lúng túng.

Dù là ai sau khi nói ba hoa thiên địa*, nhưng lại bị vạch trần tình cảm còn chưa dứt, đều sẽ tự câm nín đến mức không muốn nói chuyện.

(Ba hoa thiên địa: ý chỉ nói khoe khoang, khoác lác)

Nhưng Kỷ Dần rõ ràng không muốn bỏ qua cho tôi.

Anh ấy nắm lấy cổ tay của tôi, giọng nói có chút run rẩy: "Tinh Tinh..."

Vừa thấp vừa nhẹ, như là đang cầu xin.

Lòng tôi không nhịn được mà run rẩy.

Lúc còn yêu nhau nồng cháy, anh ấy vừa thích hôn tôi, vừa thích sến súa gọi tôi trìu mến:

"Tinh Tinh, em thích anh không?"

"Em không thể nói không, Tinh Tinh."

Tôi bị giày vò một cách khó chịu, khóc nức nở mà nói không biết bao nhiêu câu "Thích".

Anh ấy mới cảm thấy hài lòng, rồi xoa lên đôi má của tôi.

"Thật tốt, anh cũng thích Tinh Tinh nhất."

Thì ra bất kể đã trải qua bao nhiêu năm, thì có một số kỷ niệm đến cuối cùng vẫn không quên được.

Giống như giấu một chiếc kim trong bông vải, trong lúc không chú ý mà đâm vào nó.

Không đau, nhưng khó chịu vô cùng.

Kỷ Dần nhìn ra sự dao động của tôi, càng dùng sức nắm chặt tay của tôi hơn.

Tôi hít một hơi thật sâu, tách từng ngón tay của anh ấy ra.

"Điện thoại của tôi đã hỏng từ hai ngày trước, đây là dự liệu cũ, tôi đã quên đổi lại mà thôi."

Anh ấy vội vã buông lỏng tay của tôi ra.

"Cho nên Kỷ Dần, đừng không có tự trọng."

Tôi nhìn thấy trong đôi mắt gần như vỡ tan của anh ấy, nhẹ giọng nói.

Ánh sáng trong mắt của anh ấy thoáng dao động, đến cuối cùng lại bị dập tắt.

"Em luôn nhẫn tâm, lẽ ra tôi nên biết sớm."

Kỷ Dần cười tự giễu, "Lúc chia tay, em không cần đôi khuyên tai mà tôi tặng, em không cần cây sen đá anh trồng mấy năm, ngay cả con chó cùng nhau nuôi nó lớn lên em cũng không cần."

Tôi lẳng lặng nhìn anh ấy.

Cho đến khi bóng lưng của anh ấy khuất dần, dần dần biến mất hẳn trong tầm mắt của tôi.

Thật ra thì không phải như vậy, Kỷ Dần.

Tôi là người nhớ tình cũ nhất.

Tôi sợ mang về những đồ vật này, lại càng làm cho tôi không dứt bỏ được anh.

Nhìn thấy đôi khuyên tai, tôi sẽ nhớ lại khi anh giấu chúng trong một bó hoa hồng to vào ngày kỉ niệm để tặng cho tôi.

Nhìn thấy những cây sen đá, tôi sẽ nhớ lại chúng tôi đã cùng nhau chọn trong chợ hoa rất lâu, chậu xanh biếc này có chú gấu gọi là " Tiểu Lục", chậu tròn xoe kia có quả đào gọi là" Tiểu Phấn".

Nhìn thấy con chó nhỏ, tôi sẽ nhớ lại mỗi khi cơ thể không khỏe, nó lại để tôi ôm từ phía sau lưng để làm ấm bụng, nó nằm ngoan ngoãn, kệ cho tôi giở trò.

Trong nháy mắt đó, tôi cảm thấy bản thân mình đã có được cả thế giới.

Tôi là một tiểu quỷ nhát gan, dũng khí lớn nhất là mang đi chiếc điện thoại di động cũ này.

Đây là anh ấy đã lén lút mua cho tôi khi anh ấy bán bài hát đầu tiên.

Nó đã va đập, rơi không biết bao nhiêu lần.

Tôi đã thay linh kiện hết lần này đến lần khác, cuối cùng biến thành anh ấy cũng không nhận ra hình dáng của nó nữa rồi.

Chúng tôi cũng hoàn toàn thay đổi rồi.

Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào.

Tôi co rúm trên ghế sofa, bỗng nhiên khóc không thành tiếng.

6

Kỷ Dần cả đêm bay về thành phố B.

Không lâu sau, Hứa Như Giảo phát hành bài hát mới.

Trong cột của các nhà soạn nhạc, cái tên" Kỷ Dần" được ghi hiện lên sáng ngời.

Tìm kiếm nóng lập tức bùng nổ.

[ Kỷ Dần đã từng nói sẽ không sáng tác nhạc cho bất kì ai ngoại trừ mình, Hứa Như Gỉảo là ngoại lệ! ]

[ Tôi hiểu rồi...]

[ Cũ không đi, thì mới không tới, bạn gái cũ cái gì, Kỷ Dần hãy nhìn xem Giảo Giao xinh đẹp, đáng yêu, thân thiện của chúng ta đi! ]

Mặt trời giữa trưa rất to, chiếu vào mắt khiến tôi không thể mở mắt ra được.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh.

Khương Du khoác chiếc cặp sách nhỏ chạy ra từ nhà trẻ, lo lắng kéo góc áo của tôi:

"Cô ơi, cô làm sao vậy ạ?"

Tôi lấy lại tinh thần, gắng gượng cười: "Không sao."

Nhưng vòng tròn bạn bè, bài viết của Hứa Như Giao đã đăng ngày hôm qua vẫn chưa xóa ra khỏi tâm trí của tôi.

[ Cảm ơn vì đã ủng hộ tôi – Nếu không có sự giúp đỡ của anh ấy, bài hát mới của tôi đã không ra đời! ]

Trong bức ảnh, nụ cười xinh đẹp của cô ấy làm rung động lòng người.

Người đàn ông bên cạnh không xuất hiện trong bức ảnh, chỉ để lộ ra đôi bàn tay với khớp xương rõ ràng.

Tôi liếc nhìn một cái liền nhận ra chủ nhân của cái tay, đó là Kỷ Dần.

Tay của anh ấy ở khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ có một cái sẹo rất sâu hình trăng lười liềm.

Đó là vì đỡ tôi suýt nữa thì ngã xuống rãnh mương, mà bị sượt vào hàng rào sắt .

Lúc đó tôi nhìn thấy vết thương máu me nhầy nhụa mà không thể cầm được nước mắt.

Mùi của dung dịch ô-xy già đổ lên chắc chắn rất khó chịu, nhưng Kỷ Dần vẫn nhếch mép cười trêu chọc tôi:

"Sao em khóc vậy? Cũng đâu phải là em bị thương."

Tôi bôi thuốc mạnh tay một chút, anh ấy lập tức cắn răng chịu đựng: "Tinh Tinh, đau đau đau...."

"Kỷ Dần!"

Tôi hung dữ lườm anh ấy một cái, nhưng nước mắt giày giụa, căn bản là không làm sợ hãi.

"Cái mương đó cạn lắm, em có ngã xuống cũng không sao, nhưng tay anh còn để đánh đàn chứ!"

Nói xong, tôi lại khóc.

Nghĩ đến những lời y tá nói có thể sẽ làm tổn thương dây thần kinh của anh ấy, tôi lại càng bị bao trùm bởi cảm giác áy náy dày đặc.

Tôi đã thấy anh ấy hát trong quán rượu ngày này qua ngày khác.

Tham vọng của tuổi trẻ rất lớn, lớn đến mức anh ấy muốn lấy được toàn bộ giải thưởng về túi của mình.

Nhưng trái tim của tuổi trẻ cũng rất nhỏ, nhỏ đến nỗi anh ấy chỉ nhìn thấy mỗi mình tôi.

Kỷ Dẫn lau đi những giọt nước mắt của tôi, giọng nói nhẹ nhàng đến kỳ lạ:

"Nhưng khi đó, trong đầu anh chỉ toàn là phải cứu được Tinh Tinh của anh thôi."

"Anh không thể nào không làm gì mà đứng trơ mắt nhìn em bị thương được."

Tôi nhào vào lòng anh, chỉ cảm thấy trái tim đã bị nở ra vì ngâm nước.

Vừa chua xót lại vừa ngọt ngào.

Sau này, sau khi hồi phục, Kỷ Dần lại một lần nữa quay trở lại sân khấu.

Người hâm mộ tinh mắt hỏi anh ấy, vết thương trên tay của anh là bị sao vậy ạ?

Anh làm ra vẻ thần bí: "Đây là vinh quang thuộc về người đàn ông!"

Đêm đó, thật khác thường, anh đã hát rất nhiều bài hát về tình yêu.

Khi anh rời khỏi sân khấu, tôi đã nghe được rất nhiều người hâm mộ xì xào bàn tán, nói liệu ca sĩ chính của nhóm nhạc có sự thay đổi.

Tôi đợi anh ở cửa và chơi với những cục đá, cho đến khi anh trùm chiếc áo khoác tràn đầy hơi thở của anh lên đầu tôi.

Anh nắm tay của tôi, vén chiếc áo khoác ra.

Chúng tôi trao cho nhau một nụ hôn trong bóng tối.

Anh cúi xuống hỏi tôi: "Em có thích không?"

Tôi mới biết, những bài hát về tình yêu của anh đều là hát cho tôi nghe.

Tiếng xe cộ ầm ĩ chạy qua kéo tôi về hiện thực.

Tôi cất điện thoại đi.

Không cần phải nghĩ, phần bình luận của Hứa Như Giảo sẽ bùng nổ sau khi tìm kiếm nóng hổi này xuất hiện.

Nhưng tôi biết rõ, mục tiêu của cô ấy đăng vòng bạn bè này là tôi.

Hứa Như Giảo đã yêu thầm Kỷ Dần từ thời cấp ba.

Tôi và Kỷ Dần ở bên nhau năm năm, đã chịu không ít châm chọc khiêu khích từ cô ấy.

Bây giờ, cuối cùng cô ấy có cơ hội, có thể hung hăng giẫm lên chân tôi.

Không hổ đã từng là khuê phòng nhỉ, tôi gượng cười.

Cô ấy biết rõ nhát dao đâm vào đâu mới có thể khiến tôi đau đớn.

7

Cho dù tôi có mong muốn hay không, những tin tức về Kỷ Dần và Hứa Như Giảo vẫn cứ đập vào mắt tôi như những bông hoa tuyết.

Kỷ Dần tham dự buổi tiệc tối, bạn gái là Hứa Như Giảo.

Ánh đèn huỳnh quang chiếu lên những bức ảnh đen trắng, môn đăng hộ đối giống như trời sinh một cặp.

Khi Hứa Như Giảo bước lên bậc sân khấu, không cẩn thận dẫm lên tà váy dài.

Phía sau của cô ấy, khắp nơi đều là máy chụp hình.

Kỷ Dần đưa tay ra, kịp thời đỡ được cô ấy đang lảo đảo sắp ngã.

Quan tâm, chu đáo, giống như người yêu hoàn mỹ.

Mặt của Hứa Như Giảo lập tức đỏ ửng lên.

Đêm đó, cô ấy đã đăng một bức hình chụp chung với Kỷ Dần.

Lời văn kèm theo vừa ngọt ngào vừa mập mờ: [ Là người hùng của tôi đã cứu tôi. ]

Tôi đắp chăn kín cho Khương Du đã ngủ say, tiện tay chặn cô ấy.

Thế giới này lập tức trở nên thanh tịnh.

Tôi suy nghĩ một chút, thực sự không kìm nén được sự tò mò, lén lút tìm kiếm để xem phạm vi bạn bè của Kỷ Dần.

Mặc dù anh ấy đã xóa tôi, nhưng vẫn mở 10 bài đầu tiên mà người lạ vẫn có thể nhìn thấy được.

Bài gần đây nhất, vẫn dừng lại ở đêm anh đoạt giải bài hát vàng.

Tôi vừa âm thầm vui mừng, vừa khinh bỉ chính mình.

Khương Nam Tinh, mày đúng là một con quỷ nhát gan.

Cái gì cũng không dám nói, nhưng lại âm thầm mong đợi anh ấy cái gì cũng biết.

Nhưng tôi đã bị vớt nhơ của gia đình, sẽ không có ai bằng lòng đồng ý nữa.

Tôi tắt điện thoại đi, trong lòng đột nhiên cảm thấy hụt hẫng.

Vụ tai tiếng của Kỷ Dần và Hứa Như Giảo chính là đề tài nóng nhất trong chương trình tạp kĩ.

Khi chơi trò chơi nói thật hay mạo hiểm, bình rượu lộc cộc lộc cộc được chuyển đến chỗ anh ấy.

Người đặt câu hỏi là một diễn viên nam trẻ tuổi, anh ta nháy mắt ra hiệu hỏi: "Anh Kỷ, ở đây có người anh thích không ạ?"

Kỷ Dần uống một chút rượu, chậm chạp gật đầu phản ứng.

Mọi người la hét ầm ĩ, nhao nhao nhìn về Hứa Như Giảo ở bên kia.

Hứa Như Giảo vuốt tóc, ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Bình luận lập tức tăng vọt lên mấy nghìn.

[ Cặp đôi Ngân Giác là thật! Như này rất khó để kết thúc mà không dẫn đến hôn nhân đâu! ]

[ Ánh mắt của Giảo Giảo rất thâm tình, có người yêu sẽ trở lên thân thuộc ]

Nhưng tôi lại thấy Kỷ Dần ở trong góc.

Có chút ngây người vuốt ve cổ tay.

Trước dây khi anh ấy hát ở quán rượu, luôn có những người hâm mộ dũng cảm muốn hỏi phương thức liên lạc.

Sau khi tôi biết, tôi không vừa lòng đeo một chiếc dây buộc tóc vào tay anh ấy, để biểu thị công khai chủ quyền.

"Khó chịu thật, không phù hợp với tính cách ngông cuồng của anh chút nào."

Anh ấy vừa ghét bỏ, vừa ngoan ngoãn đeo nó vào.

Trong bầu không khí nóng như lửa, anh ấy vẫy tay chào người hâm mộ.

Anh ấy cười gian xảo: "Nhà tôi có chút ghen tuông, xin thứ lỗi."

Trong lúc này, ngay cả gió cũng nổi lên ồn ào náo động.

Nhưng mà bây giờ, cái gì cũng thay đổi rồi.

Tôi nhìn thấy Kỷ Dần chậm rãi nhắm mắt lại.

Anh ấy không mở miệng nói rõ hàm ý, cũng không từ chối sự thân thiết với Hứa Như Giảo.

8

Ngày hôm sau tỉnh lại, đầu tôi đau như muốn nứt ra.

Tôi mới nghĩ lại tối hôm qua, sau khi uống rượu tự mình đã gây ra họa lớn rồi.

Tay tôi run rẩy, trong đầu chi chít chằng chịt dòng chữ "Em rất nhớ anh", sợ hãi đến nỗi hồn bay phách lạc đến chân trời.

Một dấu chấm than màu đỏ.

Thật may mắn, Kỷ Dần đã xóa kết bạn với tôi.

Tin nhắn cũng bị chặn rồi.

Khi chúng tôi ở bên nhau, tôi đã chạy theo xu hướng mà đăng người yêu rất nhiều lên diễn đàn, lần lượt trói anh ấy vào mối quan hệ người yêu.

Tôi không ngờ tới anh khá kiên nhẫn, chọn lọc ra từng người để chặn.

Tôi che mặt và kiểm tra đến người cuối cùng trên nền tảng xã hội.

Còn lưới tình của chúng tôi khắp nơi đều biết.

Không ngờ Kỷ Dần không muốn che giấu tôi.

Đối mặt với tôi phát khùng lúc hơn nửa đêm, anh ấy trả lời:

[ Vẫn muốn làm loạn? ]

Dửng dưng như người lạ.

Tâm sức của tôi quá mệt mỏi, cân nhắc từng câu từng chữ: [ Trẻ con không hiểu chuyện, mới làm loạn cả lên. ]

Xin lỗi Tiểu Ngư nha, tối nay cô bỗng nhiên làm đồ ăn khuya cho con.

Lại không có tin tức mới của Kỷ Dần.

Ngược lại thì phải gặp quản lý của anh ấy.

[ Cô Khương, cho hỏi hai tháng trước, Kỷ Dần có đến tìm cô không? ]

Tôi ngồi ngay ngắn và nói rõ nguyên nhân hậu quả cho cô ấy.

Cô ấy im lặng một hồi lâu: [ Tôi hiểu rồi, hi vọng cô Khương vẫn còn nhớ giao hẹn trước đó với chúng ta. ]

Tôi ngượng cười.

Ba năm trước, người quản lý chăm lo cuộc sống cho tôi, tôi luôn khắc ghi trong tim.

"Cô Khương, con người Kỷ Dần đã chịu bất công của công chúng, cho nên chị hãy dùng chuẩn mực đạo đức cao nhất để suy nghĩ cho anh ấy."

"Tôi không cho phép trên người anh ấy có khuyết điểm nhỏ nào, nói ví dụ như vợ của anh ấy, mẹ của cô ấy đã giết chồng phải vào tù."

Cô ấy nói ra những lời này.

Mẹ tôi bị mở phiên tòa, trên mạng chửi bới chuyện này dơ bẩn.

Mọi người không để ý mấy chữ trong câu "Thời gian dài bị bạo lực gia đình", mà đem toàn bộ ánh mắt tập trung vào kết quả này.

Bà ấy lợi dụng khi bố tôi ốm đau liệt giường, đổ cả bình thuốc diệt chuột vào trong thức ăn, đút cho ông ấy ăn từng thìa từng thìa.

Sau đó, bà ấy mặc bộ quần áo xinh đẹp nhất, cười nhẹ nhàng mà đi tự thú.

[ Nghe nói con gái bà ta là một học sinh nữ, không biết sau này có giống như mẹ mà giết chồng không? ]

[ Có những thứ căn bản rất khó nói, nói chính xác thì cần nhiều thời gian. ]

[ Nhưng, ai mà dám lấy con gái của bà ta nhỉ! ]

Người quản lý nheo mắt mà đọc lên những bình luận kia.

Mặt tôi tái nhợt, thấp giọng cầu xin cô ấy: "Đừng nói ở đây."

Cô ấy mới chuyển đề tài câu chuyện: "Cô Khương, công ty chúng tôi rất xem trọng Kỷ Dần, sẽ dốc toàn bộ sức lực nâng đỡ anh ấy."

" Cô cũng biết rõ mơ ước của anh ấy, hi vọng cô hợp tác với chúng tôi mà buông tay anh ấy."

Rất lâu sau đó, tôi mới nghe thấy một tiếng của bản thân.

"Được."

Chứng minh sự thật, lời nói của người quản lý không sai.

Tôi trốn đến một thành phố khác sống chật vật, vì muốn Kỷ Dần được lên sân khấu lấp lánh ánh đèn.

Khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng lớn, giống như bầu trời và nước biển.

Tôi bước đi từng bước, cũng vì không còn cơ hội nữa.

9

Năm ngoái vào ngày mà tôi xin gặp mặt mẹ, đúng lúc gặp đứa trẻ Khương Du này đang du xuân.

Thằng bé và người bạn nhỏ của tôi rất thân thiết, thằng bé giương mắt mong chờ.

Bất đắc dĩ, tôi gửi gắm thằng bé ở nhà của một người quen, còn ân cần nhắc nhở thằng bé nghe lời.

Khương Du cười lên có má lúm đồng tiền rất sâu, nhẹ nhàng chạy đến chỗ xe.

Giữa trưa sau khi đăng rất nhiều bài, cuối cùng tôi cũng gặp được mẹ.

Bà ấy im lặng nhìn tôi, mặt mày vô cùng thản nhiên.

Ngăn cách với tôi bằng một tấm thủy tinh, tôi hỏi bà ấy: "Thời gian qua có khỏe không?"

Giọng nói của bà ấy rất khàn: "Rất khỏe."

"Trước khi bố của mày chết, tao không có lấy một ngày khỏe mạnh."

Tôi biết rõ những gì bà ấy nói.

Hàng năm bà ấy và bố tôi đến nước ngoài làm thuê, để lại tôi và anh trai ở quê.

Khi tôi còn rất nhỏ đã bị gửi gắm ở đó.

Nghĩ đến mọi thứ một chút thì bà ấy không biết nóng hay sao mà trời này vẫn còn mặc quần dài áo dài, nghĩ thông suốt mọi thứ như những đứa trẻ khác tôi xà vào trong lòng bà ấy, nhưng lại bị bà ấy dùng sức đẩy ra.

Tôi giả bộ vươn thẳng, bà ấy yêu tôi.

Khi chị Đường lên nhà bác cũng nói như vậy.

Chị ấy mua socola cho bác ấy: "Khi trước con mua cho mẹ, mẹ không lấy!"

"Mẹ của con không yêu quý con, mới có thể vứt bỏ con đến nơi này."

Rốt cuộc vì hôm đó, tôi đến nhà bác để nghe điện thoại của anh trai.

"Tinh Tinh, mẹ về rồi và sẽ ở lại chăm sóc chúng ta!"

"Mẹ đã hứa với chúng ta rồi, em hãy lén lút quay về đi!

Tôi nhảy cao ba thước, vui mừng hớn hở chạy về nhà.

Bác gặp tôi ở ngoài cổng: "Trong nhà có người về à?"

Tôi nhìn chị Đường ở sau lưng bác, nhẫn nại đứng lại khoe khoang: "Vâng, mẹ cháu...còn có bạn bè! Bạn bè của bà ấy và anh trai, họ đã tặng chúng ta rất nhiều rất nhiều sô-cô-la!"

Bác không nói gì.

Chỉ là đến ngày hôm sau, bố cũng quay về ngay trong đêm.

Theo lịch khoanh tròn màu đỏ này mới đến cuối tháng mười hai, trong lúc này bố thường đợi chuyển phát xong mới về nhà.

Tôi đếm số trên đầu ngón tay, toàn bộ số lần họ về nhà từ giữa tháng ba!

Tôi đang nằm mơ đúng không?

Mẹ đang mỉm cười mà sờ đầu tôi.

Vài ngày sau, bà ấy và bố tôi về quay về.

Sau cùng tôi mới biết được, bà ấy bị bố dọa đánh, định chạy về nhà mẹ đẻ.

Bà ấy đã vứt bỏ tôi và anh trai tôi, nghĩ đến đây tôi liền rơi nước mắt.

Tôi đã làm hỏng kế hoạch của bà ấy.

Bác gõ điếu thuốc nói, mẹ về nhà mẹ đẻ ở một nơi rất xa, bà ấy sống mà không có bạn bè, một mình về nhà.

Từ ngày đó trở đi, mẹ trở nên ngày càng trầm tĩnh.

Về sau tôi và anh trai tôi đều làm công nhân, bà ấy bắt đầu tự trách bản thân.

Cuối cùng bà ấy đã chạy thoát.

"Tinh Tinh". Ánh mắt bà ấy nhìn xuyên qua song cửa sổ, hiện ra sự cách trở xa xôi khác thường, "Con có hận mẹ không?"

Tôi nghĩ mình cần phải hận.

Bà ấy toàn vẹn, anh trai lại bởi vậy mà từ chỗ làm bị đuổi việc, chỉ có thể đổi sang lái xe vận tải, đi đường trên núi lại gặp phải trời mưa.

Chị dâu mồ côi từ trong bụng mẹ, bị những người rảnh rỗi gièm pha mà đi bước nữa.

Tôi một mình nuôi nấng Khương Du, tôi bị ép buộc rời xa Kỷ Dần mãi mãi.

Nhưng tôi nhìn nếp nhăn trên mặt bà ấy, bỗng nhiên tôi nói ra chữ "Hận".

Bà ấy chính là mẹ tôi, lại là vợ của bố tôi.

Tôi chỉ trích bà ấy giết chết bố, lại chỉ trích bà ấy không biết làm sao lại cự tuyệt mà phản kháng rồi tự giải thoát.

"Tôi đã hiểu."

Tôi nhìn bà ấy, nước mắt giàn giụa.

10

Sau đó tôi cầm chiếc điện thoại lên, tôi bỗng nhiên thấy tin tức đầu trên cửa sổ chat.

[ Chiếc xe khách lái theo hướng công viên Kỳ Sơn trên đường lên núi đột ngột xảy ra tai nạn lật nghiêng, đã qua kiểm tra, xe này liên quan đến học sinh nhà trẻ. Hiện nay hiện trường đã bị phong tỏa, đang nhiệt tình cứu giúp. ]

Tôi đứng sững sờ, vì có chút không phản ứng kịp.

Công viên Kỳ Sơn...

Nhà trẻ của Khương Du có đi ngắm phong cảnh trên đó mà đúng không?

Vài phút trước, tôi mới tự tay đưa thằng bé ra xe.

Cảm giác sợ hãi cực độ, ùn ùn kéo đến bao trùm lấy tôi.

Tôi chợt nhớ tới mấy năm trước, chiếc xe mai táng trong bùn đất đó bên trên chiếc xe vận tải.

Cơ thể của anh trai ló từ trong cửa sổ xe ra, vươn tay ra bầu trời.

Vết máu bị nước mưa rửa sạch, nhìn anh ấy giống như đang ngủ.

Chỉ là cả người vô cùng bẩn.

Tôi gần như sụp đổ.

Dốc hết sức chặn chiếc xe taxi, cầu xin tài xế nhanh chóng lái xe đến công viên Kỳ Sơn.

Trên đường, tôi nghĩ đi nghĩ lại, đáng lẽ ra tôi không nên đưa Khương Du lên chiếc xe đó.

Tôi nên ngăn cản thằng bé.

Hay là tôi đi cùng thằng bé, xảy ra tai nạn, tôi còn có thể che chắn trước mặt thằng bé.

Thằng bé vẫn còn nhỏ như vậy, làm sao có thể bảo vệ bản thân trước tai ương ngoài ý muốn?

Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu thấy tôi đang giàn giụa nước mắt nước mũi, nhẫn nại hỏi tôi: "Em gái, đến công viên Kỳ Sơn có chiếc xe khách bị lật nghiêng, vì em có người quen đúng không?"

Tôi vội lau nước mắt, đôi mắt đỏ hoe: "Cháu trai của em cũng đến chỗ đó."

Tài xế đột nhiên dừng lại 1 giây, im lặng tăng tốc độ xe.

Sau đó lái nhanh như chớp, tay tôi run rẩy tìm kiếm chiếc xe, chạy lảo đảo xuống phía dưới.

Hiện trường vụ tai nạn toàn là người.

Ánh mắt nhìn mọi người, tôi dường như đã ngửi thấy mùi xác chết.

Các bác sĩ đang khiêng những người bị thương, nhưng tôi từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy Khương Du.

Đến gần những cái lều được dựng lên, chỗ đó vang lên những tiếng khóc của trẻ con.

Tôi tìm rất lâu, cũng không nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn quen thuộc.

Ở phía xa xa truyền đến tiếng một cuộc nói chuyện, "Mọi người đều được cứu ra hết rồi đúng không? Chỗ bị lật nghiêng quá nguy hiểm, gần sát vách đá, nếu ngã xuống có thể mất mạng."

Trong lòng tôi đột nhiên run rẩy.

Tiểu Ngư, có phải đã ngã xuống đó....

Tôi suýt nữa thì đứng khựng lại ở đó.

"Nam Tinh!" Tôi nghe thấy tiếng gọi quen thuộc.

"Tại sao cô vẫn còn ở đây?"

Tôi chậm rãi ngoảnh đầu lại.

Chân tay của Lâm Lâm rất nhiều vết trầy xước ở da, trên trán còn băng bó vải.

Con gái cô ngoan ngoãn lắm, đôi mắt to tròn long lanh như thủy tinh, thấy có vẻ không bị tổn thương chút nào.

Tôi há hốc mồm.

Sau một hồi lâu, tôi mới gắng sức nói ra mấy chữ: "Tiểu Ngư, ở đâu?"

Cô ấy nghi ngờ nghiêng đầu qua.

Lúc này, điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Kỷ Dần gọi cho tôi.

Tôi luống cuống ấn nút trả lời.

Bên đầu dây bên kia truyền đến giọng nói tràn đầy sức sống:

"Cô ơi! Tiểu Ngư đến nhà trẻ rồi, cô đừng lo lắng cho Tiểu Ngư nha!

11

Gặp lại Khương Du, tôi dùng hết sức để ôm thằng bé vào lòng.

Thằng bé vẫn còn sống.

Không bị thương chút nào.

Khương Du dày dặn kinh nghiệm an ủi tôi: "Cô ơi, bụng của Tiểu Ngư có chút không thoải mái, cô nói gì đi ạ, đến nhà trẻ đón Tiểu Ngư đi ạ."

Tôi vội vàng tìm điện thoại, đi đến đám người đằng kia để tìm tin tức.

Trước hai bên đường, đúng lúc sắp lên xe.

Tôi chuẩn bị gặp mẹ tôi, căn bản không phát sinh sơ hở.

Rút điện thoại ra, tôi lại đột nhiên bị thu hút chú ý bởi toàn bộ tin tức.

Tiếng ồn từ con quạ đen.

Trong lòng có chút ngụ ý, đột nhiên có chút thư giãn.

Sau đó tôi sợ mà kéo tay thằng bé ra: "Làm sao lại gọi điện cho cô rồi?"

Khương Du mím môi, không biết ngại mà cười: "Tiểu Ngư không quen."

Tại sao thằng bé biết số điện thoại của Kỷ Dần?

Ánh mắt tôi chuyển xuống.

Kỷ Dần im lặng dựa vào tường, rũ mắt không biết nghĩ đến cái gì.

"Kỷ Dần." Tôi nhẹ nhàng gọi anh ấy.

Ánh mắt anh ấy lạnh nhạt nhấc lên, lạnh lùng lại xa cách: "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ vừa mới đến thành phố A để tham gia hoạt động."

Khương Du nắm lấy tay áo tôi.

Tôi giọng điệu than thở: "Không có gì, là tôi muốn cảm ơn anh."

Tôi cảm ơn anh đã nghe điện thoại.

Cảm ơn anh đã sẵn lòng chạy qua.

"Nên làm." Anh nhìn bùn đất trên mũi giày, "Em lừa dối tôi."

"Tiểu Ngư đúng là con trai, mà là con trai của anh trai em."

Nước mắt sâu trong ánh mắt Kỷ Dần.

Anh ấy bước chân đến bên tôi, ung dung thoảng nhẹ mùi hương tuyết tùng.

"Dù sao anh đã từng nói qua, em sống dở chết dở,cũng không liên quan đến anh."

"Em lừa dối cũng tốt, không lừa dối cũng được, anh đều có thể vượt qua."

Tôi đột nhiên có chút hoảng sợ.

Muốn đứng dậy túm lấy anh ấy, đầu óc tôi lại quay cuồng.

Tôi mới nhớ tới, buổi trưa nay có quá nhiều việc, tôi còn không có thời gian ăn uống.

Tiếng Khương Du khóc lóc bên tai, như chặn lại trong tai.

Tôi mơ mơ màng màng an ủi thằng bé.

Không sao đâu, cô chỉ tuột huyết áp thôi.

Sao có thể như vậy nhỉ, mỗi bữa cơm tôi đều ăn uống rất ngon.

Hoàn toàn mất đi nhận thức, anh ấy ấm áp ôm tôi vào lòng.

Lần này mùi hương cây tuyết tùng lại càng gần hơn.

Tôi hoảng hốt nhớ lại, khi chúng tôi ở bên nhau, tôi từng nói mùi cây tuyết tùng hợp với anh ấy nhất.

Không nghĩ qua ba năm, anh ấy vẫn không đổi.

"Tinh Tinh." Tôi nghe thấy tiếng thở dài của anh ấy.

"Em thắng rồi, anh sẽ tha thứ cho em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu