Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Người yêu qua mạng của tôi là ngôi sao - Thú vui của Khỉ Con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tin nhắn cho gửi cho người yêu qua mạng: "Bảo bối, anh muốn gặp em."

Ngày hôm sau, nam diễn viên Sở Giang Khoát công khai tình yêu.

Tất cả các đoạn trò chuyện giữa anh ta và bạn gái của anh ta đã bị chụp lại.

Tôi là một người ăn dưa* trong thầm lặng.

Nhưng nhìn vào các đoạn trò chuyện quen thuộc.

Tôi mất bình tĩnh trong giây lát.

(*ăn dưa: hóng hớt, không hiểu sự việc, hay dùng trong showbiz)

1

Khi người bạn thân nhất của tôi gọi điện cho tôi và khóc, tôi vừa bước ra khỏi phòng làm việc.

"Không phải ông chồng Sở Giang Khoát của bà đang yêu sao? Khóc như vậy cũng vô dụng."

Qua điện thoại, bạn thân của tôi khóc, bất mãn nói rằng tôi không hiểu.

Chà, là một người chưa bao giờ theo đuổi ngôi sao, quả thực tôi rất khó hiểu được tâm trạng cô bạn thân của mình.

Sau khi tan ca về nhà, tôi chán nản mở giao diện trò chuyện WeChat.

Người yêu hẹn hò qua mạng của tôi Lâm Giang đã một ngày rồi không liên lạc với tôi.

Sẽ không phải là hôm qua tôi nói gặp anh ấy lại dọa anh ấy bỏ chạy đi!

Chắc anh ấy xấu quá nên không dám gặp tôi.

Tôi thở dài, nói chuyện được hơn nửa năm thì đột nhiên ngừng trò chuyện, tôi vẫn có chút không quen.

Đang định tắt điện thoại thì một mẩu tin tức hiện lên với tiêu đề: "Chuyện tình nam diễn viên là có thật, trò chuyện với bạn gái thật ngọt ngào".

Tôi bấm vào mà không do dự.

Tôi không theo đuổi các ngôi sao, nhưng tôi thích ăn dưa.

Một đoạn văn bản lớn gồm các đoạn lịch sử trò chuyện khớp với giấy kẻ ô Cửu cung cách*, có thể là có quá nhiều đoạn lịch sử trò chuyện, các bức ảnh trên Cửu cung cách đều được ghép lại với nhau.

(*Cửu cung cách: có thể hiểu là một kiểu kẻ ô trên giấy tập viết. Giấy kẻ ô Cửu cung cách này mỗi ô viết chữ gồm 9 ô nhỏ như trò Sudoku)

Tôi tình cờ mở một cái.

Hình đại diện mà ảnh đế sử dụng thực sự giống với hình đại diện của Lâm Giang, đó là hình biển xanh.

"Này, đừng quên mang theo vé dự thi, bút, bút xóa, mã sức khỏe..."

"Báo cáo cho anh sau khi kiểm tra."

"Đừng căng thẳng, bình tĩnh, thi xong anh sẽ thưởng cho em."

"..."

Ờ... nhật ký trò chuyện này quen thuộc một cách khó hiểu, chuyện gì đang xảy ra vậy!

Sau đó tôi bấm vào phần còn lại của hình ảnh.

Ai đó giúp tôi với, tôi... tay tôi đang run.

Đây rõ ràng là lịch sử trò chuyện giữa tôi và Lâm Giang. Mặc dù ảnh đại diện của cô gái đã được làm mờ đi nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra đây là ảnh đại diện của tôi.

Làm sao nó có thể trở thành bằng chứng tình yêu của Sở Giang Khoát?

Chắc chắn có sự nhầm lẫn.

Tôi ngay lập tức nhắn tin cho Lâm Giang và hỏi anh ấy chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng đã vài giờ trôi qua, Lâm Giang vẫn không trả lời.

Người tung tin chắc chắn đã nhầm lẫn, hoặc có người cố tình nhắm vào Sở Giang Khoát.

Công ty quản lý của Sở Giang Khoát nên đưa ra tuyên bố ngay lập tức.

Nghĩ đến đây, trái tim treo lơ lửng của tôi từ từ hạ xuống.

Quả nhiên, công ty quản lý của Sở Giang Khoát đã ra tay.

Lần đầu tiên vào Weibo, sau đó tôi chết lặng...

Công ty quản lý của Sở Giang Khoát không những không thanh minh mà thậm chí còn công khai thừa nhận mối quan hệ.

Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Sở Giang Khoát cũng đăng trên Weibo.

"Mao Mao, anh cũng muốn gặp em."

Ai tinh mắt đều biết anh đang trả lời tin nhắn hôm qua của tôi.

Mao Mao là biệt danh của tôi, đó là biệt danh mà các bạn cùng lớp của tôi thậm chí còn không biết.

Thật sự là cái tên này quá giống tên của một con thú đầy lông, tôi không nói ra để tránh bị chê cười, nhưng lại nói cho Lâm Giang biết.

Đầu óc tôi lập tức nổ tung, phải rất lâu sau tôi mới định thần lại được.

Người yêu qua mạng của tôi là... có phải diễn viên Sở Giang Khoát không?

Sở Giang Khoát là Lâm Giang, là người yêu hẹn hò qua mạng của tôi?

Điều này vượt ra khỏi suy nghĩ của tôi!

Nửa năm trước, sau khi tốt nghiệp cử nhân, tôi định tiếp tục thi lên Cao học nên lao vào học tập, ngày nào cũng đọc sách, đi đường cũng đọc sách, hi vọng có thể xong nó càng sớm càng tốt. .

Không giống như tôi, những người bạn cùng phòng của tôi, tất cả đều đã bắt đầu đi làm và lần lượt có bạn trai.

Và tôi trở thành đối tượng cho những lời phàn nàn và trêu đùa của họ khi còn là một người độc thân, tôi sao có thể thừa nhận thất bại.

Không phải chỉ yêu đương thôi sao? Ai mà chẳng giống nhau.

Vì vậy, tôi đã đăng tin nhắn "Bí mật tuyển bạn trai" lên diễn đàn trường và đính kèm ID WeChat của tôi.

Không lâu sau, Lâm Giang đã thêm tôi.

Vốn dĩ muốn so sánh thêm vài người nữa rồi mới chọn, nhưng không biết tại sao chỉ có mỗi Lâm Giang thêm tôi nên miễn cưỡng đồng ý.

Nhưng Lâm Giang lại quá giỏi tán tỉnh, chỉ sau vài chiêu đã chinh phục được tôi.

Thế là tôi bắt đầu thói quen hẹn hò qua mạng của mình.

Cao thủ tán gái trở thành nam thần cấm dục, sự đảo ngược này...

Chẳng lẽ Sở Giang Khoát phạm sai lầm, là phương thức tuyên truyền của anh ấy. Không phải người nổi tiếng thích tham gia tuyên truyền CP sao?

Với chút may mắn cuối cùng trong tay, điện thoại của tôi reo lên.

Là Lâm Giang gửi tin nhắn: "Anh là Sở Giang Khoát."

"Mao Mao, em không muốn gặp anh sao, đến đây đi."

Gửi cho tôi một địa điểm.

"Anh đang đợi em!"

Tôi nhìn vào tin nhắn trên màn hình, nhưng tôi không mở xem địa điểm đó.

"Nếu như em không tới, anh sẽ tới đón em."

"Đến lúc đó, mọi người sẽ biết bạn gái của anh là ai."

Nếu fan bạn gái của Sở Giang Khoát biết chuyện thì tốt thôi.

Tôi lập tức nhắn lại: "Em đi đây!"

"Mao Mao thật đáng yêu."

Tôi rùng mình.

Nghĩ tới những lời này do Sở Giang Khoát nói ra, tôi cảm thấy rất khó xử.

Sau khi thu dọn gọn gàng, tôi bắt taxi đến nơi Sở Giang Khoát gửi.

2

Đó là một quán cà phê rất yên tĩnh.

Khi tôi đến nơi, quản lý của Sở Giang Khoát đã đợi sẵn ở đó.

Cô ấy đưa tôi đến trước cửa một căn phòng để tôi tự đi vào, rồi cô ấy rời đi mà không ngoảnh lại.

Giơ tay mấy lần, tôi vẫn không có dũng khí đẩy cửa vào.

Tôi luôn rất dũng cảm, nếu chỉ có Lâm Giang ở bên trong, tôi sẽ không chút do dự mở cửa.

Nhưng bây giờ lại là Sở Giang Khoát, nam diễn viên trẻ nhất làng giải trí, đồng thời là nam thần trong lòng vô số cô gái.

Nếu không thì, tốt nhất là tôi nên quay về!

"Két"

Ngay khi tôi quay đi, cánh cửa sau lưng tôi mở ra.

Ngay lập tức có một giọng nam rõ ràng vang lên.

"Mao Mao, em đi đâu?"

"Tôi không phải, anh nhận nhầm người rồi."

Nói xong tôi quay người bỏ chạy.

Nhưng tôi chưa kịp chạy được mấy bước thì ai đó nắm lấy cổ tay tôi và kéo lại.

Sau đó, có tiếng rên rỉ trầm trầm vang trên đầu tôi.

Tôi... va vào ngực Sở Giang Khoát.

"Mao Mao, em nặng hơn 40 cân đấy."

"Anh nói nhảm, em mới có 40 cân."

Xong rồi, đây chẳng phải là vả mặt sao?

Tiếng cười không giấu giếm của Sở Giang Khoát lọt vào tai tôi, nhưng tôi không dám ngẩng đầu lên.

"Đi, chúng ta vào trong nói chuyện."

Anh vẫn không buông bàn tay đang nắm lấy cổ tay tôi mà cứ tự nhiên nắm tay tôi bước vào trong phòng.

Sau khi bước vào, tôi phản ứng lại vội hất tay anh ra, nhưng anh không nói gì nữa.

Anh ấy còn kéo ghế cho tôi rất lịch sự.

Đồ uống đã được đặt trên bàn, tôi nhìn vào chiếc cốc trước mặt.

Đó không phải cà phê mà là một tách trà, đó là Nguyên Thảo, thứ chỉ có ở quê hương chúng tôi.

Tôi kinh ngạc nhìn Sở Giang Khoát đối diện.

Tôi ghét uống cà phê, tôi thích uống trà, chỉ thích uống Nguyên Thảo, thứ chỉ có ở quê tôi. Tôi nhớ mình không nói với anh ấy, làm sao anh ấy biết được có loại trà này.

Sở Giang Khoát dường như hiểu được ánh mắt của tôi, đặt chiếc cốc trong tay xuống: "Em đã đăng trên dòng thời gian rằng em không thích cà phê, mà là trà từ quê hương của em."

Tôi gật đầu, không vướng mắc gì nữa.

Nhưng anh mắt của tôi lại rơi vào Sở Giang Khoát, không cách nào dời đi.

Người đàn ông này rất quyến rũ, anh ta ngoài đời còn đẹp hơn trên màn ảnh.

Khuôn mặt vẫn vậy, nhưng...

Tôi đã xem phim của anh ấy vài lần với bạn gái của tôi trước đây.

Anh ấy dường như vô hình trên màn ảnh, nhưng anh ấy trông rất thật ở ngoài đời.

Phải, đó là cảm giác này.

"Ngạc nhiên trước vẻ ngoài của bạn trai em?"

"Không có!"

Sau đó, tôi nhìn thấy nụ cười trên mặt Sở Giang Khoát.

Tôi chợt nhận ra chuyện gì đó, vội vàng nói thêm: "Anh không phải bạn trai em."

"Mao Mao, em có chắc anh không phải bạn trai em không?"

Sở Giang Khoát nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi cứng cổ gật đầu một cách máy móc.

Sau khi nhận được câu trả lời của tôi, Sở Giang Khoát gõ phím trên điện thoại di động mà không nói một lời.

Ta nhịn không được thấp giọng hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

"Nói với người hâm mộ của anh trên Weibo rằng anh đã bị bỏ rơi." anh trả lời một cách lịch sự.

Tôi vội chạy đến xem, người này thực sự đang viết trên Weibo.

3

Viết thì viết thôi, nhưng điều khó chịu là anh ấy tag tôi vào.

Cái này... anh ấy không muốn tôi được người hâm mộ của anh ấy yêu mến hả? Nghĩ đến cảnh đó thôi cũng khiến tôi rùng mình.

Không suy nghĩ gì, tôi nhấc điện thoại di động của anh ấy lên và giật lấy.

"Sao thế, em không muốn chia tay nữa à?"

Sở Giang Khoát nhìn tôi với nụ cười nửa miệng và hỏi lại.

Ngay khi tôi định nói, một cái gì đó đột nhiên nổ tung trong đầu tôi, cơn đau lập tức lan khắp cơ thể.

"Làm sao vậy?"

"Mao Mao? Mao Mao? Em sao vậy?"

Tôi cảm thấy bàn tay Sở Giang Khoát đang nắm lấy tôi run rẩy.

Tôi có làm anh ấy sợ không?

Sở Giang Khoát bế tôi đến ghế sofa, cầm điện thoại định gọi.

Tôi ngăn anh lại, cố chịu đau rồi chỉ vào cái ghế cách đó không xa: "Trong túi em có thuốc."

Sở Giang Khoát vội vàng chạy tới lấy thuốc trong túi.

Sau khi uống thuốc và nghỉ ngơi một lúc, ngoại trừ cơ thể mềm nhũn ra thì không còn đau nữa.

"Có chuyện gì với em vậy? Trước đây sức khỏe của em không tốt sao?"

"Trước đây? Anh trước có gặp qua em?"

Anh ấy nói vậy nghĩa là gì?

Trước câu hỏi của tôi, Sở Giang Khoát kiên quyết phủ nhận.

Sau đó anh chuyển đề tài: "Thân thể của em bị sao vậy?"

Tôi mỉm cười nói với anh ấy: "Không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là di chứng từ lần tai nạn xe cộ trước đây thôi".

Vào năm thứ ba trung học, tôi bị tai nạn xe hơi và bị thương ở đầu, phải nằm viện hơn nửa năm mới được xuất viện.

Tôi cũng trượt kỳ thi tuyển sinh đại học vì điều này. Tôi phải học thêm một năm nữa trước khi được nhận vào đại học.

Nhưng cũng thật lạ, bác sĩ nói đầu tôi đã lành, nhưng tôi vẫn bị đau đầu không rõ nguyên nhân.

"Đau lắm đúng không?"

Sở Giang Khoát nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.

Tôi có thể cảm thấy sự đau khổ trong giọng nói của anh ấy.

Hôm nay là lần đầu tiên chúng tôi thật sự gặp nhau, nhưng tôi không từ chối cái ôm của anh ấy, ngược lại, có một sự quen thuộc không thể giải thích được.

"Anh sẽ ổn khi anh làm quen được với nó."

Tôi đã quen với nó trong năm năm qua và nó dường như không phải là vấn đề lớn.

Sở Giang Khoát và tôi ở trong quán cà phê cho đến tối, sau đó anh ấy cử người đưa tôi về nhà.

Trong thời gian đó, anh ấy đã giải thích cho tôi lý do tại sao lịch sử trò chuyện bị rò rỉ.

Hôm qua khi đang quay một chương trình, anh ấy đã để điện thoại di động ở chế độ nền tối nên có ai đó đã lấy trộm điện thoại di động của anh ấy.

Khi anh ấy đang tìm kiếm điện thoại di động của mình ở khắp nơi, Internet đã chứa đầy các bản lịch sử trò chuyện.

Về đến nhà, tôi tắm rửa rồi nằm trên giường nhưng không tài nào ngủ được.

Cơn đau đầu của tôi hôm nay có vẻ khác so với trước đây.

Trước đây khi tôi đau đớn, đầu óc tôi trống rỗng, nhưng hôm nay trong đầu tôi xuất hiện một đôi mắt.

Đôi mắt này hình như ... giống Sở Giang Khoát.

Nhưng tại sao tôi lại nhìn thấy đôi mắt của Sở Giang Khoát?

Chẳng lẽ là gần đây tôi đã xem quá nhiều phim với bạn thân của mình?

Điều này có vẻ không đúng.

Tôi nhớ ra điều gì đó về ngày hôm nay, ngồi dậy khỏi giường, nhấc điện thoại lên và bắt đầu xem lại nhừng bài đăng trên dòng thời gian trước đây của mình.

Tôi đã tìm kiếm suốt hai tiếng cũng không tìm được bài đăng nào mà tôi không thích cà phê mà thích trà.

Sở Giang Khoát, anh ấy đang nói dối tôi.

Tôi không biết anh ấy biết được sở thích của tôi từ đâu và tôi không có thời gian để nghĩ về điều đó.

Bởi vì tôi phát hiện ra năm năm trước, tôi đã đăng một bài đăng khác thường.

4

[Còn 100 ngày nữa là em gặp được anh, hạnh phúc!】

Tôi hiểu nửa câu đầu tiên, thời điểm ra trường chỉ còn 100 ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.

Tôi hoang mang ở nửa câu sau, "anh" là ai vậy?

Tôi đã tìm kiếm trong ngân hàng ký ức rất lâu, nhưng tôi không thể tìm thấy bất kỳ ký ức nào liên quan đến bài đăng này.

Trí nhớ của tôi khi nào đã trở nên tệ đến vậy? Hay tôi bị mất trí nhớ?

Ngay khi tôi đang nghi ngờ bản thân, tôi phát hiện ra một điều bất thường của bài đăng này.

Bài đăng này chỉ hiển thị với một người.

Tôi nhanh chóng bấm vào để xem người ai là người được chọn.

【Mao Mao Táo Táo】

Nhìn vào bốn từ đơn giản, tôi ngơ ngác.

Tại sao tôi không có ấn tượng gì cả?

Tôi xem dòng thời gian của anh ấy, cố gắng tìm kiếm điều gì đó trong ký ức của mình.

Nhưng dòng thời gian của anh ấy trống trơn.

Điều duy nhất biết được là anh ấy là con trai.

Bây giờ không cần phải nghi ngờ nữa, tôi chắc chắn rằng mình đã thực sự mất trí nhớ.

Hơn nữa là mất trí nhớ có chọn lọc, tôi quên mất người tên Mao Mao Táo Táo này.

"Anh là ai? Chúng ta quen nhau sao?"

Tôi đã gửi cho anh ta một tin nhắn, nhưng không ai trả lời cho đến ngày hôm sau.

Tôi định đến bệnh viện kiểm tra, tôi nghĩ nhất định có liên quan đến vụ tai nạn xe cộ.

Nhưng tôi vừa ra ngoài đã đụng phải Sở Giang Khoát.Nếu anh ấy không gọi tôi lại thì tôi thậm chí còn không nhận ra anh ấy.

Toàn bộ khuôn mặt của anh ấy bị che bởi mũ lưỡi trai, khẩu trang và kính râm.

"Làm sao anh biết địa chỉ của em?"

Tôi và anh ấy đang yêu nhau qua mạng, tôi không ngu đến mức nói cho anh ấy biết địa chỉ nhà mình.

"Em đoán xem?"

Tôi đoán? Tôi cũng không phải là con giun trong bụng anh.

Trong lòng tôi nghĩ vậy nhưng miệng không nói ra, dù sao tôi cũng là một người đẹp có học thức.

"Em đang mắng anh?"

Sở Giang Khoát nhìn tôi cười tươi, tuy là đang hỏi tôi nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn.

Hehe, anh là con giun trong bụng tôi.

"Không, làm sao có thể mắng anh."

Sở Giang Khoát phối hợp cho có lệ với tôi: "Quả nhiên ... là không thể."

Tôi: Đây có phải là diễn viên cool ngầu Sở Giang Khoát không? Chắc không bị hồn mà nào nhập phải chứ.

Sở Giang Khoát đi tới mở cửa xe cho tôi, ra hiệu cho tôi lên xe.

"Anh sẽ đưa em đến một nơi."

Tôi hỏi: "Anh đi đâu?".

Anh nói: "Em đi rồi sẽ biết".

Mặc dù tôi rất tò mò Sở Giang Khoát sẽ đưa tôi đi đâu, nhưng tôi nghĩ đến việc đi bệnh viện ngày hôm nay.

Ta lắc đầu nói: "Em không đi, hôm nay em có việc."

"Có việc gì vậy?"

Tôi không trả lời Sở Giang Khoát, dù sao chúng tôi cũng không quen biết nhau nhiều, mới chỉ gặp nhau hai lần.

Không nhận được câu trả lời của tôi, Sở Giang Khoát tiến tới nắm lấy tay tôi: "Bất kể em phải làm gì, hãy đến gặp bác sĩ trước cũng không muộn."

Ban đầu tôi định hất tay anh ta ra, nhưng tôi dừng lại khi nghe những gì anh ta nói.

Tôi bị anh đẩy lên xe.

Không biết xe đã đi bao lâu, tôi chậm rãi nói: "Hôm nay anh đặc biệt tới đây để đưa em đi bệnh viện?"

Sở Giang Khoát bị tôi hỏi đột ngột, anh sững người một lúc rồi mỉm cười và nói: "Đúng một nửa."

Một nửa? Hóa ra là tôi đã suy nghĩ quá nhiều.

Nghe câu trả lời như vậy, tôi cảm thấy thất vọng trong giây lát.

Giây tiếp theo, anh nói tiếp: "Nửa còn lại là vì anh muốn gặp em."

Tôi ngước lên nhìn anh, muốn nói nhưng không thể.

Anh ấy nói thêm, "Làm sao? Bạn trai muốn gặp bạn gái của mình không phải là điều bình thường sao?"

Nó có vẻ là khá bình thường.

Sở Giang Khoát ngạc nhiên tiếp tục nói: "Mao Mao, em đỏ mặt sao?"

Nghe anh nói, tôi vội đưa tay lên sờ mặt.

Nóng quá!

Không phải như vậy!

Tôi vội vàng phủ nhận: "Em... em không có."

Cái lưỡi hình như có chút không nghe lời!

Sở Giang Khoát gật đầu với vẻ tán thành.

Sau đó anh ấy nghiêm túc nói: "Chắc là ta nhìn nhầm, dù sao những lời Mao Mao nói với anh trước đây còn ghê gớm hơn thế này nhiều."

Khi anh ấy nói điều này, ngân hàng ký ức của tôi lập tức mở ra, nghĩ đến những lời táo bạo tôi từng nói, mặt tôi lại càng nóng hơn.

Tôi: "Lâm Giang, khi nào thì em mới có thể ngủ để khi trở mình có thể nằm trong vòng tay anh."

Tôi: "Lâm Giang, tình yêu của anh dành cho em giống như chiếc máy kéo lên dóc, sức mạnh tuyệt vời."

Tôi: "Lâm Giang, em sẽ trình bày cho anh biết các loại bùn luôn phổ biến trong khoa học phổ thông, chẳng hạn như xi măng, khoai tây nghiền, bông thủy tinh. Hôm nay em thèm bùn quá."

...

5

Tiểu Hồng Thư(*) vạn năng, lắng nghe tôi, cảm ơn bạn đã giúp.

(*) Tiểu Hồng Thư (小红书): là một phương tiện truyền thông xã hội và nền tảng thương mại điện tử. Tiểu Hồng Thư được coi sự thay thế của Instagram ở Trung Quốc.

Trong khi tôi đang tìm kiếm các đường tiếp theo có thể đến thì chiếc xe đã dừng lại.

Tôi vội vàng mở cửa bước xuống xe.

Sở Giang Khoát đưa tôi đến bệnh viện tư nhân lớn nhất thành phố.

Có một chuyên gia về não nổi tiếng ở Trung Quốc. Năm năm trước, bố mẹ tôi muốn gặp chuyên gia này để chữa cho tôi, nhưng họ không thể hẹn trước được.

Bác sĩ mà Sở Giang Khoát hôm nay đưa tôi đến gặp chính là chuyên gia về não này.

Tôi đã nghĩ rằng Sở Giang Khoát đã chi rất nhiều tiền để hẹn gặp. Sau khi gặp mặt, tôi mới biết chuyên gia não này và Sở Giang Khoát là bạn bè, là dựa vào mối quan hệ của họ.

Tôi đưa cho chuyên gia giấy tờ đã được chuẩn bị trước, sau đó tiến hành một loạt các cuộc kiểm tra.

Kết quả kiểm tra sẽ sớm có.

Giống như những gì bệnh viện trước đó đã cho kết quả, não của tôi không có vấn đề gì cả.

Sở Giang Khoát vội vàng hỏi: "Không có việc gì, vậy em ấy đau đầu là như thế nào?"

Vị chuyên gia suy nghĩ một lúc rồi nói: "Theo phán đoán của tôi, nguyên nhân khiến cô ấy đau đầu là do tâm lý gây ra".

Sau đó anh ấy nhìn tôi nói tiếp: "Theo cách nói thông thường, vụ tai nạn xe hơi khiến cô mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Chỉ cần cô nhớ lại những người và sự việc liên quan đến vụ tai nạn xe hơi, cô sẽ đau đầu."

Tôi gật đầu và nói: "Ồ, đúng như lời bác sĩ đã nói. Chứng đau đầu của tôi thực sự là do rối loạn căng thẳng sau sang chấn."

Cả chuyên gia và Sở Giang Khoát đều ngạc nhiên trước những gì tôi nói.

Chuyên gia hỏi Sở Giang Khoát: "Cô ấy đã biết tình trạng bệnh của mình rồi, ảnh đế Sở Giang Khoát vẫn nhờ tôi xem cho, thật đau lòng!"

Tôi đi đến trước mặt chuyên gia và nói: "Anh hiểu lầm rồi, người đến đây là tôi, tôi có một vấn đề muốn hỏi ý kiến ​​​​bác sĩ."

Dưới ánh mắt khó hiểu của hai người, tôi nói tiếp: "Hình như tôi đã mất đi một đoạn ký ức..."

Tôi chưa kịp nói xong thì Sở Giang Khoát vốn đang ngồi trên ghế đột ngột đứng dậy.

"Mao Mao, em nói cái gì? Em bị mất trí nhớ?"

Tôi bị mất trí nhớ, sao người đàn ông này lại hưng phấn như vậy?

Dưới sự nhắc nhở của người bạn chuyên gia, Sở Giang Khoát cũng nhận ra mình đã đi quá xa và lại ngồi xuống ghế.

Tôi tiếp tục kết thúc câu chuyện của mình.

Tôi chủ yếu muốn tìm hiểu xem liệu đầu tôi gây ra chứng mất trí nhớ hay là do tâm lý.

Chuyên gia đã tiến hành kiểm tra cẩn thận hơn, kết luận cũng giống như những gì tôi đoán.

Đó là do tâm lý, bản thân tôi cũng không muốn nghĩ tới.

Sau khi từ chối lời đề nghị giới thiệu tôi với bác sĩ tâm lý của chuyên gia, Sở Giang Khoát và tôi rời bệnh viện.

Trên đường trở về, Sở Giang Khoát không nói một lời, ta cũng sáng suốt không mở miệng.

Cảm ơn xong, tôi đứng dậy chuẩn bị vào nhà.

Sở Giang Khoát cuối cùng cũng lên tiếng.

"Mao Mao, em thật sự muốn nhớ lại người kia?"

"Đúng, em rất muốn." Tôi nghiêm túc trả lời.

"Tại sao?" anh hỏi lại.

"Tôi muốn biết anh ấy là ai và anh ấy đóng vai trò gì trong những ngày đó."

Và tại sao tôi lại quên mất anh ấy.

Tôi vừa dứt lời, một đôi tay to ôm lấy tôi vào lòng.

Ngay khi tôi định đẩy ra, giọng nói của Sở Giang Khoát vang lên bên tai tôi.

"Mao Mao, đừng nghĩ đến hắn, được không?" Giọng nói vốn là êm tai lúc này đã rất khàn khàn, mang theo một tia khẩn cầu.

6

Giọng van xin của anh khiến tôi giật mình.

Tại sao trông anh ấy có vẻ buồn?

Tôi đã hỏi tại sao?"

Hắn trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng: "Mao Mao, anh thích em."

Sở Giang Khoát thích tôi? Tôi không bao giờ tin điều đó, tôi chỉ là một cô gái bình thường, còn anh ấy là một ngôi sao lớn, đừng nói là fan của anh ấy, thậm chí rất nhiều ngôi sao nữ trong giới giải trí cũng thích anh ấy.

Nhưng với sự nghiêm túc trong giọng nói và tình cảm không thể kiểm soát trong mắt anh ấy, tôi không thể không nói ra điều mình nghi ngờ.

Tôi khó hiểu hỏi: "Chúng ta mới gặp nhau hai lần, sao anh có thể..."

Anh lại ôm tôi, áp môi vào tai tôi, dịu dàng nói: "Trong mơ anh đã gặp em không biết bao nhiêu lần, vì em mà anh đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi."

Tôi hung hăng đẩy anh ra, mặt đỏ bừng mặt mắng anh: "Đồ nói dối, trên mạng còn nói anh là nam thần lạnh lùng, em nghĩ anh là tên lưu manh thì đúng hơn."

Tôi nói xong liền xoay người rời đi, lại bị ai đó bất đắc dĩ túm lấy.

"Mao Mao, tất cả những gì anh nói với em là thật lòng, nên anh không muốn em bị tổn thương."

Tôi bối rối trước những gì Sở Giang Khoát nói.

Tôi bị tổn thương khi nào?

Tôi vừa định hỏi tiếp, liền nghe thấy anh nói tiếp: "Nếu em đã lựa chọn quên đi, thì có nghĩa là ký ức về người này khiến em đau đớn, cho nên sâu thẳm trong lòng em không muốn nhớ tới. Đó là một ký ức tồi tệ, tại sao em vẫn còn muốn nhớ nó."

Tôi sửng sốt, tôi thật sự không nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ muốn biết mình đã quên quá khứ như thế nào, người tôi đã quên là ai, chúng tôi là quan hệ như thế nào.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả của việc nhớ lại ký ức này.

Nhưng Sở Giang Khoát đã nghĩ về điều đó cho tôi.

Tôi không nói nên lời trong giây lát.

Tôi lại bị chứng mất ngủ, mãi đến rạng sáng tôi mới ngủ được.

Tôi đã ngủ vài tiếng, nhưng trong những giấc mơ của tôi, tôi cảm thấy như hàng thế kỷ đã trôi qua.

Tôi không nhớ nhiều về những gì tôi đã mơ khi tỉnh dậy, tôi chỉ nhớ rằng mình rất buồn và cứ khóc mãi, rồi có một giọng nói liên tục gọi tên tôi trước khi tôi hôn mê trong vụ tai nạn xe hơi.

Tôi cảm thấy những mảnh vỡ này có lẽ là một phần ký ức của mình, nên tôi định đi khám tâm lý.

Bác sĩ tâm lý biết rõ tôi vì cô ấy đã điều trị chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn cho tôi trong nhiều năm.

Sau khi biết mục đích tôi đến, cô ấy lấy ngạc nhiên.

"Em muốn tôi thôi miên em để hoàn toàn quên đi những ký ức trước kia?"

Tôi gật đầu: "Vâng."

"Tại sao? Đánh giá từ tình hình hiện tại của em, trí nhớ của em đã được phục hồi."

Tôi nói: "Em nghĩ mọi người nên nhìn về phía trước. Những ký ức trước đây đã thuộc về quá khứ rồi. Tại sao em lại phải nghĩ tới? Hơn nữa, đó lại là những ký ức tồi tệ."

Thực ra là do đêm qua tôi nằm mơ, trong giấc mơ tôi cảm nhận được sự bất lực và đau buồn của chính mình.

Kể từ nhỏ, tôi không phải là người dễ khóc, vì lý do này mà mẹ tôi nói rằng tôi trông không giống con gái.

Có thể làm tôi khóc như vậy thì chắn chắn phải buồn lắm.

Lúc đó tôi chợt hiểu ra, mọi chuyện đã qua rồi, tại sao còn phải tìm cách hành hạ bản thân mình.

7

Sau khi từ phòng khám trở về, tôi nhận được cuộc gọi từ người bạn thân nhất của tôi Lâm Tụng.

Ngay khi điện thoại được kết nối, giọng hỏi đầy phấn khích của cô ấy đã vang lên.

"Triệu Tiểu Hạ, thành thật nói cho tôi biết, bà gặp chồng tôi và trở thành bạn gái của anh ấy lúc nào?"

"Bà nói bậy bạ gì đấy, tôi trở thành bạn gái của chồng bà lúc nào?"

Sau khi nói xong, tôi cảm thấy có gì đó không ổn.

Chồng? Cậu ấy không phải đang nói về Sở Giang Khoát sao?

Toi rồi, làm sao cậu ấy biết được?

Quả nhiên, giây tiếp theo liền nghe thấy Lâm Tụng nói: "Bà còn dám lừa tôi, trên mạng tràn ngập ảnh bà và Sở Giang Khoát ôm nhau..."

Tôi lập tức ngắt lời cô ấy: "Đợi đã, bà nói nhìn thấy ảnh tôi và Sở Giang Khoát ở đâu?"

"Trực tuyến?"

Tôi cúp điện thoại, vội mở Weibo lên xem.

Hotsearch là [Nam diễn viên xuất sắc nhất Sở Giang Khoát và bạn gái của anh ấy ôm nhau tình cảm vào đêm khuya, bị nghi ngờ sống chung]

Hình ảnh đính kèm là cảnh Sở Giang Khoát ôm tôi đêm qua.

Cái quái gì vậy? Cư dân mạng năm nay giàu trí tưởng tượng thế?

Sống chung với nhau? Chúng tôi thậm chí còn chưa hôn nhau.

Tôi thật sai lầm!

Phần bình luận thậm chí còn sôi nổi hơn.

Có người chúc phúc cho tôi và Sở Giang Khoát, và tất nhiên người mắng tôi không xứng đáng còn nhiều hơn, chẳng hạn như:

【Người phụ nữ này đến từ đâu? Tại sao cô ta phải là bạn gái của anh trai chúng tôi.】

【Có lẽ có điều gì đó không đúng, ai đó đã sử dụng thủ đoạn để lừa thần tượng của tôi.】

【Có ai biết cô ta là ai không, để tôi gặp cô ta.】

...

Thật đáng sợ, may mắn là khuôn mặt của tôi không bị chụp. Trong bức ảnh, đầu của tôi được Sở Giang Khoát ôm vào lòng bởi đôi tay to lớn của anh ấy.

Chỉ những người rất quen thuộc với tôi mới có thể nhận ra tôi, chẳng hạn như Lâm Tụng.

Tôi nhận được một tin nhắn trên WeChat từ Sở Giang Khoát.

"Mao Mao, thật có lỗi với em khi ở bên em, anh hứa sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa."

Tôi cảm thấy tim mình đập bất thường trong lồng ngực.

Tôi hoàn toàn không quan tâm đến những bình luận trên mạng, đó chỉ là một nhóm thích ném đá trốn sau bàn phím.

Nhưng thật vui khi có người quan tâm và bảo vệ.

Thực ra khi hẹn hò với Sở Giang Khoát trên mạng, tôi thường cảm nhận được sự quan tâm và yêu thương của anh ấy. Nhưng lúc đó tôi chỉ cảm thấy người đàn ông này rất tốt, có thể làm bạn trai nên đã đề nghị gặp mặt.

Mà bây giờ anh ấy lại nói ra những lời này, tim tôi không khỏi đập nhanh hơn, không khỏi nhìn điện thoại cười khúc khích.

Tôi đối với anh ấy...

Điện thoại lại reo, là của bạn thân tôi.

Rồi tôi mới nhớ đến cuộc điện thoại mà tôi vừa cúp máy.

Tôi lịch sự trả lời điện thoại: "Chào chị Tụng, tôi..."

Tôi đang định diễn cảnh tình chị em thì bị một tiếng hét cắt ngang.

"Aaaa... chồng bà thật độc đoán."

Tôi để điện thoại xa tai, nếu không màng nhĩ rách mất.

"Lâm Tụng, chúng ta có thể nói chuyện bình thường được không? Lúc thì chồng tôi, lúc thì chồng bà. Bà làm tôi rối não quá."

Một lúc sau, Lâm Tụng cuối cùng cũng trở lại bình thường.

Cô ấy yêu cầu Sở Giang Khoát lên tiếng với những người hâm mộ trên Weibo, anh ấy độc đoán và bảo vệ vợ mình.

【Cảm ơn tất cả người hâm mộ của tôi đã luôn ủng hộ tôi suốt thời gian qua. Tôi giới thiệu người tôi yêu nhất với các bạn. Tôi hy vọng mọi người có thể chúc phúc cho chúng tôi. Tôi vẫn luôn là người chủ động theo đuổi cô ấy. Cô ấy có thể rất bình thường trong mắt bạn, nhưng trong mắt tôi cô ấy là người đặc biệt nhất. Vì vậy, nếu ai xúc phạm cô ấy thì đừng làm fan tôi, tôi không cần.】

Đây có lẽ là Weibo có nhiều chữ nhất trong dòng thời gian của Sở Giang Khoát.

Tôi sững sờ trước hành động của anh, khi định thần lại, tôi tìm lại số điện thoại ngày hôm qua anh đưa và gọi.

8

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

"Mao Mao, em nhớ anh à?"

Anh ấy lập tức bị tôi cười nhạo: "Sở Giang Khoát, anh không muốn ở lại giới giải trí à? Anh có biết đắc tội người hâm mộ là tự đào ngõ cụt cho mình không?"

Tôi không nhận ra giọng điệu của mình lo lắng đến mức nào.

"Mao Mao, em lo lắng cho anh sao?"

Sở Giang Khoát không thể che giấu niềm vui trong giọng nói của mình.

Bây giờ là lúc nào mà người này còn có tâm trạng để nói điều đó, tôi càng tức giận hơn: "Sở Giang Khoát!"

Thấy tôi thật sự tức giận, anh khẽ thở dài nói: "Không nghiêm trọng như em nghĩ đâu, em yên tâm!"

"Sao lại không nghiêm trọng? Anh sắp mất hết người theo dõi trên Weibo rồi."

"Những người bỏ đi không phải là fans, những người ở lại mới là fans thực sự."

Tâm trạng của tôi dần dần bình tĩnh lại, tôi nói tiếp: "Mấy người hâm mộ đó cũng chỉ lắm miệng thôi, một thời gian nữa sẽ ổn thôi, anh cần gì phải bận tâm."

"Anh không cho phép bất cứ ai làm tổn thương em, cho dù là tạm thời. Nhưng xem ra những tổn thương này đều là do anh gây ra, anh chỉ có thể dùng cả đời mới có thể bù đắp."

Tôi:"......"

Rõ ràng là đang nói về công việc, nhưng tại sao người này luôn lạc đề và nói chuyện tình cảm như vậy?

Có vẻ như ai đó đang gọi điện thoại cho anh ấy ở đầu bên kia. Anh ấy bảo tôi đừng lo lắng rồi cúp máy.

Trong vài ngày sau đó, chúng tôi không gặp nhau, nhưng chúng tôi vẫn trò chuyện mỗi ngày, như thể chúng tôi đã trở lại trước khi chúng tôi gặp nhau.

Mỗi ngày tôi đều chú ý đến tin tức trên mạng, tình trạng hỗn loạn do Weibo của Sở Giang Khoát gây ra vẫn còn đó, ngoại trừ việc sau khi mất đi một lượng fans lớn thì về sau đã ổn định trở lại.

Đó có thể là lý do khiến một số ông lớn trong giới đứng lên ủng hộ Sở Giang Khoát.

Ngay khi tôi nghĩ rằng mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt.

Một blog nhỏ với tiêu đề "Tôi là bạn trai của Mao Mao" đã lọt vào hot search với tốc độ chóng mặt.

Một ID tên là [Mao Mao Táo Táo] nói rằng anh ấy mới thực sự là bạn trai của tôi, đồng thời đính kèm lịch sử trò chuyện với tôi, ngay khi nhìn thấy avatar, tôi đã biết anh ấy là ai.

Đó là người tôi thiết lập chỉ một người nhìn thấy, một người mà tôi đã quên mất.

Anh ấy là bạn trai của tôi?

9

"Mao Mao, anh là Trần Vĩ Kiệt, anh đã trở lại, anh muốn gặp em."

Đến tối, tài khoản WeChat vốn im lặng đã gửi cho tôi một tin nhắn.

Anh ấy hẹn gặp tôi.

Thực ra trong lòng tôi khá kháng cự, sau nhiều lần do dự tôi vẫn đi.

Tôi muốn tìm ra sự thật, tôi không thể tin những gì anh ấy nói bên ngoài.

Khi đến địa điểm đã hẹn, tôi nhận ra rằng mình không biết Trần Vĩ Kiệt trông như thế nào.

Khi tôi đang nhìn xung quanh, một bàn tay vỗ nhẹ vào vai tôi từ phía sau.

"Mao Mao?"

Những gì tôi thấy khi quay lại là một anh chàng hiền lành và ngay thẳng.

Anh đưa tôi đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ và ngồi xuống.

Anh mỉm cười dịu dàng, "Trước kia, em thích ngồi bên cửa sổ khi thời tiết đẹp."

Thấy tôi không nói, anh nói tiếp: "Bởi vì em thích cảm giác ánh nắng chiếu vào người mình qua cửa sổ."

Tôi vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh.

Tôi cứ nhìn anh, anh đưa tay chạm vào sống mũi rồi cúi đầu xuống, không biết anh đang nghĩ gì.

Khi anh nhìn lên lần nữa, nỗi đau và sự hối hận tràn ngập trên khuôn mặt anh.

"Mao Mao, anh là người đã xin lỗi em năm năm trước, anh..."

"Anh xin lỗi tôi cái gì?"

Tôi nắm được câu hỏi quan trọng và hỏi ngược lại.

Sở dĩ tôi im lặng là để tìm một cơ hội, một cơ hội để chủ động.

Tôi không nhớ trước đây tôi cảm thấy thế nào về anh ấy, nhưng bây giờ tôi không có cảm giác tốt đẹp nào với anh ấy nữa.

Sau năm năm biến mất, anh ấy bất ngờ xuất hiện và nói rằng anh ấy là bạn trai của tôi.

Da mặt người này sao dày vậy, thật nực cười.

Trần Vĩ Kiệt hiển nhiên không nghĩ tới tôi sẽ hỏi như vậy, hắn sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt khó coi nói: "Anh... Anh..."

Thấy anh không nói được, tôi sốt ruột nói: "Vì anh phản bội tôi?"

Nghe tôi nói vậy, Trần Vĩ Kiệt vội vàng nói: "Không phải, là Tiêu Viên quấy rầy anh."

"Cô ấy làm phiền anh nên anh ở lại với cô ấy."

10

Bây giờ Trần Vĩ Kiệt ngừng nói.

Ha ha, hóa ra chuyện năm năm trước thật sự rất máu chó. Tôi chỉ dựa vào giấc mơ gần đây mà đoán, hóa ra thực sự là bị lừa.

Tuy rằng không biết chi tiết cụ thể, nhưng tôi cũng không đặc biệt muốn biết, dù sao chỉ cần xác định nam nhân trước mặt không phải người tốt là được.

Tôi cũng lười nói nhảm với anh ta, trực tiếp đi vào nhiệm vụ chính của ngày hôm nay: "Có phải anh là người đăng những tấm ảnh chụp màn hình và mấy điều vớ vẩn đó lên mạng không?"

Khi câu hỏi này được đặt ra, Trần Vĩ Kiệt đột nhiên trở nên xúc động: "Anh không nói bậy, những gì anh nói là sự thật, em là bạn gái của anh, là Sở Giang Khoát đã cướp đi em."

"Là anh ta, năm năm trước anh ta đã muốn cướp em đi. Em là bạn gái của anh, anh ta sao phải làm vậy?"

Năm năm trước, Sở Giang Khoát?

Tôi đã rất sốc, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi và Sở Giang Khoát lại biết nhau từ năm năm trước.

Theo Trần Vĩ Kiệt nói, hai người họ cũng biết nhau.

Trong khi tôi đang suy nghĩ, tay tôi đột nhiên bị ai đó nắm lấy.

Trần Vĩ Kiệt không biết từ lúc nào đã đi tới nắm lấy tay tôi, xúc động nói: "Mao Mao, Mao Mao, hãy nghe anh nói, anh yêu em là thật lòng, chúng ta bắt đầu lại nhé?"

"Buông tay, anh bỏ tay ra."

Anh ấy giữ chặt đến mức tôi không thể thoát ra được.

Ngược lại, hành động của tôi đã kích thích Trần Vĩ Kiệt, anh ấy càng ra sức hơn.

"Anh sẽ không buông em, Mao Mao."

Cổ tay suýt chút nữa bị hắn bóp nát.

Tôi cảm thấy rõ ràng rằng tâm trạng của Trần Vĩ Kiệt không ổn, tôi bắt đầu hoảng sợ.

May mắn thay, chúng tôi đang ở sảnh quán cafê, tôi hét to hết mức, "Cứu tôi với, giúp tôi với, tôi không biết anh ta."

Trước khi những người xung quanh di chuyển, tôi đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang lao về phía tôi.

Ngay khi anh ấy nắm lấy cổ áo Trần Vĩ Kiệt, anh ấy đã dùng nắm đấm đấm vào mặt anh ta.

Người xung quanh xúm lại, có người đã cầm điện thoại di động chụp ảnh, tôi lập tức phản ứng lại, chạy tới kéo anh ấy ra: "Sở Giang Khoát, buông ra, đây là nơi công cộng."

Ngay cả khi tôi kéo được một khoảng trống, Sở Giang Khoát vẫn bị Trần Vĩ Kiệt đấm vào mặt.

Trần Vĩ Kiệt lau vết máu trên khóe miệng, tức giận nói: "Sở Giang Khoát, mày còn dám xuất hiện."

Sở Giang Khoát cười lạnh nói: "Mày quên tao đã nói với mày là tránh xa cô ấy ra sao?"

"Mày mới là người nên tránh xa cô ấy, là mày, cô ấy là bạn gái tao, cô ấy là của tao..."

Tôi cứ nắm chặt tay Sở Giang Khoát, tôi cảm nhận rõ ràng khi Trần Vĩ Kiệt nói ra từ bạn gái, toàn bộ cơ bắp trên cơ thể anh ấy đều căng lên.

Tôi sợ rằng anh ấy sẽ làm điều đó một lần nữa nên thấp giọng gọi tên anh.

Anh lập tức thả lỏng người, nhưng giọng nói lại lạnh lùng đến đáng sợ.

"Cô ấy chưa bao giờ là của mày, năm năm trước không phải, bây giờ cũng không, mày chỉ là một thằng trộm."

Ý anh ấy là sao?

Tôi không có thời gian để nghĩ về điều đó, bởi vì tôi đã thấy Trần Vĩ Kiệt bất chấp lao tới.

Lúc tôi kịp phản ứng thì tôi đã đứng trước mặt Sở Giang Khoát.

Trần Vĩ Kiệt đẩy tôi ra một cách thô bạo. Trước khi tôi bất tỉnh, tôi nghe thấy tiếng hét kĩnh hãi của Sở Giang Khoát.

11

Khi tôi tỉnh lại lần nữa, tôi đã ở trong bệnh viện.

Người canh giữ giường bệnh của tôi là quản lý của Sở Giang Khoát.

Người đại diện cho biết tôi bị đập đầu vào góc bàn, bị chấn động nhẹ, cần nằm viện thêm vài ngày để theo dõi.

Chuyện xảy ra trong quán cà phê đã báo cảnh sát, Sở Giang Khoát được gọi đi để ghi chép.

Mãi đến trưa ngày hôm sau, Sở Giang Khoát mới xuất hiện tại bệnh viện, trên tay anh cầm một túi đồ ăn, trên người vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua.

Rõ ràng anh ấy đã đến bệnh viện ngay sau khi ra khỏi đồn cảnh sát

Thấy anh ấy sắp xếp đồ đạc một cách chậm chạp, một bên khuôn mặt của anh bị sưng tấy.

Sở Giang Khoát như vậy khiến tôi cảm thấy đau khổ và tội lỗi, tôi nhìn anh ấy và nói nhẹ nhàng: "Em xin lỗi"

Anh đưa tay vén mái tóc rối bù của tôi ra sau, nhẹ nhàng cười nói: "Đồ ngốc, em không cần nói xin lỗi với anh, anh không sao, ngoan, ăn cơm trước đi."

"Sở Giang Khoát, em xin lỗi. Năm năm trước, em đã nhầm Trần Vĩ Kiệt với anh. Bây giờ, em lại khiến cư dân mạng công kích anh."

Sở Giang Khoát đang cúi đầu nghịch đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng anh run lên thận trọng hỏi: "Em nhớ lại rồi?"

Tôi gật đầu.

Vốn dĩ tôi định nhờ bác sĩ tâm lý thôi miên lần nữa để hoàn toàn quên đi ký ức này, nhưng bác sĩ nói thôi miên có thể để lại di chứng, bảo tôi về nhà suy nghĩ.

Không ngờ tôi còn chưa kịp suy nghĩ thì Trần Vĩ Kiệt đã xuất hiện. May mắn là tôi vô tình bị đập đầu, khi tỉnh dậy, ký ức của tôi điên cuồng ùa về.

Sở Giang Khoát sửng sốt một hồi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại nói: "Không sai, coi như em khôi phục trí nhớ, cũng có một số việc em cũng không biết..."

Tôi ngắt lời anh ấy và nói: "Anh đang nói về việc Trần Vĩ Kiệt mạo danh anh."

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Sở Giang Khoát, tôi tiếp tục, "Nếu chị Giang không nói với em thì anh khi nào sẽ nói với em?"

Tôi đã khôi phục trí nhớ, nhưng Sở Giang Khoát không có trong ký ức của tôi.

Có lần, một hôm tôi đang đi học về, gặp một nhóm côn đồ trên đường, chúng chặn đường và yêu cầu đóng phí bảo kê.

Tôi sợ đến mức đưa hết số tiền tôi có nhưng chúng không chịu thả tôi đi. Đúng lúc chúng định làm gì tôi thì một chàng trai xuất hiện và cứu tôi.

Khuôn mặt của chàng trai bị che bởi vành mũ và khẩu trang, tôi không biết anh ấy trông như thế nào.

Anh ấy làm rơi thẻ sinh viên của mình khi rời đi.

Tên trên thẻ sinh viên là Trần Vĩ Kiệt, học ở trường bên cạnh với chúng tôi.

Khi trở về, tôi lén lút chạy sang trường học bên cạnh để tìm anh ấy, quả thực tôi đã tìm thấy anh ấy.

Khi bạn cùng lớp dẫn tôi đi tìm Trần Vĩ Kiệt, anh ấy đang chơi bóng rổ, nhìn từ phía sau, bóng lưng của anh ấy rất giống với người đã giúp tôi ngày hôm đó.

Tôi hỏi: "Chào đàn anh, anh có phải là Trần Vĩ Kiệt không?"

Anh mỉm cười và gật đầu với tôi.

Tôi lại nói: "Em đến đây để cảm ơn anh đã giúp em đánh đuổi bọn côn đồ ngày hôm trước".

Hắn sửng sốt một chút, sau đó nói: "Anh đã giúp em nhiều như vậy, bất luận thế nào cũng phải đãi anh một bữa."

Tôi nghĩ mình nên cảm ơn anh ấy cho đàng hoàng nên đã để lại WeChat của nhau và nhắn tin hẹn anh ấy đi ăn tối.

Bằng cách này, chúng tôi dần trở nên thân thiết với nhau, thường xuyên trò chuyện trên WeChat.

Một ngày nọ, Trần Vĩ Kiệt tỏ tình với tôi và tôi đã đồng ý.

Sẽ tổ hơn nếu chúng tôi ở gần nhau, cùng học một trường đại học.

Nhưng chỉ vài tháng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, khi tôi đến trường tìm Trần Vĩ Kiệt, tôi phát hiện anh ấy đang ôm một cô gái.

Cô gái nói rằng cô ấy là bạn gái của Trần Vĩ Kiệt, anh ấy chỉ chơi với tôi thôi.

Tôi tức giận đến mức vừa khóc vừa chạy đi, và sau đó tôi bị tai nạn xe hơi.

12

Nhưng quản lý của Sở Giang Khoát nói với tôi.

Chàng trai hồi đó của tôi tên là Sở Giang Khoát, cậu ấy học cùng lớp với Trần Vĩ Kiệt. Ngày hôm đó cậu ấy đã đưa cho Trần Vĩ Kiệt thẻ sinh viên của mình.

"Sở Giang Khoát, anh đã biết em nhận sai người sao?"

Anh im lặng một lúc rồi chậm rãi gật đầu.

Tôi không vui nói: "Vậy tại sao anh không nói cho em biết."

Hắn cười khổ nói: "Khi anh biết, em đã yêu Trần Vĩ Kiệt rồi, nói hay không có quan hệ gì."

Nghe giọng điệu của hắn, chẳng lẽ là...

Tôi do dự và hỏi, "Sở Giang Khoát, trước đây anh có thích em không?"

Vốn tưởng rằng Sở Giang Khoát sẽ phủ nhận, không ngờ anh lại nhìn tôi buồn bã nói: "Anh rất thích, đã lâu lắm rồi."

"Em. . . Sao em không biết."

Chuyện gì đang xảy ra vậy, tim tôi sắp nhảy ra ngoài rồi.

Dáng vẻ của ta thành công khiến Sở Giang Khoát vừa lòng, hắn vỗ trán ta nói: "Em ý, em chỉ biết khóc sau lưng anh, hay gọi anh Lâm Giang tới bảo vệ em."

Nghe lời này, tôi tựa hồ nghĩ tới cái gì, ngây người một hồi, khi ý nghĩ trở lại, lập tức nhảy xuống giường, không thể tin nói: "Anh là Lâm... Anh Lâm Giang, người ở nhà dì Lí."

Sở Giang Khoát bế tôi lên, đặt tôi trở lại giường, bất đắc dĩ nói: "Bây giờ em mới nhớ ra, đã muộn rồi."

Người hẹn hò qua mạng Lâm Giang là nam diễn viên Sở Giang Khoát, nam diễn viên Sở Giang Khoát là anh hàng xóm cũ Lâm Giang.

Thật là một nồi máu chó lớn!

Bên ngoài đang hỗn loạn cả lên, trên mạng đang mắng Sở Giang Khoát không chỉ cướp bạn gái người khác mà còn đánh người.

Những lúc đó anh ấy cũng như người bình thường, chăm sóc tôi trong bệnh viện mấy ngày qua.

"Mao Mao, nào, há miệng ra, anh cho em ăn trái cây."

"Mao Mao, để anh lau mặt cho em."

"Mao Mao, đầu của em còn đau không, để anh xoa bóp cho em"

...

Tôi nghi ngờ rằng tôi không chỉ đầu bị tổn thương, mà tôi còn bị què.

Cuối cùng tôi cũng có thể xuất viện, nhưng Sở Giang Khoát đã đưa tôi đến nhà anh ấy, nói rằng anh ấy sẽ đích thân chăm sóc tôi.

Tôi......

Gia đình Sở Giang Khoát không chỉ lớn mà còn sang trọng.

Nửa đêm, tôi mới ra khỏi phòng tắm.

Có tiếng gõ cửa, tôi tưởng là dì mang sữa cho tôi.

Tôi mở cửa, đứng bên ngoài là Sở Giang Khoát trong bộ đồ ngủ.

Tôi đang mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa mà tôi đã mua cùng bạn thân trước đây, chiếc váy rất ngắn và trông rất gợi cảm.

Vì vậy, tôi không mặc nhiều.

Khi dì đến nhà lấy quần áo cho tôi, dì đã lấy chiếc váy ngủ này, tôi không còn lựa chọn nào khác.

Sở Giang Khoát với vẻ mặt không tự nhiên nói: "Anh đến đây để hỏi, em đăng bài trên Weibo là có ý gì?"

Lúc đầu tôi khá xấu hổ, nhưng khi nhìn thấy vành tai đỏ ửng của Sở Giang Khoát, tôi đã cảm thấy thoải mái một cách thần kỳ.

Tôi quay lại và bước vào phòng, ngồi trên giường, nháy mắt với anh ấy và nói: "Đó là những gì anh nhìn thấy."

Chắc chắn, tai anh ấy càng đỏ hơn, anh ấy do dự một lúc lâu trước khi bước vào phòng tôi.

Tôi cũng ân cần nhắc anh ấy đóng cửa lại.

Haha, tôi thấy anh ấy cứng người trong giây lát.

"Bạn trai của em là anh, em yêu anh, muốn cùng anh bên nhau tới già."

Anh nhắc lại, giọng khàn khàn, kìm nén một chút cảm xúc.

"Những lời trên Weibo là sự thật phải không?"

Bắt gặp ánh mắt nghiêm túc và chờ đợi của anh ấy, tôi dẹp bỏ suy nghĩ trêu chọc anh ấy, nghiêm túc trả lời: "Thật ra, em nghĩ..."

Tôi chưa kịp nói hết câu thì đã bị chặn miệng.

Không thể chịu nổi sức nặng trước mặt, tôi ngã xuống giường.

"Cuối cùng anh đã nhận được câu này."

Sau đó là một nụ hôn dài và cuồng nhiệt

13

...Tôi đã tiết lộ mối quan hệ của mình với Sở Giang Khoát trên Weibo, đồng thời làm rõ những nhận xét trước đây của Trần Vĩ Kiêt.

Công ty của Sở Giang Khoát cũng đã đưa ra tuyên bố liên quan đến vụ Sở Giang Khoát đánh đập, Sở Giang Khoát đã tổ chức một cuộc họp báo để xin lỗi.

Tình trạng hỗn loạn trên mạng dần lắng xuống.

Sở Giang Khoát bắt đầu rút lui khỏi giới giải trí và chuyển sang giới kinh doanh.

Trong khoảng thời gian này, tôi đã gặp lại Trần Vĩ Kiệt và anh ấy đã đặc biệt xin lỗi tôi.

Anh ta hận năm năm trước Sở Giang Khoát ép anh ta xuất ngoại. Khi anh ta nhìn thấy tôi và Sở Giang Khoát đi cùng nhau, anh ta đã quay về Trung Quốc và gửi những bức ảnh chụp màn hình đó, chỉ để trả thù Sở Giang Khoát.

Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh, tôi cũng không bận tâm đến những chuyện này nữa.

...

"Chồng, em vẫn luôn có một câu hỏi?"

"Hả? Vợ muốn hỏi gì?"

"Anh không học ở trường chúng em, vậy anh đã thấy thông báo tuyển bạn trai của em ở đâu?"

"Và tại sao chỉ có mỗi anh add kết bạn với em?"

Có người sờ mũi rồi giả vờ ho.

Tôi hung tợn nhìn anh ta nói: "Ảnh đế Sở, anh đã rút lui khỏi ngành rồi, kỹ năng diễn xuất của anh cũng thụt lùi nghiêm trọng, là đúng hay sai."

Anh ấy cười hai lần và đưa ra câu trả lời mà tôi mong đợi: "Lâm Tụng."

Quả nhiên là cô ấy, tôi nói mà, sao ngày nào cô ấy cũng nhắc tên của Sở Giang Khoát bên tai tôi, hóa ra cô ấy đã bị ai đó hối lộ từ lâu.

Có người vội vàng nịnh nọt nói: "Nếu không tính toán trước, e rằng đời này vĩnh viễn không ôm được em."

Lúc đầu tôi không thực sự tức giận, nhưng bây giờ trái tim tôi đã mềm thành một quả bóng.

Tôi dựa vào ngực anh ấy, thì thầm vào tai anh ấy: "Sở Giang Khoát, em yêu anh."

Anh đã đi chín mươi chín bước, em làm sao nguyện ý để anh quay về tay không.

(Hoàn)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu