Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nhật Ký Pháp Y - Qiu Xian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người bạn Lưu Hiểu Huy của tôi là một pháp y, cậu ấy từng kể cho tôi nghe một vụ án thế này, trong núi sâu ở phía Bắc phát hiện một bộ thi thể, trong bụng người chết toàn là giòi bọ khiến người ta không dám nhìn thẳng vào hiện trường, nhưng cuối cùng chính những con giòi bọ này lại giúp cậu ấy phá được vụ án. Dưới đây là nguyên văn lời của cậu ấy:

Sau lập xuân rất nhanh đã đến tiết Kinh Trập, sâu bọ ngủ đông hoảng sợ túa ra, con người cũng trở nên nóng nảy.

Hôm nay phòng khám bệnh pháp y đón một lúc chín người bị thương, đều là đánh nhau mà ra, tôi vội đến mức cơm trưa cũng chẳng kịp ăn, trước khi tan làm còn phải sắp xếp lại sổ giám định.

Đột nhiên ngửi thấy mùi thịt thoảng qua, quay lại thì thấy Vương Mãnh đang tay phải thì khoanh vào bản đồ, tay trái gõ bàn phím, dừng một cái thì nhét bánh bao vào miệng, dầu cũng không rơi mất giọt nào. Tôi ngắm thế là đủ rồi, không nhịn được gọi anh ta: "Anh Mãnh, cho em hai cái nào."

Vương Mãnh không thèm quay đầu, ném luôn hai cái bánh bao sang đây, tôi nhanh tay nhanh mắt bắt được. Đáng tiếc mọi người trong văn phòng đều đang bận cúi đầu làm việc, không chú ý tới khoảnh khắc có thể nói là cao thủ võ lâm quyết đấu của tôi và Vương Mãnh.

Chuông điện thoại đột ngột reo lên, Lý Tranh nhanh chóng bắt máy, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô nàng mà tim tôi rớt xuống. Quả nhiên sau khi cúp máy, cô nàng nói: "Phát hiện một thi thể hư thối mức độ nặng ở Sùng Sơn."

Nghe vậy, tôi vô thức thả bánh bao trong tay xuống, Vương Mãnh thì nuốt miếng cuối cùng cái "ực", không để phí tẹo nào.

"Lấy thiết bị đi, chuẩn bị lên đường." Tôi gọi mọi người.

Một tiếng sau, chúng tôi đi tới Sùng Sơn ở ngoại thành, lúc trước ở trong hầm trú ẩn bên này, tôi có làm một bức vẽ lắp ráp xương người.

Dây cảnh báo được chăng cách thi thể hơn năm mươi mét, nhưng chỉ đứng ở ngoài dây cảnh báo là đã có thể ngửi được mùi hôi thối rồi. Tôi nhíu mày, đây là không gian dã ngoại thoáng đãng, xa như vậy còn ngửi thấy mùi xác thối thì ở gần còn thối tới mức nào chứ.

Cảnh sát nhân dân ở đồn công an vừa giới thiệu tình huống vừa dẫn chúng tôi đi về phía trước. "Người chết có lẽ là một kẻ lang thang, bị trượt chân rơi xuống hố."

Trời tối dần, chúng tôi bật đèn chiếu cầm tay, dẫm lên mặt cỏ khô héo, lại gần hiện trường.

Đây là một cái hố to hình tròn, đường kính hơn 10m, chiều sâu chừng năm mét, vách hố toàn là những hòn đá nhô ra không theo trình tự nào cả, dưới đáy hố còn có mấy lùm cây không rõ tên, bên cạnh là thi thể vắt ngang trên lớp đá vụn.

Độ dốc ở phía tây cái hố hơi thoai thoải, một gốc cây bên cạnh cái hố còn buộc cả dây thừng nối thẳng xuống đáy hố. Hiển nhiên là công an nhân dân ở đồn đã xuống hố để tiến hành điều tra sơ bộ.

"Lúc chiều có một ông cụ chăn cừu tới sở báo án, nói là ngửi thấy mùi thối, tới gần kiểm tra thì hình như là có người chết. Chúng tôi đã kiểm tra đơn giản ở hiện trường, tính chất không dễ phán đoán, cũng không dám động vào thi thể, phải để mấy người chuyên ngành các cậu tới khám nghiệm." Cảnh sát bàn giao hiện trường lại cho chúng tôi.

Chúng tôi vội vã mặc quần áo cách ly, đeo mặt nạ phòng độc vào. Bình thường tôi không hay đeo mặt nạ phòng độc khi khám nghiệm hiện trường, bởi vì loại mùi đặc thù mà thi thể tỏa ra rất có thể là đang đặc biệt giải thích cho nguyên nhân cái chết, khứu giác cũng là một vũ khí lợi hại khi tra án. Nhưng lần này mùi thi thể thối rữa ở hiện trường đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi tiếp nhận của tôi, còn chưa kịp xuống hố thì chắc tôi đã nôn ra rồi nên nào dám lơ là.

Ba người chúng tôi bám vào dây thừng lục tục nhảy xuống hố.
★★★

Cảnh sát nhân dân đứng ở cạnh hố giúp chúng tôi soi đèn. Cảm giác khi đứng ở đáy hố khác hẳn khi đứng ở trên kia, có một loại áp lực tĩnh lặng khiến chúng tôi có thể nghe thấy cả tiếng tim đập lẫn tiếng thở của nhau, tiếng người nói ở bên trên cũng trở nên vo ve xa cách, bên cạnh còn có mấy tiếng "Nhóp nhép" quái lạ nữa.

Chúng tôi đi thẳng tới bên cạnh thi thể, người chết nằm ngửa mặt lên, quần áo đều đã ngả sang màu xám đen, không phân biệt nổi màu sắc ban đầu nữa. Mặt người chết đã trương lên như người khổng lồ, lờ mờ có thể phân biệt ra được là tóc ngắn, quần áo hình như là comple, túi áo trước ngực đựng hai chai nước.

Bên cạnh cái xác rải rác đá vụn, có một tảng đá đè lên đùi phải.

Quần áo vì dính chất lỏng thối rữa mà trở nên ẩm ướt trơn trượt, bó chặt vào thi thể bị trương, kéo ra được mấy sợi tơ đặc dính. Thịt thối rữa của cơ thể giống bị siết chặt lại, dường như quần áo đã co giãn tới mức cực hạn, chỉ một giây tiếp theo thôi sẽ nổ tung ra.

"Á!!! Động đậy kìa!" Lý Tranh sợ đến mức giọng nói cũng móp méo, cô nàng vội vã lùi lại trốn sau lưng tôi.

Tôi nhìn kỹ, bụng người chết hơi phình lên rồi lại từ từ xẹp xuống như đang hô hấp. Trong lòng tôi đã có phán đoán, vỗ vai Lý Tranh bảo: "Đừng sợ, không phải thi thể đang động đâu, là giòi."

Miệng thi thể hơi mở, thỉnh thoảng lại có mấy con giòi bò từ trong miệng ra, quyện chung với lũ giòi leo lên từ lỗ mũi. Đám giòi có lớn có nhỏ, con lớn dài chừng hai centimet, con nhỏ là dạng trứng trùng, bám thành từng mảng đốm trắng.

Tôi ngồi xổm xuống dùng tay khẽ hất đám dòi trên mặt người chết ra, lại có đội dòi mới bò ra luôn. Da mặt cái xác trở nên rất mỏng, vừa chạm vào đã toạc ra, chất lỏng sền sệt màu nâu kéo cả đám giòi chảy ra ngoằn ngoèo.

Trên người cái xác có hai lớp quần áo, bên ngoài hình như là một chiếc comple, bên trong là áo phông tay dài màu đen. Chất lượng quần áo cũng không tệ, trong tình trạng thi thể thối rữa mức độ nặng mà áo thun vẫn còn bó chặt trên người, không bị biến dạng hay hư hại nhiều.

Tôi dùng kéo cắt áo của cái xác ra, bụng xác chết đột nhiên phình lên, một đống đồ màu trắng phun mạnh ra như một dòng suối nhỏ, phun cao gần mười centimet rồi rơi tứ tán. Đám giòi bọ như đột nhiên được xổng chuồng, ngọ nguậy bò khắp nơi, ba người chúng tôi cũng lùi lại theo bản năng.

Dưới ánh đèn, bụng thi thể vỡ ra, có thể nhìn thấy giòi bọ đang cuốn lấy nhau, đục thành rất nhiều lỗ nhỏ chi chít trong bụng cái xác, vào vào lại ra ra. Tôi cảm thấy rợn hết da đầu, muốn bùng nổ luôn rồi.

Lúc này tôi mới hiểu tiếng "nhóp nhép" quái đản ban nãy phát ra từ đâu. Số lượng giòi nhiều quá, chúng nó chui tới chui lui, cọ xát va chạm với da thịt cái xác, bơi trong chất lỏng mục nát, uốn éo chồng chất lên nhau, tạo ra tiếng vang kỳ quái.

"Đừng lo, tới kiểm tra bên ngoài xác chết giúp anh đi." Cách mặt nạ phòng độc, tôi hét lên với Lý Tranh bằng cái giọng ồm ồm.

Trong công việc thường này của chúng tôi cũng đã thấy không ít thi thể thối rữa mức độ nặng, nhưng hiệu ứng hình ảnh mạnh tới mức này quả là hiếm thấy. Mặt mũi Lý Tranh tái nhợt, vẻ mặt hơi hoảng hốt.

Phần da ở ngực và bụng người chết dưới sự cày cấy cần cù chăm chỉ của giòi bọ mà không còn nguyên vẹn nữa, mỗi cái lỗ nho nhỏ lại có một cái đầu màu trắng, thoắt cái là một con giòi chui ra.

Tôi sờ sờ đầu cái xác, da đầu phù thũng rất nặng nhưng vẫn có cảm giác sờ được tới xương, chứng tỏ ở xương sọ có gãy xương. Căn cứ vào vị trí của cái xác, phán đoán ban đầu của tôi là lúc người này ngã xuống hố rồi bị đập đầu vào đá.

Da ngực người chết bầm lại đen bóng, đây là biểu hiện điển hình của thối rữa mức độ nặng, khí mục nát tràn đầy dưới lớp da, trông rất "dồi dào".

Thi thể mục nát nặng lại thêm bị giòi bọ làm tổn thương nghiêm trọng, kiểm tra bề ngoài thi thể rất khó khăn. Bởi vì dù lúc đầu chỉ bị xây xát rất ít nhưng khi phần mềm bị giòi bọ đục khoét phá hoại thì cũng trở nên rất khó phân biệt.

"Anh Hiểu Huy, anh xem này!" Lý Tranh chỉ vào cổ tay trái người chết, cẳng tay và bàn tay người chết cũng phình rất to, chỉ độc có cổ tay bị thứ gì đó thít chặt lại như phần thắt của hồ lô.

Vương Mãnh soi đèn cầm tay lại gần phần tay xác chết. "Hình như là đồng hồ đeo tay vận động."

Nửa dưới cái xác mặc quần đen bó sát, chân trái đeo giày, chân phải trống không, giòi bọ ở nửa người dưới rõ ràng là ít hơn nửa trên rất nhiều.

★★★

Vương Mãnh kiểm tra bên trong hố, tìm được một cái đèn pha và một thứ gần giống gậy chống. Cách thi thể không xa còn phát hiện ra một chiếc giày, là một đôi với chiếc giày trên chân người chết.

Tôi tiếp tục kiểm tra thi thể, không tìm ra thứ gì có thể chứng minh thân phận của nạn nhân. Rõ ràng hoàn cảnh trong hố không phù hợp để giải phẫu, sau khi chắc chắn không phát hiện được thứ gì khác, chúng tôi thu gom vật chứng chuẩn bị quay lại trụ sở.

Tạm thời không nói tỉ mỉ chuyện phải mất sức của chín trâu hai hổ thế nào mới treo được thi thể lên để trở về. Tóm lại cuối cùng chúng tôi cũng về được trụ sở, bắt đầu giải phẫu suốt đêm.

Trong phòng giải phẫu có hai cái bàn giải phẫu, trong đó có một cái chuyên dùng để giải phẫu thi thể thối rữa mức độ nặng, bình thường rất ít khi dùng, lúc này cái xác bị hư thối nặng đang được đặt trên đó.

Đầu tiên tôi lấy ống nước để dọn đám giòi bên ngoài thi thể đi, mỡ xác chết lẫn với giòi bọ bị đẩy xuống, Lý Tranh nhìn chằm chằm bàn giải phẫu đầy chất lỏng nhớp nháp nói: "Làm vậy liệu cống thoát nước có bị tắc không?"

"Không sao đâu, bên dưới bàn giải phẫu có nhiều lớp sàng lọc, còn được vệ sinh khử khuẩn định kỳ nữa." Trong lòng tôi cũng đang lo ngay ngáy. "Giải phẫu xong thì gọi bọn họ tới dọn dẹp là được."

Tôi lại tiến hành kiểm tra tỉ mỉ bên ngoài thi thể lần nữa. Sau khi lật cái xác lên chúng tôi phát hiện phần lưng người chết hoàn chỉnh hơn vùng bụng nhiều, không thấy bị giòi bọ đục khoét.

Ở chỗ lưng eo có một vết bầm tím hình tròn, diện tích khoảng 3x3cm.

"Tại sao phần lưng lại không có giòi?" Lý Tranh khó hiểu hỏi.
"Giòi thích đồ ăn mềm mại nhiều chất lỏng." Tôi chỉ vào phần lưng cái xác nói: "Lớp mô ở phần lưng khá mỏng, không phải lựa chọn ưu tiên của bọn giòi, hơn nữa trạng thái của xác chết là nằm ngửa, phần lưng bị ép xuống nên giòi không dễ bò vào."

Da đầu của người chết đã mất tính đàn hồi, cắt ra rất dễ, tôi lấy khăn lông lau máu loãng rơi ra, để lộ xương sọ của cái xác. Giống với cảm giác lúc chạm vào đầu cái xác khi nãy, quả nhiên xương sọ nạn nhân có gãy xương, hơn nữa còn là gãy xương theo kiểu dập nát.

Tôi thử phục hồi những mảnh xương gãy về như cũ, phát hiện xương sọ của nạn nhân có ba chỗ tổn thương, trong đó có hai chỗ là bị gãy xương thành hình dạng bất quy tắc, phân tích ra được là do xương sọ tiếp xúc với vật thể có tính cùn, hoặc là bị thương khi ngã mà thành.

Còn một chỗ khác bị gãy xương với hình dạng hẹp đã khiến chúng tôi chú ý. Vậy mà người chết lại xuất hiện đồng thời hai trạng thái gãy xương sọ khác nhau.

Lý Tranh mở to hai mắt. "Chẳng lẽ người này không chết vì ngã sao? Nếu vậy thì tính chất vụ án đã khác hoàn toàn rồi."

Tôi gật đầu một cái. "Hiện tại xem ra đúng là có khả năng là bị giết."

Hai tay hai chân cái xác tương đối hoàn chỉnh, Lý Tranh nói: "Cái này em biết. Da bàn tay bàn chân bị sừng hóa một phần, lại còn có ít mô cơ nên giòi bọ không thích gặm phần xương cứng này. Đúng không anh Hiểu Huy?"

Tôi gật đầu một cái, cầm tay phải xác chết lên, quan sát vết rạn da ở mặt sau ngón giữa, sờ vào hình như có gãy xương. Vừa rạch ra kiểm tra, quả nhiên có một đường gãy xiên.

Lý Tranh tinh mắt phát hiện chân phải người chết hình như có một vết thương nhỏ, kiểm tra so sánh xong, hình như là bị thứ gì đó đâm vào.

Nếu kiểm tra máu tim và dịch dạ dày nạn nhân theo cách thông thường thì e là không có giá trị kiểm nghiệm gì, tôi lấy mấy mẩu vụn xương sườn của nạn nhân ra, hi vọng có thể tra được DNA, từ đó xác định thân phận của nạn nhân.

Giải phẫu xong thì cũng đã khuya, tôi báo cáo tình hình kiểm nghiệm thi thể cho đại đội Phùng, trước mắt không tiện xác định tính chất vụ án này. Đại đội trưởng Phùng cho biết sẽ cho trung đội điều tra lập tức triển khai tra án, dặn chúng tôi tám giờ sáng mai phải có mặt ở phòng họp đại đội để báo cáo tình hình.

Trước khi cất vật chứng vào phòng lưu trữ vật chứng, chúng tôi tới phòng thực nghiệm pháp y trước, tiến hành chụp ảnh và kiểm tra bước đầu đối với vật chứng thu được.

Tôi đeo bao tay vào, lấy vật dụng tùy thân của nạn nhân từ trong túi ra, mùi hôi thối lại xộc tới, tôi bảo Lý Tranh mở cửa sổ và bật quạt thông gió lên. "Tối nay cứ mở thông gió đi, ngày mai khử trùng nữa chắc không có vấn đề gì đâu."

Đầu tiên chúng tôi đặt hai chiếc giày của nạn nhân cạnh nhau để chụp ảnh, Lý Tranh lại chợt cầm chiếc bên phải lên. "Vừa nãy ở hiện trường không để ý, đế giày có đinh này!" Ngay chính giữa đế giày màu đen có một vật thể hình tròn màu đen lồi ra, không nhìn kỹ sẽ khó phát hiện ra được.

"Chắc là giày được thiết kế như vậy nhỉ? Đế giày gồ lên có thể tăng độ bám mà." Vương Mãnh nói.

"Nhưng cái còn lại đâu có cái này đâu." Lý Tranh lắc đầu.

Tôi cẩn thận thò tay vào trong chiếc giày thì sờ được một vật cứng hơi nhô lên, đỉnh nhọn khá sắc bén. Cầm đèn soi thì thấy bên trong có một vật nhọn nho nhỏ, rất ngắn. Tôi lập tức tiến hành giải phẫu đặc thù, giày việt dã bị dao phẫu thuật xẻ ra, lấy ra được một cái đinh ngắn dài chừng hai centimet rưỡi, vừa vặn có thể đâm thủng đế giày. So sánh vị trí cái đinh với vết thương ở chân người chết khá khớp, nói cách khác vết thương ở chân cái xác là do cái đinh này mà ra.

Vương Mãnh lại cảm thấy hứng thú với cái đèn pha, cầm trong tay kiểm tra, mặc dù chao đèn đã hỏng nhưng vẫn bật tốt. Bên trên mặt đèn có hiện lượng pin khá đầy: 89%.

Xương sọ bị dập với hình dạng đặc biệt, giày việt dã có đinh ghim vào, chuyện đã trở nên ngày càng phức tạp.

"Để tôi nói qua về tình hình nghiệm thi, mọi người xem có gì muốn bổ sung không." Tôi chuẩn bị tổng hợp kết quả giải phẫu.

"Thông qua kiểm tra nhân trắc học, người chết là nam, tuổi khoảng năm mươi, cao một mét tám mốt, vì cơ thể đã bị hư thối nặng nên không tiện phỏng đoán, nhưng dựa vào size quần áo thì vóc người nạn nhân cũng tương đổi chuẩn. Ngoài ra người này chuẩn bị đầy đủ quần áo, còn có rất nhiều trang bị việt dã nữa."

Lý Tranh bổ sung: "Vừa nãy em đã tra trên mạng, giá trị những trang bị người đó mang theo không rẻ đâu, rất có thể là một tay chơi."

"Ví dụ như đồng hồ nạn nhân đeo là đồng hồ địa hình mới Fenix5 của Garmi, có các chức năng như GPS, GLONA, la bàn ba trục, điều hướng, kiểm tra nhịp tim, mức chống thấm nước, còn có thể lên tới 10 ATM (khả năng chống thấm nước dưới 10 khí áp chuẩn), nói cách khác có ở dưới nước một trăm mét cũng chẳng sao. Giá khoảng bảy ngàn tệ (~25 triệu vnd)."

"Giày của nạn nhân là giày việt dã của Salomon, giá cũng không hề rẻ." Lúc rảnh mà Lý Tranh lại tra được nhiều như vậy. "Còn có cả quần áo bó sát, balo việt dã, đèn pha, gậy việt dã nữa."

Lý Tranh vội vàng nhặt gậy việt dã lên, chỉ thấy phần chóp tay cầm cây gậy có thứ gì đó nhô ra giống như dao găm, trên đó có một đoạn răng cưa. Lý Tranh nhìn thoáng qua rồi nói: "Đây là chiếc gậy chống có thể biến thành một chiếc rìu băng loại nhẹ, giúp đi trên mặt băng dễ dàng hơn."

Xem ra vừa rồi Vương Mãnh đã vô tình chạm đúng chốt mở, gậy việt dã đột ngột bật ra lưỡi rìu, dọa anh ta không nhẹ.

Chúng tôi tiến hành đo lường lưỡi rìu băng trên gậy việt dã, phát hiện ra nó vừa khít với vết thương trên xương sọ nạn nhân, như vậy vấn đề vết thương trên đầu nạn nhân đã được giải quyết rồi.
★★★
7 giờ năm mươi lăm phút sáng, tôi đẩy cửa phòng họp ra, mùi thuốc lá nồng nặc xộc vào lỗ mũi. Hôm qua đội cảnh sát hình sự phải thức trắng đêm nên đã dùng thuốc lá để gắng gượng.

Mấy hôm trước trên web lại có tin một cảnh sát đang trực đêm ở đồn thì bị đột tử, mọi người than thở một thôi một hồi, nhưng vừa động vào công việc cái trong mắt lại chỉ có án mạng.

Đại đội trưởng Phùng bước vào phòng họp, mọi người im lặng lại. Trước hết anh ấy nói tình hình cơ bản của vụ án này, sau đó để khoa kỹ thuật chúng tôi lên trình bày. Tôi dựa vào tổng hợp tối qua, giải thích tình trạng khám nghiệm tử thi, đề xuất rằng có thể vụ án này là án giết người.
Trung đội điều tra báo cáo tình hình điều tra sơ bộ. Hiện trường vụ án ở nơi hoang dã, hẻo lánh ít dấu chân người, các thiết bị theo dõi và các phương pháp kỹ thuật trinh sát đều không hiệu quả nhiều, manh mối đã ít lại càng ít hơn, nhưng có một tin tức đã khiến mọi người chú ý.

Mười ngày trước ở Sùng Sơn đã tổ chức một cuộc thi đi bộ việt dã mùa xuân, quãng đường là một trăm kilomet, có khoảng hơn 500 tuyển thủ tham gia thi tài. Nhưng cho đến lúc này vẫn chưa nhận được người thân báo án hoặc báo mất tích.

Bỏi vì lúc trình bày trạng thái khám nghiệm tử thi, tôi đã nói nạn nhân mang theo trang bị việt dã nên thông tin cuộc thi việt dã kia trở nên cực kỳ quan trọng. Trung đội điều tra bảo, rất có thể vụ án này xảy ra vào ngày tổ chức cuộc thi việt dã đó.

Vị trí hố sâu của người chết không nằm trên con đường thi việt dã, nghi ngờ nạn nhân vì lạc đường hoặc có nguyên do nào đó mới đi tới nơi xảy ra tai nạn.

Đại đội trưởng Phùng hỏi tôi có thể xác định được thời gian tử vong không, tôi nói: "Thi thể đã thối rữa mức độ nặng, không có những đặc trưng rõ ràng ban đầu của thi thể, ví dụ có thể dựa vào vết hoen tử thi hoặc độ giãn giác mạc để đánh giá thời gian tử vong chính xác, chỉ có thể đoán đại khái khoảng thời gian thôi. Dựa vào tình huống tổ chức cuộc thi việt dã mười ngày trước ở chỗ đó, chúng tôi dự tính đại khái thời gian tử vong là khoảng 10 ngày."

Đại đội trưởng Phùng dặn trung đội điều tra tiếp tục đi điều tra thăm hỏi tỉ mỉ, liên hệ với ban tổ chức giải đấu, xác nhận danh tính của tất cả các tuyển thủ. Từ tình hình hiện tại cho thấy, rất có thể nạn nhân chính là tuyển thủ dự thi.

"Trang thiết bị trên người nạn nhân có giá trị không nhỏ, chứng minh điều kiện kinh tế của nạn nhân khá tốt." đại đội trưởng Phùng cau mày. "Mục tiêu hàng đầu của vụ án này là xác định danh tính nạn nhân, nhưng vì thi thể đã bị hư thối nặng nên không thể nhận diện khuôn mặt nữa, vậy phải mau chóng xét nghiệm DNA đi, xem thử trong kho có không."

"Ngoài ra còn phải thu thập lại công cụ gây án nữa, điều kiện ở hiện trường tối qua không tốt, hôm nay mọi người tới kiểm tra hiện trường một lần nữa đi." đại đội trưởng Phùng không hổ là cảnh sát thâm niên, công việc bên kỹ thuật hình sự mà cũng nắm rõ như lòng bàn tay.

Sau khi tan họp, chúng tôi quay lại phòng làm việc, sắp xếp đồ đạc chuẩn bị quay lại hiện trường.

Lý Tranh nhỏ giọng nói với tôi: "Anh Hiểu Huy này, mặc dù em cũng cảm thấy nạn nhân là tuyển thủ dự thi việt dã, nhưng em thấy án này có hai điểm đáng ngờ. Một là không có người nhà báo mất tích, cũng không thấy ban tổ chức đưa tin liên quan, hai là trên người nạn nhân không tìm thấy vòng tay gắn chip tính giờ, cũng không thấy ba lô việt dã. Theo lý thuyết, cự ly việt dã dài như vậy thì tuyển thủ chắc chắn phải chuẩn bị hành lý chứ."

Mỗi tuyển thủ tham gia cuộc thi đi bộ việt dã sẽ có một chiếc vòng tay gắn chip. Khi nhân viên tính giờ có thể nhìn thấy tên của thí sinh đã vượt qua cột mốc tại chỗ, đề phòng gian lận, rò rỉ thông tin. Số liệu thực được truyền đi ngay lập tức, ban tổ chức, đội cứu hộ, thí sinh và đội tiếp viện có thể xem được thành tích hàng giờ, bảm bảo sự an toàn, gia tăng sự tương tác của cuộc thi.

"Để anh tới hiện trường kiểm tra lại xem có phát hiện gì mới không." Trong đầu tôi lại hiện lên cảnh tượng lúc nhìn thấy bộ thi thể kia tối qua, nhất thời trong đầu toàn là hình ảnh của giòi bọ. Đột nhiên tôi lại nghĩ tới một vấn đề quan trọng.

Tôi dừng bước. "Cảnh tối qua sát thương mạnh quá, chúng ta chỉ mải khiếp sợ ghê tởm, lại quên mất một chuyện quan trọng - giòi cũng có thể cung cấp đầu mối cho chúng ta!"

"Thi thể thối rữa mức độ nặng, chúng ta không đoán được thời gian tử vong cụ thể từ thi thể, nhưng giòi bọ trên cái xác lại có thể giúp chúng ta suy đoán ra thời gian tử vong chính xác." Tôi hơi kích động mà cao giọng, Lý Tranh và Vương Mãnh chỉ ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi hỏi: "Đã nghe qua côn trùng học pháp y chưa?"

Lý Tranh gật đầu một cái, rồi lại lắc đầu: "Hình như có nghe tới rồi, nhưng em không học."

"Đúng rồi, học sinh chuyên ngành pháp y bình thường sẽ không học môn này, nhưng anh từng tiếp xúc qua với mảng này. Lúc học đại học có một giáo sư là chuyên gia trong nước về mặt côn trùng học pháp y đã từng giảng sơ qua nội dung về côn trùng học pháp y cho bọn anh nghe."

Xác định thời gian tử vong là bài toán muôn thuở của pháp y học, là chỉ tiêu mấu chốt để phá được án mạng. Côn trùng học pháp y thông qua việc nghiên cứu tính chất của côn trùng trên thi thể, mở ra cánh cửa khác để xác định thời gian tử vong. Nhất là đối với thi thể hư thối mức độ nặng hay bạch cốt hóa, việc xác định thời gian tử vong đã ngày càng hoàn thiện.
Trong những côn trùng phá hoại thi thể, ấu trùng ruồi nhặng là hay gặp nhất. Bọn ruồi rất nhạy cảm với thi thể thối rữa, lúc sắp chết sẽ tụ tập đẻ trứng vào xác chết, trứng lại nở thành giòi, tiết ra chất lỏng có chứa enzym phân giải protein, tiêu hóa phá hủy các mô mềm của xác chết, tạo thành các lỗ hình tổ ong màu trắng xám bẩn thỉu, sau đó bọn giòi lại xâm nhập vào lớp dưới da, cơ và các cơ quan nội tạng.

Vào mùa hè, thi thể người trưởng thành có thể bị ấu trùng ruồi nhặng ăn sạch phần mô mềm trong ba đến bốn tuần. Xác định tình trạng trưởng thành của ấu trùng ruồi là một phương pháp chủ yếu để suy đoán thời gian tử vong.

"Thế nên..." Tôi nhìn Lý Tranh bỗng chợt hiểu ra và Vương Mãnh vẫn còn cái hiểu cái không.

"Thế nên chúng ta sẽ tiến hành kiểm tra mấy con giòi kia sao?" Lý Tranh hỏi. "Nhưng làm sao chúng ta biết được chu kỳ sinh trưởng của chúng nó chứ?"

Tôi chỉ cười không giải thích. "Đi thôi, một lúc nữa là biết ngay."
★★★
Rõ ràng không khí ở hiện trường lúc ban ngày tốt hơn tối qua nhiều. Có một cảnh sát đang ngủ gà ngủ gật trong xe cạnh dây cảnh báo. Chúng tôi dừng xe ngay cạnh, anh cảnh kia vội vã chui từ trong xe ra.

Chảo hỏi đơn giản xong, chúng tôi xách hộp dụng cụ đi tới chỗ cái hố kia, lần này chúng tôi tiến hành điều tra khu vực bên ngoài cái hố trước. Mép hố có rất nhiều đá, nhãn lực của Lý Tranh lại phát huy tác dụng lần nữa, phát hiện trên một tảng đá trong đó có dấu bàn tay dính máu nhàn nhạt, quan trọng hơn nữa là còn có mấy sợi tóc! Phát hiện ấy khiến chúng tôi vô cùng kích động.

Phát hiện vị trí của hòn đá có dấu bàn tay dính máu vừa vặn lại ở giữa hố đá và đường nhỏ, Lý Tranh ngồi xổm xuống cạnh mép hố, hứng phấn vẫy chúng tôi.

Tôi nhìn kỹ theo hướng tay của Lý Tranh, mép hố có một chỗ có màu đen thậm, nghi ngờ là vết máu, góc nghiêng của vách hố rất rất nhỏ, giống như vách núi vậy.

Chúng tôi lập tức chuyển vào bên trong hố, sau đó Vương Mãnh phát hiện trên vách hố có một vài dấu cọ xát giẫm đạp, có thể xác định đại khái quá trình nạn nhân rơi xuống hố: nạn nhân dùng tay bám vách hố, sau đó ngã xuống dưới.

Tôi đứng trên đống đá ở đáy hố, xung quanh còn sót lại rất nhiều giòi, thỉnh thoảng còn có mấy con ruồi bay vo ve xung quanh chúng tôi. Trên rất nhiều hòn đá có vết máu nghi là do đám giòi bọ bò qua để lại, xem ra cần phải mang mấy hòn đá đó đi kiểm tra rồi.

Khoảng nửa tiếng sau, tôi đứng dậy nói với Lý Tranh và Vương Mãnh: "Cũng tàm tạm rồi, chúng ta về thôi."

Trên đường về cục, tôi vào quán thịt mua ba miếng thịt.

"Tôi đã tiến hành quan sát đám giòi ở hiện trường rồi, con trưởng thành nhất là ở trạng thái nhộng, ở đó chưa phát hiện ra nhộng phá kén, chứng tỏ vẫn chưa hóa ruồi." Tôi đặt ba miếng thịt kia lên khay trong phòng thí nghiệm, thả mấy viên trứng ruồi còn nhỏ hơn cả hạt gạo kê từ trong túi vật chứng lên miếng thịt."

"Chủng ruồi là loại bản địa thường thấy, bình thường mất từ mười hai đến hai tư tiếng trứng ruồi mới được ấp thành giòi, giòi lại mất từ năm đến bảy ngày để hóa thành kén, kén qua ba đến năm ngày lại thoát xác thành ruồi. Cái này khá phù hợp với thời gian tử vong chúng ta đã suy đoán lúc trước."

Lý Tranh và Vương Mãnh nghe tích cực, tôi tiếp tục nói: "Nhưng quá trình sinh trưởng của rồi giòi cũng bị hoàn cảnh ảnh hưởng, vì thế tôi muốn làm thí nghiệm, xem trứng ruồi trong hoàn cảnh hiện tại phải mất bao lâu mới có thể sinh trưởng tới trạng thái như ở hiện trường."

"Còn con giòi sinh trưởng tốt nhất ở hiện trường lúc này đã lớn tới đâu rồi, chúng ta chỉ cần ngày ngày tới hiện trường xem thử, chỉ cần phát hiện có kén bị phá là được."

"Ba miếng thịt này đặt một miếng trong phòng thí nghiệm, một miếng bỏ vào trong sân ở phòng thí nghiệm của tôi, còn một miếng nữa để ở gần hiện trường. Sắp tới nhiệt độ không thay đổi nhiều, mong là có thể lấy được kết quả tương đối chính xác."

"Như vậy chúng ta có thể tính ra đám nhộng giòi kia còn mấy ngày là có thể hóa ruồi, cũng có thể so sánh với đám giòi thí nghiệm." Lý Tranh làm động tác chắp tay. "Bội phục, anh Hiểu Huy lợi hại quá."

"Nhưng nếu vậy chẳng phải sẽ rất mất thời gian à?" Vương Mãnh đột ngột hất cho tôi một gáo nước lạnh.

Tôi suy nghĩ một lúc. "Không còn cách nào tốt hơn đâu. Thật ra chúng ta đã có suy đoán về thời gian tử vong rồi, đây chỉ là một thí nghiệm để chứng minh thôi."

Ngày hôm sau chúng tôi phát hiện có kén giòi đã phá xác, những tỏ đám giòi nhanh nhất chỉ cần một đến hai ngày đã có thể phá xác thành ruồi.

Mấy ngày hôm sau, ngày nào chúng tôi cũng chia nhau ra tới nơi thực nghiệm để kiểm tra tình trạng của mấy miếng thịt. Trong thời gian đó cũng có cả kết quả thí nghiệm luôn rồi.

Xương sườn của người chết đã có DNA, vết máu trên hòn đá có dấu bàn tay dính máu và sợi tóc cũng cho ra DNA. Sợi tóc là của nạn nhân, máu trên hòn đá là một hỗn hợp DNA, ngoài DNA của nạn nhân còn có cả DNA của một người đàn ông khác nữa.

Kết quả ấy khiến hai mắt chúng tôi sáng rực lên, hòn đá kia chính là công cụ gây án, hơn nữa nghi phạm cũng bị thương. Nhưng DNA của cả người chết lẫn nghiphamj đều không có trong kho số liệu, xem ra chuyện dùng DNA để phá án là quá không khả thi. Vết máu mờ nhạt ở bờ hố và đống đá dưới hố cũng cho ra thành phần DNA của nạn nhân.

Ngoài dự kiến của chúng tôi là rìu băng trên gậy việt dã lại không cho ra DNA của nạn nhân.

Tiến độ điều tra vụ án cũng có tiến triển mới. Vào ngày thi việt dã đó, theo báo cáo không có gặp tai nạn gì. Tổ chuyên án tìm kiếm tất cả tuyển thủ dự thi, độ tuổi phù hợp có tất cả ba mươi lăm người, trong đó có bốn người đã rút lui không thi nữa, thêm hai người khác không liên lạc được, hai tuyển thủ đó lần lượt là Trương Thụ Lễ và Trịnh Vũ Phong.

Trong hồ sơ đăng ký của tất cả tuyển thủ thi việt dã đều có hai cách thức liên lạc, theo thứ tự là cách liên lạc cá nhân và người liên hệ khẩn cấp. Người liên hệ khẩn cấp là để lỡ đâu có chuyện ngoài ý muốn thì phải thông tin với người đó trước.

Đầu tiên gọi cho người liên hệ khẩn cấp của Trương Thụ Lễ trước, người nghe điện thoại tự nhận là vợ anh ta, nói rằng dạo này Trương Thụ Lễ toàn đi dự thi ở bên ngoài, đã một tháng không về nhà rồi, nhưng đối với tuyển thủ việt dã thì trong mùa tranh tài không về nhà trong thời gian dài là chuyện quá bình thường. Cô ấy nói chắc là Trương Thụ Lễ đã đi tham gia cuộc thi việt dã khắc nghiệt "Hàng Châu một trăm cây số", tín hiệu điện thoại bên kia rất yếu, thế nên bây giờ đang ở trạng thái "mất liên lạc".

Tổ chuyên án dựa vào số điện thoại của Trịnh Vũ Phong để tìm Wechat, phát hiện Trịnh Vũ Phong đăng khoảnh khắc hoàn thành cuộc đua việt dã, gần nhất còn update tình trạng cuộc thi việt dã cực hạn "Hàng Châu một trăm cây số". Xem ra Trịnh Vũ Phong không phải là người chết.

Hơn nữa thông qua sự hỗ trợ điều tra của bộ phận kỹ thuật điều tra, trong ngày thi việt dã hôm đó không phát hiện thấy cuộc gọi bất thường hay tín hiệu chờ. Vì vậy, vụ án rơi vào bế tắc.
★★★
Đã hai tuần từ ngày phát hiện thi thể, vụ án còn chưa phá được, đám giòi mà chúng tôi nuôi cũng chưa thoát xác. Lại thêm ba ngày nữa mới có ruồi con phá kén bay ra. Nói cách khác từ trứng ruồi đến lúc phá kén cần mười bảy ngày.

Điều này khiến chúng tôi vô cùng kinh ngạc, xem ra trong hoàn cảnh tương đồng, muốn đám giòi tới được trạng thái như ở hiện trường ngày đó cần ít nhất khoảng mười lăm ngày. Tôi đoán nguyên nhân chủ yếu là do nhiệt độ, nhiệt độ đầu mùa xuân không cao bằng mùa hè, giòi bọ sinh trưởng ấp trứng không nhanh như vậy được.

Tôi dựa vào phương trình trong côn trùng học pháp y, lắp ghép con số ước lượng liên quan vào để tính toán, đúng là cho ra được kết quả tương tự.

Như vậy vấn đề nghiêm trọng hơn rồi, vì thời gian tử vong đã thay đổi. Tuy chỉ sớm hơn tầm năm ngày nhưng có thể nói năm ngày ấy đã tạo thành sự khác biệt cực kỳ lớn đối với việc điều tra phá án. Bởi vì tử vong trước một ngày, vậy là chuyện không xảy ra vào ngày thi việt dã đó, cũng có nghĩa phải thay đổi tính chất điều tra của cả vụ án này lại một lần nữa.

Lý Tranh đề nghị chúng tôi nuôi lại một lứa giòi nữa để tiến hành quan sát. Tôi đè nén tâm trạng phức tạp, bắt đầu một vòng nuôi dưỡng mới. Tôi tìm tới đại đội trưởng, báo cáo tình trạng, hi vọng manh mối mới này có thể tạo ra bước ngoặt phá án.

Đội trưởng Phùng không trách chúng tôi xác định sai thời gian tử vong, ngược lại còn an ủi rằng: "Xem ra tất cả đều nhập tâm vào ấn tượng ban đầu, còn may các cậu kịp thời phát hiện ra tình huống mới."

Coi như không phải là nạn nhân gặp nạn vào ngày thi việt dã đó, nhưng từ cả cây trang bị việt dã hoàn hảo của nạn nhân vẫn có thể suy ra đây là người tham gia việt dã hoặc là người thích vận động ngoài trời.

Tổ chuyên án lại thử liên hệ với Trương Thụ Lễ và Trịnh Vũ Phong lần nữa, lần này đã liên hệ trực tiếp được với Trương Thụ Lễ, loại bỏ khả năng Trương Thụ Lễ là người chết. Tổ chuyên án thông báo cho anh ta sau khi quay về hãy nhanh chóng tới Cục Cảnh sát một chuyến, anh ta rất hào sảng, nghe xong bèn đồng ý luôn.

Còn Trịnh Vũ Phong vẫn bị mất liên lạc như cũ, ngay cả điện thoại của người liên hệ khẩn cấp là Hàn Quang cũng không gọi được.

Chúng tôi lập tức cảnh giác, nếu liên lạc được với Trương Thụ Lễ thì đáng lẽ cũng phải liên lạc được với Trịnh Vũ Phong và Hàn Quang rồi chứ, sao ngược lại còn bị mất liên lạc vào đúng lúc quan trọng này nhỉ?

Chúng tôi vội bám theo đầu mối Trịnh Vũ Phong và Hàn Quang để điều tra, tổ chuyên án đi sâu hơn mới phát hiện ra mấy điểm đáng ngờ. Một là vào mười sáu ngày trước khi phát hiện thi thể, Trịnh Vũ Phong và Hàn Quang có gọi cho nhau mấy lần, sau đó hai người không có liên lạc thêm nữa; hai là tín hiệu liên lạc của hai người vào mười sáu ngày trước được định vị ra là ở Sùng Sơn, vừa hay lại còn ở gần nơi xảy ra vụ án.

3
Tổ chuyên án lục tìm kho số liệu cuộc thi việt dã của ban tổ chức, tiến hành phân tích số liệu từ chip tính giờ của hai tuyển thủ này, phát hiện thành tích của hai người gần như giống nhau, mấu chốt là điểm thành tích tính giờ cũng giống y hệt.

Tình huống này thường được gọi là "chạy thay", nghĩa là một người đeo hai chip tham gia thi đấu, nhưng đối với chúng tôi điều ngày có ý nghĩa cực kỳ quan trọng. Sau đó lại mở ghi hình ở điểm cuối ra, phát hiện vào thời gian đó chỉ có một người vượt qua, rõ ràng đây chính là chạy thay rồi.

Điều tra tới đây, tất cả chúng tôi đều cảm thấy chân tướng càng ngày càng gần, chỉ còn một bước cuối nữa thôi. Chúng tôi vội vàng triển khai điều tra người tên là Trịnh Vũ Phong kia.
★★★
Trịnh Vũ Phong, năm nay năm mốt tuổi, là ông chủ của một cửa hàng chuyên bán vật dụng thể thao, so sánh với người chết, độ tuổi phù hợp, sở thích và tính chất công việc cũng phù hợp.

Tổ chuyên án liên lạc với người vợ Hách Viện Viện của Trịnh Vũ Phong, theo lời bà ấy, gần đây Trịnh Vũ Phong bận đi thi ở ngoài, đã rất lâu rồi chưa gọi về nhà, bà ấy cũng quen với việc đó.

Để xác định nạn nhân có phải Trịnh Vũ Phong hay không, chúng tôi tìm tới nhà Trịnh Vũ Phong, thu thập đồ dùng hàng ngày của Trịnh Vũ Phong và lấy máu người thân để tiến hành so sánh DNA.

Lúc lấy máu Hách Viện Viện, sắc mặt bà ấy hơi tái, cứ mãi hỏi tôi: "Lão Trịnh có việc gì không?"

Mặc dù trong lòng tôi đã chắc chắn tới tám phần nhưng kết quả vẫn chưa có, tôi chỉ có thể nói với bà ấy rằng: "Bây giờ vẫn chưa thể xác định."

Lấy máu của Hách Viện Viện xong, chúng tôi lại rút máu từ con của hai người họ, như bình thường, chỉ cần có máu của Hách Viện Viện và người con là cơ bản có thể xác định được người chết có phải Trịnh Vũ Phong hay không.

Tìm hiểu tình hình gia định Trịnh Vũ Phong xong rồi, tổ chuyên án dặn Hách Viện Viện bớt chút thời gian tới phân cục để hỏi cặn kẽ tình huống của Trịnh Vũ Phong, sau đó mới rời đi.

Tôi và Lý Tranh gấp rút cầm ống máu quay lại cục. Rất nhanh, bên phòng DNA truyền tin, người chết chính là Trịnh Vũ Phong.

Nhưng xem trên wechat của Trịnh Vũ Phong lại thấy ông ta đăng lên vòng bạn bè là tham gia cuộc thi việt dã trong vùng và cuộc thi việt dã cực hạn "Hàng Châu một trăm cây số", khi đó ông ta đã chết được nhiều ngày rồi.

Câu trả lời duy nhất là có người đã làm giả wechat của ông ta, mà rất có khả năng người này chính là người lần trước liên hệ đã mạnh miệng rằng Trịnh Vũ Phong đang đi đấu cùng ông ta kia - người liên hệ khẩn cấp Hàn Quang.

Sự nghi ngờ của chúng tôi rất nhanh đã được chứng thực: Trương Thụ Lễ mất liên lạc lúc trước kia đã tới Cục Cảnh sát, anh ta cũng tham gia cuộc thi việt dã cực hạn "Hàng Châu một trăm cây số", nói với chúng tôi rằng ở điểm xuất phát "Hàng Châu một trăm cây số" có nhìn thấy Hàn Quang, nhưng lại không thấy Trịnh Vũ Phong.

Trương Thụ Lễ còn nói cho chúng tôi biết, những người có chung sở thích như bọn họ đều trong vòng tròn cố định, phần lớn đều quen biết lẫn nhau. Trịnh Vũ Phong và Hàn Quang có quan hệ tốt, ai cũng biết, hai người toàn kết bạn đi với nhau như bạn vong niên vậy, ngay cả người liên hệ khẩn cấp của Trịnh Vũ Phong cũng điền tên Hàn Quang.

Mọi thứ đã rõ ràng rồi. Rất có khả năng Hàn Quang chính là hung thủ sát hại Trịnh Vũ Phong.

Tôi đi theo trung đội điều tra đột kích kiểm tra chỗ ở của Hàn Quang, thanh niên hai mươi lăm tuổi kia lại chẳng hề phản kháng, cũng không cãi cọ, sau khi được mời ra làm chứng vẫn luôn im lặng.

Chúng tôi tìm được rất nhiều vật dụng việt dã trong nhà Hàn Quang, trong đó có một cây gậy việt dã khiến tôi chú ý.

Cây gậy việt dã này cùng nhãn hiệu với gậy việt dã của nạn nhân Trịnh Vũ Phong, rìu băng bên trên cũng giống như đúc, nhưng trang trí ở chuôi gậy lại khác nhau, phần chuôi của cây gậy việt dã này có một phần lót trong hình tròn. Ước lượng đại khái, trong lòng tôi đã tính ra rồi.

Tôi lấy máu của Hàn Quang để xét nghiệm DNA, máu của cậu ta cho ra kết quả DNA giống với hòn đá có dấu vân tay dính máu kia. Dù là như vậy, Hàn Quang vẫn không thèm mở miệng như cũ, điệu bộ như đỉa không sợ nước sôi.
★★★
Để tìm điểm đột phá thẩm vấn, khoa kỹ thuật chúng tôi dựa vào khám nghiệm pháp y và tình trạng hiện trường để dựng lại hiện trường vụ án ban đầu.

Vào ngày xảy ra án mạng đó, Trịnh Vũ Phong đi tới gần hố đá thì phát hiện ra mình bị găm đinh vào chân, vì đau quá, ông ta để balo xuống, ngồi nghỉ ngơi ở ven đường. Lúc này, Hàn Quang giả vờ tới gần đỡ lấy ông ta, chờ Trịnh Vũ Phong đến gần hố đá thì không hề đề phòng mà đột nhiên bị Hàn Quang bên cạnh dùng gậy việt dã và dùng sức đẩy vào phần eo, suýt nữa ngã xuống hố sâu.
Cũng may ông ta phản ứng nhanh nhẹn, dùng tay bám được vào vách hố, Hàn Quang mở rìu băng ra đánh vào đầu Trịnh Vũ Phong, để lại vết xương gãy có hình dáng đặc thù ở xương sọ. Trịnh Vũ Phong sống chết bám chặt lấy vách hố, Hàn Quang tiện tay nhặt được hòn đá đánh vào đầu và tay Trịnh Vũ Phong, khiến cho xương sọ của Trịnh Vũ Phong bị vỡ tới dập nát, gãy xương ngón tay. Trịnh Vũ Phong rơi xuống hố, thiệt mạng.

Sau đó, cậu ta tìm được vòng tay gắn chip tính giờ thi đấu việt dã năm ngày sau và điện thoại trong balo của Trịnh Vũ Phong, đeo vòng tay đi dự thi, tạo ra dấu hiệu giả là Trịnh Vũ Phong cũng dự thi, cũng dùng điện thoại của Trịnh Vũ Phong để phát wechat giả.

Hàn Quang vẫn từ chối nhận tội như cũ, mãi đến khi chúng tôi lục soát ra vòng tay gắn chip tính giờ của Trịnh Vũ Phong trong nhà cậu ta.

Có chứng cớ xác thực, cộng với sách lược tra hỏi của nhân viên, Hàn Quang đã khai báo ra chân tướng sát hại Trịnh Vũ Phong. Động cơ rất đơn giản, chính là vì báo thù cho bạn gái.

Thì ra bạn gái Lương Trữ của Hàn Quang cũng là một người yêu việt dã, sau khi tham gia vào hội việt dã thì hay đi theo đám người Trịnh Vũ Phong tham gia hoạt động. Trịnh Vũ Phong rất có tiếng trong hội việt dã, còn thành lập một hội công ích liên quan tới việt dã, Lương Trữ với tình yêu thích việt dã cực kỳ kính trọng ông ta.

Nhưng cô ấy tuyệt không ngờ được, vị tiền bối ngoài mặt cao thượng này thực thế lại là một con ma háo sắc. Hoạt động việt dã thường diễn ra ở bên ngoài trong mấy ngày liền, hoặc là qua đêm ở trong lều, hoặc là ở khách sạn nhỏ, điều kiện gian khổ nhiều khi còn phải nam nữ ở chung. Trong một lần tham gia việt dã, buổi tối Trịnh Vũ Phong và Lương Trữ ở chung một phòng, ông ta làm ngơ phản kháng của Lương Trữ mà cưỡng hiếp cô ấy.

Cơn ác mộng vẫn không kết thúc ở đó, không bao lâu sau lần hoạt động việt dã ấy, Lương Trữ phát hiện mình đã mang thai. Bị đả kích nặng song song từ thân thể chịu nhục và lí tưởng mà cô luôn tin đã tan vỡ, Lương Trữ nhất thời nghĩ không thông mà chọn tự sát.

Hàn Quang biết dựa vào danh tiếng của Trịnh Vũ Phong trong hội việt dã thì không thể làm gì ông ta, thậm chí nếu nói ra cõ lẽ mọi người còn dùng mấy câu đại loại như "một bàn tay đánh không ra tiếng" để làm nhục Lương Trữ. Vì thế cậu ta chọn dùng cách của mình: nợ máu trả bằng máu.

Hàn Quang gia nhập hội việt dã, trong một lần hội họp mặt giả vờ "vô tình gặp được" Trịnh Vũ Phong, sau quá trình làm quen, hai người rất thân thiết với nhau. Cậu ta ẩn nấp bên cạnh Trịnh Vũ Phong, tìm kiếm thời cơ ra tay thích hợp.

Cho đến cuộc thi việt dã này, cuối cùng cậu ta cũng chờ được.

Trước thi tới cuộc thi, cậu ta lấy cớ làm quen tuyến đường, thử tập luyện trước đển hẹn Trịnh Vũ Phong tới Sùng Sơn, cũng cố ý ở gần hố đá chuẩn bị trước đinh để đâm hỏng đế giày của ông ta, áp dụng kế hoạch báo thù.

Hàn Quang khai báo quá trình sát hại xong, gần như giống hệt tình xuống dựng lại hiện trường của chúng tôi.

Lúc tôi đi vào phòng thẩm vấn thì Hàn Quang đang hút thuốc, khói mù che khuất gương mặt, nhìn không ra vẻ mặt của cậu ra.

"Cậu còn gì muốn nói không?'

"Hết rồi, cuối cùng cũng coi như tôi đã lấy lại công đạo cho A Trữ rồi. Chỉ là mấy người cũng đi điều tra hội công ích kia của Trịnh Vũ Phong cho cận thận đi, theo tôi biết lão ta dựa vào cái danh ấy, đi xâm hại không chỉ một mình A Trữ đâu. Tôi giết kẻ ngụy quân tử kia, coi như cũng xả giận cho những cô gái bị lão ta làm nhục."

Vụ án được phá, tất cả mọi người đều vui vẻ, đặc biệt là Vương Mãnh, anh ta nói: "Tới giờ vẫn chưa từng nghĩ chúng ta còn có thể dựa vào một đám giòi để phá án đâu. Anh đây lại chuẩn bị tiếp tục thí nghiệm nuôi giòi đây, nuôi thêm mấy lứa nữa."

Tôi không vui cho nổi, nghĩ đến Lương Trữ, nghĩ đến Hàn Quang, trong lòng cực kỳ u uất.

Lý Tranh kéo ghế tới ngồi cạnh tôi, bảo rằng hôm nay ánh mặt trời rực rỡ như vậy, còn phá được án, làm sao vẫn buồn buồn không vui vậy.

Tôi nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ mà thở dài. "Không biết dưới ánh sáng chói lọi này còn biết bao nhiêu tội ác nữa."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu