Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PHẦN CÒN LẠI CỦA CUỘC ĐỜI TÔI - Hướng ngoại hay ngại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi trận động đất xảy ra, Chu Ngôn vô thức bảo vệ tôi dưới thân hắn, cho nên bị g/ãy xương toàn thân. Trong phòng bệnh, cô gái bên cạnh ghen tị nói: "Chồng chị không màng tính mạng cũng nhất định phải cứu chị. Anh ấy tốt với chị thật đấy." Tôi cười đến mức gượng gạo: "Ừ." Nhưng mới đêm qua, sau khi tôi chìm vào giấc ngủ. Hắn trốn vào toilet, dịu dàng an ủi cô gái ở đầu dây bên kia. "Anh không sao, đừng khóc, ngoan." "Chỉ cần nghĩ đến em, anh sẽ chẳng sợ cái gì nữa cả." Tôi với hắn vừa là thanh mai trúc mã, vừa là mối tình đầu của nhau tính đến nay cũng đã được mười năm. Hơn nữa, chúng tôi còn là cặp vợ chồng kiểu mẫu mà ai cũng ngưỡng mộ. Nhưng không ai biết, hắn nuôi thế thân ở bên ngoài. Cực kỳ giống với tôi năm mười tám tuổi, cũng là năm chúng tôi vừa mới ở bên nhau.


[1]

Vào năm thứ năm sau khi chúng tôi kết hôn, tôi mới phát hiện ra bí mật của Chu Ngôn.

Trên đường trở về từ một chuyến công tác, chiếc xe mà tôi ngồi gặp tai nạn.

May là tôi nghe lời Chu Ngôn, thắt dây an toàn ngay khi vừa mới lên xe, cho nên chỉ bị thương nhẹ ở vùng bắp chân.

Trong phòng b/ệ/nh, cô gái bên cạnh đang gọi điện thoại khóc lóc kể lể với bạn trai.

"Đau quá, đau quá, khi nào anh mới có thể tới đón em?"

"Vâng, em sẽ ngoan ngoãn ở đây đợi anh."

Cô ta cúp máy, híp mắt cười.

Bằng mắt thường cũng có thể thấy, cô ta đã được bạn trai ở đầu bên kia dỗ dành đến nở gan nở ruột.

Ánh mắt cô ta dừng lại trên người tôi, ra vẻ ngây ngô hỏi:

"Chị, chị cũng bị thương, sao chị lại không gọi bạn trai tới đón vậy ạ?"

Tôi hơi sửng sốt: "Chồng tôi bận việc, nên không có thời gian tới đây."

Cô ta nghiêng đầu, lộ ra ý cười không thể ngăn được bên môi:

"Chị đáng thương quá."

Cô ta vẫn còn rất trẻ, nên ý đồ khoe khoang cũng chói lọi như một đứa bé.

Tôi cười mỉm, cũng không tức giận: "Đúng vậy, tình yêu của người trẻ tuổi như các cô vốn là một bước cũng không thể tách rời mà".

Năm tôi cùng Chu Ngôn mười tám tuổi cũng là như vậy.

Trong bữa tiệc tri ân thầy cô sau khi thi Đại học, hắn uống say.

Nắm lấy tay tôi, kiêu ngạo tuyên bố với mọi người:

"Sau khi tốt nghiệp Đại học, tôi với Đường Y sẽ kết hôn."

"Không một thứ gì có thể chia cắt chúng tôi."

Sau khi xử lý xong vết th/ương, tôi vừa nghĩ về quá khứ, vừa đi ra khỏi b/ệnh v/iện.

Bởi vì bị thương ở chân, nên tôi đi rất chậm.

Tôi bắt xe ở cổng v/iện, vừa mới ngồi vào trong xe.

Cách đó vài mét, một chiếc Bentley màu đen quen thuộc bỗng nhiên dừng lại.

Cửa xe mở ra, Chu Ngôn bước xuống, trên mặt mơ hồ lộ ra vẻ lo lắng.

Tôi ngẩn người.

Làm thế nào mà hắn biết chuyện tôi bị thương?

Tôi định hạ kính xe xuống gọi hắn.

Giây tiếp theo, cô gái ban nãy chạy chậm đến, lao vào lòng hắn.

Chu Ngôn lùi lại một bước, cẩn thận tránh chỗ băng bó trên tay cô ta, rồi ôm chặt lấy cô ta.

Giọng của bọn họ có chút mơ hồ truyền vào cửa xe.

"Bị thương thành ra thế này rồi mà vẫn còn hấp tấp."

Cô gái ngẩng mặt lên, nhìn hắn, làm nũng: "Bởi vì đã mấy ngày em chưa gặp anh mà nên cho dù bị thương, em cũng muốn ôm anh."

Giọng điệu của Chu Ngôn vừa bất đắc dĩ vừa nuông chiều:

"Dù chỉ một giây đi chăng nữa, anh cũng sẽ không để em rời khỏi tầm mắt của anh."

[2]

Trước đây, hắn cũng đã từng nói y như vậy với tôi.

Vào năm chúng tôi hai mươi tuổi.

Tôi và mẹ cãi nhau, nửa đêm bị đuổi ra khỏi nhà, lang thang đi trên đường.

Khi nghe thấy giọng của Chu Ngôn, tôi còn tưởng rằng mình đang gặp ảo giác.

"Y Y."

Tôi ngẩng đầu, thấy hắn đứng dưới ánh trăng, phong trần mệt mỏi, hai mắt đỏ hoe.

Hắn tràn đầy đau lòng nhìn vào vết tát in hằn trên gương mặt tôi.

"Sau này, dù chỉ một giây đi chăng nữa, anh cũng sẽ không để em rời khỏi tầm mắt của anh."

[3]

Ngoài trời đang mưa.

Khi Chu Ngôn trở về, tôi đang ôm chân cuộn tròn ngồi trên sofa.

"Y Y, em về rồi sao không bật đèn lên?"

Hắn bật công tắc, bỗng chốc căn phòng khách vốn tối om lập tức sáng bừng lên.

Tôi ngơ ngác nhìn hắn.

Ánh mắt từ từ, từng tấc từng tấc một lướt qua gương mặt hắn, cố gắng tìm ra một chút khác biệt so với trước đây.

Nhưng cái gì cũng không có gì, hắn vẫn giống như bình thường.

Chu Ngôn nhìn xuống, tầm mắt rơi vào vết th/ươ/ng vẫn còn đang rỉ m/áu trên bắp chân tôi, chợt nhíu mày:

"Sao lại bị thương rồi?"

Vẻ mặt lo lắng cùng đau lòng chân thật đến nỗi chẳng thể nhìn ra chút giả dối nào.

Tôi há miệng thở dốc, nước mắt chợt tuôn rơi:

"...Đau, đau quá."

Ngoài cơn đau do miệng vết th/ươ/ng bị dính nước ra, thì trái tim tôi cũng đau như cắt, điều đó khiến tôi gần như bị nhấn chìm trong sự bối rối.

Chu Ngôn cầm hộp th/uốc đến, cầm mắt cá chân của tôi, giúp tôi xử lý vết th/ương.

"Y Y, tóm lại vết thương này từ đâu mà ra?"

Tôi khẽ nói:

"Hôm nay khi em trở về thì bị tai nạn xe."

"Thế sao em không gọi cho anh."

Đang nói giữa chừng, hắn đột nhiên dừng lại.

Như là nhận ra điều gì đó, hắn đột nhiên cụp mắt xuống, ra vẻ nghiêm túc quan sát vết thương trên chân tôi.

Hắn né tránh ánh mắt đang nhìn chằm chằm hắn của tôi.

Bàn tay tôi siết lại thành nắm đấm, dùng hết sức lực mới làm cho giọng điệu trở nên bình thường:

"Hôm qua, lúc gọi video cho nhau, chẳng phải anh đã nói hôm nay anh phải đàm phán một hợp đồng rất quan trọng à, thế nên em mới không gọi cho anh."

"Thế nào, đàm phán suôn sẻ chứ?"

Lông mi của Chu Ngôn vừa dài vừa dày, khi rũ xuống, gần như che lấp hoàn toàn cảm xúc trong mắt hắn.

Hắn dùng nhíp thấm bông tiêu độc qua dung dịch sát trùng, mãi một lúc sau mới lên tiếng: "Ừm, rất suôn sẻ."

[4]

Sau khi xử lý xong vết thương cho tôi, Chu Ngôn đi tắm.

Tôi lấy điện thoại từ túi áo vest của hắn ra, vô cùng thuận lợi mở khóa.

Rất lâu về trước hắn đã lưu dấu vân tay tôi để mở khóa, nhưng tôi chưa bao giờ xem qua điện thoại của hắn.

Chúng tôi đã ở bên nhau được mười năm.

Nên tôi luôn tin tưởng tuyệt đối vào hắn.

Cũng giống như cách hắn đối với tôi.

Cho nên, dù có lầm đường lạc lối, hắn tuyệt nhiên cũng chẳng thèm nghĩ đến chuyện giấu giếm.

Lịch sử tin nhắn giữa hắn và cô gái đó tràn đầy mờ ám.

Cô ta tên Du Nhiễm, nhỏ hơn chúng tôi bảy tuổi, là đàn em cùng chuyên ngành với chúng tôi.

Chu Ngôn gọi cô ta là Nhiễm Nhiễm.

Bởi vì cô ta than phiền rằng cô ta không thể sống hòa thuận với bạn cùng phòng, nên Chu Ngôn đã thuê một căn hộ gần trường cùng với tặng một chiếc xe cho cô ta.

Du Nhiễm thích búp bê Disney, nên khi Chu Ngôn đi công tác ở Thượng Hải, hắn đã mua cho cô ta hai con rất lớn.

Cô ta bày búp bê ra ghế sofa, chụp ảnh gửi cho hắn:

[Chỉ mua cho em hả? Vợ anh không có à?]

Chu Ngôn trả lời cô ta: [Ừm, cô ấy không thích mấy đồ lặt vặt linh tinh giống em đâu.]

Du Nhiễm tỏ vẻ không hài lòng: [Ý anh nói là em ngây thơ hả?]

[Là dễ thương.]

Đầu ngón tay của tôi lướt trên màn hình điện thoại, càng ngày càng không có sức.

Hóa ra trước Tết Nguyên đán, Chu Ngôn bất ngờ đến Tây Tạng.

Chỉ vì Du Nhiễm bị bệnh, hắn đã leo ba nghìn bậc thang để xin bùa bình an cho cô ta.

Sau đó, vào buổi họp lớp hồi tháng sáu, giữa chừng hắn đột nhiên nói có việc gấp cần phải đi ngay.

Là vì Du Nhiễm uống say, khóc lóc bắt xe đi tìm hắn.

Hóa ra ngay từ rất lâu về trước, cô ta đã trở thành một người không thể tách rời, len lỏi vào từng vết nứt trong cuộc sống của tôi và Chu Ngôn.

Tôi cố nén cơn đau khiến mình phát run, tiếp tục lướt xuống phía dưới.

Là tai nạn ngày hôm nay.

[Em ném nhẫn cưới của anh đi rồi.]

Du Nhiễm kiêu căng nhắn: [Cứ nhìn thấy nó là em lại cảm thấy không thoải mái, trông nó tựa như vợ anh đang đứng trước mặt em khoe khoang ấy.]

[Chị ấy thì có gì đặc biệt hơn người chứ, chẳng phải chỉ là do gặp anh trước em thôi sao?]

[Bao giờ hai người ly hôn?]

Mà vừa rồi, trước khi Chu Ngôn vào nhà, hắn đã trả lời cô ta:

[Chờ một chút, anh sẽ nói rõ ràng với cô ấy.]

[5]

Trước khi Chu Ngôn tắm rửa xong, tôi đã cất điện thoại của hắn về chỗ cũ.

Hắn không nhận ra sự khác thường nào cả, chỉ xoa đầu tôi rồi bảo tôi đi ngủ sớm.

Tôi không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào ngón tay trống không của hắn:

"Dạo này anh không đeo nhẫn cưới à."

Sắc mặt hắn hơi thay đổi, cúi đầu che đậy:

"Đợt trước anh đi đánh golf với người ta, chắc là để quên ở phòng thay đồ rồi, ngày mai anh sẽ bảo trợ lý đi tìm về."

"Em bị thương, đi ngủ sớm chút đi, Y Y."

Đáy lòng chợt dâng lên cảm xúc khó tả, giống như màn sương mù dày đặc cắn nuốt lấy tôi.

Gần như ngạt thở.

Tôi im lặng hồi lâu, sau đó mới khàn khàn lên tiếng.

Nửa đêm, Chu Ngôn khẽ gọi tôi: "Y Y."

"Em ngủ rồi à?"

Sau khi nhiều lần xác nhận thấy tôi đã ngủ say, hắn đứng dậy.

Ra ban công gọi điện thoại.

"Hôm nay em có gặp vợ anh không?"

"Nhiễm Nhiễm, ly hôn không đơn giản như em nghĩ đâu."

"Em luôn luôn rất ngoan, vì vậy bây giờ đừng gây sự với anh nhé, được không?"

Cách đó vài bước, qua cánh cửa kính.

Chồng tôi nhẹ giọng an ủi người tình trẻ:

"... Đương nhiên là yêu em rồi, lúc nào anh chả yêu em nhất."

Giọng điệu dịu dàng lưu luyến vô cùng.

Làn khói trắng từ điếu thuốc lượn lờ phả ra từ kẽ tay hắn.

Tôi thẫn thờ nhìn hắn.

Cho đến khi Chu Ngôn dường cảm nhận được điều gì đó, xoay người, qua tấm kính, nhìn thẳng vào mắt tôi.

Hắn sững người tại chỗ: "... Y Y."

Tôi nhắm mắt lại, khàn giọng hỏi: "Chu Ngôn, anh đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?"

[6]

"Anh có nói chuyện với ai đâu, dự án mới xảy ra chút vấn đề nên đám người Tiểu Đinh gọi đến xin ý kiến anh ấy mà."

Hắn cất điện thoại, đi về phía tôi.

Giọng điệu cực kỳ tự nhiên.

Có vẻ như hắn đã viện cớ này không biết bao nhiêu lần để lừa dối tôi rồi.

Tôi ngửi thấy mùi th/uốc lá còn sót lại trên người hắn, ho khan hai tiếng, khiến hắn lo lắng đến mức đưa tay sờ trán tôi:

"Chẳng lẽ em phát sốt, bên ngoài đang mưa, thời tiết lạnh, lát nữa anh sẽ lấy thêm chăn cho em nhé."

Hắn vừa nói vừa bình tĩnh nhìn lướt qua tôi.

Như thể đang nhìn xem liệu tôi có nghe thấy những gì hắn vừa nói không.

Tôi chỉnh lại bộ đồ ngủ đang mặc trên người, nhẹ giọng đáp: "Vâng."

Giọng điệu vẫn nhẹ nhàng điềm tĩnh như mọi khi.

Chu Ngôn từ từ thả lỏng.

"Đi vào ngủ thôi."

[7]

Sau khi nằm lại xuống giường, hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tôi bị hắn ôm chặt lấy, nhưng lại ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà.

Chỉ cần nhắm mắt lại, sẽ nghĩ đến trước đây.

Năm tôi mười hai tuổi, Chu Ngôn theo mẹ lên trấn nhỏ dưỡng bệnh, rồi gặp tôi.

Lúc đó, tôi đang rất đói.

Sau khi bố mẹ cãi nhau xong, họ sẽ phạt tôi ra ngoài sân đứng.

Em trai thì đắc ý gặm đùi gà ở trước mặt tôi.

Nó gọi tôi: "Này, đồ lỗ vốn, mẹ nói đời này chị chỉ được ăn lại đồ thừa của tôi mà thôi."

Sau đó, Chu Ngôn dứt khoát đi vào, ở trước mặt mẹ và em trai tôi, kéo tôi đi, rồi đưa tôi đến nhà hắn ăn cơm.

Mẹ vừa cãi nhau với bố xong, cơn giận vẫn còn sót lại, nhưng cũng không thể phát tiết lên người tôi.

Ở phía sau, bà ta tức điên người hét lên: "Thích nó như vậy, sao không để nó làm con dâu nuôi từ bé của nhà mày luôn đi!"

Hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu cười nhếch: "Vậy cũng được, so với việc ở lại nhà bà chờ ch/ết đói còn tốt hơn."

Sau khi thi Đại học, bố mẹ tôi cuối cùng cũng kết thúc cuộc hôn nhân bất thường trong nhiều năm này.

Bố tôi bỏ đi.

Mẹ tôi nhắc nhở tôi: "Đường Y, mày đã mười tám tuổi, cũng trưởng thành rồi, tao không có nghĩa vụ phải tiếp tục nuôi mày nữa, nên cũng đừng mong tao cho mày một xu nào nhé con."

Tôi đã dựa vào các khoản vay dành cho sinh viên và học bổng để vật lộn trải qua bốn năm Đại học.

Chu Ngôn liều mạng đi làm thêm, sau khi tích góp được một khoản tiền vốn, hắn bắt đầu lập nghiệp cùng vài người bạn.

Vào năm cuối cấp, bởi vì hắn phải đi tiệc r/ượu nên đã bỏ lỡ sinh nhật tôi.

Không ngờ đến nửa đêm, hắn ôm bó hoa chạy tới dưới ký túc xá của tôi.

Hắn nhét bó hoa vào trong lòng tôi, sau đó ôm chặt lấy tôi:

"Y Y, anh sẽ cho em sống một cuộc sống tốt nhất."

[8]

Về sau, cuộc sống của chúng tôi ngày càng tốt hơn.

Vào ngày tổ chức hôn lễ, Chu Ngôn nắm tay tôi, long trọng thề rằng:

"Trên thế giới này, mọi thứ đều sẽ thay đổi, nhưng tôi sẽ vĩnh viên yêu Đường Y."

"Sẽ không rời đi, sẽ không đổi ý."

Tôi cứ như vậy mà tin tưởng hắn.

Trước khi tôi phát hiện ra sự tồn tại của Du Nhiễm.

Tôi luôn nghĩ, đối với hắn, tôi là duy nhất.

...

Ngày hôm sau, khi thức dậy, mưa đã tạnh từ lâu.

Ngoài cửa sổ, mặt trời rực rỡ, tựa như cả thế giới không có hơi sương mù mịt.

Phút chốc, tôi gần như nghĩ đến.

Những gì xảy ra ngày hôm qua, chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng.

Cho đến khi tôi khẽ động, cơn đau từ miệng v/ết th/ươ/ng truyền đến.

Cùng với nỗi đau này, còn có những ký ức hỗn loạn và choáng ngợp của ngày hôm qua ùn ùn kéo đến.

Du Nhiễm.

Hầu như ngay khi tôi nghĩ đến cái tên này, lòng tôi chợt cảm thấy ghê tởm, nhưng cuối cùng vẫn phải nuốt xuống.

Bảo sao ngày hôm qua, trong phòng bệnh, cô ta lại tỏ ra khiêu khích và thù địch một cách khó hiểu như vậy.

Hóa ra đều là có nguyên do của nó.

Tôi cầm điện thoại lên, lúc này mới nhận ra, Chu Ngôn đã gửi cho tôi một tin nhắn.

"Y Y, em bị thương thì nghỉ ngơi vài ngày đi, anh đã xin nghỉ phép cho em rồi."

"Công ty hơi bận, nên có thể anh sẽ ở lại tăng ca vài tiếng, em cứ ăn tối trước đi, đừng đợi anh."

Tôi không trả lời hắn, chỉ gọi xe quay về trường cũ của mình.

Vừa tan học, Du Nhiễm vênh mặt ưỡn ngực đi ra khỏi cổng trường, nhìn thấy chiếc Bentley của Chu Ngôn đậu ở đó, vội vàng chạy tới.

"A Ngôn, em rất nhớ anh luôn đó."

Chu Ngôn vừa ôm, vừa cười hôn lên chóp mũi cô ta: "Em không giận anh chứ?"

"Em vẫn giận anh lắm luôn đấy nha, trừ khi hôm nay anh dỗ em cho tốt thì may ra em sẽ nguôi giận nè."

"Được, hôm nay cái gì anh cũng nghe theo em."

Hai người họ hôn nhau một lúc lâu rồi mới tách ra.

Tôi ngồi trong xe, im lặng nhìn chiếc Bentley rời đi.

Người tài xế quan sát tình hình rồi cẩn thận hỏi tôi: "Cô có muốn đi theo không?"

Tôi lắc đầu: "Không, về thôi".

[9]

Chỉ tốn chút công sức, tôi đã tìm thấy Weibo của Du Nhiễm, thông qua số điện thoại mà tôi đã nhìn thấy trên điện thoại của Chu Ngôn.

Đối với mối quan hệ này, cô ta chưa bao giờ nghĩ đến việc che giấu nó.

Hàng trăm bài đăng trên Weibo đã ghi lại từng chút một về mối quan hệ của cô ta với Chu Ngôn.

"Lại cãi nhau với bạn cùng phòng, một đám mất dạy. Tôi phàn nàn với mẹ, bà ấy lại nói tôi nên tự xem lại bản thân mình đi, nhưng A Ngôn đã ngay lập tức thuê cho tôi một căn hộ cao cấp, hóa ra cảm giác được yêu lại tuyệt như vậy."

Tôi chợt nhớ ra.

Khi còn học đại học, bởi vì tôi từ chối giúp bạn cùng phòng gian lận, nên quan hệ giữa tôi với bạn cùng phòng không được tốt cho lắm.

Họ thậm chí còn cố tình nhốt tôi khi tôi đang tắm.

Khi đó, Chu Ngôn luôn muốn thuê một căn hộ bên ngoài, để cho tôi chuyển ra sống.

Nhưng bây giờ, hắn có thể dễ dàng thuê một căn hộ cao cấp.

Nhưng vào lúc đó, đối với những sinh viên nghèo như chúng tôi mà nói, cho dù là một căn phòng bình thường, cũng rất là đắt đỏ.

Vì vậy, tôi vẫn không đồng ý.

Tôi thậm chí còn cãi nhau với Chu Ngôn về vấn đề này.

"Bọn họ nhốt em lại, em sẽ nhờ dì quản lý ký túc xá đứng ra giải quyết, chúng ta không cần phải tiêu hoang uổng phí số tiền này đâu".

Chu Ngôn mím môi nhìn tôi: "Nhưng anh chỉ muốn em có một cuộc sống tốt hơn mà thôi."

Tôi khẽ thở dài: "Chu Ngôn, em biết anh kiếm tiền rất vất vả, em chỉ muốn anh sống thoải mái hơn một chút thôi."

Cuối cùng, hắn không nói gì nữa, chỉ ôm tôi với đôi mắt đỏ hoe.

....

"Thực sự rất muốn đi Disneyland. Vừa nói với A Ngôn, anh ấy đã lập tức đặt vé, hơn nữa, còn là vé VIP, chỉ vì anh ấy không muốn tôi chịu khổ. Nghĩ đến cảnh mẹ tôi vì thằng nhãi con mà đổ mồ hôi xếp hàng, tôi cảm thấy rất hả hê."

Tôi nắm chặt điện thoại của mình, bỗng cơn đau đột ngột truyền đến khiến tôi phải cúi người xuống.

Vào kỳ nghỉ hè năm tôi mười lăm tuổi, quan hệ của bố mẹ tôi hiếm khi mà hòa hoãn như thế.

Họ nhốt tôi ở nhà, dẫn theo em trai đi Hong Kong Disneyland.

Chu Ngôn chạy tới tìm tôi, sau đó hắn đưa tôi đến một công viên giải trí cách nhà tôi nửa cây số.

Tàu lượn siêu tốc có giá 15 tệ/lần, còn vòng đu quay có giá 10 tệ/vòng.

Mặc dù thiết bị đã cũ kĩ, nhưng tôi vẫn chơi vô cùng vui vẻ.

Bởi vì đó là thứ tôi chưa từng có được.

Chu Ngôn đứng sang một bên, nhìn tôi chằm chằm, hốc mắt dần đỏ lên.

Trên đường trở về, khi chúng tôi đang giẫm lên ánh trăng, thì tôi nghe thấy hắn nói: "Y Y, sau này anh sẽ đưa em đi Disneyland."

"Em muốn chơi bao lâu cũng được."

Về sau, chúng tôi tốt nghiệp, rồi kết hôn.

Lần trước chúng tôi đã hẹn sẽ cùng nhau đi Disneyland, nhưng vì công ty tạm thời có việc bận, nên vẫn không đi được.

Chu Ngôn áy náy nhìn tôi, thấy thế tôi nhẹ giọng an ủi hắn: "Có đi hay không thực ra cũng không quan trọng lắm."

"A Ngôn, em không phải là trẻ con nữa, cũng sẽ không bởi vì không được đi Disneyland mà buồn, vì vậy anh không cần bận tâm đến nó quá đâu."

Khi đó, hắn nhìn tôi chằm chằm, thật lâu sau mới đáp lại.

Về sau, chúng tôi cũng không đề cập đến việc đi Disneyland nữa.

Bây giờ tôi mới biết được, hắn đã đi với Du Nhiễm.

[10]

Tôi lại tiếp tục lướt xuống xem bài đăng trên Weibo của Du Nhiễm.

Đến cuối cùng, lòng đau như cắt, cơ hồ như muốn nghẹt thở.

Tôi không muốn xem nữa, lau nước mắt, đang định thoát khỏi trang chủ của cô ta.

Tuy nhiên, ngay khi tôi định ấn thoát ra, thì có một bài viết mới hiện ra.

Đăng từ ba phút trước.

Đó là bức ảnh cô ta mặc bộ đồ ngủ hở hang, bên cạnh mơ hồ còn có tay của đàn ông.

Trên xương quai xanh có vết hickey đỏ tươi.

"Thủ đoạn dỗ người của người nào đó đúng thật là có một không hai, tôi mệt đến eo sắp đứt, cổ họng cũng đau, còn anh ấy vẫn có bộ dạng như không có chuyện gì ấy."

Trong bình luận, một tài khoản có ảnh đại diện dành cho các cặp đôi đã trả lời:

"Lần sau thử lại gọi anh là ông già xem."

Là Chu Ngôn.

Du Nhiễm van xin tha thứ, làm nũng: "Anh A Ngôn ơi, em biết sai rồi."

Cảm giác buồn nôn mãnh liệt trào lên cổ họng, tôi loạng choạng chạy vào toilet, cúi người xuống, dùng sức nôn khan.

Nhưng bởi vì hôm nay chưa ăn gì, nên đương nhiên bây giờ không thể nôn ra được cái gì cả.

Ánh đèn chập chờn, khiến mắt tôi mờ đi.

Tôi ấn bụng, ngã ngồi xuống sàn toilet lạnh giá.

...

Mãi đến tối ngày hôm sau, Chu Ngôn mới quay về.

Vừa vào cửa, hắn lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho tôi.

Hắn áy náy: "Y Y, anh đã nhờ trợ lý đi tìm nhưng vẫn không tìm thấy nhẫn cưới. Lúc trước anh không có nhiều tiền, nên nhẫn cưới anh mua cũng rất bình thường, vì vậy bây giờ anh muốn đổi cho em chiếc khác tốt hơn."

Tôi nhìn vào lòng bàn tay hắn.

Mặt trên tấm nhung đen đặt hai chiếc nhẫn bạch kim gắn kim cương lấp lánh, nhìn qua cũng có thể biết chúng rất đắt tiền.

Hắn chân thành nhìn tôi.

Như thể hắn luôn có 100% nhiệt tình và chưa từng có một giây được tự do.

Tôi nhìn chằm chằm chiếc nhẫn hồi lâu, rồi ngẩng đầu lên: "Tối qua anh cả đêm không về, anh đi đâu vậy?"

"... Khi anh ra khỏi quán r/ượu thì cũng đã muộn rồi. Anh uống r/ượu, hơn nữa cũng không thuê được người lái thay, cho nên anh chỉ đành ngủ lại khách sạn ở gần đó..."

Đang nói giữa chừng, hắn đột nhiên dừng lại, tỏ ra kinh ngạc khi thấy mặt tôi đầm đìa nước mắt.

Khóe môi tôi cong lên, nước mắt tuôn rơi như mưa, đôi mắt nhòe đi.

Kể từ giây phút, tôi biết mối quan hệ giữa hắn và Du Nhiễm, trong lòng tôi đã nung nấu lên ý định ly hôn với hắn.

Nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thể nói ra.

Từ mười hai tuổi đến hai mươi tám tuổi, đối với tôi mà nói, chấm dứt một mối quan hệ là điều không hề đơn giản.

Trong cuộc sống, chúng tôi đã gắn bó mật thiết với nhau.

Nếu bây giờ chấm dứt, nó giống như cắt bỏ đi một phần trên cơ thể, khiến cho con người ta đau đớn đến tột cùng.

Tôi đã nghĩ về quá khứ hàng ngàn lần.

Nhưng tôi vẫn không thể hiểu được điều gì đã xảy ra, phải chăng là do tôi làm chưa đủ tốt, mới khiến hắn phân tâm đi yêu người khác.

"Y Y, em..."

Chu Ngôn vừa kinh ngạc lại đau lòng đến nắm lấy tay tôi, nhưng chỉ vừa mới chạm đến đầu ngón tay tôi.

Thế giới trước mặt tôi đột nhiên rung chuyển dữ dội.

Mất vài giây tôi mới kịp phản ứng.

"Động đất!"

Chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ trên đầu lắc lư, gãy, rồi rơi xuống.

Không chút nghĩ ngợi, Chu Ngôn đã lao tới, bảo vệ tôi dưới thân hắn.

Hơi thở vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ trên người hắn ùn ùn kéo đến.

Trong làn khói bụi mịt mù, tôi thấy cặp nhẫn sáng bóng chớp mắt lăn xuống, sau đó biến mất trong đống hỗn độn.

Từng giọt chất lỏng ấm áp sền sệt rơi xuống mặt tôi.

Mang theo mùi m/áu tanh.

[11]

Sau đó, tôi mới biết được, có một trận động đất 6.4 độ richter đã xảy ra ở thành phố của chúng tôi.

Do nhà tôi là nhà chung cư nên mới rung chuyển dữ dội như vậy.

Nhưng vào lúc này, tôi không biết gì cả.

Đêm khuya ngồi ngoài phòng c/ấp c/ứu, thẫn thờ nhìn chằm chằm bảng đèn đỏ trên cửa.

Trận động đất khiến không ít người bị th/ương, bên cạnh mơ hồ truyền đến tiếng khóc yếu ớt của một cô gái.

Có người an ủi cô gái đó: "Sẽ ổn thôi."

Người bên cạnh chạy tới hỏi tôi: "Chị, người nhà chị cũng đang cấp cứu ở trong đó sao?"

Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu: "Là chồng tôi."

Chắc do tôi tỏ ra quá bình tĩnh, nên cô gái đó khựng lại rồi nhanh chóng rút lui.

Ngay sau đó, truyền đến tiếng thì thầm thảo luận.

"Sao cô ấy không có tí nào gọi là lo lắng nhỉ?"

"Má nó, loại người này chẳng lẽ là đang đợi chồng ch/ết để thừa kế gia sản, chúng ta nên tránh xa cô ta ra..."

Tôi giật giật khóe miệng, nhưng cũng không bác bỏ.

Tôi chỉ đang nghĩ, nếu Chu Ngôn không yêu tôi, thì tại sao hắn lại không màng tính mạng của mình cũng phải cứu tôi.

Nếu hắn yêu tôi, thì sao hắn lại dính líu đến Du Nhiễm.

Chẳng lẽ trái tim của một người, thật sự có thể đồng thời chia cho hai người sao?

Tôi nghĩ không ra.

Vĩnh viễn nghĩ không ra.

[12]

Chiếc đèn pha lê quá nặng, rơi trúng người, khiến bả vai, lưng, cánh tay cùng một số chỗ khác đều gãy rời.

Cũng may, không có v/ết th/ươ/ng nào trí mạng.

Sáng sớm ngày hôm sau, hắn tỉnh lại.

Trong khoảng thời gian này, điện thoại di động của hắn lúc sáng lúc tối, tất cả đều là thông báo tin nhắn chưa đọc và vài cuộc gọi nhỡ.

Thực ra, dấu vân tay của tôi có thể mở khóa, nhưng tôi thậm chí còn chẳng thèm động vào nó.

Sau khi Chu Ngôn tỉnh lại, tôi chỉ bình tĩnh nói: "Có một số lạ đã gọi cho anh hơn chục lần đấy."

Hắn hơi giật mình, sau đó nói: "Động đất khiến mọi người đều rất lo lắng, nên chắc là gọi nhầm số thôi."

Tôi không phản bác, chỉ mệt mỏi gật đầu.

"Em mệt quá, em muốn ngủ một lát."

Những ngày này, giấc ngủ của tôi rất chập chờn.

Vì vậy, vào lúc nửa đêm, khi tôi nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động rất nhỏ, tôi gần như là lập tức tỉnh lại.

Tôi không động đậy, chỉ nằm trên giường, im lặng nghe Chu Ngôn đi vào toilet.

Hắn gọi điện nói.

"Là anh đây, Nhiễm Nhiễm đừng khóc, anh không sao, ngoan."

"Động đất vô cùng dữ dội."

"Nhưng chỉ cần nghĩ đến em, anh sẽ chẳng sợ cái gì nữa cả."

Ánh trăng ảm đạm, xuyên qua bóng cây chiếu vào trong phòng.

Tôi quay lưng về phía hắn, giả vờ ngủ, nhưng trên mặt lại thấm đẫm nước mắt.

Tình yêu vốn là một mệnh đề hoàn toàn mang tính chủ quan.

Có lẽ trường hợp của Chu Ngôn cũng không phải là chưa bao giờ gặp qua.

Vì vậy, mặc dù do gãy xương toàn thân khiến hắn đau đớn đến mức không ngủ được, nhưng hắn vẫn vừa nhẫn nại lại dịu dàng dỗ dành Du Nhiễm.

"Nhiễm Nhiễm, an toàn của em quan trọng hơn, đừng chạy lung tung."

"Em không cần đến thăm anh đây, em tự lo liệu cho bản mình trước đi nhé."

[13]

Thế nhưng, như thể cô ta có ý gây hấn với tôi sau khi cô ta nhận ra tôi.

Du Nhiễm chưa bao giờ là một cô gái ngoan ngoãn khéo hiểu lòng người như hắn đã nghĩ.

Ngày hôm sau, khi cô ta đến b/ệnh viện.

Cô gái ở giường bên ghen tị nói với tôi: "Chồng chị không màng tính mạng cũng nhất định phải cứu chị. Anh ấy tốt với chị thật đấy."

Tôi bất đắc dĩ nhếch khóe môi: "...Ừ."

Cô y tá bước vào, gọi: "Bệnh nhân Chu Ngôn cùng người nhà của anh ấy đâu, bác sĩ Lục bảo hai người đến phòng ông ấy một chuyến."

Tôi luôn nhớ rõ, vào ngày này, ánh mặt trời vừa vặn.

Rực rỡ ấm áp.

Tôi cẩn thận đỡ cánh tay không bị thương của Chu Ngôn, sánh vai bước ra khỏi phòng bệnh.

Giây tiếp theo, bắt gặp Du Nhiễm đang đứng cách đó khoảng hai bước chân.

Hốc mắt cô ta đỏ hoe, gần như nghẹn ngào mà gọi: "A Ngôn."

....

Bầu không khí im lặng đến nghẹt thở chỉ kéo dài trong giây lát, tôi bình tĩnh nói: "Phiền cô tránh đường, bác sĩ đang bảo chúng tôi đến phòng của ông ấy một chuyến."

Du Nhiễm nhìn tôi, như thể đột nhiên bị lời nói của tôi chọc điên.

"Chị giả bộ cái gì, không phải chị đã sớm nhận ra tôi rồi sao?"

Giọng điệu trần đầy thù địch,

"Chẳng lẽ chị nghĩ, chỉ cần chị giả câm giả điếc, là có thể xem như không có chuyện gì xảy ra sao?"

"Để tôi nói cho chị biết nha bà chị già, A Ngôn không yêu chị nữa, cho dù chị có bày ra dáng vẻ tội nghiệp đi nữa, thì anh ấy cũng chỉ cảm thấy ghê tởm mà thôi!"

"Đừng lấy chuyện hôn nhân ra gây áp lực cho tôi. Tình yêu đích thực vốn dĩ không cần để ý đến đạo đức. Hơn nữa, A Ngôn vẫn luôn muốn ly hôn với chị, là chị, chị mới là người mặt dày đeo bám anh ấy!"

Cô ta hăng say mắng chửi tôi, sau đó, đột nhiên đưa tay ra định túm lấy tôi.

Tôi vô thức lùi lại, nhưng cô ta lại cười đắc thắng, sau đó đẩy mạnh tôi một cái.

"Y Y!"

"Bụp" một tiếng, gáy tôi đập mạnh vào tường.

Tôi ngã xuống đất, so với cái đầu đang đau dữ dội, tôi còn cảm thấy cơn đau thấu xương từ bụng dưới truyền đến.

Cùng với dòng má/u đỏ ấm từ từ chảy ra giữa hai chân tôi.

Nhìn thấy m/áu, con ngươi Chu Ngôn co lại.

Hắn hoảng hốt ngồi xổm xuống, định giúp tôi:

"Y Y, đừng nghe cô ta nói vớ vẩn, anh căn bản không biết cô ta là ai cả..."

Đến lúc này, hắn vẫn nói dối tôi.

Vẫn nói dối tôi.

Tôi nhắm mắt lại, run rẩy nói:

"Chu Ngôn, cái ngày xảy ra tai nạn xe cộ, anh đến bệnh viện đón cô ta, tôi ngồi ở trong xe bên cạnh, nhìn thấy hai người."

Chu Ngôn ngây người nhìn tôi.

Hơi thở không tự giác trở nên dồn dập, nhìn tôi từng chút từng chút một, sợ ​​hãi thấm sâu vào tận xương tủy.

"...Y Y."

"Cho nên, vào lúc đó, tôi đã sớm biết sự tồn tại của cô ta, biết về mối quan hệ của hai người, cô Du Nhiễm... phải không?"

Tôi dựa vào tường, loạng choạng đứng dậy.

M/áu chảy xuống chân, loang ra thành một mảng màu đỏ tươi kinh người.

Chu Ngôn muốn giúp tôi, nhưng tôi đã hất tay hắn ra.

Tôi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Du Nhiễm.

"Rất không may, cô đẩy tôi sảy thai, cấu thành t/ội cố ý gây th/ương tích - camera ở hàng lang đã ghi lại toàn bộ chuyện này rồi, cô Dư, hẹn gặp lại cô ở đồn c/ảnh s/át."

[14]

Sau khi cảnh sát đến phòng bệnh.

Vẻ mặt vừa khiêu khích, vừa tự hào, lại vừa ưu việt trên mặt Du Nhiễm lập tức đã không thấy tăm hơi.

Cô ta hoảng sợ, liên tục giải thích với cảnh sát:

"Tôi không cố ý, tôi cũng không biết chị ấy có thai...... Vừa nãy bạn trai tôi cũng ở đó, anh ấy có thể chứng minh cho tôi... "

"Cô Dư, tôi muốn nhắc nhở cô, trước khi chúng tôi ly hôn, Chu Ngôn vẫn là chồng của tôi, vậy mà cô cứ khăng khăng gọi là bạn trai cô à."

Tôi bình tĩnh nói: "Về phần cô có biết tôi mang thai hay không, cũng không ảnh hưởng đến việc cô đã làm tôi bị thương."

"Ngoại trừ camera ngoài hành lang bệnh viện thì còn có rất nhiều người chứng kiến đấy."

Dừng một chút, tôi lại nhìn về phía cảnh sát,

"Tôi sẽ đệ đơn kiện cô ta."

"... Y Y."

Sau khi tôi nói xong, Chu Ngôn, người nãy giờ đứng ở một bên, cuối cùng cũng lên tiếng,

"Đừng làm thế, được không?"

Tôi lại nhìn hắn:

"Anh cho rằng tôi thế nào, Chu Ngôn? Anh là chồng tôi, anh cảm thấy hiện tại tôi dùng cách như vậy để xử lý người đã cố tình đẩy ngã tôi, khiến tôi sảy thai có gì không ổn à?"

Hắn không thể phản bác, vì vậy hắn chỉ có thể khó khăn nói:

"Nhiễm Nhiễm... Du Nhiễm tuổi còn nhỏ, còn đang đi học, nếu em thật sự kiện cô ấy, em sẽ hủy hoại tương lai của cô ấy đấy."

"Anh sai rồi, đều là lỗi của anh, Y Y, em xem, tối đó anh cứu em... "

Tôi cụp mắt xuống.

Vốn tưởng trái tim đã hóa đá, nhưng hóa ra vẫn cảm nhận được đau đớn chẳng khác gì so với trước đây.

Chu Ngôn, người sẽ liều mạng cứu tôi khi nguy hiểm đến.

Lại cũng sẽ coi đây là điều kiện thương lượng, cầu xin tôi buông tha cho người tình của hắn.

Ánh đèn ảm đạm của phòng bệnh chiếu xuống khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai kia không sót một thứ gì.

Tôi lại ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Chu Ngôn, như thể đây là lần đầu tiên tôi quen biết hắn.

"Tôi có thể không đệ đơn kiện, nhưng anh là người có lỗi trong cuộc hôn nhân này, theo lý phải nhượng bộ trong việc phân chia tài sản. Chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ, Chu Ngôn?"

Hắn đột nhiên ngẩn người, hơn nửa ngày hắn mới tìm lại được giọng nói của chính mình.

"Ý em là gì, Y Y?"

Tôi nhìn hắn, không nhanh không chậm mở miệng, cuối cùng cũng có thể một lần nữa nói ra những lời mà tôi chưa kịp nói trong trận động đất buổi tối ngày hôm đó.

"Chu Ngôn, chúng ta ly hôn đi."

[15]

Mặt Chu Ngôn trắng bệch.

Trong nháy mắt, tôi thấy trong mắt hắn có chút lóng lánh, nhưng lại như là rơi nước mắt.

"Y Y, anh không muốn ly hôn với em."

Hắn nói năng lộn xộn, "Anh vẫn yêu em, anh vẫn yêu em..."

Nói được một nửa, thấy sắc mặt tôi tái nhợt ngồi ở trên giường bệnh, thì đột nhiên không nói tiếp nữa.

Tôi nghĩ chắc hắn cũng đã nhớ ra.

Bởi vì thuở thiếu thốn tình thương, nên chúng tôi luôn ao ước có một đứa con.

Chỉ một lần này, cho hắn một tình yêu đẹp nhất, không có giới hạn.

Năm thứ hai sau khi chúng tôi kết hôn, tôi có thai.

Khi đó, công ty của Chu Ngôn gặp một số vấn đề, hơn nữa, còn bị người ta cố tình gây khó dễ.

Hắn đi cầu cứu khắp nơi, nhưng cũng gặp khó khăn ở khắp chốn.

Tôi đã nhờ vào mối quan hệ trong công việc của mình, rất vất vả mới có thể nhờ vả người giúp đỡ hắn.

Để bày tỏ thành ý của mình, tôi đã uống cạn một bình rượu đế trước mặt người đàn ông ấy.

Sau đó, cuối cùng ông ta cũng đồng ý ra tay giúp đỡ.

Kết quả, tôi mất đi đứa con đầu lòng.

Tôi được đưa đến bệnh viện, trước rửa ruột, sau lại nạo thai.

Đến khi tôi tỉnh lại, Chu Ngôn ôm lấy tôi, khóc như một đứa trẻ:

"Y Y, anh sẽ không bao giờ để em phải chịu tủi thân nữa."

"Có con hay không cũng không quan trọng, anh chỉ cần em, cả đời này chỉ cần mỗi em thôi."

Tôi đã coi lời hắn nói là thật và tin tưởng vào điều đó.

Nhưng cuối cùng, hắn lại là người nuốt lời trước.

Thoát ra khỏi hồi ức, tôi liếc nhìn ánh mắt chứa đầy tuyệt vọng của Chu Ngôn. Cuối cùng, lại cảm thấy chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

"Anh là người ngoại tình... anh là người thay lòng đổi dạ, nên anh không cần làm bộ làm tịch ở trước mặt tôi thế này đâu."

"Chu Ngôn, chúng ta đều là người trưởng thành, cái gì mà không muốn ly hôn chứ, chẳng qua là anh không muốn nhận được ít tài sản hơn tôi mà thôi."

Tôi nhắm mắt lại,

"Tôi không ép anh, nhưng anh hãy tự mình hiểu lấy đi."

[16]

Đêm đó, tôi nằm trên giường bệnh.

Cơn đau sau ca phẫu thuật nạo thai giống như đoạn dây thừng buộc chặt lấy bụng dưới.

Khiến tôi mất ngủ.

Ánh trăng xuyên qua bóng cây hắt lên vách tường, đung đưa, giống như đưa tôi về thật lâu, thật lâu về trước.

Ngày đó là ngày diễn ra lễ tốt nghiệp.

Khi đó, hắn mặc áo cử nhân, ôm hoa cầu hôn tôi.

Hắn nói:

"Y Y, anh muốn cho em một tương lai tốt đẹp nhất."

Hôn lễ của chúng tôi diễn ra rất đơn giản.

Bố mẹ Chu Ngôn mất sớm, còn mẹ tôi thì đã sớm cắt đứt liên lạc với tôi.

Cho nên cũng chỉ làm vài bàn mời thầy cô và các bạn học có quan hệ tốt đến dự.

Số tiền tiết kiệm ít ỏi được dùng để mua một cặp nhẫn cưới.

Một đôi nhẫn bạch kim rất đẹp, mặt trên được khảm một hàng kim cương nhỏ đến mức khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mặt trong của nhẫn còn khắc tên viết tắt của chúng tôi.

Chu Ngôn áy náy nói: "Tương lai anh nhất định sẽ cho em sống một cuộc sống tốt hơn."

Tôi lắc đầu, cẩn thận từng tí một đeo nhẫn vào ngón áp út:

"Chỉ cần là anh tặng, dù như thế nào em cũng đều thích. Hơn nữa, có tiền em cũng không muốn đổi, đối với em mà nói, nó có ý nghĩa rất đặc biệt."

Nhưng từ đầu đến cuối Chu Ngôn vẫn không hiểu.

Thứ tôi muốn không phải là kim cương hay nhẫn.

Mà là sự thủy chung trong tình yêu.

Nhưng hắn lại không làm được.

Cơn gió đêm thổi qua khung cửa sổ, mang theo tiếng gào rít khe khẽ.

Tôi nắm chặt chăn, khóc nức nở.

[17]

Ba ngày sau, tôi xuất viện.

Tôi mang theo luật sư đến gặp Chu Ngôn để thảo luận về thỏa thuận ly hôn.

Những nơi bị gãy xương vẫn còn bó thạch cao nên trông hắn rất phờ phạc.

Tôi thản nhiên nói: "Xem ra anh đã hiểu rõ rồi nhỉ. Dù sao anh cũng là người sai trước, có thể lấy một phần tài sản của mình đổi lấy tương lai cho Du Nhiễm, để mà nói thì giao dịch này anh cũng chẳng thiệt cái gì."

Ở trước mặt hắn, tôi vẫn luôn là người dịu dàng, bao dung và ân cần.

Thế nên khi thấy tôi quyết đoán đến nỗi không chừa lại đường sống cho hắn, có lẽ hắn sẽ cảm thấy vô cùng xa lạ.

Vì thế, hắn ngơ ngác nhìn tôi: "Y Y, em thật sự đã thay đổi rất nhiều."

"Anh vẫn nhớ, hồi chúng ta mười hai tuổi, anh mới vừa cùng mẹ chuyển đến trấn nhỏ. Em luôn bị đánh, ngay cả cơm cũng không được ăn no. Anh dẫn em về nhà ăn tối, đưa em đi công viên giải trí, giúp em thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ em... Nhưng anh lại không biết bắt đầu từ khi nào, em không cần anh nữa."

Nghe hắn nói xong, tôi nhàn nhạt nói:

"Ồ, vậy đây là lý do anh ngoại tình à?"

"Chu Ngôn, anh ăn vụng cũng không biết chọn người nào tốt hơn để ăn vụng à, lại chọn trúng người biết mình là người thứ ba nhưng vẫn muốn làm người thứ ba, đạo đức bại hoại... như thế, hiện tại cũng chỉ có loại người đó mới xứng với anh thôi?"

Ánh mắt tôi vừa sắc bén lại vừa giễu cợt.

Luật sư vẫn đang ngồi cạnh hắn, nên có lẽ lời tôi nói khiến hắn cảm thấy có chút xấu hổ.

"Y Y, hiện tại em nói chuyện này ra có vẻ không hay cho lắm."

Chu Ngôn nhìn tôi chằm chằm,

"Sau khi chúng ta kết hôn, em càng ngày càng không giống Đường Y mà anh từng quen nữa."

"Cô ấy rất giống em - chính xác hơn là giống em của trước đây. Gia đình cô ấy không coi trọng cô ấy, quan hệ với bạn cùng phòng cũng không hòa hợp."

"Hồi đó anh không thể giúp em, nhưng hiện tại anh có thể giúp cô ấy. Mỗi lần nhìn vào cô ấy, rất giống như quay về quá khứ, hết lần này đến lần khác cứu em của năm mười tám tuổi ra khỏi cảnh khốn khó."

"Nhưng không phải là anh không yêu em nữa, Y Y, anh chưa từng nghĩ tới việc rời xa em."

Chu Ngôn dùng giọng điệu từ tốn và chân thành để nói ra câu cuối này.

Vừa nói, hắn vừa dùng bàn tay không bị thương vân vê đầu ngón tay.

Đó là thói quen mỗi khi hắn đang lo lắng bất an.

Tôi chợt hiểu ra, vào lúc này, cả tình yêu lẫn hôn nhân của chúng tôi đều đã đi đến hồi kết.

Tôi vẫn nhớ như in từng chi tiết nhỏ liên quan đến Chu Ngôn.

Mười lăm năm làm thanh mai trúc mã, mười năm yêu nhau.

Sau khi hoàn toàn cắt đứt liên lạc với gia đình.

Hắn trở thành người thân duy nhất của tôi.

Làm sao tôi có thể không yêu hắn.

Làm sao có thể không hận hắn.

"Chu Ngôn, trên đời này, ai sẽ muốn anh cứu vớt cả đời chứ?"

Tôi không nhịn được nở nụ cười, cười đến mức chảy cả nước mắt.

"Tôi vẫn luôn cảm thấy, trong hôn nhân, hai ta nên là hai chiếc thuyền nhỏ cùng nhau vượt qua sóng gió. Tôi muốn trưởng thành càng sớm càng tốt, lại càng muốn không cần anh luôn phải che chở, cứu vớt tôi. Cho nên tôi mới liều mạng cố gắng, muốn trở thành người kề vai sát cánh bên anh."

"Cuối cùng, anh lại trách tôi, không chịu làm gốc cây hoa tơ hồng vĩnh viễn cần anh che chở."

"Nhưng nếu tôi thật sự làm như vậy, anh lại oán trách tôi, sao anh cứ phải bảo vệ hoa tơ hồng."

"Nhưng nếu tôi thật sự làm như vậy, anh lại trách tôi, nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không chịu cố gắng."

"Thừa nhận đi, Chu Ngôn, anh chỉ đang đồng cảm cho sự thay lòng đổi dạ của chính anh thôi. Anh không tìm thấy điều mới mẻ ở tôi, nên mới đến chỗ của Du Nhiễm để tìm."

"Tôi chỉ là không hiểu, nếu anh đã yêu người khác, sao lại không nói cho tôi biết, nếu tôi biết, tôi sẽ giải thoát cho anh?"

"Anh không muốn rời xa em."

Giọng điệu Chu Ngôn khàn khàn, có vẻ còn có chút nức nở,

"Y Y, anh yêu em, anh thực sự yêu em."

Nhiều năm trước, chúng tôi đều mười tám tuổi.

Lời này giống y nguyên lời tỏ tình hắn đã nói với tôi khi đứng dưới thác nước hoa tử đằng bên ngoài bức tường của trường.

Không sai một chữ.

Khi đó chúng tôi vẫn còn trẻ, nên thấy giữa hè nắng nhẹ, gió thổi nhẹ nhàng.

Tai tôi nóng bừng, tim đập thình thịch.

Còn bây giờ, tôi chỉ bình tĩnh nhếch khóe môi:

"Yêu tôi nhiều như vậy thì trong thỏa thuận ly hôn, anh hãy chia hơn phân nửa tài sản cho tôi đi."

[18]

Bởi vì Chu Ngôn bị thương, nên thủ tục ly hôn của chúng tôi bị trì hoãn đến tận hai tháng mới xong.

Tiền tiết kiệm tôi bảy hắn ba, cổ phần của công ty chia làm đôi, còn cổ phần của tôi được quy đổi thành tiền mặt.

Tôi lấy căn biệt thự mất nửa năm mới sửa sang xong.

Tại sao lại như vậy thì bởi vì căn nhà chúng tôi đang ở, đèn chùm rơi xuống, toàn bộ phòng khách đều phải thay mới, cho nên tôi để lại nhà đó với xe cho Chu Ngôn.

Cởi bỏ lớp vỏ giả tạo của tình yêu, để rồi cuối cùng, hôn nhân chẳng còn lại gì ngoài tiền tài và tình người.

Sau khi nói ra kế hoạch phân chia tài sản, tôi nhìn Chu Ngôn ở phía đối diện:

"Nếu như anh còn có ý kiến ​​gì khác thì cứ nói ra, chúng ta sẽ cùng nhau thương lượng lại."

Hắn lắc đầu: "Anh không có ý kiến, Y Y."

Tôi trở về phòng thu dọn đồ đạc, vừa kéo vali ra cửa thì nghe thấy tiếng hắn gọi tôi từ phía sau.

Giọng điệu rất khẽ, nhưng lại mang theo nghẹn ngào:

"Y Y, sau này chúng ta có thể gặp lại nhau không?"

Tôi không quay đầu lại: "Chu Ngôn, sau này của tôi, sẽ không còn có anh nữa."

Nếu hắn đã lừa dối một lần, thì tương lai hắn vẫn có thể tiếp tục lừa dối tôi.

Tôi chuyển đến biệt thư, lấy hết đồ đạc ra cất đi.

Trong suốt quá trình này, tôi vẫn rất bình tĩnh.

Cho đến khi tôi tìm thấy kết quả khám thai trong đống tài liệu còn sót lại sau chuyến công tác đó.

Nỗi đau cùng với sự mờ mịt mà tôi tận lực che dấu lập tức hiện lên, dọc theo mạch máu lan ra khắp cơ thể, bởi vì bị đè nén lâu ngày mà càng thêm dữ dội.

Tôi đau đến mức co giật cả người, đầu ngón tay run rẩy, tôi nắm chặt giấy khám thai, khóc lóc thảm thiết.

Chu Ngôn vĩnh viễn sẽ không biết.

Ngày đó, sau khi đi công tác về, tôi muốn nói cho hắn biết rằng tôi đã mang thai.

Nhưng tôi lại bắt ngờ gặp tai nạn, rồi tận mắt chứng kiến cảnh hắn ngoại tình với Du Nhiễm.

Sau đó, mọi thứ sụp đổ.

Từ lần đó, đêm nào tôi cũng mất ngủ, cứ suy đi nghĩ lại.

Đứa trẻ này tất nhiên không thể giữ lại.

Nhưng khi nào bỏ nó, làm thế nào để lợi dụng nó lấy những thứ tôi muốn.

Thật ra Chu Ngôn nói cũng không sai, trải qua nhiều năm như vậy, tôi cũng đã dần trở thành người phụ nữ vừa bình tĩnh, vừa lý trí, lại vừa tàn nhẫn.

Hoặc là nói, tôi vốn chính là như vậy.

Khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi luôn chỉ tay vào trán, mắng tôi: "Mày ngày nào cũng trưng ra bộ mặt như người chết đó cho ai xem!"

"Tao nói cho mày biết, Đường Y, đáng lẽ lúc mày vừa mới sinh ra, tao nên bóp chết mày mới phải!"

Bà ta chưa bao giờ thương tôi, nên công bằng để mà nói, tôi cũng không thương bà ta.

Mẹ tôi ốm nặng, tôi cũng không về thăm mà chỉ gửi tiền về cho bà ta.

Từ khi sinh ra đến giờ, cũng chỉ có duy nhất Chu Ngôn yêu tôi, vì vậy tôi chưa từng hết yêu hắn.

Vào kỳ nghỉ hè năm tôi mười bảy tuổi, hắn đạp chiếc xe đạp cũ kỹ chở tôi đi khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Bên cạnh hồ nhân tạo mới đào, có rặng liễu rũ như lụa xanh.

Chúng tôi sóng đôi ngồi trên chiếc ghế dài, nhâm nhi soda quýt ướp lạnh.

Không biết ai là người nhích lại gần đối phương trước, nhưng phút chốc, bả vai của chúng tôi đã đụng phải nhau.

Chàng thiếu niên Chu Ngôn vô cùng chân thành lại nồng nhiệt, nhiệt độ cơ thể nóng như thiêu đốt, còn bàn tay đang lén nắm lấy tay tôi hồi hộp đến mức toát cả mồ hôi.

Hắn nghiêm túc nói: "Y Y, anh muốn học cùng trường đại học với em."

"Chúng ta mãi mãi sẽ không bao giờ tách khỏi nhau."

Tôi hoàn toàn tin vào những lời hứa hẹn của hắn, dù cho từ mãi mãi nghe thật hão huyền viển vông.

Chỉ cần hắn chịu nói thì tôi sẽ tin.

Mà nay lời thề đã mất hiệu lực, hứa hẹn đã tan thành tro, vợ chồng chia lìa.

Cái giá phải trả để loại bỏ Chu Ngôn ra khỏi cuộc sống của tôi chính là tôi phải lóc xương khoét thịt của mình.

Nhưng vẫn còn lưu lại vô số kẽ nứt.

Cuối cùng vẫn không thể lấp đầy.

[19]

Khi Du Nhiễm nhếch nhác đến chặn tôi ở dưới lầu công ty, là khi tôi vừa xuất sắc hoàn thành một dự án lớn.

Sau khi công ty phát tiền thường, tôi được phép nghỉ đông nửa tháng.

Tôi vừa mở cửa xe, thì có người đột nhiên lao ra, đâm tôi loạng choạng lùi lại một bước.

Khi tôi đã đứng vững, tôi mới nhận ra, đó là Du Nhiễm.

Trông cô ta gầy đi không ít, sắc mặt thì phờ phạc.

Cô ta căn phẫn nhìn tôi: "Rõ ràng chị đã hứa với Chu Ngôn, chỉ cần phân chia tài sản theo như ý chị muốn thì chị sẽ không làm khó tôi nữa!"

Tôi nhướng mày: "Cho phép tôi sửa lại một chút, tôi không kiện cô, không có nghĩa là tôi sẽ không gửi chứng cứ đến cho trường cùng bố mẹ cô."

"Đàn em Du Nhiễm, không phải trước đây cô còn rất quang minh chính đại đăng mấy trăm bài trên Weibo sao?"

Trường cũ của tôi yêu cầu rất khắt khe về phong cách học tập cùng với tinh thần học đường.

Tôi chụp lại Weibo của Du Nhiễm, lịch sử tin nhắn, những tấm ảnh mờ ám của Chu Ngôn và Du Nhiễm, cùng với biên bản hồi cô ta đẩy tôi làm tôi sảy thai, toàn bộ đều được in ra, xếp thành một chồng dày, tự mình mang đến trường.

Hiệu trưởng cam đoan với tôi rằng, sau khi xác minh xong, sinh viên có hành vi không nghiêm chỉnh như vậy chắc chắn sẽ bị xử lý dưới hình thức đuổi học.

Sau khi ra khỏi trường, tôi vẫn cảm thấy như vậy là chưa đủ.

Tôi lại gửi cho bố mẹ và hàng xóm xung quanh nhà cô ta.

Vốn dĩ ngay từ đầu, bố mẹ cô ta cũng đã không thích cô ta, hiện giờ cô ta khiến họ mất hết mặt mũi trước bạn bè người thân như vậy, họ càng ghét cô ta hơn.

Du Nhiễm nhìn tôi chằm chằm, rồi chợt nói: "Chị đắc ý cái gì? Ngay cả người đàn ông của mình cũng không giữ nổi, nên cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ấy yêu tôi."

"Tôi trẻ trung tươi mới, hiện tại hai người đã đi hôn, chị cứ chờ mà xem, chúng tôi sẽ lập tức kết hôn cho chị xem."

Cô ta càng nói, tôi lại càng cười đến dịu dàng.

"Trẻ trung tươi mới, nếu như cô muốn dùng những từ như vậy để đánh giá chính mình, tôi cũng không có ý kiến."

"Nhưng thật đáng tiếc, cô Du, đàn ông mãi mãi thích tuổi mười tám, chỉ cần đợi vài năm nữa, cô cũng sẽ giống như tôi bây giờ thôi."

"Tôi đã lấy đi hơn phân nửa tài sản, hơn nữa, tôi cũng đã đạt được thành tựu trong sự nghiệp của mình. Còn cô - một người bị đuổi học, đạo đức bại hoại, ai ai cũng chê cô làm họ xấu mặt, nên tốt nhất sau khi kết hôn, cô hãy kiếm chác chút tiền đi."

"Để tránh sau khi người trơ trẽn giống cô xuất hiện, cô lại trở thành người vô gia cư."

"Đường Y!"

Cô ta hét lên, định lao đến đánh tôi, nhưng bàn tay đang giơ lên cao của cô ta đã bị tôi nắm lấy.

Ở bãi đậu xe, ánh đèn chập chờn, camera vừa mới hỏng ngày hôm qua, hơn nữa vẫn chưa có người đến sửa.

Tôi dễ như chơi mà tát cô ta, sau đó đá mạnh vào bụng cô ta.

Du Nhiễm nhếch nhác ngã xuống đất, đau đớn đến mức không thể đứng dậy.

Tôi từ trên cao nhìn cuống cô ta, cười cười:

"Trả lại cho cô, cô Dư."

"Con người tôi từ trước đến nay luôn rất công bằng."

[20]

Xuân đến.

Vào một ngày nọ, khi tôi ra ngoài, mới phát hiện Chu Ngôn đang đứng ở cửa.

Hai tay đút túi áo gió, tựa lưng vào đèn đường, thẫn thờ nhìn tôi.

Sau lần chuyển nhà đó, chúng tôi chưa hề gặp lại nhau.

Tính đến hôm nay, cũng đã được hơn nửa năm.

Tóc hắn đã dài hơn một chút, hơn nữa, cũng đã gầy đi rất nhiều, khiến gò má vốn đã lạnh lùng càng thêm âm hiểm.

Thậm chí còn có vẻ phờ phạc.

Mắt hắn đỏ hoe nhìn chằm chằm tôi: "Y Y."

Tôi dừng bước, "Sao anh vào được đây?"

"... Hồi sửa sang lại biệt thự, anh đã đến đây vài lần nên bảo vệ nhận ra anh."

"Ồ."

Tôi vô cảm nói: "Đợi lát nữa tôi sẽ đi nói với họ, chúng ta đã không còn gì liên quan đến nhau, để cho họ sau này không cho anh vào đây nữa."

"Làm ơn đừng làm phiền tôi nữa, chúng ta cũng không còn nhỏ, làm loại chuyện này cũng chỉ khiến mình anh cảm đông thôi."

"Cho dù anh có ở lại đây một vạn ngày, chúng ta cũng không thể quay về như trước được đâu."

Chu Ngôn tuyệt vọng nhìn tôi.

Một lúc sau, hắn nở nụ cười còn xấu hơn cả khóc.

"Anh biết...... Anh chỉ muốn đến đây nói với em... "

Hắn rút hai tay ra khỏi túi, rồi xòe ra trước mặt tôi.

Lòng bàn tay có cặp nhẫn bạch kim, bởi vì đã quá lâu nên mặt ngoài có rất nhiều vết xước, thoạt nhìn có hơi xỉn màu.

Mặt trong của chiếc nhẫn có khắc tên viết tắt của tôi và Chu Ngôn.

"Anh tìm thấy nhẫn cưới của chúng ta rồi."

Hồi chuyển nhà tôi cũng không mang theo nhẫn của mình.

Còn chiếc nhẫn của Chu Ngôn đã bị Du Nhiễm kiêu căng vứt bỏ từ lâu.

Không biết hắn đã dành ra bao nhiêu công sức mới tìm lại được.

Tôi im lặng nhìn thoáng qua cặp nhẫn trên lòng bàn tay tái nhợt của hắn, rồi ngẩng đầu lên:

"Cho nên còn có ý nghĩa gì nữa à?"

Có lẽ là do ánh mắt của tôi quá mức lạnh lùng, không chừa lại một chút đường sống nào cho hắn.

Khiến hắn như một đứa trẻ, bất lực rút tay về, nắm chặt lại, sau đó, dụi dụi hốc mắt đỏ hoe.

Phải mất một lúc lâu hắn mới lên tiếng, khàn khàn nói:

" ...Là vô nghĩa. Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa, phải không?"

Tôi cười khẩy: "Đương nhiên."

Lúc đó, tôi không biết rằng đây là cuộc trò chuyện cuối cùng giữa tôi và Chu Ngôn trong cuộc đời này.

Sau đó, suốt ba tháng, hắn cũng không xuất hiện nữa.

Mãi cho đến khi xuân về, những cành liễu trong vườn mọc ra những chồi non xanh mơn mởn.

Tôi đi làm về thì thấy một người đàn ông mặc vest, đi giày da đang đứng trước cửa.

Khi tôi đến gần hơn, mới thấy cậu ta trông quen quen.

Đó là luật sư kiêm luôn bạn thân của Chu Ngôn.

"Đường Y."

Tôi không mở cửa, chỉ quay đầu lạnh lùng nhìn cậu ta: "Tôi không còn quan hệ gì với Chu Ngôn nữa."

"Tôi biết."

Cậu ta nói, "Nhưng trong di chúc của Chu Ngôn đã viết, tất cả tài sản của cậu ấy đều để lại cho cô."

[21]

Kim đồng hồ báo thức chậm lại một giây, tua trở về năm ngoái.

Vào ngày thứ ba sau khi trận động đất xảy ra.

Bác sĩ phát hiện hình như có một bóng mờ bất thường trên phim chụp X-quang của Chu Ngôn, vì thế nên muốn gọi chúng tôi vào phòng của ông ấy để thảo luận một chút.

Sau đó tiến hành kiểm tra toàn diện.

Không ngờ mới đi được nửa đường, chúng tôi bị Du Nhiễm chặn lại.

Sau đó, mọi thứ sụp đổ.

Sau khi tôi rời đi, Chu Ngôn không muốn kết hôn với Du Nhiễm, nên cô ta đã cãi nhau một trận với hắn, cuối cùng, sau khi bình tĩnh lại, hắn lại đến bệnh viện.

"Sau khi kiểm tra, bác sĩ xác nhận cái bóng mờ đó là u xương, hơn nữa, kết quả bệnh án là u ác tính."

"Sau đó, Chu Ngôn liên tục hóa trị, cũng làm vài cuộc phẫu thuật. Nhưng các tế bào ung thư vẫn tiếp tục di căn, đến cuối cùng là vô phương cứu chữa."

Cậu ta nói xong, lại dùng giọng mũi nói tiếp,

"Hai tháng gần đây, tôi thấy cậu ấy nằm trong phòng bệnh, gầy đến trơ xương. Khi đau đến bất tỉnh, cậu ấy vẫn không ngừng gọi tên cô."

"Chúng tôi luôn muốn liên lạc với cô, muốn cô đi gặp mặt cậu ấy lần cuối, nhưng Chu Ngôn nhất quyết không chịu."

"Trước khi chết, cậu ấy khóc không ngừng, nói cậu ấy rất hối hận, còn nói bản thân mình là một người tồi tệ."

"Đường Y, dù sao hai người cũng đã ở bên nhau rất nhiều năm rồi, chúng tôi cũng đều xem ở trong mắt. Cậu ấy quả thật đã làm chuyện có lỗi với cô, nhưng... "

Cậu ta nói được nửa chừng, thấy vẻ mặt tôi vẫn bình tĩnh như trước, nên cũng không thể nói tiếp được nữa.

Chỉ lấy từ trong cặp ra một tờ giấy, đưa cho tôi.

"Đây là thỏa thuận thừa kế tài sản, cô cứ xem qua, nếu không có vấn đề gì thì hãy ký tên."

[22]

Chu Ngôn để lại tất cả mọi thứ của hắn cho tôi.

Ngoài công ty, tiền tiết kiệm, nhà và xe, hắn còn để lại cả căn nhà cũ ở dưới quê cho tôi.

Vào tháng 6, tôi nghỉ phép, dành chút thời gian rảnh về quê một chuyến.

Bởi vì phát triển thành khu du lịch, nơi này đã được sửa sang thành một thị trấn cổ kính xinh đẹp.

Kể cả những ngôi nhà cũ trên con phố nơi chúng tôi từng sống, cũng đã được bán, rồi sử dụng cho mục đích thương mại.

Chỉ có ngôi nhà của Chu Ngôn là luôn bỏ không, không bán, cũng không có người ở.

Bởi vì tôi không muốn gặp lại mẹ mình, nên rất lâu rồi chúng tôi cũng không quay lại đây.

Về đến nơi thì trời cũng đã chạng vạng tối.

Tôi mở chiếc khóa sắt nặng trịch, sau đó, đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ ra.

Bụi bay mù mịt, trong sân cỏ dại mọc um tùm, đến cả con đường rải sỏi cũng đã phủ một lớp rêu dày.

Ngôi nhà bên cạnh đã được bán từ lâu, hiện tại đã đổi thành quán bar.

Lúc này, ở trong đó, ca sĩ đang gảy đàn khe khẽ hát:

"...

Cứ vào lúc quan trọng nhất lại hiểu rõ mọi việc

Sự lưỡng lự của em

Cùng với anh phiêu bạt đó đây

Lúc chết đi anh tỉnh táo hơn bao giờ hết

Mới hiểu rằng em ở sau lưng anh đã hiểu rõ mọi chuyện

..."

Tôi nắm chặt chiếc chìa khóa, lòng bàn tay bị góc cạnh sắc bén của chiếc chìa khóa đâm đến bật máu.

Trong cơn gió đêm buốt giá, cảnh vật trước mắt chuyển động, giống như thời gian pha lẫn không gian, lần lượt thay đổi, khiến tôi sinh ra ảo giác.

Trong ảo giác, tôi dường như đã trở lại năm mười lăm tuổi.

Cả bố lẫn mẹ đều không thích tôi.

Vào ngày sinh nhật, tôi thậm chí còn không có một chiếc bánh kem.

Chu Ngôn đặt chiếc hộp gỗ nhỏ trên bàn đá trong sân nhà hắn.

Mặc kệ là sinh nhật, đêm giao thừa hay bất kỳ ngày lễ nào khác.

Chỉ cần mở chiếc hộp ra, tựa như phép thuật của bà tiên đỡ đầu, hoặc như là cuộc phiêu lưu truy tìm kho báu trong truyện cổ tích.

Sẽ luôn luôn có một món quà nằm trong đó.

"Y Y, anh muốn tặng quà sinh nhật cho em đến khi chúng ta 100 tuổi."

Chu Ngôn của năm mười lăm tuổi đã hứa với tất cả sự chân thành.

Tôi lắc đầu: "Trăm tuổi còn xa lắm, chúng ta sao có thể tính xa như vậy được."

"Anh nhất định có thể."

Hắn nhìn tôi với đôi mắt sáng ngời, chân thành lại nhiệt huyết, "Chỉ cần anh còn sống, sinh nhật năm nào em cũng sẽ có quà."

"Nói được thì phải làm được."

"Nếu có một năm anh không tặng... trừ khi anh chết!"

Tôi đang định nói thêm gì đó thì chợt khựng lại:

"Chị gì ơi, sao chị lại khóc?"

Lúc này, Chu Ngôn theo tầm mắt của tôi mà biến mất.

Cậu ấy vỗ vỗ đầu tôi: "Không có việc gì đâu, chẳng lẽ chị đang cố ý dọa tôi đấy à?"

Tôi dụi mắt, khi nhìn lại thì chẳng thấy cái gì nữa.

"Chắc là tối qua học bài muộn quá nên nhầm xíu."

....

Thời gian quay trở lại hiện thực.

Tôi từng bước từng bước tiến đến bàn học, chiếc hộp gỗ vẫn còn nguyên vẹn ở chỗ cũ, nhìn qua có chút mục nát.

Tôi run rẩy mở ngăn kéo ra.

Tiếng lanh lảnh vang lên, hai chiếc nhẫn bạch kim mờ mờ rơi ra.

Mặt trong khắc tên viết tắt của tôi và Chu Ngôn.

Nháy mắt, toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực, đưa tay lên che mặt, bật khóc nức nở.

Chu Ngôn của thời niên thiếu đã hứa với tất cả sự chân thành.

Đường Y của thời thiếu nữ rất hạnh phúc khi có thể sống với người này cho đến khi cô ấy trăm tuổi.

Lúc đó, không ai trong chúng tôi biết.

Chu Ngôn của năm mười lăm tuổi, đã bắn một phát súng vào khoảng không.

Rất nhiều năm sau, trúng vào ấn đường của Chu Ngôn năm hai mươi tám tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu