Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TÔI CÓ ANH BẠN TRAI ĐƠN THUẦN - mỹ nữ an tĩnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Văn án

Bạn trai tôi đơn thuần chết đi được, hệt như một bé trai ngoan ngoãn ngây thơ, tôi mà hôn một cái là anh sẽ đỏ mặt ngay.

Nhưng có một ngày, tôi phát hiện ra anh ấy chính là thái tử gia Giang Thành, người bị đồn là ngang tàng nhất, tàn nhất nhất, thủ đoạn nhất Giang Thành.

Tôi nghĩ, tốt nhất là tôi nên chạy thôi!

1

Tôi có một người bạn trai rất đơn thuần.

Mặt mũi của anh vừa thuần khiết vừa đẹp trai, cặp mắt thâm thúy, lông mi rậm rạp, đôi môi kiều diễm như đóa hoa hồng.

Khi anh tủi thân nhìn tôi, trong đôi mắt giống như có ánh sao rơi xuống, lập lòe ánh nước.

Làn da của anh mềm mại giống như miếng phô mai, vừa mịn màng vừa trắng nõn.

Khi tôi hôn lên má anh, anh sẽ đỏ mắt, ngượng ngùng đến mức che mặt lại, giống như một cậu bé ngây thơ.

Khi tôi nắm tay anh, tay anh còn run nhè nhẹ.

Chúng tôi yêu nhau được nửa năm, anh rất ngoan ngoãn nghe lời tôi, còn cưng chiều tôi hết mực.

Hôm nay lúc kết thúc buổi quay phim, tôi làm nũng nói rằng muốn uống sữa đậu ngọt của một cửa hiệu lâu đời, cách khách sạn chỗ đoàn phim rất xa, lái xe đi lại mất khoảng ba tiếng đồng hồ.

Nhưng Tạ Yến Việt vẫn dịu dàng cưng chiều đồng ý với tôi, "Ngoan ngoãn chờ anh quay lại."

"Vâng, em đợi anh."

Ngay khi Tạ Yến Việt rời khỏi phòng khách sạn, tôi nhận được điện thoại của chị em tốt của tôi, Lục Miên gọi tới.

Tôi chỉ nghe được trong giọng nói của cô ấy tràn ngập men say, kêu khóc đòi gặp tôi, muốn tổ chức sinh nhật cho tôi.

Tôi lập tức hiểu ra, chắc chắn Lục Miên đã uống say rồi.

Tôi nghe nói cô ấy đang ở trong quán bar, tôi cũng lo lắng cho sự an toàn của cô ấy, nghĩ nghĩ, quyết định nên sớm đến đó đón cô ấy về nhà.

Sau khi tôi đến quán bar, tôi tìm thấy Lục Miên đã uống say không biết cái gì trong một góc, bên cạnh cô ấy còn có mấy người, chắc là đám bạn chơi cùng cô ấy.

Tôi vội vàng đỡ cô ấy dậy, nói muốn đưa cô ấy về nhà.

Ngay khi tôi đỡ cô ấy dậy, đang chuẩn bị rời đi, tôi có đi ngang qua một căn phòng bao, cánh cửa phòng đang mở toang.

Tôi vốn không có ý định nhòm vào trong xem xét, trong đầu tôi toàn là suy nghĩ muốn nhanh chóng đưa Lục Miên về nhà, để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt.

Nhưng khi trong phòng bao vang lên một giọng nam quen thuộc, phảng nhất như có một luồng điện chạy từ lỗ tai đến trái tim tôi, chất giọng êm tai và tràn ngập cảm xúc thế này, sao tôi có thể nghe lầm được!

Là — Tạ Yến Việt!

Nhưng nội dung lời anh nói lại khiến tim tôi trùng xuống, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

"Mày to gan thật đó, không muốn sống nữa hử?"

2.

Tôi nhịn không được nhìn vào trong phòng bao.

Tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc áo thun màu trắng và quần jean đang ngồi trên ghế sô pha, rõ ràng là cùng một gương mặt điển trai như nhau, nhưng khí chất thì lại hoàn toàn khác biệt!

Lúc này trên người anh tản ra khí tràng cường thế và lạnh như băng, đôi mắt thâm trầm như đầm nước mùa đông, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào người quỳ trước mặt, khóe môi hơi trầm xuống, mặt không chút biểu cảm.

Điều duy nhất không phù hợp với hình tượng của anh bây giờ, chính là giờ phút này anh đang nhai kẹo mút trong miệng.

Người này... là Tạ Yến Việt mà tôi biết sao?

Nhưng trên ngón tay thon dài của anh vẫn còn đeo chiếc nhẫn đôi mà tôi đã đeo cho anh vào mấy ngày trước.

Thực sự là Tạ Yến Việt!

Người đàn ông trung niên đang quỳ trước mặt anh run rẩy, cơ mặt cùng toàn bộ cơ thể đang co rúm lại.

"Tạ thái tử gia ... xin tha mạng! Tôi không dám! Tôi không dám... nữa!"

Tạ thái tử gia?

Khi tôi nghe thấy cái tên này, toàn thân tôi như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.

Vài giây sau, tôi mới tỉnh táo lại.

Tạ thái tử gia, Tạ Yến Việt...

Lúc trước lúc tôi phỏng vấn trợ lý, nhìn thấy tên của anh, lúc đó tôi có hơi kinh ngạc, hóa ra cũng có người cùng tên với Tạ thái tử gia lừng lẫy có tiếng trong tin đồn.

Nghe đồn, người thừa kế duy nhất của nhà họ Tạ là người có thủ đoạn lãnh khốc tàn nhẫn.

Nghe nói, bất cứ ai đắc tội với anh đều sẽ không có kết cục tốt.

Nhưng một người như vậy... Lại là anh bạn trai ngây thơ... người bạn trai như bé thỏ ngoan ngoãn của tôi sao?

3.

Cứu với.

Tôi tê dại khắp người.

Người đàn ông dường như nhận ra điều gì đó, ánh mắt sắc bén nhìn về phía tôi.

May mắn thay, cơ thể của người bạn thân nhất của tôi là Lục Miên đã chắn tầm mắt của anh ấy cho tôi.

Tôi càng cảm thấy may mắn hơn vì hôm nay tôi có đội mũ và đeo khẩu trang, chúng đã giúp tôi che kín toàn bộ khuôn mặt.

Tôi nhanh chóng kéo Lục Miên rời đi.

Đầu óc tôi trống rỗng, tựa như máy móc đưa Lục Miên về nhà cô ấy, sau đó lại cấp tốc đón xe về phòng khách sạn.

Sau khi quay về phòng khách sạn, tôi tắm rửa và thay quần áo xong xuôi, nhưng tôi vẫn có cảm giác không thực tế cho lắm.

Lúc trước, khi anh đến phỏng vấn làm trợ lý của tôi, tôi liếc mắt một cái đã chọn trúng anh.

Vì anh đủ đơn thuần!

Người bên cạnh tôi đều biết tôi thích kiểu người thế này, tôi chỉ thích nam sinh ngây thơ và sạch sẽ, mấy tên dầu mỡ bình thường hoặc là yêu tinh quyến rũ gì đó sẽ không thể lọt được vào mắt tôi.

Tôi đọc thông tin của anh, nghe nói gia đình anh làm chủ một nhà hàng, quê của anh ở vùng núi, tôi nghĩ gia cảnh anh chắc cũng thuộc loại bình thường.

Anh làm trợ lý bên người tôi được hai tháng, từ giặt quần áo đến nấu cơm nấu canh, che dù, mua trà sữa cho tôi, đêm khuya lái xe đưa tôi đi xem phim, chăm sóc tôi từng việc to đến việc nhỏ, săn sóc hết mực.

Ngay cả người đại diện cũng rất hài lòng với anh, cảm thấy người thanh niên này vô cùng cẩn thận, còn biết chăm sóc người khác.

Trong hai tháng này, tôi đã sớm không thể kìm chế được tâm tư của mình, hết lần này đến lần khác trêu ghẹo anh.

Mỗi lần nhìn thấy anh bị tôi trêu ghẹo đến đỏ mặt, đôi mắt anh ngại ngùng nhìn tôi, nội tâm tôi sẽ kêu gào, ngây thơ chếc mất! Hại tôi không nhịn được càng muốn bắt nạt anh nhiều hơn.

Hai tháng sau, cuối cùng tôi cũng theo đuổi được anh ấy.

Anh trở thành bạn trai của tôi.

Nhưng tôi không ngờ anh lại là thái tử gia Giang Thành!

Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng thẻ cảm ứng phát ra bên ngoài cửa phòng.

Cơ thể tôi giật mình một cái, tự nhủ với bản thân là phải bình tĩnh.

Người đàn ông bước vào.

4.

Nếu như đổi lại là trước đây, lúc này tôi sẽ nhảy lên người anh giống như một con gấu túi, ôm anh thật chặt và làm nũng với anh như một đứa trẻ con.

Còn Tạ Yến Việt sẽ đỏ bừng tai, vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ ôm lấy tôi, mặc tôi trêu đùa.

Song giờ đây, tôi lại hận không thể đánh chết bản thân trong quá khứ!

Tạ Yến Việt lắc lư sữa đậu ngọt trước mặt tôi, những ngón tay trắng nõn thon dài giúp tôi cắm ống hút, nhẹ nhàng đưa đến bên miệng tôi: "Anh mua về cho em rồi này."

Nếu như chuyện này lọt ra ngoài thì ai sẽ tin đây!

Đêm hôm khuya khoắt, thái tử gia Giang Thành cao cao tại thượng, tiếng tăm lừng lẫy lại bỏ ra ba tiếng đồng hồ đi mua sữa đậu ngọt cho tôi!

Tôi quả thực là... Tìm đường chết mà!

Tôi xấu hổ gật đầu, cố gắng không để giọng mình run rẩy.

"Vâng, cảm ơn anh."

Đôi mắt trong suốt của Tạ Yến Việt nhìn tôi, vừa ngây thơ vừa vô tội, lúc này trong đôi mắt ấy nhộn nhạo nổi lên một gợn sóng nghi hoặc.

"Thần Thần, sao vậy? Tâm trạng em không tốt sao? Có phải là do phải đợi anh lâu rồi không?" Giọng nói của anh ôn nhu và trầm thấp, trước kia thứ tôi yêu nhất chính là giọng nói của anh, bởi giọng nói của anh như sợi dây mỏng từng chút từng chút quấn quanh tim tôi, làm tôi quắn quéo hết cả lên!

Nhưng bây giờ, trong đầu tôi toàn là giọng nói lạnh lùng của anh trong căn phòng đó.

Hai giọng nói này gần như đồng thời vang vọng trong tâm trí tôi, tách biệt thành hai con người khác nhau.

Tôi mơ hồ nói cho có lệ: "Không có, em chỉ thấy hơi mệt thôi."

"Ừm, ngoan." Ngón tay anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi, "Anh đi tắm trước."

Ngay khi anh bước vào phòng tắm, tôi vội ôm lấy trái tim mình, ôi, hù chết tôi rồi!

Tôi nên làm gì bây giờ?

Đều tại tuần trước, miệng tôi tiện, cái miệng hại cái thân này!

Cứ nhất quyết đòi học theo nữ chính trong kịch bản, nhào vào lòng Tạ Yến Việt, nói rằng mình sợ sấm sét, muốn được Tạ Yến Việt ôm ngủ.

Thế là từ hôm đó, buổi tối hai chúng tôi sẽ ở chung một phòng.

Ôiii——

Trời ạ, rốt cuộc thì mấy tháng qua tôi đã làm những chuyện điên rồ gì vậy!

Tôi coi thái tử gia Giang thành thành tiểu nãi cẩu của tôi, hất hàm sai bảo anh ấy khắp nơi.

Tôi nghĩ ra một chiêu, hay là bảo Tạ Yến Việt sang phòng khác ngủ nhỉ.

Cửa phòng tắm mở ra, tim tôi đập loạn xạ, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Xong rồi!

Thái tử gia đã ra ngoài!

Trái tim của tôi căng thẳng đến mức đập điên cuồng.

Đừng có qua đây!

Nhưng anh càng ngày càng tới gần, gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi sữa tắm trên người anh, vì tôi thích nhãn hiệu sữa tắm này nên tôi đã mua nó cho anh, còn bảo anh hãy dùng nó. Đương nhiên, anh cũng ngoan ngoãn dùng nó thật.

Chỉ là mùi hương ngọt ngấy ngày thường khiến tôi cảm thấy đắm chìm và thoải mái, nay lại như biến thành vị khác, trong không khí tràn ngập mùi nguy hiểm như sắp nổ tung.

Anh trực tiếp nằm xuống giường.

Làm sao bây giờ?

Tôi vốn định bảo anh sang phòng khác ngủ, nhưng bây giờ lại không thể nói nên lời.

5.

Tôi cũng không dám quay đầu lại nhìn anh.

Nhưng anh lại quen thuộc vòng tay ôm lấy eo tôi, bao bọc lấy tôi giống như mọi khi.

Giọng anh đầy dịu dàng và cưng chiều: "Thần Thần, ngủ đi."

Hơi nóng của anh làm bỏng lỗ tai tôi, nói: "Bé ngoan, anh dỗ em ngủ nhé."

Tim tôi càng đập nhanh hơn!

Cứu mạng! Giờ này tôi căn bản không thể ngủ được!

Nhưng khi bàn tay của anh xoa xoa đầu tôi, cơ thể tôi vốn đã hình thành thói quen, đến giờ là tự động chìm vào giấc ngủ.

Mấy ngày sau đó, tôi đều trong trạng thái hốt hoảng, nơm nớp lo sợ.

Tôi vẫn luôn tự hỏi, đường đường là thái tử gia Giang Thành, sao lại hạ mình đến đây làm trợ lý nhỏ cho tôi!

Hơn nữa, kể từ khi tôi phát hiện ra chiếc áo choàng thật sự của anh, tôi cũng để mắt tới anh hơn một chút.

Tôi nhận ra, mình đã quá ngu ngốc khi đã bỏ lỡ quá nhiều manh mối!

Ví dụ như bộ quần áo anh mặc, trông có vẻ sạch sẽ tươm tất, chất liệu vải cũng không tệ, lại không có nhãn mác, tôi còn tưởng rằng anh mua đại ở một cửa tiệm ven đường nào đó, giờ nghĩ lại... rất có thể là quần áo được thiết kế riêng!

Một ví dụ khác, anh nói rằng quê hương của anh là ở vùng núi.

Tôi tưởng rằng gia đình anh ở vùng núi thật, nhưng khi tôi lên mạng tìm hiểu thì phát hiện ra, gia đình anh thực sự có một khu nghỉ dưỡng ở vùng núi, nó từng là quê hương của anh, nay giá trị sớm đã lên tới hàng trăm triệu.

Còn nữa, tôi đã từng nhìn thấy trên cổ tay anh ta đeo một chiếc đồng hồ hàng hiệu, lúc ấy tôi còn tưởng là hàng giả, bây giờ xem ra, nếu chiếc đồng hồ này là hàng chính hãng, ít nhất khoảng mấy trăm vạn, tính ra thì trên tay anh đang đeo hẳn một căn nhà.

Sao anh có thể là cậu thanh niên nghèo xơ nghèo xác được, rõ ràng anh chính là một pho tượng Phật to đùng đang kề sát bên người tôi.

Trong lòng tôi càng thêm tò mò, tại sao anh lại che giấu thân phận sống gần tôi nhỉ?

Chẳng lẽ là... vì muốn trêu đùa tôi?

Năm nay tôi có tham gia một chương trình, người dẫn chương trình hỏi tôi về gu chọn chồng tương lai, lúc đó tôi có nói ra điều kiện chọn người yêu của mình.

"Tôi muốn tìm một người đàn ông đơn thuần đến chết! Không đơn thuần tôi sẽ không cần!"

Chính vì câu nói này, tôi đã nổi tiếng khắp Internet và trở thành một hiện tượng mạng vào thời điểm đó.

Tôi cũng khá bất ngờ.

Kể từ đó, có rất nhiều người không chịu tin, cố tình theo đuổi tôi, sau đó phát sóng trực tiếp, báo cáo kết quả cho phần lớn cư dân mạng, bảo đến để vả vào mặt tôi.

Ngoài ra còn có người cá cược, bỏ phiếu bình chọn rằng tôi chắc chắn sẽ hối hận.

Một số phú nhị đại còn tuyên bố trên mạng xã hội, chắc nịch rằng sẽ theo đuổi được tôi.

Loại chuyện này xảy ra rất nhiều lần, tôi đã quen thuộc tới mức chai lì.

Nhưng, đường đường là Thái tử gia, chẳng lẽ anh cũng cảm thấy mới mẻ, cũng muốn theo đuổi tôi làm trò vui tiêu khiển sao?

6.

Dù sao tôi cũng đã lăn lộn trong giới giải trí được hai năm rồi, cũng xem như có chút mối quan hệ.

Tôi bí mật nhờ người điều tra Tạ Yến Việt.

Kết quả, bạn tốt của tôi báo lại, thái tử gia Giang Thành trong truyền thuyết hiện nay đang độc thân, là vì đang yêu đơn phương một người.

Anh đơn phương một người, nhưng người đó đã kết hôn, vậy nên thái tử gia tự nguyện độc thân, chờ người kia hồi tâm chuyển ý.

Nghe đâu, người đó là ... Lâm Uyển Uyển!

Cái tên Lâm Uyển Uyển này, giống như sét đánh mạnh vào đầu tôi!

Được lắm, tôi vừa nhận một bộ phim đề tài thế thân ánh trăng sáng, thật không ngờ, trong hiện thực tôi lại làm thế thân thật!

Lâm Uyển Uyển tiến vào giới giải trí muộn hơn tôi vài tháng.

Nhưng có không ít người trong giới luôn so sánh tôi với cô ta, vì nhìn trông hai chúng tôi khá giống nhau, phong cách định hướng hình tượng cũng tương tự.

Năm ngoái Lâm Uyển Uyển đã kết hôn, gả cho một người đàn ông giàu có có khá nhiều mối quan hệ trong ngành, do đó tài nguyên của cô ta cũng cao hơn trước kia rất nhiều.

Chỉ có điều, gần đây tôi nghe được vài tin đồn, bảo rằng có một nhân vật khó lường nào đó đang theo đuổi Lâm Uyển Uyển, và có cả tin Lâm Uyển Uyển sắp ly hôn.

Hiểu rồi.

Vị thái tử gia này coi tôi là thế thân, nên mới hạ mình tới làm trợ lý cho tôi.

Đợi đến khi Lâm Uyển Uyển về bên anh ta, hiển nhiên tôi sẽ không còn chút giá trị nào nữa, sẽ bị anh ta đá văng.

Hơn nữa, có vẻ anh ta vẫn còn đang cảm thấy mới mẻ, những người có tiền này thường có tâm lý ham chơi, 80-90% là anh ta cảm thấy mới lạ và vui vẻ khi nhìn thấy tôi coi anh ta là cậu trai trẻ ngây thơ!

Nên muốn xem tôi bị vả mặt bôm bốp!

Tôi hận không thể đánh bay đầu Tạ Yến Việt.

Nhưng mà....

Tôi cũng chỉ nghĩ thế thôi.

Tốt hơn hết là tôi nên chia tay với anh ta càng sớm càng tốt, tôi không muốn dính líu vào vũng nước đục giữa anh ta và Lâm Uyển Uyển.

7.

Tôi lén lút gửi wechat cho người đại diện là chị Hứa, nói tôi muốn đổi trợ lý, hy vọng chị Hứa có thể giúp tôi tìm một trợ lý khác ngay bây giờ.

Chị Hứa lập tức gửi tin nhắn tới: [Sao đột nhiên em lại muốn đổi Tiểu Tạ vậy? Hai đứa cãi nhau rồi à?]

Tôi nói thầm trong lòng: "Chị còn gọi anh ta là tiểu Tạ à! Chờ đến khi chị biết được thân phận thật sự của anh ta, chị sẽ bị hù chết!"

Tôi nửa thật nửa giả, trả lời: "Em sắp chia tay với anh ấy rồi, để anh ấy làm trợ lý của em thì không phù hợp lắm, chúng ta vẫn nên lo liệu từ sớm thì hơn."

Chị Hứa rất nhanh lại gửi một tin nhắn khác tới: "Thần Thần, em chơi chán rồi nên muốn đá cậu ấy à? Ôi, chị đây thực sự đồng cảm với cậu ấy."

Tôi không nói nên lời.

Tốt hơn hết là chị nên đồng tình với em đi!

Đúng lúc này, Tạ Yến Việt cầm hộp cơm đi tới.

Tôi lại cảm thấy có chút chột dạ, nhanh chóng thoát khỏi WeChat hệt như một tên trộm.

Tạ Yến Việt dịu dàng ngồi bên cạnh tôi, mở hộp cơm ra: "Dạo gần đây anh thấy em không có khẩu vị gì hết, mấy hôm trước anh nghe nói em muốn ăn tôm hùm, anh có đi mua một ít về, em ăn nhiều một chút đi."

Nghe những lời dịu dàng của anh ấy, trong lòng tôi dâng lên một tia bất lực khó tả, còn có một chút... đau đớn.

"Vâng."

Nếu đổi lại là trước đây, lòng tôi sẽ tràn ngập hạnh phúc, hận không thể ôm lấy Tạ Yến Việt, vòng tay qua cổ Tạ Yến Việt, nũng nịu hô to: "Việt Việt của em là tốt nhất!"

Nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn giữ khoảng cách với anh ấy.

Tôi đang định nói là không cần.

Nhưng mà, lúc tôi nhìn thấy những ngón tay trắng nõn của anh ấy đeo găng tay trong suốt đang bóc tôm hùm cho tôi, suy nghĩ xấu xa trong tôi lại trỗi dậy!

Hừ!

Anh ấy đã lợi dụng tôi, dựa vào đâu mà tôi lại không thể sai khiến anh ấy trước khi đá anh ấy chứ!

Vì vậy, tôi nhìn những con tôm hùm đỏ trong tay anh ấy biến thành những miếng thịt tôm trong trắng đỏ hồng, rồi từng con một được đặt trước mặt tôi, nhanh chóng chất thành đống như một ngọn núi nhỏ.

Tạ Yến Việt nói, "Em mau ăn đi."

Tôi phụ trách ăn, Tạ Yến Việt phụ trách lột vỏ.

Đợi đến lúc quay phim, tôi vừa mới nghỉ ngơi xong, không cần tôi mở miệng, Tạ Yến Việt phối hợp ăn ý với tôi đã biết ngay tôi muốn cái gì.

Tạ Yến Việt đưa cho tôi ly trà sữa nho, tôi hút vài ngụm, sảng khoái!

Trong lúc tôi quay phim, Tạ Yến Việt sẽ yên lặng nhìn tôi quay phim, sau đó canh chuẩn thời gian cut đoạn, anh quạt gió cho tôi, sửa sang lại quần áo giúp tôi, hoặc là cho tôi ăn đồ ăn ngon.

Dây giày của tôi bị tuột, đang chuẩn bị buộc lại.

Không đợi tôi đặt trà sữa trong tay xuống, Tạ Yến Việt đã ngồi xổm xuống, quỳ một gối xuống đất, ngón tay trắng nõn giống như một tác phẩm nghệ thuật giúp tôi thắt dây giày.

Anh ấy thấy giày của tôi hơi bẩn, còn lấy một chiếc khăn tay trong túi ra, tỉ mỉ lau giày cho tôi.

Nếu tôi không nhìn nhầm, chiếc khăn tay này hình như cũng là khăn tay hàng hiệu, một chiếc có giá tới vài vạn.

Giờ khắc này, tôi không thể diễn tả được tâm trạng của mình, chua chua chát chát.

Nếu như không phải tôi đã sớm biết thân phận và mục đích của anh ấy, tôi thật sự cho rằng anh ấy coi tôi như là bảo bối để nâng niu, cẩn thận dỗ dành và cưng chiều từng li từng tí trong lòng bàn tay.

Nhưng bây giờ -----

Tôi đã hạ quyết tâm chia tay.

Chỉ là tôi không tìm được cơ hội tốt, tìm một lý do thật sự hợp lý để chia tay.

Nói thật, tôi không dám đắc tội với thái tử gia Giang Thành, dù sao tôi vẫn còn muốn lăn lộn trong cái vòng luẩn quẩn này để kiếm cơm ăn.

8.

Buổi tối, Tạ Yến Việt nhận được một cuộc điện thoại, vẻ mặt anh ấy có phần không đúng lắm.

Anh ấy xin tôi nghỉ vài ngày, nói trong nhà có chút việc, chờ anh ấy xử lý xong sẽ lập tức trở về ngay.

Tôi còn ước gì anh ấy đi nhanh nhanh một chút ấy chứ.

Tôi vội vàng gật đầu: "Được, anh yên tâm đi làm việc của anh đi."

Tạ Yến Việt nhíu mày, đôi mắt đen láy nhìn tôi, đáy mắt tràn ngập vẻ luyến tiếc và tủi thân: "Thần Thần, có vẻ em... không luyến tiếc anh. Có phải em mong anh đi xa một chút không?"

Tôi bị đâm trúng tâm tư làm cho có chút ngơ ra, nhưng lập tức tôi vội vàng phát huy khả năng diễn xuất đỉnh cao của mình, cười nói: "Nào có! Người ta không nỡ để cho anh đi tí nào, em chỉ là đang cố tỏ vẻ thôi. Anh giải quyết việc gia đình trước đi."

Lông mi như quạ đen của Tạ Yến Việt khẽ run, trong mắt toát ra vẻ thỏa mãn, khóe miệng nhếch lên, "Ừm. Anh sẽ mau chóng quay lại."

Anh còn không quên dặn dò tôi một đống việc cần chú ý, dong dài cứ như mẹ chồng dặn nàng dâu vậy.

"Không được uống nước đá, mấy ngày nữa bà dì của em sẽ tới, uống là sẽ đau đó."

"Ăn ít cay thôi, anh biết em thích ăn cay, nhưng dạ dày em không được khỏe."

"Anh đã đặt sẵn đồ ăn trong mấy ngày nay từ chỗ khách sạn cho em rồi, ngày nào cũng sẽ có người cố ý mang tới cho em."

"Em... Em đừng quá gần gũi với những người đàn ông khác."

"Nếu gặp phải khó khăn gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh."

...

Tôi giống như đà điểu, không ngừng gật đầu, cuối cùng cũng tiễn được tổ tông này đi.

Ngày hôm sau, tôi tham gia một chương trình giải trí.

Lúc tiến vào phòng hóa trang phía sau sân khấu, Lâm Uyển Uyển cũng có mặt ở đó.

Tôi vốn không muốn để ý đến Lâm Uyển Uyển, nhưng từ sau khi tôi ngồi xuống, Lâm Uyển Uyển và trợ lý của cô ta cứ kẻ xướng người họa.

"Có mấy người, mặc dù trông khá giống nhau, nhưng nhìn quen rồi, vẫn nhìn ra minh châu khác mắt cá chết."

"Chị Lâm, em nghe nói chị được đề cử vào Liên hoan phim Kim Hoa tổ chức vào tháng sau, ảnh hậu lần này chắc chắn sẽ không phải ai khác ngoài chị."

"Chị Lâm, đạo diễn Hứa đã chủ động liên lạc với chị, hy vọng chị sẽ tới đóng phim của ông ấy."

Lâm Uyển Uyển cười nhìn tôi, đôi môi đỏ mọng lộ ra nụ cười châm chọc và đắc ý, "Cố Thần Thần, tôi nghe nói trước đó không lâu cô có đi phỏng vấn với đạo diễn Hứa, xem ra cô đã tốn công vô ích rồi."

Tôi mỉm cười nói: "Miệng của cô thối thật đó, có thể câm miệng được không?"

9.

Quả nhiên, lập tức Lâm Uyển Uyển nổi giận, xô cái bàn: "Sao cô dám nói tôi như vậy hả!"

Tôi bình tĩnh nói: "Sao, cô quyền thế ngập trời, giới giải trí này là của nhà cô chắc, nếu cô có năng lực đó, cô còn ngồi ở đây làm gì nữa. Đừng nói là giành được một ngôi vị ảnh hậu, có khi có thể lấy được ba ngôi ảnh hậu rồi không chừng?"

Trợ lý của Lâm Uyển Uyển nhảy ra, thét giận về phía tôi: "Tôi khuyên cô mau xin lỗi chị ấy đi! Nếu không, cô không lường được hậu quả đâu."

Tôi nhìn vào gương tô son môi, khinh thường cho hai cô ả một ánh mắt.

"Các cô xin lỗi trước đi, tất nhiên sau đó tôi cũng sẽ xin lỗi, nếu không, đến đây... Qua cắn tôi đi."

Tôi xoay người rời đi.

Dù vậy tôi vẫn có thể nghe được tiếng đồ vật bị đập mạnh xuống đất ở sau lưng.

Vốn tôi định nhịn, dù sao sau lưng Lâm Uyển Uyển có Tạ thái tử gia chống lưng, tôi không đắc tội nổi!

Nhưng mà... Tôi cảm thấy nếu bọn họ thật sự ở bên nhau, dựa theo tính cách nhỏ nhen của Lâm Uyển Uyển, cho dù tôi có nhịn, Lâm Uyển Uyển cũng sẽ không bỏ qua cho tôi.

Cho nên, chi bằng hành xử thống khoái một chút! Xé rách mặt luôn đi!

Trong chương trình ghi hình.

Lâm Uyển Uyển lộ ra dáng vẻ thẹn thùng ôn nhu, nhìn qua có vẻ ngây thơ vô (số) tội.

Cái khiến cho tất cả mọi người ở đây khiếp sợ là, ngay trong cảnh quay chơi Truth or Dare, Lâm Uyển Uyển tự khai là mình độc thân, ám chỉ rằng mình đã ly hôn.

Trong lòng tôi nghĩ, Lâm Uyển Uyển ly hôn rồi, xem ra Tạ thái tử gia đã ra tay thành công.

Họ sẽ sớm ở bên nhau.

Sau khi chương trình giải trí kết thúc, hot search về Lâm Uyển Uyển leo lên vị trí thứ nhất, có rất nhiều người nhao nhao suy đoán nguyên nhân cô ta ly hôn.

Nhân viên công tác bên cạnh tôi cũng đang ăn dưa, họ cũng đang nói chuyện phiếm.

Tôi cũng có nghe vài câu.

Có tin đồn tiết lộ, Lâm Uyển Uyển có quan hệ rất không đơn giản với một người thừa kế có quyền thế ngập trời, nghe bảo là sắp tái hôn, gả vào hào môn.

Trong lòng tôi chợt cảm thấy đau đớn nhè nhẹ, sau đó thì chút đau đớn ấy biến mất.

Ngày hôm sau.

Người đại diện nói cho tôi biết, có ba nhà quảng cáo vốn đã đàm phán thỏa đáng, nay lại có đến hai vở quảng cáo bị rút lại.

Nghe nói là Lâm Uyển Uyển tung tin, bảo rằng chướng mắt tôi, nên sau quá trình cân nhắc, những công ty đó quyết định chọn Lâm Uyển Uyển.

Người đại diện vô cùng tức giận, nhưng tôi lại rất bình tĩnh, dù sao tôi biết rất rõ người sau lưng cô ta là ai.

Tôi rất lý trí, phải sớm thoát thân mới có thể kịp thời làm giảm tổn thất.

Hôm nay, tôi vừa gội đầu xong, bạn bè gọi tôi vào chơi game, tôi còn chưa kịp sấy tóc, đã vội mở máy tính lên chơi.

Lúc tôi đang đấu hăng say, chợt cảm thấy tóc tôi bị vén lên, âm thanh máy sấy tóc vang lên bên tai tôi.

Cơ thể tôi cứng đờ.

Cho dù tôi không quay đầu lại, tôi cũng biết là ai đứng sau lưng tôi.

Là Tạ Yến Việt.

10.

Trước đây tôi rất hay lười sấy tóc, sau đó vì cố ý trêu chọc Tạ Yến Việt, tôi cố ý làm nũng, bảo anh ấy sấy tóc cho tôi. Về sau anh ấy rất tự giác không cần tôi nhắc nhở, thức thời sấy tóc, thay quần áo đi giày giúp tôi, bận trước bận sau.

Khi đó tôi còn âm thầm mừng thầm, tôi cũng đỉnh ghê, có thể dạy dỗ nam sinh ngây thơ thế này thành anh bạn trai tri kỷ ôn nhu.

Không hổ là tôi!

Nhưng giờ tôi......

Tôi chỉ muốn khóc.

"Lát nữa em sẽ tự sấy, giờ không sấy đâu."

Tạ Yến Việt dịu dàng nói: "Để anh, em chơi phần em đi."

Khi ngón tay anh xuyên qua tóc tôi, cảm giác dòng điện từ da đầu lan tràn ra khắp toàn thân, cơ thể tôi mềm nhũn cả ra.

Dây thần kinh của tôi vốn có hơi thô, cũng có thể là do tôi là người chủ động trước, nên tôi luôn cho rằng Tạ Yến Việt là một người đàn ông ngây thơ ngoan ngoãn, đến bây giờ tôi mới nhận ra, hành động cầm máy sấy tóc vừa rồi của Tạ Yến Việt có mang theo vẻ bá đạo và cường thế, chẳng qua trước kia cái vẻ bá đạo và cường thế ấy giống như sợi tơ được giấu dưới bề ngoài ôn nhu dịu dàng.

Sau khi anh ấy về, tôi cũng không còn lòng dạ chơi game tiếp nữa, tôi báo với bạn bè một tiếng rồi logout.

Lúc này Tạ Yến Việt cũng đã sấy tóc xong, đang cầm lược cẩn thận chải tóc cho tôi.

Trong lòng tôi có cái gì nghèn nghẹn, tựa như mây đen đè ép khiến tôi cảm thấy buồn bực.

Tôi thật sự không nhịn được, "Anh ngồi xuống trước đi, em có chính sự muốn nói với anh."

Động tác của Tạ Yến Việt không dừng lại, nói: "Ừm, em nói đi, anh sắp chải xong rồi."

Tôi nhịn không được giương mắt nhìn Tạ Yến Việt, ánh đèn từ trên trần nhà rủ xuống, bao phủ lấy cơ thể anh, ánh sáng phác họa đường nét khuôn mặt thâm thúy của anh, cũng làm nổi bật làn da trắng nõn của anh.

Trong đôi mắt anh điểm xuyết đầy ánh sáng, lấp lánh, nhưng lúc này anh chuyên chú nhìn tôi, phảng phất như anh chỉ thấy được một mình tôi.

Tâm trạng tôi cực phiền muộn, tôi cũng biết có một số việc... Vẫn nên sớm kết thúc một chút.

Bộ phim này cũng sắp đóng máy rồi.

Tôi cũng đã nói chuyện với người đại diện, bảo rằng trong khoảng thời gian này tôi sẽ ra nước ngoài giải sầu, tránh đầu sóng ngọn gió, cũng để đi học hỏi thêm một ít kinh nghiệm biểu diễn.

"Tạ Yến Việt, em..."

11.

Rõ ràng tôi đã tập thử vô số lần nháp trong lòng, nhưng khi chính thức đối mặt, tôi lại chột dạ không nói nên lời.

Tôi dừng một chút, "Muốn ăn lẩu Oden, anh mua cho em đi."

Bằng bất cứ giá nào!

Hôm nay tôi phải chia tay!

Thừa dịp anh ra ngoài mua đồ ăn cho tôi, tôi vội vàng gọi đồ ăn bên ngoài tới, gọi một đống kem lớn.

Khi anh ấy quay lại, tôi đã xong ăn hai que kem và đang ăn que thứ ba.

Quả nhiên...

Tạ Yến Việt nhíu chặt mày, sắc mặt luôn luôn ôn nhu cũng trầm xuống.

"Bé ngoan, em không được ăn kem nữa."

Nói xong, anh đưa tay lấy kem trong tay tôi đi.

Tôi lập tức dựa theo kịch bản đã sớm vạch sẵn trong đầu, bắt đầu diễn!

Tôi bất mãn hất tay anh ấy ra, khó chịu: "Em muốn ăn, Tạ Yến Việt, sao lúc nào anh cũng quản em thế!"

Con ngươi của Tạ Yến Việt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Tôi tưởng rằng tiếp sau đó anh sẽ tức giận, nhưng tôi chẳng những không tìm được biểu cảm tức giận trên mặt anh, mà còn thấy anh dịu dàng nhìn tôi, dỗ dành tôi: "Hôm nay không ăn được không em? Không phải anh không cho phép em ăn kem, nhưng mấy ngày nay em nên nhịn một chút. Em thích ăn ngọt, vậy anh sẽ mua bánh ngọt cho em ăn nhé."

Giọng nói của anh vừa mềm mại vừa dịu dàng, tựa như bong bóng bao phủ lấy toàn bộ trái tim tôi.

Nhưng rất nhanh, lý trí của tôi đã khôi phục, cảm thấy vẫn nên chọc thủng bong bóng này thì hơn!

Tôi nổi giận đùng đùng nổi giận nói: "Tạ Yến Việt, anh bá đạo quá đấy! Em không thích! Anh không chỉ quản việc em ăn kem, mà còn quản tóc của em, quản việc tắm rửa của em, quản vòng giao tiếp của em, từ đầu đến chân anh đều quản em, em cảm thấy chúng ta... Không hợp."

"Chúng ta chia..."

Không đợi tôi nói xong, tôi đã nhìn thấy trong đôi mắt của Tạ Yến Việt như có ngọn lửa cháy lan ra khắp đồng cỏ.

12.

Môi tôi được bao phủ bởi những ngón tay của anh ấy.

"Ngoan, đừng nói câu đó... Đây là điểm mấu chốt duy nhất của anh, những thứ khác, chúng ta đều có thể thương lượng."

Trong giọng nói của anh lộ vẻ làm nũng, nhưng tôi lại nghe ra trong giọng nói đó không áp chế được vẻ bá đạo và ham muốn chiếm hữu.

Lòng tôi tê dại, tôi không dám nói tiếp, sợ sẽ chọc giận anh, dù sao anh cũng là thái tử gia Giang Thành.

Tôi vội vàng gật đầu, dáng vẻ nhu thuận nghe lời.

Sau đó Tạ Yến Việt ra ngoài mua cho tôi mấy gói sữa nóng cho bé, nói tạm thời có thể dùng cái này để thay thế.

Tôi giả bộ ngoan ngoãn uống sữa nóng cho bé, trên thực tế tôi nghĩ, chuyện cho tới bây giờ tôi chỉ đành nhảy thẳng tới chiêu cuối cùng, chạy trước rồi nói sau!

Chờ qua một khoảng thời gian ngắn nữa, sau khi Tạ Yến Việt và Lâm Uyển Uyển ở bên nhau, anh sẽ không cần tôi nữa, cũng sẽ không dây dưa với tôi nữa, khi đó tôi sẽ quay về.

Vài ngày tới.

Dường như dạo gần đây Tạ Yến Việt bề bộn nhiều việc, thường thì ban ngày anh sẽ ở đây, nhưng trời vừa sẩm tối là anh lại biến mất.

Tôi và người đại diện cũng đã bàn bạc xong, hơn nữa người đại diện chỉ biết là tôi muốn ra nước ngoài giải sầu, còn hành trình cụ thể là do tôi tự mình sắp xếp.

Cố vấn du lịch tư nhân mà tôi thuê đã đặt vé máy bay và lộ trình cho tôi

Một ngày trước khi tôi xuất phát, bộ phim cũng đóng máy.

Đạo diễn bảo tôi đi dự tiệc đóng máy, tôi đồng ý. Khi tôi bước vào phòng, tôi thấy trên bàn tiệc có đạo diễn và ba người đàn ông trung niên.

Đạo diễn giới thiệu họ là bạn bè, cũng là đại diện nhà đầu tư đầu tư vào bộ phim truyền hình này.

Tôi lập tức có chút cảnh giác, tôi tưởng rằng tiệc đóng máy lần này có cho mời các diễn viên khác trong đoàn phim nữa, nhưng ai ngờ lại chỉ có mình tôi!

Sau khi tôi mỉm cười ngồi xuống, tôi lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gửi tin nhắn cho người đại diện của tôi, bảo chị ấy tới đón tôi.

Lần này tới đây tôi có dẫn một trợ lý lâm thời đi cùng, nhưng giờ này anh ta còn đang bị ngăn ở bên ngoài không cho vào.

Tôi kính mấy người bọn họ mỗi người một ly rượu, sau khi trò chuyện vài câu, bèn nói muốn đi toilet rửa tay.

Sau khi tôi đi toilet, tôi phát hiện Vương tổng mập mạp đó đi theo sau tôi, ông ta cũng muốn đi vào toilet cùng tôi.

"Cô Cố, chi bằng chúng ta tâm sự riêng đi, thế nào? Sắp tới tôi định đầu tư vào một bộ phim truyền hình nữa, tôi cố ý muốn mời cô tới diễn vai nữ chính của bộ phim truyền hình này." Ánh mắt ông ta tràn ngập dục vọng và tham lam, quét nhìn toàn thân tôi, có hàm ý rõ ràng.

Tôi cười lạnh: "Không cần. Tôi còn có chút việc, xin đi trước."

Muốn xé rách mặt thì cứ xé rách mặt đi!

Nhưng tôi đã đánh giá quá thấp trình độ không biết xấu hổ của đối phương, ông ta tiến tới gần, muốn động tay động chân ôm tôi.

Tôi nhịn được sao?

Tôi xách túi xách lên, đập mạnh vào người ông ta, hơn nữa còn cao giọng la lên: "Cứu mạng! Có tên háo sắc!"

Vương tổng bị tôi đập vài cái, đôi mắt tràn ngập tức giận, nổi điên kéo tóc tôi, tát tôi một cái bạt tai rất mạnh.

"Tiện nhân! Chẳng phải cô ra đây là để bán thâ.n sao? Ra vẻ cái gì chứ!"

Ngay khi đầu óc tôi còn choáng váng, tên Vương tổng vừa nổi điên vừa kiêu ngạo đó tựa như một quả bóng, bị người ta đạp ngã xuống đất.

Ngay sau đó, tôi nhìn thấy sắc mặt Tạ Yến Việt đang mặc áo sơ mi trắng càng thêm âm trầm, trong mắt đốt lên ngọn lửa giận dữ, ánh mắt nhìn Vương tổng giống như muốn băm thây ông ta thành vạn mảnh.

13.

Tạ Yến Việt như nổi điên, điên cuồng đánh đập ông ta.

Vương tổng bị đánh tới mức không hề có năng lực chống đỡ, nhưng kỳ quái là khi ông ta đánh trả một quyền, đánh về phía mặt của Tạ Yến Việt, Tạ Yến Việt lại không đánh trả.

Chỉ là một giây sau, Tạ Yến Việt lạnh mặt, nói một câu: "Lúc này thì là đánh nhau rồi!"

Nắm tay Tạ Yến Việt càng vung càng ra sức, Vương tổng nào phải đối thủ của Tạ Yến Việt, chỉ biết kêu gào cứu mạng!

Tôi thấy nếu còn đánh mãi như vậy, sẽ đánh chết người mất.

Cũng không phải tôi mềm lòng gì với tên Vương tổng này, mà là không muốn làm lớn mọi chuyện lên.

Tôi nhịn không được, gọi: "Tạ Yến Việt."

Động tác Tạ Yến Việt cứ như bị đóng băng, lập tức dừng lại.

Nhưng lồng ngực của anh phập phồng kịch liệt, thậm chí trong đôi mắt hằn rõ tơ máu, trông anh không khác gì con sư tử bị chọc giận, hiển nhiên đã mất đi lý trí, nhưng giờ đây anh lại mạnh mẽ giữ lại vài phần lý trí.

Anh quay đầu lại, ánh mắt nổi lửa từ từ rút đi, thay vào đó là ánh mắt cẩn thận, sợ hãi và đau lòng.

Đúng lúc này, đạo diễn và cái gã khác được xưng là bạn bè của ông ta cũng đi ra khỏi phòng vip.

Một người trong đó tên là Phương Duy trợn to mắt, bật thốt: "Tạ thái tử gia?

Sao cậu lại ở đây?"

À há!

Tạ Yến Việt, anh cũng đừng trách tôi!

Áo choàng của anh rớt rồi, là do bị người khác vạch trần.

Dường như Tạ Yến Việt không để tâm tới người tên Phương Duy đó nói gì, trong mắt toàn là hình bóng của tôi.

Anh bước từng bước về phía tôi.

Toàn thân tôi cứng đờ tại chỗ, cho đến khi anh đứng ngay trước mặt tôi.

Dáng anh cao gần một mét chín, giờ anh cúi đầu, khom lưng, chóp mũi gần như sắp chạm vào chóp mũi tôi.

Tôi ngửi được mùi sữa trên người anh, trong mùi sữa còn thẩm thấu ra mùi máu tươi nhè nhẹ.

Đôi mắt vừa rồi còn tràn ngập lệ khí, nay lại tràn ngập sợ hãi và bối rối.

"Bảo bối, xin lỗi em... Có phải anh đã... Hù dọa em rồi không?"

Tuy biểu cảm trên mặt tôi không có chút thay đổi, nhưng trên thực tế, trong lòng tôi đã kêu gào –

Không!

Sư phụ!

Anh đẹp trai chếc mất!

Anh ngầu nhất!

14.

Trước kia tôi thích đàn ông ngây thơ, càng ngây thơ càng tốt.

Nhưng bây giờ khi tôi nhìn thấy dáng vẻ ngầu lòi của Tạ Yến Việt, bỗng ta cảm thấy lúc anh ấy ngầu lên cũng không đáng sợ lắm.

Chỉ là...

Anh ấy cứu tôi là một chuyện, trong lòng tôi rất rõ ràng, tôi tuyệt đối không thể làm thế thân, cũng không cho phép trong lòng bạn trai tôi có người khác, trong mắt tôi không thể chấp nhận được một hạt cát.

Tôi chớp chớp mắt, đành phải tương kế tựu kế, phát huy kỹ năng diễn khóc của mình.

Nước mắt của tôi giống như sợi dây chuyền trân châu bị đứt, từng viên trân chân từ khóe mắt lăn xuống.

Lần này, Tạ Yến Việt càng thêm bối rối.

Anh muốn dùng ngón tay lau nước mắt cho tôi, nhưng vừa vươn ra lại vội vàng rụt lại, lấy khăn tay ra, bàn tay run rẩy lau nước mắt cho tôi.

Cả quá trình sau đó, anh vẫn luôn dịu giọng dỗ dành tôi.

Mà tôi thì sợ lòi, cả quá trình không dám hó hé một lời nào.

Sau đó, Vương tổng bị đưa tới đồn công an.

Tôi cũng đi theo.

Sau khi Vương tổng biết được thân phận của Tạ Yến Việt, ông ta lập tức chọn cách hòa giải, còn sợ tới mức quỳ xuống trước mặt Tạ Yến Việt, nhưng tuyệt nhiên Tạ Yến Việt không để ý tới, anh chỉ dính lấy tôi, dùng đá đắp mặt cho tôi, trong mắt tràn ngập vẻ ôn nhu và áy náy.

Đạo diễn và hai người kia cũng sợ tới mức vội vàng xin lỗi.

Tạ Yến Việt chỉ nói một chữ: "Cút."

Bọn họ cũng không dám đến quấy rầy nữa.

Vương tổng chủ động thẳng thắn khai rằng ông ta đã quấy rối tôi nên mới bị bắt.

Khi tôi và Tạ Yến Việt cùng rời khỏi đồn công an, tôi vẫn im lặng không nói một lời.

Tạ Yến Việt đưa tôi về nhà.

Ở cửa, tôi đưa lưng về phía Tạ Yến Việt, gằn từng chữ: "Đêm nay em muốn yên tĩnh một mình."

Giọng của Tạ Yến Việt có chút trầm thấp, "Được, chờ đến khi em tiếp thu xong, anh sẽ giải thích với em... về thân phận của anh."

Sau khi đóng cửa lại, mất một lúc lâu tôi vẫn chưa phục hồi được tinh thần.

Tim tôi đập thình thịch.

Nhưng tôi đấm mạnh vài cái vào vị trí trái tim, "Bình tĩnh, đừng hoảng hốt, cứ tiến hành theo kế hoạch ban đầu là được rồi!"

Ba giờ đêm, tôi lén lút chuồn từ sân sau ra ngoài.

Tôi chạy tới sân bay, lên chuyến bay rời khỏi đất nước, đi tới nước N.

Lúc trên máy bay, tôi tự nói với mình, lần này coi như là đi tị nạn, cũng xem như là đi giải sầu.

Chờ lần tới tôi quay lại, mọi chuyện sẽ kết thúc rồi.

Ba tháng sau.

Tôi nghe được tin từ chỗ bạn thân, cô ấy bảo rằng Tạ thái tử gia vẫn còn độc thân!

Chẳng lẽ... Anh và Lâm Uyển Uyển còn chưa công khai, vẫn đang trong giai đoạn lén lút qua lại sao?

Nhưng cũng đã ba tháng trôi qua rồi, tôi nghĩ dựa vào năng lực hành động và sức quyến rũ của Tạ Yến Việt, hẳn là đã theo đuổi được Lâm Uyển Uyển rồi.

Tôi yên tâm về nước.

Cũng là do người đại diện – chị Hứa cứ luôn đau khổ cầu xin tôi, ngày nào cũng gửi tin nhắn wechat khóc lóc kể lể, kêu gào tôi mau về đi.

Tôi kéo dài được ba tháng, đã là kỳ hạn cuối cùng rồi.

Tôi không có ý định quay lại chỗ ở ban đầu, mà chọn ở khách sạn.

Người đại diện đàm phán giúp tôi nhận cơ hội thử vai cho một bộ phim truyền hình, ngày mai tôi sẽ đi thử vai.

Người đại diện nói cho tôi biết, tài nguyên bị đóng băng trước đây đều đã lấy lại được rồi, chị ấy còn nói thêm, sau này sẽ không xảy ra loại chuyện này nữa.

Người đại diện nói rất qua loa, trong lòng tôi lại nghĩ, cũng coi như Tạ Yến Việt còn có chút lương tâm, dù gì anh cũng đã từng làm bạn trai kiêm trợ lý của tôi, nên mới không để mặc Lâm Uyển Uyển chèn ép tôi.

Mọi thứ cứ tiến hành tuần tự từng bước giống với cuộc sống ban đầu, nhịp sống của tôi quay trở lại giai đoạn Tạ Yến Việt còn chưa xuất hiện, nhưng không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy trái tim mình bị khuyết một góc, trống trải.

Ngày hôm sau, khi tôi rời khỏi khách sạn, tôi nhìn thấy một chiếc Rolls Royce đậu bên đường khách sạn, bên ngoài có một người đàn ông mặc vest đang dựa vào xe.

Trong miệng anh ấy còn đang ngậm kẹo mút.

Gió nhẹ nhàng vén tóc anh lên.

Anh chỉ đứng im một chỗ, cũng đủ để hấp dẫn ánh mắt người khác, không chỉ là vì khuôn mặt đẹp trai sáng láng của anh, mà còn vì khí chất ưu nhã, trưởng thành và khí tràng mạnh mẽ đó.

Chỉ là so với trước đây, khuôn mặt của anh nhiều thêm vài nét cô đơn và tiều tụy.

Anh giương mắt, ánh mắt đối diện với tầm mắt của tôi.

Đôi mắt vốn thâm trầm như đầm băng trong nháy mắt sáng lên, đáy mắt nồng đượm vẻ tủi thân và chiếm hữu.

Chẳng biết vì sao, trong lòng tôi cảm thấy có chút chột dạ.

Bởi vì, dáng vẻ của anh rất giống oán phu bị vợ bỏ, mà tôi chính là người vợ phụ bạc đó!

15.

Anh đi về phía tôi, cầm trong tay một chiếc ô, lúc đứng trước mặt tôi, anh mở ô ra, che lên đỉnh đầu tôi, tôi tưởng anh tới chất vấn tôi, hoặc là tới tìm tôi tính sổ, nhưng không ngờ câu đầu tiên anh nói ra lại là: "Đừng sợ, anh chỉ tới để đưa em đi làm thôi."

Đừng sợ...

Bộ não của tôi bị cháy ngay lập tức.

Tôi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Tôi thử vai thành công, một tuần sau vào tổ.

Anh không nhắc gì về chuyện lúc trước, thậm chí cũng không nói lời nào, vẫn giống như cái bóng trầm mặc, sau khi đưa tôi về, anh mới rời đi.

Một tuần sau, Tạ Yến Việt lại tới, vẫn làm trợ lý của tôi như trước.

Tôi thật sự ngu luôn.

Tôi không hiểu, áo choàng của anh đã rớt hết rồi!

Lâm Uyển Uyển đã ly hôn rồi!

Trước khi lên máy bay, tôi cũng gửi cho anh một tin nhắn wechat nói chia tay, lý do là chúng tôi không hợp, sau đó block tất cả các phương thức liên lạc của anh.

Sao giờ anh còn làm trợ lý của tôi?

Chẳng lẽ... Anh tính một chân đạp hai thuyền?

Hoặc là, có phân đoạn nào đó không đúng!

Bắt đầu quay phim, khi tôi tới phim trường, tôi gặp Lâm Uyển Uyển, thật tình tôi khá bất đắc dĩ.

Thì ra đây chính là diễn viên khách mời thần bí mà đạo diễn đã từng nhắc tới.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Nhưng nói thật trong lòng tôi cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ tài nguyên của Lâm Uyển Uyển suy giảm rồi?

Nếu đổi lại là trước kia, sao cô ta có thể đồng ý tới làm diễn viên khách mời đặc biệt chứ.

Điều này cũng chứng tỏ, dạo gần đây trong tay cô ta không có tài nguyên để lựa chọn, nếu không đã sớm đi diễn tác phẩm chế tác lớn rồi.

Nhưng, tôi không khỏi nhìn về phía Tạ Yến Việt.

Chẳng lẽ Tạ Yến Việt và ánh trăng sáng của anh...... cãi nhau?

Tạ Yến Việt cầm một ly trà sữa, cắm ống hút cho tôi, đưa tới bên miệng tôi, không thèm nhìn Lâm Uyển Uyển lấy một cái.

Cảm giác không thích hợp càng ngày càng mãnh liệt!

Nội dung của cảnh quay đặc biệt này là Lâm Uyển Uyển đóng vai chị gái của tôi, cảnh diễn chung của hai người chúng tôi là chị gái tính bỏ trốn, tôi chạy tới ngăn cản.

Nhưng, tôi tinh mắt nhìn thấy Lâm Uyển Uyển lái xe máy muốn đâm vào tôi.

Đúng lúc này, eo của tôi bị người nào đó ôm, nhanh chóng tránh khỏi chiếc xe máy.

Tim tôi đập thình thịch, bên tai tôi bị hơi nóng thổi qua.

"Đừng sợ, không sao rồi."

Lâm Uyển Uyển vội vàng khóc lóc từ trên xe máy đi xuống, ủy khuất nói: "Xin lỗi, tôi cũng không ngờ đột nhiên chiếc xe máy này lại mất khống chế."

Song tôi lại thấy rõ được vẻ tiếc nuối và oán độc nơi khóe mắt Lâm Uyển Uyển.

Cô ta cố ý.

Thậm chí tôi còn có thể đoán được tâm tư của cô ta, nếu không may tôi bị thương, cô ta và tôi tương đối giống nhau, nói không chừng có thể thuận nước đẩy thuyền thay thế tôi, trở thành diễn viên chính mới.

Tôi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tạ Yến Việt, ánh mắt ấy giống như muốn hóa thành gai nhọn đâm thủng Lâm Uyển Uyển.

Tôi hít sâu một hơi, không để ý đến Lâm Uyển Uyển, mà thấp giọng nói: "Cảm ơn anh, Tạ Yến Việt."

"Không có gì, anh là trợ lý của em." Anh nhẹ giọng nói, nhưng lời nói ấy lại cho tôi một loại cảm giác rất an toàn.

Thông qua quan sát, tôi đoán, tám chín phần mười, Tạ Yến Việt và Lâm Uyển Uyển đã chia tay.

Đạo diễn cho chúng tôi nghỉ ngơi một lúc, sau đó mới tiếp tục quay phim.

Cảnh quay kế tiếp, nếu dựa theo kịch bản gốc, "Tôi" thấy khuyên bảo chị gái không có tác dụng, đành phải gom hết tất cả những thứ đồ đáng giá trên người đưa cho cô ta.

Nhưng, đến cảnh quay chân chính, sau khi tôi và Lâm Uyển Uyển đối chiếu vài câu thoại, tâm trạng của Lâm Uyển Uyển rất kích động, giơ tay lên tát tôi một bạt tai rất mạnh.

Cảnh này vốn không hề có trong kịch bản!

Tôi thấy trong mắt cô ta trào nước mắt, dáng vẻ tủi thân, nhưng khóe mắt lại không nhịn được mà cong lên, sao tôi lại không biết cô ta đang lấy việc công trả thù riêng chứ!

Vậy nên, tôi không chút do dự giơ tay lên, dứt khoát vung trả cho cô ta hai cái bạt tai cực mạnh, cũng khóc lóc nói: "Chị ơi, chị hồ đồ rồi!"

Nếu đã có thù, đương nhiên là phải báo thù ngay tại chỗ!

Sao tôi nhịn được?

Chắc cô ta còn chưa biết, trước kia tôi từng học quyền anh!

16.

Tất cả mọi người ở hiện trường đều choáng váng!

Khuôn mặt của Lâm Uyển Uyển nhanh chóng sưng thành cái đầu heo, đôi mắt cô ta tràn ngập vẻ phẫn nộ và oán độc, như hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

Đạo diễn thấy thế thì lập tức hô cut!

Tạ Yến Việt nhanh chóng chạy tới trước mặt tôi, dùng ngón tay nâng mặt tôi lên, trong đôi mắt tràn ngập vẻ phẫn nộ.

"Đau không? Để anh chườm đá cho em."

"Không cần đâu, để em tự làm."

Tôi càng thấy kỳ quái hơn, tôi đã tát Lâm Uyển Uyển hai cái bạt tai, nhưng sao Tạ Yến Việt vẫn không thèm ngó Lâm Uyển Uyển lấy một cái.

Tạ Yến Việt đưa tôi ra xe RV, giúp tôi chườm đá.

Mà chỉ chốc lát sau, Lâm Uyển Uyển vọt vào, vẻ mặt tức giận, chỉ vào mũi của tôi mắng: "Cô dám đánh tôi, cô phải xin lỗi tôi ngay! Nếu không, tôi sẽ bảo Tạ Thái tử gia hoàn toàn phong sát cô!"

Tôi:...

Nhịn không được nhìn về phía Tạ Yến Việt.

Ánh mắt Tạ Yến Việt lạnh như băng nhìn cô ta, gằn từng chữ: "Cô... muốn chết."

Lâm Uyển Uyển cười lạnh, trên mặt lộ ra nụ cười trào phúng, khinh bỉ nhìn Tạ Yến Việt: "Anh là cái cọng hành gì! Ồ, tôi nghe nói... Hình như anh chính là cậu trợ lý nhỏ đã yêu đương với cô ta, đúng không nhỉ!"

Lâm Uyển Uyển tiếp tục trào phúng tôi, "Cố Thần Thần, cô không có tí ánh mắt nào cả, sao lại yêu đương với một tên trợ lý cơ chứ, ha ha ha, tôi thấy hai người quả thực rất xứng đôi! Cùng hạ tiện như nhau!"

Tôi khó có thể tin nhìn cô ta chằm chằm, đứng lên, giống như sư tử biển, vỗ tay bôm bốp cho cô ta.

Trâu lắm!

Giỏi lắm!

Cũng đúng, lúc Tạ Yến Việt làm trợ lý cho tôi, tôi thường gọi anh là Việt Việt, những người khác cũng gọi anh là Tiểu Tạ, chẳng ai gọi tên đầy đủ của anh cả.

17.

Lâm Uyển Uyển cau mày, vẻ mặt khó hiểu, "Cô bị bệnh thần kinh à!"

Tôi chỉ vào mặt Tạ Yến Việt, thử hỏi: "Cô... không biết anh ấy à?"

Lâm Uyển Uyển cười lạnh, khinh bỉ nói: "Không phải chỉ là tên trợ lý quèn của cô thôi sao?"

Lần này tôi thật sự xác định, Lâm Uyển Uyển không biết Tạ Yến Việt.

Kế tiếp thái độ của Tạ Yến Việt càng thêm kích thích.

Anh lạnh lùng nói: "Nếu như cô không quỳ xuống xin lỗi bạn gái tôi, cô mới là người bị phong sát đấy."

"To mồm ghê đấy, anh tưởng anh là ai!"

Sau đó, đạo diễn đi vào, vội vàng khom lưng với Tạ Yến Việt, "Tạ thái tử gia, cậu đến rồi à, là do chúng tôi tiếp đón không chu đáo..."

Lúc Lâm Uyển Uyển nghe đạo diễn nói những lời này, con ngươi của cô ta như muốn lồi ra, dáng vẻ như sắp ngất tới nơi.

Tạ Yến Việt nói: "Đạo diễn Vu, loại diễn viên như này thì ông nên đá ra ngoài đi! Sau này công ty sẽ vĩnh viễn không hợp tác với loại nghệ sĩ này nữa."

"Được, tôi hiểu rồi." Đạo diễn là người tinh ý, lập tức biết đây là ý gì.

Lúc này Lâm Uyển Uyển sợ thật rồi.

Cô ta khóc như mưa, vẻ mặt nhu nhược, mong muốn gợi lên chút ý thương hại của Tạ Yến Việt.

"Tạ thái tử gia, tôi... Tôi có mắt không thấy Thái Sơn, là tôi đã mạo phạm, cầu xin anh bỏ qua cho tôi."

Nhưng Tạ Yến Việt lại dịu dàng nhìn tôi, ánh mắt dừng lại trên mặt tôi, biểu cảm tràn ngập vẻ đau lòng.

"Người cô nên xin lỗi là cô ấy. Lời tôi vừa nói, cô đã quên rồi sao?"

Lâm Uyển Uyển không cam lòng, mím môi, nghẹn khuất quỳ gối trước mặt tôi.

"Tôi sai rồi, tiểu thư Cố Thần Thần, là tôi...... đã mạo phạm cô."

Tôi bình tĩnh nói: "Tôi không cần lời xin lỗi của cô, lời xin lỗi của cô chẳng qua chỉ là biểu hiện của sự khuất phục trước quyền thế của anh ấy mà thôi."

Dù cho Lâm Uyển Uyển có không cam lòng, nhưng giờ này cô ta cũng không dám bật lại nữa.

Tạ Yến Việt bảo bọn họ đi ra ngoài.

Đợi khi trong xe chỉ còn lại mình tôi và Tạ Yến Việt, toàn bộ không khí có chút là lạ.

Tạ Yến Việt như lệ thường dịu dàng chườm đá cho tôi.

Mà tôi thì không kiềm chế được con sâu tò mò trong bụng.

"Em nghe nói, không phải anh thích Lâm Uyển Uyển sao? Anh thầm mến Lâm Uyển Uyển từ lâu..."

Đôi mắt Tạ Yến Việt sáng lên, "Em... em ghen à?"

Tôi xấu hổ nói: "Anh đừng nói sang chuyện khác."

"Anh không biết cô ta."

Tạ Yến Việt trầm mặc một lúc, sau đó dịu dàng kiên nhẫn nói tôi nghe: "Sở dĩ cô ta đoán sai, chắc là vì nhận lầm người. Năm năm trước, anh mới được đổi lại."

"Đổi lại? Là ý gì?"

"Lúc anh mới sinh ra, anh bị người ta ác ý đánh tráo, mãi đến tận năm năm trước mới được người nhà họ Tạ tìm về, cho nên ở nhà họ Tạ có đến hai người được gọi là thái tử gia. Nhưng, hầu hết mọi người chỉ biết có một thái tử gia, là con trai cả của nhà họ Tạ, rất ít người biết đến anh, mà anh cũng không quan tâm."

Tôi lập tức hiểu ra, tuy rằng Tạ Yến Việt nói rất đơn giản, giọng điệu cũng dịu đi, nhưng người chân chính trải qua loại chuyện này, chắc hẳn sâu trong nội tâm đã phải trải qua đau xót và đấu tranh mà người khác khó có thể tự mình lĩnh hội.

Chuyện tới thế này rồi, tôi cũng thẳng thắn nói: "Anh không thiếu tiền, vậy tại sao anh lại tới làm trợ lý của em? Em còn tưởng rằng anh yêu Lâm Uyển Uyển, cầu mà không được, nên coi em là thế thân."

Nhất thời Tạ Yến Việt nóng nảy, "Không phải! Sao anh có thể coi em là thế thân được chứ! Anh... Anh..."

Đôi mắt anh nhìn chăm chú vào tôi, lỗ tai đỏ lên, ánh mắt lại mang theo vẻ kiên quyết làm cho người ta an tâm, gằn từng chữ nói: "Anh đến đây là vì em. Anh muốn offline với em."

Lần này, đổi lại là tôi trợn tròn mắt.

Khoan!

Offline?

"Offline là có ý gì?"

18.

Trên mặt Tạ Yến Việt cũng hiện vẻ thẹn thùng, "Thần Thần, em còn nhớ... một cái tài khoản mạng, tên là Thuần Sắc Dạ không?"

Khóe miệng tôi co giật, sao tôi có thể không nhớ chứ!

Năm năm trước, lúc tôi còn chưa vào giới giải trí, tôi từng yêu đương qua mạng với một nam sinh, tài khoản trên mạng của đối phương là "Thuần Sắc Dạ".

Bởi vì lúc ấy tôi thường trêu chọc anh ấy đến mức anh ấy phải ngây ngốc cạn lời, nên tôi thường ghẹo anh ấy là chàng thiếu niên ngây thơ.

Chúng tôi yêu nhau qua mạng gần một năm, lúc chuẩn bị offline biến tình trên mạng thành tình thực tế, thì tên đó lại cho tôi leo cây!

Lúc đó tôi cũng khá ngốc nghếch, cứ chờ mãi ở thành phố xa lạ, quanh quẩn ở địa điểm hẹn nguyên một tuần, sáng nào cũng tới công viên gọi một ly trà, chờ tới buổi tối mới chịu quay về.

Một tuần sau, tôi hoàn toàn tin tưởng đoạn tình yêu qua mạng đầu tiên của đời mình, cũng là mối tình đầu của tôi, có kết cục BE!

Nhưng tôi thật không ngờ, Tạ Yến Việt lại chính là người bạn trai qua mạng đó.

Những ký ức đã chết lặng dần ngoi lên tấn công tôi.

Hiện giờ tôi đã không còn phẫn nộ như lúc trước, chỉ là trong lòng vẫn quanh quẩn một chút nghi hoặc và tiếc nuối.

"Sao hôm đó anh lại không đến?"

Anh chua xót nói: "Lúc đó anh bị tai nạn, hôn mê bất tỉnh nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt gần hai tháng trời mới được đưa ra ngoài. Đợi đến khi anh liên lạc với em, em đã xóa kết bạn với anh, cũng xóa luôn tài khoản rồi."

"Anh từng thử tới xem camera giám sát gần địa điểm chúng ta hẹn gặp lúc đó, nhưng em toàn đội mũ, camera không quay được rõ mặt em."

"Anh thấy em... Đợi anh hẳn một tuần. Rất xin lỗi em..." Trong giọng anh tràn ngập vẻ áy náy.

"Vậy sao anh tìm được em?" Tôi hỏi.

Anh chỉ vào cổ tôi, "Có một lần, khi tham gia chương trình giải trí, em có đeo một sợi dây chuyền, dây chuyền đó là món quà anh tặng em, anh còn nhớ rất rõ. Nhờ đó nên anh mới nhận ra người ấy chính là em!"

Tôi bừng tỉnh, cái dây chuyền ấy là thứ tôi tiện tay lấy từ trong hộp ra, sau khi quay xong, nhìn kỹ mới nhận ra đó là món quà bạn trai cũ qua mạng đã gửi tới cho tôi.

"Anh muốn tới giải thích trước mặt em, nhưng lại cảm thấy... sợ là em đã quên anh rồi. Anh có xem chương trình của em, em nói em thích đàn ông ngây thơ. Anh còn nghe nói em ghét mấy tên phú nhị đại, tốt nhất người yêu của em phải là người sạch sẽ trong sáng, gia cảnh bình thường. Cho nên anh mới tới ứng tuyển làm trợ lý của em, muốn tới gần em."

Thì ra là vậy.

Anh ấy chưa từng vì Lâm Uyển Uyển nên mới tới gần tôi.

Nhưng đây là lời đồn bậy gì thế! Xưa nay tôi có từng nói mình ghét mấy tên phú nhị đại bao giờ đâu!

Chắc là bị hiểu lầm, trong lần phỏng vấn đó, tôi có kể lúc trước có một vài tên phú nhị đại cố ý đùa giỡn, ôm thái độ hài hước theo đuổi tôi, làm cho tôi cực kỳ phản cảm với một vài cách thức theo đuổi dầu mỡ và gióng trống khua chiêng như thế.

Tạ Yến Việt vừa dịu dàng vừa không mất đi vẻ bá đạo, hỏi: "Thần Thần, chúng ta làm hòa nhé, được không em?"

Tôi chần chừ nói: "Không phải chúng ta đã chia tay rồi sao?"

Anh quật cường nói: "Anh không đồng ý, nên chúng ta chỉ là cãi nhau thôi."

Chơi xấu à!

Anh nói tiếp: "Em có thể cho anh một cơ hội nữa không? Anh... hứa sẽ không làm em sợ nữa, anh sẽ không đánh người trước mặt em nữa. Em đừng sợ hãi và bỏ chạy, được không? Anh sẽ không làm hại em đâu."

Tôi bối rối, "Anh cảm thấy vì em sợ anh, cho nên mới chạy à?"

Đôi mắt đen của anh tủi thân nhìn tôi, ánh mắt như câu trả lời khẳng định.

Tôi lắc đầu, xấu hổ nói: "Em chạy không phải vì anh đánh người cho nên mới chạy! Lúc đó anh làm vậy là để bảo vệ em, sao em lại nghĩ anh đáng sợ được! Em chạy là vì, thứ nhất, anh là Thái tử gia, em lại coi anh là tiểu nãi cẩu xoay anh vòng vòng, sai khiến anh khắp nơi, nếu đổi lại là anh, anh không thấy chột dạ sao? Thứ hai, em tưởng lầm rằng anh coi em là thế thân của Lâm Uyển Uyển, nghĩ rằng sau khi anh ở bên Lâm Uyển Uyển, sớm muộn gì cũng sẽ đá em, còn không bằng em bỏ anh trước, cũng như để tránh đầu sóng gió, em và Lâm Uyển Uyển có thù với nhau, em sợ anh sẽ ra mặt giáo huấn em thay cho cô ta."

"Vậy giờ em... còn sợ anh không?"

Tôi nói: "Lúc mới đầu khi biết thân phận của anh, em rất sợ."

Tôi kể ngắn gọn chuyện gặp anh trong phòng bao quán bar một lần.

Vẻ mặt anh càng thêm bối rối.

"Nhưng sau đó, quả thật anh không hề làm tổn thương em, vẫn cứ như bình thường, dần dần em không sợ nữa."

Thậm chí anh còn hơi luống cuống: "Anh biết em thích nam sinh ngây thơ, anh... Anh sẽ cố gắng!"

"Không cần."

Tôi thấy ánh sáng trong mắt anh thoáng cái tắt ngủm, trở nên ảm đạm.

"Em cảm thấy anh của bây giờ cũng rất tốt."

Tạ Yến Việt mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn tôi.

"Em... Ý em là..."

"Cứ là chính mình là được rồi."

Chưa kể, tôi cảm thấy bộ dáng ngầu lòi của anh ấy cũng rất đáng yêu.

Hơn nữa, dáng vẻ dịu dàng ngày thường của anh ấy cũng không phải giả vờ.

Chỉ là, tôi tò mò...

"Lúc em hôn anh, lỗ tai của anh sẽ đỏ lên. Cái đó là anh giả bộ, hay là xấu hổ thật vậy?"

19.

Đôi mắt anh nhìn tôi, "Nếu em... muốn biết, vậy hôn một cái là sẽ biết ngay."

Tôi không kìm được hôn lên mặt anh một cái, chợt thấy mặt anh đỏ bừng, hơn nữa còn lan ra đến tận lỗ tai.

Thì ra, ở mặt tiếp xúc thân mật thế này, bạn trai tôi quả thực đơn thuần muốn chếc!

Nhưng ở các mặt khác anh lại rất trưởng thành, còn rất lạnh lùng và đẹp trai.

"Là xấu hổ thật." Giọng của anh vừa trầm thấp vừa khàn khàn.

Tạ Yến Việt tiếp tục nói: "Chúng ta... có thể yêu đương tiếp không?"

Tôi cố ý nói: "Lúc trước là em theo đuổi anh."

Anh rất biết điều, nói ngay: "Vậy lần này để anh theo đuổi em!"

Nửa năm sau.

Có rất nhiều chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.

Ví dụ như, người giành được giải thưởng ảnh hậu không phải là Lâm Uyển Uyển.

Lâm Uyển Uyển đã rời khỏi giới giải trí, bởi vì cô ta ngoại tình nhiều lần, ở phim trường thì thường xuyên bắt nạt người mới, chuyện đùa giỡn ác ý và tung lời gièm pha về đại V bị lộ ra ánh sáng, không chỉ mất hết nhân khí và tài nguyên của lúc trước, mà cô ta còn phải bồi thường khoản tiền vi phạm hợp đồng có giá trên trời.

Lúc này, Tạ Yến Việt đang nấu cơm trong bếp, còn tôi thì đang vui vẻ ăn bánh ngọt.

Tạ Yến Việt đi tới, dịu dàng dỗ dành tôi: "Cơm làm xong rồi."

"Được rồi."

Trong nửa năm này, thay vì nói là Tạ Yến Việt đang theo đuổi tôi, còn không bằng nói là hai chúng tôi đang yêu nhau ngọt ngào hường hường phấn phấn.

Ai có thể ngờ, thái tử gia Giang Thành bên ngoài thì lãnh khốc vô tình, nhưng bên trong thì ngây thơ muốn chếc!

Tuy rằng tôi cũng phát hiện, ở phương diện nào đó anh đúng là rất ngây thơ, nhưng ở phương diện nào đó anh rõ ràng là một con... Hừ, hồ ly bụng dạ đen tối, có đôi lúc tôi hoài nghi, anh tới đây là vì muốn cố ý câu dẫn tôi!

Nhưng tôi cũng không ghét bỏ anh, ngược lại rất ưng cái dáng vẻ này của anh.

Buổi tối, sau khi Tạ Yến Việt và tôi cơm nước xong, anh định chào tạm biệt tôi.

Tôi cố ý kéo cổ tay anh, dựa sát vào lòng ngực anh, "Đêm nay, anh muốn ở lại không?"

Tôi nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng trong lồng ngực anh.

Anh dịu dàng hỏi: "Em đồng ý cho anh trở thành bạn trai chính thức của em rồi sao?"

"Ừm ừm."

Trên mặt tôi nở nụ cười, chụt một cái hôn lên mặt anh, "Xin chào, bạn trai."

"Xin chào, bạn gái của anh."

Phiên ngoại về Tạ Yến Việt.

Năm tôi 18 tuổi, tôi đã yêu một người bạn gái qua mạng.

Ban đầu là cô ấy chủ động kết bạn với tôi, hàng ngày cô ấy đều chủ động trò chuyện với tôi về những chuyện thú vị xảy ra quanh cô ấy.

Lúc đầu, tôi hiếm khi trả lời cô ấy.

Nhưng thời gian trôi qua, tôi dần dần quen với việc nghe cô ấy lải nhải liên miên.

Từ nhỏ tôi đã biết tôi là con hoang, mỗi năm người được gọi là bố của tôi sẽ gửi một khoản tiền cho bảo mẫu, để bà ta chăm sóc cho tôi.

Có điều, năm nào bà ta cũng nuốt gần hết số tiền đó.

Tôi lớn lên trong sự hà khắc, ngược đãi của bà ta.

Sau đó, tôi tự dọn ra ngoài ở riêng, tự học kỹ thuật mạng, thiết kế vài phần mềm rồi bán lấy tiền.

Trước khi cô ấy xuất hiện, có rất ít người chịu nói chuyện với tôi.

Từ tôi nghe được nhiều nhất là con hoang, kẻ thứ ba không biết xấu hổ, đồ tự kỷ, đầu óc có vấn đề...

Năm tôi mười chín tuổi, tôi và cô ấy hẹn gặp mặt offline.

Vì cái ngày đáng mong chờ đó, tôi đã chuẩn bị rất nhiều quà tặng, sợ cô ấy không thích, tôi còn cố ý lên mạng search xem các nữ sinh bình thường thì thường thích cái gì.

Nhưng ngay hôm trước khi offline, tôi bị tai nạn xe cộ, được đưa vào ICU, hai tháng sau mới được đưa ra ngoài.

Mà bạn gái yêu qua mạng của tôi chờ mãi không gặp được tôi, cô ấy xóa kết bạn với tôi, cũng xóa luôn tài khoản của cô ấy.

Trong khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi hoàn toàn bị xáo trộn.

Tôi không chỉ mất cô ấy, mà còn biết được một điều nực cười.

Hóa ra tôi không phải con hoang, tôi là đứa con bị người ta đánh tráo, mà người đứng sau màn của trò tráo con này chính là người tình của bố tôi.

Tên bà ta là Tôn Nhã.

Năm đó, bà ta bị bố tôi bỏ, vì trả thù mà bà ta đã làm ra chuyện đổi con, sau đó âm thầm chú ý tới tình cảnh của tôi và con ruột của bà ta.

Sau khi chuyện này bại lộ, để giữ vững địa vị của con trai mình, bà ta cho người đuổi giết tôi, muốn đâm chết tôi.

Đợi đến khi cảnh sát điều tra ra bà ta, bà ta lại sợ tội tự sát.

Sau khi tôi được đón về, mới biết được mẹ ruột của tôi đã qua đời.

Cái tên Tạ Yến Việt (谢宴越) này......

Vốn là tên của tôi, là tên mẹ ruột của tôi đã đặt cho tôi.

Nhưng cái tên này đã bị người khác chiếm lấy suốt mười chín năm.

Sau khi tôi được đón về, tôi trở thành Tạ Yến Việt (谢宴越), mà đứa con riêng cưu chiếm tổ chim khách kia thì đổi tên thành Tạ Yến Việt (谢燕越).

Tôi chỉ cảm thấy buồn cười và mỉa mai.

Người được tôi gọi là bố đó cũng không đuổi đứa con riêng đó đi, dù sao cậu ta cũng đã ở bên ông ta mười mấy năm, được tiếp nhận nền giáo dục tinh anh, còn tôi, tôi bỏ học trung học, bị cả gia tộc xem thường.

Rất ít người bên ngoài biết được vụ bê bối của nhà họ Tạ.

Cho nên, dù cho tôi có quay về ngôi nhà này, cũng không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của Tạ Yến Việt, trước mặt người ngoài, cậu ta vẫn là Tạ thái tử gia ngăn nắp đẹp trai, được nhiều người theo đuổi.

Cậu ta thích giao tiếp, tôi thì hoàn toàn ngược lại với cậu ta, tôi không thích lộ diện.

Tôi biết rất rõ, nếu như không mạnh mẽ, cho dù tôi có thường xuyên lộ diện, người nước Chu cũng sẽ không công nhận tôi là người thừa kế nhà họ Tạ.

Trước khi tôi trở nên mạnh mẽ, tôi vẫn luôn ẩn giấu tài năng của mình.

Tôi vào học đại học khoa tài chính, bí mật sáng lập công ty công nghệ mạng.

Năm năm sau, công ty của tôi phát triển lớn mạnh, bản thân nó có giá trị hơn một tỷ đô la.

Cũng chính vì thế, tôi được ông nội tán thành, chính thức trở thành người thừa kế nhà họ Tạ.

Về phần Tạ Yến Việt, cậu ta càng ngày càng có cảm giác nguy cơ, cậu ta không ngừng khiêu khích tôi, thậm chí còn tìm hiểu được tôi vẫn luôn một mực tìm kiếm bạn gái qua mạng, cậu ta muốn giành lấy cô ấy, biến cô ấy thành chiến lợi phẩm của cậu ta.

Cậu ta tìm được ảnh chụp người tôi muốn tìm, cho rằng Lâm Uyển Uyển là người tôi muốn tìm, nên điên cuồng theo đuổi Lâm Uyển Uyển, dù biết cô ta đã kết hôn.

Cùng lúc đó, sức khỏe của ông nội càng ngày càng tệ, nhà họ Tạ bắt đầu đấu đá nội bộ.

Tôi làm đúng kế hoạch, "biến mất" một khoảng thời gian, cứ để mặc nhà họ Tạ đấu đá, còn tôi thì đi tìm gặp người mà tôi vẫn luôn muốn gặp.

Tôi nhận ra cô ấy từ lúc cô ấy quay chương trình, nghe giọng nói vui vẻ của cô ấy, tôi vẫn kích động như hồi năm năm trước.

Năm năm rồi, tôi vẫn không quên được cô ấy.

Thì ra cô tên là Cố Thần Thần.

Tôi đến bên cô ấy, làm trợ lý nhỏ của cô ấy.

Tôi biết cô ấy thích đàn ông ngây thơ.

Tôi cố gắng đóng vai một người đàn ông ngây thơ, mỗi khi cô ấy hôn lên mặt tôi, nhiệt độ trên má tôi lại tăng lên.

Khi cô ấy ôm tôi một cái, cơ thể của tôi sẽ run rẩy lên vì kích động, tâm trạng vui sướng ấy cứ như thủy triều không ngừng tràn ra từ trong trái tim tôi.

Khi cô ấy chủ động theo đuổi tôi và muốn tôi làm bạn trai của cô ấy, đó là một trong những khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.

Cô ấy thích làm ngôi sao, tôi cũng cảm thấy dù cho cô ấy ở trên sân khấu hay là ở dưới sân khấu, ở trong mắt tôi cô ấy đều vô cùng bắt mắt!

Tôi muốn bảo vệ cô ấy một cách tốt nhất.

Nhưng hết lần này tới lần khác vẫn luôn có người muốn tới bới móc, trong một bữa tiệc, gã đó muốn vươn cái bàn tay bẩn thỉu của gã tới chỗ cô ấy, sau đó tôi lộ diện, ở trong phòng bao hung hăng giáo huấn ông ta.

Cô ấy đã tận mắt nhìn thấy tôi đánh nhau, nhất định là cô ấy đã bị dọa sợ, dù sao tôi cũng không phải là mẫu người đàn ông ngây thơ mà cô ấy thích.

Thế nên cô ấy chạy trốn.

Ba tháng qua, tôi đã phái người tìm kiếm cô ấy khắp nơi, cũng không ngừng dò hỏi tin tức của mọi người xung quanh cô ấy.

Dưới sự dụ dỗ của tôi, người đại diện của cô ấy không ngừng liên lạc bảo cô ấy quay về, nhưng cô ấy mãi không chịu về, cũng không chịu tiết lộ vị trí của mình.

Về phần Lâm Uyển Uyển, người phụ nữ từng lên mặt chèn ép cô ấy, dưới sự "gợi ý" của tôi, tất cả những tài nguyên của cô ta đều biến mất.

Trong ba tháng này, sau khi ông nội qua đời, nhà họ Tạ lại lần nữa hỗn loạn, những người thân thích từng đấu đến tôi chết anh sống lần lượt bị tôi tống vào tù.

Lâm vào đường cùng, bọn họ lôi hết mọi thủ đoạn bẩn thỉu ra.

Tôi thì không bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm các bằng chứng cho hành vi không sạch sẽ của bọn họ, cuối cùng, bọn họ bị tống vào cục cảnh sát, trong số đó bao gồm cả bố tôi và Tạ Yến Việt.

Sau khi di chúc của ông nội được công bố, tôi được công nhận là người thừa kế duy nhất.

Ba tháng sau, cuối cùng cô ấy cũng về.

Tôi đứng trước cửa khách sạn cả đêm, vừa hưng phấn vừa nôn nóng.

Cuối cùng khi cô ấy xuất hiện trước mặt tôi, trái tim tôi đập nhanh đến mức sắp nổ tung.

Tôi đã hạ quyết tâm, lần này tôi sẽ không bao giờ để cô ấy chạy trốn nữa.

- Hết -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu