Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TÔI ĐÃ BÁN MÌNH CHO BẠN TRAI CŨ - mỹ nữ an tĩnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Văn án: Lúc đề nghị chia tay với Phó Thời Phái, anh ấy vẫn là một tiểu tử nghèo, đỏ mắt cầu xin tôi đừng đi. Lần nữa gặp lại, anh ấy đã là tân quý (*) của ngành tài chính. (tân quý: tân quý là mới nổi, cả câu nôm na là người mới giàu có, có tiếng trong ngành tài chính). Cảnh tôi gấp rút vay tiền bị anh ấy nhìn thấy. "Làm không?" Anh không chút để ý cười cười, "Một đêm, mười vạn."

1.

Tôi không ngờ sẽ gặp được Phó Thời Phái ở chỗ này.

Sau khi chúng tôi chia tay, đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp lại sau ba năm xa cách.

Tình cảnh khác nhau một trời một vực.

Tôi vội vã kiếm tiền khắp nơi.

Mà anh thì trở thành tân quý trong ngành, bên cạnh còn có bạn gái đi cùng.

Vừa rồi tôi đang vay tiền của chị họ làm lễ tân ở khách sạn này, tất cả đối thoại của chúng tôi đều bị Phó Thời Phái nghe thấy.

Anh nhìn tôi hồi lâu, trong đôi mắt đen láy không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì cả.

Nửa ngày sau, mới lững thững đi tới trước mặt tôi, bình tĩnh nhìn chăm chú vào tôi.

"Đã lâu không gặp."

Tôi cụp mắt tránh ánh mắt anh, "Đã lâu không gặp."

Ngay sau đó, lại qua loa thấp giọng nói: "Tôi còn có việc, đi trước đây."

Cảm xúc xấu hổ dường như muốn nhấn chìm tôi, tôi không thể ở lại đây thêm một phút nào nữa.

"Chờ một chút." Người đàn ông phía sau chậm rãi mở miệng.

Trên tay Phó Thời Phái cầm áo khoác âu phục màu xám bạc.

"Thiếu tiền à?"

Anh vừa hỏi vừa lấy ví tiền từ trong túi áo khoác ra, rút ra một tấm thẻ.

Khóe miệng nở nụ cười không chút để ý.

"Một đêm, mười vạn."

Bàn tay thon dài đưa thẻ tới trước mặt tôi.

"Làm không?"

Tôi cụp mắt nhìn chằm chằm tấm thẻ này, bên tai quanh quẩn lời nói của bác sĩ.

"Đứa nhỏ mới hai tuổi, cô phải suy nghĩ cho kỹ, thằng bé không thể chậm trễ được nữa đâu. Phải mau chóng nộp đủ tiền phí thì mới có thể tiếp nhận trị liệu."

Tôi nuốt một ngụm nước miếng rồi mở miệng.

"Tôi có thể ứng trước năm ngày không?"

Phó Thời Phái cười khẽ một tiếng, rất có ý mỉa mai.

"Đây là giá của một tháng."

300 vạn.

Tôi siết chặt bàn tay, buộc mình tỉnh táo.

Hết lần này tới lần khác nhắc nhở bản thân, bệnh của Châu Châu là quan trọng nhất.

Mặc dù tôi biết Phó Thời Phái đang cố ý làm nhục tôi.

Anh ra vẻ kiên nhẫn và không thúc giục tôi.

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cuối cùng vẫn giơ tay nhận lấy.

Phó Thời Phái cũng không bất ngờ, lại đưa cho tôi một tấm thẻ phòng.

"Tôi còn buổi tiệc xã giao, em lên trước chờ tôi đi."

Thoạt nhìn bạn gái của anh trông không có chút nào là không vui cả.

Sau khi nháy mắt làm mặt quỷ với Phó Thời Phái, cô ấy tiêu sái rời đi.

2.

Trước khi Phó Thời Phái trở về, tôi đã tắm rửa sạch sẽ.

Đối với chuyện sắp tới, cảm xúc của tôi lẫn lộn, trong đó có một tia xấu hổ xen lẫn cảm giác bị nhục nhã.

Ba năm trước, tôi và Phó Thời Phái học gần xong năm tư đại học, anh ấy còn nhận được offer, nên có khá nhiều thời gian rảnh rỗi.

Trong căn hộ đó, phòng ngủ, sô pha hoặc là ban công đều lưu lại dấu vết của chúng tôi.

Để rồi mỗi khi tôi tỉnh lại sau khi "chết đi sống lại", tôi không khỏi cảm thán thể lực của Phó Thời Phái quả thực quá tốt.

Chỗ khóa phòng điện tử vang lên một tiếng nho nhỏ, làm tôi bừng tỉnh.

Phó Thời Phái về rồi.

Tôi lập tức đứng dậy đi về phía anh, rồi chậm rãi dừng lại khi chỉ còn cách có vài bước.

Hai tay anh đút túi, khoan thai tựa vào cửa.

Mùi rượu từ người anh tản ra, như muốn nhấn chìm hết cảm xúc trong đáy mắt.

"Cô Ninh, ba năm không gặp, sao lại nghèo túng thế này?"

Anh không nhanh không chậm châm một điếu thuốc.

Với mong muốn chừa lại cho mình một chút ít mặt mũi cuối cùng, tôi không định trả lời vấn đề này.

Tôi cười nhạt, "Anh tiêu mười vạn, chỉ là vì muốn tôi nói chuyện phiếm với anh sao?"

Phó Thời Phái búng tàn thuốc, nhướng mày: "Vậy em đang đợi tôi chủ động sao?"

Tôi hiểu rồi.

Âm thầm thở ra một hơi, vững bước qua đó.

Vẻ mặt người đàn ông không có một tia dao động, chỉ từ trên cao nhìn xuống tôi.

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa, đành phải nhìn thẳng cổ áo anh.

Giống như đang hoàn thành nhiệm vụ, tôi bình tĩnh tháo cà vạt của anh ra.

Cảnh này giống với hồi ba năm trước, khi anh đi phỏng vấn, lần đầu tiên tôi thắt cà vạt cho anh. Và cũng là tôi, đã thuần thục tháo nó ra.

Phó Thời Phái vẫn thản nhiên như trước.

Cho đến khi tôi chạm vào nút áo sơ mi, thì bị anh ấn lại.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi phảng phất nhìn thấy cảm xúc tồn đọng suốt ba năm qua của Phó Thời Phái.

Nháy mắt tiếp sau đó, tôi bị anh kéo xoay người.

Đổi vị trí cho nhau, tôi bị anh giữ chặt cổ tay, đè lên cửa.

Phó Thời Phái nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt, cúi đầu gần sát vào.

Theo bản năng tôi muốn tránh nụ hôn đầy cảm xúc này, nhưng nghĩ đến bệnh tình của Châu Châu, tôi cố gắng ngăn không cho mình quay đầu đi.

Tôi từ từ nhắm hai mắt lại.

Khi cách môi chỉ còn 1 cm, Phó Thời Phái dừng lại.

Hơi nóng phả vào hơi thở của tôi.

"Em đang mong đợi cái gì?"

Anh hừ cười một tiếng, ý tứ châm chọc mười phần.

Tôi mở mắt ra.

Phó Thời Phái kéo cà vạt xuống, buộc vào mắt tôi.

"Có biết chơi cái này không?"

Dần dần thích ứng với bóng tối trước mắt, tôi mới chợt hiểu ý của anh, nhẹ giọng trả lời.

"Không biết."

"Đừng nói với tôi rằng ba năm nay em không có người khác?"

Tôi thực sự không có yêu đương thêm nữa, bởi vì tôi có Châu Châu rồi.

Cũng có một phần lí do là sau khi chia tay với Phó Thời Phái, tôi không còn hứng thú với bất kỳ nam sinh nào khác.

Phó Thời Phái thấy tôi ngầm thừa nhận, chậm rãi đặt tay lên cổ họng tôi.

Tay hơi siết chặt, cũng không dùng sức.

Như một lời cảnh báo nào đó.

"Em tốt nhất đừng có gạt tôi, Ninh Hội."

"Nếu để tôi phát hiện ra em đang nói dối, tôi sẽ giết chết em và tên đàn ông đó."

Tôi sửng sốt, ngẩng đầu, nhìn về phía anh.

Không khí ngưng trệ.

Nháy mắt Phó Thời Phái buông tay ra, giọng anh rất lạnh.

"Chỉ là tôi thấy ghê tởm mà thôi."

Tôi nhớ ra anh từng ưa sạch sẽ, lập tức tán thành cách nói này.

Ngày đó, Phó Thời Phái không làm gì tôi cả.

Chỉ yêu cầu tôi không được cởi cà vạt ra.

Chắc là vì đã căng thẳng tinh thần suốt một ngày, nên rất nhanh tôi đã ngủ say.

Trong lúc mơ hồ, dường như cảm thấy có người ôm chặt tôi từ phía sau.

Bên tai vang lên giọng nói của Phó Thời Phái.

"Em có biết tôi đã tìm em rất lâu rồi không?"

"Lần này tôi sẽ không cho phép em bỏ rơi tôi lần nữa."

3.

Tôi không ngờ ba năm không gặp, tính cách Phó Thời Phái lại trở nên cố chấp và mẫn cảm như thế.

Tôi không bị hạn chế tự do cá nhân, và anh cũng không tìm ai đó để theo dõi tôi.

Ngày hôm sau, tôi đến bệnh viện để thanh toán tất cả các khoản tiền.

Cố Mạnh Hòa là bác sĩ điều trị chính của Châu Châu.

Vào thời điểm kinh tế của tôi quẫn bách nhất, là anh ấy hết lần này tới lần khác giúp tôi lót tiền thuốc men.

Thăm Châu Châu xong thì đúng lúc Cố Mạnh Hòa tan tầm, anh ấy đề nghị chúng tôi cùng nhau đi ăn cơm.

Để cảm ơn anh ấy, bữa cơm này tôi mời.

Chỉ là không ngờ rằng, thành phố S lại nhỏ như vậy, đi ăn thôi mà cũng có thể gặp được Phó Thời Phái.

"Em lấy đâu ra nhiều tiền thế?"

Cố Mạnh Hòa cụp mắt nhìn đĩa thức ăn của mình.

"Mượn." Tôi đáp.

Vốn là tiền mượn thật, tôi không có ý định không trả cho Phó Thời Phái.

Cố Mạnh Hòa thở dài một hơi, bất ngờ không kịp đề phòng cầm lấy tay tôi.

"Ninh Hội, em không có tiền thì có thể mượn tôi..."

"Anh có thể cho mượn được bao nhiêu?" Một giọng nam quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu.

Tôi vô thức rút tay về.

Phó Thời Phái như cười như không nhìn Cố Mạnh Hòa.

"Chiếc xe bên ngoài là của anh à?"

"Tiền một ngày tôi cho cô ấy, cũng đủ để mua cho anh một chiếc xe đấy."

Sắc mặt Cố Mạnh Hòa trắng bệch.

Tôi nhíu mày kéo ống tay áo của Phó Thời Phái, ý bảo anh đừng nói nữa.

Phó Thời Phái mắt điếc tai ngơ.

"Anh là cái thá gì chứ?" Hai tay anh chống bàn, ghé sát lại gần nhìn Cố Mạnh Hòa.

Cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà đứng lên, kéo Phó Thời Phái ra.

Rồi nhìn thẳng vào Cố Mạnh Hòa.

"Rất xin lỗi anh, bác sĩ Cố."

Tôi cúi đầu với anh ấy, móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay.

Tôi dùng tiền của Phó Thời Phái, không có tư cách để ép anh xin lỗi.

Chỉ có thể tự mình xin lỗi mà thôi.

Phó Thời Phái cười lạnh một tiếng, không nói lời nào kéo tôi đi, sải bước rời đi.

Quay về khách sạn đó.

Vẫn là căn phòng ấy, Phó Thời Phái ném tôi vào.

Tôi gần như không thể đứng vững.

Lệ khí trên người anh rất nặng, liếc qua là có thể thấy ngay.

Sự tức giận của Phó Thời Phái bày rõ trên mặt.

"Hôm qua tôi hỏi em, em trả lời thế nào?"

"Mẹ nó, em nói với tôi rằng em không có người khác cơ mà?"

Âu phục vừa người lúc này lại trở thành thứ đồ vướng víu.

Phó Thời Phái vừa lững thững bước đến gần tôi, vừa cởi nút âu phục, cởi áo khoác ném xuống sàn nhà.

"Quả thực tôi không có."

Tôi mím môi giải thích, "Tôi và Cố Mạnh Hòa không có bất cứ quan hệ gì hết."

Anh cảm thấy hoang đường, bật cười một tiếng, "Vậy tại sao anh ta lại nắm tay em?"

"Vì sao lại bằng lòng tùy ý cho em mượn mấy trăm vạn?"

Sau đó cà vạt bị ném đi, cởi cúc tay áo ra rồi xắn lên.

Nhất thời tôi không biết nên trả lời như thế nào.

"Trả lời tôi."

Phó Thời Phái chậm rãi ép tôi đến bên tường, giọng anh rất nhẹ.

Nhưng ánh mắt dường như muốn xé nát tôi.

"Tôi không biết." Tôi quay mặt đi.

"Phó Thời Phái, rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi đã cam đoan rất rõ với anh là, tôi chưa từng, chưa từng có người khác."

Tôi vô lực xoa xoa huyệt thái dương, "Anh nhất quyết phải ép tôi nói ra lời gì thì anh mới chịu hài lòng đây?"

Phó Thời Phái nhìn tôi, rất là hứng thú.

"Ép?"

Anh nhìn tôi một lúc lâu, chậm rãi lên tiếng.

"Em có biết cái gì gọi là ép buộc chân chính không?"

Bỗng nhiên tôi cảm thấy lạnh hết sống lưng.

"Ninh Hội, trước kia em là bạn gái tôi, tôi quan tâm tới em, nên mới chờ em thích ứng rồi mới bắt đầu."

"Bây giờ thì sao?"

"Em thật tình cho rằng tôi sẽ còn nuông chiều em như trước sao?"

Nói xong, tôi bị anh khiêng lên.

Trước mắt là chăn nhung thuần trắng.

"Chủ nợ của em?"

Tôi há miệng nhưng không giải thích được.

Anh đưa lưng về phía tôi, đứng trước cửa sổ sát đất.

"Em nhìn bộ dáng chết lặng này của em đi."

Sau đó anh nở một nụ cười rất nhạt, "Giống y như đúc thái độ thờ ơ của em khi tôi cầu xin em đừng chia tay với tôi vậy."

"Ba năm nay, tôi thường nghĩ, có phải em chưa từng yêu tôi không, nếu không sao em có thể đột nhiên dứt khoát chia tay như vậy."

Tôi ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn anh.

Bóng lưng cao lớn cao ngất của chàng trai lúc này trở nên cực kỳ cô đơn.

Đây là lần đầu tiên sau khi gặp lại, anh tỏ ra yếu thế trước mặt tôi.

Dáng vẻ phản cảm mà anh ngụy trang mấy ngày trước, đã bị phá vỡ.

Tôi như sống trong hang nhiều năm, lần đầu tiên nhìn thấy ánh sáng.

"Không phải." Hiếm khi tôi có được dũng khí.

Giải thích rõ ràng đi, Ninh Hội.

Khi bạn phát hiện sau ba năm, bạn vẫn còn yêu anh ấy, vậy đừng tự tạo thêm chướng ngại vật nào đặt vào con đường cả hai cùng bước tới nữa.

Bóng lưng Phó Thời Phái cứng lại.

Tôi nhẹ giọng phản bác, "Vô luận là ba năm trước, hay là bây giờ, em đều không có không yêu anh."

"Lời chia tay em nói năm đó, có lý do cả."

Tôi sắp xếp lại từ ngữ, cố gắng muốn kể rõ câu chuyện năm đó cho anh nghe.

Phó Thời Phái chậm rãi xoay người lại, giọng nói có chút khàn khàn.

"Ninh Hội, nhìn vào mắt tôi nói lại lần nữa."

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, gằn từng chữ: "Vô luận là ba năm trước hay là bây giờ."

"Phó Thời Phái, em vẫn yêu anh như cũ."

Ngay khi vừa dứt câu, tôi bị Phó Thời Phái ôm vào trong lòng ngực.

Sức lực của anh lớn đến mức giống như muốn khảm tôi vào trong cơ thể anh vậy.

Khuôn mặt anh chôn bên hõm cổ tôi, dường như tôi cảm thấy có gì đó ươn ướt.

Bên tai là giọng nói trầm thấp của anh.

"Ninh Hội, đừng gạt anh nữa."

Ba năm qua, tôi đã quen với một trái tim lang thang không có chỗ ở cố định, nhưng vào giờ phút này, phảng phất như tôi đã tìm được đường về.

Những tình cảm bị tôi cố ý che giấu kia, vào giờ khắc này lộ rõ nguyên hình.

Tôi vòng tay ôm eo Phó Thời Phái, không nói gì mà ôm lấy anh.

Như để phát tiết nỗi nhớ suốt ba năm dài, tôi bị Phó Thời Phái đè lên cửa sổ sát đất, tàn nhẫn hôn lên môi tôi.

Anh ấn gáy tôi, điều chỉnh phương hướng để tôi đón ý hùa theo nụ hôn của anh.

Phó Thời Phái lui ra một chút, nâng cằm tôi lên.

"Nói em yêu anh đi."

"Em yêu anh."

Vừa nói xong thì đã bị anh nuốt mất lần nữa.

Nụ hôn sâu đến cực hạn, tôi bị Phó Thời Phái ôm chặt vào trong lòng.

Mãi cho đến khi môi bị cắn cho có hơi đau, anh mới chịu buông tôi ra.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi thấy ánh mắt anh trở nên sâu thẳm hơn chút ít.

Lúc anh cúi người lại, tôi đẩy cằm anh ra.

"Đủ rồi." Tôi nhẹ giọng nói.

Gần như không thở nổi.

Anh im lặng nhìn tôi chăm chú, hơi thở mập mờ dây dưa.

Nhưng không khí này nhanh chóng bị phá vỡ bởi một người đột ngột xông vào.

"Thời Phái, em vừa về..."

Là Du Khuynh.

Một trong những đối tác khởi nghiệp với Phó Thời Phái vào ba năm trước.

Cô ta hơi giật mình mà nhìn chúng tôi, lời nói đang nói dở bỗng dừng lại, nụ cười bên miệng cũng chậm rãi rút về.

5.

"Phó Thời Phái, anh tỉnh lại đi, anh thật sự cho rằng cô ta còn yêu anh sao?"

Tôi dựa lưng vào cửa.

Ngoài hành lang vang lên tiếng nói chuyện của Phó Thời Phái và Du Khuynh.

"Nhìn dáng vẻ nghèo túng của cô ta bây giờ, giờ cô ta lại xuất hiện trước mặt anh, dù là ai đi chăng nữa thì cũng biết ngay cô ta đang suy nghĩ cái gì."

"Nếu như anh không có địa vị như bây giờ, cô ta sẽ tới tìm anh sao?"

Phó Thời Phái trầm mặc một lát rồi mới nói.

"Tôi nhìn ra được, cô ấy không gạt tôi."

Ngay sau đó anh lại tự giễu cười một tiếng, nụ cười rất nhạt.

"Nếu lui một vạn bước mà nói, cứ coi như cô ấy đến đây vì tiền, chỉ cần cô ấy có thể ở lại bên cạnh tôi," Giọng anh rất nhẹ, "Cũng được thôi."

Mũi tôi hơi cay.

Phó Thời Phái mà tôi biết là một người rất kiêu ngạo.

Cho dù là ba năm trước, khi gặp tình huống khó khăn nhất, anh cũng chưa bao giờ hạ thấp mình trước mặt bất cứ ai.

"Phó Thời Phái!"

"Ba năm nay anh từ chối đủ loại phụ nữ, là vì chờ cô ta sao?"

"Cho dù cô ta nói buông là buông, nói vứt bỏ là vứt bỏ, anh cũng không thể không có cô ta sao?"

Phó Thời Phái không phản bác.

Du Khuynh tức muốn hộc máu, "Anh sẽ hối hận!"

"Em dám cam đoan! Anh sẽ bị cô ta làm tổn thương thêm một lần nữa."

Tình cảm của Du Khuynh đối với anh vẫn không thay đổi chút nào.

Tiếng giày cao gót lộp bộp càng lúc càng xa.

Lúc Phó Thời Phái trở về, tôi đang ngồi trên sô pha nhìn anh.

Lẳng lặng quan sát.

Rồi chợt ngẩn ngơ cảm thấy, hình như tôi đã nợ anh ba năm.

6.

Dạo gần đây Phó Thời Phái bề bộn nhiều việc, gần như cứ phải xoay vòng vòng.

Tôi còn chưa kịp nói cho anh biết tình cảnh ba năm nay của tôi và sự tồn tại của Châu Châu, thì đã nhận được điện thoại của Cố Mạnh Hòa.

"Ninh Hội, đã tìm được tủy thích hợp cho Châu Châu rồi."

Tôi kiềm chế niềm vui sướng, vội vã chạy tới bệnh viện.

Tôi sợ đây chỉ là một giấc mơ.

Sau khi xác nhận một lần nữa, cuối cùng tương lai của Châu Châu cũng nhìn thấy hy vọng rồi.

Cố Mạnh Hòa theo tôi đến phòng bệnh.

Tôi nhẹ nhàng khom người ôm Châu Châu, để mặc nước mắt tràn đầy hốc mắt.

"Mẹ, đừng khóc."

Cùng lúc đó, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Bỗng nhiên Phó Thời Phái xuất hiện ở chỗ này, giật mình đứng ở cửa, lặng nhìn Châu Châu.

Rõ ràng anh đã nghe thấy tiếng gọi mẹ.

Anh đến gần, không dám chớp mắt nhìn chằm chằm vào Châu Châu.

Một lúc lâu, mới hỏi một câu.

"Cháu mấy tuổi rồi?"

Châu Châu ngoan ngoãn trả lời, "Hai tuổi ạ."

Tôi kịp phản ứng Phó Thời Phái đã hiểu lầm cái gì.

Tôi nhìn hốc mắt đỏ bừng của Phó Thời Phái, có chút bất ngờ không kịp đề phòng.

Tôi nên nói với anh như thế nào bây giờ...

Rằng Châu Châu không phải con của anh.

Sau khi chia tay với Phó Thời Phái, tôi nhanh chóng chuyển đến sống ở một thành phố khác.

Suốt một năm, tôi cứ như người mất hồn mất vía.

Thậm chí gas trong nhà không đóng chặt cũng không phát hiện ra.

Vào một buổi chiều nọ, lúc tôi đang ngủ trưa trên sô pha, suýt chút nữa thì tôi đã ch.ế.t vì rò rỉ khí gas.

Lúc tỉnh dậy, tôi đã ở trong bệnh viện rồi.

Mẹ của Châu Châu là người đầu tiên phát hiện ra tôi.

Cô ấy ở trong căn nhà đối diện nhà tôi, buổi trưa lúc về nhà, khí gas từ khe cửa bị rò rỉ ra ngoài, may mà cô ấy đã kịp thời phát hiện.

Cũng vì thế mà tôi mới nhặt lại được một mạng này.

Có thể nói, mẹ của Châu Châu chính là ân nhân cứu mạng của tôi.

Nhưng, cô ấy không thể cứu được mạng mình.

Cô ấy là một bà mẹ đơn thân, cũng không có người thân ở bên cạnh chăm sóc.

Cô ấy chỉ có mỗi Châu Châu, hai mẹ con nương tựa lẫn nhau mà sống.

Khi tôi quen cô ấy, cô ấy đã được chẩn đoán là ung thư trực tràng giai đoạn cuối.

Là do thời gian mang thai kéo dài dẫn tới.

Trước khi cô ấy qua đời, cô ấy nhìn tôi ôm Châu Châu, rồi nở một nụ cười yên lòng.

"Nếu như không gặp được cậu, nơi duy nhất Châu Châu có thể tới chỉ có cô nhi viện mà thôi."

Tôi hứa với cô ấy một lời hứa mộc mạc nhất.

"Mình sẽ chăm sóc tốt cho Châu Châu."

8.

"Vậy nên là vì đứa nhỏ này nên em mới đồng ý nhận lời – giao, dịch – với anh?"

Hai chữ giao dịch Phó Thời Phái nhấn rất mạnh, rất có ý trêu chọc.

"Hết cách rồi." Tôi cười khổ một tiếng, "Bởi vì Châu Châu bị bệnh máu trắng, việc trị liệu rất cấp bách."

Phó Thời Phái chậm rãi thu lại nụ cười, rũ mắt che đi tất cả cảm xúc.

"Vậy nên, nếu như thằng bé không bị bệnh, em vĩnh viễn sẽ không trở về tìm anh, đúng không?"

Nhất thời không khí trở nên trầm mặc, có phần khiến cho người ta cảm thấy hít thở không thông.

Khi tôi vừa há miệng định trả lời, thì đã bị anh cắt ngang.

"Thôi bỏ đi."

"Anh không muốn biết."

Anh tùy ý cười cười, khởi động xe.

Công tác chuẩn bị cấy ghép tủy xương cho Châu Châu dần được hoàn thiện, sắc mặt thằng bé cũng dần trở nên hồng hào.

Nhưng giữa tôi và Phó Thời Phái, dường như luôn có một tầng ngăn cách mơ hồ.

Anh vẫn ôm và hôn tôi.

Nhưng lại nhất quyết không muốn nghe lí do tôi chia tay vào ba năm trước.

Bất cứ khi nào tôi tính đề cập tới nó, là anh sẽ chuyển chủ đề ngay.

Tôi không khỏi nhớ tới cuộc đối thoại giữa anh và Du Khuynh.

"Cứ coi như cô ấy đến đây vì tiền, chỉ cần cô ấy có thể ở lại bên cạnh tôi, cũng được."

Mà trong mắt tôi, phản ứng của Phó Thời Phái bây giờ, rõ là đang trốn tránh.

Cuối cùng tôi cũng không nhịn nổi nữa, ngày đó tôi định ngả bài hoàn toàn với Phó Thời Phái.

Nhưng anh lại say rồi.

Lúc Phó Thời Phái tham gia tiệc rượu, anh bị chuốc cho không ít.

Vừa trở về, anh nằm ì lên sô pha luôn.

"Khó chịu không anh?" Tôi hỏi.

"Ừm."

"Muốn uống nước không?"

Anh lại ngoan ngoãn gật đầu, "Muốn."

Tôi đi pha một cốc nước mật ong rồi quay lại, ngồi xổm trước mặt anh.

Người đàn ông vừa rồi còn nửa híp nửa nhắm mắt, giờ lại mở to mắt, nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi đưa cốc nước cho anh.

"Em muốn nói chuyện với anh, về lí do chia tay ba năm trước của em..."

"Anh không muốn nghe."

Bỗng nhiên anh lại giở tính trẻ con, quay ngoắt đầu sang bên kia.

Giọng nói trầm thấp vang lên.

"Trừ không thích ra, còn có thể có nguyên nhân gì chứ?"

"Ninh Hội, vào ba năm trước, em đã chán anh rồi."

Hiếm khi tôi lại sửng sốt như bây giờ.

"Sao anh lại nghĩ như vậy?"

Phó Thời Phái vẫn không nhìn tôi, giọng anh vẫn trong trẻo và lạnh lùng như thường.

"Chẳng lẽ không phải sao?"

Nhưng nghe mà coi, trong giọng anh lại lộ rõ vẻ tủi thân.

"Khoảng thời gian đó, anh gọi điện thoại cho em, em không nhận, gửi tin nhắn cho em, em cũng chỉ tùy tiện trả lời qua loa. Muốn đi tìm em, em cũng không cho."

Khoảng thời gian Phó Thời Phái nói, chính là khoảng thời gian tôi khó chịu đựng nhất.

Tôi cong môi, ôn hòa kể cho anh nghe về quá khứ ấy.

9.

Trong một lần một thân một mình đến thành phố Lâm tham gia buổi họp lớp, tôi bị người ta bỏ thuốc, đưa đến khách sạn.

Có lẽ là do liều lượng không đủ.

Tôi bị tỉnh sớm, đứng trước mặt tôi là hai nam sinh từng học chung lớp với chúng tôi, bọn họ đang tính động tay động chân với tôi.

Cũng may mặc dù quần áo của tôi có chút lộn xộn, nhưng bọn họ còn chưa nhìn thấy được cái gì không nên nhìn cả.

Hai người họ thấy tôi tỉnh lại, hoảng hốt muốn bỏ chạy.

Tôi chống vách tường cố sức đuổi theo, lớn tiếng cầu cứu, gọi bảo vệ kiềm chế hai người kia rồi báo cảnh sát.

Khi đó cũng đúng lúc công ty của Phó Thời Phái vừa mới ra mắt, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất.

Tôi nghĩ dù sao mình cũng không gặp phải chuyện gì, nên cũng không nói cho anh biết chuyện này.

Nhưng điều đáng buồn là chuyện này lại bị lan truyền giữa các bạn cùng lớp.

Truyền đi truyền lại, câu chuyện dần thay đổi.

Rõ ràng là chuyện không thành, nhưng lại bị truyền thành tôi bị hai người bọn họ xơi tái, giận dữ không kiềm chế được nên mới báo cảnh sát.

Tôi và Phó Thời Phái, Du Khuynh là bạn học cùng trường, chỉ là không cùng khoa.

Chuyện này rất nhanh đã bị Du Khuynh biết được.

Cô ta tới tìm tôi.

"Thoạt nhìn có vẻ cô rất bình tĩnh?"

Tôi nhướng mày nhìn cô ta, "Tôi đã lên tiếng làm sáng tỏ rồi, tin hay không là chuyện của mấy người. Một lời đồn mà thôi, chẳng lẽ muốn tôi vì nó mà điên cuồng tự chứng minh hay sao?"

Sau đó tôi cười nhạo một tiếng: "Đừng luận tội người bị hại nữa."

Cô ta cũng nở nụ cười, "Cô không sợ Phó Thời Phái biết sao?"

"Ninh Hội, cô có chứng cứ chứng minh cô không phát sinh quan hệ với hai người đó không?"

Du Khuynh lấy điện thoại ra, mở một video ngắn.

"Anh Phó, anh có thể chấp nhận bạn gái anh từng ngủ với người khác không?"

"Không thể."

Là giọng của Phó Thời Phái.

Lập tức tôi ngơ ngẩn cả người.

Trước khi Du Khuynh rời đi, cô ta hời hợt bỏ lại một câu.

"Nếu muốn tốt cho Phó Thời Phái, cô nên sớm chia tay với anh ấy đi."

"Chứ chờ đến ngày anh ấy biết sự thật, cho dù anh ấy nói tin tưởng cô, nhưng cô thật tình tin rằng anh ấy sẽ hoàn toàn không thèm để ý sao? Anh ấy sẽ không ân cần quan tâm tới cô nữa, thậm chí là xa lánh cô. Sau đó, cô sẽ sụp đổ đòi chia tay à?"

"Cô muốn làm loạn tới mức đó thật sao, Ninh Hội?"

Khi đó tôi vừa mới ra tốt nghiệp được hai năm, kinh nghiệm xã hội chưa đủ sâu.

Bị Du Khuynh nói dăm ba câu là tâm thần rối loạn.

Có lẽ lúc ấy Phó Thời Phái bề bộn nhiều việc thật.

Mấy ngày đó, tôi không đi tìm anh, anh cũng hoàn toàn không tới tìm tôi.

Trong đầu tôi cứ quanh quẩn câu nói trong video mà Du Khuynh cho tôi xem.

Từ "không thể" trong miệng Phó Thời Phái, lần lượt dập tắt tia lửa hy vọng tôi tính kể chuyện cho anh nghe.

Nó không ngừng tiêu hao lòng dạ và tâm trí tôi, hoàn toàn khiến tôi sụp đổ, cảm xúc vỡ đê.

Vì thế, khi gặp lại Phó Thời Phái, tôi đã nói lời chia tay.

Anh ghì chặt lưng tôi, đè tôi vào lòng anh.

Môi kề sát vào tai tôi.

"Anh muốn giết bọn họ."

Năm ấy vì chuyện này mà hai người bọn họ bị phán ba năm tù, tính ra có lẽ thời gian này cũng gần với thời gian bọn họ ra tù rồi.

Tôi không dám nói chuyện này cho Phó Thời Phái biết.

Có vẻ anh sợ tôi bị dọa, cứng đơ bẻ sang chuyện khác.

"Vậy tại sao bây giờ lại dám nói cho anh biết?"

Tôi nâng mặt anh lên, thành kính hôn lên mí mắt anh một cái.

"Bởi vì anh đã đợi em ba năm, lại không dễ tin vào lời đồn."

"Video của Du Khuynh là giả, anh chưa từng nói loại lời đó."

Tôi gật đầu cười, "Em biết."

Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên gương mặt chàng trai mà tôi yêu, làm nổi bật nên tình cảm của anh.

Tôi bị mê hoặc, cúi đầu hôn lên môi Phó Thời Phái.

Một giây sau đã bị anh đảo khách thành chủ.

Phó Thời Phái ấn gáy tôi, không cho tôi né tránh, trực tiếp đẩy hàm răng tôi ra hôn sâu.

Sau khi nói ra tất cả hiểu lầm, chuyện tiếp sau đó cũng trở nên thuận lý thành chương.

Con sói đói bụng ba năm, lần đầu được ăn mặn là sẽ ăn sạch người ta đến tận xương.

Tôi nhớ là, cho đến bình minh, chân trời đã trở nên trắng bệch, tôi còn chưa được ngủ.

"Phó Thời Phái." Tôi vô lực đẩy anh ra, "Còn tiếp tục nữa là em sẽ chết đấy."

Cuối cùng cũng đổi được một lát nghỉ ngơi.

Nhưng đến buổi sáng, trước khi Phó Thời Phái đi làm, tôi lại bị lăn lộn cho sắp chết đi sống lại.

Tôi ngủ một giấc mãi cho đến lúc chạng vạng tối, rồi lại bị nụ hôn của Phó Thời Phái đánh thức.

"Còn buồn ngủ à em?"

Tôi trùm đầu, không muốn để ý đến anh.

Cách một lớp chăn mà tôi còn nghe được tiếng cười khẽ của anh.

"Có mệt mỏi đến vậy sao?"

Tôi xốc chăn lên, trừng mắt nhìn anh.

"Lăn, đi, cho, khuất, mắt, em."

Anh mắt điếc tai ngơ, "Vậy đêm nay..."

"Phó Thời Phái, anh nghĩ cũng đừng nghĩ!"

"Anh nghĩ cái gì?"

Anh thong thả ung dung nhìn tôi, chậm rãi nói: "Anh muốn hỏi là, tiệc rượu tối nay, em có thể đi cùng anh không?"

Vừa rồi anh cố ý dừng câu nửa chừng, rõ là muốn khiến tôi hiểu lầm!

Trong lúc lơ đãng, người đàn ông này lại lộ ra vài phần lưu manh, giống hệt như ba năm trước.

"Em cho rằng anh muốn nói cái gì?" Anh lười biếng nhíu mày.

"..."

Anh giỏi lắm.

11.

Bởi vì chỗ xương quai xanh của tôi không hợp để lộ ra, nên tôi cố ý chọn lễ phục gần như bao bọc trọn lấy tôi từ trong ra ngoài.

Tôi khoác khuỷu tay của Phó Thời Phái, sánh bước cùng anh.

"Cô này là?" Có người nhìn thấy tôi, hỏi Phó Thời Phái.

Khi tôi nghĩ rằng anh sẽ nói ra hai chữ "bạn gái", nhưng ai ngờ anh lại trả lời là:

"Vợ chưa cưới."

"?"

Tôi khiếp sợ mà nhìn anh.

Khi không có người, Phó Thời Phái nói cho tôi biết.

Cái giới tài chính này cũng không tính là sạch sẽ.

Danh từ "bạn gái" phần nhiều được dùng làm danh xưng để chỉ mấy cô tình nhân nhỏ do các tổng giám đốc dẫn theo mà thôi.

"À." Tôi khô cằn đáp lời.

Một giây ấy, tôi còn tưởng rằng Phó Thời Phái tính cầu hôn tôi.

Nhưng hóa ra là xưng hô thuận miệng thôi...

Phó Thời Phái nhìn phản ứng tương phản của tôi mà nở nụ cười, anh định nói câu gì đó thì bỗng nhiên có người đến gần chỗ chúng tôi.

Là Du Khuynh không mời mà tới.

Trên mặt cô ta nở nụ cười khéo léo, nhưng nụ cười ấy cũng không giấu nổi được sự mất mát bên trong.

Phó Thời Phái nhìn thấy cô ta, sắc mặt chợt âm trầm xuống.

Cô ta nhìn Phó Thời Phái, sửng sốt mất một lát, rồi chợt hiểu ra, cười cười.

Phó Thời Phái còn có việc xã giao, không rảnh nói chuyện phiếm nên chỉ còn lại có tôi và Du Khuynh.

"Cô biết cô giống cái gì không?"

Giọng điệu cô ta dần trở nên châm biếm, "Giống ánh trăng sáng ác độc mới về nước. Cô vừa về là trong mắt anh ấy chỉ nhìn thấy mỗi mình cô thôi. Ba năm qua, tất cả cố gắng của tôi đều trở nên uổng phí.

Suốt ba năm, tôi luôn yên lặng ở bên anh ấy, ảo tưởng rằng có một ngày anh ấy sẽ thật lòng buông bỏ cô, rồi bắt đầu yêu tôi."

Cô ta nở nụ cười tự giễu, "Nhưng hình như đã phí công rồi."

Du Khuynh tới nhanh, mà đi cũng nhanh.

Lúc Phó Thời Phái trở về, chỗ ngồi đó chỉ có mỗi một mình tôi.

Anh nhíu mày, kéo kéo cà vạt, có vẻ hơi buồn bực.

"Ban nãy cô ta nói gì với em thế?"

Tôi mỉm cười.

Anh đang lo lắng tôi sẽ lại bị dăm ba câu của Du Khuynh làm cho lệch hướng, rồi lại tính rời đi đây mà.

"Cô ta nói, em là ánh trăng sáng của anh."

Tôi hơi nép lại gần anh, nhìn vào mắt anh.

"Là vậy sao?"

Phó Thời Phái liếc tôi một cái, cũng không trả lời.

Nhưng đêm đó tôi bị anh mang về căn biệt thự độc lập của anh.

Vừa bước vào thang máy, anh đã vội vã hôn tôi.

Hơi thở mập mờ bị phóng đại vô hạn.

Phó Thời Phái chậm rãi lui ra một chút, nâng cằm tôi lên.

"Không chiếm được mới gọi là ánh trăng sáng."

Lễ phục bị xé tung, toàn bộ dấu vết bên dưới đều là do anh cố ý lưu lại.

Anh có chút hài lòng, cười cười.

"Nhưng em vốn là của anh."

12.

Những cảm xúc tích tụ trong ba năm qua của Phó Thời Phái cũng không được giải tỏa hoàn toàn.

Anh có hận.

Mà người anh chọn để phát tiết nỗi oán hận chính là hai tên đàn ông vừa mới ra tù đó.

Vào một đêm mưa to gió lớn, Phó Thời Phái còn chưa trở về, nhưng tôi lại nhận được một cuộc gọi từ Du Khuynh.

"Cô mau tới đây đi! Nếu không Phó Thời Phái thực sự sẽ đánh chết anh ta mất!"

Ngay sau đó, tiếng kêu la thảm thiết vang lên qua tai nghe điện thoại.

Khi tôi đến nơi, tôi thấy cảnh hai người đàn ông đang quỳ dưới trời mưa tầm tã, bị một nhóm người đánh đập dã man, liều mạng cầu xin tha thứ.

Phó Thời Phái mặc một chiếc áo khoác đen, vệ sĩ đứng đằng sau che ô cho anh.

"Chỉ là hai con chó mà thôi." Anh nhẹ nhàng nói.

Có lẽ Du Khuynh sợ rằng Phó Thời Phái sẽ giận cá chém thớt lên người cô ta, nên lúc tôi đến là cô ta rời đi ngay.

Một người trong số họ lợi dụng khoảng trống để bò ra ngoài, nhưng chỉ vừa mới đặt tay lên đôi giày da của Phó Thời Phái, tay anh ta đã bị giẫm lên.

"Làm ơn, để chúng tôi đi..."

Phó Thời Phái thản nhiên mỉm cười rồi cầm lấy cây gậy bóng chày trong tay vệ sĩ.

Tuỳ ý đập vào đầu anh ta.

"Thả mày đi làm gì?"

"Thả mày đi tìm chết à?"

Phó Thời Phái giơ cao cây gậy bóng chày, chuẩn bị vụt xuống.

"Phó Thời Phái!"

Tôi thốt lên.

Anh khựng lại nhưng vẫn không ngoảnh lại.

Tôi đành đi qua đó.

"Không cần phải phạm tội vì bọn họ."

"Về nhà với em nhé, được không?"

"Ai cho em đến đây?"

Anh thờ ơ hỏi, "Du Khuynh à?"

Tôi không nói gì.

Phó Thời Phái nghiêng đầu nhìn vệ sĩ, "Mang Du Khuynh đến đây cho tôi."

"Đừng làm loạn nữa."

Tôi vừa mới giơ tay lên kéo tay anh, anh đã hất mạnh ra khiến cổ tay tôi bị trẹo.

"Anh đã bị dày vò suốt ba năm, kiểu gì đi chăng nữa thì cũng phải có ai đó trả cái giá lớn cho ba năm này chứ."

Tôi chăm chú nhìn vẻ mặt cố chấp của anh, cảm thấy hơi buồn.

Ba năm qua, hẳn anh đã phải kìm nén nhiều lắm.

Tôi bỏ ô xuống, quyết định bước tới kéo tay anh thêm lần nữa.

"Anh về với em được không, một mình em ở nhà sợ lắm."

Cũng may đúng lúc này sấm sét lại vang lên, tôi vô thức run lên.

Phó Thời Phái biết tôi sợ sấm chớp.

Gần như ngay lập tức, tôi bị anh bịt tai ôm vào lòng.

Phó Thời Phái bế tôi vào trong xe rồi bảo vệ sĩ dừng tay.

Suốt quãng đường về nhà, chúng tôi im lặng không nói với nhau một câu nào.

Cổ tay bị trẹo ban nãy giờ đã sưng lên.

Lúc Phó Thời Phái thay quần áo xong đi ra, tôi còn đang bôi thuốc.

"Tay bị thương à?" Anh lập tức đi tới.

Tôi gật đầu: "Không sao, chỉ hơi sưng thôi, không nghiêm trọng lắm đâu."

"Là do anh sao?"

"Thực sự không sao đâu." Tôi mỉm cười trấn an anh.

Phó Thời Phái nhìn chằm chằm vào cổ tay tôi, tránh nó ra và ôm lấy tôi.

Bên tai vang lên giọng nói khàn khàn của anh.

"Xin lỗi vì đã dọa em sợ."

Tôi ôm lại anh, vò vò mái tóc cứng đơ của anh, thành thật thừa nhận.

"Đúng là có một chút thật."

"Nên là sau này, anh đừng làm vậy nữa nhé?"

Phó Thời Phái càng ôm tôi chặt hơn.

"Em không thích thì anh sẽ không làm nữa."

Anh vẫn đang chao đảo giữa hai thái cực, hoặc là ngang ngược cố chấp, hoặc là cẩn thận từng li từng tí.

Trạng thái này của anh rất mất cân bằng.

Đêm đó, anh ôm tôi từ phía sau, giam tôi trong lòng.

"Ninh Hội, đừng rời xa anh."

Tôi thở dài, thoát khỏi vòng tay anh, xoay người lại đối mặt với anh.

Sau đó, nghiêng người hôn anh.

"Sẽ không đâu."

"Phó Thời Phái, đừng không có cảm giác an toàn với em như vậy."

"Tin em một lần, được không?"

Tiếng mưa rả rích ngoài cửa sổ cũng không đủ để làm nhiễu loạn tâm trí tôi.

"Được." Anh nghiêm túc nói.

Tôi biết anh sẽ giữ lời hứa.

Trong những ngày tiếp theo, tôi nhận thấy rõ sự kiềm chế của Phó Thời Phái.

Khi tôi ra ngoài, tôi cố ý không báo cáo với anh, nhưng anh chỉ đứng trong phòng khách mím môi nhìn tôi chằm chằm, cũng không đuổi theo hỏi tôi đi đâu.

Khi anh đến bệnh viện thăm Châu Châu, anh cũng sẽ không ra vẻ vô tình hỏi xem hôm nay Cố Mạnh Hoà có đến trực không.

Anh thực sự đang dần dần thay đổi.

Nhưng ghen tuông vẫn là bản năng.

Khuôn mặt của Phó Thời Phái vẫn cứng đờ, không chút biểu cảm.

"Tại sao thằng bé gọi em là mẹ, nhưng lại gọi anh là chú?"

"..."

Nếu không thì gọi là gì chứ?

Thực ra việc Châu Châu gọi tôi là mẹ là một hành vi tự phát, thấy những đứa trẻ khác bắt đầu học gọi mẹ, thằng bé cũng học theo.

Từng có một khoảng thời gian tôi có uốn nắn cho thằng bé, nhưng thấy không có hiệu quả nên tôi quyết định làm lơ nó đi.

Tôi dự định sẽ nói cho thằng bé hiểu khi thằng bé lớn hơn một chút.

"Chú Phó." Châu Châu ngoan ngoãn chào anh, nhưng có vẻ như thằng bé vẫn hơi sợ Phó Thời Phái.

"Ừ." Giọng nói nhạt nhẽo của anh vang lên.

Mãi cho đến khi Cố Mạnh Hoà đến, bầu không khí mới phần nào dịu xuống.

"Chú Cố!"

Đôi mắt thằng bé sáng rực lên.

Thằng bé lấy từ dưới gối ra hai viên kẹo.

Một viên cho tôi và một viên cho Cố Mạnh Hoà.

Phó Thời Phái hoàn toàn bị ngó lơ.

Khuôn mặt của người đàn ông bị bỏ quên bỗng chốc tối sầm lại.

Đúng lúc cô y tá vào kiểm tra phòng, khi nhìn thấy cảnh tượng này, cô ấy còn không có mắt nhìn mà trêu chọc.

"Nếu không phải bác sĩ Cố mặc áo blouse trắng thì tôi còn tưởng rằng đây là một nhà ba người đấy!"

Mặt ai đó đã khó coi đến cực đồi rồi.

Đến khi về đến nhà, thấy vẻ mặt âm trầm của anh, tôi vẫn vui mừng khôn xiết.

Tôi cười dỗ dành anh, "Đừng so đo tính toán với trẻ con nữa."

Phó Thời Phái cười lạnh, "Anh thèm để ý tới họ nghĩ gì chắc?"

Anh đặt tay lên eo tôi rồi ấn về phía anh.

"Tên họ Cố đó nhớ nhung thì có ích lợi gì chứ, không phải em chỉ thích mình anh thôi sao?"

Tôi gật đầu đồng tình, "Em chỉ thích mình anh thôi."

"Phải vậy chứ." Anh hừ lạnh một tiếng rồi buông tôi ra.

Tôi nhìn chằm chằm chiếc cà vạt của anh, chớp chớp mắt, nghĩ ngợi.

Tôi đi qua cởi xuống rồi dùng nó bịt mắt Phó Thời Phái lại.

Tôi vỗ vỗ mặt anh đầy ẩn ý.

"Anh có biết chơi trò này không, Phó tổng?"

Phó Thời Phái mỉm cười, giọng điệu lười biếng, "Chơi thế nào cơ?"

Tôi không trả lời, nắm tay anh bước vào phòng ngủ.

"Em dạy anh."

Hai ngày nay bỗng dưng tôi nảy ra một ý nghĩ, tôi có tìm xem các video, không rõ lắm là xem cho vui hay là muốn học hỏi thêm ít điều gì đó.

Nhưng khi bắt tay vào thực hành, tôi vẫn bị rơi vào thế yếu, làm Phó Thời Phái chiếm thế thượng phong.

Mặc cho anh đang đeo cà vạt và không nhìn thấy gì hết.

Sau đó, tôi không khỏi nghi ngờ mà hỏi anh, "Có thật là anh đã ăn chay trong suốt ba năm qua không thế? Trông chẳng giống chút nào."

Thuần thục quá đi mất...

Phó Thời Phái lười biếng cười, "Loại chuyện này, từ trước đến nay anh chỉ cần làm theo bản năng."

Đối với nghi ngờ của tôi về việc có phải anh đã ăn chay suốt ba năm hay không, anh nhanh chóng dùng hành động thực tế để chứng minh tinh lực dồi dào mà mình tích lũy trong suốt ba năm nay.

Tôi nằm bẹp dí như một con cá chết.

14.

Phó Thời Phái nói rằng anh không quan tâm đến cái nhìn của bất kỳ ai ngoại trừ tôi.

Nhưng anh cũng không thể để tôi bị mắc kẹt giữa anh với Châu Châu.

Vậy nên, miễn là có thời gian rảnh thì anh vẫn sẽ cùng tôi đến bệnh viện thăm Châu Châu.

Anh muốn dần dần thu hẹp khoảng cách với Châu Châu, để thằng bé từ từ quen thuộc với anh.

Phó tổng tai to mặt lớn của giới tài chính hiếm khi phải chịu cảnh thất bại như thế này.

"Chú ơi, chú có thể đọc truyện cổ tích cho cháu nghe và ru cháu ngủ như mẹ cháu được không?"

"Được chứ."

Sau đó, anh mở cuốn truyện cổ tích ra, bắt đầu đọc một cách rất có nề nếp.

Giọng đọc của anh rất có cảm giác như đang đọc báo cáo trên sân khấu.

Quả nhiên, nửa tiếng sau Châu Châu vẫn chưa ngủ được.

"Mẹ."

Đứa trẻ mới hai tuổi không biết nói lòng vòng.

"Châu Châu không muốn chú Phó đọc cho nghe nữa đâu. Nếu mẹ không thể đọc cho Châu Châu nghe thì mẹ gọi chú Cố đến đây được không?"

"..."

Tôi cười ngượng nghịu, tự mình qua thế chỗ của Phó Thời Phái.

Một Phó Thời Phái luôn chiếm ưu thế trên thương trường, nhưng giờ đây lại liên tục nếm mùi thất bại ở chỗ Châu Châu.

Tuy nói không khí không vui vẻ hòa thuận gì cho cam, lại hài hòa đến lạ.

Ba tiếng sau, đã đến giờ nghỉ ngơi của Châu Châu, chúng tôi chuẩn bị rời đi.

Phó Thời Phái đến bãi đậu xe lấy xe.

Còn tôi đứng đợi trước cửa bệnh viện.

"Cậu ta có đối xử tốt với em không?"

Cố Mạnh Hoà từ đằng sau đi tới.

Tôi sững người một lúc mới nhận ra đó là ai.

Sau đó, tôi cười gật đầu, "Có chứ."

"Hôm đó nhìn thấy em bị cậu ta lôi đi, trông cậu ta rất tức giận, lúc quay về không xảy ra chuyện gì chứ?"

Nghĩ lại lúc đó, tôi không nhịn được mà bật cười.

Thỉnh thoảng trông Phó Thời Phái có vẻ điên rồ đến mức đáng sợ, nhưng khi đối mặt với tôi, anh cũng chỉ là một tên hổ giấy mà thôi.

Trước khi xác nhận tâm ý của tôi, thậm chí anh còn không dám tự ý hôn tôi.

Cùng lắm chỉ là ôm một cái.

"Không có việc gì, không có việc gì." Tôi nói.

Anh ấy cũng cười, "Vậy thì tốt."

"Châu Châu sắp xuất viện rồi, sắp tới tôi cũng phải thuyên chuyển công tác, có lẽ sau này sẽ không thể gặp được thằng bé nữa."

Cố Mạnh Hoà thở dài, "Xin lỗi vì đã không thể giúp đỡ em chuyện của Châu Châu."

Tôi chân thành cảm ơn, "Bác sĩ Cố, thật sự rất cảm ơn anh, anh đã giúp em rất nhiều rồi."

Anh ấy không phản bác mà chỉ nhìn chiếc xe của Phó Thời Phái cách đó không xa, trong lòng có chút cảm khái.

"Có mấy lời, không hợp để nói vào giờ này."

"Ninh Hội."

Tôi ngước nhìn anh ấy, hình như anh ấy có rất nhiều điều muốn nói.

Một lúc lâu sau, Cố Mạnh Hoà mới buồn bực cười một tiếng, "Quên đi."

"Tạm biệt."

Tôi gật đầu chào tạm biệt anh ấy: "Tạm biệt bác sĩ Cố."

15.

Sau khi lên xe, ánh mắt của người nào đó còn lạnh hơn cả điều hòa trong xe.

"Hai người có nhiều chuyện để nói với nhau đến thế cơ à?"

Sau khi tôi báo tin Cố Mạnh Hoà sẽ bị điều đi, sắc mặt của Phó Thời Phái mới dịu đi đôi chút.

Tôi nhìn con đường phía trước, hỏi: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Đi ăn." Phó Thời Phái nói ngắn gọn.

Tôi không nghĩ ngợi gì nhiều.

Chúng tôi khởi hành từ lúc hoàng hôn, đến khi ánh tà dương cuối cùng dập tắt xe mới chạy đến nơi.

Nhà hàng ở trên tầng rất cao.

Bên cạnh bàn ăn có cửa kính sát mặt đất, đứng đó đánh mắt nhìn ra xa, có thể thu hết toàn bộ thành phố S vào đáy mắt.

Khi tôi nhận ra Phó Thời Phái đã bao trọn cả nhà hàng này, tôi đã có dự cảm mơ hồ.

Sau khi ăn bữa ăn đơn giản làm hình thấy, anh lấy ra một chiếc hộp nhung tơ.

Đẩy đến trước mặt tôi.

"Ninh Hội, chúng ta không cần thêm thời gian để làm quen nữa."

"Cho dù là ba năm trước hay là bây giờ, người anh muốn kết hôn vẫn luôn không thay đổi."

Anh từ từ nâng tay tôi lên rồi đeo chiếc nhẫn vào.

Thuận thế kéo tôi dậy, bước đến bên cửa sổ.

Tôi tưởng rằng Phó Thời Phái kéo tôi tới đây là vì muốn cùng tôi ngắm khung cảnh dưới tầng.

Nhưng...

"Ngẩng đầu lên."

Tôi dừng một chút, theo lời anh nói mà ngẩng đầu lên.

"Gì cơ?" Tôi không kịp phản ứng.

"Ngắm trăng."

Phó Thời Phái vòng tay ôm tôi từ phía sau, mười ngón tay đan vào nhau.

"So với cách ví von trừu tượng là ánh trăng trắng, chẳng bằng nói, từ đầu đến cuối, em đều là ánh trăng của anh."

"Là ánh trăng vĩnh hằng thường trú."

"Ba năm nay, mỗi đêm nhớ em không ngủ được, anh đều chán muốn chết, rồi ra đứng ngắm trăng bên cửa sổ."

"Nghĩ rằng ít nhất anh và em cũng đang ngắm cùng một mặt trăng, anh mới cảm thấy như được gần em hơn một chút."

Tôi hít một hơi thật sâu, kìm lại tiếng nức nở.

Anh dùng giọng điệu bình tĩnh kể lại sự giày vò trong hơn một nghìn ngày này.

Phó Thời Phái tựa đầu vào vai tôi.

"Ba năm trước, anh hỏi em có muốn lấy anh không, em đã đồng ý."

"Còn bây giờ thì sao?"

"Ninh Hội, cho anh một câu trả lời đi."

Tôi xoay người trong vòng tay anh, hôn lên cằm anh.

"Cho dù có là Ninh Hội của ba năm sau, thì đáp án cũng chưa từng thay đổi."

Cũng giống như Phó Thời Phái vậy.

Dù là trước đây hay bây giờ, người tôi muốn kết hôn vẫn luôn không thay đổi.

Trong hơn một nghìn đêm này, tôi cũng từng ký thác nỗi nhớ nhung vô vọng của mình cho mặt trăng.

Ở nơi tĩnh lặng, nói cho anh biết.

Em cũng nhớ anh.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu