Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TRÀ SỮA TIỂU NÃI CẨU - yêu ngôn tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Tiểu nãi cẩu: Ngôn ngữ mạng TQ, ý chỉ những em trai trẻ tuổi quấn quít dính người.

Bạn tôi đăng bài "Ly trà sữa đầu tiên của mùa thu", tôi cũng theo đó đăng một bài.
Chưa đầy một phút bao lì xì đã có thêm tiền.

Lại nhìn lại, đây... đây không phải là em trai lớp dưới hai ngày trước tôi và bạn cùng phòng đánh cược thua nên kết bạn sao?

-------------------------------------------
Em trai lớp dưới là tân sinh viên năm nhất đại học khóa này, rất cao rất gầy, da đẹp đến mức những đàn chị như chúng tôi đều ghen tỵ, vẻ ngoài thanh tú, tính cách mềm mại, dịu dịu dàng dàng, hoàn toàn là một tiểu nãi cẩu.

Kiểu con trai này rất hợp ý tôi, nhưng mà, nếu không phải là cá cược thua thì tôi chắc chắn sẽ không da mặt dày đi xin WeChat đâu.

Tôi vẫn chưa hết khiếp sợ, em trai lớp dưới lại gửi một tin nhắn đến:

Chị, thấy chị đăng lên vòng bạn bè, mời chị uống trà sữa.

Một câu chị này khiến lòng tôi mềm nhũn, đâu còn nhẫn tâm nhận tiền lì xì, vội vàng trả lại.

Tất nhiên, trước khi trả lại tôi đã lén chụp một bức ảnh.

Tiện đó nói chuyện với em trai nhỏ một lúc lâu, tôi rất cẩn thận hỏi: "Chị có thể chụp màn hình em đăng lên vòng bạn bè không?"

Ngay sau đó, tôi lập tức giải thích: "Yên tâm, sẽ che mờ ảnh đại diện của em."

Khung chat nhanh chóng hiện "đối phương đang nhập tin nhắn", hai giây sau, tin nhắn của em trai khóa dưới nhanh chóng được gửi đến, hai chữ, đơn giản nói:

"Không được."

Được rồi, tôi hơi ngại ngùng gửi lại một cái meme, kết thúc đoạn hội thoại khó giải thích này.

Em trai khóa dưới cũng không trả lời tôi.

Tôi ngã xuống giường, kéo chăn đắp lên mặt, lại không khỏi hơi hối hận.

Sớm biết vậy sẽ không hỏi một câu như vậy, bây giờ chắc chắn em trai nhỏ đang cảm thấy tôi lại đàn chị ham hư vinh lại dối trá...

Thở dài, tôi chui vào trong bắt đầu lướt video, lại ngoài ý muốn lướt được giọng nói run rẩy của em trai khóa dưới.

Hai ngày trước em trai nhỏ có đăng môt video, là một video quay cảnh pháo hoa, status chỉ có hai chữ: "Hài lòng."

Tôi bấm like theo thói quen, trong lòng lại âm thầm nhỏ nước bọt, không ló mặt, đánh giá kém.

Lướt được giọng nói của em trai nhỏ khóa dưới, trong lúc tôi đang trầm mê không thể nào tự kiềm chế vì gương mặt vừa non vừa đẹp trai kia, điện thoại di động bỗng rung lên.

Có người gọi điện WeChat.

Là... em trai khóa dưới.

Tôi suýt bị sặc bởi nước bọt của bản thân, bỗng ngồi phắt dậy, hắng giọng một cái, dùng giọng nói mà mình cảm thấy là dịu dàng nhất nghe điện thoại:

"Alo, em trai khóa dưới."

Giọng nói của em trai khóa dưới rất êm tai, không hề khàn như vịt đực của con trai trưởng thành, cũng không quá yếu ớt, là giọng nói vừa thoáng trầm lại vừa trong trẻo.

Tôi nghe thấy mà tim đập bùm bùm.

"Đàn chị, xuống lầu."

Lấy lại tinh thần, tôi bỗng phản ứng kịp, xuống lầu sao?

Tôi xoa xoa tóc, vừa cầm lấy dép đi đến bên cửa sổ kí túc xá, vừa nói: "Xuống lầu làm gì?"

Trong đầu tôi nghĩ lung tung, chỉ nghĩ dưới lầu kí túc xá có gì hay để xem, vừa nhìn thử đã ngẩn ra...

Em, em trai nhỏ?

Dưới lầu kí túc xá vắng vẻ, em trai khóa dưới yên tĩnh đứng đó, hai tay để sau lưng, mặc áo trắng tinh, sạch sẽ cao ngất như một gốc cây bạch dương nhỏ.

Bốn mắt nhìn nhau, em trai nhỏ hơi nghiêng đầu, sau đó vẫy vẫy tay với tôi.

Tôi ngạc nhiên hô lên một tiếng, bỗng lùi lại, tiện thể cúp điện thoại.

Chuyện quái gì thế?

Tôi vội vàng chạy đến trước gương soi thử, bản thân đang mặc đổ ngủ màu hồng, đầu tóc rối bời, trên đầu còn đeo một cái cài tóc màu đỏ, thực sự không hề có hình tượng...

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời mình thay một cái váy, chải tóc, còn nhanh chóng make up trang nhã.

Nhìn bản thân rực rỡ hẳn lên trong gương, tôi hít một hơi sâu, xoay người xuống dưới lầu, phía sau còn có thể nghe được tiếng cười xấu xa của bạn bè cùng phòng.

Dưới lầu kí túc xá, tôi liếc mắt đã thấy em trai nhỏ đứng dưới bóng cây.

Chết tiệt.

Tôi càng đi về phía bên kia, nhịp tim càng đập nhanh hơn, căng thẳng đến nỗi tôi không bước nổi chân.

Quan trọng là, em trai khóa dưới cũng không đi sang đây, cũng không cúi đầu nhìn điện thoại, cứ như vậy lẳng lặng đứng đó nghiêng đầu nhìn tôi, hai mắt cong cong.

Khoảng cách xa như vậy, có vẻ như tôi cũng có thể thấy được ý cười hòa hợp trong đáy mắt cậu.

Thật sự là đày đọa người khác mà.

Tôi bước nhanh hơn, đi thẳng đến trước mặt cậu.

"Em trai... khóa dưới."

Tôi vừa mở miệng đã nhịn không được cà lăm, nhưng mà đến lúc này tôi mới nhận ra là mình vẫn chưa biết tên của em trai nhỏ nữa...

Đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, một lúc sau, một ly trà sữa đưa đến trước mặt tôi.

Tôi hoàn toàn ngơ ngẩn.

Ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt ngậm cười của em trai nhỏ, cậu vẫn duy trì tư thế hơi nghiêng nghiêng đầu như vậy, giọng nói rất nhẹ, mềm nhũn: "Đàn chị, bây giờ chị có thể đăng vòng bạn bè rồi."

Tôi loằng ngoằng nhận lấy ly trà sữa, lòng bàn tay ấm áp, lúc này mới không đầu không đuôi phản ứng kịp lời mà em trai nhỏ vừa nói là có ý gì.

Hóa ra... cậu không cho tôi đăng lên vòng bạn bè là để tặng một ly trà sữa?

Thấy tôi hơi ngẩn ra, em trai khóa dưới cầm lấy trà sữa trong tay tôi, trực tiếp cắm ống hút cho tôi, đưa đến bên miệng tôi.

"Em đã chọn vị rất lâu, chị nếm thử xem."

Hạnh phúc đến quá bất ngờ, đầu tôi trống rỗng, ma xui quỷ khiến, tôi thực sự cúi đầu uống một ngụm.

Ờm..

Tôi không nhịn được nhíu mày, quá nhạt, trước giờ tôi đều thích ngọt.

Tôi thầm nghĩ, phần này nhất định là chỉ lấy một nửa đường, nếu như đổi thành nhiều đường hơn sẽ hoàn hảo.

Nhưng mà, vừa ngẩng đầu đã đối diện với vẻ mặt ấm ức của em trai nhỏ.

"Đàn chị... không ngon sao?"

Tôi giật mình, chuyện này... Tiểu nãi cẩu ấm ức nhìn thật sự đòi mạng mà, đôi mắt âm ấm ngậm thêm chút ấm ức sáng ngời, cậu thấp giọng hỏi: "Em chọn đã lâu, nghĩ là chị sẽ thích."

Tôi lập tức mềm lòng, vội vàng uống một ngụm lớn trước mặt cậu: "Ngon, uống rất ngon!"

Cậu mở to mắt: "Thật sao?"

Tôi bèn vội gật đầu, tiện thể lại uống thêm một hớp lớn.

Thật lạ, rõ ràng là chỉ 1/2 đường, sao lại trở nên ngọt như vậy.

Thấy tôi uống hăng say, em trai nhỏ bỗng hỏi: "Có ngon không? Đàn chị?"

Tôi gật đầu, còn chưa kịp nói, có một cái bóng đã phủ xuống trước mặt.

Là em trai nhỏ, cậu hơi cúi người sang bên này, uống một ngụm trà sữa của tôi.

Thời gian như ngừng trôi.

Cả người tôi cứng đờ, nhìn gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc của em trai nhỏ, tim bỗng đập rất nhanh.

Em trai nhỏ từ từ xoay người lại, hơi nghiêng đầu: "Ừm, rất là ngọt."

Nói xong cậu còn liếm liếm môi.

Liếm! Môi!

Không cần soi gương tôi cũng biết lúc này nhất định mặt mình đỏ bừng, vẻ mặt căng thẳng.

Tôi cúi đầu, dáng vẻ như là cô dâu nhỏ vậy, rõ ràng có thể cảm nhận được những học sinh đi ngang qua đều không ngừng nhìn tôi, không còn cách nào khác, em trai nhỏ vừa cao vừa trắng vừa mềm, thật sự là quá dễ nhận thấy.

Tôi hít một hơi sâu, quơ quơ ly trà sữa trong tay, ngẩng đầu nhìn cậu: "Em trai khóa dưới, cảm ơn trà sữa của em, chị... chị đi lên trước."

"Đợi một chút."

Em trai nhỏ cười như không cười nhìn tôi: "Chụp hình chưa?"

Tôi nhìn thoáng qua ly trà sữa chỉ còn lại một nửa trong tay, lắc đầu.

Hối hận rồi, nam chính là em trai khóa dưới thần cấp tặng trà sữa cho tôi, đoán là đời này chỉ gặp được một lần, tôi lại còn chưa chụp ảnh.

Em trai nhỏ bỗng nở nụ cười: "Em chụp rồi, lát nữa gửi cho chị."

Tôi vô cùng vui mừng: "Cảm ơn đàn em."

Cậu bỗng cúi người sang đây, tay đặt trên đầu gối, nghiêng người nhìn tôi: "Đừng gọi là đàn em khóa dưới, gọi Tô Ngạn đi."

"Được."

Cậu cách tôi quá gần, tôi lại căng thẳng hơi không thốt nên được thành lời, cuối cùng kiên trì gọi một tiếng: "Tô Ngạn..."

Cậu cười hài lòng: "Được, đàn chị An Ý."

??

Tôi sửng sốt, sao cậu biết tên của tôi?

Nhưng mà tôi còn chưa kịp hỏi, đã thấy Tô Ngạn đứng lên, vẫy vẫy tay với tôi: "Em đi trước, tạm biệt chị An Ý."

Rõ ràng vừa rồi mới ghẹo tôi đỏ mặt tim đập nhanh, chỉ chớp mắt đã trở lại dáng vẻ khéo léo.

Tôi lắp bắp nói tạm biệt, quay người lại ngạc nhiên phát hiện ra, ở lầu ba, trước cửa sổ phòng chúng tôi, toàn những cái đầu nhỏ chen lấn.

1, 2, 3, 4, 5...

Khá lắm, toàn bộ kí túc xá đều ghé vào cửa sổ hóng chuyện đó, mặt tôi đỏ lên, nắm thật chặt ly trà sữa chạy lên lầu.

Vừa mới đi đến lầu hai, điện thoại di động bỗng vang lên, là Tô Ngạn gửi tin nhắn đến.

Là một tấm hình.

Dưới bóng cây, Tô Ngạn cầm một ly trà sữa, cười tủm tỉm nhìn vào màn hình, vừa non nớt vừa đẹp trai.

Óa, tôi chết mất thôi.

Ngay sau đó Tô Ngạn lại gửi một tin nhắn: "Đàn chị An Ý có thể đăng lên vòng bạn bè."

Tôi chần chừ rất lâu, cuối cùng vẫn đăng lên vòng bạn bè.

Ly trà sữa đầu tiên của mùa thu, sát vào tim~

Cùng với đó là bức ảnh chụp màn hình Tô Ngạn chuyển tiền cho tôi, và, tấm hình sự sướng cầm trà sữa của Tô Ngạn.

Trước sự ồn ào ghen tỵ chua lòm của bạn cùng phòng, tôi đăng lên vòng bạn bè.

Như dự đoán, wechat lập tức sục sôi,

Hết người này đến người khác bình luận riêng tư, hầu như tất cả mọi người đều không tin tôi có thể ghẹo được nam thần đáng yêu bậc nhất đó.

Ném điện thoại di động sang một bên, tôi ngâm nga hát rồi đi tắm, định khi tắm xong sẽ nhẹ nhàng giải thích một câu "chỉ là bạn bè".

Kết quả...

Tắm xong, tôi cầm điện thoại di động lên đã thấy bình luận của Tô Ngạn:

"Mọi người đừng hiểu lầm, đàn chị rất rụt rè, là tôi đang chọc ghẹo chị ấy."

Bạn bè chung giữa chúng tôi không ít, nên là dưới bình luận của Tô Ngạn là một đống lời kêu than.

Còn tôi thì đã không thể nói thành lời, bên tai có tiếng âm vang.

Trong đầu chỉ toàn là câu nói kia của Tô Ngạn "Là tôi đang chọc ghẹo chị ấy".

Ai nói Tô Ngạn là tiểu nãi cẩu? Tên này cũng quá biết trêu ghẹo rồi.

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Tôi mơ thấy Tô Ngạn.

Ở trong mơ Tô Ngạn tỏ tình với tôi, không chỉ là tỏ tình, cậu ấy còn cầu hôn tôi nữa.

Chỉ là cầu hôn này cũng hơi kỳ lạ, người ta cầu hôn đều dùng hoa tươi và nhẫn kim cương, chỉ có Tô Ngạn là dùng một đống trà sữa cầu hôn tôi.

Lúc tôi đang chần chừ đồng ý hay không thì bỗng bị một giọng nói rất to đánh thức: "An Ý."

Tôi giật mình ngồi dậy, hoàn toàn không còn buồn ngủ.

Còn chưa kịp nổi giận đã bị bạn cùng phòng Tiểu Thất túm xuống giường: "Còn ngủ cái gì nữa, tiểu nãi cẩu nhà cậu đang chờ cậu dưới lầu kìa."

Tiểu nãi cẩu?

Tôi ngẩn ra hai giây, mới lập tức phản ứng lại...

Tô Ngạn.

Quả nhiên, tôi đi đến bên cửa sổ, cẩn thận thăm dò nhìn xuống, liếc mắt đã thấy cây bạch dương nhỏ kia.

Hôm nay Tô Ngạn mặc một chiếc áo khoác xám lạnh, nhìn từ xa thì bớt chút vẻ non nớt, lại có vẻ trưởng thành hơn một chút.

Trái tim của tôi nhảy loạn cả lên, Tô Ngạn... đang chờ tôi sao?

Rất nhanh tôi đã có câu trả lời.

Tôi đang bận thay quần áo trang điểm, điện thoại di động ở bên cạnh bỗng vang lên một tiếng.

Tôi vừa nhìn, là wechat của Tô Ngạn.

"Chị, em ở dưới kí túc xá chờ chị, có mang theo bánh bao nhỏ và cháo bát bảo."

Còn thêm một tấm hình.

Trong hình là Tô Ngạn mặt mày trắng trẻo cầm cháo bát bảo, nụ cười cực kỳ xán lạn.

Dưới lầu kí túc xá.

Tô Ngạn cười tủm tỉm đưa bánh bao nhỏ cho tôi: "Đàn chị nhân lúc còn nóng ăn đi, bánh bao nên ăn khi còn nóng."

Tôi không khỏi nhớ lại cốc trà sữa hôm qua, nghĩ đến việc Tô Ngạn cùng dùng chung một ống hút với tôi, nhịn không được mặt nóng lên.

May là Tô Ngạn không hề cầm bánh bao nhỏ đút vào miệng tôi như hôm qua, cũng không ghẹo tôi, chỉ đưa bữa sáng cho tôi, đơn giản hỏi thăm vài câu rồi đi.

Nhìn bóng lưng của Tô Ngạn, tôi nặng nề thở dài một hơi, sau đó lại có chút mất mát.

...

Lúc đến phòng học, tôi lập tức ăn một cái bánh bao nhỏ nóng hổi.

Ăn hai cái bánh bao, tôi nhịn không được nhíu mày một cái, thấp giọng lẩm bẩm: "Haizzz, chỉ là không được ăn bánh bao em trai nhỏ đút..."

"Thật không?"

Phía sau không hề báo trước vang lên một giọng nói, hơi trầm thấp dễ nghe, khiến cánh tay tôi lập tức nổi da gà.

Tôi chậm rãi xoay người, quả nhiên đối mặt với đôi mắt vô tội kia.

Tô Ngạn nháy mắt với tôi mấy cái, thò người sang đây, cầm một cái bánh bao nhỏ đưa đến bên miệng tôi, cười như không cười nhìn tôi: "Đàn chị nếm thử đi, bánh bao nhỏ em đút có ăn ngon hơn chút nào không?"

Xung quanh đã vang lên tiếng ồn ào ngạc nhiên.

Thấy một lúc lâu mà tôi vẫn chưa nhúc nhích, Tô Ngạn hơi nghiêng đầu, vẻ ấm ức lại quay lại làm em trai nhỏ như ngày hôm qua.

Cậu thấp giọng, nhìn tôi khẽ nháy mắt một cái.

"Đàn chị, nhiều người nhìn như vậy, chị không ăn... em sẽ rất ngại."

Tôi không thể nhìn nổi vẻ mặt này của Tô Ngạn, lòng mềm nhũn, lập tức há mồm nuốt bánh bao xuống.

Tô Ngạn khẽ cười: "Ngoan."

Tô Ngạn cũng không làm gì, chỉ sang đây đút tôi ăn hai cái bánh bao nhỏ, lại nhét cháo bát bảo vào tay tôi, căn dặn tôi phải ăn thật ngon sau đó đi mất.

Mãi đến khi Tô Ngạn đã đi lâu rồi, tim tôi vẫn còn đập thình thịch.

Hai hôm nay là thế nào? Cứ như là vận đào hoa của tôi đang mở vậy, cứ nhịp độ như thế này... có khi nào tôi thật sự sẽ cưa đổ em trai nhỏ không?

Sáng hôm nay kín lịch học, khó khăn lắm mới đến trưa tan học, tôi đã nghe giảng đến chóng cả mặt.

Đang chuẩn bị cùng bạn cùng phòng đi ăn cơm trưa, vừa ngẩng đầu đã thấy Tô Ngạn chờ ở cửa lớp học.

Xung quanh lại là tiếng ồn ào.

Mặt tôi đỏ lên, theo bản năng xoay người đi ra cửa sau của lớp, muốn đi cửa sau về, nhưng mà vừa mới mở cửa sau đã bị một người ngăn lại.

Người nọ cao hơn tôi một cái đầu, lúc này hơi cúi đầu nhìn tôi, trên gương mặt đẹp trai là vẻ vô tội đáng thương: "Chị, sao vừa thấy em đã muốn trốn? Ghét em sao?"

Tôi vội vàng lắc đầu: "Tất nhiên không ghét, chỉ là..."

Cậu sát lại gần hơn: "Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là..."

Cậu thật sự cách tôi quá gần, thậm chí tôi còn có thể ngửi được mùi trên người cậu, không có mùi hôi khó chịu như trên người nam sinh, chỉ có mùi chanh nhàn nhạt, tươi mát lại dễ ngửi.

Tôi lắp bắp, không thể nói rõ được, ánh mắt kia cực nóng rực, tôi quyết tâm thấp giọng nói: "Chỉ là em quá biết trêu chọc, chị hơi..."

Tô Ngạn khẽ cười một tiếng, nói tiếp: "Hơi ngượng ngùng?"

Tôi rũ mắt, gật mạnh đầu.

Một lúc lâu Tô Ngạn không nói gì.

Tôi có thể nhìn thấy cậu đứng trước mặt mình, nhưng tôi cúi đầu, không thấy rõ nét mặt của cậu.

Cuối cùng vẫn là tôi thiếu kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn...

Thấy cậu cười tủm tỉm nhìn mình, đôi mắt thâm thúy kia hơi cong cong, đáy mắt lấp lánh.

"Đàn chị có bạn trai chưa?"

Bỗng bị Tô Ngạn hỏi như vậy, tôi sửng sốt, bèn vội vàng lắc đầu, rất sợ cậu hiểu lầm: "Không có."

"À." Tô Ngạn lên tiếng: "Đàn chị thấy em thế nào?"

Là đang định tỏ tình sao?

Lúc tôi lên sân khấu tranh tài cũng chưa từng căng thẳng như vậy, nói một câu thôi mà lắp bắp: "Rất... cực kỳ tốt."

Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười nhẹ.

Một giây sau, Tô Ngạn bỗng cúi người xuống, hôn nhẹ lên môi tôi một cái.

"Bây giờ đàn chị đã có rồi."

Đầu óc tôi trống rỗng, có vẻ như có người đang gào thét trong lòng tôi: Tô Ngạn hôn mình rồi! Em trai nhỏ khóa dưới hôn mình rồi!

Nụ hôn đầu của tôi vậy mà lại cho em trai khóa dưới.

Sững sờ một lúc, tôi kinh ngạc hỏi: "Có cái gì?"

Tô Ngạn véo mặt tôi một cái, không hề báo trước lại hôn tôi một cái, lúc này cười nói: "Có bạn trai."

Đợi lúc tôi lấy lại tinh thần sau khi được hôn và được tỏ tình xong mới nhận ra xung quanh bu đầy người, mắt mở to, còn thấy gương mặt chua xót của vài người bạn cùng phòng.

Tiếng ồn ào ở xung quanh ồ lên hết lần này đến lần khác, nhưng mà vẻ mặt của Tô Ngạn lại không hề thay đổi, thoải mái nắm tay tôi, nhìn thoáng qua những bạn học vây xem xung quanh của lớp tôi.

"Các đàn anh đàn chị, bình thường nhờ mọi người chăm sóc tốt cho bạn gái của em."

Xung quanh vang lên tiếng được, tất nhiên, mấy bạn gái cùng phòng tôi là nhảy nhót vui mừng nhất, Tiểu Thất còn chạy đến hỏi: "Em trai khóa dưới, tân sinh viên các em còn có ai đẹp trai như em không, giới thiệu cho bọn chị vài người với?"

Tô Ngạn lắc đầu, giọng nói có hơi kiêu ngạo: "Không, em đẹp trai nhất khóa."

Tôi choáng hết mấy ngày cuối cùng mới kịp phản ứng--

Tôi đã yêu.

Lại còn yêu một tiểu nãi cẩu cực kỳ đẹp trai.

Chậc chậc, chó con quấn người thật ra không hề non, làm việc cực kỳ bá đạo, chăm sóc tôi rất chu đáo, galan dịu dàng lại hơi bạo.

Ví dụ như:

Năm người bạn cùng phòng ồn ào bảo tôi mời cơm, để Tô Ngạn nghe được, cậu trực tiếp nói tôi bảo các bạn cùng phòng, trưa mai mười hai giờ, gặp nhau ở cửa nhà hàng Đỉnh Thái.

Đỉnh Thái là một nhà hàng có sao ở cửa trường học chúng tôi, nghe nói là đồ ăn bên trong đắt tiền khiến người ta tặc lưỡi.

Tiểu nãi cẩu, không phải, Tô Ngạn cười cười, nháy mắt với tôi mấy cái: "Yên tâm, chồng cưng có tiền."

Tôi lập tức im lặng, đầy đầu đều là nụ cười nhẹ kia của Tô Ngạn, dù sao chồng tôi đẹp trai, anh nói gì cũng đúng.

Ngày hôm sau.

Buổi trưa 11 giờ 40 phút, tôi nhận được điện thoại của Tô Ngạn.

Trong điện thoại, Tô Ngạn có vẻ vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói mềm mại có pha thêm chút lười biếng: "Bà xã..."

Cả người tôi lập tức mềm nhũn.

Từ sau khi ở bên cạnh cậu, Tô Ngạn rất ít khi gọi tôi là chị, mở miệng là gọi bà xã.

Thấy tôi không lên tiếng trả lời, Tô Ngạn lại gọi: "Bà xã?"

"Ừ." Tôi lấy lại tinh thần, vội vàng lên tiếng trả lời: "Ở đây."

"Xuống lầu đi, em ở dưới kí túc xá chờ chị."

Nói xong, Tô Ngạn lại bổ sung: "Vừa nãy đi ngang qua tiệm bánh kem ở trường học, thấy một cái bánh kem rất đáng yêu, bèn mua cho chị."

Tim tôi ấy mà, lập tức mềm hơn vài phần.

Ai có thể từ chối chàng trai tuyệt như vậy chứ?

Lần này tôi đã sớm sửa soạn quần áo xong rồi, nhưng mà đám bạn cùng phòng này của tôi vừa mới nghe có thể đến Đỉnh Thái ăn, còn tích cực hơn cả tôi.

Tôi gần như là bị mấy cô ấy kéo xuống lầu.

Thấy Tô Ngạn, các cô ấy lại có vẻ căng thẳng, đẩy tôi lên, miệng lại nói: "Em trai Tô, dù sao thì để em mời bọn chị ở nơi đắt như vậy, thật ngại quá..."

Tô Ngạn rũ mắt, ngoan ngoãn dắt tay tôi, có vẻ như đây là một nghi thức rất quan trọng vậy, sau đó mới ngẩng đầu lên cười cười: "Không sao."

Điều đáng chết là, sau đó tên này lại bổ sung một câu: "Bà xã em hơi lười biếng, bình thường phải nhờ các chị chăm sóc tốt một chút, mọi người muốn ăn gì cũng không thành vấn đề."

Bạn cùng phòng của tôi gật đầu không ngừng, nhìn tôi với vẻ như ăn phải chanh.

Tâm trạng của tôi... nói thế nào nhỉ?

Dễ chịu lại cực kỳ dễ chịu, được hai câu nói này của tiểu nãi cẩu nhà tôi làm cho ấm áp.

Trên đường đi, tay trái Tô Ngạn nắm chặt tay tôi, tay phải mang theo một cái bánh kem.

Nhóm chúng tôi tiến thẳng đến nhà hàng Đỉnh Thái.

Đến cửa nhà hàng, thấy trang trí và thiết bị bên trong không rẻ, tôi lại chần chừ, nhịn không được kéo ống tay áo của Tô Ngạn: "Tô Ngạn, hay là bỏ đi, chúng ta đổi một tiệm khác đi."

Tô Ngạn có vẻ nhìn thấu lo lắng của tôi, nắm chặt lấy tay tôi: "Yên tâm, chồng cưng thật sự có tiền."

Sau đó Tô Ngạn không nói lời nào kéo tôi đi vào.

Bạn cùng phòng tôi tất nhiên cũng đi vào theo.

Sau khi ngồi xuống, tôi nhận ra có vẻ Tô Ngạn nói thật, hình như cậu thật sự có tiền.

Bởi vì...

Tôi và bạn cùng phòng ngẩn mặt ra nhìn thực đơn nhưng không biết nên gọi gì, món nào ăn trước, món điểm tâm ngọt nào ăn sau, rượu đỏ mấy năm, chúng tôi đều hơi luống cuống.

Nhưng mà Tô Ngạn lại vô cùng tự nhiên, hơn nữa, quan trọng là Tô Ngạn nhìn thấu nỗi xấu hổ nho nhỏ của phái nữ chúng tôi, cũng không hề trực tiếp nói ra trước mặt mọi người, càng không hỏi gì nhiều khiến chúng tôi khó chịu.

Chỉ lưu loát gọi tên món ăn, sau khi gọi xong thì cẩn thận hỏi thăm xác nhận mọi người không uống rượu mới gọi thêm chút đồ ăn.

Từ đầu đến cuối đều là vẻ khẽ cười kia.

Vừa nhìn đã thấy là một con chó nhỏ dính người con nhà gia giáo.

Sau khi thực đơn được chuyển cho nhân viên phục vụ, Tô Ngạn lập tức nắm lấy tay của tôi, bàn tay cậu rất lớn, lòng bàn tay ấm áp bap phủ hết toàn bộ tay tôi.

Cậu nhìn mấy người bạn cùng phòng cười cười: "Không biết khẩu vị của các chị nên cứ chọn đại mấy món ăn đặc sắc trong tiệm, lát nữa nếu thấy món nào năn ngon thì em sẽ gọi thêm một phần."

Các bàn cùng phòng liên tục lắc đầu.

Chậc, mấy người bạn cùng phòng bình thường đều liều mạng làm thịt người của tôi lúc này cũng hơi lúng túng.

Thật kỳ lạ.

Chẳng lẽ là huyết mạch kiềm chế? Tô Ngạn dịu dàng và quấn quít này lại có thể đặc biệt trấn trụ được sáu người trong phòng tôi, khiến họ ngồi ngoan ngoãn trên bàn ăn.

Bầu không khí như vậy cũng hơi xấu hổ.

Nhưng mà, chút xấu hổ này cũng chỉ kéo dài mấy phút, lúc Tô Ngạn lấy phần bánh kem kia ra, nhất thời trên bàn vang lên tiếng gào ghen tỵ của các bạn cùng phòng.

Bánh kem không lớn, cũng chỉ lớn bằng hai bàn tay, nhưng mà tạo hình thiên nga cực kỳ tinh xảo, cực kỳ giống chiếc bánh kem thiên nga đen nổi tiếng kia.

Tôi lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh, sau đó lưu luyến mở bánh ra, cắt thành sáu phần.

Không có phần của Tô Ngạn, vì cậu nói không cần, Tô Ngạn nói không thích đồ ngọt.

Thấy các bạn cùng phòng hết mực khen ngon, tôi cũng vội vàng ăn một miếng.

Ừm...

Vào miêng là tan, ngọt mà không ngấy, rất ngon!

Tôi vội vàng lại đút thêm một miếng, trên đầu bỗng truyền đến giọng của Tô Ngạn: "Ăn ngon không?"

"Ăn ngon."

Nói xong, tôi ngẩng đầu nhìn cậu: "Có muốn nếm thử không?"

Ngẩn đầu, lại nhận ra Tô Ngạn đang nhìn chằm chằm khóe môi tôi, đáy mắt thoáng ý cười.

Tôi bị anh nhìn mà lòng hoảng hốt, đang định cầm điện thoại di động lên soi thử, Tô Ngạn lại bỗng chúi người áp sát lại.

Trước mắt tôi lại, ngọn đèn trên đỉnh đầu lập tức bị anh che đi hơn nửa, một tay Tô Ngạn giữ lấy đầu tôi, hôn lên khóe môi tôi một cái.

Ngồi thẳng dậy, Tô Ngạn khẽ liếm liếm khóe môi, cười nhẹ: "Đúng là thật ngọt."

Bị tên tiểu nãi cẩu này chọc ghẹo hai ngày, tôi đã hơi có sức kiềm chế rồi, nhưng mà mấy bạn cùng phòng này lại không nhịn được kêu gào.

"Em trai Tô, cậu có thể chừa cho chúng tôi đường sống được không?"

"Chị còn phải sống để tìm bạn trai đó."

Mấy bạn cùng phòng bị nhét đầy thức ăn cho chó lòng đầy căm phẫn, may là chúng tôi ngồi trong phòng riêng, nếu không... sợ là sẽ bị nhân viên đuổi ra khỏi nhà hàng.

Mặt tôi đã đỏ bừng, nhưng mà Tô Ngạn vẫn giữ vẻ bình thản lạnh nhạt đó, mấp máy môi, nắm tay tôi đứng dậy.

"Có lẽ cần một lát nữa thức ăn mới được mang lên, các chị nghịch điện thoại một chút trước, hai chúng em đi ra ngoài một lát."

Các bạn cùng phòng khác có vẻ hiểu vấn đề, chỉ có Tiểu Thất là vô cùng nghi ngờ: "Sắp ăn rồi, hai người còn đi đâu nữa?"

Tô Ngạn cúi đầu nhìn tôi liếc mắt, khẽ cười: "Đi giải quyết chút vấn đề cá nhân."

Nói xong, tôi bị Tô Ngạn lôi ra ngoài.


Khoảnh khắc cửa đóng lại, trong lòng là một tràng tiếng gào chua chát.

Tôi bị Tô Ngạn túm thẳng đến một phòng bao trong nhà hàng.

Bên trong tối như mực, Tô Ngạn quen việc mở đèn, đóng cửa lại, ôm eo tôi đặt lên cửa.

Dưới ánh đèn sáng, Tô Ngạn bỗng đến gần, tay phải nắm chắc lấy eo của tôi, cúi đầu, nháy mắt với tôi một cái, giọng nói mềm mại khàn hơn nhiều, lại thêm vài phần vô tội:

"Chị, em muốn hôn môi."

Khoảnh khắc đó, tôi không hề nghĩ được gì, đầu óc trống rỗng.

Đây là chó con quấn người?

Đây rõ ràng là sói con đó, có thể ăn sạch sẽ tôi, ăn đến mức không còn miếng xương nào.

Tôi là một cô gái, tuy là lớn hơn cậu hai tuổi, nhưng mà lúc này cũng không thể chủ động hôn được.

Vì xấu hổ nên tôi quay đầu tránh đi hơi thở nóng rực của cậu.

Giọng nói của Tô Ngạn lập tức trở nên ấm ức: "Đàn chị... không thể hôn nhẹ sao?"

Má ơi, tôi bị cậu gọi là cho tinh thần hoảng loạn, lòng thắt chặt lại, vội vàng lắc đầu: "Không phải là không thể hôn..."

Tô Ngạn lập tức nói tiếp: "Vậy là có thể rồi?"

Tôi còn chưa kịp nói, Tô Ngạn đã khẽ cười, sau đó bàn tay ôm ngang hông tôi siết thật chặt, tay kia nhẹ nhàng khóa sau đầu tôi, cúi đầu hôn xuống.

Trong nháy mắt đó, thế giới của tôi trời đất quay cuồng.

Tôi không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập không biết của ai, một nhịp lại một nhịp, ngày càng đập nhanh.

Tô Ngạn hôn rất dịu dàng.

Không chỉ nhẹ nhàng lướt qua như hai lần trước, cậu đè bả vai tôi, khiến nụ hôn này ngày càng sâu hơn.

Kinh nghiệm yêu đương của tôi rất ít, nên ngay cả tay cũng không biết nên để ở đâu.

Một lát sau, động tác của Tô Ngạn bỗng dừng lại, hơi đứng thẳng lên nhìn tôi, khẽ cười nói: "Chị hơi căng thẳng?"

Tôi...

Tôi vốn định phủ nhận, nhưng mà đôi mắt kia sáng quá, tôi kinh ngạc gật đầu.

Tô Ngạn càng cười tươi hơn.

Cậu hơi cúi người hôn lên trán tôi một cái: "Đừng căng thẳng, chỉ là em thấy chị đáng yêu, không nhịn được muốn hôn."

!!!!

Nếu như không phải lúc này quá căng thẳng, tôi hận không thể giơ ngón tay cái cho cún nhỏ nhà tôi, nhất định là tấm gương trêu ghẹo các chị.

Lời này khiến tôi không thể bực bội được, trái lại đỏ mặt, vùi đầu vào lòng cậu.

Bộ ngực cậu ấm áp có thoang thoảng mùi chanh và bạc hà.

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ của cậu: "Chị."

"Ừm?"

Tôi nghe thấy vậy ngẩng đầu, thấy Tô Ngạn mỉm cười nhìn tôi, ngón tay nhẹ nhàng đỡ lấy cằm tôi.

Trên môi lại có cảm giác ấm áp.

...

Cuối cùng Tô Ngạn cũng dẫn tôi rời khỏi căn phòng riêng này.

Trên hành lang, tôi bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, bèn kéo tay áo cậu hỏi: "Có vẻ như em rất quen với chỗ này?"

Tô Ngạn gật đầu, cũng không hề giấu: "Bời vì... nhà hàng này là mẹ em mở."

"..."

Đầu tôi như nở ra, sao Tô Ngạn không nói sớm? Như vậy có phải là... lát nữa tôi sẽ phải gặp mẹ chồng tương lai không?

Vừa tưởng tượng tôi đã cảm thấy chân tê dại.

Đi đến cửa phòng, Tô Ngạn muốn đẩy cửa, tôi bỗng kéo cổ tay cậu, có ý rút lui.

"Tô Ngạn, hay là... chúng ta đi trước đi?"
Tô Ngạn vừa cúi đầu liếc nhìn tôi, lập tức hiểu ý tôi: "Không cần sợ, một là, hôm nay mẹ em không có ở nhà hàng."

Dừng một chút, cậu lại nói: "Hai là, mẹ em sớm đã thấy chị rồi."

Tôi sửng sốt.

Thấy tôi rồi? Sao có thể?

Tôi vội vàng níu nhẹ tay áo cậu lung lay: "Dì thấy chị lúc nào? Sao chị không biết..."

Tô Ngạn yên lặng nhìn tôi vài giây, ánh mắt xa xăm vài giây, có vẻ như đang nhớ lại gì đó, khóe môi nhẹ nhàng cong lên: "Ở video tranh tài của chị."

Tôi ngẩn ra, lòng càng nặng trĩu.

Toang, nhất định là dì không thích tôi.

Thật ra tôi đã từng tham gia rất nhiều cuộc thi, ngành đại học của tôi là khoa học máy tính, nhưng vì sở thích cá nhân nên từ cấp ba tôi đã bắt đầu mày mò máy tính.

Tôi có một thân phận khác, gọi một cách phổ thông, là hacker.

Hacker hacker, nghe cũng hơi ngầu, nhưng mà trong mắt của người lớn thì hẳn là không phải việc đàng hoàng, thậm chí còn có ấn tượng thấp đó...

Tôi càng muốn đi hơn, nhưng mà tôi chưa nói gì thì Tô Ngạn đã cười xoa xoa tóc tôi: "Em cho mẹ xem video lúc chị thi đấu, mẹ rất thích chị, cảm thấy chị rất giỏi."

Dừng lại một chút, Tô Ngạn thấp giọng nói: "Em cũng vậy."

Nói xong Tô Ngạn đẩy cửa ra, dẫn tôi đi vào.

Đồ ăn cũng đã sớm được mang lên. Bạn cùng phòng ai nấy đều thèm thuồng, vẫn còn đang mở mắt chờ bọn tôi.

Vừa thấy chúng tôi quay lại, Tiểu Thất lập tức ngồi thẳng người, ấm ức nói: "An Ý, nếu cậu còn không quay lại thì bọn tớ đã sắp chết đói rồi..."

Tôi áy náy cười cười, vội vàng bảo họ ăn.

Tiểu Thất gắp một miếng thịt, ăn thử sau đó khen không ngừng nghỉ, tiện thể hỏi tôi: "Hai người đi đâu? Sao lại lâu như vậy."

Tiểu Thất vừa dứt lời, những người bạn cùng phòng bỗng ho khan, không ngừng nháy mắt với Tiểu Thất.

Thấy vẻ mặt hiểu hết của mọi người, mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Trái lại thì vẻ mặt của Tô Ngạn vẫn bình tĩnh, găp một con tôm cho tôi, sau khi tỉ mỉ lột sạch vỏ thì đặt vào bát tôi, sau đó khẽ cười nói:

"Làm một số việc mà bạn bè trai gái sẽ làm."

Bữa cơm này rất thoải mái, tôi cũng rất vui.

Tôi và cún con nhỏ vẫn hôn môi, cậu hôn rất giỏi, giỏi đến mức mỗi lần tôi nghĩ đến là tim lại đập rộn lên, cả người mềm nhũn.

Buổi tối về ký túc xá, tôi đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, đến cuối cùng vẫn không hiểu được tại sao cún con nhỏ lại để ý tôi?

Dáng người bình thường, dù có hơi gầy, nhưng mà không ngực không mông má, vóc dáng nhạt nhẽo.

Gương mặt thì sao, cùng lắm cũng xem như là da trắng, mặt mũi dễ nhìn, khách quan mà nói cũng chỉ xem là một chị gái nhỏ đáng yêu dễ nhìn.

Dù thế nào đi nữa cũng sẽ không thể khiến một em trai khóa dưới vừa thấy đã yêu được chứ?

Tôi đặt câu hỏi này với các chị em trong kí túc xá.

Kết quả, năm cô gái này đều nhất trí trả lời:

"Bọn tớ cũng tò mò, em trai nhỏ khóa dưới cấp thần như vậy xem trọng điểm gì ở cậu?"

Chỉ chớp mắt, tôi và cún con nhỏ Tô Ngạn đã ở bên nhau một tháng.

Tô Ngạn nhà tôi vừa cao vừa đẹp trai, lại vừa non vừa dính, đã giữ chặt lấy lòng tôi.

Hơn nữa, Tô Ngạn chắc chắn là một người bạn trai trọn điểm, e rằng đó là chỗ tốt của cún con nhỏ đó, suy nghĩ cũng rất mềm mại, không hề có chủ nghĩa đàn ông gì đó.

Dù là chuyện gì cậu cũng lo lắng cảm giác của tôi, đồng thời tôn trọng quyết định của tôi.

Tôi tin chắc rằng tuy Tô Ngạn nhỏ tuổi hơn tôi nhưng mà tôi thật sự có lòng muốn sống đến hết đời với cậu ấy.

Nhưng mà...

Ý định này đã tan thành mây khói vào một ngày chủ nhật.

Buổi chiều chủ nhật.

Tô Ngạn nói muốn cùng đi ăn với Tiểu Bạch, đúng lúc tôi bị giáo sư gọi đi sửa tài liệu nên gọi cho Tô Ngạn nói là tôi bận chút việc, sắp tối sẽ đến.

Trong điện thoại, giọng nói của Tô Ngạn lập tức trở nên mất mát, giọng nói mềm nhũn, có vẻ ấm ức: "Vậy được, chờ chị làm xong, em đi đón chị."

"Được."
Tôi vội vàng giúp giáo viên làm xong nhiệm vụ, cũng không gọi điện cho Tô Ngạn mà trực tiếp chạy đến điểm hẹn.

Đúng lúc thấy Tô Ngạn và Tiểu Bạch ngồi cùng một đầu ghế dài chờ lấy số.

Tôi lặng lẽ đi đến sau lưng bọn họ, muốn cho Tô Ngạn một niềm vui bất ngờ, lại ngoài ý muốn nghe thấy cuộc nói chuyện giữa bọn họ.

Tiểu Bạch: "Cậu còn định giấu cô ấy bao lâu nữa?"

Tô Ngạn có vẻ cười cười, cúi thấp đầu, giọng nói không lớn lại vừa đủ để truyền vào tai tôi: "Có thể giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu đi."

Tiểu Bạch cũng cúi đầu, hai người nhìn có vẻ không vui lắm: "Cậu sẽ kết hôn với Ninh Ninh sao?"

Tô Ngạn nghe vậy có vẻ hơi ngạc nhiên, quay đầu liếc mắt nhìn Tiểu Bạch, còn chưa lên tiếng, có vẻ như đã nhìn thấy tôi.

Tô Ngạn bỗng đứng dậy, quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt đầy kinh ngạc: "Chị, chị... đã nghe hết?"


Tôi kinh ngạc nhìn cậu, không biết nên có phản ứng gì?

Tôi nên nói thế nào đây?

Cười híp mắt nói tôi không nghe thấy? Hay là... tự nói với mình, tôi chỉ nghe nhầm?

Hít một hơi sâu, tôi ngẩng đầu nhìn cậu: "Tô Ngạn, em sắp kết hôn rồi à?"

Tôi không hỏi cậu giấu tôi điều gì, với tôi mà nói, điều quan trọng hơn là ban nãy Tiểu Bạch nói Tô Ngạn sắp kết hôn.

Tôi lẳng lặng nhìn cậu: "Ninh Ninh là ai?"

Tô Ngạn yên lặng thật lâu.

Cuối cùng, cậu cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt cực kỳ đen, đáy mắt lại không có ánh sáng lấp lánh như trước đây.

"Xin lỗi."

Tô Ngạn cũng không biết, trong nháy mắt đó, thế giới của tôi như bị sét đánh.

Xin lỗi... rốt cuộc là cậu xin lỗi chuyện gì?

Nhưng mà, vào giây phút này, cậu xin lỗi tương đương với việc thầm chấp nhận tất cả.

Chỉ hai chữ ngắn ngủi như vậy khiến mũi tôi cay xè, trước mắt hoàn toàn mờ đi.

Tôi mở to hai mắt muốn nhìn anh, nhưng trước mắt vẫn nhòe đi.

Tôi lấy tay gạt nước mắt, ngẩng đầu nhìn cậu, tay không tự chủ túm ống tay áo cậu: "Tô Ngạn, em nói rõ ràng cho chị, em có lỗi gì với chị? Ninh Ninh là ai? Có thật là em sắp kết hôn không?"

Tôi càng nói càng kích động, hai câu sau gần như đang gào lên.

Nhất thời, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn tôi.

Tô Ngạn cúi đầu nhìn tôi, chân mày hơi nhíu lại, trầm lặng hai giây, cậu cầm lấy cổ tay tôi, giọng nói rất nhỏ, nhưng cũng không có cảm giác mềm mại như trước.

"Đến nơi khác, em nói với chị."

Tôi không từ chối, để mặc cậu lôi tôi vào lối đi an toàn bên cạnh cửa hàng tổng hợp, cũng chính là cầu thang bên trong.

Trong cầu thang không có ai, Tô Ngạn buông tay ra, đưa lưng về phía tôi.

"Xin lỗi là vì..."

Giọng cậu hơi dừng lại, có vẻ như là đã hạ quyết tâm, gằn từng chữ nói: "Bởi vì, từ đầu đến cuối em chỉ vui đùa chút thôi, không thật lòng với chị."

Tôi kinh ngạc nhìn bóng lưng của cậu, nước mắt rơi như mưa.

Đây làm gì phải cún con nhỏ chứ, rõ ràng là đao phủ biết cách giết người không chớp mắt.

Cún con nhỏ của tôi mềm mại, ấm áp, biết trêu đùa, sao có thể nói ra lời tàn nhẫn như vậy chứ?

Nhưng mà, chuyện tàn nhẫn hơn còn ở phía sau.

Tô Ngạn xoay người lại, mặt không hề có biểu cảm gì, cậu yên lặng nhìn tôi, đáy mắt đã không còn ánh sáng làm tim rung động.

"Ninh Ninh là thanh mai trúc mã của em, cũng là người mà em muốn cưới."

Cậu dừng lại vài giây, nhỏ giọng nói: "Đàn chị, em sắp kết hôn rồi."

"Không thể nào..."

Tôi dùng sức lau nước mắt, nhưng lau thế nào cũng không hết: "Em chỉ mới năm nhất, sao có thể kết hôn?"

Khóe môi cậu... khẽ nhếch, có vẻ đang cười: "Đàn chị, nếu như em muốn lấy vợ mà nói, năm nhất cũng có thể được."

Tôi không biết nên nói gì, chỉ có thể lặng lặng đứng chôn chân, chân tay luống cuống.

Tôi hẳn là nên cho cậu một cái tát, hẳn là nên tức giận mắng lớn, nhưng mà, nhìn gương mặt đã từng dịu dàng cười với tôi kia, làm thế nào tôi cũng không thể nhấc tay lên được.

Thật không có tiền đồ.

Dù cậu chỉ vui đùa chút thôi, tôi vậy mà cũng không nỡ đánh mắng cậu.

Trên cầu thang, chúng tôi cùng yên lặng.

Cuối cùng, tôi hít một cái, ngẩng đầu nhìn cậu: "Tô Ngạn, em thật sự không yêu chị sao?"

Cậu nhìn tôi thật lâu, đôi mắt kia thâm trầm như mực, tôi lại không nhìn rõ.

Thật lâu sau, cậu bỗng nở nụ cười nghiêng đầu hỏi tôi: "Chị, chị nói xem thế nào là yêu?"

Nói xong, Tô Ngạn cúi người sang, hôn nhanh lên môi tôi một cái: "Giống như vậy sao?"

Tôi sửng sốt, lấy lại tinh thần, tát một cái mạnh mẽ lên mặt Tô Ngạn.

Tôi ngẩng đầu, lại nhận ra nước mắt đã rơi đầy mặt.

"Tô Ngạn, đồ khốn."

Tô Ngạn cúi đầu nhìn tôi, liếm liếm khóe môi bị tôi đánh, thờ ơ nhún vai.

"Đúng vậy, thật ra, lúc đầu chị không nên đồng ý với em."

Dừng lại hai giây, cậu lặp lại: "Tôi chính là tên khốn."

Tôi nhìn gương mặt vẫn vô cùng quen thuộc này, lòng lại vô cùng nặng nề: "Tô Ngạn, chúng ta chia tay đi."

Cậu có vẻ ngẩn ra, đáy mắt thoáng sầu muộn, lại rất nhanh trở lại bình thường.

Cậu khẽ cười: "Được."

"Đúng lúc, tôi cũng chán rồi."

Tôi không dám nghe nữa, xoay người chạy thật nhanh xuống lầu.

"An Ý."

Tôi xuống đến nấc thang cuối cùng, Tô Ngạn bỗng mở miệng gọi tôi lại.

Đây là lần đầu tiên cậu gọi tên tôi như vậy.

Không biết có phải là tôi cảm giác nhầm không, chỉ khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, giọng cậu có vẻ khàn đi nhiều.

Cậu lại yên lặng rất lâu, cuối cùng nhẹ nhàng mở miệng hỏi tôi: "Chị có hận em không?"

Tôi hơi ngẩn ra.

Lòng tôi đầy đau đớn, vỡ thành mảnh nhỏ, cũng có chút hận.

Bởi vì tôi hiểu rõ, người đằng sau kia, đã không phải nam sinh nhẹ nhàng hôn tôi, ôm tôi, sẽ nhẹ nhàng gọi tôi là chị.

Cũng có lẽ, trước giờ cậu chưa bao giờ là nam sinh đó, đều là giả vờ, không phải sao?

Tôi lạnh lùng mở miệng: "Hận."

Bên trên, Tô Ngạn gần như cười thành tiếng, tiếng cười rất nhẹ: "Vậy là tốt rồi."

Cả người tôi cứng lại, từ đầu đến cuối không hề quay đầu.

Giữa lúc tôi định đi, phía sau, Tô Ngạn lại bỗng nói.

Cậu nói: "Chị, vậy chị vẫn sẽ nhớ em chứ?"
Tôi hơi kinh ngạc, lại không muốn ở lại thêm giây nào nữa, chỉ thêm một giây nữa, tôi sẽ chết.

Lòng tôi bỗng đầy khổ sở, khiến tôi không biết làm gì.

"Sẽ, cả đời đều sẽ nhớ kỹ cậu, cả đời sẽ hận cậu."

Nói xong, tôi vội vàng chạy xuống lầu.

Phía sau, Tô Ngạn cực kỳ yên lặng, cũng không nói gì nữa.

Khi tôi băng qua tầng tầng lớp lớp bậc thang, khoảnh khắc băng qua cánh cửa sắt đó, lại như nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Tô Ngạn:

"Chị, xin lỗi..."

Tôi không còn nghe rõ, cửa sắt đã đóng lại, ngăn cách tất cả.

Tôi, thất tình.

Bạn trai cún con mà tôi từng xem như mặt trời, từ đầu đến cuối chỉ là một âm mưu.

Giống như Tô Ngạn nói, những trêu đùa và ấm áp đó chỉ đều là trò chơi trong mắt cậu.

Với tôi mà nói, càng giống như một giấc mơ.

Tỉnh giấc, tôi cũng nên tỉnh táo lại, nhưng mà tôi nhận ra, mình không làm được.

Cuộc sống nhìn có vẻ không có gì thay đổi, nhưng mà, lại như là mọi chuyện đều đã thay đổi.

Dù tôi có nhìn thấy cái gì cũng sẽ nhớ đến Tô Ngạn, hơn nữa, có vẻ như tôi đã đánh mất năng lực yêu một người của mình.

Tôi cho rằng, tôi đã hoàn toàn thất vọng với tình yêu rồi.

Mãi đến một buổi sáng, tôi thấy một câu thơ trong sách:

曾经沧海难为水, 除却巫山不是云. (Ý thơ là đã gặp được một người mình yêu, khó để yêu một người khác.)

Tôi từng gặp người quá tuyệt vời, dù cậu có phụ tôi, nhưng mà Tô Ngạn vẫn như là một ngọn núi lẳng lặng đứng trong đáy lòng tôi.

Ngăn cản tất cả những chàng trai khác ngoài cậu.

Chỉ thoáng cái đã chia tay hơn nửa tháng.

Từ hôm đó trở đi, tôi chưa từng gặp lại Tô Ngạn.

Nghe nói, Tô Ngạn nghỉ học.

Khoảnh khắc nghe thấy tin đó, tôi ngẩn ra rất lâu, trong lòng chua xót nghĩ có phải là cậu tạm nghỉ học đi kết hôn rồi không?

Đi cưới cô gái thanh mai trúc mã, người mà cậu thật lòng yêu.

Tôi không dám hỏi thăm, tôi sợ là mình không chấp nhận được.

Từng nghe rằng, thời gian là phương thuốc chữa thương tốt nhất,

Đều gạt người.

Tôi và Tô Ngạn cùng lắm chỉ bên nhau một tháng, nhưng đã chia tay hai tháng rồi, trái lại tôi lại cảm thấy đau đớn.

Tôi biết như vậy không đúng, tôi hoài niệm còn dài hơn điều đã xảy ra, tôi cũng biết như vậy rất không có tiền đồ.

Nhưng mà tôi thật sự không buông bỏ được.

Để dời lực chú ý, tôi vốn đã bắt đầu thỏa mãn lại bắt đầu tham gia tranh đấu.

Nhưng mà tôi không hề nghĩ đến, có một ngày, tôi còn có thể gặp lại Tô Ngạn.

Ở hiện trường tôi thi đấu.

Đây vốn là một cuộc thi hacker ngầm, tôi được mời tham gia.

Nhưng mà, ở cuộc thi, tôi bỗng thấy ở hàng ghế những người bị loại có một người:

Tô Ngạn.

Trời lạnh, cậu mặc một cái áo lông màu trắng sữa, quàng một chiếc khăn quàng cổ thật dày, đội một cái mũ lưỡi trai, chỉ để lộ đôi mắt.

Nhưng mà chỉ liếc mắt một cái tôi đã nhận ra cậu.

Có trời mới biết lúc đó tôi nghĩ thế nào, rõ ràng đó chính là cún con dính người bỏ tôi hai tháng trước, khoảnh khắc nhìn thấy cậu, đầu óc tôi trống rỗng, sau đó...

Chạy đến.

Cuộc thi sắp bắt đầu, tôi lại không để ý sự ngăn cản của ban tổ chức chạy xuống sân khấu, nắm chặt lấy tay của Tô Ngạn.

Tay cậu rất lạnh, khiến tôi không khỏi rùng mình.

"Tô Ngạn..."


Tôi nhìn thấy cậu gần như vậy, mũi cay cay, giọng nói lập tức mềm đi, còn chưa mở miệng đã đầy vẻ ấm ức.

Đầu tiên cậu hơi ngẩn ra, sau đó lập tức có chút không đành lòng, nhưng vẫn quay đầu sang chỗ khác: "Chị nhận nhầm người."

Sao tôi có thể nhận nhầm?

Tôi nắm chặt lấy tay cậu, gặp lại lần nữa, cần gì mặt mũi, cái gì đúng cái gì sai đều đã bị tôi quên mất.

Tôi nửa ngồi xổm xuống nhìn cậu: "Tô Ngạn, chúng ta làm lành đi."

Cậu hơi nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn tôi.

Tôi bất chấp ánh mắt kinh ngạc của người bên cạnh, hỏi tiếp cậu: "Có được không?"

Cậu yên lặng rất lâu, cuối cùng tháo khăn quàng cổ, sau đó nhẹ nhàng gỡ mũ xuống:

"Dù cho bây giờ em như thế này sao?"

Tôi hoảng sợ.

Bây giờ Tô Ngạn... đầu trọc.

Mãi đến khi cậu tháo khăn quàng cổ, tôi mới thấy gương mặt trắng bệch của cậu, nhìn có vẻ bị bệnh.

Hình ảnh tôi đã từng nhìn thấy trên phim bỗng hiện lên trong đầu tôi, Tô Ngạn, cậu... không phải là bị bệnh chứ?

Tô Ngạn khẽ cười, ánh mắt lướt qua gương mặt tôi, vẫn là gương mặt đẹp trai như cũ.

Chỉ là đôi mắt đã đỏ hơn.

"Sao chị lại ngốc như vậy?"

Trong lúc tôi đang giật mình, Tô Ngạn đưa tay lên, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.

Bên tai tôi vang lên giọng nói của cậu, thật thấp, mềm mại, như trước đây.

"Chị, thật ra... em cũng rất nhớ chị."

Tôi không biết rốt cuộc thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ biết là...

Cún con dính người của tôi, cậu đã quay lại.

Cuối cùng Tô Ngạn đã nói hết mọi chuyện cho tôi biết.

Tất cả giống như là một bộ phim truyền hình máu chó trên ti vi, cậu bị bệnh.

Bệnh nan y, bệnh bạch cầu.

Tạm nghỉ học cũng không phải để kết hôn gì đó, mà là bởi vì cậu bị ngất xỉu, không chịu nổi, phải nằm viện.

Dù là ngày hôm nay cũng là do cậu lén chạy ra ngoài.

Vì muốn lén đến xem tôi thi đấu.

Khi đó, chúng tôi ngồi trong khách sạn, cậu dựa vào giường, tôi nhẹ nhàng tựa vào lòng cậu.

Cậu nói.

Cậu thật sự có một người bạn là nữ cùng lớn lên từ nhỏ, tên là Ninh Ninh, khi còn nhỏ người lớn hai nhà đã định thông gia.

Từ nhỏ Ninh Ninh đã thích cậu, sau khi biết cậu bị bệnh càng muốn lấy cậu, không muốn để lại nuối tiếc, người lớn hai nhà cũng đều đồng ý.

Người duy nhất nghĩ khác chính là Tô Ngạn.

Tô Ngạn còn nói.

Thật ra lần đầu tiên cậu nhìn thấy tôi là khi cậu học lớp mười một, lúc đó Tô Ngạn là một con chó hoang, cả ngày đánh lộn trốn học, gây chuyện thị phi.

Bởi vì vẻ ngoài đẹp trai, đánh nhau lại mạnh mẽ nên bên cạnh luôn có một đám nữ sinh vây quanh, nhưng mà cậu chưa từng rung động với ai.

Cũng đã từng thử trêu chọc vài cô em xinh đẹp, nhưng thật sự không vui vẻ gì. Tô Ngạn nói, thậm chí cậu đã từng nghi ngờ có phải mình là gay không, mãi đến khi cậu bị bạn bè kéo đi xem một cuộc tranh tài.

Là một cuộc thi kỹ thuật mạng hacker ngầm.

Cậu vừa liếc mắt đã yêu nữ sinh mặc quần áo màu đen kia, rõ ràng không quá xinh đẹp nhưng không hiểu tại sao lại khiến cậu không thể dời mắt.

Nữ sinh đó là tôi.

Tô Ngạn nói, sau đó biết được tôi học trường đại học này, vì tôi, đến lớp mười hai cậu nỗ lực học tập, cuối cùng cũng đậu.

Chưa đợi cậu cân nhắc làm sao để tiếp cận tôi, có một buổi trưa, tôi đã đỏ mặt chạy đến xin wechat của cậu.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Nhưng mà, lúc chị xin wechat, rõ ràng mặt em không hề có gì thay đổi, khiến chị sợ đến một câu cũng không dám nói nhiều."

Tô Ngạn nở nụ cười, trên mặt đều là sự dịu dàng: "Giả vờ đó."

Cậu khẽ hôn nhẹ lên trán tôi: "Thật ra trong lòng em rất căng thẳng, lúc đó đã bấm nhầm chỗ kết bạn sang chỗ thanh toán mấy lần."

Tô Ngạn xoay đầu lại, nhẹ nhàng sờ vào mặt tôi: "Chị, có thể gặp được chị là chuyện hạnh phúc nhất đời này của em."

Lúc tôi nghe cậu nói những lời này, nước mắt không ngừng rơi lã chã.

"Tô Ngạn." Tôi nắm chặt lấy tay áo cậu, ngẩng đầu nhìn cậu, cẩn thận hỏi: "Em nói xem, có khi nào là chẩn đoán sai không?"

Tô Ngạn khẽ cười, đáy mắt có tia sáng rực rỡ: "Chẩn đoán chính xác, tóc của em cũng vì trị bệnh bằng hóa chất rụng nhiều nên mới cạo sạch."

Cậu nắm chặt lấy tay tôi, giọng nói rất nhỏ: "Chị, hình như em... không thể mời chị uống trà sữa cả đời được rồi."

Tôi càng không nghe nổi những lời này, nước mắt không ngừng rơi: "Rồi cũng sẽ ổn thôi, bệnh bạch cầu cũng có nhiều người chữa khỏi, chúng ta sẽ bình an."

Cậu nở nụ cười, đặt cằm lên đỉnh đầu tôi nhẹ nhàng cọ cọ.

"Nếu như biết được căn bệnh đáng chết này sớm hơn, lúc đầu có chết cũng sẽ không kết bạn wechat."

Đêm hôm đó tôi vùi đầu vào lòng Tô Ngạn, khóc không thành tiếng.

Cậu nhẹ nhàng xoa tóc tôi, sau đó sờ mặt tôi, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của tôi.

Tô Ngạn kéo tay tôi, nhẹ nhàng đặt lên ngực trái của cậu, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại: "Chị, nhìn chị khóc, chỗ này của em đau."

Tôi ôm chặt lấy Tô Ngạn, vùi mặt vào ngực cậu, giọng nói nghẹn ngào gần như không nói nên lời: "Được, chị không khóc..."

Nhưng mà nước mắt vẫn từng giọt từng giọt thấm ướt trước ngực áo cậu.

Tô Ngạn ôm tôi, nhẹ nhàng an ủi, tôi không ngẩng đầu cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ không biết nên làm gì đó.

"Chị, chị đau lòng như vậy, em biết phải làm sao."

Tôi biết cậu muốn nói gì.

Cậu muốn nói là, tôi đau lòng như vậy, nếu có một ngày cậu phải đi, nên làm sao mới tốt.

Không biết qua bao lâu, tôi khóc mệt, Tô Ngạn cũng ngồi mệt rồi, thể lực bây giờ của cậu kém xa lúc trước.

Chúng tôi cùng nhau nằm trên giường, rúc vào trong chăn.

Tô Ngạn nhẹ nhàng vòng qua eo tôi, bỗng hỏi tôi: "Chị còn nhớ rõ cảnh chúng ta ở bên nhau ngày ấy không?"

Tôi gật đầu, tất nhiên là nhớ.

Xoay người, tôi nương theo ánh đèn mờ trong phòng nhìn Tô Ngạn, cậu khẽ cười, có vẻ như đang nhớ lại hình ảnh ngày đó.

Trong mắt ngập tràn sự dịu dàng.

Tô Ngạn bỗng cúi đầu xuống nhìn tôi, vẻ mặt không khác gì ngày đó lắm, cậu nhẹ nhàng nhướng mày, vẻ mặt vừa chọc ghẹo vừa non nớt: "Đàn chị có bạn trai chưa?"

Không biết vì sao, viền mắt tôi lập tức đỏ lên, vội vàng gật đầu: "Có."

Tô Ngạn lắc đầu nở nụ cười: "Không đúng." Cậu đưa tay xoa nhẹ chóp mũi tôi một cái: "Lúc đó chị nói là không có."

Tô Ngạn nghiêm túc nhìn tôi, vẻ mặt dịu dàng, lại một lần nữa lặp lại: "Đàn chị có bạn trai chưa?"

Tôi mấp máy môi, nước mắt lại rơi xuống: "Chưa."

Tô Ngạn cong môi cười cười, chậm rãi áp sát xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi một cái, giọng nói hơi khàn: "Vậy bây giờ chị có rồi."

Cậu nhẹ nhàng hôn tôi, động tác rất nhẹ, lại thêm chút run rẩy.

Qua rất lâu, bỗng có nước mắt rơi trên mặt tôi, rất rất nóng, giọng nói của Tô Ngạn vang lên thật trầm:

"Chị, chúng ta làm lành đi."

Tôi ôm chặt lấy cậu, hết lần này đến lần khác nói được, nhưng mà trên đầu lại truyền đến giọng của Tô Ngạn, lúc này, giọng cậu run lên mạnh mẽ:

"Chị, xin lỗi."

Xin lỗi, đến cuối cùng vẫn kéo chị vào, để chị đau lòng khổ sở với em.

Xin lỗi, sau khi có một ngày em rời khỏi thế giới này, sẽ để lại chị một mình.

Xin lỗi, đúng là em ích kỷ, vẫn muốn những ngày còn sót lại của cuộc đời được ở bên cạnh chị.

Tôi xin trường học tạm nghỉ một năm.

Với tôi mà nói, không gì có thể quan trọng hơn tính mạng của Tô Ngạn, tôi không thể chắc chắn cậu có thể chữa khỏi trăm phần trăm, điều duy nhất tôi có thể chắc chắn là...

Tôi nhất định phải ở bên cạnh cậu.

Tô Ngạn không thể không có tôi.

Trạng thái của Tô Ngạn rất tốt, chữa trị cũng rất tích cực, điều duy nhất khiến người ta lo lắng là tạm thời chưa tìm được người có tủy phù hợp với mình.

Cha mẹ của Tô Ngạn cũng đã kiểm tra, đều không phù hợp.

Thấy thời gian cứ trôi qua, tôi nóng lòng, cũng không quan tâm được nhiều như vậy, bắt đầu lợi dụng kỹ thuật hack vào những kho gen nhỏ để tìm tủy thích hợp cho Tô Ngạn.

Chớp mắt đã qua một tháng.

Tủy phù hợp vẫn chưa tìm được, lại đến sinh nhật của Tô Ngạn, đây là sinh nhật lần đầu tiên tôi trải qua cùng cậu.


Trong phòng bệnh, tôi nhìn gương mặt cười dịu dàng của Tô Ngạn, trong lòng không ngừng cảm thấy chua xót.

Rõ ràng là một thiếu niên tốt đẹp như vậy, bây giờ chỉ có thể mặc quần áo bệnh nhân, cạo đầu trọc, ngồi trên giường bệnh trải qua sinh nhật.

Trong phòng có mấy người, Tô Ngạn, và ba mẹ cậu.

Tôi và dì cùng chuẩn bị bánh kem bưng đến bàn nhỏ trước mặt cậu, chú thắp nến, tắt đèn.

Chúng tôi khẽ hát chúc mừng sinh nhật cậu, giữa ánh nến lập lòe, tôi nhìn gương mặt trẻ măng kia nhắm mắt lại, ước nguyện.

Qua hơn mười giây, Tô Ngạn mở mắt ra, nắm tay tôi thổi tắt nến, chú đi bật đèn.

Lúc này tôi mới nhận ra, trừ Tô Ngạn, chúng tôi ai cũng nước mắt đầy mặt.

Tô Ngạn nắm thật chặt lấy tay tôi, vừa ngẩng đầu đã ngẩn ra, sau đó lau nước mắt cho tôi, giọng nói vừa đau lòng vừa bất lực: "Mọi người khóc cái gì chứ?"

Tôi lại lắc đầu, nước mắt rơi càng nhiều.

Nếu như Tô Ngạn không bị bệnh, bây giờ có lẽ chúng tôi đang ở trong một căn phòng ăn cơm lãng lạn, có lẽ sẽ đi ra đường, có lẽ sẽ đi xem phim.

Có lẽ tên này sẽ lén túm tôi đến trong góc rạp chiếu phim, vừa nói em rất thích chị, vừa khẽ lén hôn tôi một cái...

Dù có thế nào cũng không nên như bây giờ.

Tô Ngạn nhẹ giọng dỗ dành tôi hai câu, cố gắng chuyển chủ đề khác, bỗng nhiên ánh mắt cậu nhìn vào chiếc mũ tôi đang đội trên đầu.

"Sao vào phòng rồi còn đội mũ?"

Nói xong Tô Ngạn lấy mũ xuống cho tôi, lại lập tức ngẩn ra.

Không chỉ cậu, cả chú và dì cũng ngẩn ra, kinh ngạc nhìn tôi.

Bọn họ ngạc nhiên vì tôi đã không còn tóc nữa.

Tôi cũng đã cạo trọc đầu.

Tôi muốn đồng hành cùng Tô Ngạn.

Bị ba người nhìn hơi ngượng ngùng, vù vậy tôi cúi xuống ôm lấy Tô Ngạn, ghé vào tai cậu nhẹ giọng hỏi: "Có phải rất xấu không?"

Cậu không ngừng lắc đầu, lại một chữ cũng không nói nên lời.

Qua rất lâu, Tô Ngạn mới nhẹ nhàng đưa tay ôm tôi, giọng nói run rẩy: "Chị, sao chị lại ngốc như vậy..."

Ngày 18 tháng 5 năm 2020.

Tôi mãi nhớ rõ ngày này, ngày chúng tôi tìm được người có tủy phù hợp với Tô Ngạn, ông ấy tên Trần An Cảnh, năm nay ba bảy tuổi, vợ đã chạy theo người ta, trong nhà vẫn còn ba đứa con đang gào khóc đòi ăn.

Không có cách kiếm tiền, ông đồng ý hiến tủy cho Tô Ngạn, mà cha mẹ Tô Ngạn sẽ cho ông một số tiền lớn.

Ngày phẫu thuật đó, tôi căng thẳng chết được, hàm răng không ngừng run cập cập, nói cũng không nổi.

Cha mẹ của Tô Ngạn cũng vậy.

Trước lúc Tô Ngạn được đẩy vào phòng phẫu thuật, cậu nắm chặt lấy tay chúng tôi, nhẹ giọng cười an ủi chúng tôi, nói chúng tôi đừng sợ, cậu sẽ nhanh đi ra thôi.

Cứ như là người phải vào phòng phẫu thuật không phải là cậu mà là chúng tôi vậy.

Trước khi vào phòng phẫu thuật, Tô Ngạn bỗng gọi: "Chị."

Tôi vội vàng trả lời, cầm thật chặt tay cậu, giọng nói vẫn không ngừng run rẩy: "Sao vậy?"

Cậu nằm trên xe đẩy nhìn tôi, mở to mắt: "Chị lại đây."

Tôi nghe lời đi đến, bỗng cổ tay bị Tô Ngạn kéo lại, cậu vừa dùng sức, cả người tôi đều cúi xuống.

Một nụ hôn êm ái xẹt qua môi tôi cực kỳ nhanh.

Tôi lấy lại tinh thần, Tô Ngạn đang nhìn tôi cười cười, đôi mắt trong sáng màu đen hơi cong cong, vẻ mặt dịu dàng, đáy mắt lại thêm vài phần vui vẻ sau khi thực hiện được.

Cậu lại nháy mắt với tôi một lần nữa: "Chị, đợi em đi ra."

Tôi không ngừng gật đầu.

Khoảnh khắc Tô Ngạn được đẩy vào phòng phẫu thuật đó, tôi nhìn chằm chằm khẩu hình miệng đang nói của cậu.

Rất dễ đoán, cậu nói: "Em yêu chị."

Trong lòng tôi cũng âm thầm đáp lại, chị cũng yêu em.

Gặp em tình yêu sôi trào mãnh liệt, nhìn mọi thứ trên thế gian đều lãng mạn động lòng.

(Phần cuối)

Ngày phẫu thuật đó rất thành công, mà con cún dính người của tôi cũng rất may mắn, sau khi ghép tủy thì dần khỏi hẳn, không còn tái phát nữa.

Cậu nói cậu sẽ sống cả đời với tôi, cậu không hề thất hứa.

Tôi cũng cực kỳ may mắn, may mắn vì nhận ra cậu ở ngày thi đấu đó, may mắn cậu đến xem.

May mắn là chúng tôi vẫn cùng nhau tay trong tay vượt qua tất cả, vẫn yêu nhau như trước.

Chỉ thoáng cái đã mấy năm trôi qua, tôi và Tô Ngạn đã tốt nghiệp.

Đầu tháng chín, lại là một kỳ khai giảng, lúc tôi và Tô Ngạn rảnh rỗi đã đến đi dạo.

Nhưng mà...

Tôi cũng chỉ vừa rời khỏi Tô Ngạn hai bước, không bao lâu đã có em gái năm nhất chạy đến đỏ mặt xin wechat của Tô Ngạn.

Tôi lập tức tỉnh táo tinh thần, đứng ở bên cạnh yên lặng nhìn phản ứng của Tô Ngạn, đối phương là một em gái khóa dưới xinh xắn lanh lợi, đáng yêu điềm đạm.

Tô Ngạn từ chối dứt khoát: "Thật ngại quá, tôi có bạn gái rồi."

Em gái khóa dưới ngẩn ra, nhưng vẫn kiên trì: "Chỉ là add wechat thôi mà, làm bạn bè đó, cũng không được sao?"

Tô Ngạn không lên tiếng trả lời, lại đi thẳng đến chỗ tôi.

Đi đến cạnh tôi, Tô Ngạn nhấc tay trực tiếp kéo tôi vào lòng: "Không được, bạn gái tôi nhỏ nhen, sẽ ghen."

Em gái khóa dưới khiếp sợ liếc mắt nhìn tôi, cau mày chạy đi.

Sau khi em gái đó đi rồi, tôi đẩy cánh tay Tô Ngạn: "Vừa vào trường đã có em gái khóa dưới tỏ tình, sao không có đàn em đến xin wechat của chị?"

Nói xong, tôi bĩu môi: "Là do chân chị không đủ dài, eo không đủ thon, hay là mặt không đủ xinh?"

Tô Ngạn nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi, không trả lời, bỗng kéo tôi đi ra ngoài.

Tôi ngẩn ra: "Đi đâu vậy?"

Tô Ngạn quay đầu nhìn tôi, đuôi lông mày khẽ nhếch, cười như không cười, vẻ mặt như lại muốn trêu chọc, nào có dáng vẻ cún con đáng yêu mềm mại ngày xưa.

Cậu bỗng kề sát lại nói: "Về nhà, xem kỹ xem chị có đẹp không."

Mặt tôi lập tức đỏ lên.

Tôi vẫn cho là Tô Ngạn đang nói đùa, nhưng mà cậu thật sự kéo tôi đi thẳng đến phòng mình.

Là căn nhà mà dì mua ở gần trường học để cậu nghỉ ngơi, bình thường chỉ có một mình cậu ở.

Tô Ngạn cầm chìa khóa mở cửa, cửa mở, Tô Ngạn kéo tôi vào, mạnh mẽ kéo cửa phòng lại.

"Chị..."

Cậu nhẹ giọng gọi tôi, hơi thở ấm áp phả vào bên tai tôi.

"Chúng ta đi vào phòng ngủ, có được không?"

Tôi muốn từ chối, nhưng mà nghe thấy giọng nói mềm nhũn của Tô Ngạn, lại nhìn gương mặt hơi có vẻ vô tội kia, vốn không thể nói ra câu từ chối.

Ma xui quỷ khiến, tôi gật đầu, còn chủ động ôm cổ cậu.

Chúng tôi đã đính hôn, thường ngày qua lại cũng chỉ quân tử lạnh nhạt.

Tô Ngạn cười khẽ, nắm tay tôi vào phòng ngủ.

Bên giường.

Tôi có thể nghe được tiếng tim đập của cậu, cũng có thể ngửi được mùi chanh dễ chịu trên người cậu, tim ngày càng đập nhanh.

Tô Ngạn cầm lấy điều khiển từ xa bên cạnh đóng rèm cửa sổ lại, cũng tắt đèn đi.

Lúc đèn vừa tắt, Tô Ngạn nhẹ giọng hỏi:

"An Ý, lấy anh nhé."

Bên trong phòng chỉ là một màu đen, tôi chỉ có thể nhìn thấy mắt anh.

Đáy mắt anh là những tia sáng lấp lánh khiến người ta không nhịn được đắm chìm.

Tôi lẳng lặng nhìn vào mắt anh, nhẹ giọng nở nụ cười.

"Được."

Bởi vì nhận một ly trà sữa, cuối cùng lại lấy một cún con đẹp trai lại dịu dàng, cũng không lỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu