Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TRỞ VỀ NĂM 17 TUỔI - Ting Ting Tang Tang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong một chương trình thực tế , MC yêu cầu khách mời gọi cho mối tình đầu của họ.

Tôi gọi cho mối tình đầu đã chết bảy năm của mình.

Thật bất ngờ điện thoại lại đổ chuông.

"Kỷ An Kim, không phải cậu nói tôi là chó sao?"

Cùng người chết nói chuyện, khiến cho tôi hoảng sợ.

Đúng lúc này, một giọng nói máy móc vang lên trong đầu:

[Ding, chúc mừng kí chủ đã trói buộc thành công với hệ thống 9958.】

[Bạn sẽ trở lại năm mười bảy tuổi và hoàn thành kế hoạch tự giải cứu mình.】

1.
Sau khi từ chối sao tác CP với một tiểu sinh lưu lượng mới nổi, anh ta đã nói xấu sau lưng tôi.

"Kỷ An Kim mới được giải ảnh hậu thì đã cho mình giỏi rồi?"

Người trước ống kính luôn ngọt ngào gọi tôi một tiếng chị, hai tiếng cũng chị, nay đang cùng người đại diện bàn nhau làm cách nào hủy hoại danh tiếng của tôi.

"Anh có nghe tin gì không? Trên Weibo có người tự xưng là bạn học cấp ba của cô ta, nói cô ta có người bạn trai cũ, lại còn vì cô ta mà giết người!"

Tôi rũ mắt dập tắt điếu thuốc đang cháy dở.

"Tin tức cũng khá chấn động, chúng ta tìm người điều tra xem người bạn trai đó tên gì?"

Trốn trong góc hồi lâu, cảm thấy chán nản, tôi nói: "Chu Tông Cảnh."

Đã lâu rồi tôi không nhắc đến cái tên này với người ngoài, đôi mắt tôi chua chát.

Tôi đang nghĩ, nếu người thanh niên kiêu ngạo đó vẫn còn sống, nghe người khác nói xấu sau lưng mình, cậu ấy sẽ phản ứng thế nào.

Hẳn là... khóe mắt nhướng lên, môi khẽ nhếch, uể oải mà lãnh đạm hỏi: "Học lớp mấy, dám nói xấu sau lưng anh."

Nghĩ đến đây, tôi vẫn không nhịn được cười đến cay cả mắt.

2
Sau khi xé rách mặt nhau, tôi vẫn tiếp tục ghi hình cho chương trình, bọn họ đã hợp tác cùng nhau để tôi thua cuộc.

Hình phạt của trò chơi là gọi cho mối tình đầu của mình.

Tôi sững người một lúc, khuôn mặt của Chu Tông Cảnh bỗng hiện lên trong tâm trí tôi. Mi mắt sạch sẽ, cười lên có mấy phần tán loạn.

Có lẽ đó là một cuộc chia tay không mấy vui vẻ, bảy năm trôi qua từ sau cái chết của Chu Tông Cảnh, cậu ấy chưa một lần xuất hiện trong giấc mơ của tôi.

Ma xui quỷ khiến thế nào tôi bấm số cậu ấy từng sử dụng trước khi chết.

Điện thoại kêu bíp ba lần, toàn thân tôi nổi da gà.

Ngày trước khi gọi, giọng nói của tổng đài sẽ vang lên "Số máy quý khách vừa gọi không có thực", nhưng hiện giờ lại trở thành giọng nam trầm ấm dễ chịu.

"Kỷ An Kim, không phải cậu nói tôi là chó sao?

Giọng nói giống giọng của Chu Cảnh Tông năm mười bảy tuổi.

Tản mác, khinh bạc, điềm tĩnh và có phần cô độc.

Cùng người chết nói chuyện, tôi cảm thấy sợ hãi.

Đúng lúc này, một giọng nói máy móc vang lên trong đầu:

[Ding, chúc mừng kí chủ đã liên kết thành công với hệ thống 9958.】

[Bạn sẽ trở lại năm mười bảy tuổi và hoàn thành kế hoạch tự giải cứu mình.】

3
Trong Phật giáo có nói, phước báo sẽ theo ta từ kiếp này sang kiếp khác, nhân quả luân hồi.

Chu Tông Cảnh, nguời mãi mãi nằm lại ở tuổi 17, sau khi chết đi bảy năm, phước lành đầu tiên đã đến với cậu ấy.

Âm thanh của hệ thống liên tục nhắc nhở tôi:

【 Hệ thống có lòng tốt nhắc nhở ký chú, trong vòng 30 ngày, xin hãy thay đổi kết quả năm mười 17 tuổi, vào thời điểm lâm vào cảnh khốn cùng nhất, nếu kế hoạch tự cứu thất bại, hệ thống sẽ tự động đưa ký chủ trở về bảy năm sau, và sẽ không có gì thay đổi. 】

[Hệ thống 9958 chúc ký chủ có thể tự giải cứu mình, hồi sinh Chu Tông Cảnh.】

4
Hệ thống vừa dứt lời, tôi liền mở mắt ra, vẻ mặt sững sờ.

Tháng bảy cơn gió nóng ran như thiêu đốt, tiếng ve kêu râm ran giữa mùa hè.

Bàn tay của Chu Tông Cảnh đang để trên bàn tôi.

Lão Hoàng chủ nhiệm lớp đang sôi nổi giảng bài trên bục, Chu Tông Cảnh buồn ngủ díp cả mắt, hung hăng nói: "Kỷ An Kim, cậu lại viết tên tôi phải không?"

Năm lớp mười một, tôi được bầu làm ủy viên ban kỷ luật, trên quyển sổ , tên được viết nhiều nhất chính là Chu Tông Cảnh.

Cậu ấy rất ngông cuồng, ngồi cùng bàn với ban kỷ luật, mà tiết học nào cũng ngủ gật.

Tôi nhìn Chu Tông Cảnh rất đẹp trai, khi Nữ Oa tạo ra cậu ấy, có phải đã sử dụng loại bùn cao cấp nhất không?

Chu Tông Cảnh cướp lấy quyền sổ.

"Đều là tên của tôi!!!"

Giọng nói bực tức và bất lực, tôi không kìm được cười thành tiếng.

Tôi biết câu tiếp theo sẽ cực kỳ tự luyến.

"Chậc chậc, bạn học Tiểu Kỷ, nói cho anh biết, sao em viết tên của anh lại đẹp như vậy?"

5
Viên phấn của Lão Hoàng đập chính xác vào bàn của Chu Tông Cảnh, tôi giật mình, ngồi thẳng dậy.

"Chu Tông Cảnh, đừng làm Kỷ An Kim mất tập trung!"

Người bên cạnh vươn vai ngáp: "Biết rồi."

Tiếp theo là giọng điệu phàn nàn: " Kỷ An Kim mới lười để ý đến em."

Lớp chúng tôi có một thói quen không tốt, là sắp xếp chỗ ngồi theo thứ hạng.

Cho nên, tôi và Chu Tông Cảnh đã ngồi cùng bàn được hai năm.

Trong lớp 11 năm ấy, có hai nhân vật gây ảnh hưởng lớn, là người luôn đứng đầu trong các kỳ thi, Kỷ An Kim, người đứng thứ hai còn lại là Chu Tông Cảnh.

Tôi vẫn nhớ sau khi có kết quả kiểm tra, Chu Tông Cảnh thì thầm bên cạnh tôi, "Kỷ An Kim, duyên phận của hai chúng ta không phải quá phóng đại sao?"

Nếu như năm đó tôi không có nhiều chuyện phiền lòng, đã sớm phát hiện ra những suy nghĩ thầm kín của thiếu niên có đôi tai ửng đỏ đó.

Sau khi bị Lão Hoàng cảnh cáo, Chu Tông Cảnh uể oải nằm trên bàn nghịch bút.

Suy nghĩ hồi lâu, tôi giật mạnh vạt áo cậu ấy.

"Gì?"

Tôi nhìn bảng đen và sắp xếp các từ sắp nói: "Chu Tông Cảnh, cậu thật đáng yêu."

Bạn học Chu Tông Cảnh, đã lâu không gặp, tôi rất nhớ cậu.

Đầu ngón tay cậu ấy đột ngột dừng lại, bút cũng rơi xuống đất: "Cậu đang nói cái gì vậy?"

Tôi cong môi và cố nén cười.

"Tiểu Chu, lỗ tai của cậu đỏ quá."

Chu Tông Cảnh ngay lập tức đứng dậy bịt tai lại.

Lão Hoàng bị làm cho giật mình, gầm lên: "Chu Tông Cảnh!!!"

Chu Tông Cảnh run rẩy lùi lại, hai má đỏ bừng.

"Thầy Hoàng! Mau gọi bác sĩ đi, bạn học Tiểu Kỷ vì kỳ thi đại học mà học đến điên luôn rồi."

6
Vì hành động bất thường của tôi, sau giờ học Chu Tông Cảnh khăng khăng đòi đưa tôi về nhà.

Nếu biết tôi sẽ rẽ vào rừng cây, chắc có chết cậu ấy cũng không đi theo tôi.

Trong rừng có ba con chó hoang, đang ngủ ngon lành trong ổ của Chu Tông Cảnh.

Trong ký ức của tôi, sau khi Chu Tông Cảnh gặp tai nạn, tôi đã mang ba con chó này về nhà.

Cậu ấy đặt tên cho ba con chó đều ngược lại với ngoại hình của chúng.

Con màu trắng tên Tiểu Hắc, con màu đen tên là Tiểu Bạch, còn một con nữa...

Tôi giả vờ khó hiểu, quay đầu sang hỏi người bên cạnh: "Chu Tông Cảnh, con chó này tên gì?"

Chu Tông Cảnh quay đầu sang một bên, kênh kiệu nói: "Làm sao tôi biết?"

Đồ ngốc, tôi đến từ bảy năm sau, đã đọc được tất cả những gì cậu ghi và biết tất cả những bí mật của cậu.

Chú Samoyed này vốn gầy gò ốm yếu, cuối cùng được nuôi trở thành béo ú mập mạp, được đặt tên là: "bạn học Tiểu Kỷ."

Chu Tông Cảnh vô cùng cưng chiều nó.

Trong đoạn chat trên máy tính cậu ấy viết như thế này: [Bạn học Tiểu Kỷ thật đáng yêu, tôi rất thích cô ấy. 】

[Cậu đang nói về chó à. 】

[Vương Đức Pháp! Chết đi! 】

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve con Samoyed nói với Chu Tông Cảnh: "Gọi nó là Tiểu Kỷ đi."

Người bên cạnh hừ một tiếng: "Cậu là bạn của tôi, vậy chẳng phải mắng tôi cũng là chó sao?"

Tôi ngước lên và mỉm cười.

Hay gọi là bạn học Tiểu Chu.

Dẫu sao thì năm thứ ba sau khi Chu Tông Cảnh chết, nó vì cứu tôi, đã bị một chiếc ô tô đang lao về phía tôi tông trúng, cơ thể bị gãy nhiều chỗ.

Cũng giống như cậu, Chu Tông Cảnh, cũng giống như cậu, nó đã liều mạng cứu tôi.

Cho nên, nó không giống tôi, nó giống cậu.

7
Cuối cùng, Chu Tông Cảnh cũng không đưa tôi về nhà, nên tôi đến một khu phố gần đó và tạo ra một địa điểm mới.

Đây là điểm thay đổi đầu tiên giữa chúng tôi.

Trong ký ức năm 17 tuổi, hôm nay vì tôi bị thương nên Chu Tông Cảnh đã đưa tôi về, vì vậy cậu ấy nhớ đường đến nhà tôi.

Nửa tháng sau, vào một ngày trời đầy sao, vì muốn đưa tôi đi xem đom đóm, Chu Tông Cảnh đã chứng kiến thảm án của gia đình tôi, cuối cùng rơi xuống vực sâu vạn trượng.

8
Trở lại căn phòng nhỏ cũ kỹ, tôi thấy mẹ đang nếu ăn trong bếp.

Bà đỡ chiếc bàn và từ từ di chuyển cơ thể.

Một bên chân bà đã bị mất.

Tôi gượng cười và ôm mẹ từ phía sau.

Không thể kiểm soát được giọng nói của mình. Tôi bắt đầu nghẹn ngào:

"Mẹ, hai ngày nữa đừng đi giao hàng, mẹ cùng con đến thành phố tham gia cuộc thi vật lý nha."

Mẹ Kỷ quay lại và lo lắng hỏi: "Sao vậy? Giọng nói lạ quá, mắt còn đỏ nữa?"

Tôi lắc đầu, nước mắt chảy xuống.

Mẹ, con nhớ mẹ nhiều lắm.

Nếu Chu Tông Cảnh là giấc mơ còn sót lại của tôi ở tương lai, thì mẹ Kỷ chính là niềm tin giúp tôi kiên cường tiếp tục cuộc sống.

"An Kim, có phải con bị bạn cùng lớp bắt nạt không?"

Tôi lắc đầu.

Một tờ lịch treo cạnh bàn ăn, ngày tháng phía trên vừa nổi bật vừa đáng sợ.

Quá sâu sắc, tôi sẽ không nhớ lầm.

Hai ngày nữa, mẹ sẽ gặp chú hai khi đang đi giao hàng.

Tên đạo đức giả này, dù đã thề không bao giờ nói cho kẻ sắp ra tù kia biết tung tích của chúng tôi, cuối cùng ông ta vẫn lật lọng.

Tôi muốn thay đổi thời điểm này, để mẹ tôi có thể sống.

9
Hiếm khi tôi nói dối, nhưng bề ngoài thì điềm tĩnh, là nhờ vào kỹ năng diễn xuất tuyệt vời mà sau vài năm tôi đã luyện tập được.

Người đi thi vật lý không phải là tôi. Môn khoa học tự nhiên Chu Tông Cảnh giỏi hơn tôi.

Buổi sáng trước khi khởi hành, Chu Tông Cảnh ôm đầu và híp mắt nhìn tôi.

"Tiểu Kỷ, muốn ăn cái gì, khi về sẽ mua cho cậu."

Như bị bỏ bùa, tôi đưa tay vuốt ve hàng mi dài của cậu ấy.

Trong nháy mắt, cả hai đều thấy bối rối.

"Gần đây trời hay mưa, nhớ mang ô."

Chu Tông Cảnh lỗ tai đỏ lên, ho khan hai tiếng: "Ồ."

Cuối cùng vẫn nhịn không được: "học bá à, mình có đắc tội cậu sao?"

"Cậu phát hiện mình sửa hai câu trắc nghiệm trong đề toán của cậu?"

"Hay bắt gặp mình vẽ mặt quỷ lên sách giáo khoa tiếng Anh của cậu?"

Quá vụng về, một cách thu hút con gái vô cùng vụng về.

Tôi im lặng.

Chu Tông Cảnh kiên trì nói: "Này, Kỷ An Kim, gần đây cậu lạ lắm."

"Có gì mà lạ?"

"Tôi không thể nói, nhưng nó rất lạ."

Tôi im lặng khuấy cốc nước, cuối cùng nghiêm túc nhìn cậu.

"Cậu tin không? Mình đến từ bảy năm sau."

Cậu ta nhướng mày, cuối cùng nghi ngờ gật đầu: "Lời nói của bạn học Tiểu Kỷ, mình đương nhiên phải tin."

"Vậy, Chu Tông Cảnh, cậu có câu hỏi nào cho tương lai không?"

Bạn học Chu Tông Cảnh, tôi đảm bảo lần này cậu sẽ có tương lai.

10
Đây là một cuộc nói chuyện giữa quá khứ và tương lai, nhưng tiếc là Chu Tông Cảnh không quan tâm đến câu trả lời.

Giáo viên chủ nhiệm gọi tên cậu ấy ở cửa.

Cùng với tiếng đọc sách hối hả buổi sáng, Chu Tông Cảnh đến gần tôi, bốn mắt nhìn nhau.

"Không có gì muốn hỏi, mặc kệ bao nhiêu năm, duyên phận của hai chúng ta sâu như vậy, đều có thể chịu đựng được thử thách của thời gian."

Sự điềm tĩnh và quyết đoán của chàng trai trẻ này giống một người đến từ tương lai hơn tôi.

Bánh xe thời gian không ngừng quay, và cậu thiếu niên 17 tuổi Chu Tông Cảnh đã làm tôi kinh ngạc không biết bao nhiêu lần.

Trước khi đi, tôi vẫy tay chào cậu ấy.

"Tạm biệt."

11
Trở lại năm 17 tuổi, điểm thay đổi thứ hai là tôi đã đưa mẹ Kỷ tránh được cuộc gặp gỡ tình cờ với chú hai.

Mẹ Kỷ không biết vì sao tôi lại nói dối.

Mẹ đưa tôi đến nhà dì Lý, ban đêm, ba người chúng tôi nằm thành một hàng.

Trong ký ức của tôi, sau này dì Lý mới xuất hiện.

Vào ngày đám tang của mẹ, dì đánh tôi và khóc, "tại sao bạn thân nhất của tôi lại vì cô mà chịu khổ như vậy, dựa vào cái gì chứ?"

Ngoài tôi, dì ấy là người duy nhất trên thế giới này yêu thương mẹ Kỷ.

Điện thoại di động bên cạnh gối rung lên, mẹ và dì Lý đang trò chuyện, không có thời gian để quan tâm.

Tôi bắt máy, màn hình sáng lên, con số quen thuộc đập vào mắt.

Rất nhiều tin nhắn chưa đọc.

[Chào dì, cháu là bạn cùng bàn của Tiểu Kỷ, cháu gửi tin nhắn hỏi dì, Tiểu Kỷ đỡ hơn chưa? 】

Haizz, tôi chỉ mới xin nghỉ bệnh một tuần.

Mẹ Kỷ không trả lời, nên người thanh niên trở nên cáu kỉnh và chán nản.

【 Dì, nếu dì không phiền, cháu có thể gọi điện thoại cho dì không, cháu rất lo lắng cho bạn học Tiểu Kỷ. 】

【Làm ơn đi dì. Cháu không phải người xấu...】

Tôi vùi mặt vào gối, cười lớn.

Mẹ nằm bên cạnh đột nhiên nắm lấy tay tôi.

Giọng của dì Lý vang vọng trong phòng: "Trình Hải Lâm vài ngày nữa sẽ ra tù."

Toàn thân mẹ căng thẳng, tôi từ từ vòng tay ôm lấy mẹ.

"Mình sẽ mang An Kim trốn đi."

Dì Lý nghiến răng nghiến lợi: "Mình đã nói với cậu từ đầu, đừng sinh..."

Mẹ Kỷ ngắt lời dì: "Mộc Tử, có lẽ cậu chưa biết, An Kim đứng đầu trong kỳ thi này."

Chủ đề kết thúc, không ai nói gì nữa.

Chúng tôi đều hiểu ý mẹ muốn nói gì.

Mộc Tử, con gái mình rất giỏi, mình không hối hận đã sinh con bé.

12
Đêm mùa hè nóng bức khó có thể ngủ ngon giấc, và những cơn ác mộng khiến người ta trằn trọc.

Khi tôi nhắm mắt lại, tiếng nức nở khe khẽ của mẹ vang vọng bên tai.

Ký ức xám xịt như những bức ảnh hiện ra trong tâm trí tôi.

Trịnh Hải Lâm, người chỉ biết uống rượu, đánh bạc và không kiếm được xu nào, là cha ruột của tôi.

Ông ta đập vỡ xoong nồi ở nhà, đôi mắt đỏ ngầu trông giống như một con thú ăn thịt người.

"Nếu mày không đưa tiền cho tao, tao sẽ giết mày!"

"A Lâm, đó là tiền học phí của An Kim!"

Trước đó tôi đã bị mẹ nhét vào tủ, tôi vẫn nghe thấy tiếng gào thét và cãi vã sau khi bịt tai lại.

Ngay sau đó là tiếng kêu đau đớn kinh hoàng của mẹ. Qua khe cửa, tôi nhìn thấy mẹ ngã xuống đất, bên cạnh là chân trái bị đứt lìa và máu bắn tung tóe.

Mười hai tuổi, tôi rụt rè, khờ khạo, không che chở được cho mẹ.

Hết cơn ác mộng này đến cơn ác mộng khác.

Năm mười bảy tuổi, Trịnh Hải Lâm ra tù được một tuần.

Vào một đêm đầy sao.

Ông ta cầm cây búa hình bát giác, trốn trong góc, đợi tôi và mẹ về nhà.

Cây búa đập vào cơ thể tôi, đau đớn không thể diễn tả được, mẹ đè tôi dưới thân.

Nằm trên vũng máu, tôi nghĩ điều bất hạnh nhất cuối cùng cũng đã kết thúc rồi.

Cho đến khi Chu Tông Cảnh xuất hiện, cậu ấy muốn dẫn tôi đi xem đom đóm.

Khi Trình Hải Lâm phát hiện, Chu Tông Cảnh đẩy tôi vào phòng và khóa chặt cửa lại.

Con dao trong tay Trình Hải Lâm liên tục đâm vào cơ thể cậu ấy, lưỡi dao chuyển từ màu trắng sang đỏ.

Đến cuối cùng, tôi là người duy nhất sống sót trong vụ giết người có chủ đích này.

Lúc này tôi nhận ra, đây mới thật sự là bất hạnh.

13
Mẹ khóc cho đến khi ngủ thiếp đi.

Tôi chộp lấy điện thoại, chạy ra ngoài ngồi thẫn thờ.

Một con đom đóm lượn quanh tôi hai lần, ánh sao rơi trên vai.

Trông giống như Chu Tông Cảnh. Ánh sáng nhỏ đó chiếu vào tôi.

Tôi gọi cho cậu ấy, khi Chu Tông Cảnh bắt máy, giọng ngái ngủ nhưng vẫn vô cùng lễ phép.

"Cháu chào dì."

Tôi cười phá lên, cậu ấy lập tức vui vẻ: "Kỷ An Kim?"

"Ừm."

"Wow, học bá, cậu làm mình xấu hổ đó."

Chu Tông Cảnh bắt đầu huyên thuyên, kể lại cho tôi nghe mọi chuyện lớn nhỏ đã xảy ra trong khoảng thời gian chúng tôi không gặp nhau.

Tôi thỉnh thoảng gật đầu đồng ý, một cơn gió bất chợt thổi qua khiến tôi ớn lạnh sống lưng.

"Mình và thầy Hoàng hôm nay có đến thăm cậu, nhưng trong nhà không có ai, bác hàng xóm nói nhà cậu mấy hôm nay không có ở nhà, mình rất lo cho cậu."

Cậu ấy càng nói càng buồn ngủ, giọng càng lúc càng nhỏ, khiến tôi hoảng sợ, tim đập thình thịch.

Ngay cả khi hệ thống đưa tôi trở lại năm 17 tuổi, nó vẫn là một ngõ cụt.

Trên đời này, dù bạn có cố gắng đến đâu, vẫn có nhiều điều khó thay đổi được.

Giống như điểm đầu tiên tôi cố tình thay đổi, giờ vẫn trở về như lúc ban đầu.

Chu Tông Cảnh vẫn biết đường đến nhà tôi.

Nghĩa là cho dù tôi tạo ra điểm thứ hai, cũng sẽ có sự kiện xảy ra để mọi chuyện trở lại như cũ.

Quả nhiên, thần linh đã không đứng về phía tôi.

14
Quỹ đạo phát triển của câu chuyện đã đi chệch khỏi ý tưởng ban đầu của tôi.

Tôi nhận thức được điểm thay đổi thứ ba, được tạo ra bởi Chu Tông Cảnh.

Tôi đang đợi Trịnh Hải Lâm ở trước cổng nhà tù, sau lưng bỗng truyền đến tiếng cười.

"Người trước mặt, đã lâu không gặp, học bá sao ngây người vậy, cậu tới đây làm gì?"

Quay đầu lại, một anh chàng xuất hiện tươi cười xuất hiện.

Chu Tông Cảnh năm mười bảy tuổi, chỉ cần tôi quay đầu lại đều có thể nhìn thấy cậu.

Tôi còn nhớ quy định trước giờ thể dục là chạy 2 vòng quanh sân.

Chu Tông Cảnh, cao1,8 mét, đang chậm chạp chạy sau lưng tôi.

Thầy thể dục từ xa dùng loa hét lớn: "Chu Tông Cảnh, cậu cao như vậy, sao lần nào cũng chạy theo sau Kỷ An Kim?"

Tôi không giỏi thể thao,mỗi khi chạy tôi đều phải đếm ngược thời gian.

Thanh xuân của mùa hè năm đó, chỉ cần nhìn lại, tôi luôn có thể thấy Chu Tông Cảnh nhàn nhã chạy phía sau.

Mái tóc của chàng trai bị gió thổi bay, lông mày và đôi mắt luôn chứa đầy sự phóng túng mà một chàng trai trẻ tuổi nên có.

"Chu Tông Cảnh..."

"Cảm động không, đôi chân dài hai mét của mình, vì không để cho cậu tự ái, mình đã chịu khổ rất nhiều đây."

Sau đó, lỗ tai cậu ấy đỏ lên, ngạo nghễ giải thích: "Không cho cậu đoạt hạng nhất đâu."

Ngu xuẩn.

Làm gì có ai tranh hạng nhất từ dưới đếm lên chứ.

Chỉ là bây giờ, lẽ ra cậu ấy không nên cùng tôi xuất hiện ở cổng trại giam.

Cánh cửa phía sau có tiếng động, Chu Tông Cảnh nắm lấy cổ tay tôi và bắt đầu chạy.

Cậu ấy đưa tôi qua những con phố ồn ào và những cánh đồng bát ngát.

Chạy đến tối mịt mới chạy lên tới đỉnh núi.

Kẹp cỏ đuôi chó vào tai, sau khi đom đóm khắp núi xuất hiện, cậu ấy kích động gọi tôi: "Kỷ An Kim, nhìn kìa!"

Một ánh sáng nhỏ tập hợp lại với nhau, thật đáng kinh ngạc.

Chuyện chưa từng xảy ra năm 17 tuổi trước đây, bây giờ thật sự xảy ra.

Chu Tông Cảnh khi còn sống, đã cho tôi xem đom đóm.

Tôi nhớ, năm đó trước khi chết, Chu Tông Cảnh để lại cho tôi lời nhắn cuối cùng, chính là: "học bá, đáng tiếc không thể dẫn cậu đi xem đom đóm."

Có quá nhiều biến số, chỉ một tháng không thể nào đảo ngược tình thế của cả một năm.

Cho nên, Chu Tông Cảnh, cuộc chia tay của chúng tôi sắp bắt đầu rồi.

15
Điểm thay đổi thứ tư không phải là Trịnh Hải Lâm cố ý tìm tôi và mẹ Kỷ.

Thay vào đó, tôi đã chủ động đi tìm Trịnh Hải Lâm.

Hệ thống tự cứu 9958 thân mến, đối với việc tự cứu của Kỷ An Kim, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ sống tốt hơn.

Việc tự cứu của tôi là để đảm bảo mẹ Kỷ một đời không lo lắng, và Chu Tông Cảnh có thể bước vào tương lai của người khác.

Tôi không muốn giết Trịnh Hải Lâm, tôi không muốn người học trò luôn đứng nhất lớp, niềm tự hào của thầy Hoàng biến thành trò cười, tôi không muốn mẹ Kỷ bị coi là mẹ của kẻ sát nhân.

Tôi muốn Trịnh Hải Lâm bị nhốt trong tù đến hết đời, để ông ta không bao giờ nhìn thấy ánh sáng của tự do nữa.

Điều tôi muốn là, Trịnh Hải Lâm, giết tôi.

16
Sau khi Trịnh Hải Lâm ra tù, ông ta sẽ ở nhà của chú Hai.

Kế hoạch của tôi chính là dụ ông ta theo tôi về nhà.

Tôi sẽ đưa ông ta đi đường vòng trên những con phố có nhiều camera, và dẫn dắt ông ta sử dụng bạo lực.

Trong quá trình này, tôi sẽ tìm cơ hội để lại nhân chứng và vật chứng cho đến khi giả tưởng về vụ giết người cuối cùng hoàn thành.

Để đảm bảo kế hoạch được hoàn hảo, tôi lơ đãng trong lớp cả ngày và mô phỏng quá trình này vô số lần trong đầu.

Trong buổi họp lớp vào thứ Hai, thầy Hoàng ở trong khuôn viên trường nói về vấn đề yêu sớm.

Tôi nghe không nổi, nhưng Chu Tông Cảnh càng nghe càng nổi loạn, chọc tôi: "học bá, yêu năm phút?"

Cậu ấy luôn như vậy, người bình thường không thể hiểu nổi suy nghĩ của cậu ấy.

Tôi trầm tư hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu đi theo.

"Chào buổi sáng, bạn gái nhỏ, sáng nay ăn gì?"

"Sữa đậu nành và bánh rán."

"Được, em nghiên cứu gì không hiểu có thể hỏi anh."

"Chu Tông Cảnh, em đứng nhất lớp."

"Đồ phiền phức."

Cậu ấy trầm mặc một lúc, lại chọc tôi: "Chào buổi chiều, bạn gái nhỏ, trưa nay em ăn gì?"

"Chu Đại hay quên, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm ở căn tin."

"Đồ phiền phức."

Không lâu sau, cậu ấy lại chọc tôi: "Chào buổi tối, bạn gái của anh, sau khi tự học buổi tối, em có muốn đi dạo ở sân trường không?"

"Không, em phải về nhà sớm."

Chu Tông Cảnh dựa lưng vào ghế: "Hẹn hò gì nhàm chán quá, không bằng lo học, chia tay đi."

"Chà, cậu là chó à."

Cậu ấy mỉm cười và nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

Cuộc trò chuyện này chưa bao giờ xuất hiện trong trí nhớ của tôi, tôi không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, và viết vài từ vào sổ tay của mình.

[Chu Tông Cảnh, mình chúc cậu có một mối quan hệ tuyệt vời trong tương lai. 】

17
Dưới sự thuyết phục của tôi, mẹ Kỷ đồng ý ở lại cùng dì Lý một thời gian.

Sau khi gọi cho mẹ, tôi trốn tiết tự học buổi tối.

Tôi cố tình đi đường vòng và đi ngang qua cửa nhà chú Hai. Khi nhìn thấy Trịnh Hải Lâm, tôi giả vờ lộ diện một cách vụng về và hoảng sợ bỏ chạy.

Một người muốn trả thù như ông ta sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội này.

Tôi chạy về phía con phố có nhiều camera, sợ Trịnh Hải Lâm không theo kịp, tôi đi chậm lại và đợi ông ấy ở góc phố.

Tất cả đều diễn ra theo đúng kế hoạch, khi tôi đi ngang qua một con hẻm tối gần nhà, có sự thay đổi lớn đã xảy ra.

Một giọng nói quen thuộc gọi tên tôi, tôi bị sốc.

"Kỷ An Kim!"

Giây tiếp theo, một vật nặng đánh tới, trời đất quay cuồng.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi nhìn thấy người dẫn chương trình trước mặt và các nhiếp ảnh gia xung quanh tôi, cuộc gọi của tôi với Chu Tông Cảnh vừa được kết nối.

"Kỷ An Kim, cậu không phải nói ai để ý tới tôi là chó sao?"

Hệ thống 9958 nói nếu như không tự cứu được mình, tôi sẽ quay về bảy năm sau, và không có gì thay đổi.

Vậy nghĩa là tôi đã không thể xoay chuyển tình thế của vòng xoáy thăm thẳm năm 17 tuổi, không có thay đổi nào xảy ra.

Tôi ôm ngực khóc thật to.

Giọng nói trong trẻo của chàng thanh niên vọng qua điện thoại:
"Xin lỗi, có phải là bạn học Tiểu Kỷ bảy năm sau không?"

Tôi khóc không thành tiếng, Chu Tông Cảnh khẽ cười.

Ở đầu dây bên kia, cậu ấy đọc cho tôi nghe một đoạn văn bằng tiếng Anh với giọng trầm thấp.

" The bow whispers to the arrow before it speeds forth-Your freedom is mine."

Những gì cậu ấy đọc là một đoạn trong cuốn "Những chú chim bay" mà tôi yêu thích.

【 trước khi mũi tên sắp bắn, cây cung thì thầm với mũi tên: Tự do của em là tự do của anh. 】

Kỷ An Kim, tự do của cậu là tự do của tôi.

Vì vậy, đừng khóc.

18
Tôi thẫn thờ nằm trên giường, vẫn đang suy nghĩ, mình đã đi sai bước nào?

Tại sao mẹ Kỷ, đã đi khỏi thành phố lại xuất hiện ở con hẻm nhỏ gần nhà?

Tại sao lại đánh tôi choáng váng.

Nếu mọi thứ vẫn như cũ, tại sao Chu Tông Cảnh lại trả lời điện thoại, đó là lần nói chuyện cuối cùng của tôi với cậu ấy qua điện thoại?

Tôi đã nói, cậu là chó à.

Cậu ấy đáp, chẳng phải cậu nói ai gọi cho tôi là chó hay sao?

Có quá nhiều hoài niệm, như một giấc mơ dang dở, 9958 đã không trả lời cuộc gọi của tôi.

Tôi chìm vào bồn tắm, mặc cho cảm giác hít thở không thông bao quanh.

Khi ý thức mơ hồ, âm thanh máy móc quen thuộc vang lên trong đầu:

[ chúc mừng ký chủ, kế hoạch tự cứu hoàn thành. 】

[Các yếu tố không thể đoán trước đã xảy ra trong kế hoạch này và 9958 sẽ trở lại thế giới tương lai để hoàn thành nâng cấp 】

【 tuy rằng có tiếc nuối, nhưng vẫn chúc ký chủ tương lai tốt đẹp, tạm biệt. 】

Kế hoạch tự giải cứu...đã hoàn thành.

Kế hoạch tự cứu hoàn thành! ! !

Tôi kinh ngạc cố gắng đứng dậy khỏi bồn tắm, rất nhiều ký ức kỳ lạ ùa về trong tâm trí tôi.

Trong phòng khách vang lên tiếng TV sột soạt và tiếng nói chuyện của người lạ.

Có nhiều thứ xa lạ trong ngôi nhà chỉ có một mình tôi sống.

Đẩy cửa bước ra ngoài, đập vào mắt là một tấm ảnh cưới.

Hai người trên ảnh là tôi trong bộ váy cưới màu trắng và Chu Tông Cảnh thắt cà vạt chỉnh tề.

Trong phòng khách, một dì gần năm mươi tuổi đang quét dọn, vừa dọn dẹp vừa nghe điện thoại: "Cậu chủ, bà chủ đang trong phòng tắm."

Trên TV đang chiếu cuộc phỏng vấn của Chu Tông Cảnh.

"Thành phố D cảnh đêm rất đẹp, Chu tiên sinh không ở lại qua đêm sao?"

"Không được, vợ anh buổi tối rất hay gặp ác mộng, anh muốn về nhà sớm ở bên cô ấy."

Kí ức xa lạ bỗng ùa về.

Năm 2016, vụ án giết người cướp của giật gân nhất thành phố A.

Nạn nhân là Kỷ Giai Tuệ, chết tại phòng trọ.

Cùng ngày, hung thủ Trịnh Hải Lâm vì sợ tội mà tự tử chết.

Ngược dòng thời gian, nhân tố khó lường được 9958 nhắc đến chính là mẹ tôi - Kỷ Giai Tuệ.

Ngoại truyện

1
Giáo viên chủ nhiệm đã viết trong sổ nhận xét về Chu Tông Cảnh như sau: Người thiếu niên đó như một con ngựa đứt cương, bay nhảy trên thảo nguyên rộng lớn.

Ngay cả bản thân Chu Tông Cảnh cũng nghĩ rằng mình sẽ có một cuộc đời rực rỡ.

Nhưng hiện tại, anh lại bị mắc kẹt trong vòng quay của tuổi 17, mãi mãi không thể thoát ra được.

Chu Tông Cảnh thừa nhận Kỷ An Kim là người quá tốt bụng.

Nếu cô ấy không tốt như bây giờ, có lẽ anh sẽ cảm thấy thanh thản hơn, anh cũng không mãi mãi mắc kẹt trong vòng quay của tuổi 17 và bước vào tương lai của mình sớm hơn.

Vào giữa mùa hè, dưới một cơn mưa bất chợt ở Giang Nam, anh cùng một đám đông trú mưa dưới mái hiên, không biết khi nào mưa sẽ tạnh, trước khi đến thư viện, anh đã nói với Kỷ An Kim:

"Nếu trời mưa, hãy đến đón mình."

Kỷ An Kim phàn nàn hỏi, tại sao cậu không mang theo ô.

Chu Tông Cảnh không thể giải thích rõ ràng, trước khi rời đi còn có chút giận dỗi.

Khi trời mưa, anh nghĩ Kỷ An Kim sẽ không đến.

Cuối cùng, cô cầm ô, kéo anh ra khỏi đám đông, thì thầm trách móc anh, đã bị mưa làm ướt nửa người:

"Chu Tông Cảnh, tính tình cậu thật trẻ con."

Đúng, anh nhận.

Trong sổ nháp của Kỷ An Kim, anh điền đầy kín tên mình, vẽ mặt quỷ vào sách tiếng Anh của cô ấy, thậm chí còn thay đổi hai bài toán trong đề kiểm tra của cô.

Cách làm vụng về như vậy, Kỷ An Kim vẫn để cho anh quậy phá mà không phàn nàn một lời nào.

Như mọi khi, cô mỉm cười nói với anh sau buổi tự học buổi tối, hãy ngủ thật ngon, ngày mai sẽ vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn.

2
Một ngày sau sinh nhật của Chu Tông Cảnh, anh đột nhiên muốn đưa Kỷ An Kim đi xem đom đóm.

Quy định ở nhà rất nghiêm ngặt, vì vậy anh lẻn ra ngoài và chạy trên đường phố đông đúc.

Khi nhìn thấy hai người nằm trên vũng máu, Chu Tông Cảnh không biết mình có sợ hay không.

Nhưng anh vẫn không ngừng suy nghĩ, nghĩ đến sinh nhật của anh, không ai nhớ đến, chỉ có Kỷ An Kim vẽ một chiếc bánh kem trên giấy nháp rồi đưa cho anh một miếng sô cô la.

Cô ấy nói, "Cậu ước một điều ước đi?"

Sô-cô-la đã tan chảy, nó có vị ngọt hơi đắng, anh thổi ngọn nến trên tờ giấy nháp.

Người ta nói điều ước trong sinh nhật nhất định sẽ trở thành sự thật.

Nếu có thể, anh muốn có duyên phận cả đời với Kỷ An Kim, quấn quít nhau đến cuối đời.

Trịnh Hải Lâm đi rồi quay trở về, Chu Tông Cảnh đẩy Kỷ An Kim vào phòng và chặn cửa lại.

Khi cảnh sát đến, anh thậm chí còn không thay đổi tư thế bảo vệ trước cửa.

Dụng cụ lạnh lẽo được đưa vào cơ thể anh, mùi thuốc khử trùng nồng nặc đến mức anh có thể cảm nhận được sinh mạng của mình đang dần dần biến mất.

Anh dùng chút sức lực cuối cùng để lại lời nhắn cho Kỷ An Kim: "thật đáng tiếc, học bá, mình còn chưa kịp dẫn cậu đi xem đom đóm."

Thật đáng tiếc, Kỷ An Kim.

Nghe nói con gái rất nhút nhát.

Nghe nói con gái thường hay gặp ác mộng vào ban đêm.

Mình đi rồi ai sẽ che chở cho cậu? Có ai đó hãy đến che chở cho cậu ấy đi.

3
Chu Tông Cảnh không thể hiểu tại sao mình lại mắc kẹt trong vòng quay 17 tuổi này.

Liệu ước nguyện trước khi chết của anh có được thực hiện? Hay số phận đã định sẵn anh là người duy nhất giúp đỡ Kỷ An Kim?

Vừa mở mắt ra, người bên cạnh đang bận rộn làm bài kiểm tra.

Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, cô phớt lờ những ồn ào xung quanh, chuyên tâm chìm trong biển câu hỏi, nỗ lực vì tương lai tươi sáng của mình.

Chu Tông Cảnh đặt máy tính xuống, không hiểu bạn nào đặt một quyển lưu bút trên bàn, sợ sau khi chia tay không gặp lại nữa, nên đã chuẩn bị trước.

Trong lưu bút có một câu hỏi rất nổi bật, Chu Tông Cảnh đọc đi đọc lại vẫn không viết ra được.

[Bạn là người như thế nào?]

Anh suy nghĩ hồi lâu, quay đầu nhìn về phía Kỷ An Kim bên cạnh.

Kỷ An Kim bắt gặp ánh mắt của anh nhìn sang, cô cười và nói với Chu Tông Cảnh, cậu nên biết điều một chút, đợi mình làm xong bài thi tiếng Trung này rồi mới có thể nói chuyện với cậu.

Một câu nói khiến mắt anh đỏ hoe hồi lâu.

Đầu óc Chu Tông Cảnh đột nhiên trở nên rõ ràng.

Anh tự mô tả mình bằng bốn từ: dốt nát vô tri.

Anh mô tả Kỷ An Kim trong một câu: một người con gái của thần linh đang phải chịu khổ.

Chu Tông Cảnh thuyết phục Kỷ An Kim tan học về nhà, cô cau mày nhưng cũng gật đầu đồng ý.

Ông trời để anh bị mắc kẹt trong vòng quay sinh mệnh này, chẳng lẽ đang muốn anh tạo ra một cái kết viên mãn sao?

Anh tìm dì Kỷ, nói với dì về sự trả thù của Trịnh Hải Lâm, cầu xin dì đưa Kỷ An Kim đến sống ở một nơi khác.

May mắn thay, dì Kỷ đã nghe anh nói.

Kỷ An Kim chuyển trường, và họ mất liên lạc.

Sau khi tốt nghiệp đại học, anh thành lập công ty. Trong một năm đã vô cùng thuận lợi, anh gặp lại Kỷ An Kim trong quán cà phê ở dưới toà nhà của công ty.

Cô ấy rất tự tin, cười sảng khoái khi hai người gặp lại nhau.

Kỷ An Kim hỏi anh: "Chu Tông Cảnh, đã lâu không gặp, cậu vẫn như trước vậy, là đứa trẻ không chịu trưởng thành sao?"

Chu Tông Cảnh thầm nghĩ, hóa ra hai người có duyên phận sâu nặng như vậy, không thể rời xa nhau.

4
Sau nhiều năm lãng phí, Chu Tông Cảnh cũng kết hôn với Kỷ An Kim, cô được Chu Tông Cảnh chìu chuộng đến mức tự do phóng khoáng.

Khi cô mang thai bảy tháng, dì Kỷ đến chăm sóc cho cô, cuộc sống rất viên mãn và hạnh phúc.

Nửa đêm, Kỷ An Kim đột nhiên tỉnh dậy, lay anh dậy và nói, anh ơi, em muốn ăn thịt lợn thái lát.

Chu Tông Cảnh mặc áo khoác và hôn lên trán cô trước khi ra ngoài.

Ba con chó anh nuôi đến nửa đêm vẫn còn hưng phấn nên dọc đường anh dắt chúng ra ngoài đi dạo.

Khi quay trở lại, cửa nhà mở toang, mùi máu tanh nồng nặc.

Bên trong, vợ và mẹ vợ nằm dưới đất, máu vương vãi khắp nơi.

Cuối cùng, đứa trẻ trong bụng đã không qua khỏi.

Anh suy sụp đến phát điên, khi cảnh sát bắt được Trịnh Hải Lâm, hắn vì sợ tội mà tự sát.

Lúc này Chu Tông Cảnh mới nhận ra, trong vòng quay sinh mệnh này, cho dù anh có thay đổi như thế nào, cho dù hướng phát triển của sự việc không giống nhau, nếu không giải quyết được căn nguyên của vấn đề, thì cuối cùng kết cục cũng sẽ như cũ, mọi thứ sẽ trở lại điểm ban đầu.

Sau nhiều năm, lòng căm thù của Trịnh Hải Lâm vẫn không hề thuyên giảm. Ông ta đã đợi rất lâu, và chỉ chờ cơ hội ra tay.

Rốt cuộc, Chu Tông Cảnh và Kỷ An Kim đã không thể cùng nhau đi đến một tương lai xa hơn.

Năm thứ hai, Chu Tông Cảnh qua đời vào một mùa đông lạnh giá mà không có Kỷ An Kim bên cạnh.

Ba con chó vây quanh anh, gầm gừ.

Con chó Samoyed tên là "bạn học Tiểu Kỷ" liếm đầu ngón tay đang buông thõng của Chu Tông Cảnh và ngủ thiếp đi bên cạnh anh.

5
Trong chu kỳ thứ ba, có nhiều thứ đang thay đổi.

Anh ở trong lớp học, cẩn thận suy nghĩ làm cách nào cho Kỷ An Kim có một tương lai tốt hơn.

Sau đó, người lúc nào chỉ biết đắm chìm trong biển câu hỏi và bài vở đột nhiên giật mạnh góc áo của anh và nói: Chu Tông Cảnh, cậu thật đáng yêu.

Chỉ trong tích tắc, máu của Chu Tông Cảnh như chảy ngược.

Bạn cùng lớp Tiểu Kỷ 17 tuổi sẽ không bao giờ phát biểu một câu như vậy.

Anh dành vài giây để đưa ra một suy đoán táo bạo, liệu có không gian hoặc thời gian tồn tại song song không? Trong tương lai nếu không có Chu Tông Cảnh, liệu Kỷ An Kim có thể sống không?

Tiếp đó, cô ấy nghiêm túc hỏi: "Cậu tin mình là người đến từ bảy năm sau không?"

Chu Tông Cảnh cuối cùng cũng đã xác nhận suy đoán của mình, cẩn thận nhìn cô ấy và muốn hỏi cô một câu: "Bạn học Tiểu Kỷ, cậu có muốn làm một điều gì đó để thay đổi năm 17 tuổi không?"

Những chuyện phát sinh sau đó, anh đều đã biết.

Kỷ An Kim hiện đang sống ở một thế giới khác sau cái chết đầu tiên của anh, cô trở về năm mười bảy tuổi vì muốn cứu anh và dì Kỷ.

Nhiều thứ đang thay đổi, Kỷ An Kim cố tình không cho anh biết đường về nhà, khi Trịnh Hải Lâm sắp ra tù, cô xin nghỉ ốm dài ngày để ra ngoài.

Thật ngu ngốc, Kỷ An Kim, mình đã phát hiện ra tất cả những gì cậu nghĩ.

Ở cổng nhà tù ngày hôm đó, Chu Tông Cảnh không đợi Trịnh Hải Lâm, anh đang đợi Kỷ An Kim.

Anh kéo Kỷ An Kim đi, thầm nghĩ, Kỷ An Kim, trở về tương lai của cậu đi, sống tốt cuộc sống của cậu đi, mọi chuyện cứ để cho mình làm.

Trong buổi họp lớp vào thứ Hai, Chu Tông Cảnh cảm thấy buồn chán và yêu cầu cô nói chuyện với anh về tình yêu trong năm phút.

Cuối cùng, cô để lại một câu trong sổ tay của mình.

[Chu Tông Cảnh, mình chúc cậu có một mối quan hệ tuyệt vời trong tương lai.]

Cô vội vàng rời đi và không thấy Chu Tông Cảnh trả lời.

Anh viết: [Tôi hy vọng bà cũng vậy, bà Chu.]

6
Trên đường đi tìm Trịnh Hải Lâm, Chu Tông Cảnh có điện thoại.

Số được hiển thị không xác định và người gọi cũng không xác định.

Sau khi anh nghe máy, tiếng nói của Kỷ An Kim từ bên kia truyền đến.

Anh thăm dò hỏi: "Kỷ An Kim, cậu không phải nói mình là chó sao?"

Tiếng khóc trở nên rõ ràng hơn, trái tim của Chu Tông Cảnh thắt lại.

Anh đọc một đoạn trong quyển sách "Chim bay", cô thông minh như vậy, chắc chắn sẽ hiểu.

Tôi không biết Kỷ An Kim đến từ thời điểm nào, tôi hy vọng cô ấy được tự do và hạnh phúc.

Tiểu Kỷ thân mến, tự do của cậu là tự do của tôi.

Tôi nguyện mãi mãi ở lại tuổi 17, nguyện vì cậu mà ngã xuống, để cậu vĩnh viễn có thể bước tiếp về phía trước.

7
Biến số thay đổi trong kế hoạch này là cô Kỷ.

Kỷ An Kim đang dẫn Trịnh Hải Lâm đến nhà cô ấy, Chu Tông Cảnh theo sát phía sau.

Anh giấu một con dao trong túi, thời điểm tốt nhất để ra tay là con hẻm tối gần nhà Kỷ An Kim.

Chỉ qua một cua quẹo, bóng dáng của Trịnh Hải Lâm đã biến mất.

Mà Kỷ An Kim, nằm trong một góc khuất.

Chu Tông Cảnh lo lắng chạy tới, thấy cô ấy vừa mới bị đánh bất tỉnh.

Anh cõng Kỷ An Kim đến bệnh viện, khi anh quay lại, Trịnh Hải Lâm đã từ trên lầu nhảy xuống.

Là một đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi từ nhỏ, anh đã quên mất sự cao cả của tình mẫu tử.

Hóa ra bên cạnh anh còn có dì Kỷ, người sẵn sàng chết vì Kỷ An Kim.

Chính dì Kỷ đã đánh gục Kỷ An Kim và dẫn Trịnh Hải Lâm về nhà, kết thúc mọi biến cố.

Dì nhét một lá thư vào túi của Kỷ An Kim.

Rất lâu sau này, cả hai mới có dũng khí mở lá thư đó ra.

số 8
Gửi Tiểu Kỷ đáng yêu của mẹ:

Gần đây mẹ bồn chồn không yên, mi mắt giật dữ dội, chỉ khi có con bên cạnh, mẹ mới thấy yên tâm hơn.

Cũng không biết con đã trưởng thành chưa, nhưng con cư xử như một người trưởng thành.

Con không giỏi nói dối, con nói với mẹ sẽ tham gia một cuộc thi vật lý ở thành phố, mẹ có thể nhìn ra sự thật trong mắt con.

Tiểu Kỷ, con đừng thắc mắc vì sao mẹ biết nhiều về con, vì mẹ là mẹ của con, cũng là người yêu thương con nhất.

Mẹ hy vọng những lời của dì Mộc Tử nói trước khi đi ngủ sẽ không làm con tổn thương, dì ấy không có ác ý.

Cho đến bây giờ, mẹ vẫn cảm thấy có lỗi vì đã để con chịu quá nhiều đau khổ như vậy.

Khi mang thai con, Trịnh Hải Lâm đã bộc lộ tính cách cực đoan của mình.

Mẹ lớn lên trong cô nhi viện, mẹ rất muốn có một người thân nên đã liều mạng sinh ra con, mẹ rất xin lỗi.

Từ khi còn là một đứa trẻ con đã rất thông minh, những bất hạnh trong gia đình đã khiến con sớm trở nên nhạy cảm.

Trong khi những đứa trẻ khác vẫn đang tuổi xin kẹo, con lại luôn cầm cuốn sách trên tay và yên lặng đọc nó.

Nhiều đêm mẹ cảm thấy hối hận vì quyết định của mình năm đó, nhưng sáng ra khi nhìn thấy nụ cười của con, mẹ lại cảm thấy vui mừng vì lựa chọn của mình.

Sau khi Trịnh Hải Lâm vào tù, cuộc sống dường như tốt hơn.

Con tròn trịa hơn một chút nhưng điểm số vẫn ổn định như trước, sau giờ học con sẽ tạt qua sạp bán đồ ăn vặt cùng mẹ.

Để mẹ nói nhỏ cho con biết, cách đây một thời gian, trong cuộc bình chọn những chủ sạp văn minh được tổ chức trong khu phố mẹ đã giành được hạng nhất.

Tiểu Kỷ, mẹ cũng có những góc khuất không muốn con nhìn thấy, nhưng mẹ luôn cố gắng để trở thành niềm tự hào của con.

Tin tức về việc Trịnh Hải Lâm ra tù dường như khiến con lo lắng, ngay cả khi con không nói lời nào.

Con lừa mẹ ở lại nhà dì Mộc Tử thêm vài ngày, con nói sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.

Nhưng mấy ngày nay không có con bên cạnh, trong giấc mơ mẹ luôn thấy con khóc.

Con nằm cuộn tròn, thật bé nhỏ, con nói con sợ, con nhớ mẹ.

Ngoan, để mẹ đến xem con có kế hoạch gì không?

Để mẹ đến, con cứ giấu kỹ đi, để mẹ tự đến.

Khi con được sinh ra, lần đầu tiên con nhìn thấy thế giới này, con còn quá nhỏ để nhớ câu đầu tiên mẹ nói với con.

Mẹ nói, con thân yêu, mẹ rất vui vì được gặp con, mẹ sẽ là thần bảo vệ con ở thế giới này, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, tương lai, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con.

An Kim, bất kể tương lai ra sao, không quan trọng con thông minh, ngu ngốc, dũng cảm hay nhút nhát.

Hãy sống thật tốt và nhìn ngắm thế giới mà mẹ chưa từng được thấy.

Yêu con, Thần bảo vệ của con – Mẹ Kỷ.

(HOÀN)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu