Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 10: Câu chuyện giết người

Nguồn: Tiểu Cua

(...). (^_^)

Mượn cáo ra oai...

"Thái tử điện hạ! Hoàng thượng còn ở đây mà người dám định tội lung tung sao? Chẳng lẽ người coi Quân pháp không ra gì, hay người nghĩ Hoàng đế bệ hạ không đủ tư cách để xử phạt một Quận chúa, hay chức vị Thái tử cao hơn, lâu rồi không lấy ra giễu võ giương oai, trả thù ta tám năm về trước nên hôm nay dùng thử luôn?" Ngọc Lan chán ghét bộ mặt này còn hơn cả cái tên vô lại Hoàng tử.

Tám năm về trước, khi Ngọc Lan mới năm tuổi, Lý Thừa Càn tức giận vì nàng từ chối tình cảm của hắn, vì vậy Thừa Càn ôm hận trong lòng, cùng Cao Ngọc Bích và Đại phụ nhân tính kế. Hắn đã thề rằng đời này thứ mà Lý Thừa Càn này không có được thì cũng đừng hòng hắn giao cho ai. Tình yêu quả thật là mù quáng!

"Lan Nhi, ngươi mau giao thuốc giải cho ta, Hoàng thúc sẽ tha tội cho ngươi, mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này!" Hoàng thượng buồn rầu nói.

"Hoàng thượng, nếu người nói mắt nhắm mắt mở cho qua thì giống cách đối xử của Hoàng thúc sao? Nực cười. Hoàng hậu nương nương chắc cũng đang trong giai đoạn quan trọng!!!" Trên mặt Ngọc Lan không chút biểu cảm từ từ thốt ra ngôn từ sắc nhọn.

Mọi người mặt mày tái xanh chỉ vì hai chữ "giai đoạn". Họ hiểu nhầm ý của nàng, vì từ "giai đoạn" ngày xưa lại gọi là "tình trạng".

"Con...Con... Người đâu!!!" Hoàng thượng tức giận vô cùng.

"Có." Tiếng mấy tên thị vệ vang lên.

"Mau lôi...lôi... nó xuống, nhốt vào thiên lao chờ... xét xử." Dù thế nào Ngọc Lan cũng là cháu gái Hoàng thượng yêu quý, nói ra những lời này, trong lòng Hoàng thượng đau như cắt.

Ba, bốn tên thị vệ nhanh nhẹn tiến về phía Ngọc Lan, cúi đầu hành lễ: "Quận chúa, đã mạo phạm rồi!", sau đó lại gần nàng, định đưa đi.

"Ta có chân, tự biết đi."

Trước khi rời đi chỉ thấy nàng nhìn về phía Lý Thừa Càn, ánh mắt đau đớn như ánh mắt của tám năm về trước. Dù hận, nhưng Thừa Càn vĩnh viễn không quên loại ánh mắt này khi bị hắn đuổi khỏi Đông cung.

Nàng ở trong thiên lao nhắm mắt dưỡng thần, thỉnh thoảng chỉ thấy 'con ruồi' Lý Dương bay xung quanh vo ve. Cuối cùng một câu nói của hắn khiến nàng mở mắt: "Tin tưởng ta. Ta sẽ cứu nàng và thay nàng rửa oan."

Nàng chỉ gật đầu một cái hắn mới an tâm rời đi. Rất nhanh lại thấy một nụ cười nhẹ như có như không: "Xem ra tám năm qua mặc dù có khúc mắc nhưng tình cảm hai người vẫn rất tốt."

"Đa tạ. Nếu Thái tử là đến thăm bổn Quận chúa." Nàng nhàn nhạt đáp.

Lý Thừa Càn gật đầu, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: "Nàng vẫn không muốn thay đổi quyết định. Chỉ cần ta nói, phụ hoàng nhất định tha cho nàng. Ngay cả Tam đệ cũng không thể lay chuyển được trái tim sắt đá đó đâu..."

"Vậy sao ngươi nghĩ ngươi làm được?" Nàng phủi phủi bụi, vẫn là có chút không thích ứng được với khung cảnh tối và bẩn thỉu này.

Hắn dường như nghe được một câu hỏi kỳ quái, cánh tay giơ lên cao, ánh mắt tràn ngập sự kiêu ngạo: "Ta là Thái tử, là quân chủ tương lai của Đại Đường."

Nàng nhớ đến kết cục bi thảm của Lý Thừa Càn, nhếch môi nói: "Chỉ bằng ngươi? Ảo tưởng."

Lý Thừa Càn biết nàng cứng đầu nên không nói gì mà cất bước. Nếu nàng đã rượu mời không uống lại uống rượu phạt, vậy hắn chỉ có thể phụng bồi tới đây thôi!!!

"Khoan đã!"

"Trước khi đi, ta có một câu chuyện, không biết Thái tử điện hạ có nguyện ý dành chút thời gian nghe qua không?"

Thừa Càn dừng lại bước chân, quay đầu nhìn nàng. Hắn biết bản thân chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của nàng, nàng không thể bỏ Thái tử hắn...

"Câu chuyện bắt đầu từ..."

Trước đây có hai tiểu hài rất thân thiết, thường xuyên chơi với nhau. Khi bé gái đó lên năm thì từ chối tình cảm của người con trai kia, từ đấy không còn gặp lại, nhưng bé trai tám tuổi năm đó trong trái tim vừa yêu lại vừa hận cô bé đó, hận tại sao nàng lại không yêu hắn mà trao tình cảm cho một người khác.

Nói đến đây, Lý Thừa Càn cũng giật mình, vì nó giống ý hệt chuyện của hắn với nàng, cũng khơi dậy một miền ký ức trong hắn.

Sau tám năm không gặp, người con trai đó đã hoàn toàn thay đổi, cũng đã thăng quan tiến chức. Còn cô gái đó thì lại ngược lại, phải sống một cuộc đời ở một nơi tồi tàn, rách nát, gần tám năm sau nhờ sự giúp đỡ của đệ đệ người đó mới trở lại cuộc sống của mình. Sau đó, biết đệ đệ mình qua lại với nàng ấy, hắn nghe lời xúi giục của tỷ tỷ nàng, bỏ độc mẫu thân hắn...

Thái tử nắm chặt ống tay áo, cật lực đè ép lửa giận: "Nói dối."

"Ta nghĩ vị tỷ tỷ kia đã nói với hắn đây là một loại độc nhỏ, sau khi vu oan cho muội muội xong sẽ đưa hắn thuốc giải, cũng hứa với hắn nếu hắn không thể có được muội muội thì cô ta sẽ ở lại bên cạnh hắn. Nhưng ta nghĩ rằng đó chỉ là những lời nói dối, tỷ tỷ kia chỉ là muốn diệt cỏ cả hai người này, coi như khi chết đều được chết cùng ngày, có khi lại cùng giờ thì sao? Khi đó hắn bị tình cảm che mất lý trí, không biết lọ thuốc kia là lọ thuốc kịch độc không có thuốc giải, như vậy cô tỷ tỷ kia đã thành kế "Nhất tiễn hạ song điêu"* của mình! Thứ nhất, trừ khử hai người tình. Thứ hai là giết chết người mẹ kia mà không để lộ tẩy. Thật là một kế hoạch hoàn hảo!!!"

* Nhất tiễn hạ song điêu: là kế thứ ba trong ba mươi sáu kế binh pháp tôn tử, có nghĩa là "một mũi tên bắn chết hai con chim".

Cả căn phòng ngục vẫn như vậy im phăng phắc không một bóng người. Lý Thừa Càn dường như vẫn không tin được lời nàng nói: "Dựa vào đâu nam hài kia phải tin?"

"Hắn ta sẽ tin."

Lý Thừa Càn giật mình, sau đó cười yếu ớt.

"Theo như triệu chứng của Hoàng hậu, ta nghĩ người đã trúng kỳ độc của Cỏ lam." Hôm nay nàng hơi mệt rồi đấy. Chỉ vì muốn đạt được kết quả như mong muốn mà nàng tốn bao nhiêu thời gian ở đây kể lể, thật quá đau đầu.

Còn phải ở trong nơi ẩm mốc này...

Trong khi đó...

"Phụ hoàng. Mười năm qua nàng vẫn luôn an tĩnh sống trong viện nhỏ kia, chịu bao khổ nhục, hơn nữa cũng không có bất kì thù hắn gì với mẫu hậu. Xin người hãy suy xét lại!" Hắn quỳ trước điện, ánh mắt lo lắng xuyên qua mọi bức tường hướng về cửa ngục.

"Tam Hoàng huynh!" Ngũ Công chúa - Trường Lạc Công chúa Lý Lệ Chất lên tiếng. "Hiện giờ việc huynh cần làm là chăm sóc cho Hoàng hậu. Huynh như vậy là có ý gì?"

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Trường Lạc, nụ cười có phần chua chát: "Mẫu hậu là một mạng người. Vậy nàng không phải một mạng người sao?"

"Sao giống nhau được?"

Hắn còn muốn lên tiếng thì Hoàng thượng lại đột nhiên mở miệng. "Được rồi. Không cần cãi nữa. Truyền Quận chúa vào điện."

Nàng một bên vẫn là cùng Lý Thừa Càn nói dở thì bị gọi đi. Mà tên đó cũng quyết định đi theo nàng.

Đứng trước cửa điện, phía trước vẫn là vị Hoàng đế cao cao tại thượng kia, nàng bị ép phải quỳ xuống như một tội nhân. Chỉ thấy Hoàng thượng lên tiếng: "Chỉ cần ngươi có thể cứu được Hoàng hậu, chuyện này ta sẽ coi như chưa từng xảy ra."

"Cứu không được."

Hoàng thượng chỉ tay xuống, giận phát run: "Con xem... Nó vẫn ngang ngược như thế, còn phải xin gì nữa?"

Lý Dương bất đắc dĩ quỳ xuống, hô một tiếng phụ hoàng, rồi khó khăn nhìn nàng như kiểu cầu xin nàng nhường một bước.

"Tuy Hoàng hậu đáng ra khó có thể qua khỏi, nhưng may ta từng đọc sách mạng, nên có thể ép chất độc ra ngoài. Tuy nhiên..." Ngọc Lan đột nhiên lên tiếng, vẫn là không chịu nổi loại ánh mắt đó của hắn.

"Tuy nhiên gì???" Hoàng thượng bây giờ gạt tất cả mọi chuyện hạ độc, giết người, ép cung sang một bên, bật dậy nói.

"Tuy nhiên... Cỏ lam không có thuốc giải, dù có thể bài trừ độc tố ra ngoài nhưng vẫn để lại di chứng. Đêm đến vào ngày này hàng tháng độc sẽ phát tác, cơ thể đau đớn quằn quại như bị róc xương thịt, sau một canh giờ sẽ không còn đau nữa. Ta đã bảo Thái y điều chế một số thuốc, phải uống trước canh hai, sẽ giảm bớt nỗi đau đớn đó. Cỏ lam là loại độc rất hiếm, vì vậy muốn tìm ra cái vỏ bọc cỏ dại đó, ta khó có thể làm được." Ngọc Lan diễn đàn một mạch làm một số người không cầm lòng được khóc lên, trong đó có Ngũ Công chúa Trường Lạc, tiếng thút thít ngày một rõ ràng.

Haiz... Bọn người này động tí là nước mắt cá sấu, người vẫn còn chưa chết mà khóc đưa tang ma nào vậy? Ta chết, ta mới phải lo mẹ ta sẽ thế nào? Hoàng hậu còn nằm sờ sờ ở đấy mà cứ như dạo Diêm Vương phủ rồi không bằng! Tuy đối với người không biết võ sẽ là một cực hình tra tấn thừa sống thiếu chết, nhưng ai bảo Cao Ngọc Bích quá độc ác, chơi hẳn Cỏ lam ở nơi kĩ thuật gà cùi này đâu?!

Và những lời này nếu không muốn chết thì cứ thốt ra, vì vậy nàng cũng chỉ dám nghĩ mà thôi. Trong khi đó, Hoàng thượng nghe vậy mắt mở to, đứng hình tại chỗ, sau đó theo đà mà ngã xuống, môi mấy máy run run. Các Hoàng tử,Công chúa theo bản năng chạy lên đỡ người.

"Qua...an...Âm...t...tỳ!" Hoàng hậu là người theo Hoàng thượng lâu năm, từ năm mười ba tuổi, vả lại Hoàng thượng cũng rất yêu người. Hôm nay Hoàng hậu thành ra như vậy, Hoàng thượng chỉ sợ sẽ phải dành một thời gian để định tâm mất!!!

Trưởng Tôn Hoàng hậu không biết tên là gì, Quan Âm Tỳ là bí danh Hoàng thượng gọi.

Sau đó mọi người bên ngoài đều bị gọi tản hết về, Hoàng thượng cũng đi nghỉ ngơi sau trận chấn động vừa rồi, Thái tử tuyên bố Ngọc Lan đã giải độc giúp Hoàng hậu, vì vậy nàng không phải là hung thủ, tiếng bàn tán cũng không còn.
(Vì Thái tử nói rằng kẻ nào dám nói Ngọc Lan hạ độc Hoàng hậu, tru di cửu tộc!!!
Sky: Haha...Hơi tàn nhẫn!)

Trên đường trở về, Tiểu Na cứ luôn miệng nói: "Tiểu thư làm em sợ chết đi được. Lại không biết kẻ nào dám đổ tội cho người, tuy bây giờ mọi người không bàn tán nhưng sẽ để lại vết nhơ sau này! Chúng ta nên làm gì?"

"Tiểu Na, lúc nãy em đã cứu ta, em cũng là tâm phúc của ta, vì vậy ta sẽ cho em biết. Nhưng trước hết có thể cho ta một tách trà không, lúc nãy kể chuyện khiến cổ họng ta khô rát rồi!", sau đó nhận lấy tách trà nóng của Tiểu Na uống.

"Kẻ hạ độc chính là Thái tử, kẻ xúi giục chính là Cao Ngọc Bích, bỏ Chu Sa vào táo là Tương Vương Lý Uẩn muốn chặt đứt cánh tay đắc lực của Thái tử. Ta lấy danh tiếng ra đổi lấy một sự hận thù trên trời dưới biển mà, hiểu chưa?"

Nói đến đây, Ngọc Lan dừng lại. Nhưng Tiểu Na vẫn lắc đầu không hiểu. Thật là.. Cái đầu đất này phải cải tạo lại rồi!!!

"Sau khi Thái tử biết được độc dược Cao Ngọc Bích đưa cho là Cỏ lam, hắn nhất định không dễ bỏ qua cho nàng ta, và còn Tương Vương nữa. Hoàng hậu phải chịu những nỗi đau nào, Lý Thừa Càn sẽ cho nàng ta và Lý Uẩn chịu những nỗi đau tàn khốc hơn gấp trăm ngàn lần!!!" Tiếng một nam tử ở đâu vọng tới.

Ngọc Lan cười lạnh: "Chuột! Cuối cùng ngươi cũng gặm nhấm xong rồi hả? Mùi vị không tồi chứ?"

Nam tử áo đen cười cười: "Nàng ít nhất không làm ta thất vong. Mà nàng không sợ ta sẽ nói ra chuyện này sao???"

"Ta nhận ra vì ngươi tuy dấu giỏi nhưng lại có mùi hương của hoa Tử Lan. Lúc ta ở cạnh ngươi đã vô tình ngửi được, ngoài ngươi ra chẳng ai sử dụng loại hương này cả!", sau đó dừng lại một lát, "Ta chẳng sợ ngươi dám đi khai báo. Thứ nhất, nếu ngươi dám nói ra thì chứng tỏ ngươi không hề, có khi là chưa bao giờ thích ta. Thứ hai, đó là điểm chính: Ai làm chứng cho ngươi?!"

"Được rồi, nếu đã bị nàng nhìn ra rồi ta cũng chẳng còn gì để nói!" Hắn lại gần ánh nến.

"Này chuột! Ngươi đừng gặm hết xe của ta. Ta còn mỗi cái nến thôi! Ngươi xuống xe rồi kiếm chỗ nào mà gặm!!!" Nàng cười khinh, mọi khổ nhọc ban nãy cũng theo đó mà rời đi.

"Nếu ta muốn gặm cơ thể của nàng thì sao?" Hắn lại tiếp tục trở lại khuôn mặt đáng ghét mà nàng quen.

Tiểu Na không biết hai người này thích nhất là đấu võ mồm, những gì không liên quan chỉ là giỡn chơi, vì vậy quay sang nam tử áo đen: "Tiêu Vương, thỉnh tự trọng!"

- End chap 10 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top