Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 106: Giết Lý Dục

Nguồn: Tiểu Cua

(...). (^_^)

"Phụ vương, nhìn Dục nhi..."

Hắn không nghe rõ, mắt vô hồn mơ hồ nhìn theo. Lý Dục thấy thế, lại tiếp tục nhỏ nhẹ nói:"Phụ vương, người muốn làm gì?"

Lý Dương toàn bộ cơ thể hình như có chút mềm lòng, nhưng ngay sau đó lại như một con thú dữ muốn xổng chuồng, điên cuồng dãy dụa. Từ đằng sau gốc cây, một bộ thi hài sống dậy, tiến đến như muốn cởi trói cho hắn. Lý Dục lại nhanh nhẹn bật dậy nhảy lên, lấy trong người một thanh chủy thủ đâm vào sau ót của nó. Hài cốt rất nhanh trở thành một đống tro tàn.

Nhìn Lý Dương vẫn với ánh mắt đỏ ngầu, muốn phá dây trói, Lý Dục bất đắc dĩ không còn cách nào khác bắt buộc phải cầm thanh củi khô bên cạnh đánh ngất hắn. Lý Dương lúc này mới ngoan ngoãn nằm yên, chỉ là thỉnh thoảng lại phản xạ co lại một chút.

"Đứa trẻ đó có dòng máu giống ngươi, Lý Dương. Thật không dám tưởng tượng... đứa trẻ đó lại ra đời rồi! Lý Dục - con trai của ngươi..."

Lý Dương cho đây là một câu chuyện cười, không những không tin còn rất tức giận:"Nói năng hàm hồ."

Và hai người bọn họ, Toàn thư và chủ nhân của nó là tâm linh tương thông, dù cho xảy ra tình trạng gì cũng có thể trao đổi mà không ai biết...

"Không phải ngươi chỉ lên 'cơn điên'  lúc tiếp xúc với Cao Ngọc Lan sao? Không phải suy nghĩ nhiều về nàng ta mới thành ra như vậy sao? Vậy lúc nãy thì sao?"

Lý Dương đến lúc này mới như sực tỉnh. Tại sao hắn lại mất lý trí vì một đứa nhỏ không có bất cứ năng lực gì đặc biệt?

"Đó chính là kết tinh của hai giới nhân yêu. Dòng máu quái quỷ của ngươi và khắc tinh lại có thể tạo ra một đứa trẻ có năng lực cường đại như vậy. Đáng tiếc!"

Đáng tiếc? Đáng tiếc cái gì? Toàn thư từng nói với hắn...

["Nếu đứa trẻ đó ra đời, ngươi có thể khiến nó biến mất không? Ngươi làm được chứ?"

"Sẽ."]

Lý Dương thâm tâm hoảng sợ vô cùng. Hắn muốn chứng minh Lý Dục căn bản không phải con trai của hắn, Dục nhi... không phải quái vật!

Hắn càng ngày càng thêm tức giận, quát lớn:"Ngươi lấy gì chứng minh Dục nhi là con trai của ta? Dục nhi không phải. Ngươi mà là cái gì Toàn thư chứ?"

Lý Dương bật dậy. Thấy mình ở trong một căn phòng nhỏ, thấy ánh sáng cùng muôn chim đang tung tăng ngoài sân, hắn mới khẽ thở ra một hơi. Bỗng một giọng nói văng vẳng trong tai hắn:"Nếu ngươi không tin cứ giết đứa trẻ đó. Chỉ cần không đâm vào tim nó sẽ không chết."

Cục đá nặng hắn vừa mới đặt xuống giờ lại trở về bên người hắn, càng ngày càng nặng. Nếu vì chứng minh thân phận mà xuống tay với Dục nhi, vậy chẳng phải hắn không khác gì cầm thú sao?

Đè nén tất cả mọi hỉ nộ ái ố suốt bao nhiêu ngày vừa qua, hắn từ từ rời giường không tiếng động rời đi.

"Ngươi không giết nó?"

"Ta có thể giết bất cứ ai, riêng hai người bọn họ..."

Toàn thư không biết nên tức giận hay đau lòng, chỉ có thể yên lặng. Lý Dương đi một đoạn, ngồi xuống trước gốc một cây cổ thụ, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, lòng càng thêm nặng trĩu. Nếu Dục nhi là người định trước sẽ giết hắn, vậy hắn nhất định ngoan ngoãn chờ Dục nhi tới giết...

Không oán than!

Nhìn xuống bên hông, Lý Dương thâm tâm lại nảy lên một hồi, run run nhìn một lần nữa bên hông, miệng khẽ thốt một câu "Không ổn." Hắn đứng dậy, vội vàng trở về ngôi nhà cũ đó.

Không thể!

Hắn không cho phép!

Thấy Hàn Tư Viễn đang chuẩn bị bữa trưa, hắn liền kéo người lại, lo lắng quát:"Dục nhi đâu?"

"Dục nhi? Điện hạ, người trồng chừng Dục nhi mà để nó bị thương sao? Người như vậy đáng làm phụ thân không?" Hàn Tư Viễn giống như bị chạm đến lòng cũng tức giận, không quản thân phận quát lại hắn.

Phụ thân... Hàn Tư Viễn nói hắn là Dục nhi phụ thân...

Lý Dương đứng đó lòng càng thêm hoảng hốt. Hàn Tư Viễn trút giận xong quay trở lại chỗ của mình. Khung cảnh bỗng chốc tĩnh lặng lại.

"Dục nhi ở bên trong..."

Lý Dương nói một câu cảm tạ, nhanh chóng chạy vào trong nhà. Tìm đến gian cuối cùng, Lý Dương mới thấy Lý Dục cười cười nói nói với một người, cánh tay đem người nọ kéo qua kéo lại.

Toàn thư? 'Hắn' đang mang khuôn mặt của hắn?

Toàn thư sau bao nhiêu năm, nay lại vì Dục nhi mà biến thành người?

Đây chính là lý do Lý Dương trở lại nơi này. Vì hắn không thấy ngọc bội trong người nữa...

Một thanh chủy thủ rơi xuống bên chân hắn. Hắn nhìn lên Toàn thư, thấy ánh mắt người nọ cứ liếc liếc nhìn hắn rồi lại nhìn chủy thủ. Hắn như một con robot, ngoan ngoãn cầm chủy thủ lên.

"Dục nhi... Con không biết trong cung đẹp thế nào đâu? Sau này ta sẽ đưa con đi từng nơi trong Tử Cấm thành rồi đến cả thế giới, chịu không?"

Lý Dục hớn hở gật đầu. Hắn lại cứ như vậy tiến tới, cánh tay đem chủy thủ đâm xuống không lưu tình.

Dường như cả thế giới đều ngưng đọng lại trong thời khắc này. Lý Dục khẽ cười đau đớn, bàn tay nhỏ bé đặt lên tay hắn, giống như một người trấn an tâm trí bất ổn của hắn, lại xoa xoa bàn tay to lớn kia:"Dục nhi... không có trách người!"

Tim? Tim?

"Dục nhi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top