Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 11: Thuần khiết nhưng vô tình

Nguồn: Tiểu Cua

(...). (^_^)

"Tiêu Vương, thỉnh tự trọng!"

Hắn quay sang trừng mắt. Ngọc Lan thấy vậy liền giải nguy, kêu Tiểu Na ra ngoài. Trong xe hiện tại chỉ còn hắn và nàng.

"Ngươi muốn gì?" Ngọc Lan trực tiếp đi thẳng vào vấn đề cần nói.

"Ngươi... là ai?" Hắn ngồi gần cửa sổ. Lúc này gió tạt vào khiến khuôn mặt hắn bỗng trở nên đẹp một cách cương nghị lại ấm áp mà lạnh lẽo chứ không phải quyến rũ kia, nói chung là một mớ hỗn hợp. Mái tóc dài đen nhánh phấp phới bay trong gió.

"Lý Dương?! Ngươi uống nhầm thuốc chuột à? Ta là Ngọc Lan chứ có thể là ai?!" Nàng lúc đầu giật mình, hơi run run, nhưng ngay sau đó đã lấy lại được tinh thần.

Hắn cười cười. Và nụ cười của hắn chưa bao giờ rét buốt như vậy.

"Ngươi tưởng nói vậy ta sẽ tin ngươi sao?"

"Ngọc Lan từ nhỏ chưa từng học võ, đừng nói đến trèo tường, ngay cả bước ra khỏi viện đã là không được rồi. Lại còn biết ta đi theo ngươi suốt đoạn đường tới nhà của Quan đại phu, lúc đó ta nghĩ ngươi đã trở lại vui vẻ như trước nên không để trong lòng..." Hắn dừng lại nhìn nàng.

"Thế thì sao?" Nàng trong lòng vạn vạn lần gào thét: "Nhóc con này ăn cái gì mà đoán ra nhanh thế? Chị mới về đây hai tuần, mới gặp cưng có bốn năm lần, vậy mà cưng đã nghĩ ra rồi à??? Dù gì chị cũng mười sáu, hơn chú hai tuổi. Thế mà chú dám ép cung chị sao??..."

"Ngọc Lan chưa từng cầm kiếm, ngươi nghĩ xem sao nàng có thể chém chết được lũ bọ cạp kia trong khi những người khác đều sợ hãi, ngay cả Cao Minh?!"

"Lũ bọ cạp đâu có chết, vả lại ta có thể lén học võ, không được sao? Còn Cao Minh ư, vô dụng?!!" Ngọc Lan thản nhiên trả lời.

"Vậy ngươi đến đây để làm gì? Ngọc Lan, nàng ấy đâu rồi? Chữ của ngươi...?"

Không đợi hắn nói hết câu, Ngọc Lan đã lắc đầu: "Chữ Giản thể...", sau đó ngừng lại một lát, "Ta có lí do gì để tới đây, nếu không phải phụ thân ép ta..."

Hắn cũng cắt ngang: "Đủ rồi!... Ta hỏi ngươi, tại sao giả làm nàng? Hiện tại nàng ấy ở đâu?"

"Chuột ba chân, ta phải nói bao nhiêu lần nữa hả? Ta là Ngọc Lan, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, biết chưa?! Còn nếu ngươi không tin ta đành chịu, ta không có sức để cãi nhau với ngươi, thanh minh cho ta!"

Ngọc Lan gọi Lý Dương là Chuột ba chân vì hắn cứ lén lén lút lút, có hai cái chân, cộng với một cái chân (đầu) nửa thông minh nửa đầu đất này thành ba cái chân.

Bỗng bên ngoài truyền vào tiếng nói:"Tiểu thư, sắp tới phủ rồi!" Đó là lời nhắc nhở nàng, cũng là lời nhắc nhở Lý Dương.

"Tới nhà ta rồi, ngươi cũng không định vào chứ?" Nghe dường như là một câu hỏi nhưng thực ra lại là đuổi khách.

Lý Dương ngây người một lát, sau đó ngữ khí bình thản lại hoà quyện chút gì đó bực bội: "Ta về trước, lần sau sẽ tới hỏi tiếp."

"Ngươi sẽ tin ta như câu nói đùa trước đây chứ?"

Không biết có phải hay không nàng cảm giác chân hắn khựng lại, sau đó chỉ thấy người này ừ một tiếng rồi phi khỏi xe ngựa.

Không hổ là Chuột ba chân a~

Sau khi Lý Dương đi, Ngọc Lan mới thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại nếu để cho hắn biết, chỉ sợ sau này sẽ thành điểm yếu của bản thân. Nàng không muốn bản thân có bất cứ yếu điểm nào, nếu không không chỉ nàng gặp nguy hiểm, mà bà mẫu thân cùng Tiểu Na cũng khó tránh khỏi tai kiếp.

Thiện tai thiện tai!

Hai ngày sau...

Từ khi nàng thay đổi, Cao Minh cũng chẳng có cách nào để trừng phạt nàng. Càng phạt nàng càng bình thản như người chịu phạt không phải là nàng, ông càng phạt nàng lại càng vui, nhưng vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh của mình. Đến bây giờ thì Cao Minh chẳng còn cách nào, cũng chẳng còn tâm trí để định tội nàng nữa.

"Tiểu thư, mau dậy đi! Mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi!" Tiểu Na vừa giục vừa lôi chăn ra.

"Chỉ một phút nữa thôi!" Ngọc Lan lại trở về trạng thái lười nhác của mình.

Tiểu Na tức giận, lôi chăn càng ngày càng mạnh, Ngọc Lan cũng chẳng thể giữ được, buông tay, sau đó quay sang bên kia ngủ tiếp. Tiểu Na lật nàng sang, sau đó kéo nàng dậy, bẹo má nàng thật đau. Với một kẻ lười nhác như nàng thì chỉ có bạo lực mới giải quyết được tất cả.

"Cha thằng nào dám bẹo má lão nương thế hả? Muốn chết...?" Đang chửi dở, nàng thấy Tiểu Na đứng đó học theo Lý Dương nhìn nàng sắc lạnh bèn đổi lời: "Tiểu Na, ta không có ý chửi em đâu!", rồi đổi chủ đề: "Em gọi ta dậy sớm như vậy để làm gì?"

Tiểu Na cũng lặng xuống: "Lão gia nói mấy ngày nữa là lễ hội Hoa đăng, kêu tiểu thư đến đại sảnh chọn xiêm y, rồi ướm thử. Lần này cả Hoàng thượng cũng sẽ tham dự để bày tỏ tâm ý đối với bách tính và trời cao."

"Được rồi!" Lại là cái điệu bộ đó.

Tiểu Na mạnh tay kéo nàng đi rửa mặt, thay đồ... Thật sự từ trước đến nay ngoài Tiểu Na ra, ai mạnh tay với nàng thì đừng hòng yên ổn thoát chết.

"Mà không phải lễ hội Hoa đăng trước đây Hoàng thượng không tham gia đấy chứ?" Ngọc Lan vừa ăn vừa nói.

Tiểu Na thực sự muốn đâm đầu vào cột chết đi cho rồi. Kể từ khi tìm thấy tiểu thư ở vườn Bạch Tử, kiến thức của người hoàn toàn mất sạch, thay vào đó kĩ thuật áp chế người khác lại cực cao. Nàng nhủ thầm: "Liệu có phải đầu của tiểu thư bị gột rửa hoàn toàn rồi không???", sau đó nhìn tiểu thư đang ăn, từ tốn nói: "Lễ hội Hoa đăng mọi năm, Hoàng thượng thường tổ chức tiệc trong cung. Không biết năm nay tại sao lại muốn tổ chức ở miếu Thành Hoàng để tất cả bá tánh bình dân được tham dự!"

"Ồ..." Nói vậy nhưng nàng cũng chẳng có hứng thú.

"Phải rồi, Hoàng thượng còn ra một ý chỉ lạ lùng..." Như nhớ ra gì đó, Tiểu Na tiếp tục nói.

Ngọc Lan nghe tới hai từ "lạ lùng" thì lòng hiếu kỳ nổi lên: "Là gì? Là gì vậy?"

"Nếu người nào có một màn biểu diễn đẹp mắt nhất thì cho người đó một thỉnh cầu, nhưng không được quá lấn chiếm!" Một giọng nói ấm áp pha chút trẻ con, nghịch ngợm phát ra.

Cả Ngọc Lan và Tiểu Na đều quay về phía cánh cửa. Một người con trai anh tuấn, khôi ngô, khí chất bất phàm bước vào. Tuy nhiên ẩn sau đôi mắt bình thản đó lại là một người hồn nhiên như cô tiên.

Người phải đến cuối cùng cũng đã đến!

"Ta thấy đó đâu phải một ý chỉ lạ lùng!" Ngọc Lan ngô nghê hỏi. Thực ra đằng sau bộ mặt lạnh tanh, thông minh ấy, nàng cũng có nhiều lúc ngốc nghếch và cần hơi ấm cùng một người che chở.

"Nhưng Hoàng thượng lại chưa từng ra thánh chỉ này bao giờ!!!" Cậu lại tiếp tục lên tiếng, sau đó ngồi vào vị trí đối diện. "Ở đây xem ra rất vui! Hay lúc nào đó ta cũng chuyển sang đây vậy!"

"Không thể... À mà khi không có người mới được ăn nói như vậy! Dù hai chúng ta bằng tuổi nhưng ngươi đừng quên ngươi là đệ đệ của ta!!!" Một lời nhắc nhở mà như chế giễu.

Cao Kính Đức cười cười: "Được rồi, được rồi! Ngũ cô cô, từ lần sau ta không dám chọc giận cô cô nữa!!!"

''Ta già đến độ ngươi phải gọi là cô cô sao?" Ngọc Lan tức giận, nhưng sau đó cũng cười theo, vì cái tên kia cười điên cuồng lên làm nàng cũng bị cuốn vào vòng xoáy.

Thực sự, khi đứng trước Cao Kính Đức và Tiểu Na, Ngọc Lan đã bộc lộ bản chất thật của mình, cũng dần dần cảm thấy mình trở lại những ngày tháng ở thế kỷ XXI, bên cạnh người mẹ thân yêu và một số người bạn tri kỉ.

"Kính Đức, ngươi càng lúc càng cao hơn ta rồi nha! Cũng trưởng thành nhiều rồi, đôi khi thâm trầm và độc ác hơn ta tưởng đấy!"

"Ngươi như cái tổ ong bạo chúa vậy, không cẩn thận nó đốt chết luôn!" Cậu vừa nói vừa cười, không giấu được sự thích thú khi chọc ghẹo người khác. Chỉ sợ trên đời này chỉ có nàng mới để cho hắn tuỳ ý trêu đùa.

"Thôi được rồi, cười gì mà cười?! Vào chuyện chính đi!!!" Ngọc Lan phá tan nụ cười tươi tắn của Kính Đức, nghiêm mặt nói.

"Làm gì dữ như bà cô vậy?", sau đó thấy ánh mắt sầm sịt của người kia quét qua thì nghiêm túc lại vài phần. "Khụ...Ta đã mất mấy ngày mới tìm ra, ít nhất phải để ta vui chút chứ?"

"Ngươi mất mấy ngày, người ta mất mấy đời đấy!!! Với lại cho ngươi cao hứng quá có khi lại hỏng việc!" Ngọc Lan gõ nhẹ lên đầu cậu.

"Rồi rồi rồi... Theo như cái bức hình xấu hoắc mà ngươi vẽ và một số đặc điểm khác biệt của nó, ta đã tìm ra cái cây Cỏ sam... À không, là Cỏ lam mới đúng!!!" Khi cậu nói vẫn nhịn không được nói móc nàng.

"Ngươi ấy à, thả lỏng thì đi quá độ, thắt chặt thì ngươi nhõng nhẽo. Ta không biết ngươi có phải đã trưởng thành rồi không?" Ngọc Lan dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Kính Đức.

Cả Kính Đức và Tiểu Na đứng sau nãy giờ cứ đắn đo với cái cây Cỏ lam đó: "Ngươi/ Người cần Cỏ lam để làm gì? Nó độc lắm đấy!!!"

"Xem kìa...xem kìa! Hai người bắt đầu có chút giống nhau rồi đấy!" Lại là một câu nói trêu chọc.

Tiểu Na tuy biết là tiểu thư đang đùa, nhưng thân phụ nữ không tránh khỏi thẹn thùng, đỏ mặt quay đi. Còn Cao Kính Đức xem ra cũng là dạng thuần khiết nhưng cũng khá vô tình, nên cũng chỉ cười cho có lệ.

"Ngươi cũng biết đấy! Từ năm ba tuổi ta đã bắt đầu luyện công (bí mật) trong khi ngươi thì vui chơi với mấy tên tiểu Hoàng tử. Năm bảy tuổi đã dạy ra rất nhiều cao thủ, nên việc tìm kiếm chỉ là việc nhỏ!... Nhưng ta có điều thắc mắc. Ngươi đem loại độc này về làm gì? Và tại sao Thái y lại chưa từng nghe đến Cỏ lam? Nếu không nhờ ngươi, chắc ta cũng chẳng biết Cỏ lam có hình dáng thế nào?!"

"Thái y chưa từng nghe đến là chuyện bình thường, vì đến tận một năm sau khi Đường Cao Tông đăng cơ, hắn mới cho Cỏ lam vào danh sách "Bách độc bách dược" mà!!!" Ngọc Lan lên mặt nói.

Tiểu Na khó hiểu: "Tiểu thư, nô tỳ đọc sách nhiều mà chưa từng nghe qua có vị Hoàng đế là Đường Cao Tông? Người ngồi trên ngai vàng lúc này hình như là Đường Thái Tông thì phải?!" Khi nói đến ba chữ "Đường Thái Tông", Tiểu Na cũng có mấy phần sợ hãi.

"Thật đáng tiếc cho một đời minh quân...", sau đó thấy hai cặp mắt nghi hoặc đang nhìn về phía mình, nàng nhanh chóng thay đổi cục diện. "Kính Đức, ngươi mau mang Cỏ lam đưa cho ta!" Sau đó, thấy cậu ngoan ngoãn giao đồ cũng gật đầu hài lòng.

"Tiểu thư, người định..."

"Đúng vậy, ta sẽ tặng nó cho Hoàng Thái tử điện hạ Lý Thừa Càn!!!"

------

Thật ra Lý Thế Dân là một vị vua tốt, là một minh quân người người ca phụng. Nhưng gần cuối đời, ông cũng giống như Tần Thuỷ Hoàng (và Hán Vũ Đế), sợ chết, vì vậy đã cố gắng chế ra loại thuốc trường sinh...

- End chap 11 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top