Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 18: Ngọc Lan trúng độc

Nguồn: Tiểu Cua

(...). (^_^)

"Chủ nhân, thuộc hạ xin báo cáo."

Tên chủ nhân kia lười nhác:"Có gì nói mau."

"Cao Ngọc Lan, năm nay mười ba, hai tháng nữa là mười bốn, từ nhỏ đã sống trong Tàn Không viện, cầm kì thư họa chưa bao giờ động vào. Sức khỏe suy nhược do mẹ cả hạ độc và chỉ sai cách sắc thuốc. Nghe nói là má trái của nàng ta có một vết sẹo dài bằng một ngón tay, vì vậy nàng luôn phải dùng khăn hoặc tóc để che đi vết thương xấu xí do tám năm trước bị Nhị tỷ nàng đánh trầy xước da. Rất hiếm khi ra khỏi phòng, vì vậy thuộc hạ nghĩ nàng ta tuyệt đối không thể ra oai như bây giờ." Tên hắc y nhân nói đến đây thì ngừng lại, ngước mắt lên nhìn chủ tử, thấy khóe miệng chủ nhân lộ ra nụ cười nguy hiểm, bèn cúi đầu xuống. Lần này xem ra mưa to rồi.

"Vậy, nàng ta đang làm gì?"

"Thuộc hạ theo dõi mấy ngày nay, chỉ thấy nàng ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Hôm nay còn cố ý mắng Cao Ngọc Minh và Cao Ngọc Âm là chó... Nhắc mới nhớ, những lời nàng nói vừa sắc sảo, vừa lý lẽ lại còn độc mồm nữa. Nàng đã mắng câu nào thì, người nghe khó mà kiềm chế." Tên hắc y nhân lại tiếp tục diễn đàn.

"Mắng người? Hừ... Vậy ra, nàng ta đúng là con mồi lạ." Lúc này tên kia mới bắt đầu lên tiếng. Lời vừa nói ra khiến cho tên hắc y nhân đang hành lễ cũng lạnh sống lưng, người run bần bật. Ai ở đây cũng biết, một khi chủ tử đã nhận xét gì hay nói những câu ngoài lề thì thôi rồi, các chú hãy tìm chỗ mà nấp, nếu không, sét sẽ đánh chết người cũng nên. Thanh bảo kiếm của hắn còn chưa chạm vào, mọi người đã bị bệnh tim mà đi tìm lão Vương để báo danh rồi. (T/g: Lão Diêm Vương ấy mà!)

"Tiếp tục công việc của ngươi đi." Hắn nhận ra tên này đang lạnh lắm nên đuổi đi. Tên hắc y nhân như vừa mới được đặc xá nên vội chào rồi chạy như điên ra khỏi căn phòng. Còn người ở trên thì đang nhíu mày tỏ vẻ không vui.

.........

Liễu Đào viện

Ngọc Lan đang ngủ ngon thì bị Tiểu Na đánh thức. Nàng vừa ngáp ngủ vừa thấy có người nào đó đang đi vào. Dụi dụi mắt, nàng thật sự quá đỗi bất ngờ.

"Có cần ngạc nhiên như vậy không? Chẳng lẽ ta lại không được tới đây sao?"

Ngọc Lan nở nụ cười:"Nào dám. Mà mẫu thân tới đây làm gì vậy?"

(T/g: À, mình nói trước, vì Ngọc Lan đã dùng y học của mình ở hiện đại nên vết sẹo đó đã biến mất, với lại nó không quá nghiêm trọng, nhưng không muốn chết sớm nên vẫn lấy tóc che lại. Điều này ngoài Kính Đức và Tiểu Na ra thì không một ai biết.)

"Lan Nhi, ta đã tự tay làm bát tổ yến này, tuy rằng hương vị hơi đạm bạc..." Nhị phu nhân liền cho người đem lên, bản thân tự tay lấy đưa tới cho Ngọc Lan.

"Mẫu thân, người đừng nói vậy. Để con ăn." Nàng thật tâm đối với bà Nhị phu nhân Hoa Phương Thúy này như là người mẹ ở hiện đại. Với lại, nàng đã mượn xác của cô bé này để sống lại, thay cô ấy hiếu thảo và trả thù chỉ là điều đương nhiên thôi.

Cầm thìa lên nhấp một ngụm, Ngọc Lan biến sắc.

"Lan Nhi, ta nấu tệ quá sao?" Giọng nói của bà cơ hồ tràn ngập lo lắng và thất vọng. Bà lo lắng con ăn sẽ có chuyện không may, và thất vọng vì bản thân nấu ăn quá tệ.

"Mẫu thân đại nhân, người nấu rất rất ngon, nhưng, có kẻ đã hạ độc vào chén tổ yến này." Nói xong, nàng ngất xỉu. Nhị phu nhân liền cho người đi tìm đại phu hay Thái y, còn bản thân thì ngồi bên cạnh nàng. Nước mắt lăn dài trên gò má hốc hác kia, bà thật vô dụng. Chén tổ yến này đã bị hạ dược mà bà vẫn ngu ngơ đem đến mời Ngọc Lan nếm thử. Bây giờ thì, hối hận cũng đã muộn rồi.

Một lúc sau, Kính Đức đã lôi tên Quan đại phu tới. Ông ta bị dọa đến nỗi tay chân bủn rủn, lóc cóc đi đến bên giường. Còn tất cả mọi người nhận được tin liền đi đến Liễu Đào viện, mặc dù cũng chẳng thiết. Nhưng thứ quan trọng nhất, họ mong sẽ nhận được tin không có cách chữa.

Tam Hoàng tử biết tin cũng phi thân tới Cao phủ. Sau đó lại bị bắt đứng ngoài cửa khiến hắn đứng ngồi không yên, đi đi lại lại chóng cả mặt. Cao lão gia bèn lên tiếng:"Điện hạ, xin người bình tĩnh. Ngũ nhi cát nhân ắt tự có thiên tướng."

Lý Dương định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi. Bốn, năm phút sau, hắn mới hạ giọng lên tiếng:"Kẻ nào đã hạ độc? Kẻ nào đã mang chén tổ yến đó đến?"

Nhị phu nhân thấy vậy mới nức nở:"Là ta. Ta đã mang tổ yến đến, nhưng ta không biết trong đó lại có độc dược."

Cao Minh nghe thấy thì nổi trận lôi đình:"Thúy Nhi, đây là một việc mà một người mẫu thân nên làm hay sao? Bà muốn gì? Tại sao cả con gái mình mà cũng không tha?" Nhìn thì như đang biện hộ cho Ngọc Lan, nhưng thực ra nó lại là: một mũi tên trúng hai đích. Một, loại bỏ người con phế vật mà không tốn sức. Hai, loại cả người mẹ, như vậy, mất đi mũi tên này thì con gái Cao gia còn có thể nhanh chân lấy được cảm tình của Hoàng Thái tử hoặc Ngụy Vương. Còn Cảnh Vương, tất cả đều cho rằng hắn si mê nàng, gạt bỏ mọi thứ, vì thế nên Lý Dương cứ như vậy không có tương lai. Dù rằng được Hoàng thượng quan tâm cũng chẳng thể làm nên trò trống gì cả. Lập công, họ không cần quá, thứ mà Cao Minh cần, đó chính là quyền lực và sự thống trị của kẻ tối cao.

Nhị phu nhân dập đầu lia lịa xin ông già tham vọng đấy trừng phạt bản thân. Cao Minh đang định xử gọn Nhị phu nhân thì Lý Dương đã ra tay:"Cao Quốc Sư Đại nhân, ngài có vẻ như chưa hiểu thì phải?! Ngài định làm gì???"

Thấy vậy, Cao Minh cúi đầu xuống và chắp tay:"Là vi thần nhất thời nóng nảy, mong Vương gia thứ tội." Ông ta biết Lý Dương đang tức giận, nếu không á, hắn chẳng có thần kinh mà ăn nói khách sáo nhưng đầy ẩn ý này cả.

Hắn phẩy tay ý bảo lui xuống, Cao Minh đành ngậm đắng nuốt cay lùi xuống hai bước.

"Ta hỏi chút, từ lúc nấu người có rời mắt khỏi chén tổ yến này không?" Vừa nói hắn vừa đưa cái chén lúc nãy về phía Nhị phu nhân, ôn tồn hỏi.

"Ta... Dươn..g... À không, Tam Hoàng tử, ta chưa từng rời khỏi nó... Ơ, hình như ta có quay ra lấy gia vị thì phải, nhưng không biết có phải khi đó hay không?" Ngày cả Nhị phu nhân cũng hiểu rõ những gì mình cần làm, cần nói.

"Ừ... Ta sẽ cho người điều tra ngay."

Trong lúc đó, cánh cửa phòng của Ngọc Lan cuối cùng cũng được mở. Quan đại phu ôm hòm thuốc của mình ra ngoài, đầu cúi gằm, thi thoảng lại thở dài. Tất cả mọi người đều chạy về phía Quan đại phu.

"Quan đại phu, Lan Nhi, con bé thế nào rồi?" Nhị phu nhân đến giờ này thì lại càng không cầm lòng được, nước mắt lại trào dâng.

"Hazz... Là một đại phu, ta thật bất tài. Loại độc này rất phức tạp, nếu trong một canh giờ không tìm ra được thành phần của độc và điều chế thuốc giải, thì khi đó, cho mười cái mạng ta cũng chẳng thể cứu sống người. Bây giờ ta cần một số dược ở Đường y viện, còn có cứu được không, ta cũng không nắm chắc." Quan đại phu nói xong thì lại thở dài.

Nhị phu nhân nghe xong những lời này thì sốc nặng, ngất xỉu tại chỗ. Mặt Tiểu Na, Kính Đức và Lý Dương tái xanh, nhưng Lý Dương lại là như vậy phục hồi sắc mặt nhanh hơn hai người kia. Còn một số kẻ thì cười nham hiểm.

"Đa tạ, Quốc Sư Đại nhân, ngài sẽ để Quan đại phu tới chế dược chứ?" Lý Dương nhìn bộ mặt dương dương đắc ý của Cao Minh thì khá tức giận, nhếch môi cười.

"À... Vâng, không có vấn đề."

.......

Hồ sen

"Chủ nhân, Cao Ngọc Lan theo thuộc hạ thấy chắc độc không dễ giải, nếu không Quan đại phu cũng không thở dài." Lại là tên hắc y nhân.

"Tuy không biết ra sao nhưng ngươi vẫn phải quan sát nhất cử nhất động của Cao Ngọc Lan cho ta. Cô ta trúng độc chứ không gãy chân, mù mắt, vẫn có thể cố gắng gượng dậy làm cái gì đó." Tên nam nhân đeo mặt nạ bạc, áo xanh trắng thuần lại cười nguy hiểm khiến tên hắc y nhân mặt xanh lè, cúi gằm mặt xuống nghe chủ nhân phân phó.
(T/g: Lần này tên nam nhân này đã không còn chọn căn phòng tối đen nữa rồi...)

"Còn không đi?" Thấy tên hắc y nhân vẫn đứng trơ ở đó, hắn nhíu mày, đánh cái ánh mắt hổ phách về phía kẻ kia.

"Tuân mệnh. Thuộc hạ cáo lui, chủ nhân hãy nghỉ ngơi." Lại được đặc xá, tên này cũng thật may. Mà cũng dễ hiểu, tên này đang theo dõi dở, không thể dễ dàng thay người như thay áo được.

......

Vườn hoa của Cao gia

"Tiểu thư, loại độc đó chẳng khó giải lắm, người chỉ muốn cảnh cáo nàng, bây giờ như vậy thì lại vẹn cả đôi đường." Một cô nha hoàn lên tiếng, khuôn mặt không tránh khỏi vẻ đắc ý vốn có.

"Haha... Ta tưởng nàng ta có bản lãnh gì, ai ngờ cũng chỉ có như vậy. Phế vật đúng là phế vật, cho một liều thuốc là khỏi sống." Cao Ngọc Minh cười, nụ cười vui vẻ nhất.

"Nếu với ngươi thì sẽ như vậy." Một cô gái đi tới từ đằng sau mang theo đôi mắt xanh lạnh giá.

- End chap 18 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top